Không Cẩn Thận Đụng Phải Tổng Giám Đốc
|
|
"Đúng thế. . . . . . Thật xin lỗi!" Doãn Thần Lam cảm thấy rất xấu hổ, luôn miệng đối với Lô Giai Giai nói xin lỗi.
Cô biết cô rất kém, tìm một người mà tìm khắp nơi không thấy, hơn nữa còn lãng phí cả buổi tối, hôm sau còn đến công ty trễ nữa.
Cô biết tiền đồ của mình đã không thể xoay chuyển, hơn nữa không thể để cho Lô Giai Giai lâm vào tình thế khó xử.
Mà Lô Giai Giai đối với bạn tốt kiêm cấp dưới vừa ngốc ngếch vừa đần độn, thì vừa đau lòng lại vừa tức.
Mặc dù ngoài mặt cô mắng Doãn Thần Lam mấy lời ác như vậy, nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng cô như đậu hũ, cũng không nghĩ đối với Doãn Thần Lam thấy chết mà không cứu.
Về tư, cô thật coi cô ấy như bạn, một người bạn chân chính.
Về công, Doãn Thần Lam là một cấp dưới vừa nghiêm túc vừa nghe lời, mặc dù việc lớn cô không giúp được cô ấy nhiều việc, nhưng cô cũng giúp cô ấy được không ít chuyện nhỏ.
Lúc này, điện thoại bàn của Lô Giai Giai vang lên, truyền tới thanh âm quen thuộc.
Lô Giai Giai vừa nghe đến thanh âm, cả người lại khẩn trương lên.
"Đại. . . . . . tập đoàn Đại Dương? Có, tôi đương nhiên có cho người qua chuyển thiếp mời" Cô cố ý không nói sự thật là Doãn Thần Lam đi, bởi vì cô còn muốn giữ lại Doãn Thần Lam.
"Báo cáo . . . . . Là như vậy, " thôi, tự mình bịa cho tốt."Giám sát Đổng, chuyện là như này: ngày hôm qua vừa đúng lúc Mục Thiên Dương đi tham gia phát biểu buổi biểu diễn thời trang của Chan¬nel, nên không nhận được thư mời của chúng ta, cho nên chúng ta không tiện quấy rầy ngài ấy, chỉ sợ ngài ấy nhất thời mất hứng.
Ngài cũng biết, công ty chúng ta làm về quan hệ xã hội, quan trọng nhất phải làm cho giám đốc cao hứng một chút, sao có thể để cho anh ta mất hứng đây? Cho nên người của chúng ta đã ở cao ốc Babel đợi cả một buổi tối. . . . . ."
"Kết quả?" chân mày Lô Giai Giai nhíu chặt hơn."Tôi đang liên lạc với nhân viên kia, mười phút sau sẽ gọi lại cho ngài được không?"
Mồ hôi lạnh rơi như mưa, Lô Giai Giai cúp điện thoại, không còn tâm tư để ý Doãn Thần Lam, cô đang suy nghĩ biện pháp gọi lại trả lời, vừa mở email vừa nghĩ bước kế tiếp.
Cho nên, cô không có chú ý tới Doãn Thần Lam đang "Đóng gói" .
Thật không ngờ, ngay sau đó, Lô Giai Giai nhận được một E-mail, cô như kẻ ngốc nở nụ cười.
Nội dung bức thư là như thế này --
Xin chào Lô tiểu thư :
Ngày hôm qua tôi ở cầu thang thoát hiểm của cao ốc "Babel", "Nhặt" được thư mời của quý công ty. Về lời mời của quý công ty chúng tôi cần phải xác nhận lại lần nữa.
Mong hồi âm.
Thư ký trưởng tập đoàn Đại Dương -Tô Tiêu Chân .
Cuối cùng, Lô Giai Giai liếc Doãn Thần Lam một cái, thấy cô đang thu thập đóng gói, nói: "Cậu dừng ngay cái động tác ngu xuẩn này lại, như vậy rất không tôn trọng cấp trên của cậu."
"Tớ chỉ không muốn nghĩ. . . . . ."
" Bây giờ cậu còn có việc phải làm." Lô Giai Giai ra vẻ bình tĩnh đối với cô tuyên cáo: "Tô Tiêu Chân vừa gửi thư tới, thiếp mời của cậu . . . . . Không biết vì sao rơi vào trên tay cô ấy rồi!"
"Có thật không?" Như từ bên bờ tử vong được cứu, Doãn Thần Lam mừng rỡ như điên."Như vậy chứng tỏ Mục Thiên Dương cũng đã nhận lời mời này ! Có phải vậy không?"
"Ừ. . . . . . chẳng qua nhận được là một chuyện, có thể tới hay không, lại là chuyện khác. . . . . . Mục Thiên Dương là tổng giám đốc khó tính nhất toàn Đài Loan, nếu mà không có lợi ích, hay lợi ích đối với hắn không nhiều, thì ngay cả cái liếc mắt hắn cũng chẳng để ý đến chúng ta."
"A. . . . . ." Thất vọng.
Mục Thiên Dương này thật khó trị?
"Đương nhiên khó trị, mỗi giây của hắn đều nạm vàng được đó?"
Lúc này, điện thoại bàn của Lô Giai Giai lại vang lên.
Cô vừa tiếp điện thoại, vừa cung kính trả lời."Vâng . . . . . Phải . . . . ."
"Kết quả là như vậy, vừa rồi tôi đã nhận được tin từ Tô Tiêu Chân." Lúc này Lô Giai Giai nói chuyện đã khôi phục một chút tự tin."Nếu đã hồi âm rồi, chứng tỏ khả năng có thể rất lớn. Vâng . . . . . vâng . . . Chúng ta sẽ hỏi thăm lại. Không không không. . . . . . Đây không phải là bản lĩnh của tôi, là cấp dưới của tôi Doãn Thần Lam. Đúng. . . . . . Đúng. . . . . . Chính là cô ấy, không sai. Cố gắng? Đương nhiên, chúng tôi vẫn luôn cố gắng. Cám ơn trưởng phòng Đổng."
Hạ điện thoại xuống, hai người cùng thở phào nhẹ nhõm.
Ở đầu kia thành phố, đoàn trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Đại Dương, thư ký Tô Tiêu Chân cũng đang báo cáo với Mục Thiên Dương.
|
Sau khi báo cáo xong, cô khép văn kiện trong tay lại, nói: "Nói tóm lại, mặc dù trước mắt Á Tấn chỉ là một công ty có quy mô không lớn, nhưng giám đốc Á Tấn của họ, ngược lại được người trong giới coi trọng là có hiểu biết rộng rãi. Thư mời là do Lô Giai Giai trưởng phòng bộ phận PR viết.
Về cô gái mà ngài muốn tôi điều tra, bước đầu phán đoán hẳn không phải là Lô Giai Giai, có thể chỉ là một nhân viên nhỏ trong ngành của bọn họ.. Về điều này, tôi sẽ tiếp tục hỏi thăm Lô tiểu thư."
"Vào mười giờ sáng tuần sau phải không?" Mục Thiên Dương hỏi.
"Vâng ạ, " Tô Tiêu Chân tiếp tục nói: "Nếu như tổng giám đốc đến chỗ hẹn, buổi sáng hôm đó còn có một giờ chưa có hẹn ạ."
"Đem hành trình sắp xếp vào đi."
"Vâng"
Một tuần lễ sau, tại tiệc rượu khai mạc Á Tấn, chỉ thấy tất cả nhân viên toàn lực chiêu đãi khách.
Vì tranh thủ đầu tư khắp nơi, Á Tấn chuẩn bị tiệc chúc mừng này đã được nửa năm. Trong đó đối tượng tranh thủ lớn nhất, đương nhiên có ưu thế nhất vẫn là tập đoàn Đại Dương.
Chỉ cần tập đoàn Đại Dương gật đầu một cái, thì những nhà đầu tư khác, khách quan mà nói, cũng chỉ là dệt hoa trên gấm.
Doãn Thần Lam cùng Lô Giai Giai thì khẩn trương.
Mặc dù bọn họ đã nhận được hứa hẹn của Tô Tiêu Chân, nhưng không được gặp Mục Thiên Dương trước, thì hai người trông mong cố gắng chỉ có thể coi như thành công một nửa mà thôi.
Thời gian từng giây từng phút đến gần. . . . . .
Rốt cuộc, đúng mười giờ sáng, Tô Tiêu Chân xuất hiện. Á Tấn mắt tinh lập tức nhận ra cô thư ký .
Hắn bước nhanh đi lên phía trước, hướng Tô Tiêu Chân vươn tay ra, nói: "Tô tiểu thư, đã lâu không gặp."
Tô Tiêu Chân nhìn thấy giám đốc của Á Tấn, đầu tiên là kinh ngạc, nhưng rất nhanh cô liền đem biểu tình đường đột của mình thu lại.
Cô cũng hướng đến giám đốc của Á Tấn đưa tay ra."Rất vui gặp lại!"
Hai người gặp mặt có một chút biến đổi, bởi vì lúc học đại học họ là người yêu.
Ngày trước gặp một vài trắc trở, nhưng tất cả đều đã qua.
"Mục tiên sinh đâu?" giám đốc của Á Tân chú ý nhất là chuyện này.
"Rất nhanh sẽ đến!"
Bởi vì vừa phải ký một hợp đồng có chút vấn đề, cho nên Mục Thiên Dương tất sẽ phải đến trễ. Vì vậy hắn nói tài xế đưa Tô Tiêu Chân tới đây trước, để bày tỏ thành ý của hắn.
Đồng thời, Doãn Thần Lam ở dưới lầu cũng lúc ẩn lúc hiện.
Trong lòng cô rất lo âu, " Tiền thưởng cuối năm " nếu như không có, nhiều lắm cô cũng chỉ có thể sống qua lễ mừng năm mới.
Phiền quá! Mục Thiên Dương thật đúng làm khổ người ta.
Đột nhiên, cô thấy xa xa một người quen đang đi tới chỗ cô.
Doãn Thần Lam nhìn thấy hắn, trong lòng thật sự cao hứng nói không ra.
Cô lập tức xông lên phía trước, "Này, Hầu Minh Dương! Tại sao anh lại đi qua đây? Thật là khéo, công ty chúng tôi hôm nay cũng có bữa tiệc đó."
Hắn biết, một chút cũng không khéo, bởi vì hắn là "Đặc biệt" tới.
Nhìn thấy cô, không biết vì sao, Mục Thiên Dương không tự chủ được nở nụ cười.
Đã thật lâu hắn không có bởi vì nhìn thấy ai đó mà cười.
Hắn thật nhớ cô gái nhỏ này, từ lần đầu tiên gặp mặt, đến lần thứ ba gặp mặt, hắn cảm thấy Doãn Thần Lam càng ngày càng xinh đẹp. Trên mặt của cô, luôn mang theo một vẻ ngây ngô.
Không đợi Mục Thiên Dương đáp lại, Doãn Thần Lam đã nắm lấy tay của hắn, muốn kéo hắn lên lầu.
"Thật tốt quá, tôi có thể dẫn anh đi lên ăn món điểm tâm ngọt. Tôi đã nghe ngóng, hôm nay giám đốc chúng tôi mời đầu bếp, hình như cũng là đầu bếp làm điểm tâm hôm party của mẹ anh ngày đó!"
"Vậy sao?" Mục Thiên Dương mỉm cười.
"Đi đi đi, anh giúp tôi nhiều như vậy, tôi nhất định phải mời anh ăn nhiều Donut hơn" Doãn Thần Lam cao hứng nói.
Khi cửa thang máy ở tầng mười "Ting" một tiếng mở ra, hình ảnh Doãn Thần Lam kéo tay Mục Thiên Dương, lập tức gây sự chú ý của toàn hội trường.
Mặc dù lúc ấy người trong hội trường, đều đang chuyên chú nghe Á Tấn lên tiếng, nhưng khi người đầu tiên phát hiện bóng dáng Mục Thiên Dương thì tất cả mọi người ở tại chỗ, đều xoay đầu lại nhìn.
Doãn Thần Lam lập tức sửng sốt.
Bởi vì mọi người đều nhìn nét mặt của cô và cực kỳ kinh hoảng.
Cô cũng chỉ là mang một người bạn đi vào ăn chút điểm tâm, chuyện này có nghiêm trọng sao?
Những người từng nhìn thấy Mục Thiên Dương, đều trợn to hai mắt nhìn hai người bọn họ, chẳng qua, Lô Giai Giai chưa từng nhìn thấy, cho nên, dẫn đầu xông lên là Lô Giai Giai.
"Tớ bảo cậu ở dưới lầu nghênh đón Mục Thiên Dương, cậu lên đây làm cái gì?" Lô Giai Giai tức giận trách cứ Doãn Thần Lam."Chẳng lẽ cậu không biết, bây giờ cậu chỉ có thể dựa vào hắn mà kiếm sống sao?"
Doãn Thần Lam vội vàng giải thích: "Tớ ở dưới lầu gặp người bạn ngày đó giúp tớ vào được Babel, cho nên dẫn hắn đi vào ăn uống một chút. Chúng tớ sẽ đi xuống lầu ngay, cậu đừng tức giận!"
"Nếu là bình thường thì thôi, nhưng cậu có biết, Mục Thiên Dương tùy thời sẽ đến, ngộ nhỡ hắn bây giờ đã ở dưới lầu rồi thì sao?"
"Sẽ không đâu!" thần kinh Doãn Thần Lam rất lớn, đưa hai tay vuốt vuốt, nói;"Hắn đã già yếu, động tác nhất định rất chậm chạm, sẽ không đến sớm như vậy ."
Già yếu? Mục Thiên Dương đứng sau lưng Doãn Thần Lam, nghe được câu này, sắc mặt đại biến, giận đến phẫn nộ.
Hắn năm nay mới ba mươi lăm tuổi, lại được tính là già yếu?
"Hắn thật già vậy sao?" Mục Thiên Dương lạnh lùng hỏi."Chẳng lẽ cô đã gặp hắn?"
Doãn Thần Lam nói: " Đương nhiên là tôi chưa từng nhìn thấy hắn, nhưng tôi nghe nói hắn rất khó tính, kiêu ngạo, vừa lãnh khốc lại tâm lý không bình thường. . . . . . Quả thật tính cách cùng với cụ già không có khác gì !"
Gì?
Là ai nói? Người nào không muốn sống như vậy? !
Gì mà khó tính, lại kiêu ngạo, vừa lãnh khốc lại tâm lý không bình thường?
"Ai nói?" giọng của Mục Thiên Dương càng lạnh hơn.
"Ngài ấy năm nay mới ba mươi lăm tuổi đó?" Lô Giai Giai rất tức giận nói: "Cậu đã ngốc nghếch rồi, còn không chịu học tập, ngay cả người mà chính mình muốn đi mời cũng không nghiên cứu tốt, khó trách cậu bị đóng gói."
"Á? ba mươi lăm tuổi?" Doãn Thần Lam thế mới biết. Cô gãi gãi đầu bày tỏ ngượng ngùng."Được rồi, hiện tại tớ đi xuống là được!"
Lô Giai Giai khoanh tay ở trước ngực, đối với Doãn Thần Lam, cô chỉ có thể lắc đầu mà thở dài .
"Vậy trước tiên tớ giới thiệu bạn tớ cho cậu biết! Anh ta gọi là Hầu Minh Dương, là một người tốt."
Ở trong mắt cô ai mà không là người tốt? Lô Giai Giai đối với việc đánh giá người khác của Doãn Thần Lam luôn luôn không để trong lòng. Cô liếc người đàn ông này một cái.
"Được rồi, tớ sẽ để ý hắn, bây giờ cậu nhanh đi xuống cho tớ." Lô Giai Giai thúc giục.
"Đợi chút, cậu biết không? Anh ta cũng là đại nhân vật đó!" Doãn Thần Lam như đang nói một bí mật trọng đại, vô cùng hưng phấn.
"Đại nhân vật nào?" Lô Giai Giai không tin Doãn Thần Lam có vận cứt chó, gặp được người gọi là "Đại nhân vật" .
"Mẹ anh ta là Diệp Cẩm Hoa, Diệp Cẩm Hoa đó!" Doãn Thần Lam cao hứng công bố đáp án:" Bà ấy là nữ thần thời trang nha, cũng chính là người mà chúng ta rất sùng bái!"
Nghe vậy, Lô Giai Giai sửng sốt.
|
Chương 6 Diệp Cẩm Hoa Diệp Cẩm Hoa Diệp Cẩm Hoa. . . . . . trong đầu Lô Giai Giai lật tung lên nhớ cái tên này.
Diệp Cẩm Hoa! Không phải là mẹ của Mục Thiên Dương sao? !
Như vậy người này. . . . . . Người đàn ông này. . . . . . Lô Giai Giai cứng lại, toàn thân nhất thời không cách nào nhúc nhích.
Mục Thiên Dương ở một bên, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn phản ứng của cô.
Doãn Thần Lam hưng phấn bắt tay Lô Giai Giai, nói: "Cậu cũng rất hưng phấn có đúng hay không? Cậu có thể thông qua anh ấy nhờ mẹ anh ấy ký tên đó!"
Ký cái đầu ấy! Lô Giai Giai cảm giác chính mình bị sốc nặng rồi.
"Mẹ tôi đúng là Diệp Cẩm Hoa!" Mục Thiên Dương tựa hồ cố ý gia nhập trò chơi này."Cha là Mục Thần Phong."
"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi đã biết rõ, hân hạnh hân hạnh." Lô Giai Giai phát hiện mình đã ăn nói không mạch lạc. Cô đang tìm cách phá vỡ trường hợp lúng túng này.
"Giai Giai, cậu không sao chứ?" Doãn Thần Lam nói: "Vậy tớ đi xuống chờ Mục Thiên Dương, cậu nhớ để ý đến bạn của tớ đó! Nhớ đó, lấy Donut lại cho anh ta ăn ."
"Đợi chút. . . . . .!" Lô Giai Giai phát hiện hai chân của mình đã mềm đi, đứng không yên.
Cô quay sang Mục Thiên Dương, khom người thật sâu chào, nói: "Mục tiên sinh, vô cùng cảm tạ ngài trong lúc cấp bách, không chối từ vất vả, đường xa bớt chút thời gian hạ cố đến buổi khai mạc của công ty nhỏ bé chúng tôi. Đây là vinh hạnh lớn cho công ty tôi. Bây giờ, xin mời ngài lên ghế trên."
A? Doãn Thần Lam vẫn còn mù mờ không rõ, xảy ra chuyện gì? Lô Giai Giai sao lại đột nhiên “ Cân nhắc trọng lễ” như vậy?
"Giai Giai, anh ta là bạn của tớ Hầu Minh Dương nha, không phải Mục Thiên Dương!"
"Anh ta là Mục Thiên Dương!" Tâm tình Lô Giai Giai giờ phút này như rơi xuống đáy cốc.
Nếu như có thể, cô rất muốn làm thịt Doãn Thần Lam tại chỗ, nhân viên ngốc như vậy, thật sự...!
"Không thể nào? Cậu nói đùa. . . . . ." Doãn Thần Lam vừa nói vừa quay đầu nhìn Mục Thiên Dương, nói: "Thật xin lỗi, cấp trên của tôi vì tiền thưởng cuối năm cần có Mục Thiên Dương, bình thường hay làm chuyện điên rồ."
Nghe vậy, Mục Thiên Dương mỉm cười với cô, đùa giỡn với cô, hơn nữa thản nhiên hào phóng thừa nhận với cô: "Tôi là Mục Thiên Dương ."
"Làm ơn đi, Mục Thiên Dương hắn là loại đàn ông vô cùng khó chung sống, anh là người tốt, sao có thể là Mục Thiên Dương. . . . . ." Nói được một nửa, Doãn Thần Lam đột nhiên có chút không xác định.
Đúng là hắn xác thực có xuất hiện tại"Babel" .
"Thật là anh sao?"
Mục Thiên Dương rất thận trọng gật đầu với cô.
Hiện tại đổi thành Doãn Thần Lam đứng bất động rồi.
Lô Giai Giai nhìn cô, ánh mắt giống như đang nói: đáng đời!
Nhất thời, Doãn Thần Lam giống như mất hồn phách. Mấy giây sau, cô xoay người nhìn Mục Thiên Dương, khom người thật sâu chào.
|
"Mục tiên sinh, xin hỏi một chút, tôi không có đắc tội với ngài chứ?"
"Không có!"
"Mục tiên sinh, xin hỏi một chút, ngài có chán ghét tôi hay không?"
"Không có!"
Trên thực tế, hắn. . . . . . khá là thích cô.
"Vậy xin ngài cùng ông chủ chúng tôi ký hợp đồng đi!" Cô kích động nói: "Tôi có thể dựa vào anh mà có cơm ăn rồi!"
Đây là phương thức quan hệ xã hội gì? Lô Giai Giai nhìn cử động của Doãn Thần Lam, vẻ mặt méo mó, hơn nữa bắt đầu hoài nghi mình có phải chưa làm xong nhiệm vụ huấn luyện cô.
"Chúng tôi đang đánh giá." Mục Thiên Dương nói.
"Được rồi, đó là chuyện của các bộ phận." Doãn Thần Lam tuyệt vọng đối với Mục Thiên Dương nói: "Còn có chuyện riêng khác nữa."
" Chuyện riêng gì?"
"Anh rất quá đáng! Sao lại lừa gạt tôi?" Mặc dù Doãn Thần Lam cảm thấy rất ảo não, nhưng cũng tức giận."Tôi đã coi anh là bạn, vậy mà anh nói dối tên? Có phải anh cũng xem tôi rất ngốc, dễ dàng lừa gạt? !"
Lô Giai Giai nhìn thấy phản ứng của Doãn Thần Lam, lập tức muốn quỳ xuống lạy cô, cầu xin cô chớ chọc giận Mục Thiên Dương, nhưng căn bản là không biết làm như thế nào mở miệng.
"Thật xin lỗi!" Mục Thiên Dương thành tâm thành ý nói xin lỗi cô.
Quái? Mục Thiên Dương là loại người sẽ cùng người khác nói xin lỗi?
Đây là cục diện gì? Lô Giai Giai khẳng định tạm thời không thể nhúng tay.
"Lén lút vậy giống đàn ông gì? !"
Vừa nghĩ tới tự mình thành tâm thành ý đối với hắn, nhưng bị xem như thằng hề mà đùa bỡn; lại nghĩ đến lúc cô đặc biệt giúp hắn mang món điểm tâm ngọt, Doãn Thần Lam thật rất tức giận.
Cô thật sự, thật sự chán ghét mình ngu ngốc, tự mình đắc ý, một bên tình nguyện.
Cô mắng hắn không phải đàn ông?! Này cũng được! Lô Giai Giai thấy thế không đúng, vội vàng lên tiếng ngăn cản:
"Doãn Thần Lam, cô còn nói. . . . . nói tiếp nữa tôi lập tức đuổi cô!" Dưới tình thế cấp bách, Lô Giai Giai không thể làm gì khác hơn ngoài uy hiếp nói.
Hốc mắt Doãn Thần Lam nổi lên nước mắt. Ngay cả chính cô cũng không biết, tại sao cô lại để ý việc Mục Thiên Dương lừa gạt cô.
Có lẽ chỉ là bởi vì, hắn là Mục Thiên Dương, mà không phải hạng người bình thường khác. Bởi vì hắn là Mục Thiên Dương, cho nên đột nhiên cô cảm thấy hắn thật xa xôi.
Dù sao, cô chính là không muốn tiếp nhận chuyện hắn là Mục Thiên Dương.
Cô gái này lại phiền toái cái gì? Biết hắn là Mục Thiên Dương, thảm như vậy sao? Theo hắn biết, toàn bộ Đài Loan có hơn một nửa phụ nữ đều muốn gặp Mục Thiên Dương! Lô Giai Giai thật sự không chịu nổi.
Lô Giai Giai vội vàng hoà giải, hơn nữa dẫn Mục Thiên Dương đi về phía đại sảnh.
Mà giám đốc của Á Tấn từ xa xa thấy Mục Thiên Dương, lập tức tuyên bố xin mọi người vỗ tay chào đón hắn.
Một giờ sau, Mục Thiên Dương xuất hiện tại phòng khách quý của Á Tấn, tự mình xem tài vụ báo cáo cùng sắp xếp công việc, và kế hoạch phát triển.
Kiểm tra xong, Mục Thiên Dương để báo cáo xuống.
"Rất tốt." Mục Thiên Dương nói: "Nhìn ra được tương lai trong vòng năm năm rất có phát triển, nhưng tương lai vẫn chưa chắc chắn."
Thấy giám đốc của Á Tấn không trả lời, hắn nói tiếp: "Cho nên, tôi nguyện ý đầu tư vào sản nghiệp này trong năm năm, hợp đồng là năm năm. Việc này đã được đánh giá qua, tôi cho rằng đối với tập đoàn Đại Dương có lợi nhất nên quyết định đầu tư."
Năm năm? Coi như chỉ có một năm, đối với Á Tấn, như vậy là đủ rồi!
"Vậy thì năm năm."
"Chẳng qua trong hợp đồng phải chú thích, nếu như Á Tấn trong thời gian này, có bất kỳ bất ổn cổ đông nào xảy ra, tùy thời điểm chúng tôi có thể hủy bỏ hợp đồng, hơn nữa còn phải có tiền bồi thường."
"Rất hợp lý."
"Cuối cùng, tôi có một yêu cầu.. ."
"Mời nói!"
"Tôi muốn một người của quý công ty." Mục Thiên Dương nói: "Tôi thấy cô ấy không thích hợp làm quan hệ xã hội, tôi có công việc thích hợp hơn cho cô ấy làm."
"Xin hỏi ngài nói tới ai đây?"
"Chính là bạn Lô Giai Giai . . . . . . ."
"Doãn Thần Lam?"
Giám đốc của Á Tấn ý vị sâu xa nói cho Mục Thiên Dương, chỉ là, hắn không do dự quá lâu, cũng không có ý định tìm nguyên nhân. . Giám đốc của Á Tấn trong lòng rất rõ ràng, truy hỏi kỹ càng sự việc, đối với chuyện này nhất định sẽ không có đãi ngộ giành cho công ty nữa.
"Mục tiên sinh yêu cầu của ngài tôi nhất định làm được!" Á Tấn mất đi một nhân viên không có cống hiến không sao cả .
"Như vậy tôi cám ơn Đổng tiên sinh trước." Mục Thiên Dương nói: "Chuyện hợp đồng, chi tiết nghĩ sau, trong vòng hai ngày tôi sẽ xử lý."
Hai người nắm tay tỏ vẻ hợp tác vui vẻ.
|
Cứ như vậy, Doãn Thần Lam bị bán.
Một tuần lễ sau, Doãn Thần Lam xuất hiện trong biệt thự siêu cấp hào hoa của Mục gia .
Nguyên nhân chính là, Mục Thiên Dương lấy việc cùng Á Tấn liên kết làm điều kiện, đem Doãn Thần Lam từ Á Tấn sai đến tập đoàn Đại Dương, trợ lý đặc biệt bên người hắn.
Doãn Thần Lam vừa nghe tin tức này đương nhiên kháng cự liên tục, nhưng bất đắc dĩ trong hợp đồng có điều khoản, là "Nghỉ việc phải đền tiền bồi thường".
Năm đó cô một mình đến Đài Bắc, tìm việc làm khó đến mức ba bữa ăn cũng không đủ rồi, cho nên khi vất vả tìm được một công việc, liền cắn răng ký hợp đồng lao động.
Phần nội dung chính của hợp đồng này là – làm chưa đủ ba năm mà nghỉ việc, nhất định phải bồi thường công ty một trăm vạn tiền phí đào tạo.
Mà cô làm việc chưa đủ ba năm, không thể tùy ý nghỉ việc, chỉ có thể tiếp nhận chỉ thị từ bộ phận nhân sự của Á Tấn.
Chỉ thị bộ nhân sự viết --
Doãn Thần Lam bộ phận PR, theo nhu cầu của bộ nhân sự công ty, đổi đến nơi khác làm là tập đoàn Đaị Dương, đảm nhiệm chức trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, mà trong lúc làm trợ lý, phải làm ở trụ sở của tổng giám đốc.
Chỉ thị có hiệu lực ngay hôm nay.
Dầu gì cô cũng đường đường là nhân viên PR của Á Tấn, tại sao phải chạy đến làm người giúp việc cho Mục Thiên Dương ?
Chỉ là, cho dù trong lòng cô không cam lòng, cũng không có biện pháp.
Vì vậy, ngay khi chỉ thị kia có hiệu lực một ngày, cô liền bị ép buộc rời khỏi phòng trọ tồi tàn, đưa đến nơi này.
Mà từ lúc Doãn Thần Lam đến đây, cô cũng chưa nhìn thấy Mục Thiên Dương.
Theo tin tức từ Lô Giai Giai truyền đến là Mục Thiên Dương đã xuất ngoại.
Diệp Cẩm Hoa cũng thế, bọn họ cùng nhau bay trở về Địa Trung Hải.
Cho nên, hiện tại cái phòng này chỉ còn lại mình cô, cùng một Obasan (tiếng Nhật là bà, cô, dì đã có tuổi).
Phòng lớn như vậy không có lấy một con ruồi, ngủ dậy lại thấy việc khủng bố.
Theo cách nói của Obasan, thì Mục Thiên Dương muốn cô tới trước làm quen hoàn cảnh, cho đến khi bọn họ trở về nước, sẽ giao nhiệm vụ.
Cho nên, mỗi ngày cô đều đợi trong căn phòng này, nơi nào cũng không thể đi, quả thật nhàm chán đến bực tức.
Hai mẹ con này cũng không nói lúc nào sẽ trở lại, ai!
Cô thật muốn trộm vài món trong phòng đồ cổ đem đi bán. . . . . .
Nhìn tới nhìn lui TV, mỗi ngày đều là tin tức tài chính kinh tế về việc tập đoàn Đại Dương đầu tư vào Á Tấn, quái, chẳng lẽ không còn tin tức khác có thể xem sao?
Một ngày này, Doãn Thần Lam thật sự rảnh rỗi đến khùng.
Sau đó, rốt cuộc cũng có người trở lại.
Đúng là chỉ có một mình Mục Thiên Dương.
Doãn Thần Lam ngó ngoài cửa lớn hết nhìn đông tới nhìn tây, lại quay đầu lại nhìn Mục Thiên Dương một chút, hỏi: "Bà Diệp đâu?"
"Bà vẫn còn ở Italy cùng thân thích hàn huyên." Mục Thiên Dương bất đắc dĩ nói.
Cho nên. . . . . . Cho nên nhà này cũng chỉ còn lại có hắn và cô. . . . . . Hai người mà thôi?
Vậy sao có thể? Mặc dù, bọn họ ở cùng một chỗ không phải là lần đầu tiên, nhưng, cảm giác trong lòng là lạ.
Không biết có phải do tâm lý quấy phá, vừa nghĩ tới chuyện cô cùng người đàn ông này phải sống chung một nhà, cô đã thấy sống lưng lạnh cả người.
Khi cô dùng khóe mắt quét qua Mục Thiên Dương, liếc lên thấy người đàn ông này cũng đang dùng mắt quan sát cô.
Doãn Thần Lam sửng sốt, thân thể co rụt lại, đôi tay vén ở trước ngực ôm chặt.
Bộ dáng khẩn trương của cô, nhìn ở trong mắt của Mục Thiên Dương, chỉ cảm thấy buồn cười.
"Tôi nói trước là, tôi không bán thân!" Doãn Thần Lam cứng rắn, cảnh cáo trước: "Anh mặc dù là ông chủ giàu có, nhưng không có nghĩa anh có thể đối với tôi theo kiểu ta cần ta cứ lấy. Tôi. . . . . . Tôi muốn giữ lại cho chồng tôi!"
Mục Thiên Dương nghe, liếc cô một cái. . . . . .
Cô gái này đang nói cái gì?
Hắn không muốn mua thân thể của cô, chuyện này quả không thú vị.
Cũng không có phong cách rồi.
Đợi chút. . . . . . Chẳng lẽ ngay cả Cô Giai Thành nổi danh là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, cũng chưa từng động được đến cô? Hay, cô gái này.
|