Cô nhóc đáng yêu và TFBoys
|
|
Chương 10: Nó buông đũa xuống, nhìn Nguyên chằm chằm rồi mới nói:
- Vương Nguyên, tớ có chuyện muốn hỏi cậu?- Nó làm bộ mặt nghiêm trang.
- Chuyện gì mà đáng sợ thế nhỉ? Hỏi đi, hỏi đi.- Nguyên vẫn đang tập trung tự sướng, cầm điện thoại,
tạo dáng rất dễ thương.[IMG]
Nó thực sự không muốn nụ cười kia biến mất, không, chuyện này nó sẽ chỉ giữ riêng cho nó, không nói.
- À, mình hỏi là sắp đến giờ đi chụp ảnh chưa?
Nguyên vội nhìn chiếc đồng hồ cỏ 4 lá ở tay:
- Đến giờ rồi, đi thôi!- Nguyên đứng dậy.
- Nhưng cậu còn chưa ăn cơ mà.
- Mình đưa cậu đi ăn, chứ không phải mình ăn.
- Ủa, vậy cậu gọi làm gì?
- Để làm bạn với tô mì của cậu.À, Anh Kì, cậu có khẩu trang không ?Đến trường quay có rất nhiều fan
của TFBoys, mình không đi xe TF nên phải đeo, để không ai nhận ra.
- Có 1 cái.
Nó lục cặp mãi mới tìm thấy một chiếc khẩu trang màu xanh dương, liền đưa cho Nguyên.Nguyên đeo
khẩu trang rồi cùng nó đi. Hai đứa định đi thì bà chủ quán kéo tay nó lại, nài nỉ:
- Anh Kì, cháu có thể cho con trai cô gặp một chút được không? Con trai cô muốn được gặp cháu lắm!
Nó ái ngại nhìn Nguyên, cậu tỏ vẻ không đồng ý.
- Cô ơi, hôm nay cháu phải tới trường quay gấp, để lần khác cô nhé!
- Không được , cháu nhất định phải gặp con trai cô.
- Cháu... cháu...- Nó nhìn Nguyên cầu cứu. Nguyên giật tay nó rồi chạy ra xe. Hai đứa vụt đi trong khi
bà chủ quán chưa kịp làm gì.
|
Chương 11: Nó ngồi sau Nguyên, im lặng không nói gì. Nên cảm ơn hay..thôi, im lặng là vàng. Nhưng lúc ấy là
Nguyên giúp nó, lấy hết can đảm, nó thì thầm:
- Cảm ơn cậu.
Nguyên đã nghe thấy, cậu mỉm cười:
- Gì cơ?
- Cảm ơn cậu.- Nó nói to hơn một chút.
- Cậu nói gì mình không nghe rõ.- Nguyên vẫn tiếp tục trêu nó. Nó tức giận, hét lớn:- TỚ CẢM ƠN CẬU.
Và ngay lập tức nó trở thành tâm điểm của sự chú ý. Người đi đường nhìn nó như con khùng.
-Đó, vừa lòng chưa?- Nó tức tối.
- Cảm ơn à, vậy phải thể hiện sự cảm ơn đó chứ!
- Hả, còn thể hiện nữa sao?
- Ừ, ôm mình đi, coi như thể hiện sự biết ơn vậy!
5 phút im lặng tưởng chừng như dài cả thế kỉ vậy! Nguyên hồi hộp chờ đợi câu trả lời. Nó đỏ mặt không
biết nên làm gì. Và... nó vòng tay ra trước, ôm chặt Nguyên. Thời gian như ngừng lại. Trên môi người
con trai kia, thoáng nụ cười hạnh phúc.
Tuổi còn nhỏ chưa biết gì là yêu Nhưng lại bị nụ cười ngọt ngào của bạn đánh bại Đôi mắt to
của bạn đáng yêu biết bao Lúc trò chuyện tay hươ đi đâu đấy Mỗi ngày đến trường tan học,
đều có bạn bên cạnh Mỗi giây tôi đều rất yêu thích Chẳng biết giải thích những bài toán hình
học ấy cũng như khuôn mặt ửng hồng của bạn Rốt cuộc có bao nhiêu đáp án đây Tôi chỉ muốn
yêu thương, cưng chiều bạn mãi thôi Đây liệu có phải là tình yêu không? Tôi vẫn mãi chẳng
giải đáp được Gặp chuyện vui liền muốn chia sẻ cùng bạn Gặp chuyện buồn chỉ muốn cho bạn
mượn bờ vai Lần đầu tiên vì một người mà khẩn trương như vậy Tôi chỉ muốn yêu thương
cưng chiều bạn mãi thôi Chỉ mới vài tuần thôi Cảm thấy buồn vì không có bạn ở đây Như một
luồng sáng ấm áp chiếu rọi không kiềm được niềm mong chờ, vì đây là tình yêu Tuổi còn nhỏ
chưa biết gì là yêu Nhưng lại bị nụ cười ngọt ngào của bạn đánh bại Đôi mắt to của bạn đáng
yêu biết bao Thật muốn mang bạn bỏ vào túi áo Thật ra tôi đang có một dự định Đợi mười
năm nữa sẽ nói cho bạn biết Muốn mua cho bạn ngôi nhà to nhất, chiếc xe siêu ngầu Đi khắp
chân trời góc bể ( Chúng ta hát lại một lần nữa nào) Tôi chỉ muốn yêu thương, cưng chiều bạn
mãi thôi Đây liệu có phải là tình yêu không? Tôi vẫn mãi chẳng giải đáp được Gặp chuyện vui
liền muốn chia sẻ cùng bạn Gặp chuyện buồn chỉ muốn cho bạn mượn bờ vai Lần đầu tiên vì
một người mà khẩn trương như vậy Tôi chỉ muốn yêu thương, cưng chiều bạn mãi thôi Chỉ
mới vài tuần thôi Cảm thấy buồn vì không có bạn ở đây Như một luồng sáng ấm áp chiếu rọi
không kiềm được niềm mong chờ, vì đây là tình yêu Rap: [Cứ mãi ngắm nhìn bạn như vậy
Hơi thở của gương mặt ửng hồng Ở trong lòng tôi Bạn chình là Disney của tôi One, two, three
GO! Đây không chỉ là Show của tôi Bạn đừng đi nhé! Hãy chờ đợi Đợi tôi nắm lấy tay bạn Liệu đây có phải là tình yêu không? Rốt cuộc đây có phải là tình yêu không? Cái đầu đất, đầu gỗ,
đầu bánh bao, đầu hành này của tôi không đủ xài Nhưng tôi nghĩ đây chắc là tình yêu Rõ
ràng đây chính là yêu Tôi nghe bạn, ngắm bạn, nhớ bạn, muốn bạn, niềm vui dường như
không đủ] Tôi chỉ muốn yêu thương, cưng chiều bạn mãi thôi Đây liệu có phải là tình yêu
không? Tôi vẫn mãi chẳng giải đáp được Gặp chuyện vui liền muốn chia sẻ cùng bạn Gặp
chuyện buồn chỉ muốn cho bạn mượn bờ vai Lần đầu tiên vì một người mà khẩn trương như
vậy Tôi chỉ muốn yêu thương cưng chiều bạn mãi thôi Chỉ mới vài tuần thôi Cảm thấy buồn vì
không có bạn ở đây Như một luồng sáng ấm áp chiếu rọi không kiềm được niềm mong chờ, vì
đây là tình yêu Tôi chỉ muốn yêu thương, cưng chiều bạn mãi thôi Đây liệu có phải là tình yêu
không? Tôi vẫn mãi chẳng giải đáp được Gặp chuyện vui liền muốn chia sẻ cùng bạn Gặp
chuyện buồn chỉ muốn cho bạn mượn bờ vai Lần đầu tiên vì một người mà khẩn trương như
vậy Tôi chỉ muốn yêu thương cưng chiều bạn mãi thôi Chỉ mới vài tuần thôi Cảm thấy buồn vì
không có bạn ở đây Như một luồng sáng ấm áp chiếu rọi không kiềm được niềm mong chờ, vì
đây là tình yêu
|
Chương 12: Nó vẫn đỏ mặt, thầm nghĩ:" Mình đang ôm Nguyện, đang ôm thực sự, mùi của Nguyên... thơm quá"
- E hèm.
Nguyên giả bộ ho làm nó giật mình.
- Đến nơi rồi, mời tiểu thư xuống xe. Định ôm người ta mãi hay sao hả!- Nhưng Nguyên không đụng vào
tay nó, chắc đang xem phản ứng của nó. Nó bị Nguyên trêu, tức giận, ôm thật chặt Nguyên.
- Cứ ôm mãi đấy, làm gì được nào.
Hành động bất ngờ của nó làm hai hàng fan nhìn nó bằng ánh mắt hình viên đạn. Chắc vì nhận ra hành
động quá lố của mình, nó thu tay về, xuống xe, chạy vào trường quay trước. Để lại Nguyên với dòng suy
nghĩ: Người con gái này thật khó hiểu. Nhưng lúc nãy cô ấy ôm mình, mình thấy tim đập nhanh hơn.
Toàn bộ hành động của nó tuy nhanh nhưng đã lọt vào mắt một người...
" Bảo bối, em định cướp thiên thần của anh sao?"- Khải ca đứng trên tầng 5 nhìn xuống, ánh mắt lộ vẻ
thoáng buồn. Cậu không muốn TFBoys không đoàn kết vì một người con gái. Ái Linh đang nhắc nhở ekip
chụp ảnh thì nó đến.
- Cháu chào cô!
Ái Linh quay ra thấy nó thì giục:
- Anh Kì, cháu đến rồi đấy à? Y Phàm, Y Phàm đâu?
Y Phàm hớt hải chạy ra:-Dạ!
- Chiều này có bao nhiêu thợ make up làm việc?
- Có tất cả 5 thợ make up, 2 chuyên gia thời trang chọn quần áo và phụ kiện, 1 culi.
- Tốt lắm- Ái Linh có vẻ hài lòng- Chuẩn bị cho Khải và Kì luôn đi. Tỷ chụp sau, Nguyên chưa đến. Khi nào nhóc ấy đến thì trang điểm luôn nhé!Haiz, còn Nhã Phong, vì thế lực của gia đình họ Vi quá mạnh nên cô
ta vẫn tiếp tục diễn, make up cho cô ta cuối cùng đi.
- Vâng! Khải, Kỳ theo chị vào phòng trang điểm.
Y Phàm dẫn nó và Khải vào phòng make up rồi bảo bọn nó ngồi chờ, hết kem nền. Y Phàm buộc phải gọi
thêm từ hãng nổi tiếng, chờ 40 phút. Nó và Khải ngồi trên ghế sô fa, ngồi cạnh nhau. Nó không biết phải
nói gì còn Khải thì đeo headphone nhắm mắt. "Hơ, buồn ngủ quá". Nó không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ,
mắt nhắm mắt mở nhìn xung quanh, không có chỗ nào ngủ được. Nó lại ngáp.
- Dựa vào vai anh mà ngủ!
Nó ngạc nhiên nhìn sang hoàng tử bên cạnh. Khải vẫn nhắm mắt( đẹp trai wá ).
|
|
Nó như bị hút hồn vào gương mặt nam thần siêu siêu siêu đẹp zai ấy! Hơ, lại ngáp, buồn ngủ quá! Thôi
thì đành vậy, chỗ nào chẳng được. Nó gục luôn xuống vai Khải.
- Cô bé này, anh mới nói có vậy mà đã ngủ luôn rồi! Coi chừng anh bắt cóc... trái tim em đó!
Nó thì đã ngủ say trên bờ vai rộng của anh. Mùi của Khải rất đặc biệt, không giống mùi của Nguyên và
Tỷ chút nào.
Lúc ấy, Nguyên khổ sở lắm mới thoát khỏi fan bao vây, vội chạy nên trường quay. Ái Linh đang nhắc
nhở ekip thì Nguyên đến:
- Cháu chào cô ạ!
- Nguyên đến rồi đấy à cháu? - Ái Linh quay ra nhìn nhóc.- Được đấy, trang phục rất hợp với phong
cách dễ thương, chỉ cần make up là được! Cháu ngồi cạnh Tỷ đợi chút xíu nha!
- Cô ơi, Khải ca và Anh Kì đâu?
- Hai đứa đang ở trong phòng trang điểm, lúc nãy Y Phàm nói hết kem nền nên chắc tụi đó đợi trong đó.
Nguyên vào phòng trang điểm. Cậu đứng khựng lại.( thấy gì thì khỏi nói ha)" Chuyện... chuyện gì thế
này?" Tỷ đứng bên ngoài thấy Nguyên khựng lại thì cũng vào xem sao.
- Khải ca, Anh Kỳ.- Tỷ ngạc nhiên.
- Thiên Thiên, bảo bối, hai đứa làm gì vậy!- Khải ca nghe tiếng nói thì mở mắt.
- Khải ca, câu này em phải hỏi anh mới đúng.- Thiên Tỷ lại gần, giọng có vẻ tức giận.
Nguyên thấy đầu choáng váng, như thể cậu đang rơi xuống vực vậy, một vực sâu đen ngòm... cậu ko
thấy gì nữa!
- Bảo bối, em làm sao thế!- Khải ca vội chạy đến bên Nguyên( Mun: đồ phũ phàng, thiên thần đang tựa
vào vai mà lại chạy đi làm cho em đập đầu xuống ghế dzậy hả? Khải: Sao bà trách tui, bà viết kịch bản
mà. Mun: Ờ hen, so ri zai đẹp nha! Ủa mà dzậy cũng không được. Khải: Sao không? Mun: Không biết
nữa Khải: Kì ghê)
- Bảo bối, cậu làm sao thế!- Thiên Tỷ cũng vội lao đến.Khải đã kiểm tra:
- Không sao đâu, chỉ là bị say nắng. Nhưng cần nghỉ ngơi, em gọi cho bus TF đi!Hôm nay chúng ta
không chụp ảnh được rồi!
Thiên Tỷ gật đầu rồi ngoan ngoãn gọi. Còn nó, sau khi bị cho hôn đất một cách dã man nhất, nó ngủ
thêm tí nữa rồi mới lơ mơ tỉnh dậy, trước mặt nó là Ái Linh và Y Phàm đang " buôn dưa lê, bán dưa
chuột" với nhau. Nó vội ngồi dậy, việc đầu tiên là vuốt lại tóc, việc thứ hai là hỏi ngay lập tức:
- Cô Ái Linh, Khải ca và Thiên Thiên đâu rồi, sao Nguyên không thấy đến.
- Nguyên bị say nắng lên hai đứa kia về chăm sóc cho thằng bé, cô nhắn tin cho Nhã Phong ko cần đến
nữa, rời sang chiều mai nha!
- Vâng ạ! Cô ơi, cô có số của Nguyên không cô? Cho cháu xin.
- Ừ, đây!- Ái Linh đưa điện thoại bấm sẵn.
Nó lưu số của Nguyên rồi gọi tài xế riêng tới đón. Trên đường về, nó nhắn tin cho Nguyên: " Say nắng à, có sao không?" xong lại ko dám gửi, xóa đi:" Xin lỗi nhé, vì phải đưa tôi đi ăn nên cậu mới bị say
nắng"vv..vv nhưng đều xóa đi vì không dám gửi. Cuối cùng đến nhà, nó lên phòng rồi đóng cửa,
nókhông muốn ăn, hôm nay thật xảy ra quá nhiều việc quay nó như chong chóng vậy!
|