Bà Xã Keo Kiệt Chống Lại Tiền Nợ
|
|
Sửng sốt một chút, Hà An Ân cảm thấy Dương Thiếu Đình muốn theo đuổi cô là chuyện của anh, cô đã có Đỗ Khang, hơn nữa cô cũng không phải phụ nữ hay lật lọng, cho nên căn cứ nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, cô không nói cho Đỗ Khang chuyện Dương Thiếu Đình, chẳng qua cô không nghĩ nhiều, bởi vì cô không muốn gây thêm rắc rối, ngược lại dấy lên sóng to gió lớn.
Cùng thời gian tan tầm, cùng nhau đến siêu thị mua thức ăn giá đặc biệt, bất quá lúc này đây lại có một vị khách không mời mà đến.
Dương Thiếu Đình đứng song song với Đỗ Khang, Hà An Ân, ánh mắt trước tiên chạy một vòng trên người Đỗ Khang đang ra sức bảo vệ Hà An Ân, rồi sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên bất an.
"An Ân, em là kẻ nói dối." Những lời này của Dương Thiếu Đình vừa bật khỏi miệng, thật giống như trách nhẹ người phụ nữ thương yêu nhất mềm nhẹ lại yêu sủng.
Cánh tay bên hông bỗng buộc chặt, Hà An Ân bất an ngẩng đầu, nhìn về phía Đỗ Khang bên cạnh, lại phát hiện trên mặt anh một chút dấu hiệu tức giận cũng không có, chỉ có một mảnh lạnh lùng, đó là khuôn mặt nhìn người xa lạ không quen biết, hoặc giả thái độ không gần gũi.
Chỉ là từ khi cô kết giao với anh , Hà An Ân rất hiểu anh cùng với lực trên cánh tay bên hông, cô biết cô thảm rồi, Đỗ Khang đang tức giận.
Người đàn ông trước mặt thấy Hà An Ân hoàn toàn không nhìn mình ôm cô, thậm chí coi nhẹ sự tồn tại của anh,anh phải dạy người phụ nữ anh yêu cách nói chuyện với anh mới được, Đỗ Khang thân là một người đàn ông thể xác và tinh thần bình thường, với lại là một người đàn ông hay ghen tuông cùng với ham muốn chiếm hữu, trừ phi anh điên rồi mới không tức giận, anh tin tưởng Hà An Ân không phải người phụ nữ bắt cá hai tay, bởi vì cô tình nguyện dùng thời gian kiếm tiền, cũng không nguyện ý hao phí vì đàn ông, nếu không phải là anh hao hết tâm tư, cũng không có khả năng trở thành người đàn ông của cô, đứng cạnh cô? Đối với tên đàn ông xấu xa mơ ước người phụ nữ của anh.
Cho nên anh cố ý đem Hà An Ân ôm chặt hơn, vừa lòng nhìn biểu cảm ôn nhu trên mặt Dương Thiếu Đình cứng đờ, bất quá Dương Thiếu Đình cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, rất nhanh liền khôi phục thần sắc, trên mặt vẫn treo vẻ ôn nhu khiến anh cảm thấy ghê tởm.
"Dương Thiếu Đình, xin anh không cần như vậy."Một đoạn cảm giác hoảng sợ lúc gặp gỡ Dương Thiếu Đình lần trước một lần nữa nổi lên, Hà An Ân theo bản năng hướng bên cạnh Đỗ Khang đi lại.
Đỗ Khang thật vừa lòng hành động vô ý thức của cô, nhưng trong mắt Dương Thiếu Đình nhìn giống như phun ra lửa.
"An Ân, anh nói rồi, đối với em anh sẽ không bỏ cuộc." Dương Thiếu Đình đã không rõ đối với Hà An Ân đến cùng là thích thật sự, hay chỉ là tự ái mà muốn quấy phá, chỉ biết là anh muốn đoạt lấy Hà An Ân cho bằng được.
"Tôi không thích anh, Dương Thiếu Đình, tôi thích chính là anh ấy." Tay cô ôm lấy Đỗ Khang, thấp giọng nói: " Xin anh đừng tìm tôi nữa, chúng tôi, chúng tôi sắp kết hôn rồi."
Cô tính lập lại chiêu cũ, định dùng lý do này muốn xua tan đi ý niệm Dương Thiếu Đình.
Nghe được lời cô nói, tận đáy lòng Đỗ Khang hơi sững sờ, hai cảm xúc khác biệt bất ngờ dâng lên trong lòng anh, một là phẫn nộ, Hà An Ân cho tới bây giờ chưa bao giờ nói dối như vậy, cô một chút nói dối cũng không biết, hơn nữa chỉ có khi hướng cô chú bán đồ ăn muốn vài cọng hành lá hoặc ưu đãi khác mới nói dối, nhưng hiện tại cô bị Dương Thiếu Đình làm cho như vậy liền nói dối, có thể thấy được Hà An Ân đối với Dương Thiếu Đình có bao nhiêu chán ghét.
Một loại tán thành khác, kỳ thực cho đến bây giờ Đỗ Khang chưa có suy nghĩ đến chuyện kết hôn, anh muốn hưởng thụ thời gian cùng Hà An Ân ở cùng nhau, cũng thật hi vọng Hà An Ân có thể dời qua cùng anh ở chung một chỗ, về sau anh có thể mỗi ngày khi dễ cô, còn có xem cô giống như cô vợ nhỏ bé vì anh lo trong lo ngoài, nhưng nghe đến Hà An Ân nói, anh lại nảy sinh một cảm giác , "Đúng vậy , bọn tôi đã sắp kết hôn rồi".
Còn chưa có kết hôn, muốn đem Hà An Ân từ trong tay gia đình cô đoạt lấy là chuyện không thể, chỉ có lấy cô vào cửa, khiến cô chân chính trở thành người phụ nữ anh, bà xã của anh, như vậy mới không có ai dám từ tay anh đoạt lấy cô của anh.
Anh giỏi về tính toán cũng giỏi giải quyết chuyện, cho nên sau một chút tính toán anh mở miệng, "Đúng, chúng tôi rất nhanh sẽ kết hôn, khi đó chúng tôi sẽ tự tay đem thiệp cưới gửi cho anh, cũng mời anh tới sớm một chút uống vài ly rượu mừng của chúng tôi."
Hà An Ân cho rằng anh đang giúp mình nói dối, lại không biết Đỗ Khang không có đang nói dối, mà là chân chân chính chính quyết định, anh muốn kết hôn với cô, làm cô danh chính ngôn thuận trở thành Đỗ phu nhân.
Trái một câu chúng ta,phải một câu chúng ta, lời nói chói tai như thế làm Dương Thiếu Đình rốt cuộc không thể duy trì vẻ mặt ôn nhu, nhưng hắn có thể gặp chiêu phá chiêu, mẹ anh cùng mẹ Hà An Ân là bạn tốt, anh chỉ phí tâm tư một chút, là có thể từ trong miệng mẹ moi ra chuyện có liên quan tới Hà gia, bao gồm cả hôn sự Hà An Ân.
"An Ân, em không cần nói dối, anh biết em chưa muốn cùng anh ta kết hôn." Hắn biết làm thế nào để sử dụng từ, không cần kiên quyết dùng chữ "Chúng tôi" này .
"Không, chúng tôi sẽ kết hôn." Đỗ Khang phản bác, "Chúng tôi đã quyết định kết hôn, chẳng qua chưa để cho cha mẹ hai bên biết mà thôi, cám ơn nhắc nhở của anh, nếu không phải vì anh,tôi cũng không biết mình muốn cưới An Ân,làm cô trở thành vợ của tôi, mỗi ngày vì tôi nấu cơm nấu đồ ăn, lại giúp tôi sinh đứa nhỏ." Câu cuối cùng, anh nói vô cùng có ý ở ngoài lời.
Dương Thiếu Đình cũng là người thông minh, đương nhiên biết Đỗ Khang cùng hắn khoe bọn họ vô cùng thân thiết.
"Không cần nói nữa, Đỗ Khang." Hà An Ân mặt đỏ bừng, giận anh đem chuyện này nói cho người ngoài nghe.
"Thẹn thùng rồi hả ? Ân?" Đỗ Khang tuyệt không thu lại, còn ở trước mặt Dương Thiếu Đình hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Hà An Ân, nặng nề mà ma sát hai lần.
"Đỗ Khang!" Cô vừa thẹn vừa cáu.
Phản ứng của anh lại lớn mật hơn, anh nhìn thấy mặt Dương Thiếu Đình đã đen đến nổi không thể đen nữa , chỉ cần lại kích thích thêm một chút, là có thể đem người đàn ông này hoàn toàn bức đi, để anh cùng Hà An Ân tiếp tục cuộc sống ấm áp ngọt ngào.
Dám cùng anh đấu? Người đàn ông kia vẫn là trở về luyện thêm đi!
"An Ân, em thật sự muốn cùng một người đàn ông coi em là nữ giúp việc ở cùng nhau? Anh ta vừa mới nói ý chỉ đem em trở thành một nữ giúp việc miễn phí mà thôi, nếu là anh, anh sẽ không để em làm một chút việc nặng gì." Người đàn ông này thật sự giống như một con gián gây phiền nhiễu.
Đỗ Khang cũng bị hắn chọc giận, anh buông Hà An Ân ra, tiến lên nắm cổ áo Dương Thiếu Đình, anh đã từng học võ, cơ bắp trên người chính là chứng minh tốt nhất, mà Dương Thiếu Đình lại là tiêu chuẩn hoa mĩ nam, trừ bỏ khuôn mặt kia, trên người hắn một chút cơ bắt cũng không có cho nên hắn bị Đỗ Khang nắm hỏng lên, đối với Đỗ Khang mà nói dễ dàng giống như xách gà con vậy.
Không khí quá mức nóng nảy, hơn nữa đã có không ít người vây xem, Hà An Ân không muốn đem chuyện này xé ra to, vội vàng tiến lên kéo Đỗ Khang, "Đỗ Khang, anh trước buông anh ta ra."
Cô vì Dương Thiếu Đình cầu xin tha thứ khiến cơn tức tận đáy lòng Đỗ Khang lớn hơn nữa, cô là người phụ nữ của anh, đúng lý nên giúp anh chứ không phải người đàn ông yếu đuối không sức lực này, nhưng là anh biết, Hà An Ân chỉ là không muốn đem chuyện xé ra to thôi.
Cho nên anh chỉ đến gần Dương Thiếu Đình, lạnh giọng uy hiếp, “ Anh cách xa An Ân một chút, tốt nhất về sau đều không cần xuất hiện trước mặt cô ấy, bằng không tôi thấy anh một lần liền đánh anh một lần."
|
"Tốt lắm tốt lắm, nói đều nói xong rồi, Đỗ Khang, anh buông anh ta ra, chúng ta về nhà." Nắm thành quyền của cô đổi thành ôm lấy cánh tay anh, Hà An Ân thật sự sợ Đỗ Khang sẽ ra tay đánh Dương Thiếu Đình.
Đỗ Khang sức lực rất lớn, này cô rất rõ, anh thật sự có thể mặt không đổi sắc khiêng một giá sách gỗ thô mà cô đẩy hoài không đi, cho nên yếu đuối như Dương Thiếu Đình nhất định một quyền sẽ chịu không nỗi.
Ai biết, Dương Thiếu Đình lại lợi dụng lúc Đỗ Khang chuẩn bị buông hắn ra , lớn tiếng nói một câu: "Tôi tuyệt đối sẽ không buông tay An Ân , cô ấy sẽ thuộc về tôi mà không phải là anh."
Dứt lời, hắn còn nhấc chân hung hăng hướng Đỗ Khang đá tới.
Xương cẳng chân bị công kích, Đỗ Khang theo phản xạ bản năng, một quyền hung hăng đánh vào giữa mặt Dương Thiếu Đình, làm cả người hắn ngã ra, mặt Như Ngọc lập tức sưng đỏ lên, hoa mĩ nam không thấy đâu, chỉ thấy người đàn ông giống như đầu heo.
Từ góc độ của An Ân, bởi vì lúc Dương Thiếu Đình đá Đỗ Khang bị che khuất , cho nên cô chỉ nhìn thấy Đỗ Khang đánh Dương Thiếu Đình, mà không có nhìn thấy Dương Thiếu Đình công kích Đỗ Khang.
Cô kinh hô một tiếng, buông Đỗ Khang ra, ngồi xổm xuống muốn đi đỡ Dương Thiếu Đình, nhưng Đỗ Khang dùng sức giữ chặt Hà An Ân, không cho cô đi đỡ Dương Thiếu Đình đang ngồi phịch ở trên đất bất động, " Đỡ cái gì mà đỡ? Anh ta còn chưa có chết, em khẩn trương cái gì?"
"Đỗ Khang, anh hơi quá đáng rồi đó." Sử dụng bạo lực là không đúng, cho dù bản thân cũng thật chán ghét Dương Thiếu Đình, nhưng cô không cho phép Đỗ Khang vì vậy vô cớ liền đánh người.
Hiện trường nhiều người thấy như vậy, chỉ cần bọn họ nguyện ý làm chứng, Đỗ Khang sẽ dễ dàng bị kiện, "Đỗ Khang, anh mau xin lỗi Dương Thiếu Đình đi."
Cô chỉ nghĩ đến, chỉ cần Đỗ Khang xin lỗi Dương Thiếu Đình, như vậy cơ hội Dương Thiếu Đình đi kiện Đỗ Khang sẽ giảm thấp rồi.
"Anh vì sao phải xin lỗi hắn?" Đỗ Khang khó có thể tin trừng mắt cô, "Em tình nguyện giúp hắn cũng không giúp anh?"
Đỗ Khang không biết Hà An Ân không nhìn thấy một màn Dương Thiếu Đình đá anh, anh cho rằng Hà An Ân tình nguyện giúp Dương Thiếu Đình cũng không chịu giúp anh.
Xương cẳng chân truyền đến đau nhức khiến tâm tình của anh càng kém, anh xanh mặt nhìn Hà An Ân, "Anh hỏi em, em thật sự muốn đi đỡ tên hỗn đản này sao?"
"Đúng, anh mau thả em ra." Hà An Ân không nghĩ trong giọng nói của anh đại biểu thất vọng gì, chính là đem lực chú ý đặt ở trên người Dương Thiếu Đình biến thành đầu heo.
"Tốt lắm." Đỗ Khang không nghĩ tới một câu nói ngắn ngủn như thế nhưng có thể làm anh đau đến muốn giết người, anh buông Hà An Ân ra, xoay người rời đi.
Chương 7-3
Hà An Ân tiến lên nâng Dương Thiếu Đình dậy, bỏ lỡ một màn Đỗ Khang tập tễnh rời đi, "Dương Thiếu Đình, anh không sao chứ?"
"An Ân, em là quan tâm anh, thật ra em không phải không có cảm giác với anh, đúng không?" Giống như bắt được một tia hi vọng, Dương Thiếu Đình lộ ra tươi cười cùng ngày thường không khác, nhưng đáng tiếc liên lụy đến vết đau trên mặt, hắn đau đến đem mặt nhăn càng khó xem.
"Không phải, Dương Thiếu Đình, tôi đối với anh một chút cảm giác cũng không có, tôi thích , tôi yêu cũng chỉ có một mình Đỗ Khang mà thôi, mặc kệ anh về sau làm cái gì, đều khó có khả năng thay đổi tâm ý của tôi."
Hà An Ân vô cùng nghiêm túc nói: "Đối với tôi mà nói, anh cũng chỉ là so với người xa lạ tốt hơn một chút, thời điểm bắt đầu tôi cũng cho chúng ta chỉ có thể là bạn , nhưng chuyện hôm nay tôi cảm thấy chúng ta ngay cả bạn bè cũng không cần là tốt nhất, cho nên xin anh về sau không cần lại đến tìm tôi, tôi không nghĩ khiến dì Dương khó sử."
Hắn là con trai của bạn tốt mẹ cô, mà dì Dương đối với cô cũng tốt lắm, cho nên nhìn dì Dương, cô luôn luôn không có nói chuyện dứt khoát, nhưng là đến hôm nay, Hà An Ân cảm thấy nếu không nói chuyện dứt khoát, Dương Thiếu Đình sẽ không quên đi.
"An Ân. . . . . ." Dương Thiếu Đình sững sờ nhìn cô, không nghĩ tới cô lại nói như vậy.
"Tôi đưa anh đi bệnh viện bôi thuốc, là tôi muốn vì Đỗ Khang làm chút chuyện, chẳng phải bởi vì vết thương của anh, xin anh đừng hiểu lầm."
"An Ân, anh ta đến cùng có cái gì tốt, tốt đến em ngay cả anh cũng đều xem không vào mắt?" Chuyện cho tới bây giờ, Dương Thiếu Đình biết người phụ nữ trước mắt chẳng những sẽ không nhận hắn, với lại hận không thể cùng hắn bảo trì khoảng cách một vạn tám ngàn dặm, nhưng hắn vẫn là không cam lòng, hắn muốn biết đến cùng hắn có chỗ nào kém hơn Đỗ Khang.
"Anh có cái gì tốt thì tôi không biết, tôi chỉ biết không có anh, cuộc sống của tôi không có bị ảnh hưởng gì, nhưng không có Đỗ Khang, tôi thật giống như mất đi thứ quan trọng nhất, đến cả thế giới này biến thành cái dạng gì sẽ đối với tôi mà nói cũng không quan trọng, lúc này anh đã hiểu sự hênh lệch chưa?" Hà An Ân nhìn anh, nhất ngôn nhất ngữ vô cùng nghiêm túc.
Có người nói, phụ nữ bởi vì tình yêu sẽ trở nên đẹp hơn, trở nên dũng cảm hơn, những lời này Dương Thiếu Đình luôn không tin tưởng,nhưng khi nhìn Hà An Ân xinh đẹp trước mặt, hắn lần đầu tán thành những lời này.
Nhưng mà khiến cô trở nên xinh đẹp như vậy, dũng cảm như vậy, lại không phải là Dương Thiếu Đình anh, lúc này đây, anh thật sự biết rõ anh cùng với Hà An Ân thật sự không có khả năng, cho nên anh quyết định cứ như vậy mà buông tay .
"Anh hiểu được, anh về sau sẽ không tới dây dưa với em nữa." Anh nhẹ giọng nói, từ trên mặt đất đứng lên, "Em trở về bên cạnh Đỗ Khang đi, không cần đưa anh đi bệnh viện bôi thuốc nữa." Anh muốn giữ lại một tia danh dự nam tính cuối cùng.
Nghe câu đó, Hà An Ân lại do dự , vừa mới tức giận Đỗ Khang như vậy, bây giờ cô đi tìm anh không phải đi chịu chết sao?
Cho nên cô quyết định nghỉ hai ngày, để cho hai người bình tĩnh lại, sau đó cô sẽ đi tìm Đỗ Khang thì tốt lắm.
Buổi sáng thứ hai , cô mang theo cơm trưa mình tự làm, tính đem"Cơm" thỉnh tội, cơm trưa này là cô mới làm hồi sáng , cô còn đặc biệt làm thành một hình trái tim, hi vọng Đỗ Khang nhìn đến hình trái tim, ăn xong sẽ dễ dàng tha thứ cho cô.
Chỉ là cô từ chín giờ đợi đến mười một giờ, Đỗ Khang còn chưa có đi làm, cô sốt ruột , nhịn không được gọi điện thoại phòng nhân sự hỏi hôm nay Đỗ Khang có phải hay không xin nghỉ phép, nhưng phòng nhân sự báo cô một tin tức khiến cả người cô đều choáng váng.
"Đỗ quản lý bởi vì xương cẳng chân bị nứt, đã nằm viện hai ngày, bác sĩ nói anh ấy ít nhất phải tĩnh dưỡng hai tuần lễ, An Ân, cô là bạn gái của anh ấy, cô thế nào không biết?"
Xương cẳng chân bị nứt? Xương cẳng chân anh làm sao có thể bị nứt chứ? Hơn nữa cô làm sao có thể thời điểm anh bị thương nằm bệnh viện, hoàn toàn không biết gì? Cảm giác áy náy bao phủ cô, cô gác điện thoại sau đó lập tức thu dọn đồ đạc, cầm túi xách muốn rời đi.
"An Ân, cậu đi đây vậy?" Phương Du thấy cô đi rất gấp, thậm chí không có xin phép, liền bất ngờ cảm thấy ngạc nhiên, nếu cô ấy đi như vậy, toàn bộ 1000 khối tiền thưởng siêng năng sẽ không có, này cũng không phải là chuyện Hà An Ân sẽ làm ra.
"Đỗ Khang nằm viện , mà mình lại không biết." Hà An Ân hốc mắt đỏ lên, hối hận bản thân ngày đó không đi tìm Đỗ Khang, nếu cô đi tìm, làm sao có thể cho tới hôm nay mới từ trong miệng người khác biết Đỗ Khang bị thương nằm viện?
"Hửm?" Mắt Phương Du cũng choáng váng, " Đợi đã,mình đưa cậu đi bệnh viện."
Cô biết hiện tại Hà An Ân nhất định rất sốt ruột, cho nên cô đưa An Ân đi là tốt nhất.
" Được được, cám ơn cậu, Du." Hà An Ân vội vàng nói cảm ơn, trong đầu cô hiện tại chỉ có Đỗ Khang, căn bản là không thể suy nghĩ được toàn bộ tiền thưởng siêng năng của cô cùng Phương Du sẽ không cánh mà bay.
"Đồ ngốc, cảm ơn cái gì?" Phương Du vung bàn tay lên, xách này nọ lên liền đi theo Hà An Ân đi ra ngoài, còn không rõ nội tình, hai nữ tài ba, Hinh Phương Du cùng Tiểu Hà tàn sản vẻn vẹn chỉ mong có toàn bộ siêng năng thưởng hàng tháng, cùng nhau trốn công việc đi.
|
Chương 8
Phương Du có sứ mệnh đem Hà An Ân an toàn đưa đến trước phòng bệnh Đỗ Khang, sau đó vỗ vỗ đỉnh đầu Hà An Ân , ném một câu” Mình đi mua cháo cho bệnh nhân ăn" Sau đó liền tiêu sái đi.
Hà An Ân tim đập thật nhanh.Đỗ Khang ở sau cánh cửa này chỉ cần cô mở cửa ra là có thể nhìn thấy anh, nhưng là cùng một thời gian nội tâm áy náy lại làm cô do dự.
Cô sợ Đỗ Khang còn giận cô, cho nên mới không nói cho cô biết chuyện anh bị thương nằm viện.
Cô chán nản đem cái trán để ở trên ván cửa, tay nhỏ bé để lên trên tay cầm cửa, chỉ cần cô vặn xuống,cửa sẽ mở ra , nhưng tay cô lại dùng sức không được, phát không ra lực,cửa luôn luôn đóng.
"Tiểu thư, cô làm sao vậy?" Đột nhiên một giọng nữ thanh thúy ở bên cạnh cô vang lên.
Hà An Ân liền hoảng hốt, vội vàng ngẩng đầu lên, thấy một cô ý ta đẩy xe nhìn cô, "Không sao, thật ngại, tôi không sao, chỉ là tới thăm người mà thôi."
"Là phòng bệnh Đỗ tiên sinh sao? Vừa khéo, tôi đang muốn đi vào giúp hắn đổi bình nước biển ,cô theo tôi cùng nhau vào đi thôi." Cô Y tá thật vui vẻ nói dứt lời liền mở cửa đi vào.
Cô cả kinh ngẩng đầu lên không hề chuẩn bị tâm lý chạm vào đôi mắt của Đỗ Khang.
Đỗ Khang ngồi ở trên giường vừa thấy đến người phụ nữ phía sau cô y tá, trong khoảng khắc đó cũng ngây ngẩn cả người,"An Ân?"
Hẳn bây giờ người phụ nữ này phải ở công ty chứ, thế nào đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, đây đại biểu cái gì, Đỗ Khang làm sao có thể không biết? Cho nên anh ngốc, bởi vì người phụ nữ này vì anh,người phụ nữ yêu tiền như mạng, cư nhiên không cần tiền thưởng ngược lại chạy tới bệnh viện thăm anh.
"Đỗ tiên sinh,bạn gái anh thật đáng yêu a, vẫn đứng ở ngoài cửa không dám tiến vào, làm sao vậy? Hai người cãi nhau hả?"Cô Y tá đổi bình nước biển miệng buồn cười hỏi.
Hà An Ân nghe cô y tá nhắc tới, lỗ tai nhỏ vội vàng lắng nghe, thám thính Đỗ Khang trả lời.
"Đúng." Đỗ Khang quả nhiên còn đang tức giận.
Hà An Ân đứng rất xa cạnh cửa không dám tới gần, nghe đến câu trả lời của anh, cô rụt rụt bả vai nhỏ, một bộ dáng bị vứt bỏ đáng thương, người thấy cực kỳ đau lòng.
Lời nói trắng ra như vậy cũng dọa đến cô y tá, cô cười khẽ vài tiếng, " Yêu nhau cải nhau là chuyện rất bình thường, An Ân tiểu thư không cần lo lắng, mà anh Đỗ. . . . . . Người đàn ông không thể quá mức lòng dạ hẹp hòi nha, bằng không bạn gái anh thật sự sẽ bị người khác cướp đi đấy."
Thật sự là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì, cô y tá đến cùng là muốn giúp cô hay là muốn hại cô? Hà An Ân hai mắt bất ngờ rưng rưng nước mắt, sợ hãi nhìn mặt Đỗ Khang bởi vì lời nói của cô y tá mà đen thui.
"Bất quá không sao, vợ chồng son ầm ĩ đầu giường cuối giường làm hoà tình cảm sẽ rất tốt, đây là tôi cùng ông xã tôi cãi nhau nhiều năm sau mới rút ra kết luận, hai người xem, tôi hiện tại đã cùng anh ấy kết hôn, tuy rằng thỉnh thoảng có cải nhau, nhưng là tình cảm lại rất tốt, còn rất hạnh phúc đó."
"Thật vậy chăng?" Hà An Ân nhịn không được tò mò hỏi.
"Đương nhiên rồi." Cô Y tá thu dọn một chút này nọ, "Cho nên nha, hai người nhanh chóng làm hoà đi, Đỗ tiên sinh cũng không cần tức giận , anh xem bạn gái anh lo lắng cho anh đến sắp khóc rồi kià."
Đỗ Khang liếc mắt nhìn Hà An Ân một cái, cặp mắt to kia quả nhiên bị hơi nước che kín, đáng thương tội nghiệp nhìn anh, một bộ dáng còn muốn chạy đi nhưng lại sợ anh tức giận, tâm không khỏi mềm nhũn, tức giận cái gì, không cam lòng bất bình cái gì, toàn bộ đều bởi vì ánh mắt giống giọt sương gặp gỡ ánh mặt trời của cô, toàn bộ bốc hơi bay đi.
Cô Y tá cảm giác được cảm xúc anh thay đổi, nở nụ cười vài tiếng, sau đó đẩy xe, "Hai người thật tốt mà nói chuyện đi."
Lúc đi qua Hà An Ân, cô để sát vào lỗ tai Hà An Ân nhỏ giọng nói: "Người đàn ông hò hét thì tốt rồi, nếu không thì đầu giường ầm ĩ cuối giường làm hoà,chiêu này dùng tốt lắm, ông xã tôi cũng bị tôi dỗ dành như vậy, bất quá cẩn thận một chút, đừng cho anh ta động đến chân, đùi anh ta cần hảo hảo nghỉ ngơi."
Nói xong cô mặc kệ mặt Hà An Ân đỏ giống như sắp té xỉu, nhanh nhẹn rời đi.
Đóng cửa lại, trong phòng bệnh lại khôi phục một mảnh yên lặng.
Đỗ Khang nhìn người phụ nữ kia, nhịn không được mở miệng nói: "Đi lại." Cô cách mình khoảng cách quá xa, nhìn sẽ không thích, anh muốn cô nhích lại gần mình, càng gần càng tốt.
Hà An Ân nhìn anh tựa hồ không hề tức giận, tuy rằng còn có chút đốt lửa khí, giọng điệu cũng không hảo, nhưng Hà An Ân tuyệt không để ý, vội vàng bước nhanh đi qua, dừng lại bên cạnh giường anh, giống như động vật nhỏ nhu thuận nhìn anh, khiến lòng của anh càng lúc càng mềm, dao động rối tinh rối mù.
Thật là, rõ ràng tính tức giận một tuần , nhưng khi người phụ nữ đứng trước mặt thì tức giận cũng không dùng được, hơn nữa anh phát hiện tức giận với cô thật giống như gây khó dễ cùng bản thân vậy, nội thương chỉ có càng ngày càng nghiêm trọng.
"Thế nào đến đây?"
“Anh nằm viện vì sao không nói cho em? Nếu không phải là phát hiện hôm nay anh không có đi làm, em mới điện tới hỏi tiểu Trần, thì mới biết anh đã nằm viện hai ngày rồi." Anh không đề cập tới thì tốt, nhắc tới cô liền nước mắt lưng tròng, ngay sau đó nước mắt giống như đê vỡ trào ra.
|
"Em cũng bởi vì nguyên nhân này, cho nên cả 1000 khối tiền thưởng siêng năng đều không cần phải hay không?" Nói không cảm động là giả, ai bảo người phụ nữ này thậm chí ngay cả yêu tiền nhất cũng không cần,làm anh cao hứng cả một tia bất mãn cuối cùng cũng đã biến mất.
"Đúng nha." Chuyện cho tới bây giờ, cô làm sao có tâm trạng để ý 1000 khối kia đây? Cô gật đầu.
"Hà An Ân, em có tiến bộ , lúc trước vì hai trăm khối trước mặt mọi người đòi nợ anh, hôm nay chỉ vì đến bệnh viện thăm anh, liền cả 1000 khối tiền thưởng siêng năng cũng không cần." Anh trêu ghẹo nói, muốn đem cô chọc cười, ít nhất khiến cô không cần luôn luôn dùng một đôi mắt đỏ rừng rực nhìn anh , nhìn anh , làm lòng đều lên men rồi.
Nhưng là nghe anh nói vậy, cô nửa điểm vui vẻ cũng không có, ngược lại rất khổ sở hỏi: "Vì sao anh bị thương, sao nằm viện cũng không nói với em? Em tới chiếu cố anh không tốt sao? Anh lại không muốn gặp em à?" Chuyện này làm lòng cô cực kỳ khó chịu.
Đỗ Khang than nhẹ một tiếng, anh biết nếu không kể ra, cô nhất định sẽ khóc ra, anh thích nhìn trên mặt cô dính đầy nước mắt,
Nhưng này chỉ là khi hai người kịch liệt hoan ái, cô bởi vì anh nhiệt tình khó nhịn mới rơi lệ, lúc khác, anh một chút cũng không muốn thấy nước mắt cô.
"An Ân, em cảm thấy anh coi em là nữ giúp việc sao?" Câu hỏi của anh khiến cô sửng sốt,"Vì sao hỏi như vậy?"
"Ngày đó lời nói người đàn ông kia, làm anh suy nghĩ rất lâu, em có biết,từ khi vừa mới bắt đầu anh liền dụ dỗ em tới giúp anh quét dọn, nhưng lại thỉnh thoảng đem hợp đồng ra đe doạ em quét dọn, còn muốn em nấu cơm cho anh ăn, cho nên An Ân, nói với anh, em thật sự cảm thấy anh coi em là nữ giúp việc sao?"
Cho tới nay,chỉ có anh chủ động trong tình yêu, anh chưa từng nghe cô nói qua nửa câu không đồng ý làm, trừ bỏ luôn oán giận anh có thói quen lôi thôi khiến cô dọn dẹp thật mệt mà thôi.
"Đỗ Khang, anh sẽ cùng nữ giúp việc. . . . . . Cái kia sao?" Hà An Ân không trả lời mà hỏi lại, bất quá hai chữ lên giường làm cô thẹn thùng nói không nên lời, chỉ có thể dùng cái kia đại biểu.
"Cái nào?" Người đàn ông luôn luôn thông minh đầu óc đột nhiên thắt xoay không kịp.
"Chính là cái kia á!" Hà An Ân sốt ruột nói.
"Cái kia là cái nào?" Đầu óc người đàn ông vẫn là xoay không kịp.
"Đỗ Khang, anh thật chán ghét." Cho rằng anh đang đùa giỡn cô, cô tức giận,đánh một cái vào ngực anh.
Một cái đánh hời hợt* vỗ vào trên ngực kia, chẳng qua bởi vì câu nói này làm cô vừa thẹn vừa cáu, não người đàn ông đột nhiên hiểu ý "Cái kia" là cái nào rồi.
* làm như gãi ngứa
Anh nắm giữ tay nhỏ bé trên ngực, "An Ân, em đây đang thẹn thùng a." Đều cũng coi là vợ chồng già, cô ngay cả hai chữ lên giường cũng nói không được, a, là anh dạy dỗ không đủ sao?
"Anh không nghe lầm, nhanh chút trả lời câu hỏi cuả em đi."
"An Ân,anh không phải là người đàn ông sẽ xằng bậy người phụ nữ, em biết mà , đúng không?" Anh uy hiếp nhìn về phía cô, chỉ cần cô dám nói không, anh liền cắn chết cô.
Hà An Ân nghĩ nghĩ sau gật đầu,chính xác, Đỗ Khang luôn luôn nghiêm túc chuyện tình dục, cho tới nay cũng chưa từng có vụ tai tiếng tình dục cùng những người phụ nữ khác, anh chỉ sắc với cô thôi.
"Cho nên anh chỉ muốn em, cũng chỉ bởi vì em, cho nên anh mới có thể với em. . . . . . Cái kia." Anh cố ý sử dụng từ cái kia của cô.
Biết anh là cố ý , Hà An Ân bất mãn bĩu môi trừng anh , bất quá nội tâm lại bởi vì lời anh nói cảm thấy cao hứng không thôi.
Bởi vì cô, cũng chỉ bởi vì cô.
Danh dự nữ tính bị lấp đầy , khiến cô cực kỳ cao hứng,"Một khi đã như vậy, em cũng chưa từng có nghĩ quá như vậy, không có cảm thấy anh thực coi em như nữ giúp việc a."
"Đương nhiên, anh chỉ coi em như người vợ mà thôi." Anh Dương Dương đắc ý kiêm đắc chí nói: "Em đã quên chính em đã nói bà xã anh cần có gì rồi hửm?" Anh kéo cô hướng tới bản thân, dùng chóp mũi cọ chóp mũi cô hỏi.
Cần có gì? Hà An Ân cẩn thận nhớ lại, đến cùng mình nói gì về bà xã tương lai của anh.
Thấy cô nghĩ không ra, anh xấu xa sát vào bên tai cô, "Em nói, bà xã anh nhất định phải bền nhẫn nhịn, điểm này em đều có thể làm được, bà xã à."
Hơi thở nam tính thổi vào lỗ tai nhỏ mẫn cảm,làm Hà An Ân nóng lên muốn thở dốc ra tiếng, nhưng nhớ lại lời cô y tá làm cô lập tức phục hồi tinh thần lại tay đẩy mặt anh ra, "Anh không cần xằng bậy, chân của anh đang bị thương đó." Ngẫm lại có chút không đúng, "Còn nữa em không phải bà xã anh, anh không cần gọi lung tung."
"Không bà xã anh? Ngày đó là ai trước mặt mọi người la hét chúng ta muốn kết hôn hả? Em nói một chút coi, là ai hở?" Đỗ Khang nheo lại mắt, mới không cần bị đẩy ra.
"Ngày đó, ngày đó em chỉ là bị bất đắc dĩ thôi, hơn nữa, hơn nữa em chỉ nghĩ là anh giúp em thôi." Mơ hồ đoán được ý tứ những lời này của anh, Hà An Ân có chút mừng thầm, có chút khẩn trương lại có chút kích động.
Bọn họ mới kết giao không đến một năm, anh liền quyết định muốn kết hôn, có phải hơi quá nhanh không? Nếu anh đột nhiên phát hiện kỳ thực cô không phải là người anh thích nhất, yêu nhất làm sao bây giờ? Não nhanh chóng vận chuyển liên tiếp kết quả không tốt, khiến cô càng nghĩ càng hoảng, chỉ biết là không thể làm anh nói ra lời cầu hôn.
"Chân của anh làm sao có thể bị thương?" Cô hoảng loạn nói sang chuyện khác, dời đi tầm mắt, chính là không nghĩ tới tầm mắt cô dừng ở trên cẳng chân thạch của anh, liền đau lòng vô cùng, "Đang êm đẹp tại sao có thể như vậy? Bác sĩ có nói khi nào thì mới có thể tháo thạch cao xuống không?"
Kỹ xảo cô nói sang chuyện khác thật sự rất kém, toàn bộ năng lực người phụ nữ này chỉ luyện tập thế nào kiếm tiền, thế nào dành tiền, tiết kiệm tiền , hơn nữa cô cũng hẳn là biết tính toán của anh, cho nên mới cứng nhắc nói sang chuyện khác.
Bất quá Đỗ Khang chính là Đỗ Khang, cho dù anh tức giận, nhưng mặt ngoài vẫn là không thay đổi sắc mặt, rất có tính nhẫn nại thay cô giải thích nghi hoặc, “ Chân là bị Dương Thiếu Đình đá nứt ."
"Anh ta đá anh? Anh ta đá anh khi nào?" Hà An Ân khó có thể tin, cho rằng sau khi cô rời đi Dương Thiếu Đình cố ý tìm tới Đỗ Khang, đá nứt xương cẳng chân Đỗ Khang.
|
"Em không thấy sao?" Nghe được trọng điểm, Đỗ Khang nheo lại mắt, "Trước khi anh đánh hắn, là hắn dùng chân đá đùi anh, anh mới đánh trả lại a."
"Em, em lúc đó không thấy được, nếu em nhìn thấy mà nói, em tuyệt đối sẽ không đi dìu anh ta, anh ta thật sự, thật sự hơi quá đáng."
Hà An Ân hối hận cực kỳ, lúc đó nếu cô biết là Dương Thiếu Đình động thủ trước , cô chẳng những sẽ không đi dìu anh ta, còn có thể đá anh ta mấy đá,trả thù cho Đỗ Khang.
Đến bây giờ Đỗ Khang mới biết được, tự mình ăn dấm chua có bao nhiêu ngu ngốc.
"Em gọi điện thoại cho dì Dương, anh ta cư nhiên đem anh đá đến nứt xương ." Cô hoàn toàn quên đi bao che khuyết điểm, trên mặt Dương Thiếu Đình thương tổn cũng không nhẹ, kia có thể tụ đến nửa tháng cũng sẽ không dễ dàng biến mất.
"Tốt lắm tốt lắm,không cần gọi." Anh đè lại tay cô tìm di động, nhắc nhở cô, "Anh cũng đánh hắn rồi không phải sao? Cái này coi như không ai nợ ai là được rồi."
"Nhưng là anh nằm viện rồi!"
"An Ân, ông xã nằm viện, em đau lòng đúng hay không?" Anh thay đổi phương thức dỗ dành cô.
"Anh,anh mới không phải ông xã em." Hà An Ân xoay mặt, phản bác nói.
"Vì sao không phải? Em đều ở trước mặt mọi người nói. . . . . ." Anh không ngừng cố gắng, chuẩn bị chuyển lại đề tài lúc đầu.
Nhưng lại một lần nữa, Hà An Ân lại trốn tránh , "A, anh có đói bụng không, Du nói cô ấy giúp anh đi mua cháo , tuy rằng em có thể giúp anh làm ,nhưng là hiện tại anh ăn nhẹ là tốt nhất, chỉ là Du sao lại đi lâu như vậy , thế nào còn chưa trở về? Anh chờ một chút, em gọi điện thoại cho cô ấy, xem xem bây giờ cô ấy hiện đang ở đâu." Cô nói xong, thậm chí còn gan dạ trốn tránh đi ra ngoài.
"Hà An Ân, em thật sự không ngoan." Nhìn bóng lưng giống như bay kia, Đỗ Khang gợi lên một chút cười, giống như dã thú nhìn thấy con mồi nhe răng cười.
Hà An Ân cho rằng trốn là có thể ngăn cản được Đỗ Khang, kia thật sự quá ngây thơ rồi, cô trốn tránh chẳng những không có nửa điểm trợ giúp,
Ngược lại sẽ chỉ làm cô bị trừng phạt càng nhiều để cho cô hối hận không thôi.
Đứng phía sau cửa Hà An Ân phút chốc rùng mình một cái, sau lưng dâng lên một trận lạnh.
A, rất lạnh rất lạnh.
Dỡ thạch cao xuống, hoàn toàn hồi phục cơ thể tráng kiện, Đỗ Khang đã tịnh dưỡng một tháng , trong lúc đó, Hà An Ân đã bị đào tạo thành một cô vợ trong một thời gian dài, cẩn thận chiếu cố anh , từ quét ổ chó của anh đến nấu thuốc giúp anh bồi bổ cơ thể,còn ở lại.
Duy nhất làm Hà An Ân cảm thấy kỳ quái nhất là trước kia chỉ cần hai người ở chung một chỗ, cơ hồ người đàn ông này sẽ đè cô lên giường làm không ngừng, cư nhiên trong tháng này anh hoàn toàn không có chạm qua cô, hôn là có hôn, nhưng chỉ là hôn môi như chuồn chuồn lướt nước,
Hơn nữa còn là ở trên trán.
Rất khác thường, thật sự là rất khác thường , khác thường đến nổi khiến Hà An Ân cảm thấy nguy hiểm, nhưng là cái dạng nguy hiểm gì, cô lại không biết.
Cuối cùng cũng lau xong sàn nhà ,nhìn sàn nhà tản mát cùng sáng bóng loáng, trong lòng cô có cảm giác thành tựu mãnh liệt , tự cho là mình rất giỏi vỗ tay hai cái, cô vô cùng cao hứng xoay người đem này nọ đi, muốn đi đem nước bẩn vào phòng tắm đổ bỏ đi.
Nhưng là lần này, cô thiếu chút nữa bị Đỗ Khang đột nhiên xuất hiện ở phía sau hù chết, cô buông vật trên tay, đè lại trái tim đập nhanh, oán trách trừng anh , "Anh làm em hết hồn à, anh có biết hay không như vậy sẽ dọa người ta chết không? Lần sau không cần làm như vậy."
"Dọa đến em sao? Anh thoa thoa." Anh vươn bàn tay to phủ lên trên ngực phải của cô, một bộ dáng giống như muốn dò xét trái tim đập nhanh của cô, nhưng là bị anh ôm lấy Hà An Ân lại chỉ cảm thấy bàn tay to đang xoa nắn bộ ngực của cô
Đã lâu không truyền tới cảm giác tê dại, cô nhịn không được thở dốc ra tiếng, nhưng nhớ tới bản thân vừa mới quét dọn xong, trên người tất cả đều là mồ hôi, đành phải uốn éo người tránh đi khiêu khích của anh , "Đừng. . . . . . Trên người em tất cả đều là mồ hôi cùng bụi bậm."
"Anh giúp em tẩy." Ẩn nhẫn cả một tháng, làm hòa thượng cả một tháng, chủ yếu là muốn cho xương cốt mình mau tốt một chút, như vậy mới có thể đối với cô muốn làm gì thì làm, nhưng là nhịn một tháng thật sự quá khó khăn. . . . . .
Nhìn cô gái mình yêu ở trong nhà mình du đãng, thỉnh thoảng còn dẩu cái mông nhỏ lên ma sát cái này ma sát cái kia, anh nhìn thiếu chút nữa chỉ còn lại có thú tính, thẳng muốn đè cô ở dưới thân làm cho cô khóc, hiện tại đùi anh đã triệt để tốt lắm, chạy chậm cũng sẽ không đau, cho nên anh rốt cuộc kềm nén không được, khiêng cô hướng trong phòng tắm đi đến.
"Không cần không muốn, em có thể tự mình tẩy." Cô luôn luôn vặn vẹo, kiên quyết không cho anh giúp mình tẩy? Cho dù hai người đã thân mật như vậy , nhưng anh giúp cô tắm rửa cô còn không có chuẩn bị tốt, còn không muốn cho anh biết cơ thể mình.
Bốp một tiếng, lòng bàn tay đánh lên cái mông nhỏ, "Ngoan ngoãn, bằng không hiện tại anh sẽ làm em."Chữ làm này, dĩ nhiên làm cô đang giãy dụa bỗng dừng lại.
"Anh khi dễ người ta . . . . . ." Trên mông truyền đến hơi đau khiến cô ủy khuất lên án.
" Khi dễ em." Anh cũng chỉ khi dễ cô có một cái mà thôi.
Đem Hà An Ân phóng tới trên đất, Đỗ Khang nâng mặt cô lên, thật sâu nhìn chằm chằm này mắt to mà anh yêu thích nhất, đem cô kéo tới gần mặt mình, đầu ngón tay dọc theo khuôn mặt cô, từ bên má di chuyển tới cổ cô mềm nhẹ cọ xát.
Mắt cũng không có di chuyển trên mặt cô, con mắt luôn luôn dừng trên mắt cô cùng cô bốn mắt giao tiếp, Hà An Ân cảm thấy không khí trong phòng tắm cho dù còn chưa có mở nước nóng cũng đã bắt đầu sôi trào hừng hực, khiến hô hấp của cô bắt đầu có chút khó khăn, bắt đầu có chút mơ màng.
|