Tôi yêu anh mất rồi! tên sao chổi đáng ghét...
|
|
Chương 5 Tại nhà nó 8.30pm Anh nó đang ngồi vắt chân lên bàn xem film, miệng nhóp nhép nhai bỏng ngô, nó đi từ trên tầng xuống thấy anh nó đang xem The Ring thì cũng nhảy vào ngồi vắt chân y như anh nó, tay lấy bỏng ngô ngồi xem. Một lúc sau _Ơ – anh nó thò tay vào hộp lấy bỏng ngô thì chả thấy còn cái gì, cúi xuống xem thì thấy hết sạch bắt gặp ngay lúc nó cũng đưa tay vào lấy bỏng ngô, anh nó nhìn sang bên cạnh thì nó đã ngồi lù lù ở đấy từ bao giờ. Anh nó cười gian. Nó bắt đk “vật gì đó” nhưng vì mải xem nên cũng chả để ý đưa tay lên miệng cắn ngon lành. _AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA! Con ranh này tay anh mày đấy. Nó giật mình quay nhìn lại thì thấy tay anh nó đang ở trên miệng mình còn ngơ ngác nên nó vẫn còn nhai nhai. _A! Con bé này nhả tay tao ra, đâu chết mất. Nó sực tỉnh nhả ngay ra, xl rối rít. _Sr, sr, em ko có cố ý, ko cố ý. _Mày ko cố ý chỉ cố tình thôi đúng ko. _Hìhì – nó gãi đầu _Đâu chết mất thôi, mày phải bồi thường thiệt hại. _Hả, gì cơ? – nó ngơ ngác _Còn gì nữa, bồi thường vì cắn tay tao. _Vậy em phải làm gì? _Làm ôsin cho tao 3 ngày. _Cũng đk. – nó đồng ý vì bình thường anh nó cũng sai nó đủ thứ. _3 ngày phải tuyệt đối nghe lời, cấm cãi. _Rồi, biết rồi, mà khoan bắt đầu từ ngày mai. _Ok, lấy cho tao lon coca mày. _Này, ngày mai mới bắt đầu cơ mà. _Nói nhiều làm gì, lấy mau đi, film đang hay – anh nó vừa nói vừa ngắn mắt vào TV. Nó đành đi vào bếp lấy lon nc cho anh nó. Nó đi ra đứng trước mặt anh nó đưng chắn chắn. Anh nó ngó sang ben này nó chắn bên này, ngó bên kia nó chắn bên kia, cứ như thế cho đến khi anh nó dừng lại, ngước lên và quát. _Con nhóc này, tránh ra xem nào. _Ko _Tránh ra _Ko _Tránh ra _Ko ................. _Thôi, dẹp ra cho tao xem _Ko _Ơ hay, đừng bướng, dẹp ra _Ko Anh nó chả thèm cãi nhau vs nó nữa kéo ngay nó ngồi xuống ghế thế là hết bàn cãi, nó mặt phụng phịu, rồi ngay sao đó thì cười. Nó bắt đầu đếm nhẩm “1, 2, 3” PHỤT _Haha – nó cười lớn trong khi đó thì anh nó đang ướt nhẹp, người toàn nước coca, hoá ra trước đó nó đã lắc lon coca. _Ashhhhhhhhhhh, con bé này, mày dám trọc anh, đợi đấy. Anh em nó dồn nhau chạy khắp nhà, nó vừa chạy vừa cười còn quay lại lè lười trêu anh nó. _Lêu, lêu có giỏi thì bắt ta đi nè, haha. _Đứng lại đó, có giỏi thì đứng lại coi – anh nó mặt hằm hằm, giọng nói đầy tức giận. _Có ngu mới đứng lại cho anh bắt HẾT CHƯƠNG 5
|
Chương 6 Sáng hôm sau 6.30am _Con chở em đi học nha – mama nó nói vs anh nó _Dạ thôi ko cần đâu mama – nó thấy thế thì nhảy ngay vào, nó ko muốn mọi người biết nó là em gái anh nó – con đi học bằng xe đạp dk rồi _Ơ, mày có bị gì ko mà tự dưng đòi đi xe đạp đi học vậy _Thưa anh em hoàn toàn bình thường, chỉ là thích đi xe đạp thôi _Vậy càng tốt, đỡ mệt thân _Hứ _Thôi hai đứa đi học đi ko muộn _Dạ - anh em nó đồng thanh Ra đến cổng anh nó thắc mắc thì liền hỏi _Sao mày ko nói cho hai thằng kia biết mình là anh em _Em ko muốn rước hoạ vào thân thôi, tự dưng tự lành một con bé lạ hoắc mới vào trường lại làm em gái một người nổi tiếng như anh thì chắc em sống ko yên quá _Nhưng hai thằng kia... _Nói cho hai tên đấy thì khác gì đi thông báo vs cả trường cho rồi _Uk Nó đạp xe đến trường vừa đi vừa nghĩ bâng quơ, bỗng KÍT Tiếng xe thắng gấp, từ trong chiếc xe Lamborghini Reventon Roadsters thanh niên cao ráo, đeo kính râm ăn vận, rất sành điệu, nhìn thôi là biết dân nhà giàu. Chàng trai trẻ bước ra mặt hầm hầm tháo cái kính đeo, để lộ khuôn mặt cực đẹp zai làm nó nhìn chăm chăm miệng thì chảy nước miếng ròng ròng. Nhưng ngay sau đó nó như bị giáng xuống địa ngục nhờ có tiếng quát. _NÀY MẮT MŨI CÔ ĐỂ ĐI ĐÂU ĐẤY HẢ?. _Ơ, ... – nó đơ luôn. _Ơ gì mà ơ, đền đi chứ?. _Đk rồi, vậy anh muốn sao – nó khôi phục tinh thần. _Muốn cô đền chứ sao. _Bao nhiêu. _40.000.000. _Hả, gì cơ, 40.000.000 – nó ngây người – xước có một chút mà cũng 40.000.000. _Chứ sao, cô nhìn xe như thế này mà bảo “cũng 40.000.000” là sao? Hay cô ko có tiền chả? _Ukm, ko có tiền chả. _Cái gì chứ, bộ cô định trốn hả, ko bồi thường sao. _Chứ tiền ở đâu ra mà đền. _Thôi đk rồi cô có giấy bút ở đấy ko. _Để làm gì? _Thì cứ đưa đây. Nó lấy từ trong cặp ra một tờ giấy và một cái bút đưa cho anh ta. Anh ta loay hoay một lúc rồi đưa tờ giấy cho nó. Nó mở mắt to hết cỡ, dụi dụi mắt rồi quay sang phía anh ta. _Thấy thế nào? _Tại sao lại thế. _Chứ sao nữa cô ko có tiền đền thì chỉ có như vậy thôi. _Nhưng tôi còn là học sinh. _Cô chỉ cần làm việc sau giờ học từ 5pm đến 7pm. Ok. Nó suy nghĩ một hồi rồi cũng viết lách gì đó vào tờ giấy. Xong nó đưa aanh ta và lên xe định phòn đi nhưng bị anh ta giữ lại. _Còn cái gì nữa – nó thầm nghĩ “vừa sáng ra đã gặp xui rồi”. _Số điện thoại. _0169xxxxxx – nó cau có chả lời. _Ok, đi đi. Nó quay lưng đi mất dạng, vừa vào đến lớp mặt nó hằm hằm, ngồi xuống chỗ cái phịch. Dương thì quay xuỗng chỗ nó hỏi han. _bà sao vậy, bị gì à? _Ko sao hết – nó chả lời. _Nói đi xem nào. _Uk thì bla...bla... – nó kể hết chuyện cho Dương nghe. _Hả, cái gì cơ, làm giúp việc 2 tháng, lại còn phải hết sức phục tùng. _Thì cũng hết cách rồi. _Uk đành chịu vậy, thôi xuống canteen ăn cái gì cho bớt bực đi (đúng là heo). _Uk tui cũng chưa ăn sáng. Thế là nó vs Dương đi xuống canteen, dọc đường đi ai cũng nhìn nó bàng anh mắt như gặp sinh vật lạ vậy, nguyên nhân chính là sự việc ngày hôm qua nó sách cổ anh nó, cũng đúng ở trường nay đâu có ai dám lôi cả họ và tên anh nó ra mà gọi chưa tính là nó còn sách vổ áo mà anh nó ko nói gì, nếu là người ngoài thì chắc là bây giờ đang ở đang bệnh viên húp cháo rồi đâu có yên lành như nó. Nó mặc kệ việc quan trọng là bây giờ nó phải cống nạp cho anh dạ dày cái gì đã. Trong phòng dành cho Duy’s FC. _Con nhỏ đó là cái thá gì chứ? – một con nhỏ tức giận lên tiếng – con nhỏ này là trưởng FC – Hoàng Ngọc Uyên, kiêu kì, chua ngoa, cậy nhà giàu mà lộng hành. _Chúng ta phải cho nó một bài học – một con nhỏ khác lên tiếng. _Nhưng con bé này ko dễ đối phó đâu, anh Duy còn ko dám làm gì nó thì... _Ko sao, chúng ta sẽ hành động trong im lặng, chắc chắn sẽ ko có ai biết. _Đc, vậy kế hoạch sẽ là .......... Nó vào lớp học là lăn ra ngủ luôn chả biết trời đất là gì. Hắn thì chả còn tâm trạng gì mà quan tâm đến nó nữa hắn đang mải nghĩ kế để đối phó vs mẹ hắn. Hehe. BACK TO 7pm yesterday _Con zai iu quý của ta – mama hắn vừa trông thấy hắn đi học về thì chạy đến ôm hắn thơm lấy thơm để. _Mẹ à đừng thế nữa, mẹ mà còn như vậy thì chắc ko có ai dám lấy con đâu. _Ơ hay ta đi lâu ngày mới về mà con nỡ đối xử vs ta như vậy, ko chơi vs con nữa. Nói là đi lâu ngày chứ mới có một tuần à, pama hắn đi công tác bên Mỹ một tuần kí hợp đồng vs một đối tác làm ăn khá lớn. _E hèm – papa hắn đằng hắng. _Ơ, con chào ba – hắn lễ phép lên tiếng. _Ta tưởng con quên ta rồi chứ - papa hắn trách. _Con đâu có dám, pama tìm con có chuyện gì vậy ạ? _Ơ hay, vừa mới... _Ukm, ta có chuyện muốn hỏi con đó – mama hắn cắt lời. _Dạ chuyện gì vậy mama? _Con có bạn gái chưa vậy? – mama hắn chớp chớp mắt. _Ơ... Con còn nhỏ mà (nhỏ quá ha). _Nhỏ gì nữa hả, 17 tuổi đầu chưa có lấy 1 mống (ối papa ơi cả trăm mống rồi ấy chứ). _Hả... – hắn đơ. _Chủ nhật này con phải dẫn bạn gái về ra mắt biết chưa. _Ơ... _Con mà ko dẫn về thì đừng trách pama ác độc, cũng tại con thôi. Đòi ra ở riêng mà ko có bạn gái thì ở riêng làm gì? _Chúng ta còn tưởng con ra ở ngoài để tiện.. _Mama này. _Thôi, ko bàn cãi gì nữa chủ nhật này nhớ đưa bạn gái về. Nhá – papa hắn nói xong kéo luôn mama hắn đi ko kịp để hắn ú ớ thêm câu gì, phải đánh nhanh ko thì hắn lại tìm cớ nọ cớ kia tránh mặt thì khổ, nói cái gì chứ hắn là chúa lí do. END BACK Hắn đau đầu suy nghĩ về việc tối chủ nhật tuần này, trời ơi dối phó sao đây, bây giờ hắn đâu còn em nào đâu, mà cái này ko phải chuyện chơi về xem mặt mà dẫn mấy cái con bồ ham tiền kia thì. Trời ơi sao số con khổ quá vậy nè!!!!!!!!!!!!!! Reng reng reng Chuông báo tan học, nó tỉnh dậy và thu xếp sách vở ra về. Vừa ra đến cửa lớp thì nó nhận được một tờ giấy từ tay một em nhỏ lớp 10. Đưa xong ko nói ko răng em bé đó chạy mất dạng ko để nó hỏi thêm câu nào. “Lên sân thượng có chuyện” Tờ giấy vỏn vẹn có vài chữ nhưng vs nó hiểu đk vấn đề ở ddayaa là qua rõ, biết chắc là chẳng phải chuyện hay gì. Nhưng đay là chuyện liên quan đến danh dự chắc chắn nó sẽ đi. Vo tròn tờ giấy ném vô miệng em thùng rác nó bước đi theo hướng sân thượng. Vừa mở cửa bước vào sân thượng nó đã thấy trước mặt mình là 1 con nhỏ khá xinh đẹp và theo sau là khoảng gần 50 đứa nữa. _Tìm tôi có việc gì? – nó lạnh lùng. Con nhỏ đó ko nói gì mà chỉ bước đến chỗ nó đưa tay lên và... BỐP Con nhỏ đó vừa tát nó!!!!!! _Cái này là do mày dám gọi tên anh Duy. BỐP _Cái này là do mày dám **** anh ấy. BỐP _Cái này là do mày dám sách cổ áo anh ấy. Con nhỏ đó định tát thêm cái nữa thì bị nó giữ lại và... BỐP Nó tát lại con nhỏ đó. _Còn cái này là do mày dám tát tao. _Mày... – con nhỏ đó đơ vài giây rồi hét lên – CÒN ĐỨNG ĐÓ LÀM GÌ MAU XÔNG LÊN. Cảm đám con gai phía sau xông lên đánh nó tới tấp nó cũng đánh chả chứ bộ nhưng bọn chúng quá nhiều và tấn công quá liên tục nên nó ko thể chống cự nổi. Con nhỏ đứng bên ngoài cười ha hả vẻ mặt thoả mãn. _Đó chỉ là cảnh báo cho việc mày dám gọi tên anh Duy và **** anh ấy. Nó nghe thấy câu nói của nhỏ mà thầm nghĩ “trời cảnh báo mà còn thế này thế đến lúc tụi nó biết mình là em gái ông anh kia thì chắc đời mình đi tong quá” (trời ơi suy nghĩ nông cạn biết là em gái ông Duy thì chả ao dám động vào một sợi tóc của bà đâu) do đã qua mệt và kiệt sức nên nó đã ngất lim đi. Bỗng nhiên cửa sân bật mở cái rầm nó nghe thấy loáng thoang tiếng hét của một ai đó và nó đc nằm một vòng tay thật ấm áp. Héhé HẾT CHƯƠNG 6
|
Chương 7 Lúc nó tỉnh dậy thì ko khỏi dật mình vì nó chắc chắn một điều ĐÂY KO PHẢI LÀ PHÒNG CỦA NÓ. Căn phòng vs gam màu trắng, đen làm chủ đạo, diện tích khá rộng nếu ko nói là gấp 3 lần phòng nó. Căn phòng này ko có gì đặc biệt: 1 giường (tất nhiên là rộng), 1 bàn làm việc, 1 kệ sách, 1 TV, 1 laptop, 1 tủ để đồ. Nó còn đang ngơ ngác nhìn quanh căn phòng thì cửa phòng bật mở, HẮN bước vào. _Tỉnh rồi à! Nó vẫn đơ, miệng như á khẩu ko nói đc lời nào, đầu thì suy nghĩ mông lung “phòng này là của... hắn” _Tại sao tôi lại ở đây _Bộ cô ko có nhớ gì hết à _Có gì để nhớ cơ chứ Hắn bất lực đập tay lên trán _Cô óc heo hả? _Nè, anh nói ai óc heo _Tôi nói sai chắc, việc xảy ra vs mình mà ko nhớ là sao? Cô bị đánh, nhớ chưa. _À. Vậy ra cậu là người đã cứu tôi hả? _Chứ còn ai vào đây nữa _Mà sao anh biết mà cứu tôi vậy _Chỉ là vô tình đi qua thôi – chả biết cha xui mẹ khiến gì mà luk đấy hắn lại ở lại trường dạo vòng vòng, ko những thế hướng đi còn nhắm thằng tầng thượng mà lên. _Ra vậy, cảm ơn nhá – nó vừa nói vừa bước xuống giường đi về phía cửa phòng _Cô định đi đâu vậy? _Đi về chứ đi đâu, chả lẽ nằm ăn vạ ở nhà anh _Cô xem bộ dạng mình thế này thì có thể đi đâu – anh cười gian Nó bán tín bán nghi nhìn xuống thì đập vào mắt nó là MỘT CÁI ÁO SƠMI ko những thế nó còn MỎNG TANH _Anh...anh...anh đã làm gì tôi hả Hắn vẫn vẻ mặt cười cười đi về phía nó. Hắn bước nó lùi, cứ thế cho đến lúc lưng nó đập phải tường, bộ mặt nó phải gọi là cực thảm. Hắn chống hai tay lên tường ko cho nó thoát. Hắn cúi thấp đầu xuống dí sát mặt nó. Nó sợ hãi nhắp tịt mắt lại còn hắn thì nhếch môi, ra lệnh. _Mở mắt ra! Nó từ từ hé mắt ra thì thấy hắn đang cười hahả, nó tức mình đá một cái vào trên hắn. Bực tức lên tiếng _Bộ lừa thế hay lắm hả, anh muốn cái gì chứ? _Muốn gì hả, muốn cô làm bạn gái tôi! _Cái gì cơ, anh đừng đùa _Tôi ko có đùa, chỉ muốn nhờ cô qua mặt ba mẹ tôi thôi _Hả, qua mặt pama anh sao? _Đúng vậy, coi như cô trả ơn tôi vì đã cứu cô đi _Được, tôi cũng chả muốn nợ ai cái gì Hai người rơi vào trạng thái yên tĩnh, hắn thì ngồi vẻ mặt đăm chiêu như đang suy nghĩ cái gì đó. Như nhớ ra chuyện gì nó khều khều tay hắn. _Này! _Gì? _Ukm... Ai...ai thay quần áo cho tôi zậy? _Bộ ngoài tôi ra còn ai nữa à! – hắn cười đểu _CÁI GÌ? – nó hét toáng lên _Làm gì mà hét toáng lên thế - hắn vừa nói vừa bịt tai _Làm sao mà ko hét cho đk, anh nói ai thay quần áo cho tôi hả? – nó vớ cái gối đấm thùm thụp vào người hắn – tên khốn này, rốt cuộc ngươi đã nhìn thấy cái gì rồi chứ _A...đau...đau. Này từ từ, bình tĩnh. – hắn khuyên _Nói mau, rốt cuộc ngươi đã thấy gì chứ? – nó thôi đánh Hắn chuẩn bị sẵn tư thế chuần – tất nhiên là... – hắn chạy rồi hét vọng lại – thấy hết rồi _AAAAAAA! Tên khốn kia, ngươi mau đứng lại cho ta – nó đuổi theo hắn “Hai đứa” nó dồn nhau chạy quanh nhà (đừng thắc mắc nha hắn ở riêng mà, nhà lại ko có ai *hehe*). Nó là người hàng trước. _Thôi, thôi, nghỉ chút đi, mệt lắm rồi _Ai biểu cô ko biết tự lượng sức cơ chứ - hắn bước lại gần nó nhưng ko thể thấy nét mặt của nó vì nó đang cúi đầu mà. Nó thấy bước chân của hắn đến gần thì dơ nanh ra đứng nảy lên làm hắn giật mình ngà về phía sau, tay còn đang bám trên vai nó kéo theo nó ngã cùng. RẦM Một cảnh tượng 18 đang diễn ra và kết quả là, KISS...A KISS. Nó mở mắt trợn tròn, hắn thì cũng khá hơn là bao, mắt thì trợn ngược lên thiếu mỗi nước há mồm. tim cả hai đập loạn xạ. 1s 2s 3s 4s 5s Nó giật mình tính đứng dậy nhưng bị một cánh tay nắm lại và kéo nó xuống, nó đổ uỳnh lên người hắn và môi chạm môi kiss tiếp. Hắn hôn nó ko muốn ngừng, bờ môi nó thật mền mại, có vị ngòn ngọt, man mát. Nó có phần ngạc nhiên nhưng nó lại muốn đk hắn hôn, trong đầu thì ko ngừng kêu gào “ko đk” nhưng phản ứng thì đơ ra ko có phản kháng, mặc cho hắn hôn mình. 1p 2p 3p Đến luk nó hô hấp thật kém hắn mới buông tha cho nó. Môi nó có vẻ hơi sưng lên một chút, hơi thở dồn dập. Nó cố gắng thở đều rồi nhìn hắn trừng mắt. _Này, fist kiss của tôi đấy, oa... tôi muốn để dành cơ cho ng` iu cơ mà – nó khóc bù ku bù loa (chị ơi lo gì đằng nào chả là ng` iu rồi chứ, mới cả chị cũng để yên cho ng` ta kiss đấy thôi). _Ê...ê cô cũng là bạn gái tôi cơ mà _Nhưng chỉ là giả thôi cơ mà, ko biết đâu, my fistkiss, ko những thế second cũng mất luôn, oa... – nó vẫn khóc _Bộ cô tưởng chỉ mình cô là fist kiss chắc _Anh đi vs bao nhiêu cô làm sao đảm bảo đk có phải fist hay ko chứ _Này, có nhiều hay ko nhưng đây cũng là fist nhá – hắn phát bực, quay phắt đi – cô tự mua quần áo, tự về nhá! _Ơ, này, này chờ đã... – nó í ới đuổi theo hắn lên lầu hai, lên hết cầu thang thì hắn tự nhiên quay lại làm nó đâm sầm vào người hắn mất thăng bằng xuýt té thì may có hắn kéo tay nó lại, lần này nó dán mặt vào ngực hắn có thể nghe tiếng tim hắn đập luôn. Ko hẹn mà nó và hắn cùng lệch một nhịp. Hắn vội vàng đẩy nó ra nhưng ko dám đẩy ạnh vì sợ nó lại ngã cầu thang tiếp. Nó đỏ mặt cúi vội đầu xuống ko dám ho he. _Cô theo tôi làm gì? Nó ngớ người rồi ngay lập tức trở lại trạng thái bình thường. _Anh cho tui zề nká – nó làm bộ mặt cún _thôi ngay cái bộ mặt đấy đi nhá, nhìn cô giống hệt con milu đó _NÈ....... – nó nổi khùng _Sao? – hắn nhìn nó mang theo cái kiểu “muốn về thì ngoan ngoãn một chút đi” _À, ko có gì, ko có gì, cho tui zề nha _về thì ko thành vấn đề nhưng quần áo cô thì tôi ko có, vậy nhá – hắn soa soa cằm rồi nhún vai bỏ đi Nó vội kéo hắn lại _Ấy ấy, cho tôi mượn tạm bộ quần áo nào bé nhất của anh là đk rồi _Ukm, vậy theo tôi Hắn vào phòng, lục tung tủ quần áo lên tìm đk một cái áo pull màu hồng và một cái quần jean ngố. _Anh mà cũng mặc màu hồng hả _Ko đk hả? đâu phải mỗi con gái bọn cô mới có thể mặc chứ? ko mặc thì đưa đây _Ấy đừng, mặc chứ, mặc để còn về nữa mà. Sau khi nó thay đồ xong thì hắn “hộ tống” nó về nhà. Về đến nhà người ra mở cửa lại là anh nó. _Con ranh kia mày đi đâu mà bây giờ mới về hả? Có biết pama lo lắm ko hả? – anh nó la _Từ tự đâu còn có đó, tí em nói cho _Sao lại xưng em, lại còn pama nữa – hắn nhảy tới hỏi _hả - nó và anh nó đồng thanh _À, ko có gì đâu? _Rốt cuộc mối quan hệ giữa hai người là gì chứ? – hắn nhíu mày _À, à tôi...tôi...tôi là giúp việc ở đây – nó lúng túng _Còn pama? _Hả, cái này...cái này _À, pama ở đây là quản gia, anh Duy coi pama tôi như pama mình nên mới gọi vậy (trời lại còn coi pama tôi như pama mình, nó là một mà) Hắn vẫn còn nghi ngờ thái độ lúng túng của nó, phải điều ta mới đk. _Ukm tôi về đây, chú ý vết thương đấy, chưa lành đâu – nó bị xây xát nhẹ, vài chỗ thì hơi nặng chút xíu nhưng hắn là lo nó thành xẹo nên mới nhắc nhở. _hả vết thương, là sao? _À, tí em nói cho nghe ha, vào nhà đã. – nó đẩy anh nó vào nhà Vào đến nhà anh nó liền hỏi luôn _nói đi, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? tại sao mày đi ùng nó? lại còn ăn mặc thế kia nữa? còn chuyện vết thương là sao? _Anh hỏi từ từ cái nào _Đk rồi, nói đi. _Em bị đánh, hắn ta cứu em nên em đi cùng hắn. Quần áo của em thì bị rách, bẩn nên ăn mặc thế này, còn vết thương là do vụ đánh nhau mà ra _Tai sao mày bị đánh _là chuyện hôm qua lúc em xáh cổ áo anh đó, em đoán tụi đánh em hôm nay là tụi fan của anh, may mà chỉ bị xây xước nhẹ. _Haha anh mày cũng có fan cuồng chứ bộ, lực lượng hùng hậu đúng ko _Hừ, cảnh cáo thôi mà đến 50 ng`, em chả biết anh có cái gì hay ho mà cũng có FC? _Đừng coi thường anh mày nhá. Thôi đi nghỉ sớm đi, pama để anh lo. _Ok. Mọi người trong canteen choáng, chưa bao giờ hắn nói nhiều đến vậy, lại còn đi cãi nhau nữa chứ. Chuyện lạ! Lũ con gái trong trường nhìn nó bằng ánh mắt căm ghét. Cũng đúng thôi một con bé mới vào trường chưa đến 1 tuần lại có thể **** bới Nguyễn Hoàng Khánh Duy-hotboy khối 12, cãi lộn với Trịnh Gia Huy-hotboy khối 11, bây giờ thì đk ngồi cũng bàn với một hotboy khác mới vào trường-Lâm Thiên Vũ. Má ơi! Xung quanh nó toàn zai đẹp, zai xinh. Đã có nam rồi nữ cũng có luôn, là bạn thân của nó Hoàng Thuỳ Dương-hotgirl khối 11. Đó thấy chưa toàn những người nổi tiếng lại còn xinh, đẹp, học giỏi, thuộc hàng “hot” luôn. Ai mà chả tị vs nó chứ. Có vẻ như cuộc sống của nó trong trường sẽ ko thanh bình cho lắm. Nó sẽ có nhiều đối thủ đây! Nhà nó lúc 8h tối Sau khi ăn cơm xong nó lại thực hiện nghĩa vụ xem TV, chơi (nó ko phải học mà). Đang xem TV thì anh nó nhảy vô hỏi. _Ê, mày vs thằng Huy là loại quan hệ gì đây _Bồ - nó lơ đễnh chả lời _HẢ??????? Bồ, mày bị điên rồi – anh nó hét toáng lên _Anh bị giở ng` à, tự dưng hét toáng lên – nó khó chịu _Lại còn nói mày bị điên mới làm bồ thằng đấy, mấy bữa nó đá cho lại lăn ra mà khóc lóc than trời nhá – anh nó xổ một tràng _Ơ hay, anh chưa nghe nội dung làm sao mà lại quát em hả, em nói iu hắn bao h, em bảo em khóc bao h, em làm bồ “thật” của hắn bao h, hả, hả, hả? – nó cũng xổ một tràng _Ơ... – anh nó ngớ ng` - mày bảo bồ thật là sao? _Đầu óc anh bị ji` thế, ko phải bồ thật tức là bồ giả đó _Là thế nào, ko hỉu _zời ơi, hắn nhờ em làm bạn gái để qua mặt pama hắn, hỉu chưa _Ờ, hỉu oài, nhưng tại sao lại là mày mà ko phải đứa khác, còn nhìu đứa xinh hơn mày ối mà _Ờ ha, cái này em cũng ko rò tại sao lại lè em, thôi mai hỏi hắn sau – nó gãi đầu (pó tay chị này lun). _Má ơi, chịu mày rồi – anh nó kí đầu _Ơ hay sao kí em _Lại còn hỏi, tại mày very stupid nên phải làm thế - anh nó cười đểu _Anh đi chết đi – thế là anh em nó rượt nhau khắp nhà (anh em nhà này vui ghê ha). Sáng hôm sau 7.00am _Thưa pama con đi học – anh em nó đồng thanh _Ừ, đi cẩn thận nha con _Dạ - đồng thanh tập 2 Đến trường nó hứng đủ loại ánh nhìn, ngưỡng mộ có, ghét có, quý có, tức giận có,... Nó thầm than tròn lòng “zời ơi con có làm gì nên tội đâu mà phải chịu cái cảnh này chứ”. Vừa lên đến cầu thang thì nó gặp phải tụi con gái khoảng 10 đứa ăn mặc khá sành điệu, nó đoán là dân quậy. Một con nhỏ lên tiếng _Ê, con nhỏ kia có giỏi thì theo tụi tao _Tại sao tôi phải theo mấy người, mấy ng` là cái gì mà tôi phải nghe _Ơ, con nhỏ này đk – nói rồi con nhỏ kia ra dấu cho bọn còn lại và... Nó tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh, cái nhà có vẻ khá cũ kĩ, lại nhiều đồ đạc chắc đây là nhà kho. Nó bị chụp thuốc mê và đk mang tới đây. Nó định đứng dậy mà ko thể nào đứng đk. Hiện tại chân nó đan bị trói chặt, tay cũng vậy, hoàn toàn ko thể cử động đk. Đúng lúc ấy nhà kho bật mở, tụi con gái chặn đường nó bước vào. _Tỉnh rồi à – con nhỏ này có vẻ là chị hai _Tại sao mấy người đưa tôi đến đây _Lại còn hỏi đk à, lý do mày phải là ng` rõ nhất chứ _Tôi chả liên quan gì đến mấy ng` cả, thả tôi ra _Đâu dễ vậy đâu, bắt xong rồi thả ra mà chưa làm gì thì uổng lắm. Tụi bay lên. _Từ từ đã cho tôi biết lý do _cũng đk, cho mày biết lý do cho nó đỡ thắc mắc. Lý do là mày đk gần anh Duy, anh Huy, ngay cả hotboy ms vào mày cũng ẵm luôn _Hừ, tưởng gì, tòn một lũ dại trai. Mấy ng` nghĩ làm thế này thì họ sẽ iu mấy ng` à? Đúng là suy nghĩ điên khùng _Con này chết đến nơi còn mạnh miệng gớm nhỉ, tao ko càn họ iu tụi tao chỉ cần ko ai đụng đến hị hay thân thiết vs hị là đk. ko nói nhiều nữa, đánh nó cho tao. Thế là tụi kia lao vào oánh cho nó bầm dập (khổ thân con pé, thứ lỗi cho t/g nha Nhi). Nó mệt lử rồi thiếp đi. Tụi kia thì bỏ về để một mình nó trong đấy. Nó mất tích đk 2 ngày rồi hắn và anh nó, Vũ, Dương nữa đi tìm nó khắp nơi lục gần tung cái thành phố này rồi. Hắn lo muốn chết luôn, tim thắt lại. “Đau, đau lắm” nó đã đi đâu rồi chứ, nó có biết hắn lo cho nó lắm ko, tại sao đi mà ko nói 1 tiếng ( bị bắt sao mà báo đk). Hắn tìm nó ngày đêm, chỉ mong tìm đk nó thật nhanh thôi. Giờ thì hắn đã hỉu mất đi ng` mình iu cảm giác ra sao rồi HẾT CHƯƠNG 7
|
Chap 8 Nó tỉnh dậy, cả người đau ê ẩm, vết thương chưa đk chữa lành đàng thấm sâu vào người nó đau nhức. Nó đã bất tỉnh nhân sự đk hơn một ngày trời (tại bà này khoẻ nên vầy chứ người bình thường bị đánh xong chả lăn đùng ra bất tỉnh cả tuần chứ ít gì). Một mình nó nhốt trong cái nhà kho ẩm mốc này - nó sợ - sợ cái quá khứ kinh khủng đó lại tiếp diễn với nó. Ngồi gọn trong góc nó mà nước mắt nó lăn dài. “Sao chổi đáng ghét cứu tôi với” nó không thể nói nổi nữa rồi, kiệt sức và mệt mỏi khiến nó tuyệt vọng và đau khổ. Đúng lúc ấy...... Nó tỉnh lại, ngơ ngác nhìn xung quanh căn phòng – một căn phòng trắng tinh. nó nghĩ “ko lẽ mình đang ở trên thiên đàng” “vậy là mình chết rồi sao?” “hix... sao mình chết sớm vậy nè”. Cửa phòng bật mở. _Em tỉnh rồi (ặc. mới có tuần mà thay đổi dữ vậy) – hắn giật mình. Nó nằm mê man cả tuần trời, ngày nào hắn cũng túc trực bên cạnh chăm sóc nó. Ko dời nó tý nào (trừ luk đi WC à nha) mặc cho pama hắn và nó có khuyên thế nào hắn cũng ko chịu vì nó bị như vầy là do hắn gây ra mà. _Bác sĩ – hắn gọi Sau khi kiểm tra cho nó bác sĩ bước ra nói vs hắn vài câu rồi hắn trở lại vào phòng. Nó ngủ mất tiêu rồi. Hắn bước đến bên nó khẽ vuốt mái tóc rồi đặt lên trán nó một nụ hôn. Đúng lúc ấy pama nó và hắn, anh nó, Vũ và Dương bước vào. _Cô bé tỉnh rồi à – pama hắn hỏi _Dạ, cô ấy tỉnh rồi nhưng đang ngủ _Tỉnh là tốt rồi, ta có việc về trước nha – pama hắn và pama nó ra về _Nó tỉnh lúc nào vậy – anh nó hỏi _Sáng nay, lúc đi VS vào thì thấy cô ấy tỉnh rồi _Tỉnh lại là tốt, nó mà nằm đấy nữa chắc còn đường xuống hố quá _Anh về nghỉ đi để tụi tôi ở đây đk rồi – Dương lên tiếng _Ukm, tôi về tắm rửa chút rồi tôi vào – hắn gật đầu Hắn vừa về thì nó dậy. _Nhi, mày tỉnh rồi, mày làm mọi ngườ lo quá – Dương mừng rỡ _Ukm, sr tao cũng đâu có muốn thế - nó nhìn quanh phòng kiếm hắn nhưng ko có thấy, nét mặt nó thoáng buồn _Kiếm chàng hả? Vừa mới về nghỉ rồi, ông ở bên mày cả tuân rồi đấy – Dương cười gian _Đâu... đâu có đâu – nó lúng túng _Thôi, ăn gì ko tao mua cho? – Dương hỏi _Nhắc mới nhớ, tao đói quá rồi, mua đồ ăn đi mua gì cũng đk – nó nhăn mặt Vũ từ nãy h vẫn im lặng, quan sát những biểu hiện của nó, nét mặt buồn rười rượi, cười khổ “tôi cũng quan tâm em như hắn cơ mà tại sao em lại ko dành tình cảm cho tôi”. Rồi đứng dậy ra khỏi phòng. Anh em nó lại ngồi chí choé vs nhau đến lúc Dương mua đồ ăn về. _Này, của mày nè! – Dương đưa cho nó bịch đồ ăn _Thanks mày nha! – nó nhận lấy cái cái bịch đồ _Từ từ thôi kẻo nghẹn mày – Dương vỗ lưng nó _Đói lắm rồi, ko ăn gì cả tuần nay chịu sao nổi – nó phụng phịu _Ukm, ăn đi cho khoẻ - Dương tán thưởng (ăn vừa thôi ko thành heo thì tèo). chap 8 Sau khi chén xong đống đồ ăn Dương đem về thì nó lăn quay ra ngủ (chị này suốt ngày ăn vs ngủ cẩn thận ko phát phì đấy) Tất cả mọi ng` ra về để nó ngủ cho yên. Hắn sau khi về nhà tắm rửa, ăn cơm là lại vào viện tiếp(anh này cho đáo à nha). Vào phòng thì nó đang ngủ rồi, hắn hơi bùn chút vì từ lúc nó tỉnh hắn chưa nói chuyện vs nó đk câu nào. Nhẹ bước đến bên cạnh nó, khẽ vuốt vài sợi tóc trước trán hắn thấy lòng mới thanh thản làm sao. Khẽ thì thầm _Cảm ơn em vì đã tỉnh lại, nếu em ko tỉnh có lẽ tôi sẽ xuống tận âm phủ để lôi em về đấy (kinh). Xin lỗi em về tất cả những gì tôi đã gây ra cho em, xin lỗi vì ko bảo vệ đk em, xin lỗi vì đã để em thành ra như vậy. Xin lỗi em về mọi thứ, chắc em ghét tôi lắm nhỉ? Vì tôi mà em thành thế này mà... _Tôi ko ghét anh! – nó cắt ngang _Em...em tỉnh lúc nào vậy – hắn ngớ người _Từ lúc anh đến – nó tỉnh bơ _Vậy mà bây giời mới dậy là sao? _Tại anh làm tôi mún ói, hết sức chịu đựng rồi nên phải ngăn anh lại trước khi tôi ói hết đồ ăn và còn lại cái bụng đói meo Hắn gật nhẹ - vậy ngủ tiếp đi _ko, anh làm tôi tỉnh rồi ko ngủ lại đk nữa trừ khi cho tôi ăn hay chơi ji` đó mới ngủ tiếp đk Hắn phì cười – vậy để tôi đi mua đồ ăn cho em – hắn đứng dậy nhưng bị nó kéo lại Nó khẽ lắc nhẹ - ko ăn đâu vừa ăn lúc nãy no rồi, ăn nữa chắc thành heo quá _Lo ji`, cô vốn là heo mà – hắn chọc (quay phắt 180o vs cái thái độ quan tâm lúc nãy) _Anh mún chết hả? – nó hét _Này, cô có phải bệnh nhân ko vậy,hét ji` mà to thế _Ờ, nói bé là đk chứ gì, xì – nó trề môi _vậy bây h làm gì để cô ngủ nè _ko mún ngủ, hay là... – nó vuốt cằm – cho tôi đi chơi nha! _Hả, cô có vấn đề về thần kinh à, đang bệnh thế này đòi đi chơi mà bệnh viện có cho đi đâu mà đi _ko cho thì chốn viện bữa chơi coi sao – nó hểnh mũi lên _ko đi, cô mà bị sao nữa chắc tôi chết á _Cho tôi đi đi mà, nằm cả tuần zời, chân tay ko đk vận động bực lắm _Ko là ko, bực cũng phải chịu _Đi mà, pleaseeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee! _But I don’t think so! _Zời, bực anh quá, ko cho đi thì tôi tự đi – nó nhảy cái “phóc” xuống giường đi thẳng ra cửa _Này, đợi đã đi thì đi làm gì mà .... – hắn chạy theo Hai đứa nó đi trong hành lang bệnh viện mà cứ lén lén lút lút, ai nhìn vào ko hiểu nhầm là trộm mới lạ. _Tại cô hết đấy, tự dưng đòi đi chơi. Nhìn xem bây h có khác gì thằng ăn trộm ko - hắn gắt nhưng nói nhỏ thôi ko có người biết thì chết _Ai bắt anh đi theo tôi làm gì tôi mướn anh phải đi à _Hừ, cô tưởng tôi muốn hả, ko đi theo nhỡ cô lại thế nào nữa thì tôi chết à _Ai bắt anh chịu gì đâu, tôi làm tôi tự chịu chứ bộ _Nhưng tôi là người nhận trông cô nè, cô mà làm sao tôi cũng vậy luôn á _Có ai bắt anh trông tôi đâu nhể? _Thế thì thôi, tôi đi về - hắn đứng dậy đi _Xì, cứ đi đi tôi ko cần nhá – nó nói nhỏ Một lúc sau nó vẫn đang mò lối ra thì có cảm giác như đằng sau có người nó quay lại thì............ _Á – nó hét _Trời ơi, làm gì vây, bé mồn thôi ko y tá nghe thấy bây h. Mà thấy tôi cô ghét như gặp ma vậy _Còn hơn cả ma ấy chứ, nhìn anh giống quỷ lắm – nó cười đểu _Cô... đợi đấy!
|
chap 9 Đứng trước cổng bệnh viện nó vươn vai, ngáp ngắn ngáp dài _Thoải mái thật đấy _Thoải mái quá ha? _Tất nhiên r...rồi – nó ngớ người quay lại thì gặp ngay Dương đang đứng lù lù sau nó _Á! Mày làm tao sợ chết khiếp – nó giật mình _Mày hay quá ha. vừa mới tỉnh mà đã trốn đi chơi, tội này đáng đánh _Zời, tao đi chơi chút thôi mà, nằm cả tuần zời ê ẩm cả người rồi _Ko đk đi đâu cả, mày về phòng đi ko tao gọi bảo vệ lôi cổ mày đi đấy _Đừng mà, Dương ơi nể tình bạn bè cho tao đi chơi chút đi mà, ở hoài trong phòng chán lắm rồi _Chán gì mà chán hả? Laptop để làm gì? Ipad, Iphone để làm gì? 3G, GPRS để làm gì? hả? HẢ? – Dương tuôn một tràng _Hix, nhưng trải nghiệm thực tế vẫn hơn mà – nó cố nài nỉ _Đợi sau khi mày khoẻ hẳn thì nói đến thực tế sau nhá _Tôi bảo ko đi thì ko nghe bây h rắc rối chưa – hắn nói nhỏ _Hừ, anh gọi cho nó hả _Đâu có đâu chỉ là nhờ sự trợ giúp của người khác thôi mà – hắn tỉnh bơ _Đợi đấy anh sẽ biết tay tôi – nó lườm hắn một cái toé lửa rồi nhìn Dương thái độ quay 180o – Dương ơiiiiiiiiiiiii! cho tao đi chơi chút thôi mà mày. Đi mààààà! – giọng ngọt sớt _Chút thôi cũng ko đk, đi về phong đi ko tao thông báo vs bệnh viện mày trốn viện thì tự biết hậu quả nhá – Dương đe doạ _Hix... Lên thì lên – nó lếch cái thân lên phòng bọn hắn đằng sau đứng bụm miệng cười Lên đến phòng nó nằm cái “phịch” xuống giường _Làm gì mà bực bội thế - Dương hỏi _Hừ, đợi đến lúc ra viện tao sẽ tính sổ vs mày _Đk, tao sẽ đợi ngày đó nhưng bây h thì nghe tao hỏi đây _Hả? hỏi gì? _Ukm, nghe nè – Dương hắng giọng – Thay mặt những người chưa biết rõ vụ việc này tôi – Hoàng Thuỳ Dương xin đk chất vấn.... _Vào để luôn đi mày vòng vo hoài à – nó chặn họng _Ơ hay chủ toạ đang nói ai cho xen ngang vậy hả? tăng mức phạt bây h _Zời ạ, có gì nói mau coi mày, sốt ruột _Rồi vào đề luôn đây. Nghe cho kĩ nè _Ok _Tại sao mày giấu thân phận của mày? _Hả? _trả lời đi _Cái này... cái này... khó nói lắm _Khó cũng phải nói, hôm này mày mà ko nói chết vs tao _uk thì tao ko thích bám váy ổng thôi _hả? gì cơ? ko thích bám vấy ổng? mày nói hay nhỉ? _Chuyện tao mà – nó tự đắc _Mày có bị thần kinh ko? Vì chuyện mày giấu thân phận mà thành ra nông nỗi này đấy? mày xem lại đi – Dương quát _Kệ tao, chuyện tao tao lo liên quan gì đến cái này _mày nói thế mà nghe đk à? mày có biết mọi ng` lo cho mày lắm ko hả? – Dương nói rồi bỏ ra ngoài _Hừm! Tôi thấy cô nên nghe Dương thì hơn – nhân vật lâu nay chưa xuất hiện h đã tái xuất giang hồ rồi đây. Đó chính là “hotboy lắm chuyện” – Vũ Hoàng Nam. _Ơ, anh tới từ bao h vậy? _Tôi tới cùng Dương, tôi thấy cô nên nghe Dương nói cho mọi người biết đi, giữ gìn sức khoẻ nhá! Bye! – Nam nói rồi cũng đi luôn _Hơ, là sao nhểy? _Cô nên nghe Dương – hắn lên tiếng – vì an toàn của cô thôi _Ko sao đâu, tôi ko muốn quá khoe khoang – nó thở dài _Cô bị điên rồi, vấn đề ko phải là khoe khoang mà là vì cô kìa! – hắn cáu _Ko có gì đâu, tôi sẽ tự lo cho mình _Cô... tuỳ cô thôi nhưng cô nên biết mọi người lo cho cô lắm đấy, hãy nghĩ đến ng` thân xun quanh cô họ quý mến cô như vậy hki chứng kiến cô bị đánh bầm dập họ còn đau hơn cô nhiều! _Vậy, anh nghĩ ai là người đau nhất – nó ngẩng mặt nhìn hắn _Hở? – hắn ngớ ra _Thôi kệ đi, ko nói nữa! Tôi ngủ đây – Nói rồi nó kéo chăn rồi ngủ luôn bỏ lại hắn vs mớ suy nghĩ rối tung, phức tạp
|