Anh Nhất Định Làm Em Yêu Anh
|
|
Chương 30: Từ chối! Nam nghe câu nói của Tâm lập tức cau mày, mặc dù không có ý gì nhưng theo anh biết thì ngày xưa Anh thích Minh nên mới từ chối anh. Khi nghe tin Minh mất anh cứ nghĩ trời cho anh cơ hội lần hai nhưng giờ Minh vẫn còn sống, chả lẽ anh và cô thật sự không thể đến với nhau sao? Không..không thể có chuyện đó.
-Tôi biết rồi. – Anh trả lời.
-Hả? Biết rồi sao?- Tâm hỏi.
-Phải, mới gặp lại cậu ta ở bên Mĩ tuần trước, tháng sau cậu ta sẽ về.
-Ồ, vậy..à thôi, không có gì.
Tâm định nói “Vậy hai người liệu còn có tiếp tục không?” Nhưng nhìn Nam thì Tâm lại đẩy câu nói ấy vào trong, không nói nữa.
-Không sao, trước giờ tôi với Minh vẫn chỉ là bạn mà thôi.
-Ừ, biết rồi..chỉ là bạn..
Ngồi một lúc, Tâm lại nói:
-Thôi, tớ về trước đây, anh Nam có về luôn không?
-Ừ, anh cũng về luôn đây, anh có vài việc cần giải quyết ở công ty.
-Ừm, chào hai người.
-Bye…
*
Một tháng sau.
Anh vừa ra khỏi công ty, đã thấy có người đang đứng tựa lưng ở cổng. người đó nhìn thấy Anh lập tức đi đến, mỉm cười:
-Tôi về rồi!
-Tôi thấy rồi.
-Haizz cậu lại vậy rồi, đi đến nhà tôi đi.
Hai người bước đi đến chiếc xe ô tô nhà Minh. Mấy chị cùng công ty nhìn theo hai người rồi nói:
-Anh này nó có số đào hoa thì phải!
Bước vào ngôi nhà ngày xưa, Anh lại bất giác ngó xung quanh. Chẳng thay đổi gì cả ngoại trừ việc không còn cây hoa nào. Minh nhìn Anh rồi hỏi:
-Sao vậy?
-Không có gì.
-Tôi vừa gọi cho Tâm, lát cô ấy sẽ đến cùng Khánh..
-Ừ.
Vào nhà, hai người ngạc nhiên khi thấy Tâm và Khánh đã ở đấy. Cả hai anh em Quang và Vân Anh cũng đã có mặt.
-A, tên này- Quang chạy đến- vẫn sống dai quá nhỉ?
-Tất nhiên, tôi phải thắng cậu đã chứ!-Minh cười.
-Thắng cái gì? –Quang giả bộ “Thơ ngây” hỏi.
-Không phải chối, chả phải ngày xưa..
-A, Hoàng Anh, 4 năm rồi không gặp. – Quang không nghe Minh nói nốt mà chạy đến chỗ Anh. 4 năm qua Quang về Hải Phòng học nên mọi người cũng không gặp nhau. Được cái nhìn Quang bây giờ đen cháy đen thui. Một làn da châu Phi.
-Ừ, 4 năm rồi.
-Tớ có nghe tin cậu thành luật sư, nhưng không ngờ lại nổi tiếng vậy, mà càng ngày càng đẹp nha.
-Cảm ơn.- giọng Anh có vẻ như không hứng thú.
-Chẳng thay đổi gì cả, cái cậu này, ít nhất cười một cái coi.-Quang vẫn không buông tha.
- chị Anh à, lại đây giúp em đi.- Nin lên tiếng.
-Ừ.
Anh bước đi trước để lại tên Quang ngơ ngẩn nhìn theo, haizz cậu nghĩ ngày xưa mình bỏ cuộc là đúng, cậu không thể cảm hóa được cô nàng này.
Vân Anh từ nhà bếp đi ra, cũng chạy đến ôm cổ Minh:
-Anh Minh.
-Ừ, chào Vân Anh.
-Sao không liên lạc gì với em? Em tưởng anh không về nữa cơ!
-Ai mà chả nghĩ như vậy.- Tâm nhăn mày, sao ôm gì ôm mãi vậy, bỏ ra đi chứ, Anh ơi cậu đâu rồi, lôi cô ta ra đi, với cậu chắc chỉ một phát là được thôi nhưng cậu đâu rồi?
Anh đứng ở cửa bếp, khẽ ngoảnh lại. Thấy Vân Anh vẫn đứng ôm Minh, cô nhìn vào Minh. Minh cũng quay sang nhìn cô. Ánh mắt chạm nhau, Minh lúng túng đỏ mặt vội gỡ Vân Anh ra còn cô quay người đi vào bếp.
-Phập…phập…phập…
Có một tiếng gì đó rất ghê rợn phát ra từ nhà bếp, Minh thấy mọi người thắc mắc thì đi vào, đúng lúc Nin đi ra.
-Cái gì mà ghê vậy?-Minh hỏi.
-À, chị Anh, chị ấy băm thịt ý mà.-Nin cười.
Tâm liền đứng dậy đi vào, Khánh hỏi:
-Em vào đó làm gì?
Tâm lấy tay che miệng cười, nói nhỏ:
-Xem cái thớt nhà Minh có bị vỡ đôi chưa!- Xong chạy vào bếp.
Nghe Tâm nói mà Khánh tái mặt, cậu còn nhớ là 4 năm trước, buổi đầu tiên đi tập sau tết dương lịch, Anh đánh một phát gãy tấm gỗ 5cm. Giờ lại thêm cái thớt xấu số, haizz..lúc nào cô ấy bực tức là những đồ vật xung quanh có khả năng tổn thọ vô cùng cao.
Vân anh ở ngoài nhìn Tâm chạy vào rồi hỏi Khánh:
-Chị Tâm bằng tuổi chị Anh phải không?
-Phải.
-Hai người sắp cưới hả?
-Khi nào tôi học xong đại học.- Khánh hơi nhăn mày.
-Ồ, hai người quen nhau lâu chưa?
-4 năm trước.
-Ồ, sao hai người lại quen được nhau?
Khánh cau mày, xong lại giãn ra, cười cười:
-Chuyện cũ ấy mà.
-Kể tôi nghe đi.
-Thì ngày xưa ở lớp taekwondo, tôi thích Anh, còn Tâm thích anh trai tôi. Khi tôi giúp Tâm làm quen anh tôi thì nhận ra anh trai tôi cũng thích Anh. Hai người cùng thất tình, nói chuyện với nhau nhiều hơn, rồi chúng tôi nhận ra rằng mình thích nhau.
-Ồ, mà chị Anh đó có gì mà ai cũng thích vậy?
-Cô nên hỏi điều đó với Minh hoặc Quang, còn tôi thì lần đó tôi nhận ra là tôi chỉ ngưỡng mộ Anh thôi, vì cô ấy rất giỏi.
-Ra vậy.
Vân Anh không hỏi nữa, Khánh cũng chẳng nói gì với V.Anh nữa, quay sang nói chuyện với Minh.
Một bữa tiệc với đông người tham gia, chồng Nin cũng đến. Nhìn anh ta là một người khá hiền lành, ít nói nhưng hay cười. Thế này thì ai nghĩ Nin đang phải chịu khổ chứ? Ai cũng nghĩ Nin đang rất hạnh phúc mới đúng.
Đang ăn, đột nhiên Tâm hỏi:
-Minh ổn thật sự rồi chứ?
-Ừ, tất nhiên là ổn rồi.
-Vậy giờ…
-Ai da…-Vân Anh đột nhiên ôm bụng.
-Em sao vậy?-Minh ngồi gần quay sang hỏi Vân Anh.
-Em..em không sao, chỉ hơi đau bụng chút…
-Vậy có cần ra kia ngồi không? Lát hết đau thì ăn tiếp cũng được.-Minh nói.
-Vâng, anh..giúp em ra được không?-Vân Anh níu tay Minh, hỏi.
Minh hơi bối rối chút, cậu hơi liếc sang Anh. Anh vẫn đang ngồi nhìn hai người, lông mày hơi nhướn lên. Thấy Minh nhìn mình, Anh nói giọng thản nhiên:
-Cô ấy đau thì đưa cô ấy ra ngoài đi, nếu cần thì gọi bác sĩ..
-A, chỉ cần nghỉ một chút thôi ạ.-Vân Anh nói rồi từ từ đứng lên kéo Minh ra ngoài.
Tâm nhìn mà thấy xốn mắt quá..đã giả vờ lại còn..cô quay sang Anh thì thầm:
-Nó giả vờ phải không?
-Cậu cũng nhận ra thì sao phải hỏi?
-Sao không đốp cho trận?
-Bỏ đi, tôi không quan tâm.
-Không quan tâm thật sao?
-Hơn nữa dù gì nói ở đây cũng không tiện.
-Ừ..-Tâm gật gù, dù gì cũng toàn người quen biết cả, đúng là không tiện…
Tâm tiếp tục ăn nhưng mắt vẫn đánh ra ngoài vì mãi không thấy Minh vào, liếc sang Anh thì thấy vẫn bình thản như không, thật đáng khâm phục..
~ Cuộc tình ta giờ đây đành thôi cách xa, buồn không em đời anh mộng mơ mãi đi tìm
Một hình bóng mãi xa vời còn ngủ mơ mãi trong đời, đêm đêm lẻ loi mơ dáng ai
Từng ngày qua chỉ riêng mình ta xót xa, người tình ơi vì đâu giờ đây nỡ hửng hờ
Dù anh vẫn mãi mong chờ tình em sao cứ ơ thờ, ai gieo thương nhớ mộng tình phai~~
-Xin lỗi mọi người…-Anh nói rồi lấy điện thoại ra. Là Nam gọi- Alô..
-Em đang ở đâu vậy?-Nam hỏi.
-Có việc gì không?
-Không có gì, nhưng anh đang ở trước nhà em mà không thấy em có nhà.
-Anh ở đấy làm gì? Có gì nói luôn đi.
-Ờ, mẹ anh muốn anh đưa bạn gái về nhà.
-Tôi không phải là…-Anh đang định nói thì thấy tất cả mọi người đang nhìn mình, cô đứng dậy nói- Xin lỗi..- rồi đi ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài phòng khách, cô nghe tiếng Vân Anh đang hỏi Minh:
-Anh nói đi, anh đã 20 tuổi, hoàn toàn có thể trả lời cái đó!
-Vân Anh, chúng ta còn quá trẻ.-Minh nhíu mày.
-Nhưng vẫn có thể trả lời, anh chỉ cần nói có hay không thôi…
-Sao không nói gì vậy?-Nam hỏi.
Anh không nói gì, đi qua hai người đang ngồi nói chuyện ở ghế để đi ra cửa. Khi đi qua còn nói:
-Xin lỗi, tôi có việc phải về trước..
Minh níu tay cô hỏi:
-Có việc gì à?
-Không..nhưng tôi phải về.
Nam có thể nghe tiếng cô nói, rồi nghe loáng thoáng tiếng con trai nữa, anh hỏi:
-Rốt cuộc em đang ở đâu?
Anh ghé điện thoại nói:
-Tôi đang về rồi..-Rồi cúp máy. Quay sang Minh nói- Có người đang đợi tôi, tôi về trước.
Nhưng Minh vẫn không bỏ tay ra, vì cậu cũng nghe thấy tiếng vừa phát ra từ điện thoại là tiếng của một người con trai..Lẽ nào..
-Bỏ tay ra nào!- Một câu ra lệnh.
Minh giật mình bỏ tay ra, Anh bỏ đi trước..nhưng cô vừa đi khuất cửa Minh lập tức đuổi theo để mình Vân Anh ngồi lại đó, vẻ mặt ngơ ngác, lát sau nói thầm một mình:
-Anh vẫn còn yêu cô ta sao?
Anh lên một chiếc taxi để về nhà. Cô đang bực mình đây, nhưng bực vì cái gì thì cô cũng không biết nữa, có thể vì những việc vừa xảy ra chẳng hạn..những câu nói đó của Vân Anh cũng dễ hiểu thôi..nhất định Vân Anh vừa hỏi “Minh còn tình cảm với cô không” rồi.
Xe dừng lại trước khu chung cư, Anh rảo bước vào thang máy mà không biết Minh vẫn đi theo từ nãy đến giờ.
-Có việc gì không?-Anh lên tiếng hỏi khi thấy Nam đứng ở cửa nhà mình.
-Em đi đâu về vậy?-Nam hỏi.
-Đó là việc của tôi.
-Nhưng vừa rồi anh nghe có tiếng con trai, rốt cuộc em đã đi đâu?-Nam đi đến gần Anh, giọng trở lên lạnh lùng. Trước thái độ đó của Nam, Anh chỉ nói:
-Xin lỗi, tôi có từng biết anh nói anh thích tôi, nhưng tôi không hề nói tôi thích anh. Vì vậy anh đừng có những thái độ như vậy!- Anh nói rồi bước qua Nam lấy chìa khóa để mở cửa vào nhà. Cửa vừa được mở ra, Nam nắm lấy vai cô, đẩy vào tường..mắt anh đang hiện lên những tia máu đáng sợ.
-Anh làm gì vậy? Bỏ tôi ra..
-Em thật sự..không có chút tình cảm gì với tôi sao?
-Không! –Anh nói thẳng thừng..điều này khiến mặt Nam trở lên xa xầm và bực bội.
-4 năm rồi, anh luôn đợi đến lúc trở về để gặp em, sao em có thể..-Nam bắt đầu xiết vai cô.
-Tôi có cần phải nói lại không? Anh nên bỏ tôi ra..-Anh nhíu mày vì vai bị Nam xiết mạnh.
-Nói lại? Em..có cần tôi nói không? Tôi yêu em mà..
-NHƯNG TÔI KHÔNG YÊU ANH! –Anh bực bội nên giọng hơi to, nghe thấy tiếng nói, Minh chạy lại thấy cô đang bị Nam giữ lập tức chạy đến kéo Nam ra.
-Anh làm gì vậy? Cô ấy không thích anh!-Minh vừa kéo Nam ra lập tức đứng chắn trước Anh, nói với Nam- Anh đừng có những hành động như vậy!
|
Chương 31: Buông tay..không dễ dàng!! -Cậu..sao lại ở đây?-Nam hỏi.
-Hôm nay chúng tôi có tiệc, cô ấy bỏ về truớc nên tôi phải đi theo..không ngờ lại gặp anh đang ép buộc cô ấy như vậy.
-Tôi không ép buộc!
-Nhưng hành động của anh là bắt buộc cô ấy phải yêu mình.
-Tôi..
-Hai người về đi..-Anh lên tiếng.
Cả hai đều ngoảnh sang nhìn cô, cô nói tiếp:
-Tôi mệt mỏi rồi, tôi muốn nói rõ..nhưng không phải lúc này..hai người về đi đừng làm loạn trước nhà tôi nữa!- Nói rồi cô mở cửa đi vào nhà, rồi đóng sầm cửa lại.
Minh và Nam nhìn cánh cửa bị đóng sầm trước mặt, lại quay sang nói với nhau:
-Anh nên bỏ cuộc đi!
-Cậu nên từ bỏ đi!
Hai người nhìn nhau hằm hằm, Minh lên tiếng:
-Tôi sẽ bỏ cuộc…nếu cô ấy nói không yêu tôi!
-Tôi sẽ không bỏ cuộc..cho đến khi cô ấy nói yêu tôi!- Nam cũng nói rõ quan điểm.
-Nhưng cô ấy không yêu anh.
-Tôi sẽ làm cho cô ấy yêu tôi.
-Như vừa rồi hả?-Minh nhướn mày.
-Cậu..
-Xoạch..- cửa mở.
Anh từ bên trong nhìn ra hai người, nãy giờ cô vẫn đứng sau cánh cửa nên vẫn nghe thấy hai người nói chuyện. Cô lên tiếng:
-Thật sự thì hai người không thể im lặng sao?
-Cho đến khi em quyết định!- Nam nói.
-…-Anh im lặng một lát, rồi nói- Vậy được..- cô đi hẳn ra ngoài.-Tôi..
Hai người nín thở.
-Tôi..rất tiếc cho hai người..tôi không nghĩ mình sẽ yêu lần nữa! –Anh nói xong chăm chăm nhìn biểu hiện của cả hai. Minh thì nhíu mày, Nam không có biểu hiện.
-Em không cần dấu, em cứ nói đi, em chỉ cần chọn một trong hai thôi, nếu em chọn cậu ta, tôi sẽ không làm phiền em nữa.
-Tôi không chọn ai..
-Nếu em không nói rõ, nhất định tôi sẽ không về!
Anh nhìn Nam:
-Tùy thôi.
-Hả?
-Muốn ngồi đến bao giờ thì ngồi, tôi không quan tâm.
-Em..
Anh quay người bước vào nhà, nhưng (lại) lần nữa Minh níu tay cô hỏi:
-Thật sự không thể chọn một trong hai sao? Khó khăn vậy sao? Cậu không thể biết..tình cảm thật sự của mình sao?
Một bầu không khí im lặng vây quanh ba người, Anh nhắm mắt, nói:
-Tôi..
-Em không cần nói nữa..-Nam nói, rồi nhìn hai người- Tôi đã cố gắng, nhưng càng ngày em càng rời xa tôi…tôi..tôi có thể thấy tình cảm em dành cho cậu ta..nó không như dành cho tôi..
-…
-Tôi sẽ không làm phiền em nữa!- Nam nói, dù tim anh như có hàng ngàn những mũi kim đâm qua.
-Anh..-Minh lên tiếng.
-Cậu không cần nói gì cả, hãy chăm sóc cô ấy..đúng như vậy..một con người lạnh lùng không thể cảm hóa một con người lạnh lùng được!- Nam nhìn Anh thêm mấy giây- Tôi không thể có được trái tim em..chưa bao giờ có phải không?
-..Tôi rất tiếc…nhưng đúng vậy!- Anh nhắm mắt.
-..Cảm ơn em.-Nam nói xong câu này thì cả Minh và Anh đều ngẩng lên nhìn- Những câu nói của em dù rất đau, nhưng nó sẽ giúp tôi quên em thật sự..
Lại một không khí im lặng. Nam lại phá vỡ điều đó:
-Chúc em hạnh phúc…
Nói rồi cậu rời đi, không một lần ngoảnh lại…
Nhìn Nam từ từ đi khuất xong lại nhìn sang Anh, Minh nói:
-Cậu có làm cho tôi trở nên như vậy không nhỉ?
Anh quay sang nhìn Minh:
-Nếu muốn..!
-Không đâu, tôi không muốn..-Minh nói rồi kéo tay cô, ôm chầm một cái, cảm nhận mọi thứ như mới ngày hôm qua chưa hề có bốn năm xa cách đó.
-Cậu về đi! Tôi muốn nghỉ ngơi..-Anh gỡ tay Minh ra, định đi vào nhà, ai ngờ chàng Minh nhà ta nhiễm mấy cái thói quen khi còn sống ở Mĩ, cậu cúi xuống, bế xốc cô lên, cười nói:
-Mệt thì tôi đưa vào nghỉ, tôi có thể ở lại không?
-Thả tôi xuông!
-Không!
-Có thả không?
-Không!
-Thả xuống!
-Ừ..thì thả xuống..-Minh thả cô xuống nhưng vẫn đi theo vào nhà, Anh quay lại hỏi:
-Đi vào làm gì?
-Ờ..thì..
-Đi về- Anh vừa nói vừa lấy tay đẩy cậu ra cửa, rồi đóng sầm lại.
Minh mỉm cười, nói thầm:
-Good night, my love!
Anh dựa vào cửa, dần dần ngồi thụp xuống, một ngày thật mệt mỏi…cô không chắc..mình có thể mở lòng để đón nhận tình yêu đó không nữa… ở đời, không gì có thể biết trước được…
*
Sáng hôm sau.
Vừa mở cửa ra để đi làm, Anh đã thấy Minh lù lù đứng ở cửa, đang nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ:
-Chào buổi sáng!- Minh nói.
-Chào!- Anh nói một cách chán nản rồi đi ra ngoài để đóng cửa, Minh lại hỏi:
-Tôi sẽ xin việc làm..
-…
-Tôi sẽ đi làm tại công ti bố mình..
-..
-Nè. Sao vậy?
-Mệt!- Anh chỉ nói vậy rồi bỏ đi trước.
Minh cười nhăn nhở rồi chạy theo…
*
Đang nói chuyện với khách hàng, điện thoại của Anh rung bần bật, cô đành xin lỗi khách hàng rồi nhìn người vừa gọi, tên Minh này ăn phải cái gì vậy?
-A lô..
-Cùng ăn trưa đi..
-Đang bận..
-Bận gì..nè..nè Sao vậy?- Minh giật mình vì Anh đã cúp máy mất tiêu rồi, gọi lại thì nghe:
-Thuê bao quí khách vừa gọi….
-Cái gì vậy trời!
Sau khi kết thúc công việc, Anh trở về nhà nhưng vừa ra cổng thì đã thấy tên Minh lù lù đứng đấy rồi, cô chán nản hỏi:
-Rốt cuộc cậu muốn gì đây?
-Ờ..Không biết nữa..-Minh cười.
-Vậy đừng có ngày nào cũng đi theo tôi như vậy!- Anh nói rồi bỏ đi trước. Minh nhìn theo bóng cô, bức xúc nói to:
-Nhưng tôi muốn…cậu yêu tôi!
Anh hơi giật mình, ngoảnh lại nhìn Minh bằng ánh mắt lạ. Xong cô nói:
-Nếu muốn tôi yêu cậu thì đừng có những hành động như thế nữa, nó khiến tôi cảm thấy phiền phức hơn là yêu!- Anh nói rồi bỏ đi trước để lại tên Minh đứng ngẩn tò te ở đó.
*
21h30’ hôm đó.
Giải quyết xong một số vấn đề về công việc, Anh chuẩn bị đi ngủ, vừa đứng dậy khỏi bàn làm việc thì:
-Kính koong…
Giật mình ngoảnh lại. cô nhíu mày đi ra cửa, nghĩ thầm:
-Đêm hôm thế này, ai vậy nhỉ?
-Xoạch…-Cửa mở.
Vừa mở cửa cô đã nhận thấy mùi rượu nồng nặc, nhìn người đang đứng trước mặt mình. Nam đang trong trạng thái say mèm, nhưng càng say thì anh càng không thể quên được cô, càng uống thì anh càng tỉnh ra, không thể nào quên được. Vừa ra khỏi Bar, anh lập tức lái xe đến đây. Thấy Anh vừa mở cửa, Nam lập tức ôm lấy cô, nói giọng ngắt quãng:
-Anh à…anh sai rồi…anh không thể quên em được…dù hôm qua..anh chúc em..hạnh phúc..nhưng anh..hic..anh không thể buông tay…dễ như..anh đã nói được…
em..hãy..chấp nhận..anh được..không?
Cảm nhận được cả sức nặng của Nam dần dần trĩu xuống vai mình, Anh đẩy Nam đứng thẳng dậy, lấy tay vỗ vỗ vào má Nam, nói:
-Dậy đi,..tôi không thể cho anh vào nhà được đâu, dậy mau…
Nam giật mình, mắt vẫn còn lờ mờ chưa nhìn rõ…mãi sau mới nhận ra người trước mặt mình, anh nói:
-Không thể..đón nhận anh sao?- Nam nói bằng giọng lờ mờ, nghe vô cùng..đáng sợ.
-Tôi rất tiếc…!
-Tại sao chứ?-Nam đẩy cô vào nhà, ấn mạnh vào tường, nói bằng giọng cay đắng-Tại sao..em không thể đón nhận tôi…4 năm qua..tôi luôn nhớ về em mà..tôi không thể yêu ai ngoài em..giờ em nói em không yêu tôi, là sao?
-Tôi chưa từng nói..tôi yêu anh!-Anh nhìn thẳng vào Nam, nói.
Nam không thể chịu được nữa rồi…(Núi lửa phun trào!!!! Chạy thôi) Tại sao chứ? Anh có gì không tốt sao, không thể nào….Nam cắn chặt môi, cúi đầu nhìn sàn nhà…lát sau bất chợt ngẩng lên nhìn cô..trong mắt có những tia máu đáng sợ..
Anh chưa kịp phản ứng thì Nam đã đẩy mạnh cô vào tường, rồi cúi xuống, ép chặt môi mình lên môi cô. Hai tay vòng qua eo xiết chặt không cho cô cựa quậy….
|
Chương 32: Anh nhất định làm em yêu anh!!! (Có cảnh hơi..một chút, nhưng chưa đến mức nóng! Phải cảnh báo nếu không bị ném đá chít!! ^_^)
Anh bị bất ngờ, không kịp phản ứng, đến khi nhận ra thì cô đã cảm thấy hơi thở mình mang theo mùi rượu của Nam rồi…cô cố gắng lấy tay đẩy Nam ra nhưng không được…Nam vô cùng cao, lại khỏe nữa…không đẩy được. Nam dần dần đưa tay ra sau đóng sập cửa lại, khóa trái luôn, rồi lại tiếp tục đưa tay lên, nhằm vào chiếc nút áo đầu tiên của Anh..tay vừa chạm vào cái nút, lật tức giựt phăng ra. Càng ngày, Nam càng mất đi lí trí của mình..người ta nói…đàn ông đáng sợ nhất là lúc họ say, mà bên cạnh lại có..phụ nữ. Qủa không sai!
Rời khỏi làn môi cô, Nam dần dần cúi xuống, hôn lên cổ cô, dần dần hôn xuống bờ vai thanh mảnh của cô…Anh muốn chống cự..nhưng không thể chống cự được, cơ thể cô dần dần mất đi sức lức cũng như não bộ dần dần mất đi khả năng kiểm soát cơ thể.
Nam tiếp tục mở chiếc nút áo thứ hai ra, anh càng ngày càng bị kích thích, cơ thể càng trở nên nóng bừng, tê dại. Mọi thứ giờ không được kiểm soát nữa mà làm tất cả theo bản năng..
Anh không quen với cái cảm giác này, cô cắn chặt răng, mắt bất chợt ngước lên trên. Ngay trên đầu cô là một cái tủ..có để bức ảnh của cô và Minh và một ca nước. Nhìn bức ảnh, bất chợt cô đưa tay lên, với cái ca nước rồi..đổ ụp một phát lên đầu Nam.
Nam giật mình, ngồi bật dậy, Anh cũng tránh ra khỏi bức tường, lấy tay kéo cổ áo lại, nhìn con người đang bị ướt từ đầu đến chân trước mặt mình. Lát sau, như tỉnh ra, Nam nhìn cô vẻ khó xử:
-Xin lỗi…anh..
-Về đi!- Anh không nhìn Nam, mặt cô lộ rõ vẻ tức giận.
-Em..không nên đối xử với anh như vậy chứ?-Nam nhíu mày, đừng để cậu mất lí trí lần nữa. Nếu cậu túc lên là không thể tự kiểm soát bản thân đâu.
-Tôi rất tiếc, anh về đi…sau lần này..thật sự..tôi không thể đối xử với anh như một người bạn nữa!
-Em..
-Về đi!
Nam nhìn cô một lúc, rồi đi ra phía cửa. Trước khi đóng cửa còn nhìn cô một lần, nhưng cô không nhìn lại, cô đang nhìn vào một bức ảnh đặt gần đó…anh biết, anh vừa làm cô tổn thương..
-Xin lỗi..-Nam nói thầm rồi đóng cửa lại…
Cửa vừa đóng lại, Anh ngồi thụp xuống đất. Cô chưa bao giờ bị lâm vào thế khó xử như thế..trước đây cô không thể yêu ai, giờ đây thì cảm thấy..đàn ông thật đáng sợ. Nhưng Minh chưa bao giờ như thế cả..cho dù có trong bất kì hoàn cảnh nào cũng như vậy..giờ đây cô vừa muốn gặp Minh, vừa không muốn gặp…Nhưng..giờ cô cần một người để nói chuyện.
-Alô… -giọng ngái ngủ của Minh phát ra..Anh cảm thấy tinh thần đã nhẹ đi một chút. Không thấy người trả lời, Minh lại hỏi- Ai vậy nhỉ? Đêm hôm không ngủ gọi làm gì đấy?
-…
-Ai vậy?-Vẫn ngái ngủ, mắt vẫn nhắm.
-Cảm ơn!-Anh cất tiếng nhè nhẹ rồi cúp máy. Minh giật mình mở mắt nhìn lại cái điện thoại thì đã tắt rồi. Ấn vào nhật kí cuộc gọi…
-Anh hả? Gọi giờ này làm gì? Mà sao lại cảm ơn nhỉ?-Minh thắc mắc rồi nhấn nút gọi lại.
Anh vừa đứng dậy lại thấy máy có người gọi, nhìn vào thì nhận ra là Minh, cô mỉm cười, rồi nhấn nút nghe, áp điện thoại vào tai:
-Alô..
-Nghĩa là sao? Từ cảm ơn ấy?
-Không có gì!
-Mà sao lại gọi vào giờ này?
-Ngủ rồi à?-Anh hơi mỉm cười.
-Ừm, đang ngủ, nhưng giờ tỉnh rồi.
-Ngủ tiếp đi.
-Không ngủ được nữa..-Minh cười, giọng mang vẻ trách móc.
-Vậy thức cả đêm đi..tôi đi ngủ trước.- Anh nói rồi cúp máy luôn.
-Nè..nè..-Minh nhíu mày nhưng đáp lại chỉ là những tiếng tút tút vô nghĩa, cậu thở dài rồi nói- Không thể dùng chiêu này được…nếu dùng với người khác thì có thể sẽ được nghe hát ru, nhưng dùng với cô ấy thì..haizz nghe tút tút cho sướng..haizzz-Lại thở dài mà nghe não cả ruột…
Sáng hôm sau.
Vừa ra khỏi cửa Minh đã thấy Nam đang đứng ở cổng nhà mình rồi, cậu vừa đi ra Nam lên tiếng:
-Nói chuyện chút được không?
-Được…
__
Cà Phê Thanh Lam..
-Có chuyện gì không? –Minh lên tiếng sau khi cô phục vụ vừa đi khỏi.
-Có chuyện này..tôi..-Nam ngập ngừng.
-Anh cứ nói đi.
-Tôi muốn biết..tại sao Anh lại yêu cậu?-Nam nhìn thẳng vào Minh.
-Hả?-Minh ngớ người, lát sau hỏi lại- Yêu tôi? Cô ấy đã bao giờ nói cô ấy yêu tôi đâu?
-Những người như cô ấy..không dễ để nói ra câu đó..nhưng chỉ cần nhìn hành động là biết. Cậu trả lời thử đi..
-Tôi không biết..anh hỏi cái đó sao tôi biết được! Mà anh hỏi để làm gì?
-… Nếu cậu thật sự yêu cô ấy..tôi sẽ từ bỏ thật sự..tôi…
-Ủa, tôi tưởng anh đã nói điều đó hôm trước rồi?-Minh hỏi.
-Cậu nghĩ nói bỏ là bỏ được ngay hả?-Nam nhíu mày.
-Vậy..Hai người xảy ra chuyện gì sao?-Minh hỏi.
-…không có gì! Cậu sẽ làm cô ấy hạnh phúc chứ?
-Nếu cô ấy chấp nhận tôi..!
-Cô ấy..đã chấp nhận cậu từ lâu rồi..-Nam nói, xong nở một nụ cười nhạt.
-Hả?
-Từ 4 năm trước kia…
-Hôm nay anh sao vậy?-Minh nhướn mày, liệu có nhầm thuốc không mà nói lằng nhằng vậy chứ.
-Không có gì..
Ngồi một lúc, Nam nói:
-Tôi sẽ đi sang Pháp.
-Hả?
-Bên đó có một chi nhánh của bố tôi, tôi sẽ sang đó làm giám đốc..
-Anh..bao giờ đi?
-Vài tiếng nữa..
-Không chào mọi người sao?
-…Không cần! Chỉ cần cậu chăm sóc cô ấy là tôi yên tâm rồi.-Nam nói xong đứng lên, nói- Cậu cứ ngồi đây, tôi đi trước, tôi còn nhiều việc phải giải quyết trước khi đi…
-Tạm biệt.
-Tạm biệt…-Nam nói rồi quay người bước đi. Vài giờ nữa anh sẽ lại ở một nơi khác, xa xôi..anh sẽ quên cô….
Minh nhìn cái xe đi khuất..rồi lấy máy gọi cho Anh:
-Em có đi làm không?
-Không, hôm nay tôi nghỉ phép..
-Đang ở đâu?
-Nhà!
-Đợi anh một lát nhé!- Minh cười, rồi cúp máy.
30’ sau..
-Kính koong…
-Xoạch…-Vừa mở cửa, đập vào mắt Anh là Minh với một bó hồng to. Thấy cô đứng nhìn mình, Minh lấy trong túi ra một cái hộp nhỏ, rồi quì xuống trước mặt cô:
-Em sẽ làm vợ anh chứ?
Anh nhìn Minh đang căng thẳng trước mặt mình, lại đưa tay lên đẩy cái gọng kính, rồi nói:
- Tôi chưa sẵn sàng.
-Anh sẽ đợi, đợi đến khi em thật sự yêu anh..được chứ?-Minh vừa căng thẳng xong, giờ lại nở một nụ cười.
-Anh có thể làm tôi yêu anh không?-Anh hỏi lại.
Minh cười rồi nói một câu, rõ ràng và dứt khoát:
-Anh nhất định làm em yêu anh!!!
...
|
Chương 33: TỪ MỘT CÚ CLICK CHUỘT!!! 20 năm sau.
23h50’ đêm.
Một đứa con gái (Đúng không đây???) đang ngồi trước màn hình máy tính. Hai chân vắt vẻo để hẳn lên bàn, tay chống cằm, đầu óc hiện đang treo vào cành cây bên ngoài cửa sổ. Đôi mắt màu nâu vẫn đang nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ treo tường. 3’ sau:
-Ôi, 7 phút nữa là qua ngày mới rồi, 7 phút nữa là mình bước sang tuổi 18 rồi!!!- đứa con gái đó than thở than thở mãi rồi đập đầu vào bàn tạo nên những tiếng cốp cốp vô cùng vui tai.
(Giới thiệu chút coi) Trần Thủy Tiên, một cô nàng mang nguyên vẹn gien của mẹ mình, đi đâu cũng nghe “Càng lớn càng giống mẹ!” nhưng thật ra cô nàng không thích được khen như vậy cho lắm, cô không muốn giống mẹ. Á, đừng hiểu lầm nhé, mẹ cô là một người giỏi giang, xinh đẹp nhưng tính tình thì lại quá cứng nhắc và nghiêm khắc. Cũng may là tính cô giống bố nên còn đỡ chút chứ thằng em trai cô Trần Thủy Nguyên mới là một bản sao nguyên mẫu của mẹ.
Chính vì muốn thoát khỏi những lời khen như thế nên Tiên nhà ta…thay đổi bề ngoài trái ngược hết với mẹ. Trong khi mẹ để tóc dài thì cô nàng cắt tóc tém, mẹ cô nữ tính thì cô lại không-hề-biết-nữ-tính-là-gì. Cứ coi cái dáng ngồi ở trên thì biết đó. Nhưng mặc dù thay đổi như thế nào thì…vẫn bị nói “Thật giống mẹ!” =,=
Còn 5’ nữa sẽ là sang ngày mới, lúc đó cũng chính là thời điểm cô tròn 18 tuổi. Sự kiện này thật đáng ăn mừng nhỉ? Nhưng ngồi suốt từ tối đến giờ vẫn không nghĩ ra nên làm gì để đánh dấu sự kiện này. Chán quá, cô vào zing me chơi lúc.
Vừa vào trang chủ, đập vào mắt Tiên là… oa một cái avatar vô cùng đẹp. Một tên con trai, yes là con trai, tóc đen nhìn vô cùng dễ thương, nụ cười thì…khiến cho các nàng dù có đứng giữa bão tuyết mặt vẫn…ửng hồng ( đủ biết đẹp cỡ nào). Hè hè Tiên ngồi ngắm một lúc, thôi thì, kết bạn với anh ta chơi.
- Kết bạn nhé, mà cho hỏi nhỏ, cái avatar là hình bạn hay anh Hàn Quốc nào vậy?
Vừa kích chuột gửi đi, máy cũng báo hiệu kết bạn thành công thì đồng hồ trên tường điểm 12 tiếng. Ngước lên đồng hồ…0h đúng.
-Tuyệt.- Tiên khoanh tay trước ngực rồi nghĩ về cái tin nhắn mình vừa gửi, mặt hơi ngớ ra- Mình có xỗ sàng quá không nhỉ?
Chưa đầy một phút sau, yêu cầu kết bạn đã được đồng ý. Bên góc phải cũng hiện ra là anh ta đang online, Tiên nhảy vào Buzz.
-ThuyNguyen handsome: Buzz
-Foreveronelove: chào, bạn là người vừa kết bạn với mình phải không?
-ThuyNguyen handsome:Yes, giờ trả lời coi.
-Foreveronelove: Ưm đó là tôi đó.
-ThuyNguyen handsome: Eo, sao đẹp trai vậy?
- Foreveronelove: Nè, ThuyNguyen, you cũng là con trai mà, phải không?
-Thủy..Thủy Nguyên?- Tiên ngớ người rồi kiểm tra lại. –trời ơi mình đang dùng nick của thằng em mình.a a a…liệu anh ta có nghĩ mình biến thái không? –Tiên ngồi dựt mái tóc ngắn của mình.
- Foreveronelove: Nè, sao vậy? Avatar của you rõ ràng là con trai mà?
- Foreveronelove: Nè..sao vậy?
- Foreveronelove: Buzz
- ThuyNguyen handsome: hè hè, sorry, tui đúng là con trai, nhưng khen như vậy là bình thường mà.- Tiên cố gắng vớt vát chút thể diện cuối cùng.
- Foreveronelove: Ưm..
- ThuyNguyen handsome: You onl khuya vậy?
- Foreveronelove: You cũng vậy mà!
- ThuyNguyen handsome: Hôm nay đặc biệt nên tôi mới thức muộn vậy thôi.
- Foreveronelove: Dịp gì hả?
- ThuyNguyen handsome: Ừ, vừa bước sang tuổi 18.
- Foreveronelove: Ồ, tôi cũng 18.
- ThuyNguyen handsome: Hay nhỉ, thật có duyên.
- ThuyNguyen handsome: À, trùng hợp ý. – Tiên chữa lại.
- Foreveronelove: Ưm.. thôi đi ngủ đây, mai đi học nữa.
- ThuyNguyen handsome: Ừ, mai tôi cũng đi học.
- Foreveronelove: Ừm..bye.
- ThuyNguyen handsome: Ok, g9!
- Foreveronelove: g9!
Foreveronelove đã Offline.
Nhìn dòng chữ nhỏ hiện ở khung chat, Tiên thở dài:
-Ôi hai thằng con trai nói chuyện điên với nhau…hờ hờ. Lại vào lúc nửa đêm nữa. Một cách đón tuổi mới thật đặc biệt. – Tiên lắc đầu ngán ngẩm chính mình, tắt máy rồi đi ngủ.
Nhưng suốt đêm đó, Tiên nằm lăn qua lăn lại suốt đêm không ngủ được. 4h sáng lại mò dậy mở máy tính.
-Không ngủ được thì vào bắn gunny vậy. (Ai vào bắn với tui đi, iuanh1234)
Sáng hôm sau.
Tiên mở mắt nhìn xung quanh, chợt nhận ra mình đang ngủ gục ở bàn máy tính, lập tức bật dậy, nhìn đồng hồ. 6h 15’ sáng.
-Trời ơi, muộn quá, mình phải đi học!
Ngồi dậy tắt máy tính rồi Tiên phi vào nhà tắm làm vệ sinh buổi sáng, nhìn mình trong gương, ôi một quầng thâm quá to….
Bước xuống nhà ăn, mọi người đã có đầy đủ ở đây rồi. Mẹ đang làm bữa sáng, bố ngồi đọc báo và uống cà phê. Thằng em trai của Tiên thì đang làm gì đó trong nhà tắm (Nhà tắm thông với bếp)
-Bố, chào buổi sáng. Mẹ, chào buổi sáng!
-Chào buổi sáng!- Minh buông tờ báo xuống, nhìn Tiên rồi cười.- Đêm qua con mấy giờ ngủ vậy?
-Dạ, hơn..12h.
-4h bố vẫn nghe tiếng con trở dậy mà?- Minh lại cười, nụ cười mang đầy ẩn ý.
-A, lúc đó con mất ngủ nên dậy một lúc rồi lại ngủ mà.- Tiên cười, nhưng đằng sau nụ cười lại là nỗi sợ hãi sẽ bị xa em lap top iu dấu.
-Ừ, vậy thì thôi.- Minh nói rồi tiếp tục đọc báo.
Nguyên từ nhà tắm đi ra, cu cậu này kém cô 2 tuổi, năm nay cũng sẽ lên lớp 11. Nguyên mang nguyên vẹn mọi thứ từ mẹ, từ cách nói năng đến bề ngoài, tính cách cũng như được đúc từ một khuôn vậy.
- Hôm nay hai đứa vẫn đi học chứ? –Anh vừa làm bữa sáng vừa hỏi, chỉ còn gần một tháng nữa là nghỉ hè rồi.
-Vâng.- Tiên trả lời.
Anh nhìn Tiên rồi nói.
-Hôm qua ngủ lúc hơn 4h phải không?
-Dạ?
-Lên lớp không được ngủ gật! –Đây là một câu ra lệnh.
-Vâng, con biết rồi.
Tiên không bao giờ dám nói lí với mẹ. Mẹ ít nói nhưng nói câu nào là cô không thể nói lại, như trường hợp hiện tại, nếu cô nói lại, thể nào cũng bị quạt:
-Thế cả đêm hôm qua không ngủ thì làm gì?
Nếu cô nói mình ngồi ôm máy tính thì dám cá là em máy tính sẽ sớm được chuyển đi chỗ khác và không còn trong tầm kiểm soát của cô nữa nên im lặng vẫn cứ là vàng.
Mọi người đang ăn sáng, Nguyên đứng dậy đầu tiên:
-Con xin phép đi học trước.
-Ừ…-Minh nói.
Nguyên lên phòng lấy cái ba lô, vừa đi ra cửa đã nghe tiếng của Anh:
-Nguyên!
-Sao ạ mẹ?- Nguyên quay người lại hỏi.
-Hôm nay có anh văn đúng không?
-Vâng!
-Con có mang vở bài tập không đấy?
-Vở bài tập? A..-Nguyên lập tức chạy vào phòng mẹ lấy vở, tối qua cậu nhờ Anh kiểm tra bài tập rồi quên luôn. Cũng may là mẹ nhắc.- Con đi học ạ! Chào mẹ.
-Ừ.
Nguyên đi rồi, Minh quay sang hỏi:
-Bài tập thế nào?
-Tốt.
-Thế thì được.- Minh gật đầu.
Tiên ngồi nghe mà khâm phục bố quá đi, mẹ toàn dùng cách ăn nói như vậy với bố nhưng bố không bao giờ giận. Bố yêu mẹ vì cái gì nhỉ?
Thấy Anh đi vào trong nhà vệ sinh, Tiên quay sang hỏi Minh:
-Bố này, ngày xưa mẹ có lạnh lùng vậy không ạ?
-Có- Minh cười.
-Eo, vậy…
-Bây giờ mẹ con đâu còn lạnh nữa..Chỉ là hơi nghiêm khắc mà thôi.
-Vâng.
-Thôi, ăn đi mà đi học, gần 7h rồi.
-Á, thôi con đi học luôn đây, chào bố.
-Ừ, mới ăn no đừng có chạy….
Anh từ nhà vệ sinh đi ra, chỉ thấy mỗi Minh ngồi đấy, cô cất tiếng hỏi:
-Anh vừa nói chuyện gì với con hả?
-Con hỏi ngày xưa em có lạnh lùng vậy không?
Anh ngồi xuống nhìn Minh, cười rồi hỏi:
-Em vẫn còn lạnh lùng sao?
-So với 20 năm trước thì đỡ hơn rất nhiều rồi.
-Vâng, nhờ anh cả.
Minh cười lớn:
-Tất nhiên là nhờ anh rồi, mà em không phải đi làm à?
-Có, đi bây giờ đây.
**
Lên đến lớp.
Tiên vứt chiếc cặp lên bàn, ngồi gác luôn chân lên ghế( đã bảo ko biết nữ tính là gì mà) ngoảnh xuống hỏi đứa bạn bàn dưới:
-Hôm nay có gì mà lớp mình ồn ào vậy?
-Không có gì.- tên bạn đó nói- Chỉ là sắp tới trường mình có giao hữu bóng rổ với một trường bạn, hôm nay mấy tên đó đến trường mình làm cái gì đó thôi… chả biết mấy tên đó thế nào mà bọn con gái nhao nhao hết cả lên.
-Ờ..-Tiên đáp lại không hào hứng. Ngồi nghĩ lung tung một lúc thì có một cậu bạn đi qua. Cậu ta là người hiền lành, ít nói nhất lớp. Cậu ta ngồi ngay sau lưng Tiên và bây giờ Tiên đã nhận ra một điều: cô là người duy nhất mà mỗi lần gặp cậu ta đều gật đầu nhẹ một cái.
Như thói quen, vừa nhìn thấy Tiên đang ngồi gác chân lên ghế, cậu ta gật đầu một cái rồi lấy tay đẩy gọng kính, cái kính cận to sụ.
Tiên cũng gật đầu nhẹ một cái rồi ngồi chống tay nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giờ ra chơi.
Đội bóng rổ của trường đang tập dưới sân trường, Tiên thì ngồi trên lan can ngoài hành lang. Thật là nhàm chán, sao cái bọn con gái cứ thích mấy tên “Vừa cao ráo, lại dắt bóng khéo!” (Nguyên văn lời bạn Ori) nhỉ? Chỉ được cái mẽ ngoài. “Ớ, nói cho cùng thì chẳng phải đêm qua mình cũng vì cái avatar đó mà làm quen với người ta sao?” Tiên nghĩ thầm và suýt thì ngã từ lan can tầng ba xuống vì cái ý nghĩ ấy, nhưng may là có người giữ tay kéo lại.
-Phù..-Tiên thở phào, tí thì đi gặp ông bà ngoại rồi. Ngoảnh sang nhìn người vừa kéo mình, ồ tên kính cận to ít nói.- Cảm ơn Thanh nhé!
Cậu ta chỉ gật đầu rồi bỏ tay ra khỏi vai Tiên, trước khi bỏ đi nói một câu nhẹ, nhưng mà kiên quyết:
-Tớ hi vọng không nhìn thấy cậu ngồi trên lan can lần thứ hai!
Nhìn cậu ta bỏ đi rồi, Tiên ngớ người:
-Cái trò gì vậy?
|
Chương 34: HIỂU LẦM.. Tối đó, Tiên đang ngồi gác chân nghe nhạc tại máy tính, lại thấy nick của tên hôm qua sáng đèn. (Vì muốn nói chuyện với tên đẹp trai đó nên vẫn vào bằng nick của thằng em trai) Tiên lại nhảy vào Buzz.
- ThuyNguyen handsome: Buzz
- Foreveronelove :Chào, rảnh nhỉ?
- ThuyNguyen handsome:Ừm, học xong thì phải lên chơi lúc cho đỡ buồn.
- Foreveronelove : You học trường nào?
- ThuyNguyen handsome: Thpt ML!
- Foreveronelove: Ồ, kể cũng gần, tôi học ở TP.
- ThuyNguyen handsome: Ồ, tôi có một đứa em họ ở đó, you biết Lê Như Ngọc học a3 không?
- Foreveronelove: À, Ngọc a3 thì tôi biết, tôi học cùng bạn ấy.
- ThuyNguyen handsome: Vậy à?
- Foreveronelove: Ừ, nhưng cô nàng đó..
- ThuyNguyen handsome: Sao?
- Foreveronelove:Cứ đỏng đảnh sao ý.
- ThuyNguyen handsome: Ờ, you nói tôi mới để ý.
- Foreveronelove : Cô nàng đó cũng hay bám theo tôi.
- ThuyNguyen handsome: Vậy hả? Vậy you tên gì ?
- Foreveronelove : Trịnh Thanh Phong.
- ThuyNguyen handsome: Ừm, biết rồi.
- Foreveronelove : Vậy tôi out trước nhé.
- ThuyNguyen handsome: Ừm..
- Foreveronelove:Bye.
- ThuyNguyen handsome: Bye…
Foreveronelove đã offline.
Ngồi lặng trước màn hình vi tính, Phong tự hỏi mình:
-Sao lại đi bảo tên cho một thằng con trai khác nhỉ? Mình điên thật rồi!
Tiên ngồi trước màn hình hiện dòng chữ cho thấy Phong đã out. Tiên cười khì khì, vào zing bằng nick của mình (Mấy nick này tui bịa đóa, đừng có zô kết bạn, nhỡ có tồn tại rồi thì đừng có hỏi “Đây có phải là Phong ko?” nhé ^_^) tính hỏi đứa em họ là con gái của cô Nhi xem sao, nhưng đáng tiếc là nó không onl, hiện tại chỉ có mỗi kính cận to onl mà thôi.
Chán quá định ra ngoài thì anh chàng kính cận lại nhảy vào Buzz.
- Changkhothuychung: Buzz
- ThuyTien_Lonely: Chào Thanh!
- Changkhothuychung: Đang làm gì vậy?
- ThuyTien_Lonely: Chat với you nè!- “Uả mình tưởng cậu ta ít nói cơ mà nhỉ?” Tiên nghĩ thầm.
- Changkhothuychung: Ờ, không làm gì khác nữa sao?
- ThuyTien_Lonely: Có.
- Changkhothuychung: Gì?
-ThuyTien_Lonely: Nghe nhạc.
- Changkhothuychung: Bài gì?
- ThuyTien_Lonely: Day by day của T-ara.
- Changkhothuychung: À, bài đó cũng hay.
- ThuyTien_Lonely: Ừ, còn you đang làm gì?
- Changkhothuychung: Chơi cà phê mốt.
- ThuyTien_Lonely: You mà cũng chơi hả? –Tiên ngạc nhiên.
- Changkhothuychung: Thái độ gì đấy?
- ThuyTien_Lonely: Thì nghĩ là con trai không thích trò đó!
- Changkhothuychung: Chán chả biết làm gì thì chơi, cũng không tệ lắm.
- ThuyTien_Lonely: Ừ..mà này..?
- Changkhothuychung: Gì?
- ThuyTien_Lonely: You có phải Thanh không vậy?
- Changkhothuychung: Hỏi gì kì vậy?
- ThuyTien_Lonely: Thấy là lạ thôi.
- Changkhothuychung: Vậy hả?
- ThuyTien_Lonely: Ừ..
- Changkhothuychung: Thôi nghe nhạc đi, tôi có việc phải đi bây giờ.
- ThuyTien_Lonely: Ừm bye.
- Changkhothuychung: Bye. Mà ngủ sớm đi nhé, hôm nay quầng thâm to lắm đấy!
- ThuyTien_Lonely: Hơ, vậy hả?
- Changkhothuychung: Bộ không nhìn thấy hả?
- ThuyTien_Lonely: Có, thôi đi đâu thì đi đi.
- Changkhothuychung: Ừ..
Nói ừ như vậy nhưng mãi không thấy Thanh offline, Tiên lại hỏi:
- ThuyTien_Lonely: Tưởng có việc phải đi?
- Changkhothuychung: Ừ..
- ThuyTien_Lonely: Sao chưa đi đi.
- Changkhothuychung: Cậu..out trước được không?
- ThuyTien_Lonely: Hả?
- Changkhothuychung: Cứ Out đi.
- ThuyTien_Lonely: Nhưng tui vẫn đang chơi mà.
- Changkhothuychung: Vậy out xong vào chơi tiếp.
- ThuyTien_Lonely: ???
- Changkhothuychung: Đừng thắc mắc được không? Cứ làm đi.
- ThuyTien_Lonely: Ờ…Bye
- Changkhothuychung: Bye…
ThuyTien_Lonely đã offline.
Nhìn dòng chữ trên màn hình, Thanh mỉm cười rồi mới tắt máy.
Changkhothuychung đã offline.
Chưa đầy một phút sau.
ThuyTien_Lonely vừa online.
-Cái tên kì quặc, lại có cái kiểu đấy nữa.- Tiên vừa nhìn màn hình vừa lầm bầm -Đúng là trên đời chỉ có một người như vậy mà thôi, không bao giờ có người thứ 2 mà.
Sáng hôm sau.
Chỉ còn vài ngày nữa là buổi giao hữu sẽ diễn ra, đồng nghĩa với việc đó là thỉnh thoảng lại có mấy người trường bạn xuất hiện ở trường. Đội bóng rổ của trường cũng tập nhiều hơn, cứ giờ nghỉ trưa hoặc tan học là họ sẽ ở lại tập thêm.
Thanh vẫn là một tên kính cận ít nói, lúc nào đi cũng chả nhìn ai, chả mở miệng nói với ai câu nào, nhưng vẫn gật đầu chào mỗi khi đi qua chỗ của Tiên. Nhìn cậu ta, bây giờ Tiên đã hiểu câu “ Con người trong thế giới ảo với con người thật ngoài đời, đôi khi là một trời một vực!”
Giờ nghỉ trưa hôm đó.
Vì mẹ đi xử lí một vụ ở tận trong Nha Trang. Bố thì đi làm không về buổi trưa nên trưa nay sẽ chỉ có hai chị em ở nhà. Nguyên học cùng trường với Tiên, nên thỉnh thoảng hai chị em cũng cùng về. Hôm nay vì sáng muộn quá nên Tiên phải nhảy lên xe buýt trong khi thằng em thong thả đi xe đạp, vì nó dậy cực sớm. Giờ Tiên mới nhận ra một điều nữa, là cô quên ví ở nhà…a a a. Cuốc bộ hơn 3 cây số sao? Không đời nào.
Nghĩ vậy Tiên ra đứng đợi Nguyên ở dãy lớp 10, dãy nhà này gần cổng trường và cũng gần luôn nhà để xe nên đứng đây đợi nó là tuyệt nhất.
Đứng đợi Nguyên được 10’, Tiên nhận ra là có đến gần chục cô nàng lớp Nguyên cứ tần xuất vài (chục) giây lại ngoái ra nhìn cô một lần. Nếu nhìn không thì không sao nhưng họ toàn nhìn bằng ánh mắt hình viên đạn và còn thì thầm với nhau điều gì đó. Tiên nhìn họ rồi nhìn mình từ trên xuống dưới, vẫn bình thường mà. Áo sơ mi của trường, quần jean ôm vô cùng bình thường. Giày conveser cũng bình thường nốt, rốt cuộc là họ nhìn cái gì nhỉ?
Cuối cùng thì lớp Nguyên cũng được ra, lúc nào cũng vậy, cứ tiết lí là lớp Nguyên cứ phải ngồi thêm 15 đến 20 phút để thầy..dặn dò và chép bài về nhà. Tiết 5 rồi, trời đã nắng lắm rồi mà thầy vẫn không thay đổi cái điều khoản đấy.
Nguyên vừa ra khỏi lớp đã thấy Tiên. Cậu đi đến hỏi:
-Sao chị chưa về?
-Ờ..đợi em mà! –Tiên cười.
-Lại bỏ quên ví hả? –Nguyên nói bằng cái giọng lơ đãng, nhưng cậu thừa biết tính của chị mình.
Tiên biết là trong trường hợp này có chối cũng không được nên chỉ lặng lẽ gật đầu. Em của cô, rất ngoan ngoãn, phán một câu xanh rờn:
-Vậy vào lấy xe ra đây, rồi chị đèo nhé!
-Ờ..-Tiên chán nản.
Vào khu để xe của lớp Nguyên để lấy xe. Chưa kịp chạm vào xe thì Tiên đã bị ba đứa con gái lớp Nguyên chặn đường không cho lấy. Một đứa lên giọng:
-Mày học lớp 12 phải không?
-Phải! Có việc gì không? –Tiên ngạc nhiên, trò gì đây?
-Ha ha..-con bé đó bật cười- Lớp 12 mà còn định câu dẫn anh Nguyên sao? Mày không biết ngại à?
-Câu dẫn?- Tiên ngạc nhiên tập hai, sau đó bật cười- Ha ha..
-Mày không biết ngại à? Mau tránh xa anh Nguyên ra…Cả cái trường này không ai được đụng vào anh ấy!
Tiên khoanh tay trước ngực, hất hàm hỏi:
-Các cô thích Nguyên?
-Phải!
-Tên?
-Thùy Dương!
-Thùy Dương? –Tiên nhắc lại rồi nói tiếp- Thùy Dương à, Nguyên là em trai của chị đó, em thích em trai chị mà lại không điều tra về anh chị em của nó sao?
-Cái..cái gì? Chị nói cái gì?
-Chị sẽ phản đối nếu sau này Nguyên có dẫn em về nhà. Thế nhé, bye ha ha- Tiên dắt xe ra khỏi bãi, vừa đi vừa cười lớn, thật đắc ý quá đi.
Dương nghe thấy vậy lập tức chạy theo:
-Chị ơi, em xin lỗi mà..em không cố ý đâu! Chị ơi…
Dương chỉ dám nói mấy câu rồi chạy mất vì Nguyên đang đi lại gần phía họ. Tiên nhìn theo bóng Dương, miệng vẫn đang cười ha hả. Nhưng mấy giây sau miệng nó lập tức khép lại, mặt thì nhăn nhó khi Nguyên nói:
-Chị đèo đi.
Tiên nghiến răng nghiến lợi, có lẽ nào lại như vậy chứ. Một thằng nhóc lớp 10, cao 1m73, nặng sáu mấy kg gì đấy, lại bắt một con bé lớp 12 cao có 1m60 nặng chưa được..50 kg đèo cơ chứ! Đồ độc ác…nhưng thôi, Tiên đành ngậm ngùi mà đèo nó, còn hơn là phải lội bộ…ôi số tôi thật khổ…hu hu hu…
Vừa đạp vừa thở phì phò, đi được nửa đường Nguyên nhảy xuống làm xe nhẹ hẳn, nó đạp luôn một đoạn dài…lúc sau lại phải quay xe lại đón thằng em trời đánh vì nó nhắn tin là “Quay lại đây, em chưa hỏi về việc chị dùng nick của em để kết bạn với thằng gì đó đâu!”
Vừa nhìn thấy Tiên quay lại, Nguyên đi lại gần, nói:
-Chị ngồi ra đằng sau đi, để chị đèo thì không biết bao giờ mới được về để ăn miếng cơm nữa.
-Ờ…-Tiên ngoan ngoãn ngồi ra đằng sau.
Đi được một đoạn, Tiên hỏi:
-Thùy Dương là ai?
-Dương? Cô ta làm gì chị hả? –Nguyên cau mày.
-Không có gì, lúc nãy thấy chị đứng đợi ở trước cửa lớp cậu, lại nói chuyện với cậu nên nó tưởng chị là đuôi bám theo cậu ý mà..
-…
-Cô ta thích cậu hả?
-Nhìn là biết rồi còn gì?- giọng của Nguyên nghe vô cùng khó chịu.
-Ha ha, đào hoa quá nhỉ, cậu giống mẹ quá.
-Nếu chị muốn đèo..cứ cười tiếp đi..
Nghe câu này, Tiên lập tức im bặt, giảng hòa:
-Ừ, thôi vậy, không nói nữa…
|