Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
|
|
Anh nhìn cô, vẫn chỉ cười. Chết dưới hoa mẫu đơn, có thành quỷ cũng phong lưu, được ăn uống no đủ anh có cái gì không thể thừa nhận? Huống chi chỉ mấy câu mắng của cô?
Huống chi, sau khi mắng anh xong, cô không phải còn đi lấy nước, dùng khăn lông nóng giúp anh lau dọn sạch sẽ, mặc dù vẫn còn khó chịu, vậy cũng không sao, chỉ cần anh vui vẻ là được rồi. . . . . .
Chắc chắc, đa số đàn ông ai cũng có thói hư tật xấu như vậy, nhất định phải chiếm được thân thể người phụ nữ mới có cảm thấy chân chính có được, cho nên, lúc này trong lòng anh cảm thấy rất an tâm, ngoan ngoãn nằm im, tùy cô giúp anh tẩy rửa.
Đợi sau khi dọn xong, cô hung ác trừng anh một cái, "Đừng lộn xộn, em đi tìm bác sĩ!" Trong lòng cô tất cả đều là lo lắng, không biết có động đến vết thương ở chân không?
May mắn, sau khi bác sĩ kiểm tra xong, xác nhận cũng không có động đến vết thương, chỉ cần bó thạch cao lại một lần nữa, dặn dò nhất định phải cẩn thận, nằm yên ở trên giường nghỉ ngơi, không nên tùy tiện dùng sức.
"Yên tâm! Tôi vẫn luôn nằm ở trên giường!" Anh vừa trả lời bác sĩ, vừa hướng phía sau cô làm một cái mặt quỷ với bác sĩ.
Cô vừa thẹn vừa giận, không sai, anh đúng là vẫn luôn nằm trên giường. . . . . .
Bác sĩ lại liếc anh một cái, không tin, "Luôn nằm trên giường vậy làm sao thạch cao lại bị gãy?"
"Cái này. . . . . ." Anh nhìn cô mỉm cười, vô cùng đắc ý.
Cô ở sau lưng bác sĩ làm thế chuẩn bị đánh anh, nếu như anh có can đảm nói lung tung, cô nhất định bóp chết anh!
Cũng may anh chỉ là trêu chọc cô, ở trước mặt bác sĩ thành thật nhận sai, cũng bảo đảm sau này sẽ không lộn xộn, bác sĩ mới rời đi.
"Tới đây!" Anh chỉ chỉ bên cạnh mình.
"Không!" Còn qua đấy? Cô mới là kẻ ngốc thật sự. . . . . .
Anh cười, "Lần này nhất định sẽ không chạm vào em! Chỉ ôm một cái!"
Cô trừng mắt liếc anh, lời của anh nói còn đáng tin cậy sao? Về sau nhất định cách anh xa một mét, đây mới là khoảng cách an toàn!
"Em mà còn không tới anh liền xuống giường lại ôm em!" Anh thật sự bỏ một cái chân bó thạch cao xuống, chuẩn bị bước xuống giường.
Cô sợ tới mức vội chạy tới đè lại anh, thật sự, bị anh đoán trúng! Không khỏi cau mày dậm chân, "Thần An! Anh không thể lớn lên một chút sao?" Cứ tùy hứng như vậy làm sao khiến người khác yên tâm được!
Anh liếc mắt nhìn qua ngực cô, cười, "Lúc nào em trưởng thành, thì anh cũng liền trưởng thành a!"
Cô im lặng. . . . . . Đỏ mặt véo cánh tay anh một cái, bị anh kéo vào trong ngực.
Anh tựa đầu trên cổ cô, hít vào thật sâu, "Thật dễ ngửi! Em thật thơm. . . . . ." Vẻ mặt kia của anh, giống như đứa bé tham lam.
Cô đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, anh uống rượu đến nỗi xuất huyết dạ dày phải vào nhập viện, cũng cưỡng ép hôn cô, vừa nói "Hương vị này, tôi thích. . . . . ." , vị, rốt cuộc là vị gì đây? Anh thích, vậy anh từng thích hương vị thế nào? Anh giả bộ bệnh là sự thật, nhưng say rượu, rốt cuộc là say thật hay say giả?
Nghi ngờ trong lòng chất chứa như nước sông tràn lan, tuy nhiên cô cũng không có dũng khí đi hỏi anh. . . . . .
Nếu như, đã định trước cô chỉ có thể cùng anh đi một đoạn đường, vậy thì không nên hỏi những vấn đề đau thương trong trí nhớ này. . . . . .
"Đang suy nghĩ cái gì?" Anh thật sự không hề làm xằng làm bậy nữa, chỉ vùi đầu trên cổ cô, tinh tế hôn cô.
Cô dứt khoát bỏ qua đoạn ký ức kia, miễn cưỡng lộ ra tươi cười, đẩy anh, "Không có gì, đừng ngửi nữa, mồ hôi ra nhiều, em còn chưa có tắm. . . . . ."
Thế nhưng anh lại không cho là đúng, chính là thích dính cô, "Em biết cái gì? Có người đã từng nói đổ mồ hôi là một việc rất tốt, lúc mồ hôi ra nhiều, mùi thơm càng đậm!" (mình không hiểu lắm cái đoạn này nên nó hơi lũng cũng nhé :cry: )
Cô không cách nào bắt anh dừng lại, chỉ có thể cùng anh nói một chút chuyện trước kia, đem lực chú ý của anh dời đi chỗ khác, miễn cho anh lại làm bậy. Năm ngón tay của cô đan vào giữa các ngón tay của anh, cùng anh mười ngón tay đan xen, "Thần An, mấy năm này anh sống có tốt không?"
"Không tốt!" Anh không chút nghĩ ngợi trả lời, "Không có em, anh tuyệt không tốt! Nói cho anh biết, tại sao em lại bỏ đi? Tại sao không đợi anh từ bệnh viện quay về?"
Cô không biết nên nói như thế nào, có chút do dự, nhìn sắc mặt của anh, "Em . . . . . Không phải em đã lấy tiền của mẹ anh rồi sao? Còn mặt mũi nào đợi anh trở lại?"
Anh một tay nắm cằm của cô, cau mày, "Tại sao chính em cũng muốn nói mình như vậy? Anh không tin! Cái này chỉ là lời nói dối, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng tin! Là cái bẫy của mẹ anh phải không?"
Cằm của cô bị anh bóp có chút đau, trong lúc nhất thời nước mắt đảo quanh hốc mắt, không phải bởi vì bị anh nắm đau, mà là bởi vì, một người như thế, cô đáng giá sao! Bất kỳ sau này kết quả như thế nào, đã từng có một người như thế tri kỷ, đã từng yêu nhau, đã từng tin tưởng, cô cả đời này không còn hối tiếc?
Cô cuộn người vào lòng anh, nước mắt rơi trên quần áo anh, khóc lắc đầu, "Không biết! Thần An! Đừng hỏi em! Em cũng không biết! Chuyện trước kia không cần hỏi nữa được không?" Những đau đớn đã qua kia, cô thật không muốn nhớ tới nữa, lại càng không muốn anh vì vậy mà thống khổ. . . . . .
Anh ôm cô thật chặt vào lòng, hôn lên đỉnh đầu cô, "Tốt, không hỏi, anh không hỏi nữa! Chuyện trước kia đều đã qua hết rồi, chỉ cần chúng ta về sau không xa nhau nữa là được rồi!" Anh vốn còn muốn hỏi cô, năm năm này đã trải qua những chuyện gì, nhưng là, bây giờ dường như cũng không cần hỏi, ít nhất, tạm thời không cần hỏi nữa. . . . . .
Bảo bối đã mất đi một lần lại tìm được, anh sẽ không để mất đi lần nữa. . . . . .
Nước mắt của em, cũng là của bảo bối của anh, em đã biết chưa? Anh nâng mặt cô lên, hôn nước mắt của cô, sau đó đột nhiên, hôn môi cô. . . . . .
> Cô mang theo bối rối, vội vàng tránh đi.
"Thế nào?" Anh có chút buồn bực, bởi vì cô tránh nụ hôn của anh.
Cô đỏ mặt quét mắt nhìn anh một cái, "Không cho hôn! Tránh ra cho em. . . . . ."
Anh lo lắng nhìn nét mặt của cô, mới lần nữa hợp lại anh không muốn cô giận anh, quay mặt của cô lại, cùng anh nhìn nhau, "Để cho anh nhìn một chút! Để cho anh xem thật kỹ dáng vẻ của anh!"
Chưa bao giờ bị anh nhìn chăm chú như thế, cô có chút xấu hổ, đẩy anh, "Có cái gì hay mà nhìn! So ra kém anh người người đều biết!"
Anh bật cười ra tiếng, nắm gương mặt cô, cười hỏi, "Là em đang ghen sao? Phải không?"
"Em nào có ghen?" Cô trừng mắt nhìn anh, thật là xấu hổ.
Anh cười càng lớn tiếng hơn, bóp mũi của cô, "Nha đầu ngốc, anh chỉ có một mình em, cho tới bây giờ vẫn chỉ có một mình em. . . . . ."
Vậy sao? Thực sự chỉ có một mình cô? Đây là lời nói thật, hay vẫn là lời nói dối? Cho dù chỉ là lời nói dối, cô cũng sẽ tin. . . . . . Nghiêng người dựa vào ngực anh, ôm lấy hông của anh.
Anh hài lòng vỗ về chơi đùa tóc của cô, "Thần Hi và bà chủ bán khoai lang đều nói cho anh biết, là một cô gái tóc dài, cao khoảng 1m6, mắt to, cằm nhọn, da trắng trắng . . . . . . Mấy năm nay, anh cũng luôn luôn đi tìm một người con gái như vậy, cao 1m6, tóc dài, mắt to, da trắng. . . . . . Gặp qua rất nhiều rất nhiều người, nhưng không có ai là bảo bối Lộ nhi trong lòng anh, vậy mà lần đầu tiên nhìn thấy em, anh biết mình tìm được rồi, em có biết lần đầu tiên chúng ta gặp lại nhau thế nào không?"
"Hôm đó em đang làm việc ở Ám Hương!" Cô dĩ nhiên nhớ rồi, nếu như không phải hôm đó cô hát bài 《 lộ gặp thần an 》 như thế nào lại đưa tới sự chú ý của anh chứ?
"Không phải, trước đó nữa!" Anh cười cười.
"Trước nữa?" Sao cô không có chút ấn tượng gì vậy.
"Đúng vậy! Chính xác mà nói, trước khi nghe em ca hát ở Ám Hương một ngày, anh có lái xe qua học viện âm nhạc, nhìn thấy một cô gái từ trong trường học bước ra, cao 1m6, tóc dài, mắt to, dưới ánh mặt trời làn da trắng noãn như sứ, khóe miệng khẽ giương lên, giống như luôn luôn mỉm cười. . . . . . Anh hoàn toàn bị hấp dẫn, nói chính xác hơn, là anh thực sự động tâm, trực giác nói cho anh biết, em chính là người mà anh đang tìm kiếm, sau đó, anh vẫn luôn đi theo em, em cũng không có phát hiện, nhìn điện thoại của anh xem, đây không phải là em sao?" Tả Thần An nói rồi cầm điện thoại đi tới, mở hình trong điện thoại cho cô xem.
Cô khiếp sợ, trong hình quả thật là cô, cô mặc một bộ váy bông màu trắng, xõa tóc, chỉ kẹp cái nơ nhỏ, đeo cái ba lô thật to, dưới ánh mặt trời đang mỉm cười vui vẻ, cũng không biết đang cười ngây ngô cái gì. . . . . .
Nhìn cảnh tượng này, thực sự là khung cảnh xung quanh trường học Hiểu Thần, cô nên mang thức ăn cho Hiểu Thần, bắt xe điện ngầm chuẩn bị trở về thôi. . . . . . (hix không hiểu sao chuyển sang đưa đồ ăn cho Hiểu Thần nữa)
Cô tiếp tục xem tiếp mấy bức ảnh phía sau, liên tục vài tấm ảnh đều là chụp vào cùng ngày hôm đó, có hình chỉ là nửa khuôn mặt, có hình chỉ là bóng lưng, nhưng cũng không ít ảnh chụp cả người cô, tại sao bị chụp hình trộm nhiều như vậy mà ngay cả phát hiện cô cũng không biết. . . . . .
"Không nhìn ra, đường đường là Tả Tam Thiếu mà lại đi làm những loại chuyện này!" Cô đỏ mặt ném điện thoại trả lại cho anh.
"Đúng vậy! Tưởng niệm cũng là một loại bệnh, bệnh tình của anh đã vô phương cứu chữa, chỉ có thể nhờ em tới chữa trị!" Anh để điện thoại di động xuống, ôm cô thật chặt.
Màn đêm đang dần buông xuống, ánh tà dương như lửa, đẹp vô cùng. . . . . .
Điện thoại di động của anh lần nữa rung lên, nhắc nhở bọn họ Sa Lâm tới rồi.
Anh có chút không kiên nhẫn nhận điện thoại, "Không phải nói cho cậu tối nay tới rồi sao?"
"Tam thiếu gia! Đã không còn sớm! Tối nay mẹ cậu sẽ tới đưa cơm! Tôi ở trước cửa chờ hai người!" Sa Lâm ở bên kia vô cùng cẩn thận nói.
Vậy sao? Thời gian trôi qua nhanh như vậy?
|
Anh ôm cô, chính là không muốn thả cô ra. . . . . .
Cô có chút dở khóc dở cười, thật là đứa bé thích dính người. . . . . .
"Anh muốn như thế nào? Rốt cuộc có để cho em đi hay không?" Cô đơn giản đem vấn đề vứt cho anh, anh sẽ không phải cứ như vậy quấn cô chứ?
Anh cười hắc hắc, ở môi cô hung hăng cắn xuống, mới lưu luyến không rời buông ra, lại như cũ lôi kéo tay của cô không thả, "Thật không muốn để cho em đi. . . . . . Một phút cũng không muốn em rời anh đi. . . . . . Ngày mai em phải đến thăm anh?"
"Được ——" cô giống như dỗ dành đứa nhỏ đáp ứng anh.
Anh nắm tay của cô, mở ra, đập vào tầm mắt là vết sẹo thật sâu, anh vuốt ve, dặn dò, "Tạm thời không cần tự mình làm cơm, đợi hoàn toàn khỏe lại rồi làm cũng được."
"Dạ!" Cô cười, đây mà là Tả Tam Thiếu sao? Thật giống như một ông lão thích càu nhàu thì đúng hơn!
"Về đến nhà thì gửi tin nhắn cho anh. . . . . ."
"Được. . . . . ."
"Hôm nay nói Sa Lâm dẫn em đi ăn một bữa thật ngon, đừng chỉ lo tiết kiệm tiền cho anh!"
"Được. . . . . ."
Anh cuối cùng buông tay cô ra, lấy ví, từ bên trong cầm lấy một tấm thẻ, đưa cho cô, "Cái này cho em, mật mã là ngày sinh của em."
Cô nhíu mày, vừa định đẩy tấm thẻ trả lại anh, liền bị anh dùng lực nắm chặt tay, sắc mặt cũng trầm xuống, "Đừng trả lại anh! Của anh cũng chính là của em, nếu như em không nhận, cũng đừng nói chuyện với anh nữa, yêu anh chính là chấp nhận anh, chấp nhận ưu điểm cũng như khuyết điểm của anh, chấp nhận tất cả của anh, trong đó cũng bao gồm tiền của anh!"
Nhìn dáng vẻ cố chấp của anh, cô thua rồi.
Nếu như, đây là cách thức anh thể hiện tình yêu đối với cô, như vậy cô đồng ý nhận số tiền này của anh, để cho anh có thể yên tâm. . . . . .
Anh lúc này mới cười, "Thật là đứa bé ngoan! Biết nghe lời rồi! Mua nhiều vào! Cứ mua những thứ mà em thích! Đàn ông của em kiếm được rất nhiều tiền!"
". . . . . ." Có loại người kiêu ngạo như vậy sao? Cô không nói gì, "Em đi đây?"
"Đi đi!" Anh rộng rãi phất tay một cái.
Cô thật sự xoay người hướng cửa ra vào đi tới, mới đi được hai bước, đã nghe thấy từ sau lưng truyền đến tiếng hét lớn bất mãn của anh, "Đứng lại!"
"Làm sao vậy?" Không phải anh để cho cô đi rồi sao? Giờ lại làm sao nữa?
"Em thật sự cứ như vậy mà đi về?" Anh vẻ mặt mất hứng.
"Vậy anh muốn như thế nào?" Quả nhiên là tính khí đại thiếu gia, rất khó phục vụ. . . . . .
"Em phải hôn anh đã chứ?" Anh không vui chỉ chỉ môi mình.
Cô trợn tròn mắt nhìn thẳng anh, làm ơn! Nụ hôn buổi trưa còn chưa đủ mãnh liệt sao?
"Tới đây!" Anh ngoắc ngoắc ngón tay.
Không có biện pháp, ai bảo cô dính vào cái kẻ bám người như keo này làm chi, giờ muốn thoát cũng không được?
Cô bước tới gần anh, vừa mới chuẩn bị hôn má của anh, anh lập tức nghiêng đi, chỉ chỉ môi mình, "Không thể ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu!" (chắc ý anh là chị không được ăn gian ó, mình không biết nói sao nên để như nguyên tác luôn)
Cô trừng mắt nhìn anh, "Anh xem miệng của em như thế này? Không biết làm sao để ra ngoài gặp người khác rồi !" Cho tới giờ, cô vẫn còn cảm thấy cánh môi đau rát, giống như bị sưng lên vậy.
Anh cười đến vui vẻ, nâng mặt của cô lên, nhẹ nhàng ở môi cô ấn xuống một cái, "Được, nhìn thấy em nghe lời như vậy, tạm tha cho em! Mau đi đi!"
"Chắc chắn muốn em đi về chứ?" Cô bĩu môi trừng anh, gương mặt đáng yêu, thấy anh rất nhanh sẽ thay đổi, cô vội vàng rời đi, nếu không sẽ thật sự không đi được rồi. . . . . .
Cô sửa sang lại quần áo, có chút nhăn nhó, còn chút dính thuốc, đều do anh làm hại!
Cho anh một ánh mắt tức giận, cô ra khỏi phòng bệnh.
Trên hành lang vang lên tiếng giày cao gót thanh thúy, cô nhìn lại nơi phát ra tiếng động, là Kiều Á tới. . . . . .
Cô nhanh chóng tìm nơi kín đáo tránh đi. Cô không biết tại sao mình lại muốn trốn nữa . . . . .
Chỉ là nhìn thấy Kiều Á bước vào phòng bệnh của anh, trong lòng cô mãnh liệt dâng lên từng trận chua xót. . . . . .
Thật ra cô luôn tự nhắc nhở mình, không cần để ý, không phải đã nói sẽ không quan tâm bên cạnh anh có những ai sao? Có lẽ anh và Kiều Á chỉ là quan hệ ông chủ cùng nhân viên, tất cả lời nói của anh đều là thật, anh từ trước đến giờ chỉ có một mình cô. . . . . .
Nhưng là, đêm đó ở trong Ám Hương, hình ảnh anh cùng Kiều Á thân mật bên nhau, không ngừng ở trong đầu cô tái hiện, đồng thời, một cái tên khác cũng xuất hiện trong trí nhớ—— Khả Tâm, cô chủ Khả Tâm, đây như thế nào là một cái tên chứ?
Nhưng mà, cũng là cái tên này nhắc nhở cô. Hạ Vãn Lộ! Cô đang nhớ cái gì? Cô ở đây chờ đợi cái gì? Cô không phải chỉ muốn có bấy nhiêu thôi sao? Vậy tại sao còn ở đây thất vọng cái gì? Tại sao còn muốn khổ sở? Đúng! Hạ Vãn Lộ! Không oán giận! Không đau buồn! Phải thật vui vẻ vượt qua mỗi một ngày cùng anh bên nhau! Giống như năm năm trước, để cho anh nhớ một đời một kiếp! A! Hạ Vãn Lộ, thật ra cô cũng rất xấu xa nha!
Cô đi ra, hai bên má, có dòng nước mắt lặng lẽ chảy xuống, khóe môi, lại hiện lên một nụ cười thật tươi! Hạ Vãn Lộ! Thương anh, như vậy đủ rồi!
Sa Lâm ở bên ngoài chờ, thấy cô đi ra, dùng sức vẫy tay về phía cô.
Cô cố gắng làm cho dáng vẻ tươi cười của mình chân thật hơn, đi về phía anh.
Đợi đến gần, Sa Lâm vẫn cứ nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, cô không hiểu chuyện gì xảy ra, lập tức lên xe, nhưng mà, vừa nhìn thấy bản thân từ kiếng chiếu hậu, trên cổ có mấy ấn ký đỏ tươi, vô cùng dễ thấy. . . . . .
Cô rốt cuộc hiểu được vì sao Sa Lâm có vẻ mặt ngạc nhiên như thế, khuôn mặt nhất thời đỏ rực lên, nóng hổi, tay cũng không tự giác lôi kéo cổ áo, nhưng làm thế nào cũng không giấu được những thứ ấn ký kia, trong lòng khó tránh khỏi lại mang anh ra oán giận một trận. . . . . .
Sa Lâm ho hai tiếng, làm bộ không nhìn thấy, nhưng lại âm thầm tính toán, sau này phải chế nhạo Tả thiếu gia một trận mới được, lần này không phải quá mạnh mẽ quá sao, cũng không biết dịu dàng một chút?
Hai người theo sự dặn dò của Tả Thần An, cùng nhau ăn cơm, đợi Sa Lâm đưa cô về nhà lúc này cũng hơn tám giờ tối, Sa Lâm dẫn cô đến trước cửa phòng, giao chìa khóa cho cô, "Đã muộn rồi tôi không tiện vào, phòng ở tôi đã xem qua, cũng sửa chữa lại rồi, chủ nhà này còn chưa có ở đã phải di dân, cho nên mới vội vã bán đi, tôi liền trả tiền mua lại, thủ tục vẫn chưa hoàn toàn làm xong, nhưng mà ông chủ đáp ứng cho cô tạm thời vào ở trước. Bên trong cái gì cũng có, cũng không tệ lắm đâu, về phần vật dụng cần thiết, tôi đều giúp cô mua mới rồi, nếu như cô còn muốn mua thêm cái gì nữa, có thể gọi điện nói cho tôi biết! Đây là số điện thoại của tôi!"
"Được, cám ơn!" Cô tuyệt sẽ không có cái gì không hài lòng, cô đối với phòng ở không có yêu cầu gì, huống chi cô biết, đây là khu chung cư với những trang thiết bị tốt nhất, giá phòng cũng không hề rẻ!
"Tôi đi đây! Còn phải trở lại bệnh viện báo cáo với Tam Thiếu! Hẹn gặp lại!" Trong tay anh còn có một chiếc chìa khóa dự phòng, dĩ nhiên là do Tam Thiếu yêu cầu. . . . . . Khụ khụ, anh chưa từng quên giễu cợt hành động của Tam Thiếu. . . . . .
Hạ Vãn Lộ cầm lấy chìa khóa mở cửa, sờ soạng trên vách tường tìm được công tắc, mở đèn, bên trong phòng sáng trong một mảnh.
Phòng ở như lời Thần An nói, không lớn lắm, rộng khoảng bảy tám chục thước vuông, nhưng trang hoàng rất cầu kỳ, có thể nhìn ra được, chủ nhân trước kia là một người rất biết thưởng thức.
Căn hộ này, cô thật sự rất thích.
Đứng ở trước cửa, trong lòng cô đã muốn tính toán xong, nơi nào nên bày biện thêm cái gì, nơi nào nên đặt một cái ghế sa lon, để mỗi khi mệt mỏi nằm trên đó nghe một chút âm nhạc, hay đọc một chút sách, thật là cách hưởng thụ tốt nhất, không, nên bày một cặp mới phải, bởi vì Thần An cũng rất thích cái loại lười biếng mà hưởng thụ cuộc sống này. . . . . .
Đang suy nghĩ miên man, bỗng sau lưng có tiếng phụ nữ vang lên, "Có ai không?"
Cửa vẫn còn mở, cô đúng là chỉ lo suy nghĩ lung tung, ngay cả cửa cũng quên đóng.
Quay đầu lại, liền nhìn thấy Tả Thần Hi xách rất nhiều túi lớn túi nhỏ.
"Chị Thần Hi. . . . . ." Cô vừa kinh ngạc, vừa xấu hổ.
"Giúp chị xách vào trong đi! Thật sự rất nặng đó!" Lại nói chính cô cho tới bây giờ cũng không có mua nhiều đồ như vậy, nếu như không phải đồ mua cho Hạ Vãn Lộ không thể để cho người khác biết, cô đã sớm gọi người tới hỗ trợ.
Những thứ này, đều là mua cho cô?
Cô có chút luống cuống, bối rối giúp Tả Thần Hi đem toàn bộ túi mang vào phòng, trong lòng cũng rất bất an, năm đó cô rời đi Tả gia nguyên nhân đúng là không rõ ràng, không biết Thần Hi sẽ dùng ánh mắt như thế nào để nhìn cô. . . . . .
Chỉ thấy Tả Thần Hi nhìn chung quanh phòng một vòng, khen, "Phòng ở không tệ nha! Mặc dù có hơi nhỏ, nhưng rất có phong cách! Em trai chị đối với em thật đúng là không tệ!"
"Chị Thần Hi, em. . . . . ." Không hiểu ý tứ trong lời nói của Thần Hi, có phải hay không đem cô trở thành tình nhân bị Thần An bao nuôi, cô vốn nghĩ muốn giải thích, không phải như những gì Thần Hi nghĩ, nhưng mà lời nói đã đến khóe miệng lại không có cách nào nói ra, bởi vì trên thực tế, cô chính là. . . . . . Chẳng lẽ không đúng sao?
Tả Thần Hi cũng không nói gì nhiều, chỉ vỗ vỗ cánh tay nhức mỏi, nói, "Vãn Lộ, chị không biết nên nói cái gì, chuyện năm đó chị cũng không muốn nhắc lại nữa, nhưng mà em trai chị người này rất ngu ngốc, chị hi vọng lần này em không làm nó tổn thương nữa. Nó cũng rất khổ sở rồi, chị là chị nó, tuyệt không muốn nhìn nó đau khổ như vậy nữa, cho nên, đừng để chị thất vọng. . . . . ."
Thần Hi nói những lời này là có ý gì? Chẳng lẽ ủng hộ bọn họ ở chung một chỗ?
Cô cười khổ, mặc dù ủng hộ thì như thế nào? Ánh mắt dần dần tán loạn ra, cô nhỏ giọng cam kết, "Lần này, trừ phi là anh ấy đuổi em đi. . . . . ."
Thần Hi gật đầu một cái, "Vậy thì tốt, chị đi trước, có cần thêm cái gì nữa có thể nói cho chị biết!"
Sau khi Tả Thần Hi đi, cô dọn dẹp lại những thứ túi kia một lúc, phát hiện bên trong toàn bộ là đồ dùng hằng ngày của phụ nữ, từ áo khoác áo đầm đến đồ lót, cái gì cần đều có đủ, ngay cả băng vệ sinh cũng mua loại hàng ngày hay ban đêm đều có. . . . . .
|
Hoàn cảnh mới, nhà mới.
Cô tắm xong, mặc áo ngủ sợi tơ do Tả Thần Hi mua, nằm trên giường lớn mềm mại, toàn thân cũng thanh tỉnh lại.
Theo thói quen nhìn về phía giường đối diện, trong năm năm qua, mỗi đêm cô đều nhìn bức tranh trên tường chìm vào giấc ngủ, nhưng hôm nay trên tường trống rỗng, thật đúng là có chút không quen. Đâu chỉ không quen việc này? Mà tất cả cảnh vật chung quanh cũng xa lạ với cô, tuy nhiên xa lạ nhưng rất yên tâm.
Thần An nói, phòng này là dùng tên cô mua.
Cô biết, anh nói được là làm được. Đối với anh, cậu chủ nhà giàu, căn bản sẽ không quan tâm mấy đồng tiền lẻ này. Nói cách khác, cô ở thành phố Bắc Kinh to lớn này cuối cùng cũng có nhà của mình, không cần phải thuê phòng ở nữa, trong lúc bị thương, thật sự có nhà của mình.
Anh nói qua, cô có thể không cần vất vả kiếm tiền nữa.
Cô cuối cùng vẫn đi tới một bước này, cùng rất nhiều phụ nữ đáng khinh giống nhau, trở thành tình nhân của anh. Dĩ nhiên, cô có thể tìm một lý do rất tốt cho tình trạng trước mắt của mình, đó là bọn họ đang yêu nhau. . . . . .
Mong là cô có thể thanh thản hưởng thụ một phần yêu thương này. . . . . .
Miên man suy nghĩ, điện thoại di động bỗng vang lên tin nhắn nhắc nhở. Cô đột nhiên nhớ tới lời dặn của anh, về đến nhà nhớ gửi tin nhắn cho anh, nhưng cô lại quên mất.
Vội vàng cầm điện thoại di động lên xem, thật sự là anh?
Về nhà chưa?
Đơn giản bốn chữ, nhưng lại làm cho lòng cô ấm áp không thôi. Nhà. . . . . . Đây mới thật là nhà của cô! Là anh cho cô nhà. . . . . .
Vội vàng trả lời: Về rồi.
"Vậy sao không nhắn tin cho anh?" Cuối câu còn có biểu tượng khuôn mặt tức giận.
Cô bật cười, gần như có thể nhìn thấy biểu tình phồng má trợn mắt của anh, tâm tình bỗng nhiên thật tốt. Một cái nhăn mày của anh, anh cười anh giận, cũng đủ để xua tan bất kỳ lo lắng gì của cô. . . . . .
Nhưng mà thật sự đáng giận chính là tính cách bá đạo của anh. . . . . . Suy nghĩ một chút, dứt khoát gọi điện thoại cho anh.
Như cô dự đoán, chỉ đổ chuông một lần anh liền nhận, nghĩ bên cạnh anh nhất định còn có người khác, chợt dâng lên suy nghĩ muốn trêu chọc anh, hết sức nhẹ nhàng ngọt ngào kêu tên anh, "Thần An, Thần An. . . . . ."
"Ừ. . . . . ." Anh cúi đầu "Ừ" một tiếng, giọng nói kia, quả nhiên cô dường như có thể thông qua điện thoại nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của anh, muốn cùng cô tình cảm ngọt ngào lại không thể không lúng túng.
Cô có chút đắc ý nho nhỏ, cô biết, mỗi lần cho dù anh tức giận lớn đến mức nào, chỉ cần cô dùng thanh âm này gọi anh một câu "Thần An", anh sẽ giống như một con mèo nhỏ xù lông nhưng khi được chủ nhân cưng chiều vuốt ve thì lại ngoan ngoãn tựa vào bên người vậy. . . . . .
"Thần An. . . . . ." Cô nằm ở trong chăn, dùng thanh âm mềm mại gọi anh, âm cuối đậm chất con gái Giang Nam nhu mì.
"Ừ, có chuyện gì em nói đi!" Anh cố ý dùng bộ dáng giải quyết công việc trả lời cô, trong lòng đã sớm bị giọng điệu của cô làm cho mềm nhũng.
Cô thật là muốn cười, lại thở dài một hơi, "Thần An, em có chuyện này nghĩ muốn nói cho anh biết. . . . . ."
"Chuyện gì?" Giọng điệu của anh ngay lập tức trở nên gấp gáp.
Tiếp tục thở dài, "Em. . . . . . Thôi. . . . . . Vẫn là không nên nói thì hơn. . . . . ."
"Nói!" Ngắn gọn ra lệnh, mặt ngoài bình tĩnh, thực tế đáy lòng sớm đã nóng như lửa, cô gái ngốc này, là muốn cho anh buổi tối không ngủ được sao?
"Thôi, Thần An, vẫn là không cần nói, anh nghỉ ngơi đi, em cũng đi ngủ đây. . . . . ." Cô cuối cùng thở dài một cái, cúp điện thoại.
Đây chính là chọc anh tức giận, điện thoại sau đó liền vang lên, cô tùy nó rung lên, cũng không nhận, tiếp theo là âm thanh tin nhắn vang lên, cô mím môi cười, điện thoại di động ông ông ông rung động dần dần đi xa, như có như không, cuối cùng biến thành âm thanh thôi miên.
Cô biết, vào giờ phút này, trên thế giới này có một người đang sâu sắc nghĩ tới cô, giống nhau cô cũng nghĩ đến anh. . . . . .
Như vậy đủ rồi, môi cô bất giác cong lên một nụ mỉm cười. Chăn, rất mềm mại. Mộng, rất ngọt.
Cô là bị đánh thức dậy.
Mơ mơ màng màng cảm giác có người nắm tay, lại mơ hồ cảm thấy trong nhà có người, cô khẽ mở mắt ra, lập tức bị ánh sáng đèn làm chói mắt lại nhắm lại. Cảm giác trên mu bàn tay có người đang vuốt ve càng thêm rõ ràng.
Cô cả kinh, hoàn toàn tỉnh táo lại, mở to hai mắt, đập vào tầm mắt, là một màu đen. . . . . .
"Anh. . . . . . Sao anh lại tới đây?" Cô cho là mình nhìn nhầm, lại dụi dụi con mắt.
Không sai! Là anh! Thật sự là anh! Anh đang ngồi trên xe lăn vẫn còn bó thạch cao trên chân. . . . . . Cô nhìn đồng hồ báo thức, mười một giờ đêm. . . . . .
"Anh không ở trong bệnh viện nghỉ ngơi chạy tới đây làm gì?" Cô lập tức ngồi dậy, trách cứ anh.
Trong mắt của anh tất cả đều là nồng đậm lo lắng, "Nói cho anh biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Em muốn nói cái gì với anh?"
Cô ngạc nhiên, anh chỉ vì một câu nói đùa của cô, hơn nửa đêm còn ngồi xe lăn từ bệnh viện tới đây? Cô ngây ngốc, đau lòng, đưa tay chạm vào khuôn mặt anh, râu ria hỗn độn của anh đâm tay cô đau."Anh là. . . . . . Như thế nào lại tới đây?" Cô có chút lắp bắp, chân của anh đi đứng bất tiện, bệnh viện còn có người trông chừng, anh làm sao có thể ra khỏi bệnh viện rồi lên tầng lầu cao thế này?
"Là Sa Lâm giúp anh nói dối, nói công ty xảy ra vấn đề, nhất định phải lập tức tới công ty xử lý suốt đêm." Anh giọng điệu cứng rắn, anh làm thế nào đi ra ngoài chuyện này tuyệt đối không quan trọng, quan trọng là em muốn nói cái gì!"Đừng nghĩ lừa dối anh, em nhất định phải nói cho anh biết!"
Nhìn bộ dáng vừa cố chấp mà lại quật cường của anh làm cho trong lòng cô dâng lên ấm áp ngọt ngào không thôi, anh đứa ngốc này. . . . . .
Không kìm lòng được mà hướng anh dựa vào, gối lên bả vai anh, nhẹ nhàng mắng, "Ngốc hết sức. . . . . . Không phải đã nói cho anh biết rồi sao?"
"Lúc nào đã nói cho anh biết?" Anh vẻ mặt mê mang.
"Nói anh ngốc anh thực sự lại rất ngốc!" Cô nhẹ nhàng bấm bấm cánh tay anh, "Lúc anh gọi điện thoại tới, nhạc chuông của em là hát bài gì?" Năm năm qua cô có thói quen, cho dù là chuông điện thoại di động cũng sử dụng bài hát của anh sáng tác, tối nay về đến nhà, chuyện cô làm duy nhất chính là mở máy vi tính ra, mua ca khúc hiện đang đứng đầu tên là 《 nhớ anh 》 làm thành nhạc chuông. . . . . .
Anh bừng tỉnh, vẻ mặt căng thẳng cũng từ từ thả lỏng, sau đó, hiện lên tươi cười, kéo cô lại gần hơn một chút, ở môi cô nhẹ nhàng hôn xuống, "Ngu ngốc, nhớ anh cứ việc nói thẳng!"
Cô vòng tay ôm chặt cổ anh, hơi thở của anh từng đợt từng đợt theo cổ áo tràn ra, cô hít sâu một hơi, thật sự rất lưu luyến hơi thở này, không nhịn được ở trên cổ anh cắn xuống một cái, lúc đầu nhẹ nhàng, sau lại sử dụng lực.
Anh rên một tiếng, lại không tránh đi, chỉ ôm cô, gọi cô "Heo con giỏi cắn người", cuối cùng, thở dài, "Heo con, heo con, em thật biết cách giày vò anh, anh cho là em lại muốn bỏ đi. . . . . ."
Cô bất động, lẳng lặng nằm trên vai anh, nước mắt to như hạt đậu từng giọt từng giọt nhỏ xuống, chẳng bao lâu sau liền ướt cả bả vai anh.
Anh giật mình cảm thấy trên vai ướt át, kéo ra cô, nâng mặt cô lên lau từng giọt nước mắt, "Tại sao khóc?"
Cô lại như cũ kéo anh lại gần, ôm chặt cổ anh, nước mắt lau hết trên gáy anh, âm thanh nghẹn ngào trầm trầm truyền tới, "Em sẽ không bỏ đi nữa, cho đến một ngày anh không cần em nữa, đuổi em đi, cho nên về sau không cho phép anh làm việc ngốc nghếch như vậy. . . . . ."
Anh kinh ngạc, có chút không phản ứng kịp, sau đó mừng rỡ như điên, lại bá đạo nói, "Không thể! Cho dù anh có đuổi em đi cũng không cho phép bỏ đi! Anh tính tình không tốt, sẽ có lúc nghĩ một đằng nói một nẻo, em không thể tức giận, phải nhớ kỹ, trái tim anh, không có một phút nào là muốn em rời đi!"
Hừ! Rốt cuộc vẫn là đại thiếu gia!
Cô chép miệng, vẻ mặt tủi thân, vẫn còn dấu vết vừa khóc, dáng vẻ kiều diễm đáng thương càng khiến người khác muốn thương yêu.
Chính anh cũng cười, bộ dạng này của cô, thật sự là đem lòng anh nhào nặn thành nước. . . . . .
Ở môi cô dịu dàng mà trằn trọc, "Ừ, cái này. . . . . . Đúng là điều kiện có hơi ngang ngược, nhưng mà, phần thưởng cũng rất phong phú nha. . . . . ."
"Anh có thể có phần thưởng gì chứ?" Trừ chi phiếu ra thì vẫn chỉ là chi phiếu. . . . . .
"Anh biết rõ bạn học Hạ heo con coi tiền bạc như rác rưởi, cho nên nói tiền cái gì, quá tầm thường rồi, chúng ta phải làm cho nó thanh nhã hơn. . . . . ." Anh nói xong chữ cuối cùng liền bao phủ môi của cô, hôn, nóng bỏng, tay cũng bắt đầu sờ soạng trên eo cô.
Đây chính là cái mà Tam thiếu gia gọi là thanh nhã?
Cô gấp đến độ buông vai anh ra, từ giữa ma trảo của anh trốn được, "Nói không thể chính là không thể!"
"Hôn một cái cũng không thể sao?" Anh lộ ra biểu tình bị thương.
Cô liếc anh một cái hung ác, vuốt môi mình, "Râu của anh, châm em, buổi chiều hôn qua, bây giờ còn đau!" Sợ là đâm hư da rồi đi. . . . . .
Anh sờ sờ cằm mình, cười, "Thật đúng là châm em rồi, chừng mấy ngày không có cạo râu, em cạo cho anh đi?"
Đây là chuyện ngày trước bọn họ thường làm, cô cạo râu cho anh, rửa mặt cho anh, cho anh ăn, đấm bóp cho anh, cho anh. . . . . . Được rồi, còn có tắm rửa. . . . . . Anh gọi đùa cô là "Y tá nhỏ toàn năng" . . . . . .
"Em cũng không có dao cạo râu!" Cô lầu bầu, sao anh còn không trở về bệnh viện?
"Việc này rất dễ!" Anh hướng phòng khách cao giọng kêu lên, "Sa Lâm! Sa Lâm! Đi mua dao cạo râu !"
|
Ở phòng khách Sa Lâm cảm thấy vô cùng khó xử! Lại nói anh chỉ là trợ lý! Trách nhiệm chính là giúp đỡ công việc cho Anhm thiếu. Không phải hỗ trợ yêu đương!
Được rồi, coi như là vì tình nghĩa anh em với Anhm Thiếu bao lâu nay, anh hy sinh bản thân, vì công cuộc theo đuổi tình yêu của bạn không tiếc giúp đỡ bằng cả mạng sống, nhưng là có thể hay không Anhm Thiếu làm ơn nói chuyện yêu đương bình thường một chút? Hơn nửa đêm gọi anh từ trong chăn ra còn chưa tính, lại để anh mặt dày mày dạng ở trong phòng khách bị động nghe lén bọn họ nói yêu thương, còn muốn anh vào lúc này ra ngoài mua dao cạo râu? Anh phải đi đâu mua đây? Ô ô, anh không phải là trợ lý đáng thương nhất thế giới chứ?
Cuối cùng, dao cạo râu cũng mua được, vào lúc Hạ Vạn Lộ giúp Thần An cạo râu ở bên trong, không thể thiếu lại trải qua mấy lần anh anh em em, Sa Lâm hai mắt đăm chiêu, BOSS a BOSS, ngài đây là đang khiêu chiến cực hạn của trợ lý nhỏ này sao?
Anh mở ti vi, đem âm thanh điều chỉnh lớn hơn, lại xé hai tờ khăn giấy vo thành cục nhỏ nhét vào hai bên lỗ anhi, lúc này mới thật sự yên tĩnh. . . . . .
Chỉ là sau đó lại một hồi ầm ĩ, đêm đó Thần An không quay lại bệnh viện, mặc dù Hạ Vãn Lộ đã nhiều lần thúc giục, thế nhưng anh một mực kéo dài, nắm anhy của cô, nhất định phải nhìn thấy cô ngủ rồi mới bằng lòng rời đi.
Ngược lại cô, bởi vì có ánh mắt chăm chú mà ấm áp của anh, còn có độ ấm dễ chịu từ lòng bàn anhy anh trước sau vẫn vỗ nhè nhẹ trên lưng cô, cho nên rất nhanh cô đã ngủ thiếp đi, nhưng anh như thế nào mà chịu rời đi?
Chuyển động xe lăn đến phòng khách tìm Sa Lâm giúp một anhy, lại thấy Sa Lâm bịt lỗ anhi anhy dài chân dài cuộn lại nằm ngủ trên sa lon, TV còn đang phát một vở hài kịch. . . . . .
Anh âm thầm buồn cười, đồng thời cũng cảm thấy thật có lỗi với Sa Lâm, không có biện pháp, bạn bè chính là phải giúp đỡ nhau những lúc như thế này. . . . . .
Đêm đó, Hạ Vãn Lộ ngủ ở trong ngực anh.
Không biết có phải hay không vì được anh ôm, mà Hạ Vãn Lộ ngủ hết sức an ổn, ngược lại anh, trằn trọc không chợp mắt được, ngày mới vừa tới, liền vội vã chạy về bệnh viện, cũng không có đánh thức cô, vẫn là nhờ Sa Lâm tới giúp đỡ.
Cuối cùng Sa Lâm tổng kết, chẳng lẽ đây chính là truyền thuyết hoàng tử bóng đêm sao? Tiên Đế Ryan? Mỗi khi màn đêm phủ xuống, đến rạng sáng, lại nhất định phải biến mất?
Lời này làm cho ánh mắt Thần An sáng lên, nhìn thấy ánh sáng này lại làm cho Sa Lâm hối hận không thôi, thật sự là cái miệng hại cái thân, anh dự cảm, anh sắp phải bắt đầu những chuỗi ngày khổ sai rồi. . . . . .
Hôm sau, Hạ Vãn Lộ chính mình đến trước bệnh viện, trong khoảng thời gian gần đây thật là xin nghỉ quá nhiều, cũng thật vất vả cho Kỷ Tử, nếu bị ảnh hưởng thật đúng là không tốt, ngay cả chính cô cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Lần nữa đi làm trở lại, cô liền bị xếp làm ca đêm, vì thế cô nghĩ tới trong nhà còn cần mua thêm một ít đồ vật, liền tính toán đi dạo phố một chút, còn phải mua thêm một ít thức ăn, dĩ nhiên, chủ yếu là mua theo khẩu vị của anh. . . . . .
Lúc từ bệnh viện đi ra, lại gặp được Hứa Tiểu Soái.
Cũng không biết anh đến đây lúc nào, sẽ không phải ngây ngốc đợi cô ở đó chứ, thấy cô xuất hiện, hai mắt sáng lên, vội vàng đi tới, "Hạ Hạ, em rốt cuộc xuất hiện rồi!" Trong lúc nói những lời này, ánh mắt anh lại có chút hồng hồng. . . . . .
"Làm sao anh ở chỗ này?" Cô rất là kinh ngạc.
Hứa Tiểu Soái do dự một chút, mới nhỏ giọng nói, "Anh thật ra thì mỗi ngày đều ở chỗ này, chờ mấy ngày rồi. . . . . ."
"Anh làm gì thế?" Trong lòng cô có chút ê ẩm, đối với Hứa Tiểu Soái, cô luôn cảm thấy mắc nợ anh. . . . . .
"Anh. . . . . . Đột nhiên không tìm được em, cảm thấy rất sợ. . . . . . Điện thoại di động của em lại không gọi được, nhà cũng bị phá hư, anh không biết làm cách nào mới có thể gặp được em, lại nghĩ em nhất định phải đi làm, vì thế nên đến đây đợi em. . . . . ." Thật ra thì anh biết đến bệnh viện, là có thể tìm được cô, nhưng là, anh không muốn đi, từ lần trước thấy được một màn kia anh không nghĩ muốn nhìn thấy lại nữa. . . . . .
"Tiểu Soái. . . . . ." Cô kêu tên của anh, nhưng không biết nên nói gì tiếp theo.
"Hạ Hạ. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ."
Anh thế nhưng cùng cô nói xin lỗi? Tại sao? Anh cũng không có làm gì có lỗi với cô mà! "Tiểu Soái, đừng nói như vậy. . . . . ."
"Thật xin lỗi! Hạ Hạ, đêm đó xảy ra hoả hoạn anh không thể chạy tới cứu em, Hạ Hạ, anh không xứng làm bạn tốt của em, bạn tốt không phải là ở thời điểm nguy hiểm nhất phải xuất hiện bên cạnh em sao?" Anh rất khổ sở, nếu như, ngày đó người chạy tới cứu cô là anh mà không phải Tả Thần An, vậy anh có phải hay không có cơ hội trở thành người trong lòng của cô?
"Không phải như thế, Tiểu Soái! Trong lòng em, anh là người bạn tốt nhất! Thật! Giống như người thân vậy! Cho dù anh có tới cứu em hay không không có quan hệ!"
"Vậy. . . . . . Tả Thần An?" Anh cuối cùng nói ra mấu chốt trong lòng.
"Anh Thần An. . . . . . Anh ấy và anh không giống nhau. . . . . ." Trên đời này chỉ có một Thần An, là người mà trong lòng cô không ai có thể thay thế được. . . . . .
Hứa Tiểu Soái bởi vì cách xưng hô này của cô mà tim co rút đau đớn, "Em gọi anh Thần An?" Chỉ với cách xưng hô này liền có thể thấy quan hệ giữa bọn họ không bình thường tí nào, huống chi còn có một câu "Anh với anh ấy không giống nhau" . . . . . . Anh đương nhiên biết Tả Thần An và anh không giống nhau, hôm đó nhìn thấy Tả Thần An ở bệnh viện hôn cô lúc đó anh liền biết anh và anh ta không giống nhau. . . . .
Cô không cách nào đối mặt với ánh mắt của Hứa Tiểu Soái, ở trong đó có quá nhiều mất mác tan nát cõi lòng cùng đau đớn, "Tiểu Soái, em phải đi, em còn có việc." Nói xong, liền vội vàng từ trước người anh đi qua.
Thế nhưng anh lại đi lên, có chút oán trách, "Hạ Hạ! Em cứ như vậy bỏ đi? Có phải hay không quá nhẫn tâm rồi? !"
Có lẽ là vậy! . . . . . . Chẳng lẽ như vậy không tốt hơn một chút sao? Trước kia cô sai lầm rồi, cứ cho là giữa nam và nữ có thể có tình cảm bạn bè đơn thuần, trên đời thật sự có cái gọi là bạn bè tốt, nhưng hóa ra không phải vậy. . . . . .
Cô vội vã rời đi, hoàn toàn không quay đầu nhìn lại Hứa Tiểu Soái, không biết lúc nào thì, anh đã không đuổi theo bước chân của cô, âm thanh thong thả từ phía sau cô truyền đến, "Hạ Hạ, chẳng lẽ chúng anh ngay cả bạn bè cũng không thể làm được sao?"
Trong lòng cô một hồi chua xót.
Làm sao có thể không làm được? Bốn năm chung sống, không phải chỉ một câu nói có thể gạt bỏ tất cả, huống chi, anh còn giúp đỡ cô nhiều như vậy.
Cô quay đầu, hai mắt đẫm lệ, "Tiểu Soái, em đã sớm nói qua, anh cho tới bây giờ đều là bằng hữu tốt nhất trong lòng em!"
Hứa Tiểu Soái không nhìn nổi rồi, đi tới trước mặt cô, muốn ôm cô, lại do dự, Tả Thần An xuất hiện, cuối cùng giữa anh và cô có một chướng ngại vật, cũng không thể giống như trước không tâm không phế ôm cô. . . . . .
Cuối cùng, tay anh rơi xuống đỉnh đầu cô, vuốt vuốt tóc cô, "Hạ Hạ, đừng khóc, nếu như bởi vì anh mà em khóc thì đó là việc mà anh nguyện ý không nhìn thấy nhất, anh muốn em thật vui vẻ, mỗi ngày đều cười đến ngây ngốc, là đủ rồi. . . . . ."
Đây mới là Hứa Tiểu Soái, cô muốn Hứa Tiểu Soái!
"Anh mới ngây ngô đấy!" Cô trừng mắt nhìn anh, nước mắt lại rớt xuống.
"Ha ha, còn nói không ngốc!" Nhìn cô khóc, anh chẳng biết sao cũng có suy nghĩ kích động muốn khóc, là vì mình cuối cùng không còn hi vọng được cô yêu sao? Nhưng mà trên mặt lại bày ra nụ cười sáng lạn, "Đi, em phải đi đâu, anh đưa em đi!"
"Không cần. . . . . . Em đi mua đồ, tự em đi được. . . . . ."
"Là bạn bè thì không cần khách khí với anh! Anh rãnh rỗi không có việc làm, học theo Lôi Phong đi!"
Thì ra là chú Lôi Phong cho tới bây giờ cũng chưa từng rời xa chúng tôi! Ít nhất hai ngày này ngày ngày có người nói qua. . . . . .
Vì vậy Hứa Tiểu Soái làm tài xế miễn phí kiêm người vận chuyển cho cô hơn nửa ngày, cuối cùng còn nhất định đưa Hạ Vãn Lộ về nhà, muốn nhìn một chút cô hiện nay đang ở đâu.
Cô không lay chuyển được anh, không thể làm gì khác hơn là dẫn anh về nhà mới, lúc về đến nhà, sắc trời cũng tối rồi.
Hứa Tiểu Soái xách bao lớn bao nhỏ vào thang máy, o o thở, "Theo nghiên cứu mới nhất, phụ nữ tuyệt đối có thể lực vượt qua đàn ông gấp hai lần!"
"Tại sao?" Đây là một phát hiện mới. . . . . .
"Cứ như vậy một ngày đi dạo phố, hai anh chân cũng muốn nhũn ra, em còn có thể mặt không đỏ hơi thở không gấp? Hơn nữa, anh tin tưởng, tuyệt đại đa số phụ nữ đều có thiên phú này!" Anh làm như có thật mà nói.
Cô cười ha ha, "Đây cũng là anh chuyên gia Hứa Tiểu Soái nghiên cứu sao?"
"Hoàn toàn chính xác!"
Hai người cười nói về đến cửa, cô móc chìa khóa ra mở cửa, không nghĩ tới trong nhà lại sáng đèn, lúc cô lên lầu không có chú ý tới. . . . . .
Đương nhiên, đèn sáng thì trong nhà chắc chắn có người. . . . . .
Cho nên, lúc này, trong phòng khách có một người đàn ông đang nghiêm mặt ngồi trên sa lon, giống như cô thiếu nợ anh mấy trăm vạn vậy. . . . . .
"Anh. . . . . . Tại sao anh lại đến đây?" Cô cực kỳ kinh ngạc, người này nằm viện chính là ở chỗ này sao?
Vẻ mặt của anh rõ ràng hiện lên sự tức giận, giống như đang nói..., tôi tới quấy rầy đến các ngươi sao?
Hứa Tiểu Soái thấy tình hình như vậy, biết mình là người dư thừa, nên để đồ xuống, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói, "Hạ Hạ, anh thật sự rất ghen tỵ với anh ta. . . . . ."
Nói xong, xoay người rời đi, cũng không có chào hỏi qua Tả Thần An, dĩ nhiên, Tả Thần An cũng không còn cùng anh chào hỏi, trên vấn đề về Hạ Vãn Lộ, hai người là tình địch, hơn nữa cũng chưa bao giờ nguyện ý hóa địch thành bạn, ngay cả ý tưởng đóng kịch trước mặt cô cũng không có. . . . . .
Sắc mặt anh khó coi, cô cũng không muốn đi nhổ lông trên đầu lão hổ, cắm đầu cắm cổ dọn dẹp đồ đạc hôm nay mua được, ngày mai ghế sa lon cũng sẽ được đưa tới, tràn đầy trong lòng, tất cả đều là ấm áp.
Cô thế nhưng không nhìn anh!
Điều này làm cho anh cực kỳ tức giận! Nghĩ hết tất cả biện pháp để chạy ra ngoài làm hoàng tử bóng đêm, đến thời gian anh còn phải trở về, cô ở đây còn tỏ thái độ không quan tâm đối với anh?
|
Không được!
Anh chuyển động xe lăn, nghiêm mặt ngăn trở đường đi của cô.
Cô không nói lời nào, cũng không nhìn anh, hướng bên cạnh đi vài bước, nghĩ vòng qua anh, thế nhưng anh lại một lần nữa di động xe lăn ngăn trở, vài lần như thế, từ đầu đến cuối cứ giằng co như vậy. Cô dứt khoát đứng im, từ trong tay gì đó kín đáo đưa cho anh, thanh âm cứng rắn nói, "Mình đặt vào trong tủ chén đi!"
Cũng không biết cô cùng Hứa Tiểu Soái mua cái gì một đống lớn trở về, anh cúi đầu nhìn sang, thức ăn? Tất cả đều là những món anh thích ăn? !
Trong lòng nhất thời như ánh thái dương nở rộ, tươi đẹp dâng lên.
Cầm túi để xuống, đi kéo tay cô, lôi kéo cô bỏ qua vẻ nghiêm túc trên mặt.
"Đừng nóng giận nữa! Anh sai lầm rồi, có được hay không?" Lần nữa lắc lắc tay cô.
Cô vẫn là không để ý anh, anh đơn giản dùng sức một chút, kéo cô vào trong ngực, cô vững vàng ngồi ở trên đùi anh.
Cô kinh hãi, còn may vẫn chưa đè ép lên chân anh? "Nhanh một chút buông em ra! Chân của anh!"
Anh ôm cô thật chặt, vùi đầu trước ngực cô buồn cười, "Cũng biết là em sẽ quan tâm anh mà. . . . . ."
Cô thề, đây là bệnh nhân không nghe lời nhất mà cô đã từng gặp. Tất cả bác sĩ đều dặn, muốn anh nằm trên giường nghỉ ngơi, anh ngược lại, mỗi đêm đều hướng nhà cô chạy tới, còn trẻ con như vậy, ôm cô ngồi trên đùi! "Tả Thần An! Anh rốt cuộc có buông ra hay không?" Hừ, khi cô gọi cả tên cả họ anh, liền biểu thị vấn đề rất nghiêm trọng!
Thế nhưng anh lại cười đùa không nghiêm túc mà quấn quít cô, "Em không tức giận nữa anh liền buông tay."
Đây rõ ràng là đang uy hiếp!
Nhưng cô, thật đúng là không chịu nổi uy hiếp của anh, cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp, "Được, không tức giận, được chưa?" Cô vốn là không có tức giận có được hay không? Vừa vào cửa người mà nghiêm mặt là anh mà. . . . . .
"Cười một cái?" Anh được voi đòi tiên nằm trên ngực cô, bộ dạng kia, giống như mèo nhỏ muốn được yêu thương. . . . . .
Cô cho anh vẻ mặt ngoài cười nhưng trong cười, chỉ là như vậy, cũng đủ để anh thỏa mãn, còn ở môi cô hôn trộm một chút mới buông tay.
Chuyện cô làm đầu tiên chính là xem chân anh như thế nào, thạch cao có hay không lại bị gãy, thế nhưng anh lại cười hì hì, "Em chỉ có hai lạng thịt, còn chưa thể đè hỏng!"
Cô trừng anh, sau đó lưu loát đem mọi thứ mua về cất xong, mới đem hai đến ghế sa lon ngồi, cô bây giờ mới nhìn phòng khách phát buồn, bởi vì phòng khách quá nhỏ, nếu như để hai cái sa lon có vẻ rất chật chội.
Anh vẫn dùng ánh mắt xem không chán mà nhìn cô, phát hiện cô đang trong trạng thái cau mày suy nghĩ, liền hỏi, "Đang suy nghĩ gì?"
Cô đem băn khoăn của mình nói ra.
Anh vừa nghe, vui vẻ đến chỉ kém huơ tay múa chân rồi, "Hai? Còn có một là của anh đúng không?"
Cô cho anh một cái liếc mắt, hưng phấn đến mức đó sao? Bất quá, như vậy xem như là chấp nhận đi.
Anh cười đến ha ha, "Một là đủ rồi! Chỉ bày một cái là tốt rồi! Anh ngồi!"
"Vậy em đâu?" Nói thế nào đây cũng là địa bàn của cô, anh như thế nào liền khách át giọng chủ rồi? Được rồi, mặc dù anh mới chủ nhân chân chính của phòng này. . . . . .
"Cô gái ngốc!" Anh vỗ vỗ chân của mình, "Anh ngồi ghế sa lon, em ngồi trong ngực anh là được! Anh đây mới là người thoải mái nhất toàn thế giới, chân chính con heo lười!"
"Chuyện tốt cho anh quá!" Tất cả đều là anh được tiện nghi còn khoe mẽ. . . . . .
Nhắc tới việc trang hoàng thêm, anh nhìn quanh một vòng bốn phía, như có điều suy nghĩ, "Quả thật còn thiếu một chút gì đó. . . . . . Ừ, chúng ta nghĩ biện pháp bổ sung. . . . . ."
Cô không biết anh có ý gì, cũng lười cùng anh nhiều lời, nên lúc ăn cơm, cô thu dọn một tý, chuẩn bị đi phòng bếp nấu cơm.
"Đợi đã nào...! Em đi làm cái gì?" Anh lôi kéo cô hỏi.
"Nấu cơm! Anh không ăn cơm?"
Thế nhưng anh lại thần bí cười một tiếng, "Không làm! Chờ Sa Lâm đến chúng ta đi ra ngoài!" Bỗng dưng, ánh mắt như mặt nước dịu dàng, dừng ở trên mặt cô, "Heo con, anh muốn cùng em làm xong tất cả mọi chuyện trước kia chưa làm được. . . . . ."
|