Quân Sư Vương Phi
|
|
“Như thế nào, ta không thể cười sao? Lúc ta không cười, các ngươi nói mặt ta không chút thay đổi, sống chết giống như pho tượng, được lắm, hiện tại ta cười, các ngươi lại nói ta, hừ.” Ngạo Quân một bên làm nũng giống như đứa nhỏ nhanh nhảu mở miệng, lộ ra bản tính trẻ con. Nếu để cho người khác nhìn thấy, còn không chừng sẽ phát sinh ra cái ‘Đại tai nạn’ gì? “Tốt lắm, tốt lắm, ngươi chừng nào thì trở về a! Đang chờ ngươi ăn cơm đó!”
|
“Ân, cũng sắp trở về……” Còn chưa nói xong, đột nhiên dừng ngay một cái, phía trước có mấy chiếc xe chặn đường, người trên xe nhìn thấy Ngạo Quân liền ngừng lại, lập tức từ trên xe bước xuống, vây quanh nàng , xem ra không phải là chuyện tốt. “Quân, làm sao vậy, phát sinh chuyện gì?” Vũ Tình nghe được thanh âm thắng gấp, sốt ruột hỏi. “Không có việc gì, ta còn có chút việc, rất nhanh trở về. Cứ như vậy, bye……” Ngạo Quân một bên xuống xe, một bên bình thản nói với Ngạo Tuyết, ngữ khí bình tĩnh không một tí gợn sóng, nói xong không đợi Ngạo Tuyết đáp lời liền cúp máy.
|
Ngạo Quân lười nhác tựa vào xe thể thao, mặt không chút thay đổi nhìn lướt qua mấy chục nam tử phía trước đang vây quanh nàng, một nam tử trung niên trên mặt có một vết sẹo thật dài đứng ra đầu tiên, hiển nhiên là lão đại của những người này. Ngạo Quân suy nghĩ một chút, người này là ai vậy? Nàng cũng không biết. Nam tử mặt sẹo thấy Ngạo Quân thản nhiên liếc mắt nhìn bọn họ, không khỏi buồn bực, lại không khỏi có điểm lo lắng, con người này trong truyền thuyết thần thoại hắc đạo, rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại, đối mặt với tình thế như vậy có thể không biểu lộ một biểu tình gì. Nhưng suy nghĩ lại, nàng nhất định là đang sợ muốn chết, kỳ thật nội tâm nhất định sợ phải chết, dù có lợi hại như thế nào thì cũng chỉ là một tiểu cô nương 19 tuổi, bọn họ nhiều người như vậy, còn không tin không thể làm nàng phải khiếp sợ, lại nghĩ tới cừu hận năm xưa, năm đó một đao nhất hận, một đao kia, hôm nay tất yếu phải làm cho nàng sống dở chết dở. Suy nghĩ tới đó, hắn liền tà tà cười rộ lên, nhìn chằm chằm Ngạo Quân, giống như muốn đem nàng ăn sống nuốt tươi , thanh âm nói với Ngạo Quân thập phần khó nghe giống như tiếng vịt chết:“Ngươi chính là nữ nhi của Mạc Trà? Lão đại đứng phía sau màn có thực lực tối quan trọng trong Huyền Long hội lớn nhất trong hắc đạo — Lãnh Diện Thánh Quân?”
|
Ngạo Quân cả kinh, hắn biết mình là nữ nhi của Mạc Trà cũng không kỳ quái, trong giới hắc đạo lão đại nổi danh ai cũng biết, nhưng biết nàng là Lãnh Diện Thánh Quân trừ bỏ nguyên lão Huyền Long hội vài người bọn họ biết ra, cũng không còn người nào khác biết a! Mà những người đó tuyệt không có khả năng phản bội mình , vậy hắn làm sao biết được? Nam tử mặt sẹo đem việc Ngạo Quân khiếp sợ đặt ở trong mắt, đắc ý nói:“Có phải rất kỳ quái làm sao ta biết được thân phận của ngươi hay không ? Hừ, trên đời không có gì là không thể biết được a……” Nam tử mặt sẹo một bên nhìn Ngạo Quân từ trên xuống dưới, một bên vuốt cằm “Không thể tin được người làm cho người ta vừa nghe đã sợ mất mật, thần thoại hắc đạo thần bí nhất — Lãnh Diện Thánh Quân lại là một tiểu nữ sinh, ha ha…… Quả nhiên không thẹn là Mạc Trà nữ nhi.” Vừa nói trong đáy mắt nam nhân liền xuất hiện một hận ý nồng đậm
|
“Ngươi là ai?” Ngạo Quân bình thản nói, nàng lạnh lùng hướng đến người trước mặt nói, nếu không phải nhìn thấy hắn khi nhắc tới nàng đáy mắt xuất hiện hận ý, ba chữ này nàng còn lười nói! “Ta là ai? Ha ha……” Nam tử mặt sẹo cuồng tiếu nói:“Ta đến là để lấy mạng của ngươi, hôm nay chính là ngày cuối cùng Lãnh Diện Thánh Quân ngươi tồn tại trên đời! Hì hì hi……” Rồi lại cười dâm đãng nhìn chằm chằm Ngạo Quân nói tiếp: “Không hổ là Mạc Trà nữ nhi, bộ dạng thật sự đủ mĩ, đủ vị. Lão tử hôm nay tâm tình hảo, trước khi ngươi chết, nhất định hội làm cho ngươi dục tiên dục tử. Ha ha ha……” Nói xong liền vươn tay hướng tới gần Ngạo Quân.
|