Chương 44: Ngoại truyện 2
Nhật kí tuổi mười tám của Hạ Dương.
Trên mảnh đất xa lạ mang tên nước Mỹ, Hạ Dương thấy thật chán nản làm sao. Ở đây, mọi chuyện đều có vẻ rất khó khăn. Giao tiếp? Đi lại? Hay là chỉ cảm thấy thiếu vắng một cái gì đó?
Hạ Dương vò rối mái tóc ngắn. Cứ hôm nào dậy là cô lại ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ.
- Này, em dậy rồi hả?
Vĩnh Phúc từ sau tiến lại, hắn vòng tay qua cổ cô.
- Vĩnh Phúc à, em chán quá – Hạ Dương chán nản nói.
Vĩnh Phúc như suy nghĩ.
- Đi siêu thị đi, anh đưa em đi cái “súp bờ ma kít” rộng nhất khu này.
Hắn hào hứng bước đến ngồi đối diện với cô.
- Nhưng mà siêu thị có gì hả anh?
Cô thắc mắc, thật sự ở bên này cũng được vài tháng nhưng chưa lần nào hắn đưa cô ra ngoài, thậm chí lúc ốm đau, hắn mời bác sĩ về tận nhà.
- Ở siêu thị có bán rất nhiều món đồ chơi dễ thương này, bán cả áo quần, nói chung là có tất cả mọi thứ.
Hắn khẳng định. Nhưng cô bé nhỏ vẫn chưa hiểu hết.
- À quên mất, ở đấy bán rất nhiều đồ ăn và nước uống nữa cơ – Vĩnh Phúc hào hứng thêm vào.
- Ồ, vậy có sữa me và bánh tráng trộn không anh? – Hạ Dương phấn khởi hỏi.
Vĩnh Phúc đắn đo.
- Sữa me thì có chứ bánh tráng trộn thì…
- Vậy sao anh nói tất cả mọi thứ đều có ở đấy – Cô dẫu môi.
Hắn đứng dậy, như ra lệnh và kéo cô đi.
- Đi thôi, anh sẽ mua sữa me cho em và một món khác thay vì bánh tráng trộn nhé.
Cô mặc dù có chút miễn cưỡng nhưng cũng theo hắn lên ô tô.
Ô tô con phóng trên con đường rộng. Thật sự phong cảnh ở đây rất đẹp. Giao thông rất chặt chẽ, không có nạn vượt đèn đỏ khiến cô bé nhỏ sợ mỗi khi qua đường. Nhưng sao cô vẫn nhớ đất nước Việt Nam kia. Tuy không hiện đại hơn bên này, không nghiêm túc như bên này nhưng chỉ khi ở đất quê, cô mới cảm thấy mình thật sự là con người. Chứ ở bên đây người ta nói cái tiếng gì mà nghe hoài chả hiểu. Hạ Dương rất ghét ra ngoài là vì lí do này, có đôi người cứ nhìn cô khi cô nói tiếng Việt Nam.
Chiếc ô tô phanh kít khiến cô ngã về phía trước một chút.
Vĩnh Phúc nắm tay cô tiến vào siêu thị, cánh cửa kính tự động mở khiến cô bé nhỏ rất thích thú.
- Sao nó mở hay thế hả anh? – Cô tò mò hỏi.
- À… thì tại nó tự mở vậy đó, có hệ thống điều khiển rồi cơ mà – Hắn ôn tồn giải thích.
Hạ Dương thích thú chạy trước, hết ngắm nhìn cái này lại dòm ngó qua cái kia. Vĩnh Phúc tươi cười khi cô bé nhỏ kia vui đến thế. Hắn kéo cô đến khu bán đồ chơi và dụng cụ học tập.
- Oa, cái này dễ thương quá.
Hạ Dương ngạc nhiên nhìn con gấu bông hình Minion màu vàng tất to.
- Anh mua cái này nhé – Vĩnh Phúc cầm lên bỏ vào xe đẩy.
- Vâng ạ, Vĩnh Phúc dễ thương – Hạ Dương thích thú nhìn hắn, Vĩnh Phúc xoa đầu cô.
- Được cái nịnh à.
Rồi chiếc xe đẩy dừng lại trước một góc bán đồ học tập.
- Bút chì màu hả anh? – Cô bé nhỏ thắc mắc cầm hộp bút chì có đầy đủ màu sắc.
Vĩnh Phúc gật đầu, hắn cầm nó rồi bỏ luôn và xe đẩy.
- Bút chì màu thì phải có giấy vẽ nè.
Nói đoạn hắn lấy tập giấy A4 trắng tinh nằm bên cạnh và một cái gọt bút chì hình ô tô nhỏ xinh cùng cục tẩy màu đen.
- Về nhà chúng ta vẽ gì hả anh? – Hạ Dương tươi cười nhìn ngắm từng vật dụng vừa bỏ vào xe.
Vĩnh Phúc vuốt cằm suy nghĩ.
- Ừm… thôi về nhà rồi tính. Bây giờ đi mua sữa me với bánh rán cho em nào.
Vĩnh Phúc kéo cô rời đi, Hạ Dương vẫn còn lưu luyến đám dụng cụ đầy màu sắc kia nhưng rồi cũng ngoan ngoãn the hắn đến quầy tính tiền.
Chiếc ô tô con dừng lại trước quán ăn nhanh. Vĩnh Phúc mở kính ô tô rồi nói gì đó với nhân viên quán, lát sau thì họ đem ngay một túi giấy cùng với ai ly sữa màu ngả nâu mát lạnh.
- Thank you!
Vĩnh Phúc đua tiền rồi phóng xe đi ngay.
- Mau lên, mau lên Vĩnh Phúc.
Cô bé nhỏ nhỏ nhảy chân sáo chạy trước, tay lúc lắc túi đồ vừa mới mua. Vĩnh Phúc hì hục đem thức uống và bánh rán theo sau.
Dưới sàn nhà sạch bóng, Hạ Dương đặt túi đồ xuống rồi, lấy hộp bút chì màu cùng tập giấy bày ra sàn, con gấu bông Minion đặt bên cạnh.
- Mau lên Vĩnh Phúc – Cô bé nhỏ vội vàng.
- Từ từ đã nào, uống sữa và ăn bánh đã nào.
Hắn nói, lấy cái bánh rán còn nóng hôi hổi. Cô bé nhỏ gặm một miếng nhỏ nhai nhồm nhoàm, tiện thế hút chút sữa me.
- Anh vẽ đi – Hạ Dương vừa ăn vừa nói.
Vĩnh Phúc đắn đo suy nghĩ nên vẽ gì. Như nghĩ ra được, anh phấn khởi xăn tay áo bắt tay vào vẽ.
Vĩnh Phúc lấy bút chì màu đen vẽ đừng chấm trong to trên trang giấy.
- Gì thế hả anh? – Hạ Dương tò mò hỏi.
Vĩnh Phúc mãi vẻ, chỉ ậm ờ cho qua. Hắn tiếp tục lấy màu xanh, đỏ rồi tím. Khi bức tranh đã hoàn thành, Vĩnh Phúc reo lên.
- Nào, em thấy có đẹp không?
Hắn giơ cao bức vẽ. Hạ Dương tò mò nhìn bức tranh. Là một đoàn tau với năm toa tàu dài ngoằn.
- Toa… chứa… sữa… me?
Cô bé nhỏ lẩm bẩm đọc từng dòng chữ ghi trên mỗi toa tàu đầy màu sắc.
- Chính xác. Đây này, toa này là chứa bánh tráng trộn nè, toa này chứa gấu bông Minion nè, chứa gà nướng và chứa chương trình ca nhạc mà em yêu thích.
Vĩnh Phúc cười, hắn ôn tồn chỉ vào từng toa.
- Toàn thứ em thích không à - Cô bé nhỏ vui mừng mân mê bức vẽ.
Hạ Dương giở sang trang giấy mới, nháy mắt tinh nghịch.
- Anh đợi đi nhé, em sẽ cho anh coi cái này.
Cô bé nhỏ tỏ bí mật, Vĩnh Phúc bật cười chống cằm.
- Anh sẽ đợi.
Hào hứng cầm từng cây bút chì lên, cô bé nhỏ nguệch ngoạc viết cái gì đấy.
Như quá lâu, hắn ngáp ngắn ngáp dài.
- sao lâu vậy cà?
- Đợi em tí, sắp xong rồi nè.
Cô bé nhỏ vẫn cặm cúi viết viết. Vĩnh Phúc đứng dậy đi về phía bếp.
- Trong lúc đợi anh sẽ nấu một cái gì đó ăn, bụng kêu ào ào à.
Hạ Dương không để ý cho lắm, gật đầu trong khi vẫn tập trung vào viết.
Mùi thơm từ bếp bay ra, Vĩnh Phúc đang chiên khoai tây, hắn khéo léo vứt ra bỏ trên đĩa có sẵn giấy thấm dầu. Lấy một cái chén nhỏ rồi xịt tương ớt vào trong, hắn hào hứng bê ra ngoài phòng.
- Đây rồi, khoai tây chiên nóng hổi vừa thôi vừa ăn đây.
Vĩnh Phúc vui mừng nói, nhưng nhìn lại thì cô bé nhỏ kia đã ngủ gục mất rồi. Tay vẫn còn cầm bút chì màu. Hắn khẽ khàng nhấc tay cô lên, nhìn vào bức tranh ghi chi chít chữ đẫy màu sắc.
Cứ một dòng là một màu, hắn bật cười nhìn trang giấy rồi lại nhìn sang Hạ Dương. Đúng là một cô gái đáng yêu. Vĩnh Phúc nhẹ nhàng bé cô lên giường nệm, đắp chăn lại rồi rón rén ra ngoài phòng ăn khoai tây mọt mình.
Hắn phấn khởi vừa nhai chóp chép vừa mân mê bức tranh, đôi lúc cười khì như… đười ươi.
Vĩnh Phúc lồng bức tranh vào khung , cẩn thận đặt trên bàn cạnh giường ngủ phòng hắn, miết dọc theo khung tranh rồi rời đi. Trong lòng dấy lên niềm hoan hỉ lạ kì.
Trên nền trắng, từng dòng chữ nguệch ngoạc viết trong khó khăn. Chỉ cần nhìn thấy thôi, mọi đau khổ trước đó sẽ không còn nữa.
Anh là cây bút chì màu,
Vẽ lên trang giấy đoàn tàu niềm vui.
Em là cục tẩy đen thui,
Xóa hết tất cả muộn phiền đời anh.
Vình Phúc đối với cô mà nói, như một điều gì đó chóng đến rồi chóng đi. Tình yêu của Vĩnh Phúc cũng giống như cơn gió. Nhẹ nhàng và mát mẻ thoáng qua đời cô. Nhưng khi gió bay đi, chỉ còn mình cô lại một mình. Bởi vì gió biết, cô gái kia cần một điều gì khác hơn thế nữa.
|
Chương 45: Ngoại truyện 2 Trong con đường đất nhỏ, con đường ngoằn ngèo dẫn đến một tòa nhà rộng. Trước tòa nhà, một tấm biển khiến người nhìn ái ngại. “Bệnh viện tâm thần”.
Đâu đó trong khu vườn đầy cỏ dại, một cô gái lén lút như đang trốn ai đó.
- Phù – Bình Nhi thở phào khi bóng dáng cô y tá chích thuốc đã mất hút.
Bình Nhi tinh nghịch trèo qua hàng rào thấp, chiếc áo bệnh nhân vướng phải.
- Í… í…
Cô gái nhăn mặt vì mãi vẫn chẳng kéo ra được. Đến khi dường như chẳng còn đủ bình tĩnh nữa, cô kéo phắt một cái.
“Xoẹt”. Một bên mảng áo bệnh viện rách toạc. Bình Nhi ngẩn người nhìn chiếc áo te tua.
- Hahahahaha – Cô gái đột nhiên cất tiếng cười.
- Này, đã làm rách áo rồi còn cười nữa hả?
Một ai đó từ đằng sau nói lại. Cô gái hoảng sợ quay người lại. Trước mắt mình, cô nhìn thấy một người con trai cao lớn, mái tóc màu ngả vàng tung bay trong làn gió.
- Xuỵt.
Bình Nhi đột nhiên chạy lại, đưa ngón tay lên môi cậu ta.
- Chuyện này là bí mật đấy – Cô nhìn quanh nhìn quất như sợ ai sẽ nhìn thấy.
Khải Hoàng cười khẽ.
- Nếu còn trốn ra ngoài này nữa là tôi mét bà già đang đi tìm em trong kia đấy.
Khải Hoàng nhếch miệng, tay chỉ về phía dãy hành lang, đúng là có một cô y tá đang hậm hực chạy trối chết tìm Bình Nhi.
- Em… biết rồi, không trốn là được chứ gì? - Cô chu môi.
Anh bật cười, kéo tay cô đi.
- Đi… đi đâu vậy chứ? – Bình Nhi hoảng sợ giật tay lại.
- Chẳng lẽ em mặc như thế này trở lại vào phòng à, có mà bà già kia chích cho một mũi – Anh hăm dọa.
Nghe đến “chích”, cô gái tái mặt.
- Vậy…
- Thì tôi sẽ lấy cho em bộ áo khác – Khải Hoàng khẳng định.
Bình Nhi vui mừng gật đầu, con hào hứng chạy trước.
- Mau lên, lấy áo mau lên – Cô vội vàng.
Khải Hoàng dẫn cô đi qua dãy hành lang một cách chầm chậm.
- Anh tên gì nhỉ? – Bình Nhi chợt hỏi.
Khải Hoàng có chút sững người.
- Mèo đen. Em hãy gọi tôi là Mèo Đen.
Cô gái gật đầu cười cười.
- Vậy em tên gì? – Anh hỏi.
- À… ừm…– Có chút suy nghĩ, như nhớ ra được cô gái reo lên – Bình Nhi.
- Tên hay nhỉ – Anh cười, có chút xót xa.
Bình Nhi ngúng nguẩy nhảy chân sáo, chiếc áo rách tung bay theo chiều gió.
- Đợi ở đây nhé – Khải Hoàng làm mặt nghiêm trọng dặn dò Bình Nhi.
Cô gái thấy vậy nuốt nước miếng căng thẳng, khuôn mặt ngây thơ nhìn theo bóng dáng “Mèo đen” khuất sau căn phòng chứa đồ.
Cũng khoảng vài phút trôi qua, đợi mãi mà chẳng thấy cậu ta quay lại. Cô bắt đầu sốt ruột, đứng ngồi không yên.
- MAU ĐI THÔI.
Đột nhiên Khải Hoàng chạy thục mạng ra hét lên, cô hoảng loạn không biết gì liền chạy theo khi anh nắm tay.
- Đừng có nhìn, bà già đó đang đuổi theo đấy – Khải Hoàng cố dặn dò khi đang chạy trối chết.
Nhưng Bình Nhi bướng bỉnh, quay mặt lại và nhìn thấy từ đằng xa, một cái gì đó đang bốc khói và cây chổi trên tay đánh loạn xạ vào không khí.
- Đứng lại, thằng ôn kia, mày ăn cắp áo quần hả?
Bình Nhi vội vàng quay đầu lại.
- Ôi, bà ta sắp đuổi kịp rồi anh ạ.
- Vậy thì mau lên đi.
Anh dứt lời, hai đôi chân dài sãi từng bước chạy nhanh về phía khu vườn.
- Hộc… hộc…
Bình Nhi ôm ngực thở dốc.
- Sợ chết mất – Cô nói trong ngắt quãng.
Khải Hoàng cũng đứt hơi không kém, ném chiếc áo lại cho cô.
- Mau vào thay đi kẻo bà già kia tìm ra thì chết, còn áo rách thì vứt đâu đó chứ đừng có mà đem lại kẻo bả phát hiện thì mệt.
Anh dặn dò, rồi quay lưng bước đi. Cô gái cầm chiếc áo, thẫn thờ nhìn theo bóng dáng to lớn khuất dần sau hàng rào tre. Khi chỉ còn là chấm nhỏ, cô mới quay người bỏ đi, dường như rất thân quen, cô sờ lên ngực trái mình, trái tim đập lên liên hồi.
Ngày mới lại đến, Bình Nhi hôm nay ngồi sững người ngắm giàn hoa giấy trong vườn.
- Một bồng này, hai bông này… - Cô gái cầm từng bông hoa mỏng manh rồi đếm trong chán nãn.
Dường như đang đợi ai đó, cô gái chợt ngẩng đầu nhanh khi đôi giày thể thao dừng lại trước mắt cô. Rõ ràng ngày hôm qua đã gặp mà sao cô chẳng nhớ gì hết.
- Hôm nay em làm gì? – Khải Hoàng ngồi xuống đối diện với cô.
Bình Nhi vui vẻ nói.
- Em nhặt hoa giấy ạ.
- Để làm gì? – Anh thắc mắc.
Cô gái không nói, chỉ cười rồi lặng lẽ chạy vào trong phòng. Lát sau đem ra một cái bát nhựa.
- Em là người bán hoa, còn anh là người mua – Cô ra lệnh phâ vai, bàn tay nhỏ nhặt từng bông hoa giấy bỏ vào bát.
Khải Hoàng cười khẽ, tay móc cái gì đó trong túi.
- Thưa cô bán hàng, một bông hoa giấy giá bao nhiêu ạ? – Anh làm bộ.
- Một bông hai ngàn, thưa cậu – Bình Nhi cũng nhập vai rất nghiêm túc.
Khải Hoàng đếm từng tờ giấy màu, là giấy mà anh định sẽ xếp hạc cho cô, cơ mà giờ nó trở thành “tiền” mất rồi.
- Tôi muốn mua mười bông thì giá thế nào nhỉ?
- À… - Cô gái suy nghĩ – Mười bông thì hai mươi ngàn ạ.
Khải Hoàng tặc lưỡi, “mặc cả”.
- Đã mua nhiều đến thế rồi mà vẫn giá đấy sao?
Cô gái nghệt mặt.
- Vậy chứ sao ạ?
- Mười bông mười nghìn thôi – Anh ra giá.
- Cái gì, sao rẻ vậy cơ chứ? – Bình Nhi lẩm bẩm tính toán lại.
Khải Hoàng bật cười, mặt giữ lại độ nghiêm túc lúc nãy.
- Vậy giờ có bán không hả? – Anh vểnh râu ra oai – Không bán thì tôi tự đi lượm cũng được.
Bình Nhi nghe đên đấy vội vàng.
- Mười lăm nghìn – Cô đưa hai bàn tay lên.
- Mười lăm nghìn? – Khải Hoàng cố nén cười khi chỉ thấy có hai bàn tay.
Như nhận ra là thiếu mất năm ngón. Bình Nhi đành cởi dép đưa thêm bàn chân lên.
Khải Hoàng mém nữa ngã ngữa, đúng là cô gái lắm chiêu.
- Đấy, nhìn thấy mười lăm nghìn chưa hả? – Bình Nhi nói trong khó nhọc.
Khải Hoàng dắn đo đếm từng ngón.
- Mau… mau lên – Chân sắp mỏi vì đưa lên khiến cô gái run run.
Đến khi bàn chân đưa lên rớt bịch một cái. Khải Hoàng mới à lên một tiếng.
- OK, tôi sẽ mua với giá mười lắm nghìn – Anh rút mười lắm tờ giấy hình vuông đủ màu sắc.
Anh giúi nó vào tay cô, dặn.
- Giấy này là giấy gấp hạc đấy, ngày mai tôi sẽ đến gấp hạc với em – Anh nói, rồi đứng dậy bỏ đi.
Bình Nhi cầm giấy trên tay rồi nhìn người con trai khuất sau hàng rào.
- Anh tên gì nhỉ? – Cô đứng dậy chạy theo, lời nói được gió cuồn vào tai anh.
Khải Hoàng quay người lại, mái tóc lung lay theo chiều gió, anh nở nụ cười buồn.
- Mèo đen. Hãy gọi tôi là Mèo đen.
Bình Nhi lặng lẽ suy ngẫm cái tên, mong sao ngày mai hãy đến thật nhanh.
Ngồi mân mê xấp giấy màu, cô gái cứ hướng đầu về phía hàng rào chờ đợi ai đó. Khi mái tóc ngả vàng quen thuộc xuất hiện, cô gái vui mừng chạy lại.
-Hôm nay còn đợi tôi nữa cơ đấy – Khải Hoàng cốc vào đầu cô.
Bình Nhi xoa xoa đầu, môi chu lên.
- Đâu có…
Rồi cô chìa ra xấp giấy.
- Xếp hạc ạ – Cô nhìn anh trông chờ.
Khải Hoàng ngồi xuống bãi cỏ non, tay bắt đầu miết tờ giấy lại.
- Anh xếp hạc ạ? – Cô ngây ngô hỏi, thật ra là biết nhưng Bình Nhi muốn bắt chuyện với anh nên đành hỏi.
Khải Hoàng gật đầu, mắt tập trung vào việc xếp.
- Bình Nhi này – Anh chợt gọi.
- Vâng ạ?
- Em ở đây có buồn không? – Khải Hoàng nhìn cô, chút buồn ẩn hiện qua đôi mắt sâu.
Cô gái lăng lẽ gật đầu, cô thở dài.
- Chán lắm ạ, ở đây buồn lắm ạ. Nhưng bây giờ thì không nữa rồi, đã có anh làm bạn với em rồi mà – Cô ngây thơ.
Khải Hoàng đưa bàn tay vuốt nhẹ mái tóc ngắn.
- Nếu như rời khỏi đây, em sẽ đi đâu?
Bình Nhi chưa trả lời, cô nhìn lên giàn hoa giấy rơi lả tả.
Cơn gió thu lùa qua, chút lành lạnh len lõi trên da thịt. Những bông hoa vẫn như bao lần, muốn chạy theo cơn gió kia, để rồi sẽ lại nằm trơ trọi dưới sân nhà. Nhưng nếu những bông hoa đấy chỉ biết bấu víu lấy cành cây yếu ớt, thì cũng sẽ có ngày nào đó phải thả mình trong héo úa. Chỉ cần một lần trong đời đưa mình theo cơn gió, biết đâu đó lại là điều tốt hơn? Bình Nhi quay đầu lại nhìn anh, môi nở nụ cười hạnh phúc.
- Em sẽ đi tìm anh, Mèo đen à…
Buổi chiều thu với lá vàng rơi như chứng mình cho đôi trẻ kia. Lại một lần nữa số phận đẩy họ sang ngã rẽ khác. Chỉ mong sau bao chuyện, điều tốt đẹp sẽ ở lại.
Tình yêu của Khải Hoàng như cơn bão lùa qua đời cô. Mãnh liệt và đôi lúc cũng đầy rẫy khó khăn. Nhưng nếu bão đi qua, bão sẽ để lại chút nắng ấm và gió mát.
Bình Nhi à, nếu như có kiếp sau, ta sẽ lại gặp nhau, có phải không?
-Hết-
Cuối cùng thì truyện cũng đã đến hồi kết, rất cám ơn các bạn đã cùng tác giả đi từ đầu cho đến cuối truyện. Vì vậy các bạn hãy để lại comment hay like một cái cũng được, xem như trả "nhuận bút" cho tác giả đi :)) Sau truyện này, mời các bạn đón đọc truyện mới của tác giả có tên là "Ngược dòng, về bên anh" nhé! Cám ơn các bạn rất nhiều :)))
|