Bí Mật Tình Yêu Phố Angel Tập 2 Đến Tập 12
|
|
Hừ, lỗ gì mà bé tí tẹo… Hình như chỉ to hơn cái đầu tôi chút xíu… Mà khổ nhất là qua đợt Tết vừa rồi, người tôi lại hơi mập lên… Ai dà…
Xem ra trời diệt Tô Hựu Tuệ này rồi, tôi buồn xỉu ngồi xổm trước cái lỗ hổng đó.
“Gâu gâu… gâu gâu…” Có tiếng gì đó làm đứt mạch suy nghĩ của tôi, quay đầu lại thì nhìn thấy một con chó trắng đang đứng lù lù trước mặt. Nó vênh mặt ưỡn ngực nhìn tôi bằng nửa con mắt.
“Gâu gâu… gâu gâu”
Con chó đó hậm hực sủa ầm lên ra điều muốn nói: “ Tránh ra ngay, ngươi đừng có cản đường ta.”
“Hừ, mày mới cản đường tao thì có, đừng có mà ra vẻ ta đây!” Tôi bực mình “quạt” lại nó. Lạ thật, nhìn bộ mặt vênh váo của nó sao thấy quen quen.
“Gâu… gâu gâu…”
“Con chó láo xược đó khinh khỉnh nhìn một lượt thân hình “tròn trịa của tôi, ý muốn nói: “Ngươi nói đây là đường của ngươi, thế ngươi có chui qua nổi không mà đòi?”
“Nói cho mà biết, mày đừng có khinh thường tao, tao là mĩ nữ vô song Tô Hựu Tuệ.”
“Gâu gâu… gâu..(Có giỏi thì ngươi chui qua cho ta xem. Hừ, làm sao ngươi làm nổi chứ!)”
Con chó đó ung dung đi đến gần tôi, cúi đầu ngửi khịt khịt, sau đó nó tỉnh bơ nhấc một chân sau lên.
“Ủa, sao chân tôi thấy nong ngón, ươn ướt nhỉ…
Tôi cúi đầu nhìn thấy giày đã bị ướt, bãi nước đó hãy còn nõng hổi, bốc cả khói.
Tên chó trắng “đầu sỏ đó nhìn tôi với ánh mắt đầy khiêu khích: “Gâu gâu… gâu… (Sáng mắt ra chưa, ta đã nói đây là địa bàn của ta, ngay cả ngươi cũng là của ta nốt.)”
Chúa ơi! Đúng là “Nước chảy chỗ trũng, chó cắn áo rách! Hôm nay tôi bị sao quả tạ chiếu hay sao mà đen như quạ thế này! “Grừ gâu!” Con chó trắng hung hăng sủa lên một tiếng, vẫy vẫy cái đuôi ngắn ngủn, rồi chui vào lỗ hổng. Trước khi chui vào trong, nó còn nhìn tôi giễu cợt:
“Có ngon thì ngươi cũng chui vào đi!”
“Mày… mày… Áhhhhhh!”
Ở góc tường trường Minh Đức vang lên tiếng gầm rú tức bịt mép của tôi: “Tao không tin là Tô Hựu Tuệ này ngay cả đến một tên chó con mà cũng không đầu lại được.”
Tôi cảnh giác cao độ, ngó nghiêng khắp nơi. May quá, xung quanh chẳng có ai cả, chuyện đáng xấu hổ này không thể để người khác biết. Tim tôi nhói lên, nhanh như cắt chui vào ngay cái lỗ hông đó.
Đầu chui vào trước, rồi đến cổ, tiếp đó là tay… Ô hô có vẻ như chui được đấy. Hừ hừ, con chó hỗn láo kia, mày cứ chờ đấy, tao mà chui qua được là mày tàn đời! Ưm… Ưm… Ai da! Thôi chết, hình như bị kẹt rồi, sao không nhúc nhích nổi thế này?
Vừa mới đưa được nửa cái vai qua, tôi nghiến răng nghiến lợi lấy hết sức bò lên phía trước. Vẫn không được, ba lô bị kẹt rồi, hu hu hu hu… chẳng còn cách nào khác, xem ra phải lùi lại rồi nghĩ cách khác. Dô ta! Dô ta…
Dô ta… Dô ta… Hu hu hu hu…
Miệng tôi cứ giật giật… Tôi… tôi không chui vào được mà cũng không chui ra được mất rồi…
Thế… thế là hết!
“Hura, mẹ ơi, mẹ ơi, nhìn kìa, ở góc tường có Tôn Ngộ Không bị đè dưới núi Ngũ Hành Sơn kìa!” Tiếng thét lanh lảnh của một đứa bé trai ở bên ngoài tường vang đến tai tôi.
Thằng nhóc chết tiệt kia, mi dám ví ta như thế hả, sau này lớn lên mi nhất định sẽ là một con khỉ đột chuyên gây họa. Lúc nào rảnh, “tiên nữ” Tô Hựu Tuệ này phải dạy cho mi một bài học nên thân.
“Ồ, sao lại có người bị kẹt ở đây… là học sinh trường Minh Đức thì phải…” Giọng nói ngạc nhiên của người mẹ cất lên.
Híc… xấu hổ quá… xấu hổ quá… Tôi dung cái tay bị kẹt bịt mắt lại, đừng có nhận ra tôi mà…
Bình tĩnh… Bình tĩnh!
Đứng trước nguy nan vẫn không chùn bước mới là người có bản lĩnh chứ. Phải rồi, mặt tôi ở bên trong, họ còn lâu mới nhận ra tôi. Nghĩ đoạn, đầu tôi lại cháy bừng bừng ý chí “quyết đấu”, cố lên, cố bò vào trong nào…
Đột nhiên tôi thấy váy mình bị một “cơn gió vô hình” kéo lên, tiếp đó là giọng cười khoái trá của thằng nhóc ban nãy:
“Ai chà, quần chip màu hồng! Xì, lại còn in hình mèo máy Đoraemon nữa chứ! Lỗi mốt rồi bà chị!”
“…”
Bình tĩnh… Bình tĩnh nào Tô Hựu Tuệ, mày phải cố lên.
“Gâu gâu…”
Con chó trắng láo toét khi nãy đi đến trước mặt tôi, cười gian xảo, thè lưỡi ra liến chan chát lên mặt tôi.
“Oái… Dừng lại ngay… Ối… Cứu với… Oái…”
Grừ , mày tưởng tao không đối phó được mày hử?
“Cho mày nếm mùi phi tiêu đoạt mạng của tao! Chít nè!” Tôi lấy sức ném cuống từ điển Anh Trung về phía nó.
“Bốp!”
“Oái…”
“Gâu gâu…”
“Tô Hựu Tuệ, em… em đang làm gì vậy…”
Một giọng nói đọt ngột vang lên cắt đứt “trận chiến căng thẳng” giữa tôi và con chó trắng. Tôi ngước đầu nhìn.
Không thể nào…
Đúng là trời hại tôi rồi, người đang đứng trước mặt tôi là hiệu trưởng Bạch Ngưng! Cô ấy đanh mặt lại, cúi đâu nhìn cuốn từ điển Anh Trung đang nằm lăn lốc dưới chân ! Đằng sau cô ấy là… là Lý Triết Vũ! Ôi ông trời ơi, dù ngài muốn hại con đến thế nào thì cũng đừng phũ phàng như vậy chứ! Con chỉ khôngmuốn đánh mất kỉ lục chưa từng đi muộn lần nào của mình thôi mà!
Tôi mếu máo chỉ muốn khóc, những vẫn cố ngoác ra cuời, kết quả là cười nhìn còn tởm hơn khóc!
“Hiệu trưởng Bạch… Chúc… chúc cô buổi sáng tốt lành…”
“Buổi sáng…” Hiệu trưởng Bạch cố nén cơn giận lôi đình, “Lát nữa mời em lên phòng Hiệu trưởng, mong em sẽ cho tôi một lời giải thích hợp lí.”
“Em… em… Hả… hả… Vâng ạ…” Giọng tôi nói còn nhỏ hơn cả tiếng muỗi vo ve. “Có cần tôi giúp không?” Cô Bạch vừa rời khỏi, Lý Triết Vũ thở dài ngồi xuống hỏi tôi. “Ha ha… Ha ha…” Hu hu hu hu… Ối Phật Tổ ơi, ngài không cần phí công sức đè con dưới này năm trăm năm đâu,ngài ném hòn đá xuống cho con ngỏm củ tỏi luôn đi.
“Cô… có muốn thoát ra khỏi đó không?”
“Thoát ra? Có muốn thoát ra không á? Không, không, tôi… tôi không muốn ra khỏi đây! Ha ha! Thày giáo muốn chúng tôi sáng hôm nay phải quan sát… quan sát động vật, tôi còn đang quan sát mà! Ha ha ha ha!”
“Hà… Nhìn bộ dạng cô thế này trông như Tôn Ngộ Không bị đè duới Ngũ Hành Sơn ý! Ha ha!” Lý Triết Vũ không nhịn nổi bật cười thành tiếng. “…” “E hèm! Thế bây giờ cô đã quan sát xong chưa? Hiệu trưởng Bạch đang đợi cô đó!” Lý Triết Vũ hằng giọng, mỉm cười nói.
“Á… Ừ…” Mặt tôi đỏ bừng như quả cà chua, gật đầu lia lịa.
Hu hu hu hu… Có cái lỗ nẻ nào để tôi chui xuống không? Chẳng cần to lắm, chỉ cần chui vừa cái mặt đang nóng như hòn than của tôi là đủ rồi…
“Nào, đưa tay đây, dìu phái đẹp đứng dậy mới đúng là cung cách của đấng mày râu chứ.”
Tôi do dự một lát, cuối cùng vẫn chía tay ra.
Lý Triết Vũ nhẹ nhàng nắm tay tôi kéo về phía trước nhưng không thấy nhúc nhích được tẹo nào.
“Hựu Tuệ, có lẽ phải kéo mạnh mới được, cô chịu khó một chút, sẽ hơi đau đấy.” Lý Triết Vũ nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“À… được… được…”
Thà đau đến chết đi còn hơn, hu hu hu hu… Mất mặt quá, lại còn trước mặt Lý Triết Vũ nữa chứ.
“Ừm… A! Ra được rồi…”
Tôi lao mạnh vào lòng một người, mùi cỏ thơm dìu dịu như bao bọc lấy toàn bộ người tôi, kiến tôi cảm thấy an tâm. Nhưng không hiểu tại sao, trong đầu tôi chợt léo lên nụ cười như ác ma của tên Kim Nguyệt Dạ.
Tôi giật bắn mình, vội vã đẫy nhẹ để thoát khỏi vòng tay đó, xiêu vẹo đứng dậy.
“Hựu Tuệ, cô không sao chứ?” Lý Triết Vũ đi đến cạnh tôi hỏi han, dịu dàng dìu tôi đứng dậy.
Giọng tôi trả lời còn bé hơn cả kiến kim.
“Không… không sao… Cảm ơn cậu…”
“Hơ, từ từ đã, Hựu Tuệ, chân cô bị xước chảy máu kìa…”
“Chảy máu? Oh no, sao lại xui xẻo thế không biết! Tôi nhìn lại, đúng thế thật! Váy đồng phục bị rách một vệt rõ dài, chân bị trầy xuớc rách cả da. Ai da, không biết thì không có cảm giác gì, nhưng khi phát hiện ra thì lại thấy đau tê tái. Hu hu hu hu…
Lý Triết Vũ nhíu mày nhìn tôi, rút ngay trong túi ra một chiếc khăn tay.
“Hựu Tuệ, ngồi im đừng cử động!”
Vừa nói dứt câu, Vũ ngồi thụp xuống, từ từ nhấc chân bị thương của tôi đặt lên đầu gối của cậu ấy, sau đó gập chiếc khăn lại, nhẹ nhàng buộc lên chân tôi.
Tuy không nhìn rõ vẻ mặt của cậu ấy lúc này, nhưng khuôn mặt cúi xuống của cậu ấy nhìn đẹp mê hồn. Dôi tay trắng hồng thon dài đang băng bó vết thương cho tôi, rồi còn cả chiếc nhẫn định mệnh, làm tôi chợt nhớ đến “nụ hôn của chàng hiệp sĩ Zorro” ở vũ hội hóa trang năm ngoái.
Không biết cậu ấy nghĩ gì về tôi nhỉ? Tôi bỗng khao khát muốn biết… rất muốn biết…
“Lý Triết Vũ…”
“Hả, chuyện gì vậy?” Lý Triết Vũ ngẩng đầu dịu dàng nhìn tôi.
“Chuyện… năm ngoái, ừm, vũ hội hóa trang…”
“Vũ hội?” Thấy tôi ấp úng như gà mắc tóc, Lý Triết Vũ có vẻ không hiểu.
“À, không có gì!” Tôi vờ cười lấp liếm. Tô Hựu Tuệ, mày làm sao có thể mở miệng hỏi cậu ấy là cảm giác khi “mi” thế nào…
|
FIVE
Hồi hộp… Căng thẳng…
Phòng hiệu trưởng lặng ngắt như tờ, khiến tôi sợ đến nín thở. Tôi đã bước vào phòng được một lúc rồi như cô Bạch Ngưng vẫn chẳng nói chẳng rằng, chỉ sững người ra nhìn chằm chằm vào một bức thư ở trên bàn, giống như đang suy tư gì đó rất lâu.
“Em Hựu Tuê!” Cuối cùng cô Bạch cũng chịu lên tiếng, giọng nói rất nghiêm nghị, “Từ trước đến giờ em luôn là niềm tự hào của trường Minh Đức, cô cũng rất quý mến em, nhưng những biểu hiện gần đây của em khiến cô không biết nên dung từ gì để đánh giá về em nữa!”
“Thưa cô, em xin lỗi!”
“Cô nghĩ chắc em cũng biết ấn tượng và thái độ gần đây của học sinh trong trường đối với mình. Là hiệu trưởng, cô rất trọng ngân tài, chính vì vậy cô không muốn nhìn thấy hình tượng của một người đại diện cho trường Minh Đức như em bị bôi nhọ. Em hiểu ý cô chứ?”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Cô Bạch nhìn tôi chằm chằm, ngững một lát rồi lại nói tiếp:
“Thứ hai tuần sau, trường Minh Đức và Sùng Dương sẽ tổ chức thi đấu thể thao toàn năng. Vốn dĩ cô muốn để em tham gia cuộc thi với tư cách là người đại diện cho trường Minh Đức, nhưng với tình hình hiện nay xem ra em không còn phù hợp.”
“Không…”
“Em tự chỉnh đốn lại mình trước đi! Cô sẽ sắp xếp người khác tham gia cuộc thi lần này.”
“Không, cô Bạch…” Tôi như bị kích động, đừng bật dậy, “Cô Bạch, xin cô cho em một cơ hội, em sẽ không để cô thất vọng đâu!”
“…”
“Cô Bạch…” Nhìn cô Bạch vẫn im lặng không nói câu nào, tim tôi như bị treo lơ lửng trên cổ họng.
“Tô Hựu Tuệ, em thực sự muốn tham gia cuộc thi lần này?”
“Vâng!”
“Thôi được, em Hựu Tuệ, cô cho em một cơ hội. Dù là vì trường hay là vì bản thân em đi nữa, cô hi vọng em sẽ đạt được thành tích tốt nhất trong cuộc thi lần này. Cô chờ đợi tin vui từ em!”
“Vâng, thưa cô, em nhất định sẽ không để cô thất vọng đâu!” Tôi nói rất quả quyết.
Thôi chết, sự tín nhiệm của cô Bạch với tôi đã bị lung lay! Nguy hiểm thật, nguy hiểm quá đi mất!
Cuộc thi lần này bằng mọi giá phải thắng !
“Vâng, thưa cô, em nhất định sẽ không để cô phải thất vọng đâu ạ!” Tôi đáp lại chắc như định đóng cột lần nữa. Tô Hựu Tuệ, cố lên, mày phải chứng minh cho mọi người biết mày không phải là đứa dễ dàng cho mọi người biết mày không phải là đứa dễ dàng bị đánh bại. Dù cho là vì danh dự của trường hay vì muốn chứng tỏ khả năng của bản thân, tôi sẽ cố gắng hết sức mình…
|
CHƯƠNG 03
TUỘT MẤT CƠ HỘI Ở BỂ BƠI HẠNH PHÚC Địa điểm: Sân điền kinh cua trường Sùng Dương Bể bơi của trường Sùng Dương Một con phố của thành phố Milan
Nhân vật:
Tô Hựu Tuệ:Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức Bạch Tô Cơ:Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức Khâu Hiểu Ảnh:Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức Anh Tỉnh Ngạn:Nam sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức Kim Nguyệt Dạ:Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương Lăng Thần Huyền:Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương Lý Triết Vũ:Nam sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức. Bạch Ngưng:Hiệu trưởng trường cấp III Minh Đức
Cố lên… Tôi nghe thấy tiếng hoan hô cổ vũ ầm ĩ Của trường Minh Đức Kim… Kim Nguyệt Dạ.. Tại sao hắn ta lại bỏ cuộc thi Lẽ nào… Chúa ơi, là con sai sao?
ONE
Hôm thứ hai thời tiết rất đẹp, cả sân vận động trường Sùng Dương bừng bừng khí thế.Hiệu trưởng Bạch và hiệu trưởng Thôi ngồi ở vị trí ghế chủ tịch trên khán đài, chia ra làm hai “giang sơn” riêng biệt.Trên sân vận động, tất cả học sinh trường Minh Đức đều mặc đồng phục, xếp hàng bao quanh hai bên sân vận động, dưới sự chỉ đạo của hội học sinh nhất loạt hô vang khẩu hiệu cố lên.
Còn phe trường Sùng Dương… Haiz… Có đội cổ vũ mặc váy ngắn cũn cỡn, trên đầu đeo băng đô đỏ in hàng chữ
Cổ vũ hết mình cho các nam tuyển thủ,
lại còn có cả cái trống to cỡ trống trận thời xưa, màu đỏ chói… Đúng là nhốn nháo như cái chợ vỡ, hết chỗ nói luôn.
“Đề nghị mọi người trật tự! Vâng, cứ mỗi năm một lần, trường Minh Đức và trường Sùng Dương lại tổ chức thi đấu thể thao toàn năng. Trước khi bắt đầu cuộc thi, chúng tôi xin giới thiệu qua về ba hạng mục lớn trong thi đấu thể thao toàn năng cùng các yêu cầu của từng hạng mục.” MC đứng trên khán đài gân cổ lên nói rất nhiệt tình.
Phía dưới khán đài, tôi đang đứng ở vạch xuất phát, nhìn cái miệng nói liến thoắng như tép nhảy của MC mà trong đầu cứ ù ù cạc cạc, nhớ lại chuyện tối qua lên mạng chat với Tô Cơ và Hiểu Ảnh.
Thiên thần rớt cánh: Hựu Tuệ, bà quyết tâm vượt qua hơn 600 người để giành giải nhất sao? Tuyệt quá, tuyệt quá. Hiểu Ảnh và bé gấu ủng hộ bà hết mình luôn. Oh yeah! ^_^
Ngọn gió thần sầu: Hô hô, thế thì tôi phải gồng hết sức mới được.
Đợi gió xuân tới: Một đám mây đen đang bay tới…
Ngọn gió thần sầu: Tô Cơ? *_* Oài… Sao hôm nay bà lại văn thơ lai láng thế?
Thiên thần rớt cánh: Hô hô, sắp mưa rồi, cất quần áo thôi… Mau đi cất quần áo thôi…
Ối giời ơi, sao tôi lại quen với hai đứa bạn tư duy có vấn đề này nhỉ…
Đợi gió xuân tới: Hựu Tuệ, không phải tôi muốn làm bà nhụt chí, nhưng bà không thắng nổi đâu, tốt nhất là bỏ cuộc đi… Ước mơ bao giờ cũng đẹp cả nhưng sự thật thì tàn nhẫn lắm!
Ngọn gió thần sầu: Tô Cơ, ý bà là sao hả?
Thiên thần rớt cánh: Hiểu Ảnh biết rồi! g(^o^)p. Giống như lần nào Tô Cơ hẹn gặp bạn chat về đều thất vọng cả q(^o^)p
Đợi gió xuân tới: …
Ngọn gió thần sầuu: Hơ hơ, thôi mà, đừng chấp con nít! Tô Cơ, có gì mau nói đi.
Đợi gió xuân tớii: Bà không biết một tí tẹo gì à? Lần nào thi thể thao toàn năng mà trường Minh Đức chả thua bét nhè. Chỉ có 10 người trụ được đến đích cuối cùng là tẹt ga. Các tuyển thủ trường Sùng Dương chiếm đến ¾ lận!
Ngọn gió thần sầu: Trường Sùng Dương chiếm đến ¾ cơ á? Sao lại thế?
Đợi gió xuân đến: Trong quá trình thi đấu, nhóm “những kẻ giấu mặt” của hai trường thể nào chả giở “quái chiêu” ra để phục kích tuyển thủ trường đối phương, mà trong chuyện này trường Minh Đức bị lép vế hơn hẳn. Thế nên Hựu Tuệ à, dù bà có đỉnh đến mấy thì một mình bà cũng làm sao gánh được hết… Bỏ hết đi là vừa…
Ngọn gió thần sầu: Thế sao được, tôi còn hy vọng dựa vào cuộc thi này để rửa hận. Cuộc thi lần này tôi nhất định giành chức quán quân.
Thiên thần rớt cánh: WOW, nghe mà đã thấy sướng rồi… Hiểu Ảnh mong quá đi…
Đợi gió xuân tới: Haiz… Hựu Tuệ… Tôi sẽ chuẩn bị vòng hoa cho bà.
Ngọn gió thần sầu : Lêu lêu lêu! Thủi thui cái mồm diều tha quạ mổ của bà. Thôi chẳng phí lời với bà nữa, tôi đi chuẩn bị cho cuộc thi ngày mai đây. Bye bye……
“Hựu Tuệ, bà vẫn còn nuôi hy vọng chiếm giải nhất đó hả?” Tô Cơ vừa rướn cổ dài ra nhưng cổ hươu để quan quan sát tình hình của các tuyển thủ bên trường Sùng Dương, vừa thì thầm với tôi.
Việc mà tôi đã quyết thì nhất định sẽ làm được, chả lẽ bà không tin tôi sao?”
Cuộc thi lần này không chỉ giúp tôi lấy lại lòng tin của cô hiệu trưởng Bạch Ngưng mà còn lấy lại cả danh hiệu Ngọc nữ trường Minh Đức nữa. Có chết cũng không được thua
|
“Woa"
vui quá đi,! Hôm nay được chơi cùng với mọi người!” Hiểu Ảnh thấy không khí rộn ràng, vui như ơ cờ trong bụng.
“Hiểu Ảnh, bà làm ơn động não hộ tôi.
Đây không phải trò chơi mà là cuộc thi đấu thực sự! Kết quả sẽ được ghi vào học bạ đó!” Tô Cơ bực mình hét tướng vào tai Hiểu Ảnh.
“Hu hu hu hu… Tô Cơ, bà cần gì phải gào tướng lên thế! Bà làm tôi điếc cả tai.”
“Trước hết xin được giới thiệu với các bạn hạng mục thi đấu đầu tiên của cuộc thi thể thao toàn năng, đó là chạy việt dã. Chạy việt dã được chia làm hai nhóm đó là nhóm nam và nhóm nữ. Nhóm nam sẽ phải chạy mười kilômet, còn nhóm nữ chạy tám kilômet. Trên đường có tất cả năm điểm dừng, giúp các tuyển thủ có thể nghỉ ngơi và đổi số, tuyển thủ tham dự phải nhận số mới có thể chạy tiếp. Trong quá trình thi đấu không được nhờ người khác chạy thay hoặc đi xe, nếu phát hiện ai vi phạm sẽ bị tước quyền thi đấu.”
MC vừa dứt lời, cả sân vận động bỗng dưng hoan hô ầm ĩ, tiếng hò hét cứ như đợt sóng thần đập thẳng vào tai đau điếng.
“Chuyện gì thế nhỉ? Chỉ giới thiệu luật thi đấu mà cũng bị kích động đến thế cơ à?” Tôi ngạc nhiên nhìn về phía phát ra âm thanh vừa rồi, chỉ thấy đen kịt, toàn là học sinh trường Sùng Dương.
“Có gì lạ đâu, trường Sùng Dương năm năm liền đều là quán quân của thi đấu thể thao toàn năng nên họ vênh vang cũng phải.”
Cái gì? Năm năm giữ quán quân.Xem ra không thể xem thường thực lực của trường Sùng Dương rồi.Nhưng mà, năm nay sẽ khác với những năm trước kia vì trường Minh Đức đã có Tô Hựu Tuệ này! Khà khà, Tô Hựu Tuệ sẽ thay đổi lịch sử, chứng minh cho tụi học sinh trường Sùng Dương biết thế nào là sức mạnh của Ngọc nữ trường Minh Đức.
“Trật tự nào, e hèm… Tiếp theo đây là hạng mục thức hai: Thi giữ thăng bằng. Những tuyển thủ thi chạy việt dã về đến đích trong khoảng thời gian quy định mới được tham gia cuộc thi thứ hai. Hạng mục này đòi hỏi người tham gia trong khoảng thời gian ngắn nhất giữ thăng bằng đi qua cầu gỗ hai mươi mét này. Nếu ai rơi xuống cầu gỗ, dù do bất kỳ nguyên nhân nào cũng bị loại, không được tham gia thi đấu hạng mục thứ ba.”
“Rầm!” Cả người tôi như bị sét đánh trúng, cứng đờ ra.
Cầu gỗ giữ thăng bằng, Tô Cơ thương cảm nhìn tôi.Tôi còn nhớ dạo nọ Tô Cơ và Hiểu Ảnh lôi tôi đi trượt băng, khổ nỗi mới vào sân được nửa tiếng thì có đến hai mươi phút tôi chỉ biết ngồi bệt trên sân băng, vừa bò dậy lại ngã, cố bò dậy lại ngã tiếp…
Nói chung thượng đế cũng thông minh lắm, ai bảo tôi thông minh quá, đại não phát triển mạnh, chiếm cả phần của tiểu não, thành ra khả năng giữ thăng bằng của tôi cực kém.
“Hạng mục thứ ba: Bơi vượt chướng ngại vật. Những tuyển thủ vượt qua cuộc thi thứ hai sẽ được tham gia hạng mục thi đấu khó nhất là bơi vượt chướng ngại vật. Cuộc thi này cũng phân ra nam riêng và nữ riêng, cự li bơi khác nhau nhưng đích đến giống nhau, ai về đích trước sẽ giành được giải quán quân của đợt thi thể thao toàn năng lần này!”Cầu gỗ thăng bằng, bói vượt chướng ngại vật? Ối má ơi! Đây rốt cuộc đây là thi đấu toàn năng hay là “tam đại cực hình” vậy? Độ khó mỗi lúc một tăng tiến! Tôi nhòm về phía vạch xuất phát thấy lúc nhúc hơn sáu trăm người của những đội tham gia. Hơ hơ hơ hơ… Cạnh tranh khốc liệt thế này mới xứng tầm với “nữ hoàng thi đấu” Tô Hựu Tuệ ta chứ! Các ngươi đáng thương thật, chỉ là “vật lót đường” cho người ưu tú như ta thôi.
“Tô Hựu Tuệ, tụi mình rất thần tượng cậu!”
“Hoa khôi trường Minh Đức, Tô Hựu Tuệ muôn năm!”
“Tô Hựu Tuệ tuyệt quá, Trường Sùng Dương tụi mình không xứng đáng làm đối thủ của bạn ấy! Hu hu hu hu!“
“Haiz, Hựu Tuệ này, ngay từ đầu tôi đã biết không thể thắng cô, dù bây giờ có thua, Kim Nguyệt Dạ này cũng tâm phục khẩu phục! Cô quá mạnh!”
Hơ hơ hơ hơ! Phải thế chứ, phải thế chứ! Hừ hừ! Tụi học sinh trường Sùng Dương và cả tên Kim Nguyệt Dạ nữa, nhớ mở to mắt ra mà nhìn Tô Hựu Tuệ này di nát các người dưới chân như thế nào. Hơ hơ hơ hơ!
“A, nhóm Kim Nguyệt Dạ ở đằng kia kìa! Tiểu Huyền Huyền, Hiểu Ảnh ở đây nè!” Hiểu Ảnh chẳng thèm quan tâm tới cuộc thi, dù bị “nhấn chìm” trong biển người đang gào thét như điên dại thế mà nhỏ ta vẫn hét toáng lên rồi chỉ tay lia lịa về phía cách chỗ này không xa lắm, khiến mọi người xung quanh đều quay sang, mắt trợn tròn nhìn. Hic, may mà tôi và Tô Cơ đã quen cái tính “coi mọi người xung quanh như củ khoai lang” của nhỏ ta, tốt nhất nên giả vờ không quen biết nhỏ cho đỡ ê mặt.
Nhìn theo phía tya Hiểu Ảnh chỉ, hóa ra đó là đường chạy của trường Sùng Dương. Tôi trông thấy một đám nữ sinh đứng lố nhố nhảy nhót, vây kín quanh “ba hoàng tử Sùng Dương”, nhìn cũng đủ biết các fan cuồng này đến để góp vui chứ không phải tham gia thi đấu.Điệu bộ thằng cha Kim Nguyệt Dạ vẫn tưng tửng như mọi khi, hừ!
Hôm nay ta quyết đè bẹp ngươi!
“Xin tất cả các tuyển thủ chú ý. Cuộc thi sắp bắt đầu, mời mọi người xếp hạng lần lượt theo số của mình!”
Nghe thấy hiệu lệnh, các tuyển thủ mặc áo xanh của trường Minh Đức lập tức xếp hàng ngay ngắn trước vạch xuất phát. Trong khi đó các tuyển thủ mặc áo đỏ bên Sùng Dương vẫn rối tung như tổ vò vo. Vạch xuất phát vốn đã rộng, lại toàn là người với người đứng kín mít làm cho cảnh tượng trong rất hoàng tráng.
“Mọi người chuẩn bị!”
Tiếng hô vừa vang lên, toàn bộ sân vận động đột nhiên lặng ngắt… Hiểu Ảnh và Tô Cơ đứng cạnh tôi nét mặt cũng nghiêm lại.
“Pằng!”
|
TWO
Xông lên… A a… Dzô dzô…
Khi tiếng súng hiệu lệnh vừa dứt, các tuyển thủ đang đứng đông lúc nhúc bỗng lao ầm ầm khỏi vạch xuất phát như trận đại hồng thủy tràn bờ, phút chốc toàn bộ sân vận động Sùng Dương như muốn vỡ tung bởi tiếng hò hét cổ vũ cùng tiếng gõ chiêng trống loạn xà ngầu.
Tôi có cảm giác chân mình cứ tự động lao thẳng về phía trước, bên cạnh còn có Tô Cơ cùng cảnh tượng vô cùng hãi hùng: Mấy trăm người khác cũng đã đang phóng như bay. Âm thanh trên đường đua chẳng kém phần dữ dội, ngoài tiếng gào thét cổ vũ hết mình ra, vang vọng rõ mồn một nhất là tiếng bước chân chạy của mấy trăm người.
Tôi có cảm giác như bị chấn động, cảm giác hưng phấn của cuộc đua từ gót chân “xộc” thẳng lên não.
Đúng thế! Phải là cảm giác này mới đã chứ. Hê hê hê! Tinh thần quyết chiến của tôi lâu lắm rồi mới cháy hừng hực toàn thân thế này! Xông lên nào!
“Woa, Hựu Tuệ, Hiểu Ảnh lần đầu tiên chạy cùng nhiều người thế này đấy, vui quá là vui!”
“Bà im ngay, Hiểu Ảnh, cẩn thận lát nữa đuối sức là chỉ có ngửi khói đằng sau thôi! Ôi! Ah chàng áo xanh kia nhìn đẹp trai quá! Sao tôi chưa gặp lần nào nhỉ? Là dân trường Minh Đức thật à?” “Hi hi, Hiểu Ảnh không bị bỏ lại phía sau đâu, Hiểu Ảnh không thấy mệt tẹo nào!”
Hai bà bạn cứ người kia nói một câu, người này “đốp” lại một câu, nhởn nhơ như là đi dạo phố chứ không phải thi chạy. Thôi chết! Ban nãy mãi để ý đến Tô Cơ và Hiểu Ảnh, để mấy học sinh trường Sùng Dương thừa cơ qua mặt rồi. Grừ! Đã thế lại còn quay lại giơ ngón giữa ra khinh rẻ bản cô nương nữa chứ, tụi này láo xược thật!
Tôi chạy chạy chạy, lao lao lao!
“Này bé yêu, giẫm phải mìn rồi kìa!” Mìn? Mìn nào? Ở đâu? Tôi hốt hoảng nhấc chân lên…
“Hơ hơ hơ… hơ hơ…”
“Kim Nguyệt Dạ!” Tôi quắc mắt lên với thằng cha mặc áo thể thao Nike đỏ. Nếu chẳng phải tại hắn, tôi đã không bị hiệu trưởng Bạch Ngưng ép đến đường cùng thế này!
“Kim Nguyệt Dạ, nói cho cậu biết, lần này tôi thề sẽ giành giải quán quân!” “Ồ, thế hả, OK thôi, hẹn gặp nhau ở đích nhé!” Tên Kim Nguyệt Dạ bơ đời chào tôi rồi ung dung chạy mỗi lúc một xa.
Áhhhhh! Tức muốn chết! Tên khốn Kim Nguyệt Dá Mi dám khinh rẻ tài năng của ta! Hừ, rồi mi sẽ phải hối hận. Dzô, xông lên! “Tiểu Huyền Huyền đang vẫy ta với tôi kia, mấy bà nhìn xem!”
Hở? Lăng Thần huyền á? Nhìn về phía Hiểu Ảnh chỉ… Hic, vẫy tay cái nỗi gì chứ! Cái con nhỏ ngốc Hiểu Ảnh này, thằng cha Lăng Thần Huyền này đang lè lưỡi lêu lêu tụi tôi thì có.!
Được lắm… Bên cạnh Lăng Thần Huyền không phải là Lý Triết Vũ đó sao? Bình thường nom cậu ấy mảnh khảng vậy, thế mà không ngờ lúc chạy trông rất thảnh thơi…
“Hiện tại dẫn đầu đang là bạn A, thành viên câu lạc bộ điền kinh của trường Minh Đức, theo sát ngay sau là Kim Nguyệt Dạ của trường Sùng Dương và Anh Tỉnh Ngạn của trường Minh Đức!”
Ủa! Đã chạy ra khỏi cổng trường Sùng Dương rồi, nhưng sao vẫn nghe rõ mồn một giọng nói của MC thế nhỉ? Tôi tò mò quay đầu lại, nhìn thấy bên cạnh dòng người chạy dài dằng dặc còn có một chiếc xe Jeep màu trắng. Trên xe có một anh chàng đeo kính râm, mặc áo sơ mi hoa, nhìn không rõ mặt lắm, đang cầm loa ói oang oang, tường thuật cuộc đua:
Người hiện đang dẫn đầu bên nhóm nữa là bạn Tô Hựu Tuệ trường Minh Đức. Tho sát phía sau là 1 trong Tuyệt Đại Tam Kiều của Minh Đức – bạn Bạch Tô Cơ cùng Hò Thúy Hoa – thành viên CLB điền kinh trường Sùng Dương…” Giọng nói của MC tràn đầy hứng khởi.
Hay lắm, hay lắm!
Chí ít vẫn giữ được vị trí số một của nhóm nữ, Tô Hựu Tuệ này làm sao dễ dàng thua cuộc thế chứ! Cố lên Hựu Tuế Hộc hộc hộc hộc…
“Sùng Dương tiến lên, năm nay quyết dẫn đầu!”
“Năm nay Minh Đức nhất định sẽ thắng Sùng Dướng”
Woa, phố Angel hôm nay sôi động quá! Dân ở gần đấy và cả các bác, cô chú nở cửa hàng buôn bán trên phố Angel cũng đứng túm tụm ở hai bên đường, tay cầm cờ quạt, cổ vũ chúng tôi hết mình
“Tô Hựu Tuệ, trường Minh Đức cố lên!” Hả? Có người cổ vũ cho tôi sao? Hơ hơ hơ… không ngờ tiếng tăm của tôi cũng lừng lẫy ra phết.
Điều 1 trong “Nguyên tắc của Tô Hựu Tuệ” là: Tuyệt đối không được để các fan thất vọng. Cố lên Tô Hựu Tuệ! Tôi nghiến răng nghiến lợi phóng về phía trước, sắp ra khỏi phố Angel rồi, không biết tình hình phía sau thế nào? Tôi nghĩ bụng, quay đầu lại. Ôi, cả một hang dài tít tắp ở phía sau, dĩ nhiên Tô hựu tuệ này phải thuộc nấc đầu tiên rồi, hay lắm, phải thừa thắng xông lên mới được.
“Ui da, đau quá!”
Đột nhiên, người chạy đầu tiên của hàng là bạn A, thành viên của câu kạc bộ trường Minh Đức, kêu lên thảm thiết, sau đó ôm chặt chân ngã lăn qua một bên. Ô, có chuyện gì thế nhỉ? “Đến rồi, đến rồi, màn hay cuối cùng đã xuất hiện! Không biết ai lại ném đinh ghim ra giữa đường chạy, bạn A bên trường Minh đức quá chủ quan nên giẫm phải. Đây mới chỉ là chiêu “dằn mặt” nét nhất trong cuộc thi thể thao toàn năng đó… Thật đáng thất vọng, xem ra cậu ta còn chưa chuẩn bị kỹ cho cuộc thi…” Đằng sau vang lên giọng nói kiêu sung sướng khi người khác gặp họa của MC. Có nhầm không vậy, còn có cả trò đinh ghim hèn hạ này nữa cơ à? Không thể chấp nhận được! “Á!”
|