Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút
|
|
Chương 50: Phụ nữ đưa tới cửa! 4 Nhưng càng cẩn thận, lại càng dễ dàng xảy ra ngoài ý muốn, mới chỉ xuống mấy bậc thang, đột nhiên đã choáng váng đầu gay gắt, cô vừa định dừng lại nghỉ ngơi một chút, vậy mà thân thể đột nhiên như bị cái gì đẩy một cái, sau đó cả thân thể liền lăn đi xuống.
Khi rơi xuống mặt đất, đầu của cô lại bị đụng vào chân trụ cầu thang, lập tức bất tỉnh nhân sự .
Ngày hôm sau cô tỉnh lại đã là giữa trưa rồi, mở mắt ra, thấy ánh mặt trời theo cửa sổ chiếu vào phòng, mặt đất sáng vàng óng ánh. Ánh mắt vốn còn có chút buồn ngủ của cô ngay lập tức kinh hoảng tỉnh lại, mặt trời cũng lên thật cao rồi, mà cô lại còn đang ngủ, chắc chắn bị dãy dỗ nữa.
Cô nhanh chóng xuống giường, nhưng lại thấy nhức đầu, khiến cô lại ngã trở lại giường. Cảm thấy có cái gì không thích hợp, cô đưa tay sờ sờ trán của mình, phát hiện trên đầu quấn băng gạc, không khỏi sững sờ, sau đó nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, trong lòng lại mê man.
Cô có cảm giác, tối hôm qua cô từ trên cầu thang té xuống, hình như là bị người ta đẩy, nhưng người nọ là ai, cô căn bản không thấy được.
Đang lúc cô suy nghĩ rốt cuộc là ai muốn hại mình, thì cửa phòng bị người đẩy ra, quản gia Trần đi vào, thấy cô đã tỉnh rồi, vì vậy mặt không thay đổi nói: "Tỉnh rồi đứng lên làm việc ngay đi, còn có một đống công việc chờ cô đi làm đó, đừng lười biếng nữa!" Nói xong liền xoay người đi ra ngoài,ngay cả liếc mắt nhìn Văn Hinh một cái cũng không có.
Văn Hinh nghe xong lập tức dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo, rửa mặt xong đến phòng khách chuẩn bị quét dọn vệ sinh, mới vừa cầm lấy khăn lau thì nghe thấy Lạc Tình ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi hô: "Văn Hinh, giúp tôi rót ly nước!"
Cô ta phân phó Văn Hinh, ánh mắt lại vẫn nhìn chằm chằm vào TV, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn cô một cái.
Văn Hinh không thể làm gì khác hơn là để khăn lau xuống đi phòng bếp rót nước cho cô ta, nước mới vừa đổ ra, thì nghe Lạc Tình lại nói: "Tôi không muốn nước, tôi muốn uống nước chanh, đi lấy nước chanh cho tôi."
Văn Hinh lại đi pha nước chanh, pha nước chanh Lạc Tình lại muốn sữa tươi, muốn sữa tươi xong còn nói muốn uống cà phê, tóm lại, chính là tìm hết các biện pháp giày vò Văn Hinh, không để cho cô có đường sống.
Kết quả, lúc quản gia Trần từ bên ngoài đi vào, thấy phòng khách chẳng những không có quét sạch sẽ, còn bị Lạc Tình lại ném một chút rác trên mặt đất, lập tức liền khiển trách: "Văn Hinh, cô ở đây làm gì, tại sao phòng khách còn chưa quét dọn sạch?"
"Lập tức quét dọn!" Văn Hinh đáp một tiếng ngay lập tức chạy đi lấy ra cây chổi quét dọn sàn nhà, mà Lạc Tình thì ung dung tựa vào trên ghế sa lon, vừa cắn hạt dưa một bên vừa liếc mắt nhìn Văn Hinh quét dọn.
Văn Hinh bên này mới vừa quét sạch sẽ, phía bên kia cô ta lại ném vỏ hạt dưa đầy vào trên mặt đất, Văn Hinh không biết làm sao, chỉ có thể lại đi quét dọn sạch sẽ. Cứ như thế liên tục lặp đi lặp lại vài chục lần, Văn Hinh cuối cùng tức giận, cố nén giận dữ nói: "Biểu tiểu thư, có thể mời cô bỏ vỏ hạt dưa vào trong thùng rác, được không?"
Lạc Tình giống như đang là chờ đợi cô nói câu này, chờ Văn Hinh vừa nói xong, cô ta lập tức liền nhảy lên, chỉ vào cái mũi Văn Hinh mắng: "Cô đang muốn tính toán gì, dựa vào cái gì mà trông coi tôi! Nơi này là nhà của tôi, tôi thích như thế nào liền như thế nào, một người giúp việc quản được sao? Tôi cho cô biết, tôi cũng là chủ nhân cái nhà này, tôi cũng có quyền lợi đuổi việc cô!"
"Thật xin lỗi, biểu tiểu thư, tôi cũng không muốn quản cô, chỉ muốn cô bỏ vỏ vào trong thùng rác, như thế này, tôi căn bản không cách nào hoàn thành công việc."
Văn Hinh cúi đầu vô cùng cẩn thận nói, cô biết Lạc Tình là cố ý, cố ý không để cho cô hoàn thành công việc, cố tình khơi lên lửa giận của cô, mục đích đúng là bới móc sau đó đuổi cô ra nhà họ Du, cô tuyệt đối không thể bị lừa, cô phải.. "nhịn", nhất định phải nhịn.
|
Chương 51: Phụ nữ đưa tới cửa (5) Văn Hinh cúi đầu nói hết sức cẩn thận, cô biết Lạc Tình cố ý, cố ý không cho cô làm việc, cố ý khơi lên lửa giận của cô, mục đích là bới móc sau đó đuổi cô ra khỏi nhà họ Du, cô tuyệt đối không thể bị lừa, cô phải… “nhịn”, nhất định phải nhịn.
“Công việc?”, Lạc Tình lập tức cao giọng, càng thêm khí thế không buông tha người mà nói: "Chẳng nhẽ quét dọn vỏ tôi phun ra không phải là việc sao? A……. tôi hiểu rồi, cô căn bản là không có đối xử với tôi như là biểu tiểu thư (là chị họ hoặc em họ khác họ của chủ nhà), có đúng hay không? Cho nên mới dám nói chuyện với tôi như vậy, phải hay không? Văn Hinh bây giờ tôi nói cho cô biết, tôi không chỉ là biểu tiểu thư của nhà họ Du, sau này còn sẽ là thiếu phu nhân của nhà họ Du, tôi………”
“Ai là thiếu phu nhân nhà họ Du, sao tôi lại không biết?” Lạc Tình còn chưa nói hết, liền bị một âm thanh lạnh như bang cắt đứt, sau đó một bóng dáng thon dài từ ngoài cửa bước vào.
Lạc Tình nhìn người đi tới, mặt biến sắc, khí thế lấn át người của cô ta lập tức trở nên giống như con mèo nhỏ ngọt ngào khéo léo, lộ ra khuôn mặt búp bê thêm nụ cười ngây thơ vui vẻ, kích động đi về phía người tới, "Anh họ, anh đã về."
Du Thần Ích lạnh lùng nhìn Lạc Tình một cái, cũng không có trả lời, sau đó hướng ánh mắt lạnh như băng tới Văn Hinh đang đứng bên kia, chứng kiến trán cô bị băng bó, ánh mắt bỗng chốc rét lạnh, chăm chú nhìn cô, hỏi: "Chuyện gì xảy ra”
Văn Hinh còn chưa kịp mở miệng, Lạc Tình bên cạnh đã trả lời thay cô: “Hôm qua lúc cô ấy xuống lầu không cẩn thận lăn từ trên lầu xuống, nên đầu bị thương”. Nói xong lại cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: "lớn như vậy, mà cũng có thể bị ngã, tối ngày hôm qua còn không biết làm gì trái với lương tâm đấy”
Nghe vậy, Du Thần Ích khẽ nhướng mày, trong lòng đại khái cũng biết chuyện gì xảy ra, nhất định là cô ngày hôm qua đi bán máu, thân thể vốn đã không tốt, trở về lại không nghỉ ngơi tốt lại làm việc tới tận khuya, mà hắn tối hôm qua lại đối với cô như vậy, cho nên lúc xuống lầu mới không cẩn thận té xuống.
Nghĩ vậy, trong lòng hắn không khỏi sinh ra một chút hối hận cùng đau lòng, nhưng rất nhanh lại bị những thứ khác thay thế. Hắn đi tới trước mặt Văn Hinh, nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, sau đó lạnh lung nói: “ Nếu như không làm được việc này, liền lập tức rời khỏi nhà họ Du!”. Nói xong trực tiếp bỏ lại Văn Hinh, đi thẳng ra cửa.
Lạc tình vội vàng đi theo sau, trước khi đi trừng mắt về phía Văn Hinh, như là cảnh cáo cô.
Chờ bọn hắn đi rồi, Văn Hinh dùng tốc độ nhanh nhất đem phòng khách vệ sinh quét dọn một lần, sau đó lau cuwara sổ, giặt quần áo, bận rộn cho tới lúc trời sắp tối rốt cuộc cũng hoàn thành công việc, tiếp đó lại cùng dì Lý chuẩn bị bữa tối.
Vừa nghĩ tới mỗi lần ăn cơm, Lạc Tình luôn nghĩ mọi biện pháp làm khó mình, giày vò mình, cô liền đau đầu không dứt. Dì Lý như nhìn thấu tâm tư của cô, bất đắc dĩ an ủi cô, khích lệ cô phải kiên cường khiến cho cô vô cùng cảm động.
Dì Lý là người duy nhất trong nhà họ Du đối xử tốt với cô, không xem thường cô.
Nhưng vào thời điểm dùng bữa tối, Du Thần Ích cùng lạc Tình cũng không về nhà, người đi ra ngoài ăn , nhìn dáng dấp người ngồi trên bàn ăn, bàn ăn to như vậy mà chỉ có Diêu Phương ngồi một mình, lẳng lặng ăn cơm tối.
Văn Hinh đứng ở cửa bên cạnh nhìn bà, trong lòng tự nhiên cảm thấy đau lòng thay cho bà, cũng cảm thấy đau lòng cho chính mình. Coi như có tiền thì có ích gì chứ?coi như có nhà lớn hơn nữa thì có ích gì chứ? Một gia đình mà không có một chút không khí gia đình, cũng gọi là nhà sao?
Mà nhà của cô, mặc dù rất tình cảm, rất ấm áp, thế nhưng tình cảm cùng ấm áp còn chưa thuộc về cô, giống như là đứa trẻ mồ côi bị bài xích, căn bản không cảm nhận được một chút ấm áp
|
Chương 52: Phụ nữ đưa tới cửa (6) Thấy được trong lòng cô khổ sở, Diêu Phương nhẹ nhàng liếc cô một cái, sau đó lại nhìn vết thương trên đầu của cô, mới nhàn nhạt hỏi: “Cô tối qua như thế nào lại ngã cầu thang?”.Tôi không tin cô một người lớn như vậy , mà còn có thể từ trên cầu thang ngã xuống được.
“Do cháu không cẩn thận bị ngã” Văn Hinh lập tức trả lời một cách thận trọng , lúc này suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển.
Lúc đó, trên lầu hai, Du Thần Ích đang ở cùng Lạc Tình , tối hôm qua cô bị ngã cầu thang nhất định là có người đẩy ngã. Hôm nay, Diêu Phương đã hỏi cô , tất nhiên là bà không biết chuyện này,mà Du Thần Ích căn bản cũng sẽ không làm những việc như này, như vậycòn lại , cũng chỉ có thể…….là Lạc Tình .
Suy nghĩ một chút , cũng chỉ có Lạc Tình sẽ làm như thế, bởi vì cô ta vẫn ước gì cô lập tức rời khỏi nhà họ Du, không còn xuất hiện ở trước mặt Du Thần Ích mới được. Dù cô biết Lạc Tình hận cô, cố ý chỉnh cô, còn làm hại cô bị thương, nhưng cô cũng không trách cô ta, cũng không thấy hận cô ta, mà chỉ cảm thấy cô ta giống như đang đứa trẻ che chở món đồ chơi yêu thích của mình, bất kể là ai muốn cướp đi món đồ chơi của cô ta, cô ta tuyệt đối sẽ cho họ phải chết.
“Không cẩn thận bị ngã sao?” Hiển nhiên, Diêu Phương cũng không tin tưởng được lời của cô.
“Vâng, thật đúng là cháu không cẩn thận bị ngã.”Văn Hinh một lần nữa khẳng định , mặc dù có thể khẳng định là Lạc Tình đẩy ngã cô, nhưng là cô không có tận mắt nhìn thấy , cho nên vẫn không nên nói ra thì tốt hơn. Hơn nữa, Lạc Tình là cháu gái ruột của Diêu Phương , mà cô thấy được Diêu Phương vô cùng yêu quý cô cháu gái này, mà cho dù cô nói là Lạc Tình đẩy ngã cô xuống cầu thang , bà sẽ tin tưởng cô sao?
Thấy cô không muốn nói, Diêu Phương cũng không có tiếp tục hỏi nữa , lại đột nhiên chuyển giọng lại hỏi: “Tôi nghe nói, cha của cô cùng em trai tới tìm cô?”
“Vâng” Văn Hinh thành thật trả lời, trong lòng cô bắt đầu thấy lo lắng , không biết vì sao Diêu Phương đột nhiên lại hỏi vấn đề này
Nhưng là kế tiếp Diêu Phương lại không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng ăn cơm, mãi tới lúc ăn xong cũng không nói thêm câu nào, làm cho Văn Hinh hoang mang rối loạn.
Sau khi dùng bữa xong, Văn Hinh cùng dì Lý đang dọn dẹp đồ trên bàn, đột nhiên nghe một tiếng “phanh” , cửa bị dùng sức mở ra, Lạc Tình tức giận đùng đùng chạy vào.Lúc đi ngang qua đến bên cạnh Văn Hinh, cô ta đột nhiên dùng sức đẩy cô ngã xuống, ngay lập tức đem Văn Hinh ngã xuống đất, cũng không thèm nhìn Văn Hinh một cái, trực tiếp đi theo hướng cầu thang .
Văn Hinh ngồi dưới đất, tất cả bát trong tay đều bị đánh vỡ , trên mặt đất đầy mảnh sứ vỡ, mà tay của cô lúc này đang đặt trên mấy mảnh sứ vỡ , nhất thời thấy được máu đang chảy ròng.
Dì Lý nhìn thấy,lập tức bỏ lại đồ trong tay ra, đỡ Văn Hinh ngồi dậy, lo lắng hỏi: “Cô làm sao vậy, có khỏe không?”
Văn Hinh lắc đầu , nhàn nhạt mỉm cười, thản nhiên nói : “Cháu không sao”. Cô lấy ống tay áo của mình dùng sức che lại vết thương trên tay, muốn nhanh chóng cầm máu.
Nghe thấy được động tĩnh ở bên ngoài, trên lầu hai Diêu Phương từ trong phòng đi ra, thấy vẻ mặt tức giận của Lạc Tình , không khỏi quan tâm hỏi : “Như thế nào, xảy ra chuyện gì? Du Thần Ích đâu, cháu không phải cùng nó đi ra ngoài sao?”
Không ngờ, không nói đến Du Thần Ích thì thôi, vừa nói đến tên của hắn, Lạc Tình càng tức giận, “Anh họ thật quá đáng, ngang nhiên ở trước mặt cháu thân mật cùng người con gái khác!”
“Cái gì” Diêu Phương cả kinh, vội hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
Lạc Tình chạy đến trước mặt Diêu Phương, quệt miệng một cái lại nói : “Tối hôm nay cháu cùng anh họ sau khi dùng bữa xong , anh mang cháu đi tới quầy rượu uống rượu, kết quả, anh ấy chẳng những gọi một cô gái xinh đẹp tới bồi anh uống rượu, cháu còn tưởng rằng có cháu ở đấy anh sẽ không thân mật cùng cô gái kia, nhưng mà anh ấy cởi bỏ cả quần áo của cô ta , thật là quá đáng!”
|
Chương 53: Phụ nữ đưa tới cửa (7) Lạc Tình đi tới trước mặt Diêu Phương, quệt miệng một cái lại nói: “Tối hôm nay sau khi cháu và anh họ dùng bữa xong, anh ấy dẫn cháu đi tới quầy rượu uống rượu, kết quả, anh ấy chẳng những gọi một cô gái xinh đẹp tới uống rượu với anh ấy, cháu còn tưởng rằng có cháu ở đấy anh ấy sẽ không thân mật với cô gái kia, nhưng mà anh ấy cởi bỏ cả quần áo của cô ta, thật là quá đáng!”
Nghe như vậy, Diêu Phương nhìn vẻ mặt đang tức giận của Lạc Tình một cái, cũng không nói gì nữa, nhưng trong lòng đã sáng tỏ vì sao Du Thần Ích làm những chuyện như vậy.
Lời nói của Lạc Tình ở tầng trên, Văn Hinh đang dọn dẹp bát đũa ở tầng dưới cũng nghe được, lúc này cô cũng nhớ lại Du Thần Ích cũng đã từng làm như vậy với cô, chắc lúc đó anh ta cố ý làm cho cô nhìn, mục đích chính là muốn cho cô biết khó mà từ bỏ, mình cũng biết nên rời đi.
Hôm nay, chuyên này lại xảy ra trên người của Lạc Tình một lần nữa …..
Cô nhớ tới lời ban ngày Lạc Tình đã nói với cô, cô ta sẽ là thiếu phu nhân nhà họ Du, vừa hay đúng lúc đó Du Thần Ích đi vào, nhất định anh đã nghe được những lời nói đó, cho nên hắn mới cố ý diễn như vậy trước mặt Lạc Tình, làm cho cô ấy chết tâm với hắn.
Nghĩ như vậy, Văn Hinh thoáng nở nụ cười, việc này Du Thần Ích cũng thật trẻ con, nếu như một người con gái mà thật tâm thích hắn, hắn ta cho là làm như vậy có thể làm cho người con gái ấy rời đi sao?Mà ngược lại, chẳng những đuổi cũng không đi, ngược lại càng khơi dậy hứng thú của cô gái kia.
Hiển nhiên, cô vừa nghĩ xong, liền nghe được trên tầng trên Lạc Tình nói với Diêu Phương một câu chắc chắn: “Cháu tuyệt đối sẽ không để bất kỳ một người con gái nào cướp lấy anh họ, anh họ là của cháu!”
“Tình nhi______” Diêu Phương thấy Lạc Tình vì tình yêu như vậy, muốn nói lời an ủi và khuyên nhủ cô, nhưng vừa mới mở miệng để nói, Lạc Tình đoán được bà muốn nói cái gì liền cắt đứt lời bà.
“ Diêu Phương nhìn cánh cửa trước mặt, đột nhiên khẽ thở dài , trên mặt có nhiều điểm bất đắc dĩ.
Sau đó, bà nghiêng đầu nhìn xuống tầng dưới, thấy cô đang cùng dì Lý đã dọn dẹp xong bàn ăn , đang chuẩn bị đến phòng bếp rửa bát, chỉ nghe thấy dì Lý nói với Văn Hinh: “Tay của cháu bị thương, hay là để dì làm cho, cháu nhanh đi xử lý vết thương trên tay đi, bôi thêm chút thuốc , cẩn thận không bị nhiễm trùng.
“Vết thương của cháu đã không chảy máu nữa rồi” Văn Hinh cười nói với dì Lý, vẫn đang cùng dì vào phòng bếp.
Diêu Phương lúc này mới để ý thấy trên áo đồng phục làm việc màu trắng của cô, thấy loang lổ các vết máu, lúc này nhớ mới nhớ đến mới vừa rồi nghe được tiếng bát đũa rơi trên sàn nhà, ngay lập tức hieur được vì sao tay của cô bị thương. Sau đó bà nhìn xem một chút mới đóng lại cửa phòng của mình, không khỏi thở dài một tiếng.
Xem ra là mình đã đem đứa cháu gái chiều hư hỏng rồi , nếu như nó có thể hiểu chuyện được bằng một nửa của Văn Hinh thì tốt biết bao. Mặc dù Văn Hinh vì tiền bán bản thân mình, nhưng cô ấy đều là vì người thân trong nhà , nếu như chuyện này xảy ra trên người bà , bà cũng không xác định được đứa con trai của bà cùng cháu gái có thể hay không cũng làm những việc hy sinh như vậy.
Cuối cùng, bà khẽ thở dài trở về phòng của mình.
Tối hôm đấy, Văn Hinh nằm ở trên giường, vẫn nghiêng tai lắng nghe động tĩnh ở nhà ngoài , chờ Du Thần Ích về nhà. Nhưng đợi cho đên đêm , đã một giờ, bên ngoài vẫn không có một chút động tĩnh gì , cô biết tối nay anh hẳn sẽ không về nhà rồi.
Thật là kỳ quái , cô sao lại chờ Du Thần Ích về nhà, làm cho cô cảm giác mình có phải là cái gì của anh ta đâu, nhưng trong lòng cô tràn đầy mong anh ta trở về nhà.
|
Chương 54: Phụ nữ đưa tới cửa :8 Thật là kỳ quái , cô sao lại chờ Du Thần Ích về nhà, mình có phải là cái gì của anh ta đâu, nhưng trong lòng cô lại tràn đầy niềm mong chờ anh ta trở về nhà. Loại cảm giác đó, chính bản thân cô cũng thấy nực cười, cô cư nhiên lại mong mỏi anh ta trở về, không chờ được lại trào lên sự lạnh lẽo cùng nhục nhã.
Bởi vì mong đợi cùng những ý nghĩ phức tạp trong khi chờ đợi như vậy, cô từ từ ngủ thiếp đi, tới khi tỉnh lại, một ngày mới đã bắt đầu. Sau đó cô nghe được từ miêng dì Lý mới biết Du Thần ích tối qua quả thật cả đêm không về, dặn cô phải chú ý một chút.
Bởi vì Du Thần Ích một đêm không về nhà ngủ, Lạc Tình lại phát hỏa.
Quả nhiên, Lạc Tình vừa trông thấy Văn Hinh tựa như nhìn thấy kẻ thù giết cha , lập tức trợn tròn mắt, hướng Văn Hinh kêu to “ Văn Hinh, cô ra đây cho tôi!”
Văn Hinh trong lòng gào thét một tiếng, biết kế tiếp mình không thể tránh được sẽ bị hành hạ , trực giác cho cô biết cô nên xoay người rời đi, cách xa Lạc Tình, nhưng là lúc này cô ta đã bộc phát, căn bản cô không trốn thoát, chỉ có thể ngoan ngoãn đi tới, “ Biểu tiểu thư, cô gọi tôi có chuyện gì không?” Cô hỏi cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ sẽ chọc vào gai khiến chủ không vui.
Nhưng là, Lạc Tình nghe thấy thế lại trừng măt, giận dữ nói: “ thế nào? Không có việc gì tôi không thể kêu cô sao?”Vốn là cô ta đang đầy bụng tức, lại nhìn thấy người phụ nữ này thì càng giận thêm.
Thấy thế, Văn Hinh trong lòng không khỏi hít thở thật sâu, tràn đầy bất đắc dĩ nhưng lại không dám biểu hiện ra mặt, chỉ có thể cúi thấp đầu xuống, không để cho người này phát hiện, nếu không may bị phát hiện lại khiến cô ta không vui lòng, : “ không phải vậy biểu tiểu thư, tôi ____________”
“ Cô chỉ là một người giúp việc, không có tư cách nói chuyện cùng tôi!”
Lạc Tình cắt ngang lời của Văn Hinh, dạy dỗ: “ không đúng, ở trong mắt của tôi, cô ngay cả một người giúp việc cũng không bằng, người giúp việc còn có chút tự ái, mà cô chỉ vì tiền mà bán đứng thân thể mình, ngay cả tôn nghiêm cũng vứt bỏ. Đừng cho là tôi không biết ý tứ của cô, tôi bây giờ nói rõ cho cô biết. loại phụ nữ như cô, anh họ tuyệt đối sẽ không coi trọng, cô tốt nhất sớm chết tâm đi!”
“ Vậy còn cô?”
Văn Hinh thật sự không thể nhịn được nữa, cô ta càng ngày càng cố ý hành hạ cô cô cũng bỏ qua, nhưng hết lần này tới lần khác vũ nhục cô, coi như là tượng đất cũng có ba phần tư cách, cô rốt cuộc không muốn nhin thêm nữa.
Hơn nữa, cô đã cho rằng coi như là chọc Lạc Tình tức giận, nhưng chủ nhân nhà họ Du là Diêu Phương, mà Diêu Phương vì phần khế ước này cũng tuyệt đối không đuổi cô đi, cho nên cô cũng không cảm thấy sợ hãi.
“Tôi cái gì” , Lạc Tình thấy cô cư nhiên lại dám phản bác , mặt đã bắt đầu biến sắc.
“ Cô cho rằng loại phụ nữ giống như cô, Du Thần Ích sẽ để ý ? Đừng nói cô là em họ của hăn, coi như cô không phải em họ của hắn, tính tình như thế, đoán trừng cũng không có người đàn ông nào có thể chịu đựng được cô.”
Ngay cả phụ nữ còn không chịu nổi tính tình như vậy, nói chi là đàn ông.
Văn Hinh nghĩ, nếu như cô ta không phải biểu tiểu thư của nhà họ Du, là em họ Du Thần Ich , bên ngoài có mấy người để ý tới cô ta.
“ Cô nói cái gì?” Lạc Tình sắc mặt lập tức thay đổi, giống như là dẫm phải cái đuôi mèo lập tức nhảy lên, hướng phía Văn Hinh giận không thể kiềm chế được hét : “ Cô nghĩ mình là cái thá gì, lại còn dám nói tôi như vậy! Cho dù anh họ không yêu tôi. Chí ít tôi cũng là em họ của anh ấy, chúng tôi sẽ luôn luôn đi chung với nhau. Còn cô, một người không chút liêm sỉ phụ nữ đưa tới cửa, vì tiền mà không tiếc nghĩ mọi biện pháp quyến rũ đàn ông, có tư cách gì nói tôi ? Cô có tin hay không, tôi hiện tại liền bảo bác đuổi cô khỏi nhà họ Du!”
|