Người Tình Của Đại Ca
|
|
CHƯƠNG 4 PHẦN 3
Đối với sự uy hiếp của cô, anh tuyệt không để ý, ngược lại còn cười đến thực ngọt ngào. Anh thích cô vì anh mà ghen, bởi vì điều này chứng tỏ cô coi trọng anh.
“Anh sẽ không cho em có cơ hội bỏ chồng đâu.” Lập tức nâng cằm của cô, khéo léo hôn lên đôi môi như mật của cô.
Lại một lần nữa, Vương Ninh Hinh không hề phòng bị, lâm vào hoàn cảnh bị kích thích, cô phản xạ tính giãy giụa, lập tức lại bị hòa tan. Anh hôn như vậy thật thân thiết, lại ôn tồn, giống như che chở cho bảo bối, cô rõ ràng cảm nhận được sự trân trọng, yêu thương của anh với mình.
Vương Ninh Hinh chỉ cảm thấy hồn phách như bị hút đi, chìm đắm trong nhu tình ngọt ngào, cô không muốn, muốn đẩy anh ra nhưng lại càng khiến anh mãnh liệt hơn.
“Em… vì sao?” Diêm Tính Nghiêu trừng mắt nhìn cô, khẩu khí bất mãn giống như bị đoạt mất bảo bối, khuôn mặt đỏ bừng, tóc rối rối, như bị tạt nước lạnh nên có chút hung hăng.
“Em… em có bệnh, có bệnh độc…” Cô thật sự vô tội.
“Bệnh như vậy thì độc cái gì, anh không sợ!” Nói xong lại hướng đến cánh hoa kia định tiếp tục.
“Không được!” Vương Ninh Hinh lập tức vươn bàn tay nhỏ bé che cái miệng của anh lại, cô băn khoăn, vạn nhất anh hôn quá rồi thú tính nổi dậy… thì cô phải làm sao? Lần trước cô cơ hồ còn không thể chống cự lại sự xâm nhập của anh, huống chi lại ốm yếu như hiện tại?
Khóe mắt thoáng nhìn anh, rất có bộ dáng hoành hành ngang ngược, cô lập tức chuyển khẩu khí, vẻ mặt đáng thương nhìn anh. “Người ta đã giữa trưa rồi mà chưa ăn cái gì, hiện tại bụng rất đói.” Cô nắm tay anh nói: “Anh đi ra giúp em tìm đồ ăn được không?”
“Này… được rồi!” Tuy rằng còn muốn hơn nữa, nhưng vị hôn thê của anh, cũng không phải là có kinh nghiệm phong phú, nhiệt tình như lửa giống những bạn tình trước kia của anh, nếu thực dọa cô, chỉ sợ người khổ là anh! Anh không tình nguyện thở dài, với tay đến đầu giường, “Em thay lễ phục này trước, rồi chúng ta xuống dưới tìm chút gì đó ăn tạm, cũng không nên ăn no, để tránh không ăn được tiệc tối.”
“Tiệc tối?!”
“Là tiệc đính hôn của chúng ta, bà nội nói hôm nay là ngày hoàng đạo, cho nên quyết định đêm nay tổ chức lễ đính hôn cho chúng ta. Có điều em yên tâm, anh lo thể lực của em không thể chịu nổi, bởi vậy em có thể nghỉ ngơi tùy thích, lần này cũng chỉ mời người thân và vài người bạn tham dự thôi.”
Nghĩ đến khi anh đi vào Vương gia, ở đại sảnh gặp một gã nhã nhặn, tuấn tú trẻ tuổi, anh nói cái gì mà… Hinh tiểu thư có thể đi thưởng thức nhạc hội…
Bởi vậy, Diêm Tính Nghiêu quyết định muốn cô đến Diêm trang ở cùng anh. Cứ như vậy, anh chẳng những có thể gặp cô thường xuyên, gia tăng cơ hội tiếp xúc, cũng làm cho cô quen với sự tồn tại của anh, lại có thể đoạn tuyệt với những gã có ý định với cô.
Đương nhiên đây chỉ là anh lén quyết định, Hinh nhi nhất định không đồng ý, cho nên… anh gian trá nở nụ cười, đợi đến Diêm trang, anh sẽ bắt cô phải ở lại, đến lúc đó cô cũng hết cách.
“Có cần phải gấp đến như vậy không?” Đương nhiên chỉ là nói vui, với điều kiện như Diêm Tính Nghiêu, có rất nhiều nhà có con gái tranh nhau muốn gả cho anh. Diêm gia lựa chọn Vương Ninh Hinh, người ta chỉ biết hâm mộ cô là người may mắn, điểm ấy tự cô sẽ biết. Dù sao Diêm thị cũng là tập đoàn lớn, còn Vượng thị chỉ là xí nghiệp dạng trung, đã nói như vậy rồi, thì cô còn có thẻ chạy đi đâu được nữa!
Nếu đáp ứng rồi, cô tự nhiên sẽ không giãy giụa vô ích. Nhưng đối với hiệu suất siêu nhanh của anh, cơ hồ vẫn cảm thấy có chút kinh ngạc.
“Gấp, đương nhiên gấp! Em có biết bao nhiêu người đang muốn có được em không?” Anh ôm cô thật chặt.
Cử hành nghi thức công khai, xác định danh phận, chủ yếu là để cho những tên dám mơ tưởng xa vời kia chấm hết hi vọng. Nếu không, anh cũng không thể ngăn cản những tên kia có ý đồ với cô.
Nghe lời nói của anh mang theo ý độc chiếm mãnh liệt, đổi lại là cô gái khác, mười thì có đến chín tràn đầy vui sướng, mừng rỡ như điên, lập tức nhào vào lòng anh, nhưng Vương Ninh Hinh thì lại hồn bay phách tán. Ông trời ơi! Cô mới mười lăm tuổi, vẫn còn vị thành niên mà!
Cô mạnh tay đẩy anh ra, khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn lúc đỏ lúc trắng. “Chỉ là đính hôn mà thôi, anh, anh, anh… đừng có xằng bậy!”
“Xằng bậy? Ở đâu? Thương em còn không kịp, sao lại có thể xằng bậy chứ?” Anh vẻ mặt biểu tình như bị vũ nhục, đáy mắt lại lóe một tia dị thường, nhẹ nhõm thở dài một hơi mà Vương Ninh Hinh lại không phát hiện.
Cùng vị hôn thê thân thiết là chuyện thiên kinh địa nghĩa, sao có thể coi là chuyện xằng bậy, đúng không?
|
CHƯƠNG 4 PHẦN 4
Vương Ninh Hinh cuối cùng cũng bị Diêm Tính Nghiêu lừa đến ở tại Diêm trang.
Mà hiện tại, Diêm Tính Nghiêu lại thích nhất là buổi sáng, bởi vì mỗi buổi sáng khi anh tỉnh lại, mở mắt ra sẽ thấy vẻ đẹp làm cho anh quyến luyến không thôi, nhìn trăm lần mà không hề chán, đó là vẻ đẹp tươi mát trong sáng của Hinh nhi. Theo thời gian trôi qua, ngày qua ngày dần khắc sâu vào tâm trí anh.
Thỏa mãn thở dài, nhẹ nhàng hôn lên chiếc má hồng hồng của cô, Diêm Tính Nghiêu mới đứng dậy đi thay quần áo rồi xuống lầu. Mỗi buổi sáng, anh đều đến phòng tập bên trong Diêm trang cùng sư phụ luyện võ hai tiếng, đây là thói quen mà anh từ nhỏ đã hình thành.
Không bao lâu, người làm ở Diêm trang cũng dần dần thức dậy, quét rác, lau bàn,… phòng bếp bắt đầu truyền ra thanh âm của tiếng xoong chảo.
Mỗi ngày buổi sáng đúng sáu giờ đồng hồ, sau khi tân trang chỉnh tề, Diêm lão phu nhân mới đi ra khỏi cửa phòng, đến đại sảnh ngồi ở vị trí cố định, chờ người giúp việc lấy một ly trà xanh, rồi mới bắt đầu một ngày của Diêm lão phu nhân.
Diêm lão phu nhân đang uống trà, đột nhiên nghĩ đến… “Nghiêu nhi tối hôm qua hình như nhờ chuẩn bị trà long nhãn táo đỏ.”
“Nhớ mà, chuyện của tiểu thiếu gia, Đoạn tẩu nào dám quên! Mới vừa rồi khi pha trà, tôi đã chuẩn bị hết rồi.” Dì Quyên lấy nó đến, rồi đặt trên bàn trà, bắt đầu phân loại.
“Nhớ rõ làm ấm một giờ đồng hồ trước khi dùng.” Lão phu nhân đặt chén trà xuống, “Trà long nhãn táo đỏ uống vào mùa đông thì không thể tốt hơn, Nghiêu nhi luôn luôn sơ ý, nhưng lại nhớ rõ danh phẩm dưỡng sinh bổ khí này.”
Dì Quyên xuy một tiếng bật cười, hầu hạ Diêm lão phu nhân đã hơn một phần ba cái thế kỷ, tình cảm giữa hai người đã sớm vượt qua quan hệ chủ tớ, khi tán gẫu cũng không đố kỵ.
“Anh làm sao lại nhớ rõ trà long nhãn táo đỏ, nếu không phải gặp Hinh nhi thể chất mảnh mai lại sợ lạnh, mới muốn bồi bổ cho con bé, ngày hôm qua còn quấn quít lấy ta đòi phương pháp pha chế! Ta còn thấy anh dặn dò Đoạn tẩu chuẩn bị đồ ăn hàng ngày thế nào, đề phòng không hợp khẩu vị của Hinh nhi.” Lão phu nhân nói rồi tiếp tục xem báo, Dì Quyên ở bên cạnh ghen tỵ nói: “Người ta thường nói, nữ sanh ngoại tộc, nhưng tôi thấy tiểu thiếu gia cũng thế, từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ thấy anh vì ai mà tận tâm tận sức như vậy, chỉ cần là chuyện liên quan đến Hinh nhi, mặc kệ là đang ăn hay đang ngủ, anh phải sắp xếp ổn thỏa mới yên lòng.”
Kỳ thật Dì Quyên cũng không phải là ghen tỵ, bà cũng rất yêu thích Hinh nhi, người tương lai sẽ là thiếu phu nhân của Diêm gia. Nhưng tiểu thiếu gia mà bà biết, tính cách ác liệt, vừa nóng nảy vừa thô bạo, chưa từng thấy anh ôn nhu biết cách săn sóc như thế bao giờ. Biết Hinh nhi thích ăn đường, trên người liền mang theo đồ ngọt; Vận động rất hữu ích, mỗi ngày buổi tối đều thấy cùng cô dâu mới ngọt ngào thân mật tản bộ ở hoa viên. Thấy tiểu thiếu gia như vậy, bà không thể không hoài nghi anh đầu anh có bị sét đánh trúng không nữa?
“Con gái của người ta kết hôn liền có con rể, còn tôn tử của nhà ta mới đính hôn, mà cái gì cũng không có.”
“Nói bậy! Bọn họ tình cảm là chuyện tốt. Từ khi Hinh nhi đến ở, Nghiêu nhi cũng không đi lại với bọn huynh đệ lêu lổng của anh, như thế không phải là tốt sao? Đây cũng là nguyên nhân ta đồng ý cho anh đính hôn, bởi vì đứa trẻ Hinh nhi này có thể khống chế được con ngựa hoang của Diêm gia chúng ta.” Diêm lão phu nhân tuyệt không ăn dấm chua khi thấy tôn tử săn sóc cháu dâu tương lai, ngược lại còn cảm thấy thực vui mừng.
“Không phải là Hinh nhi khống chế con!” Cô thậm chí còn không có ý niệm khống chế anh trong đầu! Diêm Tính Nghiêu một thân đồng phục nhẹ nhàng đi vào đại sảnh, tóc vẫn còn ướt cho thấy anh vừa tắm xong, “Là con tự nguyện đầu hàng.” Dáng người to lớn một mét tám cúi xuống, hôn lên má Diêm lão phu nhân và Dì Quyên. “Buổi sáng tốt lành, bà nội và Dì Quyên càng ngày càng trẻ trung xinh đẹp.”
Diêm lão phu nhân cũng cao hứng, Dì Quyên lại có điểm nghi hoặc, “Bình thường ta cũng xinh đẹp vậy, hôm nay vì sao lại đổi thành ngày càng trẻ?” Tuy rằng tuổi trẻ cũng tốt lắm, nhưng… vẫn cảm thấy khẩu khí của tên tiểu tử này có vấn đề, rất kỳ lại!
“Bởi vì con ngửi thấy mùi ghen tỵ trên người Dì Quyên.” Anh nháy mắt mấy cái, nghiêm trang nói: “Nghe nói ăn nhiều dấm chua rất tốt cho thân thể, cho nên con mới nói người ngày càng trẻ nha!”
“Là như thế sao?” Là người thành thật nên dù bà còn nghi hoặc nhưng lại không thể lý giải nổi.
Diêm lão phu nhân nhịn cười, trừng mắt nhìn tôn tử liếc mắt một cái, ám chỉ anh: “Giễu cợt trưởng bối là hành vi không đúng!”
Diêm Tính Nghiêu cười cười nghịch ngợm.
Lão phu nhân cười xòa, cũng không chấp anh nói. “Đi đi, lên lầu gọi bảo bối của con xuống dùng bữa một chút, nếu không sẽ không kịp đi học.”
“Dạ, tiểu nhân tuân theo ý chỉ của lão Phật gia!” Anh khom người nói.
“Đi!” Không chịu được sự nghịch ngợm của tôn tử, lão phu nhân mở miệng nói, mặc dù trách cứ, nhưng lại không dấu được ý cười ở đáy mắt.
|
“Đại phôi đản!” Diêm Tính Nghiêu vừa bước vào cửa phòng, thì một “Tiểu đạn pháo” liền bắn thẳng vào hắn, hắn dùng song chưởng lập tức ôm lấy “Tiểu đạn pháo” này vào lòng.
Vương Ninh Hinh nắm lấy cổ áo hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn vì tức giận mà đỏ bừng lên, đôi mắt to sáng trong suốt cũng như đang phun lửa. “Tối hôm qua anh hôn trộm em đúng không?”
“Nào có, sao anh phải hôn trộm em?” Hắn vẻ mặt vô tội nói.
“Anh còn dám nói?” Nàng thở phì phì, cởi chiếc khăn quấn quanh cổ mình, đồng thời cởi nút thắt trên của áo ngủ ra, lộ ra một vết ửng đỏ trên chiếc cổ trắng hồng: “Vậy ký ấn này ở đâu ra? Đừng nói là muỗi đốt nha, em không tin, nói! Có phải anh làm hay không?”
“Anh…” Nói xạo thì rộng miệng, nhìn thấy nàng trợn mắt, hắn lớn tiếng nói: “Anh không hề hôn trộm, đó là quang minh chính đại mà hôn…” Nhìn ấn ký xinh đẹp kia, đáy lòng hắn kỳ thật rất đắc ý.
Vương Ninh Hinh oa một tiếng khóc lên, nước mắt trong suốt cuồn cuộn chảy xuống. “Anh… sao có thể khi dễ người khác như vậy? Mỗi lần đều hại em… hại em bị đồng học cười… ô ô… anh là đại phôi đản, em… ô ô…em sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa.”
“Hưm, đừng khóc, ngoan nào, không có khóc…” Hắn lo lắng trấn an nàng, ôm nàng vào trong lòng. “Thực xin lỗi thôi, anh… anh sau này sẽ cố để không lưu dấu vết là được chứ gì, em đừng khóc nữa, ngoan!”
Nàng khóc một lát, mới ngừng lệ, nhẹ nhàng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lên, hắn bất đắc dĩ lau nước mắt cho nàng. “Không khóc mới ngoan, càng ngày càng giống cái bao khóc nhè.”
“Còn không phải tại anh, đại phôi đản!” Nàng nghẹn ngào cãi lại.
“Anh…” Cơn tức của nàng dường như không nhỏ, trừng mắt nhìn thẳng vào hắn, hắn đành phải anh hùng hụt hơi, thừa nhận. “Đều là anh sai, anh là đại phôi đản. Nhưng…” Hắn cười tà mị, “Nếu em không mau đi thay đồ, chúng ta sẽ bị muộn a.”
“Muộn?!” Vương Ninh Hinh kêu lên một tiếng, quên cả việc hắn đang ở đó, liền vào phòng thay quần áo. “Nhanh lên, nhanh lên, muộn thì mất mặt lắm!”
Vào phòng thay quần áo, thấy nàng cởi áo ngủ ra, lộ ra da thịt trắng nõn nà như ngọc, khát vọng của hắn nhất thời lại trỗi dậy, mạnh mẽ ôm lấy cổ nàng, tay cố định đầu nàng, lưỡi linh hoạt xâm nhập vào miệng nàng.
Nàng ưm một tiếng, thử đáp lại nhiệt tình của hắn. Phản ứng của nàng trong nháy mắt đã châm lên dục hỏa của hắn, không nhịn được mà hôn nàng mạnh mẽ hơn.
Tuy rằng quyến luyến nụ hôn của hắn, nhưng Vương Ninh Hinh cũng không phải là lần đầu, nàng thở hổn hển đẩy hắn ra nói: “Không được. Đến trường thôi, muộn rồi.”
“Vậy đừng đi nữa, dù sao em cũng học tốt như vậy rồi, không sợ rớt lại đâu.” Hắn dụ hoặc nàng, môi vuốt ve cánh hoa mềm mại của nàng, vươn đầu lưỡi ra trêu đùa nàng, quyến luyến cái miệng hồng nhuận nhỏ nhắn của nàng.
“Nghiêu… không được…” Nàng cũng không muốn lại để hắn ăn trong tình trạng này, đến trường học vẫn là an toàn hơn cả.
“Mặc kệ…” Hắn cố gắng cuốn lấy nàng, không cho nàng cự tuyệt nhiệt tình của hắn, lửa nóng từ trên cổ đã trượt xuống dưới. Giờ phút này, chỉ có lấy hành động thực tế để ép buộc nàng.
Đôi môi nóng bỏng của hắn chuyển xuống bầu ngực no tròn của nàng, nhẹ nhàng mà cắn, mút lấy nụ hoa trên đỉnh núi khiến cho cả người nàng đều chấn động, dục hỏa bị thổi bùng lên làm cho nàng khó chịu, giãy dụa.
Cảm giác được nụ hoa trên đỉnh núi vì hắn mà săn cứng lại, Diêm Tính Nghiêu nhịn không được lấy ngón tay nắm chặt nụ hoa bên kia, hơi thở nhè nhẹ: “Anh giữ được rồi…”
Nói xong, hắn di dời hướng tấn công sang nụ hoa bên kia, dịu dàng mà mút, dùng đầu lưỡi bừa bãi tàn phá không ngừng làm cho nàng nhịn không được phải ngửa đầu rên khẽ, nhằm vào cảm xúc mãnh liệt trong cơ thể nàng mà đánh sâu vào.
Ngón tay bắt đầu tìm đến không gian bí mật riêng tư giữa hai chân nàng, mọi nơi đều non mềm, ấm áp hấp dẫn hắn, nhẹ lướt qua nơi tạo ra khoái cảm của nàng, khiến nàng run rẩy không thôi, tiếng rên rỉ cũng bắt đầu thốt ra.
“Nghiêu… em nóng quá…”
“Chờ một chút sẽ tốt thôi.” Hắn tuyệt không dừng động tác lại, thầm muốn lấy lòng nàng.
Muốn ngăn cản hắn, thân thể không ngừng giãy giụa vặn vẹo, nhưng không ngờ va chạm này lại càng làm tăng dục hỏa trong hắn, nàng giật mình tỉnh táo lại.
“Không cần… Nghiêu… buông ra.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Ninh Hinh đỏ bừng, mắt ánh lên một tia e lệ.
“Sao vậy?” Dục vọng tràn ngập hắn mắt, hắn hờn giận giữ chặt cơ thể đang muốn dứt khỏi người mình của nàng.
“Không được, em muốn đến trường.” Nói xong, nàng ngửa đầu hôn nhẹ lên môi hắn, rồi lập tức mặc quần áo vào.
Diêm Tính Nghiêu thất bại, mắng thầm một tiếng, bất đắc dĩ theo nàng đi ra ngoài.
Cuối tuần là ngày kỷ niệm thành lập trường, vì thể từ đầu tuần cho đến lúc đó, các đối tượng dự thi của các hạng mục đều tập trung lại đây để tham gia đấu vòng loại, bán kết, còn trận chung kết đương nhiên sẽ được tiến hành trong ngày kỷ niệm trường.
Cho nên mấy ngày này dù muốn ở lại phòng học hay đi cổ vũ cho đồng học thì đều do các thầy giáo quyết định. Hôm nay là buổi chiểu, sẽ diễn ra trận bán kết bóng rổ, đây cũng là hạng mục trọng điểm trong cuộc thi lần này, vì thế đại đa số các lớp học đều được nghỉ, tất cả đều tập trung quanh sân vận động để cổ vũ.
Đoạn Chi vội vàng chạy đến phòng học, lúc này mới phát hiện phòng học lớn như thế nhưng chỉ còn lại Vương Ninh Hinh và nàng.
“Ninh Hinh, trận bóng đã bắt đầu rồi, chúng ta nhanh đi thôi, nếu không sẽ không chiếm dược chỗ đâu.” Cách nói này, nàng chỉ có lén mới dám dùng, từ khi Ninh Hinh đến Diêm trang, nàng phải đổi cách nói chuyện, bởi vì nàng phát hiện Diêm Tính Nghiêu ngoài hắn ra, không thích ai khác nói chuyện thân mật với Ninh Hinh cả.
“Bạn đi là được rồi. Mình thấy không khỏe.” Vương Ninh Hinh mệt mỏi tựa cằm lên bàn.
“Không khỏe? Bạn bệnh sao?!” Xong đời , nàng sẽ bị thiếu gia làm thịt.
“Mình không bệnh đâu, bạn cũng đừng khẩn trương như vậy!” Bàn tay day day thái dương, sau đó Vương Ninh Hinh cho tay đang lạnh cóng lại vào túi áo khoác để sưởi ấm. “Thời tiết rất lạnh, nghĩ đến việc phải đi ra ngoài cổ vũ, mình càng mệt mỏi hơn. Bạn nên đi xem vương tử bóng rổ của mình đi, mình không đi cùng bạn đâu.” Vốn cũng muốn đi để nhìn vương tử bóng rổ của Đoạn Chi, đáng tiếc nàng sợ lạnh, thời tiết càng lạnh, việc gì nàng cũng không có hứng thú.
“Nhưng mà… trong lớp chỉ còn một mình bạn… rất nguy hiểm, mình lo…” Đoạn Chi có chút dao động. An toàn của Ninh Hinh rất trọng yếu, để nàng lại một mình, vạn nhất có điều gì sơ xuất, nàng nhất định sẽ bị thiếu gia cắt thành mười tám mảnh cho chó ăn. Nhưng… tưởng tượng đến vương tử bóng rổ kia, mắt Đoạn Chi liền rực sáng.
Vương Ninh Hinh thở dài đứng lên, “Mình đến phòng y tế nằm một lát, ở đó có cô y tá làm bạn với mình, bạn có thể an tâm đi cổ vũ cho vương tử bóng rổ anh tuấn tiêu sái của mình rồi chứ!”
“Nhưng mà…”
“Đừng nhưng nhị gì nữa, thiếu đi tiếng nói của bạn, vương tử của bạn cũng sẽ không có tinh thần để chơi bóng, vạn nhất thua…” Vương Ninh Hinh cố ý hù dọa Đoạn Chi.
“Bạn nói bậy, anh ấy… không biết mình, bởi vậy sẽ không vì thiếu sự cổ vũ của mình mà thua đâu! Bạn nhanh đến phòng y tế nghỉ ngơi đi, kết thúc trận đầu, mình sẽ đi tìm bạn, bye!” Đoạn Chi nói xong hai câu, rồi nhanh chân chạy đi.
Nếu là nàng nói bậy, vậy chạy nhanh như vậy để làm gì? Vương Ninh Hinh nhìn theo bóng dáng Đoạn Chi khẽ lắc đầu.
|
CHƯƠNG 5 PHẦN 1
“Cha!” Vương Ninh Hinh dung nhan xinh đẹp đáng yêu từ cửa phòng gọi vào.
Nghe tiếng gọi quen thuộc của nữ nhi, Vương Thiên Hữu vội vàng bỏ văn kiện xuống, ngẩng đầu lên, vừa mừng vừa sợ nói: “Hinh nhi.”
“Nghe rõ! Trả lời.” Cô nhảy vào văn phòng, buông vật trong tay ra, nhào về phía cánh tay đang dang rộng kia.
“Tiểu bảo bối của cha đã đến rồi à, mau để cha nhìn con một cái, có béo lên không, hay vẫn gầy như trước?” Vương Thiên Hữu dán mặt vào khuôn mặt tinh xảo khéo léo của nữ nhi, yêu thương cọ xát một hồi, rồi mới cam lòng ôm nữ nhi hướng đến ghế sô pha: “Hinh nhi của cha gần đây thế nào? Đã lâu cha không thấy con, cha rất nhớ con!”
“Hinh nhi cũng rất nhớ cha và mẹ!” Vương Ninh Hinh ngồi trên lòng cha, ôm chầm lấy ông, giống như coi cha là chiếc gối ôm vậy, Vương Thiên Hữu vui mừng cười ha hả. Từ khi nữ nhi đến ở Diêm trang, đã lâu lắm rồi ông không thấy vui như thế này.
“Ui, Hinh nhi của cha hình như nặng hơn một chút a.” Thử thử sức nặng trên đùi, ông có điểm kinh ngạc đông thời cũng không cam tâm. “Tên tiểu tử họ Diêm kia còn may, không ngược đãi bảo bối của cha.” Vốn Vương Thiên Hữu luôn miệng khen Diêm Tính Nghiêu, nhưng từ khi nữ nhi của ông bị anh lấy mất, đối với con rể tương lai này, ông rất bất mãn.
Nếu biết bọn họ còn ngủ cùng giường, bất mãn của cha có khi còn lớn gấp bội, nhưng mà… Vương Ninh Hinh lè lưỡi, cô không có mặt mũi nào để nói chuyện đó cả.
“Đương nhiên rồi!” Vương Ninh Hinh đắc ý ngẩng cao đầu, “Con đã sớm cảnh cáo Nghiêu, nếu anh dám ức hiếp con, con sẽ ly dị anh.”
“Ly dị?” Vương Thiên Hữu bóp chóp mũi của nữ nhi, “Chưa kết hôn đã muốn ly dị, một chút tinh thần chiến đấu cũng chẳng có, bộ không thấy mất mặt quá à?”
Vương Ninh Hinh day day cái mũi, xuýt xoa nói: “Quản cái gì, tinh thần với không tinh thần, cha cũng không phải không biết con không có tế bào vận động.”
“Con thật là… đã lập gia đình rồi, mà tính tình vẫn như tiểu hài tử thế kia.” Quên đi, tuổi cô còn nhỏ, giảng cái đạo lý hôn nhân xem ra còn quá sớm, cũng may mắn là Diêm gia đã đáp ứng chờ vài năm sau mới bàn chuyện kết hôn. Nhìn dung nhan kiều diễm của nữ nhi trước mắt, Vương Thiên Hữu đột nhiên đối với việc nữ nhi thành con dâu của Diêm gia có điểm vui mừng.
Vương Ninh Hinh cười hì hì nhảy xuống lòng cha, hôm nay cô đi đến cửa hàng bánh ngọt rồi mới sang đây, “Cha, hôm nay có Hinh nhi uống trà trưa với người, có hay cảm thấy hạnh phúc hay không?”
“Đương nhiên, có Hinh nhi bảo bối tiểu mỹ nhân đáng yêu cùng uống trà với cha, sao cha không cảm thấy hạnh phúc chứ!”
Vương Thiên Hữu cũng biết nữ nhi thích nhất là Mân Côi trà, hôm nay có thể cùng cô vui chơi, nói nói cười cười, hoà thuận vui vẻ.
Cốc cốc! Tiếng đập cửa vang lên.
“Vào đi!” Thư ký bên ngoài đã được dặn không để ai quấy rầy bọn họ, bây giờ lại gõ cửa, nhất định là chuyện quan trọng.
“Chủ tịch Lôi Khắc An Đức Sâm tiên sinh tới chơi.”
“Lôi Khắc. An Đức Sâm?!” Vẻ mặt nghi hoặc nhanh chóng chuyển thành kinh hỉ, ông vội đứng dậy nói, “Mau mời vào!”
Cô thư ký đưa một gã đàn ông tuấn mỹ cao lớn, tóc vàng vào văn phòng, rồi lập tức ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Vương Ninh Hinh nhìn cha và vị khách ngoại quốc trông rất quen, cảm thấy có chút kỳ quái. Một bên đã năm mươi, một bên tuổi vừa đủ nhập ngũ, nếu là bằng hữu, tuổi cũng thua kém nhiều, còn nếu là khách bình thường thì có vẻ không đúng lắm.
“Vương đổng sự, tiểu thư đây là…” Lôi Khắc An Đức Sâm đang nói chuyện bỗng lơ đãng quay sang, bắt gặp đôi mắt trong như nước mùa thu, nháy mắt đã thất thần.
Vương Thiên Hữu kéo nữ nhi lại gần, “Đến đây, để ta giới thiệu, đây con gái một của ta Vương Ninh Hinh, bây giờ vẫn còn đang đi học; Hinh nhi, vị này là Lôi Khắc An Đức Sâm, là người Pháp, cũng là tân tổng tài của công ty đá quý Lôi Khắc, cùng hợp tác làm ăn với Vương thị của chúng ta.”
“An Đức Sâm tiên sinh, hân hạnh gặp mặt!” Cô dùng tiếng Pháp mềm mại chào anh.
“Xin chào, thực vinh hạnh có thể làm quen với tiểu thư xinh đẹp Vương Ninh Hinh, em có thể gọi tôi là Lôi Khắc.” Lôi Khắc hôn lên bàn tay trắng nõn như ngọc của cô, nhìn biểu tình của cô có chút kinh diễm.
Vương Ninh Hinh tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng đã có một phong thái thanh linh tuyệt mỹ, vì thế tương lai chắc chắn sẽ càng xuất sắc bất phàm hơn.
Vương Ninh Hinh đối với lời khen từ người khác phái đã thành thói quen, chỉ mỉm cười đáp lễ, cũng không để tâm.
Lôi Khắc An Đức Sâm thật vất vả mới thoát khỏi lúm đồng tiền thanh nhã mê người của cô, “Vương đổng sự thật là có phúc khí, hợp tác với ngài lâu như thế, hôm nay ta mới biết ngài có một nữ nhi mê người thế kia, so với kim cương còn trân quý hơn. Lệnh thiên kim tuyệt đối là mỹ nhân cao quý tao nhã nhất mà ta từng thấy.’
“Ha ha ha, ngài quá khen rồi. Có điều, với ta mà nói, nữ nhi của ta so với kim cương tất nhiên là trân quý hơn gấp vạn lần.” Nữ nhi tài sắc vẹn toàn, luôn luôn sự kiêu ngạo của Vương Thiên Hữu.
“Cha, cha với An Đức Sâm tiên sinh bàn công chuyện, con không quấy rầy nữa.”
Vương Thiên Hữu nắm lấy tay nữ nhi, lưu luyến không muốn rời, “Bao giờ mới lại có thể cùng nữ nhi bảo bối của cha uống trà trưa?”
“Khi nào cha rảnh a, bye!” Kiễng mũi chân hôn lên má cha, Vương Ninh Hinh liền theo dòng người đi vào trong thang máy.
|
CHƯƠNg 5 PHẦN 2
“A…” Vương Ninh Hinh vừa tạm biệt cha rồi đi xuống tầng, vốn định gọi taxi về Diêm trang, nào biết mới đi được vài bước, đã bị một người mạnh mẽ nắm lấy cánh tay. Tên sắc lang này thật to gan, ban ngày ban mặt mà dám làm chuyện xấu.
“Là anh!” Diêm Tính Nghiêu tuy chỉ nói hai chữ, nhưng cũng khiến cô không hô lên nữa.
“Nghiêu, sao anh lại ở đây?” Lúc này anh vẫn còn ở trường học mới đúng a!
Thở phì phì trừng mắt liếc cô một cái, Diêm Tính Nghiêu lập tức đưa cô vào chiếc xe thể thao màu đỏ bên đường, nhấn mạnh chân ga, xe lập vọt đi như bay.
Từ khi biết Hinh nhi rất dễ nhiễm phong hàn, Diêm Tính Nghiêu liền mang chiếc xe này đi sửa bởi vốn dĩ nó là chiếc xe thể thao mui trần, mỗi ngày đều dùng nó để đưa đón cô đi học.
A, nhìn sắc mặt anh chuyến sang màu đen, còn ánh mắt thì rực lửa, Vương Ninh Hinh biết anh không chỉ tức giận, mà còn là cực kỳ tức giận. Việc cấp bách nhất bây giờ chính là làm anh hạ hỏa, nhưng mà… lại không biết anh tức cái gì thì làm sao có thể khiến anh thôi giận được? Cô ngắm nhìn anh thật cẩn thận, quên đi, cô cứ ngoan ngoãn vậy thôi, chờ anh hết giận rồi nói sau!
Diêm Tính Nghiêu khi tức giận thực đáng sợ, thậm chí ngay cả những chiếc xe trên đường cái cũng bị vạ lây, né tránh không kịp, cô cũng không nghĩ ra vì nguyên cớ gì anh lại giận như vậy, đường về Diêm trang thông suốt, bọn họ nhanh chóng đã về đến nơi.
“Nghiêu, anh tức cái gì thế?” Một hồi sau đã đến phòng bọn họ, cô lập tức lên tiếng hỏi anh. Vừa rồi không hỏi vì sợ sẽ xảy ra tai nạn, hiện tại cũng chẳng còn gì phải kiêng dè nữa. Nhưng cô mới hỏi một nửa, cái miệng nhỏ nhắn đã bị chặn lại.
Diêm Tính Nghiêu hôn cô, tận tình hấp thụ mật ngọt trong miệng cô, hai tay vuốt theo đường cong ôn nhu của cô, vội vàng ôm chặt lấy cô, giống phải muốn cô tiến vào thân thể anh, cùng anh hợp làm một.
Ánh mắt đầy dục niệm đánh giá thân thể cô, làm cho cô cảm thấy thân thể của chính mình tựa hồ cũng dần dần nóng lên, ánh mắt anh cũng dao động theo tay anh, sở đến chỗ nào thì chỗ đó như có lửa thiêu đốt, cô không biết phải làm sao.
Vương Ninh Hinh không biết anh vì sao lại bất an lo lắng như thế, chỉ có thể trấn an anh. Hai tay chủ động ôm lấy cổ anh, thuận theo anh là phương pháp duy nhất của cô, mà biện pháp này cũng rất hữu hiệu.
Diêm Tính Nghiêu vừa hôn vừa ôm cô lại gần giường lớn, áp chế cô dưới thân mình, môi vẫn kề sát cô như cũ.
Cô cong người về phía trước đón nhận nụ hôn của anh, hai tay ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng chạm vào da thịt anh, tưởng rằng cách này có thể giải tỏa những âu lo và bất an trong lòng anh.
Anh nóng bỏng đoạt lấy mật ngọt của cô, tay bắt đầu không an phận dao động trên thân thể mềm mại đến mê người của cô. “Hinh nhi…” Anh ngẩng đầu lên, hơi thở khó khăn, trong mắt chỉ toàn là dục vọng. Nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô thật lâu rồi liếc cười một cái, môi anh hôn lên môi cô, đầu vai của cô, rồi nhẹ nhàng hôn nên chỗ cổ trắng mịn của cô, khiến cô co rúm lại, muốn né tránh anh.
“Đừng… Nghiêu…” Vương Ninh Hinh thở dốc không ngớt, khó thể nói đầy đủ cả câu.
Thanh âm rên rỉ khàn khàn rời khỏi miệng, hai tay vẫn giữ chặt lấy cô: “Em làm cho anh lo lắng gần chết, quỷ thật!”
Lại một lần nữa cúi người hôn cô, nhưng động tác dịu dàng hơn rất nhiều, trong lòng cô biết anh thật sự quan tâm cô.
Dần dần hôn một đường dài đến trước ngực, anh càng hung hăng há mồm cắn nhai vạt áo của cô, lưỡi lưu luyến trên da thịt non mềm trắng nõn kia.
Tay anh cũng không chịu yên, đảo qua vạt áo trước, rất nhanh đã cởi bỏ nút thắt, quần áo cũng vứt ra, trực tiếp hôn lên thân thể mềm mại của cô, một tay giữ chặt eo, để cho cô không thể trốn tránh, cũng để anh càng dễ dàng thăm dò cô.
“Ưm…” Cô rên rỉ, dục hỏa đã chìm xuống kia lại nổi lên, hai đầu gối như nhũn ra, thần trí cũng không rõ ràng nữa.
Mà vui đùa cách lớp nội y cũng không khiến anh thoải mái chút nào, anh thô lỗ cởi bỏ nội y của cô, bỏ mọi chướng ngại vật giữa hai người, môi cũng hôn lên nụ hoa kiều diễm kia.
Như có dòng điện truyền qua thân thể, cô chỉ có thể rên rỉ, mấp máy môi, thân hình bất, cảm thụ nhiệt tình của anh.
|