Trúc Mã
|
|
Giới Thiệu: Tôi và hắn,lớn lên cùng nhau…
Bản cô nương đây ngang ngạnh,hắn vô cùng phúc hắc.
Tưởng rằng cứ như thanh mai trúc mã trên phim, hắn đối xử với tôi ngọt ngào chiều chuộng.
Ai ngờ tên đó bẩm sinh không hiểu chữ chiều chuộng viết như thế nào…
|
Chương 1:
Tôi đi trên con đường ngập nắng, đưa tay đón lấy một chiếc lá nhẹ rơi xuống.
Thu đến, tôi chia tay bạn trai…Nhưng tôi không khóc. Chỉ một chút ức nghẹn, một chút ủy khuất, một chút buồn bã…
Tất cả chỉ là một chút mà thôi! Tôi đã chia tay lần thứ 3, lần thứ 3 tin tưởng vào tình yêu rồi lại một mình đi trên con đường dài vắng ngắt? Chính tôi cũng không biết là do mình quá dễ dãi trong tình cảm hay quá khao khát yêu đương nữa? Tôi nhìn cuối cùng màn hình điện thoại, hình nền là tôi và người bạn trai cũ. Tôi thẳng tay thay đổi hình nền về chế độ mặc định. Bạn trai cũ của tôi nói rằng:
” Hình như em không quan tâm đến anh, hình như em không yêu anh. Anh không hiểu. Có lẽ vì người em yêu thực sự không phải anh!”
Nhảm nhí! Không yêu thực sự? Vậy ai mới là người tôi yêu thực sự chứ? Trên đời này, kẻ nào chia tay cũng nhàm chán như vậy sao? Tôi đá phải một lon nước nào đó trên đường. Tôi nguyền rủa kẻ nào không biết bảo vệ môi trường, không biết vì cộng đồng, nghiễm nhiên vứt rác bừa bãi. Khốn thật, tôi cúi xuống nhặt cái lon vứt vào thùng. Tôi cố gắng làm thật chậm, nào, ai đã làm ơn thấy người tốt việc tốt mau chụp lại đi nào! Chụp đi, tôi muốn làm người nổi tiếng, tôi muốn lên báo, lên cho thằng cha người yêu cũ của tôi biết mặt. Đáng tiếc, không có ông nhà báo nào “mai phục” gần thùng rác cả, tôi tẽn tò trở về nhà.
Tôi điên rồi! Tôi đang suy nghĩ cái gì vậy? Nhặt rác rồi lên báo? Anh hùng môi trường? Khoe với người yêu cũ? Tuệ Tâm, suy nghĩ lại đi, bị đá hóa ngu luôn hả? Tôi thong thả bước về nhà. Tôi ngó căn hộ sát vách nhà tôi. Im lìm, cửa khóa. Chắc hắn chưa về.Chưa về à? Hôm nay là chủ nhật? Là khóa cửa ngủ hay đêm qua đi xã giao chưa về?
Tôi phủi phủi tay. Lo cho hắn làm gì? Tôi mới vừa bị thất tình. Trái tim mới cần yêu thương sưởi ấm nha!Tôi tra chìa khóa vào ổ. Mở cửa ra. Thu dọn đồ đạc lộn xộn, vào tắm táp lại một chút. Tôi chọn một bộ quần áo ngủ thỏai mái, trèo lên sofa ôm cái gối màu vàng chanh. Bật ti vi, chăm chú xem. Nhưng rồi nhàm chán, tôi nằm xuống sofa, khẽ nhắm mắt. Thật muốn ngủ cho qua cái ngày chết tiệt hôm nay! Nhưng người tính không bằng trời tính, đang lơ mơ thì có điện thoại. Vươn tay mắt nhắm mắt mở, tôi nghe:
” A..alo?”
” Tuệ Tâm, cậu ở đâu?” - tiếng Nhật Dạ choe choé bên kia.
” Bổn cung đang ngủ, đừng làm phiền!”- tôi lè nhè, tôi lúc nào cũng có thói quen nói chuyện với Nhật Dạ như vậy.
” Ngạch nương à, dậy đi! Đi mua quần áo nào. Tháng này vừa lĩnh lương mà!”
” Ngươi đi đi, bổn cung vừa thất tình!”- nói rồi tôi cúp máy luôn. Đặt điện thoại xuống, chuông điện thoại lại reo. Bực mình chết mất!Tôi ngồi phắt dậy, nhấm nút nghe, hét to đùng vào điện thoại:
” Loại nô tì đáng ghét nhà ngươi, bản cung đang ngủ hiểu chưa? Còn gọi nữa lập tức cạo trọc đầu bỏ lồng lợn thả trôi sông!”
“……”
Đầu dây bên kia rất lâu, rất lâu không nói gì. Tôi cũng nhận ra hình như có chút kì quặc. Âm thanh vọng ra từ điện thoại:
” Tuệ Tâm, là tôi. Trưởng phòng Hưng đây!”
Tôi giật nẩy mình. Đầu đổ mồ hôi. Tôi vừa nói gì nhỉ?
” Loại nô tì đáng ghét nhà ngươi, bản cung đang ngủ hiểu chưa? Còn gọi nữa lập tức cạo trọc đầu bỏ lồng lợn thả trôi sông!
”…“ Còn gọi nữa lập tức cạo trọc đầu bỏ lồng lợn thả trôi sông!
Hình như có một chi tiết quan trọng, trưởng phòng Hưng bị …hói thì phải? Cạo đầu?
Thả lồng lợn trôi sông? Hình như có chút không phù hợp. Tôi chết đây! Tuần sau lại làm thêm ca rồi! Tại sao? Ngày hôm nay thật là khốn nạn mà.
___________
Sáng hôm sau, tôi mở cửa đi làm. Vừa bước ra khỏi cửa, tôi thấy cửa phòng sát vách cũng mở ra. Là hắn à?
Áo sơ mi nâu dài tay xắn lên tới khủy, quần tây sơ mi. Áo khóac vest vắt trên tay trái. Xem ra hắn cũng chuẩn bị đi làm. Tôi nhìn hắn, hắn nhìn tôi. Tôi gượng cười:
Buổi sáng vui vẻ!
Hắn cũng cười, ném áo vest vào tay tôi, quay lại vừa khóa cửa vừa nói:
Anh đưa em đi!
________
Tôi ngồi trên xe hắn, thành thục mở một bài hát tiếng Anh. Đây là thói quen của tôi. Khi bắt đầu ngày mới luôn nghe nhạc.
Có chuyện gì à? – Hắn hỏi tôi.
Em vừa chia tay với bạn trai!- tôi không dấu giếm.
Cậu kiến trúc sư đó?- Hắn nheo nheo đôi mắt đẹp.
Ừ!- Tôi thở dài. Giữa tôi và hắn, chưa từng có chuyện riêng. Chuyện của hắn cũng là của tôi mà của tôi cũng vậy. Đã hơn 20 năm quen biết, tôi và hắn ít nhất cũng có tình thân. Chúng tôi vốn được coi là trúc mã thanh mai, oan gia một đôi.
Quên đi!- Hắn hạ chốt một câu.
Ừ, em biết. Rồi cả hai im lặng. Chúng tôi đều có suy nghĩ riêng.
__________
Đến cửa công ty, sau khi để xe vào gara, tôi quay ra đã thấy trưởng phòng kế hoạch Thư Liên chạy ra phía này. Môi tôi giật giật, khắc tinh của hắn đến rồi! Tôi chạy nhanh ra chỗ hắn, giật giật áo vest của hắn, thì thầm:
"Anh Tuấn Khải, tiểu hồ ly đến rồi!
Đầu hắn có thêm mấy vạch đen, hắn cầm cổ tay tôi, nhanh nhẹn chạy đi.Tôi nghe đằng sau còn có tiếng gọi eo éo thướt tha của Thư Liên:
"Phó tổng Khải, anh đợi em một chút! Đi đâu nhanh vậy?
Tôi bụm miệng cười. Chuyện là trưởng phòng Thư Liên rất thích Tuấn Khải. Lúc nào cũng bám riết. Bản tính cô ả luôn điệu đà, tuy có tài nhưng mà bản tính thì khó ưa không chịu nổi. Mặt cô ta già hơn nhiều so với tuổi, lúc nào cũng đầy son phấn, chả thấy chút khí sắc của làn da đâu cả. Vì đeo đuổi quá riết, Tuấn Khải từ thấy phiền sang thấy sợ Thư Liên. Tôi thì lại rất thích thú khi nhìn thấy hắn khổ sở.
Khi có tôi và hắn, tôi thường gọi Thư Liên là “tiểu hồ ly”. Nghe vừa dễ thương lại đúng tính chất. Tôi đi sau Tuấn Khải, thấy hắn nhăn mặt khó chịu, miệng còn lẩm bẩm:
" Chết tiệt, sáng ra đã ám rồi! Lạy các vị chư thần thổ địa, 108 vị La Hán, Phật Tổ Như Lai, Đức phật linh thiêng, làm ơn mang cái giống phiền phức đó đi cho con nhờ!
Tôi:”….”
Ngày xưa mẹ hắn - là cô Hoàng rất thích đi lễ chùa. Sau khi đi lễ về luôn bắt hắn ngồi nghe cô hát kinh và đọc kinh. Cô còn luôn dạy cả hai chúng tôi phải hướng Đạo, luôn tâm sạch tâm vững. Lần nào cúng lễ thắp hương, tôi cũng thấy cô Hoàng lạy một lô xích xông bao nhiêu thần linh, chư vị, nói rất nhanh, lại lẩm bẩm nên tôi cũng chả nghe rõ lắm. Những lúc ấy tôi và hắn thường đứng một bên và mặt cứ méo xẹo đi. Sau hơn 20 năm, cô Hoàng đã truyền đạo thành công vào đầu con trai cô - là hắn - Tuấn Khải. Nhưng mà câu khấn của hắn thực sự rất lộn xộn, tôi cũng muốn bó tay luôn. Tôi và hắn đi sang hai thang máy khác nhau. Tôi là tầng 3, hắn là tầng thượng. Chênh lệch giai cấp! Bất công của xã hội! Tôi bước vào phòng PR, chưa kịp thở thì một cái bóng ôm chầm lấy tôi, sau đó khóc lóc om tỏi:
” Ngạch nương à, tội cho người quá! Tại sao người lại bị thất sủng nữa rồi! Nô tì thật thương người!”
Môi tôi lại giật giật. Cái giọng này là của Nhật Dạ. Tôi đẩy nó ra, chống hai tay bên sườn, thở phì phì:
” Loại nô tì hỗn xược nhà ngươi. Bản cung không thất sủng, bản cung thất tình!”
” Nô tì đáng chết!”- Nhật Dạ cười hì hì.
Cả phòng PR: “…..”
Mấy anh chị em cùng phòng đã quen với kiểu cách nói chuyện này của tôi và Nhật Dạ. Chuyện là chúng tôi cùng xem lén một bộ phim cung đấu khi đang làm việc, sau đó trưởng phòng Hưng bắt được. Chúng tôi tăng ca hơn một tuần trời, sau đó nảy ra cách xưng hô này. Nhật Dạ là bạn thân nhất trong phòng PR của tôi. Chúng tôi cùng tuổi, vào làm việc trong công ty cùng một năm. Cho nên cũng gọi là có duyên đi.Anh chị em trong phòng PR biết tôi vừa thất tình nên cũng chỉ hỏi han động viên vài câu. Họ hẹn tôi thứ 7 này đi liên hoan một bữa xả stress. Tôi đồng ý. Ăn với chơi cứ gọi tôi là đúng người nhất. Nhưng chợt nhớ ra một việc quan trọng, tôi quay sang hỏi Nhật Dạ:
" Trưởng phòng Hưng đâu? "
Nhật Dạ lắc lư lọn tóc trước ngực, nhìn tôi ngạc nhiên:
" Ngạch nương không biết à? Tối qua trưởng phòng Hưng bị tai nạn. Hôm nay nghỉ làm. Chắc phải nghỉ một thời gian. Mọi việc phòng pr giao cho phó phòng Kim Yến xử lý mà!"
Tôi hốt hoảng hỏi lại:
" Hả? Tai nạn? Vì sao?"
Nhật Dạ rất hồn nhiên mở to đôi mắt trả lời:
" Nghe nói a, tối qua trưởng phòng đi xe máy xuống đường, sau đó bị một xe chở lợn đâm vào!
Tôi:”….”
Đâm khéo vậy sao, xe chở lợn.
” Loại nô tì đáng ghét nhà ngươi, bản cung đang ngủ hiểu chưa? Còn gọi nữa lập tức cạo trọc đầu bỏ lồng lợn thả trôi sông!”
Tự dưng cảm thấy cái lồng lợn tôi nguyền rủa đã trôi vào bệnh viện, an dưỡng cùng trưởng phòng Hưng. Tôi lấy bút, giấy, quyết định viết một bức di thư để lại. Vĩnh biệt thế giới này, tôi đi đây!!!
Hẳn là sẽ rất thảm! Vô cùng, vô cùng thảm…Tôi phải làm sao đây? Đâm vào đâu không đâm, sao đương nhiên lại húc vào xe chở lợn?
|
Chương 2:
Sau một hồi thê thảm, vô cùng thê thảm đó, tôi nhanh chóng bị phó giám đốc gọi lên. Phó giám đốc- là Tuấn Khải.
Tôi miễn cưỡng đi lên.
Mở cửa phòng, tôi thấy hắn đang chăm chú với đống tài liệu. Cái dáng hắn nghiêng đầu, hơi cúi xuống cầm bút. Ngón tay dài cầm xấp tài liệu, tinh thần sắc nữ của tôi lại lên cao.
Trời phú cho hắn rất đẹp trai, phong trần. Hắn rất cao, sống mũi thẳng, làn da không trắng không đen mà sáng mịn chắc khoẻ. Tôi ngắm hắn bao nhiêu năm trời mà vẫn không chán. Trời phú, trời phú mà!
Đừng để vẻ ngoài của hắn đánh lừa. Hắn chính là một tên điên thực sự. Tôi cam đoan. Tôi đã chịu đựng hắn trong suốt hơn 20 năm trời.
Hắn hơn tôi 5 tuổi. Rất khốn là khi hắn ngoáy mông đi học mẫu giáo thì tôi mới oe oe chào đời.
Ngày tôi mới sinh, khi bố tôi đi loanh quanh khu chung cư để nghĩ tên làm giấy khai sinh cho tôi, hắn mới 5 tuổi miệng ngậm ống hút hộp sữa đến hỏi: "Chú, chú nghĩ gì thế?"
Bố tôi rất ân cần giải thích về chuyện tôi chui ra từ bụng mẹ tôi và trở thành em của hắn thế nào, cả chuyện hai họ nhà tôi cãi nhau vì tên tôi ra sao. Bố tôi kể hắn chớp chớp đôi mắt ngây thơ: ” Là con gái hả chú?”
Bố tôi gật đầu. Hắn nghĩ nghĩ một lúc, rồi để lại phát ngôn có tính trọng đại nhất cuộc đời tôi:
” Chú, đặt là Tụê Tâm đi!”
Sau đó, tên tôi là Tuệ Tâm thật!
Còn tên phúc hắc kia được cả chung cư khen là thông minh, sắc sảo. Tuệ Tâm, cái tên quá hay! Trí tuệ và tâm hồn, điềm tĩnh và thanh cao.. quả nhiên rất tốt!
Tôi cũng khâm phục hắn, tại sao một đứa trẻ năm tuổi lại có thể tinh thông Hán học như thế! Nhưng đến một ngày, tôi phát hiện ra, cái tên Tuệ Tâm tuyệt mĩ kia là tên của một bé gái mà hắn từng thích ở trường mẫu giáo.
Hắn đâu có nghĩ cái gì, hắn ốp tên người hắn thích lên người của đứa trẻ như tôi!
Ý nghĩ đầu tiên khi biết sự thật là muốn băm hắn thành cám, nát tươm, nát bét.
Nhưng hắn cũng không đắc ý được bao lâu. Tôi càng lớn càng phát triển ngược lại với cái tên Tuệ Tâm. Tôi lên lớp 1, học hành vô cùng tối dạ, đã vậy còn ị đùn ra lớp. Tâm hồn tôi cũng chả đẹp đẽ như bố tôi mong. Tôi giằng đồ chơi với trẻ con hàng xóm, trên lớp toàn bị đứng góc vì nói chuyện riêng. Nói chung, suốt những năm từ khi tôi sinh ra cho đến khi tôi 6 tuổi, tôi nghĩ bố mẹ tôi rất muốn tặng tôi đi cho rảnh nợ.
Sau một ngày tôi làm hỏng cái quạt hơi nước mới mua, bố tôi tức quá không làm gì được đã hùng dũng cầm chổi đuổi cái tên Kha kia quanh vòng chung cư Miệng ông lẩm bẩm:
” Tuệ với chả Tâm, học hành như bò, chỉ giỏi phá hoại… Cái thằng đặt tên chính là thằng có tội!”
@@
Năm đó hắn 11 tuổi. _________________ Sau sự việc hi hữu đó, bố mẹ hắn giao hắn cho tôi, à không giao tôi cho hắn kèm cặp. Hắn học rất giỏi, chính vì vậy tôi rất đường đường chính chính được bố mẹ hắn gọi là “con dâu” khi đến nhà hắn học bài. Bố mẹ tôi và bố mẹ hắn rất thân. Chúng tôi như hai đứa con chung của hai cặp vợ chồng già, lúc nào cũng oai óai tìm nhau để tám chuyện và chơi cờ tướng.
Thật ra vì cách nhau đến tận năm tuổi, hắn rất ra vẻ xưng một tiếng “anh”, tôi niệm tình gia đình hai bên cũng xưng một tiếng “em” cho yên tổ ấm. Hắn luôn coi tôi là trẻ con nít ranh không hiểu chuyện. Luôn đối xử rất trượng nghĩa với tôi.
Cách hành xử đó duy trì được khá lâu. Tôi nhớ không nhầm là 10 ngày thì phải. Vào lớp 1, hắn dạy tôi tập đếm, tôi bẻ mất ba bộ que tính. Hắn dạy tôi tập viết, tôi làm hỏng bốn cái bút chì và làm mất 6 cái tẩy gôm của hắn. Hắn dạy tôi đánh vần, cả tuần trời tôi chỉ vào đầu ba chữ:
“Ngờ u ngu….ngu
Nhờ ư như…như
Bờ o bo huyền bò….bò
Ngu như bò”
Câu duy nhất tôi biết đánh vần chính là câu hắn chửi tôi nhiều nhất. Ngu như bò!
Hắn bất lực. Hắn thực không dạy nổi tôi.
Đáng thương thay cho một kiếp TUỆ TÂM !
Thật ra tôi nghĩ tên tôi nên là Tâm To mới đúng. Vứt chữ Tuệ đi, tôi không có. Tâm có nghĩa là “lòng”, lòng là dạ dày, tôi chỉ cần một cái dạ dày to là sống tốt rồi! Tên hay, chả có nghĩa lí gì!
Thời điểm đó thực tươi đẹp. Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi bắt nạt được hắn. Những ngày sau tôi bị hắn chỉnh…thực rất thảmm.. ____________________ Sau này, tôi ra trường đại học, cha mẹ tôi tin tưởng gửi tôi vào công ty hắn làm. Hắn là phó tổng giám đốc, còn tôi là nhân viên phòng bên PR sản phẩm. Không chạm mặt nhau nhiều lắm, nhưng mà về nhà thì khác.
Chú Hoàng, cô Hoàng thống nhất với bố mẹ tôi cho tôi ở căn hộ cạnh ngay căn hộ của hắn.
Đùa chứ, hắn là đại gia tiền nhiều, căn hộ cạnh hắn ai dám ở cạnh chứ. Giá cũng cắt cổ luôn. Nhưng kì lạ là căn hộ bên nhà hắn nhỏ hẹp hơn nhiều căn hộ của hắn, đồ đạc cũng bình dân hơn nhiều, giá thuê lại rất ổn. Thế là tôi được đẩy vào ở với một tuyên bố xanh rờn của nhà hắn và nhà tôi: HAI ĐỨA Ở CẠNH NHAU ĐỂ BỒI ĐẮP TÌNH CẢM.
Thiên địa à, tình cảm với hắn tôi có nhiều lắm rồi, phù sa đắp đầy hai bờ sông rồi, làm ơn, đừng gán ghép tôi với hắn nữa.
Tôi tưởng hắn sẽ không đồng ý. Ai ngờ hắn gật đầu cái rụp, chẳng hề đắn đo.
Vậy là tôi, ngoài cái danh thanh mai trúc mã của phó tổng giám đốc, còn có một chức danh nữa: sát vách phó tổng.
Thảmmmmm!!!
Vô cùng thảmm!!!
Tôi sợ cái ánh mắt lườm nguýt của mấy chị em cùng phòng, khác phòng, cô nấu cơm ở nhà ăn và cả của vợ…bác bảo vệ chung cư. Đáng sợ! Đáng sợ hơn cả ánh mắt cô giáo lườm tôi khi tôi ị đùn trong lớp hồi lớp 1. ________________ Trở lại câu chuyện, tôi lên phòng hắn.
Hắn đưa tôi một thiếp mời đám cưới đỏ chói, đặt lên bàn: "Bố mẹ anh nhờ anh đưa cho em!
Tôi lon ton chạy đến cầm thiếp mời. Nhìn kĩ tên cô dâu chú rể, tôi vui mừng hét lên: "Linh Chi nhà anh cưới hả?
" Ừ!- hắn vẫn cắm cúi tài liệu".
Tôi biết Linh Chi, là em họ hắn. Kém tôi 2 tuổi. Xem ra sắp phải về nhà một chuyến rồi. Tôi nhớ Linh Chi là đứa nhỏ rất xinh, lại vui vẻ hòa nhã. Lấy được cô ấy đúng là phúc nha! Hắn chẳng để tâm lắm đến biểu lộ vui mừng của tôi. Dạo này việc ở công ty rất bận, nhưng mà bận đến độ không nói chuyện được với tôi cơ à?
Tôi bĩu môi:
"Em về nhé!"
"Ừ- hắn thản nhiên".
Tôi: “……”
Thằng cha già khốn nạn này, về nhà đưa thiếp cho tôi không được à? Còn sáng vừa gặp nhau, hắn đưa tôi đến công ty nữa, sao không đưa? Tôi lặn lội đến đây đâu có dễ dàng gì! Còn phải đối mặt với ánh mắt viên đạn chói lóa của mấy nhân viên nữ. Hắn có não không? Tôi hậm hực giậm chân ra ngoài. Hắn còn mặt dày nhắc nhở:
"Đi nhẹ nhẹ thôi! Cái đôi giày cao gót giảm giá của em, cả cái thân hình của em nện nên nó đã khổ lắm rồi! Đừng giậm nữa!
Tôi: “….” ____________________ Bi kịch, đúng là bi kịch!!
Sau một ngày làm việc mệt mỏi, cuối cùng tôi cũng yên thân về nhà. Tôi leo lên xe buýt, tên Tuấn Khải kia lại làm thêm ca. Ai chà, làm lãnh đạo không dễ nha! Mệt, rất cực.
Tôi nhận được tin nhắn.
” Ê, nấu cơm cho anh với, tối anh sang ăn cùng!”
Tôi trong lòng vô cùng bực bội nhưng vẫn bấm bàn phím nhắn lại:
” Ok!”
Dù sao cô Hoàng cũng nhờ tôi chăm sóc hắn khoản ăn uống. Hắn kén ăn từ bé, không thích ăn đồ ăn ở ngoài.
May cho hắn, tay nghề nấu nướng của tôi đây không tệ. __________ Hồi tôi 8 tuổi, hắn 13. Tôi vẫn nít ranh lê mông trên ghế tiểu học thì hắn vi vút ở trung học và có bạn gái!
Sư cha cái tên yêu sớm!
Sao yêu sớm mà vẫn học giỏi vậy không biết. Tôi thề, hắn hồi đó là tấm gương cả khu chung cư. Trừ tôi.
Mỗi lần hắn đi đá bóng về, người vừa bẩn vừa hôi, thảo nào hắn cũng gọi tôi nấu cái gì cho hắn ăn.
Tôi mới 8 tuổi, thứ duy nhất tôi nấu cho hắn là mì gói, mì gói…và mì gói.
Thế mà hắn cũng cam tâm ăn, mặc dù hắn rất kén ăn.
Các cụ nói chớ có sai. Đói thì ăn gì cũng ngon.
******** Đến khi tôi 11, thì hắn đã 16 tuổi.
Hắn là nam thần của trường trung học, là đội trưởng đội bóng đá. Những cô gái mua nước cho hắn không bao giờ thiếu, đồ ăn hắn được tặng được để đầy trong ngăn bàn. Hắn chẳng ăn. Hắn mang cho tôi. Tôi vốn tốt bụng, tôi xử lí hết hộ hắn. Tôi không biết rằng khi mấy cô gái tặng đồ ăn cho hắn biết rằng tất cả đồ ăn cất công đi mua đều chui vào bụng tôi, vẻ mặt của mấy thiếu nữ mới lớn ấy sẽ thế nào!
Hắn không ăn đồ ăn của mấy nữ sinh đó, nhưng luôn bắt tôi nấu cho hắn ăn. Vì bố mẹ tôi đi làm suốt ngày, nên trình độ nấu cơm của tôi không tệ. Hắn kiên quyết không ăn mì gói nữa, hắn bắt tôi phải nấu cho hắn ăn.
Tôi cứ tưởng hắn mê luyến hương vị thức ăn của tôi. Tôi cứ tưởng mình là một người thực quan trọng trong cuộc đời của hắn.
Cuối cùng, hắn nói với tôi một câu:
” Anh không ăn được đồ ăn mấy cô đó tặng. Anh ăn một lần và tiêu chảy 2 ngày. Còn em nấu, mùi vị miễn cưỡng coi là tạm ổn, bụng của anh vẫn có thể chịu được!”
Tôi ngày đó- hoàn toàn chết tâm.
Thật khốn nạn!
Dù đau đớn đến thấu ruột gan nhưng từ nhỏ đến lớn tôi vẫn kiên trì nấu cho hắn ăn. Hắn cũng dần dần miễn dịch với đồ ăn bên ngoài, chung thủy với mấy món của tôi.
Chúng tôi đã lớn như thế!
Tôi tự thấy cái xác hắn được hảo sóai xinh đẹp như vậy, công không nhỏ của “ngạch nương” tôi nuôi dưỡng. Tôi kém hắn 5 tuổi mà nuôi hắn bao nhiêu năm đấy.
Cuối cùng giờ đi làm rồi cái thân tôi vẫn chịu trách nhiệm cho cái dạ dày của hắn. _____________ Đến khi gửi tôi lên đây, lí do to tướng mà cô chú Hoàng cũng chính là muốn tôi lo cho cái ăn của hắn.
Tôi thầm mắng: Đồ vô dụng, ăn thôi cũng không thành thân.
Đương nhiên là tôi chỉ dám mắng thầm. Tôi chẳng dám nói hắn như vậy trước mặt hắn đâu. Đảm bảo xét về vô dụng thì tôi có phần vô dụng hơn thì phải. _________ Tôi bưng đĩa thức ăn cuối cùng ra bàn ăn. Thức ăn trong tủ không còn nhiều, về muộn nên không kịp đi chợ. Bàn ăn cũng miễn cưỡng gọi là ngon. Tôi phủi tay, rất tự mãn với mình. Được rồi, Tuệ Tâm đây không phải mĩ nữ, không phải thần đồng. Tôi giỏi nhất nấu nướng.
Thật tự hỏi sao ngày xưa bố mẹ tôi không đặt tên tôi là TUYỆT THỰC, như vậy xem tên Tuấn Khải còn dám ăn đồ tôi nấu không?
Tôi đang trầm trồ với bàn ăn của mình thì hắn bước vào. Quần áo vẫn tươm tất, chỉ là caravat bị lệch. Xem ra hôm nay rất nhiều việc.
Tôi nhăn mày:
"Nhà có chuông mà. Lần nào vào cũng không bấm".
"Anh có chìa khóa mà!"- Hắn cười cười gian.
Tôi nghiến răng. Tôi có chìa khóa nhà hắn, hắn có chìa khóa nhà tôi. Đây là do hắn dụ dỗ với lí do: Có gì còn giúp đỡ lẫn nhau.
Tôi thì không hay sang bên hắn, nhưng cái thằng già này rất hay sang bên nhà tôi ăn ké cơm ( thật ra tôi có cầm một thẻ của hắn. Tháng nào tiền ăn cũng gửi vào). Cho nên tôi rất hối hận vì nghe hắn mà đưa khóa sơ cua cho hắn. Đến khi tôi kịp hối hận thì hắn đã đánh xong 8 cái chìa khóa tương tự rồi. Tôi hoàn toàn bất lực.
Tôi cứng đầu:
” Anh vào không bấm chuông, thế nhỡ anh đi vào em đang tắm thì sao?”
Hắn nhìn tôi khinh bỉ:
” Em đi tắm không đóng cửa sao?”
” Thế nhỡ em đang thay quần áo?”
” Anh chả thèm nhìn. Dù sao thì hồi em ngồi bô trước cửa anh cũng nhìn thấy hết rồi!” @@
” Thế nhỡ em đang đi vệ sinh?”
Tuấn Khải:”…..”
Tôi tiếp tục: ” Đi vệ sinh..còn có…mùi !”
Tuấn Khải:”…..”
Hắn suy nghĩ một lúc, sau đó hạ chốt một câu:
” Khi nào đi vệ sinh thì gọi điện cho anh. Anh sẽ tránh không sang nhà em!”
Tôi: “@@….”
Tôi cười không được khóc cũng không xong.
Thôi ăn cơm, ăn cơm. Ngày hôm nay đủ mệt rồi!
|
Hj.hog cap nay.co ljt pot hk p
|
chương 3:
Tôi nhớ năm tôi 13, hắn đã 18.
Tôi không phủ nhận rằng lúc chia tay để hắn lên thành phố học đại học, tôi có chút bi thương.
Cách nhau 5 tuổi, cũng có nghĩa là xa nhau rất nhiều. Tôi sinh ra thì hắn đã đi mẫu giáo, tôi học mẫu giáo thì hắn đã tốt nghiệp tiểu học, tôi lên tiểu học thì hắn thành công tíu tít với mấy nàng cấp 2. Tôi vách cặp học cấp 2 mấy năm thì hắn tót lên thành phố học đại học với điểm thi chói lọi.
Tôi và hắn, chẳng hề giống thanh mai trúc mã gắn bó từ bé đến lớn với nhau. Tôi và hắn theo định nghĩa của tôi là một thằng thích thể hiện ám tôi suốt đời và theo định nghĩa của hắn là một đứa nít ranh chuyên đập phá quấy rối cuộc sống của hắn từ khi hắn mới lên năm.
Cho đến cái ngày hắn học đại học.
Đồng nghĩa với việc hắn sẽ xa nhà.
Đồng nghĩa với việc tôi không còn ai để cãi nhau.
Đồng nghĩa với việc tôi không biết hỏi bài ai khi có bài khó.
Đồng nghĩa với việc tôi không thể gõ cửa xin ngủ nhờ ở phòng hắn vì sợ ma.
Đồng nghĩa với việc tôi sẽ gặp hắn ít hơn.
Ít nguyền rủa cái bản mặt càng lớn càng đẹp trai của hắn hơn, ít được nhìn thấy bóng dáng hắn đợi tôi trước cổng trường hơn.
Nhưng đáng ra tôi phải vui mới đúng.
Đồng nghĩa với việc tôi không phải nấu ăn phụ vụ cho cái dạ dày của hắn, không phải đợi hắn khi đội bóng đá của hắn ở lại tập luyện.
Cũng sẽ không phải nghe hắn mắng tôi ngu như bò mỗi khi học bài nữa.
Nhưng mà sao tôi không vui nổi?
Nói thẳng ra, ngày đó đứng cùng cô Hoàng ở bến xe để hắn đón xe lên thành phố, mắt tôi cay cay. Tôi nhìn ra ý cười trong mắt hắn.
Tôi cố tình quay đi, nhưng hắn ôm tôi vào lòng, ôn nhu nói một câu:
- Tâm To, ở nhà đợi anh mang đồ ăn ngon về cho!” Nước mắt của tôi đi đâu hết, không chảy xuống được.
Câu này giống như câu: - Chó con ngoan, ở nhà, tao đi ăn cỗ về sẽ mang đồ ăn ngon cho mày!”
Hắn hay xuyên tạc tên tôi, hắn gọi tôi là Tâm To, mà nguyên văn lời dịch của hắn có nghĩa là “dạ dày lớn”!
Giờ phút vẫy tay chào tạm biệt hắn lên đường, cô Hoàng chấm nước mắt. Chú Hoàng vỗ vỗ vai cô. Bố mẹ tôi rất nhiệt tình gọi to :
- Con rể lên đường may mắn!”.
Chỉ có tôi, đứng yên không nói không rằng.
Đối với hắn, tôi chưa bao giờ coi hắn là anh trai, tôi với hắn không có tình thân.
Hắn với tôi cách nhau 5 tuổi, không thể có tình bạn.
Vậy, vì sao tôi lại buồn? Tôi với hắn là tình cảm gì, tôi không biết?
Ánh mắt cuối cùng hắn trao cho tôi khi lên xe, rất phức tạp. Chính tôi cũng chẳng thể lí giải.
Nhìn chiếc xe đi xa dần, lòng tôi thực có chút mất mát. _________ …… Tôi ăn cơm với hắn, vẫn cãi cọ cạnh khoé với hắn. Đột nhiên hắn dừng đũa, nghiêm túc nhìn tôi:
- Ngày kia anh phải đi công tác!"
Tôi cắn cắn đầu đũa, chuyện hắn đi công tác là chuyện của hắn, liên quan gì đến tôi. Tôi nói: - Ừ!”
Tuấn Khải nheo nheo đôi mắt giảo hoạt:
- Không có gì nói với anh hả?"
Hả? Nói gì? Chúc hắn lên đường tông phải ổ gà? Hay chúc hắn đi công tác gặp được vài thanh niên to cao rồi bị cường bạo. Nghĩ thôi là tôi đã thấy phấn khích lắm rồi!
Nhưng tôi giấu lòng mình, buông đũa lon ton chạy đến bên hắn, ôm lấy cánh tay hắn, giả vờ khóc lóc:
- Anh Khải à? Sao anh đi sớm như vậy a? Sao anh nỡ bỏ em lại hả?"
Tuấn Khải:”…..”
Tôi cười thầm, nghe giống văn khóc người chết đó nha! Hắn nhéo mũi tôi, nghiến răng:
- Đồ Tâm To nhà em, muốn chết đúng không?
Không, đương nhiên không. Có thằng ngu nào đang sống nhăn răng muốn chết đâu?
Tôi hít hít mũi, kéo cái ghế lại gần bên hắn, cười cười:
- Anh đi mấy ngày?"
- 5 ngày" - hắn đáp.
Mẹ ơi, là 5 ngày, 5 ngày đấy! Tôi sống rồi, sống thật rồi!
Hắn hậm hực nói:
- Thu ngay cái biểu tình sung sướng của em lại!"
Tôi bộc lộ rõ ràng vậy hay sao, không được, ngày kia hắn mới đi, nếu động vào hắn thì ngày mai sẽ chết rất thảm. Tôi chống cằm:
- Đâu có mà! Người ta đang buồn đó, vô cùng buồn!"
- Vậy đi cùng anh nhé, cũng không phải không được!" - Hắn cười gian.
- KHÔNG ĐƯỢC!" - Tôi hét lên.
Ông Khải à, bà đây đang mong ông biến gọn đi đấy. Đi theo ông? Có mà điên đi!
Hắn nheo nheo đôi mắt đậm ý cười nhìn tôi. Tôi biết mình lỡ miệng, đành lấp liếm:
- Ý em là, anh đi công tác là việc quan trọng của công ty. Hơn nữa anh nói xem đem em đi có phải rất bất tiện không? Nhân viên trong công ty sẽ không phục, lại thêm một khoản chi phí cho em đi? Còn các vị lãnh đạo khác? Anh nói xem, đi sao được, haha..haha..ha..
Tôi cười nhạt nhìn hắn. Hắn phì cười, kéo tôi vào lòng:
- Đùa em thôi! Em nghĩ mình được đi sao?
Tôi đang định phản biện thì hắn đem tôi ôm vào lòng. Này này, làm cái gì thế hả?
Tuấn Khải lại lên tiếng:
- Im nào, từ trước đến nay không phải lần đầu, giẫy giụa cái gì?
Tôi đỏ mặt, ờ, đúng là không phải lần đầu đi!
Lần n rồi mới đúng! Hồi còn nhỏ, khi dạy tôi học, hắn rất hay mắng tôi “ngu như bò”. Tôi tủi thân, khóc lóc. Hắn rất đại nhân mà ôm tôi vào lòng, vỗ vỗ tôi: - Ngốc, đừng khóc! Được rồi, anh xin lỗi!”
Lần chú Hoàng bị tai nạn xe hồi hắn 14 tuổi, chờ trước phòng cấp cứu, tôi thấy hai vai hắn run run, hắn chẳng còn vẻ bá đạo, cao ngạo thường ngày nữa. Tôi giật giật áo hắn, an ủi:
- Anh Khải, chú Hoàng không sao đâu!”
Hắn quay sang nhìn tôi, ôm chầm tôi vào lòng. Rồi hình như tôi thấy vai mình ấm ấm. Đó là lần đầu tiên và duy nhất tôi thấy hắn khóc. Chết tiệt là từ bé đến lớn tôi với hắn ôm nhau rất nhiều! _____ Nhưng mà giờ tôi là con gái nha, không trẻ trâu như ngày trước nữa mà tùy tiện cho hắn ôm nữa.
Tôi đánh vào ngực hắn:
- Cút đi! Vừa bẩn vừa hôi!"
Tuấn Khải cười cười, buông tôi ra:
- Nhóc con, chả thay đổi gì cả!"
Tôi méo mặt, sao thằng cha này nhớ dai thế không biết!
Chuyện là hồi đó, chờ hắn đá bóng xong, tôi đứng đợi hắn ở cổng đến ê cả chân. Tôi nhìn thấy hắn đi ra bèn khóc tóang lên. Chân do đứng đợi lâu quá mà tê muốn chết, không đi nổi nữa. Hắn đen mặt, chạy ra dỗ tôi rồi cõng tôi về nhà.
Tôi nhớ đó đã là lúc chập tối, cũng là buổi hoàng hôn rất đẹp.
Hắn cõng tôi đi trên con đường lát sỏi. Hàng cây phi lao xì xào trong gió. Những tia nắng nhẹ buông qua kẽ lá, thi thoảng khẽ chiếu vào mắt tôi.
Hắn nói với tôi:
– Nhóc con, sau này muộn thì đừng chờ anh nữa…
– Ừ - tôi lười biếng.
– Không cần mê luyến anh như vậy!
Tôi: ”….”
Tôi chưa thấy thằng cha nào tự kỉ như thằng cha này!
Tôi tức giận bóp cổ hắn:
– Cút đi! Vừa bẩn vừa hôi!
Hắn họa theo tôi, cũng lè lưỡi ra:
- Ngạch nương, tha mạng a!!”
Tôi cười khúc khích, ôm lấy cổ hắn, say sưa kể về chuyện ở lớp tôi. Hắn cũng chăm chú nghe, thỉnh thoảng phán vài câu trời đánh. Hàng phi lao trên con đường sỏi cứ thế đung đưa, chúng tôi cứ thế lớn lên…. _________
Ngày hôm sau, tôi quyết định đi thực hiện một việc hệ trọng. Đi thăm trưởng phòng Hưng.
Trăm ngàn lần tôi cũng không muốn trưởng phòng nằm viện.
Ngạc nhiên thay, trưởng phòng không có ý trách tôi, còn nhẹ nhàng bảo tôi không cần đến thăm như vậy, rất tốn kém. Tôi bịa tạm lí do là có việc không đi với mấy người cùng phòng được, nên đến thăm trưởng phòng sớm. Trưởng phòng cười với tôi. Đột nhiên tôi thấy sống lưng lạnh ngắt, sao tôi lại thấy đây là hiền hòa trước khi nổi giận vậy?
Tôi khép nép đi về. Lấy điện thoại gọi cho Nhật Dạ. Chưa đầy 30 giây, tiếng nó đã oang oảng bên kia:
– Ngạch nương à, hôm nay không phải người xin nghỉ sao? Thân thể có chỗ nào không khoẻ? Có phải nhiễm phong hàn không?…
Tôi:”….”
- Nha đầu điên nhà ngươi, bản cung khoẻ như voi như hổ đây. Cái gì mà phong hàn? Bản cung thật muốn tát chết ngươi!” - tôi hét vào điện thoại.
Nhật Dạ cười cười hì hì. Tôi bảo:
- Chị Kim Yến có bảo gì ta không?”
- Không có!”
- Anh Phong có hỏi gì ta không?”
- Không có!”
- Chị Lan có hỏi ta không?”
- Không!”
- Trương Hạnh có nhớ ta không?”
- Không hề nhắc tới!”
- Còn Huy bê-đê?”
- Cũng không có nha!”
Tự dưng tôi muốn khóc!
Không ai hỏi đến tôi hết! Là nghỉ làm đó, tình đồng nghiệp đi đâu hết rồi? Bình thường tôi ăn ở thực tốt nha! Sao? Tại sao? TẠI SAOOOO?
Nhật Dạ tiếp:
- À , có người hỏi người đó!”
Tôi hồ hởi đáp lại:
- Ai?” – rốt cuộc cũng còn có người nhớ đến tôi. Tri kỉ đúng là hiếm hoi thật vạn lần đúng.
Nhật Dạ điềm tĩnh trả lời:
- Là bác Hùng trông xe đấy? Bác hỏi người ở đâu, nô tì nói là người nghỉ làm. Bác chép chép miệng, bảo đang định hỏi người lại cái chỗ chữa trĩ đợt trước người giới thiệu.”
Tôi:”……”
Làm ơn! Cái mặt tôi bây giờ còn khó coi hơn là cái giẻ lau phấn của bác trông xe. Như vậy thảm quá mất thôi!
Vì đau lòng không tả xiết, tôi cúp điện thoại luôn. Nha đầu Nhật Dạ lúc nào cũng chỉ giỏi đổ oxi già lên vết thương hở miệng. Tôi bước ra khỏi bệnh viện, lập tức đứng khựng lại.
Trời đánh mà!
Bảo Nguyên bước vào bệnh viện. Anh ta chính là người yêu cũ tôi chia tay 3 hôm trước.
Anh ta bước vào, bên cạnh còn có một cô gái mang bầu. Anh ta rất chăm chú săn sóc cô gái kia, nâng niu ghê gớm. Còn cô gái kia mặt ngập tràn hạnh phúc, vui vẻ nhìn Bảo Nguyên.
Đa tạ trưởng phòng Hưng!
À không, đa tạ cái xe chở lợn đâm vào trưởng phòng Hưng, nhờ nó tôi mới xem được một màn cảm động như vậy!
Tôi thề, đây không phải là bệnh viện, tôi đã sớm rút guốc phi vào cái mồm điêu ngoa của anh ta. Cách đây 3 ngày anh ta nói gì lúc chia tay tôi?
” Hình như em không quan tâm đến anh, hình như em không yêu anh. Anh không hiểu. Có lẽ vì người em yêu thực sự không phải anh!”
Người em yêu không phải là tôi? Hay người mang thai con tôi không phải em?
Còn dám đổ lỗi cho tôi. Khốn nạn. Chia tay ngạch nương đây rồi ba ngày sau đưa thiếu nữ xinh đẹp đi khám thai! Thật cẩu huyết.
Tôi công khai bước gần đôi nam nữ kia, dùng ánh mắt thương cảm nhìn họ. Bảo Nguyên cũng nhìn thấy tôi, anh ta ấm ớ:
-Tuệ Tâm, emm…
– Ai da, Bảo Nguyên, tôi cứ tưởng cái đó của anh bị hỏng nha, ai ngờ dùng tốt như vậy..
Thiếu nữ xinh đẹp giương đôi mắt ngây thơ nhìn tôi? Định dùng mĩ nhân kế á? Không có cửa đâu!
Tôi tiếp:
– Thật đẹp đôi ! Trai xinh gái đẹp, long phượng một đôi nha! Nhìn anh như vậy mà cũng có bản lĩnh đó! Thế mà hồi trước tôi nghĩ anh lực bất tòng tâm a!
Bảo Nguyên:”…..”
Tôi hả hê bước qua họ. Lòng có chút chua xót.
Dẫu cho cùng, cũng chỉ có thể dùng mấy lời điêu ngoa đó để mắng cho hả giận thôi!
Cuộc gặp gỡ cũng chỉ nhanh chóng thế! Tôi đây thật không muốn nhìn thấy hắn nữa!
Tôi bước trên đường phố. Tâm trạng rối bời! Tuệ Tâm tôi mệnh rất bạc! Sao lần nào chia tay cũng bi thương như vậy?
Lần đầu tôi chia tay bạn trai chỉ vì hắn uống rượu rồi xảy ra quan hệ với một cô gái khác!
Lần hai tình cảm rất tốt. Người đó còn làm trưởng phòng của một công ty. Chúng tôi chia tay khi tôi phát hiện ra hắn tư tình với một nhân viên khác.
Đàn ông trên đời thật khốn nạn!
Tôi đột nhiên thấy điện thoại rung, quay ra mới biết là bố tôi gọi:
Tôi vừa rủa thầm đàn ông khốn nạn, thì bố tôi gọi điện. Bi kịch, bi kịch mà!
Tôi nhấc máy, dè dặt:
- Alo, bố ạ!”
– Tuệ Tâm, con phải cứu bố!
– Dạ?
– Mẹ con đuổi bố ra khỏi nhà rồi!
– Giờ bố ở đâu?
– Ở nhà chú Hoàng chơi cờ!
Tôi:”…”
Mẹ tôi ở với bố tôi cũng có ngày tức chết!
Mẹ tôi giận bố tôi, bố tôi chạy sang nhà chú Hoàng đánh cờ. Rất thách thức khả năng điên tiết của mẹ tôi!
Chính vì mẹ tôi giận lên rất đáng sợ, nên năm đó tôi mới thắng bố tôi một lần.
Hồi đó hắn 15, tôi mới 10 tuổi.
Năm đó công ty bố tôi tổ chức cho nhân viên đi chơi Sa Pa một chuyến. Bố tôi được nhường thêm một suất. Đáng ra định để bố mẹ tôi cùng đi, gửi tôi sang bên nhà Tuấn Khải. Nhưng mẹ tôi lại bận đi đám cưới một bà dì mới tái giá ở quê, nên không đi được.
Tôi năn nỉ gãy lưỡi mà bố tôi không cho đi! Lí do, có trời mới biết!
Tôi buồn sầu đem chuyện đó kể với Tuấn Khải. Hắn thì thầm vào tai tôi. Hắn nghiễm nhiên có cách.
Tôi nhăn mặt:
– Được không đó?
– Được, yên tâm.- Hắn tít mắt cười.
Tôi nuốt nước bọt, lót tót đi tìm cha tôi.
– Bố! Cho con đi Sa Pa cùng đi mà!
– Không được!
– Cho con đi đi!
– Tao nói không là không! Thích ăn roi không?
Tôi rụt cổ lại:
– Con đi mách mẹ!
Bố tôi cười:
– Mách đi, tao sợ chắc! Lên Sa Pa đường xá hiểm trở, tao không tin mẹ mày không nghe lời của tao. Trẻ con đi nguy hiểm lắm. Ở nhà!
Tôi hít hít mũi:
– Con mách mẹ cái khác!
– Cái gì? – Bố tôi trợn mắt.
– Mách bố đi đánh cờ tướng với chú Hoàng lúc cô Hoàng đi chợ…
– Ha, ha, nhóc con. Chuyện thường vậy thì mách thỏai mái đi!
– Bố nói với chú Hoàng..
– Cái gì?
– Bố bảo đợt này lên Sa Pa một mình tha hồ nhậu với ngắm gái bản…
“…….”
Tôi thầm thán, tên Tuấn Khải kia trình độ nghe lén thật cao siêu!
Tôi rất sợ bố tôi xông lên bóp cổ tôi bịt đầu mối. Nhưng hổ dữ không ăn thịt con, bố tôi nghiến răng ken két miễn cưỡng cho tôi đi theo!
Nói chung, cái kế kia của Tuấn Khải thành công. Tôi không biết nếu ngày đó tôi nói ra thật với mẹ tôi thì chắc không chỉ bố tôi ra đường sống, mà chú Hoàng chắc cũng không có chỗ mưu sinh nữa. _____________
Thiết nghĩ, 13 năm rồi, mẹ tôi vẫn cứ y rằng muốn đuổi bố tôi ra khỏi cửa.
Tôi mặt đen như đít nồi hỏi bố tôi:
– Bố không đi nhậu chứ?
– Không!
– Bố không đi ngắm gái đẹp bên ngoài chứ?
– Nhóc con, tao đây một bầu trời tư cách!
– Bố không đánh cờ quên giờ ăn cơm chứ?
– Không có.
Đầu tôi ngày càng đen. Tôi khó hiểu:
– Thế vì sao bố bị ra khỏi nhà?
Tiếng bố tôi thở dài:
– Bố đi uống bia với mấy ông bạn cũ, tiện thể gặp mấy cô bạn gái cũ thời trung học. Bố không về nhà ăn cơm, quên không nói với mẹ con!
Tôi suýt hộc máu ra chết!
Tôi lắp bắp:
– Bố xác định là bố không đi nhậu?
– Bố uống bia, không uống rượu.
– Bố xác định không đi ngắm gái đẹp bên ngoài?
– Không, bố chỉ gặp mấy bà bạn cũ thời trung học thôi! Vừa già vừa xấu!
– Bố xác định không quên giờ ăn cơm?
– Không có. Bố là không ăn cơm ở nhà, quên không gọi điện cho mẹ con mà!
Tôi suýt ngã. Trời đấy. Bố à, bố muốn con vào viện có phải không? Con thật bất lực quá à!
Tội nghiệp mẹ, sao ngày xưa có thể lấy bố không biết!
Lần này tôi bó tay, bó toàn tập.
|