Trả Thù Tổng Giám Đốc Ác Độc
|
|
Chương 19: Trốn Không Thoát
Trong góc tối, Vương Vũ Hàn vận Tây Âu tối màu, sắc mặt lạnh rét cả sống lưng quan sát đôi nam nữ đang ôm ấp trước mặt.
Từ lúc Lăng Tịnh Hy bước chân ra khỏi thang máy thì hắn đã thấy cô, trong lòng có chút khó chịu, cũng có chút phấn khởi nói trắng ra … rất phức tạp.
Hôm nay sau khi họp cổ đông xong, hắn thấy hơi mệt mỏi nên muốn giải khoay vì thế hắn đến Ảo Cư uống chút rượu, cũng không nghĩ mới về nước lại gặp được Lăng Tịnh Hy tại nơi này, càng không nghĩ cô gái ngày trước hay khóc lóc ỷ oi không muốn buông tha Vương Thiếu Phong giờ lại ân ân ái ái với một tên đàn ông khác … đúng là đàn bà phóng đãng, miệng nói thế này nhưng quay đi lại hành động ti tiện như vậy.
Nhìn hai người cứ ôm ôm ấp ấp khiến trong long hắn cảm thấy khó chịu, hắn nhíu chặt mày. – “ Dương Nghị.”
Dương Nghị không cần Vương Vũ Hàn nói gì mà vẫn hiểu ý của hắn bởi Dương Nghị cũng thấy rõ Lăng Tịnh Hy và từ lúc cô bước ra khỏi thang máy thì ông chủ cứ nhìn cô không chớp mắt, chỉ là Vương Vũ Hàn vẫn im lặng nên hắn cũng không muốn nói nhiều.
Lăng Tịnh Hy cố không đạp vào chỗ hiểm của Thái Phàm bởi cảm nhận tên này đang có ý đồ xấu xa, tuy hắn đã say nhưng bản tính cầm thú của đàn ông vẫn đánh ngã lý trí, cô muốn đẩy hắn ra nhưng chưa kịp làm gì thì nhạc bổng nhiên tắt mà Thái Phàm thì bị ai đó kéo mạnh một cái té ngã xuống đất, Lăng Tịnh Hy giật mình định đến đỡ hắn thì Dương Nghị chắn ngang cô, nghiêm mặt nói.
“ Lăng tiểu thư, Vương tiên sinh muốn gặp cô.”
Không cần Dương Nghị nói, chỉ cần thấy hắn thôi cũng biết tên kia đang ở đây, cô nhìn xung quanh một lượt rồi ánh mắt rơi xuống người Vương Vũ Hàn đang chéo chân ngồi đó, xung quanh hắn lại tỏ ra luồng khí lãnh lẽo, dù không tới gần vẩn cảm nhận được bởi đôi mắt sắc lạnh đó.
Lăng Tịnh Hy theo bản năng lùi lại một chút, chưa kịp nói gì thì Gia Tiểu Mẫn từ đâu chạy tới chắn ngang cô, trừng mắt với Dương Nghị.
“ Tên háo sắc, ai cho phép bắt nạt Tịnh Hy, mau xéo đi, đồ đại sắc lang.”
Dương Nghị nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt hơi phức tạp nhưng cũng khôi phục rất nhanh, cũng không để tâm đến Gia Tiểu Mẫn, hắn nhìn Lăng Tịnh Hy.
“ Lăng tiểu thư, mong Lăng tiểu thư đừng để Vương tiên sinh đợi lâu.”
“ Đại sắc lang nếu tên Vương Thiếu Phong đó muốn gặp Tịnh Hy thì lăn ra đây đi.”
Gia Tiểu Mẫn ăn gan hùm nên hét to.
Dương Nghị mặt tối sầm. – “ Vị tiểu thư đây mong cô tránh qua một bên nếu không tôi sẽ không khách khí.”
Khí thế của hắn làm Gia Tiểu Mẫn phải nuốt nước bọt, lại muốn cầu cứu Thái Phàm nhưng tên kia giờ đã nằm ì ra đất giống một xác chết chỉ chờ mong người ta đem đi chôn là cùng.
Lăng Tịnh Hy không muốn Gia Tiểu Mẫn gặp chuyện, cô kéo tay cô nàng nhỏ giọng.
“ Không phải Vương Thiếu Phong, là … Vương Vũ Hàn, anh trai của cậu ta.”
Lần này Gia Tiểu Mãn chỉ muốn uống một chai rượu mạnh mong nó làm mình say ngay lặp tức bởi cô biết rõ Vương Vũ Hàn là kẻ lãnh khóc, tàn nhẫn hơn bất cứ ai, dù cô hay đùa bỡn cùng Vương Thiếu Phong nhưng mỗi lần vô tình gặp Vương Vũ Hàn là câu giò bỏ chạy ngay lặp tức, dù hắn chưa hề biết cô mang họ gì.
Thấy cô bạn như bị điểm huyệt, Lăng Tịnh Hy thở dài trong vô vọng, giờ chỉ còn cách đối mặt, coi như xui xẽo, hôm nay ra đường không coi ngày vậy.
“ Tiểu Mẫn, cậu về trước đi, mình đi nói chuyện với anh ấy một chút.”
“ Không được, lỡ tên đó giết cậu sao ?”
Không phải Gia Tiểu Mẫn nói dại, mà thật sự có thể như thế, bởi Lăng Tịnh Hy đã ăn gan cọp, uống mật gấu nên mới đá Vương Thiếu Phong, mà tên này lại là em trai của tên lãnh khốc kia, cô rất sợ ngày này năm sau phải đi mua hoa viếng mộ Lăng Tịnh Hy lắm.
“ Cậu suy nghĩ đi đâu vậy ? mình sẽ không sao đâu … được rồi nếu mai không thấy mình đi học thì bảo cảnh sát, OK ?”
Gia Tiểu Mẫn cắn chặt môi, cố gắng gật đầu, giờ có nói gì cũng như không ? đành chờ ngày mai xem ra sao cái đã.
Cô nói vài câu với Lăng Tịnh Hy, đi đến chỗ Thái Phàm đá mạnh hắn một cái, rồi bảo mấy tên đang trốn sau chậu hoa khiên hắn về, trước khi đi ra cửa cô liếc Dương Nghị mắng một tiếng. – “ Đại sắc lang.”
Dương Nghị vẫn nghiêm mặt không nói nhìn Lăng Tịnh Hy rồi làm tư thế mời, mời cô đi đến chỗ Vương Vũ Hàn.
Lăng Tịnh Hy cố không cho run rẫy, đi đến chỗ hắn, trong lòng vẫn bảo cố lên, phải mạnh mẽ.
Khi đã đứng trước mặt hắn, vẻ mặt cô cũng trở nên bình thường, giọng nói lạnh nhạt cũng không phải chào hỏi.
“ Vương tiên sinh,. Không biết ngài tìm tôi có gì chỉ bảo ?”
Vương Vũ Hàn nhìn người con gái trước mặt, Lăng Tịnh Hy khác đi rất nhiều, mái tóc dài ngày trước giờ chỉ còn ở ngang vai, ăn mặc cũng không cầu kỳ hay khiêu gợi như trước, cũng không trang điểm lòe loẹt, trong cô thanh nhã lại mang chút cá tính khiến hắn có chút thất thần.
Sau một lúc hắn cũng lên tiếng.
“ Lăng tiểu thư hình như trí nhớ không được tốt cho lắm, có muốn tôi nhắc lại không ?”
Hắn cũng không vòng vo làm gì nên trực tiếp hỏi.
Lăng Tịnh Hy chợt nhớ lại lời hứa, cô hơi cau mày nhưng vẫn bình thản nói.
“ Tôi nhớ rất rõ nhưng mong Vương tiên sinh hiểu cho, tôi không hề muốn xuất hiện trước mặt ngài, vì hôm nay là sinh nhật của bạn tôi nên tôi mới tới đây, nếu tôi biết Vương tiên sinh có mặt tại đây thì tôi nhất định sẽ không đến.”
“ Quả là đàn bà nói dối không hề chớp mắt … Lăng Tịnh Hy, cô nghĩ tôi tin sao ?”
“ Nếu Vương tiên sinh không tin tôi cũng đành chịu, chỉ mong Vương tiên sinh giơ cao đánh khẽ.”
Cô biết hôm nay không tránh khỏi bị phỉ bán nên chấp nhận hết, chạy không thoát thì thôi chấp nhận trừng phạt vậy.
Vương Vũ Hàn đứng dậy đi đến chỗ cô, lại là hương thơm dễ chịu đó, hắn lại tham luyến muốn hít nhiều hơn, hướng vành tai cô nói nhỏ.
“ Vây cô nghĩ tôi nên làm gì cô đây ?”
Hởi thở nam tính cùng mùi xạ hương khiến Lăng Tịnh Hy hơi run, cô lùi một bước tránh né nhưng tay bị hắn giữ chặt không cho trốn tránh, môi hắn cong lên vẻ tà mị, không nói một lời kéo cô đi vào thang máy.
Lăng Tịnh Hy hoảng sợ giãy ra nhưng vô dụng, trời bất công sao cho đàn ông thì sức như trâu bò còn đàn bà thì sức lực chỉ như con thỏ, sự chênh lệch quá lớn khiến Lăng Tịnh Hy chỉ biết đi theo sau.
Lên tầng cao nhất, cô phát hiện nơi đây giống một ngôi nhà kín, có hồ bơi, có quán Bar, có phòng tập thể hình, … còn nhiều thứ khác, trên này nhìn rộng tãi, lại rất thoải mãi.
Chưa nhìn hết xung quanh, cả người đã đẩy vào một căn phòng sang trọng, bên trong trang trí hai màu đen trắng, vừa vào đã thấy chiếc giường lớn màu đen, Lăng Tịnh Hy hoảng sợ muốn bỏ chạy nhưng bị hắn nắm chặt tay.
Vương Vũ Hàn nhìn mấy tên vệ sĩ ra lệnh. – “ Không có sự cho phép của tôi, bất cứ ai cũng không được vào.”
Mấy vệ sĩ cùng Dương Nghị cúi đầu hô “ Vâng” sau đó khuất bóng khỏi cánh cửa.
Lăng Tịnh Hy biết việc gì sẽ xảy ra với mình, đang cố giãy khỏi cánh tay hắn, hét lớn.
“ Vương tiên sinh, mong ngài buông tay ra, tôi biết tôi không nê ….”
Chữ sau đã bị Vương Vũ Hàn nuốt vào trong miệng, Lăng Tịnh Hy trợn mắt nhìn hắn, cả người bị ôm chặt cùng hắn ngã thẳng xuống giường lớn, cô đẩy hắn ra nhưng không được, trên môi lại truyền đến cơn đau như bị ai đó cắn, lưỡi cũng bị cuốn lấy rất khó chịu.
Lăng Tịnh Hy nước mắt muốn trào ra nhưng cố chịu, cô muốn cắn xuống cái lưỡi không an phận đó, ai ngờ Vương Vũ Hàn biết được ý định của cô, tay bóp chặt cằm cô không cho cô làm càng.
Cằm bị nắm chặt đến phát đau, môi cũng đau, lưỡi cũng đau, cả thân người bị hắn đè nặng, bất lực không phản kháng được đành phải để mặt hắn cuồng hôn.
Vương Vũ Hàn thấy cô không chống cự nên hôn càng mạnh bạo hơn nhưng sau đó lại dịu dàng một chút, ngay cả hắn cũng không biết mình đang làm cái gì, chỉ biết khi thấy môi cô nhấp nháy trước mặt, cánh môi đỏ tươi đó khiến hắn không nhịn được mà gắt gao hôn lấy.
Hắn hôn đến khi cô sắp thở không nỗi mới buông cô ra, ánh mắt nhìn cô có chút phức tạp, đôi mắt cô vẫn trong veo sâu thẳm như thế, hắn vẫn luốn cảmthấy mình đã thấy nó ở đâu rồi nhưng không nhận ra, đôi môi bị hắn tàn sát giờ đã sưng đỏ càng thêm quyến rũ.
Lăng Tịnh Hy nhìn người đàn ông trước mặt, vẫn không khác gì một năm tước, đôi mắt màu lam vẫn lạnh lùng, vẻ mặt uy nghiêm thêm chút lạnh băng, đôi môi đang khẽ nhếch lên, mắt cô chuyển hóa lạnh băng, nổi hận sâu thẳm bị chôn dấu trỗi dậy.
“ Vương tiên sinh cao cao tại thượng không lẽ chuyên dùng hình phạt này đối với những kẻ như tôi sao ?”
Giọng cô đầy mỉa mai nhưng Vương Vũ Hàn lại không giận mà cười lạnh.
“ Chỉ dùng đối phó với kẻ ti tiện như cô thôi.”
Lăng Tịnh Hy trừng mắt nhưng sau đó nghe được tiếng kéo khóa, lại cảm nhận chiếc quần lót đã bị hắn xé rách, cô hoảng sợ đặt tay lên ngực hắn. – “ Không được.”
“ Đối với tôi, khi ở trên giường không nên nói hai từ đó.”
“ Á.” – Đi theo câu nói đó là cơn đau bất chợt dưới hạ thể, Lăng Tịnh Hy cắn chặt môi không cho cất tiếng nức nở, cô căm phẩn nhìn hắn.
Vương Vũ Hàn lại cong môi, hạ thể bắt đầu động, mắt vẫn dán chặt lên khuôn mặt cô quan sát, tay hắn cũng bắt đầu luồng vào áo cô xoa nắn bộ ngực đầy đặn ấy. Hắn muốn cô phải cầu xin hắn tha cho cô, lại rất muốn nghe tiếng cô rên rỉ nên lực bàn tay cũng mạnh hơn và động thân cũng mạnh bạo hơn
Nhưng dù Vương Vũ Hàn có mạnh bạo bao nhiêu đổi lại không phải khóc lóc cầu xin, cũng không phải vẻ mặt đang hoan ái mà chỉ là vẻ mặt không cảm xúc, hắn tức giận lại mạnh bạo hơn nữa.
Lăng Tịnh Hy nắm chặt ga giường, mắt nhìn thẳng vào hắn, cô kiềm nén tiếng kêu sắp thoát ra khỏi miệng, cô biết mình đang chịu nhục nhã nhưng vẫn phải giữ vẻ tôn nghiêm lại, dù chỉ một chút.
Thời gian trôi qua rất chậm, chậm đến mức có thể nghe được tiếng từng giọt nước đang rơi xuống … trên chiếc giường lớn, người đàn ông cao lớn vận bộ Tây Âu sang trọng đang ra sức chèn ép người con gái dưới thân càng lúc mãnh liệt hơn nhưng cũng chỉ có tiếng thở dốc của người đàn ông, người con gái vẫn im lặng cho đến lúc hắn gầm nhẹ và gục xuống vai cô gái.
Vương Vũ Hàn lại nghe thấy hương thơm dễ chịu ấy, đột nhiên hắn rất muốn ngủ.
“ Vương tiên sinh nếu đã trừng phạt xong thì mong ngài rời khỏi người tôi được không ?”
Vương Vũ Hàn nghe cô nói thế, mày nhíu chặt nhưng cũng đứng dậy, sửa sang quần áo lại một chút rồi đi đến ghế sofa lấy ra điếu xì gà hút một hơi.
Lăng Tịnh Hy cũng ngồi dậy, cũng may hắn không xé đồ cô nên cô cũng chỉ sửa lại một chút, cô muốn đứng dậy nhưng hạ thể rất đau, cô cắn răng khựng lại một chút, lất túi sách đứng dậy đi đến cánh cửa, mở cửa đi ra ngoài.
“ Rầm.” – Cánh cửa bị bàn tay đàn ông đẩy mạnh đóng sập lại, cô xoay người nhìn hắn , thấy rỏ mắt hắn đã đỏ rực, trán cũng nổi gân xanh.
“ Không biết Vương tiên sinh còn muốn chỉ bảo thêm điều gì không ?”
Vương Vũ Hàn không biết tại sao mình lại mất kiểm soát ? Lị cảm thấy rất tức giận, khi thấy cô không nói tiếng nào mà lặng lẽ bỏ đi, lòng hắn cảm thấy hơi mất mát, cộng thêm hiện tại lời nói của cô rất lạnh nhạt càng khiến hắn muốn nổi điên.
“ Không có gì muốn nói với tôi sao ?”
Câu nói quá quen thuộc nhưng cô không còn như một năm trước, vẫn lạnh nhạt nói.
“ Một khóc, hai nháo, ba thắt cổ … Vương tiên sinh muốn tôi chọn cách nào ?”
“ Cô …” – Hắn nói được một chữ thì ngừng lại, cong môi cười khinh, tay nắm chặt cằm cô.
“ Có phải đây là lý do khiến Vương Thiếu Phong yêu cô ? … Lạt mềm buột chặt.”
Cô không trả lời chỉ rũ mắt xuống, quá khứ khơi dậy không ai lại không đau lòng, tay nắm chặt thành nắm đấm, cô không muốn đối mặt.
Vương Vũ Hàn thấy cô không nói, lại nhìn chằm chằm vào cô, tay khẽ vuốt ve khuôn mặt trắng nõn mịn màng, vì cao hơn cô một cái đầu nên khi cúi xuống đập vào mắt hắn là khuôn ngực căng tròn cùng khẽ rãnh đang nhấp nhô theo hơi thở của cô, hạ thân tự nhiên nóng lên, hắn nhịn không được cất thành tiếng.
“ Tiểu yêu tinh.”
Lăng Tịnh Hy giật mình trừng mắt lớn nhìn hắn mà Vương Vũ Hàn cũng không tránh né, cảm thấy tâm tình tốt hơn, hắn lên tiếng.
“ Tôi nói sai sao ? tiểu yêu tinh chuyên đi câu dẫn đàn ông … Phóng đãng.”
Lăng Tịnh Hy không chịu nỗi xúc động, giơ tay lên muốn tát hắn nhưng lại bị hắn chặn lại.
“ Câu dẫn không được, lại muốn hại người sao ? Tiểu yêu tinh ?”
“ Mong Vương tiên sinh tôn trọng người khác một chút, tôi chưa hề nghĩ sẽ câu dẫn ngài.”
Bị gọi như thế, cho dù là tảng băng ngàn nămcũng phải bốc hỏa huống chi là cô.
“ Tôn trọng … cô đáng sao ?”
“ Vương tiên sinh, tôi nghĩ giữa tôi và ngài nên kết thúc tại đây, hôm nay là do tôi sai, ngài cũng đã trừng phạt xong rồi, tôi cũng sẽ hứa, đây là lần cuối cùng ngài nhìn thấy tôi, ngài yên tâm, chuyện này sẽ không xảy ra lần thứ hai.”
Cô không muốn tiếp tục ở cạnh hắn, nếu không cô sẽ bị tên này tiếp tục lăng nhục.
“ Sẽ không có lần thứ hai ?Vương Vũ Hàn tôi chỉ nói một lần nhưng cô đã phạm vào cấm kỵ của tôi nên cô phải bị trừng phạt thật nghiêm khắc.”
Lăng Tịnh Hy hoảng sợ nhìn hắn. – ‘ Hắn còn muốn gì nữa đây ?’
Vương Vũ Hàn chậm rãi nói từng chữ.
“ Sự trừng phạt đó là … từ nay trở đi cô phải ở bên cạnh tôi, làm món đồ chơi cho tôi giải khoay, khi nào tôi chơi chán thì cô sẽ được tự do.”
Sét đánh ngang tai cũng có thể nghe thấy rõ lời hắn nói, mặt cô tái nhợt, tay nắm chặt hơn, một lúc sau cô thở ra, nụ cười lạnh lẽo.
“ Vương tiên sinh, ngài nghĩ tôi sẽ chấp nhận sao ? giữa tôi và ngài chẳng có bất kì liên quan gì nhau cả, vì tôi thất hứa nên hôm nay tôi đã chấp nhận chịu phạt nhưng cũng chỉ một lần, sau này tôi và ngài là hai người không liên quan gì nhau cả.”
Nói xong cô xoay người mở cửa nhưng tay hắn vẫn đẩy mạnh cánh cửa không cho cô mở ra, miệng nói khẽ bên tai cô.
“ Cái đĩa đó …”
Hắn dừng lại không nói tiếp như hiểu được Lăng Tịnh Hy sẽ phản ứng ra sao, người hắn dán chặt vào cô hơn. Lăng Tịnh Hy nghe thế xoay người thì mặt hắn và cô rất gần nhau, sự tức giận lên đến đỉnh điểm, cô đẩy mạnh hắn ra nhưng vô dụng.
“ Thì ra, Vương tiên sinh vẫn còn dùng thủ đoạn hèn hạ như thế ? thật khâm phục nhưng …” – Cô dựa người vào cánh cửa, mặt không cảm xúc nói.
“ Ngài muốn cho Thiếu Phong xem thì cứ việc, tôi và hắn ta đã không còn quan hệ gì với nhau, ngài muốn làm gì tùy ngài.”
Thiếu Phong nhìn thấy thì sao, sẽ thấy cô ghê tởm, khinh thường cô, hoặc nhục mạ cô, cô cũng chẳng còn quan tâm, mọi chuyện cũng đã kết thúc.
Khóe miệng Vương Vũ Hàn ngày càng mở rộng, hắn nâng cằm cô lên.
“ Chậc, chậc … một năm không gặp, gan cô càng lúc càng lớn nhưng mà phạm vi của tôi không nhỏ như thế đâu.”
“ Ngài có ý gì ?” – Trong lòng cô tràn đầy lo lắng, mong rằng không như cô dự đoán.
“ Không biết ông bà Lăng sẽ có phản ứng ra sao khi con gái họ như thế nào khi nằm ưới thân một người đàn ông ? ”
“ Vương Vũ Hàn ”
Sự kích động của cô càng khiến hắn khoái chí, nhất là khi cô gọi tên hắn càng làm hắn phấn khích hơn.
“ Ngoan ngoãn một chút, như thế trò chơi mới thú vị, không nhàm chán.”
“ Vô sỉ.” – Cô thốt ra hai chữ cũng không nghĩ đến hậu quả, dĩ nhiên từ cằm truyền đến cơn đau, cô vẫn cố nhịn không cho nước mắt tuôn ra.
“ Tốt nhất đừng chọc giận tôi, nhớ cho rõ, từ nay về sau, cô là món đồ chơi của Vương Vũ Hàn tôi, nhiệm vụ của cô phải làm tôi vui vẻ nếu không cái đĩa dó sẽ trực tiếp được đưa đến Hy Lạp, cô cũng không muốn ông bà Lăng sẽ lên bệnh đau tim chứ ?”
Lăng Tịnh Hy mặt tái nhợt, cả người mềm nhũn, không nói gì mà chỉ cúi đầu tựa như đã khuất khục, cô không nghĩ sự kiên cường bấy lâu nay chỉ vì một câu nói của hắn mà vỡ thành từng mảnh, rốt cuộc một năm nay không phải cô kiên cường mà là đang trốn tránh đó thôi, cũng chỉ là vẻ bề ngoài còn bên trong là cánh cửa đang đóng kín và sau canh cửa đó là trái tim yếu đuối không chút sức sống.
Thấy cô thõa ý hắn gạt cô ra một bên, mở cửa đi ra ngoài nhưng mới đặt một chân, hắn lên tiếng.
“ Ngày mai Dương Nghị sẽ đến đón cô.”
Sau đó hắn đi ra ngoài không nói gì thêm nữa.
Lăng Tịnh Hy đợi cho tiếng bước chân đi khuất, cô ngồi bẹp xuống, nước mắt cố nén cũng tuôn ra, cuối cùng cũng không thoát khỏi, vì cái gì cô phải chịu nhục như thế, vì cái gì ??????
______________________________
Lăng Tịnh Hy bước ra khỏi Ảo Cư, bóng cô đơn độc đi về phía trước, ban đêm trời rất lạnh cộng thêm đang là mùa đông nên càng thêm giá rét nhưng cũng không rét lạnh bằng trái tim của Lăng Tịnh Hy.
Cô đi một lúc thì ghé vào tiệm thuốc mua một hộp thuốc tránh thai, lấy ra hai viên cố nuốt vào.
Một năm trước tuy đã quan hệ hai lần với hắn nhưng cô không kịp uống, cũng may là thời kì an toàn nên không sao nhưng giờ thì không, cô không muốn mang thai cùng tên cầm thú đó, cô có lỗi với cha mẹ, Tiểu Minh, đáng lẽ cô phải rời khỏi thành phố này ngay nhưng vì việc học nếu không cô đã bay sang Hy Lạp, có thể lúc này cô đã rất hạnh phúc bên cha mẹ nuôi cũng nên, tất cả đã chấm dứt và ngày mai cô sẽ tiếp nhận những hành hạ tra tấn của hắn.
Nước mắt lại rớt xuống, cô nhìn lên bầu trời đen kia, không có sao, không có trăng, chỉ là một màu u tối, tay nắm chặt, đôi mắt trong trẻo sâu thằm thẳm, môi cười lạnh.
“ Vương Vũ Hàn, tôi sẽ chơi với anh đến cùng.”
|
Chương 20: Dọn Nhà
“ Tịnh Hy, nói mình biết đi, hôm qua Vương Vũ Hàn có làm gì cậu không ?”
Từ sáng sớm cho đến xế chiều, Gia Tiểu Mẫn đã như cái đuôi theo sau Lăng Tịnh Hy hỏi đi hỏi lại cũng chỉ một câu mà Lăng Tịnh Hy đã trả lời mỏi cả miệng nhưng cô nàng cũng không tin.
“ Mình đã nói chỉ là anh ấy muốn nói chuyện với hỏi thăm mình vài câu thôi.”
Gia Tiểu Mẫn trừng mắt. – “ Mình không phải con nít, tên Vương Vũ Hàn đó là hạng người gì chứ ? dễ bỏ qua cho kẻ làm em trai hắn đau lòng sao ?”
Nói tới đó, cô nàng im bặt bởi vẻ mặt của Lăng Tịnh Hy rất khó coi, cô biết mình không nên nhắc đến nhưng chỉ là buột miệng thôi mà.
“ À, ờ … Tịnh Hy, cậu đã lấy hồ sơ xin thực tập chưa ?” – Gia Tiểu Mẫn đổi đề tài.
“ Hồ sơ gì ?” – Lăng Tịnh Hy ngớ ngẩn hỏi.
Gia Tiểu Mẫn phát cáu.” Ya, rốt cuộc cậu đi học để điểm danh cho có thôi hả ?”
“ Nếu đi học điểm danh cho có vậy người nào đó đi học để kiếm chỗ ngủ thôi à ?”
Gia Tiểu Mẫn bậm môi, nếu không phải làm thêm nhiều cộng học quá khuya thì đâu đến nỗi tệ thế.
Cô lườm Lăng Tịnh Hy, nhỏ giọng.
“ Là hồ sơ xin thực tâp ngành kế toán, còn 4 tháng nữa là tốt nghiệp nhưng trong ba tháng cuối chúng ta phải xin thực tập tại một công ty nào đó, trong ba tháng thực tập nếu được CEO nhận xét trong hồ sơ là thành tích tốt thì coi như hoàn thành khóa tốt nghiệp.”
Gia Tiểu Mẫn lấy trong túi xách một tâph hồ sơ đưa cho Lăng Tịnh Hy
“ Biết là cậu chưa lấy nên mình lấy hộ luôn, cuối tuần này là hết hạng nộp hồ sơ đó.”
“ Cậu định vào công ty nào chưa ?” – Lăng Tinh Hy xem sơ bên trong nói.
“ Thái Phàm có giới thiệu mình rồi nhưng mình còn chờ cậu nên chưa chấp nhận, tên công ty là NIGHT, chuyên về thu mua vật liệu xây dựng, Thái Phàm nói nếu làm tốt thì sau này khi tốt nghiệp bọn mình có thể xin vào đó luôn.” – Gia Tiểu Mẫn giải thích.
“ Để mình suy nghĩ một chút.”
Kétt … Nghe tiếng phanh xe trước mặt mình, Gia Tiểu Mẫn mắt sáng rực nhìn chiếc xe trước mặt, là Lamborghini aventador nha, riêng Lăng Tinh Hy thì cau mày bởi cô biết đó là xe của ai.
Gia Tiếu Mẫn thiếu điều muốn chảy nước bọt nhưng khi thấy người bước xuống xe, cô nuốt nó xuống ngay, trừng mắt nhìn người đàn ông bước xuống xe.
Người đàn ông đầy vẻ nam tính bước tới gần hai cô gái, gật đầu chào nhẹ.
“ Lăng tiểu thư, Vương tiên sinh bảo tôi đến đón Lăng tiểu thư, mời Lăng tiểu thư lên xe.”
“ Đại sắc lang.” – Gia tiểu Mãn hét lớn khiến xung quanh không ít người quay đầu tò mò nhìn xem nhưng họ điều ngây người bởi vẻ ngoài đầy hấp dẫn của người đàn ông này, bảo hắn là đại sắc lang, cho họ 10 bộ não cũng không dám tin.
Dương Nghị nhìn Gia Tiểu Mẫn, hắn không biết tại sao mỗi lần thấy hắn cô đều gọi như thế cho dù hắn chưa bao giờ chạm đến người cô lần nào.
“ Tiểu Mẫn, cậu về trước đi, mình có việc đi đây một chút.” – Lăng Tinh Hy nói với Gia Tiểu Mẫn, cô chán nãn thở dài trong bụng, quả thật tên này nói được làm được.
“ Vương Vũ Hàn muốn gặp cậu sao ? hắn muốn làm gì nữa đây ?” – Gia Tiểu Mẫn ghé sát tai cô thỏa thẽ.
“ Chỉ hỏi vài chuyện thôi … à, cậu nói với ông chủ xin nghĩ dùm mình một bữa vậy.”
“ Nhưng mà …”
“ Tiểu Mẫn, mình đảm bảo là anh ấy sẽ không làm gì mình đâu, cậu an tâm.” – Lăng Tịnh Hy chen ngang.
Gia Tiểu Mẫn khó chịu gật đầu, nếu cô bạn đã nói vậy thì đành chịu, nhưng dù phản kháng cũng vô dụng, tên đại sắc lang này cao to như thế, một bạt tay cũng khiến cô bay ra mười mấy mét, cô vẫn chưa muốn chết sớm thế đâu.
Đợi Gia Tiểu Mẫn đi khuất, Lăng Tịnh Hy ủ rủ đi lên xe, vừa mở cửa thì thấy Vương Vũ Hàn đã ngồi đó xem laptop, cô khựng lại kinh ngạc nhìn.
“ Còn không mau lên.” – Vương Vũ Hàn không ngước nhìn mà chỉ nói.
Lăng Tinh Hy hít một hơi rồi đi vào xe, ngồi kế hắn nhưng vẫn giữ khoảng cách.
“ Về biệt thự.”
Dương Nghị cho xe chạy đi, hắn cũng không hiểu Vương Vũ Hàn muốn gì, ban đầu bảo hắn đi đón cũng khiến hắn lấy làm lạ, có gì bảo Nick là tài xế riêng đi là được rồi nhưng khi hắn định đi thì Vương Vũ Hàn lại ngồi vào xe và bảo chạy, rốt cuộc ông chủ muốn gì đây ?
“ Tôi muốn về nhà lấy ít đồ.”
Lăng Tinh Hy biết hiên giờ thân phận của mình là nhân tình của hắn hay nói đúng hơn là món đồ chơi của hắn nên việc về căn biệt thư kia là điều không thể tránh nhưng cô còn sách vở cùng một số thứ ở nhà trọ nên muốn đem theo cùng.
“Không cần.” – hắn lạnh nhạt nói.- “ Mọi thứ ở đó không thiếu, mấy thứ rách nát cửa cô cứ vứt vào thùng rác là được.”
Lăng Tinh Hy cắn môi, hình như không khi nào tên này không sỉ nhục cô, đó là niềm vui của hắn sao ?
“ Có môt số tài liệu liên quan đến việc học, tôi muốn về lấy, sẽ không mất nhiều thời gian của ngài đâu.”
Hắn vẫn giữ lặng, Lăng Tịnh Hy khó chịu, cô vội níu tay hắn.
“ Chỉ mất 10 phít tôi, mấy thứ đó rất quan trọng với tôi.”
Lúc này hắn mới nhìn cô rồi nhìn đến tay cô đang nắm cánh tay hắn, mày nhíu chặt.
Lăng Tinh Hy biết mình thất thố buông tay hắn ra, cúi đầu.
“ Đến biệt thự Hoa Nhạt.” – Hắn lại nhìn vào laptop phun vài chữa.
Nghe hắn nói đến nhà mình cô chợt vui nhưng nhớ lại hiện giờ cô không còn ở đó nữa, cô lên tiếng.
“ Xin lỗi nhưng anh có thể đến chỗ 320 Đường XX được không ?”
Vương Vũ Hàn lại nhìn cô sau đó đóng laptop lại nói. – ‘” Đến đó đi.”
___________________________________
Trước ngôi nhà hai tầng cũ nát, Vương Vũ Hàn ngồi trong chiếc xe sang trọng nhìn bóng Lăng Tịnh Hy đi lên cầu thang, hắn dựa vào ghế da. – “ Điều tra một chút.”
Dương Nghị gật đầu, mắt cũng hướng về dãy nhà hai tầng kia.
Lăng Tịnh Hy vào trong thu dọn ít sách vở, cô không lấy đồ đạc bởi Vương Vũ Hàn bảo không cần, nhìn quanh căn phòng, cô thở dài, đôi mắt chợt buồn đi.
Số phận sau này sẽ ra sao ? cô có thể đánh gục hắn không khi chỉ có hai bàn tay trắng, ý nghĩ lúc đó chỉ là do quá căm hận nhưng giờ bình tĩnh lại thì thấy thật ngu ngốc, Vương Vũ Hàn là ai kia chứ ? cô có thể đánh gục hắn sao ? mơ cũng không thấy nói chi là làm.
Lấy trong hộp tủ ra một khung ảnh cũ, tay cô vuốt hẹ mặt khung, đáng lẽ cô đã vứt bỏ hết nhưng không nghĩ lại bỏ sót nó, trong ảnh là hình ảnh cô đang được Thiếu Phong ôm vào lòng, nụ cười trên môi anh thật hiền hòa còn cô thì bị anh ôm chặt nên hơi cáu nhưng vẫn cười rất vô tư.
Qúa khứ qua đi nhưng tình yêu vẫn xót lại, biết bao nhiêu lần muốn quên đi nhưng hàng đêm luôn mơ thấy, mệt mỏi thật nhưng cũng cố hết sức mà quên, tạm biệt tất cả.
Đang muốn bỏ nó vào lại chỗ cũ thì Vương Vũ Hàn bước vào cửa từ khi nào, cô nhìn hắn sửng sốt, chưa kịp nói gì thì khung ảnh đã bị hắn giựt lấy, hắn cười lạnh.
“ Thì ra thứ quan trọng mà cô nói là đây sao ?”
Không đợi cô trả lời, khung ảnh đã bi hắn quăng ra cửa sổ, tiếp theo là nghe tiếng xoảng.
Lăng Tịnh Hy bật dậy muốn chạy lại xem nhưng tay bị hắn giữ lại.
“ Không nghĩ hạng đàn bà như cô vẫn ti tiện như thế … Sao ? vẫn muốn quay lại với Thiếu Phong à ?”
“ Vương tiên sinh đã hiểu lầm, tôi chỉ muốn vứt nó đi thôi nhưng chưa kịp làm gì thì Vương tiên sinh đã bước vào rồi.” – Cô không muốn bị hắn sỉ nhục thêm nên phải nói dối.
“ Còn không ?” – Câu nói không đầu không đuôi làm cô đần ra.
Vương Vũ Hàn nhíu mày. – “ Những gì liên quan đến hai người, đem hết ra đây ?”
“ Đó là thứ duy nhất.” – Sợ hắn không tin, cô bồi thêm .
“ Nếu Vương tiên sinh không tin, có thể lục xét.”
Nhìn quanh phòng hắn lại nhìn cô lạnh giọng. – “ Nên nhớ thận phận của mình là gì ?”
Sau đó xoay người bỏ ra cửa.
Lăng Tịnh Hy mệt mỏi ngồi xuống giường nhưng chợt nhớ một chuyện, cô chạy đến chỗ hắn lên tiếng.
“ Vương tiên sinh, tôi muốn xin ngài một chuyện.”
Hắn xoay người nhìn cô nói tiếp. – “ Tôi muốn giữ lại nhà trọ này.”
Hắn cười lạnh. – “ Không lẽ ngoài tôi ra cô vân muốn ở nơi này hầu hạ kẻ khác.”
Hai tay siết chặt, cố không cho mình hét lớn, cô nói chậm rãi.
“ Tháng sau ba mẹ tôi từ Hy Lạp trở về, họ có thể sẽ đến đây tìm tôi.”
Ý tứ của cô quá rõ, cô không muốn cha mẹ biết cuộc sống của mình hiện giờ hèn hạ đến mức nào nên muốn giữ lại nhà trọ, để khi họ về vẫn thấy cô ở đây.
Vương Vũ Hàn nhìn cô với vẻ phức tạp, môi nhếch lên. “ Tùy cô nhưng nên nhớ … tôi không thích món đồ chơi của mình không an phận.”
Lăng Tịnh Hy hơi kinh ngạc bởi hắn đã chấp nhận nhưng không suy nghĩ nhiều, bây giờ quan trọng là không cho cha mẹ biết là được rồi.
Được một lúc hắn lại nhìn cô chăm chăm, lên tiếng.
“ Từ nay không được cắt tóc nữa.”
Hắn vừa quay đi thì cô lại hỏi.
“ Tóc là của tôi, tôi muốn làm gì là quyền của tôi.”
Muốn quản cô ư, không dễ vậy đâu.
“ Là món đồ chơi thì phải nghe lời chủ nhân, cả người cô đều là của tôi, nếu vẫn bướng bỉnh như thế, ngay lặp tức cô sẽ biết hậu quả là như thế nào ?” – Hắn chậm rãi nói.
Cô cười nhạt, cô biết không nên chọc giận hắn nhưng không biết tại sao mỗi khi hắn muốn cô làm theo lời hắn thì cô lại muốn đối đầu, muốn phản kháng, có thể do trong tiềm thức cô, trong mỗi giác quan trên cơ thể luôn bài xích hắn nên cứ chống đối thế thôi.
_________________________________
Nguyệt Thự
Chiếc xe nhanh chống quay về biệt thự xa hoa kia, Lăng Tịnh Hy như robot đi theo sau Vương Vũ Hàn vào trong, biệt thự vẫn như ngày nào, không có gì thay đổi, chỉ có điều nó lại chứa thêm một kẻ không ra gì, là cô đây.
Đến đại sãnh, một người phụ nữ ngoài 40, chắc là quản gia biệt thự, nhìn bà trong có vẻ hiền lành tuy đôi mắt nhìn cô như tia lade muốn xuyên thủng người cô vậy.
“ Cậu chủ, cậu đã về.” – Người phụ nữ nghiêm trang cúi chào cùng với mấy người giúp việc sau lưng.
“ Cô ta tên Lăng Tịnh Hy, sau này cô ta sẽ sống ở đây, dẫn cô ta lên phòng đi.”
Nói xong hắn đi lên cầu thang, cũng không nói thêm lời nào.
“ Mời Lăng tiểu thư theo tôi.”
Lăng Tịnh Hy nghe người đó nói với mình, cô cúi chào lễ phép rồi theo sau bà đi lên lầu. Họ đi đến căn phòng quen thuộc, Lăng Tịnh Hy do dự không muốn vào nhưng cửa đã mở sẵn, cô đành cắn răng theo vào trong.
Bên trong mọi thứ vẫn như cũ, chỉ khác một chút là cái giường ngày ấy giờ đã được đổi thành cái giường lớn hơn, ra giường màu trắng tinh, khung giường lớn có thể chứa khoảng 7, 8 người, trong đầu cô hiện lên suy nghĩ.
‘ Không lẽ hắn biến thái đến mức muốn cùng một lúc với nhiều người hay sao ?’
Cô rùng mình một cái, đầu lắc mạnh cho cái suy nghĩ kia bay đi.
“ Tôi là quản gia của Nguyệt thự, mọi người hay gọi tôi là dì Phùng, nếu Lăng tiểu thư không ngại cũng có thể gọi tôi như thế ?”
Dì phùng nhìn người con gái trước mặt, cô khác với mấy vị tiểu thư lúc trước, không trang điểm hay ăn vận khiêu gợi, lại lễ phép khiến bà cảm thấy thích, bà cũng lấy làm lạ khi cậu chủ lại đưa cô gái này về nhà, không những thế lúc sáng này cậu lại ra lệnh cho người chuyển chiếc giường lớn này vào phòng, lại căn dặn mua một số đồ dành cho phụ nữ, nhìn cậu chủ lúc đó tuy vẻ mặt không cảm xúc nhưng lời nói thì toàn liên quan đến phụ nữ khiến bà cùng những người giúp việc rất tò mò, và nhất là cậu chủ lại muốn cô gái này ngủ trong phòng cậu càng khiến bà kình hoàng hơn.
“ Vâng, dì Phùng.” – Đối vói người lớn tuổi, Tịnh Hy luôn lễ phép nên không phân biệt là thù hay bạn.
Dì Phùng khẽ cười .- “ Lăng Tiểu thư tắm rữa trước đi, sau đó xuống lầu dùng cơm tôi.”
Nói xong bà ra hiệu cho hai cô gái phía sau tiến lên muốn cởi áo cho Lăng Tịnh Hy nhưng bị cô ngăn lại.
“ Tôi có thể tự làm.” – Sau đó vụt chạy vào nhà tắm đóng khóa cửa lại, cứ sợ họ sẽ xong vào trong vậy.
Dì Phùng cùng hai cô người làm cười tũm tỉm nhưng cũng không nói niều, lặng lẽ ra ngoài.
Trong phòng tắm rộng lớn, Lăng Tịnh Hy cũng không xa lạ nơi này, cô đi vào buồn tắm đã chứa đầy nước, thử nước đã ấm, cô cởi đồ rồi bước vào trong tắm rửa, muốn tắm sữa tắm, thấy bên cạnh có chai sữa tắm cô cầm lấy, hơi ngạc nhiên vì không hiểu sau lại có loại sữa tắm mà cô hay dùng ở chỗ này, loại oải hương dễ chịu.
Mang tâm trạng hết khó hiểu lại nghi ngờ cố gắng tắm cho xong, cô không muốn nghĩ theo chiều tốt bởi nó sẽ làm đầu óc cô nổ tung mất.
Sau khi tắm xong, chợt nhớ quên mang đồ vào, cô lấy khăn tắm quấn ngang mình đi ra ngoài, mở cửa tủ quần áo ra, cô choáng váng.
Trước mặt, một hàng đồ Tây Âu tối màu sang trọng và một hàng toàn váy áo phụ nữ đủ màu sắc nhưng không màu mè, cô nuốt nước bọt.
‘ Không nghĩ hắn lại có nhiều phụ nữ đến thế ?’
Nhưng suy nghĩ đó chợt bay đi khi váy áo toàn đồ mới tinh, còn có cả tem chưa cắt nữa chứ - ‘Không lẽ hắn mua cho mình ?”
Cô lại lục tìm đồ ngủ xem có không thì càng kinh hoảng bởi ngay cả đồ lót cũng có nhưng đồ lót thì toàn loại tối màu không có màu sáng, đồ ngủ cũng vậy, chỉ có điều cô mà mặc đồ ngủ này thì thôi khỏi mặc cho rồi.
Không hở trước, cũng hở sau, dù không hở cũng mỏng lét, khuôn mặt cô đỏ bừng cầm cái áo hai dây ngắn ngủn nhìn ngây ngốc, cơn tức giận cùng xấu hổ trỗi dậy.
“ Biến thái.”
“ Tôi có thể xem đó là lời cô đang khen tôi ?”
Vương Vũ Hàn không biết đứng trước cửa từ khi nào, hắn chỉ muốn về phòng xem cô sau lâu rồi mà không xuống ăn, hắn cũng không có nhẫn nại mà chờ nên về phòng xem sao nhưng không nghĩ lại thấy được cảnh xuân như thế này, trên người cô chỉ quấn mỗi khăn tắm của hắn, nhìn thấy đôi chân thon dài đó, cùng khe rãnh trước ngực, người hắn tự dưng nóng lên.
“ Tiểu yêu tinh.”
Lăng Tịnh Hy cau mày không hiểu sau mỗi lần hắn gặp cô cứ gọi cô như thế ? cô đâu có tai nhọn hay mắt mèo đâu mà tiểu yêu tinh cái nỗi gì.
“ Tôi muốn về nhà lấy đồ của mình.” – Mặc cái này ư ? vậy khỏi mặc cho rồi.
Hắn tiến tới chỗ cô, tay vuốt ve khuôn mặt cô.
“ Hình như cô là kẻ không có não ? đây là lần cuối tôi lặp lại … là món đồ chơi, cô chỉ có thể nghe lời, hiểu chưa ?”
Tay hắn siết chặt cằm khiến cô cau mày nhưng cũng chỉ còn cách phục tùng, cô cắn răng gật đầu.
Tay hắn lại vuốt xuống xương quai xanh, lại đi xuống dưới, Lăng Tịnh Hy chặn tay hắn lại, hắn nhíu mày, cô lúng túng. – “ Tôi … tôi đói bụng.”
“ Hừm … để tôi ăn no rồi cô sẽ được ăn.”
Hắn nhếch môi, không nói gì thêm lặp tức bế bổng cô lên đi đến chiếc giường lớn, cô hoảng sợ ôm cô hắn, môi cắn chặt.
Nếu đã chấp nhận thì có chống cự cũng chỉ làm đau mình nhưng mọi chuyện vẫn chưa bắt đầu, cô nhẫn nhục không có nghĩa cô buông xuôi, trò chơi vẫn mới bắt bắt đầu thôi.
|
Chương 21: Kẻ Thù Truyền Kiếp
Những ngày sau , Lăng Tịnh Hy bị Vương Vũ Hàn chèn ép đến nghẹt thở, cô không biết hắn lấy đâu ra nhiều tinh lực đến thế, ban ngày đi, làm ban đêm lại hành hạ cô đến hừng đông mới thôi, cả người như bị xe ủi chạy ngang qua, thân thể đau nhức rả rời còn hắn thì tinh thần sáng khoái, nhiều khi còn trêu chọc cô, sỉ nhục cô, nhưng cô nhịn, dưới mái hiên người khác dù lòng tự trọng có cao đến mấy cũng đã bị hắn chà đạp mất hết rồi.
Như mọi bữa, cô thức dậy lê tấm thân mền nhũn không sức sống vào nhà vệ sinh tắm rữa sạch sẽ, sao đó vơ đại một bộ váy mặc vào.
Nói đến cách ăn mặc hiện tại của cô thì khỏi phải nói, khi Gia Tiểu Mẫn nhìn cô như người ngoài hành tinh, cô chỉ có cách nói muốn thay đổi một chút, Gia Tiểu Mẫn hung hăng quăng cho hai từ . – “ Thần kinh.”
Kiểu ăn mặc như tiểu thư này cô muốn chắc, tại tên biến thái đó nói không được phật ý hắn nên cô mới chịu thôi, nhìn những bộ váy trước mặt cùng với lượng giày phía dưới, không biết có mặc hết trong một năm không nữa.
Vệ sinh thân thể xong, cô xuống lầu thì thấy dì Phùng đã chuẩn bị xong điểm tâm sáng, nếu không phải hắn bắt buột ăn xong mới được đi học thì đánh chết cô cũng không muốn ăn cùng hắn.
Cô chào di Phùng rồi ngồi vào ghế cắt món bít tết ăn ngấu nghiến, cô không muốn cùng ăn với hắn nên dùng tốc độ thật nhanh để ăn, bất quá lấy lý do trễ giờ rồi lao đi là được.
“ Cốc, cốc, cốc …” – Tiếng giày cao gót nện trên sàn gạch láng bóng khiến tai Lăng Tịnh Hy nhức nhói, đang gặm bít tết, cô ngước nhìn.
Người con gái vận chiếc váy ngắn màu xanh bó sát người, cổ áo trệ đến mức có thể thấy được khe rãnh phía trong, dáng người nóng bỏng ngay cả cô còn nhìn đến ngây người huống chi là mấy tên đàn ông.
Cô gái đi đến trước mặt cô, môi khẽ cười. – “ Lâu rồi không gặp, chào em, Tịnh Hy.”
Âu Thục Lợi nhìn Lăng Tịnh Hy cười tươi như hoa nhưng trong lòng chỉ muốn đâm chết cô, nếu không phải cô biết được Vương Vũ Hàn đang bao nuôi một cô gái tại Nguyệt Thự thì cô đã không bỏ buổi quảng cáo bên Pháp quay về xem thử con hồ ly tinh đó là ai.
Đối với mấy cô tình nhân lúc trước bên cạnh Vương Vũ Hàn, cô không hề liếc mắt tới bởi không quá một tháng thì đã bị hắn đá đi rồi nhưng giờ thì khác dù chưa tới một tháng nhưng con hồ ly tinh này lại được sống ở Nguyệt Thự và nhất là được nằm trên chiếc giường mà cô hằng ao ước, cô không lo mới là chuyện lạ.
Lăng Tịnh Hy nhìn Âu Thục Lợi, nếu nói Vu Tử Băng là bạn thân của cô bao nhiêu thì Âu Thục Lợi là kẻ thù đáng sợ hơn bấy nhiêu. Từ năm cấp hai cô và Âu Thục Lợi như nước với lửa, bằng mặt nhưng không bằng lòng, Âu Thục Lợi luôn càng quét hết bạn trai của cô dù là xấu xí cũng bị cướp mất, hình như cô ả sinh ra là để đối đầu với cô vậy.
“ Thật không nghĩ lần trước gặp mặt em, được biết em là bạn gái của Thiếu Phong, còn lần này gặp lại thì … là tình nhân của Vũ Hàn.”
Âu Thục Lợi tuy nói với ngữ điệu rất nhẹ nhàng nhưng lời nói lại đầy châm chít, Lăng Tịnh Hy thấy khó chịu nhưng quá quen con người hai mặt này nên cũng dễ đối phó thôi.
“ Em còn phải học hỏi ở chị nhiều, nghe nói chị làm tính nhân bên cạnh anh ấy cũng gần 5 năm rồi thì phải ?”
Vẻ mặt Âu Thục Lợi méo xẹo, cô không nghĩ sẽ thua một đứa chỉ mới 20 mấy tuối, vẫn giữ nụ cười trên môi, nhẹ giọng.
“ Nếu em biết thế thì nên biết địa vị của chị trong lòng Vũ Hàn và cũng nhìn lại bản thân một chút, nếu không khôn khéo thì chưa đến 10 ngày em sẽ giống như những cô gái trước đây, bị đưa đi đến những nơi mà mình không ngờ tới đâu.”
“ Chị nói cũng phải, hiện giờ mỗi đêm em đều phải hầu hạ anh ấy đến thở không nỗi, buổi tối cứ bị ôm chặt không thở được, em không biết có thể chịu bao lâu nữa đây ? … Chị à, hay chị giúp em có cách nào giống chị được ở ngoài biệt không ? thà lâu lâu anh ấy gọi một cú điện thoại rồi em sẽ đến, chứ ngày nào cũng thế, em sợ không sống nỗi tới tháng sau quá.”
Giọng cô tuy trách móc nhưng lại cho thấy mình rất được sủng, việc đó dĩ nhiên khiến vẻ mặt Âu Thục Lợi tối sầm lại, cô nắm chặt tay không cho mất bình tĩnh mà bạt tay Lăng Tịnh Hy, cũng cắn chặt miệng không cho mình chữi thắng mặt cô ta, cơn tức lên đến não sắp bốc hơi ra ngoài.
Chợt mắt cô lóe lên, cô không đôi co nữa mà tiến tới chỗ Vương Vũ Hàn đang đi xuống lầu, cô ôm chặt tay hắn, giọng nũng nịu.
“ Vũ Hàn, em nhớ anh quá đi.”
Nói xong còn hôn cái chụt lên má hắn khiến Lăng Tịnh Hy nổi đầy da gà.
“ Tại sao đến đây ?” – Hắn lạnh nhạt nói, mắt quan sát Lăng Tịnh Hy đang ăn ngấu nghiến, cũng đi đến bàn ăn, ngồi xuống và bắt đầu dùng bữa.
Âu Thục Lợi cứ như bạch tuột đeo theo hắn tới bàn ăn, giọng vẫn ướt át như cũ.
“ Người ta nhớ anh nên mới về đây sớm gặp anh đó thôi, anh thật vô tâm.”
Lăng Tịnh Hy muốn nôn, nếu bắt cô nói mấy tiếng này thì bắt cô 10 ngày không ăn gì, đảm bảo cô có thể nói được ngay.
Vương Vũ Hàn thấy thái độ Lăng Tịnh Hy xem hắn như vô hình mà hắn lại ghét điều đó, hắn không ăn mà ôm eo Âu Thục Lợi, giọng cũng dịu hơn.
“ Thế em muốn thế nào ?”
Âu Thục Lợi thấy mình được sủng, dĩ nhiên không bỏ qua cơ hội, cô vòng tay qua cổ hắn, giọng ngọt ngào.
“ Em muốn đi Shopping, em mới biết có một cửa hàng chuyên về Tây Âu rất đẹp, chúng ta đi đi có được không ? ”
Hắn nhếch môi, mắt liếc Lăng Tịnh Hy một cái, nhỏ giọng. – “ Được.”
Âu Thục Lợi vui như tết đến. – “ Vậy ăn xong mình đi nha anh.”
Lăng Tịnh Hy ăn xong ngước nhìn đôi cẩu nam nữ đang nói những lời muốn nôn trước mặt, cô nhỏ giọng.
“ Tôi ăn xong rồi, xin phép đi trước.”
Cầm nhanh túi xách, cô đứng dậy bỏ đi nhưng mới một bước thì khí lạnh từ phía sau đã làm cô rét cả sống lưng.
“ Đứng lại.” – Hắn lạnh giọng.
Cô xoay người nhìn hắn, giọng ấp úng. – “ Tối sắp trễ học rồi.”
“ Xin nghĩ đi, hôm nay đi ra ngoài với tôi.”
“ Nhưng …”
“ Vũ Hàn, Tịnh Hy phải đi học, hay để khi khác đi, hai chúng ta đi cũng được mà.”
Có thể người ngoài cho là Âu Thục Lợi đang giúp Lăng Tịnh Hy nhưng thật ra cô không muốn cô nàng làm kì đà phá hỏng những giây phúc lãng mạng này nên mớ nói giúp cô.
“ Nếu không đi thì sau này cũng đừng mong đến trường.”
Nói xòn, hắn lấy khăn giấy lau nhẹ khóe miệng, đứng dậy đi ra cửa, Âu Thục Lợi liếc nhẹ Lăng Tịnh Hy một cái sau đó theo sau Vương Vũ Hàn.
Lăng Tịnh Hy sầu não, lấy điện thoại gọi cho Gia Tiểu Mẫn xin nghĩ một ngày rồi cũng theo sau.
__________________________________
Trong cửa hàng thời trang cao cấp dành cho cả nữ lẫn nam, những nhân viên bán hàng nở nụ cười tươi như hoa đón chào khách quý nhưng chẳng ai quan tâm.
Vương Vũ Hàn từ lúc bước vào không hề nhìn một cái mà chỉ ngồi xuống sofa xem laptop, Âu Thục Lợi thì chạy Đông chạy Tây lấy đồ ra thử, Lăng Tịnh Hy thì đi xung quanh ngắm nghía, nhưng không chạm vào thứ nào bởi ở nhà còn một đống quần áo, mua về cũng để trưng bày mà thôi.
Đi vòng quanh hồi lâu, cô dừng trước một tủ kiếng, mắt chằm chằm ngắm đôi giày búp bê cao gót trước mặt, đây là kiểu giày màu đen, có chiếc nơ kết hạt ngọc lấp lánh, nó cũng đơn giản không cầu kì, Lăng Tịnh Hy từng thấy nó trên mặc báo thời gian, liếc qua bảng giá, mắt cô trợn trắng … 500 tệ, nhiêu đây tiền ra ngoài chợ đêm mua cả chục đôi còn được đó.
“ Thích nó sao ?”
Phía sau vang lên giọng nói nhưng Lăng Tịnh Hy lo chăm chú nhìn gia tiền nên chỉ trả lời trong vô thức.
“ Ừm … nhưng mắc quá.”
Vừa nói xong thì chợt thấy hơi thở quen thuộc phả trên đỉnh đầu, cô xoay người thì đụng ngay Vương Vũ Hàn, bốn mắt nhìn nhau, hai người rơi vào khoảng lặng.
“ Lấy nó ra giúp tôi.” – Vương Vũ Hàn phá vỡ sự im lặng, hắn nhìn cô bán hàng đang chảy nước miếng nhìn hắn.
“ Không cần, tôi không thích nó nữa rồi.”
Hắn nhếch môi. – “ Lấy đôi đó cho tôi.”
Hắn không quan tâm cô nói mà ra lệnh cho nhân viên lấy nó, Lăng Tịnh Hy nhìn hắn, tuy rất thích nhưng không muốn nhận thêm từ hắn cái gì, cô muốn cản lại thì hắn lên tiếng.
“ Thục Lợi, em lại đây.”
Âu Thục Lợi đang chọn túi xách, nghe hắn gọi, cô chạy như bay đến, vui vẻ hỏi.
“ Chuyện gì vậy anh ?”
“ Thử xem nó có vừa không ?”
Lăng Tịnh Hy đóng băng tại chỗ, cô bị hố nặng.
Âu Thục Lợi tuy không thích nhưng vì muốn lấy lòng hắn vẫn tươi cười mang vào.
“ Vũ Hàn, đôi giày này đẹp thật đó, anh đúng có khiếu thẩm mỹ nha.”
“ Thích sao ?”
“ Đương nhiên em thích rồi, chỉ cần là quà anh tặng, em đều thích hết.”
Âu Thục Lợi ra sức nịnh nọt, lại liếc nhẹ Lăng Tịnh Hy, lấy làm đắc chí.
“ Ngoan lắm, chỉ cần em biết nghe lời, thì muốn thứ gì tôi đều cho hết, hiểu chưa ?”
Hắn nói với Âu Thục Lợi nhưng thực sự là cho Lăng Tịnh Hy nghe, cô cũng không ngốc mà không hiểu, chỉ là làm lơ tiếp tục.
_____________________________________
Sau khi chọn đồ xong, Âu Thục Lợi lại chọn mấy bộ Tây Âu cho Vương Vũ Hàn, hắn không quan tâm, lại đi vào nhà vệ sinh, Âu Thục Lợi ảo não đi chọn tiếp đồ của mình.
Lăng Tịnh Hy lại đi đến quầy trang sức, cô ngắm nghía một chút thì thấy một chiếc lắc tay rất đẹp, giá chỉ có 1800, chiếc lắc rất đơn giản, sợi dây làm bằng bạch kim, chỉ có một viên ngọc màu đen, cô nhịn không được lên tiếng.
“ Cho tôi xem cái này được không ?”
Cô bán hàng vui vẻ lấy cho cô xem. – “ Vị tiểu thư đây rất biết nhìn, đây là lắc chân, sản phẩm mới nhất của công ty chúng tôi, chỉ có một sợi thôi, giá 1800 bảng anh, nếu được chúng tôi có thể bớt 10 % cho quý khách.”
Cằm Lăng Tịnh Hy muốn rớt xuống, 1800 bảng Anh không phải quy ra sẽ thành 2 vạn tệ đó sao … OMG.
Chưa kịp lên tiếng, chiếc lắc trong tay đã bị cướp mất, cô nhìn qua mới biết là Âu Thục Lợi.
“ Cái này nhìn chẳng đẹp tí nào.”
Cô bán hàng vẫn vui vẻ nói. – “ Vị tiểu thư này không biết đó thôi, sợi dây thì không đáng giá nhưng viên kim cương này thì rất quý đó, bởi nó có một truyền thuyết.”
“ Truyền thuyết gì ? “ – Cả hai cùng đồng thành nói, sau đó nhìn nhau như người ngoài hành tinh.
Cô bán hàng giải thích. – “ Viên kim cương này còn có tên là Lệ Băng Tình, là giọt nước mắt của Nữ Vương băng giá, Nữ Vương đã vì người mình yêu mà rơi lệ và viên kim cương này đã được Nữ Vương phù phép biến nó thành một phép màu chiếm giữ tình yêu, chỉ cần người đàn ông nào đeo viên kim cương này vào chân người phụ nữ thì suốt đời này người đàn ông đó sẽ thuộc về người phụ nữ, cả tình yêu lẫn thể xác.”
Âu Thục Lợi mắt sáng rõ nhìn viên kim cương màu đen huyền bí, trong đàu chợt hiện lên ảo tưởng.
‘ Nếu Vương Vũ Hàn đeo vào chân cô thì sao ?’ – Mơ mọng bay đầy đầu.
Lăng Tịnh Hy khóe môi giật giật, cái gì mà truyền thuyết truyền thống … đầu truyện, cuối chuyện chẳng liên quan gì nhau … gạt người.
“ Được rồi tôi mua nó.” – Âu Thục Lợi mơ mộng xong thì lấy ngay.
Lăng Tịnh Hy lắc đầu xoay người thì đụng mặt Vương Vũ Hàn. – ‘ Hắn là quỷ chắc ‘
Âu Thục Lợi đưa chiếc lắc đến chỗ Vương Vũ Hàn, miệng hớn hở.
” Vũ Hàn, anh xem nó đẹp không ? anh đeo nó giúp em nha.”
Biết hắn sẽ không đeo lên chân mình thôi thì đeo tay cũng được, nên cô mong chờ.
“ Đồ xấu xí này không hợp với em, chọn cái khác đi.”
Hắn nhìn Lăng Tịnh Hy không nói gì sau đó quay người bỏ đi.
Lăng Tịnh Hy nhếch môi.
“ Chị Thục Lợi, em buồn thay chị đó.” – Rồi cũng đi theo sau Vương Vũ Hàn.
Âu Thục Lợi mặt lạnh như tiền, nhìn bóng hai người dần khuất, cô tức giận quát với nhân viên.
“ Thứ xấu xí này cũng muốn tôi mua sao ?”
Sau đó giậm chân chạy theo sau hai người. Nhân viên bán hàng hóa đá.
Tiếp theo đó, họ đi đến mấy cửa hàng khác, Âu Thục Lợi ra sức càng quét, Lăng Tịnh Hy cũng chỉ dòm hoặc ngó hay sờ vài thứ nhưng không mua bởi vì mấy thứ đó đều bị Vương Vũ Hàn tặng hết cho Âu Thục Lợi khiến cô nghiến răng nghiến lợi.
Kết quả cuối cùng, Âu Thục Lợi đồ chất đống hết cả một xe mà Lăng Tịnh Hy thì tay trống không đi về.
|
Chương 22: Dị Ứng
Trong nhà hàng sang trọng, Lăng Tịnh Hy ngồi đối diện với một con sói hoang và một con xà tinh, cô thật rất muốn về nhà, nếu không phải Âu Thục Lợi muốn đi ăn cái gì mà hương vị của biển cả gì đó thì cô đâu phải chịu tội mà ngồi ở đây, lại nghĩ đến mấy món sắp đem ra, da gà nổi đầy người.
Trước đó cô nói ăn không được mà Âu Thục Lợi bảo ăn rất ngon, phải nếm thử cho biết, cô chưa kịp nói nguyên nhân thì cô ta như quả trứng gà nhét vào miệng cô không cho nói một thêm một câu nào.
Vương Vũ Hàn vẫn nhâm nhi ly rượu đỏ, lâu lâu lại liếc Lăng Tịnh Hy, thật sự hắn không có hứng thú đi Shopping gì đó, chỉ vì thái độ của Lăng Tịnh Hy làm hắn khó chịu nên hắn mới đồng ý đó thôi.
Từ trước đến giờ đối với đàn bà, hắn chỉ hứng thú khi ở trên giường, ngoài ra chỉ giống như mấy bình hoa, ngắm cho đỡ chán mà thôi, ngay cả Lăng Tịnh Hy cũng thế nhưng cả ngày hôm nay, hắn lại làm ra chuyện mất mặt, tự pha trò trước mặt cô mà cô lại không có hứng thú dù chỉ liếc nhìn một cái.
Tự cười giễu bản thân, từ khi nào hắn lại quan tâm cảm xúc của cô như thế ?
Đồ ăn cũng được đem ra, ba phần ăn tôm hùm hảo hạng, món mà Âu Thục Lợi thích nhất nhưng cùng vì Vương Vũ Hàn thích ăn nên cô mới thích đó thôi.
“ Vương tiên sinh, tôm hùm hôm nay là loại được bắt vào rạng sáng, mong hợp khẩu vị của Vương tiên sinh.”
Đầu bếp chính ra sức nịnh nọt, hắn biết Vương Vũ Hàn ưa chuộng món tôm hùm nướng phô mai nên cố ý đích thân bưng ra, mong Vương Vũ Hàn thấy hắn có thành ý biết bao và cũng mong trong cuộc thi đầu bếp kì này, hắn sẽ có một điểm của Vương Vũ Hàn.
“ Tôi không thích lúc đang ăn lại có kẻ chen ngang.”
Hắn lạnh giọng, cũng không thèm nhìn vẻ mặt tái xanh của đầu bếp chính, tên đầu bếp biết mình thất thố vì thế gật đầu rồi đi như bay vào bếp.
Hai người trước mắt ăn rất tao nhã, còn Lăng Tịnh Hy nhìn con tôm to trước mặt như kẻ thù từ bao đời trước, cô mà ăn vào đảm bảo ngày mai khỏi đi học.
“ Còn không ăn ? ”
Đang ăn một nữa hắn lại thấy Lăng Tịnh Hy chỉ nhìn mà chẳng chạm dao nĩa, hắn lấy làm lạ, quan sát vẻ mặt của cô.
“ Tôi … tôi không ăn được.”
“ Tịnh Hy à, món này rất ngon lại bổ, em không ăn rất phí đó.” – Âu Thục Lợi thấy Lăng Tịnh Hy đang làm mất lòng Vương Vũ Hàn, cô ra sức châm dầu.
“ Không ăn được … cũng phải ăn.” – Giọng của hắn tuy không lạnh nhưng vẫn rét cả người.
Lăng Tịnh Hy nhìn con tôm trước mặt, thầm nguyền rủa mười tám đời nhà nó, sau đó ậm ực cố nuốt cho hết.
Sau một hồi nuốt trọng gần hết món tôm, cô uống một ly nước cho mau trôi, bây giờ chỉ chờ hai người kia ăn xong là có thể phi nhanh về nhà uống thuốc nhưng …
“ Mùi vị thế nào ?” – Hắn lên tiếng hỏi, khiến cả hai cô gái sửng sốt.
Âu Thục Lợi càng thấy chán ghét Lăng Tịnh Hy, từ trước đến giờ Vương Vũ Hàn có khi nào hỏi cô thế đâu, tại sao lần này lại quan tâm con nhỏ đến thế kia chứ ?
Lăng Tịnh Hy thầm kêu trời ơi, cô biết vị nó như thế nào chết liền, mà cho dù ngày thường ăn gì cô cũng chẳng quan tâm, chỉ cần no bụng là được nhưng giờ …
“ Khi nãy … tôi ăn nhanh quá nên … nên … “
“ Phục vụ “ – Hắn vừa lên tiếng, một bồi bàn vụt đến nhe răng cười.
“ Vương tiên sinh cần gì thêm không ạ ?”
“ Đem một phần tôm hùm nướng phô mai cho vị tiểu thư đây.”
Phục vụ lén cười rồi gật đầu quay đi, Lăng Tịnh Hy hóa đá.
“ Tôi … tôi … tôi no rồi.”
“ Khi ăn phải biết tưởng thức, đừng làm mất mặt tôi.”
Cô cuối mặt,lệ muốn trào ra, thưởng thức cái quái gì, sắp chết đến nơi rồi.
Ngay sau đó phần ăn khủng bố cũng đưa ra, Lăng Tịnh Hy lại ăn thêm một con và cố biểu đạt tâm trạng của mình khi biết cái hương vị chết tiệt đó là gì, cuối cùng cũng được Vương Vũ Hàn thừa nhận.
Cứ nghĩ ăn xong thì sẽ được về nhà, ai ngờ cái còn xà tinh kia lại muốn xem phim, mà tên Vương Vũ Hàn này hôm nay bị ma nhập, Âu Thục Lợi muốn hắn đi đâu là hắn đi theo đó khiến cô muốn nổi điên.
Cuối cùng cũng được về nhà, cả người cô bắt đầu ngứa ngáy, cô chạy vội tới chỗ dì Phùng đang chỉ cho mấy người giúp việc lau bụi.
“ Dì Phùng, dì có thuốc trị dị ứng không ạ ?” – Cô vừa hỏi vừa gãy.
“ Ơ, cô Tịnh Hy, mặt cô sao vậy ?” – Dì Phùng hốt hoảng khi thấy trên mặt Lăng Tịnh Hy có vài đốm đỏ.
“ Chuyện gì ? “
Từ sau, Vương Vũ Hàn đi đến thấy Lăng Tịnh Hy cúi đầu không nói lại nhìn dì Phùng.
“ Vâng, thưa cậu chủ, cô Tịnh Hy, cô ấy …”
Chưa nói được gì thì Vương Vũ Hàn kéo Lăng Tịnh Hy quay lại đối diện hắn, hắn sửng sốt khi thấy mặt cô có vài đốm đỏ, mày nhíu chặt.
“ Đi bệnh viện.”
Nói xong, kéo Lăng Tịnh Hy đi, để lại Âu Thục Lợi nghiến răng đứng nhìn cùng dì Phùng mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
________________________________
Bệnh Viện
Trong phòng khám, một nữ bác sĩ khoảng gần 40 đang khám cho Lăng Tịnh Hy, Vương Vũ Hàn ngồi trên ghế chéo chân, mắt nhìn vào những đốm đỏ trên mặt cô.
“ Dì San, cô ta bị sao vậy ? “
Nữ bác sĩ lườm Vương Vũ Hàn. – “ Gọi tôi là bác sĩ Trần.”
Sau đó nhìn Lăng Tịnh Hy với vẻ dò xét, bà là bác sĩ riêng của Vương Vũ Hàn, từ trước đến giờ chưa thấy hắn dẫn cô gái nào đến nhờ bà coi bệnh mà giờ lại đem một cô bé trông xinh xắn thế này làm bà kinh ngạc, cô gái này có quan hệ gì với Vương Vũ Hàn đây ?
Lăng Tịnh Hy bị nhìn đến mất tự nhiên, cô cúi đầu. Trần San cũng hiểu mình thất thố, bà hắng giọng rồi hỏi Lăng Tịnh Hy.
“ Từ chiều đến giờ cháu đã ăn những gì ?”
“ Tôm … Tôm hùm nướng phô mai.” – Cô khó khăn nói.
“ Cháu có biết cháu bị dị ứng với đồ biển không ?” – Bà nhỏ giọng.
Lăng Tịnh Hy gật đầu khiến Trần San sửng sốt, còn Vương Vũ Hàn thì cũng đã hiểu lý do cô không chịu ăn, trong lòng thấy khó chịu.
“ Vậy sao cháu còn ăn ?”
Lăng Tịnh Hy lườm Vương Vũ Hàn, nếu không phải tại hắn thì cô đâu ra nông nỗi này, nhưng có ăn gan hùm cũng không dám nói tại hắn, thôi đành ôm cục tức vậy.
“ Tại cháu thèm ăn quá nên ăn càng.”
“ Hơi … là con gái thèm ăn cũng có mức độ, cháu có biết thể chất của cháu bị dị ứng rất nặng không ? nếu ăn quá nhiều có thể những đốm đỏ này sẽ trở thành bọc, có thể bị sẹo đó.”
“ Cháu biết rồi, sau này cháu sẽ cẩn thận hơn.”
Trần San muốn nói gì thêm nhưng bị Vương Vũ Hàn chặn họng.
“ Dì San, cũng trễ rồi, cháu phải về, sau này có dịp, cháu sẽ mời dì dùng cơm.” - Lại nhìn Lăng Tịnh Hy . – ” Về thôi.”
“ Mỗi ngày hai lần, uống khoảng ba ngày là được, cháu cũng nhớ tránh ăn đồ dị ứng nữa đó.” – Trần San vừa đưa thuốc vừa dặn dò.
Lăng Tịnh Hy gật đầu rồi theo sau Vương Vũ Hàn.
_______________________________
Trong xe, ở ghế sau, Vương Vũ Hàn nhắm mắt như đang nghĩ ngơi, Lăng Tịnh Hy nhìn ra cửa sổ xe, không gian im lặng như tờ.
“ Ngoài tôm hùm ra còn gì không ăn được nữa ?”
Bổng nhiên hắn lên tiếng làm cô giật mình. – “ Chỉ có tôm và cua, ngoài ra cái gì cũng ăn được hết.”
Tưởng hắn sẽ trả lời, ai ngờ lại chẳng thấy gì, cô lại quay ra nhìn cảnh vật bên ngoài.
Về đến biệt thự, hắn đi thẳng lên cầu thang nhưng không về phòng mà đi đến phòng làm việc. Lăng Tịnh Hy cầm bịch thuốc mệt mỏi đi lên phòng, vừa bước vào thì thấy Âu Thục Lợi chỉ quấn mỗi khăn tắm đứng trước tủ quần áo của cô.
“ Hèn gì hôm nay em không mua quần áo gì, thì ra trước đó đã mua không ít nhỉ ?”
Ánh mắt lúc sáng là ánh mắt dịu dàng nhưng giờ lại như con dao muốn đâm thẳng vào tim Lăng Tịnh Hy, cô rùng mình.
“ Em thua xa chị nhiều”
Cô đi tới lấy một bộ quần áo đi thẳng vào nhà tắm, xem Âu Thục Lợi như không khí nhưng cô ta cũng không nói gì chỉ hếch miệng cười.
Lăng Tịnh Hy không tắm mà chỉ lau mình, đứng trước gương thấy toàn đốm đỏ trên làn da trắng nõn, thật không biết ngày mai có đi học được không nữa.
Bước ra phòng tắm, đã thấy Âu Thục Lợi nằm trền giường lớn, cô ta ngồi dậy, giọng nói tuy mang vẻ quan tâm nhưng thật chất lại là ra lệnh.
“ Em hôm nay không được khỏe nên tối nay chị sẽ hầu hạ Vũ Hàn, em đi tìm phòng khác ngủ đi.”
Cứ nghĩ Lăng Tịnh Hy sẽ cau có, ai ngờ cô ta chỉ đi đến bàn trang điểm lấy Lapptop cùng vài quyển sách, không nói một lời, đi thẳng ra khỏi cửa để lại Âu Thục Lợi với cái miệng há to đầy kinh ngạc.
Lăng Tịnh Hy đi xuống lầu, thấy dì Phùng, cô khẽ cười.
“ Dì Phùng, còn phòng nào trống không ạ ?”
“ Hả ? à, còn nhưng có gì không Lăng tiểu thư ?”
“ Dì cứ gọi là Tịnh Hy được rồi, đừng gọi tiểu thư, cháu ngại lắm.” – Nói xong cô giải thích nguyên nhân .
“ Thật ra thì hôm nay cháu không được khỏe nên để chị Thục Lợi ngủ trên phòng … cháu muốn tìm một phòng để học bài.”
Dì Phùng ra vẻ khó xử, vì cậu chủ từ đó đến giờ có cho Âu Thục Lợi vào ngủ ở phòng đó đâu nhưng Lăng tiểu thư đã nói thế …
“ Lăng … à không, cô Tịnh Hy, vẫn còn phòng nhưng là phòng cho người làm, tôi …”
“ Không sao đâu ạ.”
Dì Phùng cũng muốn cho Lăng Tịnh Hy ở một phòng trên lầu nhưng vì mấy phòng đó đều đang tu sửa, vài phòng còn lại là của ông bà chủ cùng nhị thiếu gia nên bà không cho Lăng Tịnh Hy vào đó được.
Rốt cuộc bà cũng chỉ một phòng ở phía cuối cầu thang. Lăng Tịnh Hy gật đầu.
“ Cám ơn.” – Rồi bước nhanh đến đó.
______________________________________
Vương Vũ Hàn từ thư phòng trở về phòng ngủ, vừa bước vào đã thấy Âu Thục Lợi nằm trên giường ngủ nhưng hắn lại nghĩ là Lăng Tịnh Hy đang nằm đó, hắn đến cạnh giường ngồi xuống, thở dài.
“ Uống thuốc chưa ?”
Âu Thục Lợi nghe thế, cơn tức trỗi dậy, cô không nghĩ Vương Vũ Hàn lại quan tâm Lăng Tịnh Hy đến thế, cố nhịn cơn tức, cô vụt dậy nhưng vẫn nở nụ cười.
“ Em không sao, chỉ ho vài tiếng thôi mà.” – Cô hùa theo, bất quá cứ làm kẻ ngốc thì sẽ được cưng chìu nhiều hơn.
Vương Vũ Hàn giật mình, không phải Lăng Tịnh Hy, lại nhìn Âu Thục Lợi không mảnh vải che thân trước mặt, hắn không thấy hứng thú mà lại tức giận .
“ Xuống ngay.”
“ Vũ Hàn, hôm nay Tịnh Hy không được khỏe, để em hầu hạ anh vậy ?”
Vừa nói hết câu thì cô nhào tới hắn nhưng chưa kịp làm gì thì bị hắn hất mạnh xuống đất, cô đau đớn nhìn hắn, cất giọng nghẹn ngào.
“ Vũ Hàn, anh sao vậy ?”
“ Cô đã quên nhưng gì tôi nói rồi sao ? … cút ngay.”
“ Em …”
“ Tôi cho cô 5 giây, cút … ngay.”
Hắn nói xong thì không đợi cô cút đi mà hắn lại đi ra khỏi phòng, Âu Thục Lợi nước mắt đã rơi đây mặt, tay nắm chặt, ánh mắt cũng trở nên tàn ác.
Vương Vũ Hàn vừa xuống lầu thì gặp dì Phùng.
“ Cô ta đâu rồi ?”
Dì Phùng không hỏi cũng biết “ Cô ta” mà cậu chủ nói là ai, bà chỉ thẳng đến phòng người làm.
Vương Vũ Hàn mặt đầy sát khí đi đến cuối hành lang, hắn phải dạy cho Lăng Tịnh Hy một bài học, vì không nghe lời hắn, hắn là chủ nhân của cô, mà cô cứ luôn chống đối hắn, lần này không thể tha cho cô ta được.
Vừa mở cửa, đập vào mắt hắn là hình ảnh Lăng Tịnh Hy đang ngồi trên ghế, một chân gác lên ghế, chân kia buông xuống đông đưa, trên mặt là một chiếc kính cận, mái trước thì cột một chùm y như bó cỏ, mắt nhìn chăm chăm vào Laptop, mày hơi nhíu lại.
Bất giác cơn tức trong lòng vụt tan mất, hắn lại thấy dáng vẻ của cô hiện giờ rất buồn cười, trong rất ngốc.
“ Ai cho phép cô ở đây ?”
Hắn không muốn nhìn nữa, đi đến chỗ cô, giọng đầy tức giận nhưng chỉ là ra vẻ.
Lăng Tịnh Hy giật mình khi thấy Vương Vũ Hàn, cô không nghĩ hắn sẽ tìm tới nhanh như vậy, chỉnh lại dáng ngồi, cô ấp úng.
“ Chị Thục Lợi nói muốn ở cùng anh, nên tôi …”
“ Tôi là chủ nhân của cô, không phải cô ta, đừng để tôi phải lặp lại lần nữa.”
Hắn nhìn vào màng hình. – “ Đó là gì ?”
“ À, là bài tập cho ngày mai nhưng tôi tính đi tính lại mà không tính ra được, không biết nó bị gì nữa ?”
Thấy hắn không mắng mình, cô dĩ nhiên lãng sang chuyện khác, hùa theo hắn vậy.
Vương Vũ Hàn nhìn một lúc vào màng hình, sau đó hắn đưa tay gõ vài phím, sau đó Enter.
Lăng Tịnh Hy nhìn theo, mắt trợn trắng, trong vô thức thốt ra.
“ Hay thật, tôi làm hai ngày rồi mà không được, anh hay thật đấy.”
Nói xong, cảm thấy thật mất mặt cùng xâu hổ, hắn là ai kia chứ … mấy cái này làm khó hắn chắc.
“ Ngu ngốc.”
Quăng cho cô hai câu, hắn lại nhìn lên bàn thấy tập hồ sơ, hắn lại hỏi.
“ Đây là gì ?”
Lăng Tịnh Hy muốn giật lại nhưng với chiều cao 1m62 dù có nhảy đến ngày mai cũng không lấy lại được tập hồ sơ từ tên cao 1m84 như hắn, vậy mà hắn còn giơ tay cao lên nữa chứ,đúng là tên xấu xa
“ Là hồ sợ xin thực tập, mỗi sinh viên trước khi tốt nghiệp phải tìm một công ty xin thực tập, sau đó đợi CE maO đánh giá hành tích xem có tốt nghiệp được không ?” -Bất đắc dĩ.cô phải giải thích.
Hắn nhìn cô, lại nhìn tập hồ sơ. – “ Đã xin vào công ty nào chưa ?”
“ NIGHT, đó là công ty mà Gia Tiểu Mẫn đã xin giúp tôi.”
“ Làm lại đi.” – Hắn không hỏi gì mà chỉ quăng tập hồ sơ vào sọt rác.
“ Làm lại ? tôi thấy công ty đó cũng được mà.” – Cô muốn lượm lại nhưng bị hắn lườm nên đành tôi vậy.
“ HP … Nộp hồ sơ vào đó.”
Lăng Tịnh Hy như nghe được truyện cười.
“ Vương tiên sinh, anh nghĩ với khả năng của tôi có thể vào đó được sao ? với lại tập đoàn đó làm gì có nhận sinh viên thực tập kia chứ ?”
“ Ngu ngốc đúng là ngu ngốc, cô nghĩ tôi không có khả năng đưa cô vào đó sao ?”
” Anh sẽ giúp tôi.” – Giọng cô vui lên, mắt cũng phát sáng.
“ Vậy phải xem đêm nay cô hầu hạ tôi như thế nào đã ?”
Nói xong hắn kéo mạnh cô vào lòng, một tay hắn tháo kính của cô ra, tay còn lại bắt đầu dò xét.
Lăng Tịnh Hy vẫn đang suy nghĩ việc sẽ vào tập đoàn HP thực tập, đó là tập đoàn lớn nếu vào đó thực tập thì sau này ra ngoài đi làm, không cần biết thực lực ra sau, chỉ cần có chữ kí của CEO là cô có thể có một công việc hoàn mỹ.
“ Khoan đã.” – Cảm nhận bàn tay đang luồng vào áo mình cô chặn lại, cũng chẳng còn gì để mất, cô không muốn chịu thiệt.
“ Vậy anh có thể giúp luôn một người được không ?”
Thấy hắn nhíu mày, cô vẫn nói.
“ Đó là bạn thân của tôi, giúp tôi một lần thôi, làm ơn.”
Lần đầu cô làm nũng trước mặt hắn nhưng nếu Gia Tiểu Mẫn cùng làm chung thì cô sẽ không lạc loài, cô phải nhẫn, cố ra vẻ nịnh nọt dù ngàn vạn lần không hề muốn thế.
Mày hắn giãn ra, mắt chăm chú nhìn cô, lần đầu nghe cô dùng giọng dịu dàng nới chuyện với hắn khiến hắn thấy lòng man mát, hắn xoay người đặt cô dưới thân.
“ Vậy phải xem đêm nay em có cho tôi ăn no không đã.”
Hắn cuối xuống, môi quấn lấy môi cô, từ từ cởi hết những chướng ngại vật trên người hai người.
Lăng Tịnh Hy cũng buông xuôi, tay vòng qua cổ hắn đáp trả. – Mục đích đạt được thì sau này mọi chuyện sẽ thuận lợi hơn.
Trong căn phòng nhỏ nhắn, cảnh xuân diễn ra, hai bóng dáng dây dưa quấn quít tạo nên một khung cảnh đầy gợi tình, khiến người nhìn vào phải đỏ mặt nhức tai nhưng người đứng trước cửa lại không như thế.
Qua khe cửa, Âu Thục Lợi mắt đầy tia máu, lúc nãy cô muốn xuống lầu tìm Vương Vũ Hàn, cố dụ giỗ hắn quay lại với mình nhưng không nghĩ lại thấy được cảnh này.
Mỗi lần ở bên cạnh cô, hắn nào dịu dàng ôn nhu đến thế, mà giờ …
Lòng cằm thù Lăng Tịnh Hy mỗi lúc một lớn, cô thầm nghĩ.
‘ Lăng Tịnh Hy, cứ đợi đấy, rồi mày sẽ phải hối hận vì đã tranh giành với tao, tao nhất định sẽ khiến mày sống không bằng chết … cứ đợi đấy.”
|
Chương 23: Món Đồ Chơi Hạ Cấp
“ Cái gì ?”
Tiếng hét của Gia Tiểu Mẫn khiến Lăng Tịnh Hy muốn điếc cả tai., mọi người cũng bắt đầu nhìn hai cô gái nhỏ.
Lăng Tịnh Huy ho khan như ra hiệu bảo Gia Tiểu Mẫn vặn nhỏ âm thanh một chút.
“ Mình nói thật, cậu làm lại hồ sơ đi, chúng ta sẽ vào tập đoàn HP thực tập.”
Gia Tiểu Mẫn sờ trán Lăng Tịnh Hy. – “ Không có nóng nha, cậu nói giỡn hay nói chơi vậy ?”
Khéo môi Lăng Tịnh Hy giật giật. – “ Không tin thì tuần sau đi cùng mình đến tập đoàn đó sẽ biết ngay.”
Gia Tiểu Mẫn như nghĩ ra gì đó. – “ Cậu đừng nói với mình là nhờ Vương Vũ Hàn giúp nha.”
Lăng Tịnh Hy sửng sốt. – “ Sao cậu biết ?”
“ Cậu giả ngốc hay là ngốc thiệt vậy, tập đoàn đó là của Vương Vũ Hàn mà.”
“ Nhưng không phải Vương Thị mới là của hắn sao ?” – Lăng Tịnh Hy lại ngây ra hỏi.
“ Vương Thị chỉ là danh hiệu bao quát tất cả chi nhánh của Vương Vũ Hàn, HP là trụ cột.” – Gia Tiểu Mẫn giải thích.
Lăng Tịnh Hy thở dài, đây là cái tội lớn không chịu xem TV, nhưng cũng không nghĩ thế lực hắn lại lớn như thế.
“ Sao cậu nghĩ là Vương Vũ Hàn giúp mình mà không phải người khác ?”
“ Vì gần đây cậu cứ hay gặp Vương Vũ Hàn nên mình nghĩ vậy.”
Gia Tiểu Mẫn không hiểu sao Vương Vũ Hàn lại chịu giúp Lăng Tịnh Hy, lại hỏi tiếp.
“ Cậu và hắn ra xảy ra chuyện gì vậy ? sao tự nhiên hắn lại giúp cậu ? trong khi …” – Sợ nói lỡ lời, cô lại im miệng.
“ Mình cứ nghĩ não của cậu chỉ nhỏ bằng hạt đậu, không nghĩ cũng đủ to để hiểu ra ván đề đấy chứ ? … Sao ? muốn đổi nghề làm thám tử à ?” – Lăng Tịnh Hy đổi đề tài.
“ Vào đề tài chính đi.” – Gia Tiểu Mẫn không ngu đến mức không hiểu cô nàng đang lãng sang chuyển khác.
Lăng Tịnh Hy thở dài . – “ Chỉ là anh ấy nể tình Vương Thiếu Phong nên giúp mình, cậu chỉ cần biết vậy là được rồi.”
Gia Tiểu Mẫn vẫn còn nhiều điều không giải thích được nhưng nghĩ lại chuyện tình cảm là của Lăng Tịnh Hy, cô chỉ có thể động viên hoặc cùng chia sẽ vui buồn, còn những chuyện Lăng Tịnh Hy đã không muốn nói, cô cũng không muốn hỏi nhiều, vẫn là sợ đụng chạm nỗi đau của người khác đó thôi.
___________________________________
Ảo Cư
Tối đến, Vương Vũ Hàn gọi điện cho Lăng Tịnh Hy bảo cô đến Ảo Cư, cô đương nhiên không từ chối, nhưng đến khi bước vào Ả Cư cô thật muốn quay trở về.
Trên tầng cao nhất, Lăng Tịnh Hy đứng nhìn những người trước mặt, hiểu ngay hắn vì sao lại gọi cô đến, cười lạnh trong lòng, đi đến chỗ hắn ngồi xuống.
Trong gian phòng rộng, Man Cảnh Ân đang ngồi cùng một cô gái nhỏ nhắn, Lăng Tịnh Hy trông thấy cô gái thì nhận ra ngay bởi dáng người xinh xắn ấy sao cô có thể quên được, là cô bé cô đã đụng té ngã ở tiệm cháo, kế bên là Mạch Quân Vỹ nhưng hắn chỉ ngồi một mình mà nhìn có vẻ đã hơi say thì phải, còn cô thì ngồi cùng Vương Vũ Hàn và Âu Thục Lợi đang như con bạch tuột quấn lấy hắn.
“ Hàn, mình thấy cậu lợi hại thật đấy, không nghĩ mới đây đã thu nhận được bạn gái của Thiếu Phong, cậu không sợ Thiếu Phong tức giận sao ?”
Mạch Quân Vỹ hiếu kì nhìn Lăng Tịnh Hy nói với Vương Vũ Hàn, hai anh em này tối ngày chỉ biết pha trò đối địch nhau mà hình như lần này tình hình có vẻ không ổn như mấy lần trước.
Lại nhìn Lăng Tịnh Hy, sau 1 năm, từ một cô bé đáng yêu nay trở nên xinh đẹp, quyến rũ hơn nhiều, hắn cũng cảm thấy có chút say khi nhìn cô, tuy không được xem là khuynh nước khuynh thành nhưng cũng được xem là một viên ngọc quý hiếm.
“ Cũng không phải lần đầu tiên, bên cạnh Thiếu Phong chỉ toàn loại hạ cấp, mình chỉ tiện tay giúp nó dọn dẹp một chút mà thôi.”
Vương Vũ Hàn nói xong, liếc Lăng Tịnh Hy xem phản ứng của cô, quả nhiên Lăng Tịnh Hy có phản ứng, tay nắm chặt nhưng không khỏi run rẩy, cố nén cơn tức giận, cúi đầu không nhìn xung quanh.
Âu Thục Lợi cười thầm trong bụng, uống một ngụm rượu, nhìn Lăng Tịnh Hy.
“ Tịnh Hy, rót rượu .”
Mắt hắn nhìn cô ra lệnh, lại chỉ về hai cái ly của Man Cảnh Ân cùng Mạch Quân Vỹ.
Lăng Tịnh Hy máy móc làm theo, lại vô ý nhìn cố bé xinh xắn, cô ta vẫn chăm chú ăn từng miếng bánh kem nhỏ, không quan tâm xung quanh ra sao nhưng khi nhìn cô bé, Lăng Tịnh Hy cảm thấy rất thoải mái.
“ Ân, từ khi nào cậu thích quan hệ với trẻ dưới vị thành niên vậy hả ?”
Mạch Quân Vỹ lại lào cào, hôm nay tâm trạng hắn không tốt muốn xả Stress nên bắt đầu nói càng nhưng khi nói xong đổi lại là ánh mắt lạnh lẽo cửa Man Cảnh Ân.
“ Mình cũng không bằng cậu … thích kiểu loạn luân.”
Mạch Quân Vỹ nghe vậy không tức giận mà nhìn Vương Vũ Hàn.
“ Mình còn thua xa Hàn … em dâu cũng không tha.”
Vương Vũ Hàn lườm Mạch Quân Vỹ, tay hắn ôm chặt eo Lăng Tịnh Hy.
“ Nghe nói hiện tại cậu sắp ly hôn thì phải ? … Mới đây đã chán minh tinh rồi sao ? muốn chuyển qua thư kí ?”
Lăng Tịnh Hy ngạc nhiên, Mạch Quân Vỹ ly hôn, loạn luân ? thư kí ? – Đúng là cầm thú chỉ có thể làm bạn với cầm thú.
Một hồi chuông điện thoại vang lên, Mạch Quân Vỹ nhăn nhó nhìn màn hình, ánh mắt lóe sáng, bắt máy.
“ Đã tìm được chưa ?”
“ … ”
“ Chết tiệt, tôi bỏ tiền ra để nuôi lũ người vô dụng như các cậu làm gì hả ? chỉ có một người cũng tìm không được ?”
“ … ”
“ Tôi cho các cậu ba ngày, nếu không tìm được thì đừng quay về nữa.”
“Bụp” – Một tiếng va chạm tuy không lớn nhưng vẫn làm mội người giật mình ngoại trừ Vương Vũ Hàn cùng Man Cảnh Ân, có thể họ đã quá quen với hành động này của Mạch Quân Vỹ.
“ Cái thứ mấy rồi ?” – Man Cảnh Ân lạnh nhạt hỏi.
“ Thứ 4.” – Vương Vũ Hàn siết chặt eo Lăng Tịnh Hy như bảo cô rót thêm rượu, Âu Thục Lợi không muốn yếu thế, cô nhỏ giọng.
“ Vũ Hàn, để em.”
Sau đó cô rót rượu, đưa ly lên miệng uống một ngụm, tay choàng qua cổ hắn, hôn nhẹ lên môi, đưa hết rượu qua môi hắn.
Vương Vũ Hàn hai tay đặt trên thành sofa, không phản đối nhưng lại rất hưởng thụ. Lăng Tịnh Hy thấy tình cảnh trước mặt, cô quay chỗ khác, dù biết cảnh này sẽ còn thấy dài dài nhưng vẫn thấy ngượng ngùng.
Mạch Quân Vỹ thấy cảnh trước mắt, trong đầu nghĩ ra ý đồ đen tối.
“ Hàn, đêm nay mình không vui, mình muốn giải khoay.”
Âu Thục Lợi đút rượu xong lại ôm eo Vương Vũ Hàn, đầu tựa vào vai hắn, Vương Vũ Hàn nghe Mạch Quân Vỹ nói thế, hắn hù một tiếng, tay vỗ nhẹ lên đầu Âu Thục Lợi.
“ Đêm nay giúp bạn tôi vui vẻ một chút.”
Tuy không phải lần đầu quan hệ với những kẻ hợp tác làm ăn với Vương Vũ Hàn nhưng Âu Thục Lợi vẫn chỉ muốn phục vụ mình hắn mà thôi, cô giờ vờ khó xử đứng dậy nhưng chưa kịp đi đến chỗ Mạch Quân Vỹ thì hắn đã lên tiếng.
“ No, no, no … mình muốn Tịnh Hy.”
Lúc này không chỉ Lăng Tịnh Hy mà cả Âu Thục Lợi sửng sốt, Man Cảnh Ân cùng cô bé đáng yêu kia thì không phản ứng gì, cứ như hai người họ là vô hình vậy ?
Vương Vũ Hàn nhíu mày nhìn Mạch Quân Vỹ.
“ Không được sao ? Anh em như tay chân, đàn bà như quần áo, là ai đã nói câu này với mình nhỉ ?”
Mạch Quân Vỹ giả ngu nói, sau đó mắt léo sáng như mới vừa được khai sáng điều gì đó.
“ Chậc, chậc … Hàn, đừng nói với mình là cậu … hà, cậu động tâm rồi nha ?”
Bây giờ ngay cả Man Cảnh Ân cũng chú ý đến vẻ mặt của Vương Vũ Hàn, hắn lấy làm hứng thú. Lăng Tịnh Hy thì như nghe được chuyện cười còn Âu Thục Lợi mặt đã tối sầm.
“ Đêm nay, cô ta sẽ là của cậu, đừng chơi quá sức, mình vẫn còn muốn dùng đến.”
Nói xong, Vương Vũ Hàn đẩy mạnh Lăng Tịnh Hy, làm cô xém ngã.
Mạch Quân Vỹ nở nụ cười gian xảo, kéo tay Lăng Tịnh Hy làm cô ngồi lên đùi hắn, tay bắt đầu vuốt ve khuôn mặt cô, Lăng Tịnh Hy hoảng hốt muốn lùi nhưng eo bị giữ chặt.
“ Đừng sợ anh như thế, ngoan một chút, anh sẽ thương nhiều.”
Mặt hắn bắt đầu kề sát mặt Lăng Tịnh Hy, một tay ôm eo, một tay giữ chặt gáy, làm cho Lăng Tịnh Hy không cựa quậy được, môi hắn bắt đầu tiến lại gần hơn.
“ Không được.” – Lăng Tịnh Hy nhịn không nổi, hai tay đẩy hắn ra nhưng tên này so với Vương Vũ Hàn thể lực ngang nhau … nước mắt cô muốn rớt ra.
Mạch Quân Vỹ thấy cô sắp khóc, không thấy thương tiếc mà lại hứng thú nhìn Vương Vũ Hàn đang cầm ly rượu ngồi kế bên, hắn có thể thấy tay Vương Vũ Hàn đang nổi gân xanh thì phải ?
Lâu lâu mới có dịp trả đũa, hắn không ngại làm càng.
“ Mặc cỡ sao ? được rồi, anh sẽ chìu em vậy … chúng ta vào phòng.”
Không nói hai lời, Mạch Quân Vỹ kéo Lăng Tịnh Hy đang run rẩy đi thắng về phòng.
Man Cảnh Ân thấy thú vị bồi thêm một câu. – “ Nếu không đủ sức, bên trong có thuốc, đừng dùng quá liều là được.”
“ Mình không tệ đến nổi phải dùng mấy thứ đó … nhưng mà … chắc Tịnh Hy cần dùng thì phải ?”
“ Rầm.” – Tiếng đóng cửa rất mạnh, Vương Vũ Hàn sắc mặt khó coi tu hết một ly rượu mạnh , giọng lạnh băng. – “ Rót rượu.”
Âu Thục Lợi lần đầu thấy hắn có vẻ mặt đó, cũng cảm thấy lạnh sống lưng, tay cố không run rẩy rót rượu cho hắn.
“ Bây giờ chắc vẫn còn kịp.”
Man Cảnh Ân bồi thêm một câu, muốn nói cho Vương Vũ Hàn nghe nhưng hắn thất vọng, tên này là tên đầu đá.
______________________________
Trên chiếc giường lớn, Lăng Tịnh Hy bị Mạch Quân Vỹ nằm đè lên người, mắt cô đỏ hoe, thật sự rất muốn khóc.
“ Đừng lo,dù gì em cũng từng là bạn gái của Thiếu Phong, anh sẽ nể tình cậu ấy, bất quá anh sẽ cố gắng dịu dàng một chút.”
Tay hắn bắt đầu thăm dò bên trong váy cô, tay còn lại thì vuốt ve khuôn ngực đầy đặn của cô, môi hắn bắt đầu hạ xuống.
Đột nhiên điện thoai vang lên, làm trì hoảng giay phút nóng bỏng sắp xảy ra, hắn mắng thầm một tiếng, định bắt điện thoại nhưng nhớ lại đâu phải tiếng máy của mình.
“ Xin lỗi.” – Lăng Tịnh Hy vụt dậy, cô mừng thầm vì tiếng chuông cứu mạng này, lại nhìn điện thoại, mặt cô ngây ra, cô bắt máy.
“ Chị Tử Băng ?”
Lăng Tịnh Hy dò hỏi dù biết chủ nhân số điện thoại này là ai nhưng cô nhớ là từ trước đến giờ Vu Tử Băng chỉ gọi cho cô hai lần, một là cho cô số điện thoại, hai là lúc cô nàng hỏi cô nơi nào yên tĩnh cần chỗ tịnh tâm, giờ gọi lại lần này là gì đây ?
“ Tịnh Hy, em khỏe không ?”
Chưa kịp trả lời thì góc áo đã bị ai đó kéo kéo, cô giương mắt nhìn thì thấy Mạch Quân Vỹ ngồi xếp bằng, miệng nói khẩu hình bảo cô tăng âm lượng lên, cô khó hiểu làm theo.
“ Tịnh Hy, em có đó không ?”
“ Vâng, em đây, chị gọi em có gì không ?”
“ À, chị mới về nước, lần trước nhờ có em nên chị mới tìm chỗ tốt như thế ? chị có chút quà muốn cám ơn em đó thôi.”
Đang muốn trả lời thì Mạch Quân Vỹ Lại kéo áo cô, cô thấy hắn đưa đưa thoại lên, bảo cô nhìn vào, cô lại khó hiểu nhưng thấy mặt hắn lạnh tăng như ý bảo. – ‘ Em không làm theo thử xem’
Cô nuốt nước bọt. – “ Chị đang ở đâu ?”
“ Chị đang ở quán TEAM, em đến đó đi.”
Cô lại nhìn Mạch Quân Vỹ, thấy hắn ra hiệu gật đầu, cô thở dài.
“ Dạ vâng, vậy khoảng 15 phút nữa em sẽ đến.”
Cô cúp máy nhìn Mạch Quân Vỹ.
“ Mạch tiên sinh, vậy tôi …”
“ Đi thôi.” – Hắn chen ngang, vẻ mặt có chút vui mừng, hắn gấp gáp chỉnh lại quần áo cũng không đợi Lăng Tịnh Hy nói thêm lời nào, kéo tay cô ra khỏi phòng.
__________________________
Man Cảnh Ân thấy Mạch Quân Vỹ kéo tay Lăng Tịnh Hy muốn đi vào thang máy, hắn nhướng mày với Vương Vũ Hàn.
“ Mới đây đã xong rồi sao ?”
Vương Vũ Hàn nhìn theo nhưng mắt lại dán lên hai tay của hai người, không nói một lời đi nhanh đến chắn ngang hai người, giọng lạnh tanh.
“ Đi đâu ?”
“ Có liên quan gì cậu, tối nay Tịnh Hy là của mình, cậu đừng quên cậu đã tặng Lăng Tịnh Hy cho mình một đêm, đương nhiên mình phải tranh thủ rồi.”
Mạch Quân Vỹ nóng lòng lại nói thêm.
“ Hàn, cậu muốn nuốt lời sao ? … Không lẽ, cậu …”
Mày hắn càng nhíu chặt hơn, hắn không nói gì nữa xoay người đi đến ghế sofa, tiếp tục uống rượu.
Vương Vũ Hàn biết Mạch Quan Vỹ này đang muốn trêu cợt hắn … Động Tâm ư ? dù cho có vạn kiếp, hắn cũng không có hứng thứ với Lăng Tịnh Hy, dù cô ta có lên giường với bao nhiêu tên đàn ông thì cô ta cũng chỉ là món đồ chơi của hắn, chỉ có thế thôi.
Lăng Tịnh Hy nhìn Vương Vũ Hàn, từ đầu cô biết kết quả của mình ra sao, cô không hề mơ mộng gì hết, cuộc sống còn dài, cô vẫn sống tiếp, vẫn đi tiếp con đường mình đã vạch ra sẵn, lạnh lùng xoay người đi theo Mạch Quân Vỹ lên xe, cũng không ngoái đầu lại nhìn.
“ Nếu cảm thấy không làm được thì đừng cố chấp.”
Man Cảnh Ân trầm giọng, khi hắn thấy phản ứng của Vương Vũ Hàn thì biết tên này chắt đã động tâm nhưng cũng không chắc bởi cảm xúc của Vương Vũ Hàn ngay cả hắn làm bạn đã lâu với Vương Vũ Hàn cũng không phần biệt được nên chỉ đoán mò mà thôi.
“ Cậu ở lại vui vẻ, mình có việc đi trước … Kha Nhi, mình đi.”
Bỏ lại một câu, Man Cảnh Ân ôm eo cô bé nhỏ đi ra khỏi quán Ảo Cư.
Vương Vũ Hàn dựa vào sofa, mắt nhắm nghiền, hôm nay uống hơi nhiều nên đầu óc có vấn đề, tự nhiên lại làm chuyện không đâu, hắn lắc mạnh đầu xoay người nhìn Âu Thục Lợi.
Tay hắn vuốt nhẹ môi cô, lại vuốt xuống xương quai xanh, tay bóp nhẹ ngực cô.
“ Đêm nay nếu em không làm tôi hài lòng thì đừng mong ra khỏi cánh cửa này.”
Sau đó hắn cúi đầu hôn xuống, Âu Thục Lợi cũng đáp lại nồng nhiệt.
Mấy tên vệ sĩ biết thế lui ra hết, chỉ còn lại hai cơ thể đang quấn lấy nhau trong không gian rộng lớn.
|