Cô giáo - Người con gái năm đó anh yêu
|
|
Chap 4: Là vui hay là buồn Nếu như với ai đó, chủ nhật là cái ngày trời ban, ngày mà có thể được ngủ 1 giấc thật dài đến khi mặt trời chiếu thẳng góc, làm lười làm biếng cho bõ công 1 tuần mang cả tấm thân dậy sớm làm việc thì với tôi nó lạ lắm, tôi như là phần còn lại của thế giới vậy. Cả tuần thì chạy thốc chạy tháo vì tội thèm ngủ, rồi lại phải khẩn trương cao độ phi xe đến trường, còn chủ nhật ấy hả, là ngày duy nhất tự nhiên tôi dậy sớm mà chẳng cần cài đồng hồ báo thức hay phải để bố mẹ hát vang “Bài ca sáng mai”. Nghĩ cũng tội mà thôi cũng kệ, thầm nhũ: “Người thành công thì luôn có lối đi riêng mà” rồi thầm nhếch mép cười tự đắc. Bật dậy, vệ sinh cá nhân xong, tôi bắt đầu tập thể dục. Cả tuần vội vàng, nên nay tập thể dục thấy thoải mái thật đấy, rèn luyện sức khỏe, xương cốt giãn ra, tinh thần cũng phần nào vui vẻ. Tôi ở trong nhà hít đất 20 cái rồi lại xỏ giày vào chân, chạy theo con đường quen thuộc từ nhà ra đồng. Sáng mai, cái không khí ở quê thật dễ chịu, khoan khoái và trong lành biết mấy. Xe cộ chưa có nhiều, chỉ lác đác vài cái xe máy trên trục chính. Các bác, các cô đã bắt đầu ra chợ để bán hàng rong sớm, những tiếng nói chuyện với nhau dần trở nên rôm rả, khẩn trương. Hương đồng – một thứ hương nghe thật nhẹ nhàng và thuần khiết. Ra đến đồng, tôi chỉ biết hít lấy hít để cái thứ hương đó như muốn mang nó về làm của riêng của mình. Ngồi nghỉ 1 lúc, mặt trời cũng đã ló rạng, người người trên đường bắt đầu đông hơn, tôi lại lẽo đẽo đi bộ về nhà, công nhận người tôi giờ như vừa nốc Doping vậy, công lực đã tăng đến thượng thừa . Về đến nhà, mẹ tôi đã chuẩn bị đồ ăn sáng từ lúc nào, mà hôm nay lạ thật đấy, bố mẹ đã ăn trước tôi và ở trong phòng đang sửa soạn gì đó chứ không như mọi ngày cả nhà cùng ăn. Ăn vội bát phở, rửa nhanh mấy cái bát, tôi lại vào phòng để học bài cho tuần mới, nói đúng hơn là buổi thứ Hai đầu tiên của năm học. Đang học hành mê say, kiến thức bay nhanh vào trong tiềm thức thì
- Hiếu, đi nào con.
- Ơ, đi đâu vậy mẹ, con đang học nè.
- Cái thằng này, mày lại quên đám cưới anh Đức à (anh họ tôi nha) – Bố nói vọng vào
- Con quên mất, con đi thay quần áo đã, thế nhà chị không về à mẹ (Chị “rọt” tôi)
- Nhà anh chị dự hôm đón dâu thôi con, anh chị bận làm việc xin nghỉ có được 1 ngày hơn thôi à, đám cưới xong thì vòng về nhà mình rồi đi Hà Nội luôn. Còn nhà ta thì ở lại rồi về theo xe anh chị về.
- Ở cả 3 ngày ấy mẹ
- Đúng rồi
- Ơ mẹ ơi, con còn đi học nữa, mới đầu năm mà nghỉ luôn 2 ngày, thôi chết, con chưa xin nghỉ mẹ ơi
- Mẹ đã xin nghỉ cho mày đến hết thứ 3 rồi con, mà nhanh lên hộ tôi cái ông tướng, lề mề mà hỏi nhiều quá.
- Dạ
Nói rồi, tôi vớ nhanh cái áo sơ mi trắng, quần bò, đeo giày, mang thêm mấy bộ quần áo rồi phụ bố mẹ vác đồ ra xe taxi vừa đến. Nhà anh họ tôi thì ở huyện khác, cách nhà tôi khoảng 70 km nên thuê xe đi là an toàn nhất rồi. Nhà anh tôi cũng có điều kiện nên cái đám cưới cũng gọi là khá to trong vùng, mọi người tham dự đông lắm, rạp cưới rồi trang trí thì đẹp vô cùng, nhạc sống nhạc trẻ thì vang lên khắp nơi. Tôi trẻ nhưng lại không ưa mấy loại nhạc mạnh, tôi lại thích chill vào mấy bài balad, nhạc nhẹ hehe, con người trưởng thành nó hay thế đó. Ở đến ngày thứ Hai thì lòng tôi chợt sục sôi nỗi nhớ trường, lớp, thầy cô và bạn bè, ngặt nỗi chả có điện thoại gì liên lạc nói chuyện với mấy đứa nên cũng hơi buồn chút vì điện thoại bố mẹ cũng cầm theo rồi đi tiếp khách phụ giúp nhà bác, giờ tôi mới thấy được tầm quan trọng của điện thoại huhu. Ước gì nó nhanh về với tôi ghê. Tối thứ Hai thì anh chị tôi từ Hà Nội cũng về, vui ghê, bả với tôi thấy nhau là cái miệng lại trêu nhau dữ dằn lắm, nói thế thôi chứ lâu lâu không gặp cũng nhớ nhau, rồi có anh rể tôi, lại có bạn tám chuyện đỡ buồn chứ ở đây toàn mấy đứa em nhỏ tuổi chả biết nói gì và quan trọng là Cu Zin (con anh chị) cũng được chị cho theo về với lí do không ai chăm với cho nó về ngoại chơi, thằng bé nó bám tôi lắm. Chị tôi trước khi vào nói chuyện với nhà bác còn không quên để cho tôi 1 câu nói làm lòng tôi thấp thỏm mong chờ
- Hiếu sắp có quà nhé
- Wow, thật vinh hạnh cho tại hạ. Cho hỏi đại tỷ là gì thế ạ?
- Không thích nói, nào về nhà là biết
- Xí, nói thì nói luôn đi, chị cứ thế ai chịu được, cái nết kì cục 59
- Hahaha – Bả nở nụ cười tinh quái rồi chạy đi chơi luôn vì yên tâm đã ném thành công thằng bé con ngồi chơi với cậu nó
Ngày đón dâu cũng đến, chị dâu tôi thì nhà gần đấy, cách nhà anh họ chừng 10km thôi. Từ sáng sớm tôi đã dậy phụ bố mẹ và anh chị mang đồ ra xe 7 chỗ của nhà chị để luôn vì nhà chúng tôi tiện đường đi đến nhà gái rồi về chứ không quay lại nữa, cũng có bảo trước nhà bác rồi. Lễ đón dâu đến trưa thì cũng rục rịch rước về nhà bác, cũng là lúc kết thúc 3 ngày tôi xa nhà, xa quê, ôi nhớ thật sự. Lúc về này, đi xe nhà nên thoải mái hẳn vì đi con taxi ghẻ kia cái mùi nó rất khó chịu với lại xe này xịn hơn, tôi chỉ thầm mơ sau này lớn có thể được như anh chị có con xế đi thì tốt biết mấy. Trên xe tôi vòi mãi, moi móc rồi dụ dỗ mãi mà bà chị nhà tôi cứng lắm, không ho he gì nhưng vẫn cố tình buông lơi lời nói để kích thích trí tưởng tượng của tôi, nói quà này là quà tặng giải tỉnh do lần trước về chưa tặng, lại bảo nó rất hay ho, rất ra gì và này nọ… Tôi là tôi hơi bực vụ này rồi đó, chị tôi với thêm cả anh rể thì thay nhau cười hả hê khi nhìn cái bản mặt tôi. Thôi được rồi, ông bà ấy mua, ông bà ấy tặng, ông bà ấy có quyền, tôi chấp nhận hết, còn có mười mấy cây số nữa về nhà thôi mà, xí, tôi đợi được.
Về đến nhà, tôi mang đồ vào trong rồi lại lấy nước sẵn cho cả nhà uống, tại sau mấy ngày thực sự ai cũng vui nhưng cũng rất mệt. Tôi đá lông mày hỏi chị
- Chị, chị mệt không, về nhà rồi này, khụ khụ (giả vờ ho kết hợp động tác 2 tay nâng nhẹ, lưng hơi cong, quay về phía bả đang ngồi)
- Mệt chứ, để chị nghỉ đi, rảnh ra xe cầm cái túi đồ cho Zin ở ghế phụ mang vào đây nhanh đi – Bả nói rồi đưa tôi chìa khóa
- Eo, chị đưa luôn em đi, cứ thế, giỏi hành em ghê – Tôi trề môi nhưng rồi cũng đi ra lấy mặc cho cả nhà cười như bắp nổ trước sự cung phụng này
Tôi mở cửa xe, lấy đồ xong cũng chạy nhanh mang vào đặt trước mặt chị
- Mở túi ra lấy hộ chị hộp sữa cho Zin đi
- Lại nữa – Tôi đến lạy trước độ nhây của bà chị tôi rồi
- Không thì nghỉ, chả ai bắt
- Rồi rồi,… (Tay mở ra) A… Em yêu anh chị nhất quả đất này, sau này chị bảo em sang Tây em nhất định không sang Đông – Là 1 chiếc cảm ứng SamSung các bác ạ 12
- À, điện thoại chị mua thay mới chứ lấy đâu ra là của em, khôn hồn dùng cái cũ
- Cái gì vậy, ôi trời ơi, ai cho tôi lương thiện 18
- Em giỏi chọc nhỉ, Hiếu dùng đi, đừng tin chị em – Anh rể quay sang nhìn chị tôi cười, ổng cũng phải chịu trước độ chơi tôi của bả.
- Đấy, cứ thích chọc nhau, thôi em bế Zin đi mua kẹo với đồ chơi đây. Zin ơi ra đây cậu bế - Tôi giơ tay hướng về nó thì nó cũng nhanh nhảu chạy lại leo lên người tôi
- Ôi chội ôi, thương cháu ghê ha, nãy giờ không mua lúc về đi sao giờ mua – Bà chị tôi vẫn không tha tôi phút nào
- Em xin chị, giờ chị nói gì cũng được, cái gì cũng hay, ý nào cũng đẹp, em xin phép “chuồn” – Tôi bế Zin không quên với cái điện thoại mang cất vào phòng rồi đi mua đồ cho nhóc, mà công nhận tự nhiên thương yêu thằng cháu thật
Hôm đó cả nhà tôi được bữa đoàn tụ, thỉnh thoảng trong năm anh chị mới về vì công việc bận lắm, có khi nghỉ lễ cũng phải làm. Anh chị hẹn bố mẹ giỗ ông tôi lại về nữa, ăn uống xong cỡ 7 giờ thì anh chị với Zin lại quay về Hà Nội để kịp ngủ tí mai đi làm. Trông anh chị đi rồi, tôi cũng thấy buồn buồn, trông sang bố mẹ thì cũng chả khác gì, lại chợt nghĩ rồi sau này mình cũng đi làm xa thế, chắc bố mẹ cũng buồn lắm, tự nhiên cảm xúc dâng trào ngang.
Tôi phụ mẹ rửa bát thật nhanh rồi quay vào phòng. Vâng tôi đi làm cái điều mà ai cũng biết: Đập hộp điện thoại. Trời ơi từng cái băng dính được tháo ra, từng cái giấy được lột, hồi hộp đến ngưng thở. Tôi cắm sạc một lúc, lắp con sim mới mà bà chị cẩn thận mua luôn cho rồi khởi động máy, sau đó lại mày mò khám phá các chức năng, nom trông vui phải biết. Tôi tải mấy cái ứng dụng mạng xã hội: Facebook, Messenger và bắt đầu bước thứ 2: Cho điện thoại hiện diện trước thế giới loài người. Tôi gọi rồi lưu số điện thoại của bố, mẹ, chị, rồi mấy anh chị thân thiết, xong xuôi thì nhắn tin chọc thằng Long khoe vừa có con dế xịn rồi lên mạng xã hội nhắn tin cho mấy đứa biết số điện thoại mới. Mấy ngày không lên mạng mà tin nhắn đến nổ máy. Nào là mấy thông báo của lớp rồi mấy vụ rủ rê chơi đá bóng của hội anh em bạn dì, rồi tin nhắn linh tinh của mấy thằng bạn. Tôi nhấn vào tin nhắn Long đọc, nó gửi từ qua (là thứ Hai đó) mà nay tôi mới xem được
L: “Mày đi đâu mà không đi học vậy. Nay học toán bọn tao ná thở rồi”
Tôi: “ Tao đi đám cưới anh họ, mà sao ná thở, cô Thư khó đến thế à, sợ thế”
L: “Không, cô giảng hay lắm, ná thở vì bả đẹp mê người, tao chưa thấy ai đẹp thế luôn”
T: “Thế luôn à, dữ vậy, ai mà có thể được Long khen ngoài bồ mày, kể nghe thử xem nào”
L: “Má, người ta có lòng kể rồi còn móc máy, đã thế, mai lên tự biết, nghỉ, bố chơi game”
T: “Cũng chả ham lắm đâu, thôi học đây, chứ bài vở bỏ bê quá”
Nói chuyện một hồi thì tôi cũng vào bàn học, ngồi ngay ngắn, học lại bài của thứ Hai rồi đọc trước bài của ngày mai. Cứ như vậy, đến 11 giờ tôi cũng đã làm xong việc, nhanh chóng lên giường để ngủ sau một ngày đi lại khá mệt, nghĩ ngợi 1 lúc chợt lấy cái điện thoại soạn tin nhắn: “Chị à, em cảm ơn chị nhé, em thích nó lắm” gửi đến chị tôi. Chỉ vài phút sau chị đã nhắn lại: “Thế nhớ học tốt đừng để bố mẹ lo nhé”. Đáp lại tin nhắn, hẹn cái báo thức, rồi tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay biết nữa.
“Tính tinh tình tính tinh...” Oh no, chưa kịp ngủ đủ giấc đã bị gọi dậy, mặt tôi lại bắt đầu quạo, với tay tắt điện thoại, ngủ tiếp thì 2 phút rồi 5 phút sau, chuông điện thoại lại kêu lên, tôi bắt buộc phải dậy. Nhìn đồng hồ đã 6 giờ sáng, tôi cuống cuồng gấp chăn màn, vệ sinh cá nhân, trong lòng vẫn không quên cảm thán: “May có cái điện thoại, nó gọi hồn liên tục không thì hôm nay lại đi muộn”. Ăn vội bát bún mà mẹ đã chuẩn bị, chào bố mẹ, tôi lại khẩn trương đến trường. Đến trường nhìn điện thoại cũng 6h55, tôi gửi xe nhanh chóng rồi chạy một mạch, chạy hết sức bình sinh để lên lớp vì khu tôi học là khu E nên cũng xa khu để xe (khu B).
Vào đến lớp, khi đã yên vị tại chỗ ngồi, tôi chỉ còn biết thở dốc, bỏ ngoài tai những câu hỏi của mấy đứa xung quanh mình: “Mày nay muộn vậy, trống sắp đánh luôn kìa”; “Đi đâu mấy ngày nay thế cha?”, … mệt bở hơi tai, tại cũng vừa ăn sáng rồi chạy luôn nên nó khó chịu, tôi gục mặt xuống thở lấy thở để, chẳng để ý trời trăng gì nữa rồi, trống đã điểm giờ vào học tôi còn chẳng biết.
- Cả lớp “Nghiêm”, báo cáo cô giáo sĩ số 40/40, lớp đủ ạ – Nhỏ Hương cho cả lớp đứng lên chào
Tôi bất giác đứng lên như cái máy, đầu vẫn cúi xuống, chẳng ngó lên bảng, cũng chẳng còn để ý học môn gì đầu tiên, đang chưa hết thở gấp.
- Mời các em ngồi – Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên
Mà từ đã, dừng lại khoảng chừng là 2 giây, tôi có thể vô cảm trước mọi thứ từ nãy đến giờ nhưng tôi đâu thể quên đi cái giọng nói đã làm tim tôi vương vấn mãi, mỗi âm điệu như cứ mãi khắc sâu trong tâm trí tôi. Tôi sợ mọi thứ chỉ là ảo giác, sợ hình bóng ấy rồi sẽ biến mất giống như cái sáng ngày khai trường. Tôi nhéo vào tay mình, khi cảm thấy đau, lòng tôi đã động, chẳng còn giữ bình tĩnh, vội ngẩng mặt lên nhìn
“Sao em đến đây? Sao anh ở đây? Định mệnh mình phải gặp nhau
…
Lạc vào cơn ái Chìm trong mê đắm Là anh khi thấy Người anh yêu đấy”
(Bữa vừa nghe bài hát này, tự nhiên tôi thấy hợp hoàn cảnh lúc đó tôi với người đó ghê. “Finding you” – Chi Pu)
Vẫn cái dáng người đấy, vẫn là khuôn mặt trái xoan, đôi lông mày thanh tú, chiếc mũi cao, đôi môi chúm chím được tô điểm bằng lớp son hơi đỏ, mái tóc đen đã được búi cao gọn, chẳng biết có sự trùng hợp nào đó không khi hôm nay con người ấy lại mặc đúng bộ đồ công sở như ngày đầu gặp gỡ, là chị thật sao? Tôi cứ đứng như trời trồng trong khi cả lớp đã ngồi xuống, mắt tôi cứ dán chặt vào hình ảnh người con gái ấy
- Ngồi xuống đi mày, cô cho cả lớp ngồi rồi kia, sao cứ đứng nhìn mãi vậy – Nhỏ Hương kéo tay áo tôi về với thực tại.
- Hiếu đi học rồi hả em – Cô nhìn tôi cười rồi nói, có lẽ tiếng nhỏ Hương nhắc nhở tôi khiến cô nghe được
- Dạ - Vẫn đang đứng ngây người nha
- Thế ngồi xuống chuẩn bị học bài chứ nhỉ?
- Dạ. Em quên mất – Tôi cười ngại rồi cũng nhanh ngồi
Vài phút cũng trôi qua, tôi vẫn chưa hết bàng hoàng, sách vở còn chẳng nhớ lấy ra để học
- Mày không định học nữa à – Long quay sang hỏi
- À… ừ, đây tao lấy
- Mày nay sao vậy, mày có bao giờ dại gái thế đâu
- …
- Dáng người khoảng 1m67, giọng Hà Nội, lớn tuổi hơn mình, rồi cái điệu đực mặt của mày. Hả? Đừng nói với tao là người mà mày… – Long lẩm bẩm rồi hốt hoảng quay sang tôi
- Suỵt – Tôi vội lấy tay bịt miệng nó 52
- Là cô Thư sao? Haizz (nó thở dài – ing), thôi chúc mừng mày nhé, không phải chị, cũng không phải hơn 1,2 tuổi mà là cô giáo mình, hơn mình 7 tuổi. À, thế hơn mày 6 tuổi thôi (nó sực nhớ ra tôi hơn tuổi bọn nó)
Chúng tôi bắt đầu tiết học, cô dạy thật sự rất hay, dễ hiểu đến mức tôi nghĩ mấy thành phần yếu kém của lớp tôi cũng có thể tiếp thu được, cô rất giỏi cũng không chỉ còn là lời nói truyền tai, chữ cô viết bảng cũng vô cùng đẹp. Tai tôi vẫn cứ nghe đều đều lời cô dạy như chả muốn bỏ sót câu từ nào. Khi cô giảng xong, đến phần cả lớp làm ví dụ cô giao, tôi lại bất giác nhìn về phía cô, cô chợt ngẩng mặt nhìn lại về phía tôi rồi cười như kiểu để tặng cho hành động lớ ngớ, ngốc nghếch của tôi ban nãy. Ôi chúa ơi cứu vớt con, con sắp xịt máu mũi về cái điệu cười chết người này, tôi ngại ngại lại giả vờ quay xuống viết viết mà có gì viết nữa đâu chứ, tôi đã làm xong hết rồi, tôi lại mất bình tĩnh.
Những ngày qua, tôi đã nhũ với lòng phải quên người ấy đi và thật sự tôi nghĩ chắc là mình có thể buông bỏ bóng hình đó được rồi. Nhưng mọi cố gắng của tôi, có lẽ đều bị phá vỡ, tôi vốn dĩ chưa từng quên đi, kể từ khi cô xuất hiện, trái tim tôi lại trở nên lúng túng, lại trở nên loạn nhịp lần nữa. Nhưng cái hiện thực như muốn bóp nghẹt nó đến đau lòng: Cô chính là giáo viên của tôi. Giá như tôi đừng gặp cô lần nào nữa, tôi sẽ buồn nhưng cũng sẽ quên. Dù cho tôi dành cả ngàn điều ước để gặp lại cũng sẽ chẳng mong gặp lại cô trong hoàn cảnh này. Chúng ta liệu còn có thể? Tôi chẳng còn xác định rõ tâm trạng mình: Là nên vui hay nên buồn nhưng tôi lại biết rằng khi lòng tôi rung động lần nữa, tôi biết tôi đã yêu cô ấy rồi - Trần Anh Thư
“Và anh đã biết sẽ không thể yêu ai khác ngoài em ra Lòng anh đã hết chỗ không để dành ai khác ngoài em ra Cửa vào tim anh, chìa khoá đây, chỉ muốn duy nhất em cầm Nhiều hơn cả thích thích, giờ anh yêu yêu à Vì baby em là Lalalala lalalala là ngoại lệ của anh Lalalala, vì em là ngoại lệ của anh Lalalala lalalala là ngoại lệ của anh Lalalala, vì em là ngoại lệ của anh”
|
Chap 5: BỊ bệnh tim 2 tiết Toán đã đi qua từ bao giờ, thời gian vẫn chẳng đợi chờ ai, lại 1 hồi trống dài kết thúc buổi học, cả nghìn con người vội vàng, nhanh chân tiến về phía trước, 1 con người chỉ biết độc bước, lặng lẽ nhìn mọi vật trôi. Cả sân trường lúc trước không khác gì ong vỡ tổ mà mới đó đã chẳng còn mấy bóng người, tôi vẫn cứ thẫn thờ với bao suy nghĩ, mọi thứ trước mắt dường như chỉ còn vô định. Bước vài bước, lại dừng lại, rồi tiếp tục, là đường về nhà quá xa hay trong lòng nặng trĩu kéo theo đôi chân chùn bước? “Tinh cầu nhỏ bé xoay quanh mặt trời Tinh cầu lặng lẽ, yêu không thành lời” - Mày không chịu về hả thằng chóa, làm bố kiếm cả trường nãy giờ. – Long vừa thở hổn hển từ đâu đi tới vừa đập mạnh vào người tôi. - Xớ… Chứ không phải đi với gái bỏ bạn à. - Thì… thì bồ về rồi mới đi tìm mày chả thấy đó – Giọng tự nhiên nhỏ dần - Vậy giờ về thôi – Tôi nén tiếng thở dài. - Là chuyện đó ư? - Tao không biết mình nên làm gì nữa. - Mày nên nhớ mày mới chỉ gặp cô là lần thứ hai, mày có nghĩ chỉ là cảm nắng nhất thời thôi không? - … - Vì mày chưa yêu ai nên tao nghĩ mày có thể nhầm lẫn giữa việc say mê một cái gì mới mẻ với việc yêu một ai đó - Mày nghĩ yêu là gì? - Yêu là lúc mày xem ai như cả cuộc sống, mày có thể sẵn sàng làm mọi thứ cho người đó mà chẳng cần vì mục đích gì. Mày luôn muốn bên cạnh hay chỉ đơn giản là muốn nhìn thấy người đó thôi cũng được. Mày sẽ cảm thấy đau lòng khi người đó đau lòng, khi nhìn thấy người đó khóc. Rồi mày sẽ nhận ra hơn tất cả mọi thứ, mày mong muốn người đó hạnh phúc – Nhỏ Hương - Ơ cái con khỉ này, mày hóng hớt vừa phải thôi chứ, chuyện riêng tư cứ chen vào - Tao đi cất sổ đầu bài, đi qua nghe thấy, mày nghĩ tao rảnh đến độ quan tâm mấy chuyện nhăng nhít này à. Haha. - Tao nhớ mày làm gì có giỏi văn con kia, sao mày có thể tuôn một tràng dài thế được - “Bụp” (lại bị nó đập), mày cứ rơi vào con đũy tình yêu đi, rồi mày sẽ có tâm hồn văn thơ lai láng. Haha. Tao nghĩ chắc mày cũng sắp bị nó nhập rồi. - Thật ra là tao chưa từng quên dù cho hôm trước từng cố quên đi – Tôi quay sang nói với Long - Đang còn học với nhau dài, mày cứ từ từ cảm nhận rồi sẽ biết – Long nói - Từ từ đến lúc nào? - Nhưng nếu, tao nói nếu thôi, mày với người ấy có yêu nhau thật, mày nghĩ trong tình cảnh này thì nó sẽ đi đến đâu - Tao không biết nữa - À. Hê hê. Người ta xinh thế, mày nghĩ người ta ế đến giờ để mày hốt à, ôi con trai ta, người ta có mà trai xếp cả hàng, cơ mà có người yêu rồi cũng nên – Long cười nắc nẻ - Rốt cuộc thằng Hiếu, mày thích đứa nào vậy, nói rõ xem nào, sao chả đoán được ai vậy. - Ơ tại sao bọn tao phải nói mày nhỉ? – Hai đứa nói xong chạy như bay bỏ lại con nhỏ đứng ngơ giữa sân trường - Ôi cái khỉ gì vậy, bọn mất dạy – Nhỏ Hương la lớn Giờ lại chỉ còn 2 thằng đực - Ơ, sao tao không nhìn ra có chuyện đó nhỉ, cô ấy lỡ có người yêu rồi thì… nhưng tao yêu cô ấy là thật. - Lỡ may chưa có thì sao. - Thằng ba phải, miệng lưỡi không xương nhiều đường lắt léo - “Cốc” (Một cái lên trán), tao lắm chuyện nãy giờ không phải để an ủi mày à. Đã không có tình yêu, bạn đến giúp bày đặt. Tao tí ăn ké nhà mày cái - Về. Rốt cuộc tình nghĩa anh em túm quần lại là chẳng bằng cái dạ dày. Mày ở nhà mày đi. – Tôi chạy nhanh ra lấy xe về - Thôi mà… thằng chóa đợi tao… … Tôi từng nghe một câu nói thế này: “Bao nhiêu yêu thương sẽ chiến thắng được thử thách? bao nhiêu ngày bình minh chúng ta sẽ bên nhau? bao nhiêu nước mắt để người đời mới có thể thấu hiểu? và... bao nhiêu may mắn để chúng ta có thể tìm được nhau trong 7 tỷ người?”. Có phải lúc ấy chúng tôi đã may mắn hơn rất nhiều người để có thể gặp lại nhau? Là trái đất này thật quá nhỏ bé hay ông trời cố tình làm vậy để trêu đùa người có tình? Nếu đã không thể với đến tại sao lại để chúng tôi gặp lại. Nếu đã để tôi nhận ra tôi yêu người đó, sao lại phải đặt tôi và người đó trong hoàn cảnh thật sự éo le? Có chăng ngay từ khi chưa bắt đầu, mọi thứ đã định sẵn nên dừng lại? Rằng chúng tôi chẳng thể đến được với nhau. Vì chỉ cần là khi trái tim mỗi người cứ đập lệch một nhịp nhưng rồi lại cùng đập đều một lần, là khi chúng tôi yêu nhau thật sự, chúng tôi sẽ có thể bên nhau dài lâu? Sẽ là bao nhiêu thử thách, bao nhiêu nước mắt cho mối tình ngang trái đối với người đời? Nhưng mối tình đó đâu có gì sai trái với luân thường đạo lý của cuộc đời này? “Trời ơi, hỡi thế gian, tình ái là chi? sao lại khiến người ta khổ sở thế này. Yêu hay không yêu, rốt cuộc đến cuộc cùng vẫn là một kết quả chẳng thể dễ dàng. Vậy thôi hay cứ để thuận theo tự nhiên: Nếu có duyên chúng ta bất chấp mọi thứ yêu nhau say đắm; Nếu người sớm đã có tình yêu không phải tôi vậy thì chúc người hạnh phúc, tôi cũng sẽ hạnh phúc khi nhìn thấy người như vậy…” Mải theo những suy nghĩ vẩn vơ, tôi phó mặc cho tự nhiên, thuận theo dòng chảy cuộc đời, tự mình chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay biết. Hôm nay đến đây thôi, một ngày có quá nhiều cảm xúc đối lập. Ngày mai đến, bình minh đến, mọi thứ có lẽ sẽ đẹp đẽ hơn. … Thứ sáu đến, một tiết toán nữa cũng đến, cô ấy cũng đã đến. Cô bước vào lớp nhẹ tựa mây trôi, nụ cười như nắng mai tỏa sáng cả gian phòng, sáng trong cả mắt đám đực và cả đám cái phía dưới. Crush của tôi tài thật đấy, bả đẹp bả có quyền, có quyền được bẻ cong bất kể đứa con gái thẳng nào và bẻ thẳng lại tất cả những thằng con trai “yếu đuối”. Hôm nay cô mặc một chiếc váy suông màu xanh cốm dài quá gối một chút, thiết kế basic đơn giản, không quá cầu kì nhưng trông rất tinh khôi, đủ làm đối phương xịt máu. Điểm nhấn của chiếc váy đó là chiếc dây nơ thắt quanh người, vừa khéo khoe lên vòng eo con kiến và vì mới chớm quá gối chút vô tình để lộ đôi chân thon dài, đặc biệt rất trắng. Đây chính một trong những chiếc váy tôi yêu nhất mà bả mặc nên cho đến giớ tôi vẫn nhớ mãi hình ảnh đó. Phối cùng chiếc váy là một đôi xăng – đan cao gót trắng làm cho mọi thứ trở nên hài hòa hơn và lại càng làm tôn lên dáng người cao dáo. Hôm nay cô trang điểm rất nhẹ nhàng, tưởng chừng như chỉ cần đánh một chút son đỏ. Bộ tóc được búi cao với một chiếc kẹp cũng màu trắng nữa nom rất xinh, tóc mái cũng đã được vuốt gọn gàng, ngay ngắn. Trông xa, thu gọn cô vào cả tầm mắt, thiết nghĩ bả không nên đi dạy nữa, bả mặc đơn giản thế này đã làm con người ta suýt xịt máu, nếu lỡ ngày nào đó bả ngẫu hứng ăn mặc cầu kì chút, có khi cả khối đứa trong lớp, không, phải là cả trường chắc nhiều tên phải cấp cứu với các dấu hiệu: Tim đập nhanh quá mức, ngưng thở đột ngột, máu mũi chảy ra mất kiểm soát,… và tên đang viết kể lại chuyện cũng không nằm ngoài trong số đó. - Cả lớp nghiêm. Báo cáo cô giáo sĩ số 40/40 đủ ạ - Vẫn là câu báo cáo quen thuộc của Nhỏ Hương - Hihi. Được rồi, ta mời hạ đài an toạ nha – Cô đứng giữa lớp tươi cười cất giọng Cả lớp được phen hú hồn, bất ngửa và cuối cùng là la hét trước câu nói mang đầy tính kiếm hiệp của cô giáo nhà tôi. Cũng đúng thôi, đâu ai nghĩ một cô giáo mang vẻ đẹp thoát tục đó trông có vẻ hiền dịu, đôi chút dễ ngại ngùng, tưởng như khó gần lại có vài nét tinh nghịch và hòa đồng như thế, tôi cũng được phen bấn loạn, trái tim dường như lỡ đập lệch vài nhịp: Hôm nay ấy, dường như tôi lại có lý do yêu cô ấy thêm 1 chút, cô ấy đáng yêu đến thế mà. Cô ấy đúng thật đã quay lại cái dáng vẻ dễ ngại ngùng quen thuộc: Hai cái má đã đỏ hồng từ lúc nào trước mấy lời nói của đám đực: “Sư phụ đẹp thế ai học được”, “Hình như đồ đệ đau tim rồi”… Có lẽ do thấy cô hòa đồng và cô lại trẻ nên bọn nó cũng muốn trêu cô chút. “Ây, mấy cái thằng này…” tôi bất lực thở dài, cứ cười đùa, làm con người ta ngại ngùng thế, nhưng không sao anh thích kaka. Rất nhanh, cô lại trở về trạng thái ban đầu, mặt cũng không còn đỏ, nhanh chóng về vị trí của mình, gõ vài cái lên bàn để cả lớp im lặng - Suỵt. (lại còn cái điệu đưa ngón tay trước miệng chu chu ra, ai chịu nổi đây). Tiết trước tiết văn vào lớp thấy uể oải thế chắc giờ tỉnh ngủ cả rồi nhỉ - Dạ (Cả lớp đồng thanh đáp) - Cô đùa tí cho có không khí, giờ chúng ta tập trung vào bài mới nhé, nếu kết thúc sớm, cô sẽ cho lớp ngồi tự chơi (Bà xã em number one, còn ai tâm lý bằng chứ) - Yeahhh, đồng ý ạ - Lớp trưởng này, có lịch học thêm chiều rồi thì phải, em cập nhật chưa, nếu rồi đọc cho cô biết lịch dạy lớp mình luôn với (Trường tôi luôn có kế hoạch: Tuần đầu sau khai giảng chưa phải học thêm buổi chiều trên trường, bắt đầu từ tuần thứ 2, nhà trường mới sắp xếp để ôn tập nâng cao) - Dạ, thưa cô, lớp mình sẽ có 2 buổi học toán là: Chiều thứ 3 và chiều thứ 5 ạ - Nhỏ Hương đứng dậy trả lời - Được rồi, em ngồi xuống học tiếp nhé Tin được không, một tuần gần như ngày nào cũng được gặp bả, còn gì sung sướng hơn nữa. Yêu là thế mà: Chỉ cần được nhìn thấy người đó, ta lại cảm giác hạnh phúc khó tả, và rồi cứ mỗi lần như vậy, ta lại say đắm họ thêm 1 chút mà chẳng cần biết lí do là gì Giờ học toán cứ thế diễn ra vô cùng hăng say và vui vẻ. Lớp tôi dường như chẳng còn chán ghét với Toán như những năm trước. Đơn giản vì giờ dây, nó không còn là những con số khô khan, nhưng phép tính đầy ràng buộc, cũng chẳng còn phải cái không khí ngột ngạt, mệt mỏi. Cô luôn tỏa ra một thức năng lượng tươi mới, luôn vui vẻ khiến chúng tôi cảm thấy nhẹ nhàng và thoải mái, lớp tôi cũng tích cực hăng say đóng góp ý kiến nên lớp học lúc nào cũng rộn ràng Sau khi dạy xong lý thuyết, cô lên bảng chép một bài tập gì đó, chép xong cô lại gõ gõ vào bàn để cả lớp chú ý - Cô vừa giảng xong lý thuyết, đây là 1 bài tập nhỏ vận dụng và có liên quan một chút đến bài hôm sau, có thể với các em hơi khó vì vừa học xong chưa được luyện tập, nhưng các em cứ thử sức, nói là liên quan đến bài hôm sau nhưng nó lại vẫn có thể suy luận được trong phạm vi của các em, nếu ai giải được sẽ được 10 điểm, đồng ý không - Có ạ. - Cô cho lớp 10 phút nhé Nói xong, cô lại đi xuống lớp, vừa đi vừa nhìn sang 2 bên như muốn kiểm tra xem cả tiết học, mọi người có chú ý ghi chép bài cẩn thận không. Cô vừa đi, đôi khi gật đầu nhẹ, rồi lại mỉm cười, có vẻ cô hài lòng với những gì mình thấy. Nhưng cô lại đâu biết có một đứa luôn nhìn theo từng cử chỉ của cô nãy giờ, còn ai trồng khoai đất này, tôi như chỉ muốn hình ảnh đó mình tôi được chiêm ngưỡng, cất riêng cho mình để mỗi khi nhớ đến lại có thể bất giác cười theo. Cô lại đi qua bàn tôi, ôi cái mùi thơm của hương hoa dễ chịu thật đấy, nhẹ nhàng, không quá nồng, vừa đủ độ tôi thích. Tôi tự hứa sẽ nhớ mãi mùi hương này, của con người này Câu bài tập tôi làm chút là xong, vì tôi luôn có thói quen học trước bài ở nhà và cũng vì Crush của tôi là giáo viên dạy toán. Từ khi biết cô ấy dạy môn này, có vẻ như tôi chú ý đến nó, tìm tòi, khám phá Toán nhiều hơn. Tôi tìm những bài tập mới, những cách giải mới, chuẩn bị bài vở cẩn thận hơn. Điều đó cũng khiến tôi ngỡ ra rằng: Tôi đã từng thích Hóa như cách tôi học Toán bây giờ, có lẽ tôi cũng đã yêu Toán từ lúc nào không rõ, có lẽ là từ lúc tôi yêu cô. Bài tập trên bảng thực ra nếu giải theo cách vừa học cũng có thể được nhưng sẽ dài dòng hơn, nếu áp dụng kiến thức bài sau một chút thì sẽ logic hơn rất nhiều. Đương nhiên, tôi học bài sau rồi, tôi làm chưa đầy 5 phút đã ra. Tôi lại có thời gian mông lung trong suy nghĩ. Cô giáo đã trở về ghế ngồi sau khi đi vài vòng dưới lớp. Lúc này thì tôi đâu dám ngắm trực tiếp cô nữa, lộ liễu quá, cô mà nhìn thấy thì ngại chết, tôi thầm nhũ nên kín đáo thôi, phải lén lút ngắm lúc mọi người cùng ngắm mới không bị phát hiện. Nghĩ thế nên tôi lướt nhẹ ánh mắt về phía cô, thấy cô đang nhìn bài toán trên bảng cười cười (chắc đắc ý lắm) nhưng tôi đâu có ngờ cô lại nhìn xuống cả lớp đúng lúc ấy, và cô thấy tôi, rồi tôi lại phải vội lướt nhanh ánh mắt ra cửa sổ bàn giáo viên, lại giả vờ thả hồn theo gió mát… Hú hồn chim én. 10 phút dường như đã trôi qua, cô bắt đầu hỏi thăm cả lớp, còn tôi vẫn cứ làm nhiệm vụ của mình: Thả hồn. - Được rồi, 10 phút qua rồi, các em có bạn nào làm được không nhỉ? Cả lớp im ắng, tôi đảo mắt nhanh thấy chẳng có cánh tay nào giơ lên, nhếch môi cười nhé: “Ta thừa biết các ngươi mới đầu năm chơi bời nhiều lắm, lấy đâu ra học trước bài”, rồi lại quay lại hình dáng ban nãy. - Bạn nữ đầu bàn, em làm được chứ? - Dạ em chưa được cô ạ - Lớp trưởng ơi, em thử làm nhé? - Dạ em chưa có ý tưởng ạ - Nhỏ Hương - Lớp phó học tập thì sao? - Dạ em cũng chưa ạ - Dũng vừa nói vừa cười Cô định gọi luôn cả bàn em ạ? Gọi luôn Dũng với Hương rồi, à mà thôi, ban cán sự mà, trùng hợp thôi, tôi lại mặc kệ đời - Em lên thử làm nhé, Hoàng Minh Hiếu - Hoàng Minh Hiếu – Tôi giật mình nhẹ rồi quay sang nhìn cô - Chứ lớp còn Hoàng Minh Hiếu thứ hai nữa hả - Cô vừa cười vừa nói, nhìn tôi trong dáng vẻ hoang mang - À dạ, em lên được ạ. Tôi nhanh chân lên, còn chẳng thèm mang vở, nó nằm ngay trong đầu tôi rồi mà, cầm theo cái máy tính bỏ túi, cân tất. Tỉ mỉ làm từng chút, viết cũng đã dài, cuối cùng cũng xong xuối rồi. Tôi lại đứng cách xa bảng 1 chút, đọc lại từng dòng mình vừa làm, tôi có thói quen cẩn thận mà, chậm một chút nhưng chắc còn hơn nhanh mà ẩu và quan trọng hơn tôi không muốn mất điểm trước mặt cô. Khi cảm thấy hài lòng, tôi quay lại đặt phấn lên bàn để về chỗ - Lại là tính cẩn thận nhỉ? – Cô nói nhỏ vừa đủ để tôi nghe thấy - Dạ. – Nở một nụ cười tự nhiên nhất, rồi tôi xuống chỗ ngồi. Khi đã yên vị một suy nghĩ lại xoẹt ngang qua đầu tôi: “Lại ư?” Là không phải một lần nhỉ, phải ít nhất muốn nói đến lần thứ hai. Là sao khó hiểu quá. Mà trên đời này, cái gì khó quá thì bỏ qua, tôi lại quay mặt lên bảng chờ cô chữa bài. Cô quay xuống cả lớp: - Các em đọc bài bạn Hiếu có ai không hiểu không? - Dạ không ạ. (Phải rồi, tôi làm và giải thích chi tiết lắm) Cô cầm viên phấn, viết lên bảng phần bài làm của tôi: Hoàng Minh Hiếu: 10. Rồi quay lại phê vào sổ đầu bài - Ơ cô không xem bài mình làm mà cho điểm luôn hả - Tôi ngơ ngác - Con trai ơi, cô đã luôn nhìn lên bảng từ khi mày làm rồi đó – Hương lên tiếng - Bài này có liên hệ bài sau, nếu giải cách làm theo bài này sẽ hơi khó và dài, nhưng bạn Hiếu đã giải theo cách làm bài sau nên sẽ ngắn hơn, cũng dễ giải thích hơn. Các em về nghiên cứu tiếp nhé, bài sau cô sẽ giảng lại và quay lại bài này để giải thích kĩ. Giờ còn 5 phút nữa mới ra về (do tiết cuối mà), cô cho cả lớp tự chơi nhé, nhưng phải im lặng. - Bọn em nói chuyện với cô được không ạ - Một đứa lên tiếng - Được chứ - Cô cười hiền – Các em muốn biết gì hở, hỏi đi, nếu có thể cô sẽ trả lời. - Cô có người yêu chưa cô? – Một đứa khác hỏi. (Ai đời lại đi hỏi chuyện riêng tư người ta thế, không sao, anh cũng muốn biết) - Cô có rồi – Cô thản nhiên cười “Một phút anh ngẩn ngơ, một phút em thầm mơ Đừng vội làm cơn mưa dâng kín trong lòng anh (chế là anh đó) Để trái tim ngủ quên, để nỗi đau triền miên Từng giọt buồn đánh rơi trên hàng mi ướt mềm.” Tôi như hóa đá, chỉ cần chưa đầy một phút thôi, tôi bỗng chốc cúi đầu, một cảm giác đau lòng chẳng biết tại sao nữa, như vừa để mất thứ gì quý giá nhất cuộc đời… - Người yêu cô chắc đẹp trai và giỏi lắm cô nhỉ - Một đứa con gái nào đó lên tiếng - Cô đâu bảo là con trai đâu? - Ô, ô cô ơi, … Ồ,… - Cả lớp bất ngờ, lại la lối, không tin sự thật - Hihi … - Cô cười, là cái cười tự nhiên nhất từ bữa giờ, nhưng lại làm bao trái tim đau thắt – Muốn biết người yêu cô không? - Có cô ơi, đâu ạ - Tôi cũng đã ngẩng mặt lên vì chưa hoàn hồn với một loạt sự việc - Đây – Cô vừa đập tay vào người mình, lại vừa cười. - Là sao cô? – Lớp đồng thanh - Thì… Cô yêu lấy bản thân cô, đâu nhất thiết phải cần ai yêu, mình phải yêu mình trước chứ ( Ôi trời, bà cô của tôi ơi, sao cô làm thế, cô có gánh chịu được hậu quả cho việc em nhập viện vì đau tim không?) – Nhưng một giây nào đó tôi lại thấy nét buồn thoáng qua trên nét mặt cô, nó xuất hiện nhanh lắm, tôi chỉ mong là tôi nhìn nhầm, vì tôi không muốn người tôi yêu đau lòng vì bất kể chuyện gì - Trời, cô làm bọn em tưởng - Tưởng gì – Cô giờ cười đùa lại được rồi - Tưởng gì đâu ạ, thì ra cô ế thấy mồ haha - Nói lại coi? – Cô giả vờ cứng - À, cô xinh đẹp, cô chưa có ai vừa mắt chứ đâu, ế gì, bậy bậy – Bọn không xương lưỡi - Tạm nghe nha – bà cô nhanh thu dọn đồ và cho cả lớp nghỉ vì tiếng trống trường cũng vừa điểm giờ về. Chúng tôi cũng thu dọn sách vở để ra về, nhưng tôi có ngờ, chỉ ít phút nữa thôi, có 1 chuyện chưa từng nghĩ đến sẽ xảy ra, lúc ấy, thiết nghĩ bệnh tim có là gì, tôi đau tận tâm can.
|
Chap 6: Tránh né Hôm nay sinh nhật Long nên Dũng, tôi và Hương đợi nhau cùng đi ra quán nước tổ chức nhưng Long bảo cứ đi xuống tầng, nó xuống tầng 2 trước đến lớp bồ nó nhỏ to gì đó rồi cùng về sau. 3 đứa vừa xuống cầu thang vừa nói chuyện rôm rả rồi dừng lại ở hành lang tầng 2 đợi nhóc kia - Nay Hiếu giỏi ghê nhỉ, làm trùm toán rồi à – Dũng - Không dám – Tôi trề môi – Mà bài mày đang bật là gì đây, hay thế (Tại Dũng nay mang theo con loa mini của nó để bật nhạc sinh nhật mà mấy bài nó cài nghe cuốn phết) - Chả nhớ, bữa tải cả danh sách, để về tìm tên - Hiếu thì ghê gớm lắm rồi – Nhỏ Hương - Hiếu không ghê thì ai ghê, kaka - Hú… (Long đi cùng bồ nó, chạy qua đập vai tôi), Hiếu ghê gì vậy - Bữa đầu thì cô gọi tên. Bữa sau thì cả họ cả tên… Ây da, mày nhìn xem có ai được như mày, đến tao lớp trưởng, Dũng lớp phó mà cô còn chưa nhớ cả tên – Nhỏ Hương hích vai tôi cười cười nguy hiểm - Chuyện,… do tao đẹp trai nhất lớp hoặc có nét quyến rũ đặc biệt nên cô nhớ thôi, ai như chúng mày, haha – Tôi hồn nhiên trêu chúng - Hiếu, ý là mày bảo do mày đẹp trai, rồi quyến rũ nhất lớp nên cô nhớ họ tên mày chứ gì – Dũng tự nhiên nhấn mạnh lại câu nói của tôi, lại còn tắt nhạc luôn chứ - Ơ, chứ còn gì, tưởng điều đó ai cũng biết chớ… haha, mà bật nhạc tiếp đi, tao đang phiêu mà, thằng này. Đột nhiên không gian trở nên im lặng, 4 đứa kia nhìn tôi cười cười mà chả bật ra tiếng, tôi lấy làm lạ: - Sao tự nhiên cười khép nép vậy, bình thường cười nắc nẻ lắm mà, à hay đang tập nét quyến rũ đặc biệt – Cái miệng tôi lại tìm mọi cách trêu chọc Long nhướn mày ra dấu cho tôi. Tôi bỗng thấy một luồng hàn khí lành lạnh sống lưng, sắp có chuyện chẳng lành, tim đập nhanh lạ thường, chả lẽ mình bị bệnh tim mất rồi hay là… Chẳng để tôi tiếp tục suy nghĩ, cũng chẳng đợi tôi phải nhìn lại sau lưng, tiếng giày cao gót vang lên phá vỡ sự im ắng, bước nhẹ nhàng lên trước mặt tôi - Cũng tự tin quá nhỉ, nhất lớp mà Cô Thư yêu dấu của tôi nói xong rồi bước đi không dừng lại, đâu quên đánh mắt qua tôi, vẻ mặt không biểu hiện tức giận nhưng cũng chẳng thể hiện vui vẻ gì, là “lạnh băng” ư?, còn bọn quỷ kia thì vẫn bịt miệng cười hớn hở trước cãi bẫy chúng nó. - Cô chưa về ạ, em tưởng cô về rồi – Tôi vừa đi theo vừa nói, cũng chả hiểu sao lúc đó tôi thốt lên được cái lời có “liên quan” đó. - Về thì làm sao mà nghe được màn này Cô vẫn bước đi, khuôn mặt đã xuất hiện nụ cười, nhưng mà nó lạ lắm, không hiền dịu, không tỏa sáng như nắng mai, chỉ là cái nhếch môi nhẹ dù sao vẫn đủ giết người, nó như kiểu: “À, ta vừa nghĩ ra việc cho chú rồi”. Tôi bỗng thấy sợ sợ, cứ lẽo đẽo đi theo cô, im im một hồi, thấy hình như mình cần mở miệng một chút - Không phải… cô ơi, em bị… bẫy… em đùa chúng thôi chứ… không phải vậy – Tự nhiên tôi lắp bắp ngang - Mắc mớ gì giải thích, ai hỏi – Bà cô mặt tỉnh bơ, bỗng trở nên nghiêm giọng, câu nói có phần nặng nề làm tôi nín họng ngay tắp lự - Em chào cô, bọn em về ạ - Bọn càn dỡ giờ mới nhịn được cười vì cũng đi đến nhà xe giáo viên rồi - Ừ, các em về nhé, giờ cô về trước đây – Nhìn chúng mà không nhìn tôi Vậy là khoảnh khắc chiều hôm ấy, một người phóng xe rời đi, một người đứng chôn chân nhìn theo cho đến khi khuất bóng, một người bỏ lại một người với mớ suy nghĩ ngổn ngang, Một người chẳng ngoảnh mặt lại, còn một người quay lại cay cú nhìn lũ quỷ gằn từng chữ - Bọn quỷ, chúng mày chết với tao. Nói đoạn, tôi rượt nhỏ Hương và thằng Dũng mấy vòng nhà xe, được một lúc, cảm giác tôi bắt đầu tệ dần, tôi chẳng còn muốn đôi co điều gì với những con người đó nữa, hết rồi, hết thật rồi, người cũng đã đi về rồi, giờ trả thù bọn nó thì còn có ích gì nữa, đập cho chúng một trận hả hê thì còn có thể thay đổi điều gì. Vâng, có lẽ, mọi hình tượng của tôi sụp đổ cả rồi, chiều nay làm bài xuất thần ư, cô nhớ tên ư, còn ý nghĩa gì nữa, chắc hẳn giờ đây trong mắt cô tôi chỉ là một thằng khoa trương, tự đắc, là một thằng không tự lượng sức mình và đâu đó trong lời nói của tôi, nếu nghĩ theo chiều hướng xấu đi, có khác gì tôi bảo cô dại cái đẹp nên mới chú ý học sinh đến thế. Tôi chẳng còn muốn làm bất kể điều gì, cũng chẳng còn muốn đi đâu, tôi dừng lại, quay vào nhà xe, lấy xe muốn đi ngay về nhà. - Thôi mày, kệ bọn nó đi, dù gì nay cũng sinh nhật tao mà, tao cũng có làm gì mày đâu đúng không – Long chạy giữ đầu xe tôi nói - Nhưng hết thật rồi, kết thúc rồi - Tao nghĩ cô hiểu chỉ là đùa thôi mà - … - Thôi xem như nể mặt tao, giờ đi với tao Nghĩ lại, đúng thật Long từ nãy đến giờ cũng chẳng làm gì quá đáng với tôi cả, nay ngày vui của nó, cũng cố xin tôi ở lại, bạn bè chơi thân với nhau như anh em trong nhà, tôi cũng chẳng còn lý do gì mà bỏ về nữa. Trong cả bữa tiệc sinh nhật, mọi người thì hò reo, phấn khởi, tôi thì lại chẳng còn tâm trí gì, cứ thẫn thờ ngồi đó. - Hiếu “đẹp trai nhất lớp” không ăn bánh đi à – Nhỏ Hương - Hiếu “quyến rũ” mới đúng chứ - Dũng - “Rầm” (tôi đập mạnh xuống bàn), bọn mày có thôi ngay đi không - Đừng quá đáng nữa, tao thấy bọn mày đùa quá trớn rồi – Long nói xen vào - Đừng trêu Hiếu nữa các cậu, tớ thấy cậu ấy khó chịu rồi đó – Bồ Long cũng lên tiếng - Nhưng cũng đâu phải do bọn tao đâu – Nhỏ Hương lí nhí Tôi trừng mắt với nó, nó nói tiếp - Thì lúc bọn tao quay lại nhìn cô dừng lại từ lúc nào rồi mà, bọn tao chỉ thêm mắm dặm muối, nhấn nhá mấy ý tứ thôi - Thôi bọn tao không gọi mày giống lúc nãy trêu mày nữa. Xin lỗi – Dũng - Vậy ổn rồi, 2 bên không hiểu nhầm nữa, chơi tiếp nào – Long Ngẫm lại 2 đứa kia cũng chẳng quá mức quá đáng, tất cả là do tôi không giữ được miệng. Tôi cũng chẳng tính toán gì bọn nó nữa, phần vì cũng thấy có lỗi với Long vì ngày sinh nhật nó mà cứ mặt nặng mày nhẹ, tôi đành giả vờ vui vẻ lại cho đến khi tiệc tàn. Về đến nhà, tôi vào ngay phòng tắm, xối nước lạnh vào người với suy nghĩ có lẽ sẽ có thể tỉnh táo nhìn lại mọi chuyện. “Cô có cười mà, có lẽ cô không giận gì mình cả?”, “Nhưng cô chưa từng gắt gỏng ai như vậy, đây hình như là lần đầu”… mười vạn câu hỏi vì sao nối đuôi nhau mà chẳng một lời giải đáp trọn vẹn. Lại là một buổi tối khiến tôi chìm trong suy nghĩ. Mọi thứ còn chưa bắt đầu mà tại sao lại vì tôi mà phá hủy chứ. Nếu tôi không mở miệng nói năng không suy nghĩ thì vẫn sẽ có cơ hội đúng không? Cô sẽ ghét tôi? Tôi nên làm gì nhỉ? Bình thường cái đầu này sẽ nghĩ được ra nhiều hướng giải quyết lắm mà, sao giờ chẳng có gì cả. Đi xin lỗi cô ư? Không được rồi, cô bảo cô đâu có hỏi mà cần giải thích cùng với cái thái độ như vậy, còn chẳng thèm nhìn mặt tôi mà. Có lẽ, nếu cứ cố tình xuất hiện, sẽ làm cô thêm ghét bỏ. Lúc ấy đau thấu tận tâm can, tôi – Hoàng Minh Hiếu chính thức quyết định tránh mặt cô, buông lơi dần cái thứ tình cảm chỉ mới chớm nở. Trần Anh Thư – cái tên định mệnh cho mối tình không tên, cũng là cái tên tôi mãi mãi chẳng còn cơ hội với đến. Giờ phút ấy, tôi đã nghĩ tôi và cô ấy giống như 2 đường thẳng song song, cuối cùng chẳng thể có một hồi kết. Nghĩ là làm, ở trường tôi cố mọi cách để không phải đụng mặt với cô. Khi đi học, nhìn từ xa thấy bóng cô thấp thoáng từ nhà xe giáo viên, tôi đã vòng qua đường khác đi lên lớp. Cô dạy những lớp mà đi qua lớp tôi, nếu không có gì tôi sẽ không ra khỏi lớp, nếu tiết nào đó không may, ra ngoài cửa, lỡ thấy dáng cô từ đằng xa đi tới, tôi lại giả vờ đảo mắt nơi khác quay vào lớp hoặc lại bước thật nhanh ra một hướng nào đó tuyệt đối không phải hướng ngược lại. Sáng thứ Hai của tuần kế tiếp lại đến, hôm nay có 2 tiết Toán đầu giờ, do nay lý thuyết rất dài, cô cũng không giao bài tập trên lớp, tôi vẫn còn hơi sợ, cũng chẳng dám nhìn lên bảng nhiều, chỉ biết cúi đầu xuống, lắng nghe cô. Mọi thứ từ cô dường như chẳng có gì thay đổi, vẫn đẹp, vẫn năng động, vẫn vui tươi. Cũng đúng thôi, cô đâu cần phải như tôi chứ, với cô thì tôi có là gì. Bắt đầu từ tuần này, trường tôi đã có lịch học thêm buổi chiều. Lúc trước thì vui mừng bao nhiêu khi nghĩ đến có thể gặp mặt cô gần như cả tuần thì giờ đây tôi lại cảm thấy lo lắng bấy nhiêu, không hẳn là hoàn toàn sợ, chỉ là cảm thấy nếu đối mặt sẽ chẳng biết nói gì và gặp nhiều như thế, ngay cả tôi cũng không biết mọi cố gắng buông xuôi của tôi sẽ trở nên gian khổ đến nhường nào. Tôi không chắc, cũng không dám nghĩ đến. Những giờ học thêm buổi chiều sẽ kéo dài 2 tiếng rưỡi kể cả ra chơi, dài hơn những tiết học của mỗi môn ở buổi sáng. Và buổi chiều học toán đầu tiên của năm học đã đến. Cô bước vào, vẫn thu hút mọi ánh nhìn bởi cái khí chất riêng biệt. Nó cũng chả khác buổi học sáng là bao chỉ có điều, thời gian dành cho bài tập sẽ trở nên rất nhiều. Cô sẽ giao các bài toán lên bảng sau khi ôn lại lý thuyết cơ bản và dạy phần nâng cao, chờ đợi một khoảng thời gian phù hợp, sẽ gọi mọi người lên chữa bài. Tôi thở dài, có lẽ việc tránh mặt cô cũng chỉ một sớm, một chiều. Mà cô hình như ghét tôi lắm, nếu như vậy, chắc việc gọi lên bảng chữa bài cũng sẽ không có đâu, chẳng biết giờ tôi nên vui hay nên buồn, thật sự tôi có chút đau lòng. Mấy bài tập cô giao, vẫn như mọi khi, tôi làm cũng khá nhanh, quay lên bảng, thấy cô đang viết gì đó, có lẽ cũng đang cùng giải bài hoặc làm bài mới, bất giác, tôi lại muốn ngắm cô, gần đây cứ mãi trốn tránh, tôi thực sự chẳng có cơ hội nhìn cô một cách trọn vẹn. Tự hứa với lòng, một chút, chỉ một chút thôi, rồi sẽ không như vậy nữa, và thế là tôi mải mê đắm chìm trong hình ảnh đẹp đẽ ấy… - Cất cái mắt đó nhanh lên, lộ liễu quá rồi đó – Nhỏ Hương thì thầm với tôi - Lộ liễu gì? – Tôi giả vờ cứng - Bữa nghe mày với Long nói chuyện, rồi cái thái độ của mày hôm sinh nhật, với nhiều lần thấy mày như lúc này, thì con nít cũng dề dàng đoán được. - Thế nhiều người biết lắm à - Mày còn không điều chỉnh hành vi thì không chỉ nhiều người biết, cô cũng thừa biết. - Chắc tao cũng như vậy hết lần này. - Tùy, chả liên quan đến tao, không làm đi tí cô kêu lên không biết rồi mới có chuyện thật sự. - Tao xong nãy rồi. - Thế chỉ tao câu này đi. - Đưa bài đây, mà nhớ bí mật đấy. Mọi chuyện cứ vậy: Cô gọi lên bảng làm bài, mọi người lên, rồi cô chữa, tôi vẫn cúi mặt xuống bàn, tôi vẫn chưa sẵn sàng tinh thần vào hôm nay, cũng nghĩ cô sẽ chẳng gọi mình đâu. Mà trên đời, lạ ở chỗ, mọi thứ cứ dễ dàng như vậy thì đâu gọi là cuộc sống. - Hiếu “quyến rũ nhất lớp” lên bảng làm câu này nhé – Bà cô tôi nhấn mạnh từng từ như sợ tôi nghe thiếu ý của bả Tôi ngỡ ngàng, bật ngửa, đứng lên như Từ Hải chết đứng. Cả lớp thì chấn động luôn, nhao nhao, cười đùa rồi hò hét liên hồi: “Quyến rũ nhất lớp luôn”, “Khá thế nhờ”, “Hotboy Hiếu à”,… Cũng đúng thôi, bình thường trêu đùa có sao đâu nhưng đây lại là qua miệng cô giáo nhà tôi, lời bà cô là lời vàng ý ngọc, thốt lên đã đủ gây bão rồi, bà là trung tâm của sự chú ý mà. Tôi dần có chút khó chịu, bởi vì trở thành chủ đề bàn tán, cũng đâu dám trách cô, mọi lỗi là do tôi mà. Bàn của tôi thì tất nhiên nắc nẻ nhất phường rồi, vì ai cũng biết gốc rễ mọi thứ, chúng bày ra đủ hình thù: Bịt miệng cười, cười như chết đi sống lại, kiểu “Cười mỉm chi cho đến cười khoái chí” chỉ đến khi tôi quay sang lườm bằng ánh mắt căm hận thì nhỏ Hương, thằng Dũng, thằng Long mới im mỏ, còn cố líu lo đáp lại: “Bọn tao giữ lời không trêu, nhưng là cô nha, hê hê”. Cảm nhận thấy lớp chưa thể dừng lại, cô ấy gõ gõ vài tiếng lên bàn, tập trung cả lớp chú ý - Các em không trêu bạn nữa, không mất trật tự để cho lớp bên còn học. - Thưa cô, em chưa làm được câu này ạ! - Tôi thật sự chẳng còn muốn lên làm nữa mặc dù câu này chả có điểm gì khó khăn, và tôi cũng đã xong xuôi từ lúc trước. Thú thật lúc này, có buồn cô một chút xíu. - Câu này không khó so với em mà - … (Nói xong câu lúc này đầu tôi làm bạn với mặt bàn rồi) - Nãy mày còn chỉ tao mà, mày… – Con bé Hương giật giật tay áo tôi. Lại một ánh nhìn thân thương trao cho nó, nó đâu dám nói thêm câu thứ hai, nhìn lên thì thấy cô vẫn nhìn mình, ôi sởn da gà, tự nhiên lo vụ cô biết tôi làm được mà không lên. - Thế thôi em ngồi xuống đi. - Dạ. - Hương lên làm nhé. – Cả tôi với nó nghe xong, nhìn nhau hơi lạnh sống lưng Buổi học cứ thế tiếp tục diễn ra, tôi cũng không còn hứng thú lên bảng làm bài và cô cũng không gọi tôi một lần nào nữa cho đến khi kết thúc. Những ngày sau đó, tôi vẫn tiếp tục hạn chế gặp mặt cô, cũng chẳng giơ tay lên bảng như ngày trước, có lần tôi không tránh cô kịp, lỡ đụng mặt cô, tôi cũng chào cô thật nhanh rồi biến mất, tưởng chừng như cô còn chẳng kịp nhận ra là ai nếu không biết trước. Tôi có buồn cô nhưng lại chưa một lần giận hay hận cô gì đó, đơn giản vì người sai từ đầu là tôi dù cho không cố ý. Những tiết học Toán tôi hầu như không còn dám ngắm cô nữa, tôi sợ cô lỡ may bắt gặp ánh mắt của tôi, cũng sợ mọi chuyện sẽ giống như Hương nói: mọi người sẽ chú ý và ngay cả cô cũng nhìn thấu và quan trọng hơn, tôi sợ mình lại không kìm được mà càng yêu cô đậm sâu. Và có lẽ, điều tôi lo lắng đã trở thành sự thật, tôi không thể cố gắng buông lơi trái tim mình, mặc dù tránh né nhưng lại không thể điều khiển mình ngừng chú ý đến cô. Tôi chỉ đành nhìn theo hình bóng cô trên từng ô cửa sổ mỗi khi cô đi dạy lớp khác qua hành lang lớp. Mọi thứ tưởng chừng như chẳng thể tiếp tục, khi tôi không còn hy vọng gì mà chỉ chấp nhận ngắm nhìn cô từ phía sau, ầm thầm như thế nhưng có những việc xảy ra ngay cả khi đã tính toán thật kĩ lưỡng cũng đành ngậm ngùi “Nào đâu chữ ngờ”: Càng cố tránh né, lại càng gặp nhau. Có lẽ ông trời đang thương xót cho tấm thân này, cũng có lẽ có chút gì đó cảm động cho thứ tình yêu ngày một lớn dần trong tôi
“Cứ qua thêm một ngày mới biết thế nào là yêu Một ngày trôi qua vội vã nhưng trong anh rất nhiều điều … Hãy để cho anh được yêu... yêu em trong từng suy nghĩ Dù là tưởng tượng thôi nhưng anh cũng thấy vui rồi Đừng nói chi em ơi tình yêu không cần nói Chỉ cần cảm nhận thôi anh nghĩ cũng đủ rồi”
|
Chap 7: Một ngày đẹp trời mây xanh nắng vàng Thời gian cứ trôi, lại là một buổi chiều học thêm đầy nắng và gió, hôm nay thì chúng tôi học môn Hóa với cô chủ nhiệm, còn cô Thư của tôi thì dạy lớp nằm ở hành lang đối diện (có thể hiểu đơn giản là cầu thang nằm ở giữa, lớp tôi là lớp nằm đầu tiên ở một phía, phía còn lại thì có lớp cô dạy ở đó). Tại sao tôi lại biết rõ đến vậy? Vì vẫn là cái chủ trương tránh cô như tránh tà mà tôi đã cất công vắt óc suy nghĩ, lại có thêm thằng bạn thân con cô hiệu trưởng, chỉ cần hứa hẹn với nó làm vài thứ nó nhờ thì cái điều ai cũng dễ dàng đoán được về những chuyện của cái người mà ai cũng biết: xin thời khóa biểu của cả khối 12 kèm giáo viên dạy là 1 điều dễ hơn ăn kẹo. Nhưng có 1 thứ khiến tôi thấy rất lạ: Tại sao thằng cu Dũng lại muốn tôi hỏi nhỏ Hương xem con bé đó đang có người yêu hay không với cái giọng nhờ vả hết sức quan tâm và khẩn thiết? Là Dũng đang thầm thương trộm nhớ nhỏ Hương ư? Điều đó chắc trời có sập cũng khó thành hiện thực. Từ hồi lên lớp 10 đến giờ, ngoài việc trêu ngươi người là cùng chí hướng thì những thời gian còn lại, hai đứa đó hễ ngồi cùng nhau là sẽ tạo thành một cái chợ. Ông thì nói gà, bà thì nói vịt, những cái chuyện trên trời dưới biển đều có thể xuất hiện bởi một đứa thì nắm trong tay những chuyện chính sự trường lớp (cu Dũng), một đứa thì ba cái chuyện chim chuột, chìm nổi, có che đậy, giấu giếm cỡ nào cũng không thể để lọt khỏi tai (trùm Hương), hai cái miệng đó rồi sẽ cùng lý sự, cãi vã, hơn thua nhau, ai nhìn cũng đều lắc đầu ngao ngán. Đó chính là lí do mà năm nay tôi với Long ngồi cùng 1 chỗ, bỏ mặc hai con người kia tự sinh tự diệt. Chúng tôi đã quá mệt mỏi với cái việc là trung tâm của những vụ to nhỏ, chúng tôi quá điếc tai điếc óc để lắng nghe và can ngăn chúng nó dừng lại. Mà kể cũng lạ, đã biết không hợp nhau mà vẫn chui rúc gần nhau, chẳng thấy chuyển bàn bao giờ, chỉ khổ chúng tôi, quá ư là mệt mỏi rồi. Nhưng nếu không phải nó thích Hương thì chả lẽ đi hỏi hộ người khác, mà từ trước giờ nó đâu phải đứa thích lo chuyện bao đồng. Chả quan tâm nó nữa, tôi cũng đã biết hết lịch dạy của cô rồi, tha hồ tránh mặt. Quay lại giờ học Hóa hôm ấy, cái môn mà tôi đã bỏ bao tâm sức, gắn liền với bao mồ hôi, nước mắt, bao thất bại, thành công, đã từng có thời tôi ước cả tuần được học Hóa, đã từng nghĩ sẽ chẳng có môn học nào có thể thay thế vị trí của nó trong tôi dù cho có vật đổi sao dời… nhưng nó chỉ đúng khi bà cô nhà tôi chưa xuất hiện chứ còn khi bị con đũy tình yêu đánh gục thì với tôi Toán nghiễm nhiên ngồi chễm chệ ở ngai vua (mặc dù thời đó lớp 12 tôi vẫn top 1 sever Hóa hehe). Có lẽ một phần do kìm nén chẳng chịu tự giác phát biểu ý kiến khi học toán với bà cô, mà Lý thì tôi không thật sự quá nổi trội (hơi ngu so với mấy đứa top đầu) nên đến giờ Hóa, tôi như được bung xõa, tung tất cả “skill”, hạ gục mọi đối thủ trước con mắt thán phục của bạn bè. Máy tính cầm tay thì bấm liên hoàn khiến người nghe nổi gai ốc, nháp thì chỉ toàn số liệu với số liệu chứ đâu thấy bất kể lời giải gì, thời đó oai phết. Cô Huyền (chủ nhiệm) thì lúc nào cũng khen làm tôi phổng cả mũi (nhưng tôi thích hê hê). Trong giờ tôi bài nào cũng giơ tay hết nhưng tôi nào có được gọi với lí do không còn gì hợp lý hơn mà cô đưa ra: để các bạn khác làm chứ em thì mấy bài này dễ quá, đô em lại quá nặng nên đến khi nào cả lớp không ai làm được thì sẽ là phần của em. Cô nói chả ngoa chút nào, cứ đến khi cả lớp đổ gục, tôi lại đứng lên tiến thẳng bục giảng như một vị thần. Bất giác tôi chợt thấy mình hơi mất dạy, mất dạy vì giờ Toán chẳng năng nổ bằng cái móng chân của giờ Hóa, mà lực học Toán của tôi cũng chẳng thua kém ai lại còn giả nai nhận rằng mình chẳng biết làm, “Chắc diễn thế cô Thư tin là thật thôi nhỉ” đó là suy nghĩ của thằng trẻ con mới lớn thời đó nhưng nói đi cũng phải nói lại tôi đâu phải khúc gỗ ngoài đường, tôi là con người bằng da bằng thịt, tôi cũng có cảm xúc chứ. Mặc dù tôi biết tôi là người làm sai, cô giận tôi là đúng nhưng cô làm thế, mặc dù tôi chả hận bà cô tí gì cả nhưng tôi cũng biết buồn chứ, buồn lắm luôn chứ, tôi kể từ sau hôm ấy luôn là trò đùa cho mấy con đực trong lớp mà, nghĩ lại mà đắng lòng. - Sao năng nổ quá vậy, giờ Toán thì im re, đúng mất dạy mà – Nhỏ Hương phá tan dòng suy nghĩ trong tôi - Thì Hóa mày thừa hiểu tao làm bài ngon ơ mà, mất dạy đầu mày (hơi nhột nha) - Mày làm như Toán mày chả biết làm không bằng, Lý tao còn có thể công nhận mày hơi ngây tí. - Mày biết nguyên nhân mà - Gì, con nít vừa thôi, dù gì mày cũng sai còn giận dỗi cô làm gì - Tao có bảo tao giận à? Tao thấy có lỗi, không dám nhìn mặt cô thôi, với từ hôm sinh nhật đến hôm đó trông cô có vẻ ghét tao lắm mà, mày thấy cô chưa từng gắt ai thế mà - Ây da, mệt với mấy người có tình yêu - Thế mày làm như mày không có người yêu không bằng – Tôi cố tình nói to cho thằng cu Dũng bên kia nghe thấy, tại nãy giờ là tâm sự tuổi hồng thầm kín với đang chưa bài nên hai đứa nói cực nhỏ. - Thằng điên, mày đào đâu ra người yêu tao vậy – Con bé Hương xù lông mà không biết vừa bị cắn câu Tôi nhướn mày thầm kín với Dũng ý nói bố làm xong việc của con trai rồi đó - Tao thừa biết mày chả ma nào yêu, trêu tí thôi. - Cốc – ăn một cái lên đầu – Mày coi chừng tao - Em xin lỗi chị, tí em mời chị ăn vặt – Tôi nhún nhường con bé vì giờ nó cũng nắm kha khá bí mật của tôi, nhất là chuyện tôi Crush bà cô. Mà không sao, tôi lại giở chứng vòi Dũng bao trầu này, hoàn thành nhiệm vụ quá xuất sắc mà. - Biết điều đó haha – Lại giở cái giọng cười gian tà Nói Đông nói Tây thì giờ ra chơi cũng đến. Mà giờ này ấy, cho tiền tôi cũng đâu có dám ra, vì cô Thư dạy cùng tầng với tôi, lỡ chạm mặt mất công lại kiếm cớ chạy, lại càng khiến người ta ghét mình. Thế là tôi lại yên vị tại chỗ hóng chuyện mấy nhóc. Nói thật, giờ chơi này ấy, mấy đứa đực hầu như ra ngoài chơi cả, trong lớp toàn mấy đứa con gái. Và cái điều ai cũng biết đó là: 2 người đàn bà và một con vịt cũng đủ để thành cái chợ mà nay đám con gái bu lại một góc thì nát óc lắm. Tôi đành ầm ờ nghe chuyện chúng nó cho vui tai vậy - Ê mày tao vừa biết được một thứ - Một đứa lên tiếng - Gì vậy má, nói nhanh đi, ấp úng khỉ gì – Lại một đứa - Tao tìm ra nick Facebook cô Thư rồi này, cô giấu kĩ ghê, có cho ai đâu - Ây da, được đấy, nhưng sao mày biết. - Thì bữa tao không mang sách cô thấy rồi cho mượn xong lên bàn trả cô thấy điện thoại cô hiện nick đó, về dò thì thấy – Không nhìn mặt tôi đoán ngay là con nhỏ bàn đầu. - Tao xin tên nick cô xem với - Mà tao mời cô chẳng chấp nhận kết bạn đâu, mấy đứa hôm bữa tao kể mời cô cũng có chấp nhận đâu. - Thì cho đi, không thì vào tường xem nick cô cũng được. - Đây này… Tôi cũng cố hóng lắm mà đám gái này nó lại thích dùng hành động, nó giơ điện thoại nhau đi tìm chứ có nói tên nick cô là gì đâu, lòng tôi cũng muốn gào thét gớm. - Ê sao nick cô trống trơn vậy - Thì chắc cô giới hạn bài viết chỉ bạn bè mớii thấy được - Chán… mà kiểu này chắc chả kết bạn học sinh đâu. … Trống đánh 3 hồi, chúng tôi lại vào học - Ai đó có muốn biết nick cô Thư xinh đẹp không – Con bé Hương cười cười hích vai tôi - Thôi không cần – Tôi giả vờ cứng, mặt không thèm quay lại nhìn nó - Thật sao? Bộ bạn tôi không muốn yêu đương hả - Giờ cô ghét tao như gì, Crush tao còn chả còn có cửa chứ đừng nói 2 chứ yêu đương. - Vậy thôi. Nhỏ nói xong tắt luôn điện thoại đi cất, chả lẽ tôi lại vô sỉ bảo nó bật lên mở nick cô cho xin. Thét gào, nước mắt chảy ngược, tự nhiên giả vờ cái nét đó làm gì vậy Hiếu, mày khùng rồi. Mà thôi tự an ủi bản thân: Cô đâu chấp nhận kết bạn với khứa nào đâu, tường nhà thì chả có gì, thế xin làm gì, có xin được khéo cô thấy nick cô block luôn chứ nói gì, lý do này nghe bộ cũng ấm lòng phết đấy. Học thêm lúc nữa thì ra về. Nay biết cô dạy phía đối diện, tôi có dại gì mà về luôn, ngồi một lúc trong lớp, có vẻ sẽ hợp lý hơn. Buồn buồn tôi lấy điện thoại ra nghịch. Chả hiểu sao lại mò vào Facebook, lý trí bảo dừng mà tay nó không nghe, vẫn lọ mọ vào ô tìm kiếm bấm đủ các loại tên: Trần Anh Thư, Tran Anh Thu, Thu Tran,… Mà ra nhiều nick quá bấm tìm cũng chả thấy ai có khả năng. Tự nhiên thấy khi nãy mình thiếu nghị lực ghê, bày đặt thích thể hiện làm gì không biết. Ngồi một tí tầm 10 phút thấy bên ngoài chẳng còn tiếng động gì nữa, tặc lưỡi đánh giá chắc học sinh về hết rồi, giờ này, tính toán kĩ lưỡng lại cô thừa về. Tôi ung dung đeo cặp, tay vẫn cầm điện thoại, nhưng giờ không có kiếm nữa, giờ lại đang mắc nói chuyện với nhỏ Hương tại nãy bảo khao nó mà nó về mà chả thấy mình, đành phải nhắn lại hẹn nó hôm khác. Vừa bấm vừa đi, tôi đâu còn để ý gì, đến gần cầu thang, nhét điện thoại vào túi, ngẩng mặt lên: “Ôi chu choa má ơi, ai đây, tôi mơ à, đen vậy”. Vâng không ai khác là bà cô yêu dấu của tôi cũng bước vừa tới cầu thang rồi. Tôi than trời, đã tính toán dữ thần lắm mà, đã ngồi lâu vậy mà bà cô còn chưa chịu về à, có duyên thì có duyên vừa thôi chứ thời điểm đấy tôi vẫn sợ gặp mặt mà. - Em chào cô ạ - Tôi nói xong chuồn nhanh gọn như hôm trước, đầu không ngoảnh lại. - Hiếu bữa giờ giận chuyện hôm bữa à? - Em không, cũng không dám ạ Nói xong không cần cô trả lời, tôi lại chân tay linh hoạt, thật nhanh đã sắp xuống tầng 2 rồi. Ngoảnh mặt vẫn chưa thấy bà cô, tôi lại thở phào: “Thoát nạn rồi”. Lại ung dung chuẩn bị đi xuống tiếp thì nghe đâu trên trển có tiếng xuýt xoa. - Á, aa,… Sao giờ đau vậy,… ôi… Giờ đâu còn ai, không là tiếng của bà cô đó thì còn ai. Tôi cũng định bỏ về mặc kệ rồi nhưng ai bảo bà là Crush tôi chứ, cũng lo lắng quá tôi lại vòng quay lại. Lên đến tầng 3 rồi thấy bà cô ấy vẫn như đứng yên vị đầu bậc cầu thang từ nãy nhưng giờ đang ngồi xuống xoa chân, nhìn xuống chân thì thấy đó ửng có tí trầy xước và sưng lên rồi. - Cô bị sao thế ạ - Tôi lo nên chạy đến bên hỏi - Chưa về hả, nãy chạy nhanh lắm mà. – Bà vẫn nhây được - Về thì sao em thấy được màn này – Chắc do ám ảnh mấy câu nói của cô giáo mà tôi lặp lại y chang ý tứ của bà cô hôm bữa. - Xì, được đấy, cũng nhớ dai. - Mà cô bị sao lại thành thế này rồi ạ. - Hồi chiều, đi lên đây dạy, mấy đứa học sinh đùa nhau, xô vào người, chân thì đeo giày cao thế này, đang đi nên trẹo chân một cái, bàn chân bị cọ vào bậc may còn trượt chân xuống chiếu nghỉ ngay phía dưới, không hôm nay lăn xuống tầng cũng đi viện luôn rồi. - Đi dạy mà cô đi cao 7 – 8 cm thế này hôm nay bị vậy còn nhẹ đấy ạ, lỡ may… - Thì nó đẹp phải đeo chứ, với ai mà nghĩ sẽ bị thế - Cô đứng lên em cõng xuống cho chứ cô đi chắc không được nữa đâu ạ - Thôi không cần, lết xuống từng tí cũng được mà. - Cô đứng dậy đi ạ, đây cô đeo cái này đi Tôi vừa nói vừa đưa đôi dép tôi đang đi lại gần cô (trường tôi chỉ yêu cầu sáng đeo giày hoặc quai hậu có kiểm tra sao đỏ còn buổi chiều đi học ôn nên được thoải mái), tại tôi cũng nghĩ bà cô ngại, mà cũng đúng, ai nhìn thấy hiểu lầm cũng mệt lắm mặc dù tôi cũng hơi khoái. - Gì đây? – Bà làm mặt khó hiểu. - Cô bỏ giày, đi dép em rồi em dìu cô xuống nhá, chứ cõng cũng không được. Nói rồi chả đợi cô suy nghĩ, tôi giật lấy cặp cô, kéo giày cô ra cầm trên tay, rồi dịu cô đứng dậy, bà cô xuýt xoa tiếp nghe mà xót lòng. - Mà gọi là chị đi, gọi cô nghe già lắm. - Cô nói thật à? – Hỏi ngu ghê, chê thằng Hiếu lớp 12 nhé. - Đùa đấy… (một hồi) bữa gọi chị ngọt xớt mà bày đặt, mà tôi cũng có xưng cô với em đâu ngại gì. – Bà trề môi ra nói với tôi trông yêu không tả được. Nghĩ lại cũng đúng từ bữa giờ đâu nghe bà xưng cô với tôi đâu. - Em không biết chị dạy em thôi, chứ cho tiền em cũng nào dám. - Mà bữa giờ giận hay gì mà tránh mặt hoài vậy, học thì không chịu hợp tác - Em xin lỗi chị, em nghĩ chị giận em, ghét em nên em tránh đi cho chị đỡ phải nhìn - Giận gì? Chị có thể hiện à? - Thì chị gắt em cái hôm đó, em bảo em đùa bọn nó rồi mà. Dù gì em xin lỗi, em không có ý đó đâu. - … - Em xin lỗi chị đấy - Nghe rồi - … - Chị biết mấy đứa đùa mà nên cứng giọng đùa em tí chứ có bao giờ gắt ai (nói xong cười cái, ôi tim tôi đứng hình). Mà xin lỗi hôm trước đùa em trước lớp nhé, cứ tưởng bữa giờ giận chuyện đó. - Em buồn thôi chứ nào dám giận. Mà chị ác vậy. - Em nghĩ mình em biết đùa à. Thế mà cứ tưởng cái mặt đó đang hận lắm, làm mấy tuần nay nhìn thấy hơi chột dạ. Nói chuyện qua lại tí tôi dìu được bà cô xuống dưới tầng 1 rồi. Giờ nghĩ để bà lội ra nhà xe thì tội nghiệp bàn chân người yêu tôi quá. Bàn chân ngọc ngà mà, đi nữa chắc tôi đau lòng chết - Chị đưa chìa khóa xe đây (bà cũng đưa luôn chả hỏi gì) rồi chị đứng đây đợi em chút nhé. - Mà làm gì vậy. – Bà suy nghĩ lâu ghê, thế mà cũng tin người ta đến mức đưa chìa khóa, thiết nghĩ tôi là thằng trộm chắc bà bay xe rồi Chẳng kịp nghe hết câu, tôi chạy một mạch ra nhà xe giáo viên lấy xe cho chị giáo. Mới đầu thu mà nhiều hôm nắng nóng vẫn chưa hết, chân tôi nóng ran, rất rát vì đi qua sân trường như chảo lửa, chiều đấy trời nắng hơi gắt, nhà xe thì xa khu tôi chứ. Mà không sao, hôm nay dù gì với tôi cũng là ngày đẹp trời mà, ngày tôi được nói chuyện với chị giáo nhiều thế. Còn tôi không cần tìm kiếm vất vả vì con xe của chị, tôi vẫn nhớ như in từ hôm gặp đầu: Con SH trắng biển 29 (Hà Nội) (thời đó có con xe này chắc cũng giàu lắm – lúc đó tôi nhận ra vì trong trường tôi chả có 1 bóng SH, nói đúng hơn cả huyện này tôi chưa có thấy, tôi mới được đi thử nó 1 lần lúc đám cưới anh họ của một cái anh nhà giàu). Lấy xe xong, định phi tới chỗ chị giáo, tôi lại suy nghĩ: Bà cô đang đau chân thế thì đi mua thuốc chắc khổ sở lắm, thế là tôi lại phóng xe thật nhanh ra quầy thuốc cách trường 1 km mua băng, gạc, gel bôi, bông rồi dầu đủ thứ cho đầy đủ rồi lại quay lại trường thật nhanh vì chị giáo đang chờ. Nhìn lại cái chân nãy giờ đỏ ửng, đau rát, giẫm cả sỏi đá trên đường lúc ra quầy, thôi xem như dại gái chút vậy, vì người yêu tí đâu chết đâu. - Chị, xe chị nè. - Đi đâu nãy giờ vậy, tự nhiên lấy chìa khóa, chả biết làm gì nóng cả ruột - Chị tưởng em trộm rồi đi cầm luôn chứ gì haha… Á, á, bỏ ra… (một cái véo lưng) em lấy xe cho chị mà. - Đi chân trần không biết đau với nóng à - Thì chân chị đang đau để chị đi chứ em chạy vèo cái việc gì - Vẫn ngốc như hồi nào (1 cái cốc đầu) chị đứng đây chờ em rồi thì em lấy dép đi đâu cũng được mà. (nói rồi chị trả dép lại cho tôi) - Ừ ha, mà em chả sao, chị không sao là được (Má ơi, tôi lỡ miệng ạ, nói xong chị nhìn ngạc nhiên, tôi chỉ mong có cái lỗ tôi chui xuống) - Mới nói gì vậy? - Thôi đùa chị tí (cố lấp liếm để quên chuyện vừa rồi) chị về nhé. Mà sao lại như hồi nào, chị? - Xì, chả nói. Túi gì em đang treo đây? - Chị về thì mở ra luôn nhé, bye chị, em về - Nói rồi tôi chạy như bay lấy xe về vì đâu có dại ở lại mà giải thích cho bà cô nghe, không may lại nói hớ cái gì, lộ chết. “Có đâu ai ngờ, một ngày tình cờ như giấc mơ Biết đâu bất ngờ một ngày nào đời như ý thơ” Thì ra cả tôi và chị giáo đều tưởng rằng đối phương đang giận hờn, “Thật vô nghĩa, biết trước có kết quả như vậy, tội gì phải tranh giành đấu đá làm gì”. Mấy tuần nay, tôi còn chẳng dám nhìn chị trực diện, tôi nhớ biết bao cái khuôn mặt ấy, từng đường nét riêng biệt. Tưởng như chúng tôi cứ mãi xa tít tắp, tôi đã bỏ cuộc rồi, có đâu ai ngờ, chiều hôm ấy lại khiến khoảng cách giữa chúng tôi thêm gần nhau hơn. Ngọn lửa trong tôi bị dập tắt ngày nào giờ lại len lỏi ánh sáng, nó có quyền mà, có quyền hi vọng về một câu chuyện tình dài lâu.
|
Chương 8: Em có là ngoại lệ
Mọi thứ dường như đi lệch khỏi quỹ đạo của nó. Người ta chẳng còn thấy một thằng Hiếu ủ rũ như mọi ngày nữa, người ta cũng chẳng còn thấy một thằng Hiếu không buồn để ý đến thời thế đang diễn ra. “Khi anh gặp em thấy trái đất đang xanh hóa ra màu hồng”. Giờ đây chỉ còn một thằng lái xe ngẩn ngơ, cười một cách khờ khạo, nhớ đến người nó yêu, mơ mộng về ngôi nhà và những đứa trẻ, một cuộc sống màu hồng đầy hạnh phúc. Đầu óc nó giờ đây thật sinh động và giàu trí tưởng tượng. Chỉ mới thay đổi cách xưng hô cho gần gũi mà nó đã nghĩ ra được thế rồi chẳng biết nếu lỡ yêu nhau thật sự, nó còn có thể hoang tưởng đến những điều gì nữa (Hiếu đang đánh máy rất chê Hiếu 18 tuổi nhé). Nó là ai đấy chứ… À, nó tạm là tôi đi, hehe. Tôi chợt thấy đôi dép tôi đang đi trông đẹp biết mấy thế mà đứa nào hôm mẹ mua về chê lấy chê để, chắc không phải tôi rồi đó. Tự nhiên tôi lại thấy mấy đứa con nít gần nhà cũng dễ thương lắm chứ, mọi ngày nó hay đem mèo sang trêu tôi (tôi là đứa cực không thích mèo nhé). Đến nỗi mẹ thấy tôi để yên cho mấy con mèo lăn cạnh người mà chẳng chạy đi nơi khác cũng bắt đầu hoang mang - Nay ăn gì mà gan thế con, nhỏ đến giờ mày sợ mèo lắm cơ mà. Trời sắp có bão rồi. ♪ “Ước một ngày người sẽ ở đây Sánh đôi cùng anh, trao nụ hôn đắm say Sợ em không biết tình này, nhỡ đâu em quá hững hờ Để anh chờ mong cùng với trái tim vụn vỡ I'm falling in love, i'm falling in love with you Vì con tim anh đã trót yêu em quá nhiều I'm falling in love, i'm falling in love with you Vì nỗi nhớ em dâng đầy, giờ anh biết phải như thế nào đây” ♪ (Bài này hợp tâm trạng lúc đó ghê) Đến giờ ăn cơm thì nói chuyện với bố mẹ đủ thứ trên đời rồi lại hớn hở, lúc rửa bát thì tay làm, miệng lại cười ngẩn ngơ. Nay có chuyện gì trông vui thế - Mẹ tôi luôn rất tinh ý với mọi hành động của tôi dù nhỏ nhất Chiều con vừa giải được một bài toán cực khó… bài toán về một cuộc đời của hai con người (giọng nói nhỏ dần chả ai nghe thấy, cho tiền tôi cũng nào dám nói toẹt ra hê hê) Giải được 1 bài mà vui đến thế luôn hả, hết sợ mèo luôn? Con vẫn sợ mà, lúc đó con không để ý nó thôi mẹ yêu? Mẹ yêu ấy hả? Sến quá ông, mẹ sởn gai ốc hết rồi. … /Bonus câu chuyện về ghét mèo Ngày tôi lên 5 tuổi, tôi đi nhà trẻ. Chúng tôi chơi trốn tìm và tôi tìm một góc sau mấy cây chuối gần phòng học đi trốn. Trốn một lúc mà chả ai ra tìm cả, tôi lại ngồi xuống nghịch mấy thứ xung quanh: xé lá chuối, cầm đá nghịch và thứ ngu nhất tôi làm là lấy đá ném vào con mèo đen đang gần đó. Nó bị ném xong điên lên hay sao đấy, gầm gừ nhưng cũng chưa làm gì mà chỉ nhảy sang chỗ khác gần đó. Tôi tiếp tục ngu part 2, là chạy đến vồ vào người con mèo. Và chuyện gì đến cũng đến, nó cào tôi tứ tung tay chân, tiện mồm cắn tôi vài phát. Lúc đó tôi chỉ còn biết đứng khóc chứ còn biết trời trăng gì nữa. Kết quả là đớn khắp cái tay, lại còn bị đi tiêm mấy mũi, mà ngày bé đứa nhỏ nào mà chẳng sợ tiêm. Qua hàng loạt chuyện trên, với đầu óc đứa con nít miệng mới qua thời hôi sữa, tôi căm hận mèo và sợ nó vô cùng. Lớn thêm chút, bà chị hàng xóm vác mèo sang chơi với bà chị ruột tôi, lúc tôi đi học không có nhà thì con mèo mới có thể xuất hiện trong nhà tôi dễ dàng vậy. Nó đã vào phòng tôi ị, tôi về nhà thì mùi chua loét sộc thẳng mũi, nó còn cắn dây cặp của tôi nữa chứ. Và sau đó, tôi la ầm nhà, chị tôi mới nhận ra và khai sự thật với bố mẹ. Khổ thân bà chị lại phải dọn phòng cho tôi lại còn hứa cho tôi cái quả cầu nhạc trong phòng bà mới được tặng dịp sinh nhật. Lớn lên thì tôi không sợ nó mà tôi ghét nó dựa trên các tích trên. Chuyện liên quan đến mèo tạm thời kết thúc tại đây. Trong những chap của tương lai, nó còn được nhắc đến vài lần khác, những lần ấy thì nó lạ lắm hehe/ … Từ khi về đến giờ đầu óc mụ mị màu hồng nên tôi đâu còn để ý cái bàn chân tôi lúc chiều nữa. Đi tắm thấy sót vô cùng, xà phòng dây vào thì thốn tận não, phải xả nước nhanh rồi vào phòng xem. Ôi má ơi nó nổi hết phỏng nước lên rồi, một bên chân còn lại bị rạch một vết không quá dài nhưng lại sâu. Tôi chợt nhớ ra ngay cạnh quầy thuốc, nhà kia đang xây dở, cả đống sỏi đá trước nhà, rải rác cả phía trước nhà cô bán thuốc, tôi thì chạy nhanh quá để mua rồi vội về, về đến chỗ chị giáo thì do hớ hênh, đầu óc mắc giải quyết cho cái miệng nên nín tạm cảm giác đau đớn. Nhưng cảm giác hãi nhất truyền đến óc chính là: Mai có tiết thể dục, ôi thiên địa ơi, chạy mấy vòng sân chắc con chết mất. Tôi đau đớn, tôi gục ngã, giờ còn đâu màu hồng, xung quanh chỉ còn xám xịt thôi. Dại chị giáo một tí là đã phải đánh đổi thế rồi, bà mà hững hờ với tôi nhiều nữa chắc tôi đau tim mà chết luôn. Ngồi học một lúc thì một cái lóe sáng chạy ngang qua sóng não: “Facebook của chị giáo là gì thế nhỉ?”. Tôi lại suy nghĩ vò đầu bứt tai, từ chiều đã thử vài tên ra cả bao nhiêu kết quả thì biết cái nào chứ, giờ rốt cuộc phải làm gì? Quà tặng cuộc sống sẽ mang đến cho chúng ta 1 câu nói: Muốn thì tìm cách, không muốn thì tìm lí do. Cách thì không phải không có, mà là tôi phải chấp nhận ném cái liêm sỉ xuống đáy vực, và bị sỉ vả bởi con bé đó. Có nên đánh đổi không vậy, lại bắt đầu đấu tranh tư tưởng. Tôi đành ngậm ngùi chỉ để vì ngôi nhà nhỏ có đôi vợ chồng yên vui và những đứa trẻ. - Hương ơi, mai tao mua đồ ăn vặt cho mày như chiều nói nhé - Tất nhiên rồi - Mày có muốn thêm gì không? - Mày muốn nhờ gì? (Sao mày hiểu tao quá vậy con bé này) - Thì mày cho tao xin nick cô Thư đi - Thôi, ai đó vênh mặt chiều nay bảo thôi mà - Ai đó không phải tao, giờ là tao nè. - Hai chai nước ngọt - Được luôn - Anh Thư Trần ảnh đại diện là hoa gì màu trắng ấy, lạ lắm, quê để Hà Nội - Cảm ơn em nha - Em cái đầu mày - Mày chả kém tuổi tao, thế nhé. Thì ra chị giáo để quê Hà Nội mà chưa cập nhật nơi ở hiện tại là quê tôi với không để ảnh chị nên tôi tìm hồi chiểu chắc lại bỏ qua mất. Được rồi ta bước vào con đường dò nào. Một hồi cũng thấy rồi. Lại đấu tranh tâm lý: Mời mà không được chấp nhận như mấy nhỏ kia thì chờ đợi đau lòng lắm. Mà đúng thật thấy được mỗi cái ảnh đại diện hoa gì màu trắng với cái ảnh bìa quang cảnh nơi nào đó, thế rồi không được chấp nhận thì xem được cái gì. Trong lúc suy nghĩ, chả biết vô tình hay cố ý, tôi đoán vô tình nhiều hơn vì tôi định lướt ra ngoài, tôi nhấn nhầm vào chữ thêm bạn bè. Nhấn xong tôi giật mình, hoảng loạn, ôi chao, con còn chưa đấu tranh xong mà sao tay nhanh dữ vậy trời. Ngồi vài phút bình ổn tâm lý, đang định nhấn thêm lần nữa để hủy kết bạn thì Ting… Ting… Anh Thư Trần đã chấp nhận lời mời kết bạn của bạn. Tôi ném ngay điện thoại ra giường (ngu gì ném xuống đất, chuyện gì chứ chuyện này tôi luôn tỉnh táo nha). Tôi vỗ hai tay lên mặt, hơi đau nha, sự thật ư? Ôi em có là ngoại lệ của chị. Tim tôi đánh trống rộn ràng, tính ra chị chấp nhận nhanh thế chắc chị đang online luôn, mà chắc cũng chẳng suy nghĩ gì cứ thế chấp nhận vì mới có 2, 3 phút. Mà nick tôi thời đó để cái ảnh đại diện là cái bình hóa học nha, trông đần dễ sợ, tên thì để là: Goku Hiếu (Tại trước đó mê 7 viên ngọc rồng), tường thì chỉ có ảnh của gia đình gắn thẻ hoặc mấy đứa cùng lớp chứ chả bao giờ tôi tự đăng (mới có điện thoại thôi mà). Chả hiểu sao chị giáo chấp nhận được nhỉ, chị không sợ kết bạn người lạ à. Ting… ting… lại cắt đôi dòng suy nghĩ, tôi chạy ra giường cầm điện thoại lên. Bạn có một tin nhắn mới. Ôi quỷ thần ơi, tin được không chị giáo nhắn tin với tôi trước. - Hế lô Ngốc - Xin lỗi, chị nhầm người rồi ạ, tôi không quen chị - Chả biết tôi học thói nhây của ai - Thế hả? thật luôn, vậy thôi xin lỗi, tôi hủy kết bạn, tôi nhầm người. - Ấy chị ơi, nãy đứa nào chứ không phải em - Tôi hủy rồi - Thôi mà chị, em trót dại. - Xì, cái miệng không chừa được mà. Hôm nay tôi tha cho em lần cuối - (Icon trái tim) - Cảm ơn nha - Chị thích nhãn dán này à, cho tiếp cái nữa khỏi cảm ơn - (Icon trái tim) - Ây da, cái tên ngốc này, tim cái đầu em. - Cảm ơn vì giúp chị chiều nay và mua đồ băng bó cho chị (gửi kèm ảnh) - Chị đỡ chưa chị - Cũng còn hơi đau thôi. Mà hết nhiều tiền không hôm sau chị gửi lại. - Dạ không cần đâu chị, không hết mấy - Thôi để chị gửi lại, mua nhiều đồ mà, học sinh thì lấy đâu ra nhiều, đừng hoang phí, tiết kiệm tiền cho bố mẹ một chút. - Em mua cho chị mà chị còn bảo hoang phí Tự nhiên cảm thấy hụt hẫng dễ sợ, vội vội vàng vàng phóng xe mua để người ta không đợi lâu, còn chẳng để ý chân đau, giờ còn bảo mình hoang phí. Buồn ngang, thấy việc mình làm có lẽ đối với người khác thật buồn cười mà, tôi đăng xuất và để điện thoại một góc, lại ngồi học lại cho quên chuyện đời. Chọn mấy bài Lý để giải thì mới đắng lòng: Còn gì buồn hơn khi không làm được bài tập Lý, huhu đành nhờ Long gánh vậy Sáng mai thức dậy, cái chân cũng đỡ rát hơn nhưng còn nhức chỗ vết thương sâu, tôi lấy mấy miếng băng dính cá nhân, thêm miếng gạc, băng bó, quấn vài vòng hai cái chân, rồi xỏ giày vào đi học (Bố tôi làm trạm trưởng trạm y tế xã nên nhà tôi luôn sẵn có nha). Đi trên đường, không quên mua đồ ăn cho nhỏ Hương, tiêu cho con bé này mới thấy đau ví này, đáng lẽ đã vòi Dũng chầu này rồi ấy thế mà chỉ vì cái nick Facebook mà phải chấp nhận như thế, vậy mà kết quả thật đắng lòng. Đến trường, gặp ngay con bé tại nhà xe, sao đụng đến đồ ăn nó thiêng dữ thần vậy Ê, đồ ăn, nước uống của mày nè Xin cảm ơn Khỏi Mà xin làm gì tự nhiên mất 2 chai nước ngọt mà không được chấp nhận không Được rồi – Mặt tôi lại chán nản vì nghĩ chuyện tối qua Ghê quá ta, thế sao mặt mày như mất sổ gạo vậy, có khi mày là đứa hiếm hoi được cô đồng ý mà. … Mà sao mày không online, qua tao nhắn tin nhắc mày trả tao cuốn sách không thấy xem … Có chuyện gì gì? Thế là để bịt miệng nó dừng hỏi lại, tôi đành kể ra mọi chuyện từ chiều qua. Cô không biết mày làm việc để kiếm tiền mà Thôi giờ tao chả quan tâm nữa biết cũng được, không biết cũng được. Thế giờ xin nghỉ thể dục hay gì để báo Thôi tao quấn chân nhiều vòng rồi chắc cố được Đang nói chuyện thì thấy xe chị giáo lướt qua, nhìn thì vẫn có chút buồn nhưng lại thấy cái chân bà cô đó cũng đang băng bó dày cộp cũng thấy tội, giờ thì đeo dép rồi, cho tiền cũng đâu thể đeo vừa giày cao gót vào hôm nay. Tôi và nhỏ Hương cũng đi lên lớp học, chị giáo đi phía trước (nhà xe giáo viên gần dãy lớp học hơn so với nhà xe học sinh). Thấy bà cô cũng đang khập khiễng, từng bước, cũng hơi xót, mà tôi giờ cũng hơi ngại nói chuyện, đành phải chọn vào phím: Nhờ người thân trợ giúp Này, mày ra dìu và xách đồ cho bà cô đó vào phòng được không Sao mày không ra, tao đâu yêu cô hehe Xem như tao nhờ mày, mày cũng gần nhà còn gì, trông cô ấy đi cũng tội, chân tao cũng đang hơi đau, chả lẽ để người ta thấy. Thôi nay tao ban phước vì chân mày đau vậy. Thế là con bé đó chạy lên dìu bà cô vào phòng, chả biết nó nói gì với bả, chỉ thấy bả cô tự dưng quay lại, nhìn thấy tôi, mà ánh mắt này lạ lắm. Tôi tặc lưỡi cố tình bỏ qua, rồi cũng đi vào lớp. Giờ thể dục đến, ác mộng đến. Không ngoài dự đoán, chúng tôi đầu tiên phải chạy 3 vòng sân trường khởi động, mà ai cũng biết là trường tôi nó to như tổ bố. Nén nước mắt, nuốt nỗi đau, chả lẽ một thân nam nhi không chịu được ba cái vết thương này. Tưởng mọi thứ êm xuôi, nhưng không, chúng tôi lại học nội dung đánh bóng chuyền. Cuộc đời nào đâu chữ ngờ. Tôi không nhớ rõ hôm đó tôi đã phải nhảy lên, đáp xuống bao nhiêu lần, bao lần cắn răng chịu đựng, chỉ nhớ là khi vừa kết thúc giờ thể dục, cũng là lúc kết thúc buổi học ngày hôm đó, chân tôi mất luôn cảm giác rồi. Tồi ngồi một góc tháo giày, tháo băng ra, băng dính máu luôn mà với phần lớn dính dịch vàng vàng chắc do mấy phỏng nước hôm qua chưa lành. Lấy tạm đôi dép đeo, lôi trong cặp cuộn gạc, băng tạm để về Long, mày chạy lấy xe tao ra đây rồi nay lai tao về nhà mày cho tao ăn ké chiều đi học luôn cái Dại vì tình là thế đấy Một ánh mắt sắc lẹm ném qua cho con bé Hương, đúng là cái miệng mà, tôi cũng biết nó chỉ dám nói lại cho Long hay Dũng thôi, tình bạn bè có tí cảm lạnh nhưng không quá đáng đến mức báo bạn mà đi kể nhiều người khác Thôi tao vứt đống này cho (mớ băng gạc vừa tháo ra đó) – Nhỏ Hương Cũng biết điều, mà nãy mày nói gì với cô mà tự nhiên cô quay lại vậy Nói mày ngu vì tình haha – Cả 2 đứa giờ cùng cười rồi Bọn chóa, tao không có bạn như bọn mày Mà chúng nó nói cũng sai tí nào đâu, cứ dại vì tình thế này có bữa thân tôi thành thân tàn ma dại cũng chả ngoa. Mà mày ra đỡ bà cô xuống tầng cái, hình như nay bà cô có tiết cuối trên tầng lớp 10 đó đấy Tội gì tao phải lên – Nhỏ Hương Tao què rồi lên làm sao, mày lên đi muốn gì cũng được, cái dãy bọn lớp 10 ngay đây còn gì Thôi khỏi, nãy cất sổ đầu bài thấy mấy đứa nhóc đỡ chị ấy xuống rồi. Về đi thôi. Cũng gọi cô là chị luôn Thì nhà cách nhau có 300 mét, trước khi vào 12 tao cũng gặp vài lần rồi, chị ấy đi mua đồ nhà tao suốt. (Nhà con bé bán tạp hóa nha) Nghĩ lại cũng đúng, chị giáo không có mình, cũng sẽ có người khác mà, là tự ta đa tình ư?. Từ bữa giờ, có lẽ tôi đều tự suy tự diễn: Cô đẹp như vậy, có ngành nghề, có mọi thứ sao phải đi yêu một đứa còn đi học như tôi. Cô chấp nhận kết bạn ư? Dù gì cũng là để cảm ơn thôi mà. Gọi là chị ư? Nhỏ Hương nó cũng gọi mà, đâu chỉ có tôi. Đúng là tôi bị hoang tưởng nặng rồi. Yêu đơn phương là khổ đến vậy sao? Có lẽ từ giờ tôi nên hạn chế tự luyến, cũng không thể hiện quan tâm quá mức, lỡ may cô ấy phát hiện ra, có khi ngay cả chị em cũng chẳng thể giữ Về nhà, tôi online lại để xem tình hình mọi thứ, đập vào mắt tôi là hơn chục tin nhắn của chị từ qua đến cả nay Chị không có ý đó, ý chị em cũng nên tiết kiệm chút cho bố mẹ Chị xin lỗi nhé. … - Không trả lời luôn hả, giận à, chị xin lỗi rồi mà. … Xin lỗi em nha, chị không biết em đã đi làm từ nhỏ, chị không nên nói khi không biết gì Cảm ơn vì lo cho chị, mua đồ cho chị rồi nhờ bạn đỡ chị lên phòng nhé, chị không có ý bảo em hoang phí đâu mà. … - Chân em có sao không? … (…) là mấy tin nhãn dán rồi mấy tin đại khái cũng cùng ý tứ với mấy tin kia với tôi cũng không còn nhớ rõ đó. Nếu cứ im lặng mà đọc rồi, thì lại mất dạy quá, và tôi cũng biết chị không biết gì thật, cũng không muốn thể hiện tôi quá quan tâm đến chuyện chị, cũng muốn nó diễn ra bình thường chút, sợ chị nhận ra - Em bận, em không online thôi ạ, em không trách chị gì. Em cũng bình thường không sao. Vậy chị nhé. Chị trả lời lại ngay lúc đó, chả lẽ bả chờ tin nhắn tôi lắm (hehe) - Em không sao thật chứ Tôi gửi chị 1 like không muốn nói gì nữa, chị cũng dừng lại. Khoan, có gì sai sai. Dừng lại một chút, cái gì mà chị không biết em đã đi làm từ nhỏ, gì mà chân em có sao không, lại còn cảm ơn vì nhờ bạn đỡ chị lên phòng? Chuyện quỷ gì vậy. “Ôi con bé Hương, mày hôm nay chết với tao rồi”.
|