Say Nắng Gia Sư Của Em Trai
|
|
Câu chuyện giữa mình và em được lái sang nhiều đề tài khác, em gia sư lại nằm xuống, mình thì vẫn ngồi. Mỏi lưng lắm mà chẳng dám nằm, mình và em gia sư đều buồn ngủ. - ‘nằm xuống đi, gì mà khổ sở vậy anh?’, em hỏi mình. Mình mừng quá, nằm xuống liền, 2 đứa cách nhau 1 đoạn ngắn. Mình tắt tivi vì thấy em gia sư thiếp ngủ đi. May mắn thế, chuyện ko đi quá xa.Tại mình quá suy diễn lung tung.Em nằm duỗi thẳng chân tay, mình quay mặt về phía em, ngắm em ngủ.Chắc em mệt quá. Mình nằm 1 lúc nhìn em, thì thấy em trở mình, quay mặt về phía mình. Mình và em mặt đối mặt, mình hơi hồi hộp, không biết em ngủ thật hay giả vờ nữa. Mình thấy mắt em vẫn nhắm, mình thì mở mắt nhìn em chăm chú, gần thật gần. Mình cảm giác như cảm nhận được da em đang thở,mình thấy yêu em lắm.
1, 2, 3, 4, mình đang lẩm nhẩm đếm dụ mình vào giấc ngủ trước khi cái tay mình hư đốn chạm vào mặt em.
18, 19, em gia sư mở mắt nhìn mình, cái nhìn hút hồn, mắt mình mở to hết mức. Em cười nhẹ nhàng với mình. Mình và em cứ nằm nhìn nhau, mình chẳng dám làm gì, cứ mơ màng ngụp lặn trong đôi mắt em.
- ‘dang tay ra’, em nói như ra lệnh. Mình mơ màng giang tay, có cảm giác như ở trên thiên đường, mình chẳng còn nghĩ gì .Có phải thứ như này người ta gọi là say tình??
Mình cảm thấy chếnh choáng Mình vừa dang tay ra, thì em gia sư nhỏ bé chui nhanh vào vòng tay mình, lúc nãy mỉnh mở máy lạnh 18 độ C, trời lạnh hẳn. Tay mình vẫn giang như thằng ngố, sau định thần mình từ từ hạ tay xuống. Ôm chặt em, cái cảm giác em ở trong vòng tay mình khiến mình rạo rực, thấy rất kì. Cơ thể nóng buốt, em gia sư ôm mình ,áp mặt vào ngực mình, em thiếp ngủ mà chẳng thèm quan tâm tới cảm giác khó chịu đang trỗi lên trong mình.
Giây phút này mình thấy hạnh phúc diệu kì lắm, thấy ấm áp, hơi bồn chồn và thấy yêu đời . Ôm người mình yêu trọn vòng tay, cảm giác lâng lâng, lâng lâng. Lần đầu tiên ôm 1 người con gái như thế này. Vừa vui vừa cố gắng trấn tĩnh để khỏi nổ tung. Em ngủ ngon lành trong lòng mình, hơi thở em đều đặn phả vào ngực của mình, ấm áp. Mình cũng dần trấn tĩnh để ngủ thì nghe tiếng em gia sư - ‘ui cha, quên mất, còn này nữa’, em nói rồi nhỏm đầu dậy, hôn môi mình. Đẩy mình vào khoảng lặng, mình hôn đáp trả. Nụ hôn em dứt rất nhanh, xong em gia sư trở về chỗ cũ, em ngủ tiếp. Mình như phát điên vì kiểu chọc tức này của em . Em có biết mình đang cố gắng chống đỡ cái cảm giác ham muốn của 1 thằng con trai 21 tuổi lần đầu tiếp xúc gần như thế vơi con gái. Một đứa con gái nó rất yêu. Quá khó chịu sau nụ hôn còn lưu vị ngọt trên môi, mình cố gắng ép bản thân nghĩ về những thứ như đá banh, game, tình hình thế giới, mình thiếp đi vì mệt. Mình đã cố gắng rất nhiều để đấu tranh, mình chỉ sợ, mình làm quá sẽ chạm vào vết thương sâu thẳm trong tâm hồn em, em sẽ đi mất.
Em gia sư thì đã ngủ rất ngon lành, ngủ thật luôn, em vẫn ôm mình và áp mặt em ngực mình. Mình thấy hạnh phúc kinh khủng.
Thỉnh thoảng mình thức trong đêm, 2 đứa mình đã co ro trong chăn, mình tăng nhiệt độ lên vì lạnh quá. Em gia sư vẫn ôm mình chặt cứng, em co ro trong lòng mình. Mình cũng ôm em, cái cảm giác này khó tả lắm. Nó là yêu thương chất đầy tới mức không còn chỗ chứa và đang tràn ra lênh láng. Mình muốn đêm dài mãi dài mãi. Để có em trong vòng tay.
Dù em là thiên thần hay ác quỷ,em có là hồ li, kẻ lừa gạt thì mình cũng cam tâm tình nguyện yêu vì mình đi tới đây, có những cảm xúc mình chưa từng có nên mình ko bận tâm nhiều về vấn đề khác. Nếu bị lừa, mình là người bị hại may mắn nhất. Vì sinh ra trong đời có em gia sư là mình mãn nguyện rồi. Giờ mình mới thấy yêu làm người ta thấy lạc quan mà mọi thứ dễ dàng hơn
|
Chủ Nhật, ngày thứ 7 làm người yêu
Sáng 6h mình mở mắt ra,thấy em trong tay, mình cứ ngỡ là mơ, tối hôm qua nghe em gia sư nói là hẹn đồng hồ 5h sáng để dậy coi mặt trời mọc, thế mà 6h em còn ngáy khò khò trong lòng mình. Mặt trời thì đã mọc từ lâu và bên ngoài trời nắng vàng tươi. Mình nằm yên trên giường vì để em ngủ, em vẫn ôm mình như cái tư thế hôm qua. Mình định gọi em dậy rồi 2 đứa đi dạo biển, chưa kịp gọi thì em cựa quậy ưỡn người rồi mở mắt, nhìn thấy mình em cười. Xong em chộp ngay điện thoại coi giờ, chửi điện thoại dỏm cài hẹn giờ mà không báo thức. Mình giằng lấy coi thì ra nó có báo, nhưng em tắt đi lúc nào không hay. Em chạy thật nhanh vào toilet, đánh răng và thay đồ thật nhanh, em hối mình thay đồ đánh rắng. em nói phải coi mặt trời mọc. Dù em lẫn mình đều biết rõ mặt trời đã mọc từ lầu. Có 1 điều lạ là mọi ngày em gia sư đều thức dậy sớm lắm, khoảng 4h đã thức. Thức riết thành thói quen, không lẽ nào hôm nay em gia sư ngủ quên được. Chắc do em mệt quá
Mình và em xuống dưới khách sạn rồi nắm tay nhau ra biển, em gia sư sáng nay cùng mình đội nón cặp, em mang đầm xanh sọc trắng, màu xanh của nước biển, em gia sư mang giày búp bê,mình thì mặc quần short áo thun, cái bộ đồ mình định tắm biển luôn. Sóng biển buổi sáng mình có cảm giác mạnh hơn hôm qua, biển xanh ngắt, em gia sư và mình nắm tay nhau thả bộ trên biển, em lấy con ốc vẽ trên cát mấy dòng chữ rồi nhờ mình chụp hình lại. Những chữ em gia sư viết đều gợi gì đó buồn man mác, chắc tâm trạng em thế, sâu thẳm vẫn có chỗ cho nỗi buồn.
Đi một hồi mỏi chân mình và em gia sư ngồi xuống bãi cát, em cầm con ốc nghịch nghịch vẽ đủ thứ, cứ vẽ rồi xóa. Vẽ chán, em cứ ngồi nhìn biển, em chẳng nói gì với mình cứ im lặng nhìn biển thôi. - ‘nhìn hoài cũng không thấy bờ’, em nói, mình nhìn trước mặt, mênh mông là biển, dài tít tắp cũng chỉ là biển. … Mình và em gia sư đang mơ hồ thả hồn vào biển thì có chuông điện thoại của em gia sư, 1 số em ko lưu, em đưa mình xem, nói không biết số này của ai. Em mở loa ngoài, có lẽ muốn mình khỏi nghĩ lung tung - ‘alo’, tiếng em gia sư nói, hòa với tiếng sóng biển. Bên đầu dây bên kia là 1 khoảng dài im lặng - ‘alo alo’, em gia sư nói thêm vài tiếng nữa, mặt em hơi nhăn. - ‘anh đây’, giọng nói trầm đục vang lên. Mặt em gia sư bỗng sững lại, em muốt nước miếng, thở dài - ‘có gì ko?’, em nói bằng giọng ngán ngẩm. Mình ko biết ai, chỉ biết là ko phải HA, mình từng nghe giọng HA nên mình biết. Mình đoán là của C - ‘ko, anh nhớ em thôi’, giọng trầm đục ấy nói nghe như khẩn cầu lắm. - ‘kệ anh, liên quan gì tới tui, zậy thôi nha, tui ko rảnh nghe anh nói nhảm’, em nói nghe hoàn toàn dứt khoát. - ‘nghe anh nói đi, anh yêu em thật mà’, cái giọng trầm đục ấy nói. - ‘biến nhanh dùm đi, nói ko biết nhục’,em nói, mình hơi ngạc nhiên vì cách nói chuyện nghe rất thẳng thắn và không hề nể mặt. Với tính cách của em, mình biết phải là người em ghét em hận lắm em mới nói những câu như thế. - ‘anh xin lỗi mà, qua rồi mà, mà em ở đâu đấy? anh nghe tiếng hơi ồn’, giọng trầm đục nói rất chân thành, gần như van nài - ‘biến gấp, ở đâu kệ tui, xin lỗi là xong àh’, em gia sư nói, mặt tỏ vẻ khó chịu, mấy lần em toan dập máy nhưng ng kia năn nỉ quá. Mình chắc mẩm người gọi là C.
|
- ‘vậy em muốn anh làm gì’, hắn ta nói - ‘làm gì àh, đi chết đi, dám ko, ko dám đừng nói chuyện nhảm’, em nói xong cúp máy. Mình bất ngờ vì cái độ phũ phàng trong câu nói của em, nhưng mình tin em gia sư có lí do để làm thế. Em cúp máy, lại có điện thoại là cái số ban nãy. Em gia sư từ chối rồi tắt máy luôn. Mình và em đều im lặng ngắm biển, em có vẻ không vui sau cuộc điện thoại - ‘ai gọi vậy em?’, mình hỏi em, im lặng mãi ko hay. - ‘anh C’, em nói cụt ngủn. Mình tò mò sau những thứ C làm, em gia sư vẫn còn có thể bị hắn tác động. Sao ko đơn giản là nghe điện thoại thôi. - ‘gọi làm gì?’, mình hỏi. Giờ thằng C mà đứng trước mặt mình là kiểu nào mình cũng đập nó 1 trận - ‘anh nghe đó, gọi nói nhảm mà, con người ta trơ trẽn lắm’, em gia sư nói - ‘thôi, kệ nó, mình đi ăn sáng đi’, mình nói. Thực tình chẳng muốn vì thằng C mà chuyến đi chơi của mình trở nên nhàm chán. Mình và em gia sư nắm tay nhau suốt, cả 2 về nhà hàng trong khách sạn ăn sáng vì đã có sẵn phiếu ăn. Ăn sáng xong mình ở dưới đợi em lên phòng thay đồ, cả 2 định tắm biển lần cuối xong về khách sạn trả phòng luôn.
Đợi độ 15p thì em xuống, em mặc lại bộ đồ hôm qua còn ướt. Em nói thoa kem nên hơi lâu, em bắt mình thoa kem rồi cả 2 chạy ra biển.
Mình và em gia sư tắm biển rất lâu,cũng rất vui. Sóng biển buổi sáng rất mạnh, bơi mà mệt luôn. Sáng hôm nay trời nắng gắt. Bơi chán mình và em gia sư lên bở biển nằm cạnh nhau, em gọi là tắm nắng. - ‘mình nên có nụ hôn biển ko em?’, mình hỏi em gia sư, em nhìn mình bằng ánh mắt rất hoài nghi, như ko tin là mình nói câu đó. Mình cũng ko tin mình dám nói câu đó. - ‘phải T ế vợ ko ta?’, em hỏi bằng giọng điệu châm chọc. - ‘uhm, anh nè’, mình nói, nắng quá. May mà có đội nón không chói mắt chết - ‘ohm, thấy lạ quá’, em nói, 2 đứa nằm cạnh nhau trên bãi biển. Tâm trạng mình trở lại vui vẻ và hạnh phúc. Mình chẳng biết mình có làm gì tốt mà được hưởng những thứ tươi đẹp này. Mình lại muốn nếm vị ngọt ở môi, mình e là mình đã nghiện. - ‘muốn hun chứ gì’, em gia sư nói dù mình chẳng nói gì. Đúng là em rất thích đoán cảm xúc của người khác. - ‘ohm’, mình nói biết là giấu cũng ko được. Mình và em gia sư đã rất thoải mái với nhau, mình bớt hẳn cái cảm giác e ngại. Em gia sư quay mặt qua phía mình, em chẳng ngại ngùng gì người xung quanh, mình thấy nhiều người nhìn tụi mình, mình hơi thấy dị. Thấy em quay người về phía mình, mình cũng quay người về phía em.
Ở trên, mây trắng, trời xanh, ở ngoài kia, biển xanh sóng trắng. Ở tại đây, mình đang nằm trên bãi cát cùng người mình yêu, mặt đối mặt, thỉnh thoảng 1 ít nước biển tràn vào lưng mát rượi. Cảm xúc đến nhanh, mình có cảm giác như mình và em đang ở trên hoang đảo và yêu nhau cuồng nhiệt. Nụ hôn của biển, không bất ngờ vì được chuẩn bị, mình cảm nhận vị ngọt, cái mùi son, rồi vị mặn của muối, nóng bỏng. Hình như có ai đó đang chụp hình bọn mình, mình chẳng để ý, lần đầu thả lỏng cơ thể để yêu đương. Cảm giác ngại ngùng chẳng còn. Mình đang sống như tây, hôn người mình yêu trên biển, hôn vì muốn hôn. Đơn giản vậy thôi.
‘Em , anh là kẻ tham lam, nên muốn ngấu nghiến cả môi em, ngụp lặn trong nó, anh ko biết làm cách nào để dứt nghiện cái vị ngọt chết người đó cả, nên để anh hôn nha’
Mình thậm chí ko dám liếm môi, mình muốn để cho vị đó còn mãi. Mình thấy lâng lâng,mình và em gia sư về khách sạn, ăn nốt mấy đồ ăn trong balo em mang, vừa ăn vừa coi hoạt hình.
Mình và em dọn đồ đạc , chuẩn bị về nhà, tạm biệt Vũng tàu. Định đi nhiều nơi, nhưng chẳng có thời gian, cứ quanh quẩn lung tung mà hết nhiều thời gian. Nhưng 2 ngày này là 2 ngày tuyệt vời nhất trong đời mình cho tới hiện tại. Mình thức dậy, nhìn thấy em, ôm em ngủ, có nụ hôn kem, nụ hôn biển và ấm áp ở hiện tại. Em đang là người yêu mình. Thực, ko phải mơ!!! - ‘mua mấy cái vòng đi anh’, em gia sư nói khi mình chạy qua những cái xe bán vòng, mình tắp vào, có những chiếc chuông gió rung rinh, chuông gió làm bằng vỏ sò, kêu leng keng khi gió thổi. Sau 1 hồi lựa chọn, mình và em gia sư mua được 1 cái chuông gió bằng vỏ sò màu xanh và trắng, cùng với 2 cái vòng. Em tự đặt là vòng may mắn, mình và em đeo mỗi người 1 cái. Đi 1 đoạn, mình và em quyết định đi lên tượng chúa giang tay rồi mới về. Em và mình đều ko có đạo nhưng em nói đi rồi thì đi hết cho vui.
|
Leo lên mới thấy mệt, rất nhiều bậc thang, nhờ em lanh lẹ nên em gửi nhờ chị bán hàng ngay ngoài chỗ giữ xe mấy giỏ đồ nên mình và em gia sư không phải mang đồ lên. Tụi mình cứ đi, tới chỗ nghỉ là vào ngồi, em và mình chụp đủ thứ kiểu hình, cảnh càng lên cao cang đẹp, nhìn xuống dưới là cây và biển trắng, mình còn thấy cả những chiếc thuyền. Em gia sư thì khỏi nói, em thích thú vô củng. Hình như em không biết mệt mỏi, em cứ cười, đùa chạy nhảy suốt. Mình và em chụp hình rất nhiều. - ‘nếu mình chia tay, nội ngồi coi hình thôi anh cũng buồn đến chết’, em gia sư nói thế. Mình buồn hẳn, tự dưng em lại nói tới cái từ mình hoàn toàn ko muốn nghe. - ‘sao em nói vậy?’, mình nói tỏ vẻ bực tức. - ‘trời, em giả thiết mà, đừng nói giận nha’, em nói, tỏ vẻ ngạc nhiên như em hoàn toàn không cố ý. - ‘không’, mình nói, rồi im im bỏ đi trước. Mình dị ứng nghe cái từ đó, cái từ đó xô mình xuống vực thẳm. Nhưng ngẫm lại, nếu có chia tay, mình sẽ thế nào. Chắc đau khổ nhưng rồi sẽ qua, đơn giản vậy thôi sao. Ngay từ đầu mình đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng cho tình huống xấu, nhưng khi nghe em nói câu đó, mình vẫn thấy trống trải ngỡ ngàng, vẫn thấy hụt hẫng dù câu đó theo em nói là em không cố ý và chỉ là 1 giả thuyết - ‘anh ơi anh, đừng giận em’, em năn nỉ suốt 1 đoạn, mình im lặng. Chẳng phải giận em đâu, mình chỉ đang sợ nên muốn làm căng thêm 1 chút để em gia sư đừng nói từ đó lần nào nữa. Mình nghĩ lại mình, vì là lần yêu đầu nên không chút kinh nghiệm chỉ biết cố gắng thật nhiều để đi xa nhất có thể trong chuyện tình này. Mình thỉnh thoảng nghĩ về những khó khăn mình sẽ phải trải qua, chuyện của em gia sư, chuyện của mẹ mình, rồi mấy người xung quanh. Nói không ảnh hưởng thì là nói dối là chắc, mình mong yên ổn rồi mọi thứ sẽ qua,cả cái quá khứ. Mình và em sẽ giống như sóng và biển, sóng đánh mãi vào bờ không mệt mỏi, mình muốn được yêu em như thế. … Cuối cùng mình và em gia sư cũng leo lên tới nơi, mệt bở hơi tai. Mình và em gia sư ngồi ngắm cảnh 1 lát, mình thấy em đứng trước tượng chúa giang tay, em cầu nguyện. Mình cũng cầu nguyện theo, dù mình là kẻ ngoại đạo, mình cầu cho những thứ trong mình dần ổn định, em gia sư cầu nguyện gì đó, cũng khá lâu. Mình chẳng biết em cầu nguyện gì… Tụi mình đi thả xuống dần dần, đi xuống khỏe hơn đi lên. Mình và em gia sư cứ nắm tay nhau đi xuống, ngắm quang cảnh hai bên, đẹp lắm. - ‘em cầu gì thế?’, mình hỏi, câu hỏi hơi tế nhị. Biết là em sẽ có thể không trả lời. - ‘em cầu cho tim em thôi đau, em cầu cho anh sẽ luôn vững tin, vậy thôi àh’, em gia sư nói , chậm. Mình hơi ngạc nhiên vì câu nói, tim em thôi đau vậy nó còn đang đau dai dẳng, em ôm hoài nỗi đau, Mình chẳng biết làm thế nào để làm em bớt đau, mình là kẻ bất tài vô dụng. Mình vững tin, em cầu thế chứng tỏ em có hi vọng vào mình, mọi thứ sẽ ổn thôi, mình sẽ trải qua được hết, chỉ cần có em … Trên suốt đường về, em gia sư vẫn hát câu hát : ‘đường còn xa, con chó nó la con mèo, gâu gâu meo meo’, mình yên bình nghe em hát và ôm mình Thỉnh thoảng có cảm giác em mong manh, mong manh quá đỗi … Mình và em về tới nhà thì cũng hơn 7h tối, sau khi ăn mì quảng ở chợ bà hoa xong tụi mình mới về. Mình về nhả mới bắt đầu cảm thấy mệt. Nhưng vẫn cảm giác ước thời gian trở lại, mình ôm em ngủ trong tay như đêm qua. … Xác định: 1 tuần yêu nhau. Thời gian đối với mình là vàng ngọc,từng ngày qua ngày mình trải nghiệm nó. Yêu 1 người có trái tim tổn thương phải rất thận trọng. Mình và em đã có những nụ hôn, có những nụ cười, có những giọt nước mắt, mình đếm từng ngày bên em. Dù nhiều lần trong mơ, mình thấy mình xa em, xa mãi mãi. Nó trở thành cơn ám ảnh.
|
Say nắng gia sư của em trai update ngày 06/08/2012: thứ 2 : ngày thứ 8 yêu nhau
Mình thức dậy ở 1 đầu tuần sảng khoái, 9h hơn mình mới thức. Nhớ lại 2 ngày đi chơi tâm trạng mình còn thấy vui như hôm qua lúc ở biển. Biết bao giờ mới có cơ hội nữa. Da mình chỉ hơi đỏ chứ không bị lột da như mấy lần trước chắc là nhờ kem chống nắng của em gia sư. Mình ngồi dậy coi tin nhắn, có 1 tin nhắn lúc 5h của em gia sư với nội dung tin nhắn như mọi ngày : ‘dậy đi, ngủ như heo’, mình vẫn thấy lạ lạ hôm qua lúc chở em gia sư về, em gia sư mệt lắm thế mà sáng vẫn thức dậy sớm. Là thói quen hay là chuyện gì? . Điện thoại có thêm 1 tin nhắn của H, nhắn tin nói là lâu ngày ko gặp và nhớ mình. Cũng lâu rồi không thấy tin nhắn từ nhỏ mình quên béng nhỏ luôn. Mình chẳng thèm quan tâm mình nhắn tin lại cho em gia sư rồi đi làm việc của mình vì biết em không nhắn lại liền. Sáng nay em gia sư đâu đi học.
Mình làm mấy việc lặt vặt rồi vào lên mạng. Hơn 11h mới thấy tin nhắn của em gia sư : - ‘ em mới nấu ăn xong, buồn ngủ quá àh’,mình cười, lúc nào không than đói thì than buồn ngủ thế mà người nhẹ tênh, chưa tới 45 kg. - ‘thì ăn cơm xong ngủ, thế mà anh tính rủ em chiều đi ăn’, mình nhắn tin. Cái cảm giác muốn gặp em hàng ngày - ‘em buồn ngủ, mà ăn gì?’, em trả lời liền - ‘đúng là heo, nghe ăn là sáng mắt ăn phá lấu’, mình nhớ tới cái món mà em gia sư nói là hồi xưa thích ăn lắm. - ‘ohm, vậy 3h hen, em ngủ dậy đi’,em nhắn tin rồi nói đi ăn cơm rồi ngủ. Em khoe hôm nay em kho cá kèo rau răm với nấu canh khoai, ngon lắm. Mình thì cũng nấu sẵn nồi cơm rồi, chỉ chờ mẹ mang đồ ăn về thôi. … Trưa mẹ về, mình mới tá hỏa là da mình đen, mà mình nói với mẹ đi bến tre - ‘mày đi bến tre mà đen như tắm biển’, mẹ mình nói khi vừa ngồi xuống ăn cơm - ‘thì con không mang áo khoác’, mình nói tạm thế chẳng biết nói gì hơn. Giả bộ cười giả lải vì cái phim trên tivi, cố gắng đánh trống lảng sang chuyện khác Mẹ mình cũng không hỏi nhiều nữa, mẹ cũng không hỏi về em gia sư, mẹ ăn xong đi vào phòng ngủ. Mình nhìn thấy mẹ im im cũng thấy lo, tính mẹ mình mà tính gì thì có trời mới biết. Không biết mẹ đang nghĩ gì nữa. Chuyện mẹ mình li dị với ba cũng là chuyện hoàn toàn bất ngờ, trước đó thấy mẹ chẳng nói gì, có 1 lần mẹ gọi mình và thằng em ra nói chuyện, thực chất là thông báo việc li hôn vì mẹ mình quyết định là không xoay chuyển được. Mấy cô chú bên họ nội nói mẹ mình là người phụ nữ quyết đoán và giỏi nên ba mình không sống nổi, phải kiếm người khác. Mình thì bỏ ngoài tai, kì thực mẹ mình giỏi kiếm tiền hơn ba mình, cũng quyết đoán hơn nhưng trong gia đình mẹ luôn làm tròn trách nhiệm. Chuyện ba có người khác thì đó là vấn đề của ba, chẳng là lí do để đổ hết tội lỗi lên mẹ mình như cô chú trong dòng họ nói.
Chuyện của mình và em gia sư, mẹ đã ra ý không thích và bắt đầu ngăn cản dù mẹ chưa biết rõ mối quan hệ giữa mình và em gia sư. Từ nhỏ tới giờ mình chưa làm việc gì trái ý mẹ hay cãi lại nhiều phần vì mẹ mình luôn tôn trọng quyết định của mình và không áp đặt phần vì mẹ mình khá khó nên không nghe thì cũng hơi khổ. Nhưng mình tin chắc chuyện của em gia sư và mình, mẹ có cấm như thế nào thì mình cũng đấu tranh tới cùng. Có người sẽ nói khó khăn, sẽ mệt mỏi, rồi nhiều chuyện xảy ra lắm . Mình cũng biết thế nhưng chẳng lẽ dừng lại à ? Tất nhiên không thể thế rồi. Mình hi vọng với lí lẽ của mình và với tính cách của mẹ, chắc ko đến nỗi ngăn cấm 1 cách vô lí.
Chẳng thể tính xa, nên tới đâu tính tới đó … 3h, mình tới nhà em gia sư thì em đã đứng sẵn đầu hẻm. Nhìn em đen hơn hẳn mấy lần trước, em vẫn cười tươi khi thấy mình. Nhìn cái mặt là biết mới ngủ dậy. Hơi uể oải, em gia sư mặc quần jeans và áo thun bó sát màu vàng, vẫn đôi dép cao màu trắng. Em gia sư hôm nay cột tóc, nhìn em dễ thương và hiền - ‘em đen không anh?’, em hỏi khi vừa lên xe. - ‘đen thui, xấu òm’, mình nói, chọc em. - ‘chê đi con, mê con tóc ngắn ở Vũng tàu rồi’, em nói, giọng nói đanh đá,mình ngớ người 1 lát mới lớn con nhỏ tóc ngắn là nhỏ trong quán nhậu. Ôi trời, giờ còn nhớ. Mình cười haha - ‘mê lắm mà, nghe tới là cười’, em nói tiếp rồi nhéo mình đau điếng. Đó giờ mới biết cảm giác bị người yêu nhéo yêu, hồi xem phim cũng có mà thấy chẳng có gì. Giờ mình gặp, thấy cảm giác vừa đau vừa vui. Bởi sao người ta sợ cảm giác cô đơn nhất là những người từng có người yêu - ‘anh mê em àh, an tâm’, mình nói, cứ thấy vui vui - ‘thôi khỏi, ghét rồi’, em nói thế mà gác đầu lên vai mình. Có lẽ em còn mệt. Dạo gần đây, khi em và mình tiếp xúc gần mình không còn cảm thấy nóng bức mà chuyển sang ấm áp. Mình và em đã quen thân hơn rồi. Chở em tới quán phá lấu, em không ăn rau răm, kêu là nổi mụn. Mình và em ăn ngon lành - ‘đau bụng anh ơi’, em than. Chẳng biết quán nấu ăn kiểu gì mà em than, hay em ăn gì bậy bạ, - ‘ăn gì hồi sáng, đau lắm ko?’, mình hỏi thấy lo quá. - ‘không phải đồ ăn, y da em quên mất’, em nói như vỡ lẽ điều gì, mình ngạc nhiên quá. Đau bụng mà cũng quên là sao? - ‘quên gì, em đau gì, anh chạy mua thuốc nè’, mình nói. Buổi tối em gia sư còn đi dạy thằng em mình, không biết đau gì mà em gia sư nhắn nhó dữ lắm, em liên tục lấy tay xoa bụng. - ‘em đau bụng con gái’, em gia sư nói. Trời, mình ngớ người, đau bụng con gái là cái quái gì? Lúc ấy mình chẳng nghĩ được gì vì thấy em nhăn nhó đau quá. Chẳng biết con gái đau kiểu gì mà khổ sở quá.
|