Vòng Xoáy Của Thời Gian (Thiên Sứ Bóng Đêm Phần 2)
|
|
Hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu p2 của " Thiên sứ bóng đêm" Mong các bạn ủng hộ như p1 nhé. Và đừng quên cm để tg lấy kinh nghiệm và động lực nha vì tg có 14t thôi nên có sai sót gì các bạn cứ thẳng tay thẳng chân mà nói. Hihi bênh nhiều chuyện của mình lại tái phát rồi. Thôi chúng ta Let's go.
Sự hồi sunh của nàng thiên sứ máu lạnh. Tác giả: Snow
Chương 1: Học sinh mới
QC Hướng dẫn chi tiết cách làm giỏ quà bằng giấy đẹp hút hồn Webtruyen.com mời bạn đọc truyện Tuyết trắng xóa, rơi xuống, đầy lạnh lẽo.
Lông vũ, hai màu, đen và trắng, hòa tan trong khung cảnh ấy.
Đây là đâu?
Và “tôi” là ai?
[“ Kaori!!”]
Kaori… là ai? Đó đâu phải tên tôi? Nhưng tại sao… tôi lại có cảm giác… cái tên đó thật thân quen? Cả người đang lao tới tôi, anh ta là ai?
“ Yuri…”
Ai đang gọi tôi?
“ Takahashi Yuri?”
Người giáo viên phải kêu tới lần thứ ba Yuri mới tỉnh dậy. Cô ngồi thẳng lên, cơn đau cổ ập tới vì cô vừa nghiêng đầu qua một bên để ngủ. Yuri nhìn dáo dác xung quanh, rồi nhìn lên người vừa gọi mình.
“ Đi theo cô.” – Người giáo viên nhẹ nhàng bảo và bước đi. Yuri đứng lên, đi theo.
Dãy hành lang dài và vắng lặng. Tiếng giày của hai người nện xuống sàn gạch, dội vào tường khiến nó càng to hơn. Hôm nay, là ngày đi học đầu tiên của Yuri.
Ngôi trường rộng lớn Nazo nằm biệt lập trên một ngọn đồi. Trường dành cho những tiểu thư và thiếu gia quý tộc theo học nên số lượng học sinh chỉ có vỏn vẹn 522 người.
Nhưng hôm nay, con số ấy lại tăng lên một bậc.
Trên đường đi, người giáo viên không ngừng giới thiệu về lịch sử cũng như thành tích của ngôi trường này. Yuri không quan tâm, cô chỉ nhìn phía trước mà bước. Một chút cảm giác lạ lẫm đang bao vây lấy cô.
“ Em từ nước ngoài chuyển về sao?”- Thấy sự im lặng đang kéo dài, người giáo viên lên tiếng gợi chuyện.
Yuri vẫn im lặng, không hé môi một lời.
“ Em có người thân gì ở đây không?”
Người giáo viên cảm thấy cô học sinh này là một người khá khó tiếp xúc. Bà nhún vai bất lực, mặc kệ không khí ngột ngạt đang bao trùm giữa hai người.
Hai người đi tới dãy lớp học. Đang giờ giải lao nên có hơi ồn ào. Mà kiểu ồn ào ở trong ngôi trường này cũng thật khác. Học sinh đứng thành nhóm, trò chuyện. Không nói to quá mà cũng không nhỏ quá. Đúng là phong cách của người quyền quý.
“ Lớp học của em đây!”- Người giáo viên nói và bước thẳng vào trong. Yuri đứng nán lại ở bên ngoài, nhìn vào dòng chữ “ Lớp 11- A” được chạm trổ tinh xảo treo ở trên cửa lớp.
Tiếng xì xầm tò mò của mọi người bắt đầu vang lên. Tất cả đều dán mắt vào người học sinh mới xinh đẹp đó. Họ bắt đầu đặt ra những câu hỏi cho lẫn nhau.
“ Học sinh mới đấy à?”
“ Nhìn xinh ghê.”
“ Không biết là con gái của ông nào? Chắc là tai to mặt lớn lắm!”
“Ừ!”
“…”
Yuri để ý, nhưng cô phớt lờ tất cả. Cô nghĩ mình không nên để ý làm gì mấy lời lẽ của những kẻ tọc mạch tò mò.
Reeng…
Tiếng chuông vang lên, giờ giải lao đã kết thúc.
Những học sinh của lớp 11A đều ném cho Yuri những ánh nhìn đầy tò mò và xen lẫn ngạc nhiên khi họ đi đến cửa lớp. Yuri đứng nhìn vào trong, đôi mắt đầy lạnh lùng, không xen lẫn bất cứ cảm xúc nào.
“ Yuri, em vào trong đi nào.”- Đợi mọi người đã có mặt đông đủ, người giáo viên lúc nãy đi chung với Yuri- cũng là giáo viên chủ nhiệm của lớp- mời cô vào.
Yuri bước vào, từng bước, chậm rãi. Ánh mắt của cô vẫn mang vẻ lạnh lùng vốn có. Cô dừng lại, quay người, nhìn xuống lớp.
“ Đây là Yuri. Bạn ấy là con lai Pháp- Nhật. Các em hãy làm quen và hòa nhập với bạn ấy nhé!”
Ai ai cũng sững sờ trước vẻ đẹp của Yuri. Mái tóc nâu nhạt dài và mượt, nước da trắng, sáng ngời. Đôi môi mọng nước nhỏ nhắn và mỏng manh như hoa anh đào. Và đặc biệt, cô có một đôi mắt màu xanh ô liu lạnh lùng và đẹp tuyệt vời. Đôi mắt như muốn hút hồn người đối diện khi người đó nhìn vào nó.
“ Được rồi, chúng ta bắt đầu học thôi nào.”
Suốt cả giờ học, dường như mọi cử động dù là nhỏ nhặt của Yuri đều được mọi người chú ý. Cô mặc kệ những ánh nhìn soi mói đó. Cô tập trung nghe giảng, đôi mắt lạnh lùng chăm chú nhìn lên bảng, không liếc nhìn bất cứ ai.
Yuri là con của một doanh nhân người Pháp và một phụ nữ người Nhật. Gia đình giàu có, Yuri may mắn có được một cuộc sống quyền quý từ khi sinh ra. Nhưng cha mẹ cô luôn luôn bận bịu với công việc thường ngày. Vì thế, từ nhỏ, Yuri không bao giờ nói chuyện hay cười với bất cứ ai. Vì tính cách lạnh lùng ấy của cô nên ai cũng tưởng cô bị… câm, kể cả những người hầu trong nhà.
“ Tại sao cô ta không nói gì hết vậy?”- Giờ nghỉ trưa, mọi người tập trung nhìn vào lớp có học sinh mới. Yuri ngồi chống cằm, mắt dán vào cuốn sách. Mọi người ai cũng cảm thấy kỳ lạ, thậm chí là khó chịu vì thái độ không mấy thân thiện của cô.
“ Này cậu.”- Một cô nữ sinh đánh bạo đi tới và bắt chuyện với Yuri. Cô ngước lên với vẻ bình tĩnh đến vô cảm, nhìn cô ta.
“ Tại sao chúng tớ bắt chuyện mà cậu không nói gì hết vậy?”- Cô ta hỏi bằng giọng khó chịu.
Yuri ngồi im mấy giây. Rồi cô mở cặp, lấy ra một cây viết và một cuốn sổ, ghi chép gì đó.
Tất cả đều cảm thấy kỳ lạ với hành động của cô.
“ Đơn giản vì tôi không thích nói.”- Yuri giơ cuốn sổ lên cho họ đọc. Mọi người nhìn nhau, rồi nhìn cô, nhăn mặt một cách đầy khó hiểu.
Yuri cất cuốn sổ và ngồi điềm nhiên đọc sách tiếp tục.
Tất cả đành giải tán, ai cũng cảm thấy khó chịu khi Yuri không nói chuyện với họ, đến một câu xin chào mà cô còn không nói được. Họ bắt đầu có ác cảm với cô, xem cô như một người khó gần và bất lịch sự.
Yuri mặc kệ, cô không quan tâm. Cô nghĩ ở một mình còn thoải mái hơn là có một đám người nhiều chuyện bu xung quanh mình.
Mắt Yuri mờ dần, cô gục xuống cuốn sách. Có thể là do sau chuyến bay dài đầy mệt mỏi, cô không thể nghỉ ngươi đầy đủ. Yuri nằm xuống cuốn sách, mắt nhắm lại, nghỉ ngơi…
Tuyết… lại rơi…
Đây là… lông vũ… Tại sao lại rơi trên tay tôi?
Máu, hòa lẫn trong tuyết trắng, màu đỏ bi thương.
Tay tôi… tại sao lại có máu? Tôi bị thương? Không phải!
Vậy… đây là máu của ai?
[Kaori!!]
Lại là cái tên đó. Kaori, rốt cuộc là ai? Tại sao tôi lại có một cảm giác thật thân quen với cái tên đó?
[Kiba, đừng bỏ em! Em xin anh!]
Ai? Ai đang khóc vậy?Tại sao lại giống giọng nói của tôi đến thế?
Kiba… là ai?
*Phập*
Một con dao? Một con dao đang đâm vào tim tôi? Không! Tôi không muốn chết! Không!!!
Yuri giật mình, cô ngồi bật dậy, mồ hôi nhễ nhại. Lại là giấc mơ kì lạ đó.
“ Giấc mơ đó… tại sao cứ bám lấy mình?”- Yuri vuốt ngực, điều hòa lại nhịp thở.
Trong khi đó, tại cửa lớp, một chàng trai tóc hung đỏ đang chăm chú nhìn cô với con mắt kì lạ.
Anh ta bước vào, tới gần Yuri hơn. Thấy người đến, Yuri quay sang nhìn, cô lập tức trở về vẻ lạnh lùng và bình tĩnh.
“ Cậu là học sinh mới?”- Anh ta hỏi cô. Đương nhiên câu trả lời chính là sự im lặng.
“ Yuri?”
Yuri có đôi chút ngạc nhiên khi người lạ lại có thể biết tên cô.
Cô khẽ gật đầu.
“ Cậu là ai?”- Yuri lấy quyên sổ ra và viết vào đó, đưa cho anh ta xem.
“ Tớ? Tớ là Shinobu, học lớp kế bên.”
Yuri nhìn Shinobu. Anh toát lên một vẻ thật ấm áp và… đầy thân thuộc.
Có phải… đây là… người trong mơ?
|
Mình rảnh lên tặng các bạn 1 chương nữa.
-------------------------------/
Tác giả: Snow Chương 2: Bí mật
Yuri nghĩ mình đã lầm.
Không đời nào lại có sự trùng hợp như vậy. Cô nghĩ chắc chắn là do quá mệt mỏi nên mình mới bị ảo tưởng. Không thể nào…
Shinobu sở hữu một mái tóc màu đỏ hung mềm mại, đôi mắt màu hổ phách đầy mạnh mẽ và một nụ cười ấm áp dễ khiến người khác lay động. Trông anh thật giống như một chàng hoàng tử dịu dàng.
Yuri gập quyển sổ lại. Cô quay đầu, nhìn ra cửa sổ, phớt lờ Shinobu. Đối với cô, trên đời này, con người chính là một thứ phiền toái. Cô nghĩ chính cô cũng như thế. Sinh ra trên cõi đời với bao nhiêu cảm xúc đan xen, chen chúc lẫn nhau chỉ trong một trái tim nhỏ bé. Yuri cảm thấy, việc cha mẹ gián tiếp khiến cô trở nên vô cảm cũng là một việc tốt. Điều đó sẽ khiến cô không vướng bận gì với cuộc sống. Không buồn tủi, không sợ hãi, không vui vẻ, chỉ có sự bình tĩnh và lạnh lùng chiếm ngự hết trái tim và đầu óc của cô.
Shinobu cảm thấy cô học sinh mới này có một điều gì đó thật bí ẩn và thú vị. Không những vậy, anh còn cảm thấy… cô trông thật quen thuộc.
Giống như người con gái trong giấc mơ của anh, rất giống.
“ Shinobu, cậu không cần phí lời với cô ta làm gì đâu!”- Một cô nữ sinh lên tiếng, giọng khó chịu.
Shinobu cười nhẹ, im lặng đi ra khỏi lớp. Yuri, cô để lại cho anh ấn tượng rất sâu sắc từ lần đầu gặp mặt. Một cô gái lạnh lùng đến vô cảm. Một cô gái có đôi mắt màu xanh ô liu tuyệt đẹp. Một cô gái tạo cho Shinobu cảm giác rất thân quen, giống như trong giấc mơ kì lạ của anh.
Yuri không để tâm mấy đến chàng trai vừa bắt chuyện với mình vừa rồi. Chỉ có điều, tại sao cô lại có cảm giác anh ta thật thân quen?
Cảm giác bứt rứt kì lạ cứ xâm chiếm lấy cơ thể Yuri. Không thể chịu đựng được nữa, cô đứng dậy, cầm cuốn sổ và cây bút lên, đi tìm Shinobu.
Vườn thượng uyển của ngôi trường này khá rộng. Yuri cũng không hiểu tại sao cô lại đi ra đây để tìm người mà cô cần gặp. Cứ như có một cái gì đó thôi thúc cô phải đi, vòng ra sau vườn, chỗ có một cái cây hoa anh đào to lớn. Dưới gốc cây, là một cái ghế dài màu trắng.
Shinobu đang ngồi ở đó, anh đang kéo violon.
Tiếng đàn của anh thật nhẹ nhàng, sâu lắng và có một chút gì đó… thật cô đơn.
Thấy có người đến, Shinobu hạ cây đàn xuống. Anh có chút ngạc nhiên khi Yuri đang tiến về phía mình.
“ Tôi có thể ngồi không?”- Yuri viết vào sổ và đưa cho Shinobu xem.
Anh đọc dòng chữ rồi mỉm cười, gật đầu. Yuri tiến tới, ngồi xuống, mắt nhìn ra khu vườn hoa đang khoe sắc.
“ Sao cậu lại biết chỗ này?”- Shinobu hỏi cô. Anh không ngờ rằng một học sinh mới lại có thể dễ dàng đi vào đây mà không bị lạc, vì khu vườn hoa của trường giống như một mê cung vậy.
Yuri ghi vào sổ.
“ Tôi cũng không rõ.”
Shinobu chỉ cười, không nói. Anh nhìn cô, thật lâu. Càng nhìn Yuri, anh lại càng cảm thấy… có gì đó thật thân quen.
Một chiếc lá nhỏ rơi xuống tay của Shinobu, Yuri liếc nhìn, cô định lấy tay hất nó đi.
Tuy nhiên, Shinobu lại lùi ra xa.
“ Đừng chạm vào tớ.”
Yuri ngạc nhiên, nhướn mày nhìn anh. Cô từ từ rụt tay lại, đôi mắt vẫn dán chặt vào anh.
“Tại sao?” – Yuri viết vào sổ và giơ lên cho Shinobu đọc.
Anh bối rối, chưa bao giờ anh tiết lộ bí mật này của mình cho bất cứ ai. Nhưng anh cảm thấy, mình nhất định phải nói cho Yuri biết…
“ Nếu như tớ chạm vào người khác, thì tớ… sẽ biến mất.”
Yuri mở to mắt, kinh ngạc. Điều đó nghĩa là sao? Cô không hiểu. Từ trước tới nay cô chưa bao giờ gặp người nào lạ lùng như thế này.
“ Tại sao?”- Vẫn câu hỏi đó, Yuri giơ quyển sổ lên cho Shinobu xem.
“ Mẹ tớ nói, lúc bà ấy mang thai tớ, bà nằm mơ một giấc mơ rất kì lạ.”
Yuri chú ý lắng nghe câu chuyện của Shinobu, nó như một cái gì đó cuốn hút lấy cô ngay từ những lời kể đầu tiên.
“ Trong mơ, một người mang một đôi cánh đen to lớn đi tới gần bà và nói rằng: [Khi ngươi sinh con ra, tuyệt đối không được chạm vào nó nếu như ngươi không muốn con mình biến mất vĩnh viễn.]”
Yuri cảm thấy Shinobu cũng đâu khác gì một người bình thường, tại sao anh lại phải bị lời nguyền quái ác đó?
Cô bất giác ngồi nhích ra xa Shinobu một chút. Đột nhiên cô cảm thấy sợ, sợ rằng chỉ cần một cử động nhẹ của mình cũng có thể khiến Shinobu biến mất. Cô không hiểu tại sao từ khi gặp anh, cô không thể kiểm soát được cảm xúc của chính mình. Anh có một nét gì đó thật thân quen nhưng cũng thật lạ lẫm. Anh khiến cô đột nhiên cảm thấy ray rứt khó chịu khi anh quay lưng bước đi.
Shinobu, từ nhỏ anh không được chạm vào bất kỳ ai và mọi người cũng không được chạm vào anh. Khi lớn lên, anh dần dần ý thức được rằng, nếu như mình chạm vào bất kì ai, thì chính mình sẽ biến mất. Anh vẫn thân thiện với tất cả, chỉ có điều, khi ai đó muốn chạm vào anh thì anh lại lập tức tránh xa. Cha mẹ Shinobu cho anh vào trường này cũng là vì nó ít người, sẽ khiến anh cảm thấy thoải mái và bớt căng thẳng, không nghĩ đến lời nguyền bị gieo lên người mình nữa.
“ Vậy từ nhỏ ai chăm sóc cậu?”- Yuri ghi vào sổ và giơ lên.
“ Cha mẹ tớ không nói.”- Shinobu khoanh tay và nói.
Càng nhìn Shinobu, Yuri lại cảm thấy có một chuyện gì đó giữa cô và anh mà cô không hề nhớ. Mái tóc đỏ hung của anh bay bay, nhẹ nhàng. Bất chợt, Yuri đặt tay lên ngực mình, trái tim của cô, đang đập nhanh, lần đầu tiên nó không nghe theo cô.
“ Chúng ta đã từng gặp nhau chưa nhỉ? Tớ trông cậu rất quen.”- Shinobu nhìn cô, mỉm cười và hỏi. Anh muốn giải đáp điều thắc mắc nãy giờ khiến anh khó chịu.
“ Tôi nghĩ là chưa.”- Yuri viết vào sổ.
Shinobu bật cười thành tiếng, vuốt tóc. “ À… vậy sao?”- Anh trả lời bâng quơ, nhưng kì thực anh vẫn chưa cảm thấy thoải mái.
“ Nhưng trong giấc mơ của tôi có một người giống cậu, rất giống.”
Yuri viết tiếp và giơ lên.
“ Vậy sao? Còn tớ, tớ lại cảm thấy cậu chính là người con gái mà hằng đêm xuất hiện trong giấc mơ của tớ.”
Yuri ngạc nhiên. Shinobu nói tiếp: “ Cô ấy có một đôi cánh trắng và mái tóc rất dài.”
Cánh… lông vũ… giống như trong giấc mơ của Yuri.
“ Hình như tên cô ấy là…”- Shinobu ráng nhớ lại. Yuri chăm chú nghe, không lẽ…
“ Kaori.”
Quả nhiên là như thế. Đó cũng là cái tên mà ai đó gọi cô trong giấc mơ của chính cô.
Phải chăng… đây là một sự trùng hợp?
“ Còn nữa, cô gái ấy lại gọi tớ là… Kiba?”
Đột nhiên, Yuri thấy có một sự buồn bã vây quanh cô khi Shinobu nhắc tới cái tên ấy… Kiba? Một người cô không hề quen, nhưng tại sao trái tim cô lại có chút nhói lên khi nghe đến cái tên ấy?
“ Bọn họ sẽ nhận ra nhau thôi. Quỷ vương, sự hối hận của người sắp tan biến rồi…”- Một người mặc áo choàng đen đứng từ xa, nhìn hai người họ và lầm bầm.
Chắc là ai cũng nhớ hắn đúng không?
Hắn chính là Pháp sư Bóng đêm.
|
Tác giả: Snow Chương 3: Kẻ lạ mặt -Định mệnh thay đổi?
---------------------------
Giấc mơ… có liên quan gì tới hiện tại?
Giấc mơ, hiện tại, ảo giác, cảm giác thật…
Phải chăng định mệnh của chúng ta… đã được sắp đặt?
Lời nguyền… một lời nguyền…
Một lời nguyền của Vua Địa Ngục dành cho Hoàng tử Ác Quỷ.
Sột soạt…
Shinobu quay người ra sau vì nghe thấy tiếng động lạ. Anh nhìn xung quanh khu vườn với đôi mắt dò chừng và xem xét, nhưng... tuyệt nhiên không có động tĩnh gì bất thường.
Tiếng động đó đã biến mất.
Anh quay lại, yên tâm thở dài, nhìn Yuri, cô vẫn chằm chằm nhìn về phía phát ra tiếng động lúc nãy.
“ Không sao đâu, chắc chỉ là gió thôi…”
Yuri nhìn Shinobu, rồi lại nhìn ra chỗ ấy một lần nữa. Lúc nãy, dù chỉ là thoáng qua, nhưng cô có thể nhìn thấy, một chiếc áo choàng đen bay phấp phới sau thân cây to.
Là ai? Tại sao hắn lại theo dõi cô và Shinobu?
“ Ngươi làm tốt lắm, Pháp sư bóng đêm.”- Quỷ vương dựa lưng vào ghế, hài lòng nói.
“ Đa tạ quốc vương.”- Pháp sư bóng đêm cúi đầu, kính cẩn nói.
“ Không biết đến khi nào, con trai ta mới thoát khỏi lời nguyền của Vua Địa Ngục đây?”- Quỷ vương vừa than thở vừa nhìn sang thứ được đặt kế bên mình. Đó là một cái lồng bằng kính, bên trong chứa đầy nước, nhốt một người con trai đang ngồi co chân trong trạng thái lơ lửng. Anh ta đang ngủ, nhìn thật yên bình. Mái tóc của anh ta trôi bồng bềnh, lơ lửng theo làn nước.
“ Kiba…”
Quỷ vương vuốt nhẹ lên tấm kính, suy nghĩ mông lung. Song, ông ta quay sang Pháp sư Bóng Đêm, ra lệnh: “ Hãy tiếp tục theo dõi bọn họ. Tuyệt đối không được rời bước.”
Pháp sư Bóng Đêm tuân lệnh và biến mất.
“ Kaori, ta hi vọng cô sẽ cứu được con trai của ta.”
Thời gian như quay ngược lại, trở về lúc lời nguyền được ban ra…
“ Vua Địa Ngục, ta xin ông hãy sắp đặt cho Kiba và Kaori đến với nhau một lần nữa.”- Nữ hoàng của Thiên sứ- Sophie xuống tới tận Địa Ngục để van nài Quốc vương ở đấy thực hiện ước nguyện của mình.
“ Sophie, bà tưởng định mệnh có thể tùy tiện sắp xếp lung tung sao? Nếu Deus* biết chuyện này, ông ta sẽ nổi điên lên đấy!”- Vua Địa Ngục tức giận đập bàn, phản đối kịch liệt.
Sophie mím môi lại, đôi tay run run nắm chặt. Bà biết Deus sẽ rất tức giận nếu như tùy tiện thay đổi trật tự của thế giới, nhưng bà không thể để Kiba và Kaori kết thúc chuyện tình của họ trong đau khổ như thế được.
Lương tâm bà không cho phép, bà không thể chịu đựng được mỗi khi nhớ về cảnh thương tâm lúc ấy.
“ Có cách nào làm cho họ gặp nhau mà không thay đổi trật tự của thế giới không?”- Sophie vẫn giữ nguyên ý định của mình, kiên nhẫn cầu xin vua Địa Ngục.
Ông ta đứng dậy, đi đi lại lại, suy nghĩ đăm chiêu.
“ Có một cách, nhưng cách này khá nguy hiểm…”- Sau một hồi im lặng khá lâu, ông ta lên tiếng.
“ Là gì?”- Sophie mừng rỡ,trong đầu thoáng chút hi vọng.
Vua Địa Ngục im lặng thở dài, ra hiệu cho bà đi theo ông ta.
Kéet…
Cánh cổng bật mở sau khi vua Địa Ngục vặn chìa khóa. Cả hai bước vào. Dãy hành lang dài và ẩm thấp với tường và lối đi được lát đá, hai bên là linh hồn của những tên Ác quỷ đã chết, được nhốt trong lồng. Họ có nanh vuốt và răng khá nhọn, tất cả đều im lặng tập trung ánh nhìn vào hai kẻ đang đi ngang qua.
Cả hai đi đến cuối hành lang, tới gần một cái lồng nằm bên phải. Kiba đang bị nhốt ở đó.
“ Kiba…”- Vua Địa Ngục lên tiếng- “ Ta sẽ đưa ngươi đi tái sinh.”
Nói rồi, ông ta mở cửa lồng. Kiba từ từ đứng dậy, bước ra ngoài, đôi mắt đỏ quạch lạnh băng của anh cụp xuống.
“ Vua Địa Ngục, ông định dùng cách gì thế?”- Sophie có chút tò mò, hỏi ông ta.
Vua Địa Ngục chần chừ một lúc, rồi ông ta lấy tay của mình, đặt lên ngực trái của Kiba và khai triển phép thuật.
Gió nổi lên, mạnh bạo, bụi bay khắp nơi.
“ Kiba, nghe cho rõ đây: Khi ngươi tái sinh, cơ thể ngươi sẽ bị dính một lời nguyền do chính ta ban cho ngươi. Nếu như bất cứ một người nào đụng đến ngươi, thì ngươi sẽ lập tức tan biến. Chỉ có một cách để cứu ngươi, đó là tiếng nói của Kaori ở kiếp sau. Hãy cẩn thận và để ý kĩ cuộc sống mới của ngươi, bởi Kaori có thể sẽ xuất hiện bất kì lúc nào.”
Cùng lúc đó, tại vương quốc Ác Quỷ, Quỷ vương đã nghe và nhìn thấy hết tất cả qua quả cầu thần của mình.
Đột nhiên, kế bên ghế của ông ta xuất hiện một cột xoáy.
Một lúc sau, cột xoáy biến mất, hiện ra một chiếc lồng được làm bằng kính, đổ đầy nước. Bên trong, một người con trai đang ngồi co chân, nhắm mắt, thân thể lơ lửng theo làn nước xanh biếc.
Lời nguyền bắt đầu từ đấy. Số phận mới của Kaori và Kiba lại được viết sang trang mới.
Đêm khuya. Gió khô khốc thổi ngang qua các bụi cây. Ánh trăng sáng vằng vặc treo trên cao, tỏa ánh sáng trắng nhẹ dịu dàng xuống mặt đất. Vạn vật đang yên giấc, thỉnh thoảng chỉ nghe tiếng chó sủa vang xa xa trong không gian thanh vắng.
Chợt… có một bóng đen lao thật nhanh vào một dinh thự.
Hắn len lỏi, bước đi nhẹ hẫng như không, xem xét từng phòng một.
Xem chừng tầng trệt không có gì, hắn bay lên tầng trên, xem xét các phòng qua khung cửa sổ. Nhưng toàn bộ đều đã được giăng màn.
Hắn vẫn kiên trì, xuyên đầu qua từng ô cửa, xem xét.
Cuối cùng, hắn đã tìm thấy được thứ mà hắn cần tìm.
Hắn xuyên người, vào phòng một cách dễ dàng. Ánh mắt của hắn chăm chú vào người con gái đang ngủ trên giường.
Hắn tới gần, cúi xuống, lắng nghe hơi thở đều đều của cô gái…
“Kaori…”
Lại là cái tên ấy… Tại sao? Tại sao lại gọi tôi là Kaori?
“Hãy cứu Kiba… Kaori, hãy cứu Kiba…”
Kiba? Tại sao? Tại sao tôi lại phải cứu anh ta?
“ Anh ta đang ở rất gần cô. Kaori, hãy cứu anh ta, hãy cứu Kiba đi…”
Tôi… tôi không biết! Tôi không biết gì hết!
“ Kaori… anh yêu em!”
Anh là ai?
*Phập*
Máu… máu của tôi…?
“Kaori, chết đi!!”
“ Kaori!!”
Yuri ngồi bật dậy, mồ hôi đầm đìa, hơi thở gấp rút. Cô đưa tay lên ngực mình, không có máu, không có…
Chỉ là mơ thôi!
Yuri điều hòa lại nhịp thở, cô đưa mắt nhìn quanh căn phòng tối om.
“ Kaori…”
Yuri giật mình! Là ai? Đây chắc chắn không phải là mơ.
“Hãy cứu Kiba. Đừng lo về việc cô không biết Kiba là ai, anh ta đang ở rất gần cô. Hãy cứu anh ta…”
Tay Yuri cấu chặt lấy cái chăn, nhìn quanh phòng.
“Hãy cẩn thận với những người mà cô mới quen. Kaori, hãy nhớ lấy…”
Tiếng nói xa dần, xa dần, và im bặt.
Không gian trở lại bình thường.
Yuri nằm xuống, cố gắng lấy lại bình tĩnh để ngủ tiếp, nhưng không thể, giấc mơ và tiếng nói ban nãy cứ ám ảnh cô.
Không thể chịu đựng được sự bồn chồn này nữa, Yuri bước xuống giường, đi xuống phòng bếp, lấy một ly nước và uống cho tỉnh táo.
“ Người lạ lúc nãy… gọi mình là Kaori. Không lẽ trước đây, mình cũng từng là người đó?”
Yuri đặt cái ly xuống bàn, suy nghĩ đăm chiêu. Cô vẫn chưa hiểu được vấn đề phức tạp này là gì. Kaori, cái tên đó gắn liền như thế nào với cô?
Cùng lúc đó…
“ Hãy cẩn thận với hắn, ta không muốn hắn bị biến mất!”
Hai tên vệ sĩ được ra lệnh còng tay một người con trai lên thanh sắt trong phòng giam. Bọn chúng thận trọng lắm mới không đụng đến cơ thể của người mà bọn chúng bắt.
“ Cô gái ấy là của tao. Đừng lo, tao sẽ thay mặt mày lo lắng cho cô ấy, trong hình dạng của chính mày, Shinobu!”- Tên trùm cười ngạo nghễ, lấy một thanh sắt hất mặt chàng trai lên.
“ Cô ấy sẽ nhận ra sớm thôi, tên chết tiệt!”- Chàng trai gầm gừ nói trong tức giận.
“ Nhận ra… haha… nhận ra sao?”- Tên trùm cười thành tiếng- “ Cô ấy làm sao nhận ra được? Tao là bậc thầy cải trang mà, mày quên rồi sao? Mày đã hớt tay trên của tao. Lần đầu tiên khi cô ấy vào trường, tao đã say mê và quyết tâm phải chiếm đoạt được cô ấy. Nhưng mày, lại là người cô ấy để ý đầu tiên. Tao đã rất tức giận. Và bây giờ, bắt đầu từ ngày mai, tao sẽ có cơ hội được gần gũi với cô ấy. Shinobu, mày hãy chuẩn bị đi, xem tao diễn kịch như thế nào!”
Nói xong, hắn cười lớn và quay đi. Hai tên vệ sĩ đi theo và đóng cửa lại, bỏ chàng trai ở trong đó với bao nhiêu tức giận đang phun trào,
“ Yuri..."
|
Chương 4: Nỗi bất an
Ánh nắng của buổi sáng nhẹ nhàng chiếu xuyên qua chiếc màn màu bạc, khẽ khàng đáp xuống một góc của chiếc giường. Yuri trở mình, tỉnh giấc. Cô ngồi dậy, thói quen đầu tiên của cô chính là nhớ lại giấc mơ mình vừa mơ.
Nhưng không như mọi lần, giấc mơ kia… không xuất hiện.
Yuri vừa nhẹ lòng nhưng lại vừa lo. Tại sao giấc mơ đó lại biến mất một cách nhanh chóng trong khi nó đã ám ảnh cô suốt 15 năm?
Cô bước xuống giường, trải chăn ra, xếp gối lại gọn gàng và đi vào phòng tắm thay đồ, làm vệ sinh cá nhân.
“ Có khi nào… “người đó” thực sự cần mình giúp đỡ chăng?”
Vừa đi trên đường, Yuri vừa đắn đo suy nghĩ. Không lẽ người con trai ấy đang gặp chuyện gì?
Cô tự hỏi vì sao, chỉ vì giấc mơ ấy biến mất mà cô lại lo lắng đến thế? Giống như… người quan trọng nhất của cô vừa biến mất vậy.
Là cha? Hay mẹ? Đều không phải! Cô vừa nói chuyện với họ qua e-mail tối qua mà.
“Shinobu…”
Yuri không biết tại sao mình lại nghĩ đến anh, nhưng cô cũng cảm thấy có chút bất an. Đôi chân cô bước nhanh hơn, mong tới trường thật nhanh để gặp Shinobu.
Không hiểu vì sao anh lại gây cho Yuri cảm giác này…
Trường Nazo.
Yuri bước nhanh qua sân trường để đi vào khu lớp học. Cô lên lầu, bước chân có phần vội vã hơn.
Một vài học sinh đã tới, họ đứng ở ngoài hành lang để nói chuyện phiếm, nhưng không quên không để ý cô nữ sinh mới vào đang đi lướt qua họ.
Không khí mới sáng sớm đã khá yên tĩnh và vẫn giữ nguyên vẻ trang nghiêm vốn có. Nắng xuyên qua khung cửa sổ, chiếu vào những ô gạch lát trên sàn hành lang. Bước chân cảu Yuri vẫn nhanh thoăn thoắt, xuyên qua những tia nắng. Đi ngang qua lớp của Shinobu, ánh mắt của cô liếc nhẹ sang, nhìn vào trong qua cánh cửa ra vào đang mở.
Không thấy, Shinobu vẫn chưa tới lớp.
Yuri cảm thấy có chút gì đó khá hụt hẫng. Cô đi về lớp của mình, ngồi vào chỗ và lấy sổ ra, ghi chép lại giấc mơ tối qua.
“ Con nhỏ đó, từ lúc vào đây nó không nói chuyện với ai, cứ đâm đầu vào tiểu thuyết và cái quyển sổ điên rồ đó…”
Một vài nữ sinh ở trong lớp ngồi túm tụm lại với nhau, bàn tán về Yuri.
“ Mọi người nghĩ nó viết gì trong đó?”- Một người ý kiến.
Cả bọn nhún vai, bất lực. Làm sao biết được? Họ đâu phải là thần thánh?
“ Muốn biết không? Tớ nghĩ là sẽ rất thú vị …”
“ Nhưng làm sao lấy được?”
“ Dễ thôi mà. Cứ tin ở tớ!”
Yuri nhìn về phía bọn họ bằng ánh mắt dò chừng và cảnh giác. Con người thật sự có quá nhiều âm mưu đen tối, Yuri không tin tưởng và không muốn tin bất cứ ai. Mặc dù không nghe những nữ sinh ấy nói gì, nhưng cô biết bọn họ đang có ý đồ gì đó với cô.
Dừng để ý đến họ, cô tiếp tục ghi lại giấc mơ của mình.
“ Này, Shinobu hôm nay lại nghỉ học đấy!”
Yuri đột ngột giật mình khi nghe thấy người nào đó đang bàn luận.
“ Matsuda Shinobu, cậu ta là quý tử mà, ăn chơi xài tiền kinh khủng, ngày nào chẳng nghe cậu ta cúp học?”
“ Hình như họ của của Shinobu là…”- Yuri cố nhớ lại lúc cô đi tìm hiểu về Shinobu, cô vô tình lướt nhìn qua bảng thông báo. Trên đó có ghi một vài gương mặt tiêu biểu xuất sắc của trường, trong đó có anh.
“ Amano Shinobu.”
Đột nhiên Yuri cảm thấy có một chút nhẹ nhõm…
Giờ nghỉ trưa.
Yuri đi ra ngoài, ngắm nhìn phong cảnh qua khung cửa sổ lớn đối diện lớp. Trời đang có gió, gió dịu nhẹ nhưng đầy lạnh lẽo thổi len lỏi vào trong hành lang, không quên lướt nhẹ qua má Yuri một cái đầy dịu dàng, khiến hai gò má của cô tê tê và hồng nhẹ lên.
Mở cửa và bước vào lớp, vừa đi về chỗ của mình, cô giật mình nhận ra: quyển sổ của mình đã không cánh mà bay.
Yuri cố gắng lục trong cặp, trong ngăn bàn, mọi ngóc ngách, nhưng đều không có. Nó đâu rồi? Vật quan trọng của cô?
Cô liếc lên đám nữ sinh đang xôm tụ ở bàn trên cùng. Song, bước chân của cô đi tới đó, nhìn họ. Một người đang cầm quyển sổ của cô.
Yuri chìa tay ra, ngầm ý kêu cô ta trả lại.
Cô nữ sinh ấy lấy quyển sổ và đập vào tay Yuri, cười nhếch môi một cái và thản nhiên đọc tiếp.
Yuri nắm chặt tay, tức giận. Cô đi về chỗ, lấy một xấp giấy và một cây bút, đi lên chỗ cô ta.
“ Trả quyển sổ cho tôi.”- Cô ghi vào giấy và giơ lên.
“ Mày bị câm à? Sao không mở miệng mà nói?”- Cô ta phun ra những câu nói đầy mỉa mai.
“ Các người không xứng đáng để tôi nói chuyện.”
Cô ta đọc xong hàng chữ ấy liền gập quyển sổ lại, vứt lên bàn. “ Mày nghĩ mày là ai mà tao không xứng đáng để nói chuyện? Hả?”
Yuri vẫn bình thản, khuôn mặt của cô toát lên một vẻ lạnh lùng đầy đáng sợ, nhưng có vẻ như cô nàng kia không để ý.
Cô ta ngồi vắt chéo chân, nhìn Yuri với con mắt khinh miệt.
“ Chừng nào mày cầu xin, thì tao sẽ đưa lại.”
Yuri vẫn không có phản ứng. Cô đi về chỗ, ghi vào tờ giấy một hàng chữ. Song, cô nhìn lên đám nữ sinh đang cười ngạo nghễ ấy, rồi nhìn qua quyển sổ.
Đôi mắt ô liu của Yuri như xuyên tạc mọi thứ. Ánh mắt của cô tập trung vào quyển sổ. Phút chốc, nó chuyển động và lơ lửng trên không trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người.
Quyển sổ từ từ bay lại phía Yuri và nằm gọn trong tay cô.
Sau khi cất nó vào cặp, cô đi tới chỗ đám nữ sinh, đưa cho họ tờ giấy cô vừa ghi.
“ Quên mọi thứ mà các người đã đọc được đi. Nếu không, các người sẽ phải gánh hậu quả đấy.”
“ Cái quái gì…?”- Cô nàng nữ sinh lúc nãy đưa cặp mắt kinh ngạc lên nhìn về phía Yuri. Ánh mắt màu ô liu của Yuri lúc này như một con dao muốn đâm thủng đôi mắt của cô ta. Cô ta khẽ rùng mình, nuốt khan và quay mặt đi chỗ khác, tránh cái ánh nhìn đầy ghê rợn ấy.
“ Con nhỏ đó, rốt cuộc là như thế nào? Nhìn nó thật đáng sợ, cứ như quỷ đội lốt người vậy!”- Nhịp thở của cô ta ngày càng gấp rút và dồn dập.
Yuri đứng dậy, lấy quyển sổ và đi ra ngoài.
Cô ra khu vườn sau trường, cô đang trông đợi một người.
Shinobu không có ở đây.
Yuri ngồi xuống cái ghế trắng. Gió thổi mơn man, mang theo hơi lạnh và hương thơm thoang thoảng của hoa. Mùa thu, những cây phong trong khu vườn đỏ rực sắc lá. Một vài chiếc lá rơi lả tả, chậm rãi, chưa kịp chạm đất đã bị gió cuốn đi. Cơn gió cứ cuốn chúng lên cao, rồi lại nhẹ nhàng đưa chúng về lại đất mẹ. Thiên nhiên thật thanh bình nhưng cũng thật bận rộn.
“ Yuri…”
Yuri quay đầu sang nghe ai đó gọi tên mình. Là anh, Shinobu.
Trong lòng cô đột nhiên thấy lâng lâng một cách kì lạ. Shinobu đã ở đây, anh không biến mất, anh không sao!
“ Cậu lại ra đây sao? Trời đang lạnh, ngồi đây sẽ bị cảm đấy.”- Giọng Shinobu đầy dịu dàng nhưng cũng không kém phần lo lắng.
Yuri lắc đầu, ngầm ý nói không sao.
Shinobu ngồi xuống kế bên cô. Cô nhìn anh, chằm chằm. Vẫn là đôi mắt màu hổ phách đầy bí ẩn và ấm áp, vẫn là đôi mắt mang một vẻ dịu dàng khó tả.
Nhưng tại sao, cô lại có một cảm giác thật lạ…
“ Yuri, chiều nay cậu đi uống cà phê với tớ được không?”- Shinobu quay sang, cười và nói. Nụ cười ấy, vẫn là nụ cười ấm áp như lần đầu tiên gặp mặt.
Nhưng… tại sao Yuri vẫn thấy thiếu một thứ gì đó? Giống như… sự ấm áp của Shinobu hôm nay không như mọi lần…
“ Được thôi!”- Yuri viết vào tờ sổ và giơ lên.
“ Tốt quá, vậy tan trường tớ sẽ đứng đợi cậu.”- Shinobu cười tươi. Yuri nhìn nụ cười vừa được vẽ lên môi của anh, suy tư một hồi lâu và gật đầu một cái.
Cô nghĩ chắc mình đã suy nghĩ quá nhiều… Anh vẫn là Shinobu mà…
Yuri nhanh chóng gạt hết những suy nghĩ linh tinh lúc nãy đi.
“ Yuri, em phải là của anh!”- Shinobu khẽ nhếch môi cười, nhìn cô.
“ Chết tiệt!”- Cùng lúc đó, Shinobu đang bị nhốt trong phòng giam đang cố gắng hết sức để có thể thoát ra ngoài. Anh vừa lầm bầm vừa cố sức bẻ gãy còng tay, không được! Nó không biến dạng một tí nào cả.
“ Yuri!!!”
Anh gào lên đầy căm phẫn và đau khổ. Tiếng gào của anh va vào tường, dội lại tên người con gái ấy rất nhiều lần. Âm thanh cứ nhỏ dần, nhỏ dần và cuối cùng im bặt.
Định mệnh đang thay đổi?
Nơi ở của Deus đang chuyển động rất mạnh. Một định mệnh được sắp đặt sẵn đang dần dần bị đập nát.
“ Deus, chuyện này là sao?”- Vua Địa Ngục xuất hiện, đứng dưới ngai vàng của Deus, hỏi bằng giọng thất thần.
“ Có kẻ nào đó đang chen vào họ. Vua Địa Ngục, ta phải nói cho người biết một chuyện: Trong vòng 15 ngày kể từ khi Kaori ở kiếp sau bắt đầu tiếp xúc và thân thiết với tên lạ mặt, nếu cô ta không cất tiếng nói để giải lời nguyền, thì Kiba, à không, Amano Shinobu sẽ bị tan biến mãi mãi và hắn sẽ không bao giờ được tái sinh, mãi mãi bị kẹt trong [Lỗ đen thời gian], bọn họ sẽ không bao giờ được ở bên nhau thêm lần nào nữa.”- Deus đan những ngón tay dài ngoằng vào nhau và bình thản nói. Vua Địa Ngục đi đi lại lại với vẻ lo lắng bất an.
“ Ngươi và Sophie không được nhúng tay vào thêm nữa. Định mệnh là thứ không được phép đảo lộn lung tung. Hãy để họ tự quyết định định mệnh của mình.”- Deus lập tức ra lệnh cấm khiến vua Địa Ngục càng rối trí.
Hãy để họ tự quyết định…
Hạnh phúc bên nhau …
Hay sẽ xa nhau vĩnh viễn, không bao giờ gặp lại được nhau, cho dù có tái sinh bao nhiêu lần đi chăng nữa…
|
Chương 4: Nỗi bất
15 ngày đang dần dần được đếm ngược…
Liệu định mệnh có giang rộng đôi tay để cho hai người ở bên nhau…?
Ngày thứ nhất…
Chiều buông, ánh mặt trời vẫn cố níu lấy một chút màu vàng cuối cùng để tỏa xuống mặt đất trước khi nó chuyển thành một màu cam đầy buồn tẻ. Shinobu đứng dựa lưng vào tường, đôi mắt đăm đăm nhìn lên bầu trời. Hắn đợi một người.
Khoảng năm phút sau, một bóng dáng đi tới gần, chậm rãi từng bước thật nhẹ nhàng, là Yuri. Nhìn thấy Shinobu, bước chân của cô có phần nhanh hơn.
Đến gần hắn, cô vội lục cặp, lấy giấy và bút, viết vào đấy và giơ lên cho hắn xem.
“ Cậu chờ tôi lâu không?”
Shinobu đọc dòng chữ và khẽ mỉm cười, lắc đầu. “Đi thôi.”
Hai người rảo bước trên con đường dẫn ra ngoài phố. Mọi người đang tấp nập qua lại, mong về nhà thật nhanh để ăn bữa tối với gia đình. Không ai nhìn mặt ai, họ lướt qua nhau một cách vô tình.
Shinobu chọn một quán cà phê nhỏ, nhưng bên trong lại mang đến cho người khác một cảm giác ấm áp đến lạ. Cả hai ngồi ở một cái bàn trong góc, có thể nhìn thấy mọi hoạt động của thế giới bên ngoài qua cửa kính.
Yuri muốn một ly cà phê sữa nóng, Shinobu chọn cà phê đen.
“ Hai em thật là một cặp đẹp đôi đấy…”- Chị nhân viên vừa ghi chép yêu cầu, vừa buông ra một lời khen nho nhỏ. Thế nhưng điều đó cũng khiến cả hai người giật bắn người. Shinobu vội vã thanh minh, cho mình và cho cả Yuri.
Khuôn mặt Yuri thoáng một nét hồng nhạt khi nghe lời khen ấy. Cô nhìn Shinobu, ánh mắt hổ phách ấy tựa như một viên đá quý hút hồn cô.
Và… tựa như một thứ ma thuật nào đấy, viên đá quý màu hổ phách ấy làm cô say mê từ lúc nào…
“Yuri?”
Nghe Shinobu gọi, cô mới giật mình và lập tức quay mặt đi chỗ khác. Cô bị gì vậy? Cô không hiểu…
Shinobu lúc này không cho cô cái cảm giác giống như lần đầu tiên gặp mặt. Cái cảm giác đã gặp anh ở đâu đó, hôm nay đột nhiên biến mất hoàn toàn. Trước mặt Yuri là một Shinobu hoàn toàn mới, tuy không thay đổi ngoại hình, nhưng anh lại giống như một người xa lạ mà cô chỉ mới quen biết cách đây hai ngày.
Chị nhân viên đi tới, đặt hai tách đồ uống xuống bàn và quay đi.
Cả hai người đều im lặng, không ai nói với nhau câu nào, im lặng thưởng thức đồ uống của mình. Không khí có một chút ngột ngạt và căng thẳng…
“ Yuri này…”
Shinobu lên tiếng làm không khí có phần ấm lên trở lại. Yuri nhìn hắn, chờ đợi. Đôi tay của cô vẫn không rời tách cà phê sữa.
“ Tớ nghĩ rằng… cậu đã có thể chạm vào tớ!”
Yuri kinh ngạc, đôi mắt ô liu giãn to ra, nhìn hắn chăm chăm.
“ Cậu có thể thử. Tớ không biết tại sao nhưng… tớ có cảm giác cậu có thể chạm vào cơ thể tớ, chỉ có một mình cậu thôi, Yuri…”- Giọng của Shinobu đầy ấm áp và xen lẫn cả bối rối.
Yuri đặt tách trà xuống, nhìn vào bàn tay của anh đang đặt ở trên bàn.
Tay cô run run vươn tới gần, Shinobu cũng giơ tay mình lên, nhẹ nhàng chạm tới những ngón tay thanh mảnh của cô.
Một lúc sau, tay hai người đã đan vào nhau.
Quả thật, Shinobu không bị sao cả.
Tay của Yuri lại run lên. Ấm áp quá…!
Nhưng tại sao… cô vẫn thấy thiếu một thứ gì đó…?
Yuri cố gắng dẹp bỏ ý nghĩ ấy, nhưng không được, một cảm giác trống trải mờ nhạt đang bao vây lấy cô.
Cô gỡ tay mình ra khỏi tay của Shinobu, cầm tách cà phê sữa lên và uống một ngụm. Tại sao chứ? Anh đang ở ngay trước mặt cô cơ mà?
Shinobu uống một ngụm cà phê và khẽ nhếch môi cười. Người con gái hắn yêu, cuối cùng cũng sắp thuộc về hắn.
Đến con hẻm vào nhà Yuri, hai người tạm biệt nhau. Shinou đi thêm một đoạn nữa. Đến một con hẻm vắng, hắn lấy sợi dây chuyền đang đeo trên cổ ra, nắm chặt nó và nhìn lên bầu trời.
Phút chốc, một cơn gió mạnh thổi tới, bao vây lấy hắn, khói bụi mịt mù.
Trận gió kết thúc và hắn… cũng biến mất.
“ Con đến gặp ta làm gì?”- Deus nhìn thấy con trai mình xuất hiện, lập tức hỏi.
“ Thưa cha, con đã có một người con gái quan trọng dành cho riêng mình.”- Con trai của Deus chính là Shinobu. Hắn là người sẽ kế vị cha mình trong tương lai.
“ Cô ta tên gì?”- Deus thấy kì lạ khi con trai mình thay đổi một cách nhanh chóng. Cách đây hai ngày hắn còn cãi nhau với ông ta về việc cưới vợ, thế mà hôm nay hắn đã có người con gái quan trọng dành cho mình.
“ Yuri.”- Shinobu vừa nói xong trọn vẹn cái tên, Deus đã đứng bật dậy, nhìn hắn.
“ Người yêu của con… tên là Yuri? Takahashi Yuri?”- Deus nhíu mày, nhìn chằm chằm con trai mình và hỏi lại một lần nữa.
“ Vâng? Sao cha biết vậy? Con chưa nói họ của cô ấy mà?”- Shinobu gật đầu xác nhận và hỏi ngược lại cha mình.
Deus loạng choạng vài bước và ngồi phịch xuống ghế. “ Con trai ta là kẻ phá rối bọn họ?”
“ Nghe này, Moru*…”- Deus hạ thấp giọng của mình- “ Con nên tránh xa cô ấy ra.”
“ Tại sao chứ?”- Giọng Shinobu đanh lại, lạnh lùng.
Deus không biết phải giải thích với con trai như thế nào. Ông ta không muốn cho hắn biết việc quan trọng này.
“ Ta ra lệnh cho con phải làm thế! Moru, đừng cãi lời ta.” – Sau cùng, ông ta đành phải dùng biện pháp ép buộc.
“ Cha đang đùa con phải không hả?”- Shinobu nhếch môi cười một cái- “ Chẳng phải cha đã nói con phải tìm ra được một cô gái đem về làm vợ sao? Sao bây giờ cha lại kêu con tránh xa cô ấy?”
Deus tức giận, đập bàn một cái khiến cả không gian rung chuyển dữ dội.
“ Nếu con không nghe lời ta, thì khi cô gái đó mở miệng ra cất tiếng nói, con sẽ biến mất mãi mãi.”
Shinobu khoanh tay, cười nửa miệng. Đây là lần đầu tiên hắn thấy điều cha mình nói thật phi lí.
“ Con mặc kệ tất cả. Kể cả khi con có biến mất, con cũng sẽ làm cho cô ấy yêu con trở thành người con gái của con”- Hắn làu bàu trong tức giận, đủ cho Deus nghe thấy.
Ông ta thở dài. Ông ta biết không thể ngăn cản được con trai mình một khi nó đã quyết tâm làm điều gì đó.
“ Định mệnh là định mệnh con rai à. Một ngày nào đó, cô ta sẽ cất tiếng nói và con sẽ mãi mãi biến mất. Ta cũng sẽ không cứu được con đâu!”
Deus chỉ có thể nói được những câu như thế, mặc dù biết hắn sẽ chẳng buồn nghe mấy lời thừa thãi của ông ta.
__Phòng giam.__
Shinobu vẫn đang cố gắng trong vô vọng. Mồ hôi chảy xuống khắp mặt của anh. Yuri, cô ấy sẽ không sao chứ? Tên giả mạo ấy định làm gì cô qua hình dạng của anh?
Nghĩ tới đó, anh không kìm nổi tức giận. Nhưng làm sao thoát ra khỏi đây?
Shinobu thở hổn hển vì mệt mỏi. Chiếc còng tay vẫn không biến dạng một tí nào cả.
“ Kiba…”
Đột nhiên, có một giọng nói vang lên.
“ Hãy theo dõi Kaori… Hãy làm cho cô ấy ở bên cạnh Người một lần nữa, thưa Hoàng tử…”
“ Ông là ai?”- Shinobu gào to hỏi, nhưng tiếng nói ấy đã im bặt, không gian trở lại sự im lặng vốn có.
Cách!
Một tiếng động nhỏ vang lên, chiếc còng tay rơi xuống khỏi thanh sắt, trả tự do lại cho đôi tay của Shinobu.
Cánh cửa phòng giam như có một sự tác động vô hình, tự động mở ra. Bọn vệ sĩ bên ngoài cũng đã bị ai đó đánh ngất từ lúc nào.
Shinobu chạy lên những bậc thang, chạy ra ngoài. Anh đang ở một con hẻm nhỏ.
Đảo mắt và định hình phương hướng trong mười giây, đôi chân anh bắt đầu chạy, chạy thật nhanh.
“ Yuri… em sẽ không sao đâu…”
Đôi chân anh chạy thật nhanh trên con đường lớn. Dần dần, hình bóng anh khuất dạng trong dòng người và xe tấp nập…
|