Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu ?
|
|
Biệt thự Hoàng Gia… Vừa xuống xe cậu đã chạy thẳng vào nhà, bước một lần lên mấy bậc thang để nhanh đến phòng nội cậu. “Cạch” - … _ cậu lặng người khi nhìn bà đang ngủ trên giường. - Em về rồi à. Cậu định lại gần giường bà thì Gia Huy kéo tay cậu cản lại. - Nội mới thiếp được chút thôi, ra ngoài nói chuyện với anh một lát. _ Gia Huy nói rồi mở cửa ra trước. Nhìn bà thêm chút nữa rồi cậu cũng theo Gia Huy ra ngoài. Gia Huy vào phòng làm việc của anh lấy sẵn một chai Cognac và hai chiếc ly đợi cậu. - Ngồi đi. _ Huy nói rồi rót rượu lần lượt ra hai chiếc ly trên bàn. - Rượu sao? - Ưhm! - Bình thường có bao giờ anh đụng đến thứ này đâu. - Là em không thấy không phải anh không đụng, uống đi. _ Gia Huy nói rồi cầm một ly lên lắc nhẹ, đưa lên mũi ngửi và nhấm nháp chút đầu lưỡi để lấy vị. - Bình thường anh cấm em đụng tới rượu mà. - Đó là vì em chưa tới tuổi có thể uống. Hiểu đôi phần ý trong câu nói của anh cậu cầm ly rượu lên tay, nhìn qua anh Huy và bắt trước như anh. - Em cũng khá đấy! - Học anh thôi, chắc không đơn giản là chỉ ngồi uống rượu nhỉ. - Em còn nhớ ba nói gì trước khi đi không? - … - Anh không muốn ép em, hãy làm những gì em nghĩ nó là tốt với em và tuyệt đối không được hối hận. - Vì lời của ba sao? - Em nghĩ sao? - Nếu vậy anh hai đã không khuyên em đến với Na Na. - Má còn đau không? - … _ cậu cười nhẹ, uống thêm ngụm rượu cay xè. – Em quên lâu rồi. - Anh muốn nhờ em một việc. Nhìn anh vài giây rồi đặt ly rượu xuống bàn: - Em nghe. - Em có thể chiều bà lần này được không? - Anh muốn em là một đứa cháu ngoan hay là em trai anh? - Cả hai. - Có thể sao? Gia Huy cầm ly rượu lên tay xoay xoay quan sát… - Loại Cognac này chỉ uống ở nhiệt độ thường, nếu quá nóng hay quá lạnh sẽ hỏng ngay. Nếu em biết dung hòa hai nhiệt độ nóng lạnh quanh em về trạng thái bình thường thì sẽ ổn thôi, điều quan trọng em có ở nhiệt độ bình thường hay không. - Ý anh… - Vừa đi học vừa vào công ty phụ anh, em có thể làm được mà. - … - Em vào đó thì làm được gì chứ? - Sử dụng những gì em có, hai bàn tay và cái đầu nhạy bén. - Em có sao? _ cậu nói rồi cầm ly rượu uống hết một ngụm lớn. Gia Huy đứng dậy, đến mở chiếc tủ có khóa bằng mật khẩu lấy ra một sấp tập vẽ và đặt trước mặt cậu. - Em còn nhớ chứ? Cậu cầm sấp vẽ lên tay, lật xem từng tờ với những cảm xúc hỗn độn đang cuộn lên trong cậu. - Anh còn giữ sao? - Những mẫu thiết kế độc nhất vô nhị này anh có thể không giữ sao? - Nhưng nó chỉ là những nét vẽ nguệch ngoạc của một đứa bé 5 tuổi, nó không làm được gì hết. - Vậy còn cái này? _ Gia Huy đẩy một chiếc hộp có vẻ ngoài sang trọng sang cậu. Đặt tập giấy xuống, cầm chiếc hộp trên tay, cậu từ từ mở ra xem. - Cái này… _ cậu ngạc nhiên. - Chính nó đã cứu công ty trong thời gian đứng bên bờ vực thẳm, đó là sản phẩm chính trong bộ thiết kế trang sức Mama In My Heart của đứa trẻ 5 tuổi đó. - … - Anh xin lỗi vì chưa hỏi ý kiến em đã lấy nó. - Sao anh tìm được tập vẽ này? Em nhớ đã quăng nó vào xọt rác rồi mà. - Nhờ zú đó! Zú thấy nên đưa cho anh. - Anh? Lúc ấy anh cũng đâu hơn em là mấy tuổi, sao… - Anh cũng không tin vì sao lúc ấy mình gan góc đến thế, cầm bản vẽ của em đến đứng trước bà và kết quả không tồi tẹo nào. - … - Hãy lấy lại niềm tin sự đam mê và kiêu hãnh của một cậu bé 5 tuổi trước kia đi Gia Bảo! Chả phải em muốn theo nghiệp mẹ sao? Bây giờ là lúc em đáp lại sự kì vọng của ba mẹ và đối diện với chính bản thân em! - Em đã không vẽ lâu lắm rồi. - Nhưng… - Anh đừng nói nữa! - … Hãy suy nghĩ kĩ về chuyện này! Cậu đứng dậy chuẩn bị bước chân khỏi cửa thì Gia Huy nói thêm: - Em đã thành thật tất cả với Na Na chưa? - … - Dù em muốn hay không nhưng trước khi bà đột quỵ đã chuẩn bị tổ chức một buổi dạ tiệc để giới thiệu em vào giới trong ngành. - Tại sao bà lại tự ý… - Em hiểu bà mà, thời gian và địa điểm của buổi tiệc anh sẽ báo lại với em sau. - … - Đó là cơ hội tốt cho cả hai đứa đó! _ Gia Huy gợi ý. - … Tan học… Một mình cô trên đường, cầm điện thoại trên tay mà không làm gì chỉ nhìn vào màn hình suy nghĩ và đợi chờ điều gì đó. Dù không muốn nghĩ nhưng hình ảnh cậu và cô gái lạ hoắc cứ hiện lên trong đầu cô, cả câu hỏi *Cô gái đó là ai? Tại sao Bảo có vẻ lo lắng và vội vã đến vậy? Tại sao cậu không gọi cho cô? Tại sao…? Tại sao…?…* - AAAAA… Trần Na Na, mày rảnh quá ha! _ cô tự pưng vào đầu mình một “quả ổi” – Có gì thì cậu ấy sẽ nói thôi, phải tin cậu ấy chứ!… Nhưng… còn cái này tính sao? _ cô rút chiếc phong thư trong túi ra, trên đó có dòng chữ được viết nắn nót “To: Hoàng Gia Bảo & Trần Na Na”. Cô nhíu mày, mấm môi suy nghĩ… định bóc xem thử rồi lại thôi vì thư này gửi cho cả hai người nếu cô tự mở xem trước thì không nên chút nào. Nhưng cái tính tò mò cứ sôi xục trong cô và… “Cộp” - Hờ 1…2…3… sao nhiều tiếng chim hót vậy trời??? Là tiếng vo ve ù ù trong tai cô thì có, vì tội tâm hồn của nàng Đậu Thị Cành Cây mà đi lọt vào bồn cây đụng trúng thân cây làm u một cục to tướng. - Ui ya… cái đầu của tôi. _ cô chống tay đứng dậy rên rỉ. - Ahssssss _ vừa trấn tĩnh mình được vài giây cô lại nhảy lên. – Nhưng còn nhỏ váy xòe da trắng tóc vàng mắt to kia là sao??? Áaaa thật là… bực mình quá đi mà. _ cô vò đầu bứt tóc, chân đá phăng viên đá dưới chân. “Bộp” - Hự… _ xa xa có một người từ từ khụy xuống trước mắt cô, nằm co coắp như tôm luộc, mặt đỏ như gấc không thốt được câu nào. - Ực… _ cô nuốt khan. *Mày lại vừa làm gì nữa vậy Na?* _ cô nhìn người đó sợ hãi. *Bây giờ làm sao đây???* _ cô quýnh lên. - Á a… ui ya ha… xít a. _ mãi đến vài phút sau người đó mới thốt lên nỗi đau được. Cô quay lưng, co dò định dông thẳng thì… - Này cô kia! Cô đứng lại đó! Xíttttt aaaa… chắc bộ ấm chén mình bể hết rồi quá. _ người đó rên rỉ với khuôn mặt tái mét. Cô thấy run lên nhưng cố bình tĩnh để quay lại nhìn người đó… - Hề… _ cô nhếch môi. - Cô đứng đó cho tôi! _ người đó đứng dậy nhưng có vẻ ngượng ngạo vì còn quá đau. (Một viên đá với công lực của cô ngay hạ bộ người ta mà không đau sao được *hí*) Người đó cà nhắt từ từ tiến lại gần cô. - Tiêu mày rồi Na ơi! 1…2… 3… “Vèo” Cô dồn hết sức chạy hết xít oát vụt qua mặt người đó. - Hơ… tưởng thoát dễ dàng vậy sao bé??? _ người đó nghiến răng trèo trẹo, lắc đầu “rắc” nhìn về phía cô đang “phi”tới với cặp mắt phực lửa đang bùng lên dữ dội. (Lạy thánh Ala mong cho cô tai qua nạn khỏi lần này!!!) - Hộc hộc… sức chạy của mình vậy chắc hắn không đuổi kịp đâu. _ chạy được một quãng cô dừng lại, chống hai tay lên gối thở dốc. - Cần gì phải chạy bằng sức em gái. _ giọng một man từ phía sau như ngọn gió đông lạnh thổi tóc gáy cô dựng ngược lên. - Ực… _ cô nuốt khan, từ từ xoay người lại phía sau nhìn… – Phù _ cô thở phào khi không thấy ai. … - AAA _ cô giật mình thảng thốt té xuống đất khi quay lại đã chạm phải mặt man đó. Đứng khoanh tay trước ngực với đôi mắt chỉ muốn nuốt chửng cô. - … Yo… you _ cô lắp bắp khi nhìn kĩ ra khuôn mặt man kia. - Thì ra là người quen, quen biết nhau cả sao lại chơi ác vậy cô bé? - Ai ai ai quen biết gì với người như anh. - Em gái không nhớ vậy để anh nhắc cho nhớ nhé, gặp lần một ở hẻm nhỏ, lần hai ở sân bay, và lần này là lần ba, lần nào cũng nói chuyện “rôm rả” vậy không phải quen thì là gì? Nhưng sao lần nào em cũng làm anh đau đớn hết vậy? Quá tam ba bận, lần này thì anh không thể chiều em thêm nữa rồi. _ hắn nói rồi tiến lại gần cô, nhìn cô bằng ánh mắt sáng quắc.
|
- Anh…anh định làm gì đó? _ cô giật lùi về phía sau. Nhưng hắn vẫn tiến tới… - Đứng lại! _ cô đưa tay lên không trung làm hiệu ngăn lại. Vô dụng thôi, hắn vẫn tiến đến… Hắn bắt lấy cổ tay cô kéo dậy nhưng cô không chịu, định dùng món quyền của mình để hạ hắn nhưng với người như hắn thì muốn hạ là rất khó. Cô bị tay hắn bóp chặt cổ tay mình mà không thể vùng ra được. - Tôi xin lỗi! Có phải tôi cố ý đá viên đá vào… _ cô nhún mình xin lỗi, đang nói thì vội dừng lại khi nhớ đến điểm viên đá ấy hạ cánh. - Vào đâu? _ hắn trừng mắt nhìn cô. - Ờ thì… _ cô liếc mắt xuống dưới mà không giám nói. - Nhìn gì đấy? _ hắn quát lớn khi thấy cô nhìn dò xuống dưới. - Ờm có nhìn gì đâu… Ai ya, mà thả tay tôi ra coi anh làm tôi đau đấy. - Cũng còn biết đau à? Anh tưởng em gái là người đá rồi. - Anh muốn thế nào nữa? Tôi có cố ý đâu với lại tôi cũng xin lỗi rồi còn gì? - Tưởng chỉ một câu xin lỗi là xong xuôi đuôi chuồn chuồn hả cô bé? - Chứ anh muốn thế nào nữa? - Bồi thường thiệt hại. - BỒI THƯỜNG??? Tôi lấy tiền đâu ra mà bồi thường cho anh, hơn nữa tôi thấy anh có bị sao đâu mà đòi bồi thường. - Không thấy chứ không phải không bị sao. - Tôi không biết, tóm lại anh không sao là được rồi. - Hớ, nhờ em mà anh đây mới trở nên bất bình thường thế này đây mà còn nói là không sao á. - Ờm… hèm vậy… bồi bồi thường thế nào? - … Chưa nghĩ ra. - Vậy chừng nào nghĩ ra thì nói sau hen, giờ thì làm ơn thả ra cho tôi về. - Cái này là em nói nhé, đừng có nghĩ đến việc trốn khỏi mắt anh. Một khi thứ gì vào tầm ngắm rồi thì sẽ không thoát được đâu cô bé. - Tôi giống hạng ngụy quân tử đó lắm sao? Yên tâm. - Đanh đá thế này mà anh trai em lại nói yếu đuối, lạ nhỉ. - Anh ấy nói chứ tôi có nói đâu, dang ra coi. _ cô giận nổ đom đóm mắt vì hắn mãi xiết chặt cổ tay mình, cô giật phăng tay ra và bỏ đi. Nhưng đi được vài bước thì cô khựng lại… lúc này bộ não của cô mới kịp nhập hết dữ liệu và phân tích câu nói của hắn *Anh trai… nói… anh trai sao? Anh Tuấn…* Cô vội quay lại để hỏi cho ra nhẽ nhưng… hắn đã đi từ lúc nào. Cô chạy theo hướng đó thêm một đoạn cố tìm ra hắn nhưng kết quả chỉ là dòng người tấp nập bon chen kia, hắn đã đi. - Có thế chứ. _ hắn nhếch mép, che mặt bởi chiếc mũ đen và ẩn mình sau bụi cây gần đó nhìn bộ dạng rối rắm của cô mà đắc trí. -:-:-:- Buổi tối, nhà cô… Từ lúc về đến nhà cô nằm lì trên giường suy nghĩ về tên vô danh đó, “Hắn là ai? Tại sao biết anh Tuấn? Hắn nhắc tới anh Tuấn là có ý gì? … vân vân và mây mây…” cộng cả những câu hỏi to đùng cô đặt ra về cậu và cô gái kia, tất cả đụng chạm với những thắc mắc về phong thư của người bí ẩn nào đã gửi cho cô cậu đây???… Những dòng suy nghĩ đó liên tục bắt cô phải đấu trí, vò đầu bứt tóc, lăn lộn đủ kiểu đến việc trồng cây chuối cũng không làm cô thoải mái hơn. Chuyện nào cũng có người mang tên “X”… - AAAAAAAAAA… có ai nói cho tôi biết có chuyện gì đang xảy ra không trờiiiii??? _ ức chế cô hét lên. - Nếu còn không mau đi tắm rồi xuống ăn cơm thì sẽ có chuyện với ta đó. _ nội bỗng ở đâu xuất hiện. - A ma. _ cô giật thót, ôm chăn thu người vào một góc. - Ý trời ơi! Nó kiu tui là ma kìa, phải… con ma già đây. - Nội!… Phù… sao nội không gõ cửa? Làm con hết hồn. - Gõ cửa muốn lủng lỗ luôn chứ ở đó mà không gõ, làm gì mà nhập tâm vậy? Nội gọi dưới nhà rồi lên đây gọi cửa hoài mà không nghe luôn. - Dạ… con… mà không có gì đâu ạ, nội cứ dùng cơm trước đi lát con ăn sau rồi dọn luôn. Nội cứ dùng rồi nghỉ sớm đi, cẩn thận ảnh hưởng đến sức khỏe nội đó! _ cô nói rồi đẩy vai nội ra ngoài. - Chà nuôi lớn được từng này giờ mới nói được câu mát ruột. - Hì… - Lát nhớ ăn cơm đó! - Dạ! Vào phòng đóng cửa lại, những câu hỏi có cánh đó lại bay đến bên cô “cạp cạp” inh ỏi. Quyết định xử lí từng vụ một cô lấy điện thoại bấm số gọi đến cậu. … “Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong Đời em đã vui hơn xưa vì ta đã gần bên nhau Love me, love me (à ha) kiss me, kiss me (moahh)…” Có tiếng nhạc quen quen phát ra từ chiếc cặp trên bàn cô. - Ủa… nhạc ở đâu vậy ta? _ cô đưa điện thoại xa tai ra và lắng thử xem tiếng nhạc đó ở đâu. Cô bước gần đến bàn học… - Phải rồi, điện thoại lẫn cặp sách của Gia Bảo mình giữ hết mà. Vì hồi sáng cậu vội đi mà chưa lấy cặp nên cô đã cầm về cho cậu. Lấy điện thoại trong cặp cậu ra, mặt cô bỗng tím lịm. Cái ảnh cậu dùng làm màn hình chờ kia là tướng tá kì dị lúc cô đang say giấc nồng… mặt nghệt ra, tay chân tứ phía, đầu tóc rối tung… - Hoàng Gia Bảo!… Cậu dìm hàng tớ đấy hả? _ cô rít qua kẽ răng. Định mở điện thoại để đổi hình khác nhưng… - Ọc… Màn hình hiện lên chữ “PASSWORD” - Hoàng Gia Bảooo… cậu giỏi lắm. Để điện thoại cậu xuống bàn cô nằm xuống giường đạp thình thịch trút giận lên chiếc giường vô tội đáng thương. - À _ nhớ đến phong thư kia cô lại bật dậy. Lấy trong cặp ra chiếc phong thư bí mật đó cô không biết nên mở hay nên đợi cậu, cứ đi đi lại lại không biết nên thế nào mới xong. Không chịu nổi những câu hỏi trong đầu mình đang tranh cãi khiến đầu như muốn nổ tung, cô quyết định cầm chiếc phong thư kia cùng chiếc cặp và điện thoại mang đến cho cậu. “Bịch bịch bịch…” _ cô chạy hỏa tốc xuống cầu thang. - Tối rồi còn đi đâu hả bé Na? - Con ra ngoài có chút việc thôi. - Con phải nói để nội còn biết chứ. - Con qua ngoại chút lát con về, lát nội cứ khóa cổng rồi ngủ cho yên tâm nha! - Còn con? - Con trèo vào. _ cô dắt lẹ chiếc xe đạp rồi leo lên chạy đi mất. - Bé… bé… trời ơi… con gái con đứa mà thích leo rào, đêm hôm khuya khoắt còn ra đường nữa. Haizzz… cháu trai là cháu của người ta rồi giờ đến cháu gái cũng là cháu của người ta nốt, đêm tối lại bỏ già này một mình tìm đến người yêu rồi. _ nội chẹp miệng. -:-:-:- Cô chạy đến nhà ngoại tìm cậu, hy vọng rằng cậu đang ở đó. - Gia Bảo hả con? Nó về nhà rồi con à. - Nhà ạ? Ngoại có biết nhà cậu ấy ở đâu không ngoại? - Để ngoại xem đã… à con đợi ngoại tí. _ ngoại chạy vào trong lúc sau chạy ra đưa cho cô một mảnh giấy nhỏ. … Cầm mảnh giấy trên tay cô tìm đến địa chỉ được ghi trong đó… đứng trước căn biệt thự rộng lớn ngập ánh sáng điện cô tự hỏi *Mình có tìm lộn địa chỉ không?* chính là căn biệt thự rộng lớn trước đây cô từng đến nhưng lần đó đến không phải để tìm người mà vì… trộm mận (tên trộm bất đắc dĩ). Nhìn căn biệt thự thật kĩ, đắn đo do dự một hồi… “Kính koong…” _ cô quyết định bấm chuông cửa. - Cho hỏi cô kiếm ai ạ? _ qua một màn hình nhỏ dưới chiếc chuông có giọng nói cùng một khuôn mặt cô chưa từng gặp. - Dạ… chào chị! Chị làm ơn cho tôi hỏi… đây có phải nhà của Hoàng Gia Bảo không ạ? - Cô có quen với cậu chủ ạ? - Cậu chủ? _ cô tròn mắt. - Vậy cô có hẹn trước không ạ? - Dạ… không ạ. - Cô thứ lỗi! Nếu muốn gặp cậu chủ phải có hẹn từ trước ạ, chào cô! _ vừa dứt câu nói màn hình nhỏ cũng tắt. - Khoan đã! _ cô gọi với theo nhưng không kịp. … Bỗng từ xa có một chiếc xe hơi tiến lại gần cô, đèn pha của đèn xe làm cô chói mắt khiến cô phải lùi lại vài bước, đưa tay lên che thứ ánh sáng chói lóa đó và đứng vào một góc để tránh đường cho chiếc xe đó đi tới. Cổng tự động mở để chiếc xe đi vào trong. Nhìn theo chiếc xe cho tới khi nó dừng hẳn… một cô gái xinh xắn bước xuống từ chiếc xe… cô khẳng định ngay đó chính là cô gái lạ mặt với bí danh “X” cô đặt. - Là cô ấy, sao cô ta lại ở đây?… Đây là nhà Gia Bảo… _ cô nhíu mày suy nghĩ để mọi việc logic lại… … *Ai đứng ngoài cổng vậy ta? Có khi nào mấy nhỏ…* _ Yuu để ý tới người đứng ngoài cổng… - Chào chị! _ cô định ra về thì có tiếng chào từ sau lưng mình. Là Yuu-cô gái cô thắc mắc đã lên tiếng chào cô. - Chị tìm ai? - Tôi… - … _ Yuu vẫn đợi câu trả lời của cô. - Tôi đến tìm Gia Bảo. - Chị có quan hệ gì với anh ấy? _ Yuu khoanh tay trước ngực. *Anh? Mà tôi với cậu ta có gì thì liên can gì đến cô chứ* - Tại sao tôi phải trả lời câu hỏi của cô? - Chị cũng gan nhỉ? Tối thế này còn đến tìm trai, mà không biết tìm trai hay tìm thứ gì nữa. - … Ực… _ cô nén dòng máu đang trào lên trong cổ mình xuống. – Tìm trai? Hơ… vậy đây là nhà cô sao? _ cô hỏi. - Không. - Thế chả phải cô cũng đến tìm trai sao? Thất lễ, tôi về trước. - Khoan đã! _ Yuu gọi lại. - … _ cô đứng lại nhưng không quay lại nhìn Yuu. - Nhưng chị nhớ giùm cho, hai người ở hai thế giới khác nhau thì không thể nào bon chen được đâu. Chúng tôi là những người thuộc giới thượng lưu còn chị, chị nên biết mình đang ở giới nào. Chị nghĩ mình giống nàng Lọ Lem đang kiếm tìm một bạch mã hoàng tử sao? Chỉ có trong cổ tích mà thôi. - … _ đắng chát trong câu nói của Yuu nhưng cô biết làm gì đây. – Tôi biết, tôi biết mình đang đứng ở đâu. Có điều… giới thượng lưu không có nghĩa có quyền bon chen vào chuyện người khác, nàng Lọ Lem ư? Cũng được đấy chứ. _ cô nhún vai nói xong rồi bỏ đi. *Sao anh Bảo lại quen chị ta nhỉ?* … - Còn nữa… _ Yuu đang vào trong thì cô gọi lại. - … - Làm ơn đưa những thứ này đến tay Gia Bảo. _ cô nói rồi đưa chiếc cặp và điện thoại của cậu cho Yuu và dắt xe về. - … _ Nhìn theo bóng cô, Yuu nhíu mày hơi suy nghĩ về hành động của cô. – Sao chị ta lại giữ đồ của anh Gia Bảo? …=… Trong biệt thự… - Lúc nãy tôi nghe có tiếng chuông cửa mà. _ cậu hỏi người giúp việc đó. - Dạ thưa cậu có một cô gái đến tìm cậu nhưng không có hẹn trước nên tôi đã từ chối rồi ạ. *Cô gái?… mình có quen sao?* _ nói đến con gái cậu chỉ nhớ mỗi mình cô. Cậu đút tay vào túi tìm điện thoại để gọi cho cô nhưng sờ hết túi áo đến túi quần mà không thấy. - Phải rồi… _ giờ cậu mới nhớ vẫn để cặp sách ở trường, có lẽ cô đã cầm về giúp cậu. Nghĩ vậy nên cậu xuống gara để lấy xe. … - Ơ tối rồi anh còn đi đâu vậy? _ vừa bước chân ra cửa cậu đã đụng Yuu. - Anh đi có việc tí, nội với anh hai đang trên đó lên đi. - Khoan! - Có gì lát về nói sau, anh đang bận. - Có cô nào gửi cho anh nè. _ Yuu đưa chiếc cặp và điện thoại cô đưa cho cậu. - … Sao em có nó? _ cậu nhìn đồ rồi hỏi Yuu
|
- Có chị lúc nãy ngoài cổng đưa em. - Vậy giờ cô ấy đâu? _ cậu bóp chặt vai Yuu. - Á đau em. - Nói! - Đi rồi. - Lâu chưa? - Mới. Nghe Yuu trả lời xong cậu vội chạy đi… nhưng được vài mét thì vội quay lại giật chiếc điện thoại trên tay Yuu. Không vào gara lấy xe nữa mà cậu chạy thẳng ra cổng tìm cô, liệu rằng… cậu có thể đuổi kịp cô không? Tình yêu của hai người rồi sẽ ra sao???… Cậu chạy khắp lối cô đi về, mồ hôi ướt đầm đìa… lòng như lửa đốt… tất cả như muốn thiêu rụi cậu… … “Rích… lộp độp… lộp độp…” _ trời bắt đầu mưa, tại sao lại mưa vào lúc này??? … Cô dắt xe dưới cơn mưa, những hạt mưa rơi xuống khiến người đau rát, làn nước phủ đầy mặt cô khiến không phân biệt được đâu là nước mắt đâu là nước mưa. Nghĩ đến cậu, những điều cậu giấu giếm… có phải cậu nghĩ rằng nếu biết sự thật về gia đình cậu, cô sẽ quấn lấy cậu như những loại gái rẻ tiền? Hay… thực chất cô chỉ là đồ chơi trong trò chơi cút bắt tình yêu của một tên công tử không có việc gì làm? Hay… . Cô cần một lời giải thích, cần một người nói cho cô biết có chuyện gì đang xảy ra? Cho cô biết nên làm gì? Cho cô biết phải suy nghĩ thế nào đây?… Bất giác quay lại nhìn con đường hun hút phía sau… cô mong chờ điều gì đó… có điều gì hơn là cậu chứ. Nhưng chỉ là con đường quạnh vắng mình cô bước đi, có lẽ cô chỉ thích hợp đi một mình… *Không, tới đây là đủ rồi tốt nhất hãy kết thúc khi chưa có gì khiến cả hai day dứt hơn* Nhưng tận sâu thâm tâm cô vẫn có chút gì đó gọi là hy vọng vào tình yêu của hai người, vẫn mong điều gì đó hơn là thế này. … - Na! Cậu phải đợi tớ! Tớ nhất định sẽ tìm được cậu! _ cậu nói bằng ngọn lửa đang sôi sục trong cậu. … - Na! _ có tiếng gọi cô. Tiếng gọi lẫn tiếng mưa khiến cô không chắc đó có phải là tiếng gọi thật không? Hay chỉ là một thứ âm thanh cô muốn nó vang lên và đó là ảo giác thôi… cô dừng chân lại… *Quay lại hay không?* cô muốn quay lại nhưng sợ lại làm mình hụt hẫng, nếu không phải cậu thì sao? Thất vọng lại càng thất vọng hơn thôi, nhưng nếu đó là cậu thì cô biết làm gì bây giờ? … - Na! _ cậu đã đến bên và nắm tay cô tự lúc nào. - … _ cô nhìn cậu mà cổ nghẹn đắng. – Cậu ra đây làm gì? _ cô giật tay mình ra khỏi tay cậu. - Để gặp cậu! _ cậu nhìn cô bằng ánh mắt chân thành nhất. - Để làm gì? - Dành cậu - Dành? - Tớ sợ sẽ mất cậu. - Có gì để mất đâu, cậu hãy dừng lại trò chơi của mình tại đây được rồi! You win, cậu đã thắng đừng lấy tôi làm đồ chơi nữa. - Ai nói với cậu tớ đang đùa? - … - Tớ xin lỗi vì đã giấu chuyện gia đình tớ! Nhưng… nó không liên quan gì đến tình cảm của tớ và cậu cả. - Sao lại không chứ? Tôi và cậu thuộc hai thế giới khác nhau, nói cách khác thì cậu là sư tử còn tôi là cỏ. Sư tử không thể ăn cỏ mà sống được đâu huống chi tôi chỉ là một loại cỏ dại ven đường. - Cậu không phải cỏ, tớ cũng không phải sư tử. Tớ và cậu là hai người bình thường, hai người yêu nhau… chỉ thế thôi. - Không! Không phải yêu, đừng nói đến từ ấy khiến tôi nổi da gà. - Chả lẽ… cậu không cảm nhận được sự chân thật trong tình cảm của tớ sao? Tớ đến với cậu bằng cả trái tim tớ, với tớ cậu không phải món đồ hay loại cỏ nào cả. - Vậy là thứ gì? Cậu cầm tay cô đặt lên lồng ngực mình, nơi trái tim cậu đang thổn thức vì cô. - Là cả trái tim tớ. - … - Cậu là trái tim, là hơi thở, là linh hồn, là mạng sống, là tất cả của tớ! Cậu hiểu không? - Không… không là gì cả, cậu làm ơn để tôi yên! _ cô đẩy cậu ra, leo lên xe đạp định đạp đi thật nhanh khỏi chốn này. - Không bao giờ, tớ không thể mất cậu! _ cậu ôm lấy cô từ phía sau, để chiếc xe đạp kia mất thăng bằng đổ xuống đường. - Sẽ chả có kết quả nào đâu, kết thúc sớm sẽ tốt hơn. Cậu đứng ra trước mặt cô, nhìn thẳng vào đôi mắt cô và đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt cô… - Khi đến với cậu hai từ “kết thúc” đó đã nhấn nút delete vĩnh viễn khỏi đầu tớ rồi, cậu hiểu không? Cô cũng nhìn vào ánh mắt cậu, cô thấy được điều đó- điều cậu nói là thật. Nhưng… cô không an tâm là điều khác, có thể sau này sẽ khiến cả hai phải dày vò đau đớn. Những câu nói của Yuu liên tục hành hạ não cô “Hai người không cùng một thế giới… sẽ không có kết quả gì đâu… sẽ không bao giờ…” Cô dùng chút sức lực mạnh nhất có có thể ngay lúc này để đẩy cậu ra nhưng cậu nhất quyết giữ cô lại… Khép đôi khi lại… cô đặt lên môi cậu một nụ hôn ấm áp… hai làn môi trong mưa hòa vào làm một… cô ôm chặt cậu không muốn buông tay… thật ngọt ngào… Giá như… thời gian ngừng trôi vào lúc này, hãy cứ thế này mãi mãi… Nhưng chả phải bỗng nhiên cô trở nên nhiệt tình đến thế, có chuyện gì đang đợi hai người sau chiếc hôn nồng cháy này… Cô đẩy cậu ra nhưng cậu đã sớm giữ chặt lấy eo cô không không cho phép cô làm điều ấy, cậu biết trong đầu cô đang có dự tính gì. Định để lại chiếc hôn này rồi bỏ cậu đi ư? Cậu không cho phép. Nụ hôn của cô… cậu sẽ không bao giờ quên, mục đích của cô đã đạt được. Cô muốn đặt lên môi cậu nụ hôn cuối mang theo vết sẹo này là cô mãi mãi để cậu luôn nhớ rằng đã từng có cô. Đau lắm nhưng cậu nhất quyết không bỏ cuộc, cô càng muốn đẩy cậu ra cậu càng kéo cô lại gần, chỉ cần được bên cô cậu nguyện chấp nhận tất cả. Kể cả vết thương trên môi này… - Cậu điên à? _ cô đẩy mạnh cậu ra, bật khóc. - … _ cậu không trả lời, vẫn ánh mắt nhiệt thành nhìn cô da diết. Từ môi cậu… một dòng máu đỏ tươi đang chảy xuống, hòa lẫn với nước mưa khiến vết thương xót xa hơn. - Sao cậu không buông chứ? - Tại sao? Nó là liều thuốc giúp tình yêu của tớ tăng lượng máu chiến đấu mà. *Tăng ư? Cậu đang chảy máu là mất máu chứ tăng gì…* Cậu tiến lại gần cô… - Đừng khóc! Cậu đừng khóc! Tớ… _ cậu lau những giọt nước mắt trên má cô theo dòng nước mưa chảy xuống. - Đừng nói nữa, còn nói môi cậu sẽ chảy máu nhiều đó cậu muốn chết hả?
|
- Ngốc ạ, có chút máu ở môi sao chết được. - … - Đừng rời xa tớ nha Na! Tớ không chịu nổi đâu, mất máu tớ có thể sống nhưng mất cậu tớ không sống nổi Na à! Cô nhẹ đưa bàn tay lên môi cậu lau đi vết thương đang chảy máu… nghến chân hôn nhẹ lên vết thương đó…… - Last kiss! Good bye! _ nói xong cô chạy vụt đi không để cậu kịp phản ứng Dù chạy bộ nhưng để cậu đuổi kịp cô không phải chuyện dễ, khi cô vừa sải bước chạy đi cậu đã nhanh chóng đuổi theo nhưng… mới đó cô đã khuất khỏi tầm nhìn của cậu. Gào thét gọi tên cô trong mưa tim cậu như thiêu rụi thành đống tro tàn của ngọn lửa mãnh liệt kia. - Kết thúc khi chuyện chỉ mới bắt đầu, như thế sẽ tốt hơn cho cả hai, hãy quên tớ và bắt đầu cuộc sống mới nhé Gia Bảo! _ cô nghẹn ngào đứng sau bụi cây nhìn cậu… … Bỏ lại xe đạp, mình cô lang thang trên con đường vắng dưới trời mưa tầm tã… nhớ lại ngày mưa đó-ngày mưa- ngày đầu tiên cô cho cậu sự ấm áp… “Đùng” _ tiếng sấm rạch ngang tai khiến lòng cô tê tái. *Gia Bảo sợ mưa vậy còn đi trong trời mưa thế này không biết có xảy ra chuyện gì không…? Đồ ngốc, chắc chắn ngày mai sẽ bị bệnh cho coi…* _ cô lo lắng nhưng đành mặc cho số trời an bài, thê lê trong đêm với chiếc bóng hằn xuống mặt đường… chỉ cô với cô… ####### … Ngước lên nhìn bầu trời kia… không biết màu trời nơi ấy như thế nào, người ấy ra sao… có nhớ cô như trong cô đang nhớ da diết về nơi ấy không? Đã ba ngày vắng cậu trong cuộc sống của cô, muốn nhìn thấy cậu, muốn hỏi câu “Khỏe không?” nhưng có lẽ là không tưởng. “Không biết cậu đang làm gì? Có ăn nhiều không? Ngủ có ngon không? Và… có đang nhớ cô như cô đang nhớ cậu không?…” _ vô số những câu hỏi cô đặt ra về cậu, không thể tập trung làm việc gì, không thể thôi suy nghĩ về cậu. Chỉ còn lại ngày học cuối cùng này thôi là vào nghỉ hè, sẽ không còn đến trường… chắc sẽ không còn cơ hội gặp lại cậu nữa. Nghĩ đến đó thôi cô lại gục mặt xuống bàn mệt mỏi không giám nghĩ thêm nữa. … “Tùng tùng tùng…” - Mày với Bảo có chuyện gì à? _ Kì Lâm hỏi cô. - Hết rồi. - Hết? Hết cái gì? - … - Là sao? Mày nói tao không hiểu gì hết. - Kết thúc rồi. - Kết… kết kết ực… kết thúc á? Hai bọn mày sao? Gật - Sao… sao có thể chứ? Tao thấy có chuyện gì đâu. - Hết rồi, tất cả đã chấm dứt rồi. - Vậy… - Mày về trước đi. - Còn mày? - … _ cô không trả lời. Hoàng Lâm nghe cô nói mà không tin nổi vào tai mình, chỉ đứng thừ người nhìn cô trong bộ dạng đau khổ. - Hoàng Gia Bảo… _ Hoàng Lâm rít qua kẽ răng. Không nói gì thêm Hoàng Lâm quay lưng bỏ đi nồng nặc “mùi” sát khí. - Ơ… Hoàng Lâm, cậu đi đâu vậy? _ Kì Lâm hỏi. - … - Mày đi trước đi, tao muốn một mình. - Nhưng… - Tao đã nói là đi đi mà. _ cô gắt. - … vậy… mày nhớ về sớm đó, cẩn thận nghen! - … Đứng trong sân trường nhìn lên những nơi là kỉ niệm giữa hai người, dãy hành lang thường ngày vẫn đi, những chiếc ghê đá hay ngồi, cả những vòng sân trường cút bắt nhau, … Cô cứ đứng, đứng và đợi chờ điều gì đó xuất hiện… Chợt… có một bàn tay đặt lên vai cô - Gia Bảo! _ cô kêu tên cậu vui sướng quay lại. Nhưng nụ cười chớm nở liền vụt tắt - Bác! - Sao giờ này còn ở đây? - Con… - Hai đứa có chuyện rồi phải không? - Dạ… con… “gật” - Cô định đứng đây đến bao giờ? - …Con không biết. - Có về cho tôi đóng cổng không thì bảo? - … _ cô lưỡng lự thêm chút nữa rồi cúi đầu lễ phép chào bác bảo vệ và ra về. - Haizzz _ bác bảo vệ thở dài, lắc đầu ngán ngẩm. … Lại lang thang, cô chỉ muốn đi nữa đi mãi không muốn dừng chân, cứ đi dọc con đường trước mặt hướng tới mà chả biết phía cuối con đường là đâu… Đến khi gót chân bỏng rát, đôi chân phản chủ không chịu đi nữa cô mới dừng lại nhìn cảnh vật xung quanh mình. Chả có gì khác ngoài bầu trời rộng lớn, đồng cỏ hiu quạnh và mặt hồ mênh mông có những gợn sóng đang dạt vào bờ. Đến gần bờ hồ, nhìn ra khoảng không rộng lớn cô nhặt một viên đá nhỏ dưới chân lên tay. Nhìn nó một hồi rồi nhắm mắt lại phóng viên đá đó bằng tất cả những gì có thể để nó bay càng xa càng tốt. Cứ đứng đó đợi chờ những cơn gió mồ côi đến đưa nỗi sầu trong cô bay đi… đến khi chút tia nắng còn lại của mặt trời cũng khuất hẳn, nghĩ đến nội lo lắng cô mới quay lưng với mặt hồ kia. Bỗng… cô thấy chóng vánh, đôi mi dần cụp xuống, chân tay không còn chút sức lực, không chịu nghe theo sự điều khiển của cô nữa. Và… “Tõm” Bất lực để mình dần chìm xuống đáy hồ mà không thể phản kháng, sức lực chỉ có tới đó nhưng cô đã dùng hết rồi giờ thì không thể, đành thuận theo dòng nước này vậy… =:=:=:= - Alo, Quốc hả con. - “Vâng ạ!” - Tự nhiên nội thấy nóng ruột quá không biết bé Na có chuyện gì không nữa. - “Có chuyện gì vậy nội? Nội bình tĩnh kể con nghe nào!” - Nội không biết nên mới gọi cho con nè, con ở trường có biết bé Na nó đi đâu không? Từ chiều tới giờ nội ngóng mãi mà không thấy nó, trong lòng cứ như lửa vậy. - “Dạ… à con quên mất ạ, con quên nói lại với nội. Tối nay con rủ bé Na đi ăn, ăn xong ghé qua nhà con chơi chút ai dè bé na ngủ quên luôn nên con để em ngủ lại nhà con. Không có chuyện gì đâu nội yên tâm ngủ đi nha!” - Phù… vậy nội nhờ con nhé! - “Vâng! Không có gì đâu nội muộn rồi nội nghỉ đi, con chào nội!” - Ưhm! Chào con. … - Nhưng sao cứ thấy không an tâm thế nào vậy ta. _ nội vẫn bồn chồn lo lắng. … *Hôm nay là ngày học cuối chắc đi liên hoan với bạn bè, nhưng sao giờ này vẫn chưa về chứ đã khuya lắm rồi mà* _ Quốc đi đi lại lại suy nghĩ. Anh nói vậy chỉ để nội an tâm không ảnh hưởng đến sức khỏe thôi, thực chất anh cũng đang rối lên không biết cô đang làm gì, ở đâu, có chuyện gì với cô không,…??? Không nghĩ thêm nữa, anh vội với lấy chiếc áo khoác cùng chùm chìa khóa và lấy xe chạy đi tìm cô… … “Tinh tinh tinh” _ điện thoại Quốc có tin nhắn. “Kitsssssssss” _ Quốc phanh xe gấp khi nhìn vào dòng tin nhắn hiện lên màn hình. - Phù…. _ anh thở phào. Có ai đó đã gửi tin nhắn báo tin của cô cho Quốc, có lẽ mọi việc đã ổn. *Nhưng tại sao lại là mình? … ai là chủ nhân số điện thoại này???* _ Quốc thấy có chút kì lạ. “@#$$%%^$#@…” _bỗng anh nghe có tiếng cãi vã gì đó. Kia rồi, bên vệ đường trước mặt anh là một đám thanh niên mang nhiều hình xăm, trông có vẻ bặm trợn hình như có lẫn cả tiếng của một cô gái trong đó. Anh mở cửa xe và tiến lại gần chúng… … - Cô em định ăn quỵt các anh sao? Dạo này các anh đang đói lắm em biết không? - Đừng dở giọng đó ra, tôi đã thanh toán đủ cho mấy người hết rồi. - Có sao? _ hắn quay ra, nhìn bọn đàn em hỏi đểu. - No no. - Cô em đã nghe gì chưa? Bây giờ muốn ngon lành về nhà thì khôn hồn đưa tiền đây. - Nếu không thì sao? - Hik… _ hắn bópchặt má cô gái. – Các anh ở đây sẽ cho em trải tí mùi đời và khuôn mặt về nhà khiến ba mẹ nhận không ra. - Hahahaha… _ bọn đàn em cười khoái trá. Quốc từ từ tiến lại gần chúng, nghe được vài câu trong cuộc nói chuyện nhưng anh cũng hiểu được phần nào vấn đề. Nhưng… giọng nói đó… giọng nữ mà anh quen quen… - Tôi không có. _ Gia Linh hất văng tay tên đó ra. - Vậy em muốn chiều lòng các anh rồi, thoải mái đi bọn mày. _ tên cầm đầu ra lệnh. - Nhưng tiếc thay, tôi đã chấm em này rồi có thể nhường tôi được không? _ Quốc nói. Chúng quay ra, tròn mắt nhìn Quốc mặt vô số tội. - Thằng nhãi này ở đâu ra vậy? - Em không biết nữa đại ca. - Sao? Được chứ? _ Quốc hỏi lại. - Cần một cái giá chứ anh bạn. - Giá? Theo anh thì sao? - Đủ cho tụi này thấy ngon êm là ok. - Vậy sao? Nhưng tiếc rằng tôi chỉ thích hàng free thôi. - Hik… _ tên cầm đầu nhếch mép. - Vậy hãy coi chú em có đủ trình hay không đã. _ hắn hất mặt về phía Quốc. Lập tức lũ đàn em bước lên, rút gung khí từ trong người chúng ra, nhìn Quốc cười khảy. …
|
- Ngốc ạ, có chút máu ở môi sao chết được. - … - Đừng rời xa tớ nha Na! Tớ không chịu nổi đâu, mất máu tớ có thể sống nhưng mất cậu tớ không sống nổi Na à! Cô nhẹ đưa bàn tay lên môi cậu lau đi vết thương đang chảy máu… nghến chân hôn nhẹ lên vết thương đó…… - Last kiss! Good bye! _ nói xong cô chạy vụt đi không để cậu kịp phản ứng Dù chạy bộ nhưng để cậu đuổi kịp cô không phải chuyện dễ, khi cô vừa sải bước chạy đi cậu đã nhanh chóng đuổi theo nhưng… mới đó cô đã khuất khỏi tầm nhìn của cậu. Gào thét gọi tên cô trong mưa tim cậu như thiêu rụi thành đống tro tàn của ngọn lửa mãnh liệt kia. - Kết thúc khi chuyện chỉ mới bắt đầu, như thế sẽ tốt hơn cho cả hai, hãy quên tớ và bắt đầu cuộc sống mới nhé Gia Bảo! _ cô nghẹn ngào đứng sau bụi cây nhìn cậu… … Bỏ lại xe đạp, mình cô lang thang trên con đường vắng dưới trời mưa tầm tã… nhớ lại ngày mưa đó-ngày mưa- ngày đầu tiên cô cho cậu sự ấm áp… “Đùng” _ tiếng sấm rạch ngang tai khiến lòng cô tê tái. *Gia Bảo sợ mưa vậy còn đi trong trời mưa thế này không biết có xảy ra chuyện gì không…? Đồ ngốc, chắc chắn ngày mai sẽ bị bệnh cho coi…* _ cô lo lắng nhưng đành mặc cho số trời an bài, thê lê trong đêm với chiếc bóng hằn xuống mặt đường… chỉ cô với cô… ####### … Ngước lên nhìn bầu trời kia… không biết màu trời nơi ấy như thế nào, người ấy ra sao… có nhớ cô như trong cô đang nhớ da diết về nơi ấy không? Đã ba ngày vắng cậu trong cuộc sống của cô, muốn nhìn thấy cậu, muốn hỏi câu “Khỏe không?” nhưng có lẽ là không tưởng. “Không biết cậu đang làm gì? Có ăn nhiều không? Ngủ có ngon không? Và… có đang nhớ cô như cô đang nhớ cậu không?…” _ vô số những câu hỏi cô đặt ra về cậu, không thể tập trung làm việc gì, không thể thôi suy nghĩ về cậu. Chỉ còn lại ngày học cuối cùng này thôi là vào nghỉ hè, sẽ không còn đến trường… chắc sẽ không còn cơ hội gặp lại cậu nữa. Nghĩ đến đó thôi cô lại gục mặt xuống bàn mệt mỏi không giám nghĩ thêm nữa. … “Tùng tùng tùng…” - Mày với Bảo có chuyện gì à? _ Kì Lâm hỏi cô. - Hết rồi. - Hết? Hết cái gì? - … - Là sao? Mày nói tao không hiểu gì hết. - Kết thúc rồi. - Kết… kết kết ực… kết thúc á? Hai bọn mày sao? Gật - Sao… sao có thể chứ? Tao thấy có chuyện gì đâu. - Hết rồi, tất cả đã chấm dứt rồi. - Vậy… - Mày về trước đi. - Còn mày? - … _ cô không trả lời. Hoàng Lâm nghe cô nói mà không tin nổi vào tai mình, chỉ đứng thừ người nhìn cô trong bộ dạng đau khổ. - Hoàng Gia Bảo… _ Hoàng Lâm rít qua kẽ răng. Không nói gì thêm Hoàng Lâm quay lưng bỏ đi nồng nặc “mùi” sát khí. - Ơ… Hoàng Lâm, cậu đi đâu vậy? _ Kì Lâm hỏi. - … - Mày đi trước đi, tao muốn một mình. - Nhưng… - Tao đã nói là đi đi mà. _ cô gắt. - … vậy… mày nhớ về sớm đó, cẩn thận nghen! - … Đứng trong sân trường nhìn lên những nơi là kỉ niệm giữa hai người, dãy hành lang thường ngày vẫn đi, những chiếc ghê đá hay ngồi, cả những vòng sân trường cút bắt nhau, … Cô cứ đứng, đứng và đợi chờ điều gì đó xuất hiện… Chợt… có một bàn tay đặt lên vai cô - Gia Bảo! _ cô kêu tên cậu vui sướng quay lại. Nhưng nụ cười chớm nở liền vụt tắt - Bác! - Sao giờ này còn ở đây? - Con… - Hai đứa có chuyện rồi phải không? - Dạ… con… “gật” - Cô định đứng đây đến bao giờ? - …Con không biết. - Có về cho tôi đóng cổng không thì bảo? - … _ cô lưỡng lự thêm chút nữa rồi cúi đầu lễ phép chào bác bảo vệ và ra về. - Haizzz _ bác bảo vệ thở dài, lắc đầu ngán ngẩm. … Lại lang thang, cô chỉ muốn đi nữa đi mãi không muốn dừng chân, cứ đi dọc con đường trước mặt hướng tới mà chả biết phía cuối con đường là đâu… Đến khi gót chân bỏng rát, đôi chân phản chủ không chịu đi nữa cô mới dừng lại nhìn cảnh vật xung quanh mình. Chả có gì khác ngoài bầu trời rộng lớn, đồng cỏ hiu quạnh và mặt hồ mênh mông có những gợn sóng đang dạt vào bờ. Đến gần bờ hồ, nhìn ra khoảng không rộng lớn cô nhặt một viên đá nhỏ dưới chân lên tay. Nhìn nó một hồi rồi nhắm mắt lại phóng viên đá đó bằng tất cả những gì có thể để nó bay càng xa càng tốt. Cứ đứng đó đợi chờ những cơn gió mồ côi đến đưa nỗi sầu trong cô bay đi… đến khi chút tia nắng còn lại của mặt trời cũng khuất hẳn, nghĩ đến nội lo lắng cô mới quay lưng với mặt hồ kia. Bỗng… cô thấy chóng vánh, đôi mi dần cụp xuống, chân tay không còn chút sức lực, không chịu nghe theo sự điều khiển của cô nữa. Và… “Tõm” Bất lực để mình dần chìm xuống đáy hồ mà không thể phản kháng, sức lực chỉ có tới đó nhưng cô đã dùng hết rồi giờ thì không thể, đành thuận theo dòng nước này vậy… =:=:=:= - Alo, Quốc hả con. - “Vâng ạ!” - Tự nhiên nội thấy nóng ruột quá không biết bé Na có chuyện gì không nữa. - “Có chuyện gì vậy nội? Nội bình tĩnh kể con nghe nào!” - Nội không biết nên mới gọi cho con nè, con ở trường có biết bé Na nó đi đâu không? Từ chiều tới giờ nội ngóng mãi mà không thấy nó, trong lòng cứ như lửa vậy. - “Dạ… à con quên mất ạ, con quên nói lại với nội. Tối nay con rủ bé Na đi ăn, ăn xong ghé qua nhà con chơi chút ai dè bé na ngủ quên luôn nên con để em ngủ lại nhà con. Không có chuyện gì đâu nội yên tâm ngủ đi nha!” - Phù… vậy nội nhờ con nhé! - “Vâng! Không có gì đâu nội muộn rồi nội nghỉ đi, con chào nội!” - Ưhm! Chào con. … - Nhưng sao cứ thấy không an tâm thế nào vậy ta. _ nội vẫn bồn chồn lo lắng. … *Hôm nay là ngày học cuối chắc đi liên hoan với bạn bè, nhưng sao giờ này vẫn chưa về chứ đã khuya lắm rồi mà* _ Quốc đi đi lại lại suy nghĩ. Anh nói vậy chỉ để nội an tâm không ảnh hưởng đến sức khỏe thôi, thực chất anh cũng đang rối lên không biết cô đang làm gì, ở đâu, có chuyện gì với cô không,…??? Không nghĩ thêm nữa, anh vội với lấy chiếc áo khoác cùng chùm chìa khóa và lấy xe chạy đi tìm cô… … “Tinh tinh tinh” _ điện thoại Quốc có tin nhắn. “Kitsssssssss” _ Quốc phanh xe gấp khi nhìn vào dòng tin nhắn hiện lên màn hình. - Phù…. _ anh thở phào. Có ai đó đã gửi tin nhắn báo tin của cô cho Quốc, có lẽ mọi việc đã ổn. *Nhưng tại sao lại là mình? … ai là chủ nhân số điện thoại này???* _ Quốc thấy có chút kì lạ. “@#$$%%^$#@…” _bỗng anh nghe có tiếng cãi vã gì đó. Kia rồi, bên vệ đường trước mặt anh là một đám thanh niên mang nhiều hình xăm, trông có vẻ bặm trợn hình như có lẫn cả tiếng của một cô gái trong đó. Anh mở cửa xe và tiến lại gần chúng… … - Cô em định ăn quỵt các anh sao? Dạo này các anh đang đói lắm em biết không? - Đừng dở giọng đó ra, tôi đã thanh toán đủ cho mấy người hết rồi. - Có sao? _ hắn quay ra, nhìn bọn đàn em hỏi đểu. - No no. - Cô em đã nghe gì chưa? Bây giờ muốn ngon lành về nhà thì khôn hồn đưa tiền đây. - Nếu không thì sao? - Hik… _ hắn bópchặt má cô gái. – Các anh ở đây sẽ cho em trải tí mùi đời và khuôn mặt về nhà khiến ba mẹ nhận không ra. - Hahahaha… _ bọn đàn em cười khoái trá. Quốc từ từ tiến lại gần chúng, nghe được vài câu trong cuộc nói chuyện nhưng anh cũng hiểu được phần nào vấn đề. Nhưng… giọng nói đó… giọng nữ mà anh quen quen… - Tôi không có. _ Gia Linh hất văng tay tên đó ra. - Vậy em muốn chiều lòng các anh rồi, thoải mái đi bọn mày. _ tên cầm đầu ra lệnh. - Nhưng tiếc thay, tôi đã chấm em này rồi có thể nhường tôi được không? _ Quốc nói. Chúng quay ra, tròn mắt nhìn Quốc mặt vô số tội. - Thằng nhãi này ở đâu ra vậy? - Em không biết nữa đại ca. - Sao? Được chứ? _ Quốc hỏi lại. - Cần một cái giá chứ anh bạn. - Giá? Theo anh thì sao? - Đủ cho tụi này thấy ngon êm là ok. - Vậy sao? Nhưng tiếc rằng tôi chỉ thích hàng free thôi. - Hik… _ tên cầm đầu nhếch mép. - Vậy hãy coi chú em có đủ trình hay không đã. _ hắn hất mặt về phía Quốc. Lập tức lũ đàn em bước lên, rút gung khí từ trong người chúng ra, nhìn Quốc cười khảy. …
|