Yêu Vợ Mới Là Đàn Ông Chân Chính
|
|
Chương 3 Lâu Thừa Vũ ước chừng thời gian máy bay đến Thượng Hải, liền gọi điện thoại cho Hình Tử Nguyên, nhưng giọng của hắn nghe là lạ.
"Anh làm sao vậy?" Nàng mẫn cảm hỏi.
"Không có gì, có thể là do thời tiết quá nóng, ở đây rất oi bức." Hắn cũng không nói thật.
Mấy ngày nay, hắn vốn là bị cảm nhẹ, không quá nghiêm trọng, cho nên cũng không để ý đến. Có lẽ tối hôm qua thức đêm chiếu cố nàng, không có nghỉ ngơi, sức miễn dịch yếu đi, thêm vào đó bởi vì nàng thể chất sợ nóng, hắn liền đem điều hòa mở rất lớn, vi khuẩn gây bệnh liền nhân cơ hội tác quái.
Hắn đến Thượng Hải không bao lâu thì yết hầu bắt đầu đau nhức, một giờ sau, hắn đau đến mức ngay cả nói chuyện cũng rất khó khăn.
"Thời tiết oi bức sẽ khiến giọng bị khàn sao?" Nàng vẫn cảm thấy không hợp lý.
"Vừa mới ăn đồ ăn cay, cho nên yết hầu không thoải mái."
"Anh không thích đồ ăn cay gì đó mà. . . . . ."
"Chủ quản ở đây chiêu đãi, thịnh tình không thể chối từ." Có một câu nói là, đã nói một lời dối thì phải dùng mười lời nói dối khác để che đậy, hắn giờ phút này thực thấm thía.
"Anh thật ngốc, tại sao không nói anh không ăn cay?" Nàng thở dài lắc đầu, quan tâm hỏi: "Lúc trên máy bay đầu rất đau à?" Huống chi còn phải chuyển máy bay. Đối với hắn mà nói nhất định là một loại hình tra tấn, nghĩ đến điểm này nàng lại đứng ngồi không yên.
"Không có, anh lên máy bay liền ngủ mất luôn, cho nên một chút cảm giác đều không có." Hắn hời hợt nói.
Trên thực tế, từ trước đến nay đây là lần hắn đáp máy bay mà đau đầu nhất, đầu của hắn giống như là muốn nổ tung, nhất là lúc chuyển máy bay ở đảo Tế Châu, hắn thiếu chút nữa không khống chế được mà mắng chửi tiếp viên hàng không yêu cầu hắn xuống máy bay.
"Anh thật đúng là may mắn." Nói xong, nàng trầm mặc nửa ngày. Hắn cho rằng nàng sẽ tin chuyện ma quỷ của hắn sao? Nàng quen biết hắn đâu phải một hai ngày, hắn ở trên máy bay căn bản ngủ không được, cho dù bay đường dài cũng vậy. Xem ra hắn nhất định rất không thoải mái, là vì muốn nàng bớt áy náy mới nói như vậy. Không biết vì cái gì, nàng đột nhiên rất muốn thấy hắn.
"Thừa Vũ, xuất phát thôi!" Tiểu Mạch hô.
Nàng vội vàng hướng Hình Tử Nguyên ở đầu bên kia điện thoại nói: "Em phải đi phỏng vấn, yết hầu không thoải mái thì uống chút nước ấm, bằng không đi mua thuốc ngậm cũng được."
Hắn cố nén sự khó chịu phản bác: "Làm như anh là trẻ con ba tuổi không bằng vậy? Tự anh biết xử lý mà, không cần làm gà mẹ đâu, đi làm việc của em đi, khi phỏng vấn cẩn thận một chút, không cần phải coi mình như là nữ siêu nhân, cái gì cũng tranh làm, còn có, bữa tối nhớ phải ăn, không được để đói bụng, tối hôm qua em không khỏe, hôm nay xem có thể về nhà nghỉ ngơi sớm một chút hay không . . . . . ."
Nàng nhịn không được phì cười. "Hiện tại là ai đang coi ai là trẻ con ba tuổi đây? Không nói nữa, liên lạc sau nhé!" Cúp điện thoại, nàng vội vàng vác ba lô cùng Tiểu Mạch ra ngoài, mới vừa nhận được tin tức, trong cao ốc thương mại Hữu Luyện phát hiện có bom.
Hai người một bước tiến vào thang máy, nàng lại hỏi: "Tiền bối, ngày mai em có thể nghỉ phép không?" Vừa mới rồi, trong nội tâm nàng một cái kế hoạch đã thành hình.
"Em cũng biết nghề của chúng ta mà, nếu không có chuyện lớn liên quan đến sinh tử tồn vong, thì không được tự tiện rời khỏi vị trí công tác." Tiểu Mạch rung đùi đắc ý nói.
"Lần trước anh bởi vì bị bạn gái bỏ rơi muốn xin nghỉ hai ngày." Nàng nhắc nhở hắn.
"Em có biết khi đó anh thống khổ muốn chết hay không?" Hắn nghiêm túc đứng đắn nói: "Cái này cũng đủ để cấu thành điều kiện sinh tử tồn vong rồi, cho nên có thể tính."
"Kỳ thật. . . . . . Em cũng bị bỏ rơi." Lâu Thừa Vũ cười khổ.
Tiểu Mạch hít sâu một hơi, trợn mắt nhìn nàng, không kiêng kị hỏi: "Bạn gái?"
Nàng trong lòng cười to, trên mặt lại giả vờ ra vẻ thống khổ trầm trọng gật đầu. "Ừ."
Nàng biết rõ trong đài truyền hình tung tin vịt nàng là lesbian, ai kêu nàng ở trong quán cafe của Gia Di hôn môi với Y Nhiên bị đồng nghiệp nhìn thấy, ngày đó tác phẩm của Y Nhiên được đài truyền hình chọn, nàng vì bạn mà cao hứng quá mức. Còn có, ngày Gia Di ly hôn, chạy tới đài truyền hình tìm nàng, ôm nàng khóc lớn, còn có Vi Băng năm lần bảy lượt nghênh ngang mang xe hở mui màu đỏ tới đón nàng đi ăn cơm, những chuyện này đều bị phóng đại mà truyền đi.
"Anh biết rồi, ngày mai em ở nhà chữa thương đi." Tiểu Mạch đồng tình vỗ vỗ vai nàng. "Thiên hạ nơi nào không có cỏ thơm, nén bi thương."
Nàng nhịn cười. "Cám ơn anh, tiền bối."
……..
Buổi sáng mười giờ, Lâu Thừa Vũ vừa bước ra khỏi sân bay Phổ Đông Thượng Hải liền cảm thấy một hồi oi bức, phảng phất như không khí không hề lưu động.
|
Nàng lấy nước khoáng trong túi ra uống một ngụm lớn, bắt taxi, trực tiếp đến chi nhánh tập đoàn Khai Dương tại Thượng Hải. Đó là tòa nhà hiện đại đẹp đẽ, cách bến cảng không xa, về giao thông mà nói, thực là khu thương nghiệp bốn phía thông suốt, tiềm lực phát triển trông thấy được.
Nhìn lên cao ốc một hồi lâu, nàng đứng ở lối đi bộ gọi điện thoại cho Hình Tử Nguyên. Nàng bắt đầu có chút mong đợi, nếu như hắn xuống lầu thấy nàng, sẽ có cái vẻ mặt gì? Nàng cũng không hiểu tại sao mình lại nhất thời xúc động chạy tới Thượng Hải tìm hắn, là vì chiều hôm qua khi hắn cùng nàng nói điện thoại, giọng nói nghe rất không ổn sao? Hay là bởi vì sự che chở ôn nhu của hắn khiến cho bức tường nàng dựng lên trong lòng bị đánh ngã, cho nên mới nhanh chóng muốn gặp hắn? Nàng không rõ, cũng không hiểu tình cảm của chính mình.
"Xem ra em quấy rầy đến anh rồi." Nàng ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Không sao, nếu anh đang bận, vậy tự em đi dạo một vòng rồi trở lại sau, vừa vặn đi miếu thành hoàng mua chút vật kỷ niệm, đồng nghiệp của em đưa cho em hẳn một danh sách dài, em phải mang cho đủ!"
"Thừa Vũ. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Hắn cắt đứt lời nàng, đột nhiên ho khan một trận.
Nàng lo lắng, chờ hắn hXo mới hỏi: "Anh có phải bị sặc hay không?"
"Thực ra, anh bị cảm nặng, bây giờ đang ở khách sạn nghỉ ngơi." Hắn rốt cục nói thật.
Nguyên bản không muốn nàng lo lắng, cho nên không nói ra, không nghĩ tới nàng lại tới công ty hắn, hắn thật sự là vừa mừng vừa sợ. Nếu đã đến rồi, hắn làm sao có thể không nhìn nàng một cái đã để cho nàng trở về được?
Hắn thật sự rất nhớ nàng, người đang sinh bệnh thì đặc biệt yếu ớt, tại nơi tha hương sinh bệnh, loại cảm giác này càng rõ ràng hơn, trong lòng của hắn vẫn luôn nhớ nàng.
"Mau nói cho em biết địa chỉ khách sạn!" Nàng thúc giục.
Tên ngốc này, vì sợ nàng lo lắng cư nhiên còn nói vẫn đang ở trong công ty, giọng nói của hắn ngày hôm qua cũng rất khàn, có phải là vì chiếu cố nàng, thức trắng đêm không ngủ cho nên mới bị cảm hay không? Nàng rất sợ nóng, điều hòa luôn mở rất lớn, hắn hôm trước có phải cũng đem điều hòa ở nhà của hắn mở số lớn hay không?
Ghi nhớ tên khách sạn. Nàng lòng nóng như lửa đốt nhảy lên xe taxi, thẳng đến nơi.
Hình Tử Nguyên nhìn điện thoại đã ngắt, khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo hé ra một tia sáng ấm áp, khóe miệng cong lên, hạnh phúc mỉm cười, tức thì giống như vầng thái dương chói mắt.
Thừa Vũ đến đây. . . . . . Đây là mơ sao? Nàng làm sao có thể bất chợt thích ý mà chạy tới đây? Nàng luôn lấy công việc làm đầu, nhưng bây giờ ... chẳng phải rất rõ ràng rồi sao? Địa vị của hắn chiến thắng công việc của nàng.
Chết mất! Hắn làm sao lại cười không ngừng được? Làm sao lại cảm thấy yết hầu đã không còn đau, đầu cũng không đau đớn, sự khó chịu trong lòng cũng biến mất vô tung vô ảnh, đây là có chuyện gì? (^^)
Cái gọi là thuốc đặc hiệu bất quá chính là thế này đi, nguyên bản hắn bởi vì bị cảm nặng mà ủ rũ. Đột nhiên lại cảm thấy toàn thân đều tràn đầy sức sống.
Leng keng -- chuông cửa vang lên, hắn đi nhanh ra mở cửa, chính bản thân cũng cảm thấy buồn cười, hắn giờ phút này thì giống người bệnh chỗ nào chứ?
Hắn mở cửa, nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của Lâu Thừa Vũ. Niềm vui sướng thắp sáng đôi mắt vốn buồn bã của hắn, hô hấp lần nữa trở nên dồn dập. Thật là nàng, hắn không có nằm mơ --
"Có phải là rất nghiêm trọng? Ngay cả công ty cũng không thể đi, nhất định rất không thoải mái phải không?" Lâu Thừa Vũ tiến vào phòng của hắn, nhìn đến căn phòng xa hoa trở thành một đống hỗn độn, lập tức bật cười.
Hắn nhất định là ngay cả nhân viên phục vụ cũng không đồng ý cho tiến vào quét dọn nên mới có thể trở thành như vậy, bởi vì Hình đại tổng tài chính là luôn yêu cầu sự hoàn mỹ, làm sao có thể để cho người khác nhìn thấy bộ dạng hắn hắt xì hay là chảy nước mũi chứ?
"Có ăn cái gì chưa?" Nàng ân cần hỏi.
Hắn lắc đầu. "Không có khẩu vị."
"Gặp bác sĩ chưa?"
"Gặp rồi." Hắn nhìn thấy nàng gần ngay trước mắt, bỗng nhiên nói ra: "Anh hiện tại đột nhiên muốn đi ăn, em đi cùng anh có được không?"
"Đương nhiên được, thèm ăn là chuyện tốt, bụng rỗng uống thuốc sẽ làm hư dạ dày." Lâu Thừa Vũ lập tức cầm lấy túi xách vừa mới đặt xuống. "Ở trong khách sạn ăn được rồi, chỗ này có nhà hàng không?"
Hắn gật đầu. "Trong khách sạn có ba, bốn nhà hàng, món Trung, Tây hay đồ ăn Nhật đều có, em muốn ăn cái gì?"
Nàng nở nụ cười. "Em không đói bụng a, phải là anh muốn ăn cái gì chứ."
.......
Mười phút sau, bọn họ đã ngồi tại quán ăn Trung Quốc ở sảnh tầng hai khách sạn, "Bích Nguyệt lâu".
"Sắc mặt anh thật không tốt, ăn nhiều một chút đi." Nàng cố ý chọn vài món ăn thanh đạm, chính là hy vọng có thể hợp khẩu vị của hắn, để cho hắn ít nhiều gì có thể ăn thêm một chút bổ sung thể lực.
"Nói cho anh biết, làm sao em lại qua đây? Thật là đến thăm anh sao?" Bị cảm có là cái gì? Hắn quan tâm chỉ có chuyện này mà thôi.
"Thật là tới thăm anh, không cần phải hoài nghi." Lâu Thừa Vũ nghịch ngợm cười. "Bởi vì em là người có lương tâm, anh bởi vì chăm sóc em mà bị bệnh, em làm sao có thể giả bộ như không biết!"
"Còn công việc?"
Nàng thản nhiên cười. "Giao cho tiền bối làm cùng rồi, ngày mai đáp chuyến bay sớm nhất trở về là được."
Hắn nghe thấy tim của mình như đập nhanh hơn. Nói như vậy, nàng tối nay sẽ ở lại chỗ này rồi?
Hắn lập tức nói: "Anh giúp em đặt một căn phòng cách vách phòng anh."
Nàng cười cười. "Đại tổng tài, anh không cần quan tâm cái này, em đã đặt phòng tại Khách sạn Thải Hồng rồi, chỗ ở không thành vấn đề."
|
"Trả lại đi." Hắn phủ quyết nói: "Em một mình ở trong khách sạn khác, anh sẽ lo lắng." Bình thường hắn đều rất ôn nhu, nhưng ở vào thời điểm này, thì thực sự là mười phần nam tính.
Nàng dở khóc dở cười nói: "Chỗ đó rất an toàn, đồng nghiệp của em đi công tác tới nơi này đều ở tại đó, dùng danh nghĩa công ty em đặt phòng còn có chiết khấu nữa." Vị tiên sinh này rốt cuộc nghĩ nàng mấy tuổi chứ? Đã quên nàng từng một mình đi Nga thụ huấn nửa tháng, cũng từng bị phái đi Nw Zealand công tác một mình một tháng sao?
"Anh vẫn không yên tâm, anh kiên quyết muốn em ở phòng cách vách." Khẩu khí của hắn vô cùng kiên trì.
"Biết rồi, người bệnh là lớn nhất được chưa?" Nàng cười thúc giục hắn. "Nhanh ăn đi." Không biết có phải bởi vì có nàng ở đây hay không, khẩu vị của hắn đã khôi phục, ăn chén cơm, uống thêm non nửa chén canh gà, cảm giác được tinh thần cũng tốt hơn nhiều.
"Hành lý của em đâu? Anh cùng em tới khách sạn Thải Hồng lấy."
"Hành lý của em chính là cái túi này đây." Nàng mềm mại cong môi lên, vỗ vỗ vào cái túi lớn đặt trên ghế bên cạnh, mỉm cười nói: "Hơn nữa em căn bản còn chưa có tới khách sạn đó, xuống máy bay một cái liền trực tiếp tới công ty của anh, sau đó là nơi này."
Hình Tử Nguyên hơi sững sờ, sau đó bất khả tư nghị nhìn nàng. Làm gì có người phụ nữ nào như nàng, qua đêm mà mang ít đồ như vậy? Nàng cũng không có mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm, đồ bảo hộ ... gì đó muốn mang theo sao?
Nhưng mà hắn chẳng phải là bị chính điểm này của nàng hấp dẫn đó sao? Rất phóng khoáng, không ra vẻ kệch cỡm, có phong cách riêng. Xem ra đời này, hắn Hình tử nguyên đại khái là khó mà thoát được lòng bàn tay của cô gái này rồi. Hắn cam nguyện thần phục bên chân nàng, cả đời. . . . . .
...........
Sau khi trở lại phòng, bởi vì Lâu Thừa Vũ kiên trì, hắn phải uống thuốc, rồi đi ngủ, mà nàng thì đương nhiên thay hắn thu dọn trong phòng.
Khi hắn tỉnh lại thì đã chạng vạng, tấm rèm cửa thật dày cản lại ánh chiều tà chói mắt, nhìn thấy gian phòng trở nên ngăn nắp vô cùng, hắn liền biết là nàng đã thu dọn.
Thừa Vũ biết rõ hắn quái gở, tuyệt đối sẽ không gọi nhân viên phục vụ đến thu dọn, cho nên nhất định là nàng tự mình thu thập.
Hắn xuống giường, phát hiện nàng đang nằm trên sô pha, chuyện này thật là ngoài ý muốn, nàng chưa có trở về gian phòng của mình. Hắn kinh ngạc nhìn nàng, nhịn không được ngồi xổm xuống, ngắm nhìn gương mặt ngủ say của nàng, chợt cảm thấy ở sâu trong nội tâm có một cảm giác rung động không cách nào ức chế.
Nàng đẹp quá. . . . . . Nếu như có thể đem nàng cầm giữ ở trong lòng, hắn nguyện ý trả tất cả mọi giá.
Hắn nghĩ rằng nàng đã trở về phòng nghỉ ngơi, không nghĩ tới nàng sẽ lưu lại, còn cuộn tròn trên sô pha, xem ra nàng nhất định là mệt muốn chết rồi, sáng sớm bay tới đây, khoang máy bay nhỏ hẹp cùng quá trình chuyển tiếp thực là sự tra tấn.
Nàng vì hắn như vậy, hắn cảm giác được mình thật may mắn, hà cớ gì bởi vì không chiếm được toàn bộ con người nàng mà cảm thấy trống rỗng?
Hình Tử Nguyên, có thể nhìn thấy nàng như vậy, đã là một chuyện xa xỉ rồi, ngươi phải nên biết đủ, ông trời mới có thể cho ngươi phúc phận lớn hơn.
Hắn không có đánh thức nàng, sau khi nhìn nàng một hồi lâu, hắn đi tắm rửa. Tắm rửa xong, hắn thay một bộ quần áo nhẹ nhàng thoải mái, tiếp đó uống nhanh một ly lớn nước ấm, hi vọng tới khi nàng tỉnh lại, hắn có đủ tinh thần để mang nàng đi ra ngoài một chút.
Thời gian tiếp theo, hắn ngồi trên mặt thảm trước sô pha, giống như kẻ ngốc chăm chú nhìn nàng, mãi đến gần tám giờ thì mí mắt của nàng rốt cục giật giật.
Lâu Thừa Vũ không biết mình đã ngủ từ lúc nào, dọn dẹp đồ đạc xong, nàng chỉ muốn chợp mắt một chút, không nghĩ tới lại ngủ say tới như vậy. Khi nàng mở mắt ra, nghênh đón nàng là khuôn mặt tươi cười sáng sủa của Hình Tử Nguyên. Nàng sợ hết hồn, đỏ mặt quẫn bách, ngay sau đó phát hiện hắn đang ngồi ở trước mặt nàng thì lại càng kinh ngạc.
"Anh tại sao lại ngồi dưới đất nhìn em?" Nàng lắp bắp hỏi, tim đập thật nhanh.
"Anh đã ngủ đủ rồi." Hắn nhẹ gạt mấy sợi tóc mai đang rủ xuống gò má nàng, trêu chọc hỏi: "Em có biết hiện tại đã là mấy giờ rồi không? Tiểu thư, đã tám giờ rồi, anh sắp chết đói đây, đang đau khổ chờ em tỉnh lại để đi ăn chút gì."
"Tám giờ?" Nàng hô nhỏ một tiếng ngồi dậy. "Tại sao anh không gọi phục vụ phòng? Anh còn đang sinh bệnh, không ăn gì làm sao được?"
Hắn nhếch miệng cười. "Cho nên em bây giờ nhanh đi cùng anh ra ngoài ăn chút gì đó."
"Biết rồi." Lâu Thừa Vũ vội vàng đứng dậy, vừa đi hướng phòng tắm vừa nói: "Em nhìn thấy phòng tắm còn cái bàn chải đánh răng mới, em dùng đó."
Con ngươi đen của hắn chớp lên một tia sáng, tiếng nói trầm thấp nhu hòa: "Chỉ cần là của anh, cái gì em cũng có thể dùng." (aaa….lời thoại kinh điển ^^)
Trước khi đóng cửa phòng tắm, nghe được lời hắn nói, trái tim của nàng mãnh lực đập trong ngực, hơi thở như nghẹn trong cổ. Hắn thật sự làm nàng bối rối không thôi.
Nếu như là chịu sự nhờ vả của Triển Thác, hắn có cần thiết phải nói với nàng những lời khiến nàng này sinh ý nghĩ kỳ quái này không? Nếu như không phải Triển Thác nhờ vả, vậy tại sao hắn phải đối với nàng tốt như thế?
Chẳng lẽ là. . . . . . Tình yêu? Cái ý nghĩ này khiến cho máu trong người nàng như muốn sôi lên. Chết thật! Tại sao nàng đối với khả năng này hoàn toàn chẳng có chút chán ghét nào?
Nàng lắc đầu một cái. Không nên suy nghĩ nữa, hắn chỉ chiếu cố người bạn tốt là nàng mà thôi, nàng không thể bởi vì cảm thấy trống trải mà muốn lấy hắn bù đắp vào.
Hắn là bạn tốt của nàng, một người bạn nàng rất quan tâm, chỉ là như vậy mà thôi. . . . .
|
Chương 4 Thượng Hải về đêm, phong tình vạn chủng.
Lâu Thừa Vũ cho rằng Hình Tử Nguyên muốn cùng nàng dùng cơm ở khách sạn, không nghĩ tới bọn họ lại rời đi, tại cửa khách sạn, ngồi lên một chiếc xe nhập khẩu, còn có người phụ trách lái xe.
“Anh bị cảm còn chưa khỏe, ở khách sạn ăn thì được rồi, làm gì phải phí công sức chạy ra ngoài?” Nàng không ủng hộ nói: “Nếu có thời gian …, không bằng ở trong phòng nghỉ ngơi.”
Hình Tử Nguyên vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn nàng. “Tiểu thư, anh đã nằm cả ngày rồi, em cũng nên cho anh đi ra ngoài hít thở không khí chứ, thuận tiện để cho anh tận tình chủ nhà, có được không?”
“Chủ nhà?” Nàng bật cười nói: “Anh rõ ràng là người Đài Loan mà?”
Hắn nhướng mày. “Nhưng anh ở tại đây thành lập công ty, cho nên cũng coi như là một nửa chủ nhà, không phải sao?”
Nàng nở nụ cười. “Công ty của anh thoạt nhìn rất có khí thế, chỉ khí thế không thôi cũng đủ để đè bẹp người khác.”
“Tòa cao ốc kia là đặc biệt mời kiến trúc sư đẳng cấp thế giới thiết kế, chính là muốn có được loại khí thế vượt trên người khác.” Hắn phân tích nói: “Nơi đây xem trọng bề ngoài, chúng ta cũng coi như là kẻ tới sau, bất quá hiện tại tham gia cạnh tranh cũng không muộn, công ty của bọn anh căn cơ rất vững chắc, cách làm việc cũng không giống với người khác, cho nên có rất nhiều công ty nước ngoài chủ động muốn cùng bọn anh hợp tác, anh hiện tại vẫn còn tại đang cân nhắc.”
“Vì sao?” Nàng không hiểu hỏi: “Có nhãn hiệu quốc tế thêm vào không phải tốt hơn sao?”
Hắn lạnh lùng nheo mắt lại. “Rất nhiều công ty quốc tế đều là những kẻ ăn tươi nuốt sống, bọn họ mặt ngoài hợp tác với em, nhưng sau lưng lại vụng trộm thôn tính công ty của em, cẩn thận thì vẫn tốt hơn.”
Nàng mỉm cười. “Xem ra bác trai đem quyền kinh doanh công ty giao cho anh là lựa chọn chính xác.”
Hắn không tỏ rõ thái độ nói: “Ngay từ đầu, anh cũng không hiểu cha anh tại sao phải về hưu sớm như vậy, dù sao ông mới năm mươi lăm tuổi, nhưng sau khi thực sự tiếp nhận, anh ngược lại thấy may mắn vì ông đã sớm đem công ty giao cho anh, trong tập đoàn hay phát sinh nhiều sự tình phiền phức, ông vẫn là cùng mẹ anh đi du sơn ngoạn thủy thì tốt hơn.”
Nàng nghiêng đầu nhìn hắn. “Anh trai anh thật sự không quan tâm chuyện trong công ty sao?” Nếu như không có người hỗ trợ chia sẻ, hắn thật sự sẽ rất mệt mỏi.
“Anh ấy say mê y học, có thể bắt buộc được sao?” Hình Tử Nguyên ngữ khí đầy chấp nhận. “Ít nhất anh ngay từ đầu đã lựa chọn ngành quản lý, với kinh doanh cũng có hứng thú, cũng không có cảm thấy khổ sở.”
“Anh em hai người đều rất tài giỏi.” Nàng thuộc như lòng bàn tay: “Anh trai anh năm trước được chọn là bác sĩ khoa ngoại thần kinh quyền uy nhất, anh thì được chọn là tổng tài trẻ tuổi được chú ý nhất.”
Hắn nhìn nàng. “Còn em bán mạng làm việc như thế, vậy không phải tự nhiên cũng sẽ trúng cử danh hiệu phóng viên gương mẫu rồi sao?”
“Phóng viên gương mẫu?” Nàng cười sặc sụa nói: “Chẳng có cảm giác khí thế gì cả.”
“Như vậy –” hắn đổi lại cách nói. “Phóng viên xã hội ưu tú nhất, nhân vật phong vân hàng năm của Tổ chức Chân Thiện Mỹ toàn Đài Loan, cái này thì thế nào, hài lòng không?” (cái danh hiệu này nó loằng ngoằng quá, tớ chém chút ^^!)
Nàng cả cười đáp không nổi. “Anh có thể đặt dài hơn một chút không?”
“Muốn dài hơn một chút, được, để anh suy nghĩ. . . . ” thấy vậy, Lâu Thừa Vũ cười cắt lời hắn. “Đừng đùa nữa.”
Ai, vì sao ở bên hắn, bọn họ rất là vui vẻ nha? Cẩn thận ngẫm lại, hình như nguyên nhân là bởi hắn luôn chủ động chọc cho nàng vui. Nghĩ kĩ thì nàng vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, tài hoa, gia thế, bề ngoài, cái gì hắn cũng đều có đủ, thế nhưng qua nhiều năm như vậy, tại sao vẫn không có bạn gái cố định?
Nàng từng xem qua trên tạp chí lá cải, rất nhiều danh ái thiên kim, khi nói tới người thừa kế đời thứ hai của tập đoàn lớn mà các nàng cảm thấy thưởng thức, đều không hẹn mà cùng chỉ tên hắn, có thể thấy được giá trị thị trường của hắn rất tốt.
Như vậy là do ánh mắt của hắn quá cao sao? Hay là vì bận rộn giúp Triển Thác chăm sóc nàng, cho nên để lỡ thời gian nói chuyện yêu đương của hắn?
Bất kể như thế nào, sau khi hắn có bạn gái rồi, sẽ không thể nào thường xuyên xuất hiện ở bên nàng giống như bây giờ. Nghĩ tới đây, trong nội tâm nàng cảm thấy phiền muộn không thôi. Thiên hạ, rốt cuộc không có bữa tiệc nào là không tàn . . . . . .
Trong nhà ăn thắp một ngọn đèn nhu hòa, từ cửa sổ hình vòm màu trắng rất có phong cách nhìn ra bên ngoài là những kiến trúc lưu lại tử thời thực dân, nhìn rất phong tình. Thượng Hải thực là một thành phố truyền kỳ . . . . . . Lâu Thừa Vũ chống cằm say sưa nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt tán thưởng không thôi.
Bọn họ lúc này đang ở trong nhà hàng thưởng thức món ăn truyền thống của Thượng Hải, khách hàng đều rất có phẩm cách, nói chuyện nhỏ nhẹ, quần áo hợp thời, thực sự có loại cảm giác trở lại thời xưa.
Hình Tử Nguyên cũng không quấy rầy nàng, để mặc cho nàng suy nghĩ bay bổng, mãi đến khi chủ tiệm gần đóng cửa mới nhắc nhở nàng phải rời đi.
Đi ra khỏi nhà hàng, hai người dạo bước chậm rãi dọc theo bờ sông, cách trở bởi làn sóng sông Hoàng Phố, ở bờ bên kia là tháp truyền hình Đông Phương Minh Châu hiện đại cao chọc trời. Tầm mắt của họ đồng thời bị mấy chiếc du thuyền trên mặt sông hấp dẫn, hai người liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng hướng nơi bán vé ở bến tàu đi đến, hơn thế cũng bởi vì sự ăn ý này mà cười rộ lên.
Mua vé tàu, hai người lên du thuyền, bởi vì du khách rất nhiều, hắn cẩn thận che chở vai của nàng. Không cho người khác đụng chạm đến nàng. Bọn họ xuyên qua đám người chen chúc, đứng ở cột buồm bên cạnh, tay của hắn chắc chắn đỡ lấy vai của nàng, mà nàng cũng bởi vì bị mấy người nước ngoài to béo bên cạnh đụng phải, thoáng cái ngã vào trong lồng ngực của hắn, chỗ ngồi vốn của nàng lập tức bị bạn gái người nước ngoài kia thay thế.
|
Trong gió đêm, mặc dù bốn phía ầm ỹ vô cùng, nhưng tựa ở trước ngực Hình Tử Nguy, Lâu Thừa Vũ vẫn nghe thấy tiếng tim mình đập thật rõ ràng, thình thịch — thình thịch — tại sao lại có thể như vậy?
Nàng cảm thấy mặt mình nóng lên, hô hấp rất hỗn loạn, cả ngực đều nóng hừng hực, còn có một cảm giác hạnh phúc không thể gọi tên xông lên đầu. Chuyện này không bình thường, thật sự rất không bình thường!
“Mấy tên quỷ nước ngoài bên cạnh có chen lấn đến em hay không?” Hình Tử Nguyên đột nhiên lên tiếng hỏi.
Thanh âm của hắn làm cho trái tim nàng mãnh liệt nhảy dựng lên. Bất quá vấn đề này vừa vặn dời đi lực chú ý của nàng, để tránh nàng quá mức chú ý tới việc nàng đối với hắn sinh ra loại phản ứng sinh lý quái dị không cách nào lý giải.
“Hình tổng tài, xin anh đó.” Nàng lấy tay che miệng nói: “Hiện tại tiếng Trung rất phổ biến, cẩn thận người ta nghe hiểu được.” Uhm, trò chuyện tốt hơn nhiều, ít nhất hiện tại trống ngực không có đập nhanh.
“Được rồi.” Hình Tử Nguyên bĩu môi. “Bà đầm xinh đẹp bên cạnh em có chen lấn đến em không?”
Nàng nở nụ cười. “Đương nhiên là có a, cái mông của bà ấy đang đối diện với lưng em này.”
Hắn chau mày. “Sớm biết nhiều người như vậy sẽ không lên đây rồi.” Hắn không thích người khác va chạm vào nàng, cho dù không cẩn thận cũng vậy, nhưng nếu như không có lên du thuyền, hắn làm sao có thể ôm lấy nàng như vậy?
“Anh sao rồi? Có khỏe không?” Lâu Thừa Vũ bỗng nhiên nghĩ đến hắn vẫn là người bệnh, ảo não nói: “Thân thể có không thoải mái hay không? Đáng nhẽ ăn cơm xong nên trở về khách sạn nghỉ ngơi mới đúng, anh buổi tối còn chưa có uống thuốc nữa.”
“Không cần phải lo lắng cho anh. Anh rất khỏe.” Đối với hắn mà nói, nàng chính là một thang thần dược, nếu như có thể mãi ôm nàng như vậy, hắn nguyện ý mua vé tàu vĩnh cửu.
“Xì xào!” Bốn phía đột nhiên nổi lên một trận xôn xao, trên thuyền có một màn hình LCD siêu lớn, đang phát một hình ảnh! “Lưu Hồng, hãy gả cho anh!”
“Phụ nữ các em thật sự đều thích phương thức cầu hôn kiểu này sao?” Hình Tử Nguyên hoài nghi hỏi.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười. “Rất lãng mạn, không phải sao?” Nàng nghĩ nữ nhân vật chính tên là Lưu Hồng kia nhất định rất vui vẻ, chí ít có người bởi vì cô ấy mà hao tâm tổn trí như vậy.
“Em — cũng vậy?” Hắn chần chờ hỏi. Hắn không thích biểu lộ tình cảm khoa trương như vậy, nhưng nếu như nàng thích, hắn sẽ làm.
“Em cũng là phụ nữ mà, phụ nữ đều thích hư vinh.” Nàng giả bộ làm mặt quỷ, nở nụ cười.
Tức thì, thấy hắn nhẹ chau mày lại, bộ dáng suy tư, Lâu Thừa Vũ đột nhiên nghĩ đến, hắn không phải là muốn làm phức tạp phương diện này chứ? Cái ý nghĩ này làm cho tim nàng đập loạn, nụ cười cũng mắc kẹt lại, trong lòng đột nhiên có cảm giác bất an.
“Anh có phải đang nghĩ muốn cầu hôn đối tượng như vậy hay không?” Nàng giống như vui đùa nói, cố gắng làm cho mình trông có vẻ tự nhiên một chút.
Ánh mắt của hắn dừng lại trên mặt nàng, trong lòng ngũ vị tạp trần, vẻ mặt rầu rĩ. Đối với hắn, người đáng để hắn cầu hôn chỉ có một, là người con gái tên Lâu Thừa Vũ, nhưng nàng một chút cũng không hiểu lòng hắn, còn hỏi hắn là muốn cầu hôn đối tượng phải không, hắn có phải nên đi đụng vách tường mà chết hay không? Bởi vì sự nghiêm túc cùng dụng tâm của hắn, nàng một chút cũng không có cảm nhận được.
Tiếp tục như vậy, đến bao giờ nàng mới có thể trở thành người phụ nữ của hắn? Hắn muốn tiếp tục lãng phí thời gian như vậy sao? Bọn họ có thể hạnh phúc, chỉ cần bước tới một bước mà thôi.
Nhưng là có lẽ, nàng còn không có quên được Triển Thác, bước thêm một bước, bọn họ có thể ngay cả bạn bè cũng không làm được nữa. . . . . . Đó, lại nữa rồi, hắn lại vì nàng mà suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng mà hắn băn khoăn thật sự chỉ là vì suy nghĩ cho nàng thôi sao? Hay là vì không dám đối mặt với việc có thể sẽ bị cự tuyệt?
Con mẹ nó! Hình Tử Nguyên, không nên trốn tránh nữa, cũng không được để cho nàng trốn tránh nữa, đến tột cùng ngươi có cơ hội hay không, hôm nay liền làm rõ luôn đi!
“Nếu như anh nói cho em biết là có, thì em có đề nghị gì không?” Hỏi xong, hắn quan sát phản ứng của nàng.
Trong đầu Lâu Thừa Vũ vang lên tiếng nổ ầm ầm, tâm tình hoàn toàn hỗn loạn. Một câu giả thiết nhẹ nhàng bâng quơ của hắn lại như đạo sấm rền, hung hăng đánh vào lòng nàng. Hắn quả nhiên là có đối tượng . . . . . . chăm sóc nàng thời gian lâu như vậy cũng đủ rồi, nàng vốn cũng đâu hy vọng xa vời rằng hắn sẽ chăm lo cho nàng cả đời? Hắn có đối tượng cũng là chuyện đương nhiên , nàng rốt cuộc là xúc động vì cái gì chứ?
Ai, bị che chở riết thành nghiện, đã quen với sự ôn nhu của hắn, nàng chỉ sợ phải mất một thời gian mới có thể thích ứng với những tháng ngày không có hắn bảo hộ. . . . . . Đối tượng của hắn là cái dạng phụ nữ gì? Gia thế của hắn tốt như vậy, lại là tổng tài cao quý, nhất định là một danh viện thiên kim môn đăng hộ đối với hắn, cô ấy nhất định rất đẹp, bởi vì hắn xứng đáng với người phụ nữ tốt nhất, nàng nên chúc phúc cho hắn mới đúng, không nên cảm thấy thương tâm. . . . . . Nàng ngẩn người, tâm tư loạn đến rối tinh rối mù, căn bản không có chú ý tới người nào đó đang mỉm cười.
“Thừa Vũ –” hắn ôn nhu như gió gọi nàng, vẻ mặt buồn vô cớ của nàng đã nói rõ hết thảy. Nếu như hắn ở trong lòng nàng không hề quan trọng, nàng thoạt nhìn sẽ không mất mát như vậy.
“Hả?” Nàng ngẩn ngơ nâng tầm mắt lên, nhìn hắn đến mất hồn. Lâu Thừa Vũ, mau chúc phúc cho anh ấy đi, ngươi không được quá ích kỷ, chiếm lấy anh ấy thời gian lâu như vậy cũng đủ rồi, anh ấy không có nghĩa vụ thay Triển Thác hoàn trả nợ tình cảm, như thế là không công bằng.
Tuy rằng gắng sức ép bản thân mở miệng, nhưng cổ họng nàng không hiểu tại sao đắng chát, làm sao cũng không thể mở miệng được, ngực đau đến thở không nổi.
“Anh yêu em, Thừa Vũ, không có người phụ nữ nào khác, anh vẫn luôn yêu em.” Sau bao nhiêu năm nhất kiến chung tình với nàng, Hình Tử Nguyên rốt cục cũng tỏ tình. (Nhất kiến chung tình: vừa thấy đã yêu)
Bất luận việc nói ra kết quả có đem nàng đẩy ra xa hơn hay không, hắn quyết ý buông tay đánh cược một lần.
“Anh. . . . . .” Lâu Thừa Vũ toàn thân run lên, đầu óc trống rỗng.
Hắn nói hắn yêu nàng, nàng có nghe lầm hay không?
“Em cảm thấy anh rất nực cười có phải không?” Hắn yên lặng nhìn nàng, khàn khàn hỏi. Yêu nàng nhiều năm như vậy, tưởng rằng nàng và Triển Thác sẽ thành người một nhà, hắn không tính có ngày thổ lộ, hắn vốn cũng định đem phần tình cảm này chôn sâu dưới đáy lòng. Không nghĩ tới, hắn lại có ngày hướng nàng tỏ tình, chỉ là liệu nàng có tiếp nhận không?
“Tử Nguyên. . . . . .” Lâu Thừa Vũ đè nén tâm trạng kinh hoàng. “Anh có biết anh đang nói gì không?”
|