You À! Tui...Tui Yêu You
|
|
khóc.....
"Mình cứ nghĩ daddy và mámy là nh~ người ko bị đồng tiền chi phối chứ /?? Ai ngờ, sao họ lại ép gả mình như nh~ ng` kia chứ?? Cái thế giới mà mình cố gắng thoát ra thật khó khăn. Một nơi giả tạo........ Daddy , mámy tại sao vậy chứ??? Con ghét chuyện đó... "
Bé chạy miết, lòng nghĩ ngợi, mệt mỏi......
MƯA....... MƯA RƠI TÍ TÁCH..... LỘP BỘP..... RÀO RÀO.......... 1 đợt mưa lớn bỗng đổ xuống.....
Lạnh ngắt...... lạnh lẽo..... cô đơn....... và bé chỉ lang thang trên phố 1 mình...... vô cùng mệt mỏi........
Bé ngồi phịch xuống đất để mặc cho nước mặt cứ như tát vào mặt , ánh nhìn vô cảm, gương mặt thất thần , bé như ko còn cảm giác ji` nữa với cái lạnh thấu xương lúc này.... Chợt, bé cúi gầm mặt xuống, ôm đầu gối và khóc nức lên : _Tui mún gặp you wa'....... Hức... Hức.... Bé ngồi đó..... gọi tên hắn...... bé nhớ hắn... ngay trong lúc này....Nước mắt hòa cùng nỗi đau trong bé cứ tăng dần.... Cảm giác hụt hẫng...
Đêm mưa vẫn lạnh lùng , ko ai chú ý đến bé.......
|
Chợt, bé thấy chỗ bé ko còn mưa nữa, nhưng ở ngoài ng` ta vẫn cứ đang chạy để tránh mưa..... Bé từ từ ngước lên, nước mắt vẫn chảy dài..... Hình dáng wen thuộc ấy.... sao bé có thể lẫn lộn vơí ai đc chứ??? Là..... hắn.... Hắn đang đứng đó.....trước mặt bé.... gương mặt bình thường, hơi nhíu mày.... cả ngươì ướt sũng... tay cầm dù đứng đó che cho bé...... Ko nói 1 lời nào, hắn đứng im che mưa cho bé cứ khóc..... Mặc cho người mình thì ướt sũng..... Có thể im lặng là cách tốt nhất vào lúc này.... Bé nhìn hắn, tiếng khóc nhỏ lại.... chỉ còn tiếng ức ức.... Hắn ngồi xuống cạnh bé , mỉm cười buồn : _You sao lại như thế này? Người ướt hết roài kìa! Lạnh hok?
Bé nhìn mình... Ừ nhỉ? Mình đây sao? Một con nhỏ người ướt như chuột lột, đang co rún lại vì lạnh và rét , đầu tóc rũ rượi rối mù , gương mặt đầy nước mắt thất thần.... Bé cố cười gượng : _Tui ko còn nhận ra mình nữa rồi!!! Chán thật........ Hắn nhìn bé, đưa tay lên má bé , lắc đầu : _Ko đâu! You vẫn vậy, ko thay đổi gì cả?
Bé thấy hắn nhòa dần, chợt bé ngã người vào hắn , thì thào : _Tui.... cảm ơn you vì you.... đã đến với tui. Bé mỉm cười rồi ngất đi trog vòng tay hắn.......
Mưa cứ rơi.... Tất bật... vồn vã... mệt mỏi.....
=================================== Bé tỉnh lại trong căn phòng ấm áp và thoang thoảng mùi hoa hồng...... Đầu ko còn nhức nhối và mệt mỏi cũng vơi bớt đi. Bé xoay người vào trong thì....đụng ngay mặt hắn đang ngủ say sưa, nhìn hiền như 1 con thỏ.... (Bé thíck thỏ ^^!) Thoáng giật mình, bé thấy mặt mình nóng nóng :"Sao hắn lại thíck ngủ cạnh mình thế nhỉ? ". Lay lay tay hắn dậy, bé lườm : _Nè! Sao ông và tui lại ngủ chung như thế này hả???
Hắn mơ màng mở mắt, cười với bé rồi.... quàng tay wa ng` bé ôm chặt lại kéo về phía mình , nói gọn lỏn : _Do ôm you ngủ ấm hơn! _Ngủ riêng đc roài, ấm áp gì. Đắp mền vào cũng vậy thui. _Nhưng thíck...... ôm you dễ chịu hơn. _Hơ!!! - Bé chưng hửng - Mà này, ai cho you thay đồ tui thế hả??? - Bé cáu lên khi nhận ra bộ đồ bé đang mặc là của..... hắn. _Hok cóa! Tui nhờ chị hàng xóm wa thay đồ cho you đó. Ai lại tranh thủ cơ hội như thế bao giờ.... You nóng lên vì lạnh như thế mà....- Hắn giải thích trong trạng thái... mơ mơ. _Uhm! Vậy... cảm ơn you. Thật sự là tui đang rất mệt. Hắn cười, nói nhẹ wa tai bé : _Vậy ngủ đi. Mai còn đi học chứ? _Ờ!
Bé gật đầu và cố rút sâu vào người hắn hơn... Cảm giác khi ở gần hắn ko lo toan muộn phiền thật dễ chịu với bé. Bé tin tưởng hắn..... Câu nói của ba mẹ chìm vào wên lãng trong đầu bé.... Bé nhắm mắt ngủ. Giấc ngủ có thể tốt hơn cho bé lúc này.
Sáng hum sau, bé đc hắn cho ăn 1 tô cháo thập cẩm cực ngon và bổ để tẩm bổ lại sức khoẻ sau trận mưa rào hôm qua. _Ôi! Ngon ghê! Tui ăn nghen...- Bé nhìn tô cháo, cười tươi rói _Ờ... Ăn nhìu vào... Hắn nhìn bé ăn, bất giác mỉm cười. Hắn chợt nhìn xa xăm.......
|
"_Con hãy chuẩn bị tinh thần đón vợ sắp cưới của con đi.- Giọng bố hắn lạnh lùng nói. _Sao cơ ạh!? Chẳng phải bố nói con sẽ đc tự do chọn người con thíck sao? _Thời hạn đã gần hết rồi mà con có tìm đc đâu. Đứa này là con của ông bạn thân của bé từ hồi nhỏ. _Sắp đặt vì lợi ích công ty vậy sao ba? _Con đừng nói bằng cái giọng đó. Ba mẹ đặt đâu con ngồi đó, đừng ồn ào nữa. ta nói rồi đó, con đừng nói nhìu. _Ba.... "
Hắn cũng có 1 câu chuyện tương tự như bé..... Hôn nhân sắp đặt vì lợi ích 2 công ty. Hắn bùn tình wa' bỏ đi và gặp bé đúng lúc bé đang ngồi khóc như thế này.....
Hắn bất giác thở dài..... và thấy bé cũng đang buồn phiền chuyện gì đó. Hắn hỏi : _Ủa? Sao vậy? Cháo ko ngon àh? Sao ko ăn nữa.... Bé ngập ngừng khó nói : _Ơ! Tui có chuyện mún nói với you. _Uhm! _Có thể..... cho tui... ở nhà you đc chứ? Tui đang mún tránh ba mẹ mình 1 thời gian. _Sao vậy? You có chuyện gì khó xử sao? _Uhm! Nhưng you đừng hỏi... You đồng ý cho tôi ở đây chứ? - Bé hỏi lại hắn. _Ờ! Tốt thui.... Tui rất vui... - Hắn nở nụ cười thích thú.
Cả 2 cùng cười.... Laị 1 ngày nữa cho những xuất phát sau này..... Sau đó, hắn chở bé đi học , chiều qua nhà bé lấy đồ rồi cả 2 đi làm ở quán trà luôn....
Cả bọn ko biết hắn và bé ở chung, chỉ thấy lạ là trong 2, 3 ngày nay cứ thấy hắn và bé như hình với bóng... thân thiết với nhau hơn trước....... Nhưng sắp có chuyện rắc rối xảy ra !!! .......... Trưa hum đó, do bận 1 số chuyện nên mấy bé ko đến sân sau sớm đc. 15' sau, mấy bé mơí hối hả chạy wa : _Ác thiệt! Đói wa'.... Chắc bọn hắn đang rên chờ cơm.. - Hà Oanh cươì trêu. Cả bọn phá lên cươì..... _Ơ! Hình như bọn hắn đang nói chuyện gì đó có có liên wan đến bọn mình kìa.... - Bé nháy mắt, thông báo vơí cả bọn.
Vưà đến nơi, bé thấy cả bọn đang nói chuyện gì vui vẻ lắm, có nhắc đến tên mấy bé.... Tò mò.... >___< _Đứng nghe lun hay vào đây! - Ngọc Anh hỏi. _Nghe thử đi!! Coi thử bọn hắn nói gì???? Mấy bé đứng nép wa cưả bên cạnh, im lặng......
Trong này, bọn con trai ko biết mấy bé đã đến nên... (Mọi chuyện rắc rối rồi đây!!!) Nhật Tuấn xoa xoa bụng , nhăn mặt : _Trời ơì là trơì!!!!!! ĐÓIIIII...... Sao mấy bé chưa đến nhỉ???? Hix!!! Trễ wa' rồi.... _Uhm đúng đó. Hay mấy pe' bận nhỉ??? Tui cũng đói wa'. Vũ Doanh mỉm cươì vỗ bộp vào vai hắn : _Nè! Công nhận nhờ có ông mà bọn mình wen đc mấy pe' nhé và còn đc ăn cơm trưa nưã. Hắn lườm bạn : _Nói gì thế , ông wen kệ ông, sao lại nhập chung bọn mình lại với nhau.? _Vậy là ông wên lơì cam kết giưã bọn mình rồi chứ gì??? Hay để tôi nhắc lại hả? - Đại Thành chen ngang. Hắn mỉm cươì : _Cam kết là tôi giả vờ wen vơí Thiên Thanh, để đc bé ủng hộ nhìu phiếu hơn trong cuộc thi bầu chọn hotboy của trường mình nưã chứ gì? Và đc làm chủ sân chơi thể thao nưã chứ gì?
|
"HẢ??? HẮN NÓI SAO CƠ???? CAM KẾT.... GIẢ VỜ....... BẦU CHỌN.... LÀM CHỦ....." Bé đứng sững ngươì...... Tim như mún nhảy ra ngoài... Cú shock wa' lớn vơí bé.... "Hắn đã lưà gạt mình sao??? "
_Đúng roài đó!!! Cũng may là ông nhớ đó... Ông làm tốt lắm.. _Mày đúng là giả cứ y như thật!!! - Minh duy cươì khảy. Cả bọn cứ ngồi nói hết kế hoạch ra (Ngốc thế!). Còn hắn thì ngồi im, ko nói gì..... Thật ra bọn hắn ko mún nhắc lại chuyện này, sợ mấy bé vô tình nghe thấy lại hỉu lầm. Nhưng mấy lần hỏi hắn có thật là mến bé ko thì hắn cứ giả lả ko chịu trả lơì. Mấy tên này tức lắm, sợ hắn làm tổn thương và đang trêu đùa bé nên hum nay mơí nói ra nhầm bắt hắn nói thật lòng mình.....
Thật ko ngờ, mấy bé nghe hết......... Mấy bé đứng lặng thinh, nhìn nhau. "Thành Vũ có thể xấu xa như thế sao??? Sao lại .... Cả bọn hắn nưã , toàn những tên lưà đối." (Vơ đũa cả nắm... ^^ ) Bé lạnh lùng bước đi, đầu cúi gầm..... Tim nhói lên đau đớn.... Mt65 nỗi đau mà bé ko biết nói sao.... Nó làm bé câm lặng, ko thể khóc đc... Mấy bé đưổi theo bé, lòng thầm trách bọn hắn đùa wa' trớn vơí tình cảm của bé... Tàn nhẫn!
Trong này, cả bọn vẫn chưa biết gì, thay nhau nói khích hắn..... Hơi ác... Hắn mỉm cươì : _Tao đâu có như bọn mày nói đâu! _Chứ sao? Mày nói rõ hơn đi.... Hắn từ tốn, wa' wen vơí cái kiểu này rồi : _Thiên Thanh wa' trong sáng và có phần lạnh lùng, bé ko dứt khoát trong tình cảm nên ko thể nói rõ ràng rằn bọn tao đang wen nhau. Tao thấy bé lúc nào cũng cấn ngươì ở bên cạnh như để che chở.... Một cô bé lạnh lùng nhưng thật ra rất yếu đuối. Tao thíck bé ở chỗ bé biết điều mình đang làm và cố gắng vươn tơí điều đó cho dù ko có ai bên cạnh. Và tao mún tao là ngươì ở bên cạnh cô ấy mọi lúc mọi nơi...... Nhưng có lẽ wa' khó.... _Thôi đi mày! Cái thằng này, làm gì mà như đang bỏ cuộc vậy hả? _Nhưng....... - Hắn nhíu mày suy nghĩ - Có lẽ tao và bé ko co duyên đâu!!! TT_____TT Tao sắp gặp mặt vợ tương lai rầu...... _CÁI GÌ????? - Cả bọn hét toáng lên. _Ờ!!! Tao cũng chưa bít tính sao nưã...
Cả bọn thở dài , nản........ Nhưng có 1 chuyện nản hơn là bé đã nghe thấy hết... OH MY GOD!!! 0___o
Lúc này, trong công viên.... Bé bước đi thẩn thờ.... và ngồi phịch xuống 1 cái ghế.... ánh nhìn vô định, 1 nỗi mất mát..... Nước mắt bé ko chảy nỗi... Mấy bé khác đưổi theo, nhìn bé thở dài.... Thật ra mấy bé cũng cảm thấy hụt hẫng y như bé nên ko thể nào mở miệng ra an ủi bé và mình đc.... Cả bọn ngồi gần nhau mà lòng trống lỗng.
Chợt như ko chịu nỗi nữa, Yến Nhi đứng phắt dậy : _Mình ko biết phải làm sao cho Thiên Thanh hết bùn, thật sự đó. Vì mình cũng đang cảm thấy rất vô vọng và chán chường.... Bọn hắn thật wa' đáng. Mình còn nghĩ bọn hắn là ng` tốt nhất nưã kìa.... _Có lẽ bọn mình đã nhầm rồi! Mình thấy mệt mỏi wa'.... - Nguyệt Trân thở dài - Đêm noel rất tuyệt nhưng giờ mình thấy nó giả tạo wa'... Y như bọn hắn đang khoa trương mình vậy? _Mình ko rõ.... Thấy bùn wa' !!! - Ngọc Anh lắc lắc đầu. Cả bọn cứ nói hết ra nhầm để bé vơi bớt nỗi bùn.... Mặt bé vẫn lạnh lùng nhìn vô cảm, chợt buông 1 câu shock : _Mình thíck hắn thật lòng....... Nhưng có lẽ mọi thứ.... kết thúc rồi....
|
Sau đó, bé ôm chặt lấy Nguyệt Trân khóc nấc lên...... đau đớn.... bé đã cố nhịn nhưng ko...
Mọi thứ vỡ oà ra.......
Nước mắt tan chảy..........
Con tim chợt nguội lạnh....
Không gian như đông cứng lại nhường chỗ cho nỗi đau.....
Sự hỉu lầm trong thoáng chốc....
Cả bọn nhìn bé , cố nhịn khóc nhưng sao nước mắt cứ rơi.... Một ngày tồi tệ và chán nản cho 2 phía...
Bé ngưng khóc, nói giọng chắc nịch : _Mình sẽ chấp nhận cuộc gặp mặt mà daddy và mámy đã sắp xếp... Mấy bé hét ầm lên : _Cậu có khùng hok? Đừng lẫn lộn như thế chứ?? Dù hắn ko thật lòng nhưng còn vô khối ng` tốt mà, đâu cần cậu phải bắt bưột cươí tên công tử đó chứ? _Mình nghĩ kỹ rồi , trái tim mình đã ngưội lạnh, mọi thứ đã trở thành vô nghĩa rồi!!! - Bé chán nản nói. Cả bọn thở dài.....
Ngay lập tức.... Bé gọi điện cho bà Lâm..... Bé phải wên hắn đi trước khi quá muộn. Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói wen thuộc : _Alô!!! Con iu đó hả??? Mámy chờ điện thoại con bữa giờ rồi nè...... Con khoẻ hok? _Vâng! Con vẫn vậy.... Con mún nói chuyện vơí mámy 1 chút về vấn đề hồi bưã.... _Àh! Mámy biết là con từ chối rồi nên định nhờ ngươì thông báo vơí bên kia huỷ bỏ lễ gặp mặt luôn rồi.... Daddy và mámy sẽ tôn trọng ý kiến của con. _Ko thưa mámy!!! Con .... chấp nhận bưổi ra mắt đó. Hôm nay con sẽ về nhà.... Bà Lâm hoảng hốt : _Ủa?? Có chuyện gì sao con? Hồi bưã con từ chối quyết liệt lắm mà!!! Bé cươì bùn : _Nhưng bây giờ con cảm thấy có từ chối thì cũng vậy thôi nên con sẽ làm theo ý daddy và mámy.... _Oh tuyệt!!! Mámy cũng mong con đồng ý ,.... Chút mámy sai tài xế đón con về nha !! _Dạ! - Bé gật đầu...
Thế là xong.... Trăn trở của bé sẽ kết thúc..... Mệt mỏi....
_REENGGGGGGGGG!!!!!!!!...... REEENGGGGGGGGGG......... Tiếng chuông kết thúc buổi học vang lên vồn vã....
Hắn chạy nhanh ra nhà xe lấy xe chở bé về.... gặp bọn bạn đang đứng đó chơi. Hắn dắt xe chạy lại : _Tao nghĩ kĩ roài, có lẽ tao nên hỏi bé về suy nghĩ của bé về tao...... Vũ Doanh cươì tươi, vỗ cái bốp vào vai hắn : _Có thế chứ? Giờ mày mơí là Thành Vũ mà bọn tao wen chứ!!! Hồi nãy nghe mày nói , tao thấy mày nản wa'.. Tệ thật! _Hừ!!! Đối vơí tao bé tuyệt nhất, ko coá ai hơn đc đâu! Kể cả con bé mà tao chuẩn bị gặp mặt, chắc gì nó đã hơn đc Thiên Thanh....Kể cả bọn con gái trong trường nay đều ko bằng - Hắn tự hào....
|