Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Tổng Giám Đốc Mặt Lạnh
|
|
Chương 135: Chương 125 : Tớ muốn Lê Tư Thần làm con rể "A, anh làm gì thế, lại muốn làm em sợ à?"
"Ha ha, Tuyết Nhi, em sợ cái gì, sợ anh sẽ làm gì em sao?”
"Này, ngày hôm qua là ngoài ý muốn, sau này anh cũng không cần nhớ tới nữa, hãy mau chóng quên đi, phải vậy không. . . ."
"Tuyết Nhi, sao em biết là anh đang suy nghĩ về nụ hôn ngày hôm qua chứ? Anh không có nghĩ đến, vậy là em đang nghĩ đến nó sao? Em đang nhớ tới vụ việc ngày hôm qua sao, vậy thì chúng ta cùng làm lại."
"Không phải, em không nhớ gì hết, anh… anh không được nói lung tung."
"Ha ha, Tuyết Nhi, anh chỉ đùa với em thôi, đừng nóng giận, để anh làm điểm tâm cho em, dậy đi, không ăn sáng sẽ không tốt cho sức khỏe.”
Nhìn những hình ảnh quen thuộc kia, Hân Nhi không tự chủ được rơi nước mắt, mặc dù tự dặn mình không được khóc, vì đó là biểu hiện của người yếu đuối, nhất định không được khóc, thế nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc đó trong phim truyền hình diễn, tất cả mọi thứ như tái hiện lên ngay trước mắt, rất đau lòng, thật sự rất đau lòng... Hân Nhi che lồng ngực của mình, khóc không thành tiếng, tại sao, tại sao mình lại còn yêu nhiều đến như vậy......
Khi Âu Dương Thần bước vào, thậm chí Hân Nhi còn chưa kịp lau nước mắt, chưa kịp che giấu nỗi đau đớn cùng sự yếu ớt trong mắt kia, nhìn thấy cảnh tượng như vậy Âu Dương Thần cũng đau lòng, nhìn lên truyền hình thấy vẫn còn phát bộ phim “chờ em trở về”, rồi suy nghĩ thật sự anh làm đúng sao? Mình thật sự muốn Hân Nhi trở lại bên cạnh để cho cô lần nữa đối mặt với những điều đau đớn kia sao? Nhưng nếu để cô rời khỏi anh, bất luận thế nào Âu Dương Thần cũng không làm được chuyện đó? Rốt cuộc anh nên làm như thế nào thì mới có thể khiến cho cô tin tưởng vào tình yêu của anh đối với cô đây? Hân Nhi... ..
"Hân Nhi... ... " Giọng Âu Dương Thần trầm thấp kêu một tiếng Hân Nhi, chân nặng giống như đeo chì không biết làm thế nào để di chuyển, chỉ đứng ở đó, trong tay còn cầm bữa ăn trưa chuẩn bị vì Hân Nhi, mới vừa rồi Lê Tư Thần gọi điện thoại khiến Âu Dương Thần đích thân mang tới, bởi vì hai bữa không mang tới, nên Lê Tư Thần rõ ràng cảm thấy Hân Nhi hình như cũng đang chờ đợi điều gì? Nhưng cậu không có nói cho Âu Dương Thần nghe những điều này, chỉ là nói cho anh biết nếu như anh vẫn còn tránh né như vậy, thì Hân Nhi cũng sẽ không tha thứ cho anh. Không chịu được nỗi nhớ nhung điên cuồng đang giày vò anh, cuối cùng Âu Dương Thần cũng cố gắng bước tới. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy Hân Nhi rơi lệ, Âu Dương Thần thật sự dao động trong lúc đó.
"Tiểu Thần còn chưa tới." Hân Nhi thuận tiện lấy ra một quyển tạp chí, có chút phiền loạn, cô không muốn ở trước mặt Âu Dương Thần lại tỏ ra yếu ớt, nhưng giờ lại làm cho anh nhìn thấy .
"Anh... ... "
"Oa Anh Thần, thật sự là anh à, mới vừa rồi em còn đang suy nghĩ người kia là ai? Anh tới đây xem ai tới nè, là Tâm Di... , "
"A.......... "
Cầm Vận đến bệnh viện thăm một người bạn, không ngờ thấy có người rất bóng dáng của Âu Dương Thần, trong lòng tràn đầy hiếu kỳ nên Cầm Vận bám theo, không ngờ người đó thật sự là Âu Dương Thần, nhưng khi nhìn người nằm trên giường bệnh, Cầm Vận buộc miệng hét ầm lên.
"Tuyết Nhi, Không phải..Hân Nhi, thật là cậu sao? Thật là cậu sao? Cậu còn sống à, thật tốt quá, thật tốt quá, lần trước tại phi trường tớ đã gặp lại cậu rồi, nhưng quay đi quay lại vẫn không thấy tăm hơi cậu đâu." Cầm Vận kích động nói, cô còn liều lĩnh lay động Hân Nhi.
Âu Dương Thần nhìn cảnh này, kịp thời kéo Cầm Vận lại, lạnh lùng nói một câu "Cô ấy có thương tích."
"A, thật xin lỗi, thật xin lỗi Hân Nhi, tớ nhất thời vui mừng, quên mất, hì hì." Cầm Vận le lưỡi một cái, thật là đáng yêu, nếu như không ai nói, nhất định không có ai biết Cầm Vận đã làm mẹ, bây giờ Cầm Vận giống như một tấm giấy trắng, trong sáng, thuần khiết, những điều này cũng đều do cô được Vũ hạ bảo vệ, chăm sóc tốt.
"Không có việc gì không có việc gì, Vận Nhi, dạo này cậu sống tốt không? Tớ cảm ơn cậu vể chuyện của cô nhi viện." Gặp lại Cầm Vận, Hân Nhi cũng rất vui mừng, bởi vì năm năm trước vì chuyện đan khăn quàng cổ, Hân Nhi và Cầm Vận chính thức trở thành bạn tốt. Nói đúng hơn bởi vì Hân Nhi vẫn cho là Cầm Vận giúp cô nhi viện nên Hân Nhi vẫn mang lòng cảm kích đối với Cầm Vận.
"Cô nhi viện, không phải tớ, tớ còn chưa nói với cậu, anh Thần làm tốt lắm, anh Thần, tại sao anh không nói... ..Anh Thần đâu? chạy đi đâu rồi?" Cầm Vận ngạc nhiên nói.
Âu Dương Thần thấy Hân Nhi gặp lại Cầm Vận, nhìn thấy Hân Nhi vui vẻ lại nhìn đến bản thân mình ... Cảm giác thật trái ngược, Âu Dương Thần lặng lẽ rời khỏi đó, để cho bọn họ có không gian riêng tư để tâm sự.
"Oa, Anh Thần thật tâm lý, chắc anh ấy biết chúng ta có nhiều chuyện muốn nói đây? Hân Nhi cậu biết không? Hân Nhi... ?"
Là anh ấy... chuyện cô nhi viện là do anh ấy giúp đỡ.
"Thần, anh không thể làm như vậy, cô nhi viện là ngôi nhà duy nhất của bọn nhỏ, bọn họ cũng chỉ có mỗi căn nhà này thôi, anh cũng biết bọn chúng không còn nơi nào để vui đùa nữa mà, anh nhất định không được hủy diệt hạnh phúc này của bọn chúng."
"Công ty quyết định còn phải được sự đồng ý của cô sao? Đừng quên thân phận của mình." Cảnh tượng ngày đó hiện lên rõ ràng, nhớ rõ khi đó mình bất lực thế nào khi gọi điện thoại cho Thần, thế nhưng anh ấy lại nói là đừng quên thân phận của mình, một thân phận thay thế, câu nói đó của Âu Dương Thần cơ hồ khiến Hân Nhi suy sụp. Nhưng tại sao anh ấy lại muốn sở hữu cô nhi viện? Hơn nữa qua nhiều năm như vậy tại sao vẫn còn chăm sóc cô nhi viện?
"Hân Nhi... ..Hân Nhi... sao vậy, anh Thần mới vừa đi cậu liền muốn đi theo anh ấy à." Cầm Vận cười trêu nói.
"Không có, Vận Nhi, không phải cậu nhờ anh ấy giúp đỡ à... , " Hân Nhi muốn hỏi rõ ràng.
"Đúng vậy, chính là anh Thần giúp đỡ mình, tớ còn chưa kịp mở miệng đây? Hân Nhi, anh Thần không nói cho cậu biết sao? Thật ra anh Thần thật sự yêu cậu đó, đúng rồi, khi đó cậu nhìn thấy anh Thần cùng với cô gái kia ở quầy rượu sao? Nhưng thật ra lúc đó anh Thần uống say đấy, cô gái kia nghĩ thừa dịp anh ấy say rượu muốn chiếm tiện nghi của anh Thần đây? May mà có tớ ngăn cản kịp thời, tớ biết anh Thần chính là một người đàn ông si tình, cậu không biết rằng tất cả mọi người đều cho rằng cậu đã chết rồi, nhưng chỉ có anh Thần không tin, còn ngây ngốc chờ cậu, ngày ngày cầm chiếc khăn quàng cổ do cậu đan, không ăn không uống, ông xã tớ rất lo lắng anh ấy sẽ vì thế mà sụp đổ. Nhưng giờ thì tốt rồi, Hân Nhi cuối cùng cậu cũng trở lại, trong lòng tớ cũng yên tâm."
San San cũng nói vậy, Cầm Vận cũng nói vậy, nhưng tại sao Thần không nói vậy? Vậy chắc anh ấy không cho rằng như vậy sao?
"Cốc cốc, mẹ ơi..?" Lê Tư Thần mới làm xong một ít chuyện, trở lại vốn tưởng rằng Âu Dương Thần đã có thu hoạch, không ngờ lại thấy Cầm Vận và Hân Nhi, chẳng lẽ ba lại thất bại, Lê Tư Thần than thở, sao ba lại đần như vậy. Chắc mình phải ra tay chuẩn bị thật chu đáo đây.
"Thần... không phải, Tiểu Thần, cô không phải là San San , ừm, việc đó... " Cầm Vận thấy Lê Tư Thần, lời nói có chút không mạch lạc .
"Vận Nhi, đây là con trai tớ, Tiểu Thần."
"Tiểu Thần tới đây. Đây là dì Vận."
Lê Tư Thần trầm ổn bước từng bước về phía trước, hướng về phía Cầm Vận, cúi mình chào hỏi, nói "Dì Vận mạnh khỏe."
Cầm Vận trầm mặc một giây... , hai giây... ba giây... năm giây...
"A. Hân Nhi, đây là con trai cậu sao, hình dáng giống anh thần như đúc, Hân Nhi, cậu nhất định phải đồng ý với tớ, nhất định là thế.."
Hân Nhi......., đang lúc mờ mịt, cô không hiểu Cầm Vận rốt cuộc đang muốn nói cái gì? Ngược lại nét mặt Lê Tư Thần vẫn như cũ, một vẻ mặt lạnh nhạt, không có biến hóa gì rõ rệt.
"Vận Nhi, cậu đừng vội, trước hết mình phải nói rõ ràng đã, cậu muốn tớ đồng ý với cậu cái gì?" Hân Nhi hỏi.
"Đồng ý Tiểu Thần làm con rể của tớ, tớ muốn công chúa bảo bối nhà tớ tìm một vị hôn phu thật tốt, Ân Ân, chính là cậu ta." Cầm Vận vừa nói xong vừa gật đầu, có chủ ý rõ ràng, ừm, đứa con trai này thật khá.
Hân Nhi: ......
Nét mặt Lê Tư Thần cũng tối sầm lại, im lặng nhìn Hân Nhi, người này là bằng hữu của mẹ sao, ngàn vạn lần mong mẹ đừng bán đứng con.
"Cầm Vận, cậu có con rồi à?" Hân Nhi thay đổi chủ đề.
"Đúng vậy, Hân Nhi, tiểu công chúa nhà chúng tớ rất đáng yêu giống như tớ vậy, nhất định rất thích hợp làm con dâu của cậu đấy? Cho nên cậu hãy nhanh chóng đồng ý với tớ đi." Cầm Vận tự hào nói, công chúa bảo bối nhà bọn họ cũng nhân vật được nhiều người yêu thích.
Lê Tư Thần nghĩ, đầu năm rồi, tại sao lại còn sót lại một bà lẻo mép, mồm miệng này đây, đúng là mèo khen mèo dài đuôi.
"Đúng rồi Vận Nhi, Vũ Hạ nhà cậu gần đây thế nào?" Hân Nhi nhanh chóng chuyển đề tài, hướng về phía Lê Tư Thần nháy mắt.
"Chồng tớ à, vẫn khỏe, một tháng trước chúng tớ còn cùng nhau đi nghỉ phép, để tớ nói cho cậu biết......." Trong lúc Cầm Vận đang nói chuyện hăng say thì Lê Tư Thần lập tức len lén chạy ra ngoài, cậu cũng không muốn cứ vô duyên vô cớ bị bán đi như vậy.
Hân Nhi tiếp tục trò chuyện với Cầm Vận, vốn tưởng rằng Cầm Vận sẽ quên mất chuyện con rể, không ngờ cuối cùng Cầm Vận vẫn còn chờ Hân Nhi trả lời câu kia, hai nhà hẹn ở một chỗ để nói chuyện sính lễ, Hân Nhi cảm thấy kinh hãi. Chỉ có thể cười ha hả, đến lúc đó đi gặp nhau một chút thôi. Chiều hôm đó, Âu Dương Thần đang họp cùng với cấp dưới, một người quản lý đang báo cáo kết quả số liệu phân tích trong quý, trong lúc hắn đang thao thao bất tuyệt nói rất hăng say, thì phát hiện người phía dưới đều cười thầm, quay đầu nhìn lại thấy trên màn ảnh có một con Winnie The Pooh khả ái, tức cười hơn nữa chính là âm thanh non nớt phát ra của Winnie the Pooh nói" Con sẽ cho ba một cơ hội nữa, nếu như ba vẫn không thể giải quyết được, thì chúng con sẽ bỏ đi, ba cũng đừng nghĩ đến việc làm ba của chúng con."Sau khi nói xong vẫn còn rất vô sỉ quay đầu lại, lắc lắc cái mông của Winnie the Pooh, mọi người trong phòng họp muốn cười nhưng lại không dám cười. Rất là tức cười, trưởng bộ phận oan uổng nhìn gương mặt Âu Dương Thần lúc này đen lại, thầm than thở nghĩ chắc lần này thật sự xong đời rồi.
Quả thật, Âu Dương Thần lạnh lùng nói " Tan họp."
Trưởng bộ phận đau khổ cầu khẩn, hi vọng Âu Dương Thần có thể cho hắn một cơ hội nữa, nhưng Âu Dương Thần vẫn lặng im không nói, mọi người cho là Âu Dương Thần sẽ đuổi việc hắn, nhưng từ đầu đến cuối Âu Dương Thần vẫn không nói gì, cứ như vậy đi ra khỏi công ty, để lại phía sau lưng một đám người mờ mịt, nhất là quản lý bộ phận nhân sự, người quản lý kia thật sự đoán không ra ý của tổng giám đốc, rối rắm vô cùng... ... vì vậy tạo thành hai phái đối lập, phái thứ nhất cho là tổng giám đốc nhất định thông suốt nên mới xảy ra sai lầm nghiêm trọng như thế, phái còn lại cho là tổng giám đốc chưa thông suốt, nói đúng hơn chắc chắn là không giải quyết được. Lê Tư Thần không biết mình tốt bụng nhắc nhở ba nhanh chóng hành động lại tạo ra một loại quấy nhiễu. Cậu thật sự chỉ là tốt bụng... ... Âu Dương Thần một đường đua xe tới bệnh viện, nhanh chóng đến cửa bệnh viện, nhưng dù làm thế nào đi chăng nữa, Âu Dương Thần cũng không bước qua nổi, nhìn đường phố người đến người đi, qua lại không dứt, Âu Dương Thần lại phát hiện mình không có dũng khí đi xuống, nhớ lại năm năm trước cũng chính trên ngã tư tìm thấy Hân Nhi cứ nói mình không phải là Tuyết Nhi, lúc đó anh chỉ là khiếp sợ, nhưng khi Diệp Phi ra ngoài nói đưa cô ấy đi bệnh viện, nói hắn không yên lòng, thời điểm nhìn bọn họ ôm nhau, anh thật sự nổi giận, nhớ lại cảnh Hân Nhi không yên lòng về hắn, lúc trở về nhìn những món ăn cô chuẩn bị xong, cô sốt lên khiến tim anh vô cùng sợ hãi, cô không thấy được sự khẩn trương của mình, biết tin tức cuối cùng cảnh sát nói cô đã chết nhưng anh không tin, vẫn ôm ý nghĩ cô vẫn còn sống, Âu Dương Thần cười cười tự giễu mình, thì ra cho tới bây giờ anh vẫn chỉ yêu có một người, nhưng anh lại không biết, còn luẩn quẩn với thân phận Tuyết Nhi, chống cự lại tim của mình, Âu Dương Thần có cảm giác mình là người đần độn nhất thế giới, giờ khắc này, Âu Dương Thần cảm giác mình đã có dũng khí để tiến thêm một bước ra ngoài rồi.
Hân Nhi vẫn xem bộ phim 《 chờ em trở về 》 thấy được nỗi tuyệt vọng của Âu Dương Thần sau khi mình bỏ đi, nghe Cầm Vận nói những lời đó, Hân Nhi cũng không còn nhẫn nại được nữa, xem nội tâm độc thoại của vai nam chính, Hân Nhi vẫn bị cảm động, nhìn người đàn ông kia vẫn luôn chủ động, cố chấp tin rằng Hân nhi vẫn còn sống, Hân Nhi bị cảm động rồi, Thần, phim này anh thật sự vì em mà diễn sao? Nếu quả thật là như vậy, như vậy......
Cốc cốc. Nghe tiếng gõ cửa, Hân Nhi cho là Tiểu Thần tới, nhanh chóng tắt TV, tuy nhiên cô không biết đó là Âu Dương Thần.
|
Chương 136: Tiếp theo chương 125 " Tiểu Thần, con hãy yên tâm đi..mẹ... "Hân Nhi xoay đầu lại thấy gương mặt của Âu Dương Thần, mới vừa rồi vẻ mặt của người đàn ông này trong phim truyền hình đau lòng muốn chết, Hân Nhi phát hiện ra mình cũng đau lòng.
" Hân Nhi, anh biết em sẽ không tin lời của anh nói, xác thực năm năm trước lần đầu tiên nhìn thấy em, anh cho là em chính là Tuyết Nhi, hết lòng cưng chìu em, thật ra em và Tuyết Nhi có rất nhiều điểm không giống nhau, nhưng mà anh vẫn yêu, ngay cả chính anh cũng không biết, lúc mới vừa biết em không phải là Tuyết Nhi, anh chỉ là khiếp sợ, nhưng thời điểm nhìn Diệp Phi ôm em, anh tức giận, rất tức giận, lúc đó anh cho là bởi vì em không phải Tuyết Nhi nên anh tức giận, thật ra thì không phải, nhìn em ngã bệnh, anh vẫn rất là lo lắng, nhưng anh cố gắng hạ quyết tâm không muốn quan tâm em nữa, Vũ hạ nói Cầm Vận và em cùng đan khăn quàng cổ, em muốn tặng cho anh đấy. Nhưng anh không thấy chiếc khăn quàng cổ nào, mà trong phòng ăn thấy được Diệp Phi cầm trên tay khăn quàng cổ, anh liền nghĩ đến em... ... về sau gặp lại Diệp Phi, hắn gạt anh nói là từ lúc đầu em cũng biết em không phải Tuyết Nhi, nhưng em cố ý gạt anh, lúc ấy thật sự anh rất hận em, nhưng anh không hận nổi, bởi vì đã yêu quá sâu đậm, ngay cả chính anh cũng không biết, vào lúc tất cả mọi người nói cho anh biết rằng em đã chết, anh kiên quyết không tin, anh biết em nhất định sẽ trở về, nhất định sẽ trở về bên cạnh anh, thời điểm Tuyết Nhi rơi xuống biển, anh chỉ nghĩ tới báo thù, nhưng lúc mọi người nói cho anh biết em đã chết, anh thật sự không thể tin, anh cũng không biết động lực nào khiến anh tin em không chết sau nhiều năm như vậy, giờ lại một lần nữa gặp nhau, em vẫn còn sống, anh mới biết là điều gì chống đỡ ta, chính là trong lòng này, dù có đến chết cũng vẫn yêu em không thay đổi, Hân Nhi... ..em..em có tin tưởng anh không?"
Âu Dương Thần nhìn chằm chằm vào Hân Nhi, đem những lời chưa kịp nói , nói rõ ràng để giải trừ tât cả hiểu lầm, lần này, Âu Dương Thần nghĩ phải thẳng thắn đối mặt, đối mặt với Hân Nhi, đối mặt với tình yêu của bọn họ, đối mặt với những điều chưa kịp giải thích.
Hân Nhi cũng nhìn thẳng Âu Dương Thần, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì? Nói ra thì sao? Thật ra khi xem bộ phim truyền hình kia, thấy lòng nam chính đau đớn, Hân Nhi đã lựa chọn tha thứ, dù sao giấu giếm cũng là lỗi của mình, nhưng khi nhìn Âu Dương Thần như vậy, thật tâm thật ý nói xin lỗi cô, Hân Nhi không biết nên trả lời như thế nào.
" Ai cha, mẹ, mẹ hãy mau tha thứ đi, con cũng đang muốn có ba." Đang lúc Hân Nhi rối rắm, đột nhiên cửa mở ra, tiểu công chúa cất giọng non nớt đáp.
Âu Dương Thần... ,
Hân Nhi... ...
" Tiểu công chúa, sao con tới đây được?" Hân Nhi kinh ngạc hỏi.
" Mẹ, chính là anh trai dẫn con tới, anh nói ba đần quá, đến bây giờ cũng không theo đuổi được mẹ ? Cho nên gọi con đến giúp một tay?"Tiểu công chúa rất kiêu ngạo nói.
Gương mặt Âu Dương Thần mờ mịt nhìn Hân Nhi và tiểu công chúa. Đây là tình huống gì. Tiểu công chúa cũng gọi Hân Nhi là mẹ
Hân Nhi nhìn vẻ mặt mờ mịt của Âu Dương Thần cảm thấy rất tức cười." Tiểu công chúa, ba con không nhận ra con? Tiểu công chúa tự giới thiệu mình một chút."
" Dạ, mẹ. xin chào ba, con tên là Lê Tư Cầm, tất cả mọi người gọi con là tiểu công chúa, năm nay con năm tuổi, chưa kết hôn, con xinh đẹp nhất thế giới, mẹ còn có anh trai thông minh đứng thứ hai Lê Tư Thần 》"
Âu Dương Thần khiếp sợ nhìn nhỏ công chúa, so hai năm trước cô bé cao hơn một cái đầu, nhưng vẫn đáng yêu như thế, giọng nói vẫn ngây thơ như vậy, giống như có móng vuốt của con mèo nhỏ cào vào trong lòng của Âu Dương Thần, Âu Dương Thần không tự chủ được ngồi xổm xuống , nhẹ nhàng ôm tiểu công chúa, thân nhiệt ấm áp của cô bé khiến Âu Dương Thần không dám dùng quá sức, sợ tiểu công chúa mong manh dễ vỡ như mảnh thủy tinh. Trong lòng Âu Dương Thần đang rung động, sau khi Hân Nhi đi, anh chưa bao giờ ngờ tới rằng mình sẽ có đứa con lớn như vậy, có Lê Tư Thần, Âu Dương Thần đã rất thỏa mãn, nhưng Lê Tư Thần rất giống Âu Dương Thần, có lúc Âu Dương Thần còn nghĩ có phụ nữ bên cạnh cũng thật tốt, không nghĩ tới bây giờ lại có thêm một đứa bé, ngoài khiếp sợ, hiện tại Âu Dương Thần thật là vui vẻ. Tất cả giống như là nằm mơ, hạnh phúc như vậy giống như không phải là sự thật.
"Ba, nếu như tiểu công chúa khiến mẹ tha thứ cho ba, vậy ba có thưởng cho tiểu công chúa không?"Tiểu công chúa nghi ngờ hỏi, anh trai nói ba đã làm mẹ tức giận, nếu như mình có thể làm cho mẹ không tức giận nữa thì liệu ba có thưởng cho mình không đây?
" Được, chỉ cần mẹ tha thứ cho ba, tiểu công chúa, tiểu công chúa muốn cái gì ba sẽ cho con tất cả."
" Có thật không?"
" Thật."
" Vậy chúng ta hãy móc ngoéo."Tiểu công chúa đưa tay ra .
" Được, móc ngoéo."Âu Dương Thần cũng đưa tay ra, một lớn một nhỏ quấn quanh hai ngón tay vào nhau.
" Móc ngoéo, không được thay đổi, gạt người là con chó nhỏ. Tốt lắm" Tiểu công chúa nói xong bò đến bên giường.
" Mẹ, mẹ, mẹ mau tha thứ cho ba đi, nhanh đi mẹ, nếu như mẹ tha thứ cho ba, con sẽ đem cho mẹ kẹo que mà con thích nhất, cho mẹ hết toàn bộ, có được hay không."Tiểu công chúa dụ dỗ, đối với cọ bé, kẹo que chính là món ăn hấp dẫn nhất, ngon nhất.
Hân Nhi bất đắc dĩ nhìn tiểu công chúa, Âu Dương Thần nhìn tiểu công chúa quay về phía Hân Nhi làm nũng, trong lòng nhất thời cảm thấy ôn nhu.
" Này tiểu công chúa, mẹ mua cho con rất nhiều kẹo que, chúng ta sẽ không tha thứ cho ba có được hay không?"Hân Nhi nhìn Âu Dương Thần nói.
Âu Dương Thần... ... không ngờ, sự thiện lương, trong sáng của Tiểu Bạch Thỏ đã biến đi đâu mất, hiện tại chỉ thấy Hân Nhi là một con sói xám lớn đầy ranh mãnh.
Âu Dương Thần chỉ có thể hi vọng vào con gái mình, mong là con gái của Âu Dương Thần sẽ không mua chuộc.
Bộ dáng của Tiểu công chúa đang suy tư, Âu Dương Thần lặng yên.
" Tiểu công chúa không được đồng ý với mẹ, ngàn vạn lần không thể được, nếu không em không phải là đệ nhất thiên hạ thông minh, mà so với anh, em sẽ là người đần."Giọng của Lê Tư Thần truyền tới bên tai.
"Không được, mẹ, con không muốn kẹo que, mẹ hãy mau đồng ý đi, có được hay không vậy?" Tiểu công chúa tiếp tục làm nũng.
Lúc này Âu Dương Thần mới thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên vẫn là con gái thông minh của Âu Dương Thần... , ,
" Tiểu công chúa hãy nói cho mẹ nghe, tại sao mẹ phải tha thứ cho ba con?"
"Bởi vì mẹ tha thứ cho ba, thì con sẽ có ba rồi, hơn nữa con chính là đệ nhất thiên hạ thông minh. Anh con cũng rất thông minh, anh trai con nói vậy."Tiểu công chúa quyết định bán đứng Lê Tư Thần.
Ngoài phòng bệnh, Lê Tư Thần mặc niệm, cậu và tiểu công chúa không phải cùng đẳng cấp.
Âu Dương Thần nhất thời cũng hiểu ra, tất cả đều do con trai bảo bối thao túng. Xem ra những lời nói ở đây đã bị tên tiểu tử ranh ma kia theo dõi rồi, nghĩ đến những lời sâu thẳm tận đáy lòng cứ như vậy bị một đứa con trai năm tuổi nghe lén. Âu Dương Thần im lặng, trầm mặc trong một khoảng thời gian.......lạnh lùng nói một câu" Ra ngoài đi, nếu không thì hủy bỏ."
Hân Nhi và tiểu công chúa mờ mịt liếc nhau một cái.
Ba mươi giây sau, Lê Tư Thần thản nhiên tiến vào.
" Tiểu Thần... "
" Anh trai, không phải anh nói chờ em ở bên ngoài sao?"
" Ừm, thật náo nhiệt."Lê Tư Thần làm như không biết chuyện làm bậy kia... không cảm thấy áy náy, ngược lại rất là thản nhiên.
Âu Dương Thần im lặng......., ,
" Anh à, anh hãy nhanh lên một chút, đến giúp em khuyên mẹ?"Tiểu công chúa hô to.
"Tha cho anh ta, các con đều thật tốt, còn mẹ ?"Hân Nhi có chút chua chát nói ra một câu.
"Hãy tha thứ, toàn bộ con người ông ta đều là của mẹ, mẹ không phải là người được lợi lớn nhất sao?" Lê Tư Thần nhàn nhạt toát ra một câu.
Sắc mặt Âu Dương Thần lúc này mới dãn ra một chút. Anh nhìn Lê Tư Thần với ánh mắt tán thưởng, con trai thật tốt.
Hân Nhi sững sờ, nhìn ánh mắt mong đợi của hai đứa bé, biết chúng vẫn cần có một người cha, lúc trước không muốn dính dáng đến Âu Dương Thần là bởi vì cô thật không muốn lại làm thế thân, nhưng bây giờ cái vấn đề này đã giải quyết xong, như vậy mình cần gì phải ở khổ não đây? Chỉ là hình như nhớ ra cái gì đó? Hân Nhi quỷ dị cười một tiếng, đưa tay ra về phía Âu Dương Thần.
Âu Dương Thần đang lúc mờ mịt.
Tiểu công chúa cũng mờ mịt.
Ngay cả Lê Tư Thần lúc này cũng không đoán được Hân Nhi muốn làm gì?
" Lấy ra đi, không phải anh nói nếu em tha thứ cho anh thì cái gì cũng là của em hết sao, anh hãy đưa hết toàn bộ con người anh và tài sản của anh cho em. Em cũng muốn chia phần, còn anh thì hãy làm theo ý của bọn chúng đi." Lúc Hân Nhi nói lời này, cô cảm thấy rất phấn khích, một loại khí phách, rất có mùi vị chủ nhà.
Âu Dương Thần sửng sốt một giây; hai giây... , ngay sau đó kịp phản ứng, phóng tới ôm Hân Nhi" Bà xã, em thật sự nguyện ý tha thứ cho anh sao?"Âu Dương Thần quả thật không thể tự chủ, hôm nay thật sự vui mừng.
" Hãy đưa ra thì mới tính."Hân Nhi buồn cười nói.
" Được, chỉ cần em đồng ý, tất cả tài sản của anh đều là của em."Âu Dương Thần nói, ánh mắt thâm tình nhìn Hân Nhi vừa định hôn, liền bị Hân Nhi đẩy ra. Anh không thấy còn có hai đứa trẻ ở đây sao?
" Ba, mẹ tha thứ rồi, vậy ba hãy đưa phần thưởng của chúng con đây?"Tiểu công chúa mong đợi hỏi. Đôi mắt ti hí lóe sáng.
" Tiểu công chúa, hiện tại tất cả mọi thứ của ba đều giao cho mẹ, cho nên phần thuởng của con cũng ở chỗ của mẹ, bây giờ là mẹ quản lý, mẹ quyết định không cho các con phần thưởng." Hân Nhi có chút đáng tiếc nói.
" a... ... "Tiểu công chúa thất vọng kêu rên, bộ mặt khao khát nhìn Âu Dương Thần, Âu Dương Thần bất đắc dĩ nhún nhún vai. Trời đất bao la, bà xã lớn nhất.
Lê Tư Thần ngược lại không có phản ứng gì, dù thế nào đi nữa phần thưởng của cậu là một năm hiệp ước vũ khí, những thứ này mẹ sẽ không biết, Lê Tư Thần cảm thấy cậu thật thông minh. Chỉ còn lại tiểu công chúa, đứng ở đó quệt miệng, gương mặt tức giận vì bị ức hiếp... , ,
|
Chương 137: Chương 126.1: Lăng Phỉ Tuyết xuất hiện Cha, mẹ nói muốn ăn dưa trộn, con muốn ăn dứa, cộng thêm salad cám ơn. Một thân hình mập mạp ở đứng ở bên trong phòng bếp chớp đôi mắt to nói với Âu Dương Thần. Ra lệnh giống như nữ vương.
"Ừ, được, bảo bối." Âu Dương Thần vui vẻ đáp lại, mặc dù cả ngày đều ở phòng bếp bận rộn, nhưng một chút oán trách cũng không có, mà là thật sự cảm thấy rất hạnh phúc, đã vô số lần ảo tưởng khi gặp Hân Nhi một lần nữa, có thể có cuộc sống hạnh phúc trong ngôi nhà ở nơi này, sinh con dưỡng cái, đó chính là điều hạnh phúc nhất, còn nhớ rõ ban đầu Vũ Hạ cũng đã nói, đứa trẻ lúc nhỏ rất là ồn ào, có lúc nửa đêm vẫn còn ồn ào, khiến Cầm Vận và Vũ Hạ cũng không có cách nào nghỉ ngơi tốt, trước kia Âu Dương Thần cũng nghĩ tới cái vấn đề này, nhưng là cũng không có quá lo lắng, hôm nay, đứa bé cũng lớn như vậy, Tiểu Thần lại là thiên tài điển hình, mà tiểu công chúa lại thông minh đáng yêu, Âu Dương Thần cảm thấy không còn có chuyện gì có thể làm người ta cảm thấy hạnh phúc hơn chuyện này, cho nên, toàn tâm toàn ý chăm sóc cuộc sống của mẹ con bọn họ, gần như là cầu gì được nấy, đường đường tổng giám đốc Âu thị đêm chủ Ám Dạ, cứ như vậy đổi thân là người đàn ông tốt trong nhà, trong biệt thự cũng không phải không có người giúp việc, nhưng những người giúp việc kia chỉ phụ trách làm một chút quét dọn vệ sinh , Hân Nhi thích thức ăn Âu Dương Thần làm, Âu Dương Thần tự nhiên vui lòng đều tự thân tự lực.
Sau khi Tiểu công chúa đi ra, Lê Tư Thần cũng vào bên trong phòng bếp......
"Cha, mẹ hiện tại cũng đã về nhà, như vậy hiệp nghị ban đầu của chúng ta thì sao đây?"
"Tiểu Thần, con biết, bây giờ là mẹ con là chủ nhà." Nét mặt Âu Dương Thần như vô tội, nhưng mà, Lê Tư Thần vẫn nhìn thấu, kia là đang che giấu hài hước.
"Cha, người thong minh không nói chuyện thừa. Cha muốn như thế nào?" Nghĩ lấy cớ kia để lừa cậu, cái gì gọi là mẹ là chủ nhà, lại không nói chuyện Ám Dạ mẹ nhất định không biết, đã nói phần thưởng của tiểu công chúa, còn không phải là tặng khu vui chơi lớn nhất thành phố A cho nó, bây giờ đang ở nơi này lại nói vấn đề chủ nhà gì chứ, Lê Tư Thần có thể khẳng định chuyện kia cha thực sự sẽ chỉ vờ ngớ ngẩn ở trước mặt mẹ, đối với người khác đây chính là rất tinh minh, bao gồm cả con trai ở trước mặt này, nhất định là có mục đích.
"Tiểu Thần, Ám Dạ cũng là cần chủ nhân, con cũng biết cùng mẹ con tách ra nhiều năm như vậy, cha thật sự vô cùng hy vọng có thể sớm một chút ở chung với mẹ con.."
"Lúc nào thì?" Lê Tư Thần nói thẳng vào chủ đề.
"Cha biết rõ sắp tới con muốn đi tham gia huấn luyện tổ chức khủng bố số một kia, cha và mẹ con có thể sắp xếp cho con đi học tập, chỉ là học xong trở lại con phải nhận lấy Ám Dạ." Âu Dương Thần cũng bắt đầu nghiêm mặt nói. Đứa con trai này của mình, xuất sắc như thế, là người thích hợp nhất nối nghiệp Ám Dạ... , chủ nhân Ám Dạ phải là Lê Tư Thần, nhưng Âu Dương Thần nghĩ tới nếu như có tổ chức khủng bố số một giúp anh bồi dưỡng người nối nghiệp, như vậy cái này nhất định là một lựa chọn không sai.
Lê Tư Thần hung hăng liếc nhìn Âu Dương Thần, rất muốn chửi một câu:"Lão hồ ly." Quả nhiên gừng càng già càng cay.
"Cha, cha không cảm thấy nhà của chúng ta đứa bé có quá ít sao, xem ra cha và mẹ còn cố gắng nhiều hơn nha. Như vậy Ám Dạ và Âu thị đều có người nhận lấy đấy." Đột nhiên Lê Tư Thần cười híp mắt hỏi ngược lại, mặc dù rõ ràng chính là cùng một khuôn mặt, nhưng Âu Dương Thần cảm thấy ở trên người Lê Tư Thần có một loại cảm giác âm trầm, đối với đứa con trai này, Âu Dương Thần cũng không thể không cẩn thận đối đãi, đứa bé quá thông minh, không cẩn thận sẽ lên mặt với anh, nhưng Âu Dương Thần cũng may mắn đứa bé ưu tú như vậy lại là con của Âu Dương Thần anh, nếu như là một kẻ địch, Âu Dương Thần còn cảm thấy chờ cậu trưởng thành còn nhất định có thể đối phó đấy.
"Con trai, con cũng biết đứa bé nhà chúng ta thật quá ít, nhưng con cũng phải cho chúng ta thời gian phải không, cho nên để em trai sớm một chút ra đời để gúp con không cần khổ cực như vậy, bây giờ rất nhiều khổ cực đi, như vậy cha mới có thể nỗ lực tạo người hơn." Âu DươngThần nói lời này mặt không đỏ tim không đập, tóm lại chỉ một ý tứ Lê Tư Thần phải nhanh lên một chút tiếp nhận công ty và Ám Dạ, để cho bọn họ nhanh có cơ hội hưởng thụ tốt thế giới hai người.
Lê Tư Thần im lặng.......hiện tại cũng không thấy cha không có cố gắng tạo người, mẹ không phải ngủ thẳng đến buổi trưa mới dậy sao? Thôi, thôi, Lê Tư Thần nghĩ tới những thứ này một ngày nào đó cũng là cái thúng trên người cậu. Cũng sẽ không nói gì, hơn nữa những năm này mẹ khổ tâm Lê Tư Thần vẫn nhìn trong mắt, tự nhiên cũng hi vọng mẹ và cha có thể chung sống, chỉ là, cậu đang muốn xác định mẹ thật sự loại bỏ những chướng ngại tâm lý kia mới có thể rời đi. Lê Tư Thần chỉ là hừ lạnh Âu Dương Thần một tiếng, đừng tưởng rằng cha bây giờ hạnh phúc. Khảo nghiệm chân chính còn chưa bắt đầu đâu? Chờ qua cửa này rồi hãy nói. Lê Tư Thần âm thầm nghĩ đến, đừng làm cho bọn họ thất vọng.
"Tiểu Thần tới đây, ăn chút trái cây đi." Hân Nhi thấy Lê Tư Thần dịu dàng kêu lên.
"Mẹ... "
"Anh trai, anh và cha nói nhỏ cái gì vậy, có phải cha cũng cho anh phần thưởng hay không." Tiểu công chúa tò mò hỏi, nghĩ đến mình về sau cũng có thể đến sân chơi này chơi, còn có thể mang rất nhiều bạn nhỏ cùng đi, tiểu công chúa đã cảm thấy rất vui vẻ.
"Ừ" Lê Tư Thần nhàn nhạt ừ một tiếng.
"Quà tặng gì vậy? Anh trai, có phải kẹo que hay không... " Tiểu công chúa đầy mong đợi hỏi, đối với tiểu công chúa mà nói, nếu như Lê Tư Thần có rất nhiều kẹo que, như vậy nhất định là cho mình.
"Không phải... ..mẹ, chúng ta khi nào thì trở về nước Pháp?" Lê Tư Thần hỏi.
"Trở về nước Pháp, Tiểu Thần, con không phải thích nơi này sao?" Hân Nhi tò mò hỏi, cho tới nay, quan hệ của Tiểu Thần và Âu Dương Thần đều rất tốt, Hân Nhi vẫn cảm thấy hai đứa bé đều rất thích nơi này, nhưng là bây giờ Lê Tư Thần đột nhiên nói trở về nước Pháp, điều này cũng làm cho Hân Nhi rất là khó hiểu.
"Không phải, mẹ, con thích nơi này, nhưng ông ngoại và bà ngoại ở nơi đó, cho nên... , " Lê Tư Thần không có tiếp tục nói hết.
Đúng vậy. Qua lời Lê Tư Thần nhắc nhở, Hân Nhi lúc này mới nhớ tới, Lê Thắng cùng Vãn Tình vẫn còn ở nước Pháp, còn chưa có xuất viện lúc ấy vẫn muốn có thể về nước Pháp sớm một chút, thế nhưng hai ngày xuất viện lại hình như quên mất chuyện này, Hân Nhi không khỏi cảm thấy rất áy náy, Tiểu Thần đều nghĩ đến chuyện này vậy mà mình lại không có nghĩ đến, hai ngày trước khi Vãn Tình gọi điện thoại, Vãn Tình còn bảo Hân Nhi ở chỗ này an tâm dưỡng bệnh, không cần trở về gấp như vậy, Hân Nhi biết Vãn Tình là bởi vì mình và Âu Dương Thần mới hợp lại, điều Vãn Tình và Lê Thắng quan tâm nhất chính là là vấn đề tình cảm của mình, đoán chừng là Lê Cận mang chuyện hiểu lầm giữa mình và Âu Dương Thần nói cho hai người, hai người đều hy vọng con gái hạnh phúc, nên chuyện của công ty cũng không cần Hân Nhi không quan tâm nữa, Hân Nhi lập tức rất nhàn rỗi.
"Hai ngày nữa trở về đi, tháng sau mẹ còn có một thiết kế muốn mở, cũng có thể đi trước chuẩn bị một chút, Tiểu Thần, tiểu công chúa, ngày mai mang bọn con đi nhà ông bà nội có được hay không?" Hân Nhi cũng nghĩ đến Trình Tâm, vẫn quan tâm mình ư, hơn nữa nhất định cũng rất muốn trông thấy hai đứa bé thôi.
"Được, được? Mẹ, bà nội là cha mẹ có phải hay không ạ? Con thấy bà nội và ông nội." Tiểu công chúa vỗ tay trầm trồ khen ngợi, hiển nhiên đối với bà nội và ông nội cũng là rất tò mò, hơn nữa tiểu công chúa chính là tự quen thuộc, hiểu rõ tới chỗ nào cũng có thể được hoan nghênh.
"Tiểu Thần thì sao?"
"Được ạ." Lê Tư Thần đối với Trình Tâm và Âu Dương Thiên ngược lại không có nhiệt tình quá lớn, trên thực tế đối với bọn họ Lê Tư Thần cũng không hiểu rõ, ban đầu lúc điều tra chỉ là điều tra qua. Cũng không có xâm nhập điều tra, chỉ biết là ban đầu Trình Tâm đối với Hân Nhi rất tốt.
"Ừ, vậy chúng ta thương lượng với cha con một chút thôi."
"Mẹ, không cần thương lượng, chỉ cần là chuyện mẹ muốn làm cha đều giơ hai tay tán thành." Tiểu công chúa ở bên cạnh nói, mặc dù tiểu công chúa mới đến mấy ngày, nhưng biết Âu Dương Thần rất cưng chiều Hân Nhi, trên căn bản Hân Nhi muốn làm cái gì muốn nói cái gì Âu Dương Thần sẽ làm tất cả. Không có bất kỳ dị nghị, trừ một điều, đó chính là mẹ không muốn ngủ cùng cha, nhưng cha nhất định là không đồng ý.
"Chuyện gì muốn anh giơ hai tay tán thành?" Âu DươngThần đã làm xong thức ăn đi ra ngoài, còn mang tạp dề Winnie the Pooh đáng yêu, ngồi xuống Hân Nhi bên cạnh, đây chính là của chúng ta tiểu công chúa tự mình làm Âu Dương Thần chọn. Ban đầu Âu Dương Thần thấy như vậy đồ án không khỏi sắc mặt đen một chút, nhưng con gái bảo bối thích, người làm cha này dĩ nhiên là muốn thỏa mãn tâm nguyện của con gái, vì vậy tiểu công chúa hạnh phúc, nhưng Âu Dương Thần đau khổ rồi, nhất là thấy vẻ mặt ghét bỏ của Lê Tư Thần. Giống như đang nói cha cha thật làm mất mặt đàn ông, cũng đã lớn tuổi còn làm bộ đáng yêu.
"Đang nói ngày mai mang theo đứa bé đi thăm cha mẹ anh một chút?" Hân Nhi nói.
"Bà xã, cái gì gọi là ba mẹ anh, là của chúng ta, em cũng đừng có quên, chúng ta đã nhận giấy đăng ký kết hôn , một trăm năm, em muốn trốn cũng trốn không thoát." Âu Dương Thần tự hào nói. Một bộ anh có giấy chứng nhận em trốn không thoát đâu.
"Cái gì gọi là giấy đăng ký kết hôn của chúng ta, nếu như mà em nhớ không lầm, phía trên kia rõ ràng là Âu Dương Thần và Lăng Phỉ Tuyết . Xin lỗi, em tên là Lê Hân Nhi." Hân Nhi không khách khí nói. Trên mặt dường như không nhìn ra cảm xúc gì.
Sắc mặt Âu Dương Thần cứng đờ, thiếu chút nữa đã quên chuyện này rồi, trong lòng âm thầm tính toán, mà Lê Tư Thần nghe được Hân Nhi nói câu nói này cũng biết Hân Nhi quả nhiên vẫn là để ý, xem ra cũng muốn nắm chặt hành động. Chỉ có tiểu công chúa ngồi ở đó mắt to chuyển động giống như đang nghĩ chuyện gì rất quan trọng.
"Mẹ, cha và người khác kết hôn, vậy mẹ có phải là tiểu tam hay không... ... " Tiểu công chúa đột nhiên giống như cho ra một kết luận rất quan trọng, chỉ là lời này làm cho sắc mặt những người ở đây đều tối sầm. Quả nhiên bị phim truyền hình đầu độc.
Nhưng tiểu công chúa dường như còn không bỏ qua tiếp tục nói thêm một câu khác làm cho những người ở đây sắc mặt càng đen hơn"Vậy con và anh trai không phải con riêng sao?" Sau đó tiểu công chúa hình như cũng bị kết luận của mình làm cho sợ hết hồn, trong mắt đầy nước mắt nói "Mẹ, con không muốn làm con riêng đâu? Mẹ cũng không cần làm tiểu tam có được hay không, làm tiểu tam sẽ bị người mắng, sẽ bị người đánh, ô ô.." Tiểu công chúa đột nhiên khóc rất thương tâm.
"Được rồi, bảo bối không khóc nha, mẹ không làm tiểu tam, bảo bối không phải con riêng, bảo bối là tiểu công chúa thông minh đáng yêu nhất toàn thiên hạ." Hân Nhi cũng bị tiểu công chúa khóc dọa sợ, lập tức đi ôm lấy tiểu công chúa an ủi. Mà Âu Dương Thần lại thoáng đau đớn, nhiều năm như vậy, hai đứa bé nhất định bị rất nhiều uất ức, Âu Dương Thần âm thầm nghĩ đến, nhất định phải nắm chặt nghĩ biện pháp làm chuyện kia mới đúng.
"Có thật không? Tiểu công chúa là người được yêu thích nhất sao?"
"Đúng, đúng, tiểu công chúa vẫn luôn được yêu thích ."
"Vậy cha có phải khác kết hôn cùng người khác hay không?" Tiểu công chúa xoa xoa nước mắt, nhìn Hân Nhi hỏi.
"Không có, không có, cha là kết hôn cùng mẹ, không có cùng người khác." Hân Nhi an ủi, nhẹ nhàng ôm tiểu công chúa, so sánh với Lê Tư Thần, tiểu công chúa vẫn tương đối yếu ớt và đơn thuần, người nhà họ Lê vẫn luôn bảo vệ tiểu công chúa thật tốt, mà từ nhỏ Lê Tư Thần đã trầm ổn thậm chí thông minh hơn tiểu công chúa, sớm hiểu chuyện hơn, nhưng mà ở trong mắt của Hân Nhi dù sao đều là đứa bé, rất dễ dàng bị thương. Hân Nhi cũng lo lắng nhìn Lê Tư Thần, nhưng vẻ mặt Lê Tư Thần cũng không biểu hiện gì, thật ra thì đây cũng là Hân Nhi quá lo lắng, đối với Lê Tư Thần mà nói cậu thật vẫn sẽ không đau lòng vì chuyện này, bởi vì rất nhiều chuyện cậu đều biết cũng đều hiểu, chuyện năm năm trước từng ly từng tý cậu đã sớm điều tra rõ ràng.
|
Chương 138: Chương 126.2: Lăng Phỉ Tuyết xuất hiện "Vậy thì tốt, vậy tiểu công chúa vẫn có cha có mẹ phải không." Tiểu công chúa không thể không hỏi rõ ràng.
"Đúng , tiểu công chúa có cha cũng có mẹ."
"Yên tâm đi, tiểu công chúa, về sau, cha và mẹ cũng sẽ vẫn ở cùng với tiểu công chúa của chúng ta." Âu Dương Thần cũng tới bên cạnh Hân Nhi cùng ôm tiểu công chúa.
"Ừ, còn có anh trai còn có ông ngoại & bà ngoại, cậu nữa, còn có ông nội, bà nội." Cuối cùng tiểu công chúa cũng cười rộ lên rồi. Nhưng tảng đá trong lòng của Âu Dương Thần cũng không có để xuống. Mà rơi vào trầm tư sâu hơn... ... "Ông xã, anh nói xem Tiểu Thần thích ăn cái gì? Ngộ nhỡ chúng ta chuẩn bị nó không thích làm thế nào? Còn có Hân Nhi, cũng không biết khẩu vị có thay đổi không, cũng năm năm không gặp, lại bị thương, không được, em phải thêm một món ăn nữa cho nó bồi bổ." Trình Tâm và Âu Dương Thiên lẩm bẩm, kể từ khi Âu Dương Thần nói cho Trình Tâm buổi tối Hân Nhi muốn đi qua thăm bọn họ, hai vợ chồng nhất là Trình Tâm rất kích động, cùng Âu Dương Thiên thảo luận làm món ăn gì, đồ ngọt gì.... Cực kỳ vui mừng.
"Bà xã, em làm tiểu Thần nhất định sẽ thích, bọn họ xem dáng vẻ này của em đã biết."
"Cũng đúng nha? Vậy em đi xem một lần nữa, anh ở đây chờ, nhìn thời gian cũng sắp tới rồi." Trình Tâm dặn dò.
"A, a." "Mẹ, đây chính là nhà của ông nội sao? Thật to nha thật là xinh đẹp, xinh đẹp giống tòa thành của chúng ta vậy." Tiểu công chúa ở trên xe tò mò nhìn chằm chằm ngoài cửa xe nói.
"Ừ, rất đẹp, tiểu công chúa thích không?"
"Thích, cha, con có thể ở ở chỗ này không ạ."
"Có thể. Tiểu công chúa của chúng ta thích nghỉ ngơi ở đâu cũng có thể."
"Quá tuyệt vời, thật tốt, ai nha, anh trai, làm sao anh lại chơi nữa vậy, cũng sắp đến nhà ông nội rồi đó? Sau đó sẽ cười với ông nội bà nội, như vậy mới có kẹo ăn biết không?" Tiểu công chúa nói với Lê Tư Thần.
"Anh không ăn." Lê Tư Thần không ngẩng đầu nói.
"Ai nha, làm sao anh đần như vậy? Anh không thích ăn không phải có thể mang cho em ăn sao? Tóm lại mặt anh phải mỉm cười như vậy mới ngoan ngoãn."
Lê Tư Thần......., hết sức chuyên chú phát ra tin tức trên tay."Chuẩn bị hành động"
Nhìn trên màn ảnh lóe lên nhận được hai chữ thì Lê Tư Thần nở một nụ cười yếu ớt.
Mà tiểu công chúa lại nghĩ là; Lê Tư Thần là nghe lời mình nói thật sự học mỉm cười. Vẫn còn rất tự hào nói phải thế nào mới ngoan. Đến cửa lớn nhà họ Âu, còn là một đám người giúp việc huấn luyện nghiêm chỉnh ở đó nghênh đón, Hân Nhi nhìn có mấy gương mặt quen thuộc, vẫn ôn hòa như cũ gật đầu. Nói thật đây là lần thứ hai tới Hân Nhi nhà họ Âu, trước kia cũng tới qua một lần, Âu Dương Thiên và Trình Tâm cũng rất ít ở nhà, quanh năm suốt tháng đều là ở nước ngoài du lịch. Rất ít khi ở nhà.
"ChàoThiếu gia, thiếu phu nhân, tiểu thiếu gia... " Tất cả mọi người hướng về phía bọn họ cúi chào, nhưng khi nhìn đến tiểu công chúa bọn họ cũng có chút sững sờ, bởi vì Trình Tâm chỉ nói có một tiểu thiếu gia, nhưng đột nhiên hiện ra một bạn nhỏ đáng yêu khác cũng làm cho mọi người có chút ứng phó không kịp.
"Tiểu công chúa." Âu Dương Thần trầm giọng nói.
"Dạ, chào Tiểu công chúa."
"Ừ." Âu Dương Thần nắm cả Hân Nhi, tiểu công chúa và Lê Tư Thần theo sau đi đi vào."Hân Nhi, con đã đến rồi, nhanh lên một chút để mẹ xem một chút, đứa bé, chịu khổ, cũng năm năm rồi... cũng gầy đi" Trình Tâm nói này hốc mắt cũng có chút đỏ.
"Mẹ... , " Hân Nhi cũng ôm Trình Tâm, cảm thụ ấm áp từ bà mang cho mình.
"Cha, mẹ. " Âu Dương Thần cũng chào hỏi.
"Tới rồi."
"Tiểu Thần, tiểu công chúa mau lại đây gọi ông nội bà nội." Hân Nhi gọi hai người phía sau lưng Âu Dương Thần.
"Ông nội, bà nội khỏe." Lê Tư Thần và tiểu công chúa đều hướng về phía Âu Dương Thiên và Trình tâm chào hỏi, lễ phép thỏa đáng, đúng chuẩn của các cô, cậu xã hội thượng lưu. Nhà họ Lê cũng là danh môn, hơn nữa chú trọng bồi dưỡng hai đứa bé, cho nên hai người vô luận đi đến nơi nào lễ nghi đều là rất đúng mực .
"Này... đây là chuyện gì xảy ra?" Trình Tâm và Âu Dương Thần mờ mịt liếc nhau một cái, thế nào có hai đứa bé.
"Mẹ, Hân Nhi sinh long phượng thai." Âu Dương Thần lúc này mới nhớ tới không có nói cho Trình Tâm chuyện long phượng thai, cũng khó trách Trình Tâm sẽ kinh ngạc, nhớ ngày đó Âu Dương Thần cũng rất là kinh ngạc, .
"Long... long phượng thai..trời ạ" Trình Tâm cũng bị kinh sợ, thận trọng ngồi chồm hổm xuống, nhìn hai người giống như là kim đồng ngọc nữ từ trong tranh đi ra, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
"Bà nội, bà khỏe chứ bà rất trẻ tuổi nha, con có thể gọi là bà nội xinh đẹp không." Giọng nói non nớt của tiểu công chúa truyền đến.
"Ơ, Hân Nhi, con sinh ra bảo bối gì nha, tiểu tử này miệng thế nào ngọt như vậy, mẹ thật sự rất thích rồi." Trình Tâm nghe được tiểu công chúa nói, quả nhiên mở cờ trong bụng rồi, phụ nữ thích nhất là có người khen, hơn nữa còn là đứa bé, đều nói đứa bé đều là ngây thơ, kỳ thật đối với Trình tâm năm mươi tuổi tuổi thọ mà nói thật là rất trẻ tuổi , nhìn qua cùng hơn ba mươi tuổi không có gì khác biệt quá lớn, chỉ có thể nói bà bảo dưỡng thật rất tốt.
"Bảo bối, nói cho bà nội xinh đẹp, con tên là gì?"
"Con tên là Lê Tư Cầm, bà nội xinh đẹp, tất cả mọi người gọi con là tiểu công chúa nha." Tiểu công chúa non nớt nói.
"Ừ, ừ, tiểu công chúa thật biết nghe lời, thật biết nghe lời ... .." nhìn tiểu công chúa đáng yêu như vậy, trong lòng Trình Tâm tính toán, vẫn muốn có một con gái đáng yêu, thật sự bây giờ có, hơn nữa tiểu công chúa miệng ngọt như vậy, ngày đó nhất định phải mang tiểu công chúa đi uống trà cùng Thẩm Nhu, hiện tạiTrình Tâm hận không thong báo cho thiên hạ niềm vui to lớn này.
"Đay là Tiểu Thần sao." Ánh mắt Trình Tâm cuối cùng cũng chuyển sang Lê Tư Thần bên cạnh, đứa bé này có năm phần giống Âu Dương Thần dĩ nhiên là dễ nhận biết nhất.
"Bà nội bà khỏe chứ, con là Lê Tư Thần." Lê Tư Thần hơi hành lễ, miệng không có ngọt tiểu công chúa, nhưng cũng là khiến người yêu thích, nhất là Âu Dương Thiên rất yêu thích, Lê Tư Thần vừa tiến đến Âu Dương Thiên liền chú ý tới đứa bé này hơi thở trên người cũng không tầm thường, là đứa bé rất trầm ổn, đoán chừng về sau so với Âu Dương Thần có thể càng thêm xuất sắc, đây chính là suy nghĩ của Âu Dương Thiên.
"Ngoan, ngoan, bảo bối, có đói bụng không, bà nội chuẩn bị cho các con rất nhiều ăn ngon, chúng ta đi ăn có được hay không." Trình Tâm tận lực để cho giọng nói mình càng thêm hiền lành, được rồi, thật ra thì bà chỉ sinh một đứa con trai là Âu Dương Thần, hơn nữa từ nhỏ Âu Dương Thần trưởng thành sớm, hôm nay làm bà nội, thật đúng là không hiểu làm như thế nào để lấy lòng cháu trai.
"Được ạ." Tiểu công chúa hoan hô, như Lê Tư Thần nói tiểu công chúa chính là mười phần tham ăn, cho cô một tỷ Dollar còn không bằng cho cô một cây kẹo que càng hiệu quả hơn."Hân Nhi, những năm nay con đều ở nơi nào?" Trình Tâm lo lắng hỏi, cảm giác Hân Nhi một mình còn nuôi dưỡng hai đứa bé nhất định rất không dễ dàng.
"Mẹ, không cần lo lắng, mấy năm này con đều ở nước Pháp, trôi qua tốt vô cùng." Hân Nhi dĩ nhiên là biết Trình Tâm lo lắng cái gì.
"Đúng vậy, bà nội xinh đẹp, chúng ta ở trong tòa thành ở nước Pháp, còn có ông bà ngoại đều rất thương mẹ nha." Tiểu công chúa cũng nói.
"Tòa thành... , "
"Là như vậy, mẹ, con từ nhỏ là bị lừa bán đến cô nhi viện, sau lại cha mẹ tìm được con, cho nên dẫn con trở về nước Pháp, ở hiện trường tai nạn xe cộ ngày đó cũng là anh trai con Lê Cận đã cứu con, cho nên nhiều năm như vậy con luôn ở cùng một chỗ với anh."
"Lê Lận... , tập đoàn Long Thắng sao?" Âu Dương Thiên trầm giọng hỏi.
"Đúng, cha, cha có biết không?"
"Ông xã, anh biết à?"
"Hai mươi lăm năm trước cũng là ở thành phố A, khi đó có thể nói là chạy song song với Âu thị, nhưng sau lại giống như bởi vì nguyên nhân gì toàn bộ di dân đi hết."
"Đúng vậy. Cha con nói là bởi vì con mất tích, mẹ sinh bệnh nặng cho nên muốn rời khỏi nơi thương tâm này, cho nên liền di dân." Hân Nhi cũng nghĩ đến lời Lê Thắn nói ban đầu.
"Thần nhi, hiện tại Hân Nhi thật vất vả trở lại, con phải đối tốt với nó, nếu không......."
"Nếu không bà nội xinh đẹp bà không cần cho cha ăn kẹo nha." Tiểu công chúa cười nói.
"Ừ, đúng, tiểu công chúa ngoan nhất."
"Mẹ, mẹ hãy yên tâm đi, con nhất định sẽ chăm sóc Hân Nhi thật tốt." Âu Dương Thần nghiêm túc nói, dù Trình Tâm không nói lời này anh cũng sẽ làm, có một số việc thật mất đi một lần, lại thật sự sợ, lần này, Âu Dương Thần sẽ không bao giờ để mất Hân Nhi nữa. Dưới bàn cơm, mười ngón tay nắm chặt......., ,
"Mẹ, con thích vườn hoa nhà bà nội , thật là xinh đẹp. Con có thể đi nữa không "
"Có thể, bà nội nhất định sẽ thích tiểu công chúa." Hân Nhi quay đầu lại cười nói với tiểu công chúa.
"Tất nhiên, tiểu công chúa vô địch vũ trụ, đúng không, anh trai."
Lê Tư Thần: ... ...
Âu Dương Thần nhìn trong kính chiếu hậu hai dứa trẻ đáng yêu và người bên cạnh, không khỏi nhếch mép lên, thật rất hạnh phúc... ,
Nhưng khi đến cửa biệt thự, đột nhiên nhìn thấy có bóng người ở bên đường, Âu Dương Thần dừng ngay, vừa định nổi giận, nhưng khi thấy rõ ràng mặt mũi của người đó thì nhất thời xanh mặt, trong miệng nỉ non: "Tuyết Nhi... , " ngồi bên ghế phụ nên Hân Nhi nghe được cái tên này nhìn mặt cô gái bên ven đường đó lập tức như chết lặng, đầu óc chỉ thoáng qua ba chữ: "Lăng Phỉ Tuyết... .."Cha, mẹ nói muốn ăn dưa trộn, con muốn ăn dứa, cộng thêm salad cám ơn. Một thân hình mập mạp ở đứng ở bên trong phòng bếp chớp đôi mắt to nói với Âu Dương Thần. Ra lệnh giống như nữ vương.
"Ừ, được, bảo bối." Âu Dương Thần vui vẻ đáp lại, mặc dù cả ngày đều ở phòng bếp bận rộn, nhưng một chút oán trách cũng không có, mà là thật sự cảm thấy rất hạnh phúc, đã vô số lần ảo tưởng khi gặp Hân Nhi một lần nữa, có thể có cuộc sống hạnh phúc trong ngôi nhà ở nơi này, sinh con dưỡng cái, đó chính là điều hạnh phúc nhất, còn nhớ rõ ban đầu Vũ Hạ cũng đã nói, đứa trẻ lúc nhỏ rất là ồn ào, có lúc nửa đêm vẫn còn ồn ào, khiến Cầm Vận và Vũ Hạ cũng không có cách nào nghỉ ngơi tốt, trước kia Âu Dương Thần cũng nghĩ tới cái vấn đề này, nhưng là cũng không có quá lo lắng, hôm nay, đứa bé cũng lớn như vậy, Tiểu Thần lại là thiên tài điển hình, mà tiểu công chúa lại thông minh đáng yêu, Âu Dương Thần cảm thấy không còn có chuyện gì có thể làm người ta cảm thấy hạnh phúc hơn chuyện này, cho nên, toàn tâm toàn ý chăm sóc cuộc sống của mẹ con bọn họ, gần như là cầu gì được nấy, đường đường tổng giám đốc Âu thị đêm chủ Ám Dạ, cứ như vậy đổi thân là người đàn ông tốt trong nhà, trong biệt thự cũng không phải không có người giúp việc, nhưng những người giúp việc kia chỉ phụ trách làm một chút quét dọn vệ sinh , Hân Nhi thích thức ăn Âu Dương Thần làm, Âu Dương Thần tự nhiên vui lòng đều tự thân tự lực.
Sau khi Tiểu công chúa đi ra, Lê Tư Thần cũng vào bên trong phòng bếp......
"Cha, mẹ hiện tại cũng đã về nhà, như vậy hiệp nghị ban đầu của chúng ta thì sao đây?"
"Tiểu Thần, con biết, bây giờ là mẹ con là chủ nhà." Nét mặt Âu Dương Thần như vô tội, nhưng mà, Lê Tư Thần vẫn nhìn thấu, kia là đang che giấu hài hước.
"Cha, người thong minh không nói chuyện thừa. Cha muốn như thế nào?" Nghĩ lấy cớ kia để lừa cậu, cái gì gọi là mẹ là chủ nhà, lại không nói chuyện Ám Dạ mẹ nhất định không biết, đã nói phần thưởng của tiểu công chúa, còn không phải là tặng khu vui chơi lớn nhất thành phố A cho nó, bây giờ đang ở nơi này lại nói vấn đề chủ nhà gì chứ, Lê Tư Thần có thể khẳng định chuyện kia cha thực sự sẽ chỉ vờ ngớ ngẩn ở trước mặt mẹ, đối với người khác đây chính là rất tinh minh, bao gồm cả con trai ở trước mặt này, nhất định là có mục đích.
"Tiểu Thần, Ám Dạ cũng là cần chủ nhân, con cũng biết cùng mẹ con tách ra nhiều năm như vậy, cha thật sự vô cùng hy vọng có thể sớm một chút ở chung với mẹ con.."
"Lúc nào thì?" Lê Tư Thần nói thẳng vào chủ đề.
"Cha biết rõ sắp tới con muốn đi tham gia huấn luyện tổ chức khủng bố số một kia, cha và mẹ con có thể sắp xếp cho con đi học tập, chỉ là học xong trở lại con phải nhận lấy Ám Dạ." Âu Dương Thần cũng bắt đầu nghiêm mặt nói. Đứa con trai này của mình, xuất sắc như thế, là người thích hợp nhất nối nghiệp Ám Dạ... , chủ nhân Ám Dạ phải là Lê Tư Thần, nhưng Âu Dương Thần nghĩ tới nếu như có tổ chức khủng bố số một giúp anh bồi dưỡng người nối nghiệp, như vậy cái này nhất định là một lựa chọn không sai.
Lê Tư Thần hung hăng liếc nhìn Âu Dương Thần, rất muốn chửi một câu:"Lão hồ ly." Quả nhiên gừng càng già càng cay.
"Cha, cha không cảm thấy nhà của chúng ta đứa bé có quá ít sao, xem ra cha và mẹ còn cố gắng nhiều hơn nha. Như vậy Ám Dạ và Âu thị đều có người nhận lấy đấy." Đột nhiên Lê Tư Thần cười híp mắt hỏi ngược lại, mặc dù rõ ràng chính là cùng một khuôn mặt, nhưng Âu Dương Thần cảm thấy ở trên người Lê Tư Thần có một loại cảm giác âm trầm, đối với đứa con trai này, Âu Dương Thần cũng không thể không cẩn thận đối đãi, đứa bé quá thông minh, không cẩn thận sẽ lên mặt với anh, nhưng Âu Dương Thần cũng may mắn đứa bé ưu tú như vậy lại là con của Âu Dương Thần anh, nếu như là một kẻ địch, Âu Dương Thần còn cảm thấy chờ cậu trưởng thành còn nhất định có thể đối phó đấy.
"Con trai, con cũng biết đứa bé nhà chúng ta thật quá ít, nhưng con cũng phải cho chúng ta thời gian phải không, cho nên để em trai sớm một chút ra đời để gúp con không cần khổ cực như vậy, bây giờ rất nhiều khổ cực đi, như vậy cha mới có thể nỗ lực tạo người hơn." Âu DươngThần nói lời này mặt không đỏ tim không đập, tóm lại chỉ một ý tứ Lê Tư Thần phải nhanh lên một chút tiếp nhận công ty và Ám Dạ, để cho bọn họ nhanh có cơ hội hưởng thụ tốt thế giới hai người.
Lê Tư Thần im lặng.......hiện tại cũng không thấy cha không có cố gắng tạo người, mẹ không phải ngủ thẳng đến buổi trưa mới dậy sao? Thôi, thôi, Lê Tư Thần nghĩ tới những thứ này một ngày nào đó cũng là cái thúng trên người cậu. Cũng sẽ không nói gì, hơn nữa những năm này mẹ khổ tâm Lê Tư Thần vẫn nhìn trong mắt, tự nhiên cũng hi vọng mẹ và cha có thể chung sống, chỉ là, cậu đang muốn xác định mẹ thật sự loại bỏ những chướng ngại tâm lý kia mới có thể rời đi. Lê Tư Thần chỉ là hừ lạnh Âu Dương Thần một tiếng, đừng tưởng rằng cha bây giờ hạnh phúc. Khảo nghiệm chân chính còn chưa bắt đầu đâu? Chờ qua cửa này rồi hãy nói. Lê Tư Thần âm thầm nghĩ đến, đừng làm cho bọn họ thất vọng.
"Tiểu Thần tới đây, ăn chút trái cây đi." Hân Nhi thấy Lê Tư Thần dịu dàng kêu lên.
"Mẹ... "
"Anh trai, anh và cha nói nhỏ cái gì vậy, có phải cha cũng cho anh phần thưởng hay không." Tiểu công chúa tò mò hỏi, nghĩ đến mình về sau cũng có thể đến sân chơi này chơi, còn có thể mang rất nhiều bạn nhỏ cùng đi, tiểu công chúa đã cảm thấy rất vui vẻ.
"Ừ" Lê Tư Thần nhàn nhạt ừ một tiếng.
"Quà tặng gì vậy? Anh trai, có phải kẹo que hay không... " Tiểu công chúa đầy mong đợi hỏi, đối với tiểu công chúa mà nói, nếu như Lê Tư Thần có rất nhiều kẹo que, như vậy nhất định là cho mình.
"Không phải... ..mẹ, chúng ta khi nào thì trở về nước Pháp?" Lê Tư Thần hỏi.
"Trở về nước Pháp, Tiểu Thần, con không phải thích nơi này sao?" Hân Nhi tò mò hỏi, cho tới nay, quan hệ của Tiểu Thần và Âu Dương Thần đều rất tốt, Hân Nhi vẫn cảm thấy hai đứa bé đều rất thích nơi này, nhưng là bây giờ Lê Tư Thần đột nhiên nói trở về nước Pháp, điều này cũng làm cho Hân Nhi rất là khó hiểu.
"Không phải, mẹ, con thích nơi này, nhưng ông ngoại và bà ngoại ở nơi đó, cho nên... , " Lê Tư Thần không có tiếp tục nói hết.
Đúng vậy. Qua lời Lê Tư Thần nhắc nhở, Hân Nhi lúc này mới nhớ tới, Lê Thắng cùng Vãn Tình vẫn còn ở nước Pháp, còn chưa có xuất viện lúc ấy vẫn muốn có thể về nước Pháp sớm một chút, thế nhưng hai ngày xuất viện lại hình như quên mất chuyện này, Hân Nhi không khỏi cảm thấy rất áy náy, Tiểu Thần đều nghĩ đến chuyện này vậy mà mình lại không có nghĩ đến, hai ngày trước khi Vãn Tình gọi điện thoại, Vãn Tình còn bảo Hân Nhi ở chỗ này an tâm dưỡng bệnh, không cần trở về gấp như vậy, Hân Nhi biết Vãn Tình là bởi vì mình và Âu Dương Thần mới hợp lại, điều Vãn Tình và Lê Thắng quan tâm nhất chính là là vấn đề tình cảm của mình, đoán chừng là Lê Cận mang chuyện hiểu lầm giữa mình và Âu Dương Thần nói cho hai người, hai người đều hy vọng con gái hạnh phúc, nên chuyện của công ty cũng không cần Hân Nhi không quan tâm nữa, Hân Nhi lập tức rất nhàn rỗi.
"Hai ngày nữa trở về đi, tháng sau mẹ còn có một thiết kế muốn mở, cũng có thể đi trước chuẩn bị một chút, Tiểu Thần, tiểu công chúa, ngày mai mang bọn con đi nhà ông bà nội có được hay không?" Hân Nhi cũng nghĩ đến Trình Tâm, vẫn quan tâm mình ư, hơn nữa nhất định cũng rất muốn trông thấy hai đứa bé thôi.
"Được, được? Mẹ, bà nội là cha mẹ có phải hay không ạ? Con thấy bà nội và ông nội." Tiểu công chúa vỗ tay trầm trồ khen ngợi, hiển nhiên đối với bà nội và ông nội cũng là rất tò mò, hơn nữa tiểu công chúa chính là tự quen thuộc, hiểu rõ tới chỗ nào cũng có thể được hoan nghênh.
"Tiểu Thần thì sao?"
"Được ạ." Lê Tư Thần đối với Trình Tâm và Âu Dương Thiên ngược lại không có nhiệt tình quá lớn, trên thực tế đối với bọn họ Lê Tư Thần cũng không hiểu rõ, ban đầu lúc điều tra chỉ là điều tra qua. Cũng không có xâm nhập điều tra, chỉ biết là ban đầu Trình Tâm đối với Hân Nhi rất tốt.
"Ừ, vậy chúng ta thương lượng với cha con một chút thôi."
"Mẹ, không cần thương lượng, chỉ cần là chuyện mẹ muốn làm cha đều giơ hai tay tán thành." Tiểu công chúa ở bên cạnh nói, mặc dù tiểu công chúa mới đến mấy ngày, nhưng biết Âu Dương Thần rất cưng chiều Hân Nhi, trên căn bản Hân Nhi muốn làm cái gì muốn nói cái gì Âu Dương Thần sẽ làm tất cả. Không có bất kỳ dị nghị, trừ một điều, đó chính là mẹ không muốn ngủ cùng cha, nhưng cha nhất định là không đồng ý.
"Chuyện gì muốn anh giơ hai tay tán thành?" Âu DươngThần đã làm xong thức ăn đi ra ngoài, còn mang tạp dề Winnie the Pooh đáng yêu, ngồi xuống Hân Nhi bên cạnh, đây chính là của chúng ta tiểu công chúa tự mình làm Âu Dương Thần chọn. Ban đầu Âu Dương Thần thấy như vậy đồ án không khỏi sắc mặt đen một chút, nhưng con gái bảo bối thích, người làm cha này dĩ nhiên là muốn thỏa mãn tâm nguyện của con gái, vì vậy tiểu công chúa hạnh phúc, nhưng Âu Dương Thần đau khổ rồi, nhất là thấy vẻ mặt ghét bỏ của Lê Tư Thần. Giống như đang nói cha cha thật làm mất mặt đàn ông, cũng đã lớn tuổi còn làm bộ đáng yêu.
"Đang nói ngày mai mang theo đứa bé đi thăm cha mẹ anh một chút?" Hân Nhi nói.
"Bà xã, cái gì gọi là ba mẹ anh, là của chúng ta, em cũng đừng có quên, chúng ta đã nhận giấy đăng ký kết hôn , một trăm năm, em muốn trốn cũng trốn không thoát." Âu Dương Thần tự hào nói. Một bộ anh có giấy chứng nhận em trốn không thoát đâu.
"Cái gì gọi là giấy đăng ký kết hôn của chúng ta, nếu như mà em nhớ không lầm, phía trên kia rõ ràng là Âu Dương Thần và Lăng Phỉ Tuyết . Xin lỗi, em tên là Lê Hân Nhi." Hân Nhi không khách khí nói. Trên mặt dường như không nhìn ra cảm xúc gì.
Sắc mặt Âu Dương Thần cứng đờ, thiếu chút nữa đã quên chuyện này rồi, trong lòng âm thầm tính toán, mà Lê Tư Thần nghe được Hân Nhi nói câu nói này cũng biết Hân Nhi quả nhiên vẫn là để ý, xem ra cũng muốn nắm chặt hành động. Chỉ có tiểu công chúa ngồi ở đó mắt to chuyển động giống như đang nghĩ chuyện gì rất quan trọng.
"Mẹ, cha và người khác kết hôn, vậy mẹ có phải là tiểu tam hay không... ... " Tiểu công chúa đột nhiên giống như cho ra một kết luận rất quan trọng, chỉ là lời này làm cho sắc mặt những người ở đây đều tối sầm. Quả nhiên bị phim truyền hình đầu độc.
Nhưng tiểu công chúa dường như còn không bỏ qua tiếp tục nói thêm một câu khác làm cho những người ở đây sắc mặt càng đen hơn"Vậy con và anh trai không phải con riêng sao?" Sau đó tiểu công chúa hình như cũng bị kết luận của mình làm cho sợ hết hồn, trong mắt đầy nước mắt nói "Mẹ, con không muốn làm con riêng đâu? Mẹ cũng không cần làm tiểu tam có được hay không, làm tiểu tam sẽ bị người mắng, sẽ bị người đánh, ô ô.." Tiểu công chúa đột nhiên khóc rất thương tâm.
"Được rồi, bảo bối không khóc nha, mẹ không làm tiểu tam, bảo bối không phải con riêng, bảo bối là tiểu công chúa thông minh đáng yêu nhất toàn thiên hạ." Hân Nhi cũng bị tiểu công chúa khóc dọa sợ, lập tức đi ôm lấy tiểu công chúa an ủi. Mà Âu Dương Thần lại thoáng đau đớn, nhiều năm như vậy, hai đứa bé nhất định bị rất nhiều uất ức, Âu Dương Thần âm thầm nghĩ đến, nhất định phải nắm chặt nghĩ biện pháp làm chuyện kia mới đúng.
"Có thật không? Tiểu công chúa là người được yêu thích nhất sao?"
"Đúng, đúng, tiểu công chúa vẫn luôn được yêu thích ."
"Vậy cha có phải khác kết hôn cùng người khác hay không?" Tiểu công chúa xoa xoa nước mắt, nhìn Hân Nhi hỏi.
"Không có, không có, cha là kết hôn cùng mẹ, không có cùng người khác." Hân Nhi an ủi, nhẹ nhàng ôm tiểu công chúa, so sánh với Lê Tư Thần, tiểu công chúa vẫn tương đối yếu ớt và đơn thuần, người nhà họ Lê vẫn luôn bảo vệ tiểu công chúa thật tốt, mà từ nhỏ Lê Tư Thần đã trầm ổn thậm chí thông minh hơn tiểu công chúa, sớm hiểu chuyện hơn, nhưng mà ở trong mắt của Hân Nhi dù sao đều là đứa bé, rất dễ dàng bị thương. Hân Nhi cũng lo lắng nhìn Lê Tư Thần, nhưng vẻ mặt Lê Tư Thần cũng không biểu hiện gì, thật ra thì đây cũng là Hân Nhi quá lo lắng, đối với Lê Tư Thần mà nói cậu thật vẫn sẽ không đau lòng vì chuyện này, bởi vì rất nhiều chuyện cậu đều biết cũng đều hiểu, chuyện năm năm trước từng ly từng tý cậu đã sớm điều tra rõ ràng.
"Vậy thì tốt, vậy tiểu công chúa vẫn có cha có mẹ phải không." Tiểu công chúa không thể không hỏi rõ ràng.
"Đúng , tiểu công chúa có cha cũng có mẹ."
"Yên tâm đi, tiểu công chúa, về sau, cha và mẹ cũng sẽ vẫn ở cùng với tiểu công chúa của chúng ta." Âu Dương Thần cũng tới bên cạnh Hân Nhi cùng ôm tiểu công chúa.
"Ừ, còn có anh trai còn có ông ngoại & bà ngoại, cậu nữa, còn có ông nội, bà nội." Cuối cùng tiểu công chúa cũng cười rộ lên rồi. Nhưng tảng đá trong lòng của Âu Dương Thần cũng không có để xuống. Mà rơi vào trầm tư sâu hơn... ... "Ông xã, anh nói xem Tiểu Thần thích ăn cái gì? Ngộ nhỡ chúng ta chuẩn bị nó không thích làm thế nào? Còn có Hân Nhi, cũng không biết khẩu vị có thay đổi không, cũng năm năm không gặp, lại bị thương, không được, em phải thêm một món ăn nữa cho nó bồi bổ." Trình Tâm và Âu Dương Thiên lẩm bẩm, kể từ khi Âu Dương Thần nói cho Trình Tâm buổi tối Hân Nhi muốn đi qua thăm bọn họ, hai vợ chồng nhất là Trình Tâm rất kích động, cùng Âu Dương Thiên thảo luận làm món ăn gì, đồ ngọt gì.... Cực kỳ vui mừng.
"Bà xã, em làm tiểu Thần nhất định sẽ thích, bọn họ xem dáng vẻ này của em đã biết."
"Cũng đúng nha? Vậy em đi xem một lần nữa, anh ở đây chờ, nhìn thời gian cũng sắp tới rồi." Trình Tâm dặn dò.
"A, a." "Mẹ, đây chính là nhà của ông nội sao? Thật to nha thật là xinh đẹp, xinh đẹp giống tòa thành của chúng ta vậy." Tiểu công chúa ở trên xe tò mò nhìn chằm chằm ngoài cửa xe nói.
"Ừ, rất đẹp, tiểu công chúa thích không?"
"Thích, cha, con có thể ở ở chỗ này không ạ."
"Có thể. Tiểu công chúa của chúng ta thích nghỉ ngơi ở đâu cũng có thể."
"Quá tuyệt vời, thật tốt, ai nha, anh trai, làm sao anh lại chơi nữa vậy, cũng sắp đến nhà ông nội rồi đó? Sau đó sẽ cười với ông nội bà nội, như vậy mới có kẹo ăn biết không?" Tiểu công chúa nói với Lê Tư Thần.
"Anh không ăn." Lê Tư Thần không ngẩng đầu nói.
"Ai nha, làm sao anh đần như vậy? Anh không thích ăn không phải có thể mang cho em ăn sao? Tóm lại mặt anh phải mỉm cười như vậy mới ngoan ngoãn."
Lê Tư Thần......., hết sức chuyên chú phát ra tin tức trên tay."Chuẩn bị hành động"
Nhìn trên màn ảnh lóe lên nhận được hai chữ thì Lê Tư Thần nở một nụ cười yếu ớt.
Mà tiểu công chúa lại nghĩ là; Lê Tư Thần là nghe lời mình nói thật sự học mỉm cười. Vẫn còn rất tự hào nói phải thế nào mới ngoan. Đến cửa lớn nhà họ Âu, còn là một đám người giúp việc huấn luyện nghiêm chỉnh ở đó nghênh đón, Hân Nhi nhìn có mấy gương mặt quen thuộc, vẫn ôn hòa như cũ gật đầu. Nói thật đây là lần thứ hai tới Hân Nhi nhà họ Âu, trước kia cũng tới qua một lần, Âu Dương Thiên và Trình Tâm cũng rất ít ở nhà, quanh năm suốt tháng đều là ở nước ngoài du lịch. Rất ít khi ở nhà.
"ChàoThiếu gia, thiếu phu nhân, tiểu thiếu gia... " Tất cả mọi người hướng về phía bọn họ cúi chào, nhưng khi nhìn đến tiểu công chúa bọn họ cũng có chút sững sờ, bởi vì Trình Tâm chỉ nói có một tiểu thiếu gia, nhưng đột nhiên hiện ra một bạn nhỏ đáng yêu khác cũng làm cho mọi người có chút ứng phó không kịp.
"Tiểu công chúa." Âu Dương Thần trầm giọng nói.
"Dạ, chào Tiểu công chúa."
"Ừ." Âu Dương Thần nắm cả Hân Nhi, tiểu công chúa và Lê Tư Thần theo sau đi đi vào."Hân Nhi, con đã đến rồi, nhanh lên một chút để mẹ xem một chút, đứa bé, chịu khổ, cũng năm năm rồi... cũng gầy đi" Trình Tâm nói này hốc mắt cũng có chút đỏ.
"Mẹ... , " Hân Nhi cũng ôm Trình Tâm, cảm thụ ấm áp từ bà mang cho mình.
"Cha, mẹ. " Âu Dương Thần cũng chào hỏi.
"Tới rồi."
"Tiểu Thần, tiểu công chúa mau lại đây gọi ông nội bà nội." Hân Nhi gọi hai người phía sau lưng Âu Dương Thần.
"Ông nội, bà nội khỏe." Lê Tư Thần và tiểu công chúa đều hướng về phía Âu Dương Thiên và Trình tâm chào hỏi, lễ phép thỏa đáng, đúng chuẩn của các cô, cậu xã hội thượng lưu. Nhà họ Lê cũng là danh môn, hơn nữa chú trọng bồi dưỡng hai đứa bé, cho nên hai người vô luận đi đến nơi nào lễ nghi đều là rất đúng mực .
"Này... đây là chuyện gì xảy ra?" Trình Tâm và Âu Dương Thần mờ mịt liếc nhau một cái, thế nào có hai đứa bé.
"Mẹ, Hân Nhi sinh long phượng thai." Âu Dương Thần lúc này mới nhớ tới không có nói cho Trình Tâm chuyện long phượng thai, cũng khó trách Trình Tâm sẽ kinh ngạc, nhớ ngày đó Âu Dương Thần cũng rất là kinh ngạc, .
"Long... long phượng thai..trời ạ" Trình Tâm cũng bị kinh sợ, thận trọng ngồi chồm hổm xuống, nhìn hai người giống như là kim đồng ngọc nữ từ trong tranh đi ra, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
"Bà nội, bà khỏe chứ bà rất trẻ tuổi nha, con có thể gọi là bà nội xinh đẹp không." Giọng nói non nớt của tiểu công chúa truyền đến.
"Ơ, Hân Nhi, con sinh ra bảo bối gì nha, tiểu tử này miệng thế nào ngọt như vậy, mẹ thật sự rất thích rồi." Trình Tâm nghe được tiểu công chúa nói, quả nhiên mở cờ trong bụng rồi, phụ nữ thích nhất là có người khen, hơn nữa còn là đứa bé, đều nói đứa bé đều là ngây thơ, kỳ thật đối với Trình tâm năm mươi tuổi tuổi thọ mà nói thật là rất trẻ tuổi , nhìn qua cùng hơn ba mươi tuổi không có gì khác biệt quá lớn, chỉ có thể nói bà bảo dưỡng thật rất tốt.
"Bảo bối, nói cho bà nội xinh đẹp, con tên là gì?"
"Con tên là Lê Tư Cầm, bà nội xinh đẹp, tất cả mọi người gọi con là tiểu công chúa nha." Tiểu công chúa non nớt nói.
"Ừ, ừ, tiểu công chúa thật biết nghe lời, thật biết nghe lời ... .." nhìn tiểu công chúa đáng yêu như vậy, trong lòng Trình Tâm tính toán, vẫn muốn có một con gái đáng yêu, thật sự bây giờ có, hơn nữa tiểu công chúa miệng ngọt như vậy, ngày đó nhất định phải mang tiểu công chúa đi uống trà cùng Thẩm Nhu, hiện tạiTrình Tâm hận không thong báo cho thiên hạ niềm vui to lớn này.
"Đay là Tiểu Thần sao." Ánh mắt Trình Tâm cuối cùng cũng chuyển sang Lê Tư Thần bên cạnh, đứa bé này có năm phần giống Âu Dương Thần dĩ nhiên là dễ nhận biết nhất.
"Bà nội bà khỏe chứ, con là Lê Tư Thần." Lê Tư Thần hơi hành lễ, miệng không có ngọt tiểu công chúa, nhưng cũng là khiến người yêu thích, nhất là Âu Dương Thiên rất yêu thích, Lê Tư Thần vừa tiến đến Âu Dương Thiên liền chú ý tới đứa bé này hơi thở trên người cũng không tầm thường, là đứa bé rất trầm ổn, đoán chừng về sau so với Âu Dương Thần có thể càng thêm xuất sắc, đây chính là suy nghĩ của Âu Dương Thiên.
"Ngoan, ngoan, bảo bối, có đói bụng không, bà nội chuẩn bị cho các con rất nhiều ăn ngon, chúng ta đi ăn có được hay không." Trình Tâm tận lực để cho giọng nói mình càng thêm hiền lành, được rồi, thật ra thì bà chỉ sinh một đứa con trai là Âu Dương Thần, hơn nữa từ nhỏ Âu Dương Thần trưởng thành sớm, hôm nay làm bà nội, thật đúng là không hiểu làm như thế nào để lấy lòng cháu trai.
"Được ạ." Tiểu công chúa hoan hô, như Lê Tư Thần nói tiểu công chúa chính là mười phần tham ăn, cho cô một tỷ Dollar còn không bằng cho cô một cây kẹo que càng hiệu quả hơn."Hân Nhi, những năm nay con đều ở nơi nào?" Trình Tâm lo lắng hỏi, cảm giác Hân Nhi một mình còn nuôi dưỡng hai đứa bé nhất định rất không dễ dàng.
"Mẹ, không cần lo lắng, mấy năm này con đều ở nước Pháp, trôi qua tốt vô cùng." Hân Nhi dĩ nhiên là biết Trình Tâm lo lắng cái gì.
"Đúng vậy, bà nội xinh đẹp, chúng ta ở trong tòa thành ở nước Pháp, còn có ông bà ngoại đều rất thương mẹ nha." Tiểu công chúa cũng nói.
"Tòa thành... , "
"Là như vậy, mẹ, con từ nhỏ là bị lừa bán đến cô nhi viện, sau lại cha mẹ tìm được con, cho nên dẫn con trở về nước Pháp, ở hiện trường tai nạn xe cộ ngày đó cũng là anh trai con Lê Cận đã cứu con, cho nên nhiều năm như vậy con luôn ở cùng một chỗ với anh."
"Lê Lận... , tập đoàn Long Thắng sao?" Âu Dương Thiên trầm giọng hỏi.
"Đúng, cha, cha có biết không?"
"Ông xã, anh biết à?"
"Hai mươi lăm năm trước cũng là ở thành phố A, khi đó có thể nói là chạy song song với Âu thị, nhưng sau lại giống như bởi vì nguyên nhân gì toàn bộ di dân đi hết."
"Đúng vậy. Cha con nói là bởi vì con mất tích, mẹ sinh bệnh nặng cho nên muốn rời khỏi nơi thương tâm này, cho nên liền di dân." Hân Nhi cũng nghĩ đến lời Lê Thắn nói ban đầu.
"Thần nhi, hiện tại Hân Nhi thật vất vả trở lại, con phải đối tốt với nó, nếu không......."
"Nếu không bà nội xinh đẹp bà không cần cho cha ăn kẹo nha." Tiểu công chúa cười nói.
"Ừ, đúng, tiểu công chúa ngoan nhất."
"Mẹ, mẹ hãy yên tâm đi, con nhất định sẽ chăm sóc Hân Nhi thật tốt." Âu Dương Thần nghiêm túc nói, dù Trình Tâm không nói lời này anh cũng sẽ làm, có một số việc thật mất đi một lần, lại thật sự sợ, lần này, Âu Dương Thần sẽ không bao giờ để mất Hân Nhi nữa. Dưới bàn cơm, mười ngón tay nắm chặt......., ,
"Mẹ, con thích vườn hoa nhà bà nội , thật là xinh đẹp. Con có thể đi nữa không "
"Có thể, bà nội nhất định sẽ thích tiểu công chúa." Hân Nhi quay đầu lại cười nói với tiểu công chúa.
"Tất nhiên, tiểu công chúa vô địch vũ trụ, đúng không, anh trai."
Lê Tư Thần: ... ...
Âu Dương Thần nhìn trong kính chiếu hậu hai dứa trẻ đáng yêu và người bên cạnh, không khỏi nhếch mép lên, thật rất hạnh phúc... ,
Nhưng khi đến cửa biệt thự, đột nhiên nhìn thấy có bóng người ở bên đường, Âu Dương Thần dừng ngay, vừa định nổi giận, nhưng khi thấy rõ ràng mặt mũi của người đó thì nhất thời xanh mặt, trong miệng nỉ non: "Tuyết Nhi... , " ngồi bên ghế phụ nên Hân Nhi nghe được cái tên này nhìn mặt cô gái bên ven đường đó lập tức như chết lặng, đầu óc chỉ thoáng qua ba chữ: "Lăng Phỉ Tuyết... .."
|
Chương 139: Chương 127 Nhưng mà, lúc sắp đến cửa biệt thự, đột nhiên nhìn thấy bóng người ở bên đường, Âu Dương Thần dừng ngay, vừa định tức giận, sau khi nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của người đó, nhất thời xanh mặt, trong miệng nỉ non: “Tuyết Nhi…” Ngồi ở tay lái phụ, Hân Nhi nghe được cái tên này, nhìn đến cô gái bên đường, mặt nhất thời xám như tro tàn, đầu óc chỉ hiện lên ba chữ “Lăng Phỉ Tuyết…”
Âu Dương Thần vội vàng mở xe, sắc mặt Hân Nhi tối sầm lại, ngày này quả nhiên vẫn đến, nhưng mà, Thần, anh vội vã đến như vậy sao? Hân Nhi khép mắt, không muốn nhìn một màn kia. Tiểu công chúa cực kì tò mò nhìn bên ngoài cửa sổ, đã xảy ra chuyện gì? Ba xuống xe làm gì vậy? Mà bình tĩnh nhất cũng chỉ có Lê Tư Thần, cậu chỉ thờ ơ với toàn bộ chuyện này, giống như cảm xúc không dao động dù chỉ một chút.
Âu Dương Thần cũng không lập tức đi về phía Lăng Phỉ Tuyết, mà vòng đến chỗ tay lái phụ, giúp Hân Nhi mở cửa xe.
Hân Nhi có chút kỳ quái nhìn Âu Dương Thần, đây là ý gì…
“Bà xã, anh đã nói rồi, sẽ không buông tay em nữa,die n dan le equy do on Tuyết Nhi trở lại, em nguyện ý cùng anh tới gặp cô ấy sao?” Âu Dương Thần nhìn Hân Nhi chân thành nói, giờ phút này Hân Nhi mới chân chính cảm giác được vợ chồng là như thế nào. Cũng có dũng khí, cho tới nay, chuyện Hân Nhi lo lắng chính là Lăng Phỉ Tuyết thật sự sẽ trở lại, anh ấy sẽ làm gì? Âu Dương Thần có thể vứt bỏ cô hay không, còn về phương diện khác chính là sự áy náy của Hân Nhi với Tuyết Nhi, tuy nói lúc trước là bản thân vô ý thức, nhưng ở bên cạnh Âu Dương Thần là thật sự. Trong lòng luôn có cảm giác áy náy, nhưng mà, yêu chính là yêu, cô cũng muốn dũng cảm chịu trách nhiệm với tình yêu của mình một lần…
“Ừm.” Hân Nhi nắm tay Âu Dương Thần xuống xe.
“Anh Thần, em rốt cuộc đã tìm thấy anh…” Lăng Phỉ Tuyết đột ngột xông tới, hung hăng ôm Âu Dương Thần, Hân Nhi bị va chạm tách ra một khoảng với Âu Dương Thần, suýt nữa ngã xuống.
“Hân Nhi…” Âu Dương Thần vội vàng hô, Hân Nhi khoát tay, cho Âu Dương Thần một ánh mắt ý bảo cô không sao.
“Anh Thần, cô ấy là ai? Sao lại giống hệt em.” Dường như lúc này Lăng Phỉ Tuyết mới chú ý đến dự tồn tại của Hân Nhi, ánh mắt chất vấn nhìn Hân Nhi, đối với người có khuôn mặt giống hệt mình tràn đầy phòng bị và cảnh cáo.
“Tuyết Nhi, cô ấy là vợ anh…”Âu Dương Thần nhìn Lăng Phỉ Tuyết thẳng thắn nói, người anh không muốn tổn thương nhất trên thế giới này chính là Lăng Phỉ Tuyết, anh đã từng suy nghĩ nếu Lăng Phỉ Tuyết trở lại vậy nên làm cái gì bây giờ, năm năm trước, Âu Dương Thần chính là bị vây trong sự mâu thuẫn giữa hứa hẹn với Lăng Phỉ Tuyết và tình yêu với Hân Nhi, thật lâu cũng không có cách nào tự thoát khỏi. Lúc Tuyết Nhi mới xuất hiện, trong mắt Âu Dương Thần đầu tiên là chấn kinh, sau đó là âm thầm nhìn sắc mặt Hân Nhi, nhìn mặt Hân Nhi xám như tro tàn, Âu Dương Thần rất đau lòng, một loại nguyện vọng mãnh liệt nói cho bản thân không thể lại khiến Hân Nhi khổ sở…
“Vợ…vợ…ha ha ha, anh Thần, anh đang nói đùa sao?” Lăng Phỉ Tuyết giống như chịu kích thích rất lớn, điên cuồng cười, trên khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy bi phẫn, có một loại hận ý như muốn huỷ thiên diệt địa.
Tuyết Nhi như vậy khiến Âu Dương Thần cực kì khổ sở, dù sao Tuyết Nhi là ánh sáng duy nhất trong thời niên thiếu của anh, làm bạn với anh nửa năm, đã từng thề non hẹn biển, hơn nữa trong nhận thức của Âu Dương Thần, Tuyết nhi là cô gái kiên cường đến tận xương, cô kiên cường, cô kiêu ngạo, cô bá đạo. Lúc trước Lăng Phỉ Tuyết từng nói với Âu Dương Thần, cho dù cô ấy chết đi thì Âu Dương Thần cũng không được yêu người khác, phải bên cô cả đời, chờ cô…mà bây giờ, cô gái bi thương đến gần như điên cuồng khiến Âu Dương Thần cảm thấy xa lạ cũng khiến anh cảm thấy đau lòng.
“Tuyết Nhi, thật xin lỗi.” Âu Dương Thần cúi đầu chân thành nói, chuyện duy nhất bây giờ anh có thể làm với cô gái trước mắt cũng chỉ có xin lỗi.
“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi có ích sao? Tám năm, tám năm, anh Thần, anh biết tám năm qua em sống như thế nào sao? Anh xem, anh xem, anh biết em làm thế nào mới có thể gắng gượng vượt qua sao? Là nhớ đến tình yêu và hứa hẹn của anh…Còn anh? Bên anh lại có một người giống hệt em, anh làm sao có thể khiến em…thất vọng…” Lăng Phỉ Tuyết xốc lên ống tay áo, trên làn da trắng nõn tràn đầy vết thương, nhìn thấy ghê người, thậm chí có một loại cảm giác khủng bố. Vẻ mặt Âu Dương Thần cứng đờ, đau đớn xuyên thẳng đến đáy lòng, ngay cả Hân Nhi cũng run lên, nếu Âu Dương Thần không đỡ cô, cô cũng không đứng vững.
“Tuyết Nhi, là ai khiến em bị thương?” Âu Dương Thần cố nén lại hỏi.
“Người nào khiến em bị thương? Anh quan tâm sao? Anh quan tâm sao? Ngay cả lời hứa với em anh cũng quên sạch rồi không phải sao? Tới bây giờ em vẫn nghĩ anh không phải loại đàn ông đó, ha ha, là em ngốc, là em khờ dại…” Lăng Phỉ Tuyết cười ngây ngô.
“Không phải, Tuyết Nhi, anh không quên lời hứa với em, anh chỉ là…”
“Anh Thần, anh nói anh không quên lời hứa với em, vậy anh vẫn còn yêu em đứng không? Anh vẫn còn yêu em đúng không? Anh cưới cô ta vì cô ta giống em có phải không?” Lăng Phỉ Tuyết dường như thấy được hi vọng, gắt gao bắt lấy cánh tay Âu Dương Thần, nhìn vào mắt Âu Dương Thần hỏi.
HâN Nhi không khỏi chuyển mắt, cô không muốn nhìn Âu Dương Thần lúc này, tuy cô cũng rất muốn biết kết quả rốt cuộc có phải như vậy hay không, nhưng mà, cô biết Âu Dương Thần lúc này đã rất loạn, thật sự không muốn khiến anh thêm áp lực, lúc anh mở cửa vì mình, Hân Nhi đã quyết định phải tin tưởng Âu Dương Thần, bây giờ cũng vẫn tin.
“Tuyết Nhi, thật xin lỗi, anh đang muốn nói với em chuyện này, anh thừa nhận lúc mới bắt đầu nhìn thấy Hân Nhi rồi thích Hân Nhi là do anh tưởng rằng em đã trở lại, nhưng mà sau này anh và Hân Nhi đã trải qua rất nhiều chuyện, suýt chút nữa đã mất đi cô ấy, bọn anh tách ra tròn năm năm, bây giờ rất không dễ dàng mới gặp lại, nếu trước kia em hỏi anh kết hôn với Hân Nhi có phải vì khuôn mặt này hay không, anh có lẽ sẽ trả lời là không biết, nhưng mà bây giờ anh có thể trả lời em không phải vậy, bởi vì Hân Nhi là Hân Nhi, Tuyết Nhi là Tuyết Nhi, hai người không giống nhau, bây giờ anh thật sự rất yêu Hân Nhi.” Âu Dương Thần cũng không hề trốn tránh nhìn Lăng Phỉ Tuyết nói. Anh không muốn kéo dài dây dưa trong chuyện tình cảm, yêu chính là yêu, sai lầm chính là sai lầm, việc gì phải tiếp tục dây dưa không rõ? Anh nợ Tuyết Nhi, anh có thể làm bất cứ chuyện gì để bồi thường, nhưng tình yêu của anh với Hân Nhi cũng không thể có dù chỉ một chút khoảng cách.
Hân Nhi nghe Âu Dương Thần độc thoại, nở nụ cười, không âm thanh, thật tình, cảm động,…
“Anh Thần, vi sao anh lại tàn nhẫn với em như vậy? Vì sao ngay cả lừa gạt em anh cũng không muốn nói “Anh yêu em”, vì sao? Không phải anh nói anh sẽ bảo vệ em sao? Không phải anh nói anh sẽ vĩnh viễn bảo vệ em sao?” Lần đầu tiên Âu Dương Thần nhìn thấy Lăng Phỉ Tuyết khóc, nước mắt rơi trên khuôn mặt tuyệt sắc dường như khiến hoa cỏ xung quanh ảm đạm, tất cả đều bi thương như thế…
“Tuyết Nhi,…anh…thật xin lỗi.” Âu Dương Thần vẫn chỉ nói ba chữ này.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, em không cần anh xin lỗi, không cần…” Dường như chạm đến chuyện cực kì kích động, Lăng Phỉ Tuyết không thể kiềm chế được mà té xỉu, Âu Dương Thần kịp thời đỡ lấy cô, bóng dáng nhỏ bé yếu ớt ngã vào lòng Âu Dương Thần, mắt Âu Dương Thần khẽ chớp, cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp. Hân Nhi bước tới: “Thần, đưa Lăng tiểu thư về nhà trước đi.”
“Bà xã…” Suy nghĩ của Âu Dương Thần thành công bị lời Hân Nhi kéo đi.
“Đi thôi, em đi gọi tiểu Thần và tiểu công chúa xuống xe.” Hân Nhi không nói nhiều, từ lúc Âu Dương Thần bước tới mở cửa, cô để cho mình thử học tin tưởng…
“Anh hai, rôt cuộc là có chuyện gì? Người phụ nữ có khuôn mặt giống mẹ là ai vậy?” Tiểu công chúa nhìn một lúc cũng không hiểu có chuyện gì. Vì thế nghiêng đầu hỏi Lê Tư Thần, trong nhận thức của tiểu công chúa, tuy ngày thường vẫn luôn nói mình thông minh hơn Lê Tư Thần rất nhiều, nhưng đến lúc thực sự gặp phải vấn đề vẫn luôn hỏi Lê Tư Thần, đây là một loại ỷ lại trong tiềm thức.
“Không biết, không cần để ý.” Lê Tư Thần thản nhiên nói, trong đôi mắt nhỏ hiện lên một tia kiên định.
“Người ta chỉ tò mò thôi.” Tiểu công chúa bĩu môi, vì sao anh trai đối với chuyện gì cũng không có hứng thú vậy?
Lê Tư Thần im lặng, tiểu công chúa, em chuyện gì mà không tò mò, ngay cả con của chuột sao lại đào động em cũng tò mò…
“Bảo bối, xuống xe, chúng ta về nhà…” Hân Nhi mở cửa xe, nắm tay tiểu công chúa xuống xe.
“Mẹ, dì kia là ai?”
“Bạn của ba ba, tiểu công chúa phải lễ phép với dì biết không?” Hân Nhi dịu dàng nói, vẻ mặt cũng không có chút nào không bình thường.
“Được được, mẹ yên tâm đi, tiểu công chúa chính là bảo bối ngoan ngoãn nhất…” Tiểu công chúa vểnh miệng, tự hào nói, Lê Tư Thần bên cạnh mặt không chút nào thay đổi, tự tin của người ta là trong lòng phát ra, tự luyến của tiểu công chúa em là từ trong miệng nói ra: “Thần, Lăng tiểu thư, cô ấy sao rồi?” Hân Nhi vội vàng hỏi, nhìn vẻ mặt Âu Dương Thần có chút mệt mỏi, cảm thấy có chút đau lòng.
“Bà xã, cho dù xảy ra chuyện gì, em cũng không được rời khỏi anh, không được…nhất định phải tin tưởng anh.” Âu Dương Thần ôm Hân Nhi, rất sợ Hân Nhi sẽ biến mất giống như lần trước, năm năm, quá dài quá đáng sợ, loại cảm giác cả người đau đớn, thật sự rất đau, anh không muốn thử thêm lần nữa, cho nên từ lúc gặp lại đến này, anh vẫn thật cẩn thận, luôn luôn sợ Hân Nhi sẽ biến mất, nhất là bây giờ, Tuyết Nhi xuất hiện khiến anh có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
“Thần, Thần,…anh bình tĩnh nghe một chút. Cho dù xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ không rời xa anh, trừ khi chính anh muốn em rời đi, em tin anh. Anh cũng tin tưởng em được không?” Hân Nhi dịu dàng nói. Âu Dương Thần ôm Hân Nhi rất chặt, dường như muốn khắc cô vào trong xương tuỷ, Hân Nhi có chút đau, nhưng mà cô có thể hiểu tâm tình của Âu Dương Thần, Thần như vậy, quá cẩn thận, khiến Hân Nhi cảm thấy đau lòng, Thần vẫn luôn kiêu ngạo, không cần bất cứ cái gì, nhưng mà, Thần bây giờ…Hân Nhi nói với bản thân nhất định phải tin tưởng, tuy nhiên rất khó bởi vì quá quan tâm, nhưng mà cô nguyện ý thử, nguyện ý tin tưởng…
“Tin tưởng…bà xã…” Nghe Hân Nhi nói Âu Dương Thần mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, yên lặng đem tất cả lời muốn nói hoá thành nụ hôn dài. Đêm tới, một bóng dáng màu trắng nhanh chóng xông vào phòng Lê Tư Thần.
“Tới rồi…” Lê Tư Thần dường như đã sớm biết sẽ có người đến, cực kì bình tĩnh, thậm chí ngay cả bàn tay đang thao tác trên bàn phím cũng không dừng lại.
“Ai uy, tiểu Thần Thần, nếu biết cậu đang đợi tôi thì tôi đã tới sớm hơn một chút, người ta nhớ muốn chết.” Người có khuôn mặt giống hệt Hân Nhi vặn vẹo eo nhỏ như rắn đi về phía Lê Tư Thần.
“Gần thêm bước nữa thử xem?” Giọng nói trong veo lạnh lùng của Lê Tư Thần truyền tới.
“Hu hu, tiểu Thần Thần, cậu qua sông đoạn cầu, sao lại có thể đối xử với người ta như vậy? Người ta là do cậu mời đến nha, tiểu Thần Thần, cậu nói xem hôm nay tôi diễn xuất thế nào? Không phải tôi nói chứ, nếu người ta tham gia làng giải trí thì đã sớm đoạt giả Oscar, San San gì đó cũng phải đứng sang một bên, cậu nói có đúng không…”
“Kéo mặt nạ của cô xuống, nhìn cực kì ghê tởm, còn có, diễn rất thối nát…” Lê Tư Thần thật sự không có cách nào nghe một người có gương mặt giống hệt Hân Nhi mở miệng đóng miệng là người ta, thật sự rất đáng sợ.
“Cái gì? Tiểu Thần Thần, cậu rất bất hiếu, vậy mà lại nói mặt mẹ cậu ghê tởm, còn có, sao tôi diễn lại thối nát, rõ ràng rất tốt.” Lâm Vi giơ tay xé mặt nạ, nói thật gương mặt tuyệt sắc này cô cũng rất thích, nhưng mà sao đặt trên thân mình lại cảm thấy được quỷ dị, rõ ràng là một khuôn mặt thiên sứ, phối hợp với lời nói phong tao của Lâm Vi, thật sự là có chút đáng sợ.
“Bởi vì ở trên người cô cực kì ghê tởm, còn có cô đã bị nhìn thấu, ba, xuất hiện đi.” Lê Tư Thần thản nhiên nói.
Vẻ mặt Lâm Vi kinh ngạc, Âu Dương Thần ở trong này sao? Làm sao có thể? Anh ta làm sao phát hiện ra?
Bóng dáng cao lớn của Âu Dương Thần bước ra từ phía sau Lâm Vi, hung hăng trừng mắt nhìn Lê Tư Thần, Lê Tư Thần không chút chùn bước, hai cha con cứ như vậy đối mặt, tia lửa bắn khắp bốn phía, Lâm Vi nhìn có chút sởn gai ốc, ách, quả nhiên là mạnh mẽ, nhưng mà, mùi thuốc súng rõ ràng nồng đậm như vậy, vì sao cô lại thấy lạnh như vậy?
“Ách, cái kia, Dạ chủ, không ngại học hỏi người dưới vẫn là phẩm chất tốt của tôi, ừm, sao anh lại phát hiện tôi là giả?” Lâm Vi thật đúng là điển hình không ngại học hỏi người dưới mà.
“Lúc cô ngã vào lòng ông ấy, ông ấy phát hiện khung xương của cô kì lạ, còn có, cô không cho bác sĩ khám, còn có mùi hương trên người cô.” Lê Tư Thần gằn từng tiếng giải thích nguyên nhân, Lăng Phỉ Tuyết chỉ là một đại tiểu thư nhiều bệnh.
“Dựa vào, thật không hổ là cha con, thật mất mặt, tiểu Thần Thần, cẩn thận nha, lão Vương đã chờ đợi nóng nảy, tôi đi trước, tự cầu nhiều phúc nhé.” Nói xong, Lam Vi nhanh chóng nhảy xuống cửa sổ, cô cũng không muốn tham gia chiến tranh của hai đại hồ ly này.
“Lý do…” Âu Dương Thần nhìn Lê Tư Thần nói.
“Khúc mắc của hai người…” Lê Tư Thần ăn ngay nói thật, khúc mắc của Âu Dương Thần và Hân Nhi chính là Lăng Phỉ Tuyết, không giải quyết vấn đề Lăng Phỉ Tuyết, như thế trong lòng họ vĩnh viễn đều ngăn cách bởi Lăng Phỉ Tuyết, giống như một cây gai trong lòng, nhổ không được thì sẽ đau đớn. Thật ra Âu Dương Thần cũng biết ý đồ của Lê Tư Thần, đối với khúc mắc này, anh cũng rất muốn giải quyết, nhưng mà lại không biết phải dùng cách nào, nhưng mà, một mưu kế nhỏ của Lê Tư Thần liền có thể cởi bỏ khúc mắc này, không thể không nói, mưu kế của Lê Tư Thần là tốt nhất, trực tiếp nhất cũng có hiệu quả nhất, điều kiện trước tiên là Âu Dương Thần phải thật sự yêu Hân Nhi, cực kì may mắn chính là, anh đã thông qua, theo lý mà nói, Âu Dương Thần đúng là phải cảm ơn Lê Tư Thần.
“Lăng Phỉ Tuyết chân chính thì sao?” Âu Dương Thần nhìn chằm chằm Lê Tư Thần, anh biết năng lực của đứa con trai thiên tài này, nhất định là đã điều tra được cái gì đó, nếu không cũng không thể sắp xếp được màn kịch nhỏ này.
Mắt Lê Tư Thần chớp chớp, chuyện này cũng nhìn ra, quả nhiên là lão hồ ly, bất đắc dĩ tiếp tục thao tác trên bàn phím, chỉ chốc lát sau liền tìm ra một phần tư liệu, đứng dậy, nhường chỗ ngồi, lạnh lùng đút tay vào túi quần, không tiếp tục nhìn Âu Dương Thần.
Âu Dương Thần cũng không gì, lập tức ngồi xuống, nhìn tư liệu trên máy tính, quả nhiên…
|