Tổng Giám Đốc Chung Nhà, Xấu Xa
|
|
“Tất cả đều đã tốt lên.”
“Tất cả đều đã tốt lên.” Ông lặp lại lời con gái nói.
“Ba, con cũng định cư ở Australia nhé?”
“Thanh Y,” Giọng điệu của Mục Xương Hà trở nên ngưng trọng, “Con không cần như vậy.”
“Ba —”
“Hôn nhân không phải trò đùa.”
Mục Thanh Y khó hiểu nhướng mày.
Ông đưa tay xoa đầu con gái, nhẹ nhàng cười, “Con bé ngốc này, sự gần gũi của bác sĩ La con vốn không tiếp nhận được.”
Cô chỉ có thể khó hiểu tiếp tục nhìn cha.
Ảo não thở dài, ông có chút áy náy nhìn con gái, “Từ sau khi xảy ra chuyện lúc con còn nhỏ, con vẫn luôn đề phòng người khác, luôn vô thức từ chối sự gần gũi của người ta, cũng không cho mình quá gần gũi người khác.”
“Có sao?” Cô không khỏi nhíu mày nghi ngờ.
“Mỗi lần cậu ấy đến gần con, con đều làm cho người ta lâm vào tình trạng khốn quẫn, còn nói không có?”
Cô có chút ngượng ngùng, “Lúc đó con đang suy nghĩ, đột nhiên bị người ta đến gần nên làm động tác phòng vệ theo bản năng thôi mà.”
Mục Xương Hà cũng cười rộ lên.Uh, theo bản năng, có đôi khi cơ thể con người thường thành thật hơn lòng người.
“Chúng ta tiếp tục tản bộ đi.” Không thể giống như ba đã nói, rõ ràng Long Dật Thần cùng cô kề mặt khiêu vũ cũng được mà, không có lý do gì La bác sĩ chỉ lỡ tay ôm trúng thắt lưng đã bị cô đánh té ngã. Cô không dám nghĩ xa hơn, vì trực giác cho biết đáp án sẽ làm bản thân sợ hãi.
“Được.” Nếu con gái không muốn nhắc đến vấn đề này, ông làm cha phải biết thức thời một chút.
Mục Thanh Y chăm chăm nhìn người ngoài cửa, có chút cảm thấy mình đang ở trong mơ.
“Không mời tôi vào ngồi sao?”
“Long Dật Thần?!” Đầu của cô vẫn còn trống rỗng, nhưng ít ra có thể nhận biết người đến là ai.
Anh có chút đùa cợt nhướng mày. “Tôi còn tưởng rằng em đã sớm không nhớ rõ tôi nữa chứ.”
“Sao anh lại có thể đến Australia?” Câu hỏi hoàn toàn vô thức, cô cảm giác linh hồn và thân thể của mình đã tách ra.
“Tìm em.”
“Tìm tôi?”
Xem cô có vẻ không định mời anh vào cửa, Long Dật Thần mím môi, trực tiếp đẩy cô ra, từ từ bước tới.
“Này...” Sao anh ta có thể như vậy chứ?! Cô đóng cửa lại theo sau.
“Nơi cô ở cũng rất thoải mái.”
Cô trừng mắt, nhìn anh trơ tráo ngã lên giường của cô.
“Sao, vừa rồi đang ngủ hả?” Dựa vào độ ấm trên giường, tuyệt đối là như vậy.
“Tối hôm qua tôi thức đêm...” Không đúng, bây giờ không phải nói chuyện này, “Anh đứng lên, một người đàn ông tùy tiện nằm lên trên giường con gái thì không lịch sự chút nào.”
Nắm bàn tay đang lôi kéo tay anh của cô, đem cô túm ngã lên giường, anh xoay người chặt chẽ đặt cô dưới thân.
“Sống ở đây rất vui đúng không?”
Mục Thanh Y nhíu mày, “Anh Long cho rằng trong nhà có người bệnh là chuyện rất vui vẻ sao?” Loại vui vẻ này cô không thèm đâu.
Tay anh ấn lên đôi môi hồng của cô, ánh mắt nhìn cô lại có vẻ u ám, “Cùng bác sĩ trưởng trẻ tuổi đẹp trai có một đoạn tình yêu lãng mạn bất ngờ, không phải sẽ làm con gái động lòng sao?”
“Thật buồn cười, anh có phải con gái đâu, dựa vào cái gì nói gặp gỡ bất ngờ như vậy sẽ làm con gái động lòng?” Cô theo bản năng phản bác lại, trong lòng lại không hiểu sao chột dạ, tựa như người vợ lăn nhăn bên ngoài bị chồng bắt gặp.
“Vẫn nhanh mồm nhanh miệng như thế này.” Anh nhíu mày.
Hai tay cô tạo ra khoảng cách giữa hai người, nghi ngờ nhìn người đàn ông ở trên người mình, “Thật ra anh uống nhầm thuốc gì rồi?”
“Hỏi hay lắm.”
“Tôi không nợ anh, tự nhiên giở tính cậu chủ ra với tôi làm gì?”
“Trừ em ra, tôi thật nghĩ không ra ai có thể làm tôi tức giận như vậy.”
Ngang ngược mà? Đây chính là vu cáo hãm hại, hơn nữa bây giờ bọn họ lại dùng loại tư thế này nói chuyện, thật sự rất dễ lau súng cướp cò (chuyện ngoài ý muốn), cô còn mặc áo ngủ mà!
“Để tôi đứng lên.”
“Không cho.”
“Dù anh có gì không vừa ý, chúng ta có thể ngồi xuống từ từ nói rõ, đừng nói chuyện trên giường như vậy.”
Anh rất thích tư thế lúc này. “Em tính định cư ở Australia?”
“Cho dù không ở lâu, cũng phải chờ ba tôi có thể tự lo cho mình được mới có thể đi.”
“Tôi rất nhớ em.”
Mục Thanh Y ngây người, hoàn toàn không đoán được anh sẽ nói ra một câu như vậy, trực tiếp xâm nhập đại não.
Anh từ từ ghé sát môi của cô, “Mà hình như em không có nhớ tôi.”
Quay mặt đưa khuỷu tay lên, co chân lên đỉnh đầu, cô nhanh nhẹn lộn vòng xuống giường.
“Em...” Cô gái này đúng là rất biết phá hư không khí!
“Long Dật Thần, nếu anh muốn phụ nữ, đừng bao giờ có suy nghĩ gì với tôi, tôi không phải loại người tùy tiện này.” Không được, tim đập nhanh quá, phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.
“Nếu chỉ vì cần phụ nữ, tôi cần gì bay hơn nửa vòng Trái Đất để tìm em.” Ánh mắt anh sáng quắc nhìn qua.
Cô lui đến cửa phòng ngủ, chuẩn bị một màn bỏ chạy không hợp tác, bởi vì bộ dáng anh thoạt nhìn rất giống hôm nay không ăn được cô sẽ không bỏ qua.
“Ông chủ lớn như anh không phải hàng năm đều phải bay tới bay lui sao?” Bắt nạt cô kiến thức nông cạn hả.
“Tôi chỉ có thể dừng lại ở Australia tám tiếng.”
Mục Thanh Y hơi sửng sốt.
“Cho nên em lại đây cho tôi.”
“Không muốn.”
“Vậy mặc đồ này lên máy bay cũng được.”
|
Hả? Cô há hốc mồm.
“Anh nói gì cơ? Lên máy bay?” Hôm nay lỗ tai của cô hình như có chút vấn đề.
“Đúng.”
Cô nghi ngờ chỉ vào mình. “Tôi?”
“Đúng.” Anh rất chắc chắn trả lời cô.
“Tôi còn phải chăm sóc cho ba.”
“Tôi đã sắp xếp hộ lý rồi.”
“Làm sao mà giống chứ.”
“Em rốt cuộc có muốn thay quần áo hay không? Em không thay, tôi sẽ thay dùm em.” Anh rất không kiên nhẫn nhìn cô.
Bộ mặt Long Dật Thần thoạt nhìn cứ như ác bá, Mục Thanh Y do dự một chút, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhẹ nhàng đi qua, thay quần áo, thu xếp hành lý.
Đương nhiên, khi thay quần áo cô đuổi anh ra ngoài.
Long Dật Thần có được máy bay riêng cô cũng không kinh ngạc, có thể xếp trong năm gia tộc giàu có nhất nước, không có máy bay riêng mới kỳ quái.
Nhưng — Mục Thanh Y cau mày gãi gãi tai. Dựa vào cái gì cô lại nghe theo mỗi khẩu lệnh mỗi động tác của anh?
Anh đến Australia xử lý công việc còn chưa tính, làm xong có thời gian có thể đi ngắm kang-gu-ru mà, thật sự không cần thiết chạy đến chỗ trọ của cô bắt cóc cô lên máy bay.
Gần đây cô ở Australia cũng đã quen rồi, bắt đầu dự tính việc định cư, kết quả bị anh làm thành như vậy, toàn bộ kế hoạch đều ngâm nước nóng (bị lỡ dở).
Đầu càng ngày càng giống tương hồ, cô đã thức đêm mấy hôm rồi, thật sự rất mệt, mệt đến nỗi năng lực phán đoán cũng kém đi nhiều.
Cuối cùng, cô không phản kháng nữa, bỏ vũ khí đầu hàng với Chu Công, vui vẻ làm tù binh.Dù sao người kia cũng sẽ không đem cô bán, bởi vì cô không đáng tiền.
“A...” Tay chân duỗi ra ngáp một cái thật to, ánh mắt từ từ đánh giá căn phòng.
Nơi này không phải nhà ở Đài Loan của anh, như là phòng trong khách sạn, có điều tuyệt đối là tiêu chuẩn phòng tổng thống.
Dùng đầu gối nghĩ cũng biết, phòng của ông chủ của tập đoàn tài chính Hoàng Quan nhất định là siêu xa hoa.
Ngủ no rồi, có thời gian cũng có tinh thần tĩnh tâm lại để suy nghĩ một ít vấn đề.
Đầu tiên, anh đến Australia liền tìm tới cửa, thừa dịp đầu óc cô đang mơ màng, ép cô lên máy bay. Kế tiếp, nguyên nhân anh làm như vậy, cô mơ mơ hồ hồ nhớ rõ khi anh tìm tới cửa có vẻ rất tức giận — vấn đề là, cô ở Australia thật sự không có khả năng chọc tới anh mà?
Có lẽ là bức thư từ biệt khi cô rời khỏi Tôn Tước quá mức ngắn gọn... Vậy cũng không lý nào, đã lâu rồi mà còn tức giận như vậy sao?
Rốt cuộc là vì sao chứ? Mục Thanh Y nghĩ nát óc cũng không hiểu nguyên nhân làm tính tình anh thay đổi lớn như vậy. Trước kia, anh vẫn rất có phong độ quân tử, tuyệt đối sẽ không giống lần này không khống chế được cảm xúc.
Không nghĩ ra được thì không cần làm khó mình nữa, cho nên Mục Thanh Y nhanh chóng từ bỏ, quyết định tắm rửa mát mẻ một chút rồi nói sau.
Cô bước vào phòng tắm không lâu thì Long Dật Thần đi vào phòng.
Trên giường lớn vô cùng lộn xộn, rất giống tình cảnh bi thảm sau chiến tranh.
“Tướng ngủ xấu quá.” Tuy là đang chê trách, nhưng khóe miệng của anh cong lên một cách đáng ngờ.
Tháo lỏng caravat, cởi áo khoác trói buộc mình cả ngày ra —
Cửa phòng tắm bật mở, Mục Thanh Y vừa mới tắm xong sững sờ đứng đó.
Caravat lệch nghiêng, áo sơmi lỏng ra, một nửa còn bỏ trong lưng quần, một nửa lộ ra bên ngoài, kiểu tóc hơi lộn xộn, Long Dật Thần bỏ xuống vẻ nghiêm chỉnh, vẻ sa sút đáng chết, mê hoặc người ta đáng chết, nhất là da của tên đáng chết đó còn nửa che nửa hở, cảnh xuân giống như lộ ra lại không lộ ra, quả thực có thể khiến con gái đàng hoàng biến thành cuồng ma hái hoa mà.
Bởi vì bây giờ cô có dục vọng hái hoa điên cuồng, cô cảm thấy rất hổ thẹn vì bản thân, người đàn ông này cũng không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy, nhưng trạng thái này đáng chết này là lần đầu tiên, hình tượng bình thường của anh quá mức nghiêm túc chính trực, mà cô thì không có can đảm tàn phá trụ cột của quốc gia.
Long Dật Thần vô cùng hứng thú nhìn người vừa ra phòng tắm liền đứng chết ở cửa nhìn chằm chằm mình. Vẻ mặt của cô quá mức ý vị sâu xa, hình như đang... Giãy dụa.
Cô vừa mới tắm xong, da thịt màu phấn hồng, mặt mày hình như càng trong trẻo động lòng người, làm cho anh xúc động đến mức không khống chế được.
“Anh vào bằng cách nào?” Mục Thanh Y rốt cục khó khăn tìm về giọng nói của mình, tự nhủ mình không được tiếp tục tưởng tượng cảnh anh không mặc quần áo, thật sự đang thử thách lực tự chủ của cô mà.
“Phòng của tôi, đương nhiên là có chìa khóa.”
“Phòng của anh? Bây giờ chúng ta rốt cuộc đang ở đâu?”
“Hongkong. Tôi phải tuần tra công ty con.”
“Tôi có nói tôi muốn ở chung phòng với anh sao?” Vô duyên vô cớ bị anh đưa đến Hongkong, làm không tốt bị anh bán cũng không biết.
“Em có vẻ cũng không phản đối mà.” Nghĩ một chút anh liền trả lời như vậy.
Cô không phản đối là vì cô đang ngủ, tên này vốn đang kiếm cớ mà.
“Nhìn em vẻ như rất muốn nhào vào tôi.” Mục Thanh Y thiếu chút bị những lời này dọa té ngã rồi.
“Đến đây đi, tôi không chống cự đâu.” Vì giữ cô lại, anh không tiếc lấy thân dụ dỗ, nghĩ đến cũng vô cùng bất đắc dĩ.
Nhìn anh dang rộng hai tay, làm ra vẻ mặt hào phóng mặc cho cô chà đạp, Mục Thanh Y có vẻ rất muốn xông lên — anh đi chết đi, xem cô là cái gì chứ?
“Tôi đối với anh không có hứng thú.” Cô xoay mặt, nói xong lời 'nghĩ một đằng nói một nẻo', “Tôi sắp chết đói, bây giờ khách sạn còn cung cấp đồ ăn không?”
“Đương nhiên.” Anh làm ra vẻ hiểu rõ, “Vận động trên giường rất tốn thể lực, bổ sung đồ ăn là cần thiết.”
Mục Thanh Y cảm thấy mình muốn bùng nổ, vừa thẹn vừa giận lại không chỗ trút bỏ. Người đàn ông này rốt cuộc có phải bị quỷ ám hay không? Sao tất cả lời nói và hành động so với trước kia đều hoàn toàn như hai người?!
Long Dật Thần gọi điện thoại kêu thức ăn, sau đó tiếp tục cởi quần áo.
Tuy rằng không thấy anh, nhưng tiếng cởi quần áo vẫn quấy nhiễu nghiêm trọng suy nghĩ của cô, khiến cho cả người cô đều không tự chủ được nóng lên.
Trong phòng có giường lớn, có nam có nữ, nữ vừa tắm rửa đi ra, nam đang cởi quần áo, tình hình này bất luận nhìn thế nào đều như là sẽ lập tức xuất hiện màn mở đầu của những hình ảnh hạn chế xem...
Ngừng, thật sự không thể tiếp tục tưởng tượng nữa!
Mục Thanh Y nôn nóng đi tới đi lui, trong tai rõ ràng nghe được tiếng nước trong phòng tắm, tiếng động kia từng giọt từng giọt rơi vào tâm tư cô, sắp bao phủ lý trí của cô.
Vẫn là chạy nhanh đi thôi, ánh mắt tuần tra chung quanh, lại tìm không thấy quần áo cô vừa mới cởi — tình huống này giống như sét đánh ngang tai.
Cô cúi đầu nhìn áo tắm khoác trên người, kéo vạt áo một cái thì cảnh xuân sẽ không có chỗ nào ẩn nấp, ngay cả lúc này đường cong cũng hiện rõ, làm người khác mơ màng.
Đưa tay phủ trán, âm thầm rên rỉ, bình thường cô hẳn là nên cố gắng học hỏi con giáp cuối cùng (con giáp cuối là con heo, ý muốn mập như heo), ít nhất con gái có dáng người biến dạng nghiêm trọng có vẻ sẽ không làm người ta phạm tội.
|
Chương 6 Ăn cơm là chuyện thử thách nghiêm trọng một người có ý chí kiên định hay không.
Mục Thanh Y cố gắng ăn no bụng mình, nhưng bên cạnh luôn có người dùng ánh mắt thèm khát nhìn cô chằm chằm, chăm chú đến độ lông tơ toàn thân cô dựng thẳng.
Chỉ len lén liếc mắt nhìn, cô đã bị loại ánh mắt quá mức nóng cháy này hù dọa, cảm giác mình cực kỳ giống miếng bít tết nhỏ nướng chín bảy phần đang bày trên bàn kia.
“Ăn no?”
“A, không.” Cô vội vàng tiếp tục nhét đồ ăn vào miệng. Đây là miếng thịt bò thứ mấy? Hình như là thứ năm, lại ăn như vậy, bụng của cô sẽ ăn không tiêu.
Long Dật Thần buồn cười nhìn cô. Nói thật, cho dù cô ngủ một ngày một đêm trong bụng trống trơn, thì lúc này ăn cũng thật sự nhiều lắm, mà anh cũng biết nguyên nhân cô cố gắng ăn, nhưng anh lại vô cùng hứng thú nhìn xem.
Mười phút sau, Mục Thanh Y quyết định buông tha cho cái bụng đáng thương của mình, dứt khoát kiên quyết buông dao nĩa, đi đối mặt với khiêu chiến lớn nhất trước mắt.
“Long Dật Thần.” Cô rất nghiêm túc nhìn anh.
“Huh?” Anh cười đến thực nhàn nhã.
Đáng chết, anh không thể buộc chặt áo tắm chút sao? Cô xấu hổ dời mắt, “Rốt cuộc anh đang tức giận cái gì?”
Anh dán lại gần, nâng cằm của cô lên buộc cô mắt đối mắt với mình, “Em không biết anh đang tức giận cái gì chính là nguyên nhân vì sao anh tức giận.”
“Anh đang nhiễu khẩu lệnh (ở đây có nghĩa là anh ấy vừa đọc một câu khiến cho người khác đọc theo dễ líu lưỡi vì khó đọc) à?” Đây mà là đáp án hả!
“Em muốn nói thế nào cũng được.”
“Hôm nay anh có vẻ không định buông tha tôi.” Cô vẫn biết anh đối với mình có ý đồ, có điều biết là một chuyện, nhưng thật sự xảy ra sẽ khiến cho người ta không thoải mái.
“Ngay từ đầu anh đã không định buông tha em rồi.”
Nghe qua thực làm cho người ta sởn gai ốc, anh lại thật sự âm mưu thật lâu.
“Cô gái có thể khiến anh muốn nghiên cứu, em là người duy nhất.”
Nghiên cứu? Mục Thanh Y nghiến răng.
Anh chậm rãi đến gần, như chuồn chuồn lướt nước phủ nhẹ lên môi cô, “Nghiên cứu một người lâu rồi sẽ rất dễ yêu cô ấy.”
Cô kinh ngạc giương mắt, trong lòng lại lăn tăn vui sướng. Có thể được người vĩ đại giống như Long Dật Thần yêu, dù thế nào vẫn là chuyện rất dễ chịu, cô thừa nhận cô thích hư vinh...
“Không, có lẽ chỉ vì anh không chiếm được mới sinh ra ảo giác.” Lý trí nhắc nhở Mục Thanh Y, thói hư tật xấu của đàn ông - càng không chiếm được lại càng quý trọng.
“Vậy em để anh thử xem sao.” Anh dụ dỗ cô.
Anh nói nhẹ nhàng ghê, cô cũng không phải loại người phóng khoáng. Hơn nữa sau khi thử qua cho dù anh thật sự yêu cô, cô cũng không thể nào buột mình làm quen vòng lẩn quẩn trong cuộc sống của anh. Đây là khoảng cách cô xác định, hơn nữa từ rất lâu trước kia đã quyết định rồi.
“Em không dám thử, em đang sợ.”
Cô lo sợ, đối với bản thân, cô vô cùng rõ ràng, tính cách của cô trong mọi hoàn cảnh đã quen với nhẫn nhục chịu đựng, thậm chí đến trình độ cam chịu.
Tựa như mới trước đây khi bị bắt nạt, cô hạ quyết tâm không thừa nhận quan hệ với người nhà họ Mục, cũng quyết định hận bọn họ, nhưng một lúc sau, cô vẫn tiếp nhận sự thật mình có một đám người nhà rất tệ, khi bọn họ gặp nạn, cô vẫn không thể máu lạnh khoanh tay đứng nhìn.
Cho nên cô không dám ở Tôn Tước lâu, một khi đã quen cuộc sống có một người đàn ông tồn tại, có ngày người đàn ông này hòa vào cuộc sống của cô, thậm chí đến khi từ giã cõi đời, cô sẽ rất đau lòng, cô thầm muốn có cuộc sống đơn giản vui vẻ bình thường thôi, cô không thích đau khổ.
Đột nhiên khí lạnh phản phất trên da thịt của cô, cô mới giật mình hoảng sợ phát hiện áo choàng tắm của mình không biết khi nào đã hoàn toàn rộng mở, cô đang ‘trống trơn’ một cách nghiêm trọng...
“Long Dật Thần —” cô bối rối, ngượng ngùng, càng luống cuống, hôm nay thật sự tránh không khỏi sao?
“Quần áo vốn là để cởi ra mà.”
Sự thật này là trước đây chính cô đã nói.
Khi hai người ngã vào trên nệm mềm, Mục Thanh Y nói ra một câu khiến mình đến lúc già còn thấy ân hận.
“Sau khi ăn xong không nên làm vận động kịch liệt.”
Anh đầu tiên là giật mình, sau đó cười to, tựa đầu chôn trước ngực cô cười đến không thể ngừng lại.
“Được, sau này anh sẽ chú ý thời gian dùng cơm của em.” Sau khi cười xong, anh cam đoan như thế.
Vẻ mặt Mục Thanh Y xuất hiện mấy vệt đen.
Cô gái dưới thân thật sự rất đáng yêu, trên con đường tương lai rộng mở phía trước có cô làm bạn, anh nhất định sẽ rất hạnh phúc, trường thọ (sống lâu).
“Thả lỏng nào.” Cơ thể cứng ngắc, đủ thấy lúc này cô có bao nhiêu căng thẳng.
“Em cũng muốn lắm.” Cô dù sao cũng là cô gái lớn lần đầu lên kiệu, hơn nữa lúc này tâm trạng lại phức tạp rối tinh rối mù, làm sao có thể thoải mái được đây?
Ánh mắt lóe sáng, mặt anh hiện lên nụ cười xấu xa, “Giao cho anh là được.”
Khi Mục Thanh Y chìm vào nụ hôn dây dưa mềm mại, thân thể của cô cũng hoàn toàn thả lỏng như dòng sông mùa xuân.
Không biết là ai tắt đèn đi, trong bóng đêm chỉ có đàn ông và đàn bà dây dưa yêu kiều cùng thở dốc, cùng với lúc cao lúc thấp, có khi giống như sắp chết bất lực cầu xin, có khi gào thét như được giải thoát sống lại, giằng co suốt một đêm.
Thực không thoải mái.
|
Loại không thoải mái này khiến cho Mục Thanh Y tỉnh lại trong sự vây hãm quá mức của tình yêu, ánh mắt buồn ngủ mơ màng chậm rãi chuyển đến khuôn mặt bên gối kia.
Một người đàn ông rất đẹp trai, mày không đậm không nhạt vừa đủ, mũi cao thẳng, đôi môi gợi cảm mà đỏ hồng, anh ngủ tựa như hoa sen ngủ say dưới ngòi bút của hoạ sĩ, có lẽ dùng hoa sen để hình dung một người đàn ông quả thật có chút quái dị, nhưng cô cảm thấy chỉ có hoa sen mới có thể biểu đạt ra cảm thụ trong nội tâm mình.
Trên giường của cô vì sao lại xuất hiện một người đàn ôngg? Lại là một người đẹp trai đang ngủ?
Cô theo bản năng gãi gãi đầu...
Đôi mắt dần dần tỉnh táo lên, cả người cô không khỏi bị đốt cháy từ chân lên đầu. Cô lại thật sự xảy ra quan hệ với anh!
Hai tay nhanh che miệng lại trước khi mình thét lên, bộ ngực phập phồng dữ dội, trừng mắt nhìn người đàn ông hai tay hai chân vẫn còn dây dưa với mình. Khó trách cô ngủ không thoải mái, trong mơ thậm chí cảm thấy khó thở, cô luôn có thói quen ngủ một mình, bị anh ôm chặt ngủ bên nhau như vậy, thật sự rất không quen.
Thử muốn thoát thân từ trong ôm ấp của anh, lại không cẩn thận đánh thức người vốn ngủ say.
“Muốn đi toilet?”
“Uh.” Cô tùy tiện gật đầu lên tiếng trả lời.
Trong nháy mắt khi anh buông tay, cô liền giống con thỏ nhảy xuống giường, trốn vào toilet.
Vì chờ anh ngủ, thời gian cô ở trong toilet rất lâu, sau đó mới rón ra rón rén mở cửa nhô đầu ra —
“Anh tưởng em đang ngủ bên trong.” Anh buồn cười nhướng mày.
Long Dật Thần nửa người dựa vào đầu giường ở dưới ánh sáng rạng đông chiếu rọi, tựa như một loại trái cây tươi đẹp loá mắt khiến người thèm nhỏ dãi, Mục Thanh Y không tự chủ được nuốt nước miếng. Người đàn ông này gợi cảm đáng chết, khiến cô kìm lòng không được nhớ lại mình ở dưới thân thể to lớn của anh uyển chuyển rên rỉ phóng đãng.
Cô không biết nên mở miệng như thế nào, chỉ có thể luống cuống cắn môi.
“Trở về ngủ, không mặc quần áo sẽ cảm lạnh.”
Những lời này khiến cho cả người Mục Thanh Y bốc cháy lên. Sao cô lại quên mình cũng là trắng trợn không hề che lấp!
“Em...”
“Hay là em muốn anh đi qua bắt em trở lại?” Anh làm bộ muốn xuống giường.
Mục Thanh Y chỉ có thể ngoan ngoãn chạy ra toilet, hơn nữa nhảy lên giường dùng chăn trùm bản thân thật kỹ. Không mặc quần áo nói chuyện với người khác, cảm giác rất không an toàn, tựa như đứng dưới kính hiển vi bị người ta xăm soi khiến cô sợ hãi.
Long Dật Thần trực tiếp đưa tay kéo chăn ra.
“Nên xảy ra đều đã xảy ra, bây giờ mới mắc cỡ không phải quá muộn sao?” Anh trêu tức nhướng mày.
“Em không quen mà.” Cô yếu ớt nói nhỏ như muỗi kêu.
Anh nhíu mày, “Không quen?”
“Em quen ngủ một mình rồi.”
Sắc mặt Long Dật Thần hơi trầm xuống. “Em đang chê anh không cố gắng có phải không?”
Cô sợ hãi trừng mắt anh. Không cố gắng? Xương cốt toàn thân cô đang kêu gào muốn rời nhà đi ra ngoài, anh còn muốn cố gắng như thế nào nữa?
“Nếu anh cố gắng đủ, em có thể còn thời gian lo lắng có phải ngủ một mình hay không sao?” Càng nghĩ càng cảm thấy mình làm không được tốt, nếu không lúc này cô hẳn là nghe sét đánh cũng ngủ say trong lòng anh, chứ không phải ở đây nghĩ ngợi.
“Đây chính là thói quen cá nhân...” Cô cố gắng giải thích với anh.
“Anh sẽ cho em không có thời gian nghĩ tới thói quen của em nữa.” Anh dùng lực kéo chăn xuống, lại đem cô giam cầm dưới thân.
Sáng sớm dục vọng của đàn ông đúng là rất dồi dào, Mục Thanh Y cuối cùng cũng cảm nhận được.
“Miệt mài đối với thân thể không tốt, hơn nữa anh còn phải làm việc.” Cô dùng giọng cực kỳ lý trí nói với anh.
Mà Long Dật Thần bị lý trí của cô kích động đến thần kinh rối loạn, phát điên cúi người hôn lên cái miệng nhỏ nhắn chọc anh tức giận.
Cảm giác tê dại mềm nhũn quen thuộc rất nhanh quấn chặt lấy cô, khiến cô không tự chủ được nước chảy bèo trôi, lại chìm vào bể dục vọng lần nữa, hướng đến thiên đường cực lạc.
Thói quen là ngày kia tạo thành.
Điều này Mục Thanh Y biết, nhưng một cái thói quen được rắp tăm bồi dưỡng cô thật đúng là không quen.
Tỷ như anh kiên quyết muốn kết hợp với cô như trẻ sinh đôi cùng anh bôn ba khắp nơi, lấy lý do để cô tập quen dần với cuộc sống của anh, nhưng sự thật lại làm cho cô ăn không tiêu.
Trong tai tràn ngập các loại phương án kế hoạch, báo cáo tài vụ, kế hoạch thu mua... Mục Thanh Y rất muốn điếc luôn cho rồi, cô đang bị loại mưu sát cao cấp của hội nghị thương nghiệp của những con người xuất chúng tra tấn đến muốn nhảy lầu, từ cao ốc ba mươi sáu tầng này nhảy xuống hẳn là cũng đủ tan xương nát thịt.
Theo tư duy của cô, trên tờ giấy trắng như tuyết cũng xuất hiện một hình ảnh bay lượn trên không trung. Uh, thêm hai cánh nữa thì tốt lắm, thiên sứ ra đời — cô mỉm cười vừa lòng.
Ánh mắt Long Dật Thần lơ đãng đảo qua phía trước, sau đó khẽ nhếch khóe miệng lên. Hình như cô đang nghĩ đến chuyện vui gì rồi!
Dưới sự kiên quyết của anh, cô rất hợp tác thay đổi quần áo bình thường hay mặc, đổi thành mặc đồ công sở. Vóc dáng của cô thật đẹp, là dáng người trời sinh, chỉ tiếc lúc trước cô lôi thôi lếch thếch khiến cho người ta không thể nào phát hiện.
Cảm nhận được tầm mắt của anh, cô ngẩng đầu nhìn qua.
|
Chỉ nhìn nhau liếc mắt một cái với cô, Long Dật Thần liền dời ánh mắt, giống như tập trung nghe cấp dưới phân tích thị trường.
Người đàn ông này! Mục Thanh Y nhịn không được hừ một tiếng ở trong lòng. Mang cô đến trước mắt để tùy lúc giám sát như vậy, chơi vui lắm sao?
Không có vì sao, cô chính là biết anh đang giám thị cô, tựa như sợ cô sẽ chạy trốn, tuy rằng cô thật sự nghĩ muốn chạy, có điều qua mấy ngày tự nhủ thầm, cô đã hoàn toàn bỏ cuộc, cô đã ý thức được người đàn ông này ngay từ đầu đã không tính để cô đi, nếu anh không buông tay, cô bỏ trốn cũng chỉ phí công thôi.
Nếu cô có thói quen thích ứng trong mọi hoàn cảnh, như vậy cứ tiếp tục đi, thảm nhất chỉ là làm cho cõi lòng vẹn nguyên của mình tan nát thành từng mảnh nhỏ thôi... Tâm trạng sao tự nhiên buồn như vậy. Nhưng nếu trái tim tan nát, cô thật sự còn có thể mỉm cười đối mặt với cuộc sống sao?
Tiếng di động đột ngột vang lên, khiến cho ánh mắt của mọi người trong phòng hội nghị đều tập trung vào Mục Thanh Y.
Long Dật Thần nhíu mày nhìn cô ở đối diện, “Em không tắt di động?” Ít nhất cũng nên chỉnh thành chế độ rung chứ.
“Bình thường cũng không có người gọi điện thoại cho em.”
Anh cau mày tiếp tục trừng cô.
Mục Thanh Y lập tức ngoan ngoãn đứng dậy đi về phía cửa, “Em ra ngoài nghe điện thoại.” Sau đó nhanh như chớp biến mất ở ngoài cửa phòng họp.
Cảm ơn Phật tổ, cảm ơn thượng đế, nếu không tìm cái cớ đi ra cô sẽ buồn đến chết mất.
Hôn thật kêu lên chiếc di động có dán hình Pikachu, cô cười đến có vài tia nghịch ngợm. Làm gì có điện thoại nào, chẳng qua là cô đã đặt chuông đồng hồ báo thức trước mà thôi.
“Cô Mục.”
Cô kinh ngạc quay đầu.
“Tổng giám đốc nói, nếu cô Mục giữa chừng rời khỏi phòng họp, xin mời cô đến phòng nghỉ của anh ấy.”
Hả? Mục Thanh Y suýt chút trừng rớt tròng mắt luôn. Này này... Long Dật Thần cũng hơi quá đáng rồi đó!
Thư ký riêng của công ty con ở Hongkong kinh ngạc nhìn cô xoay người nhằm phía phòng họp vừa mới đi ra, dùng chân đá cửa bước vào.
“Long Dật Thần, anh hơi quá đáng đó!”
Tất cả mọi người trong phòng hội nghị há to miệng, trừng lớn mắt, không thể tin được có người dám nói chuyện như thế đối với tổng giám đốc đại nhân mà bọn họ kính như thần linh.
Bọn họ vẫn nghĩ rằng, cô gái ba ngày qua ở phòng họp hình như trở thành vật trang trí rất ngoan hiền, nhưng khoảnh khắc cô đá cửa mà vào, bọn họ biết là sai lầm rồi, hơn nữa còn sai lầm quá đáng luôn.
“Sao lại nổi giận đến như vậy?” Đương sự vẫn vậy, gió cấp tám thổi thì vẫn nghiêm túc lạnh nhạt à.
“Em không phải phạm nhân.” Cô tức giận quát.
“Em không phải.” Anh khẳng định.
“Vậy dựa vào cái gì muốn hạn chế tự do của em?”
“Anh đang họp.”
“Anh mở cuộc họp của anh, dựa vào cái gì không cho em tùy ý đi một chút? Chẳng lẽ bây giờ tự do duy nhất của em là ở trên giường quấn quýt với anh sao?”
Trong phòng hội nghị nhất thời một mảnh lặng ngắt như tờ.
Long Dật Thần hứng thú nhướng mày, hai tay trên bàn nắm lại, vẻ mặt sâu xa khó hiểu.
Ánh mắt Mục Thanh Y chậm rãi chuyển động. Thảm rồi! Bệnh cũ xúc động của cô lại tới nữa, lúc này tuyệt đối là có thể vung đao tự sát, sao cô có thể không suy nghĩ nói ra câu nói kia chứ...
“Mọi người có thể xem như vừa rồi cái gì cũng chưa nghe được không?” Cô rất không tự tin đề nghị.
Mọi người cùng chí hướng lắc đầu, tin tức chấn động lớn như thế này sao có thể làm như không nghe được gì? Đánh chết cũng không thể!
“Long Dật Thần —” cô căm tức nhìn anh, tất cả là tại anh, cô mới luôn không khống chế được.
“Uh.” Anh lên tiếng trả lời, tâm trạng rất tốt, chờ câu tiếp theo của cô.
“Mọi người tiếp tục họp, tôi đi ra ngoài nghe điện thoại.” Quên đi, bây giờ nhanh chóng thoát thân mới là việc khẩn cấp.
Phản ứng của cô vĩnh viễn khiến người ta không ngờ, biểu tình của cô cũng vĩnh viễn thay đổi thất thường, xem vẻ mặt từ phẫn nộ đến ngây ngốc, lại đến xấu hổ ngượng ngùng, cuối cùng chuyển hướng bất đắc dĩ cam chịu, các loại biểu tình lần lượt thay đổi xuất hiện, rất là đặc sắc.
“Tạm thời ngưng họp nửa giờ.” Anh đứng dậy đi về phía cô.
Mục Thanh Y theo trực giác lui về phía sau. “Làm gì?”
“Mọi người nói đi?” Anh mỉm cười đảo qua các nhân viên ở đây.
Trên mặt ông chủ rõ ràng viết muốn đi quấn quýt bên nhau, nhưng bọn họ không ai dám không thức thời mà nói ra.
Ông chủ lớn có tình yêu sẽ dễ chịu, tâm trạng sẽ tốt lắm, tâm trạng tốt, nhân viên làm việc dưới tay anh cũng còn có phúc lâu, cho nên dựa vào đạo lý tổn thất nhỏ nhất lợi nhuận lớn nhất, bọn họ cảm thấy tạm ngưng họp nửa giờ sẽ có lợi, liên tục mở hội nghị ba ngày, nghĩ đến ông chủ cũng cần giải tỏa một chút áp lực.
Cô biết đạo lý người khác chết không sao, không được để mình chết, nhưng bọn họ làm như vậy không biết là khiến người ta vô cùng căm giận sao?
“Này, các người không thể làm như vậy, cho dù đây là địa bàn của tập đoàn tài chính Hoàng Quan, nhưng tôi không phải người của Hoàng Quan, không có lý nào bắt tôi phải hy sinh...” Mục Thanh Y bắt đầu chạy vòng quanh bàn tròn. Đùa giỡn cái gì, chuyện dọa người như vậy đánh chết cũng không thể làm.
Không biết là ai vừa rồi nói đi theo ông chủ bọn họ quấn quýt trên giươngg, bây giờ mới đến làm rõ quan hệ không phải có chút chậm sao? Nhóm nhân viên cực kỳ thức thời tránh khỏi vị trí cho cô chạy trốn thoải mái.
“Long Dật Thần, anh đừng quá đáng vậy nha.” Cuối cùng bị anh đuổi theo thật sự không còn cách nào khác, Mục Thanh Y liền nhảy lên bàn tròn.
Đám người của Hoàng Quan thấy chết không cứu mà còn xem kịch vui kia, liên hợp lại xem cô làm trò cười, còn vô sỉ nịnh bợ ông chủ lớn, đừng tưởng rằng cô không thấy được bọn họ âm thầm cản đường của cô.
“Em vô ích như vậy làm gì?” Anh khoanh tay trước ngực đứng trước bàn nhìn cô.
“Bổn tiểu thư thấy vui, không được sao?” Cô sẵng giọng.
“Tùy em.” Anh rất vô tư nhún vai.
“Vậy anh tránh ra.”
“Vì sao anh phải ra?” Anh kinh ngạc nhướng mày.
“Nếu nói tùy em, anh không tránh ra, làm sao em xuống được?” Đám người Hoàng Quan thối rữa kia, không phải đã cho bọn họ nghỉ ngơi sao? Sao lại vây quanh bàn tròn giữ người không đi?
Anh dang tay ra, mỉm cười, “Nhảy vào lòng anh thì được rồi.”
Đừng có mơ! Cô trực tiếp cởi giày ở chân phải ném về phía anh.
Long Dật Thần gọn gàng tránh sang một bên, ung dung bình thản nhìn cô tháo hết hai chiếc giày để ném anh.
“Bây giờ không cho anh ôm cũng rất khó, chân trần đi đường khó coi lắm.” Anh có chút tiếc nuối nhìn cô. Cô xúc động thật sự đáng yêu khiến anh nhịn không được muốn chọc ghẹo nha.
Chết tiệt, anh còn trêu chọc cô! Mục Thanh Y quả thực muốn điên lên.
Mất mặt!
|