Yêu (Love)
|
|
truyện này không do mình viết mình chỉ đăng thôi nha Thuộc thể loại truyện teen, tình cảm hài hước và nhiều bất ngờ, Yêu (Love) dành cho mọi độ tuổi nói về bảy năm, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.
Đủ lâu để nhớ một người, cũng quá ngắn để quên một người.
Không biết từ bao giờ, lặng im không báo trước, tình yêu chầm chậm đến, nhẹ nhàng mà khắc sâu.
Ai nói không gặp là sẽ quên, ai nói cách xa là phai nhạt, ai nói tình đầu thường mong manh?
Bảy năm mong nhớ, chỉ vì một lời hứa, có đáng để lưu luyến mãi không quên?
Tất cả là vì yêu…????
Mời độc giả cùng đọc truyện.
|
T Chương 1: Vạn Sự Không Nằm Trong Đôi Bàn Tay.
Khi bạn yêu một ai đó, mà họ không yêu mình.
Thì quên đi cho khoẻ, đó không phải là tình yêu.
Mà là sự ngu ngốc. Đại khái giống như:
Bạn chờ tàu thuỷ mà ngồi ở sân bay.
Quán bar Lưu Hương nằm ngay cạnh Hồ Gươm – một trong những nơi đắt đỏ nhất đất Hà Nội. Ở đất Hà Thành, đã là giới thượng lưu, hẳn không ai không biết tới nơi đây. Lưu Hương được như ngày nay ắt hẳn phải có nguyên do của nó. Ngay từ cái tên ta đã hiểu được khá rõ về ý đồ của chủ quán. “Lưu Hương” tức là lưu giữ tất cả những hương sắc tươi đẹp của cuộc đời, của tuổi trẻ.
Ngoài những yếu tố về thiết kế và vị trí, nơi đây có rất nhiều loại rượu lâu năm nên được giới sành rượu ưa thích, là nơi mỹ nhân hội tụ nên được các đại gia để ý… Hơn nữa, quán bar luôn nằm trong sự bảo hộ gắt gao của Hắc Long Bang – băng đảng xã hội đen khét tiếng – nên rất có uy tín và ngày nào cũng đông khách. Anh đã vào Lưu Hương tức là sẽ được bảo hộ tận răng, không lo nguy hiểm tới tính mạng, tuy nhiên không phải ai cũng có đủ khả năng tới đây. Nếu không, đảm vào khi vào đi bằng hai chân, khi ra bò như loài rắn.
Bên ngoài sàn nhảy, tiếng nhạc xập xình đinh tai chói óc. Những con người lắc lư theo điệu nhạc như điên loạn. Bên quầy, những chàng bar-tender thể hiện những màn pha chế vô cùng điệu nghệ. Những tưởng ở đây, chỉ có những thứ tầm thường như thế, nhưng nếu vào sâu bên trong, bạn sẽ lạc vào một thế giới hoàn toàn khác. Không còn những tiếng nhạc, chẳng còn sự xô bồ của xã hội, nơi đây yên tĩnh vô cùng.
Một chàng trai anh tuấn mặc một bộ complet trắng đơn giản, đường may tinh tế đã nói lên giá trị của cả bộ đồ. Anh ung dung ngồi gác chân trong phòng vip. Miệng anh khẽ nhếch một nụ cười như có như không, hờ hững mà quyến rũ lạ kì. Tay anh đong đưa ly rượu Vodka Diva khiến những viên đá chưa tan hết đập vào thành ly, tạo ra những gợn sóng nhỏ màu đồng. Tất cả, tất cả toát lên một thứ thoát tục, khiến người ta có cảm giác đang bắt gặp một thiên thần trong màn đêm tăm tối. Nhưng thực sự, khoảng cách giữa thiên thần và ác quỷ, khoảng cách giữa từ con với từ người chỉ là một tấm màn mỏng manh dễ vỡ.
Ngoài cửa có tiếng nói chuyện khá lớn, điều ấy làm anh khẽ nhíu mày. Bỗng có tiếng đẩy cửa đi vào, một giọng nói thô kệch thể hiện chính trình độ văn hoá và trí thông minh của chủ nhân:
- Đại ca tìm em có việc gì.
Thì ra vị kia đạo mạo chính là Tạ Bình – Tam Bang Chủ của Hắc Long Bang. Người hắn vận nguyên một cây đen, dáng người vạm vỡ, trên mắt phải còn có một vết sẹo dài đáng sợ. Có lẽ là vết tích giang hồ. Người thanh niên kia vẫn chậm rãi, từ từ tận hưởng cảm giác những ngụm rượu lan dần trong miệng, bên tai vang lên những nốt nhạc giao hưởng khiến người ta mê ly. Anh khẽ nói:
- Tôi cũng không còn trong chốn giang hồ nữa, cậu không cần khách sáo.
Thấy người thanh niên kia nói vậy, hắn lại hào sảng đáp lại bằng thứ giọng địa phương ấy:
- Đại ca nói gì vậy, tuy bây giờ, mọi việc do Nhị ca quản lí, nhưng em vẫn luôn coi đại ca là Bang chủ của Hắc Long.
Cậu khẽ nhếch miệng, từ từ mở mắt nói:
- Đừng dài dòng nữa, tôi gọi cậu đến đây không phải để nói chuyện đó. Hôm nay tôi có chút chuyện cần nhờ, cậu có thể giúp chứ?
Bình nghe Đại Bang Chủ nói vậy thì ngồi ngay xuống chiếc ghế bên cạnh, miệng tươi cười nói lớn thể hiện quyết tâm:
- Mạng em do đại ca cứu, có bắt em nhảy lầu em cũng nhảy.
- Ha ha ha…. – anh bất giác cười lớn rồi nói tiếp – việc đó thì không cần, tôi chỉ cần cậu điều tra về người này.
Nói rồi anh rút một bức ảnh từ trong túi trong của áo vest ra rồi đưa cho hắn. Hắn thoáng ngạc nhiên, đôi bàn tay vô thức chìa ra đón lấy chiếc ảnh. Hắn nhìn vào tấm ảnh rồi thắc mắc hỏi:
- Việc này giao cho một thằng oắt trong bang cũng làm được, sao lại …
- Tôi còn cần cậu dạy sao? Điều này sau này cậu sẽ hiểu, cậu không cần báo cho em trai tôi, khi nào có việc cần tiếp tôi sẽ liên lạc sau.
- Dạ, em hiểu. Nếu không còn việc gì nữa, em xin đi làm ngay.
Bình không hỏi thêm điều gì nữa, chẳng cần đợi chỉ thị từ anh mà đã lễ phép ra ngoài. Anh từ trước tới nay làm việc gì cũng đều có nguyên do. Nhìn vào bức ảnh, hắn bắt gặp nụ cười của một cô nữ sinh. Nụ cười của cô ấy thật thuần khiết biết bao. Hắn tự hiểu là người này rất quan trọng đối với anh, nhất định không được có sai sót.
Cánh cửa đóng lại, anh lại chìm đắm vào thế giới tuyệt diệu ban nãy. Tựa vào thành ghế, mắt lim dim, đầu anh khẽ hiện lên hình ảnh người con gái ấy, thật thuần khiết, tựa như bông hoa sen trắng thanh khiết giữa ao bùn đen tối, cái gặp tình cờ mà đã làm thay đổi cả con người anh. Phải, anh là người có quá khứ, nhưng anh tin, nếu anh khiến cô yêu anh, những chuyện ấy chỉ còn là dĩ vãng. Khoé môi anh cong lên tạo thành nụ cười tuyệt mĩ. Nhưng anh không biết rằng, hoa sen cũng có gai.
Cũng ở thành phố đó, trong ngôi nhà cũ kĩ giữa khu phố cổ, một cô gái đang vò đầu bứt tai, đánh vật với đống bài tập đã tích tụ cả tuần. Năm nay cô cũng đã là năm thứ hai của ba năm cấp ba rồi, lượng bài tập đương nhiên sẽ tự tăng. Áp lực thi cử triền miên cũng dễ làm cho tinh thần và thể chất cô mệt mỏi. Làm mãi mà đống bài tập bên cạnh vẫn cao thấu mây xanh, cô nản chí gục xuống bàn. Mẹ ơi, giờ con mới hiểu giáo viên thật là biết cách giết người nha, không cần dao mà vẫn khiến người ta muốn tự tử. Nghĩ tới mẹ, cô lại cảm thấy nao nao buồn. Đúng là có đi xa vòng tay ấm áp ấy ta mới hiểu được giá trị đích thực của hai từ gia đình.
Cô thở dài thiểu não rồi nhớ lại những chuyện đã xảy ra từ khi cô dời nhà lên thành phố học.
***
- Không biết bảng điểm tháng này thế nào ha? Tao lo quá mầy ơi!
- Có bảng điểm rồi nè tụi bay ơi!
Mọi người trong lớp nhốn nháo nói chuyện với nhau về kết quả kì thi thử ĐH vừa qua. Ai cũng mong có kết quả sớm, nhưng khi kết quả tới rồi lại chẳng ai có phản ứng gì. Cả lớp yên tĩnh đến nghẹt thở. Đến con muỗi bay qua cũng không sợ khí người làm cho bẹp chết. Khi dây thần kinh đã thông, mọi người nháo nhào như đàn ong vỡ tổ. Ai cũng tranh nhau giành giật tờ báo điểm. Bỗng có một bạn nói lớn:
- Ê! Dương! Mày lại xếp thứ nhất nữa rồi! Ghen tị thật đấy!
- Ừ, kể từ khi nhập học, cậu toàn chiếm trọn vị trí thứ nhất, đánh bật được Vũ luôn.
- Cảm ơn, cảm ơn mọi người nhé.
Trong cơn mơ màng, Dương không còn phân biệt được đâu là thực đâu là mơ, hành động cũng vì thế mà trở nên bất bình thường. Cô vừa cười vừa nói mê, đã vậy chân tay còn liên tục khua khoắng.
- Ơn với huệ cái gì? Dậy mau lên nào!
Mẹ cô vừa kéo chiếc chăn mỏng vừa lay lay tay gọi cô dậy. Bà vừa mới soạn sách giúp cô xong. Cô chun mũi tỏ vẻ nũng nịu rồi kéo chăn chùm lên đầu. Mẹ cô nhìn con gái của mình khẽ mỉm cười. Bà mắng yêu:
- Cha bố cô, lớn đầu như vậy rồi mà còn … Chẳng phải hôm nay con phải tới trường nhập học sao?
Mới nghe tới đó, dù vẫn đang mụ mị trong giấc mơ đẹp cô cũng bật dậy. Mẹ cô thoáng giật mình. Ba giây sau, cô hét lớn. Tiếng hét to tới mức những chú chim bồ câu trên mái nhà hoảng hốt vỗ cánh bay đi. Mẹ cô bên cạnh chồm tới bịt miệng cô lại. Bà chau mày nói:
- Con hét cái gì thế hả? Con gái con đứa gì mà mồm cứ oang oang như cái đ*t vịt thế hả con?
Nói đoạn bà lắc đầu mấy cái. Không hiểu tại sao trong cuộc đời bà lại có một đứa con như vậy nữa. Gái không ra gái, trai không ra trai, thật đúng là…. chẳng biết sau này có thằng nào vô phúc vớ phải không nữa, bà thầm nghĩ. Cùng lúc đó, Dương cũng gạt bàn tay của mẹ ra khỏi miệng. Cô than:
- Chết con rồi mẹ ơi, sao mẹ không gọi con sớm hơn chứ? Bây giờ là mấy giờ rồi?
Thấy cô như vậy, bà vừa dọn dẹp giường chiếu cho cô vừa thản nhiên đáp:
- Giờ là 6 rưởi rồi. Mẹ gọi mày phải đến cả chục lần, lần nào cũng còn sớm mà mẹ, rồi lại kéo chăn ngủ tiếp, làm mẹ rát hết cả họng rồi, giờ mày lại nói thế à. Con với cái, sao số tôi khổ thế nhỉ, có đứa con thế này…
Bà đang nói say sưa thì cô cắt ngang:
- Stop!
Cô giơ bàn tay ra hiệu dừng lại. Cô hiểu nếu cô không ngăn lại ngay, mẹ cô chắc phải niệm hết mấy lượt kinh “Đường Tăng”. Điều này cô đã may mắn được lĩnh giáo từ nhỏ tới lớn rồi, khổ nhất vẫn là cái tai đáng thương của cô. Sau một giây nghiêm nghị, cô chạy tới quàng chân quàng tay vào người mẹ mà ôm.
- Mẹ yêu yêu quý của con, con gái cưng biết lỗi rồi, mẹ yêu quý tha tội cho đứa con bất hiếu này nhé. Mẹ đã già cả rồi, vậy mà con vẫn bắt bẻ mẹ như vậy. Mẹ chỉ có một mà thôi, mẹ bị đau họng thì phải làm sao đây? …
Cô nói liền một mạch như đang đọc thuộc lòng bài diễn văn biểu cảm vậy. Ánh mắt lộ rõ sự tinh nghịch, môi khẽ nở một nụ cười nhẹ. Mẹ cô hạnh phúc cười sung sướng, xem ra công sức bà lải nhải suốt ngày về đạo hiếu đã hiệu quả rồi, bà cầm lấy tay con gái
- Ôi trời đất ơi! Đây có phải là Hoàng Dương con gái tôi không? Mẹ nói thật với mày, từ bé tới giờ, mẹ dạy mày ăn, mày nói … đây là câu đầu tiên mẹ nghe thấy có tình người đấy. Thôi, mau đi chuẩn bị đi, muộn học bây giờ.
- Ôi, chết rồi, con quên mất, đúng là chỉ có mẹ con là tuyệt vời nhất.
Dương thơm một cái vào má mẹ rồi vùng dậy, chạy ù vào WC đánh răng rửa mặt chuẩn bị đi học. Bà nhìn theo cô mà mỉm cười.
Khoảng 15 phút sau cô đã hoàn tất gần hết những thủ tục cần có. May mà có mẹ gọi dậy, nếu không thì mọi chuyện sẽ hỏng bét mất. Cô thở dài một tiếng như đã trút được bao gánh nặng. Mà cũng tại cái máy tính đấy chứ, ai bảo hôm qua bắt đầu có phim Frozen làm gì, khiến cô phải thức tới hơn 12 giờ đêm để xem hết phim. Đã biết cô có tính hay quên rồi, việc quên đặt báo thức cũng thường thôi, có trách cũng chỉ trách mấy ông sản xuất phim, chiếu giờ nào không chiếu, lại đi chiếu đêm. Đúng rồi, cô vỗ tay “tét” một cái rõ to để cổ vũ cho lời thanh minh rất rất “thỏa đáng” vừa rồi của mình. Sau khi đứng lảm nhảm một hồi, Dương sực nhớ ra mình còn phải đến trường, ngày đầu tiên tới trường mà đã tới muộn thì cực kì cực kì xấu hổ mất. Hỏi sau này cô còn ra oai với ai được nữa. Cô chuẩn bị bước xuống thì nghe thấy tiếng mẹ:
- Con bé này, còn đứng đây cười làm gì, mau xuống nhà ăn sáng rồi đi học đi. – Mẹ cô ngán ngẩm nói.
- Yes madam!
Cô đưa tay lên chán chào theo hình thức quân đội rồi nhanh chân bước xuống cầu thang. Do thói quen, cô bước hai bậc một để đi xuống. Nhưng than ôi, với bản chất hậu đậu nên cô bị vấp, mặt tiếp đất ngon lành như mọi ngày. Mặt đất khẽ rung lên một đám bụi nho nhỏ. Cô khẽ ho.
- Con không sao chứ? Có cái tính hậu đậu mà mãi không sửa được, đi đâu cũng hấp ta hấp tấp. – Mẹ cô thấy vậy thì bắt đầu lo lắng
- Dạ không sao, hì.
Dương ngẩng mặt lên, quay về phía mẹ cười thật tươi rồi nói. Ngay sau đó cô đứng dậy như để chứng thực lời nói của mình. Nhìn dáng điệu của cô, bà phải bịt miệng để không khỏi bật cười. Nhưng rồi bà chợt nhớ ra gì đó:
- Con không ăn sáng à? – Bà gọi với theo
- Con không ăn đâu, con đi học đây, không muộn mất.
Dương nhanh chân dắt chiếc xe đạp điện được bố mua cho nhân dịp chuyển trường ra cổng, đội mũ bảo hiểm và leo lên xe, cô mà đứng lại thì kiểu gì cũng bị mẹ cô nhồi nhét vào bụng n thứ như nuôi heo. Ra tới cổng, cô xem xét lại chân tay và trang phục một lượt. May mà lúc nãy không xây xát gì, tí nữa thì … vỡ mặt. Xem ra việc cô từ nhỏ ngày nào cũng ngã vài ba lần đã tạo thành chính quả rồi. Ha ha ha… Cô cười khả ố. Nhưng … đời ghét nhất chữ nhưng này…. cô đang cười thì có một chiếc mô tô phóng qua với vận tốc không thể nào nhanh hơn được nữa. Nó xả thẳng khói vào khuôn mặt cực kì … “trang trọng” của cô khi cười. Quạ quạ, quạ đang bay thành đàn trên đỉnh đầu. Cô ho sặc sụa, mới sáng sớm ngày ra đã được hít khói, mặt xám lại, tai đỏ bừng, cô hét:
- Grừ…grừ…đồ mất dạy…
|
Chương 2: Đời Thì Muôn Màu Nhưng Cơ Bản Vẫn Là Màu Đen. AdsHướng dẫn chi tiết cách làm giỏ quà bằng giấy đẹp hút hồn Hôm nay là ngày mà cô nhập học. Sau cả một năm trời ròng rã cố gắng, cô đã đạt được điều mà mình mong muốn. Hỏi tại sao cô lại cố gắng giành từng điểm số và chăm chỉ học như thế, chẳng phải để có ngày hôm nay sao? Chuyển lên trường điểm là yếu tố phụ, hơn hết, nó đã giúp cô bay tới gần hơn điều cô muốn. Chính ngôi trường này sẽ là bước đệm giúp cô thành công và đánh bại hắn, Trần Hàn Vũ – tên yêu nghiệt. Cô cười lớn. Mọi người xung quanh ngoái lại nhìn cô với ánh mắt “cô làm gì ở Trái Đất xinh đẹp của chúng tôi”. Cô biết điều im bặt. Liếc mắt xuống cái đồng hồ. Ôi mẹ ơi. 7h15 phút. Còn có 15 phút nữa là vào lớp rồi. Lần này thì tiêu thật rồi, cô thầm nghĩ rồi vặn ga thật mạnh, băng băng tiến về trường.
Còn năm phút nữa thôi. Vặn ga nhanh, nhanh và nhanh hơn nữa. Cổng trường kia rồi. Cánh cổng màu xanh hi vọng đang tỏa sáng dưới ánh nắng. Cô mỉm cười. Nơi chắp cánh cho những ước mơ của cô bay xa là đây. Nhưng mà sao cánh cổng lại đang khép vào thế kia. Chết rồi, cổng ơi, mày đợi tao với. Cô thầm than. Càng nghĩ cô càng nhấn ga mạnh hơn. May quá, tới nơi rồi. 10m nữa thôi. Và…..Rầm!
Chiếc xe của cô đã tông thẳng vào ai đó. Cả cô và người đó đều ngã, chiếc xe đổ kềnh càng, bánh xe vẫn quay đều theo chiều kim đồng hồ. Cô nhăn mày xoa cánh tay bị va xuống mặt đường. Có lẽ là chảy máu rồi cũng nên. Trong lúc cô còn lẩm bẩm chửi rủa, người đó đã lồm cồm bò dậy trước rồi ân cần hỏi han cô.
- Em không sao chứ?
Thì ra là con trai, cô nhủ thầm rồi đứng lên, xoa xoa khuỷu tay và đầu gối và hét lên tỏ vẻ chua ngoa đanh đá:
- Sao mới trăng cái gì, sao bay đầy đầu rồi, anh đi đứng kiểu gì thế hả?
- Em nói kiểu gì vậy, rõ ràng là em tông vào tôi mà. – Hắn biện minh
- Anh có mắt không? Thấy xe lao tới thì phải tránh ra chứ! – Cô ngang ngạnh.
- Tôi thật chẳng hiểu em đang nói gì, rõ ràng là tuy tôi đã đi sát bên lề, nhưng vẫn ở trên vỉa hè, em lao lên vỉa hè rồi tông tôi mà còn nói gì nữa!
Cô nhìn lại chiếc xe của mình, đúng là cô lao lên trên vỉa hè thật. Đuối lí, cô quay ra cười hết cỡ … khoe răng rồi nói.
- Xin lỗi, do tôi vội quá, thật ngại quá, anh không sao chứ?
Cô thầm nghĩ chắc hắn cũng không tới mức bắt đền mình chứ, bất giác cô sờ túi, không có gì cả, lần này mà bị bắt đền là thảm rồi. Cô nghĩ mà lệ rơi đầy mặt. Cùng lúc đó, có hai tên mặc đồ đen từ đầu tới chân như mafia chạy đến. Cô nhìn họ một lượt rồi nghĩ: Trời nắng vậy mà mặc đồ đen thui, hẳn là hấp thụ nhiều vitamin D lắm đây. Tên đầu tiên cất tiếng ồm ồm hỏi:
- Cậu chủ, cậu không sao chứ? Xin lỗi vì tôi đến trễ.
- Không sao. – Hắn nở một nụ cười thật đẹp, nụ cười tỏa nắng
Cô ngây ngất một hồi lâu rồi bất giác nhớ tới việc nhập học.
- Chết rồi, muộn học mất, xin lỗi anh, nếu gặp lại tôi sẽ đền bù sau.
- Này, em tên gì?
Dương nói xong rồi dắt xe lên, phi thẳng vào trong trường nên chẳng kịp nghe câu hỏi của tên vô danh ấy.
Sau khi cất xe xong, cô nhanh chóng tiến vào sân trường. Khung cảnh trước mắt khiến cô phải sững sờ. Trường mới của cô đây sao? Thật kinh ngạc, không thể tin nổi, đúng là trường điểm có khác, rộng bát ngát, có khi phải bằng một cái sân vận động ấy chứ. Cô chạy lăng xăng xem xét mọi thứ với vẻ mặt như Tôn Ngộ Không lần đầu thấy người ta ăn mì. Mải nhìn ngắm cảnh vật, bây giờ cô mới nhận ra tất cả học sinh ba khối đang rất hối hả ra ngoài sân tập trung. Ồ, nhớ rồi, hôm nay là thứ hai, vậy chắc là có tiết chào cờ, kiểu này cô phải nhanh chóng tìm lớp và ổn định chỗ ngồi thôi.
- Bạn gì ơi! Cho mình hỏi lớp mình ở đâu vậy? – Thấy có bạn gần đó, Dương liền tóm lấy hỏi.
- Bạn này hay nhỉ. Tôi biết bạn là ai mà chỉ lớp.
- Hơ hơ, quên, bạn có biết lớp 11A1 toạ chỗ nào không?
- Ờ! Bạn nhìn thấy cái bảng xanh xanh kia không? – Tên đó tỏ vẻ lơ đễnh đáp.
Cô nhìn theo ngón tay chỉ cái hướng xa xăm vô định mà cô còn chẳng biết là hướng nào ấy rồi nói:
- Này! Ở đây nhiều bàng màu xanh như vậy tôi biết cái bảng nào chứ.
Cô nói xong mới phát hiện tên kia đã biến mất từ lâu rồi. Cô hừ lạnh một tiếng rồi lại lăng xăng đi tìm lớp của mình. Đúng thật là, giúp người thì phải giúp cho chót chứ, nói thế thì ai mà lần ra được. Các học sinh ra sân trường tập trung ngày càng đông, tiếng ồn ào huyên náo do nói chuyện ngày càng lớn. Không khí xung quanh chỉ khiến cô cảm thấy thêm mệt mỏi. “Các học sinh nhanh chóng ổn định chỗ ngồi, chuẩn bị làm lễ chào cờ.” – Tiếng loa phát thanh dõng dạc vang lên. Cô giật mình nói:
- Ôi mẹ ơi, phải nhanh chóng tìm lớp thôi.
Cô nói xong lại tiếp tục tìm. Hu ra! Chỗ kia hình như có cái bảng xanh đề 11A1 thì phải, như bắt được vàng, cô vội chạy ra. Tới nơi, cô nhìn khắp lớp một lượt. Đúng là lớp chọn khối A có khác, dương thịnh âm suy rồi. Lướt mắt xuống cuối hàng, cô nhận ra ngay tên yêu nghiệt đang ngồi chễm chệ tỏ vẻ bất cần. Hắn quả thật rất nổi bật giữa đám đông. Ánh mặt trời bao quanh cậu ta tỏa sáng khiến ngũ quan như có phần sắc nét khác thường, khóe miệng anh mím chặt thành một đường cong tinh xảo. Nghĩ đến việc cô từng bị anh chơi xỏ bao lần, sắc mặt biến đổi, cô hừ lạnh một tiếng:
- Bạn gì ơi! Bạn che hết “màn hình” của lớp tớ rồi. Phiền bạn … lăn sang bên cạnh khoảng nửa mét nhé!
Một tên tóc húi cua nói vẻ giễu cợt và kèm theo đó là tiếng cười rần rần của lũ con trai mà sau này cô nhận xét là trông như lũ khỉ đột đang bị bỏ đói trong sở thú.Vì hơi bất ngờ nên tạm thời các nơ-ron thần kinh của cô như bị đoản mạch, đồng thời ngưng hoạt động hết. Phải mất mấy giây sau, cô mới lắp bắp:
- Ồ, mình … mình … xin lỗi … à … à … mình … mình … là thành viên mới của lớp. Rất vui khi được làm quen với các bạn trước như vậy. – Kèm theo đó là một nụ cười không thể rực rỡ hơn.
Lần này thì tới lượt 34 nam nhân cộng 10 nữ nhân bên dưới kia hóa đá. Trừ đúng một người vẫn đang thản nhiên đọc sách, có vẻ như vạn sự chẳng ảnh hưởng tới thần thái của hắn. Nói xong, Dương chẳng thèm để ý tới thái độ và ánh mắt của mọi người, cô thản nhiên đi xuống cuối lớp, ngồi xuống chỗ trống duy nhất còn lại là chiếc ghế bên trên tên yêu nghiệt. Xem ra hôm nay cô không tránh được ánh nhìn “kìa người sao Hoả” rồi. Cô vừa ngồi xuống ghế thì tiếng xì xào nổi lên
- Tôi đã nghe nói lớp mình sẽ có thành viên mới. Nhưng không thể ngờ đó lại là một cô gái xinh như vậy.
- Ừ! Công nhận là xinh thật đó! Không biết có chảnh không nhỉ?
- Mày ngu thế! Lúc nãy không nhìn thấy cô ta đỏ mặt à, dễ thương vậy cơ mà.
- Thôi đi mấy ông! Có xinh cũng chẳng tới lượt mấy ông đâu. “Phấn đòi bì với vôi, xôi đòi bì với cơm nếp”. – một bạn nữ quay ra lườm tên vừa rồi nói
- Em làm gì mà mấy chị nỡ vùi dập em. – tên vừa rồi ra vẻ thảm thương nói.
- Im đi chúng mày! Nhảm quá rồi đấy. Ê! Đỗ Quyên. Mày có đối thủ rồi đó. – một bạn nữ khác quay ra phía một bạn trông có vẻ tiểu thư nói.
- Xứng sao. Hừ… – Người họ Đỗ tên Quyên nói.
Cô nghe thấy hết, cô ta làm gì mà phải kiêu căng vậy chứ, mình không xứng sao? Có điểm nào không xứng, cô ta hơn mình cái gì, dù có chút khó chịu trong lòng nhưng cô vẫn cố nhẫn nhịn. Nếu là bình thường, chắc chắn cô sẽ đứng thẳng người lên mà nói thẳng vào mặt cô ta. Nhưng cô nghĩ mới vào lớp mới không nên sinh thù kết oán thì hơn, bớt được gì thì bớt. Quay xuống tên yêu nghiệt, cô thấy cậu ta chỉ nhíu mày một chút nhưng vẫn đọc sách như không nghe thấy chuyện gì.
- Chào bạn! – tên nam ghế trên quay xuống
- Ờ. – cô đáp lại một cách phũ nhất có thể sau khi nhìn hết ngoại thất hắn ta.
- Sao bạn tới muộn vậy? Sao hôm tập kết tớ không thấy bạn? Bạn tên gì? Bạn ở đâu vậy? Bạn định ở kí túc xá hay nhà trọ? Hay nhà bạn gần trường …vân vân và mây mây….
- Xì tốp!
Tên kia lập tức im bặt….
- Bạn là con trai mà sao nói nhiều quá vậy? Tôi tới muộn hay không, có đi tập kết hay không thì chẳng liên quan gì tới bạn. Tuy cái gì cũng có lí do của nó nhưng xin lỗi tôi không có nghĩa vụ phải giải thích hay báo cáo với bạn. Bạn không phải bố tôi. Vậy nhé. Bạn làm ơn quay lên cho. – cô nói liền một hơi
Tên kia ngượng chín mặt nhưng vẫn phải quay lên. Dương mỉm cười, một nụ cười đắc thắng. Cô nghĩ. Đấu khẩu với ta sao, còn non lắm. Nhưng như vậy có quá đáng không nhỉ? Kệ đi, mới vào lớp đã bị bắt bẻ, sau này cô còn có thể dương oai với ai được nữa. Chợt nghĩ tới những ngày tháng sau này có thể trả thù tên yêu nghiệt đáng ghét ấy, làm cho hắn sống dở chết dở, cô bật cười ngây ngốc.
- Bạn kì quá. Sao lại cười một mình chứ.
Lại tên biến thái đó………..
- Này! Rốt cuộc sáng nay bạn uống nhầm thuốc hay là do sáng ra chưa kịp quang hợp nên đầu bạn vẫn còn ẩm vậy? Tôi cười là việc của tôi. Bộ tôi cười ảnh hưởng đến kinh tế nhà bạn hay làm năm châu xảy ra Thế Chiến ?…
- Thôi, thôi, tôi xin lỗi.
Do volum của cô không hề nhỏ cho nên ba lớp bên cạnh đều nghe thấy. Họ cười long trời lở đất khiến cậu bạn kia mặt đỏ bừng, chắc cậu ta đang ước có một cái lỗ nào đó để chui xuống cho bớt xấu hổ. Riêng tên yêu nghiệt thì chỉ buồn nhếch mép một tí rồi lại trở về trạng thái lạnh lùng ban đầu. Không hơn không kém một tảng băng biết di chuyển. Nhưng cảnh này đã bị một bạn nữ trong lớp phát hiện. Cô ta la lên:
- Oa. Hotboy lớp mình cười rồi kìa! Trời ơi tau ngất đây. – Cô ta nói rồi đặt tay lên ngực, mắt chớp chớp.
- Ai cơ? – Dương thắc mắc
Không ai trả lời câu hỏi của cô. Tuy nhiên 88 con mắt đổ dồn về phía yêu nghiệt đã cho cô câu trả lời. Cô xùy xùy tay nói:
- Hắn ta thì hotboy gì chứ. Mà có gì lạ đâu. Mọi người chưa nhìn thấy cậu ta cười bao giờ à?
- Đúng vậy! – 44 con người đồng thanh đáp.
Cô chỉ nghe thấy tiếng cằm mình rơi xuống đất. Wtf? Cậu ta chưa cười bao giờ sao? Lạ thật. Cô quay xuống nhìn yêu nghiệt một lần rồi lại quay lên thản nhiên như không.
Tùng….Tùng….Tùng….Tiếng trống cất liên, lập tức toàn bộ học sinh nháo nhác như ong vỡ tổ đi về lớp mình. Cô nghĩ với bản chất hậu con bà đậu của mình thì kiểu gì cũng không thể lành lạnh đi vào lớp. Do vậy cô lò rò như … chó rình trộm.
- Cậu vẫn vậy? – Là yêu nghiệt
- Giật cả mình! Cậu điên à.
- Cái vỏ bọc đó. Vẫn chưa bỏ được sao?
- Vỏ bọc gì? Bỏ gì? – Cô dài giọng giả nai
Yêu nghiệt hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi
- Phù! Hứ… Làm gì mà cứ như giết người ta tới nơi vậy.Có ngày ta cho ngươi biết tay. – Vũ vừa đi, cô tay đấm chân đá … không khí rồi lầm bầm.
***
Tới cửa lớp, Dương phải đứng bên ngoài đợi cô giáo chủ nhiệm gọi vào. Cô cảm thấy hơi run. “Nguyễn Hoàng Dương! Có gì mà phải run chứ. Can đảm lên. Mày là ai nào? Mày là Nguyễn Hoàng Dương không sợ trời không sợ đất chỉ sợ … sấm cơ mà.” Cô tự an ủi mình. Sau một màn “cô ca cô la” dài tựa cả thiên niên kỷ, cuối cùng cô cũng nghe thấy tiếng giáo viên chủ nhiệm gọi mình vào lớp:
- Hôm nay cô xin giới thiệu với cả lớp một thành viên mới. Bạn ấy có lực học rất tốt, xứng đáng là một đối thủ nặng kí với các em đấy. Các em hãy cùng giúp đỡ nhau và nhớ không được bắt nạt bạn ấy nhé. – Nói rồi cô giáo quay ra cửa lớp gọi. – Vào lớp đi em.
Dương vâng dạ một tiếng rồi đi vào lớp với khuôn mặt không thể toa toét hơn và kì thực, cô nghĩ mình hiện tại rất giống lũ khỉ đột khi chúng nhe răng … đòi chuối
- Chào các bạn. Mình tên là Nguyễn Hoàng Dương, thành viên mới của lớp. Mong các bạn giúp đỡ.
Nói rồi cô cúi đầu chào tất cả mọi người. Tiếng xì xào đã có dấu hiệu của sự bắt đầu.
- Được rồi các em! Bây giờ là việc xếp chỗ ngồi cho bạn Dương. – Cô Huyền – tên GVCN đảo mắt quanh lớp rồi nói. – Lớp ta có 45 bạn, thêm Dương là 46. Nhưng lớp còn khá nhiều chỗ trống và các em cũng lớn rồi nên cô cho em tự lựa chọn.
- Dạ vâng ạ. Cảm ơn cô.
Dương đảo mắt một vòng quanh lớp. Đang định lên tiếng thì:
- Dương xinh đẹp. Bạn ngồi đấy đi
- Ông vẫn chưa từ bỏ à. Bảo rồi, “chim cú mà cứ đòi đú với đại bàng” là sao chứ?
- Dương, sang đây ngồi với tớ đi.
- Lũ adua.
Nói rồi người đó khẽ nhếch mép cười. Một nụ cười đầy khiêu khích. Nhìn kĩ cô mới biết đó là người họ Đỗ tên Quyên ban nãy. Lập tức tiếng huyên náo, ồn ào ban nãy tan biến. Nhanh như chưa hề tồn tại vậy.
- Ngồi đây đi.
Một giọng nam với tông trầm lạnh lùng vang lên. Dương phát hiện ngay ra đó chính là tiếng của yêu nghiệt, tiếng của hắn dù có biến đổi đến vạn kiếp cũng vẫn biến thái như thế. Cô vội vàng nhìn sang cô Huyền thì chỉ thấy cô đang chăm chú nhìn Vũ. Còn lại 44 người khác thì cằm rớt xuống đất, hóa đá hết cả rồi.
Cô Huyền cũng hết sức ngạc nhiên nhưng với cương vị là một giáo viên, cô không thể thể hiện ra bên ngoài giống như học sinh của mình được. Vũ từ lúc mới vào lớp đã khiến cô ngạc nhiên hết lần này tới lần khác. Đúng như cái tên, lạnh lùng mà khí khái, thông minh mà không kiêu ngạo. Hơn nữa, cô không chỉ ngạc nhiên về trí thông minh tuyệt vời của anh, mà còn ngạc nhiên với thái độ của anh. Đặc biệt là đôi mắt. Rất có chiều sâu nhưng cũng rất đáng sợ. Cũng chính vì đôi mắt ấy mà tiết đầu lên lớp cô đã dạy sai cả chương trình. May là không có vẫn đề gì xảy ra. Bình thường Vũ rất ít nói, nhưng một khi đã thốt ra lời thì đã chắc như đinh đóng cột. Lần này anh lại nói như vậy, phải chăng có một lí do nào đó, quan hệ giữa cô bé đáng yêu đang đứng cạnh cô với Vũ là gì?
Về phần Dương, thấy tình thế đang ngàn cân treo sợi tóc nên định bụng lên tiếng phản đối thì nghe thấy cô nói:
- Được rồi, quyết định như vậy đi. Em sẽ ngồi cạnh Vũ. Vũ giúp bạn hòa nhập với lớp mới nhé.
Đoàng !Sét Đánh Giữa Trời Quang! Và Dương nhà ta bị sét đánh khét lẹt.
Lời nói vừa thốt ra, lập tức 45 con người hóa đá tập 2 lần này bao gồm cả cô. Cô lệ rơi đầy mặt nghĩ. Wtf? Cô ngồi cạnh hắn sao. Chẳng lẽ 3 năm vẫn chưa đủ sao. Tên cáo già gian manh này, nhất định là hắn có ý hành hạ cô mà. Lần này thì thảm thật rồi.
Thấy cô vẫn đứng như trời trồng, mặt méo xệch, cô Huyền khẽ ghé tai cô nói nhỏ: “Em về chỗ đi.”
Dương khẽ a lên một tiếng nhỏ rồi lững thững đi về chỗ, 43 cặp mắt khác hết nhìn cô, nhìn Vũ rồi lại nhìn Quyên. Đặc biệt là ánh mắt của lũ con gái, cứ như những mũi tên tẩm độc đang bay tới tấp về cô vậy. Có gì mà phải nhìn? Có lên đoạn đầu đài cũng là cô chứ có phải họ đâu mà phải nhìn? Hơn nữa, sao phải nhìn cô ta? Cô ta dính dáng gì đâu mà nhìn? Vừa đi cô vừa thắc mắc. Nghĩ vậy cô cũng ngẩng đầu lên nhìn Quyên. Và thật “trùng hợp”, Quyên cũng đang nhìn cô nhưng với một ánh mắt ….. hình viên đạn. Cô bất giác chột dạ, nuốt nước bọt “ực” một cái. Cô về tới chỗ, cả phòng lại nhao lên như nồi nước đang sôi. Đám con gái bắt đầu ghé tai nhau thì thầm to nhỏ, thi thoảng lại vang lên tiếng cười chế giễu. Từ trước tơi nay, hiếm có ai dám có quan hệ lằng nhằng với Vũ. Mà nếu có thì cũng bị Quyên xử đẹp. Những mũi tên tẩm độc kia ngày càng lao vào cô dày đặc. Nếu những ánh mắt đó là sự thực, thì chắc cô đã trở thành tấm bia ngắm thủng lỗ chỗ rồi. Thấy cuộc nói chuyện không hồi kết của học sinh sắp bùng phát, cô Huyền lên tiếng:
- E hèm! Các em trật tự đi. Chúng ta cùng học bài nào.
Tiếng xì xào lập tức mất đi. Vậy là tiết học đã bắt đầu. Dương do còn lớ ngớ nên cứ ngồi nhìn Vũ mãi. Lúc đầu anh cũng định để mặc cô, nhưng đợi hơn chục phút vẫn thấy cô chẳng có chút phản ứng gì, anh không chịu nổi bèn lên tiếng:
- Mặt tôi sắp thủng rồi. Đẹp trai quá à. – Anh chớp mắt, khóe miệng thoáng mỉm cười.
Bây giờ cô mới tiêu hoá nổi câu hỏi của Vũ. Thì ra hắn ta tự khen mình. Nhận thấy mình không thể để ai kia đắc ý mà ở thế hạ phong nên cô bèn nói:
- Cái gì. Đồ điên. Tuy vẻ ngoài có chút hơn người đấy. Nhưng để đươc tôi ngắm thì còn lâu nhá. Xí, đồ nhỏ nhen, bẩn tính.
- Cậu….. – Vũ uy phong thần vũ đứng trước câu nói ấy bèn im bặt.
Vũ chỉ im lặng không đáp, cánh tay nắm chặt tay cô, mặt đen lại. Đau quá Dương la lên:
- Á. Đau quá. Cậu..cậu có buông ra không? Cậu là đồ súc sinh sao? Còn biết dùng vó hại người nữa.
Vũ mặt đen như đít nồi, buông tay Dương ra. Anh mà còn đôi co với cô thì chỉ càng gây sự thu hút. Cô vừa xoa tay vừa nhìn xung quanh. Đúng là xấu hổ mà. Ủa, sao mọi người đều nhìn cô hết vậy. Mặt cô có dính gì sao. Dương không hiểu chuyện gì nên cứ ngơ ngác nhìn mọi người :
- E hèm! – Vũ giả vờ ho.
Ngay lập tức những con mắt ấy trở về vị trí ban đầu, chăm chú nghe giảng. Dương đáng thương, hết nhìn bạn lại nhìn Vũ mà chẳng hiểu gì. Thôi kệ vậy. Cô lẩm bẩm một mình. Im lặng được một lúc, thấy hơi khó chịu vì không được nói chuyện với ai, dù sao cũng gọi là “quen biết” sơ sơ với tên biến thái này, thôi thì “nơi đất khách quê người” cứ nói chuyện trước đã. Dù sao cũng là đồng hương mà. Nghĩ vậy cô lại quay sang bên Vũ. Thấy anh đang đọc truyện tranh cô lên tiếng:
- Cậu không học à?
- …
- Không sợ cô mắng sao?
- …
- Bài hôm nay rất quan trọng đó
- Vẫn học – phẫn uất, Vũ phun ra 2 chữ
- Ầy, nói xạo kìa! Cậu đang đọc truyện tranh mà.
Vũ quay sang nhìn cô với một ánh mắt sắc lạnh. Dương cảm thấy như có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Nuốt nước bọt, cô nói
- Shut up! I khow(Câm miệng! tôi biết)
|