Cưng chiều vương phi chí tôn
|
|
|
|
Chương: 3 Nam Nhân Băng Sơn
Ánh trăng sáng trong, gió nhẹ chậm rãi thổi tới một luồng khí mát rượi. Một mảnh trắng sáng mông lung bao trùm trên mặt đất. như được phủ lên một tầng băng mỏng, ánh sao như có như không nhấp nháy.
Đêm Nguyệt Hắc Phong Cao là lúc thích hợp để giết người phóng hỏa. Ban đêm, là thời cơ tốt nhất muốn làm gì thì làm. Lúc này trên nóc nhà phủ Thừa Tướng xuất hiện một bóng đen, động tác nhạy bén linh hoạt, hướng về phía hoàng cung nhảy tới.
Bóng đen ngừng lại rơi xuống trên nóc hoàng cung, từ trong ngực lấy ra một tờ bản đồ màu vàng nhạt, nhìn chằm chằm bản đồ cân nhắc rất lâu, bỗng khẽ chửi một tiếng: "MD, kiến trúc hoàng cung này lớn như vậy làm gì chứ, tìm một chỗ cũng không dễ dàng."
Ở Hoàng cung Ly Yên vòng vo thật lâu, rốt cục cũng tìm được Nhã Ngưng Cung. May mắn là khinh công của nàng tốt, nếu không thì vòng vo tại hoàng cung lâu như vậy đã sớm bị thị vệ bắt được.
Ngoài Cung Nhã Ngưng, chỉ cảm thấy có một trận gió ùa đến, thân thể Ly Yên nhảy lên, nhẹ nhàng từ cửa sổ đi vào.
Đang ngồi ở bên cạnh bàn thêu Mộc Vi Ngưng loáng thoáng ngửi được mùi hương hoa lài nhàn nhạt, bởi vì muội muội Mộc Ly Yên của nàng thích Hoa lài, thường xuyên gần gũi với Ly Yên đương nhiên Mộc Vi Ngưng sẽ có chút mẫn cảm đối với hương hoa lài.
Theo bản năng xoay người về phia sau, bỗng nhiên xuất hiện một người nàng liền hét rầm lêm.
Ly Yên thở dài, gỡ khăn che mặt màu đen xuống, nhẹ giọng u oán nói: "Tỷ tỷ, là muội ,tỷ không nhận ra muội sao?"
"Nương nương, xảy ra chuyện gì vậy?" Ngoài cửa truyền đến tiếng cung nữ ân cần thăm hỏi.
Một năm trước Mộc Vi Ngưng được Hoàng Thượng Lăng Dạ Trần khâm điểm đưa vào cung, được phong làm Ngưng Phi
Mộc Vi Ngưng nhìn thấy gương mặt có chút quen thuộc kia, vốn là hoảng sợ, kinh ngạc, cuối cùng nghi ngờ, sau đó lại là kinh hỉ, vẻ mặt cực kỳ phong phú. Lúc này nàng hoàn toàn không để ý tới cung nữ ngoài cửa, nàng không tin hỏi: "Yên nhi, là muội sao? Sao muội lại trở về?"
Ly Yên tự tìm cái ghế ngồi xuống, uống cạn chén trà nóng, nói:"Sư phụ nói muội học nghệ đã thành, nên hôm nay liền trở về, lâu rồi không gặp tỷ tỷ, nhớ tỷ, nên vội vàng muốn đến nhìn tỷ, ban đêm liền xông vào hoàng cung!"
Nói dối quả thực không cần viết nháp, nàng tuyệt đối không thừa nhận nàng đến là vì tìm cảm giác kích thích, bằng không thì nàng mới không thèm bỏ ổ chăn ấm áp mà chạy tới hoàng cung.
"Nương nương?" Bên ngoài cung nữ lại kêu lên.
“Không có việc gì, bản cung chỉ là bị con chuột dọa sợ, đi xuống đi." Mộc Vi Ngưng nhìn Ly Yên đáp, trên mặt nổi lên nồng đậm ý cười.
"Vâng, cung nữ ngoan ngoãn lui xuống.
"Tỷ tỷ, lúc nào thì muội biến thành chuột rồi hả ?" Ly Yên oán giận nói, bĩu môi đỏ, một đôi con ngươi trong suốt như muốn loé ra bọt nước, vẻ mặt "Oán phụ khuê phòng" cùng một thân hắc y nghiêm túc hoàn toàn không hợp với nhau.
Mộc Vi Ngưng không khỏi mỉm cười: "Yên nhi, muội so với chuột vẫn còn nghịch ngợm bại hoại hơn, tỷ cũng không tin ban đêm muội tới tìm tỷ là vì nhìn tỷ, tính tình này của muội tỷ còn không biết sao?"
"Muội là cảm thấy được cảnh đêm ở hoàng cung rất đẹp, cho nên tới thưởng thức một phen."
"Nói đùa, cảnh đêm ở nơi nào mà không giống nhau chứ?"
"Ai . . nha, tỷ tỷ, đúng rồi, tỷ có gặp qua thất vương gia Lăng Dạ Vũ chưa?" Ly Yên vội vàng nói sang chuyện khác.
Nàng điều tra Lăng Dạ Vũ đã lâu nhưng cũng tra không được bao nhiêu tin tức về hắn, chỉ biết hắn là Chiến thần, tại Lăng Nguyệt quốc có tiếng nói rất lớn, nghe đồn hắn lạnh lùng cao ngạo, tuấn tú vô cùng, chính là một tuyệt thế mĩ nam, là người trong mộng của rất nhiều nữ tử khuê phòng, mà năm nay cũng chỉ có hai mươi tuổi. Nàng cảm thấy được lực lượng ngang nhau với "Ngưng Yên cung" là "Dạ môn" có quan hệ với Lăng Dạ Vũ, nói không chừng hắn chính là môn chủ.
"Yên Nhi, sao muội hỏi thất vương gia rồi hả?"
"Muội nghe người khác nói Thất vương gia rất đẹp trai, nên hơi tò mò." Ly Yên cười "Hì hì" nói.
Bởi vì từ nhỏ đã bị Ly Yên "Đầu độc", cho nên nàng cũng biết "Đẹp trai" có nghĩa là gì.
"Tỷ chỉ gặp qua hắn một lần, bất quá hắn chính là tuyệt thế mĩ nam, nhưng mà quá lạnh lùng, Yên Nhi, bình thường muội cũng chưa từng tò mò mĩ nam như vậy nha, sao bây giờ lại cảm thấy hứng thú với Thất vương gia này rồi hả ?"
Mộc Vi Ngưng pha trò trêu ghẹo nói, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm Ly Yên.
"Cái kia . . . ."
Đang lúc Ly Yên vắt hết óc nghĩ nên giải thích như thế nào, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng:"Hoàng thượng giá lâm" .
Thật sự là trời cũng giúp ta a, không cần giải thích với tỷ tỷ rồi. Ly Yên cười trộm một tiếng, đeo khăn che mặt lên liền hướng ngoài cửa sổ nhảy tới, động tác mây trôi nước chảy vô cùng lưu loát khiến Mộc Vi Ngưng thở dài, này chỉ sợ nhảy qua cửa sổ nhanh gấp bội đi!.
Ly Yên lăn qua lăn lại lâu như vậy cũng có chút mệt mỏi, tháo khăn che mặt xuống liền dừng lại nghĩ ngơi trên nóc nhà, thuận tiện hít thở một phen, không khí cổ đại thật trong lành.
Nhìn hoàng cung to lớn cách đó không xa, Ly Yên suy nghĩ nhẹ nhàng nhảy xa.
Sau khi Ly Yên biết nói chuyện Mộc Vi Ngưng liền bị nàng giáo huấn một chút tư tưởng của người hiện đại, "Một đời một kiếp một đôi" Mộc Vi Ngưng khao khát loại tình yêu này, cho nên lúc nàng được phong làm"Ngưng phi" nàng liền quyết định sống một cuộc sống bình thản, không hề hy vọng được hoàng thượng Lăng Dạ Trần chú ý, nàng tình nguyện cô độc cả đời cũng không muốn cùng người khác chung một trượng phu.
Nhưng mà thế sự luôn trêu người, bởi vì Mộc Vi Ngưng xinh đẹp làm cho các phi tử khác ghen tị, vì vậy mà bị người hãm hại, Mộc Vi Ngưng bị nhốt vào Thiên Lao, nhưng trời sanh nàng tính quật cường không chịu khuất phục, từng bị dụng hình thương tổn chỉ còn nửa cái mạng.
Tình báo của Ly Yên trải khắp thiên hạ, trong cung tự nhiên cũng có người,sau khi biết được việc này liền phái người khéo léo bày ra chứng cứ cho Lăng Dạ Trần nhìn thấy, cuối cùng Mộc Vi Ngưng vô tội được thả ra.
Tính cách kiên cường cùng vẻ đẹp của Mộc Vi Ngưng khiến Lăng Dạ Trần chú ý tới nàng, số lần đi Nhã Ngưng Cung cũng nhiều hơn. Mộc Vi Ngưng bị nhu tình mật ý của Lăng Dạ Trần hòa tan, vì thế mà động tâm. Lăng Dạ Trần đồng ý qua sẽ độc sủng một mình nàng, mặc dù không thể huỷ bỏ hậu cung, nhưng chỉ chuyên sủng nàng.
Hoàng cung là căn nhà giam, tỷ tỷ đơn thuần như thế căn bản không hiểu hậu cung ngươi lừa ta gạt, đúng là vì một Lăng Dạ Trần mà tự nguyện làm chim trong lồng .
Nếu mà Lăng Dạ Trần để cho tỷ tỷ thương tâm . . . . hừ!
Ly Yên nghĩ đến nhập thần, nhất thời không khống chế nổi chính mình, thẳng tay đánh xuống một chưởng.
Chỉ nghe thấy tiếng vỡ nát của ngói nhà, Ly Yên không thể không nhìn xuống đất, "A . . . ." .
Nội lực của Ly Yên thâm hậu nên nóc nhà căn bản không chịu nổi một chưởng này, vì thế nóc nhà vốn xa hoa nguyên vẹn vô cớ xuất hiện thêm một cái lỗ to, bởi vì chưởng phong nàng vừa đánh có vị trí vừa vặn chỗ chính mình ngồi, nên nàng cũng rớt xuống theo!"
Vốn Ly Yên còn tưởng rằng ngã xuống sẽ rất đau, không nghĩ tới chỗ rơi xuống là một cái ao.
Kỹ thuật bơi lội của nàng không tồi, cho nên nàng quyết đinh bơi đến trên bờ, ai ngờ cảm giác phía trước có vật trở ngại, vì vậy nàng nổi lên nhìn một cái.
"A . . . . . .." Trước mặt là một "Đại khổng lồ" đang đứng, quan trọng là toàn thân lại trần trụi, chắc là đang tắm rửa. Cả người hắn tản ra lãnh khí nhìn chằm chằm vào nàng, đôi mắt thâm thúy như muốn chọc thủng nàng, ngũ quan bởi vì tức giận mà căng chặt, lông mày đẹp sắc xảo.
Nàng vốn nghĩ rằng mình rớt xuống cái ao, ai ngờ lại là bể, trách không được nước lại ấm như vậy. Thất sách a thất sách!
Lúc nam tử nhìn thấy Ly Yên nổi trên mặt nước thì có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh vẻ tàn nhẫn liền thay thế.
"Ngươi là người nào?" Môi mỏng khẽ mở, lời nói băng lãnh từ trong miệng phun ra, nhưng mà tiếng nói lại nồng đậm khêu gợi mê người, ý vị sâu xa, toàn thân tản mát ra khí thế lạnh lùng.
"Cái này . . . . ." Nếu nàng nói là nàng không cẩn thận ngồi trên nóc nhà hắn, vừa không cẩn thận đập vỡ nóc nhà của hắn, lại tiếp tục không cẩn thận rơi vào trong bồn tắm của hắn, hắn sẽ tin sao?
"Chủ tử, đã xảy ra chuyện gì?" Ngoài cửa truyền đến một giọng nam, quan tâm hỏi.
"Không có gì, đi xuống." Môi mỏng khẽ nhếch, giọng điệu nghiến răng nghiến lợi.
Buồn cười, nếu để cho thủ hạ của hắn biết lúc hắn đang tắm bị một nữ tử nhìn thì thanh danh của hắn đặt ở đâu, huống chi hắn cũng đã nắm chắc có thể trị được "Tiểu mao tặc" này.
Vốn đang ở suy nghĩ nên giải thích như thế nào, đột nhiên Ly Yên cảm giác được có nguy hiểm đến gần liền né tránh theo bản năng.
Ly Yên lại thấy nam tử đánh đến, không khỏi thầm mắng, nhưng cũng không có buông lỏng cảnh giác, tiếp được một chưởng lại một chưởng của nam tử. Mâu trung nam tử hiện lên quét xuống ngạc nhiên, không nghĩ tới nữ tử này võ công cao như vậy.
Nàng không cẩn thận nhìn xuống phía dưới thân nam tử, F..K! Trẻ em không nên nhìn a!
Xoay người một cái, mở miệng hét: "Em gái, ngươi có thể mặc quần áo trước không hả?"
Lúc này nam tử mới nhớ tới chính mình vẫn trần truồng, vì thế dùng tốc độ sét đánh để mặc y phục vào.
"Nói, ngươi là người nào? Ban đêm xông vào phủ ta có mục đích gì?" Đôi con ngươi ẩn chứa hàn ý rét người.
Mâu trung Ly Yên hiện lên một tia giảo hoạt, khóe miệng hơi nhếch lên, đôi mắt xinh đẹp như tơ ném cái mị nhãn với nam tử: "Ta là người ngưỡng mộ ngươi a, lần này tới chỉ là vì nhìn trộm sắc đẹp mà thôi."
Nói xong cước bộ không ngừng đi đến phía nam tử.
Môi từ từ tiếp sát môi mỏng của nam tử, nam tử chỉ cảm thấy trái tim nhảy dựng lên một nhịp.
Trên mặt Ly Yên hiện lên một nụ cười quỷ dị, ngân châm trên tay cũng cắm vào huyệt trung của nam tử.
Nam tử chỉ cảm thấy đầu não có chút hoa mắt chóng mặt, suy nghĩ chợt lóe lên, liền hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
"Ngươi . . . . "
“Cắt, ta không đánh lại ngươi, không giở chút thủ đoạn thì làm sao đối phó được ngươi." Ly Yên cười đắc ý.
Lúc nàng nói xong câu đó thì nam tử cũng té xỉu rồi.
Trên thế giới này có thể nói là rất ít người có thể địch lại võ công của nàng, nhưng mà không nghĩ tới võ công của nam tử này so với mình còn cao hơn nữa, xem ra cũng chỉ trên dưới hai mươi tuổi, chẳng lẽ tư chất tốt hơn mình? ~-~
khi Mộc Hi Ngôn trở về phủ thì toàn bộ mọi người đã tiến vào giấc mộng.
Đi vào trong phòng mình hắn liền cảm giác được có một hơi thở rất nhỏ mà xa lạ, trong lòng không khỏi sinh ra cảnh giác. Đồng tử đen như mực nhìn về phía giường lớn, phát hiện có người an tĩnh nằm ở đó, bởi vì người nọ nghiêng người mà ngủ, cho nên không có nhìn thấy mặt nàng, lỗ tai linh mẫn có thể nghe thấy tiếng hô hấp khi ngủ của nàng.
Hắn không nghĩ tới lại có người lớn mật như vậy ngủ ở trên giường hắn, xem bóng dáng hẳn là nữ tử, nói vậy lại là nữ tử muốn quyến rũ hắn, chỉ là nữ tử này so với những nữ tử khác lại lớn mật hơn, dám bò thẳng lên giường của hắn.
Nữ tử này còn có thể tiến vào phủ Thừa Tướng, thật sự là không đơn giản, chắc là đã giở thủ đoạn gì rồi.
Nghĩ vậy, hắn giận không kềm được, nắm nử tử trên giường kéo xuống, cái loại nữ tử không biết liêm sỉ này không xứng ngủ ở trên giường của hắn.
|
Chương 4 Mộc Hi Ngôn
"Oái." Bị kéo xuống giường Lạc Y Cầm bởi vì cơn đau đớn ở mông mà tỉnh lại.
Nàng nâng đôi mắt sương mù lên muốn nhìn xem kẻ nào muốn chết dám kéo nàng xuống giường, còn làm nàng đau như vậy.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Y Cầm, trong mắt Mộc Hi Ngôn xẹt qua một tia kinh diễm, nhưng trong ấn tượng của hắn đã sớm đem lạc Y Cầm trở thành nữ tử không biết liêm sỉ đến quyến rũ hắn, cho nên rất nhanh liền che dấu sự ngạc nhiên kia đi.
"Ngươi là ai? sao lại ném ta xuống giường?" Lạc Y Cầm nổi giận đùng đùng hỏi, bình thường bị người đánh thức tính tình đều đã khó chịu, hơn nữa lại còn dùng phương thức này đánh thức nàng.
Ngoại trừ lúc nàng bị nhị hoàng huynh Cung Y Tuyền đuổi giết có chút chật vật, đến bây giờ vẫn còn chưa từng có người dám đối nàng như vậy a!
"Hừ! Ngươi ngủ ở trên giường ta lại còn hỏi ta là ai? Nôn nóng bò lên giường của ta như vậy, thật là không biết xấu hổ." Trong ánh mắt Mộc Hi Ngôn lộ ra vẻ khinh thường, giọng điệu vô cùng châm biến.
Lông mày Lạc Y Cầm nhíu chặt, ánh mắt đỏ lên, quăng cho Mộc Hi Ngôn một cái tát.
Nghĩ đến nàng đường đường là công chúa, lại bị người khác nói thành nữ tử không biết xấu hổ, tâm tình tốt đều bị hắn làm hư.
"Ngươi . . . . . ngươi dám đánh ta." Mộc Hi Ngôn không thể tưởng tượng nổi nhìn nàng, gân xanh trên trán nổi lên, cho tới bây giờ hắn chưa từng bị một cái nữ tử đánh qua, nếu là truyền ra đi hắn còn mặt mũi nào tồn tại.
"Ta vì cái gì không dám đánh ngươi? Ngươi cho là ngươi là ai? kẻ nào sốt ruột bò lên giường của ngươi?" Kỳ thật lúc vừa mới nghe được hắn nói nàng ở trên giường hắn nàng liền đoán được hắn là ca ca Mộc Hi Ngôn của Ly Yên, nhưng mà nếu Mộc Hi Ngôn đối với nàng như vậy, nàng cũng không cần khách khí.
"Chẳng lẽ hiện tại ngươi không phải bò lên giường của ta giường sao? Có nữ tử nào không biết liêm sỉ ngủ ở trên giường nam nhân xa lạ? Ta không biết ngươi dùng cách nào để tiến vào phủ Thừa Tướng, nhưng ta nói cho ngươi biêt, bây giờ ngươi lập tức cút ra ngoài cho ta, nữ tử không biết xấu hổ như vậy không xứng ở nhà ta, một chút giáo dưỡng cũng không có."
Mộc Hi Ngôn mở miệng nói chuyện thẳng thắng, tuyệt không bận tâm đến cảm thụ của Lạc Y Cầm. Mỗi một câu nói ra đều là đả kích lòng của nàng.
"Ta nói cho ngươi biết, là nương ngươi để cho ta ngủ ở trong phòng ngươi, nàng nói các sương phòng khác đều phải sửa lại, hơn nữa nàng còn nói ngươi hẳn là không trở về, ta mới chịu đáp ứng ."
Nói xong, hai mắt Lạc Y Cầm ướt át, răng trắng tinh cắn lấy môi, hung hăng trợn mắt nhìn hắn sau đó xoay người đi ra ngoài.
Lạc Y Cầm đường đường là công chúa, từ nhỏ đã nghe người a dua nịnh hót mà lớn lên, chưa từng nghe qua lời nào khó nghe, cho dù nàng không thích những lời a dua nịnh hót đó, nhưng nàng cũng không thể chịu được vũ nhục như vậy.
Mộc Hi Ngôn nghe Lạc Y Cầm nói mà sững sờ một phen, không kịp phản ứng. sau khi nhìn thấy nàng huyễn lệ ướt át xoay người rời đi, trong lòng hắn bỗng nhói lên một cái, chẳng lẽ mình hiểu lầm nàng sao? Nương của mình tự mình biết, bà vì giúp mình tìm thê tử, nói dối cũng nói được, vẻ mặt cùng ánh mắt ủy khuất vừa rồi của nàng cũng không giống làm bộ, chẳng lẽ lần này là mình sai rồi?
"Lạc cô nương, làm sao vậy, làm sao mắt lại đỏ? Người nào khi dễ ngươi? Ta giúp ngươi đi giáo huấn hắn" ngoài cửa truyền đến giọng nói thân thiết của Dung Thiến, Mộc Hi Ngôn vội vàng đi ra ngoài.
"Thiến Nhi, đừng vội." Mộc Lâu Thư ở bên cạnh trấn an Dung Thiến.
"Phu nhân, ta không sao, không ai khi dễ ta." Lạc Y Cầm miễn cưỡng mỉm cười, trong lòng trào ra một dòng nước ấm. Cho dù nàng không thích Mộc Hi Ngôn, nhưng mà nàng không muốn bởi vì chính mình mà giữa bọn họ trở nên không thoải mái, nàng khinh thường loại chuyện chém một đao sau lưng người thế này.
"Không ai khi dễ ngươi làm sao có thể khóc? Nói cho ta biết, có phải hay không là xú tiểu tử Ngôn Nhi?"
Dung Thiến dùng tay chỉ vào Mộc Hi Ngôn vừa đi ra.
Bà vốn hi vọng nhi tử của mình nhìn thấy Lạc Y Cầm trong lúc người ta thương tâm nhất, liền tính toán để cho nàng ngủ ở trên giường hắn. Coi như đã xem nàng là người nhà, nhưng ai biết hắn lại cứng đầu đến thế, đúng là không nghĩ tới tiểu tử này lại không hiểu phong tình như vậy, cư nhiên khiến cô nương nhà người ta khóc. Thân làm mẹ như bà đã đem nữ tử tốt như vậy đến trên giường hắn, sao hắn lại không chiu thông cảm cho người làm mẹ như bà chứ?
Lạc Y Cầm lườm Mộc Hi Ngôn, cuối cùng cứng ngắc lắc đầu.
"Nương, sẽ không phải là người lừa nàng lên giường con chứ?" Mộc Hi Ngôn bất đắc dĩ hỏi han, trên người oán khí sâu đậm.
"Xú tiểu tử, cái gì kêu lừa gạt?" Dung Thiến trừng mắt nhìn Mộc Hi Ngôn, đi đến trước mặt hắn kề vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: "Đây là Nương giúp con có được hay không?"
"Nương, người không phải là giúp ta, đây là người đang hại ta, lại còn hại cô nương nhà người ta." Lần này biết rõ chân tướng Mộc Hi Ngôn đối với Lạc Y Cầm đúng là vô cùng áy náy.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Ly Yên đạp lên ánh sáng trắng của ánh trăng từ từ đi tới. Nàng vừa mới về đến nhà liền nghe thấy có tiềng ồn ào, liền vội vội vàng thay đổi toàn thân hắc y ra, đến nhìn xem, bất quá đại khái nàng cũng có thể đoán được là chuyện của sư tỷ cùng ca ca mình rồi.
Gió nhẹ lướt qua tóc dài đen tuyền tú lệ của nàng, Ánh trăng chiếu rọi khiến nàng càng trở nên đặc biệt, trong veo mà lạnh lùng đến mê người.
Mộc Hi Ngôn nhăn mặt nhíu mày nhìn nữ tử tuyệt sắc từ đàng xa đi tới, cảm giác có chút thân thiết quen thuộc, nhưng mà bởi vì phần lớn cảm xúc đều đã bị mất tự nhiên cùng áy náy chiếm lấy, cho nên đầu óc căn bản xoay không kịp, đoán không ra nàng chính là muội muội mà mình yêu thương từ nhỏ.
"A..., đúng rồi, Yên nhi, ca ca con trở lại." Dung Thiến cười kéo Mộc Hi Ngôn qua.
"Yên nhi? Ngươi là Yên nhi" Mộc Hi Ngôn kinh ngạc nói, lập tức vui mừng nhướng mày : "Muội trở về sao lại không báo cho ca ca?"
Ly Yên nhíu mày nhìn hắn, dư quang đảo qua hốc mắt hồng hồng của Lạc Y Cầm, mâu trung hiện lên một tia không thể tin. "Ca, sao ca có thể làm sư tỷ của muội khóc? Muội biết tỷ ấy lâu như vậy còn chưa thấy tỷ ấy khóc lần nào, làm sao tỷ vừa đến ca đã làm tỷ khóc, Ca mau nói xin lỗi cho muội." Ngữ khí có chút nén giận.
"Yên nhi, nàng là sư tỷ của muội sao?"
"Đương nhiên, muội ở Tịnh Đảo nhiều năm như vậy đều do sư tỷ chiếu cố, vậy mà ca có thể làm một đại mỹ nữ thông minh thiện lương như tỷ ấy khóc? Ca không làm ... muội thất vọng sao?"
Ly Yên sốt ruột túm chặt tay áo Mộc Hi Ngôn, kéo hắn đến trước mặt Lạc Y Cầm, trợn mắt nhìn hắn, ý là bảo hắn mau giải thích.
Trái lại Mộc Lâu Thư ôm lấy thê tử hắn yêu thương từ từ nhìn kịch tình phát triển.
Mộc Hi Ngôn nhớ tới đã nói lời vũ nhục Lạc Y Cầm, cảm thấy thật là hối hận, bất quá hắn lớn như vậy ngoại trừ trước đây nhận lỗi với Ly Yên cũng chưa bao giờ nhận lỗi với nữ tử khác, cho nên bây giờ đúng là không biết phải làm sao.
"Cô nương, thực xin lỗi, ta không phải cố ý, lần này là hiểu lầm, nếu nàng muốn trút giận, nàng đều có thể đánh ta, mắng ta.Chỉ cần không tức giận là được, phòng ta có thể cho nàng ngủ, ta cũng có thể ngủ ở phòng khác."
Vẻ mặt Mộc Hi Ngôn hổ thẹn, làm cho Lạc Y Cầm không khỏi nở nụ cười, hiện ra khuôn mặt rạng rỡ xinh đẹp, hai mắt đẫm lệ, lời muốn nói ra nhưng lại không mở miệng.
Ly Yên cùng Dung Thiến liếc nhau, che miệng cười trộm.
"Khụ khụ." Tiếng ho khang của Ly Yên đem Mộc Hi Ngôn từ trong ngu ngơ tỉnh lại.
"Được rồi ca ca, sư tỷ đã tha thứ cho ca, trở về phòng ngủ đi, tất cả mọi người đều mệt nhọc."
"Nhưng mà, tỷ ngủ ở đâu?" Lạc Y Cầm khẽ mở môi đỏ mọng hỏi.
Nhíu mày nhìn Mộc Hi Ngôn, khóe miệng cong lên một độ cung rất đẹp, nói: "Sư tỷ, tỷ vẫn ngủ phòng ca ca đi, không phải ca nói sẽ ngủ phòng khác sao?"
"Đúng, đúng, ta ngủ phòng khác, cô nương, nàng liền ngủ phòng ta đi." Mộc Hi Ngôn phụ họa nói.
Phải biết rằng bình thường Mộc Hi Ngôn đều là một bộ dạng phiêu phiêu công tử, hiện tại cái cảnh doạ người này đúng là khó gặp. @-@
Phủ Thái Tử Kỳ Tinh Quốc
"Ta nói cho ngươi biết, một ngày nào đó ta sẽ rời khỏi cái nơi quỷ quái này, ngươi không có khả năng nhốt ta cả đời." Nữ tử căm hận quát.
Nữ tử mặc bạch y, trên mặt trắng nõn tràn ngập tức giận cùng bi ai, ngón tay thon dài gắt gao nắm lấy y phục, ánh mắt tang thương không phù hợp với tuổi tác của nàng.
Kỳ Doãn nhẹ nhàng vuốt ve mặt của nữ tử, mâu trung tràn đầy đau xót cùng yêu say đắm, giọng điệu và sắc mặt kiên định nói: "Ta sẽ không cho nàng rời khỏi ta, tuyệt đối sẽ không"
|
Chương 5: Đại Hôn
"Thánh chỉ đến." Một âm thanh quái dị truyền đến.
"Phụng Thiên Thừa Vận, hoàng đế chiếu viết, nhị thiên kim Tả Thừa Tướng, Mộc Ly Yên hiền lương thục đức, tài đức vẹn toàn, cùng thất vương gia Lăng Dạ Vũ lưỡng tình tương duyệt. Nay lập làm chánh phi thất vương, ba ngày sau cử hành hôn lễ, khâm thử. Nhị Tiểu Thư, tiếp thánh chỉ đi."
Ly Yên sững sờ tại chỗ, thật lâu không hồi hồn. Tứ hôn? Lưỡng tình tương duyệt với hắn, làm Thất Vương phi của hắn, cái tên hoàng đế kia có phải có tật xấu hay không, ta chưa từng gặp Lăng Dạ Vũ, ở đâu ra lưỡng tình tương duyệt chứ, thực vớ vẩn.
Quỳ ở bên cạnh, Lạc Y Cầm dùng khuỷ tay thúc vào Mộc Ly Yên, khiến nàng hoàn hồn, bĩu môi tiếp nhận thánh chỉ, hừ, tiếp thì tiếp, xem nàng nháo cái tên Vũ Vương gia kia đến trời long đất lỡ như thế nào.
"Chúc mừng Nhị Tiểu Thư, chúc mừng Thừa tướng đại nhân." Lý công công Truyền thánh chỉ cười lấy lòng.
Hiện tại trên mặt Ly Yên vẫn mang theo cái khăn che mặt, Lý công công cũng không nhìn thấy mặt nàng, nếu không thì chắc chắn hắn sẻ kinh diễm một phen.
"Công công vất vả rồi, ngồi xuống uống chén trà nóng đi." Mộc Lâu Thư cười khách khí nói.
"Không được, ta còn có việc phải đi trước, Hoàng thượng cho Thừa tướng đại nhân ba ngày, hãy chuẩn bị hôn lễ cho thật tốt!"
"Được, Công công đi thong thả."
Mộc Lâu Thư mỉm cười đưa Lý công công đi, rồi nghi hoặc quay sang hỏi Ly Yên: "Yên nhi, con gặp qua Vũ Vương gia khi nào vậy?"
"Con chưa từng gặp hắn, ai biết tên hoàng đế kia nổi điên gì chứ." Ly Yên bất mãn nói.
"Yên nhi vừa mới trở về, sao đã phải gã cho người ta chứ?" Dung Thiến không vui, kéo tay Ly Yên.
"Nương, không có việc gì, con sẽ thường xuyên trở về thăm người." Ly Yên cười duyên nói, trong mắt hiện lên một chút quang mang.
Thời gian trôi nhanh tựa như cát trắng chảy qua đầu ngón tay, cứ như vậy thời hạn ba ngày đã đến.
Trên đường cái khua chiêng gõ trống, đội ngũ đón dâu thật dài cho thấy hôn lễ của hoàng tộc vô cùng khí thế.
Toàn thân Ly Yên mũ phượng khăn quàng vai, chán muốn chết ngồi ngáp ở trong kiệu, trong lòng oán thầm nhất định phải lấy thật nhiều tiền của Lăng Dạ Vũ mới được, bằng không sẽ có lỗi với bản thân, nàng đã phải hy sinh giấc ngủ quý báu của mình.
"Hôn lễ của Vũ Vương gia thật sự là rất lớn a."
"Xấu nữ Thừa Tướng kia cũng không biết gặp cái vận cứt chó gì, xấu xí quái dị cũng có thể gả cho Thất vương gia."
"Đúng vậy, một nữ nhân xấu xí, thân thể gầy yếu, từ nhỏ ra ngoài dưỡng bệnh, bây giờ gả cho vũ Vương gia cũng không biết có thể động phòng hay không a."
"Đúng vậy đúng vậy . . .." Mọi người phụ họa nói.
Đương sự Mộc Ly Yên rất thong dong ngồi cười trộm, không sai, những lời đồn này đều do chính nàng tìm người tung ra .
Nàng cũng muốn nhìn xem nhiều tin đồn về nàng xấu như vậy, Lăng Dạ Vũ còn muốn chạm vào nàng hay không.
Hôn lễ thập phần long trọng, ngay cả hoàng thượng Lăng Dạ Trần cùng Ngưng phi cũng tới tham dự, phụ thân cùng nương nở gương mặt tưởi cười tiếp đón đủ loại người a dua nịnh hót.
Rốt cục Ly Yên cũng chống đỡ được cho đến lúc bái đường xong rồi đưa vào động phòng, đuổi đi mấy nô tỳ hầu hạ, nàng chỉ để lại Lạc Y Cầm, sau đó vội vã tháo nữ trang cùng mũ phượng trên đầu vứt xuống đất, đặt mông ngồi ở trên giường, cầm quả táo mang ý nghĩa bình an hạnh phúc đưa vào trong miệng cắn một cái, phát ra âm thanh giòn giã. Trên gương mặt phấn nộn có nhiều thêm một vết sẹo màu đen, trông rất dữ tợn, trên gương mặt phủ đầy tàn nhang, cực kỳ xấu xí.
"Ly Yên, Bộ dạng này của muội chắc chắn có thể đem thất vương gia dọa chạy đó." Lạc Y Cầm trêu ghẹo nói.
Lạc Y Cầm lấy thân phận thị nữ hồi môn đi theo Ly Yên vào phủ, mới đầu Mộc Hi Ngôn không đồng ý, nhưng về sau do Lạc Y Cầm kiên trì nên hắn cũng tuỳ ý nàng.
"Hừ, cái tên Lăng Dạ Vũ kia, đem muội từ thiếu nữ độc thân biến thành người đã kết hôn, muội không tặng hắn một cái đại lễ sao được?" vẻ mặt căm giận trong nháy mắt trở nên bí hiểm, khóe miệng nở nụ cười âm hiểm.
Lạc Y Cầm thấy thế, ẩn ẩn rùng mình một cái, trong lòng lặng lẽ vì Lăng Dạ Vũ mà cầu nguyện.
Một nam nhân toàn thân phát ra lãnh khí từ cửa đi đến, Một thân trường bào màu đen càng thêm lạnh lùng nghiêm túc. Môi mỏng khẽ nhếch, ngũ quan hoàn mỹ như điêu khắc, nhưng lúc nào trong người cũng tản ra hàn khí rét lạnh.
Hắn cất bước ngược chiều ánh sáng mà đến, gương mặt vốn mông lung mờ ảo dần trở nên rõ ràng, Ly Yên vừa nhìn thấy, liền trợn to mắt, sao lại là hắn?
Không sai, nam nhân mà Ly Yên gặp được lúc không cẩn thận rơi vào bể lúc trước chính là Thất vương gia Lăng Dạ Vũ, đây cũng xem như oan gia ngõ hẹp, Ly Yên âm thầm cảm thấy may mắn vì hiện tại mình đang hóa trang nên hắn sẽ không nhận ra.
Lạc Y Cầm không biếtvì sao Ly Yên lại có vẻ mặt như vậy, bất quá nàng biết hiện tại nàng không thích hợp lưu lại đây, liền lảo đảo lui ra ngoài.
Lăng Dạ Vũ không để ý đến việc Ly Yên tháo mũ phượng cùng trang sức trên đầu xuống, nhìn gương mặt ghê tởm của Ly Yên cũng không có bất kì phản ứng nào, vẫn bình thản như cũ.
"Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi đã vào Vũ Vương Phủ liền an phận cho ta, không cần gây ra chuyện gì, nếu không ta sẽ không khách khí với ngươi."
Ngữ khí rét lạnh pha lẫn ý tứ cảnh cáo, nói xong cũng không đợi Ly Yên trả lời liền phất tay áo nghênh ngang mà đi.
|