Bí Mật Tình Yêu Phố Angel Tập 2 Đến Tập 12
|
|
Chương 04
Tạm biệt biển hồi ức. Địa điểm:
Xe khách đi đến thị trấn star Bên bờ biển Cửa hàng tạp hóa.
Nhân vật:
Tô Hựu Tuệ: Nữ sinh trường cấp III Minh Đức Bạch Tô Cơ: Nữ sinh trường cấp III Minh Đức Kim Nguyệt Dạ: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương Lý Triết Vũ: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương
Gió biển vờn mơn man, tiếng sóng vỗ rì rào. Ánh trăng soi bàng bạc, bầu trời đêm lung linh… Trong khung cảnh thơ mộng trữ tình đó, Đôi môi của chúng tôi khẽ chạm vào nhau… Nhưng đúng thời điểm lãng mạn nhất, Bụng tôi lại sôi òng ọc! Khóc mà không được, cười cũng chẳng xong!
ONE
“Đi, không đi! Đi, không đi!…”
Thật không ngờ hotgirl “vạn người ngưỡng mộ” Tô Hựu Tuệ này lại có lúc ngồi thơ thẩn, tay ngắt từng cánh hoa, miệng lẩm bẩm như mấy cô nàng đang tương tư trong tiểu thuyết ba xu thế này.
Chiếc kim đồng hồ cứ nhích dần từng vạch, còn tôi thì vẫn đấu tranh tư tưởng kịch liệt đi hay không đi… Vì hai bức ảnh lần trước mà hắn đã hại tôi thê thảm lắm rồi, tôi vẫn chưa quên cảnh mình phải ngồi trong toilet suốt ba tiếng đồng hồ đến khi ngất lịm.
Lần… lần này thế nào hắn lại chả bày trò tai quái gì đó.
Nhưng… nhưng, một giọng nói từ đâu đó vang lên trong đầu tôi: Có thể lần này sẽ khác.
Đến lúc tôi hạ quyết tâm vượt qua cả việc tắc đường, nổ lốp… … để đến bến xe khách thì đã muộn mất 4 tiếng đồng hồ.
Bến xe lúc này chỉ còn lác đác vài bóng người . Hừ! Chắc hắn ta đi trước mất rồi…
Phỏng đoán đó làm cho tôi có cảm giác hụt hẫng.
“Bé Hựu Tuệ!” Một giọng nói vang lên từ phía sau. Vẫn nụ cười rạng rỡ đó, Kim Nguyệt Dạ mặc áo T-shirt màu trắng và quần jean xanh nhạt đi thẳng về phía tôi…
Chết rồi! Chết rồi! Lại nụ cười kiểu thiên thần đó… Hựu Tuệ à, bình tĩnh… Hết sức bình tĩnh…
“Ha ha, tôi bị tắc đường…” Tôi giữ khoảng cách với hắn, cố vịn ra một lí do hợp tình hợp lí.
“Hơ hơ, lên xe thôi, xe sắp chạy rồi!”
“Lên… lên xe? Này!”
Hắn hôm nay uống nhầm thuốc gì vậy? Tôi còn chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo ra sao thì đã bị tên Kim Nguyệt Dạ lôi lên một chiếc xe khách.
“Cậu muốn đưa tôi đi đâu?” Tôi cố làm ra vẻ bình tĩnh.
“Đợi chút cô sẽ biết ngay thôi! Hơ hơ!” Kim Nguyệt Dạ làm ra vẻ thần bí, nháy mắt.
Chẳng nhẽ… Chẳng nhẽ hắn định bắt cóc tống tiền? Hay là dẫn tôi đến một nơi lạ hoắc lạ huơ nào đó để tôi ngày ngày phải lao động khổ sai kiếm tiền cống nạp cho hắn? Hình ảnh tên Kim Nguyệt Dạ cười như ác ma, đếm tiền xoèn xoẹt bỗng hiện lên trong đầu tôi.
Không! Không được! Tôi không thể chịu được nỗi nhục đó! Trước khi xe chạy phải chuồn thôi!
Tôi liếc trộm Kim Nguyệt Dạ, thấy hắn đang dựa vào cửa sổ, hai mắt khép hờ…
He he, cơ hội tốt đây!
Tôi rón rén đứng lên, cong lưng một chút… nhẹ nhàng… nhẹ nhàng nào…
“Bé Hựu Tuệ định đi đâu thế?” Cánh tay dài như vòi bạch tuộc của Kim Nguyệt Dạ túm chặt lấy cổ tôi làm tôi suýt tắt thổ tại chỗ.
“Á! Tôi… Bỏ tay ra đã… Ặc ặc ặc!”
“Ủa, cô bé muốn đi vệ sinh à? Trên xe có mà, nhưng em chịu khó đợi năm phút nữa nhé, xe chạy thì mới dùng được!”
Chị nhân viên xinh đẹp help me, help me! Tên lòng lang dạ sói này muốn bắt cóc em…
“Chỉ có năm phút thôi mà, bé yêu chịu khó chút đi!” Mặc cho tôi giãy giụa, tên Kim Nguyệt Dạ vẫn dửng dưng.
“Nhưng… nhưng tôi muốn đi ngay!”
“Ồ, vậy honey xem bức ảnh này trước đã…” Kể cả đứa ngốc cũng biết đàng sau nụ cười của tên Kim Nguyệt Dạ là lời cảnh báo đanh thép.
“Ha ha! Không cần đâu, không cần đâu!” Tôi đành lủi thủi quay về chỗ ngồi.
“Đừng lo bé yêu, tôi sẽ không bán bé đi đâu…” Hắn nhìn tôi rồi quay mặt đi, cười khùng khục đến run cả vai. “Hơn nữa tôi đi buôn bé chỉ tổ lỗ chỏng gọng…”
“Cậu chết đi! Dám mở miệng nói những câu như thế à? Cho cậu biết tôi còn là trinh nữ đáng giá ngàn vàng đấy nhé!” Câu cuối cùng tôi như hét thẳng vô mặt tên Kim Nguyệt Dạ.
Trên xe đang ồn ào như cái chợ vỡ bỗng im thin thít, mọi ánh mắt đổ dồng về phía “phát ngôn viên” là tôi. Tôi vội vàng thu mình lại, mặt đỏ như cái mông khỉ.
Híc, ối trời ôi, ước gì có cái lỗ nẻ để tôi chui vào.
Hu hu hu… Tại sao lại trúng kế của thằng cha này chứ? Tại sao chứ?
Xe bắt đầu chuyển bánh, tôi cảnh giác cao độ ngó chằm chằm tên Kim Nguyệt Dạ. Có lẽ do trí não làm việc quá độ nên khi ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài xe từ từ lướt qua, chẳng bao lâu sau tôi đã tựa đầu vào cửa xe, ngủ như chết lúc nào không biết.
Có ai đang kéo lông mi của tôi…
“Biến mau!” Tôi bực mình huơ tay đuổi đi.
“Hựu Tuệ à, cô dậy mà xem ảnh ngủ đến chảy dãi này! Hơ hơ…”
Chảy dãi? Ảnh? Tôi mở to mắt. Má ơi! Trước mặt tôi là khuôn mặt to tổ chảng của thằng cha Kim Nguyệt Dạ.
Tôi hốt hoảng ngồi bật, xung quanh hành khách đang ngủ say, ngoài cửa kính là những hàng cây xanh như lùi lại phía sau. Á… tôi đang bị tên Kim Nguyệt Dạ bắt cóc cơ mà.
Khoan! Hắn vừa nói gì nhỉ? Ảnh chảy dãi? Tôi vội giơ tay lên lau khóe miệng, làm gì có… Lau lại lần nữa xem nào!
“Ha ha… Ha ha ha ha…” Kim Nguyệt Dạ bò lăn ra ghế cười sặc sụa.
Có gì đáng cười chứ? Đồ dở hới Tôi lườm hắn một cái nhưng thằng cha này còn cười to hơn cho tất cả các hành khách đều tỉnh giấc, cáu bẳn nhìn chúng tôi.
“Nhà xe xin thông báo, xe đã đến bến, xin mời hành khác lấy hành lý của mình…”
“Xuống xe thôi…” Tôi chưa kịp định thần thì đã bị hắn kéo xuống xe.
“Đưa đây!
“Cái gì?”
“Vé xe! Tôi thấy cô giấu trong ba lo!” Hắng đúng là ranh mãnh, chẳng có việc gì qua được hắn. Vì sợ bị hắn vứt ở nơi khỉ ho cò gáy mà tôi đã lén lấy trộm ví tiền và vé xe giấu đi.
“Oái!” Vừa cho tay vào ba lô.
Ví đâu? Hồn tôi như lìa khỏi xác, sờ lại lần nữa.
Kính, lược, khăn, giấy ăn, quạt, mũ… Không thấy! Không thấy đâu cả!
“Tô Hựu Tuệ! Cô đừng bảo là làm mất rồi nhé!” Kim Nguyệt Dạ trừng mắt lên cảnh cáo tôi.
“Híc… để tôi tìm lại…” Tôi lật tung ba lô lên một lần nữa để tìm.
“Cô đừng nói với tôi là cô làm mất vé xe lẫn ví tiền của hai chúng ta rồi nhé!” Ánh mắt hắn mới đáng sợ làm sao!
“Ha ha… Tôi… làm mất thật rồi!”
…
Tôi mếu máo không biết làm gì hơn, ngước mắt nhìn Kim Nguyệt Dạ.
“Ai chà, biết làm sao được! Xem ra phải xài cách ‘đặc biệt’ vậy…” Hắn thở dài, cười méo xẹo.
“Cách gì? Cách gì nói đi?”
“Thế này nhé…”
Kim Nguyệt Dạ thì thầm vào tai tôi…
“Làm… làm thế có ổn không?” Tôi ngờ vực.
“Không sao đâu! Cứ nghe theo lời tôi đi…” Kim Nguyệt Dạ cười rất tự tin rồi nháy mắt với tôi.
|
TWO
Cáng đến gần trạm soát vé tim tôi càng dập nhanh dữ dội… Khi đến cổng soát vé, tim tôi đập mạnh đến nỗi suýt rơi ra khỏi lồng ngực.
Làm sao bây giờ? Chẳng nhẽ làm thế thật…
Tôi còn chưa kịp manh động, Kim Nguyệt Dạ đã ôm tôi vào lòng, run rẩy nói:
“Em gái, em gái… Anh cầu xin em đừng có xảy ra chuyện gì! Nếu không anh làm sao còn mặt mũi gặp mẹ ở dưới suối vàng đây!”
Nằm trong lòng Kim Nguyệt Dạ, tôi hoảng đến mức hai mắt mở to thô lố như hai quả trứng gà. Hắn có cần phải diễn nhập tâm đến như thế không? Hắn ôm tôi chắt đến nỗi tôi sắp tắt thở…
“Đừng có ngọ nguậy, phải bắt chước giống như đang hấp hối ý!” Kim Nguyệt Dạ vừa chảy “nước mắt cá sấu” vừa thì thào nhắc tôi.
Tôi đành ti hí mắt nhìn Kim Nguyệt Dạ, tim nhói đi, làm ra vẻ không còn cảm giác, hai mắt nhắm nghiền.
Không nhìn thấy gì, không nghe thấy gí hết… Mặc hắn làm gì thì làm… “Em à, em phải nhờ kỹ! Không phải bố mẹ vứt bỏ chúng ta đâu, bố mẹ… bố mẹ sẽ quay lại tìm chúng ta mà!” Kim Nguyệt Dạ tiếp tục vờ than khóc.
“Ôi, hai đứa trẻ này mồ côi à? Đáng thương quá…” /> “Chứ còn gì nữa, cả hai đứa này đều mặt mũi sáng sủa, thông minh, nếu là con tôi thì tốt biết mấy!”
“Trên đời này có nhiều người bất hạnh quá…”
Mọi người xung quanh bàn tán không ngớt, xem ra quỷ kế của hắn đã thành công rồi…
“Hu hu hu hu… Tất cả đều là lỗi của anh, ở trường em bị bạn bè bắt nạt, mà anh chỉ mãi đi làm kiếm tiền nên không thể chăm sóc được em! Hu hu hu… bây giờ em bị bệnh, đưa em đi khám thì lại làm mất ví tiền… Tất cả đều là lỗi của anh…”
Có cái gì ươn ướt trên mặt tôi ý nhỉ? Tôi len lén hé mắt…
Thánh thần ơi! Thằng cha này khóc cứ như thật, nước mắt lã chã từng giọt từng giọt rơi xuống má tôi.
“Hừm! Tội nghiệp quá!”
“Hai anh em nhà này khổ thật!”
Oh yeah! Thành công rồi! Tôi mừng thầm trong lòng…
“Tuýt tuýt! Tránh đường, tránh đường! Sao lại túm tụm lại vậy?” Một người đàn ông có giọng nói rất hung dữ đang tách đám đông ra tiến về phía chúng tôi.
Ối, không phải là cảnh sát chứ? Tôi cảm thấy mối nguy hiểm đang rình rập.
“Thằng nhóc này, lại diễn trò hả? Ta ở đây làm cái nghề soát vé đã ba mươi năm, việc gì cũng đã gặp hết rồi! Mấy ngày trước cũng có đứa kêu gào ầm ĩ, nào là người nhà chết hết, khóc còn thảm thiết hơn nhưng cũng vô ích thôi!”
“Không phải đâu chú ạ, ví tiền của chúng cháu bị mất thật mà…” Tôi cố mở mắt, giọng thều thào.
“Mất á? Sao không nói thẳng là mấy đứa ăn chơi nhảy múa, tiêu hết tiền rồi! Hai đứa tụi bay không phải là anh em mà chẳng qua học đòi bỏ nhà ra đi đúng không?”
…
“Ha ha ha, cứng họng rồi chứ gì? Ta biết mà! Nhóc con, nói cho mà biết, dù là người nào, ta chỉ cần nhìn thoáng là biết ngay, đừng tưởng vờ khóc lóc thảm thiết là quỵt được tiền vé. Ối giời, còn nói bị người nhà bỏ rơi nữa chứ…”
“Chú…” Tôi đang định chồm dậy thì lại nghe thất tiếng nói của Kim Nguyệt Dạ.
“Đủ rồi!” Kim Nguyệt Dạ mặt lạnh như băng. “ Chú làm sao biết tôi không bị bố mẹ bỏ rơi? Chú đã nếm mùi vị bị vứt bỏ chưa?”
“…”
“Không biết à? Vậy để tôi nói cho chú biết. Bị bỏ rơi chính là có một ngày khi chú về nhà, phát hiện ra trong nhà trống không, chẳng có một bóng người hay một đồ vật. Bị bỏ rơi chính là rõ ràng người thân còn sống nhưng mười năm nay không hề hỏi thăm chú lấy một câu. Bị bỏ rơi chính là chú phát hiện ra trên thế giới này không hề có ai quan tâm đến chú, mọi người xung quanh chỉ biết lợi dụng chú! Những điều đó chú đều biết sao? Chú tưởng cái gì mình cũng biết, thế sao chú lại không biết những điều đó?”
Woa! Diễn xuất trên cả tuyệt vời! Tất cả mọi người xung quanh kể cả chú soát vé đều há hốc mồm không nói được câu nào. Không để để vuột mất cơ hội, tôi đành “tát nước theo mưa” kéo Kim Nguyệt Dạ ra phía cổng bến xe:
“Thôi anh ạ, trên thế giới này chỉ có hai anh em mình mới hiểu được cảm giác bị bỏ rơi…”
Chúng tôi bước ra khỏi bến xe trong ánh mắt đờ đẫn của mọi người. Sau khi đi khuất khỏi tầm mắt của đám đóng, tôi không kìm nổi buột miệng ca tụng hắn:
“Chà chà! Cậu đúng là đỉnh của đỉnh! Sao Steven Allan Spiellberg không mời cậu làm diễn viên chính trong phim của ông ta nhỉ? Đảm bảo cậu sẽ thàng ngôi sao hạng A sáng chói ở Hollywood đó!”
Trên đường đi tôi thì líu la líu lô không ngừng, còn Kim Nguyệt Dạ lại trầm ngâm một mình đi lên trước. Ha ha, thằng cha này chắc là được tôi khen nhiều quá đâm đê mê rồi.
“Đến nơi rồi!” Giọng nói lạnh lùng của Kim Nguyệt Dạ làm đứt đoạn đống giả tưởng đang miên man trong đầu tôi.
|
THREE
A a a a…
Đẹp quá!
Biển… Là biển!
Từng đợt sóng xanh biếc vỗ nhẹ vào bờ, những bọt sóng trắng xóa đua nhau vờn trên bãi cát vàng óng.
“Haha, đẹp quá đi mất!” Tôi vui sướng đuổi theo những gợn sóng, cảm nhận rõ cái ngưa ngứa của bàn chân khi chạy trên những hạt cát nhỏ li ti, “Kim Nguyệt Dạ, Kim…”
Tôi quay lại, Kim Nguyệt Dạ đang ngồi trên bãi cát, lặng lẽ nhìn từng đợt sóng vỗ bờ.
“Tại sao cậu lại không xuống nước? Rất vui mà!” Tôi xách giầy đi về phía hắn, ngồi xuống bên cạnh.
“Như thế này tốt hơn!” Hắn cười nhạt, “Đứng xa một chút, chỉ ngắm thôi, sẽ không cảm nhận được niềm vui khi sóng lên, cũng không cảm thấy trống rỗng khi sóng rút!”
“…”
Tôi kinh ngạc nhìn người đang ngồi cạnh mình. Đó… đó là Kim Nguyệt Dạ sao? Là kẻ suốt ngày đá xoáy, châm chọc khiến tôi dở sống dở sống dở chết đó sao?
“Nhìn biển kìa! Ở nơi khác sẽ không nhìn thấy mặt trăng và mặt trời cùng lúc xuất hiện thế này đâu!” Kim Nguyệt Dạ đột nhiên hét lên, mỉm cười ranh mãnh như mọi ngày.
Thật tình, tôi đúng là lo bò trắng răng. Tôi nhìn về phía hắn cchỉ tay.
Tuyệt vời! Đây là lần tiên tôi được ngắm một khung cảnh đẹp như mơ thế này!
Mặt trời chiều đỏ au sắp ẩn mình xuống biển xanh. Tỏa ra những tia nắng làm mê đắm lòng người, cả bầu trời một sắc đỏ quạch. Đối diện với vầng dương đó là mặt trăng đang từ từ nhô lên khỏi lòng biển, chiếu rọi những tia sáng bàng bạc… Ánh mặt trời sắp tàn lụi cùng ánh trăng thuần khiết chiếu dội xuống sóng nước, tạo thành những ánh vàng, ánh bạc lấp lánh!
Thiên nhiên thật là kì diệu, nét mềm mại của ánh trăng hòa quyện cùng với nét rắn rỏi của ánh dương và tất cả nằm gọn lại trong lòng biển cả bao la, để mặt biển xanh phản chiếu lên những sắc màu kì diệu. Ôi, một bức tranh hoàn mỹ!
“Tôi rất thích ngắm cảnh biển đêm ở đây! Nước biển xanh thẫm hòa cùng màu trời đêm, sao trên trời lấp lánh không phân biệt nổi thật giả!” Kim Nguyệt Dạ trước mặt thiếu đi cái ngạo mạn, gian manh của thường ngày nhưng lại ấm áp và bình lặng đến xao lòng.
…
Hai chúng tôi cứ ngồi yên như vậy, ai cũng không nỡ phá vỡ cảnh sắc thiên nhiên tuyệt đẹp này, đến khi những giọt nắng cuối cùng giấu mình đi xuống lòng biển, cả trời và biển hòa làm một.
Phải chăng lâu rồi chưa được thấy một cảnh sắc kỳ ảo đến thế, phải chăng vì đứng giữa một không gian rộng lớn như vậy mà tôi thấy mình thật nhỏ bé? Tôi đã quên mất mình là con bé Tô Hựu Tuệ suốt ngày chỉ biết chúi đầu vào sách vở để giành vị trí số một, quên mất cái tên có nụ cười đẹp như thiên thần kia là kẻ thù không đội trời chung với mình…
“Này! Chúng ta đi thôi!” Tôi mỉm cười chìa tay về phía hắn.
“Hả ?” Kim Nguyệt Dạ nhíu mày không hiểu.
“Sóng rút đem đến cảm giác trống rỗng, nhưng sóng lên lại đem đếm một niềm vui vô bờ mà? Cậu có dám cùng tôi thi xem ai hét to hơn không?”
Tôi kéo Kim Nguyệt Dạ tiến về phía biển, trước mặt là mặt biển xanh thẫm, rộng mênh mông. Nước biển mán mác dâng từ từ đến gối chúng tôi. Những hạt cát li ti theo sóng luồn qua kẽ ch6an chúng tôi, thấy ngưa ngứa…
“Có gì mà không dám!” Kim Nguyệt Dạ đứng trong nước biển. hai tay bắt thành cái loa. “Cô nói trước đi! Ai thua phải sủa gâu gâu đấy!”
“Được thôi!”
Tôi hắng giọng, hít một hơi dài…
“Kim Nguyệt Dạ là một tên khốn!” Tôi gấn cổ, dùng hết sức bình sinh hét lơn về phía biển xanh.
Hê hê! Sảnh khoái thật! Tôi đã muốn hét như thế từ lâu rồi.
Kim Nguyệt Dạ đứng bên cạnh bịt chặt tai, ngây ngô ra nhìn tôi.
“Ủa? Cô nói gì cơ?” Tôi quay sang nhìn thấy bộ mặt như chẩn bị lên mức báo động đỏ của hắn. “ Hơ hơ… Bé Hựu Tuệ bình thường toàn đi nhẹ nói khẽ cười duyên, hóa ra tiếng hét có sức công phá hàng khủng như vậy!” Tô Hựu Tuệ ơi là Tô Hựu Tuệ! Sao mày có thể mất cảnh giác đến thế? Khỉ đột mãi mãi là khỉ đột, sao có thể biến thành người? Mày quên mất hắn là kẻ địch rồi à?
“ Hựu Tuệ à , núơc biển mát lắm đấy !”
Hắn định làm gì vậy ? Tôi định bỏ chạy , nhưng muộn mất rồi…
Tôi không kịp “chống đỡ” nên bị nuớc biển bắn tung toé khắp nguời . Ban nãy còn có nắng nên không cảm thấy lạnh , giờ đã tối , gió thu đem theo cái lạnh tái tê của nuớc biển , tôi khẽ rùng mình .
“Kim Nguyệt Dạ , quần áo tôi ướt hết cả rồi !”
“ Thế thì sao ?” Nói xong hắn hít một hơi dài .
“ Tô Hựu Tuệ là con vịt bầu xấu xí ! Hơ hơ đã quá đi mất !”
Hả ? Hắn dám bảo ngọc nữ tài sắc vẹn toàn của Minh Đức là con vịt bầu xấu xí ? Chán sống rồi chắc ?
Tôi tức điên nguời , ngồi thụp xúông , hắt nuớc biển tới tấp vào nguời hắn ! Hừ , dám bêu rếu ta hả ? Cho nguời nguơi uớt như chuột lột luôn !
“ Oái ! Cô làm gì vậy ?” Kim Nguyệt Dạ bị bất ngờ , vội vàng chạy lui ra xa .
“ Sau này không đuợc đem ảnh ra uy hiếp tôi !”
“ Không đuợc tự tiện dựa đầu vào vai tôi !”
“ Đừng có nghĩ là cậu đứng trên cơ tôi nhé !”
“ Vâng vâng vâng ! Cô làm ơn đừng tạt nuớc vào tôi nữa !”
“ Ha ha ha..”
“ Ha ha ha..”
“ Thấy sự lợi hại của công chúa truờng Minh Đức chưa ?”
“Kim Nguyệt Dạ ! Không đuợc chạy !”
“ Ha ha còn lâu cô mới đuổi kịp tôi ! Đừng phí sức !”
“ Nhiều lời ! Tôi mà tóm được thì cậu chết chắc !”
…
Cứ như vậy , hai chúng tôi quên mất đó là một buổi tối mùa thu , vô tư chơi đùa trong cái lạnh của biển xanh…Chúng tôi đuổi bắt nhau như những đứa trẻ , hưởng thụ niềm vui giản dị , bé nhỏ…..
|
FOUR
“ Hắc xì ! lạnh quá….”
“ Lạnh…lạnh chết mất thôi !” Tôi run cầm cập
“ Tô Hựu Tuệ , e là hôm nay chúng ta không về nhà đuợc rồi !”
” Cái… cái gì?”
Những tia nắng cuối cùng đã theo chân mặt trời di ngủ, trời sẩm tối.
Kim Nguyệt Dạ đến chân núi gần đó nhặt về một ít củi khô, đốt một đống lửa nhỏ trên bờ cát, chúng toi im lặng ngồi quanh đống lửa ngắm trời cao và mặt biển khoáng đạt.
Bóng tôi tối bao phủ khắp nơi. Xa xa có một ánh lửa leo lắt…
Sóng biển mơn man vỗ vào bờ cát, như người mẹ à ơi ru con ngủ. Gió biển phiêu du vờn lên mái tóc tôi, cuốn đi những lo âu phiền muộn trong lòng tôi.
Woa! Bầu trời hôm nay thật nhiều sao! Mỗi vì sao giống như giọt sương long lanh trên những nhánh cỏ non, óng ánh và lấp lánh.
“ Sao cậu lại biết một nơi tuyệt như thế này !” Tôi gặng hỏi Kim Nguyệt Dạ.
Chỗ này cách thành phố không xa , nhưng ngồi xe cũng mất hơn một tiếng đồng hồ .
“ Đây là ngôi nhà thứ hai của tôi!” Hắn nhìn tôi mỉm cười, nhưng sao tôi lại không thấy chút ấm áp nào trong nụ cười ấy…
“Nhà cậu?”
“Bên kia, nhín thấy không? Căn nhà mái trắng ý!”
Nhìn theo hướng hắn chỉ, ừ nhỉ, có một căn nhà nhỏ ẩn mình trong bìa rừng.
“Chà, đẹp quá! Đấy là nhà cậu à?” Thảo nào Tô Cơ nói hắn là con nhà danh gia vọng tộc, chẳng sai chút nào!
“Đã từng…”
“Đã từng…”
Tôi co hoa mắt không? Trên khuôn mặt hắn không phải nụ cười rạng ngời thường ngày mà phảng phất một nỗi buồn và… một chút oán hận…
“Tô Hựu Tuệ, bình thường cô có cảm thấy mệt mỏi không?”
“Hả?”
“ Phải che giấu con nguời thật , phải đeo bộ mặt giả tạo , chỉ để nhận đuợc sự ca tụng . Sống như vậy vui lắm sao ?”
“ Cậu nói linh tinh gì vậy ?” Tôi kinh ngạc khi thấy hắn nhận ra bản chất thật của mình, tôi cố tình lảng tránh ánh mắt của hắn .
“ Không hiểu hay cô giả vờ không hiểu ?”
“ Còn cậu thì sao ? Cậu có tư cách gì nói tôi ? Cậu cũng như vậy mà , thế cậu có thấy vui không ?”
Tôi sợ kiểu chất vấn này của Luân . Vỏ bọc tôi xây dựng bấy lâu nay phải chăng sẽ bị vỡ nát .
“ Cô nói đúng ! Tôi không có tư cách phê bình ngùơi khác !” Hắn bất ngờ đứng dậy , buớc đi đầu không ngoảnh lại ..
Đợi đã…
Nhìn bong hắn buớc đi , tôi thộn ra . Gịân gì chứ ? Tôi chỉ có nói lại có một câ thôi mà , hắn vừa nói tôi như tát nuớc đó sao ? Tôi chẳng để bụng chuyện gì bao giờ , hắn là con trai cơ mà , Sao lại nhỏ nhen thù vặt như vậy ? Hắn định bỏ đi để lại tôi một mình giữa bãi biển hoang vắng không nguời này à ?
Tôi thấy nuớc mắt mình cứ trào ra trong khoé mắt…..
“ Reng ! Reng ! reng ! Reng !”
Điện thoại ? Chuông điện thoại di động ! Tôi vội vàng lục tung balô , không phải của tôi . Điện thoại của tôi hết pin rồi !
“ Reng ! Reng ! Reng !”
Điện thoại vẫn kêu ing ỏi,mắt tôi huớng về phía balô Kim Nguyệt Dạ để lại.Là điện thoại của hắn .
Tôi luống cúông tìm chiếc điện thoại , duờng như sợ nó sẽ không reng nữa , màn hình điện thoại hiện ra chữ to đùng ! Lý Triết Vũ !
“ A lô , al lô , Dạ à ?”
Đúng là cậu ấy thật , tôi cảm thấy tay mình run run lên , từng giọt nuớc mắt lăn trên gò má , lại là giọng nói ấm áp đó , tôi nghẹn ngào…
“Hựu Tuệ ? …Là cô phải không ?”
“ Ừ..” Nghe thấy tiếng nói dịu dàng đó , tâm trạng bồn chồn của tôi vỡ tan ra từng mảnh .
“ Cô… cô đang ở đâu ?”
“ Tôi… tôi không biết !”
“ Đừng khóc , có tôi đây mà , nói cho tôi biết xung quanh như thế nào ? Có gì đặc biệt không?” Đầu máy bên kia giọng nói bên đầu dây kia rất lo lắng , không phải thuờng ngày anh vẫn lạnh lùng sao .
Đúng rồi! Tô Hựu Tuệ, bình tĩnh. Mày là nữ thần trí tuệ của trường Minh Đức cơ mà! Bình tĩnh.
Tôi cố gắng trấn tĩnh, nhìn bốn phía, chỉ có hướng Kim Nguyệt Dạ vừa đi là có ánh đèn, còn những nơi khác đều quạnh quẽ, đìu hiu.
“À, có biển và… một căn nhà màu trắng…”
“Được rồi, cô hãy đợi tôi ở đó nhé…”
“A lô, Lý Triết Vũ, cậu nghe thấy không? A lô a lô …Lý Triết Vũ, đừng bỏ rơi tôi mà…”
Chiếc điện thoại chỉ kịp “hấp hối” một tiếng “bíp” rồi tắt ngóm! Á á á… sao lại hết pin vào đúng lúc này chứ? Tại sao? Ấn cực lực mà cái điện thoại vẫn trơ ra, không ăn thua gì hết!
Tôi phải làm gì đây?
Tôi không thể ngồi chờ chết ở đây được, phải tìm một nơi có người…
|
FIVE
Tôi đành rảo bước về phía Kim Nguyệt Dạ vừa bỏ đi!
Cảm thấy cô đơn? Hay là sợ hãi? Dù vì cái gì tôi cũng phải chạy thật nhanh đến chỗ có ánh đèn le lói kia. Cố gắng lên! Sắp đến rồi…
Trước mặt tôi là một cửa hàng nhỏ, cánh cửa đang khép hờ. Cửa kính được trang trí tỉ mỉ bằng những tờ họa báo quảng cáo trông rất hoa lá cành. Nhìn qua cửa số có thể thấy trong cửa hàng bày la liệt những món đồ lưu niệm lung linh sắc màu, trên bàn thu ngân nồi lẩu bốc hơi nghi ngút và có một dáng người nhỏ nhắn đang cần mẫn làm việc.
Không gian ấm cúng đó khiến tim tôi đang đập loạn xạ cũng bình tĩnh trở lại…
“Đừng vào!”
Tiếng nói này… Kim Nguyệt Dạ?
Tôi quay đầu lại, đúng là hắn ta! Hắn đứng dưới một gốc cây, cách tôi chừng mười mét, hai tay đút túi quần, nhìn đăm đăm vào cửa hàng.
“Cậu…”
“Có nhìn thấy không? Cô gái đó…”
“Cô gái?” Tôi nhìn theo ánh mắt hắn, hóa ra là người con gái đang mải mê làm việc khi nãy!
“Cô ấy tên Lãng Lãng, nghĩa là ánh sáng!”
Kim Nguyệt Dạ dường như là đang kể một câu chuyện rất xa xôi, khuôn mặt không chút biểu cảm. Tôi có cảm giác hắn dường như không ở đây mà biến thành một ngọn gió bay đến nơi có cô gái tên là Lãng Lãng.
“Mười mấy năm trước có một cậu bé đã theo bố mẹ đến thị trấn nhỏ này nghỉ hè và quen một cô bé tên là Lãng Lãng. Bởi vì không có bạn nên cậu bé rất cô đơn…
Nửa hư nửa thực, tôi bắt đầu không thể phân biệt được câu chuyện đó có tồn tại thật hay không…
“Cô bé đã đưa cậu bé đi ngắm biển, đi đến mọi ngóc ngách nơi đây, cậu bé đã có những tháng ngày vui nhất cuộc đời. Và cũng nhờ cô bé đó, cậu bé mới trở nên kiên cường…”
Kim Nguyệt Dạ cuối đầu, nói một hồi. Tôi cũng không hiểu cảm giác lúc này của Dạ thế nào nữa.
“Hết kì nghỉ hè, cậu bé phải theo gia đình trở về thành phố. Cậu bé lấy hết dũng khí thổ lộ mong cô bé làm cô dâu của cậu. Cô bé mỉm cười, nói với cậu, cô ấy hơn cậu đến bảy tuổi, không thể làm cô dâu của một chú nhóc được…”
…”
“Nhưng cậu bé nhất quyết không nghe, bởi vì cậu cho rằng chỉ có mình mới bảo vệ được cô bé. Cô bé không còn cách nào khác đành đưa ra một yêu cầu, đó là cậu bé luôn phải đạt được thành tích học tập xuất sắc, luôn đứng đầu trong mọi kỳ thi… Cậu bé nghe thấy vậy, trong lòng rất vui sướng, cậu dành hết tâm sức cho việc học, bẵng đi một thời gian rất dà không quay lại nơi này… Vì cậu nghĩ phải thực hiện được lới hứa đó cô bé mới quay trở về… Nhưng một ngày kia khi cậu trở lại, co bé con năm nào đã lấy chồng…”
…
“Cô bé nói với cậu, nếu thật lòng yêu một người thì sẽ không đưa ra bất cứ yêu cầu nào cả, cho dù người đó có tài giỏi hay không. Vì người yêu, cô ấy can tâm tình nguyện vứt bỏ công việc tốt, cả tương lai tươi đẹp để ở lại thị trấn ven biển này, miễn sao được ở bên cạnh người cô ấy yêu…”
Kim Nguyệt Dạ ngước mắt nhìn vô căn nhà kia, ánh mắt chan chứa nỗi buồn ấy sao lại khiến tim tôi nhói đau như vậy.
“Cậu ấy mới ngộ ra một điều, hóa ra hạnh phúc chỉ là ảo tưởng… Cái gọi là xuất sắc, ưu tú đối với cậu bé đều chỉ là cái gái để đổi lấy sự ngưỡng mộ, thần tượng…”
“Đừng nói nữa…!” Tôi cắt lời hắn. Bất giác, tôi thất sợ hãi.
Lời nói của hắn khiến tôi nhớ tới một buổi chiều mười năm trước, tôi cũng đau lòng và tuyệt vọng như vậy…
Lời nói của hắn như một câu thần chú, làm cho bước chân tôi không nghe thep sự điều khiển của bản thân nữa, tôi từ từ tiến về phía hắn. Tôi ngồi bên cạnh Kim Nguyệt Dạ, hắn vẫn lặng lẽ nhìn cửa hàng trước mặt.
“Cho tôi mượn vai chút!”
“Này…” Tôi chưa kịp trả lời thì hắn đã tựa đầu vào vai phải của tôi.
Cửa hàng xuất hiện thêm một cái bóng nữa, chắc là chồng của cô gái trong câu chuyện! Nhìn gương mặt rạng ngời hạnh phúc của cô gái, thấy cuộc sống ngọt ngào của đôi vợ chồng trẻ, tôi thấy hạnh phúc thật giản dị!
Thời gian chầm chậm trôi, bên vai tôi vang lại hơi thở đều đều…
“Ngày mai, trời sẽ sáng…”
Tôi lẩm bẩm một mình, dường như để an ủi bản thân, mà cũng như an ủi hắn… Tôi từ từ chìm vào giấc ngủ!
|