Trước tiên, tớ gửi lời cảm ơn tới Mommy97,Tieujuwaj...(nhân vật đại diện hay cmt mà tớ biết nhé) -Người vẫn luôn theo dõi tr của tớ từ đó tới giờ. Thời gian này tớ sẽ cố gắng đăng truyện thường xuyên để mọi người có thể bắt kịp với tác phẩm( Bên wattpat đăng được kha khá rồi đấy!) Mong được giúp đỡ và ủng hộ! Cháp 13: Người vào phòng cuối cùng
Cánh cửa phòng 103 khẽ mở...Ngân thôi không ghì dao vào mặt Nhược Phong. Cô bé nhìn người con trai mới bước vào lòng thầm nghĩ “Lẽ ra nên nhanh tay hơn chút nữa” Nhược Phong nhìn về phía cửa, nó nhẹ nhếch mép. Nếu đó là ngày xưa hoặc là khi nó chưa biết sự thật về sự phản bội thì ắt hẳn anh chính là vị cứu tinh của Phong. Còn bây giờ thì...quả là một cơn ác mộng. Phong chẳng chút biểu cảm, ánh mắt tẻ nhạt liếc nhìn Minh. Anh ta cũng nhanh đấy chứ. Hạ Minh tiến vào, ánh mắt nhìn Nhược Phong hằn lên những tia máu đỏ màu thù hận. Minh kìm chế cảm xúc, thôi không nói ra những từ thâm độc. Anh kéo Di Ngân dậy, giọng nói có vẻ trách móc.
- Em đã không gọi anh!? - Em chỉ là...muốn mọi chuyện xong xuôi rồi mới gọi cho anh...em xin lỗi mà. Ngân bám lấy tay Minh ra vẻ nững nịu Hạ Minh gạt bỏ tay Di Ngân, anh quay sang chỗ Nhược Phong cúi xuống kéo nó dậy. Thái độ vẫn như xưa...vậy là sao? - Đại ca có sao không? Cả nó và Ngân đều ngạc nhiên trước thái độ của Minh. Ngân vội chạy lại nói nhỏ với Minh :”Cô ta biết anh là gián điệp rồi”
Minh như đã hiểu nhưng anh vẫn kéo Nhược Phong dậy.Nhưng rồi ngay trong vài giây ngắn ngủi sau đó, khi mà Nhược Phong đang loạng choạng đứng lên thì Minh liền thẳng tay xô ngã nó. Phong đập người xuống sàn, cánh tay bị giật lại phía cửa sổ. Cái đau thắt chặt.
- Nếu như là ngày trước tôi sẽ hỏi cô như vậy. Đúng không? Minh bỗng thay đổi ngữ điệu, anh ngồi xuống, nâng cằm nó lên rồi lên tiếng. - Những nếu cô biết hết rồi thì tôi cũng chẳng giấu gì nữa. Hôm nay sẽ là một ngày đáng nhớ đây!
Minh quàng vai Di Ngân tiến về phía ghế ngồi. Anh ta...có phải là người mà nó luôn coi là anh không?! Thật thất vọng...
Tiếng đồng hồ chạy hòa cùng tiếng mưa. Một thứ tạp âm dai dẳng. “Lạch cạch” Ngân và Minh đang dùng bữa phụ ở giữa phòng, tiếng dao dĩa va vào nhau thê lương nhường nào. Ngay cả Ngân cũng không hiểu nổi Minh, anh vẫn bình thản ngồi ăn trong khi kẻ thù lớn nhất của cuộc đời anh đang ở ngay trong phòng... Ngân vừa chắt sữa vào cốc vừa nhìn Minh khó hiểu. - Đừng nhìn anh như thế, sữa đổ ra ngoài rồi kìa. - Anh định làm gì cô ta? Minh ngoảnh mặt về phía góc phòng, một tia tàn độc sâu trong ánh nhìn. - Chẳng định làm gì, chỉ là đòi lại một số thứ vốn không thuộc về cô ta thôi.
Minh đã cho người dọn bàn, anh kêu Di Ngân ra khỏi phòng nếu không muốn thấy cảnh đẫm máu nhưng cô bé không chịu. Minh đã tiêm cho Phong một liều thuốc mê loại nhẹ. Anh muốn nó tỉnh lại đúng lúc đau đớn nhất. Chuông đã kêu hồi thứ 12...Căn phòng ấy vẫn chưa hề yên giấc.
...Phòng 49 - Cửa phòng đã khóa trái rồi cậu chủ? E rằng cô ta... Evil ngả đầu vào thành giường. Hắn không hề muốn ra mặt vào lúc này. Mọi chuyện sẽ đi đến đổ vỡ...và điều đó là điều cấm kị ngay từ khi hắn quyết định tham gia trò đùa này. Nhưng còn chiếc nhẫn. Evil tìn rằng cô ta sẽ bảo vệ chiếc nhẫn của hắn...còn tính mạng của cô ta?...điều này thì hắn không đảm bảo rằng nó sẽ được bảo toàn. Cần một kế sách vẹn toàn cho cả đôi bên...
Phòng 102...
Phong Hàn đang nằm dài trên ghế salon, hắn đã ném cái máy chơi game xuống sàn ngay sau khi màn hình hiện dòng chữ Game Over. Hàn đã nghe thấy tụi con gái bàn tán với nhau chuyện Nhược Phong bị bắt. Chắc Di Ngân sẽ hạnh phúc lắm đây. Và hắn thấy khó chịu khi nghĩ về điều đó. Bọn họ sẽ làm gì con bé? Nếu chỉ là đánh đập hay tra tấn về thể xác thì hắn đoán cũng chả là gì với con nhỏ ngang ngược đó đâu. Càng nghĩ Hàn càng tò mò...chúng sẽ làm gì nào? Thật sự không thể ngồi yên một chỗ thế này được.
Phòng 103... Nhược Phong đã tỉnh lại, nó cựa người, nhưng...toàn thân không thể nhúc nhích! Gượng đầu ngồi dậy...Giờ thì không chỉ một bên cánh tay bị chói mà là...cả người nó bị buộc chặt trên một cái bàn. Chính xác thì đó là bàn mổ! Phong cố vùng vẫy nhưng tất cả chỉ là vô ích. Ánh đèn bàn bỗng chốc bật mở, Minh hất đèn về phía mặt Phong. Căn phòng bừng lên chút ánh sáng ít ỏi.Nhược Phong quay đầu đi, nó không biết Hạ Minh đang định làm gì?
Minh kéo cằm nó về phía ánh đèn sáng chói, anh nhìn nó đầy thù hận. Bản chất thật sự của anh đã lộ diện hết, bao nhiêu năm qua trước mặt Phong Minh đã phải sống cuộc sống giả tạo, nghe lời, không bao giờ chống cự. Sự nín chịu nhiêu đó là quá đủ. Minh đã sung sướng biết nhường nào khi ông trùm EL tuyên bố tuyển chọn người thừa kế. Nếu không là anh thì nó cũng sẽ chết bỏ xác ở cái nơi xa lạ này. Và cái mục đích trả thù, đòi lại những thứ thuộc về mình của Minh cũng đã đến lúc được thực hiện.
Nhược Phong trừng mắt nhìn Hạ Minh, quả thật nó không thể đoán được người hãm hại nó lại chính là người thân cận nhất. Vì sao vậy? Đã có chuyện gì xảy ra với anh ta vậy? Mười mấy năm nuôi nấng của gia đình nó không đủ để anh ta từ bỏ bộ mặt giả tạo đó sao?
Minh quay sang đĩa dụng cụ y tế ngay bên cạnh, anh đeo đôi găng tay. Tiếng kim loại trong khay va vào nhau khiến Phong dựng tóc gáy. - Tại sao? Phong lên tiếng hỏi trong khi Minh đang chuẩn bị dụng cụ. - Ý cô là tại sao tôi lại phản bội cô? Minh “hừ” nhẹ một tiếng rồi quay ghế sang phía Nhược Phong. - Chí ít thì cô cũng có quyền được biết lí do vì sao mình bị người cận vệ thân cận 15 năm phản bội đúng không? - Tôi cũng đã từng có một gia đình bình thường, có ba, mẹ và cả một cô em gái. Sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra nếu như chúng tôi không đến sống ở thành phố bẩn thỉu của cô. Biết tại sao thành phố Gangster chỉ có mình cô là con gái không? Chẳng phải như những gì cô biết đâu...Là bởi vì: Ba cô đã giết hết phụ nữ trong thành phố đấy, những người còn sống thì sẽ bị ông ta lấy đi màng mắt. Lấy để làm gì hả? Để ghép màng mắt cho con gái của ông ta-Hạ Nhược Phong. Hình như cô đã bị hỏng giác mạc trong trận hỏa hoạn kinh hoàng năm cô lên 5 tuổi...Con quái thú đó đã lấy đi ánh sáng của tất cả những ngường chung nhóm máu với cô. Mẹ và em gái tôi cũng chẳng ngoại lệ. Thật may mắn khi cô khớp với màng mắt em gái tôi hiến... ít nhất thì cô cũng nhìn thấy ánh sáng trong mười bảy năm qua. Còn nó và mẹ tôi hả? Chỉ có thể sống trong bóng tối của địa ngục thôi. Cảm nhận được không ...HẢ?
Minh nói một hơi dài, anh như không kìm chế được cảm xúc nữa. Câu chuyện về quá khứ ấy đã trỗi dậy con ác quỉ trong người anh. Một gia đình đã tan vỡ chỉ vì Nhược Phong...anh đã đau đớn đến nhường nào mỗi khi nhìn vào ánh mắt của nó...Nhưng giờ thì mọi chuyện sẽ khác, cô ta sẽ phải trả lại cho anh tất cả và nhận lại những gì đau đớn nhất mà anh đã phải chịu đựng.
Nhược Phong đờ người...Nó đã cướp đi từ Minh một gia đình. Đôi mắt này cũng chẳng phải của nó, tất cả chỉ là cướp giật từ tay người khác, chính nó cũng ghê tởm mình. Thành phố mà Phong luôn cho là vị trí số một thì ra lại là nơi ám ảnh của hàng ngàn người...mọi thứ liên quan tới nó đều kinh tởm...
- Nỗi đau đó cô không thể hiểu được đâu. Một vị tiểu thư luôn được nâng niu cẩn thận, sống cuộc sung sướng như cô thì mãi mãi không hiểu được sự mất mát to lớn đó! Hạ Minh cố trấn tĩnh lại, anh ngồi xuống ghế ngay cạnh Nhược Phong, cánh tay chạm vào đĩa inox, những ngón tay chạm nhẹ vào con dao mổ lạnh ngắt. Minh cười hờ, anh bật ngọn đèn cồn lớn lửa. Hơ con dao bên trên... Minh đã chờ giây phút này từ rất lâu rồi, anh đã thèm khát được lấy lại những gì mà ba nó đã cướp mất từ gia đình anh. Anh hiểu rằng nó chẳng hề bị tổn thương về tinh thần và nếu có thì cũng chẳng ai có thể phát hiện ra điều đó bởi gương mặt kia chưa từng biết biểu cảm. Vậy nên cách anh có thể làm là để Phong đau đớn về thể xác.
Minh đeo đôi gang tay trắng, anh soi nhẹ con dao mổ sáng loáng dưới ánh đèn. - Tôi sẽ lấy lại tất cả những gì cô đã cướp của tôi. - Lấy đi ! Câu nói như thách thức Minh, anh nghiến quai hàm. Thái độ của Phong làm anh như muốn điên lên vậy. - Đại ca! Cô sẽ phải chịu đựng nỗi đau thấm tận tim can, chẳng hề có một dù chỉ là tí tẹo thuốc mê nào tiêm vào người cô đâu. Giống như cách mà ba cô đã làm với tất cả chúng tôi vậy...Hahaha
Hạ Minh đè đầu Nhược Phong xuống, anh dùng dây ghim đầu Nhược Phong vào bàn mổ. - Vĩnh biệt ánh sáng đi! Cầu nguyện rằng cô sẽ sống!
Hạ Minh kê con dao lên quầng mắt của Nhược Phong, anh đưa nhẹ một đường như để phác qua đường mổ. Máu lách qua da tí tách. Nổi lên thành những giọt đỏ căng mọng. Di Ngân vội chạy ra ngoài, cô bé không can đảm để nhìn cảnh tượng tiếp theo. Cánh cửa nhẹ ẩn ra và không hề khóa chốt... Vài giây ngắn ngủi sau đó cánh cửa phòng 103 lại bật mở, một người con trai với ánh mắt tàn độc và cực kì thâm hiểm chậm bước vào, dáng đi hống hách chẳng để ý ai, biểu cảm trên nét mặt tựa như chuyện thường thấy. Hắn ngó qua phòng khách, hành động đã quá quen thuộc với căn phòng...
Hạ Minh đang phác họa nốt bên mắt còn lại, đường cắt đã được xác định, anh thay dao mổ. Lựa trên khay một cái dài nhọn và sắc hơn, nung trên ngọn lửa đèn cồn ở nhiệt độ vừa đủ. Anh nhẹ đặt lưỡi dao xuống quầng mắt, nhẹ dí xuống phần xương ngay dưới mí, nụ cười mãn nguyệt... Anh đã sẵn sàng để cảm nhận cảm giác hạnh phúc nhất trong cuộc đời này. Cảm giác mà anh đón đợi mười mấy năm qua. Không từ ngữ nào có thể diễn tả hết những gì đang thường trực trong tâm trí Minh.
“Cạch”
Cánh cửa thông với phòng khách khẽ mở, Minh giật mình quay người lại...anh bàng hoàng với con người đang đứng trước mặt - Cậu đang làm gì người tình của tôi vậy?
Phong Hàn ngồi xuống chiếc ghế trống trong phòng, hắn chẳng thèm liếc nhìn Hạ Minh dù chỉ một lần. Minh đờ người trước hành động và câu nói của Hàn. Không thể nào có chuyện đó. Nhược Phong không thể là người yêu của Phong Hàn. Chẳng phải họ có thù oán với nhau sao?
- Trong khi tôi còn tử tế thì cởi trói cho bồ của tôi đi. Minh ném con dao xuống khay, tiếng “xoàng” vang lên đầy vẻ không cam chịu. Anh căng mắt ra nhìn Nhược Phong, tia máu tức giận hằn lên rõ mồn một. Minh cố tình quệt qua cánh tay của Phong, gỡ dây thật mạnh chỉ để xả bớt cơn tức giận của mình. Phong khẽ “a” lên một tiếng. Nỗi đau ấy đã không thể kìm nén vào bên trong.
- Bỏ thái độ đó đi! Phong Hàn khẽ liếc nhìn Nhược Phong, hắn chau mày khi thấy mấy vết rách trên gương mặt của nó. “Một đứa con gái kì lạ!” Không phản kháng, không thái độ, không biểu cảm,...ắt hẳn tâm hồn cô ta chất chưa nhiều thứ lắm...
Hạ Minh quẳng chỗ dây chói vào góc tường, anh hằm hè đi ra khỏi phòng không quên cúi chào Phong Hàn. Đã có thêm một cái gai trong mắt cần phải nhổ bỏ. Đó chính là Phong Hàn. Minh sẽ phải cẩn trọng hơn trong những lần phục thù sau...Anh cũng sẽ chẳng nhún nhường trước Phong Hàn một lần nào nữa đâu!
|
S nhược phong cứ mãi phải chịu đựng z chứ. Tội nghiệp phong lắm tg oi
|
|