Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu ?
|
|
- Bọn mày chơi gì kì vậy mấy con mọi kiaaaaa? Tao đang lạnh đấy. _ cô đỡ nước, hét lên. Nhưng bọn nó nào tha cho, vẫn cứ thế tiếp tục bắn nước và tung hoa từ tứ phía. - Chào mừng hoàng tử và công chúa về lâu đài cát! Wooo _ thằng Phát Xêkô. - A bọn mày cho tao xin đi! _ cậu la lên. Kiên đưa tay ra hiệu cho bọn nó thôi. - Các hạ đã xin tha thì ta sẽ nương tay vậy, hahaha _ Kiên khoái trí. - Bọn mày chơi kì vậy? người tao ướt nhẹp rồi đây. _ cậu xìa áo ra cho bọn nó xem. - Hìhì… đây là hình phạt dành cho hai anh chị nhé! Ai bảo anh chị cứ lủi đi cơ, sống tình nghĩa với nhau lâu thế mờ anh chị lại giám dấu bẽn đi tài năng thế? Hai anh chị muốn đánh quả lẻ hở? _ Kì Lâm giơ nắm đấm, hất mặt về hai người. - Thì… có ai hỏi đâu mà tao nói, chả lẽ lúc nào tao cũng bô bô cái mồm là: a ha… cốc cốc cheng cheng mọi người nghe đây, tôi là Trần Na Na, tôi biết đánh đàn, thổi sao rất hay, còn biết cả hát, biết cả vân vân tới mây mây luôn hở? _ cô chống nạnh. - Ờ… thì… coi như lần này bọn tao tạm tha cho hai em chuột nhỏ, nếu còn tái phạm tao sẽ… - Sẽ làm sao cơ? _ cậu chống nạnh. - Ờm… _ Quỳnh gãi đầu. - Nói! _ cô ra lệnh. - Thì xử đẹp chứ sao! _ Kiên đỡ lời. - Đúng! Xử đẹp luôn. _ Quỳnh nói theo. - Rồi bây giờ bọn tôi ướt nhẹp vầy thì tính thế nào? _ cậu hỏi. - Cố chịu đi em! Chiều về thay, dù sao ướt cũng có bao nhiêu đâu. Hèhè _ Hoàng Lâm nói. - Lạnh chết đấy, bọn mày có biết không? _ cô mắng. - Yênnnn tâm đi bé! Với cái nắng “Sì Goòng” này thì chỉ lát là khô thôi ý mờ, hơhơ… _ Kì Lâm vỗ vai cô, cười khoái trá. - Hu… bây giờ mà về thì muộn học là cái chắc, tiết đầu của tía đó! _ cô nói với cậu. - Đành chịu thôi chứ sao giờ, dù sao áo cũng mòng nên nhanh khô, ráng đến chiều vậy. - Bọn mày… AAAAA _ cô hét lên. - Có chuyện gì vậy? _ thầy Khánh bước vào. - Dạaa… không có gì thưa tía! _ Kiên trả lời. Cô với cậu khoanh tay trước ngực, nhìn Kiên cháy mắt. - Bảo, Na sao hai đứa ướt nhẹp vậy? Bọn nó nhìn hai người, chấp tay, nháy mắt,… ý van xin hai người đừng nói. - Dạ… hề không có gì thưa tía! _ cô cười trừ. - Không có gì mà sao lại bị ướt? - Dạ là thế này ạ… Bọn nó đứng tim chờ cậu nói tiếp, cậu nhìn bọn nó một lượt rồi nói: - Dạ tại mấy lũ nhỏ ở gần trường chơi tạt nước, lúc bọn em đi qua liền tạt ướt bọn em hết thế này đây tía! May mà bọn nó chạy thoát không thì em đã… “rốp rốp” _ cậu bẻ khớp tay. - Ực…ực… _ bọn nó nhìn cậu nuốt khan. - Hêhê dạ đúng vậy thưa tía! _ cô nháy mắt nghịch ngợm với cậu. - Vậy hai đứa có cần về thay đồ không? - Chỉ lát là khô thôi tía, tại áo mỏng nên nhanh khô mà. _ Hoàng Lâm nhanh miệng. - Hờ… dạ… _ cô, cậu gầm gừ nhìn Hoàng Lâm. - Thôi được rồi, hai đứa về chỗ đi để chuẩn bị vào tiết. Cô và cậu về vị trí, vừa đi vừa lườm bọn nó cháy mắt. … “Tùng tùng tùng…” _ giờ học kết thúc. … - Cậu lạnh ah? Sáng giờ tôi thấy cậu cứ tái nhợt đi không ah. _ cậu hỏi cô. - Không! Tôi không… không… hắt… hắt xì hơiiiii. - Vậy mà còn nói không sao, để tôi xem nào. _ cậu kéo cô lại, sờ trán cô kiểm tra. - Tôi đã bảo là không sao mà. _ cô gỡ tay cậu xuống. - Nóng hổi thế này mà còn nói là không sao ah? Đúng là ngốc mà. - Hắt xì… hắt xì hơiiiii… hờ. - Chắc tại do nhiễm lạnh hồi sáng đó. _ cậu nói. - Kệ tôi! _ cô gạt đi. - Trông cậu xuống sắc lắm đấy! _ cậu lo lắng. - Không sao mà… _ cô loạng choạng được vài bước thì ngã. May là có cậu đã đỡ cô nên không sao, cô mê man không mở nổi đôi mắt, cậu vội cõng cô về nhà nội. … - Bé Na bị sao vậy? _ nội lo lắng. - Chắc bị sốt rồi nội ạ, nội cho con ly sữa nóng nha nội! - Ờ ờ con đưa nó lên phòng giúp nội nghen. _ nội nói rồi chạy vội vào bếp. … - Thế này mà còn nói không sao nữa. _ cậu mắng cô rồi chạy vào phòng tắm lấy khăn lạnh đắp lên trán cô. Mồ hôi cô như tắm nên cậu phải liên tục thấm mồ hôi giúp cô. - Anh Tuấn! _ cô mê sảng kêu tên Tuấn, tay giữ chặt tay cậu không thả. *Tuấn? Tuấn là ai? Her… là… là… người… người… đừng nói là… người y…yêuu cậu nha?* - Na ơi! Cậu có sao không? - Anh Tuấn! Anh về đi… hức…em nhớ anh lắm… hức… _ khóe mắt cô tuôn xuống hai hàng lệ, tay vẫn giữ chặt tay cậu. - Hắn là ai mà giám làm cậu rơi nước mắt hả? Nói cho tôi để tôi bẻ cổ hắn coi. _ cậu tức giận. - Đây! Sữa nóng có rồi đây. _ nội đặt ly sữa nóng hổi lên bàn. - Anh tuấn! Hức… - Haizzz _ nội thở dài, quay đi nơi khác. Cậu nhìn nội đoán chắc chắn nội biết chuyện này nên hỏi: - Tuấn… là ai vậy nội? Nội không trả lời, vội quay đi giấu giọt lệ đang rơi. … - Thưa nội! _ cậu lễ phép. - Bé Na sao rồi con? - Dạ ngủ rồi ạ. - Ờ con ngồi đi! - Vâng! - … - … _ cả nội và cậu dều không biết nên mở lời thế nào. - Tuấn… là ai vậy nội? _ cậu dè dặt hỏi. - … - Con nghe Na cứ gọi tên ấy mãi. - … - Na còn khóc nữa. - … _ nội vẫn không trả lời. - … _ nghĩ nội không muốn nói nên cậu không hỏi nữa. - Tuấn là anh trai Na. _ nội nhìn lên trần nhà và nói. - Na… có anh trai ạ? - Ưhm! - Vậy sao… con chưa gặp bao giờ ạ? - Nó đã bỏ đi cách đây mấy năm rồi. - … _ cậu im lặng lắng nghe nội kể. - Con bé thương anh nó lắm, cả Tuấn cũng vậy, lúc nào nhà cửa cũng tràn ngập tiếng cười của hai đứa nó. Kể từ lúc Tuấn đi không một lí do, cho đến bây giờ vẫn bặt vô âm tín; bé Na trở nên cứng nhắc, vô cảm. Bé Na cười nhiều hơn nhưng đó là nụ cười của đau khổ, vì cảnh giới cao nhất của nỗi buồn là nụ cười mà. Nó ít kết bạn, ít đi chơi, không bao giờ để ý tới những việc một cô bé mới lớn rất lưu tâm đến. Nó thường nói ra những câu nói rất vô tình và lạnh nhạt nhưng thực chất đó là những lời nói lời yêu thương từ trong lòng nó. Nó không phải đứa biết cách bộc lộ cảm xúc, từ nhỏ tới giờ nó giỏi nhất là che dấu cảm xúc vì vậy đừng bao giờ để nó đánh lừa vì nụ cười tươi rói lúc nào cũng hiện diện trên môi nó.
|
- Con chào nội! _ Quốc từ đâu lù lù đứng trước mặt nội và cậu. - Quốc mới tới hả con, ngồi đi! - Dạ. _ Quốc ngồi đối diện cậu. – Chào em! _ Quốc lịch sự. - Chào anh! _ cậu đáp lại nhưng với ánh mắt không mấy thân thiện. - Đã muộn vậy em vẫn còn ở đây ah? _ Quốc hỏi. - Thì cũng như anh thôi mà! - Ủa vậy là hai đứa biết nhau rồi hen? _ nội hỏi. Cả hai đều không trả lời. - Bé Na đâu rồi nội? _ Quốc hỏi. - Đang nằm trên phòng đó con. - Na bị sao vậy nội? - Ưm… nó bị sốt. - Nhưng đã hạ rồi, anh khỏi lo! _ cậu nói cụt ngủn. - Không lo sao được. _ Quốc đứng dậy lên phòng cô. - Đã nói là không sao rồi mà, bây giờ Na đang ngủ để yên cho cô ấy ngủ đi. _ cậu kéo Quốc lại. - Cậu là cái gì mà giám ngăn tôi lên đó hả? _ Quốc hất mạnh tay cậu ra. - Vậy còn anh? Anh là cái gì? _ cậu vẫn cố kéo Quốc lại. - Đã bảo là tránh ra mà…. “Huỵch” _ Quốc vung mạnh tay đấm cậu một cái. Cú đấm ấy khiến cậu té nhào xuống nền. - Anh… anh giám… Tức giận cậu liền đứng dậy trả lại Quốc cú đấm ấy vào mặt đau điếng. Cả hai đều bị chảy máu miệng. - Thôi đi, các anh làm gì ở nhà tôi vậy hả? Người lớn đang ở đây mà các anh coi như vô hình là sao? _ nội tức giận đập bàn. Cả hai đều không giám làm gì thêm nữa. - Con xin lỗi! Thưa nội con về. _ cậu nói rồi lấy cặp bỏ về. - Khoan đã! _ nội gọi cậu lại. – Ai cho phép về mà được về! _ nội ngồi xuống ghế. – Cả hai anh ngồi xuống đi. _ nội lệnh. Không muốn nhưng hai người đành phải ngồi xuống cạnh nhau. - Nội biết là hai đứa có tình cảm với bé Na, cả hai đều rất thương con bé đúng không? Nó thật có phước khi có hai người đàn ông luôn bên cạnh nó. Nhưng cuộc đời của một người phụ nữ chỉ có duy nhất một người đàn ông được phép bên cạnh suốt đời thôi, hai đứa có hiểu nội nói không? - Thưa nội… _ Quốc định nói nhưng bị nội cắt ngang. - Thực ra… bé Na rất yếu đuối, cũng như những người con gái khác nó cũng cần một bờ vai vững chãi để nương tựa. Nó không bao giờ tỏ ra bản chất của mình trước mặt ai và nhất là người nó thương. Vì vậy người nội muốn gửi gắm bé Na là người luôn hiểu, cảm thông được cho nó và có khả năng chăm sóc nó thật tốt. Một người trị được cái tính ngang ngạnh của nó chứ không phải một người tiếp tay chỉ biết nghe lời nó. Và phải là một người đàn ông thật sự, một người hiểu chuyện và mạnh mẽ chứ không phải bốc đồng như việc hai đứa vừa gây ra đâu. Quốc, ngay cả con là một đàn anh trưởng thành cũng không giữ được bình tĩnh là sao? Cả Bảo nữa, không nên có thái độ với người lớn như thế chứ _ nội trách. - Con xin lỗi nội!! _ cả hai cùng nói. - Lần này coi như nội không nhìn thấy nhưng sẽ không có lần sau đâu. - Dạ! - Thôi hai đứa về đi! - Nhưng… - Không nhưng nhị gì nữa, ở đây có nội lo cho bé Na rồi, hai đứa về đi rồi có gì mai ghé sau. _ nội nói rồi bỏ lên phòng cô. Quốc và cậu lững thững ra khỏi cổng. - Gia Bảo! _ quay lưng bỏ về thì Quốc gọi lại. - Có chuyện gì? _ cậu trả lời nhưng không quay lại nhìn Quốc. - Tôi muốn nói chuyện với cậu! _ Quốc đề nghị. - Có chuyện gì, nói đi. _ cậu quay lại. - Tôi muốn có một cuộc nói chuyện giữa hai thằng đàn ông thật sự với nhau! - …Ok! Theo tôi. _ cậu nhận lời. Cậu dẫn Quốc đến một quán nước gần đó, chọn một chỗ yên tĩnh và kín đáo nhất để tiện nói chuyện. - Bây giờ thì nói được chưa? _ cậu hỏi. - Cậu thích Na? _ Quốc hỏi. - Cái đó còn phải hỏi lại ah? _ cậu nhìn thẳng vào mắt Quốc. - Chỉ là thích đúng không? _ Quốc hỏi lại. - Không! - Vậy thì là gì? - Thương. - Thương? Cậu biết gì về chữ ấy mà nói? _ Quốc bật cười. - Là kết quả của hai chữ “thích” và “yêu”. - Cậu khá lắm! Cậu có tự tin rằng sẽ thắng được tôi không? - Sao lại không. - Cậu rất tự tin về mình đấy, tôi rất “hân hạnh” được cạnh tranh với cậu. - Anh quá khen, tôi cũng rất “vinh dự” khi được đối thủ là anh. - Tôi có việc nên phải về trước, cám ơn cậu vì cuộc trò chuyện này! _ Quốc nói rồi đứng dậy. - Khoan đã _ cậu cũng đứng dậy. – Sau này dù người được bên cạnh cô ấy suốt đời là ai thì cũng sẽ có được sự chúc phúc của người còn lại chứ? - Dĩ nhiên. _ Quốc nói rồi bỏ đi. *Tôi phải làm sao bây giờ hả Na? Trong cậu liệu có cảm giác gì với tôi mà tôi đang kiếm tìm nơi cậu không…?* Sáng hôm sau… - Nội ơi nội! _ cậu gọi cửa, tay cầm hộp cháo còn nóng hổi. - Ờ… Bảo hả, vào nhà đi con! _ nội mở cổng. - Na sao rồi nội? - Sáng nay tự nhiên lại sốt cao lại nhưng may là có Quốc đến kịp nên tạm ổn rồi. - Quốc ạ? - Ưhm! Nó đến từ sáng sớm lận, chắc tại lo cho con bé quá. Cậu không nghe nội nói tiếp mà chạy thẳng lên phòng cô. - Em ăn ngon không? - Dạ…
|
Cảnh tượng cậu không muốn nhìn đang đập vào mắt cậu, Quốc thổi từng thìa cháo đút cho cô thật ngọt ngào. Người đút cháo ngồi đó phải là cậu mới đúng… - Bảo… khụkhụ… cậu tới rồi ah? _ cô mệt nhọc. – Mà cậu cầm cái gì vậy? _ cô hỏi khi thấy cậu cầm một cái hộp trên tay. - Không có gì. _ cậu nói rồi vội cất hộp cháo vào cặp. – Cậu đỡ chưa? - Cám ơn, tôi vẫn chưa chết đâu khụkhụ… - Hờ… chưa chết khụkhụ hả? _ cậu nhại lại cô. - Khụkhụ… - Để tôi xem nào. _ cậu sờ trán cô. – Trời ơi! Sao mà nóng vậy? Mãi từ tối qua mà cậu vẫn chưa hạ đấy. _ cậu nhặng lên. - Đã bảo là không sao mà khụkhụ. - Không được, phải tới bệnh viện xem sao chứ tình hình này kéo dài là không ổn chút nào. _ cậu kéo chăn cô ra, định bế cô lên. - Tránh ra nào! _ cô đẩy tay cậu ra. - Cậu muốn chết ở đây hả? _ cậu vẫn bế cô lên. - Kệ tôi. _ cô gắng sức đẩy cậu ra. - Na đã không muốn thì cậu đừng ép nữa. _ Quốc nói. Cậu nhìn Quốc một giây rồi không thèm để ý vẫn bế cô lên. - Thả tôi ra khụkhụkhụ nào… ực…. thả ra coi… _ cô vùng vẫy. - Để tôi đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra xong thì sẽ thả cậu ra. - Tôi đã bảo là thả ra mà. - Ngoan đi! “Chát” _ cô đã tát cậu. - Cậu là gì của tôi nào? Là gì mà giám động đến tôi hả??? - … Khi thấy năm ngón tay hằn đỏ in trên má cậu cô mới giật mình về hành động quá khích của mình vừa rồi. - Tôi… _ cô định sờ má cậu. Cậu nhìn cô vài dây rồi bỏ xuống nhà thật nhanh mà không hề nói một câu nào. - Bảo! _ cô gọi theo nhưng cậu vẫn quyết tâm bỏ đi. - Về sớm vậy Bảo? _ nội gọi nhưng cậu không trả lời. … Cậu chỉ biết đi và đi, không biết mình muốn đi đâu chỉ cứ thế đi thôi… *Sự quan tâm của tôi có lẽ đã gây sự phiền hà đối với cậu, tôi xin lỗi! Nhưng nhìn cậu như vậy sao tôi chịu nổi chứ? Thà người bệnh là tôi có phải tốt không.* _ cậu nhặt từng viên đá dưới chân và ném đi thật xa xuống lòng hồ. … Tan trường… - Ê bọn mày, sao hôm nay hai đứa tui nó đều nghỉ hết trơn rồi? _ Kì Lâm. - Hay là bọn nó giận tụi mình hôm qua chơi ác quá? _ Kiên. - Tao biết hai đứa nó không hẹp hòi vậy đâu. _ Phát Xêkô. - Vậy chứ tại sao? - Tao chịu. - Mà bình thường bọn nó có nghỉ học đâu nhỉ? Lại còn nghỉ không phép nữa. Chắc chắn là có nội tình đây. _ Hoàng Lâm. - Tao cũng nghĩ vậy, nếu không sao lại có sự trùng hợp vậy chứ? Nghỉ cùng, không lí do, không tin tức. - Thay vì đứng đây đoán già đoán non thì chi bằng đến nhà Na nhà mình ngóng xem có gì không có phải hay hơn không? _ Vy. - Ơ Vy của tôi hôm nay thông minh nhẩy! _ Phát Xêkô. - Xí xí ai là Vy của ông hả? Tôi là hoa có chủ rồi đấy nhá, mơ mới tới lượt ông hen. - Nhưng mà chủ của bà có biết bà thuộc quyền sử dụng của hắn chưa? Hehe _ Hoàng Lâm chọc. - Kệ tôi, hứ. _ Vy nguýt Hoàng Lâm cháy mắt. - Thôi đi đi nào, kẻo trễ đấy! _ Kiên dẫn đầu. +++ Nhà nội… - Vào nhà đi mấy đứa. _ nội mở cổng. - Dạ bé Na… sao hôm nay nó không đi học vậy nội? - Nó bị sốt từ tối qua đến giờ đó. - Thật hả nội? - Ưhm! - Vậy Na sao rồi nội? - Nó mới đỡ từ đầu giờ chiều đến giờ, bây giờ thì đang ngủ. Mấy đứa ngồi đi! - Dạ nội cứ để bọn con tự nhiên ạ. - Mà… giờ chắc có khi nó tỉnh rồi đó, mấy đứa có muốn nói chuyện với nó thì lên phòng nó đi. - Dạ vâng ạ! Tất cả liền “di cư” kéo lên phòng cô. “Cạch” - Mày có sao không Na? _ thấy cô đang ngồi trên giường bọn nó liền đẩy cửa vào. - Bọn mày đến làm gì vậy? - Thì đến xem mày còn sống không… _ Kì Lâm nói lỡ lời liền rụt lại. - Bà này! _ Quỳnh đánh nhẹ Kì Lâm. - Mà bà vầy rồi ông Bảo có sao không? _ Hoàng Lâm hỏi. - Tôi không biết. - Ơ thế tôi tưởng hai ông bà rủ nhau nghỉ học để tính kế hoạch gì chứ? _ Phát. - Cậu ta cũng nghỉ học ak? _ cô hỏi. - Ưhm, mày không biết ah? _ Kì Lâm. Lắc đầu *Chắc Bảo giận mình chuyện hồi sáng thật rồi, cũng tại mày hết đó Na ai bảo mày hành động quá lố như thế chứ. Cũng chỉ vì lo cho mày thôi mà…* - Na! - Hở? - Làm gì mà thừ người ra vậy? - Không có gì! _ cô lắc đầu. - Mày chịu khó ăn cho khỏe để còn đi học nữa đó. - Ưhm, cám ơn các ông các bà nhiều nghen! - Hổng có chi là không có gì, hihi. - Tụi này chép bài cho bà lần này là lần hai đó nghen, lần sau nhớ chép lại cho tui đó! _ Vy. - Thôi tụi này về nghen! Có gì mai bọn tui qua nữa, nghỉ đi ha! - Ưhm! Bye. _ cô vẫy tay. - Bye. _ bọn nó chào lại. … *Không biết bây giờ cậu ta đang ở đâu nhỉ?* _ cô cầm điện thoại lăn đi lăn lại trên tay. —— Biệt thự Hoàng Gia… - Sao hôm nay về nhà sớm vậy? _ Gia Huy hỏi cậu. - Thì nhớ nội nên về thăm thôi. - Thăm rồi mà mặt vẫn không hồng hào hơn là mấy nhỉ, anh nghe zú nói em về từ trưa lận hôm nay cúp học phải không? - Kệ em! - Na có biết không? - Đừng có nhắc tới nhỏ ấy trước mặt em nữa! _ cậu gắt gỏng. - Ok! Vậy em quay lưng đi! - Làm gì? - Để anh nhắc tên Na Na sau lưng em chứ sao. - Anh làm ơn được không? _ cậu nói rồi bỏ ra ngoài hóng mát. - Haizzz lại có chuyện gì giữa chàng và nàng rồi đây! _ Huy ngán ngẩm. =…= - Bảo đâu rồi zú? _ đến giờ cơm tối mà vẫn chưa thấy cậu vào bàn, Huy hỏi. - Cậu đang ở ngoài vườn đó, zú gọi mãi mà không chịu vào dùng bữa. Không biết có chuyện gì nữa, zú gặng hỏi mà toàn gắt lên thôi. - Kệ nó đi zú, con trai mới lớn ấy mà. Ủa, mà nội con đâu zú? - Bà ấy đi dự buổi dạ tiệc tối nay của các doanh nghiệp rồi cậu! - Dạ! Con mời zú ăn cơm. …… - Lại có chuyện gì phải không? _ Huy đặt tay lên vai cậu rồi cũng ngồi ngồi xuống thảm cỏ. - Có gì là có gì chứ? _ cậu ngắt cỏ vứt đi. - Coi chừng cỏ nhà mình bị em vặt trọc lóc đó. - … - Cãi lộn với Na Na phải không? - … _ cậu nhìn Huy vài giây rồi tiếp tục ngắt cỏ vứt đi. - Đoán trúng rồi chứ gì? Nói ra xem anh có giúp được gì không nào? - Có gì đâu mà nói, em có là gì của người ta đâu chứ. - Còn em, em muốn là gì của người ta? - Em… anh biết còn hỏi. - Nhưng Na Na không biết. - Chả lẽ phải nói ra thì mới biết sao? - Đúng vậy, người đàn ông sinh ra để được làm điều đó mà em. Người phụ nữ dù biết rõ tình cảm của người đàn ông đó dành cho mình như thế nào nhưng họ vẫn phải đợi, đợi đến khi chính miệng người đàn ông của mình nói tiếng yêu họ. Họ muốn một cái gì đó chắc chắn chứ không phải mập mờ nên cách duy nhất là phải thổ lộ với nàng thôi em trai ạ. - Nhưng… - Nếu còn chần chừ, ngại ngùng thì sẽ hối hận đó. Dù không biết kết quả ra sao nhưng cứ nói đi để cô ấy hiểu cho mình. Đừng để như anh, hối hận nhưng thời gian không thể ngược dòng em ạ. - Vậy em phải làm sao? - Hãy làm những gì con tim em mách bảo. - … _ cậu nhíu mày nhìn về xa xăm. – Em đã biết con tim em muốn gì rồi, cám ơn anh! - Cái thằng này, lịch sự quá nhẩy. _ anh dí nhẹ đầu cậu. - Còn anh? - Anh thì sao? - Con tim anh đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực anh để dắt anh đi rồi kìa. - Chú cứ lo việc của chú đi là ok rồi, bây giờ thì vào ăn cơm được chưa? - Ok hai! _ cậu nói rồi đứng dậy trước. - Bảo đã lớn thật rồi mẹ ạ! _ nhìn dáng cậu đi từ phía sau Huy khẽ nói.
|
Khụkhụkhụ… khụ khụ… Na, khỏe chưa mà đi học vậy? _ bọn nó dìu cô ngồi vào bàn. Ơ Vy! Bà làm gì ngoài đó vậy hở? _ Phát Xêkô hỏi vì thấy Vy cứ ra cửa ngóng gì đó. Na, bà đi học còn Bảo đâu? _ Vy hỏi. Ờ ha, mọi khi ông bà là cặp bài trùng mà, sao bữa nay tách ra vậy? _ Hoàng Lâm cũng bon chen. Khụ khụkhụ… _ cô chỉ ho mà không nói gì. Bọn mày hỏi gì mà nhiều vậy, Na mới khỏe tí để nó yên đi. Còn ông Bảo thì sao nó biết được, bọn nó có ở chung nhà đâu mà biết chứ. _ Kì Lâm đanh lại. Haizzz _ đứa nào cũng thở dài thượt. Hôm nay lại thiếu một thành viên, thiếu đi “cụ” đầu sỏ mọi trò của nhà bọn nó lấy đâu ra đứa nào vui cho được. *Cậu giận tôi thiệt hả? Ít ra cũng phải gọi điện hay… ờ mà giận thì thèm gì gọi điện chứ?…* _ cô thoáng buồn. … Na, xuống căng tin với tao đi! _ giờ ăn trưa, Kì Lâm rủ cô xuống căng tin. Tao không muốn ăn gì đâu, mày đi đi. _ cô nói rồi gục mặt xuống bàn. Đi ra đây tao nói chuyện luôn. _ Kì Lâm nói rồi đi trước. … Kì Lâm chọn một chỗ khuất nhất, yên tĩnh nhất để cô ngồi rồi chạy đi mua thức ăn, lát sau quay về trên tay toàn là đồ ăn với nước uống. Có chuyện gì mày nói nhanh đi Lâm! Từ từ, có thực mới vực được đạo, ăn trước đã rồi tính. Mày không nói tao về lớp đây. _ cô đứng dậy. Chậc… thì tao nói đây, ngồi xuống đi! Cô ngồi xuống theo lời Kì Lâm Mày với Bảo có chuyện gì phải không? _ Kì Lâm nghiêm túc vào vấn đề. Có gì là có gì? _ cô đánh trống lảng. Đừng có dấu tao, nhìn mắt mày là tao biết rồi. Tao… Nói đi, biết đâu tao sẽ giúp được mày vì người ngoài cuộc luôn sáng hơn mà. Tao… tao không biết nữa. Mà mày có biết tại sao Bảo nghỉ học mấy hôm nay không? _ Kì Lâm hỏi. Không biết có phải tại giận tao không nữa. Là sao? Mày nói rõ tao nghe nào! Hôm bữa… tao… tao lỡ tay tát cậu ấy một cái. Cái gì? Mày tát Bảo? _ Kì Lâm hét toáng lên làm ai cũng để ý. – Ờ hờ… không có gì, xin lỗi mọi người cứ tự nhiên. _ Kì Lâm cười trừ. – Mày tát ? Ưhm! Why? @#$%@#$%@#$… _ cô kể lại việc hôm đó. Trời ơi cái con này… _ Kì Lâm nghiến răng chằng lợi. – Lại còn tát trước mặt Quốc nữa, mày có biết mày đã đạp đổ cái chữ sĩ trong người của một thằng đàn ông không? Mày đã tát cậu ta trước mặt người khác mà lại là người lão ta chả ưa gì. Mày đúng thật là… là… tao hết nói nổi rồi. Tao đâu cố ý đâu, tao vung tay thôi ai dè mạnh quá nên vào mặt cậu ấy. Tao thấy có lỗi lắm, tao muốn xin lỗi nhưng khụkhụ… mấy bữa nay có thấy mặt Bảo đâu. _ mặt cô buồn so. Mày có chắc là nếu gặp Bảo mày có giám nhìn thẳng cậu ấy mà mở miệng nói tiếng xin lỗi đàng hoàng không hả? Tao… không hiểu sao mỗi lần gặp Bảo tao cứ như… bị bị… sao sao ấy mày. Không làm chủ được bản thân chứ gì? Ưhm ưhm! Mày có cảm giác gì đặc biệt khi ở bên Bảo không? Ưm… _ cô gãi đầu. – Ah có, nhưng tao không biết đó là cái gì. Khi ở cạnh cậu ấy tao có cái cảm giác mà trước giờ chưa từng có khi ở cạnh ai dù là anh Quốc, Hoàng Lâm hay những người khác. Đôi khi không gặp còn thấy nhớ? _ Kì Lâm hỏi tiếp. Gật – Chút chút. _ cô đưa ngón tay út lên. Thôi tao biết cái chút chút của mày là bao nhiêu rồi. _ Kì Lâm xua tay. Ý mày là sao? _ cô không hiểu. Hèhè… cuối cùng bạn tao cũng biết yêu rồi, haha _ Kì Lâm tủm tỉm cười. Mày làm ơn im giùm tao cái! _ cô bịt miệng Kì Lâm lại. … Thực ra… tao cũng mấy lần mập mờ tự hỏi mình nhưng tao không biết câu trả lời… Bây giờ thì biết chưa? Ưhm! _ cô gật nhẹ đầu. – Tình yêu là biển khổ, tao không muốn bị nó cuốn đi nhưng sao lại lỡ sa chân vào đó chứ. Tình yêu không có tội mà chính người vứt bỏ tình yêu đó mới là kẻ có tội. Mày đừng để lỡ cơ hội yêu và được yêu! Nhưng… Nhịp tim mày đập mạnh bao nhiêu thì tình yêu của mày lớn bấy nhiêu, hãy đến nơi mà con tim mày sẽ là vật dẫn lối mày đi! Nhưng biết nó sẽ dắt tao đi đâu chứ? Mày đã nghe câu đã yêu thì phải liều chưa? Dũng cảm đối mặt với nó đi Na! … Mà mày yêu bao giờ chưa mà kinh nghiệm đầy mình vậy hở? Khai thật đi! Yêu ai? Ai yêu? Mày cũng nên làm theo những gì mày vừa khuyên tao đi! Chàng Lâm đợi mày lâu lắm rồi đấy khụkhụ… Nói ít thôi lo chuyện của mày trước đi! Bây giờ thì chịu ăn chưa? Hì… _ cô cười trừ. … Không biết bây giờ cậu đang ở đâu, làm gì nữa. Rốt cuộc thì câu nói cậu đã biết con tim cậu muốn gì nghĩa là sao? Liệu cậu còn muốn chinh phục trái tim Na Na không…? ===== Chiều tan trường… Cô bước lê thê dưới những tán cây lớn, dòng người nườm nượp qua lại đông đúc nhưng sao trong cô có thứ gì đó hiu quạnh đang ngự trị. Cứ như… cả thế giới này chỉ còn sót lại mình cô, nhìn khuôn mặt ai cũng lạ hoắc, lạnh như tiền bỗng dưng… cô nhớ đến gương mặt ấy-gương mặt lúc nào cũng “ám” theo cô. Có lẽ những cái nhìn, những tiếng cãi vã ngô nghê đã trở thành thói quen mỗi khi chung đường tản bộ. Giờ cậu đang làm gì hả Bảo? Chắc cậu giận tôi lắm nhỉ? Tôi xin lỗi! Thực tình tôi không muốn có cái tát đó đâu, chỉ vì tôi lỡ tay thôi cậu có hiểu không…? *Không! Cậu đúng là con nhỏ quá quắt mà, ông trời ơi sao khiến tui cứ phải thập thò như thằng vụng trộm thế này chứ…?* _ nãy giờ cậu lẽo đẽo lén theo sau cô, cuối cùng cũng đạt được mục đích. Hình như tôi đang nhớ cậu rồi, Kì Lâm có lẽ đã đúng. _ cô đá tung viên sỏi trên đường ra xa. Yahooo…! _ cậu hét lớn. Nghe tiếng hét cô liền quay lại… nhưng không thấy ai, cô lại bước tiếp. Phù… suýt thì lộ tẩy. _ cậu thở phào. – Trời ơi! Nhỏ nói nhỏ nhớ mình kìaaaa _ cậu nhảy cẫng lên. – Ơ… _ cậu định tiếp tục theo cô nhưng chân bước mà vẫn không di chuyển được tẹo nào, cảm giác vai mình đang bị kềm chặt cậu liền quay lại. Ơ hờ… hờ… _ cậu cười mếu máo. Hà… lâu lắm không gặp khỏe không chú? _ Hoàng Lâm “tình cảm” Ờ khỏe… khỏe re hà… hề hề… _ cậu cười trừ. Cậu định giở trò gì vậy hả? Có biết Na nhà tôi đang ủ dột kia không? _ Kì Lâm khoanh tay trước ngực. Vậy bộ cậu tưởng tôi không đau hả? _ cậu gắt. Thực ra nó chỉ không muốn cậu nhìn thấy nó yếu đuối thôi, những người quan trọng với nó, nó không bao giờ để họ phiền hay muốn họ lo lắng cho nó. Cậu có hiểu tôi nói là mô tê gì không hả đồ ngốc kia? Nói khó nghe thì mày là thằng ngu đó Bảo! _ Hoàng Lâm giải thích thêm. Ý cậu… tôi là người quan trọng của… Còn phải hỏi hả? Đúng là ngốc mà! Là ngu đó mày! _ Hoàng Lâm nói. Cậu có tắt cái kiểu nhại tôi đi không hả? _ Kì Lâm bực mình. Hậy! _ Hoàng Lâm làm bộ như mấy chú lính Nhật rồi đưa tay làm động tác khóa miệng. Vậy giờ cậu định sao? _ Kì LÂm nghiêm mặt hỏi cậu. Tôi… Con trai gì mà cứ thụt thò hoài là sao? Nói nhanh nào. Haizzz tôi không biết nữa. Không biết? Gật Đi về! _ Kì Lâm bực bội. Haizzz mày làm tao thất vọng quá Bảo ạ! _ Hoàng Lâm thất vọng. Hoàng Lâm! Có về không hả? _ Kì Lâm quát. Ô kế! về liền! _ Hoàng Lâm vội chạy theo. – Good lucky! Bye. Cái thằng, chưa chi đã sợ vợ rồi… chậc chậc _ cậu lắc đầu. ^^^^^^ Một ngày nữa lại lên, hôm nay sẽ là bắt đầu hay kết thúc…?
|
Cô vẫn lê thê trên con đường dài quen thuộc, vẫn vắng bóng cậu, vẫn mình cô, vẫn đợi… Thỉnh thoảng cô thường ngoái lại phía sau hay nhìn ra xung quanh để mong kiếm tìm thấy điều gì đó nhưng chỉ là cảm giác thôi, không hề có gì cả. ===== Căng tin… Song Lâm kéo ghế ngồi xuống cạnh cô. Sao nhìn mặt mày buồn so vậy Na? _ Kì Lâm hỏi. Cô lắc đầu Thôi bỏ đi, bây giờ là giờ nạp năng lượng đó, ăn đi để còn có sức buồn tiếp ha! Hè _ Hoàng Lâm đặt đĩa cơm sườn ra trước mặt cô cùng một ly sữa nóng. Cám ơn! _ cô nhận lấy và cầm thìa lên cho bọn nó vui lòng. Nãy giờ mắt cô vẫn không ngừng đảo xung quanh để tìm hình dáng ấy, nhưng kết quả chỉ là thế thôi. Mày tập trung vào chuyên môn giùm tao đi, đút cơm vào mũi rồi kìa! _ Kì Lâm gõ nhẹ vào đĩa cơm của cô và nói. Thì tao vẫn đang ăn mà! Rinh… rinh… rinh… _ điện thoại Hoàng Lâm đổ chuông. Trời đánh tránh bữa ăn, thằng nào giám đánh cái bữa ăn ngon lành của ta đây? _ Hoàng Lâm lấy điện thoại trong túi ra, miệng vẫn nhai cơm, lầm bầm. – Ơ… _ Hoàng Lâm nhìn cô và Kì Lâm một lượt rồi đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại. Alo… … Ai mà trông mặt cậu ấy có vẻ căng thẳng vậy không biết? _ cô hơi tò mò, linh cảm cho cô biết có điều gì đó không lành. Chịu. _ Kì Lâm lắc đầu. Lát sau khi đã nghe xong điện thoại, Hoàng Lâm trở lại bàn với hai nàng. Nhìn điệu bộ có vẻ lấm lét nên cô hỏi: Cậu có chuyện gì ah? Ah… không, không có gì. Sao tôi thấy cậu có vẻ hơi kì lạ từ lúc nghe xong điện thoại đến giờ đó! _ Kì Lâm bắt bớ. Tôi còn thấy kì lạ chứ nói gì là cậu. _ Hoàng Lâm lí nhí. Cậu bảo sao? _ Kì Lâm không nghe rõ kiền hỏi lại. Chậc đừng hỏi nữa. _ Hoàng Lâm nheo mày, giọng gắt nhẹ. Cô và Kì Lâm nhìn Hoàng Lâm dằm miếng sườn mà thấy xót cho em lợn đã làm vật tế phẩm trên đĩa cơm của anh chàng. Ăn thì ăn đi đừng có dằm nát ra đó rồi lại bỏ, phí phạm lắm. _ Kì Lâm lên giọng. Haizzz _ Hoàng Lâm thở dài. Có chuyện gì thì ông nói để xem bọn tui có giúp được gì không nào. _ cô nói. Thực ra liên quan đến cậu chứ không phải tôi. Tôi ak? Gật Chuyện gì? _ Kì Lâm thúc. Gia Bảo… vừa gọi điện cho tôi. Cậu ta còn giám gọi ah! _ Kì Lâm cau có. Có chuyện gì vậy? _ cô đổi giọng trầm. Cậu ấy nói… Nói gì? _ cô hỏi. Sẽ trở lại Úc để học. Hả? _ Kì Lâm ngạc nhiên. Cô buông thõng thìa xuống đĩa cơm *Cậu giận tôi đến mức không muốn nhìn thấy mặt tôi luôn sao?* Cậu không sao chứ Na? _ Hoàng Lâm hỏi. Không! _ cô lắc đầu. – Tôi no rồi, hai cậu ăn đi nhé tôi về lớp trước. _ cô nói rồi đứng dậy bước thật nhanh. Na à! _ Kì Lâm gọi cô lại. Để cậu ấy yên đi! Một mình bây giờ là tốt nhất với bé Na, ngồi đây tôi bảo này. _ Hoàng Lâm ngăn Kì Lâm lại. … Cô nói về lớp nhưng lại không về, cô lên sân thượng để hóng mát, tĩnh tâm lại. Giá như mọi chuyện chỉ là cơn gió ngang qua này thôi thì tốt rồi phải không? Mọi chuyện đến đây là kết thúc sao…? Mà… đã bắt đầu đâu để kết thúc chứ, hờ _ cô cười nhạt. … Cô cứ mãi đứng trên đó đến cả giờ vào lớp cũng quên bẽn đi để bọn nó phải khổ sở che dấu. Tao mà bắt được nhỏ này ở đâu tao sẽ… hừ… _ Quỳnh nghiến răng. Bạn bè cần nhau là lúc này mờ, bà thông cảm tí đi! _ Hoàng Lâm nháy mắt láu cá. Hu… ông có biết tôi khổ sở làm sao để che cái bàn trống này miết nãy giờ hông? _ Quỳnh phồng miệng. Thôi được rồi! Một trầu kem tối nay là được chứ gì? _ Hoàng Lâm “dụ dỗ”. E hèm… _ Kì Lâm hắng giọng. Ái chà, cái này là cậu tự nguyện nhé! Tôi không ép ah nha nha nha??? Biết rồi! _ Hoàng Lâm méo mặt. Quyết định vậy đi! Hèhè *Tên bạn già kia! Ngươi mau mau về đây ta sẽ tính sổ nợ này với nhà ngươiiiiiii* _ Hoàng Lâm mấm môi. … Tan học cô cũng về nhưng để bọn nó về hết cô mới xuống, cô cứ lang thang trên phố rồi lại tạt về công viên như cái xác không hồn. Mãi đến khi không còn thứ gọi là ánh sáng ban ngày nữa cô mới chịu về nhà. Kể từ khi nghe tin cậu sẽ trở lại Úc từ Hoàng Lâm cô thấy hụt hẫng, cảm giác khó tả cứ cuộn lên, tất cả mọi việc cô đều làm theo phản xạ và thói quen thường ngày của đôi tay và đôi chân. Tâm trí của cô không còn đủ tỉnh táo để điều khiển bản thân nữa. Na! Na… NAAAAAAA _ nội gọi cô. Dạ… ái ya… xít a… Đó, coi coi sao hôm nay trông con như người cõi trên vậy? Múc canh mà không thèm để ý, bỏng rồi thấy chưa. _ nội kéo tay cô vào bồn rửa tay và vặn vòi nước lạnh xả lên tay cô làm mát vết bỏng. Con không sao, nội dùng cơm tiếp đi con no rồi con xin phép lên phòng. _ cô nói rồi giật tay mình ra và bỏ lên phòng khóa trái cửa lại. Con bé này có chuyện gì vậy, mấy bữa nay có mỗi cái xác là ở đây còn hồn phách của nó đi chơi đâu đâu không ah. Hôm nay mới thật sự nghiêm trọng đây, chậc… Ah mà sao mấy bữa nay không thấy Bảo qua đây chơi rồi rủ nó đi học ta? Không lẽ… có chuyện gì với hai đứa ah? _ nội suy nghĩ. Nội suy nghĩ thêm vài giây rồi đứng dậy nhấc điện thoại và bấm số gọi đi. … Alo, bà Ba hả? … Ờ tui Bảy nè, thằng Bảo dạo này sao không thấy nó qua chơi với bé Na vậy bà? … Ủa nó trả phòng lâu chưa? … Vậy rồi nó đi đâu? … Ờ tôi biết rồi, cám ơn bà! Chào bà! Haizzz vậy là đúng rồi. _ nội lắc đầu. – Bé Na chắc buồn lắm, có khi lại khủng hoảng như đợt anh trai nó thì chết. _ nội đi đi lại lại suy nghĩ. – Có lẽ… hữu duyên vô phận. =…= “Cốc cốc cốc” _ nội gõ cửa phòng cô. Không trả lời “Cốc cốc…” Không trả lời Vì cô không trả lời nên nội đành tự ý mở cửa. Cô đứng ngoài ban công ngắm thành phố về đêm và có vẻ rất trầm tư Con nghĩ gì mà nội gọi cửa không nghe luôn là sao? Dạ… nội. Tay con đỡ chưa? Dạ không sao nội ạ! Ờ, vậy thôi con nghỉ sớm đi mai còn đi học nữa. Vâng! À mà Na này! Dạ? Thằng Bảo… _ nội nhìn sắc mặt cô. – Nó… nó sắp đi Úc hả con? Gật Cô chỉ giám gật đầu vì sợ nếu nói thành lời sẽ không kìm được cảm xúc mất. Ngày mai nó đi đó, haizzz sao đi gấp vậy không biết? Mà con… Mai hả nội? _ cô cắt lời nội. Ưhm! Con không biết ah? Lắc đầu Vậy… _ nội thấy cô biến sắc liền giữ im lặng và ra ngoài. Cậu đi thật sao? Tôi… _ một dòng nước ấm nóng từ khóe mắt cô rơi xuống. … Từ lúc nghe nội nói mai cậu sẽ đi cô chỉ ngồi yên trên giường và ôm chiếc điện thoại trong tay. Lâu lâu lại đụng vào màn hình để nó sáng lên, có lần ấn số định gọi đi nhưng lại thôi. Làm sao đây? Tôi phải làm sao đây? Có ai nói cho tôi biết tôi phải làm sao không??? _ cô vò đầu bứt tóc rối bù. Hurt Lovers, Hurt, Hurt Lovers oh Don’t… _ điện thoại cô đổ chuông. Không cần chờ thêm cô vội bắt máy. Alo Bảo hả? Cậu… “Là anh-Gia Huy nek em!” Dạ em chào anh! “Mai Gia Bảo đi em có biết không?” … “Em vẫn nghe anh nói chứ?” Dạ em biết! “Nó rất muốn gặp em nhưng sợ em phiền lại thôi…” Ai nói là em phiền, em mà biết cậu ta ở đâu em phải lôi hắn ra xử thật nặng, hứ “Anh gặp em cũng vì chuyện này.” Dạ? “Ngày mai nó bay chuyến cuối, lúc 3h chiều nếu em muốn xử nó thì đó là cơ hội cuối cùng vì lần này nó đi e rằng sẽ không về nữa.” … “Những gì anh muốn nói chỉ vậy thôi, chào em!” Chào… chào anh! “tút tút tút” Cô ngồi phịch xuống nêm. *Tôi phải làm sao để đối mặt với cậu chứ? Tôi không đủ dũng khí bước tiếp Bảo ah!* … Sáng hôm sau… Cả đêm qua cô không chợp mắt được, hễ nhắm mắt lại thì đôi mi lại kéo ngược lên như được định hình lò xo ở trong đó vậy. Đến khi ánh sáng mặt trời le lói ghé thăm phòng cô thì đôi mi ấy mới giảm “sức bật” nhưng lại đến giờ đi học.
|