CHƯƠNG 66 Ngân Hách vừa nói xong, bọn người xung quanh tôi chuẩn bị thế tấn công. Nhưng bọn chúng hình như đã say lắm rồi, có vài người còn lắc lư dữ dội, đứng không vững nữa. Lúc này, một tên trong bọn chúng hô lớn, xông vào, tôi cúi đầu tránh, rồi đá vào cằm hắn. “ A!” “ Con nha đầu này…” “ Đừng vì nó là con gái mà xem thường. Đừng lơ là.!” Tên bị tôi đánh hô lớn . Hình như, lúc này, bọn chúng mới định thần lại. “ Lên đi!” “ Con nha đầu này, tao không nhường mày nữa đâu!” Tôi né mất tên đang xông vào tôi, cúi người chặn ngang chân một tên. Lúc này, hai ba tên ngã xuống như trò domino, nhân cơ hội này, tôi đá vào bụng ba tên liền, tiếp đó, đá vào cằm tên đang từ phía sau xông tới. Đây là cuộc chiến mà tôi phải dốc hết sức từ khi sinh ra tớ giờ, cho nên dù tôi có giỏi bao nhiêu đi nữa, nhưng đối diện là bọn người cao lớn, hơn nữa là xã hội đen, nên có hơi vất vả. Đúng lúc này, Ngân Hách lại lên tiếng. “ Nếu cậu có thể đánh tới được trước mặt tôi, tôi sẽ một chọi một với cậu. Tất nhiên, cậu nhất định phải còn sống khi tới được chỗ tôi.” Lời nói châm biếm của Ngân Hách làm khoé mắt tôi cay cay. Đây là người tôi từng yêu sao? Người trở nên lạnh lùng như thế, như đang đợi đưa tôi vào chỗ chết, là người tôi từng yêu sao? “ Đang nghĩ gì thế?” Bốp! Không biết tên nào lấy gậy đánh vào sau vai tôi. Cảm giác đau đớn khiến tôi nhắm mắt lại, lúc này chắc không phải là lúc suy nghĩ. “ Mẹ kiếp!” Tôi hung hãn xông vào tên đánh lén sau lưng tôi. Gót chân nhằm vào vai hắn, sau đó, mũi chân tìm vào bụng hắn. “ Chà…chà! Xông lên đi!” “ Tên này!” “ Muốn chết à!” Tôi bị tiêu hao hết sức lực rồi sao? Tôi thật sự không làm được sao? Không, còn xa mà. Mẹ đang nhìn tôi. Tao sẽ đem những đau khổ mẹ đã chịu, trả lại bọn bay gấp mấy trăm lần! “ Con nha đầu này!” “ Cường Thịnh Phái mà có chút bản lĩnh thế này thôi sao?” Tôi hạ hết những tên xông vào, tìm cơ hội tiếp cận Ngân Hách, nhưng mỗi lần đều bị thất bại. Ngân Hách ỉu xìu nhìn tôi, giống như đang xem bộ phim vừa dài, vừa chán vậy. Tôi từ từ tiến về phía Ngân Hách với tốc độ mà người khác không nhận thấy được. Bốp! Bốp! “ Hự!” “ Hơ…hơ!” “ A!” “…Hự!” Những tên bị đánh ngã nằm lăn lốc dưới đất càng lúc càng nhiều. Mỗi lúc ngã vài tên, mặt Tóc Xám càng lúc càng đơ cứng lại. Tôi cũng bị đánh đến thương tích đầy mình, sắp đứng không nổi nữa. Dựa vào tính tự cao tự đại và ý chí chiến đấu tới bây giờ, sức lực của tôi đã đạt tới giới hạn cao nhất. Nhưng, cơ hội thuộc về người cố gắng. Đúng lúc tôi tìm được sơ hở liền xông vào Ngân Hách, chớp mắt kề con dao sắc nhọn vào cổ hắn. Tóc Xám nhíu mày, nhìn tôi. “ Phù …. Phù..” So với tôi, Ngân Hách tỏ ra bình thản, nói :” Tôi đã không để tâm đến.” “ Phù…phù…tuyệt…phù….đối…. không tha cho cậu.” Ngân Hách nhìn tôi một lúc, Tóc Xám cũng nhìn tôi hằm hằm, muốn tấn công, nhưng bị Ngân Hách giơ tay ngăn lại. “ Không được động đến cô ấy.” “ Nhưng!” “ Thi đấu cũng là thoả thuận. Nào, bây giờ, cậu muốn thế nào?” “ Phù…phù….giết…cậu…phù…” “ Thế, tôi đếm đến 3, cậu giết tôi đi. Tôi cho cậu cơ hội này.” Sao có thể nói nhẹ nhàng, bình thản như thế? Cứ như đang đợi thời khắc này vậy? Tay cầm dao của tôi hơi run lên. “1!” Giết hắn! Giết hắn! Trả thù cho mẹ! Trên người hắn đang chảy dòng máu của kẻ thù! “ 2!” Người mà tình cờ gặp nhau, từng chút từng chút khắc vào tim tôi như lấy dao khắc lên tấm gỗ vậy. Vẻ mặt bình thản của hắn mang đến cho tôi nỗi đau khổ to lớn. “3!” …. Tôi không có cách nào giết được hắn…. Ngân Hách cười:” Đã đếm xong rồi.” Nói rồi, anh ta lấy tay nắm chặt lưỡi dao kề trên cổ. “ Cậu…cậu làm gì thế?” Ngân Hách tiếp tục nắm chặt lưỡi dao đang cắt vào thịt, giật con dao khỏi tay tôi, rồi quăng ra xa. Máu chảy ra thấm ướt cả nền nhà, nhưng vẻ mặt Ngân Hách vẫn không thay đổi. “ Nào, chúng ta đấu với nhau.” Ngân Hách nghiêng đầu qua lại để thả lỏng cổ, anh ta bước đến giữa đám đông. “ Tránh ra hết cho tôi!” Bọn chúng đều tránh ra, Ngân Hách ngoắt ngoắt ngón tay với tôi, tôi chầm chậm bước qua, đứng đối mặt với Ngân Hách nhưng lại thừ người, Ngân Hách đấm một đấm vào vai tôi. “ Nếu cậu tiếp tục thừ người ra, thì sẽ thành một con cừu non đấy.” “…” “Để cậu không cô đơn, tôi sẽ nhanh chóng đưa cậu lên thiên đàng.” Tại sao có thể nói ra những lời như thế mà không hề chớp mắt chứ? “ Hạ Ngân Hách, cậu thật giỏi tạo kinh ngạc…” “…” “ Cậu thật có thể dồn người ta đến phát điên.” Tôi xông vào Ngân Hách, Ngân Hách cản được đòn tấn công của tôi rất nhẹ nhàng. Được một lúc, hắn tấn công nhẹ vào tôi. Bao giờ cũng thế, những đòn tấn công của tôi không có tác dụng gì với Ngân Hách, đều bị hắn cản được. “ Người luôn bảo phải báo thù mà chỉ có chút bản lĩnh này sao?” “ Câm miêng! Tôi không muốn nghe cậu dạy bảo!” Lúc Ngân Hách phòng thủ và tấn công, máu trên tay cứ chảy mãi không ngừng. Dao của tôi đương nhiên là lợi hại rồi, cho dù chỉ là cắt nhẹ, vết thương cũng sẽ khá sâu. Hắn lại lấy tay nắm lưỡi dao sắc nhọn và mỏng như tờ giấy đó…A, tôi đang nghĩ gì thế? Người trước mặt tôi là kẻ thù tôi mà. Kẻ thù ?! “ Cậu cứ như thế, thì ngay cả một sợi lông của tôi cũng không động đến được”. Hắn lại kích động vào lòng tự trọng của tôi! Tôi lại tấn công Ngân Hách, lần này, tôi dùng hết sức lực. Bốp! Bịch, bịch! Bốp! Đấm đá túi bụi vào người Ngân Hách, hắn dần dần giảm đi sức lực. “ Đại ca!” “ Các người không được động đậy một bước chân nào! Hự!” Lúc đánh nhau, sao có thể phân tâm chứ ? Kết qủa, Ngân Hách bị tôi đá trúng vào bụng, anh ta lấy tay lau vết máu ở khoé miệng. “ Hừ, thế, bây giờ bắt đầu chưa?” Nói xong, Ngân Hách tấn công tôi. “ Hơ…hơ, hự” “ Như thế còn báo thù gì! Cậu còn mặt mũi đứng đây à?” “ Hơ! Tuyệt đối không tha cho cậu!” “…” “ Đồ…đồ khốn!” Ngân Hách bật cười. Tôi nhìn thấy ống thép bên cạnh mình, liền cầm lên lao vào Ngân Hách. Trong chớp mắt, tôi thấy Ngân Hách không phòng bị gì cả, hoàn toàn đứng trọn đòn tấn công của tôi, anh ta mỉm cười giống như đã rất an tâm.…. Tôi vội rút tay lại, nhưng đã quá trễ. Bịch! Ngân Hách ngã xuống sàn. Vì phòng các đòn tấn công của tôi, hắn đã thương tích đầy mình rồi, vết thương trên tay cũng rất nghiêm trọng. Trong tình trạng như thế còn có thể chống đỡ nổi, đây đã là một kỳ tích. Nhưng, hắn còn bị tấn công mạnh bằng ống thép. “ Đại ca!” “ Đại ca!” “ Hạ…Hạ Ngân Hách, cậu…cậu…tại sao…” Theo thực lực của hắn, hắn hoàn toàn có thể còn được đòn tấn công của tôi dễ như trở bàn tay, nhưng, hắn lại không làm như thế? Ngân Hách buồn bã :” ….Tôi …. Tôi thua rồi…” Ngân Hách làm tôi mất đi khả năng khống chế mình. Trước tiên, hắn dùng lời nói làm cho tôi giận, sau đó, dùng hành động để tôi đấu với hắn. Là hắn cố ý, đây đều là do hắn cố ý sắp xếp! “ Nói dối! Cậu…sao có thể., sao có thể thế được!” Tóc Xám bước lại trước mặt tôi, tát tôi một cái. Tôi rốt cuộc đã làm gì….bị cuốn vào một vòng. lại một vòng xoáy, kết quả gây ra chuyện này…. “ Dừng tay!” Hạ Ngân Hách ngăn hành vi của Tóc Xám lại. Sau đó, hắn nói một câu với giọng nói vang cả nhà máy, rồi ngất đi. “ Bắt đầu từ bây giờ, ai dám động vào cô ấy, tôi tuyệt đối không tha cho hắn.” CHƯƠNG 67 Ngất đi rồi. Không, nghe nói là không muốn hồi phục lại ý thức. Ngân Hách được đưa vào phòng cấp cứu, thở bằng máy Ôxy. Đến bây giờ, tôi vẫn chưa nhìn thấy cậu ấy. “ Lại đến nữa à?” “ Cho tôi gặp mặt cậu ấy.” “ Câm miệng. Con nha đầu như cậu… Thôi đi, cậu đi đi!” Tóc Xám khoát tay, hình như không kiên nhẫn được nữa. Phòng cấp cứu có quy định thời gian thăm bệnh, mỗi ngày vào thời gian này, tôi đều chạy đến thăm. Nhưng, mỗi lần đều bị bọn chúng cản lại ngoài cửa. “ Tôi muốn gặp cậu ấy. Tôi muốn ….. gặp Ngân Hách “ “ Nực cười.” “Tôi biết, là tôi làm cậu ấy thành ra như thế. Nhưng, tôi muốn gặp cậu ấy.” Sau khi Ngân Hách ngã xuống, tôi mới biết rõ, mình đã làm một việc đáng sợ, trong lòng tôi bắt đầu bất an. “ Cậu không phải ghét hắn sao? Cho nên, cậu mới làm hắn thành ra như bây giờ, phải không? Đúng như cậu đã mong muốn rồi, cậu còn đến thăm hắn làm gì? Cậu đến xem chuyện cười à?” Tóc Xám lớn tiếng hơn. “ Tôi biết. Tuy tôi không hy vọng cậu ấy trở thành thế này…nhưng….” “ Bất luận thế nào, cậu vốn dĩ muốn hắn thành như thế, không phải sao? Bây giờ, cậu hài lòng chưa? Cậu về đi!” “…” “ Tôi thật sự muốn đấm cậu một đấm. Nhưng, tôi nể mặt Ngân Hách nên mới thôi.” “ Tôi muốn gặp Ngân Hách“ “….” “ Tôi nói, tôi muốn gặp Ngân Hách.” “ Hắn không muốn gặp cậu, cậu mau đi đi.” Tóc Xám chắn ngang trước mặt tôi, không có ý nhường đường. Tôi biết, tội tôi rất lớn. Là tôi làm cậu ấy thành thế này, bây giờ lại chạy đến thăm cậu ấy, tôi biết điều này rất nực cười. Điều này tôi biết, nhưng… “ Tôi sắp điên rồi!” Tóc Xám không phòng bị gì, tôi đấm vào bụng hắn, rồi xông vào trong. Tôi chạy đến bên Ngân Hách mà mỗi lần đến, tôi chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm vào được, nắm lấy tay cậu ấy. “ Mở mắt ra đi, Ngân Hách! Mở mắt ra nhìn tớ đi! Cậu cứ nằm như thế sao được?” “ Cậu ra ngoài cho tôi! Ra ngoài!” Vừa nhìn thấy Ngân Hách, tôi bị Tóc Xám kéo ra khỏi phòng cấp cứu. Cho dù như thế, mắt tôi vẫn không rời khỏi phòng cấp cứu. Bịch! “Á!” Tôi bị quăng vào tường. A…đau quá…Tóc Xám nhìn tôi với ánh mắt khiến người ta sợ run cả người, nói :” Thế nào? Nhìn thấy hắn thành như thế, cậu vui rồi chứ?” “….” “ Hôm đó, tôi để cậu sống mà rời khỏi là muốn nói cho cậu biết, sau đó đừng không biết trời cao đất dày như thế nữa, sống yên ổn. Tôi không biết, cậu lấy đâu ra can đảm mà xông vào. Nhưng, cậu nhất thiết đừng chìm dắm trong nỗi thương cảm và hoang tưởng vô dụng nữa. Biết chưa?” “…” “ Tôi hỏi cậu biết chưa?” Rầm! Tóc Xám đấm mạnh vào tường, sát bên tai tôi. Nhưng, tôi không hề chớp mắt. Cứ như thế, Tóc Xám nhìn tôi một lúc, rồi đẩy tôi đến cầu thang. “ Lần sau, sẽ không kết thúc đơn giản như thế.” “ Ngày mai, tôi cũng sẽ đến.” “ Đồ điên!” “ Ngày mốt cũng đến, ngày kia cũng sẽ đến…Cho đến ngày cậu ấy tỉnh lại, mỗi ngày, tôi đều đến. Như thế, cậu ấy có lẽ vì ghét tôi mà tỉnh lại.” “ Như thế, hắn sẽ càng không tỉnh dậy!” “ Tôi sẽ đến. Cho dù cậu ấy ghét tôi, tôi cũng phải làm cậu ấy tỉnh lại!” Tim tôi giống như bị cái dùi mài nhọn đâm vào mấy lần vậy. Rõ ràng là đánh nhau bằng cơ thể, nhưng rôi luôn cảm thấy, bộ phận bị thương chỉ là trái tim, cứ đau mãi. Đi ra khỏi bệnh viện, trời đang mưa như trút, tôi bước đi trong mưa. Những hạt mưa to, trùng trùng lớp lớp rơi trên người, tôi cắn chặt môi, đi tiếp. Môi dưới như đã bị cắn rách, đau buốt. Tôi báo thù rồi, đã hoàn thành kế hoạch báo thù mong đợi bấy lâu nay bằng chính đôi tay của mình.Vì người mẹ mà tôi luôn yêu thương và không bao giờ quên, tôi đã trả thù rồi. Rõ rang là, tôi đã thắng… Việc trả thù của tôi rất thành công….Nhưng tại sao, người bị đau lại là tôi…? * * * * * “ Lý Huệ Bân, cậu điên rồi à?” “ …” “ Con nha đầu này quả thật điên rồi, điên rồi! Cậu nhìn dáng vẻ cậu kìa?” “ A, tớ thật chịu không nổi cậu.” Nhìn thấy người tôi ướt sũng nước mưa, Tú Nhi vừa lải nhải, vừa vội vã đi lấy khắn tẳm trùm cho tôi. Sau đó, nó dẫn tôi vào phòng khách ấm áp, lấy khăn lông lau tóc. “ Cậu thế này là dáng vẻ gì?” “ … ” “ Lại đến bệnh viện à? Ai làm cậu thành thế này? Hả? Vì chuyện này, cậu không thiết tha gì đến học hành. Đây là số mệnh hai người?” Đau khổ như thế cũng là số mệnh sao? Số mệnh tôi được định trước là phải đau khổ sao? “ Làm gì mà nhìn tớ như thế?” Tú Nhi hỏi. “ Cậu ấy không muốn tỉnh lại…” “ Gì cơ?” “ Cậu ấy không muốn tỉnh lại. Ngân Hách, cậu ấy không muốn tỉnh lại. Đây cũng là số mệnh của Ngân Hách sao? Sao lại có số mệnh chết tiệt thế chứ? Sớm biết như thế, chi bằng một mình tớ đau khổ, để tớ quên đi ký ức, chẳng phải được rồi sao? Tại sao! Rốt cuộc là tại sao!” Cả người tôi run lên, Tú Nhi ôm chặt lấy tôi :” Người bạn đáng thương của tôi, rốt cuộc phải làm sao chứ…Cậu đau khổ như thế, tớ phải làm gì cho cậu?” “ Hu hu…Hu hu!” “ Cậu buồn như thế, phải làm sao bây giờ. Đừng khóc nữa. Đừng khóc….” “ Hu…Híc….híc…” “Tớ có thể làm gì cho cậu chứ ?” “ Hu hu…Hu hu hu…” “ Khóc đi…đến khi nào cậu cảm thấy dễ chịu.” “ Hu hu…” “ Cậu là người kiên cường. Sau khi khóc xong, cậu nhất định sẽ tốt lên. Cậu là người kiên cường, tớ tin cậu.” Cho dù tôi cắn chặt răng, đến khi môi chảy máu. Cho dù tôi nhắm nghiền mắt, đến khi đau cả mắt, tôi vẫn không ngăn được nước mắt buồn bực và nỗi oán hận trong lòng. Tôi hối hận, hối hận đã trả thù. Chuyện đó không liên quan gì đến Ngân Hách, nhưng tại sao tôi còn…. “ Đừng khóc nữa.Đừng khóc nữa. Huệ Bân … Người bạn tội nghiệp của tôi, đừng khóc nữa. Số mạng cậu ở kiếp này quả thật quá lận đận. Kiếp sau nhất định sẽ hạnh phúc. Nhất định như thế” Rồi cuối cùng Tú Nhi nói. Buổi tối mà tôi khóc và được Tú Nhi ôm vào lòng đó, tôi đã cầu nguyện một điều… … Đem tất cả hạnh phúc của tôi ở kiếp sau cho Ngân Hách. * * * * * Cứ như thế, ngày nào, tôi cũng mang theo hy vọng chạy đến bệnh viện, nhưng luôn trở về trong thất vọng. “ Huệ Bân, con không có chuyện gì chứ?” Dì hỏi. “ Dạ, không có gì.” “ Hôm nay nghỉ một ngày đi.” “ Không, con phải đi xem sao.” Tiếp theo lời dì, tôi cũng lắc đầu với câu nói của bố. “ Hôm nay nghỉ ngơi đi.” “ Con không sao.” “ Thế, cũng phải ăn cơm rồi hãy đi.” “ Con ăn không nổi” Bố và dì rất lo lắng cho tôi, bây giờ, tôi không còn sức mà cười với họ nữa. Ngồi trên xe buýt với cánh tay quấn miếng vải băng. Tôi phát hiện tay mình bị thương và Tú Nhi đã băng bó. Tôi không biết tay mình bị thương lúc nào, chỉ cảm thấy hơi đau mà thôi. Chầm chậm tôi tháo miệng vải băng ra, bỏ vào túi. Chút vết thương này, ngay cả quấn vải băng cũng là xa xỉ. Tôi nhìn kiến trúc đồ sộ của bệnh viện, hôm nay nó có vẻ to hơn? Chầm chậm bước lại căn phòng cấp cứu quen thuộc. Nhưng hôm nay không biết tại sao, tôi không nhìn thấy Tóc Xám, mà thấy hai tên mặc bộ vest đen đứng hai bên cửa như thần giữ của vậy. Bọn chúng ngăn tôi lại. “ Không được vào!” Nhìn kỹ, hoá ra là mất tên bị tôi đánh cho tơi tả.” Tụi mày là mấy thằng hôm trước phải không?” Thấy tôi nhận ra, hai đứa cũng sững người một chút. Tôi trừng mắt nhìn, nói tiếp:”Lui ra!” “ Không được!” “ Tôi muốn vào, tránh ra.” “ Con nha đầu này!” Tui tao rất mệt, nhưng đối phó với những tên như bọn mày vẫn còn dư sức. Đúng lúc tôi định đấm bọn chúng, có người nắm chặt cổ tay. “ Tóc… Xám?....” “ Vào đi.” “ Hử…?” “ Tôi bảo cậu vào.” “ Sao bỗng nhiên….” Tóc Xám quăng cho tôi cái áo bệnh nhân màu trắng, nói: “ Hắn tỉnh rồi.”
|
Chương 68 - 69
CHƯƠNG 68 Tỉnh rồi, tỉnh lại rồi…. “ Thật sự … tỉnh …. rồi chứ?” “…” “ Thật sự tỉnh lại rồi chứ?” “ Cậu tự đi xem đi.” Tóc Xám lúc nào cũng ghét tôi, hắn nhìn tôi hầm hầm, rồi quay lưng ra ngoài. Tôi chạy ngay vào phòng cấp cứu. Lúc nãy, tôi còn mệt muốn xỉu, nhưng không biết lúc này mình lấy đâu ra sức để chạy nhanh như vậy? Lúc bước vào phòng cấp cứu tìm kiếm, ánh mắt tôi dừng lại ở một nơi: Ngân Hách, người tôi yêu bằng tất cả trái tim và tâm hồn, anh ấy đang nói chuyện với y tá. “ Anh cảm thấy thế nào?” “ Rất tốt…” “ Anh tỉnh lại quả là kỳ tích. Lát nữa sẽ đi chụp X-quang, anh đợi chút xíu.” Ngân Hách khẽ gật đầu. Tôi nhìn khuôn mặt trắng bệch của Ngân Hách, anh ta cũng đã nhìn thầy tôi. Trong chớp mắt, mắt tôi đỏ lên, nước mắt tuôn ra. Là tôi làm cậu ấy thành thế này, vì hai chữ “báo thù”, tôi làm Ngân Hách thành thế này. Ngân Hách nhìn tôi rất lâu, sau đó, ngoắc tay với tôi. Ngân Hách tiều tuỵ đi nhiều, tới lúc mình sắp mất đi anh, tôi mới biết, mình đã gây ra họa rất lớn. “…Ngân … Hách ..” Tôi những tưởng, báo thù sẽ khiến cho mình dễ chịu hơn, cho rằng, thoát khỏi cảm giác có tội với mẹ trong sâu thẳm lòng tôi, sẽ khiến tôi hạnh phúc hơn, vết thương lòng sẽ lành lại? “ Sao cậu khóc? Xảy ra chuyện gì à? Là ai làm?” Ngân Hách lấy tay ra hiệu cho hai tên mặc đồ đen đi chỗ khác. Nhìn thấy cậu ấy, tim tôi lại đau. Vì người yêu, nước mắt có chảy thế nào cũng không hết…. “ Tại sao … để bị tôi đánh?...” “ Cậu không phải muốn trả thù sao?” “ Tại sao … cố ý để bị đánh?...” “ Cậu từng nói, cậu muốn trả thù.” “ Cậu thật sự cố ý để bị đánh.” “ Có lẽ thế.” Tôi và cậu ấy lặng lẽ nhìn nhau hồi lâu. Rồi tôi lên tiếng :” Xin lỗi….xin lỗi….xin lỗi..hu hu..” “ Không sao. Con người, ai rồi cũng phải chết mà.” “ Xin lỗi, xin lỗi..” Cho dù tôi nói rách cả cổ họng, cũng không thể bù đắp được lỗi lầm. Tôi bị ngọn lửa báo thù đốt cháy cả đầu óc nên mới làm ra những chuyện điên rồi như thế. Cho dù, tôi nó xin lỗi đến rách môi, cũng không thể lấy lại được những tổn thương tôi đã gây ra cho Ngân Hách. “ Đừng khóc.” Ngân Hách kéo tôi lại gần và lấy tay không bị truyền nước biển vuốt tóc. “ Hu hu….hu hu…Hu..hu..” “ May là tớ còn có thể nhìn thấy cậu.” “ Hu…Hu hu hu..” “ Tớ nhớ cậu đến sắp chết.” “ Thế, tại sao cậu không tỉnh lại sớm một chút? Tại sao?! Hu hu….” “ Tớ sợ, tỉnh lại, cậu sẽ không ở bên cạnh tớ.” “…” Không cần nhìn, tôi cũng biết, trái tim cậu đã bị tôi làm tổn thương rất nhiều. Tôi cứ tưởng, tôi là người bị hại nên có thể thoải mái báo thù. Nhưng tôi lại không biết, người bị hại thực sự là cậu. Cậu không cách gì biểu lộ đau khổ nên kiềm chế tiếng rên và ôm tất cả mọi chuyện vào lòng. “ Đau quá. Ngân Hách…tớ…rất đau…” “ Cái gì? Đau ở đâu?...” “ Bởi vì, tớ quá xấu hổ với cậu….Tớ đau đến sắp phát điên. Tớ trả cho cậu thế nào? Tớ nên lấy gì để trả cho cậu?” “ Không cần trả. Cậu không hề có lỗi. Trái lại, trước đây, tớ làm nhiều chuỵên xấu. Đây chẳng qua là sự trừng phạt đối với tớ, chỉ là trả giá cho những tội ác đã phạm phải.” Tấm lòng Ngân Hách bao la hơn tôi, có thể chôn giấu được tổn thương to lớn tôi mang lại cho cậu ấy. “ Cậu...khoẻ không...?” “ Ừ, vẫn khoẻ. Chỉ là....cánh tay hơi đau...” Ngân Hách nhìn cánh tay quấn băng trắng toát nói. “ Đau... không ? Hả? ...” “ Không sao. Tốt rồi.” Ngân Hách cười mông lung. Tôi nhắm chặt hai mắt nhưng nước mắt vẫn trào ra. Ngân Hách lại giơ cánh tay không bị thương lau nước mắt cho tôi. Rồi tôi mở mắt nhìn Ngân Hách, sao có thể cho rằng, quên đi đôi mắt này, tôi vẫn có thể sống được chứ? Tôi nói với anh ngàn câu: “ Tớ yêu cậu” cũng không đủ, tại sao lại muốn tấn công anh chứ? “ A! Đau quá.” “ Hả? Đau ở đâu?” Tuy nước mắt làm mắt tôi nhoè đi, nhưng vẫn lấy tay xoa xoa Ngân Hách và vội hỏi. “ Tim tớ đau. Bởi vì, cậu khóc nên tim tớ đau. Thật là....” “ Xin lỗi....xin lỗi...” “ Không có gì, đổi lại là tớ, tớ cũng sẽ như thế...” “ ...” “ Tóm lại, tớ rất khoẻ, cậu đừng khóc. Cậu khóc, bệnh tình của tớ có thể sẽ nặng hơn. Nói không chừng, tớ sẽ ngất đi, không tỉnh lại.” “ Cậu...” “ Ê! Đây là phòng cấp cứu.” Ngân Hách cười hóm hỉnh. Sau đó, cậu ấy dịu dàng ôm lấy tôi. Mùi hương quen thuộc của Ngân Hách lại xoay quanh tôi, nước mắt tôi lúc này mới ngừng chảy. “ Đừng khóc, cậu cũng đừng buồn...” “ ... “ “ Chỉ cần cậu đừng bỏ tớ là được rồi.” “ Cậu sẽ tha thứ cho tớ chứ?” “ Ừ. Thế, mối thù của mẹ cậu thì làm sao? Tớ chết rồi, việc báo thù mới kết thúc phải không?” Ngân Hách đẩy tôi ra khỏi lòng mình và hỏi. Tôi lắc đầu, nói :” Lúc Hạ Ngân Hách cố ý để tớ đánh trúng, việc báo thù đã kết thúc.” “...” “ Bây giờ, cậu không phải là người kết thừa Cường Thịnh Phái, mà là Hạ Ngân Hách, người tớ rất yêu.” Ngân Hách nhìn tôi với ánh mắt đắm đuối, tình tứ, nói :” Sao cậu không biết như thế sớm hơn một chút chứ?” “ Là cậu quá tàn nhẫn...” “ Là cậu quá vô tình.” “ Thế, cậu cũng không thể trở nên lạnh lùng như thế.” “ Thế cậu cũng không thể đột nhiên nói chia tay, cũng không thật lòng tâm sự với tớ một tiếng.” Ai có thể địch lại miệng lưỡi Ngân Hách chứ? Tôi lau những giọt nước mà bây giờ mới chảy ra, nhìn cánh tay Ngân Hách, hỏi : “ Ngoài chỗ này ra, còn chỗ nào bị thương nữa không?” “ Ừ. Có lẽ không có. Cậu cảm thấy có lỗi lắm phải không?” “ Hử? Ừ. Xin lỗi...” Tôi cúi đầu. Ngân Hách lấy tay nâng cằm tôi lên và hôn nhẹ lên môi tôi. “ Xin lỗi tớ phải không.?” “ Cậu! Hơ? ừ.” “ Có thật muốn xin lỗi tớ không?” “ Này, tớ thành thật xin lỗi cậu, nhưng...” Ngân Hách lại hôn nhẹ lên môi tôi. Tôi sợ quá, tránh xa ra. “ Này, đừng đùa nữa!” “ Lại đây!” “ Cậu bảo tớ qua thì tớ qua à?” “ Này, tớ bỗng cảm thấy rất đau.” Ngân Hách nằm trên giường, quay lưng lại. Tôi chạy lại. “ Này, cậu....” “ Bắt được rồi...” “A..” Ngân Hách nắm chặt tay tôi, để tôi ngồi trên mép giường. Sau đó, hắn lại hôn tôi. “ Cậu chẳng phải nói là cảm thấy hổ thẹn với tớ sao?” “ Hả? Ơ...ơ...tất nhiên là cảm thấy hổ thẹn với cậu.” Ngân Hách bỗng kề sát mặt vào mặt tôi, nói:” Nếu cậu cảm thấy có lỗi với tớ thì hôn tớ đi.” “ Này, đây là phòng cấp cứu.” “ Tớ vốn còn muốn đứng hôn cậu giữa đường cao tốc nữa kìa.” Xem ra, tôi đánh mạnh tay quá rồi. Hình như, hơn một nửa bộ phận trong não hắn đang trong quá trình hồi phục. “ Có phải mình đánh mạnh tay quá không?” Tôi lẩm bẩm. “ Hả?” Mặt Ngân Hách trông rất ngố. “ Không có gì. Tớ đồng ý với cậu! Ha ha ha...” Tôi nói qua loa cho xong, đợi sau khi về nhà sẽ tính sau. Bảo tôi hôn trước mặt nhiều chị y tá như thế, tôi làm không được, chỉ cần hôn một cái thôi. Ngân Hách nở một nụ cười. “ Nếu tớ không hài lòng, phải hôn lại lần nữa.” CHƯƠNG 69 “ Hạ Ngân Hách!“ “ Chuyện gì ?” Ngày thứ hai, sau khi Ngân Hách được chuyển sang phòng bệnh cao cấp, Tóc Xám xuất hiện. “ Chúng ta đã lâu không gặp, cậu sao lại nói với giọng điệu như thế?” “ Gặp cậu, tôi thật không vui chút nào.” “ Cậu có cần phải tỏ rõ thái độ như thế không? “ “ Ừ” “ Cậu xui thật.” “ Cậu cũng thế.” “ Bệnh mới khỏi, cậu đã như thế sao? Cũng nhờ có tôi, cậu mới có thể hồi phục.” “ Nhờ cậu gì chứ?” “ Tiền điều trị đều do tôi trả.” “ Thật không? “ Tóc Xám gật đầu và đưa giỏ trái cây ra trước mặt Ngân Hách. “ Cảm ơn.” “ Phải đưa đồ ăn cho cậu, cậu mới nhìn mặt tôi à?” Ngân Hách từ nãy giờ cứ đọc sách, nhìn thấy giỏ trái cây mới cảm ơn Tóc Xám. Nhưng, chuyện này mới khiến Tóc Xám càng nổi giận. “ Cậu không đẹp, nhìn mặt cậu làm gì?” “ Tôi không phải con gái, tất nhiên không đẹp rồi.” “ Cho dù cậu là con gái, cũng không đẹp gì hơn. Cậu đến nhất định là có chuyện gì rồi.” “ Này!” Tóc Xám vỗ vào cánh tay bị thương của Ngân Hách mà không chú ý gì cả, Ngân Hách nhíu mày đe doạ. Nhưng, Tóc Xám vẫn chạm vào cánh tay đó của Ngân Hách, xem ra, đầu óc Tóc Xám cũng không tỉnh táo lắm. “ Tên này!” Ngân Hách lấy cuốn sách mình đang xem đánh Tóc Xám một cái. “ Cậu muốn lấy món ăn tinh thần làm vũ khí à?” Tóc Xám hỏi. “ Món ăn tinh thần cũng phải trong hoàn cảnh tốt mới có thể ăn được chứ.” Rồi sau đó, hắn nói : “ Này, tôi phải đi rồi.” “ Ừ, đi đi.” “ Không phải. Tôi phải đi Phủ Sơn.” “ Phủ Sơn?” Ngân Hách lúc này mới lại nhìn mặt Tóc Xám. “ Ừ. Xem ra, cậu không hy vọng gì rồi. Hơn nữa, gần đây, tình hình chung quanh khá phức tạp. Hơn nữa, tớ còn phải chỉnh đốn lại tổ chức, quả thật rất bận. Cho nên phải đi Phủ Sơn lánh mặt một thời gian.” “ Nếu cậu đi, có chuyện gì làm không? “ “ Tất nhiên, còn phải hỏi.” “ Ẩn cư ở Phủ Sơn, tình thế vẫn khá nghiêm trọng.” “ Có lẽ.” “ Thật sự phải đi à? Cậu sẽ liên lạc với tôi chứ?” “ Sao, không nỡ xa tôi à?” “ Không, tôi chỉ muốn bỏ đi cách liên lạc.” Ngân Hách lạnh lùng trả lời, không chút nể nang. “ Khà khà, chỉ cần tôi nhớ cách thức liên lạc với cậu là được rồi.” “ Tôi sẽ đổi số điện thoại.” “ Im đi. Có thể, đây là lần gặp mặt sau cùng. Nhưng cậu ... “ “ ... “ Tóc Xám nhìn tôi, rồi quay qua hỏi Ngân Hách :” Cậu thật sự không muốn trở về Cường Thịnh phái ? “ “ ... ” “ Nếu cậu trở về, tôi sẽ đợi cậu cùng về. Bởi vì, chúng tôi cần cậu.” “ Xin lỗi...” “ Thôi đi, tôi đi đây. Còn nữa, đây là số điện thoại của tôi, cậu cầm đi. Nếu cậu dám vứt đi, tôi sẽ cầm con dao lớn mà xuất hiện trong giấc mơ của cậu.” “ Tôi sẽ vứt đi.” “ Thế, tôi sẽ cầm búa mà xuất hiện trong giấc mơ của cậu.” Lần đầu tiên, tôi thấy Tóc Xám nói đùa, điều này làm tôi rất ngạc nhiên, nhưng Ngân Hách hình như đã quen rồi, nên chỉ cười hì hì. Tóc Xám đi ra khỏi phòng bệnh rồi, Ngân Hách cầm điện thoại lên. Cậu ta nhìn vào danh thiếp và bấm số. “ Alô. Ai thế?” Giọng nói của Tóc Xám vang lên. Ngân Hách sẽ không phải mới đó mà đã nhớ hắn rồi chứ? “ Là đại ca cậu.” “ Khà khà, bây giờ không phải nữa rồi. Nhóc!” “ Đến Phủ Sơn thì không còn sợ gì nữa à?” “ Đúng thế, tôi không còn sợ gì nữa. Nhóc!” “ Nhóc, nhóc cái gì ?” “ Hì, sao cậu gọi điện cho tôi? Mới đó mà đã nhớ tôi rồi à? Hay là đổi ý rồi?” “ Đi đường thuận lợi nhé!” “ Chỉ để nói câu này thôi à? Thật phí tiền điện thoại.” “ Giàu có như cậu còn tính toán gì?” “ Ao ước được như vậy lắm hả? Muốn thì trở về đi.” “ Thôi được rồi, cúp máy đây.” “ Nhớ giữ gìn sức khoẻ đấy! Lần sau đến Phủ Sơn chơi” “ Biết rồi. Đi đường thuận lợi nhé!” “ Không phải hôm nay đi! Được, biết rồi. Chúc cậu mau hồi phục.” Tít.... Tôi nghe rất rõ tiếng Tóc Xám, Ngân Hách tỏ ra có chút lưu luyến. Tôi nắm chặt tay Ngân Hách :” Nếu muốn trở về. cậu có thể trở về.” “ Khỏi cần, Cường Thịnh phái không còn tác dụng gì nữa.” “ Tác dụng?” “ Ừ. Bởi vì tớ biết, cho dù tớ không trở về, cậu cũng sẽ tấn công vào Cường Thịnh phái.” Cho nên, cậu mới không trở về Cường Thịnh phái để đánh tay đôi với tôi? Cũng không biết, hắn có nhìn thấy vẻ mặt cảm động của tôi hay không. Hắn nhặt cuốn sách rơi dưới đất lên và nói tiếp : “ Tớ sợ cậu sẽ gây ra chuyện. Tớ phải giám sát cậu, phải không? “ “ ...” Tôi lau nước mắt và lấy hộp cơm trong túi ra :” Tớ mang theo hộp cơm trộn đây.” “ Mua hả?” “ Không, tớ làm...” “ Hử, thật à?” Tuy miệng hỏi như thế, nhưng mặt hắn lại đờ ra, tỏ vẻ hoài nghi. “ Chắc là ngon lắm?” “ Ừm ... Này, đũa đây. Nào, ăn thôi.” “ Cậu cũng ăn à? ” “ Ừ, tất nhiên! Tớ cũng chưa ăn cơm mà. Không phải ở bệnh viện cậu được cung cấp cơm sao? “ “ Cậu lấy đũa ra. Chút này chỉ đủ tớ ăn thôi.” “ Này này! Đưa đây! Cậu bưng hết hộp cơm đi, thật quá gian xảo.” Hạ Ngân Hách, tên xảo quyệt này, không chỉ ăn cơm của bệnh viện, mà ngay cả hộp cơm của tôi cũng không tha, còn muốn ăn hết. Thật không lịch sự. “ Đưa đây, đưa đây!” “ Đứng qua một bên hóng mát đi. Đi đi!” Ngân Hách đẩy tôi ra, còn tôi lại nắm lấy hộp cơm và muốn ăn cùng. Lúc này, xuất hiện người thứ ba. “ Cô Lý Huệ Bân.” “ Là tôi” “ Bác sĩ điều trị muốn gặp cô. Bây giờ có tiện không?” “Hả? À, được.” Tôi không phải người giám hộ? Lẽ nào, Tóc Xám chuyển quyền giám hộ cho tôi? Có lẽ không phải... . Người giám hộ Ngân Hách nên là bố chứ? Tôi không nghĩ quá nhiều. Lúc tôi đi theo chị y tá, bước vào phòng Viện trưởng, nhìn thấy một dang người rất quen. “ A, cô Huệ Bân đến rồi à?” “ Dạ...nhưng, ngài làm sao biết tôi...” “ À, là chủ tịch gọi cô đến.” “ Hả?” “ Con gái ngài tới rồi, chủ tịch.” “ Chủ...tịch..?” Người đó từ từ quay đầu lại. Không ai khác, thật sự là bố.
|