Anh Hận Anh Yêu Em
|
|
CHƯƠNG 23 : RÚT CUỘC EM MUỐN GÌ? Khi Phó Gia Hào tỉnh lại, phát hiện ra mình vẫn đang nằm trên ghế sô pha nhà Hình Khải, Hình Dục đang ngồi trước bàn ăn uống sữa đậu nành, thấy anh ta ngồi dậy, cô giơ tay chỉ chỉ vào phòng tắm: “Tôi đã chuẩn bị bàn chải và khăn mặt mới cho anh rồi đấy.”
“Cảm ơn. Hình Khải đâu?” Phó Gia Hào lắc lắc cái đầu nặng trịch của mình: “Xin lỗi, lần đầu tiên đến thăm nhà bạn mà lại uống say tới mức này.”
“Hình Khải còn chưa dậy, hôm nay có lẽ anh ấy sẽ không đi học.” Hình Dục vừa nói xong, thì nghe có tiếng gõ cửa.
Vừa mở cửa đã nhìn thấy An Dao, hoàn toàn khác với bộ dạng tối qua, nụ cười rạng rỡ nở trên môi.
“Hình Khải vẫn chưa dậy phải không? Cậu cứ làm việc của cậu đi, lát nữa anh ấy dậy mình sẽ đặt cơm cho anh ấy.” An Dao vừa nói vừa mở tủ lạnh lấy nước uống, cứ như cô ấy mới là nữ chủ nhân của căn nhà này. Mà lần nào đến chơi cô cũng chỉ đi tay không, không phải vì cô keo kiệt không chịu tiêu tiền, mà là đồ dùng trong nhà họ Hình “dư thừa” hơi nhiều.
Hình Dục ừ một tiếng, rồi tiếp tục uống sữa đậu nành.
Trong lúc uống nước An Dao mới để ý thấy người lạ đang ngồi trên ghế sô pha.
Phó Gia Hào chủ động lên tiếng chào hỏi trước: “Chào cô, tôi là bạn học của Hình Khải, Phó Gia Hào.”
“… Khụ khụ, chào anh, tôi là bạn gái của Hình Khải, tôi là An Dao.” An Dao vuốt vuốt ngực, tên thì nghe rất quen, thì ra là một chàng con lai. Hình Khải hình như không thích người này lắm.
Phó Gia Hào gật đầu tán thưởng: “Bên cạnh Hình Khải toàn những cô gái đẹp”, nói rồi anh ta đứng dậy: “Xin lỗi, tôi đi đánh răng đã.”
An Dao chớp chớp mắt, liếc về phía Hình Dục, ý muốn hỏi đang có chuyện gì xảy ra ở đây?
Hình Dục thở hắt ra, nói: “Anh ta vô tình nhặt được ví tiền của mình, thế rồi chẳng hiểu sao lại cùng đón sinh nhật với Hình Khải.”
An Dao gật gật đầu, cô cũng chẳng muốn hỏi chi tiết, tóm lại không phải là một mỹ nữ là được.
Tối qua, Hình Khải gọi điện xin lỗi, thái độ rất thành khẩn, cô có muốn giận dỗi thêm cũng khó.
“Hình Dục, cho tôi mượn một chiếc áo sơ mi được không?” Phó Gia Hào thò đầu ra, lắc lắc mái tóc nâu ướt sũng của mình.
Còn tắm nữa? Hình Dục đứng dậy đi lấy một chiếc sơ mi trắng của Hình Khải đưa cho anh ta.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, Hình Dục mỉm cười mở cửa:”Anh Dương Minh, vừa xuống máy bay phải không?”
“Một giờ trước!” Đặng Dương Minh đặt mấy hộp quà vào tay Hình Dục, cười nói: “Vội vội vàng vàng vẫn không về kịp sinh nhật của Hình Khải, tên tiểu tử đó chắc thầm chửi rủa sau lưng anh không ít.” Anh ngước mắt lên, nhìn lướt qua người An Dao, An Dao lại thận trọng đứng trước ghế sô pha, mặc dù đã gặp nhau rất nhiều lần, nhưng An Dao không sao có thể thân thiết với Đặng Dương Minh được: “Chào anh…”
Đặng Dương Minh hơi cúi đầu đáp lại, rõ ràng thể hiện thái độ bài xích đối với An Dao.
“Hi, xin chào, tôi là Phó Gia Hào, là bạn học của Hình Khải…” Phó Gia Hào vừa mở cửa phòng tắm bước ra thì nhìn thấy ngay lưng của Đặng Dương Minh, anh ta giật chiếc khăn tắm trên đầu xuống, giơ tay bắt tay Đặng Dương Minh chào hỏi.
Đặng Dương Minh khẽ nắm nhẹ tay anh ta một cái, nhìn Phó Gia Hào từ đầu tới chân một cách lịch sự, sau đó quay sang nói với Hình Dục: “Tí nữa anh sang, mọi người cứ nói chuyện đi.”
Hình Dục tiễn Đặng Dương Minh tới tận cửa nhà họ Đặng, đại khái giải thích rõ nguyên nhân vì sao Phó Gia Hào lại xuất hiện ở đây.
Nghe xong, Đặng Dương Minh cười lấy lệ rồi mở cửa mời Hình Dục vào nhà.
Anh lấy từ va li hành lý ra một chiếc hộp nhỏ, đưa cho Hình Dục: “Tặng em, cầm lấy đi.”
Hình Dục mở hộp ra nhìn, là một con dao găm nhỏ bằng bạc của Tây Tạng, làm thủ công rất tinh xảo.
“Cảm ơn anh Dương Minh, đẹp lắm, nhưng sao lần nào anh tặng quà cho em cũng là tặng đồ lưu niệm thế?” Hình Dục lấy con dao găm ra khua khua hai cái.
“Anh tặng đồ trang sức cho em em sẽ đeo chứ? Tặng em quần áo em có mặc không?”
Hình Dục khựng người lại, rồi lắc lắc đầu.
Hai tay Đặng Dương Minh giơ lên cao như muốn diễn tả: “Anh hy vọng cuộc sống của em sẽ màu sắc hơn.”
Hình Dục mím môi khẽ cười, nhưng rồi nụ cười dần dần tắt ngấm, cô trịnh trọng nói: “Chỉ cần tâm trạng của Hình Khải ổn định, thì cuộc sống của em tự nhiên cũng sẽ thoải mái hơn.”
Đặng Dương Minh ngập ngừng, nhìn vẻ mặt cầu khẩn của cô, anh hỏi lảng sang chuyện khác: “Tên tiểu tử đó gần đây lại gây sự rồi phải không?”
Trước mặt một người thông minh không nên nhắc lại cùng một vấn đề, Hình Dục cố nén giận, nghiêng đầu cười: “Không ạ, gần đây áp lực học hành lớn quá. Có thời gian anh hãy nói chuyện với anh ấy nhiều hơn, Hình Khải thích nhất là ngồi tán chuyện cùng anh.”
Đặng Dương Minh ừ một tiếng, anh vẫn không sao nắm bắt được suy nghĩ của Hình Dục.
Hình Dục quay về nhà, Phó Gia Hào đúng là không hề coi mình là người ngoài, đang ngồi trên bàn ăn quẩy, còn nhiệt tình vẫy vẫy tay gọi Hình Dục: “Hôm nay tôi cũng không đi học, cô đi cùng tôi đến vài nơi nhé?” Phó Gia Hào nhìn cô nhướn nhướn mày, tuyên bố “ba điều kiện” kia chính thức khởi động.
Hình Dục còn chưa kịp nói gì, An Dao đã phun một miếng nước trong miệng ra, cô nhìn Phó Gia Hào: “Không phải tôi dọa anh đâu, nhưng anh muốn ra ngoài cùng Hình Dục thật à?”
“Đúng thế, có vấn đề gì không?”
“Anh chán sống rồi chắc?”
Phó Gia Hào hít một hơi, liếc mắt nhìn lên khẩu súng treo trên tường: “Lẽ nào cô ấy biết dùng súng?”
An Dao phì cười, nói với giọng ghen tị: “Anh không biết Hình Dục là đối tượng bảo vệ trọng điểm của Hình Khải à?”
Phó Gia Hào nhớ tới lời cảnh cáo của Hình Khải, anh ta miễn cưỡng nhún nhún vai: “Biết thì biết, nhưng, Hình Dục chủ động hẹn tôi, tôi vô tội, không tin hỏi cô ấy.”
An Dao quay đầu nhìn về phía Hình Dục: “Thật hay giả vậy?”
Hình Dục đương nhiên không thể nói rõ nguyên nhân, đành im lặng ngầm thừa nhận.
An Dao lại một lần nữa quan sát Phó Gia Hào từ đầu tới chân, anh ta đúng là rất đẹp trai, tốt nhất Hình Dục nên rung động trước anh ta, đừng lằng nhằng với Hình Khải của cô nữa.
Hình Dục quay vào phòng thay quần áo, đi đến trước bàn ăn giục: “Ăn nhanh lên, tôi đưa anh đến trung tâm xx.”
“Đùa à?”
“Cậu thấy mình giống đang nói đùa không?” Hình Dục nghiêm mặt.
“Ok! Không ăn nữa, xuất phát thôi!” Phó Gia Hào hào hứng.
Mười phút sau.
Hình Dục đưa Phó Gia Hào đến bên ngoài trung tâm xx, Phó Gia Hào nhìn bức tường cao sừng sững trước mắt, hào hứng tới mức chân tay quay cuồng, nhưng anh ta phát hiện ra một việc, Hình Dục chần chừ không đưa anh ta vào cửa chính.
“Còn chưa mở cửa à?”
“Anh tưởng đây là công viên chắc? Họ đã làm việc từ lâu rồi.”
Con đường này cũng thuộc địa bàn của Trung Nam Hải, anh bị lừa rồi.
“Này, người Trung Quốc các cô chẳng phải có câu nói thế này hay sao, làm người phải trượng nghĩa!” Phó Gia Hào bất lực nhìn trời.
Hình Dục lấy từ trong ba lô ra một chai nước suối đưa cho anh ta: “Chúng tôi còn một câu nói khác nữa, lòng tham không đáy, rắn mà đòi nuốt voi.”.
Phó Gia Hào ho hai tiếng: “Cô đúng là cô gái đặc biệt, thái độ lúc nào cũng rất bình tĩnh.”
Hình Dục không phủ nhận: “Còn hai điều kiện nữa, tiếp tục hay để hôm khác.”
“Cho tôi số di động.”
“Tôi không có di động.”
“Đừng đùa, nhà cô có tiền vậy mà.”
“Tôi không có bạn, nhà lại có máy bàn, tôi cũng chẳng cần liên lạc với ai.”
Phó Gia Hào thấy cô không giống đang nói đùa, nhưng, nhìn cách ăn mặc phục sức của Hình Dục không hề đơn giản, mặc dù màu sắc khá trầm, nhưng đều là quần áo của những nhãn hàng nổi tiếng.
Hình Dục biết anh ta đang nhìn gì, cô chẳng buồn giải thích, chỉ nói: “Nếu hôm nay anh có thể thực hiện hết cả ba điều kiện của mình thì tôi rất biết ơn anh.”
“Nói tới sự biết ơn, liệu cô có nên xin lỗi tôi không?”
“Hả?”
“Cô vô duyên vô cớ chạy tới cổng trường tìm tôi sỉ nhục, chẳng nói chẳng rằng liền bỏ đi, cô còn chỉ thị cho những binh sĩ đó tấn công tôi, sau đó lại đơn phương khiêu chiến, tôi vì tự vệ mà bị cô đánh cho một trận, sau đó lại ép tôi phải diễn kịch trước mặt anh trai cô. Cô không nên có lời xin lỗi trước vô số những hành động vô lý đó của mình à?”
Hình Dục cụp mắt xuống thừa nhận, hỏi: “Đây có được coi là yêu cầu thứ hai không?”
Phó Gia Hào ngượng ngùng.
Anh ta một tay chống tường, thở hắt ra: “Thôi, làm bạn gái của tôi đi. Đây là yêu cầu thứ hai, mặc dù đối với cô mà nói thì có thể được coi là một điều có lợi, nhưng tôi bị cô chọc tức tới mức chẳng còn gì để nói nữa, tạm thời không nghĩ ra yêu cầu nào khác.”
Hình Dục lấy từ trong ví ra năm trăm tệ, quyết đoán gí thẳng vào tay Phó Gia Hào.
“Cô làm vậy có ý gì?”
“Giá qua đêm với một cô gái ở thành phố này khoảng từ một trăm tệ trở lên, năm trăm tệ có lẽ cũng tìm được một cô kha khá.”
Phó Gia Hào vò đầu bứt tai, đập đầu vào tường.
“Được rồi. Mời anh nói ra yêu cầu thứ ba mau đi.” Hình Dục nhìn đồng hồ, bộ dạng như đang sốt sắng.
“Cô… cô làm vậy là ép buộc người ta quá!”
Phó Gia Hào trừng mắt, nhìn về hướng anh cảnh vệ đang bồng súng, ánh mắt anh ta lóe lên những tia nhìn giảo hoạt, anh ta chậm rãi giơ tay chỉ về phía cổng chính của trung tâm xx: “Cô có thể đi qua cánh cổng kia, đứng trong đó đủ mười phút coi như là xong yêu cầu thứ ba.”
Hình Dục nghiêng đầu nhìn, hỏi lại lần nữa để xác định: “Đấy là anh nói nhé, nếu tôi có thể vào trong, thì chúng ta coi như hòa.”
“Đại trượng phu, nói được làm được.” Phó Gia Hào ung dung thổi vào đầu ngón tay.
Hình Dục do dự một lát, rồi đi đến cửa chính. Phó Gia Hào đứng dựa vào tường, bấm giờ, tính toán thời gian mà cô sẽ phải khóc và chạy ra.
Nhưng Phó Gia Hào thật bất ngờ, anh không biết Hình Dục đã nói gì với anh cảnh vệ kia, lại đường hoàng bước vào trong cổng như thế.
Phó Gia Hào vừa hoang mang vừa bước lại, không đợi cho anh đến quá gần, anh cảnh vệ tay bồng súng đã chặn lại.
Còn Hình Dục thì đang ngồi trên chiếc ghế đá phía trong, vẫy vẫy tay với anh ta.
Mười phút sau, cô đi ra rất đúng giờ.
Hình Dục chỉ cười không nói gì, vẫy tay chào Phó Gia Hào lần nữa, rồi ung dung bỏ đi.
Phó Gia Hào nhìn theo bóng cô, tay sờ sờ cằm bật cười, càng không có được lại càng muốn giành lấy, trong biển người bao la, cuối cùng cũng xuất hiện mục tiêu mới khiến anh ta muốn khiêu chiến chinh phục cô gái mạnh mẽ này, nhất định phải chinh phục cô ấy.
“Mình về rồi.” Hình Dục thấy trong phòng khách không có ai vừa thay giày vừa đánh tiếng.
Chỉ nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng ngủ của Hình Khải, ngay sau đó là tiếng đồ đạc rơi.
Hình Dục vội vàng chạy lên tầng, thấy cửa phòng không khóa, cô đẩy cửa bước vào, cô đã nhìn thấy một cảnh không nên nhìn.
Quần áo ngủ của Hình Khải xộc xệch, An Dao ngồi vắt ngang trên người Hình Khải, hai tay vòng ôm cổ anh, tư thế vô cùng gần gũi, ám muội.
Hình Khải hình như nghe thấy tiếng mở cửa, định đứng dậy, nhưng bị An Dao chặn mất tầm nhìn.
“Hình Khải, chúng ta kết hôn đi, đừng tơ tưởng tới Hình Dục nữa, em xin anh đấy Hình Khải, người thật lòng thật dạ yêu anh là em…” Giọng An Dao run run, bộ dạng ngây thơ đáng thương, cô đã nghe thấy Hình Khải gọi tên Hình Dục trong lúc anh ngủ mơ. Cô không thể đợi thêm được nữa, còn tiếp tục thế này, cô có thể nhìn thấy kết cục bi thảm của chính mình.
Hình Khải rất lâu không trả lời, nhìm chằm chằm vào An Dao, cuối cùng, anh từ từ giơ tay lên, áp vào má cô. Kết hôn… nhắc tới từ này anh đột nhiên lại nhớ tới Hình Dục.
Không kìm được anh khẽ thở dài, tiếng động nhỏ ngoài cửa cắt đứt suy nghĩ của anh.
Cũng không biết tại sao, anh đột ngột đẩy An Dao xuống giường, mở cửa phòng ra lao vào phòng của Hình Dục. Nhưng trong phòng trống không, xem ra anh nghĩ nhiều quá rồi…
Đặng Dương Minh đang định ra ngoài, bỗng thấy Hình Dục xiêu xiêu vẹo vẹo từ đằng xa chạy tới, mặt đầy nước mắt, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, anh không nói không rằng cởi áo khoác ngoài khoác lên vai cô: “Sao thế?”
Hình Dục cúi đầu không đáp, nước mắt lã chã rơi.
Đặng Dương Minh khẽ khựng lại, mở cửa kéo cô vào phòng sưởi ấm.
“Xảy ra chuyện gì à?”
Hình Dục cuộn người trên ghế sô pha, liên tục lắc đầu.
Đặng Dương Minh nghi hoặc chớp chớp mắt, vô tình nhìn thấy vết máu trên tay cô, kinh ngạc hỏi: “Chuyện gì thế này? Hình Khải đánh em à?”
Hình Dục từ đầu tới cuối vẫn cúi gằm.
“Vì cô gái tên là An Dao kia phải không?”
Hình Dục khịt khịt mũi, lau nước mắt, cười nói: “Em thật vô dụng, tự mình ngã lại còn khóc, thật là vô dụng…”
Đặng Dương Minh không truy hỏi nữa, yên lặng ngồi một bên quan sát cô, cho tới khi cô rời đi, anh vẫn không biết cô bị làm sao..
|
CHƯƠNG 24 : ANH KHÔNG NÊN MẤT BÌNH TĨNH SAO? Hình Phục Quốc bớt chút thời gian rảnh về nhà ăn cơm, lẽ ra cả nhà đã có thể vui vẻ ăn bữa cơm đoàn viên, nhưng Hình Khải đã đưa ra một quyết định khiến mọi người đều kinh ngạc.
“Hình Khải, các con đều còn trẻ, gặp người lớn bây giờ có phải sớm quá không?” Hình Phục Quốc nhất thời không hiểu, con trai muốn đưa bạn gái về ra mắt ông?
“Thành gia lập nghiệp, đây chẳng phải câu mà bố vẫn hay nói sao? Con đã nghĩ rất kĩ rồi.”
Hình Khải quan sát vẻ mặt bình lặng như tờ của Hình Dục, sắc mặt anh càng lúc càng khó coi, anh rất hi vọng cô sẽ đứng bật dậy mà phản đối, nhưng cô gần như coi mình là người ngoài cuộc.
Hình Phục Quốc quá đỗi bất ngờ, ở vào vị trí khá lúng túng khó xử, ông không truy hỏi gia cảnh của cô gái kia ngay, mà gọi Hình Dục vào phòng hỏi riêng.
Hình Phục Quốc châm thuốc, vẻ mặt khó xử nhìn Hình Dục, không biết nên bắt đầu như thế nào.
“Tiểu Dục con có biết cô gái này không?”
Hình Dục lẳng lặng gật đầu: “Bố An Dao là hiệu phó trường con, mẹ cô ấy là trưởng khoa hồi sức cấp cứu của bệnh viện thành phố, nhà cô ấy ba đời theo nghề y…” những lời cuối cùng dần dần biến mất nơi bờ môi Hình Dục.
“Đợi đã Tiểu Dục, cô gái đó tên là An Dao?” Hình Phục Quốc đột nhiên để ý đến tên của cô gái kia.
“Bố, chuyện này bố hỏi Hình Khải được không?” Hình Dục từ đầu tới cuối vẫn cúi đầu cụp mắt, không nhìn rõ vẻ mặt cô.
Hình Phục Quốc im lặng hồi lâu, vỗ vỗ tay Hình Dục: “Tiểu Dục, bố chỉ muốn nghe con nói một câu thật lòng, con thật sự không muốn lấy Hình Khải? Hay do Hình Khải theo đuổi bạn học của con nên khiến con phải từ bỏ?”
Hình Dục cười lắc đầu, vẫn chỉ im lặng.
Hình Phục Quốc chăm chú quan sát sắc mặt Hình Dục, cho dù chỉ cần thoáng thấy một tia bất mãn nào trong ánh mắt Hình Dục, ông tin mình cũng có thể nắm bắt được ngay, nhưng Hình Dục chẳng có vẻ gì là buồn cả, cũng không thể nói là hoàn toàn vô cảm, dường như cô cố ý tỏ ra thản nhiên thôi.
“Cho dù cô gái tên là An Dao kia cuối cùng có trở thành vợ Hình Khải hay không thì người duy nhất bố lo lắng lại chính là con. Bố không thể để mất người con gái hiếu thuận như con được.” Hình Phục Quốc đã nói rất rõ ràng, nếu Hình Dục không thích An Dao, thì dù ông phải dùng vũ lực để trấn áp cũng quyết không để cô gái kia và Hình Khải được sống bên nhau.
Hình Dục ngồi thụp xuống trước mặt Hình Phục Quốc, mái tóc dài che khuất khuôn mặt cô.
“Bố… con vẫn ổn.”
Hình Phục Quốc xoa xoa đầu cô, mặc dù nói lòng bàn tay mu bàn tay đều là da thịt của mình, nhưng ông vẫn có phần thiên vị, con trai ông đã thích cô gái kia như thế, lẽ nào ông còn có thể làm gì, vác gậy đuổi đánh nó ư?
“Tiểu Dục, để con phải chịu ấm ức rồi.”
“Con không ấm ức gì đâu ạ, Hình Khải vui, con cũng mừng cho anh ấy.” Cô ngẩng đầu lên, mỉm cười.
Hình Phục Quốc mỉm cười một cách bất lực, Hình Dục là con ruột của ông thì có phải tốt biết bao nhiêu.
Hai bố con quay trở lại bàn ăn, Hình Phục Quốc không muốn bàn luận về chuyện của con dâu tương lai trước mặt Hình Dục, cả ba người cùng chìm vào im lặng.
Uống canh xong, Hình Phục Quốc còn vội đi công việc, trước khi đi cũng đã tìm hiểu thông tin cơ bản về cô gái tên là An Dao. Mặc dù Hình Khải rất tùy tiện quyết định việc kết hôn của mình, nhưng hôn nhân của con cái cán bộ cao cấp không phải chuyện đơn giản như anh yêu tôi tôi yêu anh là có thể về sống cùng nhau.
***
Hình Khải múc một thìa canh, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Hình Dục.
“Bố nói gì với em thế?”
“Không có gì. Chỉ hỏi về gia đình An Dao thôi.”
“Còn gì nữa không?”
“Không.”Hình Dục lấy từ trong nồi ra mấy con tôm sông bỏ vào bát canh của Hình Khải.
Hình Khải trừng mắt nhìn cô, tự nhiên anh nổi giận vô cớ.
“Anh muốn đưa An Dao về gặp bố chúng ta, điều đó có nghĩa là gì em biết không? Em không có gì muốn nói sao?”
“Anh muốn em nói gì?” Hình Dục ngẩng đầu, chạy ra trước tủ rượu lấy một chai rượu nho, rót vào hai chiếc ly, rồi cầm ly lên nói, “Chúc mừng” sau đó tự mình uống cạn.
Bàn tay cầm ly rượu của Hình Khải, từ từ đưa lên cao, chất lỏng màu hoa đào sóng sánh theo lửa giận dồn xuống đầu ngón tay anh.
Hình Dục thấy anh không nói gì, có chút gượng gạo, lại rót thêm cho mình một ly khác, định nói gì lại thôi, chỉ đặt ly rượu lên môi, đang định uống thì bị Hình Khải vung tay hất bay.
Thấy vậy, nụ cười của Hình Dục vụt tắt, cô đứng dậy, đi lấy chổi và hót rác thu dọn mảnh thủy tinh vỡ, sau khi quét sạch, cô lại lấy giẻ ra lau nhà, lau xong, rửa tay quay người bỏ vào phòng ngủ.
Hình Khải kéo tay Hình Dục giật lại, nhìn cô trừng trừng với ánh mắt khó tin, cơn giận dồn nén trong lòng không cách nào giải phóng được.
Hàng ngày mỗi lần đi ngủ và ngủ dậy anh đều phải tự nói với mình một lần rằng: Hình Dục là em gái anh, phải đối xử với cô như với chính em gái ruột. Cứ nhắc đi nhắc lại như thế để ru ngủ chính mình. Nửa năm nay, anh đúng là đã làm được điều đó, học cách không để lộ tình cảm ra ngoài. Nhưng Hình Dục dựa vào cái gì mà bĩnh tĩnh như thế khi nghe tin anh muốn đưa An Dao về gặp bố mình? Còn anh dựa vào cái gì mà lại quan tâm tới cảm nhận của cô?
Hình Dục mất đi vẻ điềm tĩnh lạnh lùng thường ngày, cô ra sức hất tay anh ra. Cô đẩy mạnh Hình Khải một cái, nước mắt cứ thế tuôn rơi: “Hình Khải! Đã đủ chưa? Rút cuộc anh còn muốn em thế nào nữa?”
“Muốn em phải thế nào? Câu này anh nói mới đúng chứ?!” Hình Khải quá phẫn nộ, giờ trong đầu anh chỉ có thể nghĩ được rằng, mẹ kiếp, Hình Dục chẳng buồn quan tâm tới anh dù chỉ một chút xíu, chẳng buồn để ý xem anh sống với ai!
Hình Khải thậm chí còn chưa cả suy nghĩ đến việc tại sao mình lại tức giận như thế? Tại sao lại kỳ lạ như thế? Những lời nói cay nghiệt chua ngoa, chẳng qua sự kiểm duyệt của đại não cứ thế buột miệng tuôn ra.
Một cái bạt tai như trời giáng của Hình Dục bổ xuống, tất cả đột ngột dừng lại.
“Hình Khải, anh dựa vào cái gì mà có thể gào thét lên như thế với em?”
Ánh mắt Hình Khải vằn máu, chầm chậm giơ tay lên chỉ vào cô, ngón tay đã bắt đầu run run, không thốt ra được dù chỉ là nửa câu. Đúng thế, anh dựa vào cái gì chứ? Dựa vào việc anh không ngừng diễn kịch hôn hít thân thiết với vô số những cô gái khác trước mặt cô sao? Hay dựa vào việc rõ ràng anh đã biết tình cảm của mình nhưng lại thà chết chứ không thừa nhận là thích cô?
Cuối cùng, Hình Khải giơ tay quệt mắt, đạp cửa đi ra.
Hình Khải ngồi trong mưa, nhớ lại năm mình mười bảy tuổi, anh đội mưa chạy ra bãi rác lục tìm đôi giày thể thao trắng của Hình Dục, anh khi ấy, rất ngốc, còn anh bây giờ, càng ngốc hơn.
Anh lấy hết sức, tự cho mình một cái bạt tai. Anh nếm mùi máu qua kẽ răng, anh rất muốn biết cảm giác lúc này liệu có đau đớn hơn cái bạt tai vừa rồi không, liệu có đau đớn hơn sự đau đớn trong trái tim anh không.
Hình Khải ngẩng đầu lên, để mặc cho nước mưa xối lên người, cứ thế, ngồi suốt một đêm.
Nhưng anh lại không biết rằng…
Hình Dục đứng ngay đằng sau anh, cùng anh dầm mưa cả đêm..
Ngày hôm sau.
Bọn họ đều ốm cả, ai nằm trong phòng ngủ của người nấy.
Cho tới gần tối, Hình Khải mới lảo đảo nặng nề tỉnh dậy. Anh cố gắng lết ra khỏi phòng ngủ, vừa ho vừa đi tìm thuốc giảm sốt, lật tung cả tủ thuốc lên vẫn không tìm thấy thuốc đâu. Hình Dục không có nhà, anh chẳng tìm thấy thứ gì hết.
Hình Khải nằm vật xuống ghế sô pha, không biết là đói hay là mắc bệnh gì nặng, mà đến sức lực để tự rót cho mình cốc nước anh cũng chẳng có nữa.
Lúc này, một tràng ho dài vọng ra từ phòng ngủ của Hình Dục, Hình Khải tưởng mình ù tai nghe nhầm, anh cuộn người trên ghế, toàn thân lúc nóng lúc lạnh.
Không lâu sau, từ phòng của Hình Dục lại vọng ra tiếng bụp mạnh, Hình Khải tỉnh dậy, loạng choạng đi tới trước cửa phòng ngủ của Hình Dục: “Hình Dục… khụ khụ… Hình Dục, mở… cửa…” Anh trượt theo cửa ngồi phịch xuống nền, hai chân mềm nhũn.
Đợi mấy phút, không thấy Hình Dục ra mở cửa, anh đành tự mình đẩy cửa vào, Hình Dục nằm dưới nền, hai tay ôm chặt ngực, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
“Hình Dục?!…” Hình Khải vừa bò vừa lăn xông vào phòng Hình Dục, túm lấy vai cô mà lắc, vội vàng gọi: “Tỉnh lại, tỉnh lại đi, em đừng làm anh sợ Hình Dục…” nhưng cô chẳng có phản ứng gì, Hình Khải phát hiện ra cô đã hôn mê.
Hình Khải vội vàng với điện thoại trên đầu giường, đang định gọi cấp cứu, thì Hình Dục giằng cánh tay anh: “Em không sao…”
Hình Khải sờ trán cô, nóng như lửa, lại cầm điện thoại lên.
“Uống thuốc là khỏi ngay thôi. Tủ thuốc trong phòng sách…”
“Ừ, anh đi lấy.”
Hình Khải bế cô lên giường trước, rồi chạy ra khỏi cửa, chỉ nghe thấy những tiếng loang choang vang lên, anh nhanh chóng cầm một chai nước suối quay vào.
Anh ngồi xuống cạnh giường, ôm vai đỡ cô ngồi dậy, vừa dùng răng mở nắp chai, vừa nhét thuốc giảm sốt vào miệng Hình Dục, cho tới tận khi thấy cô nuốt thuốc xuống anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Hình Dục dựa vào vai Hình Khải, nghiêng đầu nhìn anh, bất giác chau mày, vì thấy ở khóe miệng anh có vết bầm tím.
Cô khó khăn giơ tay lên, rồi lại thõng xuống, mắt cay cay, kéo chăn trùm lên đầu.
Cô núp trong chăn, run rẩy.
Tiếng khóc nghẹn ngào của cô khiến Hình Khải nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra vào tối qua: “Hình Dục, còn nhớ câu trước kia anh từng hỏi em không? Nếu như bây giờ và sau này anh chỉ đối tốt với một mình em, liệu em có thích anh không? Câu hỏi đấy là thật, nhưng… em lại chưa bao giờ cho là thật.”
Hình Dục kéo một góc chăn xuống, ngước nhìn anh với đôi mắt đỏ mọng, cô đợi anh nói tiếp, nhưng anh lại chỉ nói: “Em cần phải sống, sống thật khỏe mạnh, anh chỉ yêu cầu em điều đó thôi.”.
|
CHƯƠNG 25 : NĂM HÌNH DỤC 10 TUỔI Hình Dục tên thật là An Diêu, sinh ra trong một ngôi làng nhỏ khá “hoang vắng”, bố mẹ đều là quân nhân, bố cô tên An Quốc Lương, mẹ tên Diêu Thư Mẫn, tên cô được ghép lại từ họ bố và họ mẹ.
An Diêu rất thích tên của mình, mặc dù từ sau khi cô sinh ra bố mẹ cũng không thường xuyên về căn nhà đó, nhưng cô là An Diêu, cái tên bao hàm tình yêu của cả bố và mẹ, là bảo bối của bố mẹ, cô đã nghĩ thế.
Song, suy nghĩ của cô khá thiên lệch. Bởi vì trong một lần bố mẹ cãi nhau họ đã để lộ ra rằng, nếu không phải vì đứa con gái là cô, họ sớm đã không muốn sống cùng nhau nữa. Bố đạp cửa bỏ đi, còn mẹ tự giam mình trong phòng khóc rấm rứt.
Trong lúc họ cãi nhau, An Diêu đứng trong căn bếp ngay bên cạnh nấu cơm.
Bố mẹ cô hiếm khi về nhà, chỉ có trời mới biết cô vui thế nào, nhưng sau khi nghe những lời họ nói trong lúc cãi vã xong, cô cũng không biết cảm giác trong lòng mình là thế nào nữa, bởi vì sự ra đời của cô chỉ là sự cố ngoài ý muốn, nên chẳng ai bỏ thời gian về nhà chăm sóc quan tâm đến cô.
Cô cúi gằm đầu, những cọng rau bóng mỡ vẫn đang được đảo đều trong chảo, một giọt nước mắt lăn xuống, rơi vào đó, hòa lẫn trong đám dầu mỡ.
Thì ra hai người không yêu nhau cũng có thể sống cùng nhau, thậm chí trong mắt người ngoài họ vẫn là một cặp vợ chồng ân ái đầy thương yêu. Nhưng vấn đề là, cảnh tượng bố mẹ tay trong tay đi dạo trên cánh đồng lúa là giả hay sao? Nếu hai người bọn họ không yêu thương nhau tại sao lại sinh ra cô? Còn nữa, sự quan tâm thỉnh thoảng họ vẫn dành cho cô là ảo ư? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào như thế.
Nghĩ đến đây, An Diêu xịt xịt mũi, tự an ủi mình, cũng may cô đã lớn rồi, có thể tự chăm sóc cho bản thân, không cần phải dựa dẫm vào sự chăm sóc của bất kỳ ai nữa, thậm chí cô còn có thể chăm sóc cho người khác.
Bố, mẹ… con gái vẫn yêu bố mẹ, cho dù bố mẹ không yêu con cũng chẳng sao…
“An Diêu, An Diêu, mau ra giúp bà bắt con gà mái già này nào… Khụ khụ…” Bà Trương đang đứng bên ngoài chuồng gà, mệt tới mức mồ hôi đầm đìa.
“Dạ, cháu ra đây.”
An Diêu sống ở nơi có khá nhiều người già, con cái của họ cũng giống như bố mẹ An Diêu, đều là những quân nhân bình thường, hay trong mắt họ thì là những quân nhân vĩ đại. Họ thường xuyên túc trực nơi tiền tuyến để chống thiên tai cứu người, điều duy nhất mà An Diêu có thể làm giúp những cô những chú giải quyết nỗi lo lắng băn khoăn về hậu phương của mình, chăm sóc cho bố mẹ họ.
An Diêu chạy đuổi theo con gà mái già nhà bà Trương, con gà mái này thỉnh thoảng lại giở chứng, có nhà không về mà cứ chạy ra đầu thôn theo đuôi bọn gà trống.
“Bà Trương, cháu đã bắt con gà mái đó về vườn nhà bà rồi, bà vào nghỉ đi, cháu đi lấy trà cho bà.” An Diêu lau mồ hôi, cười tươi.
Bà Trương cười móm mém, chống gậy chầm chậm đi về vườn, nói: “An Diêu, cháu có biết tại sao con gà mái đó lại cứ hay chạy lung tung không?”
“Tại sao ạ?”
Bà Trương nhấp một ngụm trà, vuốt vuốt mái tóc cô, mặt thoáng buồn: “Ban đầu bà cũng không tin đâu, nhưng nghĩ kĩ lại nơi mà nó thường chạy đến là nơi con của nó bị xe lăn cán chết.”
“Ôi? Ý bà là, con gà mẹ đi tìm con của nó?” An Diêu nghi hoặc hỏi.
“Động vật cũng giống con người, cũng trọng tình trọng nghĩa, mất con đương nhiên chúng rất đau lòng, chỉ có điều, động vật không thể giống chúng ta, muốn khóc thì khóc muốn cười thì cười thôi.”
Nghe xong những lời này, trong lòng An Diêu có một cảm giác không nói ra được. Lần đầu tiên cô cảm thấy, động vật dường như cũng biết khóc, cũng biết buồn. Cô nhìn về chuồng thỏ trong vườn nhà mình, hôm qua một con thỏ con vừa chết, bản thân cô là chủ nhân của những con thỏ ấy, nhưng cô lại chẳng an táng cho nó tử tế, chẳng trách thỏ mẹ từ chối không ăn không uống, có lẽ nó đang oán trách cô đã không trọn tình vẹn nghĩa của một người chủ nhân.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Song khi cô ngẩng đầu lên, đã thấy mắt bà Trương đầy nước, nhưng một giây trước đó bà còn đang cười cơ mà.
“Sao bà lại khóc thế? Bà không khỏe ạ? Cháu đi mời y tá đến nhé?” An Diêu vội vàng đứng dậy, nhưng bà Trương đã nắm lấy tay cô, bà Trương dùng tay áo để lau nước mắt, cười nói: “Ngồi xuống ngồi xuống, bà không sao không sao, chỉ là nhớ thằng con quá thôi…”
Năm ngoái có mấy chú bộ đội mặc quân phục đến làng, chú đi đầu tiên tay bê di ảnh đen trắng của con trai cả bà Trương. Khi ấy bà ôm lấy di ảnh con không hề khóc, cũng không nói với các chú bộ đội kia lời nào. Bà vào nhà đóng cửa lại, không ăn không uống, cứ như thế suốt ba ngày.
Thực ra các đơn vị bộ đội đều bố trí cho gia quyến liệt sĩ một căn nhà rất tốt để dưỡng lão, nhưng không ai muốn rời bỏ mảnh đất quê hương để đến đấy sống. Người già thường nói, một khi đi rồi, con cái họ sẽ không thể tìm được đường mà về.
Mặc dù An Diêu chỉ gặp con trai bà một hai lần, nhưng khi cô biết tin chú mất, cô vẫn khóc lên khóc xuống. Cô đau lòng thay cho bà Trương, càng sợ hãi cho chính mình, cô sợ một ngày nào đó mình cũng sẽ nhận được những tấm ảnh đen trắng như thế.
Song, cô càng hoảng sợ thì càng không thể để lộ ra một chút tâm trạng nào, bởi vì những người sống trong làng này đều hiểu, ngôi làng này là nơi có thể “sản xuất” ra đại hồng thủy. Cho dù chỉ là một con gà chết, một con lợn bị ốm, thì nước mắt họ cũng rơi xuống được. Nước mắt trở thành nỗi nhớ nhung dành cho người thân, trở thành cách để họ thể hiện tình cảm của mình trong bất kỳ hoàn cảnh nào, dù bi thương hay không.
Vì vậy, An Diêu lúc này mới chỉ mười tuổi, một cô bé con đã tận mắt chứng kiến rất nhiều cảnh sinh li tử biệt, vì không muốn những ông già bà lão quan tâm tới cô phải rơi nước mắt, cô chỉ còn cách cố gắng sống thật tốt, cố gắng mỉm cười, giấu kín nỗi nhớ nhung bố mẹ trong lòng. Nếu bức bách quá, khó chịu quá, cô sẽ chạy ra bờ sông hét lớn, gọi bố, gọi mẹ, gọi tới khi nào cảm thấy dễ chịu mới thôi.
Hỉ nộ ái ố, từ lâu cô đã không còn nữa..
|
CHƯƠNG 26 : ĐÍNH HÔN Một tháng sau, khi hai bên cha mẹ đã gặp nhau, Hình Phục Quốc cũng đã suy nghĩ kĩ, quyết định để Hình Khải và An Dao đính hôn vào ngày mùng 8 tháng 8 này. Bố mẹ An Dao chẳng lấy làm lạ trước chuyện này, lại rất hài lòng với Hình Khải, bất luận là gia thế hay bản thân anh, đều khiến bố mẹ cô cảm thấy rất tự hào.
Vợ chồng nhà họ An đều là phần tử trí thức, các nghi lễ nguyên tắc đều rất thành thạo, ấn tượng của Hình Phục Quốc đối với nhà thông gia có thể coi là tạm ổn. Trước mặt bố chồng An Dao tỏ ra hết sức thận trọng, từ lời ăn tiếng nói, về tổng thể đều rất ổn. Hình Phục Quốc cố gắng nở một nụ cười với cô con dâu, nhưng trong lòng ông thì lại âm thầm thở dài.
Sau khi lễ đính hôn kết thúc, Hình Phục Quốc lại vội vội vàng vàng rời đi. Hình Khải chủ động đề nghị đưa bố mẹ An Dao về, và nhét một tấm thẻ tín dụng vào tay An Dao: “Hai chị em đi mua sắm đi, thiếu gì thì mua.” Nói xong anh đưa bố mẹ An Dao ra nhà xe, trên đường đi cười nói vui vẻ, coi như cố gắng làm tròn bổn phận của một người con rể tốt.
***
“Tiểu Dục, chúng ta đi đâu đây?” An Dao khoác tay Hình Dục, để lộ chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh. Mặc dù còn thiếu tờ giấy đăng ký kết hôn nhưng cuối cùng cô cũng đã bước chân vào nhà họ Hình với thân phận của nữ chủ nhân rồi, đấy mới là điều quan trọng nhất.
Hình Dục nhìn đồng hồ, đang định mở miệng thì phía sau có người gọi tên cô.
An Dao và cô cùng quay đầu lại, Hình Dục chau mày, sao lại là Phó Gia Hào.
“Thật trùng hợp quá?” Phó Gia Hào vừa đi ăn cùng mấy người bạn Anh quốc, bước ra cửa đã nhìn thấy Hình Dục, người mà anh ngày đêm nhung nhớ.
Các bạn của Phó Gia Hào vui vẻ nói chuyện với nhau bằng tiếng bản ngữ, Phó Gia Hào nghiêng mặt nhìn bạn, thỉnh thoảng đáp lời, thỉnh thoảng lại nhìn họ cười.
“Phó Gia Hào, tôi nghe hiểu tiếng Anh, anh nói tôi là bạn gái anh, việc này anh đã hỏi ý kiến tôi chưa?” Hình Dục nói thẳng không khách khí.
Phó Gia Hào quay người lại, chớp chớp mắt vô tội: “Tiểu Dục, anh theo đuổi em lâu như thế rồi, em cũng đồng ý đi.”
“Tôi đã nói với anh là không thể, đừng có bám lấy tôi nữa.” Hình Dục chặn một chiếc taxi lại, kéo An Dao vào xe.
Phó Gia Hào bất lực nhìn theo bóng chiếc xe lao vút đi, Hình Dục rõ ràng là chưa có bạn trai, nhưng không chịu cho anh ta cơ hội. Anh ta tới trường đón cô, cô không những vờ như không quen, thậm chí còn cảnh cáo anh ta nếu còn đi theo cô nữa, cô sẽ gọi lính tới xử lý anh.
“Tiểu Dục, thực ra Phó Gia Hào cũng rất ổn mà, phong độ ngời ngời như một hoàng tử, tại sao cậu không thử cho anh ta cơ hội?” An Dao quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe. Một ngày Hình Dục còn chưa lấy chồng, cô còn chưa thể yên tâm.
“Hoàng tử và công chúa chỉ có trong truyện cổ tích mà thôi, ai dám đảm bảo cuộc sống sau này của họ sẽ hạnh phúc mãi mãi chứ?” Hình Dục nói xong câu này lại thấy có chút không hợp lý, cô cười cười, nói: “Mình tin cậu và anh trai mình sẽ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi, bởi vì cả hai người đều biết người kia thật sự cần gì.”
Câu nói này khiến An Dao có chút ngượng ngùng, cô thừa nhận gia thế nhà họ Hình là nguyên nhân chính khiến cô vui vẻ chấp nhận lấy Hình Khải, nhưng cô suy nghĩ rất rõ ràng, nếu tất cả đàn ông trên thế giới này đều không đáng tin cậy thì tại sao cô không chọn cho mình một người đàn ông vừa có tiền, vừa có thế lại có diện mạo chứ?
Huống hồ, nói thật thì, cho dù trong lòng Hình Khải có người con gái khác thì đã sao, không phải Hình Dục thì cũng sẽ là người khác, không phải hôm nay thì cũng sẽ là một ngày nào đó sau khi kết hôn, đàn ông có mấy ai không đa tình, hôn nhân có thể bền vững bao lâu còn phải nhờ vào bản lĩnh của người vợ.
“Tiểu Dục, mình thấy cậu nhìn cuộc đời có chút tiêu cực, thật đấy, mình vẫn luôn muốn hỏi cậu, cậu nhìn những vết thương đầy máu đấy cậu không sợ chút nào sao?” Ý An Dao muốn nhắc đến giờ thực hành trên lớp, trong giờ học đó bọn họ sẽ phải nhìn và tiếp xúc với các loại vết thương, các bộ phận bị thương, đám con gái nhìn thấy cảnh tượng đó thường kêu lên kinh sợ, còn Hình Dục dám lại gần và sờ mó vào chúng.
“Khi cậu đã từng nhìn thấy thứ còn đáng sợ hơn… thì tự nhiên sẽ không còn sợ gì nữa.” Ánh mắt Hình Dục thoáng vẻ bi thương.
An Dao không truy hỏi nữa, đấy chính là điều khiến cô căm hận Hình Dục nhất. Nếu như nói cô có thể cười nói với ai đó thật lòng, thì người ấy nhất định là Hình Khải.
Có điều An Dao cô sẽ khiến Hình Dục tự biết khó mà lui.
Hôm nay là ngày đầu tiên Hình Khải và An Dao đính hôn, buổi tối An Dao ở lại nhà họ Hình, nửa thật nửa vờ bước vào cuộc sống chung giữa hai người. Chuyện này đã được bố mẹ An Dao cho phép, Hình Phục Quốc dùng thái độ im lặng để chấp nhận chuyện này.
Buổi tối trong phòng tràn ngập những tiếng nói cười của một nam một nữ.
Phòng ngủ của hai vợ chồng họ không đóng cửa, chỉ nghe thấy trong phòng, tiếng cười đùa dần dần lắng xuống, không khí lập tức chìm đắm trong sự ấm áp.
Hình Dục không bị điếc nên đương nhiên là nghe thấy hết, cô vốn đang ngồi ăn cơm một mình trước bàn ăn, nghe thấy những thứ không nên nghe, cô cầm bát cơm lên đi vào phòng mình..
Hình Khải thấp thoáng nghe thấy tiếng đóng cửa, lúc này anh vốn đang quấn quýt ôm hôn An Dao, liền bước xuống giường, ra ngồi trước máy vi tính, vờ như rất bận rộn.
An Dao mặc một chiếc váy ngủ rất gợi cảm, nằm trên giường với tư thế gợi tình vô cùng. Cô nũng nịu gọi Hình Khải: “Ông xã… anh sao thế?”
“Cái gì nhỉ… còn chưa lấy đăng ký kết hôn…” Hình Khải cảm thấy mình cũng thật giả dối.
An Dao bộ dạng mời gọi, ngồi dựa vào vai Hình Khải, chu miệng bất mãn nói: “Là em tự nguyện, trừ phi anh không muốn lấy em nữa.”
“Sao có thể thế được, tự nhiên nhớ ra còn một báo cáo chưa làm, em ngủ trước đi.” Nói xong, Hình Khải vỗ vỗ vào má cô an ủi, tiện thể đứng dậy, đi ra giá sách lấy tài liệu.
An Dao nhìn chằm chằm vào lưng anh, cắn cắn đôi môi hồng, phụ nữ có những giới hạn để ràng buộc hành vi của bản thân, huống hồ chuyện này vội cũng không được, đành đợi vậy.
Khi hơi thở đều đều truyền vào tai anh, anh mới buông sách xuống, ngồi dựa vào thành ghế, mệt mỏi thở hắt ra.
Sáng sớm hôm sau.
Hình Khải thu dọn sách vở chuẩn bị đi học, bữa sáng nóng hổi được bày sẵn trên bàn, trước kia là một phần giờ thành hai.
Hình Khải thấy trong lòng không thoải mái, anh sải bước ra khỏi phòng. Lên xe rồi, xe đang chạy bon bon trên con đường yên tĩnh, và khi bóng một đôi nam nữ thoáng lướt qua nơi khóe mắt anh, anh bất giác phanh gấp, cho xe quay lại đầu hẻm.
“Hình Dục! Bỏ tay xuống.” Anh hét lên một tiếng.
Hình Khải lúc đó nhìn thấy cảnh Hình Dục đang nhón chân chạm tay vào trán Phó Gia Hào, anh mở tung cửa bước xuống xe, ngay sau đó, dang tay đấm thẳng vào mặt Phó Gia Hào.
Phó Gia Hào ngã, Hình Khải mới phát hiện ra một vết hằn đỏ do gậy đập vào. Hình Khải sững lại, thấy tay bên kia của Hình Dục cầm một vật, cây phơi quần áo.
Phó Giao Hào vô duyên vô cớ gặp họa hết lần này tới lần khác, cho dù là người tốt tính đến đâu cũng không thể nhẫn nhịn mãi, anh ta nhảy lên, vung tay đấm vào mặt Hình Khải, Hình Khải không kịp đề phòng, loạng choạng hai bước lao vào tường.
Phó Gia Hào chỉ vào Hình Dục rồi lại chỉ Hình Khải: “Này! Hai anh em các người là điên cả sao? Tại sao lại bạo lực như thế?”
Anh ta chẳng qua cũng chỉ là hôn trộm vào má Hình Dục một cái, Hình Dục lập tức nhặt gậy đánh anh ta. Anh ta còn chưa kịp hoàn hồn, Hình Khải đã tung nắm đấm nhằm thẳng mặt mà lao tới, anh em nhà này mắc bệnh hung hăng di truyền hay sao?
Hình Khải còn chưa kịp mở miệng, đã thấy Hình Dục nhặt cây chổi lau nhà lên đập vào gáy Phó Gia Hào một cái, cú đánh này cũng thật hung hăng, khiến người anh em kia ngã lăn ra nền… ngất xỉu.
“…” Hình Khải chớp chớp mắt: “Sao em lại đánh cậu ta?”
“Anh ta đánh anh.” Hình Dục bình thản trả lời. Ngay sau đó cô đứng ra đầu đường đón một chiếc taxi, nhanh chóng cùng bác tài khiêng Phó Gia Hào lên xe, Hình Dục thả cửa kính xuống, vẫy vẫy tay với Hình Khải, cười nói: “Anh, anh đi học đi, em đưa anh ta vào viện.”
Hình Khải hai tay ôm má, nhìn theo chiếc xe đang xa dần, mặt nghệt ra.
|
CHƯƠNG 27 : NĂM ĐÓ EM GÂY SỰ VỚI ANH, HAY LÀ DO ANH NGHĨ NHIỀU QUÁ? Phó Gia Hào nằm trong phòng cấp cứu, dần dần tỉnh dậy, việc đầu tiên anh ta làm sau khi tỉnh là “chất vấn” kẻ bạo lực – Hình Dục.
“Em không chấp nhận tình cảm của anh thì thôi, có cần phải ra tay nặng thế không?” Trên đầu Phó Gia Hào quấn mấy lớp băng. “Hung thủ” xuống tay rất mạnh, y tá nói có thể anh sẽ bị chấn động não nên phải nằm theo dõi.
“Tôi xin lỗi.”
“Chỉ xin lỗi thôi thì không đủ, tôi là trụ cột tương lai của nước nhà! Em phải chăm sóc tôi, chăm sóc cho tới khi bác sĩ khẳng định tôi không sao mới thôi.” Phó Gia Hào điềm tĩnh nói.
“Tôi ra tay có chuẩn mực, chắc chắn không làm tổn thương phần đầu của anh đâu.” Hình Dục trả lời chắc chắn.
“Tiểu thư, cô còn dám nói mình có chuẩn mực?!…” Phó Gia Hào vô thức ngẩng đầu lên, rồi lại bị cơn chóng mặt hành hạ phải nằm lại xuống gối, bất lực nói: “Tôi không hiểu em đang nói gì, tóm lại em phải chịu trách nhiệm”
Hình Dục nhìn anh đầy bất lực: “Đừng quên anh hôn tôi trước tôi mới đánh anh. Hơn nữa bác sĩ nói anh không sao, vết thương không nghiêm trọng tới mức phải khâu, thế mà anh lại bảo y tá băng bó chặt như cái bánh chưng thế kia trông còn ra thể thống gì nữa?”
Phó Gia Hào trừng mắt nhìn cô, thẳng thắn thừa nhận: “Quên mất cô cũng học y…”
“Không sao rồi thì dậy đi, viện phí tôi đã thanh toán cả rồi, giờ tôi sẽ đưa anh về.” Hình Dục đứng dậy, vì không muốn để anh ta đôi co thêm, cô thuê một chiếc xe lăn của bệnh viện.
Phó Gia Hào ngồi vào xe lăn với bộ dạng bất mãn, Hình Dục đẩy xe về phía cửa chính, khi đi ngang qua vườn hoa, anh lại nổi hứng ngắm hoa ngắm bướm, bệnh nhân yêu cầu “đi dạo”.
“Em xem đôi vợ chồng già kia tình cảm chưa. Bao giờ anh già, liệu em có giống như bà vợ kia đi dạo cùng anh?” Phó Gia Hào vẫy tay với một ông lão bệnh nhân khác cũng đang ngồi trên xe lăn.
“Chúng ta thậm chí còn không phải là bạn, anh chỉ là bạn học của anh trai tôi.”
Phó Gia Hào cười nhăn nhở, nói: “Nhắc đến anh em, tôi thật không hiểu vì sao cậu ta lại nổi điên lên như thế, cứ như anh là tình địch của cậu ta không bằng.”
Hình Dục không cười nữa: “Thế thì anh cứ coi tôi như là tình nhân của anh ấy được rồi, dù sao tôi cũng không định lấy chồng.”
“Đừng nói như thế, rất nhiều người theo chủ nghĩa độc thân cuối cùng vẫn kết hôn đấy. Hay là vì muốn từ chối tôi nên em mới nói vậy?”
“Tôi nhớ tôi đã thẳng thắn từ chối anh rất nhiều lần rồi.”
Phó Gia Hào nhún nhún vai: “Tôi biết, nhưng không chừng tới ngày nào đó em sẽ thay đổi ý định, tôi rất tin vào bản thân.”
Hình Dục lắc lắc đầu: “Đừng phí thời gian nữa Phó Gia Hào, tôi chẳng hề có chút tình cảm nào với anh, sau này cũng sẽ không.”
Phó Gia Hào nhìn cô giơ ngón cái lên khen: “Em là cô gái lạnh lùng nhất mà tôi từng gặp, hễ mở miệng là khiến đàn ông hoàn toàn hết hi vọng.”
Hình Dục tiếp tục đẩy xe: “Tôi vẫn sẽ nói câu đó, đừng nhắc đến tôi trước mặt Hình Khải, thực ra anh ấy cũng chẳng hiểu gì tôi cả.”
Phó Gia Hào buồn bã mất một giây, lấy từ trong túi ra một cây trâm, rồi lại nhe răng ra cười: “Hôm nay tôi tới tìm em là có nguyên nhân đấy, vốn định khiến em bất ngờ, ai biết em lại động tay đánh người. Mau xem đi, tôi nhờ bạn đặt làm ở Anh mang về, trên thân cây trâm này có khắc tên em.”
Hình Dục liếc mắt nhìn cây trâm khá tinh xảo, bất giác mệt mỏi thở hắt ra, lúc này cô đột nhiên phát hiện ra Phó Gia Hào và Hình Khải có một đặc điểm chung khá giống nhau, đó là chưa đạt mục đích thì không chịu buông tay.
Thế là, cô ngồi xuống cạnh chân Phó Gia Hào, nghiêm túc nói: “Nói thật với anh, tôi thích phụ nữ. Đừng nói với anh tôi nhé.”
“…”… “?!”… “?!”
Cuộc “đi dạo” vui vẻ lập tức dừng lại.
Phó Gia Hào dựa vào cửa xe taxi, mặt xám lại như xác chết. Tại sao anh ta lại không nghĩ đến khả năng Hình Dục là người đồng tính chứ? Đúng là cô ấy hoàn toàn không có cảm hứng với đàn ông, Chúa ơi…
“Em thích kiểu phụ nữ thế nào?… Xin lỗi, coi như tôi chưa hỏi gì.”
Hình Dục ngồi nhìn ra ngoài cửa xe, mím môi mỉm cười.
Ngày hôm sau.
Trong một giảng đường của học viện ngoại giao, Phó Gia Hào đang trong tâm trạng hết sức bi thương, nằm bò trên bàn than vắn thở dài. Hình Khải ngồi ngay bàn phía sau anh ta, chăm chú nhìn miếng băng quấn quanh đầu anh ta, anh đang suy nghĩ xem có nên xin lỗi hay không. Mặc dù quan hệ của hai người không còn căng thẳng như thời gian đầu nữa, nhưng cũng không đủ để được gọi là bạn.
Tiếng chuông tan học vang lên, Hình Khải đi chen lên cạnh Phó Gia Hào, huých vào tay anh ta một cái, gượng gạo mở miệng: “Này, hôm qua thật ngại quá, trưa nay mời cậu ăn cơm nhé.”
Phó Gia Hào không có phản ứng gì, nhưng đột nhiên, anh ta ôm chặt lấy cánh tay Hình Khải than thở liên miên, động tác này khiến những bạn học khác chú ý, những ánh mắt như đang dò hỏi: hai người đàn ông mà ôm nhau thế kia là có nghĩa gì?
Hình Khải hít một hơi thật sâu, hất hất cánh tay Phó Gia Hào ra, Phó Gia Hào lại nhất định ôm chặt không rời.
“Này, chỉ một gậy mà khiến khuynh hướng giới tính của cậu thay đổi à?”
Mấy từ này đánh đúng vào chỗ đau của Phó Gia Hào, anh ta vòng tay lên ôm cổ Hình Khải…
Mặc dù chuyện Hình Dục đồng tính giống như tiếng sét giữa trời quang, nhưng anh ta đã hứa sẽ giữ bí mật rồi, có điều anh ta không sao chịu đựng nổi cú sốc này, anh ta bi thương ai oán vạn phần rên rỉ: “Khải!… Khải!…”
“Khải cái đầu cậu ấy, mau nói nhanh đi.” Hình Khải thoát khỏi sự bấu víu của anh ta, toàn thân nổi hết da gà,
“Hình Dục cô ấy!… Cô ấy cô ấy cô ấy!…. thật sự từ chối mình rồi.”
Hình Khải vừa nghe xong lập tức hai chân mày giãn ra, nói: “Ồ, đây chẳng phải chuyện tốt sao? Chúc mừng cậu nhé!” Anh sớm đã biết Phó Gia Hào có “ý đồ xấu” với Hình Dục, nhưng Hình Dục chưa bao giờ cho anh ta một cơ hội nào. Chỉ nghe nói tới điểm này thôi, sự thù hận của Hình Khải giờ đã chuyển sang trạng thái cảm thông. Giờ lại thấy vẻ mặt ai oán đau buồn của Phó Gia Hào, tâm trạng của anh thật sự rất vui.
Phó Gia Hào cào cào mặt bàn, lo lắng hỏi: “Cậu không tò mò muốn biết tại sao cô ấy lại từ chối một người đàn ông ưu tú như mình à? Khi những cô bạn gái cùng tuổi đều đang chìm đắm trong tình yêu thì em gái cậu hễ nhìn thấy đàn ông là vác gậy đánh, cậu làm anh sao không quan tâm tới em gái một chút, hả?”
“Thật hài hước, cậu có chỗ nào ưu tú? Có ưu tú thì cũng đâu bằng được tôi?” Hình Khải khinh thường hừ lạnh một tiếng, cố gắng học hành là vì cái gì? Chính là vì muốn nhận được sự nể nang ngưỡng mộ của bạn bè người thân..
Phó Gia Hào lấy hơi: “Đúng! Điểm môn thể dục của mình có kém cậu một chút, nhưng cô ấy là em gái cậu, mình chỉ xếp sau cậu thôi đúng không?”
Đứng đầu lớp là Hình Khải, đứng thứ hai trong lớp là Phó Gia Hào. Khỏi phải nói, cả hai người đều rất có bản lĩnh trong việc “chế nhạo đối phương và tâng bốc bản thân”.
“Trời ơi, cái gì mà điểm thể dục kém một chút, thế gọi là kém một chút sao? Đàn ông không những cần có đầu óc mà còn phải có một cơ thể tráng kiện khỏe mạnh, cậu chẳng qua chỉ là một kẻ chân yếu tay mềm không có khả năng chiến đấu, chưa được vài chiêu đã bị Hình Dục hạ đo đất, chỉ biết ngồi vào góc tường ôm mặt khóc.” Hình Khải hí hửng trước sự đau khổ của kẻ khác.
Phó Gia Hào đưa tay lên sờ sờ băng quấn trên đầu, lại nhìn cánh tay rắn chắc của Hình Khải, lẽ nào Hình Dục chê anh ta không đủ mạnh mẽ nên mới bịa ra lý do hoang đường ấy?
“Khải, cậu đã bị cô ấy đánh bao giờ chưa? Hoặc bị cô ấy đánh thương chưa?”
“…Đương nhiên là chưa! Ngược lại thì có!” Hình Khải trả lời một cách yếu ớt, chuyện cũ không nên nhắc lại.
Trong lòng Phó Gia Hào lại nhen nhóm một tia hi vọng: “Hình Dục thích ăn gì?”
“Hả? Tôi ăn gì nó ăn nấy.”
“Thế cậu thích ăn gì?”
“Việc gì đến cậu!” Hình Khải giở mặt.
“Đừng thế, đều là bạn bè cả mà.”
“Ai là bạn cậu. Đừng có nhòm ngó Hình Dục nữa! Nếu không tôi sẽ cho cậu nếm mùi nam nữ song quyền.” Hình Khải vỗ vào vết thương của Phó Gia Hào một cái, Phó Gia Hào gào lên thảm thiết, Hình Khải nhân cơ hội chuồn mất.
Tan học, Phó Gia Hào mặt dày đòi đi theo Hình Khải về nhà ăn cơm. Hình Khải vốn định từ chối, nhưng nghĩ đến thân phận của một người đàn ông đã có gia đình, cảm giác hai vợ chồng cùng Hình Dục ngồi ăn cơm không khí có chút không tự nhiên, vì vậy anh ra vẻ đồng ý một cách miễn cưỡng, ít nhất thì Phó Gia Hào có thể làm không khí náo nhiệt hơn. Nhưng chỉ được phép dừng lại ở việc ăn cơm, nếu cậu ta có ý định trêu ghẹo Hình Dục, anh sẽ khiến cậu ta phải ôm hận mà về.
Khi họ về đến nhà.
Cảnh đầu tiên đập vào mắt chính là: Hình Dục bận rộn đi ra đi vào, An Dao lại nhàn nhã như quý phi nửa nằm nửa ngồi trên ghế sô pha xem ti vi ăn hoa quả.
“Ông xã về rồi đấy à. Anh Phó, chào anh.” An Dao bỏ chùm nho xuống, tươi cười đi ra cửa đón.
Hình Khải ừ một tiếng, cảm giác Hình Dục như một tiểu a hoàn bị bắt nạt ức hiếp, cảm giác ấy rất lạ, Hình Dục phục vụ hầu hạ anh là chuyện thường tình, nhưng để cô phục vụ một người khác không phải anh thì thật khó chấp nhận.
Anh đi tới cửa bếp, giọng trách cứ có vẻ không vui: “Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi hả, đặt cơm ăn thôi! Em rảnh rỗi đến thế sao?”
An Dao thấy thế không dám lên tiếng, bởi vì chính cô năn nỉ Hình Dục dậy mình nấu ăn, nhưng mùi dầu mỡ trong bếp nồng nặc quá, vì vậy giữa đường cô liền bỏ cuộc, Hình Dục chẳng nói gì, An Dao cũng biết Hình Dục sẽ không giận dỗi, bởi vì dù sao Hình Dục cũng làm việc nhà quen rồi.
Hình Dục im lặng không nói, tiếp tục đảo xào món bông cải xanh.
Hình Khải nghĩ tới trong nhà còn có khách, nên cố nén cơn giận xuống, khoanh tay trước ngực bước vào trong bếp, dùng đầu gối huých vào đùi cô: “Anh đang nói với em đấy, khói dầu mỡ không tốt cho da biết không hả?”
Hình Dục quay lại nhìn anh cười, nhưng do không để ý tới khoảng cách giữa họ, nên trong giây lát môi họ vô tình chạm nhẹ vào nhau.
“…”
“…”
Hình Dục vội giật mình né tránh, quên mất phía sau có chảo rau đang xào, theo quán tính Hình Khải vòng tay ôm lấy eo cô kéo vào lòng… nhưng, anh cũng quên mất phải giữ khoảng cách, lực kéo quá mạnh, trên tay cô đang cầm xẻng xào nóng rẫy.
“Á…”
Hình Khải ôm chặt lấy má ngồi thụp xuống. Hình Dục thét lên.
Hình Dục lấy ngay một chậu nước đá, ép hai vai Hình Khải xuống, để má anh chạm vào chậu nước.
Ngoài phòng khách hai người nghe thấy tiếng ồn ào trong bếp, cùng chạy tới, Hình Khải mặt úp xuống chậu nước, hai tay với với trên không trung như sắp ngạt thở tới nơi.
Phó Gia Hào vô thức cho cả năm ngón tay vào miệng kinh ngạc… cuồng ma giết người.
“Chị dâu, anh bị bỏng rồi, mau đi lấy dầu đi.” Hình Dục vừa ra sức ấn vào gáy Hình Khải vừa chỉ huy.
“Ừ…” An Dao vội vàng quay người đi tìm thuốc, nhưng rồi quay lại hai tay vẫn trống không. “Tiểu Dục, dầu để ở đâu?”
Hình Dục không biết phải giải thích thế nào, lao ra khỏi bếp, nhanh chóng cầm lọ dầu vào, nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh Hình Khải, dùng loại dầu có thứ mùi nhức mũi xoa xoa lên má Hình Khải.
Hình Khải thẫn thờ nhìn cô, đầu óc trống rỗng.
…
Mặc dù được xử lý nhanh chóng và kịp thời, nhưng vẫn còn lưu lại trên má Hình Khải một vết sẹo màu đỏ nhỏ bằng đầu ngón tay.
Lúc ăn cơm, bốn người ngồi trước bàn ăn, mặc dù bị bỏng nhẹ ở má, nhưng điều đó không ảnh hưởng tới khẩu vị.
Phì… “Xin lỗi.” Phó Gia Hào thấy Hình Khải bị “hủy hoại dung nhan”, thật sự không sao nhịn nổi cười.
“…” Hình Khải chầm chậm ngước mắt lên, trừng mắt với anh ta.
Hình Dục vẻ mặt ăn năn, không dám ngẩng đầu nhìn Hình Khải.
“Ông xã à, sao mặt anh lại chạm vào xẻng xào thế? Cũng may không bị bỏng phồng lên?” An Dao đau lòng thổi thổi vào mặt anh.
Phì… Lần này Phó Gia Hào còn chưa kịp lên tiếng xin lỗi, đã bị Hình Khải ấn xuống dưới nền quậy tưng một trận.
Mặc dù lần này Hình Khải quả thật nhìn rất thảm, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui một cách kỳ lạ. Tình huống này rất giống với tình huống năm mười bảy tuổi khi anh lén nhìn Hình Dục tắm. Khi ấy, vì muốn tận mắt nhìn thấy cơ thể nõn nà trần trụi của cô, anh đã làm hỏng khóa cửa phòng tắm và mai phục trong bóng tối chờ mấy tiếng đồng hồ, nhưng kết quả là, anh chỉ thưởng thức được một giây, đã bị Hình Dục đá trúng bộ hạ, cuối cùng, phải nằm an dưỡng trong nhà tắm đúng hai tiếng đồng hồ mới lấy lại sức mà lết được ra khỏi đó.
Một lần nhìn trộm bị đá, một lần miệng áp miệng bị bỏng, kết luận giống nhau, giống như bị điện giật..
|