"Sự tình là như thế này–"
"Nếu anh ta gây hoạ gì, muốn chúng tôi lấy tiền bảo lãnh anh ta, vậy xin miễn." Hạ Tâm Trữ nhịn không được lạnh lùng mở miệng nói.
"Tâm Trữ." Mạc Thiên Hòa gọi nhẹ.
"Mạc tiên sinh, tôn phu nhân cũng ở đây sao?" Trương cảnh sát ở đầu kia điện thoại hỏi.
"Đúng, thật có lỗi, cô ấy có chút kích động." Mạc Thiên Hòa nhìn bà xã trả lời lại anh ta.
"Em rất bình tĩnh." Hạ Tâm Trữ nhịn không được phản bác, cũng dùng giọng nói rõ ràng lạnh lùng hơn với cảnh sát đầu bên kia điện thoại: "Mặc kệ Hạ Quan Kiệt xảy ra chuyện gì tôi đều không muốn quản, quan hệ anh em của tôi cùng anh ta đã sớm đoạn tuyệt, cho nên mặc kệ cảnh sát muốn nhốt anh ta năm năm hoặc mười năm, tôi đều sẽ không để ý. Phiền toái cảnh sát cứ chuyển cáo anh ta như vậy, cám ơn."
Đầu điện thoại kia trầm mặc một chút.
"Sự thật là..." Thanh âm Trương cảnh sát chẳng biết vì sao mang theo do dự: "Buổi sáng hôm nay phát hiện một thi thể của một người đàn ông bị người giết hại vứt bỏ, ở trên người nam đó tìm được giấy tờ xác thực là của Hạ Quan Kiệt, mục đích tôi gọi điện thoại, là muốn mời hai vị tới trong cục nhận thi thể."
Hạ Tâm Trữ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, nhất thời mất đi ý thức.
Hạ Quan Kiệt chết, tin tức này tới rất đột ngột, cũng rất kinh hãi, khiến ai cũng không thể tưởng được.
Khi Hạ Tâm Trữ nghe thấy tin tức xấu này trước tiên té xỉu, tuy Mạc Thiên Hòa lo lắng, nhưng vẫn giao bà xã cho đồng sự trong công ty chiếu cố. Bản thân thừa dịp cô hôn mê, nhanh chóng thay cô tới cục cảnh sát xác nhận thi thể có phải là Hạ Quan Kiệt không?
Loại chuyện nhận thi thể này để cô làm thì quá tàn nhẫn, anh thực sự không đành lòng.
Kết quả làm người ta tiếc nuối, người chết quả thực chính là Hạ Quan Kiệt. Tuy mười năm nay, anh chỉ có lúc trước đưa Tâm Trữ đi "mua" Tiểu Dịch có gặp qua anh ta, nhưng trên nguyên tắc bộ dáng của anh ta cùng mười năm trước thực không có thay đổi gì quá lớn. Hơn nữa Tiểu Dịch lại có bộ dáng rất giống anh ta, cho nên...
Cảnh sát nói, bước đầu điều tra hẳn là do nhà cái đòi nợ, thủ pháp tương đương cùng loại, bọn họ đang truy nã hung thủ.
Mạc Thiên Hòa cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể gật đầu, đáp ứng sẽ tận lực phối hợp cảnh sát phá án, sau đó ký tên lên một số văn kiện rồi rời đi.
Sau khi trở lại công ty, cô được an trí nghỉ ngơi trên giường trong văn phòng anh đã tỉnh lại một lúc lâu.
Nhân viên Vương Lị Nhã ở bộ phận hành chính phụ trách hỗ trợ chiếu cố cô nói cho anh, sau khi cô tỉnh lại liền hỏi anh đi chỗ nào, sau đó trầm mặc thẳng đến bậy giờ, một câu cũng chưa nói, cũng không ăn thứ gì.
Nhận lời cám ơn của anh, Vương Lị Nhã rời đi trước. Anh thì hít sâu một hơi, sau khi chuẩn bị tất cả, đẩy cửa đi vào phòng nghỉ ngơi riêng của mình.
Cô im lặng ngồi ở trên giường, khuôn mặt không có biểu tình gì nhìn trời xanh ngoài cửa sổ, chẳng biết đang ngẩn người hay là đang suy nghĩ.
"Tâm Trữ."
Tiếng gọi khẽ của anh khiến cô chậm rãi xoay đầu lại, mắt hướng chỗ anh, nhưng mặt cô vẫn như cũ không chút thay đổi, khiến cho người ta nhìn không ra tâm tình của cô giờ phút này.
"Anh đã trở lại." Anh nói với cô, lại không biết nên mở miệng nói kết quả cho cô như thế nào.
Cô trầm tĩnh nhìn anh, cũng không nói lời nào.
"Mọi người nói cái gì em cũng không ăn, hiện tại đã là hai giờ chiều, em nhất định đói rồi? Muốn ăn cái gì, anh gọi người đi mua, hay là chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn?" Anh đi đến bên cạnh cô, ngồi xuống bên giường, ôn nhu nhìn cô chăm chú nói.
"Là anh ta sao?" Cô đột nhiên mở miệng hỏi, thanh âm thấp đến cơ hồ khiến cho người nghe không rõ ràng lắm.
Mạc Thiên Hòa trầm mặc nhìn cô, biểu tình tràn ngập xin lỗi cùng tiếc nuối.
"Thực xin lỗi." Anh lẳng lặng nói.
Qua một đoạn thời gian, cô không có phản ứng gì, chỉ là thẳng tắp nhìn anh, trong mắt tràn ngập khiếp sợ.
"Em không tin." Mặt cô không còn chút máu lắc đầu nói, thân thể bắt đầu run rẩy.
"Vợ à–" Anh cầm tay của cô, ý muốn dùng lời hay dỗ dành, lại bị cô đánh gãy.
"Em không tin." Cô nói lại một lần, đột nhiên xốc cái chăn tơ tằm trên người ra, nhanh chóng xoay người xuống giường.
Anh vội vàng vươn tay bắt lấy cô.
"Em muốn đi đâu?"
"Em muốn đi nhìn anh ta, trừ phi chính mắt thấy, em tuyệt đối không tin anh ta đã chết, tuyệt không!" Cô kích động nói.
Anh không đành lòng nhìn cô, dùng ngữ khí ôn hoà nhất nói với cô: "Anh đã đi xác định rồi, vợ à."
"Anh không rõ ràng lắm anh ta lớn lên là bộ dạng gì, anh nhất định là nhìn sai lầm rồi." Cô đẩy anh ra, bước nhanh về phía trước.
"Tâm Trữ." Anh lại đem cô giữ chặt lần nữa, thanh âm không tự chủ được trở nên nghiêm túc mà còn cường thế: "Không cần như vậy, em phải đối mặt sự thật."
"Hiện tại em chính là muốn đi đối mặt sự thật, anh không cần cản em, buông tay, buông em ra!" Cô bắt đầu phát điên gầm rú với anh, phát cuồng muốn đẩy anh ra.
Mạc Thiên Hòa sợ hãi cô sẽ thương tổn tới bản thân, bất đắc dĩ chỉ có thể đem cả người cô áp đảo lên giường, dùng sức nặng thân thể gắt gao kiềm chế cô.
"Buông em ra! Buông em ra!" Cô còn đang thét lên.
Anh dùng miệng che lại miệng của cô, có chút thô lỗ hôn cô, đầu lưỡi anh cường thế tiến vào trong miệng cô quấn lấy, thẳng đến khi chống cự của cô dần dần biến mất, mới chuyển thành ôn nhu yêu thương hôn.
"Bình tĩnh xuống chưa?" Trong chốc lát sau, anh ngẩng đầu lên nhìn cô chăm chú, ôn nhu hỏi.
Hạ Tâm Trữ nhìn anh, mở miệng ra, nước mắt lại chảy xuống từ trong hốc mắt, một giọt tiếp một giọt.
Mạc Thiên Hòa thở dài một tiếng, trừ gắt gao đem cô ôm vào trong lòng, để cô ở trong ngực khóc đủ, anh cũng không biết bây giờ mình còn có thể làm gì. Hạ Quan Kiệt đáng giận, mặc kệ sống hay chết đều khiến người khác tức giận, phiền lòng. Thật sự hẳn là kiếp trước đã nợ anh ta!
Cô khóc một hồi lâu, thẳng đến khi bắt đầu nấc lên mới chậm rãi ngừng lại nhưng vẫn không nhịn nức nở.
"Cảnh sát nói có thể là nhà cái đòi nợ làm." Anh mở miệng nói, chậm rãi kể cho cô tất cả nhưng điều biết được từ cảnh sát: "Bọn họ từ khách sạn và sòng bạc anh ta thường ra vào điều tra được. Anh ta nợ chồng chất hơn mười vạn chưa trả, cũng từ những người ở chung với anh ta xác nhận gần đây xác thực có người tới cửa đòi nợ. Chẳng qua lần nào anh ta cũng đều nói với chủ nợ, chờ anh ta tìm được em gái của mình, anh ta liền trả đủ tiền.
"Là em hại chết anh ấy." Cô đột nhiên nghẹn ngào mở miệng.
Anh bị hoảng sợ, lập tức sửa đúng lời của cô: "Không phải."
"Phải." Cô vừa khóc vừa nói: "Nếu em không ẩn núp đi, nếu anh ấy tìm được em, sẽ không xảy ra chuyện này. Chỉ là mấy chục vạn mà thôi, chỉ cần có mấy chục vạn anh ấy sẽ không mất đi tính mạng, đều là do em hại!"
"Không ai hại anh ta, là anh ta tự mình hại mình." Mạc Thiên Hòa nói như đinh đóng cột.
"Chỉ cần em không trốn đi –"
|
"Em sẽ cho anh ta tiền, muốn cho anh ta tiền cả đời sao? Như vậy mà có thể cứu anh ta, không phải đẩy anh ta đến vực càng sâu hơn sao?" Anh nghiêm khắc đánh gãy cô.
Cô trầm mặc không nói mà nức nở.
Mạc Thiên Hòa bỗng nhiên than nhẹ một hơi, dùng ngữ khí ôn hoà giảng đạo lý với cô.
"Tâm Trữ, em nên biết nếu anh ta không bỏ cờ bạc, sớm hay muộn cũng có một ngày sẽ rơi xuống kết cục như hôm nay. Trước kia em từng cho anh ta bao nhiêu tiền, trả nợ cho anh ta bao nhiêu lần, nếu anh ta hiểu được tỉnh ra hoặc hối cải, em cũng sẽ không hạ quyết tâm cùng anh ta đoạn tuyệt lui tới, bởi vì em biết tiếp tục như vậy, không chỉ hại anh ta, hại mình, còn có thể ngay cả tương lai của Tiểu Dịch cũng đều có thể bồi vào.
"Cách làm của em là đúng, tuy nhiên kết quả khiến cho người ta tiếc nuối." Anh an ủi cô, đem cô ôm chặt thêm một chút: "Hơn nữa một khi sự tình đã xảy ra, em có tự trách cũng không được gì. Quan trọng chính là, chúng ta phải nói với Tiểu Dịch chuyện ba cậu bé chết như thế nào. Cậu nhóc kia rất mẫn cảm cũng rất chững chạc, anh có chút lo lắng chuyện này sẽ lưu lại tổn thương ẩn sâu trong lòng cậu bé."
"Tiểu Dịch..." Cô nỉ non, giống như lúc này mới nhớ tới còn có một Tiểu Dịch đang cần bọn họ.
"Đúng, Tiểu Dịch." Anh cúi đầu, mềm nhẹ hôn lên nước mắt trên mặt của cô: "Vì Tiểu Dịch, em nhất định phải kiên cường, phải dũng cảm, không thể để cậu bé thấy bộ dáng buồn bã như vậy của em, bởi vì em là chỗ dựa cùng hậu phương duy nhất của nó hiện tại, hiểu không?"
Cô lẳng lặng dừng ở ánh mắt ôn nhu cùng vẻ mặt lo lắng của anh, không lên tiếng trả lời.
"Hiểu không?" Anh nhẹ giọng hỏi lại một lần.
Cô lắc lắc đầu.
Anh sửng sốt một chút, hoàn toàn không nghĩ tới cô lại lắc đầu.
"Anh nói sai rồi." Hạ Tâm Trữ đột nhiên khàn khàn mở miệng nói, vươn tay ôm lấy cổ anh, đem mặt mình vùi vào cổ và vai anh: " Em hiện tại không phải là là nơi dựa vào cùng hậu phương duy nhất của Tiểu Dịch, bởi vì còn có anh, anh cũng là là nơi dựa vào cùng hậu phương của nó, và em."
"Anh thật cao hứng khi nghe em nói như vậy." Mạc Thiên Hòa ôm chặt cô, cúi đầu hôn hôn mép tóc của cô, vui mừng không thôi. Đời này anh sẽ dùng hết khả năng để bảo vệ cô, yêu cô, sẽ không buông tay.
"Không được rời bỏ em." Cô ôm chặt anh nói.
"Vĩnh viễn sẽ không." Anh ưng thuận hứa hẹn cả đời.
******
Mưa gió qua đi, chính là sau cơn mưa trời lại sáng.
Sau khi hậu sự của Hạ Quan Kiệt xong xuôi, nghi phạm giết người không lâu sau cũng bị bắt, Mạc Thiên Hòa cùng Hạ Tâm Trữ chính thức nhận nuôi Tiểu Dịch, để cho ba người bọn họ chân chính thực sự trở thành người một nhà.
Tiểu Dịch đối với việc cha ruột chết, thực không có phản ứng quá lớn, chỉ là im lặng gật đầu tiếp nhận chuyện này. Cũng trong ngày hoàn thành thủ tục nhận nuôi, thực nghiêm túc đứng ở trước mặt bọn họ, hỏi bọn họ từ nay về sau có thể mở miệng gọi hai người là ba cùng mẹ hay không? Bởi vì đối với cậu bé mà nói, bọn họ mới là ba mẹ của cậu.
Hai người bọn họ đương nhiên lập tức cùng nhau nói có thể, chỉ thấy Tiểu Dịch nhất thời tươi cười rạng rỡ. Sau đó từ nay về sau trong nhà thường nghe thấy chính là cậu bé luôn lớn tiếng gọi ba, mẹ, thanh âm giống như muốn bổ sung lại vài năm qua không được gọi.
Cậu bé thật sự coi bọn họ thành cha mẹ, cha mẹ đích thực ở trong lòng cậu.
Từng ngày từng ngày an tĩnh trôi qua, bi thương cũng từng ngày từng ngày giảm bớt, bụng Hạ Tâm Trữ đương nhiên cũng lớn lên từng ngày. Sau đó xác định giới tính của đứa bé trong bụng là một bé gái.
"Thất vọng sao?" Sau khi đi ra phòng khám, Hạ Tâm Trữ mở miệng hỏi.
"Thất vọng cái gì?" Đi ở bên cạnh cô, nắm chặt tay cô, Mạc Thiên Hòa hé ra khuôn mặt nghi hoặc.
"Là con gái."
"Chúng ta đều đã có con trai, bé này này đương nhiên nên là con gái, nếu là con trai, anh mới thực thất vọng đấy." Anh nói.
"Tiểu Dịch cũng không phải đứa con chân chính của anh."
"Con đương nhiên phải! Ai nói con không phải, gọi tên đó đi tới gặp anh." Vẻ mặt anh tức giận trừng mắt nói, một bộ dáng muốn tìm người đánh nhau.
Cô nhịn không được mỉm cười: "Bé tiếp theo em sẽ giúp anh sinh con trai." Cô nghiêm túc mà thâm tình hướng anh hứa hẹn.
"Nói thật, một con là đủ rồi, anh thích con gái hơn, con gái dáng vẻ giống em." Anh mỉm cười nói với cô.
Cô nhún nhún vai không thể phủ định, nhưng trong lòng sớm đã quyết định, cô nhất định sẽ vì anh sinh một đứa con, một đứa con có bộ dáng giống anh, cá tính cũng kiên định không đổi giống anh, dũng cảm tiến tới. Cô ở trong lòng thề.
Từng ngày từng ngày trôi qua, thêm một năm mới, đông đi, xuân đến, vào hạ, ngày sinh dự tính của cô cũng càng lúc càng gần.
Ngày sinh sản, bụng lớn của cô sớm đã bắt đầu đau, Mạc Thiên Hòa luống cuống tay chân lập tức đưa cô đến bệnh viện, cả người quả thực khẩn trương tới mức không xong.
Hạ Tâm Trữ nằm ở trên giường bệnh, vừa đau, vừa lại cảm thấy buồn cười. Bởi vì ở bên giường cô, là hai người đàn ông cô yêu nhất thế giới này, đối thoại của một lớn một nhỏ thực làm cô buồn cười đến chết mất.
"Ba, ba không nên khẩn trương như vậy được không? Là mẹ phải sinh em bé, không phải là cha." Đứa con nói.
"Chính là mẹ phải sinh em bé, ba mới có thể khẩn trương. Nếu là ba sinh, ba mới sẽ không khẩn trương." Ba trả lời, trong thanh âm tràn ngập lo âu.
"Ba, ba là con trai, không thể sinh em bé."
"Ba biết, ba chính là nêu ví dụ thuyết minh."
"Ba, mẹ đang cười, nên không đau, ba yên tâm."
"Đây là miễn cưỡng cười vui, con hiểu không? Bởi vì mẹ không muốn làm chúng ta lo lắng."
"Nhưng con đâu có lo lắng, cho nên mẹ là không muốn cho ba lo lắng, ba. Ba phải kiên cường một chút, hiểu không?"
Hạ Tâm Trữ còn muốn cười, nhưng một trận đau đớn sắc bén khó nhìn vào lúc này lại đột nhiên chiếm lấy cô, khiến cô nhịn không được bấu móng tay vào cánh tay anh, phát ra một trận rên rỉ thống khổ.
"Bác sĩ, bác sĩ, y tá, y tá, bà xã của tôi đau quá, cô ấy sắp sinh phải không? Các người nhanh chóng đi tới giúp cô ấy xem một chút với." Ba hoảng hốt rối loạn, đứa con lại thực bình tĩnh.
"Cô y tá, mẹ con có phải là sắp sinh em gái không? Ba mời các người đi tới xem một chút." Cuối cùng, tiếng an ủi lại vang lên: "Ba, ba phải kiên cường một chút."
Trong phòng chờ sinh nhất thời vang lên một tiếng cười khẽ, Hạ Tâm Trữ cũng muốn cười, nhưng vì ngăn cản đau đớn khó nhịn, cơ hồ sắp mất hết tất cả hơi sức, ngay cả sức lực để cười cô cũng không có.
Bác sĩ y tá đến gần, kéo rèm. Bác sĩ kiểm tra tình huống một chút, tiện tuyên bố nên vào phòng sinh, sau đó đẩy cô vào phòng sinh, chuẩn bị sinh nở.
Mạc Thiên Hòa một chút cũng không lo lắng đem đứa con khiến người gặp người thích để lại một mình trong phòng chờ sinh. Suốt cả quá trình bà xã sinh nở, toàn bộ hành trình anh đều làm bạn ở bên cạnh cô.
Cục cưng rốt cục ra đời, là một bé con nhiều nếp nhăn, bởi vì rất nhăn nên xem ra thực xấu, cũng nhìn không ra giống ai. Nhưng khi bác sĩ ôm cục cưng đến cho anh, khi anh chân tay vụng về ôm lấy đứa bé, lòng liền tràn đầy cảm động, trong mắt đều là nước mắt.
"Em xem, con gái của chúng ta." Anh ôm con gái bảo bối đến cho bà xã trong mắt cũng đang tràn đầy nước mắt nhìn.
"Nó thật xấu." Bà xã suy yếu phê bình, nhưng trên mặt lại lộ ra mỉm cười vừa lòng.
Anh cũng cười theo, đột nhiên nghe thấy bà xã nói với anh: "Đứa kế tiếp em sẽ sinh con trai cho anh."
"Không cần." Cả người anh cứng ngắc phát ra một tiếng rên rỉ hoảng sợ : "Một đứa là đủ rồi, bà xã, thực!"
Tay anh đến bây giờ còn run, trên trán phía sau lưng tất cả đều là mồ hôi. Đối với đau đớn trong toàn bộ quá trình sinh sản vẫn còn sợ hãi, tuy nhiên người nằm trên bàn sinh lại không phải anh.
Phụ nữ quả thực rất vĩ đại.
"Một đứa là đủ rồi, thực sự!" Anh nhịn không được run run nói lại lần nữa.
Bà xã suy yếu mỉm cười với anh, sau đó nói: "Không."
"Bà xã..."
"Không."
Nghe thấy đoạn đối thoại này của bọn họ, bác sĩ và y tá ở một bên nhịn không được buồn cười, mà Mạc Thiên Hòa mặt không còn chút máu lại chỉ muốn khóc.
Đứa tiếp theo, anh còn phải trải qua một lần như vừa rồi nữa hay sao?
Ba, ba phải kiên cường một chút.
Lời đứa con đột nhiên hiện lên, khiến anh vô lực cười khổ một tiếng.
Phụ nữ thực rất vĩ đại, mà đàn ông thực đúng là mệnh khổ – Không phải, là nhất định phải kiên cường một chút mới được, vì bà xã yêu quý.
Đàn ông –
Ai, cố lên đi!
_Hết_
|