Hôn Trộm 55 Lần
|
|
Chương 560: Yêu em 13 năm [30]
Trợ lý cùng Lục Cẩn Niên đợi một đêm không ngủ, bởi vì buồn ngủ đột kích, dựa vào vách tường ngủ gật, đột nhiên nhìn thấy Lục Cẩn Niên từ trên sân thượng rời đi, lập tức thanh tỉnh lại: “Lục tổng, ngài muốn đi đâu?” Lục Cẩn Niên không có lên tiếng, bước chân lại vô cùng nhanh, mở cửa ra, chạy về phía hành lang. Trợ lý vội vàng chạy theo sát sau, lại hỏi một lần: “Lục tổng, ngài muốn làm gì?” “Tôi muốn đi tìm cô ấy.” Lục Cẩn Niên chỉ đáp lại năm chữ đơn giản, rồi giẫm chân tại chỗ đi vào thang máy. Anh đợi cô khoảng mười sáu giờ, cô vẫn không có xuất hiện, như vậy anh phải đi tìm cô ấy. Nếu nói, cô ấy không tha thứ, kết cục cuối cùng là anh và cô trở thành hai người xa lạ, như vậy ở trước khi bọn họ biến thành người qua đường, anh nên vì bản thân tranh thủ một chút, chẳng sợ kết quả sau khi anh tranh thủ, là ác mộng không thể trốn thoát như cũ, anh cũng chấp nhận. Trợ lý chần chờ một chút, lên tiếng hỏi: “Nhưng mà, Lục tổng, ngài biết Kiều tiểu thư hiện tại đang ở đâu sao?” Lục Cẩn Niên giật giật môi, không nói gì, thang máy đến tầng một, Lục Cẩn Niên bước nhanh ra. Ra cửa “Lệ Cảnh Hiên”, Lục Cẩn Niên đi đến trước xe của mình, trợ lý đi lên mở cửa sau của xe theo bản năng, nhưng mà Lục Cẩn Niên lại thản nhiên để lại một câu “Tôi mở ra”, rồi trực tiếp vòng qua xe, mở cửa xe ra, ngồi vào ghế điều khiển. Trợ lý vừa ngồi vào xe, Lục Cẩn Niên liền một cước giẫm chân ga, xe tiến về phía trước chạy ra ngoài. Tốc độ chạy xe của Lục Cẩn Niên cực nhanh, giống như lời nói của trợ lý, anh không biết Kiều An Hảo ở đâu, Bắc Kinh lớn như vậy, người nhiều như vậy, anh mù quáng tìm như vậy, cũng chưa chắc có thể tìm được, nhưng mà anh muốn tìm, anh về hoa viên Minh Châu trước, sau đó đi truyền thông Hoàn Ảnh, đều không có bóng dáng của Kiều An Hảo, anh liền lái xe đi những của hàng mà mình biết Kiều An Hảo đi qua, quán cà phê, siêu thị, nhà ăn...... Bắt đầu từ tối hôm qua, đến bây giờ, Lục Cẩn Niên một hạt gạo cũng chưa ăn, một cái liếc mắt cũng không hợp, nhưng mà anh giống như là không biết mệt mỏi, dường như lái xe qua được vài vòng thành Bắc Kinh, cuối cùng anh phải đến nhà của Triệu Manh, sau đó lại đi đến vài nhà bạn bè của Kiều An Hảo mà mình biết, dường như anh chỉ dùng ngữ khí thỉnh cầu và cấp bách, lặp đi lặp lại những lời nói dong dài với những người đó, nếu thấy Kiều An Hảo, xin hãy vụng trộm nói cho anh, thậm chí sau khi anh để lại số điện thoại của mình cho những người đó, lại còn đưa danh thiếp của chính mình. Cuối cùng, bị buộc bất đắc dĩ Lục Cẩn Niên đi cao ốc của Kiều thị. Kiều An Hảo bị đụng đầu, tình trạng không tốt lắm, tối hôm qua cả một đêm, vợ chồng Kiều thị, Kiều An Hạ cùng Hứa Gia Mộc chưa chợp mắt một đêm, vẫn chờ ở bên ngoài phòng cấp cứu. Mãi cho đến một giờ chiều, tình trạng của Kiều An Hảo mới ổn định, mặc dù người còn chưa tỉnh lại, nhưng sinh mệnh đã không có gì trở ngại. Hội nghị bắt đầu lúc ba giờ rưỡi, Kiều An Hạ không ngủ một đêm, sắc mặt có chút không được tốt, trang điểm lại, cầm văn kiện, lúc đang chuẩn bị tiến vào phòng họp, thì điện thoại trên bàn làm việc vang lên. Kiều An Hạ tiếp nghe, điện thoại là ở bàn lễ tân gọi tới: “Kiều tổng, trước cửa có một người là Lục tổng, nói hiện tại muốn gặp ngài.” Lục tổng? Những người mà Kiều An Hạ biết, có không ít người họ Lục, chỉ là dòng họ này, làm cho cô liên tưởng đến Lục Cẩn Niên. Nhưng mà, sau đó, Kiều An Hạ liền nở nụ cười tự giễu, cảm thấy ý nghĩ của chính mình có chút kỳ lạ, Lục Cẩn Niên sao có khả năng sẽ tìm đến cô? Kiều An Hạ nói rõ ràng lưu loát: “Hiện tại tôi phải họp, anh nói anh ta lưu lại phương thức để liên lạc.”
|
Chương 561: Yêu em 13 năm [31]
Kiều An Hạ nói xong, đã nghĩ tắt điện thoại, lại cách microphone, nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh quen thuộc: “Đại Kiều tiểu thư......” Kiều An Hạ bỗng dưng dừng lại động tác. Trợ lý của Lục Cẩn Niên? Chẳng lẽ thật là Lục Cẩn Niên đến tìm bản thân? Anh ta tìm mình làm gì? Tróng nháy mắt đầu Kiều An Hạ liền hiện một chuỗi nghi hoặc, nhưng chỉ trong mười giây rồi dừng lại, cô liền đem micro giơ lên tai một lần nữa: “Hiện tại tôi đi xuống.” Tắt điện thoại, Kiều An Hạ trực tiếp ném văn kiện để họp lên bàn làm việc, xoay người đi ra văn phòng, cũng không đợi thư kí đang đợi cô cùng đi vào phòng họp mở miệng nói chuyện, liền trực tiếp nói một câu “Hội nghị chậm lại một giờ”, sau đó liền giẫm giày cao gót, mạnh mẽ vang dội tiêu sái vào thang máy. Từ thang máy đi ra, Kiều An Hạ liếc mắt một cái liền trông thấy trợ lý của Lục Cẩn Niên đứng ở cửa đại sảnh. Kiều An Hạ mại bước chân đi qua, trợ lý của Lục Cẩn Niên nghe thấy âm thanh của giày cao gót, quay đầu, nhìn thấy Kiều An Hạ, lập tức lên tiếng: “Đại Kiều tiểu thư, Lục tổng tìm ngài.” Kiều An Hạ khẽ nâng cằm, nhìn xung quanh một vòng, không có nhìn thấy Lục Cẩn Niên, nhíu mi lại một chút: “Người khác đâu?” Trợ lý nói: “Lục tổng ở bên ngoài xe chờ ngài.” Kiều An Hạ gật đầu một cái, mại bước chân đi về phía bên ngoài cửa, đi được hai bước, cô lại đột nhiên ngừng lại, chỉ vào một quán cà phê gần đó, nói: “Có chuyện gì, đi vào trong đó nói đi.” “Tốt, bây giờ tôi đi nói cho Lục tổng.” Kiều An Hạ không nói chuyện, trực tiếp đi về phía quán cà phê. Kiều An Hạ tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống, vừa kêu hai chén cà phê với người phục vụ xong, liền nhìn thấy Lục Cẩn Niên đẩy cửa đi vào, tầm mắt của cô liền rơi xuống trên người của anh, hơi nhíu mi, thấp thoáng một tia kinh ngạc. Quần áo trên người đàn ông nhiều nếp nhăn, chiếc áo sơ mi bên trong, lộ ra vết nước đọng, như là bị mắc mưa, còn có dấu vết của bùn đất, đầu của anh rất loạn, sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn có chút chật vật. Lục Cẩn Niên như vậy, là lần đầu tiên Kiều An Hạ gặp kể từ khi biết anh. Ở trong trí nhớ của cô, cho dù là lúc học trung học, Lục Cẩn Niên bần cùng, vĩnh viễn đều mặc một bộ đồng phục học sinh, nhưng mà luôn sạch sẽ ngay ngắn. Đây là anh bị làm sao vậy? Biến bản thân thành suy sút như vậy? Lục Cẩn Niên kéo ra chiếc ghế đối diện Kiều An Hạ, ngồi xuống, gật đầu với Kiều An Hạ một cái, xem như chào hỏi qua. Kiều An Hạ thu hồi nghi hoặc trong lòng, mở miệng hỏi một câu: “Tôi gọi cà phê, có thể chứ?” Lục Cẩn Niên lại gật đầu một cái, dừng lại một chút, bổ sung một câu: “Cám ơn.” “Không cần khách sáo.” Kiều An Hạ nâng tay lên, vén lại mấy sợi tóc rơi xuống một chút, nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên lại hỏi: “Anh tìm tôi có chuyện gì sao?” “Kiều Kiều đâu?” Lục Cẩn Niên cơ hồ là ở trong nháy mắt Kiều An Hạ nói lạc định kia, liền thốt ra lới nói của chính mình, ngữ khí của anh phá lệ vội vàng: “Kiều Kiều ở nơi nào? Nói cho tôi biết, tôi muốn thấy cô ấy.” Nguyên lai anh tìm đến cô, là vì Kiều Kiều...... Đúng vậy, cô nên sớm nghĩ tới, đáy lòng Lục Cẩn Niên, cho tới bây giờ có đều là Kiều An Hảo, trước kia anh chủ động tìm cô nói chuyện, là vì muốn từ trong miệng cô biết được tình trạng của Kiều An Hảo. Nếu không phải Kiều An Hảo, anh làm sao có khả năng chủ động tìm đến cô? Kiều An Hạ áp chế hoang mang nổi lên ở đáy lòng: “vì sao anh muốn tìm Kiều Kiều?”
|
Chương 562: Yêu em 13 năm [32]
“Tôi có chuyện muốn nói với cô ấy.” Lục Cẩn Niên dừng một lát, lại hỏi: “Cô có biết bây giờ cô ấy đang ở đâu không?” Kiều An Hạ luôn luôn thông minh, dựa theo bộ dạng lo lắng của Lục Cẩn Niên, cô có thể mơ hồ đoán được hẳn là Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo xảy ra hiểu nhầm gì đó, hơn nữa thoạt nhìn hình như Lục Cẩn Niên thoạt không ngủ một đêm, hình như là tối hôm qua dầm mưa, sợ là luôn luôn đi tìm hoặc chờ Kiều An Hảo đi? Chỉ là, anh cũng không biết, Kiều An Hảo trượt chân từ trên thang lầu té xuống, hai giờ trước vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, vẫn còn hôn mê bất tỉnh trong trạng thái quan sát...... Ý tưởng này đó, hiện lên rất nhanh ở trong đầu Kiều An Hạ, chỉ cần cô mở miệng, là Lục Cẩn Niên có thể tìm được Kiều An Hảo. Kiều An Hạ không có trực tiếp trả lời vấn đề của Lục Cẩn Niên, mà là phỏng đoán hỏi: “Kiều Kiều bởi vì chuyện của Hứa thị chuyện, nháo mâu thuẫn với anh sao?” Lục Cẩn Niên không có trả lời, nhưng mà động tác mím chặt môi của anh, làm cho Kiều An Hạ biết bản thân đoán đúng rồi. Kiều An Hạ trầm mặc theo khoảng nửa phút, lần này mở miệng tuy rằng nói là câu hỏi, nhưng mà ngữ khí thập phần khẳng định: “Anh không nghĩ mất đi Kiều Kiều, cho nên mới tới tìm tôi, hỏi Kiều Kiều ở đâu, đúng hay không?” Lục Cẩn Niên vẫn là không có lên tiếng. Vừa lúc người phục vụ bưng hai chén cà phê đến. Kiều An Hạ thấp giọng nói một câu “Cám ơn”, đợi đến khi người phụ vụ đi, quấy cà phê một chút, bưng lên uống một ngụm, sau đó liền tự nhiên mở miệng nói: “Lục Cẩn Niên, muốn tôi nói cho anh Kiều Kiều ở nơi nào, không phải là không thể được, nhưng mà điều kiện tiên quyết là, anh phải trả lời tôi một vấn đề.” Lục Cẩn Niên cũng không có động cà phê ở trước mặt, ở trong nháy mắt Kiều An Hạ nói câu nói kia, anh không hề do dự gật đầu đồng ý: “Cô hỏi đi.” Kiều An Hạ hít sâu một hơi, ngữ khí bình tĩnh nói: “Tôi biết, trước khi Hứa Gia Mộc tỉnh lại không lâu, người đóng giả làm vợ chồng với Kiều Kiều là anh, tôi muốn hỏi anh một vấn đề, đó là, nếu lúc trước người có hôn ước với Hứa Gia Mộc là tôi, đổi thành anh và tôi giả làm vợ chồng, quan hệ hiện tại của anh và tôi, có phải sẽ gần hơn một tí hay không?” Lục Cẩn Niên vừa định mở miệng trả lời vấn đề này, Kiều An Hạ lại giành mở miệng trước: “Lục Cẩn Niên, anh có biết tôi muốn nghe đáp án như thế nào, chỉ cần anh trả lời, tôi liền lập tức nói cho anh Kiều Kiều ở nơi nào.” Lục Cẩn Niên biết lời nói của Kiều An Hạ ám chỉ là cái gì, đáy mắt anh một đêm chưa ngủ, che kín tơ máu hồng, nhìn chằm chằm Kiều An Hạ, trên mặt không có nửa phần do dự hoặc chần chờ mở miệng nói: “Nếu lúc trước người có hôn ước với Hứa Gia Mộc là cô, tôi sẽ không đồng ý với bọn họ đóng vai Hứa Gia Mộc.” Khóe môi Kiều An Hạ gợi lên một chút cười khẽ, cô rũ mi mắt xuống, nhìn thoáng qua cà phê trong ly, một lát sau, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên hỏi: “Lục Cẩn Niên, chỉ cần anh nói ra một chữ, tôi liền lập tức nói cho anh Kiều Kiều ở nơi nào......” Lục Cẩn Niên không đợi Kiều An Hạ nói hết lời, liền từ trên ghế đứng lên, ngữ điệu thản nhiên nói một câu “Thật có lỗi”, sau đó đặt tiền mặt lên bàn, chuẩn bị đi. Kiều An Hạ nhìn thấy hành động như vậy của Lục Cẩn Niên, cũng rất nhanh đứng lên theo: “Lục Cẩn Niên, anh đã quên mục đích anh đến tìm tôi sao?” Vẻ mặt Lục Cẩn Niên không có gì thay đổi xoay người. Kiều An Hạ vội vàng vươn tay, bắt lấy cánh tay của Lục Cẩn Niên: “Anh chỉ cần lừa gạt tôi, là có thể biết Kiều Kiều rơi xuống ......”
|
Chương 563: Yêu em 13 năm [33]
“Nếu muốn tôi nói lời nói mờ ám với một người phụ nữ, mới có thể biết cô ấy ở đâu, tôi thà rằng cho rằng bản thân chưa từng tìm đến cô.” Lục Cẩn Niên không cho Kiều An Hạ cơ hội tiếp tục nói như cũ, trực tiếp lên tiếng đánh gãy lời của cô: “Bởi vì tôi không nghĩ làm cho bản thân trở nên không xứng với cô ấy.” Lục Cẩn Niên nói xong, nâng tay lên, đẩy tay của Kiều An Hạ ra khỏi cánh tay mình, sau đó liền sải bước chân, đi ra quán cà phê. Cho dù cô bởi vì Hứa thị không muốn thấy anh, cho dù anh không tìm thấy cô, anh cũng không thể chỉ vì muốn nhìn thấy cô, mà làm chuyện bẩn tình yêu của anh đối với cô. Anh không có xuất thân trong sạch, anh cùng cô ở một chỗ rất có khả năng những người chỉ trỏ anh cũng sẽ nghĩ luận về cô, anh có thể làm , chỉ có thể làm cũng chỉ là kiên đinh không thay đổi tình yêu đối với cô. Cho dù đến bây giờ, anh có thể làm , vẫn là cự tuyệt tất cả mờ ám, với những người không phải là cô. - Trợ lý nhìn thấy Lục Cẩn Niên từ trong quán cà phê đi ra, lập tức mở ra cửa xe, đợi sau khi Lục Cẩn Niên ngồi vào, vội vàng cũng đi theo lên xe, mang theo vài phần chờ mong hỏi: “Lục tổng, hiện tại ngài biết Kiều tiểu thư ở nơi nào sao?” Lục Cẩn Niên thản nhiên lắc lắc đầu, không nói gì. Chờ mong trên mặt trợ lý, trong nháy mắt hóa thành mất mát. Bên trong xe im lặng một lát, Lục Cẩn Niên đột nhiên mở miệng nói: “Anh về nhà trước đi.” “Kia, Lục tổng ngài......” “Tôi không sao, anh trở về đi.” Ngữ khí của Lục Cẩn Niên thực đạm, nhưng mà lại mang theo một tia cường thế. Trợ lý chần chờ một chút, cuối cùng gật gật đầu, giao chìa khóa xe cho Lục Cẩn Niên, xuống xe rời đi. Lục Cẩn Niên lẻ loi một mình, ngồi ở trong xe một lát, cuối cùng liền khởi động xe, chậm rãi ly khai. Nếu tìm không thấy cô, vậy thì anh sẽ lựa chọn biện pháp ngốc nhất, ôm cây đợi thỏ, cho dù là cô vì chuyện của Hứa thị, không tha thứ anh, không thấy anh, nhưng mà, cô chắc chắn sẽ trở về Kiều gia. Anh đến trước cửa Kiều gia chờ cô, một ngày cô không xuất hiện, anh sẽ chờ một ngày, cả đời cô không xuất hiện, anh sẽ chờ cả đời. Đây là lần thứ hai Kiều An Hạ tỉnh lại, nhìn xuyên qua cửa sổ thấy xe của Lục Cẩn Niên. Chiếc xe kia đã ở cửa Kiều gia, đợi một ngày hai đêm rồi, dường như chưa bao giờ rời đi. Từng thời điểm, cửa xe cũng không có mở ra, người ở bên trong cũng không có xuống dưới, không biết, còn tưởng rằng là một chiếc xe trống. Nếu như cứ nhìn chằm chằm vào trong chiếc xe kia qua một thời gian dài, sẽ phát hiện ra, ngẫu nhiên cửa kính xe sẽ hạ xuống, có một bàn tay từ bên trong duỗi ra, trong tay mang theo một điếu thuốc. Người trong xe, cũng giống như xe, vô cùng im lặng, chưa bao giờ đi quấy rầy bất luận kẻ nào. Kiều An Hạ biết, người trong xe là đang chờ Kiều An Hảo còn chưa tỉnh lại kia. Đêm khuya, có một hai thứ xúc động như vậy, Kiều An Hạ rất muốn đi ra ngoài nói cho Lục Cẩn Niên, Kiều An Hảo ở trong bệnh viện. Nhưng mà mỗi lần cô đi tới cửa, lại cảm thấy có chút không cam lòng. Anh ở nới đó chờ, nội tâm của cô cũng dày vò theo. Thẳng đến mười sáu giờ sau rạng sáng ngày hôm sau chiếc xe kia, rốt cục cũng ly khai cửa Kiều gia. - - Kiều An Hảo hôn mê khoảng bốn ngày bốn đêm mới tỉnh lại. Lúc cô mở to mắt, là lúc màn đêm ngoài cửa sổ vừa mới buông xuống, cô mờ mịt nhìn chằm chằm bốn phương tám hướng bên trong phòng bệnh, cô di chuyển đầu một chút nhưng mà không có khí lực. Cô nằm trên giường thật lâu, mới ẩn ẩn cảm giác được đầu mình có đau đớn kịch liệt truyền đến.
|
Chương 564: Yêu em 13 năm [34]
Cô nằm trên giường thật lâu, mới ẩn ẩn cảm giác được đầu mình có đau đớn kịch liệt truyền đến. Cô muốn nâng tay lên theo bản năng, đi ấn nhấn đầu mình một cái, lại phát hiện trên cổ tay của mình truyền đến một lực kéo mạnh, cô đảo tròn mắt, nhìn thấy bản thân đang truyền nước. Kiều An Hảo có chút tỉnh tỉnh , vì sao cô phải truyền nước? Sau đó cô lại nhìn xung quanh một vòng quan sát hoàn cảnh, lúc này mới ý thức được bản thân ở trong bệnh viện. Kiều An Hảo cau mi lại, lúc vừa định suy nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên có âm thanh kích động truyền đến bên tai của cô: “Tỉnh! Bênh nhân phòng 101 rốt cục tỉnh lại!” Ngay sau đó có một cô y tá mặc đồng phục màu hồng, chạy tới bên giường của cô: “Kiều tiểu thư, ngài rốt cục tỉnh?” Theo sau lời nói của cô gái, cửa phòng bệnh bị người đẩy mạnh ra. “Kiều Kiều!” “Kiều Kiều, tỉnh?” Có lưỡng đạo âm thanh kinh hỉ quen thuộc truyền vào trong tai Kiều An Hảo trước, ngay sau đó trước mặt cô, hiện ra khuôn mặt mẹ Kiều và Hứa Gia Mộc, phía sau bọn họ, có vài bác sĩ, vây quanh cô bắt đầu các loại kiểm tra. Qua rất lâu sau, bác sĩ tháo xuống khẩu trang xuống, chỉ vào mẹ Kiều, hỏi Kiều An Hảo: “Cô biết bà ấy là ai không?” Cô làm sao có khả năng sẽ không biết thím a...... Kiều An Hảo quái dị liếc mắt nhìn bác sĩ một cái, mở miệng hô một tiếng “Thím”, sau đó phát hiện âm thanh của chính mình suy yếu vô lực. “Vậy còn anh ta?” Bác sĩ lại chỉ vào Hứa Gia Mộc. “...... Anh Gia Mộc.” Bác sĩ vừa lòng gật đầu một cái, nói với Hứa Gia Mộc và mẹ Kiều: “TRí nhớ của Kiều tiểu thư không có vấn đề gì, huyết áp và nhịp tim cũng đều bình thường, có thể là do lúc rơi xuống va chạm mạnh, não bị chấn động nghiêm trọng, thời gian hôn mê lâu, nhưng mà bây giờ đã tỉnh lại sẽ không có chuyện gì lớn, nằm viện dưỡng bệnh một thời gian là có thể xuất viện.” Đợi đến khi bác sĩ rời đi, mẹ Kiều liền đi tới bên giường, cầm tay Kiều An Hảo, hốc mắt bỗng dưng đỏ lên: “Kiều Kiều, cháu xem như đã tỉnh? Cháu sắp hù chết thím .” “Cháu không sao.” Kiều An Hảo nhỏ giọng trấn an mẹ Kiều một chút, sau đó mạnh mẽ nghĩ đến buổi tối mình còn hẹn Lục Cẩn Niên ăn cơm, vì thế liền nghiêng đầu liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ một cái, nhìn thấy sắc trời đã đen, thoáng có chút cấp bách hỏi: “Hiện tại mấy giờ ?” Hứa Gia Mộc nâng cổ tay lên nhìn thoáng qua thời gian: “Đã tám giờ .” Đã trễ thế này? Kiều An Hảo liền mạnh từ trên giường đứng lên, bởi vì lực đạo rất mạnh, làm cho đầu của cô có chút choáng váng, trước mắt tối sầm, suýt nữa lại ngất đi. Hứa Gia Mộc vội vàng vươn tay đỡ cô, đặt cô lại lên trên giường: “Kiều Kiều, em vừa tỉnh lại, không thể lộn xộn.” “Không được a...... Em hẹn với một người buổi tối ăn cơm .” Mẹ Kiều tiếp nói: “Cháu hẹn người ta ăn cơm ngày đó? Cháu đã hôn mê bốn ngày bốn đêm rồi.” Bốn ngày bốn đêm? Đáy lòng Kiều An Hảo lộp bộp một chút, sờ sờ bên gối theo bản năng: “Di động của cháu đâu?” “Di động có lẽ ở nhà của anh, có chuyện gì chờ em tốt hơn một chút rồi nói sau, ngày mai lúc anh về nhà sẽ mang tới đây cho em.” Mẹ Kiều phụ họa Hứa Gia Mộc khuyên: “Phải đó, Kiều Kiều, cháu vừa tỉnh lại, không nên vận động, nhanh lên nghỉ ngơi thật tốt.” Kiều An Hảo muốn mượn di động của Hứa Gia Mộc một chút, nhưng mà nghĩ đến anh ấy và Lục Cẩn Niên vì chuyện của Hứa thị huyên náo thành không thoải mái như vậy, cuối cùng không có lên tiếng.
|