Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút
|
|
Chương 35: Theo chàng trai xa lạ về nhà 6 Không cần cô làm bất cứ chuyện gì, không cần bất kỳ hồi báo nào của cô, chẳng những giúp cô trả sạch tất cả món nợ, còn có thể giúp cha cô chỉnh đốn lại công ty, điều này đối với cô mà nói, bất kể thế nào đều có lợi đối với cô. Nếu như cô không đồng ý, thì cô chính là kẻ ngu, đứa ngốc nhất trên đời.
Trong lòng của cô có chút dao động, nhưng cô vẫn lắc đầu một cái, nói: "Cám ơn ý tốt của anh, tôi nghĩ, chuyện này tôi có thể tự mình giải quyết, không cần sự giúp đỡ của anh!"
Bởi vì cô đã cùng Diêu Phương ký hiệp ước, hơn nữa trong hiệp ước có quy định, cô không thể huỷ bỏ hiệp ước, nếu không, cô chẳng những không có năm trăm vạn này, hơn nữa, còn phải bồi thường cho Du gia năm trăm vạn. Cái giá cao này, cô không trả nổi, hơn nữa, Diêu Phương cũng sẽ không bỏ qua cô.
Huống chi, lý do Tề Nhân Kiệt giúp cô quá hoang đường, những người làm ăn này, không thể nào làm cuộc mua bán thu lỗ như vậy. Mục đích thật sự của hắn, cô cũng không biết. Có thể chống lưng cả một tập đoàn Cẩm Vinh lớn như vậy, lòng dạ hắn như thế nào cho người khác dễ dàng đoán được chứ? Cô cũng không muốn vô duyên vô cớ thiếu người một cái ân tình.
Nghe vậy, Tề Nhân Kiệt che giấu nụ cười trên mặt, một đôi mắt đen láy cực kỳ xinh đẹp nhìn chằm chằm cô, làm như muốn từ trong mắt của cô vào trong lòng, thấy rõ suy nghĩ thật sự trong lòng cô.
Văn Hinh bị tầm mắt hắn nhìn chằm chằm như thể xuyên thủng vào bên trong đột nhiên có chút chột dạ, không được tự nhiên cúi đầu trốn tránh ánh mắt của hắn.
Đột nhiên Tề Nhân Kiệt lại nở nụ cười, thờ ơ buông tay ra, nói: "Vậy cũng tốt, cô đã muốn tự mình giải quyết, vậy tôi cũng không nên nhiều chuyện. Chỉ là, về sau nếu có chuyện gì khó khăn, có thể trực tiếp đến tìm tôi, tôi có thể giúp, nhất định sẽ giúp!"
"Cám ơn anh, Tề tiên sinh!" Văn Hinh thành khẩn nói.
"Cứ gọi tôi là Nhân Kiệt đi, Tề tiên sinh? Tôi cảm giác giống như già đến bảy tám mươi tuổi rồi!" Tề Nhân Kiệt không chịu nổi làm ra một bộ dáng bất đắc dĩ, làm cho Văn Hinh cười khẽ một tiếng .
"Dạ, Tề Nhân Kiệt tiên sinh!"
Văn Hinh phát hiện, đột nhiên cô có chút thích Tề Nhân Kiệt này. Mặc dù cô cùng hắn mới biết không tới một ngày, nhưng cô chính là thích bộ dáng thẳng thắn bất cần đời của hắn. Ở cùng một chỗ với hắn, trong lòng không có một chút gánh nặng ngược lại, tâm tình không ngờ hết sức vui vẻ.
Nếu như, Du Thần Ích cũng giống như hắn thì. . . . . .
Ý niệm trong đầu mới vừa nảy lên, cô liền bị mình dọa sợ.
Sao ngay cả chính mình, tại sao có thể có suy nghĩ kỳ quái như vậy, tại sao cô lại hi vọng Du Thần Ích sẽ giống với Tề Nhân Kiệt?
Nếu như tính tình Du Thần Ích giống với Tề Nhân Kiệt, nói không chừng mình đã sớm thành công, cũng không cần vắt óc tìm mưu kế mà nghĩ biện pháp tiếp cận hắn, đi quyến rũ hắn.
Đúng, chính là như vậy!
Cô vì suy nghĩ kỳ quái trong lòng mình tìm được một cái cớ hợp tình lại hợp lý.
Ăn cơm xong, Văn Hinh định trở về Du gia, Tề Nhân Kiệt vừa đúng muốn đến công ty, liền thuận đường đưa cô trở về.
Lúc sắp đến biệt thự Du gia, Văn Hinh bảo Tề Nhân Kiệt dừng xe lại, sau đó tự mình trở về.
Cô không muốn cho người khác nhìn thấy cô được người đàn ông khác đưa về, bởi vì cô cả đêm không về, đến lúc đó coi như cô có trăm cái miệng cũng nói không rõ .
Tề Nhân Kiệt làm như nhìn thấu trong lòng lo lắng trong lòng cô, khóe miệng mơ hồ gợi lên ý cười xấu xa hình cung, trực tiếp lái xe đến trước cửa lớn của Du gia mới ngừng lại, ở Văn Hinh còn chưa kịp xuống xe, nhanh chóng xuống xe mở cửa giúp cô, sau đó làm ra bộ dáng lưu luyến không rời nói lời tạm biệt với Văn Hinh.
|
Chương 36: Cô trả hết nợ sao? 1 Văn Hinh vốn là có chút oán giận Tề Nhân Kiệt đưa cô đến cửa lớn Du gia, nhưng sau khi xuống xe nhìn chung quanh một chút cũng không có một bóng người, không khỏi lại yên tâm sau đó cũng cười tạm biệt Tề Nhân Kiệt.
Cô cho là không ai thấy, nhưng không nghĩ tới Diêu Phương đứng ở cửa sổ từ lầu hai vừa vặn nhìn thấy, trong nháy mắt sắc mặt liền âm trầm xuống.
Văn Hinh về đến trong nhà, liếc mắt liền thấy vẻ mặt âm trầm ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn thấy cô vào cửa, sắc mặt không khỏi lại lạnh mấy phần.
Điều này làm cho Văn Hinh đột nhiên cảm thấy chột dạ, thật giống như mình thật làm việc gì đó trái với lương tâm, cô đi tới trước mặt Diêu Phương, cúi đầu nhẹ nhàng hô một tiếng, "Phu nhân!"
Sau đó, cô nhìn thấy ở trên khày trà trước mặt Diêu Phương, bày một phần hợp đồng, chính là bản hợp đồng lúc trước cô và Diêu Phương ký kết, sắc mặt không khỏi thay đổi.
Bà ấy muốn huỷ bỏ hiệp ước với cô sao?
"Phu nhân ——" cô cuống quít mở miệng, lại một lần nữa bị vẻ lạnh lùng của Diêu Phương cắt đứt.
"Cô đi đi!"
Diêu Phương ngẩng đầu mặt không thay đổi nhìn Văn Hinh một cái, sau đó cầm bản hợp đồng lên nhìn vào nói: "Trên phần hợp đồng này viết rất rõ ràng, trong thời gian thực hiện hợp đồng, không cho phép cô cùng bất kỳ người đàn ông nào qua lại. Lần trước cô đi quầy rượu tiếp rượu tôi không nói, bởi vì tôi biết cô có chừng mực. Thế nhưng lần này, cô lại cả đêm không về, sau đó ngày thứ hai còn được một người đàn ông khác đưa về, điều này rất khó làm cho người ta không nghi ngờ."
"Không, không phải như thế!" Văn Hinh vội vàng giải thích, "Giữa tôi và Tề Nhân Kiệt không có gì cả, tối hôm qua anh ta chỉ có lòng tốt cho tôi ở nhờ trong nhà anh ta một đêm mà thôi, chúng tôi không có xảy ra bất kỳ cái gì."
Chỉ là lời giải thích này của cô càng làm cho mọi việc trở nên không rõ ràng hơn.
"A thì ra là Tề Nhân Kiệt!" Bộ dạng Diêu Phương giống như là đã sáng tỏ, khó trách bà mới vừa rồi thấy người đàn ông này quen mắt như vậy, thì ra là hẳn tên tiểu tư kia. Sau đó bà giương mắt liếc nhìn Văn Hinh, hỏi: "Nếu là Tề Nhân Kiệt, vậy thì càng làm cho tôi hoài nghi. Tôi nhớ cô biết rõ Du gia chúng tôi cùng bọn họ Tề gia là kẻ thù truyền kiếp, mà cô lại còn cùng Tề Nhân Kiệt ở chung cả đêm, cô bảo tôi làm sao mà tin tưởng nổi giữa các người là trong sạch."
"Phu nhân, tôi thật sự không có ——"
"Hay là, cô thấy Du Thần Ích thuỷ chung không muốn gặp cô, không chịu lên giường với cô, cho nên cô định ở bên ngoài tìm người đàn ông khác, sau đó mang thai đứa bé của hắn ta chạy nữa tới đây nói với tôi đứa bé này là của Du Thần Ích, phải hay không?"
Diêu Phương căn bản không cho Văn Hinh cơ hội mở miệng giải thích, còn đem tội danh tên nằm vùng đặt trên đầu cô, để cho cô có trăm miệng cũng khó giải thích.
"Không phải, không phải như thế! Văn Hinh gấp đến độ lắc đầu thẳng thừng, nước mắt cũng sắp chảy ra, "Phu nhân, bà hãy nghe tôi nói, tôi thật sự không có cùng ——"
"Cô nghĩ dùng người khác để gạt tiền của Du gia tôi sao?" Diêu Phương nói xong, bưng tách cà phê trên khay trà lên nhẹ nhàng uống một hớp nhỏ, lúc này mới giương mắt nhìn về phía gương mắt gấp đến độ tái nhợt của văn Hinh, lại nói: "Cho dù cô muốn kiếm tiền, cũng không nên dùng cách như vậy, cô xem chúng tôi là kẻ ngu sao?"
"Không có, phu nhân, tôi không có. . . . . ."
Lúc này, Văn Hinh đã vô lực cãi lại, cô biết, bất kể cô nói gì, Diêu Phương tuyệt đối sẽ không tin tưởng cô. Trong lòng đột nhiên nổi lên oán hận Tề Nhân Kiệt, trách hắn nhất quyết đưa mình đến cửa lớn khiến vị này lão phật gia nhìn thấy, lần này thì tốt rồi, lão phật gia làm khó dễ.
Lúc này, Tề Nhân Kiệt đang lái xe đột nhiên hắt hơi một cái, hắn sờ lỗ mũi, có chút không hiểu mình đang tốt lành đột nhiên nhảy mũi. Sau đó hắn lại như nghĩ tới điều gì, lập tức nở nụ cười, "Người phụ nữ kia nhất định đang chửi mình!"
|
Chương 37: Cô trả hết nợ sao? 2 "Cô không cần giải thích nữa, từ giờ bản hợp đồng này không còn hiệu lực, cô đi đi!"
"Không, phu nhân ——"
"Thật là da mặt đủ dày, ngay cả đuổi cũng không đi!"
Đột nhiên, một giọng điệu châm chọc từ chỗ thang lầu truyền đến, Văn Hinh vừa nghe tiếng thì biết chủ nhân của giọng nói đó là ai. Vì vậy quay đầu nhìn lại, quả nhiên là trông thấy Lạc Tình mang vẻ mặt xem thường chậm rãi từ trên lầu đi xuống.
"Bác, từ lâu con đã sớm nói bác đuổi người đàn bà này đi, bác không làm, hiện tại hối hận rồi sao."
Lạc Tình đi tới bên người Diêu Phương ngồi xuống, mắt liếc thấy Văn Hinh, lại châm chọc nói: "Tôi đã sớm nhìn thấu người phụ này này là một tên lường gạt, bác xem cô ta giống như hồ ly tinh quyến rũ mê hoặc anh họ, rõ ràng là muốn cho anh họ yêu cô ta, sau đó cưới cô ta vào cửa, như vậy cô ta có thể có được tài sản của Du gia ——"
"Quả thực là mơ mộng hão huyền!"
Nghe cô nói như vậy, Diêu Phương đột nhiên nổi giận, sau đó nhìn Văn Hinh giống như là đuổi tên ăn xin một dạng không nhịn được nói: "Cô còn đứng ở đây làm gì, còn muốn để cho tôi lái xe đưa cô trở về sao?"
"Phu nhân, tôi không đi!" Văn Hinh trực tiếp mở miệng cự tuyệt, quyết định không đi, trong lòng cô nhận định, chỉ cần hợp đồng còn hiệu lực, thì có hiệu lực pháp luật, cô tuyệt đối sẽ không đi.
"Cô——" Diêu Phương lập tức ngây ngẩn cả người, gương mặt đã tức giận vô cùng.
Lúc này, Lạc Tình đứng lên, đi tới bên cạnh Văn Hinh dùng sức đẩy cô xuống, mắng: "Tôi nói người đàn bà này sao lại không biết xấu hổ, đã đuổi cô đi rồi, cô còn không đi?"
Văn Hinh cắn môi, không nói lời nào.
"Bác ——" Lạc Tình đi tới bên người Diêu Phương, hết sức không cam lòng nói: "Tại sao bác lại cho người đàn bà này vào cửa? Rốt cuộc bác coi trọng cô ta cái gì?" Đây là chuyện làm cho cảm thấy nghi hoặc, cô vẫn luôn không hiểu tại sao Diêu Phương lại phải cho người đàn bà này vào cửa, còn mắt nhắm mắt mở nhìn người phụ nữ ti tiện này tìm cách leo lên giường anh họ, dù cô đoán thế nào cũng không đoán ra dụng ý của bà.
"Tình nhi!" Diêu Phương bắt đầu nhức đầu, dĩ nhiên bà biết Lạc Tình thích Du Thần Ích, quả thật cũng từng nghĩ tới để cho cô cùng Du Thần Ích sinh con, nhưng nói thế nào cô và Du Thần Ích là an hem họ, họ hàng thì sao có thể kết hôn, đến lúc đó ngộ nhỡ sinh ra đứa bé có chỗ thiếu hụt thì làm thế nào?
"Bác " Lạc Tình mím môi, rốt cuộc nói: "Bác biết rõ, con thật rất thích anh họ, tại sao bác còn muốn cho nữ nhân này vào cửa? Bác nhìn cô ta kìa, giống như thấy con ruồi ghê tởm!"
Diêu Phương nhíu mày, "Tình nhi, không được nói nhảm!"
"Con không có nói quàng" Lạc Tình cầu khẩn nói, "Bác, bác thành toàn cho con có được hay không? Đem ả đuổi ra khỏi nhà, để cho con làm vợ của anh họ!"
Lạc Tình ôm lấy một cánh tay của Diêu Phương cầu khẩn , cuối cùng đem tình cảm mình chon giấu nhiều năm nói ra.
Từ ngày đầu tiên cô đặt chân đến Du gia, thì cô đã thích sâu đậm anh họ Du Thần Ích mang vẻ mặt lạnh lùng nhưng lại rất dịu dàng với cô.
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn đi theo phía sau hắn, hi vọng lúc hắn quay lưng lại có thể thấy mình, hi vọng hắn cũng có thể thích mình giống như cô thích hắn.
Nhưng cô đợi đến khi trưởng thành, cô mới phát hiện thì ra là hắn đối xử tốt với cô, chỉ vì xem cô như em gái thân thuộc không hơn không kém.
Mặc dù cô cũng từng thất vọng qua, thương tâm qua, thống khổ qua, nhưng thủy chung vẫn giữ lòng mình đối với hắn. Cô tin tưởng, chỉ cần cô vĩnh viễn đi theo phía sau hắn, một ngày nào đó, hắn sẽ phát hiện cô tốt, sau đó sẽ yêu cô.
|
Chương 38: Cô trả hết nợ sao? 3 Cho đến ba năm trước, đột nhiên anh họ và người phụ nữ này kết hết, lúc đó cô cảm thấy như trời sập xuống. Nhưng sau lại xảy ra sự việc kia, làm cho cô lại cảm thấy mình có hy vọng.
Vì vậy, cô lại tiếp tục chờ đợi, nhưng không nghĩ là chờ đến Văn Hinh rồi.
Cô hận người phụ nữ này, bởi vì cô ta mà anh họ thường xuyên không về nhà; bởi vì cô ta mà anh họ lạnh nhạt đi với cô rất nhiều, cho nên cô nhất định phải đuổi cô ta đi, như vậy anh họ sẽ đối xử tốt lại với cô.
"Nhưng là nó là anh họ của con mà, sao các con có thể ở chung một chỗ được chứ?" Diêu Phương khẽ thở dài một hơi, vừa đau lòng lại cảm thấy bất đắc dĩ.
Đến đây, rốt cuộc Văn Hinh cũng biết, hoá ra suy đoán của mình quả nhiên không sai, Lạc Tình thích Du Thần Ích, thích anh họ mình.
"Tại sao lại không thể chứ, từ thời xưa không phải có rất nhiều anh em họ kết hôn sao, tại sao bọn họ có thể, chúng con lại không thể?" Lạc Tình đem trọn thân người dính vào trên người Diêu Phương có chút oán giận làm nũng .
"Ta nói không thể chính là không thể!"
Đối mặt cháu gái làm nũng, Diêu Phương rất là bất đắc dĩ, nhưng vẫn kiên quyết phản đối. Cô đưa tay vỗ lưng Lạc Tình, lại giương mắt thấy Văn Hinh vẫn đứng ở đàng kia, sắc mặt lại bỗng chốc biến đổi, có chút không vui nói: "Sao cô còn đứng ở đó? Chẳng lẽ muốn tôi cho người mời cô rời đi sao?"
Lạc Tình nghe vậy thì từ trong ngực Diêu Phương lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Văn Hinh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ lập tức hiện đầy hận ý nồng đậm, "Mau cút cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa!"
Văn Hinh thản nhiên nhìn cô: "Xin lỗi, tạm thời tôi vẫn không thể rời đi!" Nếu cô rời đi, thì đồng nghĩa với việc cô thừa nhận mình không trong trắng, tương đương với việc cô phản bội hiệp ước, đến lúc đó, cô còn phải trả cho Du gia năm trăm vạn.
"Cô ——" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tình lập tức giận đến trắng bệch, càng thêm hận nhìn chằm chằm dáng vẻ tính trước của Văn Hinh mà tức giận tới mức nghiến răng.
"Nếu cô thật không rời đi, tôi sẽ phải lập tức báo cảnh sát." Diêu Phương uy hiếp nói, nghĩ rằng đối phương biết sợ.
Ai ngờ Văn Hinh nghe lại cười nhạt một tiếng, nói: "Nếu như bà báo cảnh sát, đoán chừng không tới ngày mai, người của toàn thế giới cũng biết phu nhân Du gia cư nhiên báo cảnh sát bắt con dâu của mình."
Cô nhìn ra được Diêu Phương là một người rất coi trọng danh tiếng, cô cũng biết nếu như cô vừa nói như thế, thì Diêu Phương định sẽ không ép cô rời đi nữa.
Quả nhiên, Diêu Phương nghe vậy thì vẻ mặt liền biến sắc, lập tức nghĩ tới tối hôm qua trong buổi tiệc trước mặt nhiều người Văn Hinh gọi mình là mẹ, sợ rằng hôm nay tất cả mọi người đều biết Văn Hinh là con dâu Du gia rồi.
Nếu như bà báo cảnh sát bắt cô ta..., chuyện này nếu truyền ra ngoài, nhất định sẽ rước lấy dư luận của xã hội, đến lúc đó họ Du gia thành trò cười của thiên hạ, bà cũng là người khó tránh khỏi!
"Tối hôm qua cô cố ý?"
Bà chăm chú nhìn Văn Hinh, suy nghĩ không ra đến ngay cả mình cư nhiên bị tiểu nha đầu này một đường bố trí, mà bà căn bản không hề có lực hoàn thủ, xem ra bà đã đánh giá thấp tiểu nha đầu này rồi.
"Không sai, đúng là tôi cố ý." Văn Hinh thản nhiên gật đầu thừa nhận, không có chút vẻ e ngại nào, "Chỉ là, tôi làm như vậy chỉ vì muốn dụ Du Thần Ích ra." Nhưng lại không nghĩ đến còn có thể dùng để uy hiếp Diêu Phương.
Nghe vậy, Diêu Phương không nói gì nữa, bà chăm chú nhìn Văn Hinh một lát sau đột nhiên xoay người đi lên lầu, "Cô có thể ở lại, chỉ là từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không nếu để cho cô ăn không ở không, côcó thể đi ra ngoài đi làm, cũng có thể làm người giúp việc Du gia, tự cô chọn đi!"
|
Chương 39: Nỗi ô nhục trở thành nữ giúp việc! 1 "Cám ơn phu nhân!" Văn Hinh nở nụ cười, cô đưa mắt nhìn Diêu Phương cho đến khi bà vào phòng, lúc này mới quay đầu nhìn Lạc Tình đứng bên cạnh, sau đó khom người nhặt tấm chi phiếu từ mặt đất lên đưa tới trước mặt cô, không nói gì, chỉ là đối với cô cười cười.
Nụ cười kia đập vào trong mắt Lạc Tình là chính là châm chọc.
Cô nhận lấy tấm chi phiếu, hung hăng trợn mắt nhìn Văn Hinh một cái, "Tôi tuyệt đối sẽ không nhường anh họ cho cô, anh họ là của tôi, ai cũng không được giành!" Nói xong, giận đùng đùng chạy lên lầu.
Lúc này, trong đại sảnh chỉ còn lại một mình Văn Hinh, cô nhìn phòng khách trống không, trên mặt lộ ra một chút tươi cười vui vẻ, nhưng trong lòng cảm thấy chua sót.
Xem ra, cuộc sống sau này của cô sẽ càng thêm không dễ chịu!
Văn Hinh quyết định làm người giúp việc Du gia, bởi vì như vậy mới có cơ hội đến gần Du Thần Ích, Diêu Phương đáp ứng. Lúc Lạc Tình biết được Văn Hinh muốn làm người giúp việc thì lập tức lộ ra nụ cười âm trầm, trong mắt chợt loé lên tính toán.
Rất nhanh, Văn Hinh từ phòng tráng lệ chuyển vào căn phòng đơn sơ dành cho người giúp việc, mặc dù đổi phòng nhưng Văn Hinh vẫn thập phần vui vẻ, chỉ cần có thể lưu lại, cô như thế nào cũng không sao.
Hôm nay là ngày làm việc đầu tiên của Văn Hinh, năm giờ sáng rời giường, đầu tiên là quét dọn vệ sinh phòng khách , phòng khách lớn như vậy chỉ có một mình cô quét dọn, toàn bộ tốn hai giờ mới quét sạch sẽ. Sau đó thì giặt quần áo, giặt khăn trải bàn, giặt rèm cửa sổ, giặt xong những thứ này, còn phải giúp vào giúp mẹ Lý việc bếp núc, rửa rau, sau còn phải đi ra vườn hoa tưới nước.
Chờ làm xong những thứ này, đã hơn tám giờ sáng rồi, mà lúc này đây, chủ nhân của cái nhà này mới rời giường, cô lại được hầu hạ họ ăn điểm tâm. Bình thường cô đều cùng họ ngồi chung một chỗ ăn, hôm nay thân phận hạ xuống một cấp, cô biến thành người hầu hạ họ ăn cơm.
"Cháo!"
Lạc Tình dùng giọng ra lệnh đối với Văn Hinh, chờ Văn Hinh để chén cháo trước mặt mình thì cô bưng chén lên ăn một miếng, sau một khắc lại đột nhiên đem chén cầm trong tay hất thẳng vào người Văn Hinh, "Nóng như vậy, cô muốn bỏng chết tốt à! Múc chén khác đi!"
Chén cháo bay về phía Văn Hinh toàn bộ dội ở trên người của cô, nhất thời làm cho cô chật vật không chịu nổi. Cháo rõ ràng là ấm, Lạc Tình lại cứ nói là nóng, Văn Hinh biết, cô ta đang cố ý kiếm chuyện với mình. Vì vậy, cô im lặng không lên tiếng đi phòng bếp múc cho cô ta chén khác, lần nữa bày ở trước mặt cô ta.
Lạc Tình lạnh lùng liếc cô một cái sau lại bưng chén lên, trước thử dò xét ăn một miếng nhỏ, sau đó sắc mặt bỗng chốc biến đổi, đem chén đổ cả vào trên người Văn Hinh, cả giận nói: "Lần này lại là lạnh, Văn Hinh, cô có phải hay không muốn hại tôi đau bụng? Nếu như cô không phải làm, đại khái có thể đi, không ai muốn cản cô!"
"Thật xin lỗi, biểu tiểu thư, tôi múc chén khác cho cô!" Văn Hinh không để ý mình khắp người đều là cháo, muốn xoay người đi phòng bếp múc cho cô ta chén khác.
Ai ngờ Lạc Tình lại lạnh lùng nói: "Không cần, bị cô chọc tức cũng no luôn rồi!" Nói xong đứng lên chuẩn bị rời đi, lúc đi ngang qua Văn Hinh, cố ý dùng sức đụng cô một cái, làm Văn Hinh suýt nữa ngã trên mặt đất.
Văn Hinh cúi đầu đứng ở đàng kia, không có một câu phản bác.
Mà từ đầu đến cuối, Diêu Phương vẫn ngồi ngay ngắn ở đầu bàn ăn, không biến sắc ăn bữa sáng của mình, không nói gì, thậm chí ngay cả nhìn cũng không them nhìn cô và Lạc Tình một cái, nhìn dáng dấp tựa hồ là để mặc cho Lạc Tình đối với Văn Hinh như vậy.
Văn Hinh nhìn mình khắp người nhếch nhác, trong lòng uất ức không thôi, nhưng cô cố gắng chịu đựng cơ hồ nước mắt theo vành mắt chảy ra. Cô âm thầm tự nói với mình: Văn Hinh, không sao, chỉ là bị hắt cháo mà thôi, không có gì lớn
|