Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ
|
|
Chương 62: Xấu hồ chết đi được Thiệu Tử Vũ biết bé con vẫn còn đang tức giận, cô gái nhỏ này cực kỳ mang thù, nhìn bộ dáng tức giận đùng đùng của cô, anh ở bên tai cô ấn xuống một nụ hôn.
"Bé con có muốn biết mấy ngày nay anh đi làm cái gì hay không?"
Lam Kỳ không nói lời nào, anh đi làm chuyện gì cô cũng mặc kệ.
Nhìn đến bộ dáng của cô anh cực kỳ bất đắc dĩ.
"Anh đi đón hai người trở lại."
"Người nào?"
Lam Kỳ vẫn là nhịn không được tò mò hỏi.
"Trong đó có một người em vẫn luôn muốn thấy."
Hai mắt Lam Kỳ sáng lên.
"Có phải chị gái già của em trở lại hay không?”
Cô vui vẻ, nếu Thiệu ngốc hỏi như vậy nhất định là chị gái già, hiện tại cô muốn nhìn thấy chị ấy.
"Ừ"
Thiệu Tử Vũ gật đầu.
"Vậy chị ấy giờ đang ở đâu?"
Lam Kỳ nhìn biệt thự cực kỳ yên tĩnh, chị gái già chắn hẳn là không được an bày ở trong này, chẳng lẽ là về nhà? Không được, cô muốn về nhà nhìn chị gái già nhà mình một chút.
"Vậy em về trước."
Quyết định đi, chị gái già đang ở nhà chờ cô.
"Chờ một chút."
Thiệu Tử Vũ giữ chặt lại thân thể cô, anh hao tốn sức lực lớn như vậy đưa cô tới đây làm sao có thể cho cô đi dễ dàng như vậy.
"Làm gì!"
Hiện tại cô không muốn nói chuyện sinh nhật với anh, cô chỉ muốn trở về.
"Chị em chưa có về nhà."
"Vậy chị ấy ở nơi nào?"
Lam Kỳ không nghĩ ra, chị gái già từ trước đến nay đều là người hiểu chuyện hiếu thuận, hiện tại trở về lại không về nhà thế thì đi nơi nào?
"Lúc trở về chị em có một chút chuyện."
Thiệu Tử Vũ suy nghĩ tìm từ thích hợp.
"Chuyện gì?"
Lam Kỳ nóng nảy không thể nói với người trong nhà vậy thì nhất định là có chuyện lớn.
Thiệu Tử Vũ nhìn bộ dáng gấp gáp của cô, ánh mắt tối sầm một hồi.
"Muốn biết, trước hết nói cho anh biết em cùng Dung Bạch Minh định đi đâu? Không phải em đã nói không thích hắn ta?"
Nói nhiều như vậy, thật ra cái anh muốn hỏi nhất chính là chuyện này, nếu anh trực tiếp hỏi bé con cũng không nói đành phải dùng cách này.
"Thiệu ngốc chết tiệt, anh vậy mà nói điều kiện với em?"
Lam Kỳ phát điên, bây giờ là lúc nào mà anh còn hỏi cái này, hiện tại cô cực kỳ lo lắng cho chị gái già.
"Anh đảm bảo cô ấy không có chuyện gì, nhưng anh phải biết được đáp án."
Thiệu Tử Vũ kiên trì.
"Bé con, ngoan, nói cho anh nghe, anh sẽ suy xét khi nào thì cho em gặp cô ấy.” Anh lại bỏ thêm một câu.
Lam Kỳ trừng mắt nhìn anh, Thiệu ngốc chết tiệt vậy mà dám uy hiếp cô.
"Có phải em nói sẽ để em gặp chị gái?"
Suy nghĩ một chút cô vẫn là cảm thấy nhận thua mới là hành động sáng suốt.
"Vậy phải xem biểu hiện của bé con."
"Anh”
Lam Kỳ níu lấy quần áo Thiệu Tử Vũ, hiện tại người này như thế nào trở nên càng ngày càng đáng đánh đòn, bạo lực phát tiết một hồi, Lam Kỳ vẫn là chịu thua, đem chuyện cô cự tuyệt nhẫn cầu hôn của Dung Bạch Minh, chuyện đồng ý đi gặp bà nội của anh ta một lần nói ra, không còn cách nào, cô cảm thấy nếu cô không nói, Thiệu ngốc sẽ không cho cô gặp chị gái già.
Vốn là cho là chuyện Dung Bạch Minh cầu hôn cô có thể không nói, nhưng nghĩ lại vẫn là nói ra, ít nhất cô cảm thấy bản thân lấy lại được mặt mũi, là anh không để ý đến cô.
Giá trị thị trường của cô vẫn còn rất tốt.
Thiệu Tử Vũ nghe xong mím môi, không nghĩ tớ bé con được hoan nghênh như vậy, ngay cả nhẫn cầu hôn cũng có người tặng.
"Em nói xong rồi, anh mang em đi gặp chị gái đi.” Lam Kỳ trông mong hỏi.
Thiệu Tử Vũ đem cằm cọ xát cái trán của ccô.
"Làm tốt lắm, bé con.” Còn biết cự tuyệt người khác, nhưng đi cùng Dung Bạch Minh đến nhà hắn ta là không có khả năng.
"Em muốn gặp chị gái."
Thấy anh còn chưa nhắc đến chuyện chị gái già, Lam Kỳ ra sức đẩy anh.
Cánh tay ôm lấy cô của Thiệu Tử Vũ đột nhiên buông lỏng, sắc mặt thay đổi một chút, tay cô chạm đến miệng vết thương củ anh.
"Anh sao vậy!"
Cảm thấy anh có cái gì không đúng, cô hỏi, vừa rồi cô cũng không có dùng nhiều sức, làm sao anh lại đột nhiên giống như là rất đau?
"Không có gì.” Thiệu Tử Vũ lắc đầu.
"Anh gạt em."
Lam Kỳ cũng không phải là dễ gạt như vậy, vừa rồi cô đẩy cánh tay anh, sắc mặt anh xem ra rất đau.
"Anh không thoải mái?"
Thiệu Tử Vũ cười không nói lời nào.
"Anh không nói? Em tự xem."
Nói xong Lam Kỳ liền động tay cởi quần áo của anh, có đau hay không cô cởi quần áo anh ra nhìn chẳng phải sẽ biết được hay sao.
Thiệu Tử Vũ cũng không ngăn cản cô để cho cô cởi nút áo anh.
Lam Kỳ cởi bỏ áo anh ra, phát hiện bên trong anh mặc một cái áo thun ngắn cùng màu với áo khoác, cô trực tiếp cởi áo khoác ra ssau đó liền trực tiếp nhìn thấy trên cánh tay anh đang quấn vài vòng băng gạc màu trắng thật dày, trên băng gạc còn có máu đỏ chảy ra, nhất định là vừa rồi cô dùng sức làm cho miệng vết thương bị nứt.
"Thiệu ngốc, như thế nào lại bị thương?"
Lam Kỳ đau lòng một hồi, anh bị thương như thế nào không nói sớm với cô, nếu cô biết sẽ không đẩy anh.
"Không có gì chỉ là chút vết thương nhỏ."
Thiệu Tử Vũ mở miệng.
"Làm sao bị thương?"
Lam Kỳ hỏi, anh nói anh đi đón người, trở về liền bị thương, chẳng lẽ chỗ đón người kia rất nguy hiểm?
"Không cẩn thận té ngã."
Thiệu Tử Vũ nhẹ nhàng mở miệng, thật ra thương thế kia là do cản đạn giúp Lam Vũ, anh không thể để cho chị gái cô gặp chuyện không may, không muốn để cô đau khổ.
"Gạt em.”
Lam Kỳ không cần nghĩ cũng biết đây không phải là té bị thương, nếu anh không nói cô đi hỏi chị gái già cũng giống nhau.
"Còn đau hay không?"
Lam Kỳ hỏi.
Thiệu Tử Vũ lắc đầu, chỉ là đạn bắn trúng, không có việc gì.
"Bé con, vẫn còn giận anh sao?"
Lam Kỳ lắc đầu, đột nhiên cảm thấy mấy ngày nay bản thân tức giận thật sự có chút buồn cười, cô cho rằng anh ở cùng với Lý Viện, không ngờ anh đi làm chuyện nguy hiểm như vậy.
"Quà sinh nhật về sau bù lại cho em."
Thiệu Tử Vũ lại mở miệng.
Lam Kỳ bất mãn nhìn anh.
"Tại sao lại là về sau?” Hiện tại không được sao, một chút cũng không có thành ý, khẳng định còn chưa có mua.
Thiệu Tử Vũ nhìn bộ dáng của cô khẽ cười.
"Hiện tại anh không đủ tiền."
"Tiền gì?” Lam Kỳ không muốn anh tặng quà đắc tiền, nhưng anh lại nói không đủ tiền, hẳn không thật là giống như con nhóc chết tiệt Mễ Đóa kia nói chứ? Biệt thự, kim cương gì gì đó?
"Tiền vốn.” Thiệu Tử Vũ trả lời.
". . . . Vậy được rồi."
Lam Kỳ cũng không phải là người mặt dạn mày dày nếu anh nói vậy thì quyết định như vậy đi.
"Vậy lúc nào thì anh mang em đi gặp chị gái?"
Nhìn thấy Thiệu ngốc như vậy cô cảm thấy trong lòng bất an, không biết chị gái già có chuyện gì hay không, vừa rồi anh nói sảy ra chút chuyện, rốt cuộc là chuyện gì?
Thiệu Tử Vũ cười cười.
"Ngày mai đi."
"Tại sao?" Như thế nào còn phải đợi?
"Bé con, anh mệt chết đi được, mấy ngày rồi không có nghỉ ngơi.” Thiệu Tử Vũ mở miệng.
“À"
Lam Kỳ gật đầu, nhìn vẻ mặt Thiệu ngốc cực kỳ tiều tụy, nhưng mà cô cũng cực kỳ lo lắng cho chị gái già.
"Yên tâm, chị em không có việc gì, anh đảm bảo."
Nếu Thiệu ngốc đã nói như vậy, Lam Kỳ cũng không biết nói cái gì, cô tin tưởng anh.
"Mấy ngày nay ở lại với anh."
Thiệu Tử Vũ nhìn Lam Kỳ nói.
Lam Kỳ suy nghĩ một chút, thật ra thì coi như anh không mở miệng, cô cũng có ý nghĩ này, hiện tại Thiệu ngốc bị thương, để anh ở nhà một mình cô lo lắng, cô muốn chăm sóc anh, trước đó không phải cô kêu Mễ Đóa gạt mẹ già nói cô đi công tác hay sao? Nếu không thể đi thành phố S với Dung Bạch Minh thì cô ở lại chăm sóc cho anh.
"Ừ"
Nghe cô trả lời, Thiệu Tử Vũ lại hôn lên mặt cô một cái.
"Ngoan, bé con, anh đi tắm trước, em lấy quần áo giúp anh."
"Ừ"
Lam Kỳ gật đầu, chút chuyện nhỏ này cô biết làm.
"Thiệu ngốc, anh đói chưa?"
Cô hỏi, không biết buổi sáng anh có ăn cơm chưa?
Thiệu Tử Vũ đi đến chân cầu thang quay đầu lại, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc.
"Em biết nấu cơm?” Theo hiểu biết của anh đối với cô hẳn là không biết.
"Em có thể làm cơm chiên trứng.” Lam Kỳ trả lời, cô cảm thấy làm món kia không phải rất khó, cho dầu, đánh trứng lên, bỏ muối, sau đó chiên cơm, tuy chưa làm qua nhưng mà cô đã nhìn mẹ già làm rất nhiều món, nhìn rất đơn giản. (Á, thôi thôi, chị Lam cho Kẹo xin, đừng làm cháy nhà bếp của anh Thiệu, Kẹo còn muốn qua ăn cơm ké)
Hai hàng lông mày của Thiệu Tử Vũ chau lại một chút, chú ý tới hai chữ ‘có thể’
“Anh ăn rồi."
"À" (Phù....cũng may cũng may, anh Thiệu cứu vớt, nếu không chắc Kẹo phải dọn hà qua bên nhà chị Mễ ở, mà Kẹo thích đồ ăn anh Thiệu nấu cơ, vừa ngon, vừa no bụng, vừa được no mắt *hai mắt lóe sáng* *vì được ngắm trai đẹp*)
Lam Kỳ cảm thấy đáng tiếc, nhưng mà nghĩ lại không phải cô còn ở lại nhà anh vài ngày hay sao? Cho nên cơ hội còn rất nhiều, ngày mai lại làm cơm cho Thiệu ngốc ăn.
Thiệu Tử Vũ lên lầu tắm rửa, Lam Kỳ mang theo túi du lịch lên lầu, vừa rồi mấy người lính kia cũng mang theo đồ đạc của cô đến, bản lĩnh cướp người thật là quá chuyên nghiệp.
Lam Kỳ đem đồ đạc của mình bỏ vào căn phòng bên cạnh phòng Thiệu Tử Vũ, lần trước cô tới liền chú ý tới nơi này có giường, có tủ quần áo, hẳn là phòng dành cho khách, nhưng mà khi cô đi vào mới phát hiện bên trong trống không. (À à, thì ra đây là *ổ sói* tương lai của hai anh chị)
Đột nhiên cô nhớ lại lần trước Thiệu ngốc nói đã đem đồ dùng trong nhà chuyển hết ra ngoài.
Không còn cách nào, cô đem đồ mang tới phòng Thiệu ngốc, phòng Thiệu ngốc còn có một phòng khách nhỏ, trong đó có đặt một cái sô pha nhỏ, vừa vặn để cho cô nằm ngủ, nhưng lúc đi vào lại trợn tròn mắt, trong phòng khách chỉ còn lại bốn bức tường.
Vì vậy cô đi vào phòng ngủ của Thiệu ngốc, bên trong cũng chỉ còn lại một cái nệm giường cùng cái tủ quần áo, như thế nào ngủ đây?
Lúc Lam Kỳ còn đang rầi rỉ, nghe được tiếng mở cửa phòng tắm, cô nhớ tới Thiệu ngốc, vội vàng tìm quần áo trong tủ đồ rồi để trên giường.
Lúc Thiệu Tử Vũ vây một cái khăn tắm màu trắng đi rra, Lam Kỳ mới vừa tìm xong quần áo cho anh.
"Như thế nào không đưa vào cho anh?"
Thiệu Tử Vũ vừa dùng khăn mặt chà lau tóc vừa hỏi.
Tất cả lực chú ý của Lam Kỳ đều bị thân thể Thiệu Tử Vũ hấp dẫn.
Chỉ thấy Thiệu ngốc tự nhiên đứng cạnh cửa, một tay lau tóc, một tay tùy ý buông thỏng, da thịt mày đồng dính một vài giọt nước, cặp mắt xếch hẹp dài bởi vì vừa tắm xong nên đặc biệt trong suốt, sáng bóng, nụ cười lúc nhìn cô mang theo hương vị quyến rũ mê người. (Sặc, Kẹo khâm phục má Tuyền, tả chân thật đến từng chi tiết, làm Kẹo chỉ nghĩ đến thôi liền tưởng tượng ra một bức mỹ nam dục, muốn phun máu mũi a~)
Lam Kỳ nhép nhép miệng, đem ánh mắt dời về phía khác, thật cô cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy thân thể của Thiệu ngốc, hai lần ngoài ý muốn trước đó, cái không nên nhìn cũng đều đã nhìn, cho nên cô cũng không cần làm bộ xấu hổ.
"Thay quần áo đi."
Lam Kỳ mở miệng.
"Ừ"
Lam Kỳ đi ra ngoài, đi đến bên người anh, lúc nhìn thấy vết thương kia, liền cầm lấy khăn mặt đem nước trên miệng vết thương lau sạch sẽ.
"Bị thương còn tắm cái gì mà tắm, sẽ nhiễm trùng." Vấn đề cơ bản như vậy còn không hiểu, vậy mà làm được thủ trưởng?
Đôi mắt Thiệu Tử Vũ mềm mại.
"Về sau, mỗi ngày em lại lau cho anh liền không có chuyện gì."
Lam Kỳ trừng mắt liếc anh một cái, “Anh muốn mỗi ngày đều bị thương?”
Thiệu Tử Vũ cười, anh làm sao có thể để cho bản thân mỗi ngày đều bị thương, vì cô anh cần phải bảo vệ thân thể của mình thật tốt, Lam Kỳ đi ra khỏi phòng ngủ lại nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, cô muốn bắt điện thoại nhưng mà di động cô còn ở bên trong, thiệu ngốc đang thay quần áo trong đó.
Đang thời điểm do dự giọng nói của Thiệu Tử Vũ lại truyền đến.
"Bé con, điện thoại."
"Ừ"
Lam Kỳ đáp một tiếng liền thả chậm bước chân đi vào bên trong, cô tính tốc độ thay quần áo của Thiệu ngốc, cô đi chậm như vậy, ít nhất anh cũng đã mặc xong quần lót.
Sau khi vào cửa cô đã nghĩ xong các loại tình huống, cùng điều chỉnh tâm tình bản thân, cho dù nhìn thấy Thiệu ngốc chỉ mặc quần lót, cũng không thể nhìn vào thân thể anh quá lâu, phải bình tĩnh, chứng minh cô chỉ là muốn nhận cú điện thoại kia chứ không có nghĩ cái gì khác, trong lòng cô không có quỷ.
|
Vào phòng Lam Kỳ vẫn là bị một màn trước mắt làm cho mất hết bình tĩnh.
Chỉ thấy Thiệu Tử Vũ đang dùng khăn tắm vây trên người khi nảy chà lau thân thể, toàn thân trên dưới cái gì cũng không có che, hơn nữa còn đứng đối diện cô, bộ phận riêng tư trên cơ thể vừa nhìn liền thấy được.
“A” Lam Kỳ mở miệng áp lực thét chói tai, ông trời, cô quên tính bước anh cần lau người.
Thấy cô đi vào đôi mắt Thiệu Tử Vũ cũng tràn đầy kinh ngạc.
"Như thế nào em lại tiến vào?"
"Không phải anh nói em có điện thoại hay sao?"
Lam Kỳ 囧囧 lúng túng mở miệng.
Vẻ mặt Thiệu Tử Vũ bất đắc dĩ một chút.
"Anh nghĩ là em muốn anh cầm ra.”
Mặt Lam Kỳ đỏ ửng, thật muốn tìm một cái lỗ chui xuống, thì ra ý tứ của Thiệu ngốc là như vậy, cô hiểu lầm rồi.....Xấu hổ chết được.
"Vậy anh thay quần áo đi, em ra ngoài.”
Lam Kỳ xoay người đi ra bên ngoài, cô muốn chạy xa một chút, xấu hổ chết được.
"Đợi chút."
Thiệu Tử Vũ lại mở miệng.
Thân thể Lam Kỳ dừng lại, cũng không dám xoay người.
"Như thế nào?"
"Điện thoại di động em còn chưa có cầm, dù sao đều vào rồi thì cầm ra luôn đi.”
Lam Kỳ nghe đến chuyện cái điện thoại liền gật đầu, sau đó cúi đầu tìm di động trong túi, vươn tay cầm lấy rồi lập tức chạy ra khỏi phòng.
Đợi sau khi cô rời đi, khóe miệng Thiệu Tử Vũ mỉm cười, bỏ lại khăn tắm, sau đó không chút lo lắng bắt đầu mặc quần áo.
Lam Kỳ đi tới phòng khách nhận điện thoại, không được, cô phải tìm chút chuyện để làm phân tán lực chú ý, nếu không thì cả đầu đều là hình ảnh anh không mặc quần áo, tuy chuyện anh không mừng sinh nhật cùng cô cô có thể thông cảm, nhưng chuyện anh một chân đạp hai thuyền cô không thể tha thứ, không được, cô chịu đừng được, cô không thể bị anh mê hoặc.
"Này, Lam Kỳ, em không sao chớ?"
Điện thoại vừa kết nối bên kia truyền ra giọng nói sốt ruột của Dung Bạch Minh.
"Không có chuyện gì học trưởng, anh không cần lo lắng."
Lam Kỳ trấn an anh.
"Bọn họ có làm gì em hay không, hiện tại em đang ở đâu anh đến tìm em?"
"Không cần học trưởng, em thật sự khôn có việc gì, chuyện vừa rồi là do bọn họ hiểu lầm, hiện tại em rất tốt.”
Lam Kỳ không dám nói là Thiệu ngốc tìm người mang cô đi, nếu không thì không biết Dung Bạch Minh sẽ nghĩ như thế nào.
"Thật sự?"
Đầu bên kia điện thoại truyền ra giọng điệu nghi ngờ.
"Ừ, có có, học trưởng, em không thể cùng anh đến thành phố S, thật xin lỗi.”
Lam Kỳ nói xin lỗi, vốn là đồng ý, hiện tại lại nói không thể đi, học trưởng cùng bà nội nhất định là thất vọng.
Bên kia trầm mặc một chút.
"Lam Kỳ, bây giờ em đang ở cùng một chỗ với ai?"
"Thiệu Tử Vũ"
"Anh ấy giúp em giải thích rõ ràng với những người lính kia cho nên hiện tại chúng tôi cùng một chỗ."
Cô sợ Dung Bạch Minh nghĩ lung tung nên bỏ thêm một câu.
"À, nếu vậy anh an tâm, được rồi, anh cúp máy."
"Ừ, gặp lại học trưởng."
Cúp điện thoại trong lòng Lam Kỳ có chút không thoải mái, giọng điệu học trưởng nghe cực kỳ mất mác, nhưng mà cũng không còn cách nào, cô muốn ở cùng vơi Thiệu ngốc.
Điều chỉnh tâm tình một chút, Lam Kỳ lại gọi điện thoại về nhà, mẹ già gầm thét là chuyện trong dự đoán, nhưng mà cô nói mình đã đến thành phố S nên bà cũng không có biện pháp, chỉ là dặn dò phải cẩn thận cùng về sớm một chút.
Chuyện đều làm tốt rồi, Lam Kỳ đứng trong phòng khách nghĩ có nên vào phòng ngủ hay không, nhưng mà nơi này ngay cả một chỗ để ngồi còn không có, nhưng mà cô đột nhiên nghĩ tới, nếu Thiệu ngốc không thể cùng cô đi gặp chị gái vậy cho cô địa chỉ tự cô đi không phải là được rồi sao?
Đợi chừng 10 phút, Lam Kỳ hướng cửa phòng ngủ nói một câu.
"Thiệu ngốc, anh có khỏe hay không?"
Trải qua chuyện vừa rồi cô không dám tùy tiện xông vào.
Đợi một lúc không có phản ứng, Lam Kỳ nhẹ nhàng tiến đến gần phòng ngủ, chỉ thấy Thiệu Tử Vũ nằm trên giường đã ngủ thiếp đi, trên người anh chỉ mặc một cái quần lót tứ giác màu đen.
Lam Kỳ nhịn không được đến gần, Thiệu ngốc nhất định là rất mệt mỏi, bộ ngực anh lên xuống, hô hấp đều đều hẳn là đã ngủ say.
Cô nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, yên lặng nhìn dáng vẻ khi ngủ của anh, Thiệu ngốc chết tiệt, vẫn là đẹp trai như vậy.
Lúc anh nhếch môi lên nhìn thật là đẹp mắt, ngón tay cô ở tại trên môi anh miêu tả hình dáng đôi môi anh, cô biết khi anh cười khóe độ cong khóe miệng của anh sẽ đạt tới chỗ kia.
Đột nhiên tay của cô bị bắt lại.
Thiệu Tử Vũ mở mắt nhìn cô, cô quyến rũ anh như vậy làm sao anh ngủ.
"Anh tỉnh rồi."
Lam Kỳ biết có thể là do cô làm ồn anh, có chút xấu hổ, như thế nào lại bị mê hoặc rồi.
"Căn bản không có ngủ."
Anh vốn là đang đi vào giấc ngủ nhưng mà lúc cô vào anh liền tỉnh.
"Vậy anh mau ngủ đi."
Lam Kỳ chuẩn bị rút tay về, hiện tại lại gần cô nhìn thấy trong mắt anh có tơ máu màu đỏ, anh không có gạt cô, anh mệt mỏi muốn chết rồi.
Thiệu Tử Vũ không có buông tay, đột nhiên dùng sức, Lam Kỳ đã ngã vào lồng ngực anh.
"Anh làm gì vậy?” Lam Kỳ muốn vùng vẫy nhưng mà nhìn cánh tay bị thương của anh lại không dám động, sợ đụng đến miệng vết thương của anh.
"Ngủ cùng anh."
Vừa nói Thiệu Tử Vũ vừa nhắm mắt lại, ôm cô khẳng định có thể ngủ ngon.
Nhìn bộ dáng mệt mỏi của anh, Lam Kỳ cũng không từ chối để cho anh ôm, dù sao cũng sẽ không mất miếng thịt.
"Bé con, nếu như anh ngủ quá muộn nhớ gọi anh dậy."
Thiệu Tử Vũ mở miệng.
"Làm sao vậy?"
Lam Kỳ hỏi, anh còn có việc? Bây giờ còn có chuyện gì quan trọng hơn việc dưỡng thương?
"Buổi tối anh dẫn em đến một chỗ."
"Đi nơi nào?"
Lam Kỳ lại bắt đầu tò mò, có phải đi gặp chị gái già hay không?
"Chờ đến nơi liền biết, được rồi, bé con, anh muốn ngủ."
"Ừ"
Lam Kỳ gật đầu ngoan ngoãn nằm trên người anh, không dám lộn xộn sợ làm ồn đến anh, coi như là vì chuyện của chị gái già nên mới bị thương, cô cùng anh ngủ một chút cũng là việc nên làm.
Sắc trời dần dần tối, Lam Kỳ ngồi trên giường nhìn người vẫn còn ngủ say trên giường nghĩ nên đánh thức anh hay không, nhưng mà nhìn bộ dáng ngủ thật sự sâu của anh cô có chút không đành lòng.
Cô nhẹ nhàng xuống giường, cô cũng nằm trên giường nguyên một ngày, tuy có ngủ một chút, nhưng phần lớn thời gian là nhìn Thiệu ngốc ngẩn người, hoàn hảo, dáng vẻ anh đáng xem nếu không thì không phải là cô bị buồn chết hay sao.
Không ngờ chân cô vừa chạm đất, trên giường liền có động tĩnh.
"Bé con, đói bụng?"
Lam Kỳ quay đầu liền thấy thấy Thiệu ngốc cười với cô, ngủ một giấc người có tinh thần hơn, cười đến thật mê người.
"Không đói bụng, còn anh!" Cô nói láo, thật ra thì đã sớm đói muốn chết nhưng mà không đành lòng làm ồn anh.
"Anh đói rồi."
Thiệu Tử Vũ sờ sờ mặt cô rồi đứng dậy.
"Thiệu ngốc, có phải anh muốn dẫn em đi gặp chị gái hay không?"
Thừa dịp lúc Thiệu Tử Vũ mặc quần áo cô hỏi.
Thiệu Tử Vũ lắc đầu.
"Một hồi em sẽ biết."
Lam Kỳ rất buồn bực rốt cuộc muốn gặp người nào mà thần bí như vậy.
Thay quần áo xong Lam Kỳ cùng Thiệu Tử Vũ ra khỏi biệt thự, bởi vì bị thương nên buổi sáng Thiệu Tử Vũ đã sớm dặn Tiểu Lý đến đón anh.
Bãi đậu xe bên ngoài biệt thự, Tiểu Lý duỗi dài cổ nhìn vào trong biệt thự, thời gian thủ trưởng kêu cậu đến đón đều đã qua hai tiếng mà người còn không thấy ra ngoài, không biết phải đợi đến khi nào.
Có việc ban ngày, cậu ngay cả can đảm gọi điện thoại cũng không có, nếu một cú điện thoại làm hỏng việc tốt của thủ trưởng thì cậu chết chắc rồi.
Ban ngày thủ trưởng uy hiếp cậu còn nhớ bên tai, nghĩ một chút liền không gọi điện thoại cũng không đi gõ cửa, ở nơi này chờ. (Số anh Tiểu Lý thật khổ a~, làm lính, còn thêm công việc bắt người, lái xe, giờ còn làm luôn cu li, đời là bề khổ a~, bơi hết bể này lại qua bể khác)
Hoàn hảo nửa tiếng sau cửa biệt thự đã mở ra.
Nhìn hai người thân mật cùng đi ra ngoài, Tiểu Lý thở phào nhẹ nhõm, cũng may vừa rồi không có đi vào, nếu không thì cậu thật sự sảy ra chuyện.
"Thủ trưởng, thủ trưởng phu nhân."
Tiểu Lý giúp hai người mở cửa xe.
Trước tiên Thiệu Tử Vũ để Lam Kỳ ngồi xuống, sau đó chính mình mới ngồi vào.
Thiệu Tử Vũ nói địa chỉ một chỗ sau đó Tiểu Lý liền nổ máy.
"Chúng ta đi đâu?" Lam Kỳ lại hỏi, cảm giác thật là thần bí.
"Đến nơi em sẽ biết.” Thiệu Tử Vũ vẫn lại là câu nói kia.
Lam Kỳ không lên tiếng, như vậy đi, dù sau một hồi cũng sẽ biết.
Xe đến nơi dừng lại, Lam Kỳ thấy trước mặt là một quá bar nổi tiếng ở thành phố C, Thiệu Tử Vũ mang cô tới nơi này làm gì?
"Bé con, đi vào."
Thiệu Tử Vũ lôi kéo Lam Kỳ còn đang ngẩn người xuống xe, đi vào trong quán bar.
Lam Kỳ tăng nhanh cước bộ đi theo anh.
Phục vụ dẫn bọn họ đến một gian phòng, cô mới phát hiện bên trong ngồi đầy người, đều là quân nhân, mà cô còn nhìn thấy Lý Viện.
Lý Viện thấy cô, vẻ mặt tối sầm, gật đầu một cái.
Lam Kỳ nhìn Thiệu Tử Vũ không biết Thiệu ngốc đây là muốn làm gì, có phải lại cùng Lý Viện giận dỗi nên mới tìm cô hay không?
"Ơ, chị dâu, mau tới đây ngồi."
Khương Hạo nhìn thấy cô ân cần giúp cô kéo ghế ngồi, biểu tình kinh ngạc trên mặt rất nhanh biến mất, không ngờ Thiệu Tử Vũ lại mang cô tới đây, những người này đều là bạn học trong trường quân đội, bình thường công việc bận trộn hiện tại thấy anh được nghỉ nên mới tụ họp, cũng chưa ai mang người nhà theo mà anh lại mang theo.
Nhưng mà anh hiểu ý tứ của thằng nhóc này, nhưng mà Lý Viện khẳng định không thoải mái. (Hừ, đáng, cho con này tức chết, dám ôm anh Thiệu nhà tar)
"Tử Vũ, không giới thiệu một chút sao?” Có người ồn ào, mọi người nhiều năm không gặp thấy chiến hữu tốt ngày xưa nay bên cạnh có thêm người sao có thể không vui vẻ.
"Lam Kỳ, người của tôi....”
Thiệu Tử Vũ còn chưa nói xong, mọi người phía dưới liền hiểu rõ ý của anh.
"Nhóc con, còn dám không nói hết lời, tới tới, phạt rượu."
Tô Quân mở miệng, lúc trước anh ở cùng ký túc xá với Thiệu Tử Vũ, hiện tại ngoại trừ không cùng quân hàm và chức vị thì bọn họ chính là bạn bè tốt.
Thiệu Tử Vũ nhìn anh ta một cái, cầm lấy ly rượu trên bàn một hơi uống vào.
"Ly thứ nhất, liền phạt ba chén."
Thiệu Tử Vũ lại uống vào một ly, Lam Kỳ lo lắng nhìn anh, tay anh bị thương không thể uống nhiều, Thiệu Tử Vũ cho cô một ánh mắt an tâm, lại uống xong một ly.
"Uống xong, bây giờ nói, tên nhóc nhà cậu khi nào thì mang em dâu đến cho chúng tôi nhìn xem.”
Thiệu Tử Vũ nói xong, mọi người đều đưa ánh mắt nhìn qua Lý Viện, Tô Quân thích Lý Viện, Lý Viện thích Thiệu Tử Vũ, chuyện này mọi người ở đây đều biết rõ, hiện tại Thiệu Tử Vũ đã mang bà xã xuất hiện, khẳng định là trong lòng Lý Viện sẽ đau khổ, nhưng đối với Tô Quân mà nói lại là một cơ hội.
"Ừ, nhanh thôi, bây giờ còn đang tác chiến."
Tô Quân cười, tự phạt một ly.
"Vậy thì chúc cậu sớm ôm được em dâu về.”"
Nói xong mọi người đều cười, thật ra bọn họ đều rất tùy tiện, chuyện tình cảm bình thường đều rất ít nhắc tới, không khí ngượng ngừng cũng bị bọn họ làm cho sôi động.
Lam Kỳ ngồi cực kỳ không thoải mái, hơn nữa còn có Lý Viện trong này.
"Chị dâu."
Khương Hạo cười đùa với anh em một hồi sau đó bắt đầu tìm Lam Kỳ nói chuyện.
Lam Kỳ nhìn anh, nói nhỏ lại thần bí như vậy là đang muốn nói cái gì?
"Mấy ngày nay tôi đi cùng tên nhóc đó, cái cô gái hạt tiêu kia có thể đã hiểu lầm, chị dâu giúp tôi nói một chút với cô ấy được không?” Đây là chuyện làm Khương Hạo cực kỳ đau đầu, anh trở về liền đăng nhập QQ, kết quả phát hiện hơn 100 tin nhắn đều là của cô gái hạt tiêu kia, tất cả nội dung tin nhắn ý tứ đều là đem từ đầu đến chân anh ân cần hỏi thăm mấy lần, thấy vậy mồ hôi lạnh của anh cũng ứa ra, cô gái hạt tiêu này mắng chữi người khác cũng không có một chữ thô tục. (Haha, đấy là nghệ thuật mắng người theo lối có văn hóa, anh Hạo muốn học thì hôm nào mời Kẹo ăn kem Kẹo chỉ)
Sau đó anh gởi đi tin nhắn giải thích, kết quả phát hiện bị cô kéo vào sổ đen, tức giận bùng nổ.
Lam Kỳ nhớ lại lời Mễ Đóa nói lúc trước, thì ra Khương Hạo là vì nguyên nhân này mới thất hẹn, thật xin lỗi anh ta, lúc đó cô còn bỏ đá xuống giếng.
"Lời hay thì tôi không giúp được nhưng tôi có một cách giúp anh."
"Cách gì?"
"Tôi đi nói với cậu ấy anh có nhiệm vụ khẩn cấp nên mới thất hẹn, mà trong lúc làm nhiệm vụ anh lại bị thương, sau đó anh liền giả bộ một chút là được."
Lam Kỳ nghĩ con nhóc Mễ Đóa kia sẽ không nghe lọt lời giải thích, chỉ có cách này mới hữu dụng.
"Bị thương?" Khương Hạo suy nghĩ một chút gật đầu, "Vậy tôi nên bị thương chỗ nào thi tốt?” Cái này trước phải bàn bạc rõ ràng đỡ phải đến lúc đó lại bị lộ.
"Anh muốn bị thương chỗ nào liền bị thương chỗ đó, ngoại trừ hai tay để đánh bàn phím."
Khương Hạo suy nghĩ một chút.
"Ừ, vậy chị dâu liền nói với cô ấy tôi bị thương trên lưng.” Chỗ này cho dù cọ hẹn nhau gặp mặt cô gái hạt tiêu kia cũng không có khả năng kiểm tra.
"Được"
Lam Kỳ đột nhiên cảm thấy tên Khương Hạo này thật thông minh, cô cũng không biết nên nói bị thương chỗ nào thì tốt, đoán chừng về sau Mễ Đóa không phải là đối thủ của anh ta.
Lam Kỳ cùng Khương Hạo nói chuyện liền nhìn Thiệu ngốc cùng chiến hữu tốt của anh đang nói chuyện phiếm, lần đầu tiên phát hiện thì ra Thiệu ngốc lại là người hay nói như vậy.
"Tử Vũ chúc phúc hai người."
Lúc này người vẫn im lặng, Lý Viện lại đột nhiên đứng dậy trong tay cầm ly rượu.
Thiệu Tử Vũ nở nụ cười lôi kéo tay Lam Kỳ đứng lên.
"Cám ơn."
Anh một hơi uống cạn.
Lý Viện cũng hào phóng đem ly rượu uống đến thấy đáy.
Lúc đầu trong lòng Lam Kỳ là không thoải mái, hiện tại biến thành không cách nào giải thích được, tại sao Lý Viện lại nói chúc phúc?
"Được rồi, mọi người từ từ uống, tôi phải trở về cùng ba ba."
Lý Viện mở miệng cười, sau đó từ từ đi ra ngoài.
Tất cả mọi người đều nhìn Tô Quân, Tô Quân lập tức đứng dậy.
"Cái đó tôi cũng có chuyện, hôm nào tán gẫu.” Nói xong liền vội vàng đuổi theo.
Thấy phản ứng của anh ta, mọi người đều cười, Lam Kỳ một đầu mờ mịt, muốn hỏi Thiệu ngốc, nhưng mà người nhiều như vậy làm sao mà hỏi đây.
"Tử Vũ, khi nào thì mời chúng tôi uống rượu mừng?” Có người hỏi.
"Nhanh" Thiệu Tử Vũ cười, “Tiền mừng các người một phần cũng không thể thiếu.”
"Đó là đương nhiên, tới, tôi kính chị dâu một ly."
Lam Kỳ cảm thấy bọn họ xưng hô như vậy đã đủ để cho cô đau lòng rồi, lại còn uống rượu.
"Cô ấy không thể uống, tôi uống thay."
Thiệu Tử Vũ giúp cô cản rượu.
"Thương bà xã như vậy! Ha ha...” Mọi người cười vui vè, một bữa cơm ăn xong, Lam Kỳ thấy Thiệu Tử Vũ uống không ít rượu, cô cực kỳ nghi ngờ, bộ đội không phải là chỗ cực lỳ nghiêm túc hay sao? Như thế nào mấy người này có thể uống nhiều như vậy?
"Anh không sao chứ?"
Trên đường trở về, Lam Kỳ sờ sờ mặt anh, nhìn xem có phải đã say rồi hay không.
Thiệu Tử Vũ lắc đầu.
"Không có."
Nhìn sắc mặt của anh không có gì không thích hợp, Lam Kỳ mới yên tâm, cô nhìn anh, nếu cô còn không hỏi trong lòng sẽ rất khó chịu.
"Bé con, có chuyện muốn nói?"
Thiệu Tử Vũ nhìn cô.
"Ừ, lúc Lý Viện rời đi sao anh không đuổi theo?” Cô vẫn là hỏi ra.
"Vì cái gì anh phải đuổi theo?”
Lam Kỳ không lên tiếng, chẳng lẽ muốn cô hỏi, không phải anh thích cô ta sao? Nhưng mà cô không hỏi được.
"Hôm mua đồ dùng nội thất, buổi tối anh đã đi đâu?"
Lam Kỳ hỏi cực kỳ uyển chuyển.
Thiệu Tử Vũ suy nghĩ một chút.
"Gọi điện thoại cho em rồi về nhà.”
Nghe được mấy chữ ‘về nhà’ mặt Lam Kỳ đột nhiên suy sụp, Thiệu ngốc gạt cô.
"Sau khi về nhà Khương Hạo gọi điện thoại cho anh kêu anh ra ngoài, sau đó anh liền thấy Lý Viện đang ở cùng với cậu ta, Lý Viện say rượu.
Thiệu Tử Vũ lại nói tiếp.
Sắc mặt Lam Kỳ càng thay đổi, người này nói chuyện không thể nói hết một lần hay sao.
"Lý Viện say rượu?” Việc cô muốn nghe chính là cái này.
"Ừ, chẳng những say còn ôm anh không rời, kéo thế nào cũng kéo không ra.” Thiệu Tử Vũ nhìn cô cười, anh hiểu rõ tâm tư của cô, hiện tại khúc mắc trong lòng bé con hẳn là đã mở rồi.
"Say rược còn ôm ấp anh?"
Lam Kỳ không thể tin điều mình vừa nghe được, chớp chớp mắt, thì là mọi chuyện là như vậy, cô còn tưởng rằng....Mấy ngày nay ăn dấm chua không phải trả tiền rồi.
Lam Kỳ nghĩ tới đau khổ cùng dấm chua mấy ngày qua, Thiệu Tử Vũ cũng không làm phiền cô, chỉ là nhìn cô cười.
"Tiểu Lý dừng lại ở phía trước một chút."
Lúc đi ngang qua siêu thị Thiệu Tử Vũ gọi.
Tiểu Lý lái xe vào bãi đậu xe trong siêu thị.
"Anh muốn mua cái gì?” Lam Kỳ cười hì hì hỏi, lời Thiệu ngốc mới nói làm cho cô như bay bổng, thì ra anh không thích Lý Viện, cảm giác Thiệu ngốc cô quen thuộc đã trở lại.
Thiệu Tử Vũ nhìn bộ dáng ngọt ngào của cô, trong lòng động một chút, rất nhiều ngày rồi không thấy cô cười với anh như vậy.
"Mua cho em ít đồ ăn, vừa rồi em không có ăn bao nhiêu, buổi tối sẽ đói.” Anh dịu dàng lên tiếng.
"Ừ"
Lam Kỳ gật đầu, vừa rồi lúc ăn cơm có Lý Viện ở đó cô như thế nào có thể nuốt trôi, Thiệu ngốc đối với cô thật tốt.
|
Chương 63: Anh nóng hay không! Trong siêu thị, Thiệu Tử Vũ mua rất nhiều đồ ăn cho Lam Kỳ, đều là đồ ăn vặt cô thích ăn, còn mua thêm một chút gạo cùng thức ăn, sau khi trả tiền Tiểu Lý mang đồ lên xe, cậu ta biết tay thủ trưởng hiện tại không đủ lực.
"Thiệu ngốc, ngày mai em nấu cơm cho anh ăn.” Trên xe Lam Kỳ hưng phấn mở miệng, Thiệu ngốc bị thương cô có cơ hội biểu hiện hiền đức của mình.
Thiệu Tử Vũ nhìn cô.
"Bé con, em biết làm những món nào?"
"Chuyện này. . ." Lam Kỳ bị hỏi nhớ lại những thứ Thiệu ngốc mua lúc nảy một món cô cũng không biết làm, đều là do mẹ già bình thường không cho cô xuống bếp.
"Anh cũng không muốn mỗi ngày đều ăn cơm chiên trứng.” Thiệu Tử Vũ khẽ cười, vì phòng ngừa cô sẽ làm cơm chiên trứng vừa rồi anh căn bản là không mua trứng.
". . . ." Lam Kỳ rất buồn bực, bị cười nhạo.
"Yên tâm đi phu nhân, tay nghề của thủ trưởng rất tốt, về sau khẳng định mỗi ngày đều làm cho người ăn.”
Tiểu Lý lái xe đằng trước đột nhiên quay đầu cười thật thà phúc hậu.
Thiệu Tử Vũ nhìn cậu ta tán thưởng một cái, nhóc con lanh lẹ.
"A...” Lam Kỳ cảm thấy để cho một người bị thương nấu cơm cho mình ăn có phần xấu hổ, nhưng mà không còn cách nào cô thật sự không thể xuống bếp, nếu cô ở bên cạnh giúp anh, như vậy Thiệu ngốc cũng sẽ cảm thấy cô cực kỳ hiền đức, nghĩ tới đây cô đột nhiên lại vui vẻ.
Tiểu Lý đưa bọn họ về biệt thự liền lái xe trở về, Lam Kỳ mang theo thức ăn vào nhà, đối với việc đêm nay phải ngủ ở đâu lại bắt đầu khó khăn, phòng Thiệu ngốc cũng chỉ có một cái giường, chẳng lẽ muốn cô ngủ ở ghế sô pha dưới lầu? Lam Kỳ nghĩ liền sợ.
"Thiệu ngốc, em đi khách sạn ở.” Lam Kỳ nghĩ ra biện pháp lấy lùi làm tiến, cô không thể nói ‘Thiệu ngốc, đêm nay em muốn ngủ chung với anh’, cái này quá trực tiếp, không đủ dè dặt.
Thiệu Tử Vũ nhìn cô một cái rồi đóng cửa phòng.
"Quá muộn, Tiểu Lý đã trở về.” Ý tứ của anh là không thể lái xe đưa cô đi.
"Vậy em ngủ ở chỗ nào?” Lam Kỳ nghe anh nói vậy trong lòng vui vẻ một hồi, nhưng trên mặt vẫn là giả vờ giả vịt.
"Lầu dưới có ghế sô pha.” Thiệu Tử Vũ nghĩ một chút liền mở miệng.
"Không được, em không có thói quen ngủ ở phòng khách.” Nét mặt Lam Kỳ lập tức suy sụp, như thế nào vẫn muốn cô ngủ ở sô pha, không được, cô không thể thoả hiệp.
"Vậy thì chỉ còn cách ngủ chung với anh."
Thiệu Tử Vũ cực kỳ bất đắc dĩ nói. (Anh Thiệu gian quá, khoái chết đi được còn giả vờ)
Lam Kỳ muốn cười to, đây mới là ý cô muốn.
"Vậy em lên giường ngủ."
Lam Kỳ quả quyết ngồi vào trên giường bắt đầu ăn đồ ăn vặt, cô biết như vậy không vệ sinh nhưng mà nhà anh cái gì cũng không có, anh hẳn là không để ý, ăn xong cô sẽ giúp anh dọn dẹp sạch sẽ.
Thiệu Tử Vũ cũng nằm trên giường nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Lam Kỳ cầm một viên kẹo vị dâu đưa tới.
"Anh có muốn ăn hay không?"
Thiệu Tử Vũ lắc đầu, Lam Kỳ để viên kẹo gần miệng, đôi mắt lại di chuyển loạn, nếu Thiệu ngốc đã không thích Lý Viện như vậy phải đem anh chiếm làm của riêng, nhưng mà làm cách nào chiếm được cô vẫn đang suy nghĩ.
"Thiệu ngốc, đồ dùng nội thất ngày đó mua đâu rồi?” Lam Kỳ mở miệng, nếu đồ dùng nội thất cô thích đều đã mua, vậy trước chiếm nhà của anh.
"Anh bảo cửa hàng nội thất mang trở về trước rồi.” Thiệu Tử Vũ trả lời.
"À, vậy Thiệu ngốc, ngày mai anh kêu bọn họ mang tới, em giúp anh sắp xếp nhà mới.” Chỉ cần nhà anh có đồ đạc cô thích, về sau cô có thể kiếm cớ mỗi ngày tới đây.
Thiệu Tử Vũ mở mắt nhìn bộ dáng lấy lòng của cô.
"Không bận rộn nữa rồi sao?” Trong mắt anh mang theo ý cười nồng đậm, lúc trước bảo cô tới cô còn nói bản thân rất bộn bề nhiều việc.
"Bận, nhưng bận rộn thế nào em cũng sẽ rút ra thời gian đến.” Lam Kỳ cười, trước kia cô là vì trốn tránh anh, hiện tại hiểu lần hóa giải, cô còn bận rộn cái gì, cô không chỉ không bận mà về sau còn đặc biệt rãnh rỗi.
"Mấy ngày nữa đi."
"Tại sao phải đợi mấy ngày nữa?” Lam Kỳ gấp gáp, có phải Thiệu ngốc thay đổi chủ ý rồi hay không?
“Em không muốn gặp chị gái nữa à?” Thiệu Tử Vũ hỏi.
"A"
Lam Kỳ gật đầu, làm sao cô có thể quên vụ này.
Trong phòng Thiệu ngốc ngay cả một cái TV cũng không có, Lam Kỳ thật sự là nhàm chán, lại nhìn người đang nhắm mắt bên cạnh cực kỳ vui vẻ, có thể là vừa rồi uống hơi nhiều, Lam Kỳ ăn một chút liền dọn dẹp đống đồ ăn vặt để qua một bên, nhẹ nhành lấy ra áo ngủ trong túi du lịch chuẩn bị đi tắm rồi đi ngủ.
Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào, Thiệu Tử Vũ liền mở mắt, anh cười khổ, ban ngày đã ngủ đủ liền tối hôm nay sẽ rất khó chịu đựng, chỉ mong bé con đêm nay có thể yên tĩnh.
Anh nghĩ đến thất thần, điện thoại trên tủ đầu giường rung lên, anh cầm lấy di động.
"Như thế nào? Có ngăn được cô gái nhỏ kia hay không?"
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng trêu chọc của Tịch Minh.
"Cậu nói xem?” Thiệu Tử Vũ hỏi lại, làm sao anh có thể để bé con cùng người đàn ông khác đi ra ngoài, hơn nữa còn là người đàn ông có ý đồ với cô.
"Hừ, tôi khuyên cậu nên sớm một chút đem cô gái nhỏ kia ăn vào bụng mà cậu không nghe, không phải mỗi lần tôi đều rãnh rỗi như thế có thể gặp được, cẩn thận ngày nào đó bảo bối của cậu bị người đàn ông khác lừa mất, cậu liền chờ mà hối hận.”
Đầu bên kia Tịch Minh nói móc.
Thiệu Tử Vũ cười.
"Cái này không cậu quan tâm, chuyện của cậu làm được như thế nào rồi?”
"Ừ, lần trước tôi muốn nói chuyện này với cậu mà di động của cậu mấy ngày liền không gọi được, tôi đã điều tra công ty Hoàng Thủ Bân, phát hiện công ty ông ta mấy năm nay thiết hụt trầm trọng, trước đó toàn bộ bất động sản mà công ty mua đều là mượn tiền của ngân hàng.”
"Ừ" Thiệu Tử Vũ không hề kinh ngạc, mấy năm trước công ty bất động sản của Hoàng Thủ Bân coi trọng những ngôi nhà cao cấp, phát triển biệt thự cao cấp, vừa mới bắt đầu kiến được không ít tiền, nhưng mấy năm nay kinh tế thế giới đang đình trệ, bất động sản trong nước chịu chấn động lớn nhất, lượng tiêu thụ khu nhà ở cao cấp liền hạ xuống, biệt thự căn bản không có người hỏi thăm, đây là nguyên nhân làm vốn lưu động của Hoàng Thủ Bân bị thắt chặt.
"Hình như gần đây ông ta có một hạng mục muốn khởi công có phải hay không?” Thiệu Tử Vũ nhớ hình như là có việc như vậy.
"Đúng, năm trước Hoàng Thủ Bân tìm một lượng lớn tài lực tại thành phố C mua một mảnh đất ở khu ngoại ô, chuẩn bị tạo ra một hạng mục nhà ở tên là ‘thời hoàng kim Tinh Thành’ có mấy vạn chỗ ở, công trình kỳ một đẫ khởi công, hiện nay ông ta chính là muốn thông qua hạng mục này thu vào một số tiền để giải quyết vấn đề vốn lưu động của công ty.”
Tịch Minh biết được cơ hội tốt liần gọi điện thoại báo cho anh.
"Cậu nghĩ muốn làm thế nào?"
Thiệu Tử Vũ cũng hiểu rõ ý tứ của Tịch Minh.
"Mấy ngày nay tôi muốn tìm nhà báo nổi tiếng nhất thành phố C đăng bài về tin tức tài vụ công ty ông ta, sau đó để cho một vài người bạn trên kênh tài chính và kinh tế lộ ra tin tức này, không tới một ngày cổ phiếu, bất động sản của nhà họ Hoàng khẳng định tuột thê thảm, như vậy công trình ở ngoại ô của ông ta sẽ không cách nào khởi công tiếp, cũng không thể thu hồi tiền bạc như mong muốn, ngân hàng sẽ theo sát thúc giục trả tiền, nếu thật sự đi đến bước kia, nhà họ Hoàng thật sự liền xong, dù chức vụ của Nhiễm La Văn có lớn hơn nữa cũng vô dụng.
"Tốt, cứ như vậy mà làm.” Thiệu Tử Vũ gật đầu, mấy năm nay Hoàng Thủ Bân là mua thấp bán cao, vì giành giật mảnh đất đã làm không ít chuyện phi pháp, bạo lực, nhưng lại có một đứa con trai như thế thì phải được dạy dỗ thật tốt.
“Thôi được rồi, không làm phiền cậu thưởng thức người đẹp.” Nói xong chính sự Tịch Minh cũng không có nhiều lời.
"Ừ, vậy cứ như thế, về sau liên lạc."
Thiệu Tử Vũ cúp máy im lặng suy nghĩ, chỉ cần công ty Hoàng Thủ Bân đóng cửa, anh muốn Nhiễm La Văn cũng không thể sống tốt qua ngày, rất nhiều chuyện nhà họ Hoàng hoặc nhiều hoặc ít đều đã liên lụy đến người anh.
Thiệu Tử Vũ để điện thoại trở về trên tủ ở đầu giường liền nghe được tiếng mở cửa phòng tắm, sau đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Chỉ thấy Lam Kỳ mặc một bộ váy ngủ quanh eo buộc một chiếc thắt lưng màu hồng nhạt, váy ngủ là kiểu áo cổ chữ V thật thấp, cổ áo có cùng màu thêu hoa, bên cạnh hoa văn thêu là hai luồng tuyết trắng thật cao nhô lên, theo bước chân cô đi lại, nhẹ nhàng lay động.
Lúc ngủ Lam Kỳ không thích mặc áo ngực cho nên hình dáng xinh đẹp trước ngực có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nhìn thấy Thiệu Tử Vũ đang nhìn cô, cô không chút nào để ý trèo lên giường, thói quen của cô là trước tiên cong người nằm úp sấp trên gối đầu một chút, sau đó mới có cảm giác muốn ngủ.
Hôm nay ban ngày ngủ hơi nhiều, hơn nữa lại là trên giường Thiệu ngốc, thời gian cô đem đầu chôn ở trong gối đầu có lâu hơn một chút.
Góc độ của Thiệu Tử Vũ nhìn lại có thể thấy váy ngủ của cô rút ngắn, lộ ra cặp đùi trắng nõn, còn có quần lót màu nhạt, hai mắt anh đột nhiên tốt sầm.
"Ngốc tử, em không ngủ được."
Một lát sau, đầu Lam Kỳ từ trong gối lộ ra, bình thường cô ngủ hơi muộn, hôm nay có phần quá sớm.
Thiệu Tử Vũ nhìn cô, hướng cô vẫy tay.
Lam Kỳ bò đến bên cạnh anh dựa vào.
"Làm gì?"
Thiệu Tử Vũ vươn tay ra ôm cô.
"Anh cũng không ngủ được."
"Vậy chúng ta đi chơi?" Lam Kỳ cảm thấy trong phòng không có cái gì có thể giải trí rất nhàm chán.
"Không được anh có chút mệt mỏi chỉ muốn nằm như vậy.”
Lam Kỳ rất hiểu anh, trên người Thiệu ngốc có vết thương hơn nữa vừa rồi lại uống nhiều rượu như vậy nên không muốn động đậy.
"Ngủ đi, anh giả làm gối ôm cho em ôm ấp.” Thiệu Tử Vũ dụ dỗ cô.
"Thôi đi, anh làm sao giống gối ôm.” Lam Kỳ nhéo nhéo vài cái trên người anh, quá cứng, không mềm mại chút nào, nói xong cô lại nhìn anh.
Mắt đột nhiên rủ xuống.
Tư thế hiện tại của cô cùng Thiệu ngốc rất mờ ám, có phải nên sảy ra chút chuyện gì hay không.....Nếu cô cùng Thiệu ngốc sảy ra quan hệ, anh liền không thể chạy thoát rồi.
"Thiệu ngốc, anh có cảm giác trong phòng hơi nóng không?"
Lam Kỳ lấy tay quạt quạt gió giả bộ nóng chịu không nổi.
"Ừ, hình như là có một chút.” Thiệu Tử Vũ phụ họa theo.
"Vậy anh còn mặc nhiều như vậy mà ngủ? Em giúp anh cởi ra, dù sao tay anh cũng không tiện."
Nói xong Lam Kỳ rất nghiêm túc nhìn anh, nói thật, cô muốn ăn Thiệu ngốc, bộ dáng của anh đẹp trai như vậy, lại dễ lừa gạt như vậy, cô không xuống tay thật là có lỗi với bản thân.
Thiệu Tử Vũ trầm tư một chút gật đầu.
"Ừ"
Lấy được đồng ý của anh, Lam Kỳ cố nén cười dạng chân ngang hông của anh cúi người bắt đầu giúp anh cởi nút áo, cô nghĩ Thiệu ngốc cố ý không cởi quần áo mà cứ như vậy ngủ liền cho rằng anh muốn giữ một khoảng cách với cô, không được, cô không cho phép.
Lam Kỳ ra sức cởi nút áo của Thiệu Tử Vũ, mà Thiệu Tử Vũ lại nhìn chằm chằm cảnh xuân lộ ra trước ngực cô, đường cong mê người làm cho anh nhớ lại một màn trong thang máy kia, da thịt trắng mịn, mùi vị ngọt ngào.....
Nghĩ tới đây đôi tay đặt trên eo của cô chợt xiết chặt.
Lam Kỳ đem lực chú ý tập trung tại nút áo của anh, không chút nào để ý đến phản ứng của anh, nút áo cuối cùng được cởi bỏ lộ ra lồng ngực cường tráng, cô cười gian. (Kẹo cũng cười gian *nuốt nước miếng* thịt a thịt~ Kẹo tới đây)
"Thiệu ngốc, anh đứng dậy, em giúp anh cởi quần.’ Anh nằm ngủ như vậy cô không có cách nào cởi đồ cho anh.
Hô hấp của Thiệu Tử Vũ có chút dồn dập, đứng dậy, Lam Kỳ thuận lợi giúp anh cởi luôn quần áo trong ra.
Bởi vì Thiệu Tử Vũ ngồi dậy nên Lam Kỳ ngồi trên người anh, cô cách ngực anh rất gần, nhìn đến thân thể hoàn mỹ của anh, cô nuốt nước miếng, cô biết bản thân mình không phải sắc nữ, nhưng mà cô muốn chiếm tiện nghi của anh.
"Thiệu ngốc, có phải anh thường rèn luyện thân thể hay không?” Lam Kỳ không có chuyện gì nói nhảm, một bàn tay bắt đầu sờ soạn trên ngực anh, mỗi một chỗ bàn tay cô chạm qua đều cứng rắng tràn đầy sức mạnh.
"Ừ"
Thiệu Tử Vũ trả lời, giọng nói mang theo một khàn khàn chút khó thể nghe ra, bé con không biết bộ dáng dạng chân ngồi trên người anh của cô hiện tại có bao nhiêu mê người, bàn tay còn không biết sống chết đốt lửa.
Tay Lam Kỳ từ trên ngực Thiệu Tử Vũ tự do sờ đến bụng của anh, xem phim hình như phụ nữ đều mê hoặc đàn ông như vậy, mà mỗi lần tới cảnh này đàn ông đều một bộ dáng dục vọng tăng vọt, hầu kết gấp gáp, nhưng mà Thiệu ngốc lại không có phản ứng gì.
Nhìn sắc mặt anh không khác gì bình thường, Lam Kỳ có chút cảm giác thất bại, vì cái gì anh không có những phản ứng một người đàn ông nên có?
Lam Kỳ lại sờ soạng mấy cái, Thiệu Tử Vũ vẫn là một bộ dáng cực kỳ đứng đắn, cô hoàn toàn thất vọng, có thể là sức hấp dẫn của cô không đủ, Thiệu ngốc một chút phản ứng cũng không có, không được, ngày mai cô muốn mua mấy đĩa phim người lớn đến nhà Mễ Đóa xem lại, cô không tin cứ khiêu khích như vậy mà Thiệu ngốc vẫn không có phản ứng.
"Được rồi Thiệu ngốc, em đi ngủ, ngủ ngon."
Lam Kỳ từ trên người anh trượt xuống, đưa lưng về phía anh, trong lòng buồn bực.
Nhìn bộ dáng tức giận của cô, Thiệu Tử Vũ cười khổ, vừa rồi bé con ngồi là trên bụng anh, nếu xuống chút nữa sẽ phát hiện bộ vị nào đó trên người anh đã sớm nhiệt tình đứng thẳng.
Nhưng mà tối hôm nay không được, tay anh không có lực, anh hi vọng lần đầu tiên của cô có thể cảm nhận được sự nhiệt tình mãnh liệt không một chút tiếc nuối.
"Ngủ ngon, bé con."
Thiệu Tử Vũ mở miệng, anh không dám lại ôm cô, bộ dáng hiện tại của cô cực kỳ dễ dàng làm cho anh biến thân thành sói.
|
Chương 64: Tớ muốn xem phim đồi trụy! Sáng sớm ánh mặt trời chiếu đến trên người Lam Kỳ mới rời giường, duỗi thẳng eo, cô mè nheo ngồi dậy, chóng mặt, ngày hôm qua cô mất ngủ, bởi vì khiêu kích không thành công nên buồn bực đến nội thương, nhưng mà cô mơ thấy giấc mơ đẹp, mơ cô cùng Thiệu ngốc xxoo, tình cảnh kia.... ...
Sờ sờ mặt mình Lam Kỳ cảm thấy đã đỏ ửng, cô phát hiện bản thân đúng là sắc nữ, làm thế nào mà ngay cả nằm mơ cũng không buông tha Thiệu ngốc, bây giờ cô đối với anh thật sự bắt đầu có ý nghĩ kỳ lạ rồi.
Trong phòng rất yên tĩnh, Lam Kỳ nhìn bên cạnh, không có ai? Tối hôm qua cô lăn qua lộn lại ngủ không được, lúc ngủ thiếp đi không chừng đã là gần sáng, cho nên anh rời giường khi nào cô cũng không biết.
Nhìn xem ánh mặt trời bên ngoài một chút đóan chừng đã hơn 9 giờ sáng, Lam Kỳ lập tức xuống giường, hôm nay cô còn có việc, ngoại trừ đi gặp chị gái già còn có một chuyện quan trọng hơn, cô cởi áo ngủ ra bắt đầu tìm quần áo trong túi du lịch, cô biết như mình hành động bây giờ sẽ không bị cản trở, đoán chừng lúc này Thiệu ngốc sẽ không đi vào, thật ra nếu có đi vào cũng không có gì, cô đối với dáng người của mình vẫn rất tin tưởng, cô cho rằng bây giờ thứ cô còn thiếu là kinh nghiệm, kinh nghiệm quyến rũ đàn ông, phương diện này cô cần phải cố gắng.
Đem quần áo trong túi du lịch đều đổ ra, Lam Kỳ thật muốn phun máu, vốn cô định cùng Dung Bạch Minh đi thành phố S nên quần áo mang theo đều là loại kín đáo, cứng nhắc truyền thống, những bộ quần áo thuộc dạng lỗi thời, muốn gợi cảm không có gợi cảm, điểm nên lộ cũng không lộ, sức quyến rũ phụ nữ của cô đều bị những bộ quần áo này bóp chết.
Chọn nửa ngày cô chọn một cái áo T-shirt màu trắng cùng chiếc quần thể thao màu, đối diện tấm gương trong phòng tắm cô cảm thán, lần này đúng là giống phong cách ăn mặc của em gái trung học.
Nhanh chóng rửa mặt, Lam Kỳ thoa kem dưỡng da lên mặt, bình thường cô không dùng những thứ này, vì sợ đến thành phố S bị ăn nắng nên mới mang theo, hiện tại vừa vặn dùng tới, quần áo không được, thì gương mặt phải dưỡng cho tốt, trắng hồng mịn màng.
Trong phòng khách cực kỳ yên tĩnh, lúc cô đang cảm thấy kỳ lạ thì Thiệu Tử Vũ mở cửa vào.
Sáng sớm anh môt thân quân trang nhìn thật đẹp trai có tình thần.
"Anh đã đi đâu?"
Lam Kỳ khó chịu hỏi, như thế nào sáng sớm ra ngoài cũng không mang theo cô.
"Đi thay băng."
Thiệu Tử Vũ trả lời, nhìn thấy cô ngủ ngon liền không có đánh thức.
"Vậy sao anh không gọi em giúp anh?"
Lam Kỳ sám hối một hồi, cô như thế nào lại tham ngủ như vậy, anh là bệnh nhân, cô nên chăm sóc anh mới đúng.
Nhìn bộ dáng cực kỳ hối hận của cô, Thiệu Tử Vũ cười.
"Không có việc gì anh gọi Tiểu Lý đến đón anh."
"À”
Nghe anh nói như vậy, trong lòng Lam Kỳ mới thoải mái một chút, ít nhất cô cũng không phải bỏ anh một mình, còn có Tiểu Lý đi cùng.
"Bé con, sửa soạn xong chưa? Bây giờ anh mang em đi gặp một người."
Thiệu Tử Vũ đến gần cô, dắt cô từ trên cầi thang xuống.
"Đi gặp chị gái già?” Lam Kỳ hỏi, nhìn bộ dáng của anh nhất định là vậy.
"Ừ"
Thiệu Tử Vũ gật đầu.
"Nhưng anh còn không có ăn cái gì, em để anh ăn trước rồi lại đi có được hay không?”
Lam Kỳ vẫn rất lo lắng cho anh, bình thường cô bị cảm một chút cha già liền chăm sóc cô rất cẩn thận, cô nên học cha già nên quan tâm người khác như thế nào.
Thiệu Tử Vũ nở nụ cười.
"Không sao, chúng ta ăn sau.” Nhưng mà được cô quan tâm anh rất vui vẻ.
"Ừ, vậy cũng tốt."
Lam Kỳ không kịp chờ đợi đi ra bên ngoài, chị gái già của cô là nhân vật cấp nữ vương trong nhà, đã lâu không bị cô ăn hiếp, thật nhớ.
Chỉ cần hôm nay chị gái già về nhà cha mẹ già cũng yên tâm, vậy cô thì làm sao bây giờ, cô có chút lo lắng, nếu chị gái già trở về không phải cô cũng phải theo trở về hay sao, như vậy sẽ không thể chăm sóc Thiệu ngốc.
Như vậy đi, đến lúc đó cô phải nói chị gái già giữ bí mật, Thiệu ngốc coi như là giúp chị gái già, việc nhỏ này chắc chị sẽ không không giúp.
Xe chạy về phía ngoại ô thành phố C, dần dần chạy về quốc lộ gần bờ biển, phong cảnh bên đường thật đẹp mắt, gió biển ẩm ướt thổi vào trong xe, Lam Kỳ híp mắt thoải mái phơi nắng, tại thành phố C bờ biển nơi này là đẹp nhất, mà còn mở rộng cho khách du lịch thông thường, mối ngày đến mấy vạn du khách, cho nên lúc nào cũng là địa điểm du lịch đông khách nhất, lúc này chị gái già trở về vừa đúng lúc, có thể kiếm thêm một đống tiền.
Nhìn Lam Kỳ vui vẻ thiệu Tử Vũ có chút lo lắng, nếu chờ một chút cô nhìn đến tình cảnh kia không biết sẽ phản ứng như thế nào.
Xe giảm tốc độ trước một biệt thự ven biển.
Cửa lớn màu trắng mở ra, xe chạy vào bãi đậu xe rộng rãi, Lam Kỳ xuống xe, chỉ thấy trước mặt là một mảnh cỏ xanh um rộng mở, trên mặt cỏ đặt một cái dù che nắng và vài cái ghế dựa, bên cạnh là một hồ bơi rộng lớn, bên cạnh hồ bơi có mấy cây dừa cao, bên ngoài hàng dừa là hàng rào bảo vệ màu trắng có dàn hoa mọc uốn lượn, xa xa ngoài phía hàng rào là bờ cát trắng cùng đại dương xanh thẳm, phong cảnh nơi này thật tuyệt vời.
Lam Kỳ lại đem ánh mắt dời về căn biệt thự màu xanh lam trước mặt, biệt thự nhỏ tinh xảo, nhưng thiết kế cực kỳ thời thượng thoải mái, giống dạng biệt thự nghỉ dưỡng.
Chẳng lẽ chị gái già ở chỗ này? Cô có chút không dám tin.
"Đi thôi."
Cảm giác được nghi ngờ của cô, Thiệu Tử Vũ lôi kéo tay cô vào nhà.
Phong cách trang trí trong biệt thự giống y như cách nghĩ của cô, cái này đúng là biệt thự chuyên dùng để nghỉ dưỡng, trang trí bên trong không rườm rà xa hoa, ngược lại tùy ý giống như nông thôn, phòng biếp kiểu mở, đồ dùng nội thất đơn giản, đồ dùng thủ công đặc sấc của các quốc gia cũng ở đây, Lam Kỳ đoán không ra số tuổi của chủ nhân căn biệt thự này.
"Chị gái của em đâu?”
Lam Kỳ hỏi Thiệu Tử Vũ, anh nói mang cô đến gặp chị gái già, như thế nào lại mang cô đến đây?
"Đợi chút."
Thiệu Tử Vũ biết cô nghi vấn đầu bụng, liền cho cô một nụ cười an ủi.
"Sophie, gọi chủ nhân nam xuống lầu."
Thiệu Tử Vũ hướng bên ngoài biệt thự gọi một tiếng, không tới vài giây liền có một nữ giúp việc người Phi xuất hiện tại cửa, nhìn hai người dùng Trung văn gượng gạo mở miệng.
"Vâng, tôi đi ngay."
Nói xong thân thể mập mạp nện từng bước nặng nề lên lầu.
Từ dưới lầu có thể nghe được tiếng cô gõ cửa một căn phòng nào đó, cùng tiếng nói chuyện.
Lam Kỳ liếc Thiệu Tử Vũ một cái, không biết anh đang làm trò quỷ gì.
Một phút về sau, tiếng bước chân vang lên, một người đàn ông từ trên lầu từ từ đi xuống, anh mặc một chiếc áo hoa văn cùng quần dài màu sáng, ngủ quan anh tuấn sạch sẽ, vừa nhìn sẽ thấy cực kỳ giống Thiệu Tử Vũ, nhưng nhìn kỹ lại khác nhau rất lớn, vì vậy người đàn ông này ở khóe miệng ba phần tươi cười, bảy phần hư hỏng, hơn nữa da còn trắng hơn Thiệu Tử Vũ.....
Thiệu Tử Mặc! Lập tức Lam Kỳ liền nhận ra người này, không có biện pháp, anh ta xuất hiện trên TV, báo chí, hào quang của anh ta so với lãnh đạo thành phố C còn cao hơn, nhất là tin tình cảm của anh ta, có thể nói là đã nuôi sống không ít toàn soạn, nhưng anh ta lại có một bộ mặt làm phụ nữ chết mê.
Thật ra thì từ lúc bọn họ chuyển nhà về sau cô chỉ gặp anh ta một lần, còn nhớ lúc trước anh ta thích mặc đồng phục rộng lùng thùng đeo cặp sách, một bộ dáng lưu manh, lúc đó ở trường khuôn mặt anh ta đã được công nhận là người đẹp trai nhất, nhưng mà chị gái già đánh giá lớp học của anh ta là ‘một con sâu làm sầu nồi canh’, là một nam sinh cực kỳ xấu xa.
Nhưng mà nói đi thì phải nói lại, chị gái già ở chỗ này? Không phải đâu, Thiệu ngốc là dẫn lầm chỗ rồi.
"Nhóc con"
Thiệu Tử Mục đi xuống lầu chào Lam Kỳ một tiếng, bày ra nụ cười không đứng đắn.
Lam Kỳ rối rắm một hồi, đúng ra cô theo đuổi Thiệu ngốc thì phải kéo quan hệ tốt cùng anh trai anh, nhưng mà người này lại là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt nhiều năm của chị gái già, aiz....đứng trên lập trường của cô xác thực không dễ dàng.
Thấy cô không đáp lại Thiệu Tử Mục lại nói thêm một câu, “Không biết lễ phép, về sau đều là người một nhà rồi.” Nói xong đi đến bên cạnh Thiệu Tử Vũ, lần trước em trai bị thương, hiện tại xem ra không có việc gì rồi.
Lam Kỳ nhìn hai người bọn họ xấu hổ một lúc, ý đồ của cô rõ ràng như vậy sao? Ngay cả Thiệu Tử Mục cũng nhìn ra cô có ý nghĩ không an phận với Thiệu ngốc? Đúng là quá đáng, Thiệu Tử Mục trong tình trường lăn lộn đã lâu, luyện thành hỏa nhãn kim tinh.
Nhìn phản ứng của Lam Kỳ Thiệu Tử Vũ nở nụ cười.
"Đừng trêu cô ấy, cô ấy tới là muốn gặp chị gái."
Nghe Thiệu Tử Vũ nói như vậy cô càng kinh ngạc, chị gái già thật sự ở đây? Làm sao có thể, trước kia chỗ Thiệu Tử Mục ngồi chị gái già đều lau đến ba lần rồi mới chịu ngồi vào, hiện tại làm sao có thể cùng anh ta sống chung một nhà?
"Anh biết, anh đã gọi cô ấy rời giường, chắc là rất nhanh sẽ xuống.” Ánh mắt Thiệu Tử Mục phức tạp mở miệng.
Nghe nói như thế cằm Lam Kỳ muốn nhanh rớt xuống, Thiệu Tử Mục gọi chị gái già rời giường? Không thể nào, có phải cô nghe nhầm rồi hay không, hay là tại hôm qua ngủ không ngon nên sinh ra ảo giác, nhéo mặt một cái, ui da, đau quá.
"Tử Mục” Lúc này một giọng nói dịu dàng từ trên lầu gọi xuống, chỉ thấy một người phụ nữ mặc chiếc váy ngắn màu trắng từ từ trên lầu đi xuống, ngũ quan xinh đẹp, làn da trắng nõn, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng yếu ớt, một đầu tóc đen tuyền xõa ra sau ót, cặp mắt to xinh đẹp trong suốt.
"Chị gái già"
Lam Kỳ kinh ngạc, cô nhắm mắt rồi mở lại lần nữa, xác định mình không có nhìn lầm, cái người ăn mặc thoải mái, cười giống như một trang giấy trắng không tỳ vết thật sự là chị gái già?
Ông trời, cô có chút choáng váng, trong ấn tượng của cô, chị gái già luôn mặc bộ đồng phục công sở, mái tóc đen tuyền được búi gọn sau ót, cặp kính đen quanh năm không đổi, trên mặt thường không có nụ cười, là một người phụ nữ nghiêm túc, hiện tại như thế nào biến thành cái dạng này? Quả thật là thay đổi 360 độ.
"Đói bụng không bảo bối? "
Thiệu Tử Mục cười đi đến dưới chân cầu thang cầm tay Lam Vũ hỏi.
Lam Vũ lắc đầu.
Lam Kỳ nhìn không được từ từ đi qua đẩy Thiệu Tử Mục ra.
"Anh đang làm cái gì thế?” Còn gọi ‘bảo bối’ ghê tởm, da gà cô rơi đầy trên đất.
"Chị gái già, chúng ta về nhà."
Nói xong Lam Kỳ tay Lam Vũ, thần tượng chị gái già của cô bị cái tên phong lưu Thiệu Tử Mục kia khi dễ rồi, thật là đau khổ muốn khóc, đấu nhiều năm như vậy chị gái già vẫn là bị tên kia mê hoặc, trở về làm sao khai báo với cha mẹ già cùng Lý Hạo đây.
“Tôi....’
Lam Vũ nhìn người đang kéo tay mình, cặp mắt sững sờ ssau đó lại khôi phục bộ dáng mê mang trước đó.
"Cô là ai, muốn mang tôi đi đâu?"
Lam Kỳ vốn là sắp rời khỏi cửa, chân liền cứng đơ dừng lại.
"Em là Lam Kỳ, em gái củta chị, đừng nói chị không biết em nha?” Lam Kỳ có một loại dự cảm không tốt, tuy cực kỳ buồn cười, cực kỳ cẩu huyết, nhưng lại cực kỳ chân thật.
"Thật xin lỗi, tôi không biết cô, có thể là cô đã nhận nhầm người.”
Nói xong Lam Vũ rút tay ra khỏi tay Lam Kỳ đi đến bên người Thiệu Tử Mục.
Nhìn thấy cô đi về phía anh, vốn là khuôn mặt lạnh lẽo lại hiện lên nụ cười tà.
"Đi, anh mang em đi ăn một chút gì.”
"Ừ" Lam Vũ gật đầu.
Nhìn hai người dắt tay nhau đi về phía phòng ăn, Lam Kỳ ngu ngốc một hồi, đây là cái tình huống gì?
"Bé con, sau trận mưa to lần trước chị em bị thương là anh trai anh cứu cô ấy, từ đó đến nay vẫn là anh trai chăm sóc cô ấy, cho nên ngoại trừ anh trai, cô ấy không nhớ ai cả.”
Thiệu Tử Vũ giải thích, đây cũng là ‘chút chuyện’ mà anh nói với cô.
"A"
Lam Kỳ sờ sờ đầu, bây giờ chị gái già chỉ nhận biết Thiệu Tử Mục, lời này quá dọa người rồi, nếu một ngày nào đó chị gái già hồi phục trí nhớ không biết có tự bóp chết chính mình hay không.
Đợi chút, cô không thể để chị gái già ở lại chỗ này, chị gái già mất trí nhớ nhưng Thiệu Tử Mục không có, nếu anh ta muốn trả thù, chị gái già không phải là tự động dâng đến cửa sao? Quan hệ trước đó của bọn họ, anh ta sẽ đối tốt với chị gái già? Không thể nào.
"Chị gái già, chúng ta về nhà, yên tâm, chị có mất trí nhớ cũng không có vấn đề gì, trong nhà còn có cha mẹ già, nhất định chị sẽ nhớ lại chuyện trước kia, đúng rồi, còn có anh Lý Hạo, anh ta cũng luôn chờ chị."
Lam Kỳ đi chỗ ngồi bên cạnh Lam Vũ trong phòng ăn khích lệ, nghe xong Lam Vũ sửng sốt nhìn cô.
"Cô ấy sẽ không đi, cô ấy sẽ ở lại đây."
Thiệu Tử Mục không chút để ý đến Lam Kỳ, rót một ly sữa cho Lam Vũ.
"Uống nhanh, uống xong mang em đi bờ biển tản bộ."
"Ừ"
Lam Vũ cười một cái với Thiệu Tử Mục, uống hết ly sữa.
Lam Kỳ muốn điên, chị gái già, ngàn vạn lần chị không thể để tên phong lưu này mê hoặc, nếu không thi chờ đến ngày chị khôi phục trí nhớ có muốn thắt cổ cũng trễ rồi.
"Chị gái già, chị còn nhớ Lý Hạo không? Trước kia hai người yêu nhau đến chết đi sông lại, hai người cũng sắp kết hôn rồi, chị nhớ không?”
Lam Kỳ ấn chặt bả vai Lam Vũ mở miệng, chị gái già đối với người đối diện không ấn tượng, không chừng đối với bạn trai lại có ấn tượng thì sao.
"Lý Hạo"
Lam Vũ gọi tên này một lần, sau đó bắt đầu thật sự suy nghĩ.
Lam Kỳ thấy bộ dáng nghiêm túc suy nghĩ của chị gái già, cảm thấy nếu hấp dẫn được chị ấy nhớ Lý Hạo cũng được, như thế hẳn là có thể từ từ nhớ bọn họ.
Đang cô vui mừng thì Thiệu Tử Mục đột nhiên từ chỗ ngồi đứng lên, kéo luôn Lam Vũ theo.
"Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, anh mang em đi tản bộ."
"Anh"
Lam Kỳ tức giận, cái tên Thiệu Tử Mục này nhất định là cố ý, vừa rồi chị gái già đã thật sự nghiêm túc suy nghĩ anh ta lại tới làm phiền.
Nhìn thấy phản ứng của Lam Kỳ, Lam Vũ vội vàng cười xin lỗi với cô.
"Thật xin lỗi, vừa rồi tôi suy nghĩ một chút cái tên Lý Hạo, tôi thật sự là không có ấn tượng gì, không chừng cô đã tìm nhầm người."
"Ách...” Lam Kỳ cứng họng rồi, từ trước đến nay chị gái già chưa từng nói chuyện dịu dàng như vậy, trước kia chị gái già nói chuyện là bộ dáng nữ vương mạnh mẽ, hiện tại như thế nào lại biến thành như vậy, cô rất không quen, cô vẫn thích chị gái già trước kia hơn.
|
Nhìn hai người ra khỏi biệt thự, Lam Kỳ buồn bực, bây giờ nên làm cái gì đây? A, gọi điện thoại chọ mẹ già.
Suy nghĩ một chút cô lấy điện thoại di động ra vừa định gọi lại bị Thiệu Tử Vũ cản lại.
"Bé con, đừng gọi. "
"Như thế nào? Anh cũng đứng về phe của anh trai anh đúng không?” Lam Kỳ nổi lửa, cô đã nhìn lầm anh.
Thiệu Tử Vũ cười cười.
"Anh đứng về phe em."
Lần này sắc mặt Lam Kỳ tốt lên một chút.
"Vậy tại sao không cho em gọi điện thoại?"
"Bởi vì tình trạng hiện tại của chị em dù có mang về cũng không nhất định sẽ tốt đối với cô ấy."
Lam Kỳ cảm thấy lời của anh thật buồn cười, chỗ kia là nhà của bọn họ, là chỗ chị gái già đã sống mười năm, như thế nào sẽ không tốt?
"Vậy ở lại chỗ này sẽ tốt? Anh trai anh càng làm em lo lắng thêm."
Thiệu Tử Vũ cười khổ, anh cảm thấy muốn nói cho cô hiểu việc này thật là khó.
"Được rồi, nếu như chị em đồng ý theo em về anh liền tán thành cách làm của em.” Anh lùi một bước.
"Nếu như không chịu thì sao?" Lam Kỳ cảm thấy Thiệu ngốc đang nói chuyện nghiêm túc.
"Tbác sĩ nói để cho cô ấy sống ở một hoàn cảnh thoải mái sẽ có lợi cho bình phục của cô ấy."
". . . ." Lam Kỳ không phản đối, tóm lại cô chính là cảm thấy Thiệu Tử Mục đối với chị gái già không có ý tốt, nói không chừng sẽ thừa cô hội khi dễ chị ấy, nhục nhã chị ấy.
"Được rồi, bé con, trước đi ăn một chút gì.” Thiệu Tử Vũ kéo một cái ghế trong phòng ăn cho cô ngồi xuống.
"Ăn không vô." Loại tình huống này làm sao cô có thể nuốt trôi đồ, cô chờ một chút sẽ thử xem chị gái già có chịu theo cô về nhà hay không, nếu chị gái già thật sự quyết định ở cùng Thiệu Tử Mục, vậy thì nên làm gì bây giờ? Hơn nữa chị gái già cùng Thiệu Tử Mục có cảm giác thân mật như thế nào ấy, không phải là Thiệu Tử Mục đã ăn sạch chị gái già rồi chứ? Vậy Lý Hạo làm sao bây giờ? Chuyện khủng bố nhất là khi chị gái già khôi phục trí nhớ thì nên làm cái gì? Khẳng định chị ấy sẽ lấy dao chém Thiệu Tử Mục, thật sự là càng nghĩ càng đau đầu.
"Bé con đang nghĩ cái gì?” Thiệu Tử Vũ đem một phần trứng chiên đưa tới trước mặt cô.
"Đang suy nghĩ ăn anh.” Lam Kỳ trừng anh, mặc kệ, Thiệu Tử Mục nếu dám xuống tay với chị gái già, vậy cô liền xuống tay với Thiệu ngốc, tính đi tính lại cũng không thiệt thòi. (Chết cười, chị Lam đúng là có suy nghĩ làm cho người ta muốn phun máu)
"Ha ha"
Thiệu Tử Vũ cười.
Lam Kỳ buồn bực ăn trứng chiên trong dĩa, cô quyết định hôm nay muốn ở lại chỗ này không đi, cô muốn nhìn xem Thiệu Tử Mục.
Ăn xong bữa sáng Lam Kỳ liền chạy đến bờ biển, cô phải làm người giám thị tránh cho Thiệu Tử Mục động tay động chân với chị gái già.
Mới vừa chạy đến bờ biển liền nhìn thấy một màn làm cô muốn thét chói tai.
Bên bờ biển hai người đang hôn đến quên mình không phải là chị gái già cùng Thiệu Tử Mục hay sao.
"Tên đàn ông thối anh, buông chị gái tôi ra."
Lam Kỳ lập tức xông lên kéo hai người ra, chỉ thấy trên mặt Lam Vũ một mảnh thẹn thùng, cực kỳ mê người, ngay cả Lam Kỳ cũng ngây người ra một lúc, thì ra chị gái già còn có một mặt nữ tính như vậy.
"Em làm cái gì vậy!"
Đang kích tình đột nhiên bị người khác cắt ngang làm cho sắc mặt Thiệu Tử Mục rất khó coi.
"Hừ, có tôi ở đây anh đừng nghĩ muốn chiếm tiện nghi chị gái già.” Lam Kỳ đứng ở phía trước che chở cho Lam Vũ.
Thấy phản ứng của cô, Thiệu Tử Mục nhìn cô âm hiểm cười.
"Đáng tiếc em tới chậm."
"Anh có ý gì?"
Nhìn anh ta cười Lam Kỳ có chút rợn tóc gáy, nhìn thấy anh ta hôn chị gái già cô liền xông lên, như thế nào còn nói là tới chậm?
Thiệu Tử Mục không nói lời nào chỉ là cười, kéo Lam Vũ phía sau cô đi về phía trước.
Lúc Lam Vũ đi qua bên người cô, vừa vặn gió biển thổi, váy trước ngựcbị thổi bay có chút mở ra, Lam Kỳ thấy trong rãnh ngực trắng nõn của chị gái già có dấu hôn xanh tím sâu cạn không giống nhau.
"A" Cô thét chói tai, quả nhiên cô đã tới chậm, chị gái già nhất định là đã bị anh ta ăn sạch.
Chuyện nà làm sao có thể biến thành như vậy, đau lòng chị gái già.
"Làm sao vậy bé con?"
Nhìn bộ dáng hoảng sợ của cô, Thiệu Tử Vũ hỏi, thật ra anh cũng đoán được cô giật mình cái gì.
"Anh trai anh đã ăn sạch chị gái em."
Lam Kỳ cực kỳ tức giận, tên đàn ông Thiệu Tử Mục này như thế nào có thể làm loại chuyện đê tiện hạ lưu như vậy.
"Ừ, đã nhìn ra."
Thiệu Tử Vũ trả lời.
Lam Kỳ bị lời nói của anh làm cho nghẹn chết.
"Anh sớm biết vì cái gì không nói với em?"
Thiệu Tử Vũ đến gần ôm lấy cô.
"Nói cho em biết có lợi ích gì, đây là chuyện của bọn họ, không cần quan tâm."
Lam Kỳ tức sùng máu cách xa anh mấy bước.
"Anh nói thật dễ nghe, anh trai anh phong lưu như thế chỉ là muốn đùa giỡn với chị gái già."
Cô càng nghĩ càng cảm thấy có thể là loại khả năng này, hận không thể lập tức mang chị gái già rời khỏi.
"Yên tâm, anh ấy sẽ không."
"Làm sao anh biết?” Lam Kỳ cảm thấy Thiệu Tử Vũ đang bao che cho anh trai mình.
"Thật ra thì anh trai....” Thiệu Tử Vũ nói một nửa liền im miệng.
"Như vậy đi bé con, về sau tự em nhìn xem có đúng vậy không.” Anh suy nghĩ dù mình có nói cô cũng chưa chắc sẽ tin, lời này hãy để tự anh trai nói ra đi.
"Em không muốn nói lời vô nghĩ với anh, bây giờ em liền mang chị gái già đi."
Lam Kỳ chuẩn bị đi về phía hai người kia, kết quả người bị Thiệu Tử Vũ giữ chặt.
"Bé con, em hãy nhìn kỹ xem trước kia chị gái em có từng cười hạnh phúc như vậy chưa?"
Lam Kỳ nhìn theo hướng Thiệu Tử Vũ chỉ.
Chỉ thấy bên bờ biển, Lam Vũ đang thong thả tản bộ, Thiệu Tử Mục nắm tay chị ấy, ngẫu nhiên chị ấy sẽ ngẩng đầu lên nhìn anh ta, trên mặt hiện lên nụ cười ngọt ngào ấm áp, vẻ mặt thỏa mãn.
Lam Kỳ đột nhiên liền cứng họng.
Trước kia chị gái già rất kiên cường cũng cực kỳ nghiêm túc rất ít khi thấy chị ấy cười, lại còn cười đến vui vẻ như vậy.
"Được rồi, chúng ta đi phía này, đừng làm phiền bọn họ."
Thiệu Tử Vũ mở miệng, anh tin bé con sẽ hiểu được.
Lam Kỳ không cam lòng đi về phía khác, cô cảm thấy lời Thiệu ngốc vừa rồi nói rất có lý, dù sao cũng là ý muốn cho cô yên tâm, thật ra cô tin tưởng Thiệu ngốc, anh chưa từng lừa gạt cô, nhưng mà chuyện của chị gái già như vậy mà không nói một tiếng với trong nhà không biết là đúng hay sai, nếu chị gái già khôi phục trí nhớ, có phải chuyện đầu tiên là lột da cô? Còn có Lý Hạo, chị gái già hiện tại thành cái dạng này này cô cũng không dám để cho chị ấy cùng một chỗ với Lý Hạo nữa, nếu cha mẹ già biết rõ nói không chừng sẽ kêu Lý Hạo chăm sóc chị ấy, cô cũng rất lo lắng, nghĩ lại đều thấy sợ, thật sự không biết bây giờ nên làm cái gì nữa.
Vì chuyện này Lam Kỳ buồn bực nguyên một buổi sáng, lúc giữa trưa cô lại đề nghị chuyện chị gái già cùng theo cô trở về, nhưng là lại bị chị gái già cự tuyệt một lần nữa, nhìn bộ dáng chị ấy thủy chung trốn trong ngực Thiệu Tử Mục, cô cảm giác mình sắp ói máu, liền gọi Thiệu ngốc mang cô đi.
"Thiệu ngốc, một lát em muốn đi tìm Mễ Đóa anh đi về trước đi, buổi tối tự em sẽ về nhà."
Trên xe Lam Kỳ mở miệng, hiện tại trong đầu cô rối thành một nùi, cô cần tìm Mễ Đóa chải vuốt lại, nhìn xem Mễ Đóa có đề nghị gì.
"Ừ được, buổi tối gọi điện thoại cho anh, anh tới đón em." Thiệu Tử Vũ dịu dàng nhìn cô nói.
Nhìn đến ánh mắt của anh, trong lòng Lam Kỳ ngứa một chút.
"Được, anh qua đón em."
Cô nghĩ hiện tại bản thân đang đi công tác, thời gian xuất hiện trên đường lớn càng ít càng tốt, lỡ may gặp xui bị cha mẹ già bắt gặp liền xong đời.
"Buổi tối cùng ăn cơm với anh."
Thiệu Tử Vũ lại mở miệng, anh sợ cô về trễ nên mới nói như vậy, ngày nghỉ của anh vốn ngắn, anh muốn ở lại cùng cô ngây ngốc, nói như vậy cô sẽ phải bấm đốt ngón tay tính kỹ thời gian.
"Được."
Lam Kỳ gật đầu, cô biết nhà Mễ Đóa ban ngày không có ai nên mới gọi điện thoại nói cô sẽ đến nhà, cô làm sao có thể ở đó ngây ngốc đến lúc người nhà Mễ Đóa về.
Thiệu Tử Vũ đưa Lam Kỳ đến dưới nhà Mễ Đóa liền đi.
Lam Kỳ vào thang máy đi tới ấn chuông cửa nhà Mễ Đóa, hi vọng con nhóc kia đã về đến nhà.
"Cái con nhóc chết bầm, không phải cậu cùng Dung Bạch Minh đi đến thành phố S sao, như thế nào lại chạy trở về?”
Cửa vừa mở ra Mễ Đóa liền đùng đùng hỏi.
Lam Kỳ không để ý tới cô, đi luôn về phòng, ngã nằm trên giường.
"Đừng hỏi, tớ còn thật hi vọng cùng học trưởng đi thành phố S liền không phải biết được chuyện đáng sợ như vậy rồi."
"Như thế nào?"
Mễ Đóa hỏi.
"Aiz, chị gái già vậy mà sống chung với Thiệu Tử Mục rồi.”
"A, khụ khụ khụ."
Đang uống nước Mễ Đóa bị sặc một cái, chuyện này là khi nào, quá chấn động rồi.
"Tớ cũng vừa mới biết, hơn nữa chị gái già còn bị mất trí nhớ......”
Lam Kỳ từ từ phun ra những chuyện không thoải mái trong lòng.
Mễ Đóa ngây ngốc một giây sau đó cười.
"Hoá ra là như vậy, khó trách. Tớ đang suy nghĩ thế nào có khả năng này, người giống như chị gái cậu, ngay thẳng lại yêu cầu nghiêm khắc làm sao sẽ nhìn tới Thiệu Tử Mục, tên công tử phong lưu này, hưởng qua vô số người đẹp làm sao có thể nhìn đến dạng phụ nữ như chị gái cậu."
"Cậu nói cái gì? Ý của tớ là Thiệu Tử Mục không xứng đáng với chị gái tớ.” Ai muốn cô nói những lời này, Lam Kỳ cực kỳ khó chịu.
"Ặc, đúng vậy, đúng vậy.” Mễ Đóa cười gượng, không có cách nào nói với người so với bản thân chị gái trong lòng cô ta còn tươi đẹp hơn cả hoa, đương nhiên Thiệu Tử Mục có tiền lại đẹp trai, không ít phụ nữ tranh gả là không xứng, nhưng mà nói đi thi phải nói lại, tên đàn ông kia quá phong lưu, thật sự là không xứng.
"Vậy bây giờ cậu định làm thế nào?” Mễ Đóa hỏi, nếu tuyên bố chuyện này ra thì chị gái Lam Vũ mới là người chịu thiệt.
"Tớ cũng không biết."
Lam Kỳ đang vì chuyện này mà phiền long.
"Tớ biết rồi, tìm người đánh anh ta một trận, hoặc là cho anh ta một dao để anh ta biến thành thái giám."
Mễ Đóa híp mắt làm ra tư thế ác độc.
". . ." Lam Kỳ cảm thấy tìm đến Mễ Đóa quả thật chính là tim thêm phiền, không có chủ ý nào được hết.
"Như vầy đi, chuyện này chúng ta chờ xem thêm vài ngày, xem tên đàn ông phong lưu Thiệu Tử Mục kia rốt cuộc là đang chơi trò gì.” Giây phút mấu chốt Lam Kỳ vẫn cảm thấy dựa vào bản thân mình là tốt nhất.
"A....."
Mễ Đóa gật đầu, tiếp tục uống nước, "Cái đó. . . Mễ Đóa, mấy cái đĩa CD trước kia cậu để đâu rồi?”
Yên lặng vài phút Lam Kỳ ấp úng hỏi, được rồi, nếu Mễ Đóa có hỏi, cô liền nói ‘không phải Thiệu Tử Mục đã ăn sạch chị gái già hay sao? Cô liền ăn sạch Thiệu ngốc coi như trả thù’, Mễ Đóa sẽ phải ủng hộ chủ ý này của cô, tuy ngày hôm qua dù không biết chuyện của chị gái già lúc đó cô cũng đã nghĩ muốn đến nhà Mễ Đóa rồi.”
"Đĩa CD gì?” Rõ ràng là Mễ Đóa không hiểu ý tứ của Lam Kỳ là mấy trăm chiếc đĩa CD cô cất kỹ.
"Ách, chính là loại diễn viên nam cùng diễn viên nữ đang xoxo, mấy cái hành động nóng bỏng đó." Lam Kỳ chớp chớp mắt đưa tình với Mễ Đóa, lần này cậu đã hiểu chưa?
“Cái gì?”
Mễ Đóa hỏi lại.
Lam Kỳ cắn răng cao giọng.
"Tớ muốn xem phim AV, đồi trụy, cậu có hiểu chưa?”
Mễ Đóa lại bị sặc một cái, cô đã hiểu đã hiểu.
"Chết tiệt, cuối cùng cậu cũng thông suốt, nói cho cậu biết, cậu xem xong sẽ phát hiện điều hứng thú trong này.” Mễ Đóa một bộ háo sắc.
Nhìn đến bộ dáng của Mễ Đóa, Lam Kỳ mắc ói một chút, má ơi, hẳn là về sau cô sẽ không đi theo con đường của Mễ Đóa chứ?
"Đợi một chút, lập tức có."
Nói xong Mễ Đóa liền cúi người xuống dưới giường lục lạo một hồi, sau đó cầm một đĩa CD đưa cho Lam Kỳ.
"Đĩa này đảm bảo hình ảnh sắc nét, cầm lấy, cất kỹ, dì Lam thi có thể giải thích, nếu bị chú Lam nhìn thấy thì xong đời cậu, đoán chừng một năm cậu cũng không có cách nào đối mặt với chú ấy."
Lam Kỳ lườm cô một cái.
"Bây giờ tớ ở cùng với Thiệu ngốc, mẹ già còn tưởg tớ đang đi công tác, cậu đừng có mà làm lộ.” Nói cái gì? Cô bị bắt gặp? Cô nào có ngốc như vậy.
"Cậu muốn sống cùng với Thiệu Tử Vũ rồi?"
Mễ Đóa hỏi, cô giật mình, không nghĩ tới Lam Kỳ vậy mà một chân đạp hai thuyền.
"Cái gì chứ, lần trước là do học trưởng nhờ tớ giả làm bạn gái đi gặp bà nội anh ta, chúng tôi không có gì, kết quả là không có đi còn sống cùng trong nhà Thiệu ngốc."
Lam Kỳ cũng không nói gì chuyện sảy ra ở sân bay, nếu không thì Mễ Đóa còn muốn thét chói tai.
"Nói như vậy cậu muốn xem loại phim này là vì Thiệu Tử Vũ?”
Mễ Đóa hiểu.
"Ừ"
Lam Kỳ gật đầu.
Mễ Đóa tiến sát lại gần cô cười hì hì.
"anh ta bất lực hay là lãnh cảm?" (Haha....*sặc nước* chị Mễ thật là, Kẹo đi mách anh Thiệu)
Lam Kỳ hận không thể dọa chết Mễ Đóa.
"Đều không phải, là tớ muốn cường anh ấy.” Cô rống.
"Khụ khụ."
Mễ Đóa cách Lam Kỳ xa một khoảng nếu không thì có thể bị lời cô nói làm sặc chết.
"Tốt, vậy cậu tự mình xem đi."
"Không được, cậu xem cùng tớ."
Mễ Đóa bất đắc dĩ nhìn Lam Kỳ.
“Tớ đã xem qua n lần, sớm không còn cảm giác gì rồi.” (*cúi đầu nhận sư phụ* chị Mễ, Kẹo thật bái phục chị)
"Vậy cũng phải xem cùng tớ."
"Được rồi, tớ ở trong phòng chơi laptop, cậu xem phim của cậu được chưa."
"Ừ"
Mễ Đóa khởi động máy vi tính, Lam Kỳ đem CD bỏ vào ổ đĩa.
Rất nhanh trên màn hình vi tính xuất hiện những cảnh làm cho người ta mặt đỏ tim đập nhanh, Lam Kỳ chưa từng xem qua loại phim này nên mặt có chút nóng lên, cô trợn mắt há hốc mồm, kỹ xảo này, sức mạnh này, làm cho cô có chút xấu hổ, nhưng mà nhịn không được lại tiếp tục xem.
Hơn một tiếng sau, Lam Kỳ mặt đỏ ửng tắt máy vi tính, vậy có phải là cô cũng sẽ cùng Thiệu ngốc làm những chuyện như vậy, ông trời, mấy tư thế kia độ khó cực cao, sớm biết như vậy cô sẽ học tốt vũ đạo, thân thể mới có thể mềm mại dẻo dai như vậy.
Suy nghĩ lung tung vừa thông suốt liền điều chỉnh tốt tâm tình, cô nhìn về phía Mễ Đóa.
Chỉ thấy Mễ Đóa cắn răng nghiến lợi đối diện laoptop nảy sinh ác độc.
"Làm sao vậy?” Lam Kỳ đi vài bước đến bên cạnh Mễ Đóa, hiện tại đột nhiên cảm thấy trong phòng có chút nóng.
"Đụng phải tên đàn ông chết tiệt."
Mễ Đóa trả lời.
Hỏng bét, Lam Kỳ mới nhớ tới lần trước Khương Hạo nhờ cô giúp, vì bận rộn nên cô quên mất.
Cô vội vàng nhìn xem nhật ký trò chuyện, kết quả là muốn ngất xỉu.
Anh quân nhân đẹp trai: “Em đang làm gì?”
Đóa Đóa trên mây: “Ai cần anh quản.”
Anh quân nhân đẹp trai: “Nói cho anh biết, anh muốn biết.”
Đóa Đóa trên mây: “Được, đang xem phim AV”
Anh quân nhân đẹp trai: ". . . ."
Lam Kỳ quyết đoán đóng lại laptop của Mễ Đóa.
"Loại chuyện như vậy không tiện nói.” Vẻ mặt Lam Kỳ đau khổ, cho dù là Khương Hạo thất hẹn cô cũng không thể hủy hoại hình tượng của mình như vậy.
"Có cái gì, hừ, anh ta ở trong bộ đội không xem được, ghen tỵ chết anh ta."
Mễ Đóa khó chịu ngẩng đầu.
Lam Kỳ cúi đầu, xong rồi không biết cô gái như vậy bây giờ Khương Hạo có còn muốn hay không.
"Thật ra thì có một việc tớ quên nói với cậu, lần trước anh ta thất hẹn là vì trong bộ đội có nhiệm vụ khẩn cấp, bây giờ anh ta đã trở lại, nhưng mà lúc chấp hành nhiệm vụ anh ta đã bị thương.”
Lam Kỳ đem chuyện đã bàn với Khương Hạo nói cho cô nghe, anh ta có thể đem ngựa chết chữa thành ngựa sống hay không thì phải nhìn xem duyên phận của hai người.
"Thật sao?"
Vẻ mặt hung thần của Mễ Đóa dịu lại một chút.
"Tớ là nghe Thiệu ngốc nói, quan hệ của bọn họ rất tốt, nhất định là thật."
Vẻ mặt Mễ Đóa khó coi một hồi, vừa rồi tên đó cũng nói như vậy, nhưng mà cô không tin, hiện tại Lam Kỳ cũng nói như vậy, chẳng lẽ là thật?
"A, hỏng bét."
Mễ Đóa vội vàng mở laptop ra, nhìn xem đối phương có còn online hay không.
“Làm sao vậy?” Nhìn bộ dáng của cô Lam Kỳ lo lắng.
"Con nhóc chết tiệt, sao cậu không nói sớm, vừa rồi tới nói như vậy không biết anh ta có phản ứng gì, hiện tại phải mau bổ cứu, hi vọng còn kịp."
Lam Kỳ muốn ói một chút, đoán chừng một hồi Mễ Đóa lại cố chết đi giả vờ, bên kia Khương Hạo khẳng định là trợn mắt há hốc mồm.
Aiz, cái con nhóc này.
|