Bí Mật Tình Yêu Phố Angel Tập 2 Đến Tập 12
|
|
TWO
Cuối cùng cũng đến ngày có ‘kết quả’ , hôm nay là buổi học cuối cùng của năm nay , không khí căng thẳng dường như chẳng giảm đi chút nào , dù kì thi đã kết thúc . Mới bảnh mắt ra số 23 phố Angel đã chen chúc như trẫy hội , nườm nượp người đi lại .
Mỗi lần hai trường thi cùng nhau , Minh Đức và Sùng Dương luôn cùng bình chọn ra Top 100 học sinh có thành tích tốt nhất và Bottom 100 học sinh có thành tích tệ nhất , danh sách được niêm yết trên tấm bảng màu đỏ và màu trắng ở cổng lớn số 23 phố Angel .
Không hổ danh là những trường điểm hot nhất của cả nước , cạnh tranh thành tích vô cùng khốc liệt..
Cầu chúa phù hộ ! Mong rằng chúng con đều được vào bản đỏ , mong con có
thể thắng được thằng cha Kim Nguyệt Dạ ! Bồ tát ơi, Jesus hỡi, Thượng đế ơi, con cầu xin các ngài
..
Không biết có phải vì trọng trách nặng nề, gắn thêm cả mấy “nhân mạn” trên vai hay không mà tôi thấy tim mình đập như gõ mõ.
“ Bé Hựu Tuệ ! Mấy ngày nay sao rồi ? Đừng ‘cố quá’ kẻo ‘quá cố’ đấy ! Bé mà gắng sức quá tôi đau lòng lắm đó !”
“ Bé Hựu Tuệ ! Muộn thế này mà bé vẫn chưa ngủ à ? Trời ơi , sao mà bé hăng hái quá thế !”
“ Này ! Bé tự giày vò mình cũng không sao , nhưng đừng kéo thêm người khác bị vạ lây . Bé đừng quên , bé mập như thế , ngộ nhỡ ngất ra đây ai mà vác nổi !”
“ Bé mà không đi ngủ sớm tôi sẽ đến nhà bé khủng bố , gõ cửa , bấm chuông liên hồi . Nghe rõ chưa hả ?
Kim Nguyệt Dạ, đừng tưởng ngươi ngày ngày lải nhải hành hạ ta là ta sẽ bị phân tâm, thua ngươi nhé! Ngươi không cho ta học, ta cứ học! Ta trốn trong chăn học cho ấm…
Kim Nguyệt Dạ… Ngươi cứ ngồi đó chờ kết cục thảm hại đi… Hô hô…
“ Hựu Tuệ ! Hựu Tuệ ! Tôi lọt vào Top 100 người dẫn đầu rồi ! Tôi làm được rồi…..” Đột nhiên tôi bị ai đó ôm ghì lấy cổ , mặt mày tôi xây xẩm như bị thiếu máu lên não , có lẽ đây là hậu quả của nhiều đêm thức trắng .“Hiểu Ảnh! Tôi chóng mặt quá , bà thả tay tôi ra đi !”
“ Hựu Tuệ ! Tôi đứng thứ bảy mươi tám ! Tôi đứng thứ bảy mươi tám đó ! Bảng đỏ bà ạ…”
“ Oh my God , có nằm mơ không vậy ? Tôi thấy mình giỏi ghê cơ ! Đã lọt vào Top 100 rồi !” Hiểu Ảnh đang ngây ngất trong chiến thắng…
“ Hiểu Ảnh, chúc mừng cô !”
Là Lý Triết Vũ, lâu lắm mới nhìn thấy mặt cậu ta, từ đợt Noel đến giờ Vũ biệt tăm.
“Tô Cơ, cô cừ lắm, chỉ kém hơn Hiểu Ảnh có 1 điểm, cừ hơn cả Huyền! Đúng là không
có gì vui bằng ai cũng được lọt vào Top 100!” Chẳng trách Vũ được các girl hâm mộ
cuồng nhiệt như vậy, chẳng đắc tội với ai bao giờ Siêu thật!
Phù, may qua! Ai cũng được vào bảng đỏ! Tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Hựu Tuệ, Hựu Tuệ! Huyền cũng siêu ghê! Cũng được vào bảng đỏ!”
“Vũ, sao lại so tôi với mấy con nhỏ đó! Có giỏi thì thử thắng Dạ coi!” Lăng Thần Huyền khinh khỉnh nhìn tôi. Con khỉ hôi này, dù sao cũng cảm ơn ngươi đã nhắc ta xem kết quả, ta thắng tên Kim Nguyệt Dạ là cái chắc!
“Hứ! Có gì ghê gớm đâu! Hựu Tuệ nhất định sẽ thắng Kim Nguyệt Dạ! Đúng không? Hựu Tuệ
“…”
Hừ, mấy bà bạn bất trị này, uổng công tôi lo cho các bà! Ho hơ, mấy người mở to mắt ra mà xem bản lĩnh của Tô Hựu Tuệ này.
Tôi gạt phắt tay Tô Cơ ra, mặt vênh ngược lên giời bước tới bảng điểm màu đỏ.
Tránh ra! Tất cả tránh ra! Để Tô Hựu Tuệ đệ nhất thiên hạ này xem náo
Tôi cười khẩy, đi lướt qua trước mặt đám bạn học đang chen chân phía trước bảng điểm màu trắng, đầu ngẩn cao kiêu hãnh nhìn lên bảng.
Trên bảng đỏ đề hàng chữ to như gà mái ghẹ:
Vị trí 1 – Kim Nguyệt Dạ (học sinh trường Sùng Dương) tổng số điểm 800 (điểm tuyệt đối)
Vị trí 2 – Tô Hựu Tuệ (học sinh trường Minh Đức) tổng số điểm: 799,5
Vị trí 3 – …
“Ối chà! Bé Hựu Tuệ yêu dấu! Hay là bảng điểm vào sai nhỉ? Bé lấy đâu ra 0,5 điểm đấy?” Cái giọng phách lối này chỉ có thằng cha Kim Nguyệt Dạ. Hắn tựa đầu vào vai tôi, cười khì khì. Trong con mắt tôi lúc này, trông hắn chẳng khác gì một tên “mặt nhợn băm bèo”… “…” “Ơ! Bé Hựu Tuệ có sao không? Tự nhiên lại im re vậy?”
“Hựu Tuệ! Hựu Tuệ!”
“Á! Hựu Tuệ! Hựu Tuệ! Thôi chết! Hựu Tuệ hóa đá mất rồi!” “Hựu Tuệ! Hựu Tuệ! Bà mau tỉnh lại đi! Hựu Tuệ!” …
Xì xèo xì xèo…
Mọi người xung quanh đang nói gì, tôi không nghe thấy gì hết, hai tai tôi ù đi… Tôi chỉ nghe thấy trong tôi như có một thứ gì đó bỗng vỡ choang.
Sao lại… sao lại… sao lại thế này! Không phải dạo này thằng hca Kim Nguyệt Dạ chỉ mải đi làm th6em kiếm chác sao? Không phải tôi học như điên chỉ vì kì thi này sao? Sao… sao vị trí số một lại là thằng cha Kim Nguyệt Dạ chứ? Tại sao lại thế ? Đầu óc tôi quay mòng mòng… quay mòng mòng… Một bông hoa tuyết nhè nhẹ rơi xuống… hạ cánh ngay trên đỉnh đầu tôi… rồi tan ra…
|
THREE “ Kim Nguyệt Dạ, anh quay lại trường rồi! “
“ Dạ, mọi người nhớ anh muốn chết…”
“ Dạ, hôm nay được nghỉ, hay là tối tụi mình mở tiệc liên hoan mừng anh trở lại nhé?”
…
Không biết từ lúc nào xung quanh tôi chen chúc toàn nữ sinh, kêu gào tên thằng cha Kim Nguyệt Dạ!
“Hựu Tuệ, Hựu Tuệ, bà không sao chứ?” Là giọng của Tô Cơ, “ Mấy người đừng có chen lấn nữa, Hựu Tuệ đang khó thở, có nghe không hả?”
Oái… tôi ngúc ngắc cái đầu, trước mắt tôi là cả một biển người nườm nượp. Vì khi xem điểm thì có thể tạm bước qua vạch vàng nên người xem đông như kiến. Nhưng sao toàn là nữ vạy trời? Tên Kim Nguyệt Dạ đáng thương đang bị “móng vuốt “ của đám con gái hám giai đẹp bủa vây…
Cảnh tượng gì thế này? Trước đó tôi chỉ biết thằng cha chết bầm đó được hâm mộ, nhung ko biết là “khủng “ đến vậy!
“Hựu Tuệ, Tô Cơ, cứu tôi với!” Hiểu Ảnh đang chết chìm trong cả biển người, vẫy tay tới tấp càu cứu. Lý Triết Vũ đứng ngay bên cạnh Hiểu Ảnh, ko biết vẻ mặt cậu ý lúc này thế nào nhưng chắc cũng sắp chết ngộp rồi.
“Các bạn qua bên này có được ko ? Ngoan nào, lại đây…” Tổ ong vò vẽ do tụi con gái đang phát cuồng tạo ra răm rắp nghe theo lời Kim Nguyetj Dạ, từ từ chuyển động qua. Tôi thở phào .
Đám fan hâm mộ đi phía sau Kim Nguyệt Dạ cứ giơ khẩu hiệu màu đỏ to tổ chảng lên, những chữ và khắc nỏi trên đó làm tôi lóa mắt:
Nhiệt liệt hoan nghênh hoàng tử Sùng Dương Kim Nguyệt Dạ quay trở lại!
Ngất ! Nếu như ko phải vì sự kiện gây chiến với nhau bằng còi hơi cỡ đại lần trước, chính quyền thành phố ra quyết định nghiêm cấm tạp âm thì lũ mê giai đẹp này sẽ lấy ken ra thổi inh ỏi để bày tỏ tình yêu của mình.
“ Quả nhiên Kim Nguyệt Dạ xuất hiện có khác! Ko ngờ cảnh tượng lại hoành tráng thế này…” Tô Cơ cố kiễng chân lên nhòm, lấy tôi làm tay vịn. lẽ nào con nhỏ nay quên mất là tôi đang hoa mắt chóng mặt sao? Lại còn có tâm trạng hóng hớt!
“ Hựu tuệ ! Có phải bây giờ bà hối hận vì đã cầu xin hiệu trưởng cho hắn quay về học?” Tô Cơ mỉm cười với tôi, rồi liếc nhìn khuôn mặt đang hưng phán tột độ của Kim Nguyệt Dạ.
“Làm gì có chuyện đó! Cái bản mặt đắc thắng của hắn tôi đã quen rồi!” Tôi mấp máy môi trả lời.
“Quen rồi? Tôi ko nghe nhầm chứ! Lúc nãy đứa nào mặt tái xanh như mông nhái, suýt ngất ý nhỉ?” Tô Cơ chọc quê tôi.
Con nhỏ Tô Cơ chết tiệt! Nó cố ý để đẩy tôi vào hoàn cảnh khốn khổ đây mà. Tôi nhân lúc ko ai để ý véo cho Tô Cơ một cái đau điếng.
“Hi, baby Hựu Tuệ”
Hừ…lại là thằng cha đáng ghét Anh Tỉnh Ngạn!Tôi đã chán ngấy đến tận cổ rồi! Đừng làm phiền tôi nữa! Tôi phớt lờ hắn.
“ Baby Hựu Tuệ! Sao vậy? Em ko vui à?”
“Làm gì thế? Anh Tỉnh Ngạn, đừng có kéo tôi!” Tôi giật phắt tay ra.
“Ai chà, lại là anh à, ông anh đầu heo!” Giọng nói này là … Kim Nguyệt Dạ! Không phải hắn đang bận tít mù sao?
“Mày…” Anh Tỉnh Ngạn mặt tím bầm lại, xem ra hắn đang hồi tưởng lại chuyện mất mặt lần trước.
“Kim Nguyệt Dạ, đúng là hiếm thấy, mày vẫn còn vác mặt đi thi được, khó mà tin nổi!” Anh Tỉnh Ngạn cố ý nhíu mày nhắc lại việc Kim Nguyệt Dạ bị trường đuổi.
“ Đúng đấy! Vì có người ko nỡ xa tôi, nên tôi phải ở lại! Chẳng lẽ ‘Idol hết thời’ ở trường Minh Đúc như anh ko thấy các em nữ sinh Minh Đức đều chạy qua vạch vàng hết rồi nè!”
Có người ko nỡ? Lẽ nào hắn ngụ ý ám chỉ tôi? Thằng cha chết bầm này, sớm biết thế này thì ko cho hắn về trường. Hắn lại làm tôi bị shock nặng lần nữa!
“Hù, người cao quý như tao ko thèm tính toán với mày…”Anh Tỉnh Ngạn lấy tay vuốt tóc, rút một bông hồng ra, “ baby Hựu Tuệ, tình cảm anh đàn cho em ko bao giờ thay đổi, xin hãy nhận lấy tình cảm chân thành của anh!”
“Bé Hựu Tuệ này! Chắc bé ko nhận hoa do thằng cha cám hấp này tặng đâu nhỉ! Nếu ko thì trường Minh Đức sập tiệm mất thôi”. Kim Nguyệt Dạ khinh khỉnh khoanh tay trước ngực, cả lũ con gái rũ rượi cười theo.
“Đó là việc của tôi, ko cần cậu quan tâm!” Tôi quắc mắt lên với hắn, hắn cho mình là ai chứ, tôi ghét cay ghét đắng cái bản mặt tự cho mình là cái rốn vũ trụ của hắn lúc này.
“Dạ,đi được chưa? Mọi người đang đợi anh đấy!”
“Dạ,đi thôi!”
…
“Bé Hựu Tuệ, bé bảo ko cần tôi quan tâm, vậy tôi đi đây!”
“Cậu đi hay ko liên quan gì đến tôi?”
Tên khốn Kim Nguyệt Dạ…Đồ tồi!Đồ tồi! Đồ tồi!
“ Tôi đi thật đấy! Bọn họ còn chuẩn bị tiệc tẩy tràn cho tôi đó! Cô muốn tôi đi thật hả?”
“Cậu đi hay ko mặc kệ cậu, tôi ko quan tâm! Bớt tự cao tự đại đi!”
“Là cô nói đấy nhé!”
“Ừ, là tôi nói đấy! Tốt nhất là cậu đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
“…”
Chết…Tôi vừa nói gì thế nhỉ…Tôi…
“Cô nghĩ vậy thật à?”
“Tôi…tôi nghĩ vậy đó!”
Tô Hựu Tuệ, mày đang nói gì thế?
“Ồ, nói vậy cô chẳng thích tôi chút nào đúng ko ?”Kim Nguyệt Dạ ghìm giọng xuống như đe dọa.
“ ko thích!”Tôi chúa ghét kẻ nào đe dọa tôi!
“Đồ hèn!”
“Kim Nguyệt Dạ! Mi dám mắng ta là hèn !”
Tôi như bị chọc đúng nọc, tức tối nhìn thẳng vào đôi mắt dường như cũng đang bốc lửa giận của hắn, hắn dựa vào đâu mà dám mắng tôi là hèn! Hắn thì hơn tôi chắc? Đồ ích kỉ, chẳng thèm nghĩ đến cảm giác của người khác!
“Bộ tôi nói sai sao? Ngay cả tình cảm thật của mình mà cũng ko dám đối diện, ko phải là hèn thì là gì?”
“Chát!”
Một cái tát như trời giáng làm Kim Nguyệt Dạ sững người, tôi cũng sững người, cả phố Angel đều sững người.
|
FOUR
“ Ơ…Tôi…Tôi…”
Tôi giơ cánh tay phải đau rát lên, hoảng hốt nhìn Kim Nguyệt Dạ bị tát mạnh đến nỗi mặt hằn đỏ cả dấu tay.
“Tô Hựu Tuệ! Mày dám đánh anh Dạ của bọn tao! Muôn chết hả?”
“ Tô Hựu Tuệ! Chán sống rồi hả ?” …
Đám con gái trường Sùng Dương vừa nãy còn dịu dàng là thế mà giờ đây như lên cơn dại. Nếu như Tô Cơ ko chắn trước mặt tôi thì tôi đã bị xé xác thành trăm mảnh.
“Hựu Tuệ…” Tô Cơ như gà mẹ đứng che chở cho gà con. Tôi thấy khóe mắt mình ươn ướt.
Nụ cười của Kim Nguyệt Dạ như đông cứng lại, hắn nhìn tôi trân trân, dường như trong mắt hắn, vẻ thất thần hốt hoảng của tôi để đáp lễ hắn là phù hợp nhất.
“Tô Hựu Tuệ, xem ra chúng ta tốt nhất nên làm đối thủ của nhau…”
“Chúng ta vốn là đối thủ của nhau!”Tôi nhìn thẳng vào mắt Kim Nguyệt Dạ, kiên quyết giữ thái độ lạnh tanh của mình. Tô Hựu Tuệ, lần này mày ko được thua!
“Nếu đã thế, thì cũng tốt thôi! Tô Hựu Tuệ, tôi tôn trọng lựa chọn của cô!”Kim Nguyệt Dạ nói bằng giọng nửa đùa nửa thật rồi quay người đi.
Hơ…Hắn đi rồi…Hắn đi rồi…
Tôi làm sao thế này?Sao tôi lại đau lòng thế này…
“Hựu Tuệ, bà ko sao chứ?”Giọng nói của Tô Cơ vang bên tai tôi.
“Hựu Tuệ !”
Tôi thấy cả người mình như mất trọng lượng, đứng ko vững nữa!Lúc gần ngã xuống đất, có đôi tay đỡ lấy eo tôi, rồi tôi được ôm vào vòng tay ấm áp…
“Cậu … Ưm…”
Trời đất!
Oái!Má ơi !
Kim Nguyệt Dạ… Là khuôn mặt hắn đang ngày càng xích lại…
Hắn làm trò gì thế?
Môi của hắn…
Chúng tôi hôn nhau, môi hắn chạm vào môi tôi…
Chắc tôi bị ảo giác? Tôi thấy mình như lần nữa lạc vào giấc mơ nhiệm màu, cảm nhận thấy đôi cánh ấm áp nhẹ nhàng phe phẩy trên bờ môi tôi như làn gió xuân.
“Á! Dạ, sao anh lại làm thế ?”
“Dạ, Dạ…”
“Tô Hựu Tuệ, tao phải xé xác mày ra!”
“Ôi! Baby Hựu Tuệ, công chúa Hựu Tuệ…”
Tiếng nói cứ xa dần, xa dần…
… “Tôi đã nói rồi, nếu ko phải vì em, tôi sẽ ko quay trở lại..”
“…” Tôi có thể nghe thấy tiếng của Kim Nguyệt Dạ, có thể thấy hình dáng của hắn, nhưng tôi lại không thể thốt ra nổi một câu nào!
…
“ Hai em đang làm gì thế ?” Tiếng một người phụ nữ văng vẳng ,” Tô Hựu Tuệ , em quên là đã hứa với cô việc gì sao ?”
Trời ơi! Hiệu trưởng Bạch Ngưng…
Lại thêm gương mặt khó hiểu của hiệu trưởng Thôi nữa…
Không! Xin Thượng đế đừng đối xử với con như vậy!
“Hu hu hu…” Tiếng khóc ai oán của tôi vang vọng cả con phố Angel.
Kì nghỉ đông… đã bắt đầu…
Hết Tập 2.
|
BÍ MẬT TÌNH YÊU THÀNH PHỐ ANGEL (TẬP 3)
Tóm tắt nội dung:
Không hiểu sao Kim Nguyệt Dạ luôn tìm cách tranh giành vị trí số một với Tô Hựu Tuệ, đã thế còn bày đủ trò “đá xoáy” cô nàng đáng thương. Với tính cách hiếu thắng, quyết không chịu khuất phục, Hựu Tuệ luôn tìm cơ hội “trả đòn” đối thủ Kim Nguyệt Dạ để lấy lại danh dự. Nhưng cũng vì bệnh háo danh, đến chết vẫn giữ sĩ diện, cô nàng trở thành trò cười bể bụng trước mặt nhóm hot boy Tam Đại Thiên Vương do Kim Nguyệt Dạ đứng đầu. Xuyên suốt câu chuyện là những tình huống dở khóc dở cười của Tô Hựu Tuệ khi bị Kim Nguyệt Dạ chơi khăm. Truyện còn có các tuyến nhân vật không kém phần thú vị khác như cool boy Lý Triết Vũ, hot boy khoái “tự sướng” Anh Tỉnh Ngạn, Lăng Thần Huyền ngỗ ngược, Hiểu Ảnh ngây ngô, Tô Cơ bắng nhắng…
———————————————————————————————
Dù chúng ta kì phùng địch thủ
Rượt đuổi nhau trên con phố tình yêu
Nhưng nỗi đau, cho anh gánh vác nào
Còn nụ cười ở bên em mãi mãi
Tình đôi ta đường song song chạy mãi
Không gặp nhau nếu không tới tận cùng
Thế giới này có vô cực phải không?
Để anh khỏi hoài công tìm kiếm
Ai nói rằng Trái Đất này rộng lớn
Sao đã đi đến tận Bắc Bán Cầu
Chúng ta mãi không thể quên nhau?
Này cô bé thông minh mà ngang ngược
Tình yêu đã giáng trần, em có nhận ra không!?
“Khó mà tưởng tượng nổi, nếu như tôi không phải là người may mắn nhất, thì sao tôi có thể là “Ngọc nữ trường Minh Đức” được vạn người ngưỡng mộ chứ?
Khó mà tưởng tượng nổi, nếu như tôi không phải là đứa xui xẻo nhất quả đấy, thì sao tôi lại bị hắn ta nhẫn tâm di dưới gót giầy?
Trong thế giới của Tô Hựu Tuệ này, Tất cả lũ con trai chỉ là những tên khỉ đột bát nháo.
Nhưng tại sao tôi lại gặp phải Kim Nguyệt Dạ, “một ác quỷ đội lốt thiên sứ” và cả Lý Triết Vũ, chàng trai với những ngón tay thon dài.
…
Có chàng hiệp sĩ Zorro từ trên trời rơi xuống, Có những phút giây ngọt ngào từ trong chiếc giếng bí ẩn, Có biển xanh hồi ức dịu dàng như một giấc mơ Còn có… còn có…
Một nụ hôn bất ngờ khiến những người xung quanh phải kinh ngạc… Cuộc sống học đường tươi đẹp và rộn rã, đang bắt đầu đầy màu sắc trên con phố Angel… Tí tách tí tách tí tách…
****************************** CHƯƠNG 01 THỎ TRẮNG MINH ĐỨC VÔ ĐỊCH
Địa điểm: Văn phòng hiệu trưởng trường Minh Đức. Căn biệt thự phía Bắc thành phố Milan Happy House Phố đi bộ của thành phố Milan
Nhân vật: Tô Hựu Tuệ:Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức Kim Nguyệt Dạ:Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương Bạch Ngưng:Hiệu trưởng trường cấp III Minh Đức. Thầy Lôi:Trợ lý trường cấp III Minh Đức Ngài Nhã Văn:Trợ lý chủ tích trường Minh Dương trước đây
Tôi… Ngọc nữ Minh Đức đệ nhất thiên hạ Công chúa Tô Hựu Tuệ vạn người ái mộ tái xuất “giang hồ”. Yeah! Xin Thượng đế hãy tiếp cho con thêm sức mạnh! Bé “Thỏ trăng Minh Đức xông lên, xông lên nào… Đánh bại tên “Rùa đen Sùng Dương” Di di Da Di di!
ONE
“Hắt xì!”
Oái… Nước mũi thòng lòng rồi, khăn giấy khắn giấy. Tôi kẹp chiếc điện thoại vào giữa vai và tai, vội vàng rút một chiếc khăn giấy ở đầu giường.
Hic… Năm mới năm me đã trúng cảm, sau khi hắt xì liên tục, rõ xúi quẩy! Tôi xì thật mạnh, sau khi mũi đã thông liền vo tròn giấy lại, ngắm chuẩn phía thùng rác! He he… xem chiêu “phi tiêu đoạt mạng” cực đỉnh của bản cô nương đây!
Oh, no! Sao lại ném không trúng thế này?
“Đừng có phí sức nữa bé Hựu Tuệ, nếu bé mà ném trúng thì heo biết trèo cây mất!” Giọng điệu hợm hĩnh của tên Kim Nguyệt Dạ vọng từ đầu dây bên kia lại.
“Kim Nguyệt Dạ, cậu…” Hắn gắn ra-đa theo dõi trộm hay sao mà tôi làm cái gì hắn cũng đoán trúng phóc thế?
“Đừng có mà lây bệnh cho tôi đó!”
“ Kim Nguyệt Dạ , tôi là người bệnh đó ! Cậu quá quắt vừa thôi…”
Tôi lườm xéo một cái, gằng giọng lên vào điện thoại.
“ Ồ , Vậy à !”
“ Hựu Tuệ , sao cô bị cảm thế ?”
“Sao tôi biết được, nếu biết thì đâu bị cảm thế này!” Cái tên đầu heo này sao có thể hỏi câu ngu si thế nhỉ?
“ Á chà , Hựu Tuệ này , cô bị cảm có phải do hôm nọ trước mặt bàn dân thiên hạ , chúng ta kiss nhau ngay trên phố Angel , cô xúc động quá nên….”
“ Cậu , cậu ngậm miệng lại ngay ! Xúc động cái nỗi gì , tôi muốn đá cậu ra mà chẳng kịp ! Làm gì có ai xúc động mà bị cảm chứ !” Tôi vội ngắt lời hắn ngay.
Nhưng… hôm đó…
Tâm hồn tôi bỗng như diều bị đứt dây, bay lơ lửng về một tháng trước.
Tôi nằm gọn trong vòng tay ấm áp…
“Cậu làm gì… Ưm…”
Áhhhhhh… Kim Nguyệt Dạ… Khuôn mặt Kim Nguyệt Dạ đang tiến sát lại. Hắn làm trò gì vậy?
Môi của hắn…
Chúng tôi đang “mi” nhau, môi của hắn chạm vào…
“Dạ , sao anh lại…”
“ Dạ , Dạ…”
“ Tô Hựu Tuệ! Tao phải cho mày một trận…”
“ Tô Hựu Tuệ! Ôi baby Hựu Tuệ của anh, công chúa Hựu Tuệ…”
Tiếng la ó mỗi lúc càng một xa dần, xa dần…
Tôi dường như kông còn nghe thấy gì nữa…
Hu hu hu hu… Đầu óc tôi quay cuồng, suýt nữa thì ngất xỉu.
Hai em đang làm gì vậy?” Một giọng nói nghiêm nghị vang lên khiến tôi bừng tỉnh.
Tô Hựu Tuệ , em quên những gì đã hứa với cô việc rồi sao sao ?”
Trời đất! Là cô hiệu trưởng Bạch Ngưng…
Lại thêm gương mặt mang vẻ “sâu xa khó lường” của hiệu trưởng Thôi nữa…
Cả người tôi lạnh toát , run lẩy bẩy nhanh!
“ Mẹ , Hựu Tuệ là người bị hại….” Tô Cơ thấy tôi sợ đến hóa đá nên đã bèn đỡ lời giúp tôi
“ Im ngay , mẹ hỏi Hựu Tuệ chứ không hỏi con !” Hiệu trưởng Bạch Ngưng trừng mắt nhìn Tô Cơ , rồi quay sang nhìn thẳng mặt tôi.
Ánh mắt của cô Bạch Ngưng giống hàng vạn lưỡi kiếm sắc nhọn xuyên thẳng vào người tôi, một luồn khí lạnh buốt thổi đến khiến tôi rùng mình. Làm sao đây? Tôi phài làm gì bây giờ?
“Ơ! Em… em…” Não như bị chết cứng, tôi cúi đầu, cứ lắp ba lắp bắp như gà mắc tóc.
“ Cô Bạch , em thấy chuyện này để em giải thích thì tốt hơn !”
Tôi ngây người ra nhìn Kim Nguyệt Dạ, ai ngờ hắn mỉm cười với tôi. Không hiểu hắn đang nghĩ cái gì nữa…
“Được! Hy vọng em có thể đưa ra một lý do chính đáng!” Hiệu trưởng Bạch Ngưng cố kìm lửa giận, giọng nói như “bốc mùi thuốc súng”.
“ Thực ra cũng chẳng có gì ghê gớm lắm ạ . Thưa cô , em thích Tô Hựu Tuệ nên em mới hôn bạn ấy!”
|
Tôi sợ đến nín thở, tên này điên thật rồi, dám nói như thế trước mât mọi người? Nhu7gn không hiểu tại sao nhịp tim tôi lại tăng tốc còn hơn cả xa đua công thức I, cứ đập thình thịch thình thịch liên hồi!”
“À, hóa ra là thế!” Hiệu trưởng Bạch Ngưng dường như đã hết tức giận chuyển sang cười tươi rồi quay đầu nhìn hiệu trưởng Thôi đứng đằng sau.
“Cũng chẳng trách, cứ lấy tiêu chí giáo dục kiểu ‘năng động cởi mở, sáng tạo đột phá’ của trường Sùng Dương ra để giải thích là dễ hiểu nhất…”
Thầy Thôi lặng, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn chằm chằm vào tên Kim Nguyệt Dạ này mau phủ nhận đi chư, nói với hiệu trưởng Thôi đây chỉ là hiểu lầm… Ngốc quá, lẽ nào hắn muốn bị đuổi học tiếp sao?
“Không…” Tôi vùng vẫy muốn thoát khỏi tay của Kim Nguyệt Dạ, nhưng hắn ôm chặt lấy tôi.
“ Cô ơi , mong cô đừng giận . Em đã trả lời rất thẳng thắng, một người thấu tình đạt lý như cô nhất định sẽ thông cảm với em!”
“ Kim Nguyệt Dạ , em có biết hành động ban nãy của mình sẽ có hậu quả như thế nào không hả ?”
“ Cô ơi , em nghĩ chắc cô vẫn còn nhớ vụ“ ước hẹn Thánh Ngưng” phải không ạ?”
Ứơc hẹn Thánh Ngưng ? Là chuyện gì vậy nhỉ ? Tôi ngạc nhiên nhìn Kim Nguyệt Dạ , không ngờ thằng cha này tự tin ra mặt .
Đáng kinh ngạc hơn là khi Kim Nguyệt Dạ vừa dứt lời , vẻ mặt hiệu trưởng Bạch Ngưng lúc nãy còn đanh lại thế mà bây giờ bỗng sửng sốt:
“ Sao…sao em lại biết?”
“ Em chỉ tình cờ biết đôi chút thôi ạ !”
“…”
Tôi hết nhìn cô Bạch Ngưng rồi lại nhìn Kim Nguyệt Dạ . Dù không hiểu họ nói gì, nhưng trông điệu bộ đó ít nhiều cũng đoán được vụ “ ước hẹn Thánh Ngưng” này có cái gì đó rất bất bình thường.
“ Đủ rồi , Kim Nguyệt Dạ , em đi quá xa rồi đó !” Hiệu trưởng Thôi nãy giờ im hơi lặng tiếng bỗng cau mày và đưa ánh mắt nghiêm khắc nhìn Kim Nguyệt Dạ .
“Cô Bạch, đúng là em hôm nay hơi quá đáng.” Kim Nguyệt Dạ đột nhiên quay sang tỏ ra cung kính với hiệu trưởng Bạch Ngưng, ánh mắt tràn đầy sự cương quyết. Nhưng em mong cô tin là tình cảm giữa em và Hựu Tuệ sẽ không ảnh hưởng đến việc học hành , cũng không gây rắc rối gì cho trường, em hứa sẽ không để chuyện tương tự xảy ra ở trường nữa ạ !”
Cô Bạch Ngưng nhìn trân trân vào tôi và Kim Nguyệt Dạ, ánh mắt nghiêm nghị, kiên định thường ngày bỗng có chút rối bời đến khó hiểu: “ Đã có một lần thì nhất định có lần sau , mong thầy Thôi quản lí học sinh của mình một chút , đừng để em ấy đến dụ dỗ học sinh ưu tú của trường Minh Đức chúng tôi nữa !”
Hiệu trưởng Bạch Ngưng nói xong, giận đùng đùng rời khỏi Happy House. Thầy Thôi nhìn chòng chọc tôi và Kim Nguyệt Dạ rồi cũng đi theo cô Bạch Ngưng rời khỏi…
Haiz… Dù chuyện này đã trôi qua hơn một tháng rồi, nhưng bây giờ nghĩ lại vẫn có cảm giác tim đập chân run…
“ A Lô ? Bé Hựu Tuệ , tôi nói bé có nghe không thế?” Đầu dây bên kia giọng nói của tên ác ma Kim Nguyệt Dạ vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi.
“Hay là xì mũi nhiều quá nên kiệt sức ngủm mất rồi ?”
Thằng cha đầu đất đó lại dùng giọng nói rất nghiêm túc để hỏi một câu cực kỳ ngớ ngẩn!
“ Làm gì có chuyện đó !” Tôi nhe răng ra làm động tác ‘ cạp’ cái điện thoại , “ Mà này , vụ ‘ ước hẹn Thánh Ngưng’ rốt cuộc là thế nào hả?”
Thực ra ngay sau đó tôi có đi dò hỏi Hiểu Ảnh và Tô Cơ, nhưng hai cô nhỏ đó cũng chẳng có chút manh mối gì.
“Hơ hơ, muốn biết ‘ước hẹn Thánh Ngưng’ là gì à?”
“Ừ, ừ, ừ” Tôi gật đầu như bổ củi.
“Đừng hòng tôi nói!”
“Cậu…”
Tên đú đởn đó dám giỡn mặt bản cô nương đây!
“ Bé Hựu Tuệ , mai lại bắt đầu đi học rồi, học kì này bé phải gắng lên đấy , dù khả năng bé thắng tôi chẳng khác nào bắt thang lên trời, hơ hơ hơ…”
“ Đừng giả vờ đánh trống lảng , Kim Nguyệt Dạ , tôi đang hỏi cậu ‘ hẹn ước Thánh Ngưng là thế nào?”
“ Ái chà ! Sắp đến giờ tôi đi làm thêm rồi, chúng ta tạm dừng câu chuyện ở đây vậy , thế nhé!”
“ Cậu nói gì ?”
“ Thôi chết, trễ giờ mất rồi, Hựu Tuệ à , tôi cúp máy trước đây ! Bye bé yêu!” Tít tít… Tít tít…
“ A lô ! A lô…”
Tôi trợn trừng mắt nhìn điện thoại trong tay phát ra tín hiệu máy bận mà cảm thấy lồng ngực có một khối khí uất hận cứ căng phồng dần… căn phồng dần…
Cuối cùng thì phun trào ra cổ họng.
“Kim Nguyệt Dạ, con khỉ đột chết tiệt kia, có ngày ta sẽ cho mi nếm mùi thất bại!”
|