Tuyết rơi mùa hè
|
|
|
Tuyết rơi mùa hè – Chương 33 Long nhún vai, anh không muốn đôi co với Đình nữa. anh bước qua cô, tiến đến mở cánh cửa ra. “Anh sẽ ngủ bên ngoài” Đình vội quay lại, giơ tay kéo anh lại, giọng nói vẫn vô cùng cương quyết và ngang ngạnh. “Không được, anh phải ngủ với em” “Em nói cái gì vậy?” – Long bắt đầu cáu. Anh giật tay mình ra khỏi tay Đình, toan bước ra cửa. “Long! Ở lại với em!” Đình quyết không chịu thua, cô đẩy cho cánh cửa đóng lại, sau đó ôm chầm lấy anh. sợ anh sẽ lao ra ngoài, Đình vội vàng rướn người lên, hôn vội vàng lên môi anh. Cô hôn mạnh mẽ, bờ môi như khao khát cháy bỏng. “Lam Đình!” Nhật Long đẩy Lam Đình ra, tránh những nụ hôn của cô. Nhưng càng tránh, Đình càng ôm chặt lấy anh, hôn anh mải miết. dùng môi mình khóa chặt lấy môi Long, Đình dùng tay cởi nhanh cúc áo Long ra. “Hoàng Lam Đình!” Long quát lớn, anh đẩy mạnh Đình ra. Lam Đình như người đã mất đi lý trí, cô nhìn anh. “Nhật Long, em yêu anh! anh là của em! Em sẽ không để cho người khác cướp anh đi đâu!” Đình hét lên, rồi cô lao đến ôm lấy Long, xô anh ngã xuống đất, sau đó nằm đè lên người anh. vì trước khi đi dự party, Long chưa ăn gì mà đã uống rượu khiến anh hơi choáng váng mệt mỏi, đầu đau như búa bổ. thêm cái đẩy ngã của Đình, bây giờ mắt anh đã hoa lên. “Lam Đình, em tránh ra!” Đình lao đến hôn anh, chiếc quai áo đã tuột xuống, để lộ khá nhiều những mảng da trắng muốt. đình không màng, cô tiếp tục hôn anh, thứ vang lên duy nhất trong đầu cô lúc này là bằng mọi giá phải biến anh là của cô. Mắt Long bây giờ đã hoa lên, anh nhìn một ra hai, cộng thêm cái đầu đau như búa bổ và mí mắt chỉ chờ sụp xuống. “Biến thái!” Tiếng gọi trong trẻo của ai đó vang lên, xoáy mạnh vào màng nhĩ Nhật Long, anh mở bừng mắt, mọi vật trước mắt bất ngờ trở nên rõ nét. “Đình!” Lam Đình ngã sóng xoài ra nền đất bên cạnh, Long bật dậy, phẫn nộ nhìn cô. “Em làm cái trò gì thế? tình yêu của em là thế này sao? em nói yêu anh là thế này sao? anh cứ ngỡ em vẫn là Hoàng Lam Đình ngày xưa cơ đấy, em đã trở thành một con người như thế này từ khi nào vậy?” Lam Đình nằm trên đất, cô không có ý định ngồi dậy, bộ váy ngủ mỏng manh xộc xệch, bộ ngực trắng nõn căng tròn lộ ra phân nửa, nước mắt chảy dài trên sàn đá hoa cương mát lạnh. Nhật Long quay đi, anh mở cửa bước ra ngoài bằng những bước chân mạnh, cánh cửa cũng bị đóng lại hết sức thô bạo. sau khi tiếng “rầm” của cánh cửa vừa dứt, những giọt nước mắt liên tục rơi ra từ đôi mắt đang mở thao láo vô hồn của Lam Đình. Những giọt nước trong suốt như những viên ngọc lăn dài trên má. Đình nắm chặt lấy gấu váy, nấc lên từng tiếng. tiếng nấc nghẹn của cô vang vào bốn bức tường im lìm. Ngoài cửa sổ, gió khẽ đu đưa hàng cây như tiếng thở dài não nề. Long vặn vòi nước, hứng đầy nước lên hai bàn tay rồi hất lên mặt. anh muốn làm cho mình tỉnh táo hơn bằng nước lạnh. anh ngẩng lên nhìn mình trong gương, đôi mắt đỏ ngầu mệt mỏi, từng giọt nước lăn từ trán xuống cằm, vuốt ve khuôn mặt như tượng tạc. “A! Anh Long, trả kẹo cho em!” “Em bắt được anh thì anh trả kẹo cho.” “Không biết, anh chạy nhanh hơn em cơ mà, em không biết đâu, huhuhu, trả kẹo cho em!” “Nhưng mà mẹ em nói ăn kẹo nhiều là sẽ bị sún răng, không ai lấy đâu!” “Em không biết, có anh lấy em rồi, em không sợ!” “Ê ai thèm lấy em, em vừa mập vừa tròn, răng lại sún” “Mẹ em bảo thế, mẹ em nói chúng ta sẽ lấy nhau!” “Thế em phải kiêng ăn kẹo đi thì anh mới lấy em!” “Oa…oa…oa….mẹ ơi!” “Ê, ê thôi được rồi, kẹo này kẹo này! Trả cho em!” Long lấy vòi hoa sen, điên cuồng xịt hết lên mặt và lên người. ”Anh Long! Anh nói xem, bệnh của em có khỏi được không?” “Đương nhiên là được, Đình Đình ngốc, anh sẽ ngày đêm cầu nguyện cho em khỏi bệnh!” “Không được đâu. Mẹ em nói bệnh này là bệnh máu trắng đấy, là máu trắng, anh biết không? Sẽ không khỏi được đâu.” “Được mà!” “Bác sĩ nói nếu không tìm được tủy thích hợp, em chỉ còn sống được mấy tháng nữa” “Không! Anh tuyệt đối không để em chết, tuyệt đối không để ông trời mang em đi đâu! Ông trời ơi! Người có nghe thấy không? Nếu có mang, hãy mang tôi đi, không được mang Đình Đình!” Lam Đình gục đầu vào ngực Nhật Long, nước mắt như mưa, cắn môi đến bật máu. Long đập vỡ hết chai lọ thủy tinh trong phòng tắm. “Long, Đình nó chết rồi cháu ạ!” “Cô Hoàng, cô đùa cháu ạ? Sao Đình lại chết được, em ấy mới sang đó được mấy tháng!” “Nó mất rồi, mất thật rồi cháu ơi!” “Cô đừng có gạt cháu, Đình đã nói nhất định sẽ về, cháu cũng nói sẽ đợi em ấy, cô đừng có gạt cháu, cả ba mẹ nữa, đừng im lặng như vậy, nói gì đi chứ, nói là không phải đi!!” “Long….chúng ta phải chấp nhận sự thật thôi con ạ…Tiểu Đình….” “Khônggggggggggggggggg, Lam Đình!!” Từng giọt dòng chất lỏng đặc sệt có mùi tanh từ tay Nhật Long tuôn ra, hòa loãng với nước trong phòng tắm. những mảnh vỡ của chai lọ thủy tinh văng tung tóe bên cạnh anh. long ngồi gục xuống, máu vẫn chảy như suối. Lam Đình ngày đó…. Lam Đình bây giờ… Thất vọng thật đấy….. Quả cầu lửa kiêu hãnh nhô lên từ phía chân trời xa, ánh nắng tràn vào phòng, chim chóc hát ca vui vẻ. Nhật Long mệt mỏi mở mắt ra, đã đến giờ đi học. anh dùng lòng bàn tay đập mấy cái vào trán cho đầu óc tỉnh táo lại, Long bước ra khỏi giường, vào phòng vệ sinh. Và công việc đầu tiên là dùng ánh mắt lướt qua bãi chiến trường của mình tối hôm qua. Giữa đống mảnh vỡ thủy tinh văng tung tóe có lẫn vài giọt máu tươi đã đông đặc. Anh để chế độ lạnh, bật vòi nước, hất lên mặt. nước buổi sáng dù có mát lạnh thế nào nhưng cũng vẫn không thể làm Long tỉnh hơn, mọi thứ trước mắt anh vẫn mù mờ. Nước xối xuống vết thương trên tay anh. Xót. Nhưng nhiệt độ thấp của nước đã khiến anh chẳng còn cảm giác gì nữa. Cánh cửa lặng lẽ mở ra, Long bước ra ngoài. Bước chân bỗng đông cứng lại khi ở căn phòng số 3 bên cạnh, Lam Đình cũng bước ra với khuôn mặt nhợt nhạt không kém, và trên người vẫn mặc bộ váy trong suốt tối qua. “Anh ngủ ngon chứ?” – Đình hỏi, nụ cười nhạt mệt mỏi. Long không đáp, anh lãnh đạm bước về phòng. tối hôm qua anh không ngủ ở phòng mình, và sáng nay phải về để thay đồng phục. may sao tối qua Lam Đình đã trở về phòng cô ấy, nếu không sáng nay về phòng, anh không biết sẽ phải nhìn cô với ánh mắt thế nào và vẻ mặt ra sao. Thế mà cô lại có thể hỏi anh một cách thản nhiên như vậy. có phải là trong đầu cô, chuyện hôm qua chỉ như một giấc mơ không? Được thế thì tốt quá. Long chỉn chu trong bộ đồng phục trường Thánh Huy, sau khi hờ hững nhìn mình trong gương, anh quay người bước ra ngoài. Ánh mắt bỗng dừng lại trên khung ảnh đặt trên bàn. Bức ảnh chụp anh và Lam Đình. Vẻ mặt hạnh phúc cùng nụ cười rạng ngời. Đôi mắt u ám và tối đi, anh đưa tay, phũ phàng đặt úp khung ảnh xuống. Nụ cười đó khiến anh cảm thấy đau lòng và nuối tiếc về một quá khứ nhạt nhòa. Cánh cửa mở ra, và khép lại sau tiếng “rầm”. “Cậu chủ không ăn sáng sao ạ?” – Cô Di hỏi khi thấy Long bước ra ngoài. “Không. Tôi không đói.” – Anh trả lời mà không quay đầu lại. “Nhưng cậu chủ sẽ kiệt sức mất…” – Cô Di lo ngại. Long không nói gì nữa, anh vơ lấy chiếc chìa khóa trên bàn, bước ra ngoài cửa. chưa đầy một phút sau, cô Di nghe thấy tiếng xe phóng vèo qua chiếc cổng đen. Lam Đình đặt chiếc dĩa còn chưa kịp quấn sợi mì nào xuống bàn. Cô đứng dậy, lặng lẽ bước lên phòng. Cô Di thắc mắc nhìn theo Đình, trong lòng mịt mờ không hiểu giữa hai người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. “Cô Đình…!” Chiếc xe taxi dừng lại trong một con phố nhỏ. cánh cửa bật mở, cô gái trong xe hất nhẹ lọn tóc đen nhánh ra sau, vẻ mặt bình thản bước vào salon Angela. “Chị Zu…” Băng Hạ bước vào, chưa kịp kết thúc tiếng gọi thì hơi khựng lại, nhíu mày. Khánh Du ngồi tựa vào lưng ghế sofa, tay cầm một tấm ảnh nhỏ, đôi mắt ầng ậc nước dán chặt vào nó. Ánh nắng từ bên ngoài không thể len được vào bên trong vì Du vẫn đóng chặt các cánh cửa. vẻ mặt cô bé hệt như bông hoa đã sắp héo tàn. “Zu…” – Băng Hạ nhẹ nhàng tiến đến, gọi lại lần nữa. Lần này Khánh Du đã giật mình ngẩng lên, cô hơi nheo mắt nhìn Băng Hạ vì cô đứng khuất bóng ánh nắng mặt trời. “Em đến trả chị bộ đồ tối qua.” – Băng Hạ mỉm cười, giơ lên chiếc túi, trong đó đựng bộ váy trắng hôm qua Du đã diện cho cô. Du cười một cách vội vàng, bàn tay giấu vội tấm ảnh ra sau, tay kia quệt nhanh giọt nước vương trên mắt. “Cô bé xinh đẹp” – Du đón lấy chiếc túi, cười tươi – “Buổi tiệc tối qua thế nào?” “Ổn ạ” Hạ ngồi xuống bên cạnh Khánh Du, khóe môi nhếch nhẹ tạo thành nụ cười, ánh mắt nhẹ nhàng dò xét Du, trong lòng thắc mắc không biết cô gái ngồi đây hai phút trước có phải là cô hay không. Khánh Du trước mặt cô luôn cười hớn hở và nghịch ngợm, biểu cảm buồn rười rượi đó với Hạ mà nói vô cùng lạ lẫm. “Em uống gì, nhóc?” – Du hất mặt. “Em về bây giờ, không uống đâu ạ” – Hạ lắc đầu “Thế để chị lấy cho cưng bộ đồ của cưng tối qua nhá?” – Du cười, cầm cái túi đứng dậy và bước vào gian trong. Một lát sau Du bước ra, trên tay là chiếc túi khác. “Này” – Du đưa cho Hạ, nụ cười vẫn dán trên môi tự nhiên hết sức. Hạ đón lấy chiếc túi. Như sực nhớ ra điều gì, cô vội tháo chiếc lắc bạc trên tay xuống. chiếc lắc sáng rực, mỏng manh và nhỏ nhắn, lấp lánh ánh sáng bạc chói mắt. “Trả chị này” Du nghiêng đầu nhìn chiếc lắc đong đưa giữa những ngón tay thon dài của Hạ. một cách kín đáo, đôi mắt hơi tối sầm xuống một màu buồn bã. “Tặng em đấy” – Cô cười, đẩy chiếc lắc về phía Hạ. Thấy Băng Hạ nhìn cô với vẻ thắc mắc, Du cười, nụ cười tươi nhưng xen lẫn vẻ buồn trong đôi mắt to tròn. “Chiếc lắc này là của một người rất quan trọng tặng chị. bây giờ chị tặng em.” – Du nhẹ nhàng giải thích “Một người rất quan trọng? sao chị lại tặng lại cho em?” Du cười, nụ cười vẫn buồn. “Lúc tặng chị, người đó nói, đã cầu Chúa ban hạnh phúc cho nó. Ai đeo nó sẽ luôn được hạnh phúc.” Du đưa chiếc lắc lên ngang mặt, đong đưa nó, ánh mắt dõi theo từng tia sáng lấp lánh phát ra. “Bây giờ chị chẳng cần hạnh phúc nữa. Tặng em.”
|
|
Tuyết rơi mùa hè – Chương 34 Hạ nhìn Du “Chị không tiếc chứ?” “Không” – Du trả lời ngay không do dự. ánh mắt đan xen vô số cảm xúc phức tạp. Du đặt nó vào tay Hạ, nhẹ nhàng như sợ nó sẽ vỡ tan mất. “Hạnh phúc nhé, nhóc?” “Em có thể hạnh phúc thay phần của chị chứ?” “Cảm ơn em” – Du nhéo nhẹ vào má Hạ, ánh mắt nhanh chóng trở về cái vẻ tinh nghịch quen thuộc – “Làm cho thằng nhóc kia hạnh phúc nữa nhá” Hạ không đáp, cô đứng dậy “Em về đây” Băng Hạ tiến ra ngoài cửa, ánh nắng vội vã tràn vào bên trong khi cô mở cánh cửa ra. Trước khi nhòa đi trong ánh nắng chiều thu, cô ngoảnh lại nhìn Du, đôi mắt trong suốt. “Người quan trọng của chị….muốn chị hãy quên người ấy đi” Không nhìn phản ứng của Du, cô nhanh nhẹn bước ra ngoài. Một giọt nước mắt lăn dài trên má Khánh Du khi bóng Hạ vừa biến mất. “Có phải không, anh?” Chiều, con phố trở nên ồn ã và đông nghẹt người, từng chiếc xe đi qua là mang theo một làn bụi phả vào mặt người đi đường. Hạ xách chiếc túi, bước qua đường. bỗng một chiếc xe hơi sang trọng trờ tới, phanh kít một tiếng rõ kêu, tiếng phanh xe chìm nghỉm giữa một mớ những tiếng động ồn ào nơi con phố. Cô ngoảnh lại. Xe màu vàng. Ferarri thể thao. Hạ nheo mắt nhìn người con trai ngồi trong xe, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bung hờ hững hai cúc áo trên, tay trái nằm hờ chiếc vô lăng, tay phải khoác qua vai một cô gái mắt xanh mở đỏ và thân hình rực lửa. Đèn chuyển sang màu xanh, chàng trai thấy Hạ cứ đứng trước mũi xe anh ta mà nhìn chăm chăm, liền hơi khó chịu mà ấn nhẹ vào nút còi. Hạ không hề giật mình, cô chậm rãi bước lên vỉa hè để nhường đường cho đôi nam nữ kia. Chiếc xe phóng vụt qua, lao vào màn bụi mịt mù trên đường. Hạ nhìn theo, đôi mắt lạnh tanh. Trong cái thành phố này, đi Ferrari đâu chỉ có một người? Vậy mà cô đã mặc định chiếc xe thể thao ấy cho ai thế kia? Cười khẩy chính bản thân mình, cô quay lưng bước đi. Bóng dáng mảnh mai của Hạ chợt trở nên vô cùng bé nhỏ và đơn độc giữa phố phường đông đúc, từng làn xe cộ đan vào nhau một cách vội vàng. ……… “Quản gia Thẩm!” Từ phía bên trong của cánh cửa gỗ màu nâu sậm nằm yên lặng, vang lên một giọng nói đã không còn nhiều kiên nhẫn. Những người giúp việc đang lau chùi xung quanh hành lang đều giật mình mà nhìn về phía căn phòng nằm tách biệt riêng trên một tầng lầu. ai ai cũng quay lại nhìn nhau, rồi không hẹn, họ lại tiếp tục tập trung vào công việc của mình. Một ông già tầm khoảng 40 – 50 tuổi, mặc bộ áo vest nhưng gương mặt khắc khổ, đi như chạy về phía căn phòng, vẻ mặt không giấu nổi sự lo lắng. “Lão gia gọi tôi?” Người đàn ông dừng trước cửa căn phòng, và mặc dù không trực tiếp đối diện với người bên trong, nhưng ông ta vẫn cúi đầu tỏ vẻ thành kính. “Hạo Thiên đâu?” “Dạ…Thiếu gia đang trong phòng…” “Gọi nó sang đây!” “Vâng” Ông quản gia họ Thẩm vội vàng tuân lệnh, rồi sau đó quay người bước nhanh xuống cầu thang. Mỗi chỉ thị của Lão gia dù ông không nói thì cũng đều không được phép chậm trễ. Nhưng quản gia còn chưa kịp bước hết bậc cầu thang đã phải khựng lại. Hạo Thiên đang từ dưới bước lên, tay xỏ túi quần vẻ nhàn nhã, đôi mắt xanh nhàn nhạt nhìn ông. “Thiếu gia…Lão gia…” “Gọi tôi?” – Một bên lông mày hơi nhướn lên, Thiên không tỏ vẻ ngạc nhiên hay thắc mắc. “Vâng” Thiên lẳng lặng không nói gì, anh bước lên hành lang và tiến về căn phòng có cánh cửa gỗ xa lạ cách biệt. căn phòng này rất đáng sợ, và người ngồi trong đó cả ngày lẫn đêm cũng vô cùng đáng sợ. Đương nhiên là không đối với anh. Không gõ cửa, Thiên bước vào, đôi mắt lạnh tanh nhìn người đàn ông đang bệ vệ ngồi trên chiếc ghế xoay của bàn làm việc. đèn trong phòng không được thắp sáng hoàn toàn, bóng ông Trịnh Hùng chiếu xuống nền đá hoa cương tạo nên vẻ hắc ám đáng sợ. “Ba gọi con?” – Hạo Thiên đứng tựa vào bức tường cạnh cửa, tay vẫn đút túi, giọng nói trầm trầm. “Hôm qua đến lễ kỷ niệm thành lập Trường Thịnh, con đi với ai?” – Trịnh Hùng lạnh lùng hỏi, chất giọng trầm khàn như đang tra khảo phạm nhân. “Một mình” “Con chắc chứ?” – Trịnh Hùng nhướn đôi lông mày rậm, ngữ điệu giống như đang khẳng định, còn ánh mắt thì như xoáy vào người Thiên. “Ý ba là sao?” – Thiên cũng không vừa, anh nhướn mày, không chút sợ hãi mà nhìn thẳng vào mắt ba mình. đôi mắt mà đến mẹ anh còn phải thừa nhận là nó vô cùng đáng sợ, và khi ông tức giận lên, có cảm giác ông sẵn sàng giết người bằng ánh mắt đó. “Đọc đi” Trịnh Hùng vơ lấy một tờ báo nãy giờ nằm yên lặng bên cạnh tay phải mình, quăng nó xuống đất. từng tờ vung v-ã-i trên nền đất. Thiên vẫn đứng im như pho tượng, anh biết trên mặt báo đó viết gì và in hình của ai. “Thiếu gia của Trịnh Âu đưa bạn gái đến dự lễ kỷ niệm thành lập Trường Thịnh! hay quá nhỉ! Bạn gái? Bạn gái của con không phải Phù Dung, vậy là đứa nào???” – Chủ tịch Trịnh đứng phắt dậy, tiếng quát vang ầm lên trong căn phòng vốn đã đậm mùi u ám. “Con có nói bạn gái con là Phù Dung sao?” – Hạo Thiên vẫn điềm tĩnh lạnh lùng nhìn Trịnh Hùng. “Nó là đứa nào?” – Ông quát “Ba không cần biết. và con cũng không yêu Phù Dung, ba nhớ cho!” “Con im miệng đi! Chuyện hôn nhân của con và Phù Dung đã do ta và cha mẹ nó đồng thuận. Con nghĩ một câu nói của con có thể phủ nhận tất cả sao?” “Chuyện hôn nhân của con cần ba đồng ý giúp sao?” – Thiên nhìn ba mình, đôi mắt màu xanh sáng rực, băng lãnh. “Con nói cái gì? Chuyện đó đã quyết định xong từ rất lâu rồi, bây giờ mày quay lại nói câu ấy, mày coi ba ****** là cái gì hả?” Trịnh Hùng đập bàn, vài tập hồ sơ rơi loạt xoạt xuống đất. ông tức giận nhìn Thiên. Còn anh, vẫn dùng cái đôi mắt lạnh tanh ấy nhìn lại ông. Có thể nói cha con Hạo Thiên như hai thái cực đối nhau, người thì điềm tĩnh, người thì nóng nảy. hai cha con đều là những thiên tài hiếm thấy, nhưng căn bản là quá khác nhau về tính cách nên giữa họ thường xảy ra những mâu thuẫn khó giải quyết. “Mày thử nghĩ xem bên nhà Chim Ưng mà đọc được tờ báo này, họ sẽ nghĩ gì??? Cái hành động của mày, cùng với con bé bạn gái mày đã gây hậu quả đấy!” “Vậy thì để mình con giải quyết đi, ba không cần lo” “Tự mình mày có thể giải quyết được sao? thằng nhóc ngu ngốc này, mày nghĩ chuyện gì cũng có thể dễ dàng như cái suy nghĩ bồng bột của mày à?” “Ba ngừng lời được rồi đấy” – Thiên quét qua người ba mình ánh mắt lạnh như băng tuyết, giọng nói khô khan không có lấy một chút tình cảm “Con đã nói con sẽ giải quyết, ba không yên tâm thì cứ chống mắt lên xem. Còn nữa, con ngu ngốc, nhưng thiếu thằng nhóc ngu ngốc này, con không tin ba có thể đứng vững.” Sợ câu cuối của mình còn chưa đủ để đe dọa ba mình, Hạo Thiên còn lướt qua ông bằng ánh mắt sắc lạnh trước khi mở cửa và bước về phòng. Cánh cửa khép lại một cách bình thản như chính tâm trạng Thiên lúc này, khác hẳn với Trịnh Hùng, ba anh ở bên trong. Tờ giấy đặt dưới tay ông đã bị vò nát thảm hại, ông nghiến răng gườm gườm nhìn về phía cánh cửa mặc dù nó đã đóng lại, và người đứng đó 2 giây trước bây giờ đã không còn ở đó nữa. Hơn ai hết, ông hiểu rõ, con trai ông đủ điều kiện để kiêu ngạo như thế, nó hiểu tầm quan trọng của bản thân đối với ông và công ty thế nào. Và, con trai ông, còn là 1 người không biết dọa. ___Thằng con bất trị, nó dám nói cái giọng ấy với cả ba nó?__ Ông nhấc ống nghe điện thoại lên, tay nắm chặt như muốn bóp vụn nó ra. “Lemon, điều tra về con bé ấy, ngay – lập – tức! cho cậu 24 giờ. Không hoàn thành thì chuẩn bị tinh thần” Vừa dứt lời, chiếc ống nghe bị ném một cách thô bạo xuống bàn ___Hạo Thiên, đã đến lúc dạy dỗ lại con rồi. hãy để xem, con thắng hay ta thắng___ Long uể oải bước vào nhà, trên mặt hiện lên nét mệt mỏi rất rõ rệt. Anh ném mạnh chiếc cặp lên bàn rồi lê những bước chân nặng nề xuống dưới bếp. Bỗng xuất hiện ngay cửa bếp, trước mặt anh là Lam Đình với khuôn mặt ảm đạm nhưng lại tươi tỉnh nhanh chóng khi vừa nhìn thấy anh. “Long, anh về rồi ạ?” Long nhìn Đình với ánh mắt dửng dưng rồi quay bước lên cầu thang. Mặc dù rất muốn tống cái gì đó vào cái dạ dày đang đói meo, nhưng khi nhìn thấy Đình, sao bỗng dưng anh lại cảm thấy khó chịu, cảm giác đói đã tan biến. “Nhật Long!” Tiếng gọi nghẹn ngào uất ức đằng sau anh vang lên, hình như chủ nhân của giọng nói đó đang khóc. Bước chân của Long khựng lại, anh khẽ nhắm mắt lại kiềm chế vẻ mệt mỏi. Lại thế nữa rồi, sao cô lúc nào cũng dùng nước mắt để kết tội anh cơ chứ. Hoàng Lam Đình của ba năm trước trong ký ức của anh rất mạnh mẽ, chẳng biết là từ khi nào cô lại trở thành cô gái mềm yếu đến nhu nhược như vậy. “Anh Long…chuyện hôm qua cho em xin lỗi mà…anh làm ơn đừng làm thế có được không? Em về đây cũng chỉ vì anh mà thôi, dù em có lỗi gì anh cũng phải tha thứ chứ? tại sao lại đối xử như thế với em?” “Anh đối xử như thế nào?” – Long quay người lại – “Anh đang rất mệt, em làm ơn đừng khóc như trẻ con thế nữa.” “Anh yêu chị Bảo Vy có phải không? Là vì chị ấy nên anh mới hờ hững với em như thế này có đúng không?” – Lam Đình phẫn uất hét lớn, nước mắt dàn dụa quanh đôi mắt to tròn, làm ướt nhèm bờ mi đen láy. “…” “Anh trả lời em đi” – Đình bước đến lay vai Long – “Anh nói đi, có phải anh yêu Bảo Vy có đúng không? Trả lời em đi…!” “Hoàng Lam Đình…” – Tiếng nói nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng của Nhật Long vang lên, anh gỡ tay Đình ra, dùng đôi mắt đen sẫm nhìn thẳng vào mắt cô. Đôi mắt âm u ảm đạm đến đáng sợ. “Nếu em cứ như thế này, em sẽ không bao giờ bằng được Bảo Vy.” Đình đờ đẫn nhìn anh quay lưng bước lên cầu thang, nước mắt vẫn không thôi ngừng chảy. Cô lao đến, ném mạnh chiếc bình hoa kê trên tủ xuống đất, vỡ tan tành. Rồi cô gào khóc, giật mạnh chiếc khăn trải trên chiếc bàn phòng khách xuống, bộ ấm tách bằng thủy tinh rơi vung v.ã.i mỗi thứ một mảnh. Long đứng trên bậc cầu thang, nhìn Đình đang trong cơn kích động, đáy lòng bỗng gợn lên cảm giác xót xa. Nhưng rồi anh nhanh chóng quay đi, bước về phòng mình. Cánh cửa đóng lại trước khi những tiếng đổ vỡ kịp dứt. “Cô chủ!” Cô bé Hương từ trong bếp chạy ra, nhìn Lam Đình đang hoảng loạn liền chạy đến giữ cô lại, mặt mũi con bé tái mét không hiểu chuyện gì. Tiếp sau đó là đám người làm, ai nấy đều hoảng hốt giữ chặt Lam Đình, số còn lại thì nhanh tay thu dọn mảnh vỡ. “Cô chủ, tôi đã nói rồi, tại sao cô phải đau khổ bi lụy như vậy, xử luôn kẻ thứ 3 kia có phải hơn không?” Một giọng nói đanh quánh vang lên vẻ không hài lòng, Đình quay phắt lại, nhìn Yên với ánh mắt tức giận khiến nhỏ hơi giật mình. “Sao cô lại nhìn tôi như thế nhỉ?” – Yên chau mày, khóe môi hơi cười – “Tôi có nói gì sai ư?” Đình cắn chặt môi quay đi không nói gì.
|
Tuyết rơi mùa hè – Chương 35 “Cô chủ…” – Yên tiến đến – “Nếu cô muốn, tôi có thể giúp cô” Đình quay lại, đôi mắt to ánh lên tia hằn học khiến người ta sợ hãi. “Cậu chủ là của cô, làm người phải biết dành lấy những thứ thuộc quyền sở hữu của mình…” – Yên làm bộ triết lý, nhỏ ngước lên trần nhà, nói vu vơ như không phải chuyện của mình – “Đối với tôi, những người cứ chống mắt lên mà nhìn đồ vật của mình bị người ta bị lấy đi mà không phản ứng gì…” – Nhỏ ghé sát vào tai Đình – “….Là con người hèn nhát…” Đôi mắt trợn trừng đầy kích động, Đình lườm Yên, bàn tay nằm chặt đến run run. Tất cả sự tức giận của Lam Đình bây giờ chỉ truyền tải qua ánh mắt. Hương đứng bên cạnh nhận thấy biểu hiện kỳ lạ của cô chủ thì kéo kéo tay Yên “Chị Yên..” Tiểu Yên không màng, nhỏ giật tay về, ánh mắt sắc lẻm như cú mèo vẫn nhìn xoáy vào Đình “Cô chủ, thế nào…?” Móng tay bấm sâu vào da thịt rồi từ từ thả lỏng, đôi mắt trợn trừng lại trở về như cũ. Lam Đình nhìn Yên, ánh mắt lạnh lùng đáng sợ. “Theo cô…ta nên làm gì?” …………….. Bảo Vy bước vào nhà và nhanh chóng chìm vào sự tĩnh mịch, trống trải và lạnh lẽo của căn nhà cô vẫn thường đến. Cô Di không thấy đâu, tiếng bước chân ra vào dồn dập của các người giúp việc cũng biến mất, và cả sự thiếu vắng một giọng nói, tiếng hát, tiếng cười của một người mà dẫu rằng chỉ vừa xuất hiện không lâu, là khởi nguồn cho mọi sự đau khổ và những giọt nước mắt không mời mà đến của Bảo Vy. “Cô Di?!” Vy rụt rè gọi, tiếng gọi của cô vang vọng khắp các ngóc ngách rồi lại trở về bên cô. “Nhà không có ai à?” Sau khi đặt câu nghi vấn và cũng là câu khẳng định cho mình, Vy rón rén bước lên cầu thang, ánh mắt vẫn tìm kiếm khắp nhà. Căn nhà không có người thì không thể nào lại không khóa. Bước chân vô thức dừng trước cửa phòng Nhật Long, Vy chầm chậm đưa tay lên, hít một hơi thật sâu trước khi gõ tay vào cánh cửa. Không có ai đáp lại, Vy nhíu mày nghi hoặc, sau khi đã gõ thêm mấy tiếng nữa, và mỗi tiếng sau lại lớn hơn tiếng trước mà vẫn không có ai đáp lời, Vy mở cánh cửa và đi vào trong. Quả thực bên trong phòng không có ai. Vy đưa mắt kiếm tìm và vô cùng thắc mắc. cô mím môi quay người nhanh nhẹn bước ra ngoài để tìm ở những phòng khác. Bỗng một vòng tay từ đằng sau quàng lấy cô, ôm siết lấy cô trong vòng tay người ấy. Mùi dầu thơm thoang thoảng trong không gian, quấn lấy Bảo Vy khiến cô kích thích, đôi chân bất động đứng yên trong vòng tay vững chắc. Người đó tựa đầu vào vai cô, vài lọn tóc ướt tiếp xúc với da thịt cô khiến Vy cảm thấy lành lạnh. Vòng tay siết lấy eo cô hơn, người đó tham lam hít lấy mùi thơm từ người Bảo Vy. “Long” – Vy gọi khẽ. “Anh nhớ em” – Tiếng nói nhỏ đong đầy yêu thương rót nhẹ vào tai Vy. “Bỏ em ra đi” “Không” “Lam Đình…” “Không quan tâm…” Bảo Vy im lặng, cái cảm giác này cô mong chờ biết bao, cô thích được ôm lấy anh, tựa đầu vào ngực anh và…khóc ướt áo anh. “Vy…đừng suy nghĩ gì cả, đừng suy nghĩ bất kỳ điều gì…” “Long…” “Em không cần tin ai cả, chỉ tin anh thôi, chỉ nhìn vào mắt anh thôi” – Long xoay người Vy lại đối diện mình, cho mắt cô nhìn vào mắt anh đúng như lời nói – “Ai cũng có thể khóc, nhưng em thì không được. Em không được phép khóc, vì anh…sẽ rất đau lòng” Vy cúi gằm mặt xuống, cố gắng không để anh thấy mắt cô đang nhòe đi. “Long, em là người đến sau, là người thứ 3 xấu xa xen vào mối quan hệ giữa anh và Lam Đình, em không thế ở bên anh được…” – Vy ngước lên nhìn anh, và mặc dù đã kiềm nén thế nào đi nữa, trước những thứ ngổn ngang trước mắt, nước mắt cô không thế không rơi. “Vy…em nói gì thế?” “Nhật Long, coi như em xin anh đi” – Vy nắm lấy tay Long, từng giọt nước mắt rơi xuống như từng nhát dao đâm vào tim anh, và như xát muối vào tim cô – “Hãy đối xử tốt với Đình Đình một chút, cô ấy đã yêu anh rất nhiều, là thanh mai trúc mã, là mối tình đầu, em không đủ can đảm để sánh với cô ấy, em không muốn là nữ phản diện đi cướp tình yêu của người khác…” Những lời cuối cùng trong câu nói của Vy như bị kích động, tiếng nói thảm thiết xen với tiếng nấc nghẹn đau đớn. Đau đớn cho cả cô. Đau đớn cho cả anh. “Bảo Vy…xin em đừng nói những lời như thế có được không?” – Long đau xót nhìn cô – “Tình cảm anh dành cho Đình Đình là tình cảm của 3 năm trước, và bây giờ thì nó đã phôi phai. Người anh yêu là em, em phải hiểu điều đó chứ!” “Không, em không hiểu!” – Cô lắc đầu – “Anh phôi phai, nhưng cô ấy vẫn yêu anh sâu đậm. anh không được làm như thế, không được làm cô ấy tổn thương!” “Tình cảm không thể ép buộc, anh có ở bên, thì anh và cô ấy đều không hạnh phúc, em có cần thiết phải đẩy người mình yêu ra xa như vậy không?” Vy kéo giật tay về. “Đúng rồi, là có em ở đây…có em ở đây nên anh mới không ở bên cô ấy. Vậy từ nay em không đến nữa…em không đến làm phiền anh nữa….hãy để cho Lam Đình toàn tâm toàn ý yêu anh và chăm sóc anh. Mối tình đầu của hai người sâu đậm như vậy, chắc chắn chỉ vì khoảng cách thời gian mới khiến anh thay đổi. Chỉ cần cô ấy ở bên anh, mọi thứ sẽ quay trở về như 3 năm trước, như ngày chưa có em!” Vy đưa tay gạt nước mắt, cô tiến đến chiếc bàn, bên trên đặt chiếc khung ảnh úp sấp của Long và Đình. “Em đến đây vì sợi dây chuyền, em làm cho anh vì sợi dây chuyền, thời gian đó anh yêu em, tất cả chỉ khởi đầu bằng sợi dây chuyền này, vậy để em mang nó đi, từ nay anh không được nhớ về em nữa. hãy quên em đi, quên sợi dây này đi” “Thiều Bảo Vy!” – Anh hét – “Sao em có thể tàn ác như thế, sao em chỉ làm theo ý mình như vậy? sao em cứ tự quyết định mà không hỏi anh? sao em không hỏi anh có muốn hay không, có đồng ý hay không chứ?” Vy đứng đó, bàn tay đặt lên mặt bàn gỗ mát lạnh, đôi mắt tuyệt vọng u buồn và nhòe nước của cô đau đáu nhìn anh. nước mắt trong suốt cứ như dòng suối chảy ra mãi không chịu cạn. “Anh không cho em đi” “Nhật Long..” “Anh không cho em đi, nghe rõ chứ?” Bàn tay nhẹ nhàng kéo ngăn kéo ra, ánh mắt cô vẫn nhìn anh không rời, cô sợ rằng nếu mình chớp mắt 1 cái, anh sẽ biến mất như bong bóng xà phòng. Bàn tay sờ soạng bên trong của ngăn kéo, từng giọt nước mắt như những giọt huyết lệ vẫn không ngừng chảy. Bỗng đôi bàn tay lạc lõng, Vy giật mình nhìn xuống ngăn kéo. “Nhật Long…sợi dây chuyền của em…mất rồi!” Chap sau: Tạm biệt! “Nhật Long…” Bảo Vy nhìn Long với khuôn mặt thất thần, những giọt nước mắt đã bị cô bỏ quên trên rèm mi. Cô nắm lấy tay anh, gương mặt trắng bệch. “Nhật Long…sợi dây chuyền của em đâu?…Nó ở đâu…? Anh đã cất ở đâu…?” “Anh…” Long ngập ngừng nhìn vào ngăn kéo trống trơn, nơi mà ngày bình thường thì sợi dây nó phải nằm trong đó. Anh cũng hơi mất bình tĩnh, anh hiểu sợi dây đó quan trọng như thế nào với Vy, và để làm mất nó thì anh sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình. “Vy…em bình tĩnh…” Ánh sáng lóe lên trong đôi mắt đen màu café của Long, anh vội vàng gỡ tay Vy ra, mở cửa và chạy thật nhanh xuống bên dưới. Bàn tay Vy lơ lửng giữa không trung rồi khẽ hạ xuống. Nước mắt đáng ghét….lại tìm đến cô nữa… “Đình…Lam Đình!!” Tiếng gọi giục giã của Long vừa cất lên, Lam Đình từ dưới bếp đã vội ra, một tay bưng một chiếc bát to đựng hỗn hợp bột mỳ và trứng, tay còn lại dùng muỗng nguấy đều, gương mặt rạng rỡ, trên mũi còn dính một chút bột mì. Trông cô gái bé nhỏ trong chiếc tạp dề in hình vịt Donaln thật vô tư và đáng yêu. “Anh gọi em?” Đình chạy đến, tay mau lẹ nguấy hỗn hợp đặc quánh. “Em đang làm gì?” – Long hỏi, khuôn mặt gần như tối sầm lại. “Em đang làm bánh bột mì” – Đình cười tươi – “Cô Di dạy em đấy” “Sợi dây chuyền của Bảo Vy là em lấy đúng không?” – Long không quan tâm đến niềm vui của Đình, anh xẵng giọng, ánh mắt vẫn xoáy vào người cô. “Ơ…sợi dây nào?” – Đình ngơ ngác. “Sợi dây hôm trước em lấy trong ngăn kéo của anh, anh đã nói em không được đụng đến cơ mà, trả anh ngay!” Long quát lên với âm lượng không nhỏ, Lam Đình giật mình, vội hoảng sợ lùi ra sau, gương mặt xanh mét. “Anh sao vậy….sợi dây….sao em lại giữ…?” – Đình nhìn anh, đôi mắt đã chực trào nước, đáy mắt ánh lên vẻ oan ức đến xót lòng. “Em đừng tỏ cái thái độ khiến người ta thương hại vậy nữa, ok?” – Long gằn giọng – “Anh không đùa với em, trả ngay sợi dây ấy đây!” “Em không biết…” – Đình lắc đầu nguầy nguậy, đôi mắt cay xè. “Sợi dây đó chỉ có em và anh biết, còn nói em không lấy sao?” Bảo Vy vừa bước từ trên cầu thang xuống, vội vàng chạy đến chắn giữa Long và Đình. “Long…anh đừng như thế…anh làm Đình sợ đấy, có thể cô bé không biết thật…” “Em tránh ra!” – Long quát. Vy bị Long đẩy sang một bên, cô sững người khi thấy đôi mắt anh hằn lên những tia máu đỏ, ánh mắt mà anh dùng để nhìn cô vào lần cô đã tự tiện xâm nhập và đánh thức ký ức giữa anh và Lam Đình. Cái cảm giác hiện hữu trong Đình bây giờ, chắc cũng rất hoảng sợ giống cô khi ấy. Việc để ánh mắt mình tiếp nhận hình ảnh của người mình yêu thương nổi giận như muốn ăn tươi nuốt sống mình, thực sự là điều không hề dễ dàng. Nước mắt đã nhanh chóng xuất hiện nơi khóe mắt Đình để làm nhòe đi cái hình ảnh nó không muốn tiếp nhận vào trái tim. “Cậu chủ, cô Đình, chuyện gì vậy???” – Cô Di từ trong bếp chạy ra, nhìn thấy mọi chuyện trước mắt thì gương mặt vội tái đi. “Hoàng Lam Đình, anh không muốn nói nhiều, em thôi ngay cái trò trẻ con ấy đi, trả lại anh ngay sợi dây đó!” – Long nắm lấy vai Đình siết mạnh, ánh mắt đỏ rực màu của tia máu. Nhật Long khi nổi giận lên cực kỳ đáng sợ, chính Vy cũng đã từng trải qua, và nước mắt trong thời khắc đó cũng giống như Đình, không thể không rơi. “Em không biết thật mà…” – Đình òa khóc, cô bé rất hoảng sợ. Vy vội gỡ tay Long đang siết lấy Đình ra “Long, anh đừng như vậy mà…” Nhưng Vy không hề biết, chính những giọt nước mắt vương trên mi cô còn chưa kịp khô lại là điều Long muốn giết chết Lam Đình ngay tức khắc. Đương nhiên là khi còn đang trong cơn nóng giận. “Cậu chủ!” – Cô Di hoảng sợ chạy đến giữ tay Nhật Long – “Xin cậu chủ bớt giận, có gì từ từ nói…” “Long, em không có lấy sợi dây…” – Lam Đình vẫn lắc đầu oan ức, nước mắt chảy dài. Long thở mạnh, anh buông vai Đình ra, đưa tay lên ôm trán, cố điều hòa cho cái hơi thở gấp gáp. Một số người giúp việc đã đứng sau lưng anh từ bao giờ, mặt mày ai nấy đều tái mét. Long khi tức giận thì không phải là họ chưa thấy, nhưng tức giận với Lam Đình thì quả là chưa thấy thật. “Long, em không có lấy sợi dây của chị Bảo Vy đâu….em thề đấy….em sẵn sàng chết ở đây ngay tức khắc. Anh có thể tin em chứ?” – Đình đưa tay chùi nước mắt, cô Di khẽ tiến lên nắm lấy tay Đình. Người lớn tuổi vốn dĩ rất nhạy cảm với những câu thề độc do người trẻ thốt ra một cách vô tội vạ. Đình quay sang nhìn Vy, đôi mắt to sau làn nước mắt oan ức như trợn lên kiên quyết. “Chị Vy, sợi dây của chị, em không hề đụng đến….chị làm ơn đi mà….em không có lấy, chị đừng vu oan cho em…có được không?” “Đình, chị không…” – Vy hoảng, vội phân trần. Cô Di một tay vén tóc Đình, một tay nắm lấy vai cô bé. Bà lãnh đạm nói, ngữ điệu như đang khiển trách. “Bảo Vy, có chuyện gì thì có thể từ từ nói không? Cô Đình trước giờ không bao giờ lấy cắp của ai thứ gì cả, cô và cậu chủ làm ơn hãy bình tĩnh suy xét…” “Cô Di, cô không biết thì đừng tham gia” – Long lừ mắt, đôi mắt vẫn chưa biến mất những tia máu – “Sợi dây ấy ở đâu, chỉ có mình tôi và Đình biết, giờ sợi dây ấy mất, cô bảo tôi phải suy xét ư? Còn gì mà suy xét chứ?” “Long…em không…” “Em im đi!” Long quát, anh nhìn sang Bảo Vy đang hướng ánh mắt xót xa về phía Lam Đình, giọng nói sắc bén. “Vy, em yên tâm, sợi dây ấy anh sẽ tìm lại cho em. Trong căn nhà này không thể tồn tại kẻ ăn cắp, có gan tự làm tự chịu, ai lấy cắp sợi dây ấy mà còn quanh co chối tội, anh sẽ không để yên!” “Long…!” Vy chưa kịp nói hết câu, Long đã quay người bước lên cầu thang. Ai không hiểu chuyện cũng biết rằng câu nói đó là ám chỉ Lam Đình. Mà trong căn nhà này, những người giúp việc đang đứng khép nép ở kia, có ai là không hiểu chuyện chứ? Căn nhà bỗng rơi vào trạng thái trầm mặc, đến thở cũng không ai dám thở mạnh, Lam Đình dựa vào vai cô Di khóc nấc oan ức, những người giúp việc nhìn nhau ái ngại. Còn Vy, một mình cô trơ trọi giữa phòng khách. Tiếng nấc của Đình cứ như cào xé lòng cô. Vy…mày đã làm cái quái gì thế này?
|