Tình yêu hoa bồ công anh
|
|
Tình yêu của anh là gió Và em là cỏ dại mong manh Bến bờ hạnh phúc thật xa xăm Nếu ko 1 lần bay cao vút Sao chưa tới được hạnh phúc đang chờ. 10.Thời gian sẽ làm mờ nhạt đi tất cả Mơ về tình bạn, mơ cả tình yêu. Nhưng Bồ Công Anh trong tôi vẫn ko thôi là điều đặc biệt nhất. Từng giây hoa trổ, từng khắc hoa bay. Sẽ ko quên những kỉ niệm đẹp. ***Bồ Công Anh Manucian*** Tập 10 Reng…reng…reng… Vèo.. choang…bụp…. 10’ sau: -A…A….A….Muộn học rồi._Quỳnh Anh vội vàng dựng dậy. 3’ sau: -Chào bác, cháu đi học._Quỳnh Anh nói rồi chạy mất mà quên ko kịp lấy xe đi học mà chạy thẳng đến trường (1 sự vụng về dễ thương!!! hi hi hi) Trên chiếc xe căng hải, Quỳnh Anh chạy vội đến trường vs vận tốc ánh sáng. Khi mục tiêu chỉ còn có… 3m… 2m…. 1m…. Thì.. RẦM (Tiếng động rất quen thuộc vs mỗi chúng ta) -A..Đau chết đi được._Thiên Trọng bực mình cũng vì hôm nay cậu cũng đi muộn giống ai đó.??? -Ê, sao lại là cậu hả? Đồ sao chổi kia._Quỳnh Anh nói. -Ai là sao chổi hả? Con nhỏ ngốc nghếch kia?_Thiên Trọng cũng chẳng có vừa. -Nè, cậu ăn nói cho cận thận nha? Ai là con nhỏ ngốc nghếch chứ?_Quỳnh Anh ương bướng cãi lại. -Cậu chứ ai? Hết lần này đến lần khác đụng phải tôi, muốn gây ấn tượng hả?_ Thiên Trọng. -Xí, chẳng thèm…_Quỳnh Anh. Nói rồi, nó định đứng dậy thì “Á! Đau quá đi”. Do cuộc chạy maratông cách đây ít phút trước và cuộc va chạm bất ngờ và kết quả là ….BONG GÂN…. -Cậu sao vậy?_Thiên Trọng hỏi han. -Cậu nhìn mà ko thấy hả? Tớ bị trật chân rồi. Hu hu hu.._Quỳnh Anh mếu máo. -Đau ko?_Thiên Trọng. -Ko đau mới lạ._Quỳnh Anh. -Lên đi, tớ cõng cậu vào lớp._Thiên Trọng đưa lưng ra cho Quỳnh Anh trèo lên. -Ko thèm._Yến Chi giận dỗi quay mặt đi. -Tớ đi đây._Thiên Trọng giả bộ bước đi thì Quỳnh Anh gọi lại: -Nè! Ko quay lại đây sao hả? -Cậu nói ko cần mà._Thiên Trọng quay mặt lại nói. -Please, help me. Thankyou._Quỳnh Anh làm bộ mặt cún con. -Lên đi nào._Quỳnh Anh tinh nghịch trèo lên vai Thiên Trọng. Vào trong trường, từng cặp mắt theo đôi nam nữ này. Người con gái đẹp như thiên sứ đang ở trong vòng tay người con trai đẹp tựa thiên thần. Đúng là 1 bức tranh hoàn hảo. Vừa đến của lớp: -Oa! Đẹp ghê_All nam. -Nè không phải như mọi người nghĩ đâu._Quỳnh Anh ngượng ngùng nói. -Không phải vậy đâu_Thiên Trọng cũng bào chữa. -Oh, không phải đâu mọi người ạ! Hi hi hi_ All cười lớn. -Nhưng sao 2 người cùng đến muộn vậy?_Viết Hải. -Bị tông!_Đồng thanh tập 1. -Hiểu ý nhau ghê._Quang Hiếu. -Kệ tụi tui._Đồng thanh tập 2. -2 người này chắc chắn sẽ thành 1 couple prefer!_Mạnh Duy. -Viển vông!!!_ Đồng thanh tập 3. -Nè, các cậu cẩn thận đấy nhé?_Đăng Kiệt. -Cẩn thận gì?_Đồng thanh tập 4. -Trường mình có 1 người giáo viên rất đặc biệt!_Huệ Hương. -Đó là Lệ Thu, giám thị của trường._ Minh Quân. -Các cậu giải thích cho rõ hơn được không?_Thiên Trọng. -À…_Yến Chi đang định giải thích thì… -Vào giờ học rồi, sao các em còn ở ngoài này?_1 giọng oanh vàng như gà mái mẹ vang lên. Đơ toàn tập_ 2 nhân vật chính. -Sao vậy? Đứng đó làm gì? Theo tôi lên văn phòng._Giọng nói đanh thép. Không còn cách nào khác, Thiên Trọng đành cõng Quỳnh Anh theo vì chân nó vẫn còn bị thương. Sau khi đã ngồi 30 phút uống cà phê ở phòng giáo vụ Lệ Thu-1 giáo viên nghiêm khắc nhất trường, đại tiểu thư của tập đoàn lớn thứ 21 của thế giới. Phong cách làm việc là ko phân biệt giàu hay nghèo.????
|
Nắng tắt…Màn đêm bắt đầu lên ngôi. Sương bắt đầu rơi…Thắm bài từng cánh hoa. Xoa dịu đi nỗi nhớ…Thổi bay những nhọc nhằn của một ngày bận rộn. Giá như có thể thả hồn mình trong gió….Thì những khốn khó trong ngày sẽ ko còn. ***Bồ Công Anh Manucian*** Tập 11 Sau khi đã đưa ra hàng loạt những lí do vì sao bị phạt, chúng nó được phân công nhiệm vụ dọn dẹp và cất sách lên giá. 1 ngôi trường có 1 nền giáo dục hoàn hảo như học viện JF nên tất nhiên thư viện là nơi mà học sinh thường xuyên tới để học tập. Vì vậy nó được xây dựng gấp đôi các phòng học bình thường : Sách tham khảo, sách hướng dẫn, sách giáo khoa,… Rất nhiều sách nhưng chưa sắp xếp đúng quy định của nó và đó là nhiệm vụ của Thiên Trọng và Quỳnh Anh. Nhìn thư viện mà Quỳnh Anh mắt chữ A, mồm chữ O: -Trời ơi! Sao nhiều dữ vậy nè. Nhưng trái ngược vs Quỳnh Anh, Thiên Trọng thì làm rất chăm chỉ. Thấy vậy, Quỳnh Anh lém lỉnh: -Này! Lỗi này là do cậu gây ra nên cậu tự làm 1 mk đi nha! -Cậu có bị gì ko vậy? Tớ làm gì mà phải nhận hình phạt này chứ?_Thiên Trọng. -Chuyện cậu tông vào tôi chứ sao?_Quỳnh Anh. -Nhưng đâu phải tại 1 mk tớ đâu chứ, tại cậu cũng chạy nhanh quá chứ bộ._Thiên Trọng. -Cậu….._Quỳnh Anh cứng họng. -Cậu ko cãi được tôi sao! Ha ha ha…_Thiên Trọng cười. -Ko thèm gây sự vs cậu nữa._Quỳnh Anh giận dỗi. Ko hiểu sao khi nhìn thấy thái độ của nó, Thiên Trọng ko khỏi bật cười. -Tôi ko biết nói chung là chuyện này đều do cậu._Quỳnh Anh. -Cậu, đúng là đồ ngang như cua._Thiên Trọng. -Cậu quá khen, nhưng rất tiếc, tớ ko thuộc cung Cự Giải._Quỳnh Anh hãnh diện. -E hèm, nhưng tớ lại thuộc cung Cự Giải đấy nhé!_Thiên Trọng. -Các anh chị có thôi ngay đi ko hả?_Tiếng cô giám thị vang lên. -Tôi phạt 2 anh chị ở lại dọn đến tối mới về._Cô Thu. -Ơ..cô ơi...cô ơi..._Quỳnh Anh van nài. -Ko bàn cãi nhiều, tiếp tục dọn đi._Giọng nói đanh thép của cô làm chúng nó ko nói gì thêm nữa. Đợi sau khi cô đã đi khỏi. Quỳnh Anh quay sang lườm 1 phát cháy mặt: -Tất cả tại cậu đó! -Sao lại là lỗi của tôi chứ?_Thiên Trọng thắc mắc. -Ko vì cãi nhau vs cậu thì sao phải dọn dẹp đến tối chứ?_Quỳnh Anh. -Thôi, ko cãi nhau vs cậu nữa._Nói rồi, Quỳnh Anh tiếp tục dọn thư viện. Thiên Trọng cũng ko muốn xích mích nên ai làm việc nấy vậy. Một lúc sau có vẻ như vết thương đã ko còn sức chịu đựng, Quỳnh Anh cảm thấy chân mk đau hơn bình thường, nhưng vì ko muốn thua tên sao chổi đánh ghét kia nên cố nhẫn nhịn. Nó tiếp tục xếp sách nên chồng giá cao. Đang để 1 cuốn từ điển thì thật ko may, quyển sách đó rất dày và nặng khiến nó chới với và ngã xuống: -Á…Á….Á…. Thấy vậy. Thiên Trọng đang xếp sách ở bên kia thì vội chạy lại xem có chuyện gì xảy ra thì thấy Quỳnh Anh đang nằm dưới sàn. Cậu chạy lại đỡ: -Cậu ko sao chứ? -Cảm ơn. Mk ko sao. Chẳng phải tại cậu mà mk ra nông nỗi này à???_Quỳnh Anh. -Ko cãi nhau vs cậu nữa, rắc rối!_Thiên Trọng bó tay rồi. -Cậu..Á…á….á…._Khi nó đang định đứng dậy thì đôi chân đau đã lên tiếng phản đối. Thất vậy, Thiên Trọng liền đỡ Quỳnh Anh lên ghế ngồi: -Cậu ngồi đây nghỉ đi, để tớ làm hết phần của cậu cho, đồ hậu đậu ạ. Nói cho mọi người biết nhà, Thiên Trọng tuy là một thiếu gia nhưng rất phóng khóng đó, đôi lúc có lạnh lùng thật nhưng rất hay giúp đỡ người khác. Quỳnh Anh có vẻ rất vui mừng sau khi nghe cậu nói của Thiên Trọng liền lấy chiếc headphone thì phát hiện: -Thôi chết, mk quên ko mang rồi. -Cậu làm sao thế?_Thiên Trọng. -Tớ ko mang headphone._Quỳnh Anh. -Lấy của tớ mà dùng._Thiên Trọng mỉn cười nói. -Thankyou, mà ở đâu vậy?_Quỳnh Anh vui mừng hỏi. -Trong cặp, đừng làm hỏng đó, cậu ko có tiền đền đâu?_Thiên Trọng. -Biết rồi, xí….._Quỳnh Anh là lưỡi. Quỳnh Anh tìm chiếc headphone trong cặp Thiên Trọng và phát hiện ra một điều thú vị: -Sao đồ dùng của cậu toàn liên quan đến tập đoàn AF vậy ? -HẢ??_Thiên Trọng ngạc nhiên khi nó hỏi như vậy. -Máy tính, sách vở, bút, thước,..đều có kí hiện của AF nè. Cậu thân vs AF lắm hả?_Quỳnh Anh tò mò. -Cậu ko biết tập đoàn AF sao?_Thiên Trọng. -Mk ko quan tâm nhưng nghe nói tập đoàn này lớn lắm thì phải._Quỳnh Anh trả lời. Thiên Trọng bó tay vs nó luôn, một tập đoàn nổi tiếng nhất thế giới như vậy mà ko biết???( Tác giả cũng vậy?)
|
Nắng rơi rồi em có kịp nhận ra Hoa bay rồi ai còn lưu luyến. Bồ Công Anh mang màu trắng. Em yêu anh đến từng vị đắng của tình yêu. ***Bồ Công Anh Manucian*** Tập 12 Về phần Thiên Trọng, sai khi đã dọn dẹp tất cả mọi việc trong thư viện và cả công việc của Quỳnh Anh, cậu lên tiếng gọi: -Chúng ta về thôi nào. Ko nghe thấy tiếng trả lời của nó, cậu đến xem thì hóa ra cô nàng của chúng ta có vẻ rất mệt nên đã ngủ từ khi nào rồi. Cậu đến bên cạnh ngắm kĩ gương mặt của Quỳnh Anh. Lúc này, Quỳnh Anh nhà ta có vẻ ngủ rất ngon, khuôn mặt ngây thơ, đôi mắt đang ngủ lim dim vs làn da trắng mịn ko tì vết. Thiên Trọng thầm nghĩ: -Sao giống cậu ấy thế nhỉ? Ý nghĩ vừa được hình thành thì cậu đã gạt phắt nó đó. Cậu khẽ đưa tay ra... -Á…_Quỳnh Anh la lên. -Dậy đi nào, ngủ gì chứ đồ heo con._Thiên Trọng. -Sao cậu lại véo má tôi, đau chết đi được._Quỳnh Anh hét lên. -Cậu im lặng đi, tớ xong việc rồi chúng ta về thôi. Nói rồi, cậu bước ra khỏi cửa nhưng ko thấy nó bước theo. Cậu quay lại nhìn thấy Quỳnh Anh đang xoa bóp cho chân của mk nên cậu mới nhớ ra là chân nó bị đau. Quỳnh Anh có vẻ rất đau đến đứng dậy ko nổi nói gì đến bước đi. Thiên Trọng nhà ta cũng ga lăng ấy chứ nhỉ bằng chứng là …. -Để tớ đưa cậu về. Chưa kịp để nó trả lời, cậu đã để Quỳnh Anh ở trên lưng. Quỳnh Anh đỏ bừng mặt và la hét ầm ĩ: -Thả tớ xuống, tên Thiên Trọng đáng ghét kia. -Cậu mà hét nữa là tớ cho cậu ở lại đây nhá!_Thiên Trọng tức giận. Quỳnh Anh im bặt vì nếu Thiên Trọng mà bỏ nó thì thì nó chỉ còn cách ngủ ở thư viện lạnh lẽo này thôi vì điện thoại có mang theo đâu mà. Suốt trên đường về, ko khí có vẻ rất yên tĩnh. -Nè, nhà cậu ở đâu vậy?_Thiên Trọng lên tiếng -…_ Im lặng -Sao không trả lời thế?_ Thiên Trọng có vẻ tức giận khi Quỳnh Anh không trả lời câu hỏi của cậu. Nhưng ít phút sau, Thiên Trọng đã phát hiện ra nó đã ngủ từ lúc nào? Chẳng muốn phá vỡ giấc ngủ say sưa của chú heo con nên cậu đành làm phúc 1 lần vậy. Nghĩ vậy, cậu bèn lấy chiếc điện thoại hiện đại nhất do chính tay papa cậu tặng gọi cho quản gia của mình. -Bác Khang, hãy mang 1 chiếc ô tô đến đường… -Vâng, thưa thiếu gia_ Nói xong cậu cúp máy. 1 lát sau, 1 chiếc ô tô sang trọng đến đón 2 người. Thiên Trọng bế Quỳnh Anh đang ngủ như 1 chú mèo mướp cẩn thận vào trong xe mà không làm cho nó tỉnh giấc.
|
1 nhánh cỏ mong manh nơi trời rộng. 1 nhánh hoa trong khiết dưới nắng mai. Khi cơn gió khẽ đùa lay hoa mỏng. Nhẹ cánh hoa, bay mãi ko gian. Mang chở theo bao mơ ước mênh mông Nặng trong hoa bao niềm thương, nỗi nhớ Cánh hoa nhỏ tung mình trong nắng gió Mãi nơi đây mặt đất vẫn âm thầm… Vẫn mãi chờ hoa…. ***Bồ Công Anh Manucian*** Tập 13 Biệt Thự Shinichi. Ánh nắng ban mai đã khẽ gọi con gái đang ngủ say sưa trên chiếc giường lớn tỉnh dậy. Có vẻ như tác nhân nội lực không đủ làm nó tỉnh giấc. Nhiệm vụ gọi tiểu thư dậy hàng ngày là ông Khanh_Quản gia của Quỳnh Anh nhưng đây là nhà của Thiên Trọng nên tất nhiên nhiệm vụ này sẽ do ông Khang_Quản gia của nhà Thiên Trọng đảm nhiệm. -Tiểu thư, mời cô dạy ăn sáng._Ông Khang khẽ gọi. -……Quỳnh Anh có vẻ ngủ rất ngon ha. -Tiểu thư, tiểu thư à.._Ông vẫn kiên trì gọi. -Bác Khanh, để yên cho cháu ngủ đi mà._Quỳnh Anh khẽ nói mà mắt vẫn nhắm. -Xin lỗi tiểu thư, tôi tên Khang ko phải tên Khanh đâu._Ông ôn tồn giải thích. -À, bác Khang, ừ...bác Khanh..HẢ???_Quỳnh Anh bật dậy như lò xo và ngơ ngác nhìn. -Tiểu thư đã dậy._5 người giúp việc cùng ông quản gia tươi cười nhìn. -Mấy người.... là .... ai? Đây.... là.... đâu?_Quỳnh Anh ngạc nhiên đôi mắt mở to như không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đáng ra lúc này, nó phải ở ngôi nhà của mình nhưng lại ở 1 nơi hoàn toàn xa lạ. Đôi mắt mở to hơn khi nhìn người phía trước để chờ 1 lời giải thích: -Là thiếu gia đã đưa tiểu thư về, thưa cô_Ông Khang nhẹ nhàng nói khi nhìn thấy phản ứng của nó. -Thiếu gia???_Quỳnh Anh thắc mắc không biết ai là thiếu gia mà ông quản gia nói ở đây? -Vâng, thiếu gia đã đưa cô về đây và tự tay băng bó vết thương cho ở chân của tiểu thư_Ông nói tiếp. Thấy vậy, Quỳnh Anh nhìn xuống chân mình thì thấy có miếng băng trắng nhưng được ai đó băng bó rất cẩn thận. -Thiếu gia của các người là ai vậy?_Quỳnh Anh tò mò hỏi. -À là...._Ông quản gia đang định nói thì nghe thấy tiếng quát rất to của 1người nào đó. -Ra ngoài ngay, không là tôi đuổi việc đó!_Tiếng quát có vẻ rất giận dữ. Sau đó là tiếng khóc nức nở của ai đó. -Thiếu gia có vẻ như chưa muốn dậy?_Ông quản gia lắc đầu, bó tay với chàng thiếu gia này. -.... Quỳnh Anh nghe mà chẳng hiểu gì cả. -Xin lỗi tiểu thư, mời cô xuống ăn sáng. Khi nào cậu chủ dậy sẽ xuống ăn sáng cùng cô._Ông Khang giải thích rồi sang phòng tiếp tục làm chuông báo thức. -Cháu cũng muốn đi._Quỳnh Anh lóc cóc chạy theo 1 phần vì tò mò muốn biết vị thiếu gia đó là ai mà cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra. Chắc mọi người thắc mắc vì sao nó có thể đi lại được vì Thiên Trọng đã cho người xoa bóp chân cho nó khi nó đang ngủ say nên chân của Quỳnh Anh mới có thể hồi phục nhanh như vậy? Quay lại chủ đề chính, tiểu thư Quỳnh Anh và quản gia Khang của chúng ta đang tiến về phía phòng ngủ của Thiên Trọng để gọi cậu dậy. Khi cửa phòng được mở, nó có vẻ như không tin vào mắt mình. Một là cách bố trí căn phòng. 1 căn phòng phải nói là rất rộng nó được sơn màu xanh nước biển mà trên tường toàn là hình ảnh conan, heiji, siêu nhân SPD….. tất cả đều được sắp xếp một cách cẩn thận và khéo léo. -Thiếu gia mà các người nói là khỉ ngốc à nhầm Thiên Trọng sao? -Vâng, thưa tiểu thư. Nói rồi, ông tiến về phía chiếc giường nơi có cậu thiếu gia đang ngủ say. -Thưa thiếu gia đã đến giờ đi học rồi._ Ông Khang cố gắng gọi cậu chủ dậy nhưng……. -Z…….z…..z…._ Có vẻ như không tác dụng -Thiếu gia, thiếu gia...._ Ông Khang vẫn tiếp tục gọi -Bác ơi, để cháu ngủ thêm 5’ nữa nhé!_ Cậu không mở mắt mà chỉ giơ năm ngón tay ra khỏi chiếc khăn trùm kín. Hoạt động này khiến cho Quỳnh Anh vừa buồn cười vừa tức giận. Vui vì hoạt động rất ngộ nghĩnh và trẻ con nhưng tức giận vì trong một buổi sáng mà có đến tận 11 người gọi cậu dậy xem chừng có vẻ như không có tác dụng gì cả. Thấy thế, Quỳnh Anh lên tiếng khi thấy ông quản gia muốn tiếp tục gọi: -Để cháu._Không kịp để ông kịp phản ứng, cô đã đến bên cạnh giường cậu và nói nhỏ điều gì đó mọi hoạt động của cô đều được 22 ánh mắt quan sát rất tỉ mỉ đến từng chi tiết. -Dậy đi, quả bóng rổ của cậu bị thủng rồi đó_Quỳnh Anh nói rất nhỏ chỉ để cho Thiên Trọng nghe thấy. -Cái gì? Bóng rổ của tôi Thiên Trọng bật dậy và mở mắt. -Ha….ha….ha….._Quỳnh Anh cười rất sảng khoái. Chưa nhận thức được điều gì đang diễn ra. Thiên Trọng tiếp tục hỏi dồn. -Bác Khang, trái bóng rổ của cháu đâu? Có chuyện gì xảy ra với nó? -Dạ, trái bóng rổ của cậu đây_Chị Lý đưa quả bóng trước mặt cậu. -Phù! Ai vậy làm việc này, có muốn tôi đuổi việc không hả?_Không tức mới lạ tự nhiên bị lừa 1 cú đau đớn. -Là tôi nè!_ Quỳnh Anh mạnh mẽ trả lời. -Ủa? Sao cậu lại ở đây?_Có như Thiên Trọng vẫn chưa tỉnh ngủ. -Câu đó phải để tôi hỏi cậu chứ_Quỳnh Anh đáp trả. -À đúng rồi. Hôm qua tôi đưa cậu về nhà, giờ mới nhớ_Thiên Trọng nói. -Sao cậu lại đưa tôi về nhà mình chứ?_Quỳnh Anh tiếp tục hỏi. -Tối qua tôi đang định hỏi thì cậu đã ngủ trên lưng tôi rồi_Thiên Trọng. -Sao không gọi điện, điện thoại tôi có mang mà_Quỳnh Anh. -Tớ không tìm thấy di động_Thiên Trọng. -Sao không gọi tôi dậy?_Tiếp tục hỏi. -Tại heo ngốc ngủ ngon quá nên tôi không nỡ đánh thức_Thiên Trọng. -Cậu......_Quỳnh Anh hết đừng cãi nhưng nhớ ra điều gì đó. -Cho tôi mượn điện thoại._Quỳnh Anh chìa bàn tay muốn Thiên Trọng đưa điện thoại cho nó. -Nè_Thiên Trọng đưa điện thoại cho nó vì biết nó đang suy nghĩ những gì? -Sao điện thoại của cậu giống tôi vậy? Cậu lấy của tôi hả? Quỳnh Anh ngạc nhiên. -Đây là điện thoại của cha tôi tặng, tự tay ông với 1 người bạn thiết kế đấy_Thiên Trọng. -Sao giống tôi vậy? Món quà đó cũng do papa tôi tặng_Quỳnh Anh. -Papa nói chiếc điện thoại này cả thế giới chỉ có 2 chiếc thôi_Thiên Trọng nói. -Kì lạ thật! Thế mà tớ lại có nó đấy!_Quỳnh Anh Kết thúc cuộc điện thoại kì lạ mà 2 người không biết rằng có 1 người đã nghe hết được câu chuyện đó mỉm cười và bước đi. -Alô!_Người bên kia nhấc máy -Alô bác Khanh. Cháu Quỳnh Anh đây. Cháu đang ở nhà bạn sẽ đi học luôn, nên bác không cần lo lắng đâu!_Quỳnh Anh giải thích 1 mạch. -May quá là tiểu thư không sao. Vậy được rồi, chúc tiểu thư đi học vui vẻ. Ông Khanh có vẻ như đã thở phào như trút được gánh nặng. Quỳnh Anh đi khắp nhà để khám phá mọi thứ xung quanh. -Trời! Sao chỗ nào cũng có Heiji, Conan vậy? -Phim hoạt hình huyền thoại sân cỏ, truyền thuyết pinball, vòng quay vô cực,......... -Trẻ con quá!_Quỳnh Anh thầm nghĩ. -Chào tiểu thư_1 người chào Quỳnh Anh. -Chào chị ạ!_Quỳnh Anh đáp lại. -Hi ....hi ....... hi_Mọi người cười. -Các chị cười gì vậy? Mặt em dính gì hả?_Quỳnh Anh. -Vì em là 1 người rất đặc biệt_Chị Lý nói. -Là sao ạ?_Quỳnh Anh khó hiểu. -Vì em là người con gái đầu tiên mà thiếu gia đưa về từ khi còn bé đến giờ_Chị Lý. -Dạ? Không có ai sao?_Quỳnh Anh ngạc nhiên. -Em biết không? Thiếu gia rất lạnh lùng khi ở trường và về nhà thì luôn dễ gần với mọi người._Chị Lê. -Cậu ấy rất yêu thương người khác, tính cách rất trẻ con và dễ hòa đồng._Chị Lý. -Ngoài em ra, chị chưa thấy người con gái nào làm cậu ấy cười._Chị Lý. -Nên em là 1 người vô cùng đặc biệt, hi hi…. -Các chị nói gì với cô bé heo ngốc đó hả?_Thiên Trọng tờ trên cầu thang đi xuống. -Sao cậu cứ nói tớ là heo ngốc thế hả đồ khỉ ngốc kia?_Quỳnh Anh bướng bỉnh. -Cậu cũng nói thế còn gì._Thiên Trọng cũng không có vừa. -2 cháu xuống ăn sáng nào._Ông quản gia là người dập tắt đám cháy trước khi nó bùng phát. Nhưng cuộc đấu tranh này dập tắt thì cuộc đấu tranh khác bắt đầu. -Oa, nhà cậu có nhiều người nhỉ?_Quỳnh Anh hỏi. -Cậu nói thế là sao?_Thiên Trọng thắc mắc. -Đừng nói với tôi là có mỗi mình cậu mà làm nhiều đồ ăn thế này á?_Quỳnh Anh. -Mình đã bảo mọi người là cho ít đi nhưng đó là quy định._Thiên Trọng giải thích. -Nè, món đó là của tôi mà_Thiên Trọng. -Không được, tôi thích nhất là ăn món đó._Quỳnh Anh. -Không, tôi không nhường cho cậu đâu?_Thiên Trọng. -Tôi là khách, cậu phải nhường cho tôi chứ. -Không được cậu ăn món đó đi. -Không. Nhất quyết không. -Tiểu thư và thiêu gia, vẫn còn rất nhiều món khác mà._Ông Khang. -Không, cháu chỉ thích ăn món này thôi._Đồng thanh. Mọi người bất lực trước chiến trường của 2 người này.
|
Hạnh phúc như cánh bồ công anh. Càng tung cánh bay cao, càng được gửi trọn cho nhiều nơi thì càng vĩnh cửu. Yêu thương cũng như Hoa Bồ Công Anh, càng mong manh, nhẹ khiết thì càng phải biết giữ gìn, nâng niu và trân trọng. Ước mơ cùng Bồ Công Anh được tung cánh bay về miền xa thẳm, được tự do tự tại thực hiện những khát khao. Bồ Công Anh ấy, nhẹ bay trong gió. Yêu thương, hạnh phúc và mơ ước ấy, cứ mãi mãi tỏa lan. ***Bồ Công Anh Manucian*** Tập 14 Sau khi đã thay đồng phục thì vấn đề rắc rối lại phát sinh. -Tớ muốn đi xe đạp,cậu lên ô tô đi đi._Thiên Trọng nói khi Quỳnh Anh vừa đi từ nhà ra. -Không, tớ cũng muốn đi xe đạp, không muốn ngồi ô tô đâu._Quỳnh Anh phản bác cãi lại. -Me too._Thiên Trọng đáp. -Vậy đi chung được không?_Quỳnh Anh nhẹ nhàng. 30 phút sau, Thiên Trọng khẽ gật đầu. -Tớ chở cậu._Chưa để Thiên Trọng kịp nói gì, nó đã cầm lấy chiếc tay cầm của chiếc xe và ngồi yên vị trên yên. Thiên Trọng lắc đầu thở dài, bó tay.com vì tính ương bướng của cô bạn. Khi chiếc xe đã ra khỏi cổng, mọi người đều mỉm cười. -Đúng là 1 vị tiểu thư đáng yêu!_Ông quản gia. Trên đường đi: Có vẻ như vì mới biết đi xe đạp nên việc có thêm người ngồi trên xe là cả 1 vấn đề lớn với Quỳnh Anh. -Nè! Heo ngốc có biết đi xe đạp không vậy?_Thiên Trọng hỏi khi ngồi sau xe có cảm giác không an toàn chút nào. -Ngồi im đi! Sao cậu cứ lắc qua lắc lại thế_Quỳnh Anh vừa đạp vừa hỏi. -Ai lắc qua lắc lại. Rốt cuộc cậu có biêt sđi xe không thế?_Thiên Trọng tiếp tục hỏi. -Có chứ. Tất nhiên là biết rồi._Quỳnh Anh. -Sao đang đi trên đường cao tốc bằng phẳng mà cứ như đang vượt thác vậy?_Thiên Trọng. -Lắm chuyện quá đó._Quỳnh Anh. -Coi chừng phía trước..._Thiên Trọng khẽ nhắc nhở khi nó không chú tâm vào việc lái xe. -Á........Á........Kít......_Tiếng hét cùng tiếng phanh xe gấp tạo nên 1 âm thanh rợn người. Cũng may mà Thiên Trọng đã đoán trước được tình huống nên cậu chống chân kịp thời. -Sao cậu đi mà ko chú ý gì thế hả?_Thiên Trọng tức giận. -Tại cậu ko ngồi yên tại chỗ đó chứ?_Quỳnh Anh đáp lại. -Ko biết chở người khác lại còn ra vẻ hả?_Thiên Trọng. -Ai ra vẻ, ko tin ngồi sau để tôi tiếp tục chở cho._Quỳnh Anh. -Ko cần đâu, cậu mà tiếp tục nữa là mình ko còn được sống đến ngày mai đâu._Thiên Trọng sợ hãi. Mặc dù muốn cãi lại nhưng ko còn cách nào khác, Quỳnh Anh đành chấp nhận ngồi sau cho Thiên Trọng chở đến trường. -Đi chậm thôi, làm gì mà cậu phóng nhanh thế._Quỳnh Anh la lên khi Thiên Trọng đột nhiên tăng tốc. -Xin lỗi nha nhưng tôi ko đi chậm được đâu._Thiên Trọng. -Cậu có phải là tay đua F1 của thế giới đâu, làm gì mà cậu đi nhanh thế, chạy chậm lại đi mà._Quỳnh Anh nói như ra lệnh. Khi Quỳnh Anh nói vậy, cậu có vẻ hơi ngạc nhiên nhưng đã nhanh chóng lấy lại phong độ. -Tớ thích, thế thôi._Thiên Trọng tự tin trả lời. -Cậu mà ko đi chậm lại là tớ ko đó.hu hu hu…_Quỳnh Anh giả vờ khóc. -Thôi được rồi, làm gì mà mít ướt thế._Thiên Trọng liền giảm tốc độ. -Tôi thế đó sao hả tên khỉ ngốc kia._Quỳnh Anh lém lỉnh. -Tôi ko thích con gái khóc đâu, con gái khóc xấu lắm._Thiên Trọng nói. -Ơ…._Quỳnh Anh dừng lại như đang suy nghĩ điều gì đó. -Sao thế?_Thiên Trọng thắc mắc khi Quỳnh Anh đột nhiên ko nói gì. -Nếu đã như vậy thì tớ cứ khóc cho cậu xem đó. Hu hu hu…._Quỳnh Anh. -Thôi, xin tiểu thư Quỳnh Anh tha mạng._Thiên Trọng. -Ha.....ha......ha......._Quỳnh Anh cười. Trên đoạn đường đến trường tràn ngập sự vui vẻ. Ở bên kia đường, 1 ông lão và 1 bà lão đang ngồi ở chiếc gá đá trong công viên. Ông lão lên tiếng: -Bạn trẻ bây giờ hay thật đấy! Chẳng còn như ngày xưa. -Đúng đấy! Nhớ ngày nào ông còn chở tôi đi học mà phải dừng xe trước cổng trường 1m Vậy mà giờ hây da_Bà lão. -Không biết ngày xưa bà làm gì mà tôi lại đồng ý lấy bà nhỉ? Ông lão đăm chiêu suy nghĩ. -Tại ông đó, suốt ngày đấu khẩu với tôi chứ bộ_Bà lão phản bác. -Rồi, tôi đầu hàng, hi hi_Ông lão. Cuộc đối thoại xen giữa thời hiện đại.
|