Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
|
|
Mặc dù đã vào tháng chín, nhưng cái oi bức do nắng gắt cuối hè thực sự không thể khinh thường, nóng bức hung hung, so với nóng bức của mùa hè không kém chút nào, người đi ở trên đường phố này, nếu không có ô che nắng, giống như có thể nghe thấy âm thanh da thịt bị mặt trời thiêu đốt vỡ ra.
Tả Thần Hi đứng ở cửa của cửa hàng tổng hợp, nhìn ánh nắng mặt trời gay gắt bên ngoài, cũng không có dũng khí bước ra.
Hôm nay là chủ nhật, cũng là sinh nhật của Tống Ngọc. Tống Ngọc này, là bảo bối trong nhà của ông xã, được bố chồng mẹ chồng cưng chiều, người anh trai Tống Sở này cưng chiều cô hơn cả trời, cho nên, sinh nhật của bảo bối, cô là chị dâu làm sao có thể tới trễ?
Buổi chiều, sau khi cô đưa con đi học năng khiếu, liền một mình đi tới cửa hàng tổng hợp chọn quà tặng cho Tống Ngọc, nghĩ tới mùa thu vừa đến, thuận tiện cũng mua cho Tống Sở và bố mẹ chồng một ít quần áo mặc theo mùa, chỉ là, lần đi dạo xuống này, một buổi chiều cứ như vậy mà trôi qua rồi, phải trở về nhà mẹ chồng ăn cơm tối, còn phải đi đón con, hình như thời gian không đủ, quan trọng hơn là, hiện tại cô cảm thấy rất không thoải mái, đầu rất nặng, còn kèm thêm cảm giác buồn nôn, cô hoài nghi mình là bị trúng gió rồi.
Suy nghĩ một chút, có nên gọi điện thoại để Tống Sở đến đón mình hay không?
Không biết bây giờ Tống sở đang ở nơi nào, sáng sớm liền bị điện thoại của Tống Ngọc kêu đi ra ngoài. . . . . .
Điện thoại vừa kết nối, đầu tiên truyền vào trong tai lại là giọng nói không vui của Tống Ngọc, "Ai vậy?"
Không có bất kỳ lý do gì, Tả Thần Hi nghe giọng nói như vậy trong lòng giống như tảng đá lớn đè lên, rất không thoải mái.
"Cô là chị dâu. . . . . ." Tống Sở đầu tiên để cho Tống Ngọc giải thích sau đó mới cùng Tả Thần Hi nói chuyện, "Alo, Thần Hi. . . . . ."
"Anh đang ở đâu đây?" Cô đè nén thân thể và tâm lý không thoải mái hỏi.
"Anh đi xem phim với Tống Ngọc. . . . . ."
A. . . . . . Trong lòng cô có một địa phương hoàn toàn sụp đổ. . . . . .
Xem phim. . . . . . Cô và anh trừ lúc yêu đương ở trường đại học có đi xem phim, anh còn có lần nào cùng cô đi xem phim chứ? Đừng nói xem phim, ngay cả một chút thời gian cùng con đi khu vui chơi cũng không có. . . . . .
Đối với chuyện này, cô luôn luôn cố hết sức hiểu và thông cảm, anh rất bận, không có thời gian, bản thân là con rể nhà họ Tả, anh có thật nhiều áp lực, cô hoàn toàn hiểu.
Nhưng là, thì ra là anh không phải thật sự bận đến không có thời gian xem phim, chỉ là phải xem là cùng đi xem với ai mà thôi. . . . . .
Em gái và cô, cuối cùng là em gái quan trọng hơn. . . . . .
"Lúc nào thì xem xong, có thể tới đón em không?" Giọng nói của cô không tự giác trở nên hơi cứng ngắc, ngay cả chính cô cũng chưa từng phát giác.
"Có thể còn hơn nửa giờ, nếu không em gọi tài xế đến đón trước đi!"
Tống Sở vừa mới nói xong, không biết trong phim diễn hình ảnh gì, đột nhiên một tiếng vang thật lớn, sau đó nghe thấy giọng nói của Tống Ngọc truyền đến, "Ô. . . . . . Anh. . . . . . Thật là sợ. . . . . ."
Là bởi vì nhiệt độ của máy điều hòa không khí ở cửa hàng tổng hợp quá thấp sao? Làm sao cô cảm giác trái tim mình càng ngày càng lạnh?
Quả quyết cúp điện thoại, nghe nói một nam một nữ đi xem phim, nếu như muốn xảy ra chút chuyện gì đó, tốt nhất là xem phim kịnh dị. . . . . .
Nhưng mà, Tống Ngọc là em gái.
Cô không có gọi điện thoại nói cho tài xế, thân là người đứng đầu xí ngiệp lớn nhất nhì cả nước kiêm nhị tiểu thư tập đoàn, cuộc sống của cô luôn có tài xế, có bảo mẫu, có hộ vệ, có toàn bộ tất cả những thứ cô cần, nhưng là, cô muốn, chỉ là cuộc sống bình thường mà thôi.
Cuối cùng đi vào trong mảng trời nắng gắt kia, khí nóng ùn ùn kéo đến, đầu của cô đã bắt đầu muốn nổ tung, gần như đứng không vững, cố gắng chống đỡ đi tới chỗ đậu xe, mở cửa xe, sau đó ném toàn bộ đồ trong tay vào trong xe, chợt đứng thẳng, nhưng là trước mặt bỗng tối sầm, vội vàng bắt được cửa xe, mới không có té xỉu, đột nhiên tim đập thật nhanh, ở trong lòng cô bang bang nhảy loạn, cảm giác thiếu dưỡng khí, rất khó chịu.
"Thần Hi? !" Bên cạnh bỗng nhiên có người vui mừng gọi tên cô.
Cô miễn cưỡng đứng vững vàng, theo giọng nói nhìn sang, chỉ thấy một thân hình đàn ông cao gầy đứng ở bên cạnh chỗ đậu xe, nở nụ cười đối với cô, nụ cười kia, làm cho người ta nhớ tới bốn chữ: dịu dàng như ngọc.
Bốn chữ này là dùng để miêu tả nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình, nhưng mà Kỷ Tử Ngang chính là làm bốn chữ này nổi bật lên!
"Kỷ Tử Ngang! Anh trở về lúc nào vậy?" Cô suy yếu cười với anh. Kỷ Tử Ngang là bạn học trung học của cô và Thần An, không phải là ra nước ngoài học bác sĩ rồi công tác luôn ở đó sao?
"Trở về hơn nửa năm rồi!" Kỷ Tử Ngang cười đi tới trước mặt cô cách cô gần hai bước, sau đó nụ cười chợt ngưng lại, khẽ nhíu mày, "Sắc mặt em thật không tốt? Ngã bệnh?"
Tả Thần Hi cậy mạnh cười cười, "Không có. . . . . ."
"Anh là bác sĩ!" Kỷ Tử Ngang không cho cãi lại dùng chuyên nghiệp và uy tính của mình bá đạo cắt đứt lời cô..., nháy mắt sau đó, ngón tay của anh đã bắt lên mạch đập của cô.
Tay của anh, khác xa so với tay của những người đàn ông khác, trắng nõn, thon dài, khớp xương rõ ràng, khó có được sự dịu dàng nhẵn mịn.
Trong số những người đan ông cô từng gặp qua, tay em trai Thần An nhìn coi như là cực phẩm rồi, dù sao cũng là tay của nhà âm nhạc mà, nhưng bởi vì đánh đàn, chỉ là trên đó có vết chai, nhưng tay Kỷ Tử Ngang một chút tỳ vết cũng không có, một đôi tay thích hợp làm giải phẫu. . . . . .
Khí trời nóng bức như vậy, mà đôi tay bắt lên mạnh đập của cô, mang theo mồ hôi ẩm ướt cùng dinh dính, mặt của cô lại có thể không tự chủ được đỏ, lại nói, trừ Tống Sở, thật đúng là cô không có cùng người đàn ông thứ hai từng có tiếp xúc da thịt, mặc dù là bắt mạch. . . . . .
Ah? Kỷ Tử Ngang không phải du học phương Tây sao? Thế nào lại có thể bắt mạch?
Cô cúi đầu vụng trộm nghiêng mắt nhìn anh một cái, người ta có bộ mặt phớt tỉnh, thật sự là bắt mạch rồi. . . . . .
Trong mắt của bác sĩ không có phân biệt giới tính, mặt cô mạnh mẽ hồng cái gì chứ? !
Suy nghĩ hết sức lung tung, tay Kỷ Tử Ngang đã rời đi cổ tay cô, nghiêm túc nói, "Hơi sốt, vẫn là đừng lái xe, đi đâu anh đưa em đi!"
Nói xong, cũng không đợi cô trả lời, trực tiếp lấy đồ trong xe cô qua xe của anh.
Cô gần như không có lựa chọn, chỉ có thể lên xe của anh, tình trạng cô bây giờ, thật không thích hợp lái xe. . . . . .
"Đi đâu?" Đôi tay hoàn mỹ không tỳ vết của Kỷ Tử Ngang khoác lên trên tay lái, xoay đầu lại hỏi cô.
Muốn đi tới chỗ thầy giáo dạy vũ đạo đón Y Thần, còn muốn đi đạo quán (thầy giáo dạy võ) đón Hạo Nhiên, sau đó sẽ trở về nhà mẹ chồng, vậy coi như đã đi gần nửa vòng thành phố Bắc Kinh rồi, cô thật xem Kỷ Tử Ngang thành tài xế sai bảo?
Bất quá Kỷ Tử Ngang ở phương Tây đợi nhiều năm, phong độ thân sĩ học được hết sức đến nơi đến chỗ, sau khi cô nói địa điểm vui vẻ đảm đương làm tài xế của cô.
Trên đường đi đón Y Thần, Kỷ Tử Ngang lại đột nhiên dừng xe ở ven đường, chính mình không nói một tiếng xuống xe.
Tả Thần Hi âm thầm buồn bực, cũng nghiêm chỉnh hỏi anh đi đâu, lại thấy anh đi vào một tiệm thuốc.
Đợi anh trở lại xe một lần nữa thì trong tay đã nhiều hơn một hộp hoắc hương chính khí thủy (chắc là tên một loại thuốc).
"Uống cái này đi!" Thậm chí anh còn giúp cô mở nắp bình, trực tiếp đưa tới miệng cô.
Cô chỉ kém kêu mẹ ơi. . . . . .
Mùi vị hoắc hương chánh khí thủy là nhất tuyệt ghê tởm từ ngàn xưa tới nay, cô đời này hận nhất cũng sợ nhất chính là cái mùi này, lúc trước mẹ ép cô uống..., cô thà đánh chết cũng không uống. . . . . .
Cô vội vàng ngừng thở, thật sợ khi mình ngửi thấy mùi này sẽ nôn ra ngoài.
"Thế nào? Sợ đắng?" Anh cười.
"Không có. . . . . . Không phải. . . . . ." Cô thật sự sợ! Thế nhưng mùi vị này có thể gọi là khổ thôi sao? Nếu đơn giản chỉ là khổ cô còn có thể chịu được, mùi vị của nó thật là kinh khủng. . . . . .
Vậy mà, ở trước mặt mẹ cô còn có thể làm nũng không uống, mà ở trước mặt một bạn học nam lâu ngày không gặp cô không thể yếu ớt như vậy được?
Lòng của cô, đang khóc. . . . . .
Nhắm mắt nhận lấy bình nhỏ từ trong tay anh, nín thở, ngước mặt lên, nhanh chóng đổ bình thuốc nước vào miệng, không biết cô làm cách nào nuốt xuống nữa, tư vị kia, cô chỉ muốn dùng một chữ "Thảm" để hình dung. . . . . .
Ô. . . . . . Gặp gỡ bác sĩ, chẳng lẽ sẽ không có chuyện tốt sao?
Kỷ Tử Ngang lần nữa cười thành tiếng, "Không tệ, thật sự trưởng thành rồi!"
"Cái gì. . . . . . Anh có ý gì?" Cô liều mạng khống chế ý nghĩ muốn môn làm bộ bình tĩnh.
"Anh nhớ lúc học trung học, có một lần cùng Thần An về nhà của em chơi, đúng lúc gặp bác gái Tả cho em ăn cái này, em còn len lén vứt nó đi. . . . . ." Trong mắt Kỷ Tử Ngang ánh sáng buồn cười.
"Kỷ Tử Ngang. . . . . ." Cô cắn răng, nếu nhớ cô ghét uống cái này, còn mua cho cô?
"Chuyện gì?"
Khóe môi anh nâng lên nụ cười làm Tả Thần Hi cảm thấy như thế nào cũng có chút quỷ dị, cô hừ hừ, "Đại bác sĩ Kỷ, anh cũng biết N năm trước, mẹ em chỉ biết cho em uống cái này trị cảm nắng, không ngờ sau khi đại bác sĩ Kỷ đi du học nhiều năm như vậy, trở lại vẫn là dùng thứ đồ này, cuối cùng là do y học không có phát triển sao? Hay là đại bác sĩ Kỷ kém cỏi?"
Kỷ Tử Ngang nghe thấy cười ha ha, "Sự thật chứng minh, y học Trung Quốc phong phú đa dạng, cho nên anh lại trở về rồi!" Nói xong giao túi nilon thuốc cho cô, "Mặc dù hoắc hương chánh khí thủy giá rẻ, cũng thường gặp, nhưng là hiệu quả trị chứng cảm nắng cũng không tồi, nếu như uống mấy lần vẫn cảm thấy không khỏe, vậy uống những thứ thuốc khác trong túi, cách thức uống anh cùng đã viết ở trên hộp rồi."
Tả Thần Hi cầm túi, liếc nhìn chữ viết của anh, ngược lại mỗi chữ mỗi nét rất là rõ ràng, không khỏi nói, "Thì ra là đi du học về bác sĩ cũng không có mấy người có văn hóa!"
"Nói vậy là sao?" Kỷ Tử Ngang mơ hồ biết câu nói tiếp theo của cô không có gì hay ho.
Tả Thần Hi chép miệng, "Chẳng lẽ bác sĩ không phải là vì biểu hiện mình có văn hóa, luôn là viết đơn thuốc cho mọi người bệnh không biết sao?"
Kỷ Tử Ngang lần nữa cười to, Tả Thần Hi này mở miệng, vẫn giống ngày trước không buông tha cho người khác. . . . . .
|
Vòng quanh hơn một nửa thành phố Bắc Kinh, thật sự Kỷ Tử Ngang đã đưa ba mẹ con Tả Thần Hi về đến nhà. Lúc đó, đã là sắp sửa hoàng hôn, nắng chiều đỏ rực nơi chân trời cũng không bỏ qua cho cơ hội cuối cùng này, vẫn dùng nhiệt lực khổng lồ của nó hun cả một vùng đất đến mức phải hò hét .
"Xuống xe, hai bảo bối, cám ơn chú Kỷ!" Tả Thần Hi mở cửa xe, nói với hai bảo bối ngồi ở phía sau.
Tính tình Y Thần và Hạo Nhiên hoạt bát, thoải mái, vừa lên xe cũng đã cùng Kỷ Tử Ngang làm quen, mẹ vừa nói, hai đứa đã tự mình nhảy xuống xe, trăm miệng một lời nói cảm ơn với Kỷ Tử Ngang.
Tả Thần Hi khẽ mỉm cười, hai đứa bé này là nguốn suối mang lại vui vẻ trong cuộc sống của cô, bất luận gặp phải uất ức hay buồn khổ, chỉ cần nhìn thấy nụ cười ngây thơ của hai đứa, tất cả đều sẽ tan thành mây khói. . . . . .
Cô cũng xuống xe, nhưng, mới từ trong xe máy điều hòa mát mẻ ra ngoài, chân mày hơi cau lại, đã không chịu nổi không khí nóng bức này, mồ hôi lại đổ ướt cả người, thiếu chút nữa té ngã.
Kỷ Tử Ngang vốn là muốn vòng qua đây đưa túi lớn túi nhỏ cho cô, thấy cô đứng không vững, vội vàng đưa tay vịn.
Cô theo bản năng bắt lại vạt áo của anh, cuối cùng mới từ từ lấy lại sức lực.
"Em! Trời nóng nực, từ trong phòng máy điều hòa phải ra ra vào vào nhiều, tự mình phải chú ý một chút!"
Đây là bệnh nghề nghiệp của bác sĩ sao? Tả Thần Hi ngẩng đầu cười một tiếng, "Biết! Hôm nay cám ơn anh!"
"Đây là nhà em?" Kỷ Tử Ngang ngẩng đầu nhìn ngôi nhà hai tầng lâu độc lập này, trên ban công lầu hai, rõ ràng có một bóng dáng lóe lên rồi lại tiến vào.
Tả Thần Hi đưa lưng về phía phòng ở, tự nhiên không nhìn thấy, "Đúng vậy, bây giờ là nhà của bố mẹ chồng em!"
"Vậy anh sẽ không tiễn em vào nhà, đồ phải làm sao đây? Gọi Tống Sở ra ngoài lấy?" Năm đó Tống Sở và Tả Thần Hi yêu đến oanh oanh liệt liệt, trong đám bạn học có ai không biết cuộc tình lãng mạn này?
"Không cần, em có thể! Không có yếu đuối đến mức như vậy đâu!" Nhắc tới Tống Sở, vướng mắc trong lòng cô càng ngày càng lớn, vẻ mặt gượng cười.
Kỷ Tử Ngang không hiểu sinh ra một loại trực giác, vật đổi sao dời, có lẽ Thần Hi và Tống Sở đã không còn như lúc ban đầu, nếu đổi lại là anh, tuyệt đối sẽ không để cho người mình yêu có cơ hội nói ra những lời này "Em có thể, không có yếu đuối đến mức như vậy đâu", hai vai đàn ông là vì gánh trách nhiệm mà thành, không phải sao?
Chỉ là, đây là chuyện riêng của người ta, anh cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ cười cười, giao hai túi nhỏ nhất cho bọn nhỏ, "Hạo Nhiên, Y Thần, giúp mẹ một tay!"
"Cám ơn!" Thần Hi cảm kích cười một tiếng với anh, xoay người đi về phía cửa nhà.
Kỷ Tử Ngang đưa mắt nhìn bóng lưng của cô chìm dần vào bóng tối, đột nhiên cảm thấy cô gầy hơn lúc trước không ít. . . . . .
Đầu Tả Thần Hi vẫn còn choáng váng bước vào cửa, bên trong nhà vốn là có tiếng nói nói cười cười bỗng nhiên ngừng lại, bố mẹ chồng, còn có Tống Ngọc đều nhìn cô, chỉ có Tống Sở ba bước thành hai bước mà đi tới đây, nhận đồ trong tay cô, cười nói, "Về rồi!"
Nếu là thường ngày, có lẽ cô nên dịu dàng cười một tiếng với anh, nhưng hôm nay cô cười không nổi, không còn hơi sức, cũng không có tâm trạng đi lấy lòng người khác.
Cô rất không thích tới nhà bố mẹ chồng.
Không, nói chính xác, nơi này không phải nhà bố mẹ chồng, là của cô!
Biệt thự nhỏ này, là lúc cô kết hôn ba để lại cho cô làm phòng cưới. Nhưng cô và Tống Sở cũng không có ở bao lâu, sau khi cô mang thai, mẹ đã kêu bọn họ về nhà ở, lấy lý do chăm sóc cô mang thai. Sau đó, Tống Ngọc thi đậu đại học ở Bắc Kinh, bố mẹ chồng lại nghỉ hưu, lại cùng nhau tới Bắc Kinh, vì vậy phòng này liền cho bọn họ ở.
Phụng dưỡng bố mẹ, là nghĩa vụ của con cái. Sinh ra trong một gia đình có gia giáo tốt, cô tuyệt đối sẽ không là một người con dâu cay nghiệt, chỉ là, khi cô nhìn phòng ở tự tay mình và mẹ bố trí từ từ trở nên hoàn toàn thay đổi, trong lòng vẫn là có vướng mắc, hơn nữa, những đồ cổ mà ba đưa, dần dần đều biến mất không còn thấy bóng dáng, lúc đầu cô còn hỏi tới, nhưng sau đó kết quả gặp phải đều là gia đình mâu thuẫn, cuối cùng, cũng không cần thiết quan tâm nữa, không phải chỉ là tiền sao? Chẳng qua, người nhà như vậy, cô không có biện pháp nào thân thiết được. . . . . .
"Cha, mẹ." Cô lễ phép gọi ba mẹ của Tống Sở.
"Ai u, thật là cực khổ, cuối cùng là tiểu thư nhà giàu có, cuối tuần được nghỉ mà vẫn phải vội vàng công tác! Những người nhàn rỗi như chúng ta cũng không giúp đỡ được cái gì, chỉ có thể ở trong nhà đợi. . . . . ." Mẹ của Tống Sở Trịnh Hữu Đào nhẹ giọng nhẹ khí nói, trên mặt còn treo nụ cười giả dối không thay đổi.
Tả Thần Hi hiểu, mẹ chồng là ở trách cứ cô về trễ.
Có lúc nhìn mẹ chồng như vậy cô thật cảm thấy buồn cười. Bố chồng là Tống Lập Danh, trước khi về hưu cũng là một viên chức của huyện ủy, Trịnh Hữu Đào vẫn là phụ nữ nông thôn điển hình, không có nhiều văn hóa, nhưng là khuôn cách quan phu nhân mười phần. Bà ở trước mặt Tả Thần Hi từ trước tới bây giờ cũng không chỉ trích qua, chỉ là dáng vẻ quan phu nhân, nói chuyện nhẹ giọng nhẹ khí, không mặn không nhạt, trên mặt vĩnh viễn là nụ cười cứng ngắc được lập trình hóa, nói trắng ra là người kỳ quái chứ sao. . . . . .
Lại nói Tả Thần Hi cô dạng người quyền thế gì chưa từng gặp qua? Cô nhưng là con gái đời thứ ba của nhà quan, mặc dù ông nội về hưu, nhưng bao nhiêu thủ trưởng và phu nhân thủ trưởng, vẫn xem ông nội là lão thủ trưởng đấy, cô từ nhỏ ở trong đại viện với ông nội, mọi người trong đại viện ai cũng thích cô, mỗi lần thấy cô đều là kêu nha đầu nha đầu, bóp khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của cô, cũng không có người nào bày kiểu cách nhà quan, cho nên, mẹ chồng như vậy, cô chỉ cảm thấy không biết nên khóc hay cười, cũng không để trong lòng.
Chỉ là, cô cũng không thể không bội phục mẹ chồng cao minh, nếu như ở trước mặt cô giở trò, mắng cô trách cứ cô, cô còn có thể cùng Tống Sở ồn ào một trận, nhưng chơi loại "Âm nhu thuật" này cô thật đúng là không tìm được cách ứng phó, nếu oán trách với Tống Sở chút gì, anh còn có thể nói cô nhỏ mọn, mẹ cũng không nói cái gì nặng. Không sai, mẹ chồng không có nói qua một câu nói nặng nào, nhưng một ít lời nói giả dối kia còn làm người khác nghẹn đến khó chịu hơn. . . . . .
Đây cũng là chỗ cao minh của mẹ chồng đi, tuyệt đối sẽ không để con trai bắt được lỗi của bà, muốn sai cũng chỉ có thể là con dâu sai, là con dâu cố tình gây sự. . . . . .
Vì vậy, ngay sau đó cũng chỉ có thể làm bộ nghe không hiểu lời nói mẹ chồng, giải thích, "Đón Y Thần và Hạo Nhiên phải đi hơi xa, cho nên đến trễ, để cho mọi người chờ lâu, thật sự là xin lỗi."
Tống Sở không thích nhất là cô và người nhà của anh tỏ ra xa lạ, kết hôn lâu như vậy, anh cũng có cảm giác, Thần Hi không cách nào dung nhập vào gia đình của anh, ở nhà vẫn luôn như người ngoài, điều này làm cho trong lòng anh không thoải mái.
Bối cảnh trong nhà Thần Hi tốt như vậy, anh cưới cô, vốn trong lòng cảm thấy thấp hơn cô một đoạn, e sợ Thần Hi sẽ coi thường người trong nhà của anh, vì vậy luôn là hi vọng Thần Hi có thể cùng cha mẹ thực sự trở thành người một nhà. Lúc này nghe Thần Hi nói như vậy, lập tức nói, "Đều là người một nhà, nói xin lỗi gì... Lần sau đến sớm một chút là được!"
Thần Hi một bụng uất ức, hôm nay cô bị bệnh, gọi anh tới đón anh không chịu, nếu như không phải là Kỷ Tử Ngang giúp một tay, giờ phút này cô còn có thể về không được nhà! Bây giờ còn nói với cô lần sau tới sớm một chút?
Sắc mặt lạnh xuống, nhịn xuống cảm giác khó chịu, đi phòng bếp bưng thức ăn và chén bát. Kinh nghiệm nói cho cô biết, lúc này cùng Tống Sở giận dỗi là vô dụng, mẹ chồng của cô nhất định sẽ ra vẻ dạy bảo người, sẽ công khai dùng lời nói “nhẹ nhàng” đến giản hòa, nhưng những lời đó lại đủ để ở cô và Tống Sở khúc mắt ngày càng nhiều hơn mà thôi, cho nên, im lặng là lựa chọn tốt nhất!
Cô vừa tới cửa phòng bếp, Trịnh Hữu Đào cũng mang dép lê lẹp xẹp lẹp xẹp đến rồi, kéo cô lại, "Ai nha, Thần Hi, nói bao nhiêu lần rồi, con về nhà chỉ nên ngồi nghỉ ngơi, các người làm việc khổ cực như vậy, sao có thể để cho các người làm những việc này đây? Nhanh đi nhanh đi! Ngồi đi, mẹ và cha lập tức bưng ra!"
Tả Thần Hi âm thầm cười lạnh, không sai, nói được thật là dễ nghe, nếu cô thật sự ngồi ở đó chờ ăn, chỉ sợ mẹ chồng vừa ngồi đến trên bàn cơm một lát lại kêu choáng váng đầu, một lát lại kêu khớp xương đau, Tống Sở có thể chịu được mẹ anh vất vả sao? Đừng làm cho cô gánh tiếng xấu lớn hơn!
Nhà họ Tống vốn cũng có mấy lần tìm người giúp việc tới, nhưng mấy giúp việc có thể chịu được phu nhân huyện trưởng vênh mặt hất hàm sai khiến? Từng người dần dần đều xin nghỉ hết, hiện nay còn chưa có tìm được người thích hợp!
Cô đang suy nghĩ, một câu còn chưa có nói lên, đã nghe âm thanh gõ chén của Tống Ngọc, "Ai nha! Đói chết! Ăn một bữa cơm mà chờ lâu như vậy, còn mè nheo cái gì! Cuối tuần còn làm việc cái gì! Không biết đã cùng người đàn ông nào hẹn hò thì có!"
Tả Thần Hi vừa nghe, "Vọt" đứng dậy, lửa giận thẳng xông lên.
"Tống Ngọc!" Những lời này là Tống Sở cực kỳ không thích nghe, cho nên cũng không cần Thần Hi nói gì, anh trai như anh đã mở miệng trước.
Nhưng, Tống Ngọc là do người nhà làm hư, không sợ trời không sợ đất, cắn chiếc đũa thờ ơ nói thầm, "Vốn dĩ chính là như vậy! Em tận mắt nhìn thấy đấy! Người ta cũng đã được đàn ông đưa đến cửa nhà rồi! Hai người lôi lôi kéo kéo lưu luyến không rời đấy!"
"Ai yêu! Ngọc nhi, những lời này không thể nói lung tung! Mặt mũi của anh con phải để ở đâu!" Trịnh Hữu Đào nhẹ giọng nhẹ khí chỉ trích con gái của mình.
Nhưng đây là trách cứ sao? Trịnh Hữu Đào nào có bản lãnh như vậy, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, châm lửa quạt gió là sở trường của bà! Ngoài mặt là nói con gái, kì thực là khơi lên lửa giận của Tống Sở, nếu như nói, vốn là Tống Sở còn không có cảm giác bẽ mặt, bị bà vừa nói như thế, trên mặt vẫn là không nén được giận. . . . . .
Chỉ thấy sắc mặt của Tống Sở, âm u xám ngắt, "Tốt lắm! Cũng đừng đoán mò nữa! Thần Hi không phải người như vậy! Ăn cơm đi, đứa bé cũng đói bụng!"
Tả Thần Hi hiểu, cái này cũng không bày tỏ Tống Sở không tức giận, chỉ là anh không muốn trước mặt cha mẹ cãi nhau với cô, đoán chừng tối nay lúc hai người ở cùng nhau, còn có rối rắm.
"Được rồi được rồi! Suốt ngày không lúc nào được yên tĩnh! Sinh nhật Ngọc nhi cũng không thể bình yên? Nhanh ăn cơm đi! Đừng làm cháu nội ngoan tôi đói bụng!" Tống Lập Danh bình thường không nhiều lời lắm, tất cả chuyện lớn nhỏ đều là Trịnh Hữu Đào làm chủ, nhưng một khi mở miệng, Trịnh Hữu Đào là điển hình tư tưởng phụ nữ nông thôn, cũng không dám không nghe lời chồng
|
Trịnh Hữu Đào như thế cũng là một người lợi hại. Bất kể sinh nhật của ai, bà cũng nhất định ở trước mặt mọi người đưa quà tặng, làm như vậy, có nhiều chỗ tốt.
Ví như, vào sinh nhật Thần Hi, đưa một cái bao tiền lì xì thật dày cho cô, trước mặt con trai cũng có được mặt mũi. Bà muốn nói cho con trai, bà đối với cô con dâu này có bao nhiêu tốt, dù sao cũng là bà cho con dâu, cuối cùng hai người bọn họ cũng sẽ cho lại bà nhiều hơn, bà cũng không ngốc, điểm ấy bà còn không biết tính nữa sao?
Nhưng bây giờ thì sao, bà ở ngay trước mặt Thần Hi cho Tống Ngọc mấy trăm đồng tiền, để tự bản thân Tống Ngọc mua quần áo mặc, còn cố ý không có bao nhiêu tiền lì xì, chính là muốn cho Thần Hi nhìn thấy, mẹ chồng như bà đối tốt với con dâu còn tốt hơn so với con gái mình, Tả Thần Hi cô nhìn mà làm đi……
Thần Hi làm sao không biết chút tâm tư này của bà chứ? Dù sao cô cũng là con gái nhà họ Tả, theo cha mẹ xử lý đại gia nghiệp nhà họ Tả, cách đối nhân xử thế quan sát sắc mặt người khác vô cùng thuần thục, chỉ là cảm thấy bà là người lớn, mình việc gì phải đi chấp nhặt với bà, chẳng phải là hi vọng Tống Sở và cô cho thêm ít tiền thôi sao? Ba mẹ già đã cả đời vất vả, đây cũng là chuyện nên làm, cho nên, vào những dịp Tết sinh nhật qua lại với nhau, cho tới bây giờ người nhà họ Tả như cô đều không thiếu sót, điểm này, Tống Sở vẫn rất cảm ơn cô.
Nhưng mà, có phải hào phóng quá nhiều, liền đổi thành là một chuyện đương nhiên? Coi Thần Hi cô như người vung tiền như rác sao?
Tả Thần Hi nhìn chằm chằm Tống Ngọc không quá vui vẻ nhận mấy trăm đồng tiền, âm thầm cười lạnh.
Hôm nay, cô chuẩn bị quà tặng tặng cho Tống Ngọc là một cái lắc tay kim cương.
Cô muốn không nhiều lắm, vật chất đối với nhà họ Tả vung tiền như rác mà nói cũng là chuyện bình thường, cho dù ngoài mặt bình tĩnh phối hợp, cô cũng nguyện ý, dù sao, người cô gả là Tống Sở, cô quan tâm cũng chỉ có Tống Sở, những người Giáp Ất Bính Đinh như thế này đối với cô mà nói đều không quan trọng, đi một vòng trở lại, coi như là bồi một khách hàng khó tính ăn cơm đi, công tác xã giao bên ngoài ai mà chả biết làm chứ?
Nhưng là, ngày này qua ngày khác, Tống Ngọc ngu ngốc kia liền ngay cả ngoài mặt cũng muốn phá vỡ, vậy cô cũng không đáng bị coi thường như vậy, người ta mắng cô là tìm tên đàn ông nào đó, cô còn chạy tới muốn tặng đồ cho người ta? Cái lắc tay kim cương kia là model mới nhất, chính cô cũng rất thích, cũng vừa hợp với bộ y phục vừa mới đặt mua tuần trước.
Vì vậy, để đũa xuống, cố ý làm ra vẻ kinh ngạc, “Hôm nay là sinh nhật của Ngọc nhi sao? Tiêu rồi, chị lại không biết!” Nói xong còn trừng mắt trách Tống Sở, “Anh cũng vậy nữa, sao không nhắc em chứ!”
Tống Sở nhìn cô chằm chằm, rất muốn nói, tối qua anh còn nghe em nói đó! Nhưng mà, anh trước sau đều mong muốn Thần Hi và cha mẹ dung hòa hòa thuận, tuyệt không mong muốn một trong hai bên có chút mâu thuẫn gì, cho nên, nhịn xuống, cười nói với Tống Ngọc, “Thật xin lỗi, anh trai quên nói cho chị dâu em biết rồi, cầm đi, đây là anh trai và chị dâu em cho, đi mua thứ gì mình thích đi!”
Tống Sở móc ra một sấp tiền, kín đáo đưa cho em gái.
Thần Hi chỉ cười cười, nếu nhưu cô không đoán sai, hôm nay Tống Sở mang Tống Ngọc đi chơi cả ngày, quà tặng đã sớm mua rồi đi……
Có điều, mục đích của cô cũng đạt thành, cho bao nhiều tiền cô cũng chẳng quan tâm……
Thấy sắc mặt Trịnh Hữu Đào đã hoàn toàn biến đổi, nhưng vẫn cố nở ra nụ cười giả lả, trong lòng cô có chút thoải mái, đứng lên múc canh cho hai đứa con và ba mẹ chồng, mặc dù hôm nay là sinh nhật Tống Ngọc, nhưng cô ấy nhỏ tuổi hơn cô, cô cũng không muốn tự hạ thấp mình, Tống Sở biết trong lòng cô đang khó chịu, vội vàng tự mình múc canh cho em gái.
Tất cả món ăn đều là mẹ chồng làm, là những món ăn quê nhà của họ, thịt cá, rất phong phú, nhưng Tống Ngọc lại đẩy chén ra, dẩu môi nói, “Lại là những món ăn này, ngày nào cũng ăn đến phát ngán luôn rồi! hôm nay là sinh nhật con đó!”
“Có đồ ăn thế này là tốt lắm rồi! Mẹ của con phải vất vả cả ngày mới làm ra được, bây giờ thắt lưng còn đau đó!” Trịnh Hữu Đào sa sầm sắc mặt trách con gái.
Tống Ngọc lại vểnh miệng tiếp tục oán trách, “Có ai bảo mẹ phải vất vả đâu! Lần sinh nhật trước của chị Thần Hi đều là ra ngoài ăn, thức ăn nhà hàng đó thật ngon, quanh cảnh cũng rất lãng mạn……”
Đúng rồi, Tống Ngọc chưa bao giờ gọi cô là chị dâu, ba chữ chị Thần Hi là Tống Sở buộc cô ấy gọi, mới miễn cưỡng mà nói ra……
Mắt thấy đề tài lại chuyển lên trên người mình, lại bị Trịnh Hữu Đào thêm muối, “Người ta có anh trai là ông chủ nhà hàng, con có sao?”
Lời này, tổn thương đến tự ái Tống Sở…….
Tả Thần Hi không biết Trịnh Hữu Đào là vô tình hay có ý, chuyện Tống Sở kiêng kỵ nhất chính là người khác so sánh anh với anh trai và em trai mình. Trong mắt Tống Sở, anh em trai nhà cô đều giỏi, xuất phát đều tốt, đều là sinh từ trong trứng vàng mà ra, bắt đầu đã cao hơn anh không biết bao nhiêu cấp bậc. Vì không để cho người khác nói anh lập nghiệp dựa vào phụ nữ, anh so với người khác càng cố gắng gấp bội, đều tự mình cố gắng, nhưng dường như khi người ta giới thiệu anh đều vẫn nói, đây là Tống Sở, con rể của Tả Tư Tuyền, chồng của Thần Hi……
Quả nhiên, cô nhìn thấy sau khi Tống Sở nghe được lời này, sắc mặt liền âm trầm……
Anh như thế, càng làm cô đau lòng.
Cô yêu anh, thật không hy vọng gia thế của mình lại mang đến cho anh nhiều đau khổ như thế, nhất thời cũng mềm lòng, cười nói, “Anh trai con, cũng không phải là anh trai của Ngọc nhi sao? Ngọc nhi thích nhà hàng của anh con như vậy, lần sau con tìm anh ấy lấy cái thẻ VIP là được, tùy lúc, còn có thể mang mấy đứa bạn học đi cùng.”
Lúc này Trịnh Hữu Đào mới thôi không lên tiếng nữa, hỏi thăm cháu trai cháu gái dùng bữa ra sao.
Nói đến cặp đứa trẻ này, Hạo Nhiên có chút hướng nội, Y Thần hoạt bát hơn nhiều, người ta tặng cho bé cái biệt hiệu “Nhóc nói nhiều”, nhưng nhóc có nói nhiều thì ở trong nhà bà nội lại thường thường thành cái hũ nút, tới bây giờ, hai đứa trẻ này sau khi đi vào cửa gọi ông nội bà nội, đến giờ vẫn chưa nói ra câu nào đâu, mấy đứa trẻ này a, nhìn nhỏ, nhưng còn nhạy cảm hơn cả người lớn……
Bữa ăn cơm cuối cùng cũng kết thúc.
Nhà họ Tống vẫn theo thói quen của thôn quê, đàn ông trong nhà sẽ không làm việc nhà, cho nên quan về hưu như Tống Lập Danh ăn cơm xong liền xem tivi, Tống Sở cũng theo bồi cùng cha mình, Tống Ngọc là con gái chưa chồng, đương nhiên có thể làm nũng, Thần Hi suy nghĩ một chút, vẫn là cũng mẹ chồng cùng nhau thu thập bát đũa.
Thật ra thì, cho tới bây giờ cô đều muốn làm tốt
Một người con dâu, vì theo ý cô, con dâu thay mẹ chồng làm chút việc nhà là chuyện cần làm. Điểm này, khi cô đi lấy chồng mẹ đã nói với cô, mẹ nói, Thần Hi, mặc dù trong nhà con là cục cưng của cha mẹ, nhưng mà đã gả cho người, chính là con dâu của người ta, khi vợ và con gái bất hòa, đặc biệt là những nhà như nhà chúng ta vậy, phải nghĩ đến cảm nghĩ của Tống Sở, đừng có bày ra dáng vẻ tiểu thư, có thể động tay động chân được thì cứ tự mà làm, phải hiếu thuận với ba mẹ chồng, đừng để người ta cười nhà chúng ta.
Mẹ dạy bảo, cô đều khắc sâu trong tim, mà trên thực tế, trong xương cốt mẹ cũng là phụ nữ truyền thống, mặc dù bên ngoài là một nữ cường nhân, nhưung trong nhà tuyệt đối vẫn là một hiền thê lương mẫu, chi tiêu ăn mặc cảu ba đều là mẹ tự tay xử trí, ngay ngắn rõ ràng, cho nên, mưa dầm thấm đất, cô cũng muốn làm một người phụ nữ giống như mẹ vậy, chỉ là, cô không dự đoán được, cô lại có tiềm chất làm người mẹ thứ hai, nhưung lại không có phúc khí tốt như mẹ, gặp phải một nhà chồng tốt như nhà họ Tả như vậy mà thôi.
Chỉ là, bất kể nói như thế nào, Tống Sở là do chính cô tự chọn lấy, nếu yêu, thì không bao giờ hối hận……
Cô cũng không suy nghĩ gì nhiều, thật nhanh rửa chén xong, bởi vì phải hoàn thành nhanh, thì lại càng có thể về sớm một chút.
Nhưng, khi cô rửa xong đi ra ngoài, đang chuẩn bị gọi chồng mình và mấy đứa trẻ đi về nhà, lại thấy Tống Ngọc đang quấn lấy Tống Sở nói gì đó, thấy cô xuất hiện, nhanh chóng ngậm miệng.
“Tống Sở, con vào đây!” Trịnh Hữu Đào ở cửa phòng tầng một gọi.
“Đến ngay!” Tống Sở nhìn Thần Hi một cái, đi vào theo mẹ mình, sau đó Trịnh Hữu Đào đóng cửa lại cái “rầm”.
Tả Thần Hi im lặng nhíu nhíu mày, lại là chiêu này……
Mỗi lần về bên này, Trịnh Hữu Đào đều chơi chiêu này, gọi Tống Sở vào phòng, cửa phòng đóng lại, cũng không biết bên trong bà cúi giục Tống Sở chuyện gì, đã từng hỏi Tống Sở, nhưng Tống Sở chết cũng không chịu nói ra……
Cô nhìn chằm chằm cánh cửa đang khép chặt kia, cũng giống như cánh cửa ngăn cách cô và mọi người gia đình nhà họ Tống vậy, hơn nữa vĩnh viễn đóng lại với cô, nỗ lực nhiều năm như vậy, cô cũng không ôm hy vọng có thể vào bên trong kia nữa.
Yên lặng thu dọn sách vở của Y Thần và Hạo Nhiên, buổi chiều đi dạo trung tâm thương mại mua một số quần áo, đưa cho Tống Lập Danh, “Ba, cần mặc theo mùa, mua cho ba và mẹ hai bộ quần áo, người thử một chút xem có vừa hay không?”
Tống Lập Danh gật đầu một cái, “Cần gì phải tiêu pha như vậy, ba và mẹ con đều có quần áo mặc mà!”
Nói thật, Tống Lập danh vẫn là dễ chung sống hơn so với bà mẹ chồng âm dương quái khí kia nhiều…… Khuyết điểm duy nhất chính là thích bày ra cái kiểu là người làm quan, e sợ mọi người ở Bắc Kinh không biết ông là huyện trưởng về hưu……
Tả Thần Hi cũng biết ông chỉ là khách sáo, cũng không nói thêm nữa, về phần cái lắc tay kim cương kia, cô đã quyết định để lại cho mình! Dù sao Tống Sở cũng đã cho tiền Tống Ngọc, lễ tiết cũng đã xong rồi, cô không sợ Tống Ngọc đâu!
Đưa cặp sách cho Y Thần và Hạo Nhiên đeo lên, ngồi chờ Tống Sở ra ngoài, nhưng chợt Tống Lập Danh lại nói, “Tối nay ngủ ở chỗ này đi! Đừng về nữa!”
Tả Thần Hi hóa đá……
Miễn cưỡng cười kiếm cớ, “Bên này không có quần áo con thích, với lại thời tiết lại nóng như vậy…….”
“Tống Sở mặc đồ của ba! Con có thể mặc đồ của Tống Ngọc, quần áo của mấy đứa nhỏ có sẵn rồi!” Tống Lập Danh lại nói.
“Nhưng mà…… Sáng sớm Tống Sở còn phải đi gặp một khách hàng quan trọng, tất cả tài liệu lại để ở nhà!” Cô không cách gì nói mình, lúc mấu chốtc hỉ có thể lấy Tống Sở làm bia đỡ đạn.
“Không sao, chúng ta có thể dậy sớm về nhà lấy cũng được!” Giọng nói của Tống Sở vang lên từ phía sau.
Cô hoàn toàn tuyệt vọng……
|
Sau này, cô mới biết được, sở dĩ Tống Sở đồng ý ở lại ngủ là vì Tống Ngọc muốn trở lại trường, muốn nhờ Tống Sở sáng sớm lái xe đưa cô ấy đi học.
Bởi vậy, Trịnh Hữu Đào nhón lấy một quả nho bỏ vào trong miệng, dường như vô tình mà nói, “Phiền các con rồi, nếu như Tống Ngọc có xe của riêng mình thì cũng không cần phải phiền toái như vầy……”
Thần Hi đã hiểu, thì ra lòng vòng nãy giờ là đòi mua xe cho Tống Ngọc……
Chỉ sợ mới vừa nãy kéo Tống Sở vào phòng nói nhỏ, cũng chính là vì chuyện này đi? Tống Sở không đồng ý? Cho nên bây giờ mới nói trước mặt cô?
Mua chiếc xe đối với cô mà nói cũng không xem là hoang phí tiền của gì, anh cả và Thần An mỗi người đều có tới mấy chiếc, chỉ là, bây giờ cô càng ngày càng cảm thấy tiền vung ra càng ngày càng đắt giá, coi như ném viên sỏi vào trong hồ cũng phải nổi lên mấy gợn sóng đúng không?
“Mẹ, Y Thần muốn ăn nho……” Y Thần dựa vào bên người cô nhỏ giọng nói.
“Được! Mẹ bóc vỏ cho con!” Đứa trẻ ngoan! Cô thầm khen, Y Thần ăn nho luôn thích bỏ vỏ ra, lúc này vừa đúng để cô có thể mượn cớ giả vờ như nghe không hiểu lời nói của Trịnh Hữu Đào.
“Mẹ……” Tống Sở kêu lên một tiếng, trên mặt có chút khó coi.
Trịnh Hữu Đào liền ngậm miệng, mặt Tống Ngọc cũng cúi xuống, Tả Thần Hi cũng dịu dàng bóc vỏ cho Y Thần, khóe môi hơi nở nụ cười, trong lòng một mảnh yên tĩnh.
Hôm nay Hạo Nhiên và Y Thần không ngủ trưa, buổi chiều lại hoạt động nhiều, không bao lâu đã bắt đầu ngáp, Tả Thần Hi mượn lý do này để rút lui khỏi bầu không khí làm người ta ngạt thở này, “Ba, mẹ, con đưa mấy đứa nhỏ đi ngủ.”
“Đứa nhỏ để mẹ và ba con mang đi, các con làm việc vất vả, buổi tối phải nghỉ ngơi cho thật tốt.” Trịnh Hữu Đào nói.
“Con muốn ngủ với mẹ!” Hạo Nhiên là đứa đầu tiên kháng nghị, lôi kéo tay mẹ mình không chịu buông.
“Cháu ngoan. Mẹ con mệt rồi, các con phải biết quan tâm mẹ chứ!” Một tay Trịnh Hữu Đào dắt một đứa, dắt cháu từ trong tay Tả Thần Hi.
“Không……” Hạo Nhiên cứng đầu không muốn ở cùng bà nội.
“Lại đây! Trong phòng bà nội đã mua giường mới cho các con rồi, tới xem đi, đẹp lắm!” Trịnh Hữu Đào kéo tay Hạo Nhiên đi lên lầu.
Y Thần níu lấy quần áo Thần Hi sao cũng không chịu buông tay, vẻ mặt đáng thương nhìn Thần Hi, “Mẹ, Y Thần muốn ngủ với mẹ……”
Thần Hi biết, trong hai đứa bé khi ở đây, Trịnh Hữu Đào rất yêu thương Hạo Nhiên, vì vậy, “Mẹ, một mình người chăm sóc hai đứa trẻ sẽ vất vả lắm, vẫn là Y Thần theo con ngủ đi!”
Trịnh Hữu Đào nghe cô nói như thế, cũng không kiên trì nữa, buông tay Y Thần ra.
Đây là căn phòng kết hôn của cô và Tống Sở.
Đêm tân hôn của bọn họ, thế giới sau khi cưới, còn có mang thai đứa trẻ, đều là hoàn thành trong phòng này.
Nhưng, kể từ khi nhà họ Tống vào ở căn nhà này, bọn họ nhiều lắm là tới phòng này dọn đồ đạc, nhưng chưa từng ngủ lại đây, bởi vì cô rất không thích ngủ lại ở nhà họ Tống.
Nhớ lúc ban đầu đưa người nhà chuyển vào, Tống Ngọc liền nhìn trúng căn phòng ngủ này, nũng nịu với anh trai muốn ở chỗ này.
Buồn cười chính là, Tống Sở còn thật tình bàn bạc chuyện này với cô, nói dù sao cũng không ở phòng này nhiều, liền muốn tặng cho em gái căn phòng đó.
Lúc ấy cô đã nói như thế nào nhỉ? Tóm lại trong lòng cô hết sức khó chịu, thật giống như đã quăng cho Tống Sở một câu tương tự như “Gian phòng ở đây, bà xã ở đây, gian phòng không có ở đây, bà xã cũng không có ở đây……” Nói ra, mới để cho Tống Sở hạ quyết tâm cự tuyệt Tống Ngọc, chỉ là, hai người lại hờn giận nhau khá lâu.
Tới bây giờ, cô vẫn không cảm thấy lúc đó mình đã làm sai, trong phòng này từng nơi từng góc đều là kỷ niệm tình yêu của cô cùng Tống Sở, là kỷ niệm tốt đẹp nhất khi họ nhớ đến, trên tường còn treo một bức ảnh cưới của bọn họ! Cô đã cho cả một căn nhà rồi, chỉ giữ cho cô một không gian riêng tư nho nhỏ cũng không được sao?
Trở lại căn phòng cưới, rơi vào tầm mắt là ảnh cưới trên tường, hoa hồng làm phông nền, cô mặc một bộ áo cưới, giống với bộ lễ phục màu trắng của Tống Sở, cái trán cùng chóp mũi chạm nhau, tạo ra một pose ảnh vô cùng thân mật.
Cô khi ấy, đối với hôn nhân đối với tình yêu, tràn đầy chờ mong, tâm tình nở hoa, mơ mộng không thiết thực; cô khi ấy, vẫn cho tình yêu là chuyện của hai người, chỉ cần cô và anh yêu nhau thật lòng, xuất thân cùng gia thế đều không quan trọng……
Nhớ lúc cô cùng Tống Sở bước đi trên thảm đỏ, cô đưa tin tức này thông báo đến đám bạn thân đầu tiên, nhưng bạn thân cô lại tỏ ra rất kinh ngạc, còn hỏi ngược lại cô, bác Tả trai và bác Tả gái thật sự đồng ý cậu gả cho sao?
Lúc ấy, cô rất không thích cái từ gả cho này, trong lòng cô, Tống Sở là trời của cô, là thế giới của cô, đối với Tống Sở, cô vừa thưởng thức lại vừa sùng bái (thần tượng), anh ngoại trừ không có tiền như cô, có gì kém cô chứ? Cho nên, cái từ này làm trong lòng cô thật không thoải mái.
Bạn thân cũng nhìn ra, nói lời rất xin lỗi với cô, nói là không phải cố ý dùng cái từ này, chỉ là muốn cô hiểu được, gả cho một người xuất thân từ một huyện nho nhỏ, bất kể anh ta ưu tú đến bậc nào, cũng sẽ có rất nhiều chuyện phiền toái.
Lúc ấy cô trẻ tuổi, không hiểu, cũng không để bụng, nhưng là, cho tới bây giờ, cô mới dần dần hiểu ra, bạn thân nói ra cái câu kia, đến tột cùng đã hàm chứa biết bao nhiêu tình yêu cuồng dại khi là thanh niên đi trước nếm trải tư vị hôn nhân thất bại mới đúc kết ra những kinh nghiệm này……
Cô kinh ngạc đứng nhìn, kinh ngạc mà nhìn tấm ảnh cưới, cảm thấy một nơi nào đó quý giá nhất trong lòng, đang lặng lẽ nhạt phai, khô héo……
Tiếng khóa cửa vang lên, cắt đứt suy nghĩ của cô, chắc chắn là Tống Sở đang vào.
Đợi xoay người, lại giật mình thấy trên mặt lành lạnh, lấy tay chạm đến, bàn tay chạm tới lại ướt đẫm. Thì ra là, chẳng biết từ lúc nào, cô đã khóc, mà chính cô, lại chẳng biết……
“Y Thần ngủ rồi sao?” Tống Sở ở sau lưng cô hỏi đến.
“Dạ.” Cô đáp một tiếng, sợ anh nhìn thấy nước mắt của mình, không dám xoay người, vụng trộm lau đi.
“Hôm nay em sao vậy? Ai đã đưa em về?” Giọng nói Tống Sở rõ ràng có chút trách cứ.
Cô không lên tiếng, nghĩ đến cái câu “Tên đàn ông nào đó” của Tống Ngọc, Tống Sở vẫn còn để ý, nhưng mà, bây giờ tâm tình cô rất không tốt, không muốn trả lời hay giải thích gì vấn đề này hết.
“Không phải đã nói với em bảo tài xế đến đón rồi sao?” Thấy cô không trả lời, Tống Sở lại tiếp tục hỏi.
Anh khẩn trương như vậy, nghĩ là anh vẫn còn quan tâm đến mình. Thần Hi nghĩ như thế. Vì thế nghĩ nghĩ, thôi, hôm nay đã có quá nhiều chuyện không vui rồi, đừng tự đào chôn chính mình nữa, vì vậy dùng giọng nói lạnh nhạt xa cách trả lời, “Là Kỷ Tử Ngang, lúc đi ra cửa hàng vùa lúc gặp được anh ta, là anh ta đưa trở về!”
“Kỷ Tử Ngang?!” Cái tên này làm giọng nói Tống Sở đột ngột tăng cao, “Anh ta đã về?”
“Ừ.” Cô nhàn nhạt đáp, không hiểu vì sao anh lại kích động như thế.
“Đột nhiên sao lại trở về? Trở về bao lâu rồi? Em đã sớm biết?”
Anh lại dây dưa vấn đề này không buông, cô có chút buồn bực, “Em cũng là lần đầu gặp lại anh ta, những chuyện khác không biết!”
Nói xong mở tủ treo quần áo, thật ra thì lúc trước cô còn để vài bộ quần áo trong ngăn kéo , phòng này, lúc dọn nhà không mang theo, nhưng tất cả chỗ này đều không thấy, không cần nghĩ cũng biết ai đã mang đi, trong tủ treo quần áo không có cái nào nhưng lại treo hai cái khăn tắm.
Cô cầm khăn tắm liền đi về phía phòng tắm.
“Quần áo Tống Ngọc……” Tống Sở kéo cô, muốn đưa cái áo ngủ mới vừa lấy từ Tống Ngọc đưa cho cô.
Cô sợ anh nhìn thấy dấu vết cô đã khóc, chết cũng không chịu quay đầu lại, Tống Sở càng cảm thấy kỳ quái, dùng sức xoay người cô lại, cô làm sao bì được sức lực của anh? Cuối cùng đã để dáng vẻ chật vật của mình bại lộ trước mặt anh.
Anh vô cùng kinh ngạc, “Em khóc sao? Sao vậy?”
“Không có gì……” Cô vùng ra muốn vào phòng tắm, dùng sức đẩy anh ra, chạy nhanh đến phòng tắm.
Khóa trái cửa phòng tắm, cô mở vòi hoa sen, nước lạnh xối xả chảy xuống, mặc dù thời tiết nóng bức như thế, nhưng vẫn làm cô rùng mình một cái.
Bên ngoài phòng tắm, Tống Sở tiện tay ném quần áo Tống Ngọc lên trên giường, nhìn cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt kia, chân mày khẽ nhíu, đốt một điếu thuốc.
Có một chuyện, có lẽ chính cả Thần Hi cũng không biết, Kỷ Tử Ngang đã từng yêu Thần Hi, chỉ là tới bây giờ cũng chưa có biểu hiện ra, anh cũng là gián tiếp nghe nói từ một người bạn cùng phòng.
Anh, Thần Hi, Kỷ Tử Ngang, cùng lứa cùng khóa, chỉ là khác khoa mà thôi, Kỷ Tử Ngang là bạn của em trai Thần Hi, cũng là bạn cùng lớp với Thần Hi, cho nên cũng thường gặp gỡ nhau, dựa theo trực giác của đàn ông, anh biết Kỷ Tử Ngang yêu Thần Hi. Năm ấy tốt nghiệp, sở dĩ Kỷ Tử Ngang đi du học nước ngoài, cũng bởi vì lòng có ý với Thần Hi nhưng lại không được hồi đáp, mới chán nản rời đi……
Tình cảm Kỷ Tử Ngang đối với Thần Hi, không chỉ anh biết, nghĩ chắc Thần An cũng biết, chỉ có Thần Hi, toàn bộ lòng đều đặt trên người anh, đối với những người đàn ông khác đều tự động che kín, anh khi đó, cũng tràn đầy lòng tin với chính mình, hoàn toàn không đặt tình cảm của Kỷ Tử Ngang làm uy hiếp, nhưng còn bây giờ thì sao?
Trong lòng anh có một dự cảm lo lắng rất mãnh liệt……
Đang suy nghĩ, điện thoại trong túi xách Thần Hi lại vang lên, anh không có ý muốn nhận, nhưng, sau khi vang lần thứ nhất, lại vang lên lần thứ hai.
Lúc này anh mới mở túi cô, số điện thoại gọi tới không có hiện tên họ, anh cầm điện thoại di động, chần chờ một lát, vẫn là không nhận, lại phát hiện trong túi xách cô có hai thứ: một hộp trang sức và thuốc.
Rốt cuộc sống cùng Thần Hi nhiều năm như vậy, anh rất hiểu cô, một lát liền hiểu, thật ra hộp trang sức này là quà tặng Thần Hi tặng cho Tống Ngọc, cô vốn không quên lời nói tối hôm qua anh đã nói, sở dĩ bây giờ thay đổi là vì đang tức giận; mà thuốc…… Cô bị bệnh rồi sao?
Nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm, cũng nhanh chóng bị mở ra, Thần Hi khoác khăn tắm từ trong phòng tắm ra ngoài.
|
Nhìn thấy đầu tiên, cô liền thấy được bộ quần áo của Tống Ngọc bị Tống Sở ném lên trên giường.
Cô tuyệt đối sẽ không mặc.
Cô có bệnh thích sạch sẽ, mặc quần áo của người khác lên trên người, cô sẽ cảm thấy người bị nhiễm vi khuẩn. Dĩ nhiên, ngoại trừ Tống Sở…… Nhớ lại áo T shirt Tống Sở mặc lúc chơi bóng ở trong sân mà chạy loạn, thật giống như cách một đời vậy……
Điện thoại di động lại vang lên lần nữa, lần này là tiếng chuông báo có tin nhắn.
Lúc này Thần Hi mới phát hiện ra túi mình đã bị Tống Sở động vào.
“Điện thoại di động của em cứ vang suốt, cho nên anh mới nhìn xem, nhưung không có nhận……” Tống Sở có chút lúng túng, cùng lúc dụi tắt thuốc lá trong tay.
Cô cầm điện thoại di động lên, mở ra tin nhắn đọc, một dãy số xa lạ, thăm hỏi một câu: Có khá hơn chút nào chưa?
Không có đề tên, cô lại mãnh liệt cảm thấy người nhắn cái tin này là – Kỷ Tử Ngang.
Nhưng anh ấy làm sao lại biết số điện thoại của cô chứ? Là Thần An nói?
Cũng không lưu lại số điện thoại của Kỷ Tử Ngang, chỉ trả lời lại một câu: khỏe hơn nhiều, cám ơn.
Thật ra thì, cô chỉ nói dối mà thôi, thân thể không thoải mái cũng không có chuyển biến tốt, ngược lại, vừa rồi lúc ăn cơm thịt cá cô cũng chỉ ăn được hai đũa liền không buồn ăn, càng thêm khó chịu.
Kỷ Tử Ngang cũng không có nhắn lại, cô cầm điện thoại di động ném một cái, liền vùi đầu ngã lên giường ngủ bên người Y Thần.
Tắm nước lạnh rất là sảng khoái, nhưng khi tắm xong lại cảm thấy đầu càng nặng hơn, cô nhắm mắt lại, có chút chóng mặt……
Tống Sở đứng trước mặt cô, vốn có rất nhiều câu muốn hỏi cô, ví như tại sao cô tức giận? Tại sao cô lại đối với Tống Ngọc như vậy? Tại sao lại ngã bệnh? Người gọi điện thoại tới là ai? Ai gởi tin nhắn đến? Đợi đã……
Nhưng là, thấy sắc mặt cô tái nhợt, tóc ướt nhẹp, tất cả lời muốn nói, đều trong giây phút đó lại nuốt xuống……
Bất kể cuộc sống có bao nhiêu chuyện không vui, chuyện bọn họ yêu nhau là sự thật trăm phần trăm…….
Anh cũng nhìn ảnh cưới trên tường, Thần Hi thẹn thùng mỉm cười hạnh phúc, làm cho trong lòng anh có chút vị chua chua ngọt ngọt cùng đắng chát, lại nhìn gương mặt đang ngủ kia, tuổi vẫn trẻ, vẫn xinh đẹp như xưa, năm tháng dường như vẫn chưa hề lưu lại chút dấu vết trên mặt cô, duy nhất chứng kiến thời gian trôi qua, là sắc mặt cô càng ngày càng buồn bã, hoặc ít hoặc nhiều, xua tan không được.
Bắt đầu từ lúc nào, nụ cười sáng sủa từng làm anh động lòng dần dần lại biến mất đây? Thay vào đó, là ánh mắt u buồn vô cùng lạnh nhạt, ánh mắt như vậy làm cho trong lòng anh cảm thấy khó chịu, càng làm cho bọn họ càng ngày càng có khoảng cách, mà đêm nay, cô ngã bệnh, chân mày nhíu chặt càng làm cho người ta nhìn thấy cũng phải đau lòng……
Buông xuống tất cả nghi vấn trong lòng, nhẹ nhàng đi đến bên người cô, ngồi xuống mép giường.
Anh không tin cô không có cảm giác, chỉ là, cô cũng không mở mắt ra, cô không muốn đối mặt với anh sao?
Cúi người, môi, ẩm ướt lành lạnh, chạm vào mi tâm cô.
“Rất khó chịu sao? Bị bệnh sao không nói cho anh biết?”
Râu anh chạm lên trên chóp mũi cô, có chút nhột, mắt cô lại bắt đầu vừa đau nhức vừa căng cứng, hít một hơi, chóp mũi cũng có chút ê ẩm, hít thở đều là hơi thở của anh.
Trái lại cô rất muốn nói cho anh biết, nhưng anh đã cho cô chút thời gian cùng cơ hội nào đâu?
Anh bế cô lên, “Tóc không chịu sấy khô mà đi ngủ, muốn bị cảm sao?”
Cô giãy giụa, muốn trượt xuống từ trong người anh, lại bi anh ôm sát, nhân tiện, trên đỉnh đầu anh nhẹ nhàng trách cứ, “Đã làm mẹ rồi, sao vẫn còn tùy hứng như vậy!”
Lúc anh nói ra câu này, cũng không phải thật muốn trách gì, cô nghe, giống như lúc ban đầu khi còn ở trong trường, anh luôn nghiêm mặt nói cô là Phong nha đầu vậy, thật ra thì lòng yêu chết đi được.
Cô thật không nghĩ tới, anh tối nay, lại có bộ dạng này, thật là đã lâu nha, sự dịu dàng quen thuộc mà xa lạ này! Sau một màn kia trên bàn ăn, cô còn tưởng là, tối hôm nay nhất định hai người sẽ tranh cãi……
Là vì anh phát hiện cô bị bệnh, cho nên nổi lên lòng thương hại sao?
Anh đặt cô ngồi xuống chiếc ghế trước bàn trang điểm, sau đó đi tìm máy sấy tóc.
Tả Thần hi ngưng mắt nhìn mình trong gương, khăn tắm có chút xốc xếch, lộ ra hai nửa vòng hình cung vô cùng đẹp đẽ, cô kéo kéo, buộc chặt lại lần nữa.
Bóng dáng anh bỗng nhiên xxuất hiện trong gương, cầm máy sấy tóc trong tay, nhìn cô trong gương mà cười, “Không chịu mặc đồ ngủ, là muốn dụ hoặc anh sao?”
Mặt của cô có chút hồng, “Ai nói?”
Thật ra thì, cô là người rất dễ dàng dụ dỗ người khác, chỉ cần cô có lòng đi dụ dỗ, chỉ cần cô dịu dàng như nước, một lớp bụi bặm trên đầu quả tim kia cô cũng rất dễ dàng xóa sạch, sợ là, thời gian như một con dao giết heo (mổ lợn), sẽ vô tình mà chém đứt một người dịu dàng kiên nhẫn……
Mở máy sấy lên, anh để chế độ sấy lạnh, ngón tay xuyên qua mái tóc cô, sấy tóc cho cô.
Cả mái tóc trên đầu bị hất lên, lộ ra cái lưng nõn nà của cô, cái ót vòng cung đẹp đẽ, anh cúi đầu nhìn xuống, trong cơ thể có chút xao động quen thuộc.
Anh hít một hơi, để máy sấy xuống, cúi người ôm cô từ phía sau, hôn lên trên ót cô, “Làm sao đây? Anh không chịu nổi dụ hoặc của em……”
“Đừng làm rộn……” Thân thể cô có chút khó chịu, không có sức lực để ứng phó anh.
“Không làm rộn…… Chỉ thân ái……” Anh cũng biết cô đang bị bệnh, không chịu nổi sự hành hạ của anh.
Khăn tắm che chắn thân thể, thật sự là phòng tuyến rất dễ dàng phá vỡ, không lâu sau đã lỏng lẽo rớt xuống, anh muốn ôm cô vào trong ngực mình, như ôm một đứa bé vậy, hôn lên trên người cô.
Cô rất nhạy cảm, rất nhanh đã bắt đầu run rẩy, tiếp tục như vậy, tất nhiên cô sẽ phải nộp khí giới mà đầu hàng, vì vậy đẩy vai anh ra, cô gắng ngửa ra sau, cố gắng tránh thoát khỏi anh, nháy mắt trong lúc ngửa đầu, cô nhìn thấy mình trong gương đang lõa thể nằm trong ngực anh, mà anh, đang vùi vào trước ngực cô……
Chưa từng có kích thích mạnh mẽ như thế, sóng nhiệt, trong cơ thể cô vọt lên nhanh.
“Tống Sở……” Cô khẽ rên.
“Em có thể không?” Anh quá quen với phản ứng của cô, biết cô đã động tình, thở hổn hển hỏi cô.
Cô không trả lời, chỉ đưa tay cởi nút áo sơ mi của anh.
Nhưng, trong lúc này, cửa phòng bị gõ, bên ngoài truyền đến tiếng nói của Trịnh Hữu Đào, “Tống Sở! Con ra đây!”
Tay của cô run rẩy, động tác của Tống Sở cũng ngừng lại.
“Mẹ, con ngủ rồi……” Anh không muốn
Định rời khỏi thân thể mềm mại thơm mát của cô.
“Ngủ cũng phải đi xuống! Có chuyện quan trọng!” Trịnh Hữu Đào ở bên ngoài nói vọng vào.
Sóng triều trong lòng cô đã bình thường trở lại, tay cũng đã rời khỏi nút áo sơ mi của anh, anh đặt cô xuống, lại khoác khăn tắm lên trên người cô, đưa máy sấy tóc vào tay cô, “Thôi, thân thể em hôm nay không khỏe, vẫn là nghỉ ngơi đi! Nhớ phải sấy tóc đó! Sấy khô rồi mới được ngủ!”
Cuối cùng, lại nhớ tới chuyện gì đó, “Em đã uống thuốc chưa? Đừng quên nha!”
Vì vậy lại giúp cô lấy túi thuốc trong túi xách ra, chú ý thấy trong túi là hoắc hương chánh khí thủy, anh cười cười, “Thần Hi, lúc trước không phải em ghét uống cái này nhất sao?”
Tim cô nhảy lộp bộp, bỗng nhiên nhớ tới đôi tay Kỷ Tử Ngang cho cô uống thuốc lúc đó……
Động tác sấy tóc có chút chậm, cô chép miệng, “Bây giờ vẫn còn ghét!”
Anh cũng không nói thêm gì nữa, cười đi ra phòng ngủ, cũng thuận tay đóng cửa lại.
Cô cầm máy sấy tóc, hồi lâu, chỉ là vẫn ngẩn người.
Thật ra thì, nếu như trên thế giới này chỉ có cô và Tống Sở, vậy thì tất cả cũng đơn giản hơn nhiều, ít nhất, cũng không trong lúc mấu chốt đang ân ái bị cắt đứt, mà trên thực tế, bị cắt đứt, đâu chỉ dừng lại ở chuyện ân ái chứ?
Tống Sở vừa ra khỏi cửa liền bị Trịnh Hữu Đào kéo xuống phòng khách, trong phòng khách Tống Lập Danh và Tống Ngọc vẫn còn chưa ngủ, Tống Ngọc đang dùng ánh mắt mong đợi nhìn anh.
“Mẹ, trễ thế này, còn có chuyện gì?” Nhìn tình hình một nhà anh tề tựu đông đủ, dường như có chuyện lớn muốn bàn bạc?
“Con bàn bạc với nó chưa?” Trịnh Hữu Đào hạ thấp giọng hỏi.
“Bàn bạc cái gì?” Nhất thời Tống Sở không biết Trịnh Hữu Đào đang ám chỉ chuyện gì.
Trịnh Hữu Đào giận anh, “Chuyện mua xe đó! Định tính mua cho Ngọc nhi xe gì vậy?”
“Em muốn Maserati! Màu đỏ!” Tống Ngọc vui mừng thét chói tai.
Sắc mặt Tống Sở đanh lại, cười có chút khó xử, “Muốn mua xe đắt tiền vậy ư?”
“Có đắt gì đâu! Xe nhà họ Tả nhà họ tùy tiện mang một chiếc ra ngoài cũng đắt hơn cái này nhiều! Anh, chính chiếc xe kia của anh không phải cũng đắt lắm sao?” Tống Ngọc bĩu môi làm nũng.
“Vậy……. Nếu không em lái xe của anh đi?” Tống Sở nói.
“Không cần! Đó là xe của đàn ông mà! Mất mặt chết!” Tống Ngọc mất hứng ngồi xuống.
Tống Lập Danh nghe vậy giận tái mặt la mắng Tống Ngọc, “Được rồi! Con là sinh viên cần xe làm gì chứ?! Muốn mua thì mua cái xe nào bình thường mà chạy! Màu sắc bảo thủ một chút, chững chạc một chút mới được!”
“Ba…… Là mua cho con, không phải mua cho ba!” Tống Ngọc gấp đến độ lại đứng lên dậm chân, “Tại sao sinh viên lại không thể lái xe? Trong trường con có rất nhiều nữ sinh viên cũng có xe! Anh con là ai chứ! Con rể nhà họ Tả! Con chạy chiếc xe chất lượng bình thường đi ra ngoài, rồi nói anh con là ai, ai cũng không tin đâu! Xe chính là mặt mũi của đàn ông, người nhà họ Tống chúng ta đi ra ngoài chính là mặt mũi của anh con, mẹ, người nói gì đi chứ?”
Trịnh Hữu Đào bị kẹp giữa chồng và con gái khó mà nói chuyện, nhưng khát vọng muốn mua xe đắt tiền đã lấn át tất cả, gật đầu do do dự dự nói, “Ngọc nhi nói cũng có lý…….”
“Có lý cái mông!” Mặt Tống Lập Danh hầm hầm, “Mấy người đàn bà này, đã biết tốn tiền! Cũng phải suy nghĩ chút cho Tống Sở đi, ở nhà họ Tả nó rốt cuộc cũng chỉ là người ngoài, rất nhiều chuyện không tiện mở miệng, không cần luôn làm nó khó xử!”
|