THREE
“Nào các em, bây giờ là 8h, ai có thể nói cho thầy biết, bao lâu thì kim giờ, kim phút, kim giây trên đồng hồ sẽ gặp nhau cùng một chỗ?”
Thầy vừa dứt lời, cả lớp láo nháo tìm câu trả lời.
Có học sinh lấy đồng hồ ra tự vặn, có hs lấy máy tính ra bấm tanh tách, thậm chí còn có hs… mở cả máy tính xách tay lên mạng tra câu trả lời.
Trời đất… Dân Sùng Dương học kiểu gì thế này? Kể cũng lạ, thầy chủ nhiệm không những không phản đối mà còn có vẻ rất đồng tình! Thế này mà cũng được gọi là học á?
Tôi thở dài, ngước mắt lên trời, rồi lấy giấy bút ra bắt đầu tính toán.
Ba kim trên đồng hồ gặp nhau… Thế thì dùng công thức này… Sau đó làm thế này… Chà… Còn có cả cách này nữa…
“Ơ? Tô Hựu Tuệ, đây là em làm hả?” Không biết từ lúc nào, thầy chủ nhiệm đã đứng lù lù trước bàn tôi.
Thầy kinh ngạc đưa tay vuốt vuốt cằm, ngắm nghía tờ giấy nháp dày đặc công thức của tôi.
“Toàn công thức khó thế này mà em đều biết sao? Lại còn tự tay nhân chia nhiều số, không cần dùng máy tính nữa! Giỏi quá nhỉ!”
“Ha ha ha ha! Thầy quá khen, đây đều là những công thức đã học qua, em chỉ cần biết vận dụng nó là làm được thôi ạ, tiếc là hôm nay em không được khỏe lắm nên tốc độ tính toán bị chậm đi chút, chứ mọi khi em chỉ cần tính nhẩm trong đầu thôi!”
“Trời đất, bạn ấy bản là bạn ấy toàn tính nhẩm trong đầu kìa!”
“Thật á! Mình chẳng tin!”
Ai nấy đều há hốc mồm như cá chết ươn nhìn tôi.
Ha ha ha ha! Thế nào? Các ngươi lé mắt chưa? Danh hiệu ngọc nữ trường Minh Đức của Tô Hựu Tuệ này không phải là tin đồn nhảm đâu nhé!
“Đúng là ngốc, dùng máy tính có phải đỡ mệt đầu không?”
“Hựu Tuệ à, thi thoảng dùng công cụ học tập sẽ giúp chúng ta hoàn thành công việc sớm hơn đấy!” Thầy giáo cười híp mắt nói với tôi.
Nếu… nếu… là ở trường Minh Đức, học sinh dùng máy tính sẽ bị thầy cô giáo tịch thu ngay lập tức. Két!
Đúng lúc tôi lúng túng, không biết làm thế nào thì cửa lớp đột nhiên bị đẩy ra, một cái đầu thò vào, rồi binh 1 cái, cửa mở toang.
Rầm! Trong vòng có 5 giây, cửa lớp được mở toang toác, thằng cha Lăng Thần Huyền đến muộn nửa tiết mà vẫn nghênh hoang, oai như cóc ghẻ đi thẳng vào lớp, rồi ngồi phịch xuống chỗ phía dưới tôi.
“Ối, là Tô Hựu Tuệ à? Giật cả mình, tôi cứ tưởng mình đi vào nhầm trường!”
“Ha ha ha!” Cả lớp lại được một trận cười bể ruột.
Hừ hừ! Thằng cha đáng ghét này! Mi được lắm…
Tôi ngước đầu lên, mắt chớp chớp đáng thương cầu cứu thầy giáo.
Trước đây ở trường Minh Đức, chỉ cần thầy cô thấy ánh mắt tội nghiệp của tôi nhất định sẽ xiêu lòng, mắng cho tên nào dám động đến tôi một trận tơi bời khói lửa. Không ngờ ông thầy này lại hờ hững trước ánh mắt cầu cứu của tôi, đã thế còn đứng cười khanh khách cùng cả lớp.
“E hèm, thưa thầy, chúng ta tiếp tục học thôi!” Lý Triết Vũ thấy mặt tôi đỏ lựng cả lên bèn hắng giọng 2 tiếng, cắt ngang tiếng cười của cả lớp.
Thầy giáo định thần lại, cố nín cười bước lên bục giảng. Híc… cuối cùng tôi cũng gắng gượng được đến lúc tan học.
Ôi… lưng mỏi quá! Tôi lấy tay đấm thùm thụp vào cái lưng cứng đờ, khẽ thở dài.
“Sao thế? Không quen học ở đây à?” Lý Triết Vũ đi ngay bên cạnh, cười hỏi tôi.
“Ha ha ha… đâu có! Chẳng qua hôm nay tôi bị trúng gió nên người hơi đau nhức thôi.” Tôi phản ứng theo phản xạ tự nhiên. Làm gì có chuyện đó, tôi đường đường là ngọc nữ trường Minh Đức, sao có thể lộ vẻ mềm yếu trước mặt kẻ khác chứ?
Mà công nhận trường Sùng Dương quái đản thật! Bàn ghế xô đẩy lộn xộn, học sinh muốn hỏi điều gì đều có thể đứng dậy hỏi ngang nhiên. Ngay cả đó là những câu hỏi chẳng dính líu gì tới bài học tỏng sách, thầy giáo vẫn hào hứng giải thích. Điều này khiến cho học sinh ngoan ngoãn, chăm chỉ nghe giảng, chép bài như tôi không thể nào hòa đồng nổi.
“Á"
Lý Triết Vũ và Tô Hựu Tuệ đi cạnh nhau kìa! Con nhỏ đó là bạn gái của Kim Nguyệt Dạ cơ mà!”
“Sao nó lại đi chung với Lý Triết Vũ nhỉ? Ức thật!”
“Phải đó! Đúng là con nhỏ tham lam!”
Khi tôi và Lý Triết Vũ vừa bước ra khỏi khu giảng đường thì đã nghe thấy giọng nói gầm ghè của mấy nữ sinh đi ngang qua chỗ chúng tôi.
“Hựu Tuệ, cô không sao chứ?” Lý Triết Vũ quay đầu lại lo lắng nhìn tôi.
“Không sao đâu, ha ha ha!” Tôi ra vẻ thản nhiên như không, khẽ nhún vai đáp.
He he he! Nếu cho rằng nữ sinh ưu tú như tôi mà lại đi chấp lũ vịt bầu lắm chuyện đó thì nhầm to rồi đấy! Để đối phó với tụi “đành hanh đỏ mỏ” này, tôi có một chiêu cực nhạy, đó là…
Tôi bỗng quay đầu lại, trừng mắt hung dữ nhìn đám nữ sinh thích “chọc ngoáy” đó, rồi nở một nụ cười siêu cao quý,siêu bí hiểm.
Đám nữ sinh lặng người đi, sau đó mặt đỏ bừng, ba chân bốn cẳng chuồn mất tăm.
“Ha ha ha, Hựu Tuệ, cô thật là…”
Lý Triết Vũ mỉm cười lắc đầu.
“Có gì đâu!” Tôi cười thầm, rồi xua xua tay.
“Hựu Tuệ…”
Lý Triết Vũ đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nhìn thẳng vào mắt tôi, “Đừng lo, dù xảy ra chuyện gì, vẫn còn có tôi mà.”
Thịch thịch… Tim tôi như nhảy ra khỏi lồng ngực.
Lý Triết Vũ… Lúc nào cậu ấy cũng dịu dàng như vậy. Đôi khi, sự dịu dàng của cậu ấy lại khiến tôi khó xử. Nhưng cũng có lúc, chính sự dịu dàng ấy lại khiến tôi cảm thấy yên lòng… Đôi mắt trong veo của Vũ chất chứa bao nỗi niềm, và sự dịu dàng vô hình ấy dường như ẩn chứa bên trong nó…
“Hựu Tuệ, cẩn thận dưới chân…”
Lý Triết Vũ chưa kịp nói dứt câu, tôi đã bị trượt chân, cả người té ngửa ra sau.
Khi đầu tôi chuẩn bị “tiếp đất”, một cánh tay chắc khỏe bỗng đỡ lấy eo tôi! Toàn thân tôi như “phanh” lại trong không trung!
“Hựu Tuệ, cô có sao không?”
Tôi run run khẽ mở mắt ra.
Nước da trắng hồng, đường nét cằm thanh mảnh, cả tròng mắt màu cà phê nữa…
Đôi mắt dịu dàng của Lý Triết Vũ đang gần ngay trước mặt tôi! Cả người tôi cứng đơ như hòn đá, mắt mở to thô lố…
“Woa!
Lý Triết Vũ đỡ chuẩn thật! Như là đang nhảy tango ý!”
“Hu hu hu! Mình muốn được Vũ ôm như vậy quá!”
Đám nữ sinh xung quanh gào rú inh ỏi, khiến tôi giật mình tỉnh lại.
Tôi nhảy vội ra khỏi vòng tay Lý Triết Vũ, giả vờ đánh trống lãng, “Ai mà bất lịch sự thế, vứt cả vỏ chuối ra giữa đường thế này!”
“Ái già, cô giẫm phải vỏ chuối à? Sao số đen như quạ vậy? Mà nè, trường Sùng Dương không như trường Minh Đức đâu, tôi khuyên cô nên cẩn thận thì hơn!” Tên Lăng Thần Huyền không biết từ đâu nhảy bổ ra, cười gian manh rồi ung dung rời khỏi . Trong túi quần thằng cha đó còn lộ ra một nửa quả chuối đang ăn dở…
“Huyền…” Lý Triết Vũ định gọi Lăng Thần Huyền nhưng bị tôi ngăn lại.
“Không sao đâu, Lý Triết Vũ, cứ kệ cậu ta đi!”
Hừ, tên khỉ ngố Lăng Thần Huyền kia, ngươi tưởng vài ba cái trò vặt vãnh trẻ con đó khiến ta nhụt chí thì nhầm to rồi đó! Có giỏi thì người cứ giở hết các chiêu ra đi, ta sẽ “thu phục” cho bằng hết.
|