Bộ Tứ Ác Nữ
|
|
Chương 8: Ghen...
_ Tử Nguyên Phong! Trời ơi! Mau thả tôi ra. 12h rồi. Tôi muốn ăn cơm!!!!
Phi đập cửa ầm ầm, miệng không ngớt gọi cái tên teoiwf đánh kia. Ấy vậy mà đáp lại cô chỉ là sự yên tĩnh đến bực mình. Cô thực tức chết mà. Cậu ta giao cho cô cả đống bài tập rồi sau đó bỏ đi, thật sự là cô đang rất không vui. Co đập cửa suốt 15 phút đồng hồ, hai tay đã đỏ hết lên rồi mà vẫn không chịu từ bỏ.
Đúng 12h, cửa mở.
_ Xin lỗi. Lýc nãy tôi ra ngoài chút - Phong xuất hiện. Trán cậu, người cậu đầy nhẫy mồ hôi. Rồi cậu phát hiện ra hai tay cô đỏ ửng, lập tức hiểu ra chuyện cần hiểu - Sao lại đập cửa? Ngốc quá! Tay đau lắm không?
|
Đúng 12h, cửa mở.
_ Xin lỗi. Lýc nãy tôi ra ngoài chút - Phong xuất hiện. Trán cậu, người cậu đầy nhẫy mồ hôi. Rồi cậu phát hiện ra hai tay cô đỏ ửng, lập tức hiểu ra chuyện cần hiểu - Sao lại đập cửa? Ngốc quá! Tay đau lắm không?
_ Đưa hết chìa khóa đây tôi mở cho. Cậu đi tắm đi, hôi quá!-Bỗng chốc, mọi sự bực mình của cô tiêu tan hết. Thậm chí, cô còn có thể đùa được với lửa - Chồn! (Ý chị là mắng anh giống con chồn hôi a!)
_ Em nói gì đấy? - Cậu thật sự không nghe rõ từ cuối cùng mà cô nói
_ Tôi có nói gì sao? - Cô giả ngây - Phòng con yêu nữ kia ở đâu?
_ Nói với quản gia, bà ấy sẽ đưa em đi - Cậu vào phòng. Muốn biết vừa nãy cô nói gì đâu có khó.
_ Tôi đi đây - Cô bước ra
_ Em làm xong bài tập chưa? - Cậu kéo tay cô lại, 2 người lưng đối lưng
_ Xong hết rồi. - Cô hất tay cậu ra. Coi cô là trẻ con không bằng!
Cậu thả tay cô ra. Cô đi tới phòng của ''học trò'' Linh và ''thầy giáo'' Khánh. Đúng như cô nghĩ, 2 đứa nhóc này đang chìm vào mộng đẹp.
11h30', chính cô đã bật hệ thống ''phun'' thuốc ngủ.
Và đây chính là kết quả: một nhóc ngồi tựa lưng vào ghế, một nhóc người ngủ gục trên bàn.
Khó nhọc đấy cái tên nhóc 17 tuổi mà to lớn cùng con nhỏ 17 tuổi lên giường, tạo cho 2 đứa một cảnh vô cùng tình tứ rồi Phi lôi chiếc camera Canon ra, chụp cho chúng nó vài pô.
Bấm máy không dưới 20 cái xong, cô nàng mới tha cho chúng nó. Cô rắc hạt tiêu lên mũi chúng nó. Lại bật không khí ẩm cho căn phòng.
Rất nhanh, kết quả đã thu về.
|
_ Hơ .. hơ.. hắt xì! - Linh thấy ngứa mũi, ngay lập tức bật dậy. Con bé đã quá quen với cái cảnh mỗi sáng bị người ta gọi dậy bằng kiểu quái đản này rồi (Ánh chứ ai!). Nó nhìn thấy bóng hình người gọi nó, lơ mơ gọi - Chị Phi....
_ Bé ngoan - Mỉm cười xoa đầu con bé xong, ngay lập tức Phi đổi mặt quay sang Khánh, nghiến răng nghiến lợi - Khánh thân yêu mà không dậy chị gả Huyền Linh cho bé Thần Thần của chị đấy nhá! - Vừa nói Phi vừa nhéo hai cái thật mạnh vào bắp chân Khánh.
_Bà già thần kinh, im đi! - Do còn ngái ngủ nên cậu nhóc vẫn chưa nhận ra mối nguy hiểm đang rình rập
_Hoàng Lâm Viên Khánh! Nhóc có thiệp hồng của Hà Huyền Linh và Dương Thần Vũ! - Lần này Phi vừa hét to, vừa đá mạnh vào cái ''bàn tọa'' của cậu nhóc.
_Cái gì?!!! - Khánh bật dậy. Vừa lấy lại tinh thần, đập vào mắt cậu nhóc là khuôn mặt như Tử thần của Nhật chị. Cậu bỗng thay đổi thái độ, xun xoe nịnh bợ - Ha ha, chị Lizzy xinh đẹp, chị Lizzy dễ thương, chị Lizzy tốt bụng.....
_Giờ chị mới biết nhóc rất có tài nịnh hót nha~ - Phi liếc Khánh bằng nửa con mắt, nghiến răng nghiến lợi trả lời rồi xếch tai cậu nhóc lên
_Chị ơi, chị làm ơn tha cho em. Ở nhà em còn mẹ góa con côi... - Khánh uất ức. Trước thì còn có thể phản bác cô, nhưng giờ thì....
_ Nói linh tinh! Vợ nhóc còn ở đây mà dám nói là ''con côi'' hả? - Phi chặn họng.
_Chị!!!! - Linh đang đắc ý vì Khánh bị đòn, nhưng sau khi nghe thấy lời của Phi thì gò má con bé đỏ lên, chân dẫm phình phịch xuống đất.
_Không phải sao? - Phi giả ngây.
_Tất nhiên là không rồi! - Con bé nũng nịu - Chị.....
_À, cậu ta về rồi, lát em đi hẹn hò cùng cậu ta nhé. 2h chiều nay. - Phi nói chẳng đâu vào với đâu - Bé Thỏ?
_Dạ? - Linh thật không hiểu nổi ''Cậu ta? hẹn hò cái quỷ gì chứ?''
Tuy không hiểu nhưng với ánh mắt đe dọa của Phi, con bé không thể không gật đầu đồng ý. Cón bé mà sai lời là y như rằng cô sẽ bóp chết con bé. Chưa hết đâu, nếu cô để lộ việc con bé không nghe lời cô cho nàng họ Tô và Nhật em biết, đảm bảo 100% là hai người đó sẽ xé con bé ra thành hàng trăm mảnh. Ô ô, nó muốn được chết toàn thây nha!
Khanh nghe vậy mà lửa giận ngùn ngụt. Ai cho phép bé Thỏ ''đội mũ xanh'' cho cậu chứ?! ''Ở cạnh chồng mà còn có tư tưởng đi hẹn hò cùng thằng khác, để sau này em thành vợ anh rồi, xem anh xử em thế nào?!''
(Xin cho biết: Quá trình truy thê của bạn học Khánh cần phải ít nhất 1 năm nữa)
|
_Haizzz... Tròn 18 tuổi ''mới được'' lấy vợ. Buồn ghê cơ Hoàng công tử nhỉ? - Phi nói bóng gió.
_Lizzy! Chị là Đại ma đầu, Đại Ác nữ! - Khánh bực bội.
_Đại Ác nữ Lizzy. Tên này hay à nha! - Phi cười tươi như hoa - Bé Thỏ, em đi theo chị. Mặc kệ tên này.
Phi kéo Linh chạy tới phòng Ánh và Lập. Khụ khụ, là nhốt hai người bọn họ.
Để đề phòng sự cố xảy ra, Phi cũng đã bật thiết bị phun thuốc ngủ, nhưng hình như nó không có tác dụng mấy thì phải...
Căn phòng màu lam xinh đẹp, gọn gàng, ngăn nắp, sạch sẽ... bây giờ không khác gì một bãi chiến trường. Đồ đạc tứ lung tung, chăn màn gần như bị dần nát.... Duy chỉ có cái bàn học là thoát một kiếp, bình an vô sự.
Phi nghi ngờ có phải khi hai người này gặp nhau thì bệnh khiết phích đã được chữa trị hay không. Nhớ lại thảm cảnh canteen, Phi bất chợt cảm thấy ghép hai đứa này là đáng sợ nhất!
_Tô Nguyệt Ánh! Đỗ Tử Lập! Hai đứa làm cái trò quái quỷ gì vậy hả?! - Phi quát ầm lên.
_Chị ơi, hạ hỏa hạ hỏa... - Bé Thỏ cùng Nai nhỏ đi tới cùng vuốt ngực cho cô chị kết nghĩa.
_ Ánh ơi, chị biết em chưa tốt môn Lý nên đã tìm cho em Lớp trưởng lớp chuyên Lý tới kèm em học, vậy mà còn không cố gắng hả? Muốn bị đuổi khỏi trường sao? - Phi thở dài hết nhìn Ánh lại quay sang nhìn Lập - Còn cậu nữa. Chị đã cho cậu mượn học sinh giỏi Sử và Địa đồng đều mà cậu còn muốn sao nữa đây? hay cậu khinh thường con bé hả?
Để chuẩn bị cho kì thi ác ôn sắp diễn ra, Nhật Phi Phi cùng Tử Nguyên Phong đã lập nên kế hoạch kèm học cho các cô bé.
Ánh thì khá tốt rồi, chỉ cố gắng cho điểm cao thôi. Lập thì luôn đứng đầu bảng xếp hạng điểm khối, không cần lo cho cậu ta. hai người này.... thực chất chỉ là Phong và Phi quả rảnh rỗi, áp đặt cho hai người họ mà thôi. Do đó, lúc đập cửa muốn thoát, chính là cả hai người bọn họ. Phí với Phòng đều biết, nếu cả hai cố sức nhất định sẽ đạp vỡ cánh cửa. Chỉ có điều đây là nhà của Phòng, mà hắn nói bọn họ tuyệt đối sẽ không làm hỏng đồ của nhà hắn.
Linh bị kém môn Hóa, mà bạn nhỏ Khánh tuy không phải lớp trưởng lớp chuyên Hóa nhưng là giỏi nhất môn này. Tại sao không làm lớp trưởng ấy hả? Chính là vì cậu ta rất lười. Còn tại sao mà chỉ có mỗi tiếng đạp cửa của một người chính là, chỉ duy nhất cậu ta biết chuyện học nhóm này. Căn bản, đổi lại việc được ở một mình với người trong mộng, cậu ta không ngại bán đứng bạn bè.
Nhật Kim Tuyền ấy hả? Con nhỏ này cũng rất đáng lo ngại. Kém 95% tổng số môn xã hội. Ném nó vào với lớp phó của lớp chuyên Tiếng Anh hẳn là không sai đi. Đó là môn nó kém tệ hại. mà kém tệ hại cũng không đủ hình dung được đâu! Phi không đưa con nhỏ đó đi. Hung hãn bạo ngược, cô chẳng dại! Mà nhất định đằng đó cũng chẳng kém đằng này đâu!
_Chị Lizzy à, em không có ý đó đâu. Thực ra em... - Lập tuyệt không muốn cùng người này đắc tội. Tuy là cũng lờ mờ nhận ra bọn họ bị cô tính kế, nhưng cậu cũng chẳng thiệt mấy. Huống hồ, đánh nhau với Nguyệt Ánh, cậu cũng vui vui.
|
_Nguyệt Ánh, cậu ta về rồi. Cậu ta muốn hẹn hò với em - Phi đột nhiên chuyển chủ đề, không quan tâm tới lời giải thích của Nhị Thiên Vương.
_Dạ?
Phản ứng lúc này của Ánh cũng không khác so với Linh là mấy, Tuy nhiên, Phi đã ngăn cảm cho con nhỏ hỏi linh tinh bằng cách âm thầm ném cho nó ánh mắt sắc như dao lam. Ánh im bặt. Phi thật đáng sợ!
Lập bỗng thấy lồng ngực khó chịu. Cậu bị sao vậy? Sao lại không vui khi oan gia của cậu đi hẹn hò? Cậu có tình cảm với con nhỏ này ý hở? Ông trời... đừng có đùa! Sao việc này xảy ra được chứ?!
_Tử Lập, cậu biết phòng ăn rồi thì đưa Linh với Ánh xuống phòng ăn hộ chị. Chị phải đi ''nghênh chiến'' với con yêu quái thành tinh kia! - Phi xắn tay áo rồi đi ra khỏi phòng.
(Mặc niệm Nhật Phi Phi: Cô mà không có vũ khí chống lại yêu quái như thần binh gì gì đó, tôi sẽ giúp cô siêu độ)
Bước ra khỏi bãi chiến trường, bà quản gia đã chờ sẵn ở ngoài. Không nói không rằng, bà quản gia cất bước. Cô im lặng đi theo. Cô biết bà ấy đang đưa cô tới phòng nhốt bé Thần Thần và yêu quái thành tinh.
Nếu không khí giữa bà quản gia và Nhật chị trầm tĩnh bao nhiêu thì bên này, Nhị Thiên Vương Đỗ Tử Lập lại luôn mồm không nghỉ.
_Chiều cậu hẹn hò hả? Chu choa, sao giờ tôi mới biết oan gia của mình cũng có người theo đuổi nhỉ? Hình như trước đây tôi khinh thường cậu quá thì phải...
_Đỗ Tử Lập! Sao cậu nhiều chuyện y như đàn bà con gái vậy hả?!! - Ánh ức chế, cau có nhìn Đỗ Thiên Vương.
_Tôi động tới bạn trai cậu nên cậu cáu hả? - Tuy mang hàm ý trên chọc nhưng nếu Nhật Phi Phi ở đây, cô nhất định sẽ nói rằng cô ngửi thấy mùi chua.
_Tôi làm gì có... - Ánh đang định nói mình không có bạn trai thì bị một cái nhéo đau ơi là đau ở hông.
_Chị Ánh, chị nhớ cái ánh mắt ý không? - Thỏ con nhắc nhở về cái ánh mắt đáng sợ của Phi.
_À ừ, suýt thì tiêu. Cảm ơn em nha bé con! - Ánh vui vẻ vỗ má Linh
_Sao ai cũng gọi em là ''bé'' hết vậy?! Chị Phi thì bé Thỏ, chị thì bé con, còn cả con nhỏ Tuyền cũng gọi em là bé ngốc nữa! - Linh phụng phịu.
|