Tối Nay Muốn Bên Em
|
|
"Em không thể đi ra ngoài!" Bên ngoài gió lớn, bị lạnh sẽ không tốt.
"Em muốn nhìn thấy hoa, hơn nữa còn là một mảng hoa lớn." Cô ăn vạ mà nói.
"Em ngoan ngoãn đợi trong nhà cho tôi."
"Anh không phải cho em xem hoa, em không giúp anh sanh con." Cô uy hiếp hắn.
Hắn rống giận một tiếng: "Không cho phép đi ra ngoài!"
Khi hắn hét lên, cô chảy xuống hai hàng nước mắt trong suốt.
Dạ Ma mắng một tiếng.
Một hồi lâu sau——
Bởi vì cô nói câu này, hắn dùng ma lực giúp cô biến ra một biển hoa.
"Thật là xinh đẹp!"
Cô cao hứng đi hái hoa, mà hắn nằm trên sân cỏ hóng mát, thuận tiện ngủ trưa.
Một lát, Thu Lăng trở lại bên cạnh hắn, lôi kéo hắn ngủ nói: "Bụng của em đau, đứa nhỏ giống như không kịp đợi mười tháng để ra ngoài."
Đứa nhỏ xấu xa, quả thật là tinh lực tràn đầy!
Dạ Ma chờ được cơ hội, trách cứ cô: "Tôi nói em không được ra khỏi, em càng muốn ra ngoài."
"Em lại không biết. . . . . . Muốn sinh!" Bụng thật là đau, cô không nhanh được.
Hắn ngáp một cái nói với cô: "Nói nó chờ một chút, hiện tại không thể sinh, tôi muốn đi ngủ."
Nếu như đứa bé này dám có can đảm quấy rầy giấc ngủ của hắn, hắn liền đánh nát cái mông nhỏ của nó.
"Không thể đợi. . . . . ."
"Được rồi! Tôi đi mời bà đỡ đẻ."
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn miễn cưỡng đi làm chuyện hắn không muốn.
Xem ra, hắn rất khiến đứa bé này trở thành ác ma như hắn một dạng.
******
Thu Lăng ở trên giường động đậy, đau đến hét lên thương xót, nhìn thấy Dạ Ma vẫn còn ở bên trong nhà, cô nói với hắn: "Anh còn không đi ra ngoài!"
"Tôi muốn xem đứa bé ra đời."
Xem ra, cô là không cách nào ngăn cản hắn ở nơi này quan sát.
Trong quá trình Thu Lăng sinh con, Dạ Ma vẫn theo hầu ở bên.
"Tử cung quá nhỏ, có thể gặp nguy hiểm." Bà mụ nói với Dạ Ma.
Cô cũng nhanh muốn chết, tiểu sinh mệnh trong bụng của cô cũng sẽ đi theo cô!
Đứa bé, rất nhanh thôi, con sẽ cùng mẹ giải thoát!
Hắn giống như là hiểu rõ tâm ý của cô, ở bên cạnh tai cô quát: "Em nghĩ như vậy sẽ chết rồi sao?"
Hắn rất quan tâm đứa bé. . . . . . Cô đã giúp hắn sinh một, cô yếu đuối phân phó hắn nói: "Nếu như mà em chết. . . . . . Giúp em chăm sóc thật tốt đứa bé này."
Mặc dù biết mình không nên sinh ra tình cảm đối với đứa con trong bụng, nhưng trong khoảng thời gian mang thai này, cô đã bất tri bất giác sinh ra tình cảm với nó.
"Tôi còn chưa có hành hạ em đã nghiền, không cho phép em chết!" Cô chết rồi, vậy hắn đi nơi nào tìm kiếm niềm vui thú trong cuộc sống?
"Tại sao. . . . . . Cái người hư hỏng này!" Nếu như hắn có thể đối với cô. . . . . . dịu dàng nhiều một chút, thật là tốt biết bao?
Dạ Ma dưới tình huống này, vẫn khốc khốc giương đầu nói: "Tôi vốn chính là hư hỏng như vậy, em còn không quen sao?" Đây chính là bản tính hắn, hành hạ cô là thiên tính của hắn.
Cô khẽ giơ bàn tay yếu đuối lên, ở trong bóng tối muốn sờ gương mặt của hắn: "Gặp anh, là cơn ác mộng cả đời này của em, cũng là. . . . . . mộng đẹp." Hắn đã cho cô một tiểu sinh mệnh tràn đầy hy vọng.
"Em cho rằng nói như vậy, tôi sẽ bỏ qua cho em?" Cô nhất định là hy vọng hắn sẽ đối với cô tốt hơn một chút.
"Em không dám. . . . . . Nghĩ như vậy!"
"Tôi sẽ không để cho em cứ như vậy chết, em nhanh sinh cho ta lên!"
"Em sinh không được. . . . . . Rất đau." Loại đau này so với đau răng thì gấp cả 1000 lần, tại sao phải đau thế này?
Đứa bé trời sinh xuống là hành hạ người mẹ sao?
Dạ Ma chỉ vào đất bụng mắng: "Cái đứa trẻ hư này, nếu không lăn mình ra đây, ta liền đánh con ra ngoài!"
Lúc Dạ Ma thô lỗ đe dọa , đột nhiên ——
Tiếng khóc đứa bé vang dội bên trong phòng, cô. . . . . . Rốt cuộc sinh ra được rồi.
"Anh. . . . . . Muốn đánh nó, hắn khóc đến. . . . . . Thật là lợi hại .... ” "Tôi chỉ là đánh nhẹ, cũng không phải là đánh mạnh, nó sao lại phải kêu khóc om sòm thế?" Là con trai của hắn, thế nào một chút khí phách nam tử hán cũng không có?
Dạ Ma cau mày với vật thể nhỏ xấu xí kia.
******
Hắn đang một bên nhìn cô cho con bú sữa!
Tên tiểu tử kia đang ăn rất ngon, hắn. . . . . . Thật sự rất muốn thay thế nó mút vú mẹ nó.
Nhưng cùng một tiểu tử giành uống sữa, thật sự thân phận vua của một nước như hắn, hắn sẽ chờ đến tối len lén đến bên cạnh của cô hút là được, tội gì bây giờ cùng nó giành uống sữa.
Nhìn dáng dấp nó thật là xấu xí, không biết là giống ai?
Giống mẹ sao?
Không giống!
Ở trên người của cô, hắn giống như thấy một loại thuần khiết, thanh khiết chói lọi, nhưng không đúng. . . . . . Loại không khí tốt lành, yên tĩnh này khiến hắn càng nhìn càng có cái gì không đúng!
Hắn đối với cô dao động sao?
Đây là chuyện hắn không cho phép!
Hắn nên nhớ cô đã phản bội hắn, mà không phải nụ cười lúm đồng tiền ngọt ngào của cô, hắn sẽ không cho cô cơ hội thứ hai phản bội hắn!
Phụ nữ, sẽ chỉ ở thời điểm mày không có phòng bị, từ phía sau đâm mày một đao!
Hắn đang trong lòng ra một quyết định!
Trò chơi, phải kết thúc rồi!
|
Chương 7 Ngày đó động đất xảy ra, phút chốc kia thế giới gần như sụp đổ.
Hi vọng em ở đây, bên cạnh tôi
Lần cuối cùng chúng ta hô hấp, em hôn môi tôi
Trong niềm vui kề cận cái chết
Rời bỏ trần gian …
*****
Ngày thứ bảy sau khi Thu Lăng sinh
Cây đuốc trên vách tường khiến bên trong nhà sáng lên, cũng tăng thêm một chút hơi thở ấm áp.
Đôi mắt cô nhìn đứa trẻ sơ sinh đang ngủ say trong nôi, ngón tay vuốt sợi tóc mềm mại của con, hát lên: "Tiểu bảo bảo, mau mau ngủ, đêm tối lại tới, mẹ ở bên cạnh con, con là bảo bối trong lòng ba mẹ. . . . . ." Sinh mạng gặp gỡ thật khó dự liệu!
Cô chưa từng nghĩ đến sau khi đến cái thế giới này, hơn nữa mang thai đến chết đi sống lại!
Không biết có một ngày. . . . . . Hắn sẽ yêu thương cô, cái này sẽ phá giải nguyền rủa chứ?
Gần đây. . . . . . Cô cảm thấy ánh mắt của hắn có chút càng lúc càng dịu dàng, có thể không. . . . . . Có lẽ đứa bé này là tiểu thiên sứ mang lại may mắn?
Thu Lăng chuyên chú nhìn đứa bé, không có chú ý Dạ Ma đã đi vào, mặt của hắn che đi vẻ nặng nề, lo lắng.
Cô khẽ vuốt ve gò má mềm mại của tiểu bảo bối nói: "Con lớn lên giống ba đó!"
"Tôi không phải thừa nhận nó lớn lên giống tôi." Xấu xấu xí xí, nhăn nhó, trên người không có nửa sợi lông, nơi nào giống hắn chứ?
Cô đối với hắn đột nhiên xuất hiện sớm đã thành thói quen, Thu Lăng bên vuốt ve đứa bé nói với hắn: "Con thật đáng yêu phải không?"
"Tôi không thể lý giải nổi em đem đứa bé xấu như vậy mà nói là đáng yêu!"
"Con là con của anh, làm sao anh lại nói như vậy?" Hắn dùng từ không thể nhân tính hóa một chút sao?
Đứa nhỏ là máu mủ của hắn, hi vọng đứa bé này sẽ không di truyền ma tính của hắn.
"Tôi thích nói thế nào thì nói thế ấy, còn nữa, tôi không cho phép cô đến gần nó." Nói xong, Dạ Ma liền ôm lấy đứa bé ngủ say trong nôi đi.
Đứa bé không có thói quen hắn thô lỗ ôm, bắt đầu oa oa khóc lớn lên, nó khóc thút thít khiến Dạ Ma phiền não, bàn tay của hắn đánh cái mông nhỏ của con, muốn dùng cách này ngăn nó tiếp tục khóc.
"Anh không thể đánh con như vậy." Ngộ nhỡ làm con bị thương thì sao?
"Tôi muốn đánh như thế nào thì đánh như thế." Nói xong, Dạ Ma cất bước lớn ra khỏi phòng.
Thu Lăng hô to: "Anh ôm con đi nơi nào?"
"Rời khỏi em!" Hắn chưa bao giờ tính toán để cho cô cùng đứa con của hắn ở chung một chỗ.
"Không được ôm con đi. . . . . . Tôi muốn con trai của tôi." Hắn sao có thể nào độc ác như vậy. . . . . . Muốn mẹ con cô tách khỏi nhau.
"Em không xứng làm mẹ của đứa bé." Cô là người phản bội.
Thu Lăng thở dài một cái, biết hắn lại muốn cùng cô tính toán nợ cũ.
"Anh ôm con tới chỗ nào?" Bất kể ở nơi nào, cô đều hi vọng đứa bé ở nơi cô có thể thấy được.
"Tự thân mình còn khó bảo toàn, còn muốn trông nom đứa bé?" Hắn cười lạnh, sau lưng xuất hiện hai thị vệ, bọn họ đi ra, hơn nữa giữ tay Thu Lăng lại.
"Mang nàng tới Hắc Ám Chi Huyệt." Hắn ra lệnh, không dung tình chút nào.
Gương mặt Thu Lăng của trắng xanh, hắn không để ý thân thể hậu sản còn yếu của cô, kiên quyết muốn cô đi!
Cô còn tưởng rằng gần đây hắn dịu dàng hơn so với quá khứ một chút, thì ra là chỉ là. . . . . . Hiểu lầm.
Hắn căn bản là một tên khốn kiếp không có nhân tính!
|
"Đem đứa bé trả lại cho tôi!" Cô có thể không gặp lại tên khốn kiếp này, nhưng cô muốn con của cô.
"Không thể nào!" Hắn lạnh lùng liếc cô một cái, tiếp tục coi thường cô nói:"Tôi sẽ không giữ em ở nơi tầm mắt tôi có thể thấy được."
Thu Lăng muốn tránh thoát bị bắt ở tay, nhưng cô không giãy thoát được, chỉ có thể gầm hét lên với hắn: "Rốt cuộc làm như thế nào mới có thể xóa bỏ thù hận của anh với tôi?"
"Em phải tránh xa ra!"
Đây chính là đáp án của hắn!
"Anh có phải bởi vì sợ yêu tôi, cho nên muốn đưa tôi đi hay không?"
"Nực cười, tôi sẽ yêu một người phản bội?"
"Trả đứa bé cho tôi."
"Đừng mơ tưởng!"
Cô chỉ có thể nghe được tiếng khóc đứa bé càng lúc càng xa, cảm giác tim mình bị xé thành thành từng mảnh. . . . . . Cô cảm giác thân thể mình trở nên nhẹ nhàng, giống như bay trong không khí, chân giẫm không tới mặt đất, trong nháy mắt, cô liền ngất xỉu tại chỗ.
Dạ Ma không để ý đến cô, tàn bạo ôm đứa bé rời đi.
******
Thu Lăng từ mặt đất lạnh như băng tỉnh lại, tay của cô sờ mặt đất ẩm ướt, phát hiện bốn bề đều là vách tường, đây là hang động sao?
So sánh với đầu càng lạnh hơn!
Cô rất hoài nghi tên đàn ông tà ác đó trong lòng đang suy nghĩ gì? Ngày trước hắn có yêu cô thật sao?
Bất kể như thế nào, cũng là chuyện ngày trước!
Con của cô đâu? Cô thật là muốn hôn nó, ôm nó một cái!
Có lẽ, lần này cô thật chết chắc.
Số mạng thật rất kỳ diệu, khi cô không muốn chết thì thần Chết lại cố tình đến tìm.
Con trai, con phải bình an lớn lên, nhớ là sau khi lớn lên không nên giống như cha con, thích ức hiếp phụ nữ.
Đối diện phòng giam cô, đột nhiên truyền đến một âm thanh vị người lớn tuổi: "Cô là Hy Y Ti sao?"
"Ông biết tôi sao?"
"Tôi là cha của Tây Mỗ Lôi."
"Ông có thể nói cho tôi biết, vì sao tôi muốn phản bội Dạ Ma, cùng Tây Mỗ Lôi bỏ trốn không?"
Thanh âm già nua chậm rãi nói: "Cô không có phản bội Vương, tất cả đều là Tây Mỗ Lôi tự mình đa tình, trước hôn lễ một ngày nó bắt cô đi, khiến cho Vương lầm tưởng cô phản bội hắn, ta vẫn khuyên hắn, cô là người phụ nữ xui xẻo, vậy mà, đứa bé kia chính là say đắm cô, đứa bé kia thật rất cố chấp."
"Tôi yêu Tây Mỗ Lôi sao?" Đây mới là điều cô thực sự muốn hỏi.
"Không! Cô yêu Vương."
Rốt cuộc chân tướng của sự thật là gì?
Là cô yêu Tây Mỗ Lôi mới cùng hắn đi, hay là Tây Mỗ Lôi bởi vì yêu cô mà bắt cóc cô?
Cô phải nghe lời Dora nói, còn là lời của cha Tây Mỗ Lôi nói?
Có lẽ cô sẽ luôn không rõ chân tướng sự tình cùng lý do, bởi vì, cô hoàn toàn không nhớ chuyện ngày trước, huống chi, chân tướng đối với cô mà nói cũng không quan trọng, bởi vì, cái này cũng không giúp cô thấy con trai mình.
Cô rất nhớ, rất là nhớ con.
Vừa nghĩ tới Dạ Ma đánh cái mông con cô, cô đã cảm thấy hắn rất đáng xấu hổ, đáng xấu hổ. . . . . .
********
Ở trên Ma điện, xuất hiện một cảnh tượng kỳ dị, Dạ Ma ôm trong ngực một đứa bé, che chở không để cho nó khóc.
Thì ra đánh cũng không thể khiến nó dừng khóc!
Chỉ là, hắn có thể cầm sữa cho con uống..., hoặc là giúp con thay tả, như vậy nó cũng không khóc nữa!
Có lẽ, hắn nên giao đứa bé cho nữ bộc chăm sóc, nhưng con hắn sao có thể tùy tiện giao cho một người phụ nữ thấp hèn nuôi được?
|
Dạ Ma cầm bình sữa cho con bú, lúc này, Hưu Cát tướng quân đi vào thông báo nói: "Đây là ngày thứ ba cô ấy không có ăn uống gì rồi."
"Cô ấy muốn chết đói?" Khi hắn còn chưa có chơi đủ cô trước, cô đừng mơ tưởng chết đói.
"Giúp ta chăm sóc con." Dạ Ma đem đứa trẻ trong ngực nhét vào trên tay Hưu Cát tướng quân.
Hưu Cát tướng quân tay chân luống cuống nhìn đứa nhỏ trong ngực.
******
Dạ Ma tự hạ thấp địa vị, đến trong đại lao nhìn cô, nếu như không phải là người phạm vào trọng tội, chắc là sẽ không bị giam ở đây.
Cho nên, có thể thấy được cô từng phạm phải tội rất nghiêm trọng, cô —— mê hoặc hắn!
Hắn sử dụng ma lực, không cần chìa khóa thì có thể xuyên qua song sắt đi vào bên trong nhìn cô.
"Tại sao không ăn?" Nhìn cô đem mình đói bụng đến phải nhiều khó khăn nhìn? Hoàn toàn không béo ụt ịt như con trai bọn họ, có thể chất dinh dưỡng đã chạy đến trên người con của bọn họ: "Tôi ăn không vô." Cô muốn gặp đứa bé.
"Ăn không được cũng phải ăn, cô không phải muốn nhìn đứa bé sao?"
"Tôi. . . . . . Cũng nhanh. . . . . . Muốn chết! Xin chăm sóc thật tốt con tôi." Ở nơi không có tự do, cô nên chết sớm một chút thôi.
"Tôi sẽ không để cho cô chết!" Hắn muốn cô cách xa tầm mắt của hắn, nhưng không có nghĩa là cô có thể biến mất.
"Tôi muốn. . . . . . nhìn ….. con!"
Hắn vẫn tuyệt tình trả lời, "Không được!"
"Không nên. . . . . . cứu tôi, để cho tôi. . . . . . Chết đi!"
Thu Lăng ngất đi, lần này Dạ Ma đỡ lấy cô, hắn nhìn mặt mũi cô tái nhợt, không nhịn được mắng: "Người phụ nữ ngu xuẩn. . . . . ."
******
Thu Lăng phát hiện ra cô mở mắt ra lần nữa! Đây không phải là ở trong địa lao, mà là đang ở một trong không gian có ánh sáng lờ mờ.
Cô nghĩ thầm, hắn muốn làm cái gì là có thể làm cái đó, hắn thật sự là người có ma lực cao cường!
"Cô đã tỉnh!" Cô ngủ mê một ngày một đêm, thật sự ngủ!
"Tại sao không để cho tôi chết?" Tại sao hắn lập tức muốn đẩy cô vào chỗ chết, lập tức lại muốn cô sống lại?
Cô rốt cuộc là thiếu hắn cái gì - tại sao phải bị hắn ngược đãi như vậy?
"Có tôi ở đây thì không khả năng đó." Hắn cũng không muốn mỗi ngày nhìn chăm chú vào một thi thể.
"Tôi đã giúp anh sinh một đứa bé, anh còn muốn như thế nào nữa?" Muốn biến hắn thành một người đàn ông có nhân tính, có thể là Thiên Phương dạ đàm .
Thiên Phương dạ đàm: lời nói vắng vẻ từ phương trời trong ban đêm.
"Không muốn như thế nào cả, cô không thích hợp ở trong đại lao, tôi giúp cô xây tòa lãnh cung, cô về sau đợi ở chỗ này là tốt rồi." Hắn đối với cô đã coi là rất tốt!
"Tôi đối với anh mà nói cũng chỉ là tên nô lệ, tôi không cần phải tốt như vậy." Hắn không phải rất muốn hành hạ cô sao? Cần gì lại thay cô sắp xếp nơi cư trú cao cấp như vậy? "Tôi muốn cô nghỉ ngơi ở đâu, cô phải nghỉ ngơi ở đó." Hắn bá đạo nói.
"Tôi không muốn ở nơi này, tôi muốn con tôi." Không biết được đứa bé hiện tại có tốt hay không?
"Tôi sẽ không để cho cô đến gần nó, cô là người phản bội." Hắn hung dữ nói.
"Anh có còn đánh con hay không?"
"Không mượn cô xen vào."
"Anh không thể đánh mông con." Cô tha thiết nhắn nhủ.
"Lắm lời!" Dạ Ma phất áo bỏ đi, tính đi xem con trai đáng yêu của hắn một chút.
Thu Lăng chịu nhục nhã ngồi ở trên giường, hắn làm như vậy, với việc đưa cô vào đại lao có cái gì khác biệt?
Tóm lại, hắn chính là không muốn gặp cô.
Hắn giúp cô xây một tòa lãnh cung thật tốt, nhưng cô cảm thấy mùa đông giá rét cũng không trôi qua. . . . . .
********
|
Năm năm sau
Thu Lăng đi dạo bên ngoài đường mòn cung điện, nhìn lên trăng sáng trên bầu trời đêm.
Trăng sáng hiện ra là một chuyện làm người khác rất vui mừng, theo biểu hiện của tôi tớ trong cung, đây là bởi vì con trai của Vương ra đời - người thừa kế vương quốc tương lai mang đến.
Năm năm này, cô đều sống qua thời gian nhung nhớ con trai, hắn ta căn bản không cho cô cơ hội gặp con trai cô.
Hắn thậm chí cũng không đụng cô một cái, giống như coi cô là vi khuẩn phải cách ly!
Cô vĩnh viễn cũng không gặp được con cô —— tiểu thiên sứ mang đến ánh trăng sáng may mắn đó!
Thu Lăng đi trong vô định, đột nhiên, một quả bong da lăn tới bên cạnh chân cô.
Cô nhặt lên quả bóng, nhìn chung quanh, không lâu sau, ở xa xa nhìn thấy một khuôn mặt trẻ con đáng yêu.
Nếu như con của cô cũng sống đến thời điểm này, có lẽ cũng lớn bằng nó, nhưng ở dưới bóng tối của tên bạo quân Dạ Ma đó, cũng sẽ không giống đáng yêu như đứa trẻ này.
Vừa nghĩ tới Dạ Ma có thể sẽ vẫn đánh mông con cô, Thu Lăng không nhịn được đau buồn, nước mắt thẳng tắp rơi.
Đứa nhóc vốn không dám tới đây, nhưng nhìn thấy cô đang khóc, vì vậy tò mò đi lên trước hỏi: "Dì ơi, tại sao dì khóc?"
"Dì muốn gặp con của dì!" Mỗi lần cô gọi Dạ Ma, hắn đều có nghe không đến.
"Hắn mấy tuổi rồi?" Đứa trẻ ngây thơ hỏi.
"Hiện tại cũng năm tuổi rồi." Mỗi một ngày cô đều suy nghĩ đến sự thay đổi của con mình.
"Giống con!" Nó cười nói với cô.
Đứa bé này. . . . . . Có thể là con cô sao? Cô cẩn thận nhìn lông mày, mắt, mũi của nó, rồi sờ sờ ngũ quan của mình nữa, sau đó, cô run rẩy hỏi: "Mẹ của con là ai?"
"Ba nói, mẹ làm việc sai nên bị trừng phạt, cho nên, con từ lúc ra đời đến bây giờ cũng không gặp qua mẹ, con cũng muốn gặp mẹ!”
Thu Lăng rung động, giọng nói run rẩy nói với con: "Cha của con là ai?"
"Dạ Ma!" Đứa trẻ nhìn chung quanh, giống như rất sợ có người nào đó xuất hiện, hồi lâu mới tiếp tục với nói Thu Lăng: "Cha con không cho phép con tới nơi này, nói trong này nhốt một người rất tà ác, nhưng con thấy dì một chút tà ác cũng không có!"
"Con tên là gì?"
"Tiểu Ma!"
Người đàn ông tà ác đó, đặt tên con bọn họ cũng rất tà ác.
Nhưng dáng dấp con trai thật đáng yêu. . . . . . Là bởi vì khá giống như cô, mà không giống như duyên cớ của nó sao?
Cô muốn nghe con. . . . . . Nghe con gọi cô một tiếng. . . . . . Mẹ.
Đang lúc Thu Lăng muốn mở miệng nói rõ thân phận với Tiểu Ma, Dạ Ma đột nhiên xuất hiện.
"Tiểu Ma, con ở nơi này sao?"
"Ba!"
"Ba không phải đã nói không cho phép tới nơi này sao? Sau khi trở về ba sẽ phạt nặng con."
"Dạ!" Ba lại muốn phạt hắn luyện công, hắn lại phải chảy rất nhiều mồ hôi.
"Mau trở về!"
Đứa con trai như một làn khói biến mất trước mặt bọn họ.
Thu Lăng nhìn chăm chú vào bóng dáng biến mất của con, trong miệng lẩm bẩm nói: "Nó là con trai của tôi, nó là con trai của tôi!"
"Em không thể nói cho con thân phận của nó, không được. . . . . ."
"Nếu không thì như thế nào?" Cô tức giận hỏi.
"Nó cũng chỉ có một con đường chết, tôi sẽ để cho cú đêm ăn tươi nó." Hắn uy hiếp nói.
|