Cục Cưng Càn Rỡ, Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi
|
|
Chương 137: Đúng Người Tương Bồi
Trong một tháng anh rời đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, trong thời gian ngắn, sao Liên Hoa lại biết Triển Thiếu Khuynh, để cho anh có một đối thủ cường đại, đủ loại khó khăn, đủ loại xảo trá. . . . . .(Tranh: giờ anh mới biết sao, muộn rồi, muộn quá rồi)
Chẳng lẽ, anh vốn nắm chắc có thể bắt được Liên Hoa, nhưng bây giờ không thể khẳng định như vậy. . . . .
Mục Thần nắm chặt quả đấm, hung hăng thầm mắng mình một câu, sao anh có thể đề ca người khác mà diệt chí khí oai phong của mình, sao chưa chiến đấu đã không có ý chí, cam tâm nhận thua! (Tranh: ý chí như vậy, anh thua là đúng rồi!)
Anh cẩn thận chăm sóc Liên hoa ba bốn năm, sao lại có thể để cho một người đàn ông chợt xuất hiện cướp đi, phải biểu thị công khai quyền sở hữu đối với Liên Hoa và Tiểu Bạch, cuối cùng anh mới có thể là nhân vật chính duy nhất ôm người đẹp về!
Không dấu vết chen vào giữa lời nói của Liên Hoa và Triển Thiếu Khuynh, Mục Thần cười nói: “Nơi này tán gẫu, hai người đừng có vui cẻ tán gẫu, còn có tôi!”
Triển Thiếu Khuynh thoáng nâng mắt nhìn Mục Thần, âm thầm đánh giá một câu, Mục Thần có thể tiếp quản Moon và Mộ Nguyệt, quả nhiên cũng không phải là ngồi không. Nhất thời không biết phải làm sao, rất nhanh Mục Thần sẽ tiến bộ đi lên, học được từ trên người Liên Hoa lấy đi sự chú ý của cô, mà không phải muốn đơn thân độc mã đấu. (Tr: Anh cứ ngồi đó mà hoang mang đi anh, rồi anh sẽ mất chị suốt đời)
Chỉ là, người trẻ tuổi còn chưa đủ trình độ, dưới tình huống này, rõ ràng Mục Thần có thể nói đề tài tốt hơn, có thể làm sự chú ý của Liên Hoa chuyển dời toàn bộ đến người anh ta. Nhưng hiện tại anh ta chỉ nói một câu bình thường không có gì lạ, thật là lãng phí cơ hội vô ích.
Ánh mắt Triển Thiếu Khuynh nhẹ nhàng rung động, liếc Mục Thần một cái rồi rời đi. Lực chiến đấu của đối phương chưa đủ mạnh, chuyện tốt nhất đối với anh, anh tuyệt đối sẽ không tốt bụng đi nhắc nhở tình địch, dạy anh làm sao để theo đuổi Liên Hoa.
“Mục Thần, tôi nghĩ anh ngây người đứng ở đó là hành vi nghệ thuật, cũng không phải không biết xấu hổ mà đi quấy rầy anh ngẩn người.” Liên Hoa cười trêu ghẹo Mục Thần, bỗng nhiên nhớ đến cái gì, cô vội vàng hỏi anh, “A, tôi vẫn quên hỏi anh, anh tới Thịnh Thế Liên Hoa tìm tôi làm gì, có chuyện quan trọng để cho anh không ngừng cưỡi ngựa tới, tuyệt đối không phải là đơn giản tới thăm tôi chứ?”
“Qủa nhiên không thể gạt được em, Liên Hoa, anh thật sự có một việc muốn nhờ em!” Lúc này Mục Thần mới nhớ tới chuyện quan trọng, anh ra hiệu muốn Liên Hoa kiếm chỗ nói chuyện, cách Triển Thiếu Khuynh một đoạn, anh mới nghiêm túc nói với Liên Hoa, “Ngày đó em nói một chuyện làm anh suy nghĩ thật lâu, một hacker có thể nhấc lên một trận gió lở Mĩ, làm cho toàn thể nhân viên của Moon và bộ phận PR xấu hổ, cởi chuông phải do người buộc chuông, anh còn rất nhiều vấn đề muốn xin người kia chỉ bảo, có thể nói Tiểu Bạch không——”
Liên Hoa nhanh chóng kéo cánh tay Mục Thần, ngăn cản anh nói tiếp: “Tôi biết anh sẽ nói gì —— không thành vấn đề, tôi nhất định sẽ kêu anh ta, nhận lỗi ở trước mặt anh, đến lúc đó ah có gì, cứ trực tiếp hỏi anh ta. . . . .” Liên Hoa ngầm đưa mắt nhìn Triển Thiếu Khuynh, anh không nghe được lời nói của Mục Thần chứ?
Mục Thần hiểu ý tứ của cô, đại khái chính là muốn thông qua Tiểu Bạch biết hacker J, có thể mua chuộc anh ta đầu hàng, cho dù không thể, Moon cũng muốn hiểu J phát hiệm chỗ sơ hở xâm lấn kho dữ liệu, có thể tra chỗ hụt để bổ sung một hồi là tốt, đây là lựa chọn sáng suốt của tổng giám đốc công ty quốc tế.
Nhưng anh có thể đừng nhắc Tiểu Bạch được không, mỗi lần nhắ tới Tiểu Bạch là tim cô nhảy lên, hôm nay chẳng lẽ tất cả mọi người mắc phải bệnh “Nhất định phải nói đến Tiểu Bạch trước mặt Triển Thiếu Khuynh” sao?
Mục Thần gật đầu, cười nói: “Được, em sắp xếp thời gian, bất cứ lúc nào anh rảnh, có kết quả từ anh ta, em có thể lập tức nói cho anh biết!”
“Ừ, tôi về hỏi bé một chút, để bé cố gắng thuyết phụ vị hacker kia, coi như là quà xin lỗi. Chỉ là ai có suy nghĩ nấy, vị hacker kia có nguyện ý hay không, tôi không thể đảm bảo rồi.” Liên Hoa cẩn trọng nói.
Mục Thần hết sức vui mừng, cao giọng cười nói: “Có thể gián tiếp đáp trả cùng hacker như thế cũng rất tốt, một cao thủ có thực lực chân chính cũng là có thể gặp mà không thể cầu. Ừ. . . Buổi chiều hôm nay em muốn đi Thánh Y sao, anh thuận đường chỏ em đi cùng, sao?”
“Hình như rất không khéo, buổi chiều Liên tổng muốn đưa tôi về Triển thị, hẳn không có thời gian đi đón người với Mục tổng.” Triển Thiếu Khuynh cất giọng chen vài nói, mặc dù anh chỉ nghe hai người nói mơ hồ, nhưng câu cuối cùng này nghe được hoàn chỉnh. Liên Hoa vốn muốn đưa anh về Triển thị làm việc, sao bây giờ Mục Thần lại hẹn cô làm cái khác!
“A” Lúc này Liên Hoa mới nhớ tới là Triển Thiếu Khuynh phải gấp rút trở về Triển thị làm việc, kinh hô, “Triển tổng, thật xin lỗi, lãng phí nhiều thời gian của anh! Tôi sẽ đưa anh về Triển thị, sao anh lại không nhắc tôi là anh có việc gấp, nếu như tạo ra tổn thất thì sao?”
Ánh mắt Mục Thần khẽ động, không chút để ý nói: “Triển tổng về Triển thị? Đúng lúc, tôi thuận đường đi ngang qua đó, không bằng Triển tổng đi xe của tôi đi, nếu như Liên Hoa đưa anh, nhất định phải đi một khoảng rất xa mới có thể về nhà, ngồi xe của tôi cũng không phiền Liên Hoa đi đường vòng rồi.” Anh sẽ phá hư cơ hội Triển Thiếu Khuynh và Liên Hoa ở chung một chỗ bất luận là lúc nào, cho dù mình và Liên Hoa không có cách nào ở chung một chỗ, cũng không để cho Triển Thiếu Khuynh có cơ hội!
Ánh mắt Triển Thiếu Khuynh khinh thường, Mục Thần lại ra chiêu này, làm phiền anh và Liên Hoa chung đụng, chẳng lẽ Mục Thần có cơ hội sao?
“Như vậy có thể phiền toái Mục tổng không, lần đầu gặp nhau cứ làm phiền như vậy, tôi sẽ lo lắng.” Triển Thiếu Khuynh giả vờ khách sáo, anh mới không muốn ngồi trên xe Mục Thần, vốn là cùng với Liên Hoa sống chung một thời gian, sao lại đổi thành cùng xe với tình địch rồi? Ai biết Mục Thần có thể bày âm mưu gì trong xe của anh ta hay không, để cho anh sau khi lên xe liền bị uy hiếp, như vậy thật sự là quá bị động. (Tr: em nói này, anh đa nghi như Tào Tháo v, anh là nhân vật chính, ai dám làm gì anh chứ?)
“Không phiền, làm sao sẽ phiền đây?” Mục Thần cũng nỏ nụ cười giống vậy, “Mới vừa rồi, Liên Hoa còn nói chúng ta cần hiểu thêm, nói không chừng có thể trở thành bạn tốt thật, tôi thật sự muốn kết giao với Triển tổng, huống chi chỉ là thuận tiện đưa Triển tổng một đoạn đường, sao sẽ phiền đây? Chẳng lẽ Triển tổng không cho tôi chút thể diện, cảm thấy xe tôi không tốt bằng xe Liên Hoa?”
“Dĩ nhiên không phải, tuyệt đối không phải.” Triển Thiếu Khuynh giả cười nói, trong lòng không tiếng động hừ lạnh, xe của Mục Thần tuyệt đối kém hơn xe của Liên Hoa, chẳng lẽ trong xe của Mục Thần sẽ có Liên Hoa ư, nếu như không có đúng người tương bồi, xe quý giá xuất sắc đến đâu cũng có ý nghĩa gì! (Tr: haha, a dth v!)
“Mục Thần, anh cũng đừng làm cho sự tình phức tạp, tôi đưa Triển tổng về là tốt rồi, không nên tranh cãi” Liên Hoa nâng trán, hai người này tranh cãi cái gì!
“Triển tổng đã đồng ý để cho anh chở anh ấy về.” Mục Thần tự nhiên quyết định, anh dịu dàng nói với Liên Hoa, “Cho nên liền giao cho anh đi, đảm bảo đưa anh ấy an toàn về nhà. Em đi vòng qua Triển thị, Triển tổng sẽ thấy áy náy. Em đi thẳng về nhà là tốt rồi, ba chúng ta cũng dễ dàng, chẳng phải rất tốt sao?”
|
Chương 138: Đều Dựa Vào Bản Lĩnh
Liên Hoa khẽ nhíu mày, cô không thể nói rõ cuộc xung đột giữa hai người đàn ông trong lúc đó bằng lời nói vi diệu muốn truyền đạt điều gì đó, ví như bọn họ có chút tựa như có như không cảm tình mãnh liệt, rất khó nói rõ ràng là thưởng thức hay là căm thù, nhưng cô bị kẹp ở giữa hai người lúc này lại cảm thấy không được tự nhiên.
Chẳng qua là nếu Mục Thần chủ động xin đi giết giặc muốn đưa Triển Thiếu Khuynh trở về, cô cũng không đi truy đến cùng, để hai người bọn họ tự mình giải quyết những chuyện yêu hận tình cừu này đi.
Liên Hoa gật gật đầu, hỏi Triển Thiếu Khuynh: "Triển tổng, để Mục Thần tiễn anh, hẳn là không có vấn đề gì chứ? Anh ta là bạn tốt của tôi, nhân phẩm đáng tin cậy, anh cứ yên tâm cùng anh ta giao lưu hiểu biết về nhau một chút, trên thương trường có thêm bạn là thêm một con đường, các anhi đều là bạn của tôi, tôi cũng hy vọng các anh có thể trở thành bạn tốt của nhau.
Triển Thiếu Khuynh nhìn Liên Hoa, Mục Thần đã nói đến mức độ này rồi, căn bản anh cũng không thể thốt ra lời không cho Mục Thần tiễn, đành phải gật đầu, anh giả vờ như rất cao hứng vẻ mặt tươi cười: "Có thể cùng đồng hành với Mục tổng, đương nhiên tôi rất vui, em cũng đi làm việc của mình đi."
"Vậy là tốt rồi, Triển tổng, hi vọng về sau chúng ta hợp tác thực hòa hợp thực tốt đẹp. Bảy ngày sau, tôi sẽ đúng hẹn bắt đầu hợp đồng case đó." Liên Hoa cùng Triển Thiếu Khuynh nắm tay chào tạm biệt, sau đó nhỏ giọng dặn dò Mục Thần, "Tình trạng thân thể của Triển tổng đặc biệt, một lát anh lái xe cần phải cẩn thận một chút, đừng tưởng rằng sau lưng anh có Moon và Mộ Nguyệt là có thể làm càn, Triển thị mấy đời kinh doanh cũng tuyệt đối sẽ không bại bởi bối cảnh nhà anh, làm mất một sợi tóc của anh ấy, Triển thị sẽ truy sát anh đến chân trời góc biển."
"Hiểu rõ, tuyệt đối hoàn thành nhiệm vụ!" Mục Thần hài hước làm một động tác chào theo nghi thức quân đội, nháy mắt mấy cái, anh cũng không quên nhắc nhở Liên Hoa, "Đừng quên việc tôi nói đó, tôi chờ tin tốt của em!"
Ba người vẫy tay tạm biệt, Liên Hoa nhìn theo Mục Thần giúp Triển Thiếu Khuynh đi ra cửa xoay của cao ốc, không khỏi thả lỏng thở phào nhẹ nhõm, cùng hai người này nói chuyện mệt mỏi quá, quả thực làm cho cô tốn hơn phân nữa tế bào não, lúc nào cũng luôn luôn nghi ngờ bọn họ trao đổi ngôn ngữ bằng ánh mắt, đây thật không phải là điểm mạnh của cô nha.
Mặc kệ, hai người bọn họ nghĩ muốn yêu thích nhau liền thì yêu thích, nghĩ muốn cùng chém giết thì tự do pk, họ đều là người trưởng thành, bản thân đều có suy nghĩ và cách làm riêng, với cô không có liên quan gì hết.
Bây giờ cô đi lên lầu sửa sang lại văn kiện, sau đó nghĩ ngơi một chút. Tin tức họp báo buổi sáng từng bước kinh tâm luôn luôn có cạm bẫy, buổi chiều ứng đối với Triển Thiếu Khuynh và Mục Thần đồng thời áp bức, cô mệt mỏi quá. . . Trước khi đi đón Tiểu Bạch, cô vẫn có thể ở trong phòng nghỉ ngủ một lát. . . .
|
Chương 138.2 « Chương sauChương tiếp »
Mục Thần giúp Triển Thiếu Khuynh đi ra cao ốc của Thịnh Thế Liên Hoa, vừa ra khỏi tầm mắt của Liên Hoa, trong lúc đó rốt cuộc hai người kiềm nén không che giấu chiến ý được nữa.
Mục Thần đang chờ lái xe còn chưa đến, anh buông tay ra khỏi xe lăn, ôm cánh tay nhìn thẳng Triển Thiếu Khuynh; Mà Triển Thiếu Khuynh nhẹ nhàng vỗ xe lăn, nhàn nhạt mỉm cười nhìn lại Mục Thần, hai người đàn ông xuất sắc như nhau lại dùng ánh mắt chém giết nhìn nhau.
Sấm sét vang dội kịch liệt mọi người không nhịn được nhường đường cho hai người, đang lúc bọn họ giống như đang đao quang kiếm ảnh khí tràng quá mức cường đại, như thể đến gần bọn họ sẽ bị đao kiếm vô tình lỡ tay làm đả thương người khác.
Vẫn là Mục Thần vẫn không nhịn được mở miệng trước: "Triển tổng, người quang minh chính đại không làm chuyện mờ ám, xin khuyên anh một câu, cách xa Liên Hoa một chút, cô không phải là người phụ nữ để anh đùa bỡn!"
Triển Thiếu Khuynh khẽ cười: "Những lời này tôi nên trả lại cho anh, tôi nghĩ, Mục tổng tình sử phong lưu chắc là rất đặc sắc, anh mới không nên khinh nhờn Liên Hoa!" Hai mươi tuổi mới cất đầu dậy lứa tuổi này thật là khó kiềm chế tính phóng đãng, anh không tin Mục Thần này mấy năm nay đều vì Liên Hoa khăng khăng một mực thủ thân như ngọc!
Mục Thần đến gần vài bước, thân hình cao lớn bao phủ toàn thân Triển Thiếu Khuynh: "Thứ mà Liên Hoa cần là một người yêu để dựa vào, chung quy hiện tại tôi so với thân thể của Triển tổng không tiện càng có thể chăm sóc cô ấy!"
"Anh không hiểu cô ấy, cô ấy chưa bao giờ cần dựa vào người khác." Triển Thiếu Khuynh khí phách nói như đinh đóng cột, "Liên Hoa là người phụ nữ của tôi, xin anh nhớ kỹ, quá khứ, hiện tại hay tương lai, cô ấy đều là của tôi!"
Ba năm trước đây tôi đã nhận định cô ấy là người phụ nữ của mình, là tôi khổ tâm săn sóc như trân bảo đến bây giờ, anh dựa vào cái gì bây giờ vừa xuất hiện lại dõng dạc nói những lời như vậy!" Mục Thần muốn nắm áo Triển Thiếu Khuynh quát mắng anh, kiềm nén lửa giận trong lòng, anh ta lạnh lùng nói,"Thời gian tôi biết cô ấy so với thời gian anh ngồi xe lăn còn dài hơn, tôi hiểu cô ấy so với hiểu bản thân mình càng sâu hơn, anh cho là có thể từ trong tay của tôi cướp cô ấy đi sao!"
"Ba năm, hừ, năm năm trước tôi đã biết Liên Hoa, thời điểm đó, đại khái anh còn chưa trưởng thành đâu. . . ." Thời điểm đó, anh cùng với Liên Hoa làm chuyện căn bản chính là cấm người chưa trưởng thành xem, hiện tại Mục Thần đứng trước mặt anh khoe từng gian từng trải qua, thật là buồn cười! Triển Thiếu Khuynh cân nhắc lời nói tính ý sâu sa, "Người trẻ tuổi, anh còn phải học hỏi rất nhiều. . . . "
Khóe miệng chứa đựng ý cười, Triển Thiếu Khuynh vô cùng may mắn tự mình tính toán trước, một tháng sau Liên Hoa sẽ bị anh độc chiếm, đúng lúc hai người sớm chiều ở chung, anh sẽ hoàn toàn hàng phục Liên Hoa, vĩnh viễn không cho Mục Thần có cơ hội trở mình. . . .
"Tôi sẽ không lùi bước, cũng sẽ không nhường cho, nếu như anh có bản lĩnh, thì công bằng cạnh tranh, cuối cùng Liên Hoa chọn lựa ai, cuối cùng gả cho ai, cuối cùng ai mới là người thắng!" Khóe môi Mục Thần cũng nhếch lên, anh sẽ không nói chuyện Tiểu Bạch với Triển Thiếu Khuynh, nếu bị Tiểu Bạch phát hiện anh ta theo đuổi Liên Hoa, đến lúc đó chờ đủ loại trả thù cực kỳ tàn ác của Tiểu Bạch đi.
"Như vậy rất tốt, đến lúc đó ai cũng không thể nói gì được nữa." Triển Thiếu Khuynh gật đầu, "Dựa vào bản lĩnh, tôi sẽ khiến anh tâm phục khẩu phục!"
"Hừ, nói đến nước này, cũng không cần nói thêm gì nữa." Mục Thần thấy xe của mình chạy đến, không cam lòng nói với Triển Thiếu Khuynh, "Nhận ủy thác của người phải vì người hết lòng làm việc, Triển tổng, bây giờ tôi đưa anh về công ty."
Triển Thiếu Khuynh lại khoát tay: "Không cần, kế bên này có xe của Triển thị, tôi có thể tự mình trở về." Lúc nói chuyện, Triển Thiếu Khuynh đã nhấn vài cái nút trên xe lăn.
Không quá 5s, một chiếc xe màu xanh lam vững vàng dừng trước cửa Thịnh Thế Liên Hoa, một người trợ lý xuống xe, đứng cúi người nói: "Thiếu gia, ngài gọi chúng tôi, là muốn đi nơi nào?"
"Quay về công ty." Triển Thiếu Khuynh điều khiển xe lăn chậm rãi đi lên xe thể thao, anh mở rộng cửa kính xe vẫy vẫy tay với Mục Thần, "Tạm biệt."
Mục Thần nhìn xe đi mất, tức giận hận không thể đá chiếc xe kia mấy đá. Hóa ra bên cạnh Triển Thiếu Khuynh vẫn có vệ sĩ bảo vệ, căn bản là không thiếu người đưa anh về! Nhưng mới vừa rồi Triển Thiếu Khuynh còn quấy rầy Liên Hoa tự mình đưa về, đợi đến lúc anh muốn đưa Triển Thiếu Khuynh trở về, Triển Thiếu Khuynh liền gọi ảnh vệ ra không muốn cùng với anh chung xe, thật sự là đê tiện vô sỉ!
Tên âm hiểm, anh tuyệt đối sẽ không để cho Liên Hoa nhớ thương loại người như anh ta! Anh nhất định sẽ đánh bại Triển Thiếu Khuynh!
Một trận ác chiến, không thể tránh khỏi.
|
Chương 139: Con Nghe Lời Mẹ. . . . « Chương sauChương tiếp »
Bốn giờ chiều, trong biệt thự tráng lệ của nhà họ Ôn.
"Mẹ!" Ôn Như Cảnh hưng phấn nhìn mẹ mình đi vào cửa nhà, cô vui sướng gọi một tiếng, sau đó ân cần bưng trà rót nước cho mẹ, nhịn không được hỏi luôn miệng, "Mẹ, hôm nay thế nào? Mẹ ở trước mặt nhiều người tố cáo Liên Hoa sao chép như vậy có phải vô cùng hả giận vô cùng sản khoái hay không? Cô ta có sợ đến mức tay chân luống cuống cầu xin mẹ bỏ qua cho cô ta, hiện tại bị nhiều người chỉ trỏ, bị đám truyền thông phê phán bới móc lột bộ mặt của cô ta sao chép phải không?"
"Bang!" Ôn Ngữ hất mạnh tách trà mà Ôn Như cảnh đang đưa tới văng trên mặt đất, bà cắn răng cực kỳ phẫn hận, nhưng lại đè nén đến cực hạn, chỉ có thể liên tục lặp lại vài chữ, "Đó. . . . Tiểu tiện nhân đó! Cô ta! Cô ta. . . "
"Mẹ!" Ôn Như Cảnh bị hoảng sợ, cô hốt hoảng lo sợ nhìn mẹ mình, lúc này mới phát hiện, một quý bà luôn dịu dàng cao nhã từ ái như mẹ thế nhưng lại mất đi lý trí không còn dịu dàng , ánh mắt của bà tràn đầy ngoan độc cùng oán hận, âm u đến dọa người. Sắc mặt của mẹ càng tái nhợt tiều tụy hơn so với lúc bị bệnh nặng, kiểu tóc tinh xảo cũng bị rối bời đổ sụp xuống, tự nhiên già đi mười mấy tuổi!
"Mẹ làm sao vậy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Ôn Như Cảnh ôm lấy cánh tay Ôn Ngữ, lo lắng hỏi, "Không phải nói hôm nay đi phá hội trường của Liên Hoa, khiến cho tiếng xấu của cô ta lan xa không gượng dậy được sao, sao mẹ lại biến thành bộ dạng này? Là ai chọc mẹ tức giận, Liên Hoa cô ta đã làm gì, có phải cô ta thấy sự việc tồi tệ, liền ngậm máu phun người vũ nhục chúng ta?"
"Cô ta. . . Liên Hoa chết tiệt kia, tiện nhân nên bị đày xuống Địa ngục, cô ta muốn đuổi tận giết tuyệt mẹ con chúng ta! Ôn Ngữ nghe lời nói an ủi quan tâm của con gái, liền sụp đổ khóc không thành tiếng, "Hôm nay mẹ chưa ăn được thịt dê, còn khiến cho mình nhục nhã, không chỉ không có vạch trần thiết kế của con tiện nhân sao chép,ngược lại còn bị cô ta dùng một quân chiếu tướng, cô ta ở trước mặt nhiều truyền thông như vậy phản tố Ôn thị chúng ta sao chép. . . . . "
"Cái gì!" Ôn Như Cảnh sợ ngây người, "Làm sao có thể, con chuẩn bị đĩa CD cho mẹ, mẹ có chiếu không? Chỉ cần người chứng kiến mở to mắt nhìn phần tư liệu so sánh, chắc chắn đều nhận định Liên Hoa sao chép! Đây chính là thiết kế đẳng cấp của công ty FL, Liên Hoa sao chép sáng ý của họ, làm sao có thể không bị mọi người phỉ nhổ! Cô ta tố cáo chúng ta sao chép, có chứng cớ gì nói xấu chúng ta như vậy?"
Ôn Ngữ nghẹn ngào quát: "Con biết cái gì, con có biết thân phận của con tiện nhân kia là gì không! Cô ta chính là tổng giám đốc Lotus của FL, cô ta ở Mỹ một tay thành lập FL! Phần tư liệu so sánh của chúng ta có thể chứng minh cái gì, cả hai công ty này đều là Công ty của con tiện nhân. . . "
Lau nước mắt, Ôn Ngữ trừng mắt che kín tơ máu nhìn chằm chằm con gái hỏi: "Chuyện cô ta kiện lại Ôn thị, Mẹ đang muốn hỏi con. . . . Mẹ vẫn không quản lý thiết kế của công ty, nhưng mà con tiểu tiện nhân đưa ra một phần đoạn phim so sánh, một bên là thiết kế của Ôn thị, một bên là thiết kế của công ty ở Mỹ, vậy mà chúng giống đến 80%! Như Cảnh, bộ phận thiết kế đều do con quản lý, rốt cuộc có chuyện sao chép này hay không? Con mau nói cho mẹ biết!"
Hồi lâu Ôn Như Cảnh cũng chưa tỉnh hồn, Liên Hoa lại là tổng giám đốc Lotus của FL, đó là công ty thiết kế FL hàng đầu quốc tế, vậy mà nó là do Liên Hoa tự mình sáng lập dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng! Cùng so sánh với FL, nào là nhà họ Đỗ, nào là Ôn thị, nào là Thịnh Thế Liên Hoa, tất cả đều là con kiến bên cạnh người khổng lồ. . . .
Nhưng dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì năm đó Liên Hoa hai bàn tay trắng bước ra khỏi nhà, hiện tại lại có được tất cả, dung mạo xinh đẹp, tài giỏi, vinh dự, giàu có, tình yêu, từng thứ một cô cầu mà không sao có được, Liên Hoa như vậy mà lại dễ dàng đạt được!
Càng quá đáng là, sau khi Liên Hoa đã có tất cả, lại còn nghĩ đến số gia sản ít ỏi này của cô và mẹ, Liên Hoa không tiếc dùng tất cả thủ đoạn, nhất định phải bức hai mẹ con cô đến bước đường cùng! Rõ ràng Liên Hoa không thiếu thứ gì, nhưng vẫn muốn cướp công ty của cô, muốn cướp người đàn ông của cô, muốn dùng danh mục sao chép này để cướp đoạt sạch sẽ tất cả của hai mẹ con cô. . . . (Editor: ed đến đoạn này mà chịu không nổi à, lúc mình cướp chồng, cướp nhà, cướp tài sản của người ta sao không nghe hỏi 'tại sao' làm như vậy, bây giờ lại không hiểu 'tại sao' LH làm như vậy..... ta thèm <đạp> con này.)
"Như Cảnh!" Ôn Ngữ hét lớn nói, "Mẹ hỏi con rốt cuộc có sao chép hay không, mau nói rõ rang cho mẹ, đây chính là chuyện lớn sanh tử tồn vong (chuyện sống chết)!"
"À. . . à!" Ôn Như Cảnh phục hồi tinh thần lại, ngập ngừng ấp a ấp úng nói, "Không, không có sao chép. . . Chúng con chỉ là trộn lẫn lộn xộn sáng ý của các công ty nước ngoài cùn một chổ, rồi tiến hành chỉnh sửa sáng tạo lại, chắc sẽ không bị phát hiện. . . ."
"Con! Mẹ giao toàn bộ chuyện Ôn thị cho con, con. . . Sao con không có tiền đồ như vậy!" Ôn Ngữ vừa nghe, suýt nữa muốn sặc khí, "Như Cảnh, con bị kẻ lừa đảo không có đầu óc nào dụ dỗ điên rồi sao! Loại chuyện này con cũng dám làm ra! Sẽ không bị phát hiện, sẽ không bị phát hiện thì con tiện nhân làm sao có thể lấy ra chứng cứ, cô ta so sánh tường tận sáng ý bị xáo trộn của con, để cho người ta liếc mắt một cái liền nhìn ra là sao chép bắt chước!"
Nói đến đây, thoáng cái Ôn Ngữ lại già nua thêm mấy tuổi, nếp nhăn ngang dọc khắc sâu trên gương mặt già nua đầy nước mắt, bà chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng: "Con làm ra loại chuyện này, ngay cả nhược điểm cũng bị con tiện nhân nắm trong tay, muốn Ôn thị làm sao đây! Cô ta đã kết hợp với các công ty thiết kế khác khởi tố Ôn thị, chúng ta không có chổ dựa, làm sao chống lại công ty FL đẳng cấp quốc tế, đến lúc đó không bỏ ra nổi số tiền mà tòa án phán quyết, nếu Ôn thị bị con tiểu tiện nhân cướp đi, đây là con muốn mạng của mẹ phải không! Tôi làm sao lại có đứa con gái như cô vậy, ăn vụng cũng không biết chùi mép, là muốn tôi tức chết phải không. . . . ."
"Mẹ, đừng nóng giận, mẹ đừng tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe. . . " Ôn Như Cảnh sợ đến mức nước mắt ràn rụa, ôm lấy mẹ không ngừng an ủi bà nói, "Mẹ yên tâm, không có việc gì, nhất định chúng ta không sao, Ôn thị là của chúng ta, ai cũng không đoạt được. . . "
"Như Cảnh mệnh khổ của mẹ, hai mẹ con chúng ta đều đáng thương, con tiện nhân kia nhất định không muốn chúng ta có cuộc sống tốt đẹp. . ." lòng mẹ thương con của Ôn Ngữ lại cuồn cuộn tuôn ra, những lời chỉ trích con gái vừa rồi lại không cánh mà bay, bà ôm con gái khóc rống nước mắt chảy ròng, giống như một mụ đàn bà chanh chua chửi đổng ác độc nguyền rủa Liên Hoa, "Con tiện nhân kia làm nhiều việc ác, nhất định sẽ gặp báo ứng, cô ta phải bị đoạn tử tuyệt tôn cả đời bất hạnh, sau khi phải chịu tất cả tra tấn sau thì bị đày vào mười tám tầng Địa ngục. . . Nếu cô ta thật sự cướp đi Ôn thị, mẹ sẽ đập đầu chết trước cửa nhà cô ta, để cho tất cả mọi người biết cô ta là loại đàn bà ác độc thế nào, cô ta vì tiền bức chết mẹ, mẹ cũng không tin còn có người nguyện ý làm ăn buôn bán với người như vậy. . . ." (Ed: ta thật chịu không nổi hai mẹ con nhà nỳ, vừa đánh trống vừa la làng à)
"Mẹ, mẹ đừng như vậy, hai mẹ con chúng ta cũng không ai được bỏ ai, mẹ đừng nói lời như vậy. . . . Ôn thị là do chúng ta khổ cực mới có được, nhất định sẽ có biện pháp bảo trụ nó. . . " Ôn Như Cảnh khóc nức nở an ủi mẹ mình, một ý nghĩ trong đầu chợt lóe, cô giật mình nhớ tới, "Đúng rồi, con đi tìm Yến Thừa, anh ấy nhất định sẽ giúp chúng ta, con phải đi cầu xin bác Đỗ, bọn họ nhất định sẽ giúp chúng ta chống án, Ôn thị sẽ không bị cướp đi!"
Nói xong, Ôn Như Cảnh muốn lao ra cửa đi liền.
"Con là kẻ đần độn mà, vẫn là con nghĩ người nhà họ Đỗ là kẻ ngốc! Con đã quên mấy ngày hôm trước con nghe được lời nói của Yến Thừa, cậu ta đã quyết định muốn đá con đi, còn muốn giúp con tiện nhân cướp lại Liên thị, bây giờ con còn đi cầu cậu ta, không phải tự mình đi nghe chửi sao!" Ôn Ngữ túm chặn con gái đổ ập xuống quá xúc động mắng Ôn Như Cảnh, "Nhà họ Đỗ có một người nào ngồi không, mặc dù mấy năm gần đây con cùng Yến Thừa kết giao yêu đương, cũng chưa có kết hôn nếu không được pháp luật bảo đảm, người nhà họ Đỗ còn không muốn chuyện của mẹ con chúng ta đá được liền đá đi sao! Nhất là trong tình huống bây giờ, Ôn thị sẽ bị mấy công ty thiết kế đẳng cấp ở Mỹ liên kết khởi tố, chắc chắn nhà Đỗ chỉ sợ tránh né không kịp, làm sao có thể giúp chúng ta!"
"Vậy bây giờ làm sao hả mẹ, chúng ta làm sao bây giờ. . . " Ôn Như Cảnh nghe mẹ nói, tay chân đều lạnh buốt, "Chúng ta liền khoanh tay chịu chết không có cách nào sao. Ngoại trừ nhà họ Đỗ có thể giúp chúng ta, chúng ta còn có thể làm gì bây giờ? Nếu Yến Thừa đồng ý giúp chúng ta, thỉnh cầu tác động bác Đỗ ra tay, bác ấy nhìn Liên Hoa từ nhỏ đến lớn giống như là cha và con gái, lời bác ấy nói nhất định Liên Hoa sẽ nghe, như vậy có thể hóa giải hết chuyện này! Bằng không, hai mẹ con chúng ta rơi vào tay Liên Hoa, thật sự là chết không có chổ chôn. . . ."
Ôn Như Cảnh không biết là ông cụ Đỗ đã sớm cùng Liên Hoa trở mặt, lời nói của ông cụ đã không hề có phân lượng. Nhưng bây giờ cô cũng chỉ có thể nắm lấy cái cơ hội hư vô mờ mịt này, ép buộc bản thân tin tưởng, cách này nhất định có hiệu quả, chỉ cần nhà họ Đỗ nguyện ý giúp đỡ, chắc chắn Ôn thị sẽ không có việc gì. . . .
"Đúng. . . Đây là cách duy nhất, chúng ta phải là cho nhà họ Đỗ cùng đứng chung một chổ với chúng ta, nhất định phải khiến cho Yến Thừa vĩnh viễn đứng bên cạnh con, làm cho ông cụ Đỗ thừa nhận con là con dâu của ông ấy. . . " Ôn Ngữ cũng nhìn thấy con đường hi vọng, lầm bầm tự mình nhắc mãi.
Suy nghĩ thật lâu hết lần này đến lần khác, đột nhiên Ôn Ngữ nắm dùng sức nắm lấy cánh tay con gái, mắt lộ ra ánh sáng mảnh liệt kiên quyết, giống như con Sói đói chất vấn con gái: "Như cảnh, con nói cho mẹ biết, con cùng Yến Thừa hoan ái gần đây nhất là lúc nào, chuyện sinh hoạt của các con trong lúc đó đều nói cho mẹ biết!"
"Mẹ!" Ôn Như Cảnh kinh ngạc, "Mẹ hỏi cái này để làm gì, cái này có thể giúp gì sao. . . ."
Móng tay Ôn Ngữ đâm thật sâu vào trong cánh tay con gái, gần như điên cuồng thúc giục nói: "Nói mau! Chu kỳ sinh lý của con, số lần các con sinh hoạt vợ chồng nói rõ ràng cho mẹ! Tất cả đều dựa vào con, bây giờ còn thẹn thùng cái gì, chính sự quang trọng hơn!"
Ôn Như Cảnh lo lắng không yên, nhưng cũng do mẹ nghiêm khắc ép hỏi nên thật thà trả lời đầu đuôi gốc ngọn, Ôn Ngữ trầm tư một lát, cười ha ha quát: "Trời không tuyệt đường ta, vận mệnh vẫn đứng về phía chúng ta!"
Kéo lỗ tai con gái qua, Ôn Ngữ nhỏ giọng bên tai Ôn Như Cảnh nói ra kế hoạch của mình.
Đợi đến lúc bà nói những việc cần thiết xong, sắc mặt Ôn Như Cảnh đã trắng bệch, hai mắt rưng rưng, môi cô run run, lại không thể tập trung nói ra thành câu: "Mẹ. . . Này. . . Sao mẹ. . . Con. . . "
Ôn Ngữ dịu dàng vuốt ve hai má con gái, giọng điệu trong miệng lại âm trầm nghiêm khắc kinh khủng đến cực điểm: "Như Cảnh, con ngoan nhất, hoặc là bây giờ nghe lời mẹ sau này gả cho Yến Thừa cả đời làm quý bà; hoặc là bị con tiện nhân Liên Hoa cướp đi tất cả, mẹ con chúng ta chỉ có con đường chết. . . Tự con chọn đi."
"Con. . . Con nghe lời mẹ. . . ."
Ôn Như Cảnh run rẩy một hồi lâu, cuối cùng nhẹ giọng nói ra lời đồng ý. Cô gắt gao nhắm mắt lại, để nước mắt chậm rãi từ trong hốc mắt chảy xuống.
|
Chương 140: J Có Chuyện Muốn Nhắn! « Chương sauChương tiếp »
Năm ngày sau đó, Liên Hoa ở bên trong phòng của con trai trong nhà, bất đắc dĩ liên tục cùng Tiểu Bạch giằng co với nhau.
"Mẹ, hôm nay con buồn ngủ, không đi ra ngoài!" Tiểu Bạch dùng tấm chăn mỏng quấn quanh mình thật kín, dùng sức đem mặt mình chôn vào trong cái gối, lắc lắc thân thể nhỏ nhắn của mình không chịu xuống giường, âm thanh mềm mại êm ái của bé rầu rĩ nói, "A, con buồn ngủ quá a, vừa động đậy đều không muốn động . . . . ."
"Tiểu Bạch!" Liên Hoa dùng sức xốc chăn lên, lộ ra thân mình nhỏ nhắn tròn vo như cục thịt của Tiểu Bạch, khe khẽ vỗ mông nhỏ của con trai, Liên Hoa cười nói, "Tiểu Bạch. mùa hè nóng vậy, con muốn mình chôn ở trong chăn ngột ngạt đến ngã bệnh có phải không? Mau đứng lên, đã gần mười một giờ rồi, con ngủ gì nữa!"
"Buổi sáng con học cho nên mệt mỏi, bây giờ một chút sức lực cũng không có, con cần phải ngủ. . . . . ." tiểu pp của Tiểu Bạch vểnh lên tiếp tục nằm lỳ trên giường, hạ quyết tâm tuyệt đối sẽ không xuống giường, ăn vạ phất phất tay, bé nói thẳng, "Mẹ đi làm đi, con sẽ ngoan ngoãn ở nhà, con đang ngủ, tạm biệt mẹ. . . . . ."
"Không cho phép chơi xấu như vậy! Ai nói mình là nam tử hán đại trượng phu , ai nói mình là người đàn ông duy nhất trong nhà, bây giờ sao lại dám làm không dám nhận, làm sao để mẹ dựa vào con đây!" Liên Hoa dở khóc dở cười đối với con trai, chỉ có thể không ngừng thuyết phục, "Đừng giả bộ ngủ , mẹ biết con chính là không chịu đi ra ngoài gặp cái người mà con sợ hãi kia! Tiểu Bạch, lúc ban đầu con làm cũng không biết sợ hãi, sao bây giờ lại biết sợ hãi rồi hả? Là con trai mẹ nên thoải mái đi cùng mẹ, đi nhận lỗi của con và thành thật xin lỗi, sau đó đem đầu đuôi gốc ngọn sự việc nói ra, bằng không mẹ sẽ tức giận ! Mẹ tuyệt đối không có con trai không dám đối mặt với sai lầm của mình như vậy!"
"Mẹ!" Tiểu Bạch đột nhiên ngẩng đầu lên, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì thời gian dài chôn đầu vào gối nên mặt đỏ lên đổ mồ hôi, giống như chiếc bánh bao nhỏ đỏ ửng rất đáng yêu, bé bĩu môi, căm giận vung quả đấm nhỏ, hét lên, "Mẹ, con không phải không dám đi gặp chú ấy đâu! Con khi nào không dám đi nhận sai, không dám đi xin lỗi, con tuyệt đối là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, tại sao mẹ có thể nói con như vậy, con là con trai bảo bối của mẹ mà!"
Liên Hoa buông tay hỏi: "Được, con trai bảo bối, con nói, vì sao con không chịu rời giường, không chịu cùng mẹ đi ra ngoài, không chịu đi gặp Chú Mục ?"
Tiểu Bạch lập tức cúi mặt xuống: "Là con không muốn đi gặp chú ấy thôi, tên đại phôi đản đáng ghét như vậy, ở Mỹ tung ra nhiều tin tức rách nát như vậy, còn không biết xấu hổ quấn lấy mẹ. . . . . . sao da mặt chú ấy lại dày như vậy, cũng dạng như vậy , còn dám tiếp tục ý đồ bất chính với mẹ. . . . . ."
Thời gian trước bé vừa chỉ huy J diệt uy phong của Mục Thần đại phôi đản, ở Mỹ muốn làm danh tiếng thật lớn, hiện tại Mục Thần đại phôi đản trở lại , nhất định là bởi vì bé gần đây muốn J điều tra chuyện của Ôn thị và Đỗ gia , làm cho Mục Thần đại phôi đản có cơ hội nghỉ ngơi, xử lý xong xuôi cục diện rối rắm ở Mỹ. . . . . .
Một ý nghĩ khác trong đầu Tiểu Bạch nhưng sao bé không biết xấu hổ mà nói ra khỏi miệng chứ, thực ra cũng bởi vì mẹ mới nói ra cái nguyên nhân kia nên bé nghĩ không muốn đi gặp Mục Thần. . . . . . Hôm nay mẹ muốn ép bé đi xin lỗi tên trứng thối kia! Ngẫm lại bé thật sự cảm thấy không cam lòng! Liên Tĩnh Bạch bé đối phó với Mục Thần đại phôi đản đang thèm nhỏ dãi mẹ của bé, không được để trứng thối cướp đi mẹ của mình, sai chỗ nào chứ! Để cho bé đi cúi đầu xin lỗi tên trứng thối , bé làm sao cũng không cam tâm!
"Tiểu quỷ bụng dạ hẹp hòi, con lại bắt đầu nói những lời như thế . . . . . ." Liên Hoa vỗ vào đầu con trai một cái, "Con muốn mẹ nói bao nhiêu lần, Mục Thần cùng mẹ chỉ đơn thuần là bạn bè quan hệ hợp tác, chú ấy không có một chút khả năng nào trở thành của ba của con . . . . Không được tùy hứng, đi thay quần áo nhanh lên, buổi trưa chúng ta cùng đi ăn cơm, con nhất định phải đi xin lỗi Mục Thần, một chút cơ hội trả giá cũng không có!"
Tiểu Bạch như muốn ăn vạ: " Con không đi! Con suốt ngày đều muốn ở trong nhà --"
"Liên Tĩnh Bạch!" Liên Hoa hơi hơi nghiêm mặt, "Thức dậy đi tắm rửa người đầy mồ hôi của con, sau đó thay quần áo mang giày, bây giờ ngay lập tức!"
"Được rồi . . . ." Tiểu Bạch phát cáu, nếu tranh cãi thêm với mẹ, nhất định bé sẽ chọc mẹ tức giận.
Tiểu Bạch yên lặng bò dậy, mang đôi dép lê nhỏ nhắn đi tắm. Bé cũng biết có thu hoạch tốt, hôm nay có thể nghe được những lời này của mẹ, mẹ cam đoan không cho Mục Thần đại phôi đản cơ hội, điều này có còn hơn không~~
Liên Hoa nhìn theo Tiểu Bạch chạy đi, thở dài, cũng xoa xoa thấm mồ hôi trên trán, aizzz, con trai đã lớn, thật sự là không nên mang theo! Mỗi lần cùng bé tranh luận loại sự tình này đều là một phen tra tấn vất vả. . . . .
Nửa tiếng sau, hai mẹ con đã chuẩn bị xong, Liên Hoa còn nghiêm túc kiểm tra lại quần áo của con trai, vừa lòng gật đầu, chợt nhớ tới một chuyện, cô lên tiếng hỏi: "Tiểu Bạch, mẹ cho phép con làm chuyện đó sao, có phải cùng tên hacker J kia liên lạc không? Hôm nay chú Mục chính là muốn hỏi con vấn đề này, J làm sao trả lời con, con nói chi tiết cho chú Mục, cũng không được phép tùy tiện nói bừa nha!"
"Mẹ để cho con làm việc, con lúc nào quên đâu. . . . . ." Tiểu Bạch đắc ý nhếch cằm lên, "Mẹ yên tâm, J hồi âm con đều nhớ rõ, nhất định sẽ hoàn toàn nhắn dùm cho chú ấy!"
"Vậy là tốt rồi." Liên Hoa nắm lấy bàn tay mềm mại của con trai, tạm biệt thím Ngô, rồi đi ra khỏi nhà.
Lái xe Tiểu phi đã chờ ở trước cửa , Liên Hoa cùng Tiểu Bạch lên xe, Tiểu phi liền nhấn chân ga, vững vàng lái về phía Hướng Nhật.
Thấy hai mẹ con xuống xe đi vào khách sạn, Mục Thần liền cười tiến lên đón tiếp: "Liên Hoa, Tiểu Bạch, hai người tới rồi !"
"Mục thần, để anh đợi lâu." Liên Hoa nhéo tiểu pp của con trai, nói với Tiểu Bạch, "Tiểu Bạch, chào chú đi!"
"Chào. .Chú. . Mục" Tiểu Bạch không cam lòng kéo dài giọng điệu chào hỏi Mục Thần, chào xong liền tránh núp sau lưng Liên Hoa, mắt cũng không thèm nhìn Mục Thần một cái.
"Chào Tiểu Bạch" Mục Thần không thèm để ý , một đôi mắt màu lam tràn ý cười nhìn hai mẹ con, "Thời gian không còn sớm, chúng ta vào chỗ gọi món ăn đi!"
Ba người đi vào gian phòng tinh xảo thoải mái, gọi vài món ăn, không lâu sau, toàn bộ đồ ăn đều được đưa lên bàn, người phục vụ khom người, đóng cửa lại rồi rời đi.
Liên Hoa thoáng nhìn Tiểu Bạch không coi ai ra gì, đang chuẩn bị cầm đôi đũa nhỏ ăn, ánh mắt sắc bén đảo qua, làm cho Tiểu Bạch nhất thời để đũa xuống, ánh mắt lóe ra tia thấp thỏm không yên.
Liên Hoa lành lạnh nhìn chằm chằm Tiểu Bạch, giọng nói mang theo uy hiếp hỏi con trai: "Tiểu Bạch, không phải là con đã quên, vừa rồi con còn nói con có lời gì muốn nói với chú Mục, con muốn nói cái gì?"
"Hả, Tiểu Bạch muốn nói gì?" Mục thần có chút hăng hái hỏi, "Muốn nói cái gì cũng được nha." Trên mặt anh là nụ cười dịu dàng hiền lành, Mục Thần đã quyết định muốn làm cho Tiểu Bạch này cảm động một chút, anh sẽ lấy thiện ý làm tan đi sự phản kháng của Tiểu Bạch, tiểu tử kia một ngày nào đó có thể tiếp nhận anh.
"Đúng. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . ." Tiểu Bạch cắn răng đấu tranh tâm lý một lúc, rốt cục không cam lòng không muốn nói ra những lời này, "Con không nên đùa dai, không nên lấy chuyện làm ăn của Moon ra đùa giỡn, sự kiện kia ở Mỹ gây ra ảnh hưởng xấu như vậy, đều là lỗi của con. . . . ."
"Ha ha, Tiểu Bạch, việc không liên quan đến con, cũng không phải lỗi của con, không cần áy náy !" Mục thần cười ha ha, yêu thương nhìn Tiểu Bạch, anh an ủi nói, "Nói đến cùng vẫn là chú Mục trước kia làm chuyện sai lầm, cũng là Moon thực sự quản lý và khoa học kỹ thuật chỗ thiếu hụt, đều cùng lúc này bộc phát ra. Bây giờ Tiểu Bạch đói bụng không, chúng ta ăn cơm, chuyện kia đừng nhắc lại nữa!" Nói xong, anh gắp đồ ăn mà Tiểu Bạch thích yêu nhất, ý là lấy lòng nhóc con kia một chút.
|