Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ
|
|
Chương 45: Tỉnh mộng Mười ngày sau, kinh thành, phủ Tả Thừa Tướng.
Đế quân ôm ta, hạ từ trên mây xuống, xuyên qua lớp mái ngói lưu ly đi vào phủ thừa tướng, bên trong là linh đường, một đám người đang gào khóc thê thảm.
Tả thừa tướng là nữ thừa tướng tuy nhất của hoàng triều, mới được hai mươi bốn xuân xanh, hôm qua vừa chết, hài cốt vẫn tươi nguyên.
Tám vị "nam thiếp" của nữ thừa tướng lúc này đang khóc sướt mướt, bộ dạng cực kỳ đau khổ.
Đế quân vừa buông tay, ba hồn sáu phách của ta lập tức nhập vào thân xác nọ, đầu tiên là ý thức, sau đó là tay chân dần có được cảm giác chân thật.
Bản tiên cô nhắm mắt, dỏng tai lên, ta nghe thấy những câu mà những người này kêu lên nhiều nhất chính là: "Thừa tướng đại nhân, người cứ vậy mà đi rồi, bảo X Nhi sau này phải làm sao bây giờ? "; "Thừa tướng đại nhân trước giờ luôn sủng ái X Nhi, X Nhi hận là không thể đi theo người…". Tiếng gào khóc thảm thiết đến mức bản tiên cô vô cùng xấu hổ, Đế quân với tên Hoành Thanh kia còn đang đứng trên mấy mà nhìn.
Quả nhiên lúc sau nghe thấy tiếng của Hoành Thanh từ phía trên vọng xuống: "Đám phàm nhân này, thân là nam nhi mà lại cứ như quả phụ khóc tang, quả thật làm mất mặt nam nhân chúng ta quá đi! ".
Đế quân im lặng.
Hoành Thanh nói: "Mấy vị phàm nhân mệnh bạc kia vốn định theo vị nữ thừa tướng này hạ táng, chi bằng bây giờ để cho họ tự sát, yên phận mà đi đầu thai luôn, để cho cái lỗ tai ta được yên tĩnh".
Đế quân vẫn im lặng.
Ta đang thở phào nhẹ nhõm, bỗng cảm thấy hơi thở bên cạnh đột nhiên nghẽn lại, mấy vị "nam thiếp" cứ như bị quỷ ám mà ngừng khóc, một người nói: "Đại nhân chết rồi, chúng ta chắc chắn cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì, chẳng bằng chúng ta đi theo đại nhân luôn".
Đúng đấy, mấy người khác cũng tỏ ra đồng ý.
Bản tiên cô làm mèo được một thời gian rồi, bây giờ vừa mới được làm người, đang chuẩn bị sống sao cho thoải mái một chút, thật chẳng muốn vừa mới mở mắt đã phải bận rộn làm tang sự cho mấy người này, cho nên ta vội vàng mở mắt, nhổ ra vật lành lạnh trong miệng, cuống cuồng hô lên: "Hãy khoan! ".
Lúc sau.
Không xong rồi! Xác nữ thừa tướng vùng dậy rồi!
Toàn bộ người trong phòng cứ tán loạn cả lên hệt như cảnh gà bay chó chạy.
Bản tiên cô nhìn linh đường chỉ trong chớp mắt liền vắng tanh, trong lòng không khỏi có chút lạc lõng. Ta kéo tấm vải trắng đắp trên người xuống rồi bước ra. Lão bá đốt giấy tiền vàng vị tuổi tác đã cao nên phản ứng chậm, lúc nãy là người xông ra ngoài chậm nhất, vì quá cuống cuồng nên vấp ngã, bây giờ đang nằm bẹp trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn bản tiên cô một cách sợ sệt, cứ như bản tiên cô là quỷ vô thường* đến đòi mạng không bằng.
* Quỷ vô thường: Những con quỷ bị sa đọa vào địa ngục rồi thoát cũi xổ lồng, vất vưởng rất lâu trong cõi tối tăm. Chúng khao khát được làm người nhưng đồng thời cũng căm giận, oán thán, tham lam và kiêu căng, luôn luôn chờ dịp nhập vào thân xác người sống.
Bản tiên cô độ lượng cười với lão bá, ta tự nhận đây là vẻ mặt cử chỉ dịu dàng hòa nhã chưa từng thấy của mình: "Lão bá đừng kinh sợ, ta là người".
Lão ba run rẩy nói: "Lão nô biết đại nhân chết oan… nhưng mà oan có đầu nợ có chủ, chỉ bằng đại nhân hãy đi tìm người nào làm hại đại nhân ấy… lão nô… lão nô", mới nói tới đó hai mắt ông ta liền trợn lên rồi lăn ra ngất xỉu.
Cũng không thể trách lão bá cho rằng oán khí của chủ nhân mình quá nặng. Vị nữ thừa tướng này thực sự là chết rất oan uổng.
Nữ thừa tướng thân là nữ thám hoa đầu tiên của hoàng triều, tuổi trẻ đắc chí, con đường làm quan cũng thuận lợi.
Nhìn kỹ vẻ ngoài của người này, mặt mày thanh tú xinh đẹp, thường hay mặc một bộ nam trang màu xanh, vô cùng nho nhã phóng khoáng.
Nữ thám hoa lần đầu tiên lên Kim Loan điện liền được lão hoàng đế yêu thích. Sau khi lão hoàng đế băng hà, để lôi kéo vị đại thần tiền triều đã bồi đắp được không ít thế lực, tiểu hoàng đệ liền một lúc thưởng cho nữ thừa tướng tám vị nam thiếp, mà quan hệ của hắn với ả ta cũng vô cùng ám muội.
Vài ngày trước, vị tiểu hoàng đế trước giờ hèn nhát lại đột nhiên thay đổi tính tình, trở nên vô cùng hung tàn, liền lúc giết hại rất nhiều đại thần trong triều, nữ thừa tướng bất hạnh cũng nằm trong số đó với tội danh là "bất nam bất nữ", một ly rượu độc ban xuống liền kết thúc sinh mạng của nữ thừa tướng.
Nữ thừa tướng đương triều bất nam bất nữ, việc này tất cả dân chúng đều biết. Vài người có giao tình thân thiết với nữ thừa tương thay nàng xin tha vài câu, đều không có kết cục tốt đẹp, tất cả đều bị tiểu hoàng đế kéo ra ngoài chém đầu một lượt. Từ đó, trên dưới triều đình và dân chúng đều sợ bóng sợ gió, tình hình vô cùng căng thẳng.
Trong bách tính có lưu truyền một đoạn ca dao như thế này: Đạo trời sụp đổ, bạo quân giáng thế.
Cũng vào khoảng mười ngày trước, chúng ta nhận được mật tín của Bán Nguyệt Lão Tổ, ông ấy đã quan sát thiên tướng, sao Tử Vi đã rơi xuống, trong triều đình e là có biến cố. Chúng ta nhanh chóng đến kinh thành, chỉ thấy khí đen bao phủ cả hoàng thành. Yêu lực cực đại như vậy rất hiếm có, hơn nữa, dựa vào kết quả chúng ta quan sát vài ngày, biến cố ở kinh thành hiển nhiên chính là do Lệ Ma tác quái.
Đúng lúc bản tiên cô đang cần một thân xác, mà thân xác này tốt nhất là có thể tiếp cận được với hoàng đế, vậy nên ta liền nhập vào thi thể của nữ thừa tướng.
Bản tiên cô tốn bao nhiêu công sức bịa chuyện mới khiến cho mấy kẻ phàm trần này tin là nữ thừa tướng của họ thật sự đã sống lại. Bây giờ trong phủ chia làm hai phe, một phe vội vội vàng vàng tìm đạo sĩ đến trừ yêu, phe còn lại thì cuống cuồng vào cung bẩm báo: Xác chết của nữ thừa tướng đã sống lại rồi!
Chiều tối, ta nhận được tin tức trong cung truyền ra, nữ thừa tướng cải tử hoàn sinh, khiến hoàng đế cảm thấy rất thú vị, đặc xá tội danh "bất nam bất nữ". Sau khi điều dưỡng thân thể, vài hôm nữa nữ thừa tướng ta sẽ được triệu gọi tiến cung kiến giá
Bản tiên cô vừa mừng vừa lo.
Mừng là vị sự việc tiến triển thuận lơi ngoài dự tính, trong phủ nữ thừa tướng vô cùng xa hoa, có đủ cao lương mỹ vị, giường cao nệm gấm, tắm rửa trong cái hồ lớn, quả rất biết hưởng thụ, thực sự bản tiên cô được lời to rồi.
Còn điều lo lắng, chính là lần này quả thực quá sức bản tiên cô, đến lúc thật sự đi gặp yêu quái, thứ nhất ta không còn pháp lực, thứ hai tên yêu quái đó không vừa mắt bản tiên cô, vậy thì ta phải làm sao đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, thôi thì rút kinh nghiệm xương máu. Bản tiên cô triệu sư gia trong phủ tới, viết ra một bản tấu sớ ngàn chữ lời lẽ cực kỳ lưu loát, bày tỏ nỗi đau đớn khôn cùng đối với tác phòng tùy tiện từ trước đến nay, bản thân cảm thấy cực kỳ hối lỗi vì vẻ ngoài nam nữ khó phân của mình đã khiến nàh vua phiền lòng, sau này nhất định sẽ nghiêm túc thoa phấn điểm son, đeo trang sức, làm một nữ tử chân chính.
Bản tấu chương vừa được dâng lên, ngay lập tức đã có hồi đáp. Hoàng đế rất hài lòng đối với hành động hối cải sửa sai của thần tử, hoàng ân dạt dào, đặc biết cho phép ta cứ mặc nam trang, tiếp tục giữ bộ dạng bất nam bất nữ.
Thế là ngày hôm sua, bản tiên cô mặc một bộ y phục màu xanh, tay cầm phiến quạt, phong lưu phóng khoáng đi đến Túy Nguyệt Lâu – lạc phường* lớn nhất tại kinh thành.
* Lạc phường : Chỗ ăn chơi như sòng bài, kỹ viện.
Chuyện nữ thừa tướng chết đi sống lại đã trở thành truyền kỳ, gần như tất cả mọi người trên cả con đường lớn đều nhìn chằm chằm bản tiên cô.
Ta vừa bước vào Túy Nguyệt Lâu, tiểu tư theo hầu liền bám thoe nịnh nọt, chưa cần đợi ta căn dặn nó liền kêu chưởng quỹ của lạc phường bưng lên những món ăn ngon nhất, gọi cầm sư* anh tuấn nhất tới.
* cầm sư: Nhạc công, người đánh đàn.
Không thể không nói, Túy Nguyệt lâu không hổ là đệ nhất lạc phường tại hoàng thành, món năn ngon, người cũng không tồi.
Cầm sư đang đánh đàn trước mặt ta không chỉ kỹ nghệ tài giỏi, đánh đàn như mây bay nước chảy, tướng mạo cũng anh tuấn. Hơn nữ, hiếm khi có được người mang vài phần khí chất lạnh lùng giống như Đế quân, ngay cả bản tiên cô tính tình đoan trang vậy mà cũng không kiềm chế nổi liếc nhìn vài lần. Bỗng nhiên có một ánh mắt lạnh băng từ trên lầu chiếu xuống, khiến bản tiên cô giật bắn cả người.
Ta miễn cưỡng nhìn lên phía trên, lại muối mặt mà nâng ly rượu lên, lớn tiếng nói: "Hai vị huynh đài trên lầu, hôm nay trời trong cảnh đẹp, sao hai huynh không xuống đây cùng ta cạn một chén? ".
Theo như kế hoạch, hai người Hoành Thanh và Đế quân sẽ đi từ trên lầu xuống.
Theo như kế hoạch, ba người cùng trò chuyện, lập tức giống như nhất kiến như cố*. Nữ thừa tướng liền mời hai vị huynh đài đến phủ làm khách, hai vị huynh đài vui vẻ nhận lời.
* Nhất kiến như cố: Vừa gặp nhau lần đầu mà như đã quen thân từ lâu.
Đó là kế hoạch.
Còn tình hình thực tế là, Hoành Thanh vừa xuống đã đánh giá ta từ trên xuống dưới, giọng điệu quả thực rất nửa với, hắn nói khẽ với ta: "Sư muội cải trang làm vị công tử phong lưu này, dường như cũng thích thú lắm nhỉ".
Trong lúc hắn nói thì khúc nhạc cũng vừa tấu xong, vị cầm sư trẻ tuổi liền buông tay chờ ta phân phó* tiếp, ta cười khan: "Đàn hay lắm, thưởng". Cầm sư xong việc đang định lui về thì Hoành Thanh lại nhanh tay cướp lấy cây đàn của người ta, nói: "Ta bất tài cũng muốn tấu một khúc, xin đại nhân chút phần thưởng". Tại chốn đông người, bản tiên cô đành pahỉ nể mặt nói: "Vậy còn không mau đàn đi".
* Phân phó: dặn bảo kẻ dưới.
Không thể không nói, Hoành Thanh đánh đàn thật quá tuyệt vời, so với vị cầm sư kia còn hay hơn mấy lần. Tiếng đàn vừa cất lên, những âm thanh ồn ào xung quanh lập tức lắng xuống. Khúc nhạc vừa hết, trên lầu dưới lầu đều có tiếng vỗ tay tán thưởng, khiến bản tiên cô đột nhiên cũng cảm thấy rất hãnh diện.
Đang tươi cười hớn hở, đột nhiên nghe thấy cái chén trong tay Đế quân "rắc" một cái, rơi lộp độp xuống bàn. Nụ cười trên mặt bản tiên cô liền tắt lịm, đoan chính cẩn trọng gật đầu với Hoành Thanh. Đang mong hắn khoe mẽ đủ điều rồi thì mau mau thực hiện kế hoạch nói chuyện "nhất kiến như cố" với chúng ta, vậy mà tên này lại tiếp tục dương dương đắc ý đàn một khúc nhạc nữa.
Chẳng cần nói cũng biết, bước thứ hai của kế hoạch rất không thuận lợi, trong đó có một người thì chỉ lo đánh đàn, người còn lại thì mặt mày lạnh băng, căn bản không thể nào "nhất kiến như cố" được, bản tiên cô thầm hận hai kẻ này không chịu phối hợp cho đàng hoàng.
Mãi mới đàn xong khúc nhạc, không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho trót, bản tiên cô đành phải mặt dày mời luôn hai vị này về phủ cho xong chuyện. Nhưng còn chư mở miệng, một tiếng nói thanh thúy đã vang lên trước ta một bước: "Hai vị công tử tài năng xuất chúng, tuấn tú như thần tiên giáng trần, khi nãy chủ nhân của chúng ta chỉ nhìn qua tấm mành đã vô cùng ngưỡng mộ nhân phẩm phong lưu kiệt xuất của hai vị công tử, muốn mời hai vị đến phủ nói chuyện, được chứ? ".
Bản tiên cô ở trong phủ thừa tướng nhiều ngày, đương nhiên vừa nhìn đã nhận ra tiểu tỳ nữ đang lên tiếng chính là người của phủ Định Quốc công chúa ở ngay bên cạnh phủ thừa tướng, vị công chúa này từ trước đến nay luôn đối đầu dữ dội với nữ thừa tướng.
Dưới bao nhiêu cặp mắt đang đổ dồn vào, bản tiên cô căn bản tranh không lại với quyền thế của người ta.
Ta đành một mình lẻ loi quay về phủ.
Còn chưa nuốt trôi ngụm trà, liền thấy tám vị nam thiếp của nữ thừa tướng như cùng lúc bổ nhào tới, bốn nguòi kéo tay, bốn người ôm chân, khóc như hoa lê trong mưa.
"Thừa tướng đại nhân, rốt cuộc X Nhi hầu hạ người không tốt ở điểm nào mà đến nỗi đại nhân vừa khỏe lại liền gấp rút tìm tình nhân mới? "
Bản tiên cô nhìn người nay khóc lóc, người kia nỉ non.
Thân là chủ nhân của một gia đình, ta lại lần nữa cảm thấy áp lực cực kỳ to lớn.
|
Chương 46 Hoành Thanh bảo là có chuyện muốn nói với bản tiên cô, ta đành phải uể oải theo hắn ra hậu viện.
Hoành Thanh nói: "Sư muội, hôm trước muội đứng trước cửa phòng phải không? Chuyện nên nghe thì cũng nghe rồi, bây giờ chắc muội cũng biết huynh tìm muội vì muốn nói điều gì, đúng không? ".
Ta đáp: "Việc đã đến nước này, muội chỉ còn một chuyện không sao hiểu nổi".
Hoành Thanh nghiêm túc nói: "Chuyện gì? ".
"Là như thế này, Đại sư huynh", bản tiên cô bi thương nói: "Diệt trừ Lệ Ma là một nhiệm vụ rất nặng nề, bất kỳ ai trong tam giới Thiên – Đại – Nhân đều phải có trách nhiệm gánh vác. Sư muội cảm thấy, nếu chỉ có ba chúng tar a mặt thì chẳng hợp lý chút nào, có thể nào nói lý với Thiên Đế phái thêm thượng tiên khác xuống nữa không?"
Vừa mới nói ra, bản tiên cô liền hối hận, tên Hoành Thanh này hiển nhiên là rỗi việc quá, đang tìm cơ hội để giáo huấn ta đây mà, nghe xong hắn lập tức quát mắng: "Sư huynh chưa từng nghĩ sư muội lại có những suy nghĩ tầm thường, chỉ biết hưởng an nhàn như vậy! Huống hồ đấy lại là việc trọng đại! Đại nghĩa trước mắt há có thể nói muốn rút lui? ", sau đó hắn liền huơ tay: " Đừng nói thêm gì nữa! ".
Trong khi bản tiên cô đang bị hắn làm cho chấn động cả người thì hắn lại ghé sát vào tai ta mà nói: "Sư muội, từ sau khi bị bóng đè, Thiên Đế rất bất mãn với chúng ta, người đã phải Công tào và Nhật du thần ngày đêm giám sát nhất cử nhất động của chúng ta, phải cẩn thận lời nói! ".
Bản tiên cô lập tức thay đổi sang thái độ thành khẩn thề thốt nắm chặt hai tay, cực kỳ hối hận mà nói: "Một lời của sư huynh quả thực là như thức tỉnh người trong mộng! Vữa nãy sư muội thật không hiểm chuyện gì cả! Sư muội nhất định sẽ coi chuyện trừ yêu là nhiệm vụ trọng yếu nhất, cho dù có nhảy vào nước sôi lửa bỏng, chết không hối tiếc! ".
Đế quân bảo có việc muốn nói với ta, thế là ta lại ra hậu viện.
Hoa tiền nguyệt hạ*, vẻ mặt của Đế quân giống như sắc xanh đen của dãy núi phía xa kia, ôn hòa mà xa cách.
* Hoa tiền nguyệt hạ: Nghĩa là trước hoa dưới trăng, thường hay dùng để ví von những nơi trai gái hò hẹn.
Tâm trạng của ta bây giờ giống như vào tháng Chạp, ta đột nhiên ủ đôi bàn tay rét buốt của mình trên bếp lò đang cháy rực, lúc đầu ta cảm thấy rất thoải mái, sau khi tỉnh ngộ thì lại nóng không thể chịu đựng được.
Ban ngày Hoành Thanh đã nói với ta: "Cùng là đồng liên, ta thật sự không muốn thấy Nhị sư huynh muội đi làm chuyện dại dột. Bây giờ người có thể ngăn cản đệ ấy chỉ có một mình muội thôi".
Ta nói: "Huynh chắc chắn như vậy sao, đến pháp thân của mình ta còn không biết đang ở đâu nữa là".
Hoành Thanh cười nói: "Nếu mà muội biết, với tính cách của muội, liệu muội có thể để yên như vậy hay sao? "
Đế quân nói không sai, tên Hoành Thanh này quả thật là chuyên cho mình là đúng.
Đêm lạnh, hồ sen, tại đình năm góc.
Bản tiên cô cố tìm chuyện để nói liền cao giọng đọc theo tấm hoành phi trên nóc đình: "Phiến tử* đình".
* Phiến tử: Cái quạt.
Quản gia cười tươi như hoa nói: "Chí phải, chí phải. Đại nhân văn thái phong lưu*, chỉ đơn giản hai chữ mà lại có hàm ý cả, tiểu nhân vô cùng bái phục! ".
* Chỉ người tài hoa và phong độ.
Ta tỏ ra sâu xa không lường hỏi lão: "Vậy ngươi nói thử xem, đó là hàm ý gì? ".
Quản gia đáp: "Vào những đêm giữa hạ đầu thu, đại nhân thường bày tiệc ở đây, các công tử cũng tới chung vui. Khi đó đúng vào lúc hoa sen nở rộ, đom đóm bay lượn trên mặt nước, phát ra những ánh sáng lấp lánh, đại nhân và các công tử đều ngà ngà say, đại nhân huơ quạt bắt đom đóm. Cảnh tưởng đó… chậc chậc…".
Cảnh tượng đó chắc cũng chẳng khác gì một lũ điên khùng đang vui đùa ầm ĩ. Trái lại, trong lòng bản tiên cô thầm mơ mộng, tưởng tượng một đêm mùa hè trong không gian tràn ngập hương sen thơm ngát, tiếng ếch kêu kinh ỏi, từng con đom đóm bay lượn, ngồi bên cạnh là người mình yêu, một bầu rượu, vài món điểm tâm, chỉ ngồi như vậy một lúc thôi, nhất định khiến người ta ngây ngất. Đáng tiếc, vào mùa này hiển nhiên là đom đóm đã tuyệt chủng rồi.
Chúng ta vừa mới ngồi xuống, lão quản gia đã biết ý bày rượu, trà và dâng lên vài món điểm tâm. Đế quân rõ ràng là không ưa lão quản gia tính tình có chút thô tục này, chỉ đứng chắp tay sau lưng mà thưởng nguyệt. Quản gia bộ dạng cứ như đi ăn trộm mà ghé sát vào tai ta thì thâm: "Đại nhân, trong rượu đã hạ một thứ rất tốt vào đó, chỉ cần uốn một ly, bảo đảm như rồng như hổ…".
Ta đang mặt dày gọi Đế quân đến ngồi cạnh mình uống rượu, nghe hắn nói mà sững cả người. Lão này năng lực quan sát quả không tồi, biết được trong hai vị mỹ nam mới vào phủ, đây là người mà bản tiên cô không thể nắm bắt được.
Những thủ đoạn trăng hoa thế này chỉ có thể hưởng lạc nhất thời, bản tiên cô há lại là người nông cạn như vậy?
Bản tiên cô lập tức đập bàn chỉ vào bình rượu nói là bên trong có con muỗi ngã vào rồi, không sạch nữa, đi đổi cho ta bình khác! Lão quản gia ngây người trong chốc lát, sau đó phản ứng lại rồi nhanh chóng chạy đi.
Ngay lập tức trong đình chỉ còn lại mỗi ta và Đế quân, lúc này ta lại cảm thấy hơi lúng túng. Đế quân không để ý đến ta, ta cũng biết điều im lặng không mở miệng. Đột nhiên tiếng nói dịu dàng của Đế quân vang lên: "Lại đây". Ta vừa hoàn hồn thì bàn tay đã bị nắm chặt, ấm áp và mạnh mẽ.
Thân thể đột ngột vút lên không trung, khi hạ xuống chúng ta đã ở ngay giữa hồ sen, đứng trên một chiếc thuyền nhỏ.
Tay của ta và y vẫn nắm lấy nhau như vậy, không hề buông lỏng.
Bản tiên cô rất sợ hãi và câu nệ những chuyện nhỏ nhặt thế này, tim cứ đập thình thịch loạn cả lên, cho đến khi ta nghe thấy tiếng hít sâu của lão quản gia trên bờ… Trong tầm mắt ta xuất hiện những con đom đóm bay lượn khắp trời.
Mùa này đáng ra không có đom đóm mới đúng chứ.
Trong bầu trời tràn ngập những vì sao, đôi mắt Đế quân vừa chuyên chú lại vừa sâu thẳm, không còn lạnh lùng nữa.
Khi đó bản tiên cô quá xúc động, đến nỗi đầu óc nóng bừng cả lên: "Nhị sư huynh, ta giao Cơ Canh kiếm cho huynh được không? ".
Đế quân không trả lời, nhưng lại thình lình cúi sát đầu xuống, hôn lên môi ta.
Vô vàn vì sao nhỏ đang khuếch tán khắp mọi nơi, những đốm sáng nhỏ hòa vào nhau tạo nên vệt sáng lăn tăn như sóng nước.
Sau cơn mê đắm, ta dựa vào lồng ngực Đế quân thở dốc, sau đó ta lại đa sầu đa cảm mà rơm rớm nước mắt.
Nhi tử hay phụ thân của nó đây? Bản tiên cô càng dằn vặt hơn rồi.
Thế nhưng trong những lúc tất cả đều như một giấc mơ, cho dù ta có băn khoăn dằn vặt đến mấy thì miệng cũng không thể nào thốt ra những chuyện gây cụt hứng như vậy. Không biết từ khi nào, mí mắt ta lại càng ngày càng nặng trĩu, đang nửa tỉnh nửa mê, ta nghe thấy có người nói: "Ta biết rằng, một khi muội hồi phục pháp thân, với tính cách của muội nhất định không để cho bất cứ ai bảo hộ, đơn độc chống đỡ thiên kiếp. Xem như vì Hàn Nhi, ngàn năm nữa hãy tính tới chuyện hồi phục pháp thần, lúc đó tu vi của Hàn Nhi chắc cũng đã đạt được thành tựu nho nhỏ. Muốn đối phó với thiên kiếp, cũng nắm chắc phần thắng hơn".
"Bảo trọng… ta giao Hàn Nhi lại cho muội sóc. Cô cô, ta…"
Đôi môi mát lạnh lại nhẹ nhàng hôn xuống.
Đầu ta đang rất nặng nề choáng váng, căn bản không thể phản ứng gì được. Nhưng ta biết, cả trong và ngoài lời nói của y đều có ý muốn từ biệt, ta không muốn nghe.
Cảm giác đau lòng sợ hãi bỗng dưng ập tới mà không có nguyên do, ta bám chặt lấy cánh tay y, giống hệt như bám lấy ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng. Sau đó, ta liền rơi vào mộng mị.
Lần nay ta ngủ rất say. Đến lúc tỉnh lại thì vấn đề nan giải khiến ta không thể chọn lựa được dường như đã có câu trả lời.
Trong giấc mơ, phía trước là Lệ Ma, phía sau là thiên binh thiên tướng. Bản tiên cô cực kỳ dũng mãnh, đem nhi tử và phụ thân nó giữ chặt ở hai bên người mình, một chiêu Phi Thiên La Hoàn, hướng lên phía trên mà đột phá vòng vây. Chỉ một chiêu này, ta đã phá vỡ cả rãnh trời, phá vỡ tầng tầng lớp lớp hộ vệ của Thiên Đế, xông thẳng vào điện Linh Tiêu. Bản tiên cô tức giận tung thêm một chiêu Dạ Xoa Thám Hải, túm lấy Thiên Đế đánh cho một trận nên thân, đến nỗi trông Thiên Đế giống hệt như hình dáng của Phật Tổ, cả đầu nổi lên những cục u to đùng.
Khi ta tỉnh dậy, ánh nắng chói chang khiến trước ta sao bay loạn xa.
A Hàn vẫn nằm ngủ trong lòng ta, hơi thở đều đặn. Ta ngẩn ra một hồi lâu mới cảm thấy dường như có gì đó không đúng lắm, chúng ta đang nằm trên mây, xung quanh được bao bọc bởi một kết giới trong suốt tỏa ra ánh sáng xanh nhạt, ánh nắng xuyên qua kết giới, chiếu thẳng lên người chúng ta. Trên mây vẫn còn một người nữa đang ngồi thừ ra, lúc này mới xoay đầu lại, mặt nhắn mày nhó mà kêu lên: "Tỷ tỷ".
Trong lòng ta đột nhiên trầm hẳn xuống, bật người dậy: "Hai vị sư huynh đâu rồi? ".
Nhóc trọc đầu nói: "Các huynh ấy vào cung trừ yêu quái rồi".
"Họ không nhắn gì lại sao? "
Chỉ có mỗi Đại sư huynh thôi, nó gãi đầu, hình như không muốn nói lắm, băn khoăn hồi lâu mới lên tiếng: "Huynh ấy dặn đệ nói với tỷ, Nhị sư huynh tưởng rằng chuyện tỷ làm, huynh ấy cũng có thể làm được".
|
Chương 47 Kết giới vô cùng vững chắc, bản tiên cô và hai cậu nhóc như thể trở thành ba chú chim sẻ bị nhốt trong lồng sắt. Nhóc trọc đầu nói: "Tỷ tỷ đừng lo lắng. Đại sư huynh và Nhị sư huynh, nhất là Nhị sư huynh sẽ không có chuyện gì đâu".
Ta giận dữ cười lạnh nói: "Có chuyện cũng chả sao, họ muốn đi chịu chết, tỷ tỷ tất nhiên có thể chôn". Nhóc trọc đầu trợn tròn hai mắt, ớn lạnh nhìn ta.
Đương nhiên, hai vị đế quân mà hy sinh thì cũng chẳng tới phiên ta mai táng, bản tiên cô chẳng qua là tức giận nhất thời mới nói vậy thôi.
Cả hai người bọn họ đều tỏ ra vì ta mà liều mình xả thân, coi bản tiên cô chẳng ra cái gì, cũng không cho ta cơ hội để phân bua. Nếu có thể quay ngược thời gian, bản tiên cô nhất định sẽ dũng cảm nói ra điều trong tận đáy lòng: Đánh không lại thì chúng ta bỏ chạy cũng được mà, sao cứ phải liều chết đối đầu chứ, như vậy không phải ngu ngốc lắm sao?
Ta hối hận quá đi!
Phía hoàng cung mây đen che phủ bầu trời, sấm sét giật ầm ầm, loáng thoáng còn thấy hai luồng ánh sáng. Ta biết họ hẳn là đang giao chiến, trong lòng như có dầu sôi lử bỏng, chỉ hy vọng đám mây dưới chây bay về phía đó để ta có thể thăm dò được đôi chút. Nào ngờ, đám mây đáng ghét này lại làm phản, trong lúc bản tiên cô nóng nảy giậm chân thì nó lại bay về hướng ngược lại.
Đám mấy bay mãi bay mãi, cuối cùng bay tới bên ngoài hoàng thành. Phía dưới, luồng yêu khí đen ngòm đang nhe nanh múa vuốt, bách tích đều đóng cửa cài then, trên các con đường trong vòng mười dắm đều vắng vẻ, không ai dám bước ra ngoài, không biết trong nhà họ thì như thế nào.
Đám mây lại tiếp tục bay, bay đến phía trên một thôn trang nhỏ, làng mạc vô cùng hỗn loạn, quang cảnh tiêu điều hệt như vường bắp cải vừa bị heo giày xéo vậy. Một vị thôn trưởng có chòm râu dê dẫn một đám hán tử lực lưỡng cầm theo búa, xẻng sắt đi lên núi trừ yêu, người nào người nấy run lên cầm cập vì sợ hãi. Trên đường đi, một con gì đó đen sì bỗng nhiên nhảy ra, chư vị hán tử liền la lên oai oái, vứt búa xẻng tứ tung rồi vắt chân lên cổ mà chạy.
"Yêu quái đến rồi…"
"Yêu quái đến rồi…"
"Đúng là sinh linh đồ thán*!", nhóc trọc đầu ngồi cạnh ta than thở.
* Sinh linh đồ thán: Dân chúng lầm than.
Bản tiên cô ôm chặt nhi tử đã sớm tỉnh giấc vào lòng, nhất thời không nói được gì.
"Xem nhiều như vậy, tiên cô có cảm nhận được điều gì không? ". Một giọng nói bi thương vang lên bên tai ta, ta xoay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt tang thương của Bán Nguyệt Lão Tổ, dáng vẻ giống như đang muốn điểm hóa* bản tiên cô vậy.
* Điểm hóa: Làm phép, niệm chú.
Không biết từ lúc nào đám mây đã bay đến phía trên một ngọn núi, bên dưới mây mù phủ kín, trong màn sương mù dày đặc đó dường như vang lên tiếng chém giết, sớm đã không còn phong thái tiên sơn của người tu hành nữa rồi. Chắc lũ yêu nghiệt được sinh sôi nhờ Lệ Ma đang tranh giành địa bàn với những người tu đạo của chính phái. Ôn Ngọc Tuyển từng lạc quan nói với ta, chỉ cần Lệ Ma bị tiêu diệt thì tất cả yêu ma quỷ quái đều biến mất theo, khắp nơi sẽ lại mưa thuận gió hòa, vén mây thấy mặt trời.
Rất nhiều suy nghĩ đang giằng co trong đầu ta, không để cho Bán Nguyệt Lão Tổ phải nói thêm gì nữa, ta gần như vô thức cúi đầu hỏi nhi tử: "Con có sợ bị Thiên Lôi đuổi đánh không? ". Câu này quả thực là hỏi thừa, tộc thú sợ thiên kiếp như thể quỷ hồn dưới âm phủ sợ ánh nắng mặt trời vậy, đứa con mới ba tuổi rưỡi của ta tất nhiên cũng không thể chống lại bản năng sợ hãi, thần sắc run sợ khẽ thoáng qua trên khuôn mặt nó. Ta lại hỏi tiếp: "Nếu như có thể dùng nó để đánh đổi sự bình an cho phụ thân con thì sao? Con chọn bên nào? ". Nhóc con gật đầu: "Đương nhiên là sự bình an của phụ thân".
Lòng ta nóng lên, ôm lấy nhi tử mà hôn tới tấp. Nhi tử ngoan của ta, tuy mẫu thân bất tài, nhưng nếu thật sự phải gánh chịu thiên kiếp, ta đương nhiên sẽ là người đầu tiên đứng ra phía trước bảo vệ con.
Không để cho bản thân hối hận, ta nói với Bán Nguyệt Lão Tổ: "Ta biết pháp thân của minh đang ở đâu, làm phiền Sư tổ đưa ta đi một chuyến". Lão nhân này chính là gian tế mà Thiên Đế phái xuống ở bên cạnh chúng ta, thế nên bản tiên cô cũng chẳng phải giả vờ hồ đồ với hắn làm gì. Nào ngờ Bán Nguyệt Lão Tổ lại cười nói: "Lưới pháp thuật này do Đế quân tạo ra, ta không thể mở ra được".
"Tiên nguyên và pháp thân của tiên cô vốn tâm linh tương thông, chỉ cần tiên cô thi triển thuật triệu gọi, cho dù nó đang cách ngàn dặm cũng có thể gọi đến ngay trong chớp mắt. Bây giờ lão hủ* sẽ giúp tiên cô một tay, đưa tiên cô đến chỗ của Lệ Ma".
* Lão hủ: Nghĩa là lão già này. Những người lớn tuổi tự khiêm xưng mình như vậy.
Ta vừ nghe liền cuống cuồng cả lên, ta có biết thuật triệu gọi gì đâu chứ? Nhưng chưa kịp mở miệng, đột nhiên mặt Bán Nguyệt Lão Tổ biến sắc, kinh hoảng hô to: "Không xong rồi! Yêu khi đột kích! ", thân hình Lão Tổ nhanh như chớp bay đến đám mây khác, phóng to thêm mấy lần, ông niệm chú: "Định! ".
Bản tiên cô đang ngẩn người nhìn, một cốt nước như tên bắn phủ thẳng đến đám mây mà Bán Nguyệt Lão Tổ đang đứng. Bán Nguyệt Lão Tổ tiếp tục hô to: "Bàn Thạch Quyết! Định! ". Nhưng dưới sức mạnh xói mòn của cột nước, ông chỉ có thể lảo đảo chống đỡ được một lúc, cuối cùng bị dòng nước lớn quật đến nỗi chẳng còn lý trí của nhất phái tông sư* nữa, rống lên một tiếng sợ hãi như giết heo, sau đó thân thể liên bị cột nước cực lớn cuốn mất.
* Nhất phái tông sư: Tông sư của một môn phái.
Trong lưới pháp thuật, bản tiên cô va hai nhóc con ngơ ngác nhìn nhau. Nhóc trọc đầu nói: "Tỷ tỷ, tỷ thử nói xem Sư Tổ sẽ bị cuốn đi đâu". Bản tiên cô thở dài: "Còn may là cột nước này to như thế, thứ bắn tới ít nhất là một dòng sống, không đến nỗi phải lưu lạc đến rãnh nước hôi thối".
Nhi tử kéo tay áo ta: "Yêu quái đến rồi! ".
Ta quay đầu lại, nhìn thấy một bóng đen cực lớn đang tấn công kết giới. Chỉ trong chớp mắt, kết giới dao động, ánh sáng màu xanh nhanh chóng nhạt dần đi vài phần. Ta còn chưa kịp kinh hoàng sợ hãi, chiếc đuôi rắng to lớn như có thể che khuất mặt trời lại tiếp tục quất tới, liên tục đập vào kết giới. Ta chỉ kịp đẩy nhi tử vào lòng nhóc trọc đầu, thân thể liền mất đi sự cân bằng, rơi xuống một tầng mây khác.
Dường như có gì đó quấn lấy người ta, từng vòng từng vòng quấn chặt. Trong lúc choáng váng, hai tai ù ù, ta chỉ nghe được tiếng hô kinh sợ của nhóc trọc đầu và nhi tử ta. Tới khi tất cả dừng lại, ta vẫn đang ở trên tầng mây đó, nhưng phía trước lại xuất hiện ra một khuôn mặt… dung mạo thanh tú, khóe miệng như cười như không ẩn chứa phong tình, đây không phải gương mặt của nữ thừa tướng thì còn là ai?
Ý nghĩ đầu tiên của ta chính là mình đã ra khỏi thân thể của nữ thừa tướng rồi, đến khi phát hiện ra là không phải, ta bắt đầu lắp bắt: "Yêu quái kia, ngươi biến thành diện mạo của ta để làm gì? ".
Trên khuôn mặt đối phương hiện lên nụ cười kỳ dị: "Thú vị lắm! ".
Sau đó, nó hừ lạnh, nói: "Công pháp của bổn tọa đã tăng tiến nhiều rồi, lần này sẽ không dễ dàng bị nhận ra đâu, hà hà".
Phía trên tầng mây vang lên hai tiếng thở mạnh, nhóc trọc đầu đã hóa trở về pháp htân là con chim mày trắng, đang chở thoe nhi tử ta mà gắng sức vỗ cánh. Một người một chim đang hoang mang nhìn về phía này, hiển nhiên là không biết phải làm sao.
Gân xanh trên trán ta giật giật, ta không nhịn nổi cao giọng hét lên với con chim phía trên: "Còn ngẩn ra làm gì? Mau mang Hàn Nhi đi càng xa cang tốt! ". Vừa dứt câu, bản tiên cô cứ tưởng mình nghe nhầm. Bởi vì tên kia cũng làm khẩu hình giống hệt ta, tiếng nói giống nhau, động tác cũng y hệt: "Còn ngẩn ra làm gì? Mau mang Hàn Nhi đi càng xa càng tốt! ". Theo ánh mắt kinh hãi của hai cậu nhóc phía trên thì chắc là ngay cả vẻ mặt hắn cũng mô phỏng giống hệt ta rồi đây.
Ta cố gắng kiềm chết lửa giận trong lòng, ai ngờ tên kia còn quay mặt lại, phẫn nộ nói với bản tiên cô: "Ngươi bắt chước lời ta nói làm gì? ". Dây thần kinh của bản tiên cô suýt chút nữa thì đứt phựt.
Nhóc trọc đầu vỗ cánh, nhìn kể phía đối diện rồi lại nhìn ta, ánh mắt không biết phải hướng về phía bên nào mới đúng. Lúc sau, nó cuống cuồng nói: "Tỷ tỷ! Ta đi tìm Nhị sư huynh! ". Ta tuyệt vọng nhìn chằm chằm nhi tử đang ngồi trên lưng chú chim như thể nhìn được thêm chút nào hay chút ấy. Ánh mắt nó cũng gắt gao nhìn về phía bên này, cái miếng nhỏ mím chặt, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy cổ chú chim nhóc trọc đầu, trong tay túm chặt một chùm lông.
Sau đó, ta nghe thấy tiếng kêu mừng rỡ của nhóc trọc đầu: "Nhị sư huynh! Đại sư huynh! ".
Gần như cùng lúc, ta và yêu quái chầm chậm quay người lại, rồi chỉ lên người đối phương.
"Đại sư huynh, Nhị sư huynh, mau diệt tên yêu quái này đi! ".
|
Chương 48 Đế quân và Hoành Thanh đang đứng trên mây.
Một người cầm kiếm, một người cầm thanh ngọc như ý, vừa trải qua một trận đánh nên y phục có chút xộc xệch, thế nhưng mỗi người vẫn mang theo nét phóng khoáng riêng.
Lúc này, Hoành Thanh đang trợn to hai mắt nhìn chúng ta, Đế quân cũng nhìn chằm chằm, trầm mặc không nói, nhưng sắc mặt cũng dần tái nhợt.
Hoành Thanh buồn bực nói: "Không ngờ hai ta đánh nhau với yêu quái nãy giờ, vậy mà cuối cùng lại để hắn nghịch chuyển tình thế".
Đế quân lạnh lùng nói: "Cho dù ai là thật, ai là giả, cứ chế ngự cả hai rồi tính sau, y từ từ rút kiếm giương cao kiếm bay lại".
Thanh kiếm chưa kịp đánh tới đã bị một luồng yêu khí đen kịp ngăn lại. Ta đang kích động giờ lại chuyển qua thất vọng, tức đến lộn cả ruột gan, nhắm vào cẳng chân yêu quái mà giẫm một cước. Tên yêu quái Lệ Ma này quả thật diễn quá nhập vai, ta lại có thể đá trúng mục tiêu. Thân người hắn nghiêng ngả, thét lên một tiếng kinh thiên động địa, sau đó ngã xuống phía dưới. Tiếp đó, hai thân hình nhanh như tên bắn lao về phía tên yêu quái, người ở bên trái gần hơn nên đã đỡ được hắn, xoay nửa vòng tuyệt đẹp trên không trung, tay áo bay phất phơ.
Khi ta phát hiện mình bị lừa, Lệ Ma đã yên ổn nằm trong vòng tay của Hoành Thanh, ánh mắt nhìn ta vừa căm hận vừa mang theo một chút thâm ý giảo hoạt. Còn hai vị đế quân thì… Trong lòng ta thầm bảo không xong rồi, trên khuôn mặt cả hai người đều hiện lên sát khí mãnh liệt.
Trong nháy mắt, ta chỉ hận một nỗi là không thể moi tim mình ra để phân bua với họ, cái tên mà hai người họ đang ôm chính là giả mạo, ta mới là hàng thật giá thật đây này! May mà trong lúc ngàn cân treo sợi tóc ta còn giữ được một chút bình tĩnh, không chút chần chừ giơ bàn tay lên, cử động ngón út. Sợi dây linh tế kết nối với Đế quân quả nhiên không khiến ta thất vọng, hiệu quả rất tốt. Đế quân hơi sững người rồi nhanh chóng phản ứng, nheo mắt rồi vung kiếm lên, ba đạo kiếm khí màu xanh nhạt hình lưỡi liềm lập tức đánh xuống.
Gần như cùng lúc, Lệ Ma một khắc trước vẫn còn dương dương đắc ý giờ đã phát hiện ra, hừ một tiếng, đẩy ngay Hoành Thanh ra chỗ khác rồi bổ nhào đến chỗ ta.
"Hoành Thanh! ", ta nghe thấy tiếng thét sợ hãi của mình. Một người đứng ngăn trước mặt ta, ta chỉ nhìn thấy được bên mặt lạnh băng của hắn đang đối đầu với Lệ Ma. Chiêu nào cũng mang theo ý muốn liều mạng.
"Ta không sao", trong khoảnh khắc Hoành Thanh lại xuất hiện trước mặt ta, khóe miệng trào ra một chút máu nhưng vẫn cố nở nụ cười. Hắn vung cao ngọc như ý, ánh sáng ngũ sắc đánh về phía Lệ Ma. Ta còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, bên tại lại vang lên một tiếng xé gió khác thường, tim đập loạn, sau đó ta quay đầu lại nhìn thấy nửa bên vai của Đế quân thấm đẫm máu tươi.
Ta run rẩy nói: "Nhị sư huynh, huynh hãy nói cho ta biết cách để triệu gọi pháp thân đi! Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, tên yêu quái này nên để ta đối phó! ".
Mặt Đế quân vẫn không biến sắc, đổi sang tay khác tiếp tục ứng phó đợt công kích khác, mở miệng nói với Hoành Thanh đang cùng y yểm trợ giáp công Lệ Ma: "Huynh dẫn muội ấy và Hàn Nhi đi trước đi, chuyện ở đây cứ để ta".
Hoành Thanh lại hừ một tiếng: "Không cần. Đệ dẫn họ đi đi. Ở đây đã có ta đối phó rồi". Đế quân không thèm nói thêm câu nào nữa, nhún người nhảy về phía Lệ Ma, ánh sáng màu xanh lam rực lên mãnh liệt, đó chính là dậu hiệu y đang dốc toàn lực thúc động tiên nguyên. Động tác của y quá nhanh, ngay cả Hoành Thanh cũng ngỡ ngàng. Bản tiên cô lao đến định ôm lấy y thì lại chỉ vồ lấy khoảng không, ta thét lên một tiếng thống thiết: "Đừng…!".
"Đi! ", Hoành Thanh nghiêng mình, túm lấy cánh tay ta. Ta dùng sức giãy ra, lại phí công vô ích thét lên một tiếng, hòa lẫn vào tiếng hét kinh hoàng của nhi tử, thật đau thương, thật bi thảm. Nhi tử ngốc của ta cuối cùng cũng chịu mở miệng gọi phụ thân rồi, có điều lại là ở trong tình huống như thế này.
Ta không thể nhớ được mình đã sống được mấy trăm năm, ta chỉ nhớ mình từng thật sự chân thành thích người này, bây giờ lại phải tận mắt chứng kiến cảnh y ở trước mặt ta tự hủy diệt bản thân.
Y muốn cùng Lệ Ma đồng quy vu tận! Suy nghĩ này gần như khiến ta hồn phi phách tán.
Ta chưa từng sợ mất đi điều gì đến thế.
Những chuyện xảy ra tiếp theo, thành thực mà nói, ta cũng hơi mơ hồ.
Lúc đó, ánh sáng xanh lam đã phủ xuống Lệ Ma đang vừa kinh hoảng vừa giận dữ, ta cũng hoàn toàn tuyệt vọng. Khắc sau ta bình tĩnh lại, nhớ về quãng thời gian trước kia.
Ta nhớ đến sinh thần của Đế quân. Kỳ thực, khi tập luyện khúc nhạc ta đã vô cùng chú tâm, nhưng lại không có cơ hội để diễn cho y nghe, cuối cùng đã thầm thất vọng rất lâu. Trong lòng ta chỉ nghĩ, nếu ta bỏ lỡ lần này, có thể sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.
Đáng tiếc là, lúc này cổ họng ta bị khàn đặc do la hét quá nhiều.
Ta mở miệng, la lên một tiếng: "Nhị sư huynh, huynh hãy nghe này", sau đó ta thực sự dùng âm thanh khàn đặc mà cất tiếng hát. Hoành Thanh đứng bên cạnh sững sờ nhìn ta.
Đây là một khúc nhạc từ thời thượng cổ, được xướng lên bằng ngôn ngữ thượng cổ, giai điệu và ý nghĩa của khúc nhạc đều sâu xa khó hiểu. Ta chưa từng nghe tiên liêu* nào từng hát khúc nhạc này, thế nhưng dường như khi sinh rat a đã hiểu được nó. Ta cũng không biết mình hát có hay không, tuy nhiên thỉnh thoảng cất giọng hát lên đều có thể thu hút rất nhiều linh cầm dị thú* mà chúng cứ ngồi mãi không chịu bỏ đi.
* Tiên liêu: Bạn tiên.
* Linh cầm dị thú: Loài chim, thú lạ.
Khúc nhạc này được ta hát lên cực kỳ đau thương, ta hoàn toàn chìm đắm trong đó.
Cứ hát mãi, hát mãi, trước mắt ta có một luồng sáng lạ lướt qua, hình như được phát ra từ Cơ Canh kiếm mà Đế quân cầm trong tay.
Tiếng gào thét, tiếng thét thất thanh hòa lẫn vào nhau, trong đó dường như còn có cả tiếng của Đế quân. Ta loáng thoáng thấy nhi tử ta đang ngồi trên lưng chim, dùng đôi tay nhỏ bé ôm chặt đầu nức nở: "Mẫu thân ơi, người đừng hát nữa mà".
Ta muốn ngừng lại nhưng không thể được. Thân thể nhẹ nhàng như sợi bông, tất cả những suy nghĩ đều trống rỗng. Cứ như vậy mà bay lên phía trên, cứ bay mãi như vậy… Giống như có gì đó đang triệu gọi, mà cũng giống như đang đánh thức cái gì đó. Mãi cho đến khi thân thể đang bay bổng của ta tiếp xúc với một thực thể, trước mắt ta bỗng bừng lên luồng kim quang rực rỡ.
Khi ta định thần nhìn kỹ lại, thì ra mình đang trôi nổi trên không trung, thân thể của nữ thừa tướng giờ đã trở thành một cái xác vô chủ, từ trên tầng mây rơi xuống dưới.
Một tiếng gào rống kinh thiên động địa vang lên, phong vân biến sắc. Một con cự xa đỏ rực xông ra từ thanh Cơ Canh kiếm mà Đế quân đang cầm trong tay, đầu xà sáng chói ngẩng lên như thể đầu rồng, thân thể lượn vòng liền tạo nên một trận cuồng phòng, đánh thẳng về phía Lệ Ma. Lúc này, quầng sáng màu lam đang quấy lấy Lệ Ma cũng dần nhạt đi, lộ ra bên trong là nguyên hình một con cửu vĩ thiên hồ, con cửu vĩ thiên hồ ấy đã vì Lệ Ma đang thục mạng bỏ trốn mà kông còn chút sức lực, cứ thế rơi xuống phía dưới.
Tay ta búng nhẹ một lưới pháp thuật đỡ lấy y, cùng lúc đó tay áo phất một cái, rồi ôm tiểu hồ ly cũng đã bị biến trở về nguyên hình vào lòng.
Việc trở về nguyên hình của hai con hồ ly là bởi đại hồ ly bị tiêu hao quá nhiều tiên nguyên, còn tiểu hồ ly thì hồn phách đã nhập lại vào chân thân lúc đầu.
Khúc nhạc thượng cổ đó chính là cách đánh thức Thượng cổ xà thần trong Cơ Canh kiếm, cũng là chìa khóa triệu gọi pháp thân của ta. Cuối cùng ta đã trở về với thân thể thực sự của mình.
Xà thần vừa xuất hiện, Lệ Ma liền biết mình không thể địch nổi, khiếp đảm cuộn tròn thân thể, cũng hóa thân thành một con mãng xà lớn toàn thân đầy vẩy đen, nó cùng với Xà thần một trước một sâu trong chốc lát đã quấn chặt vào nhau rồi biến mất.
Ta cúi đầu nhìn nhi tử trong lòng, tiểu hồ ly lúc này đang trợn to hai mắt ươn ướt như hai viên hắc ngọc, ánh mắt nhìn ta vừa thân thiết vừa có một chút khiếp sợ. Ta bất giác mỉm cười, nhi tử lớn từng này rồi, vậy mà đây mới là lần đầu tiên nó được nhìn thấy dung mạo thật sự của mẫu thân. Khó trách cậu nhóc cảm thấy kinh ngạc bất an.
"Cô cô… người trở về rồi sao? ", bên cạnh đồng thời cũng vang lên tiếng nói hoang mang beat định của Hoành Thanh. Ta nhẹ nhàng lườm hắn một cái, rồi đạp mây bây đến chỗ Hồ đế đang tổn thương nguyên khí nặng nề, bàn tay hướng về phía y, đem tiên nguyên trên người mình truyền một chút qua cho y, sau đó y mới dần dần hồi phục thành hình người.
Vừa hồi phục, y đã giơ bàn tay lên, nhìn ngón út của mình. Bên trên buộc một sợi dây vàng kim nho nhỏ, nhưng ngay trong khoảng khắc y giơ ngón tay lên, sợi dây đã tiêu tán mất. Sắc mặt nam nhân trắng bệch sững sờ, trên mặt lộ vẻ tuyệt vọng.
Ta chẳng muốn chần chừ thêm, đang định bỏ đi, vừa bước chân mới phát hiện ra Hồ đế ngã trên mặt đám mây, bàn tay túm lấy gấu váy của ta, bộ dạng hiển nhiên tỏ ra không muốn buông tay. Ta sầm mặt, lạnh lùng cất tiếng:
"Chi Liên đế quân, xin hãy tự trọng! ".
|
Chương 49 "Chi Liên đế quân, xin hãy tự trọng! ", trong Thiên Cơ kinh, tiên nữ lạnh lùng lên tiếng.
Đất trời nghiêng ngả, tiếng ầm ầm vang lên dữ dội, cự mãng do Lệ Ma hóa thành bị Xà thần ép vào trong góc, nét mặt kinh hoàng, thân thể vặn vẹo như xiên bánh quai chèo, luôn miệng xin tha. Tiên nữ nhẹ nhàng lướt tới, Lệ Ma bống vươn đuôi rắn ra cọ nhẹ vào mũi hài tiên nữ, liên thanh nói: "Thượng tiên tha mạng! ".
Tiên nữ vẫy tay, luồng tinh khí mà Lệ Ma đã hấp thu của nàng trước Tam Sinh thạch liền tan biến trong không trung.
"Ta không tính toán chuyện ngươi mạo phạm trước đây. Bây giờ ngươi có hai lựa chọn, một là bị phong ấn vào Cơ Canh kiếm cùng với Xà thần, hai là bản thượng tiên đang thiếu một con linh thú để cưỡi, sau này ngươi hãy đi theo ta".
Lão Xà thần đang cưỡi mây đạp gió ở phía trên mở hờ đôi mắt, há miệng thè cái lưỡi dài màu gan heo ra, giống như một lão lưu manh cười khà khà. Lệ Ma thầm liệc một cái, thân mãng xà run lên bần bật, hiển nhiên là sợ đến hồn phi phách tán, run rẩy nói: "Đừng, con xin nguyện từ nay về sau đi theo thượng tiên".
Đôi môi tiên nữ khẽ động, Xà thần lập tức bay vút lên rồi lại bị phong ấn vào trong Cơ Canh Kiếm, sau đó tiên nữ thản nhiên nói với Lệ Ma đang nằm rạp dưới chân: "Ngươi do lệ khí trong thiên địa hóa thành, không có hình dạng thật sự. Bây giờ nếu ngươi đã hóa thành mãng xà thì sau này cũng hãy cứ giữ nguyên hình dạng như vậy đi". Nói xong tiên nữ bắn ra một điểm sáng vàng kim lên đầu rắn Lệ Ma. Lúc này, chuyện thần kỳ đã xảy ra, trên đỉnh đầu của Lệ Ma bỗng tách ra, mọc lên một bông hoa, bông hoa càng nở rộ ra thì lệ khí trong mắt Lệ Ma cũng hoàn toàn biến mất, nó trở nên ôn hòa, ngoan ngoãn vô cùng.
Tiên nữ bước lên mình rắn, một đám mây khác bay đến, trên đó chính là Đế quân vẻ mặt không cam tâm. Tiên nữ thấy y cản đường, chân mày khẽ nhíu, sau đó lại tỏ ra thản nhiên nói: "Mối giao tình đạm nhạt ở nhân giới chẳng qua chỉ là một kiếp số nhỏ nhoi trên con đường làm tiên, ta khuyên Đế quân hãy rũ bỏ hết những chuyện trước đây, đừng quá xem là thật".
"Như vậy", Chi Liên đế quân cúi đầu nói: "Còn Hàn Nhi thì sao? ".
Tiên nữ hừ lạnh: "Con ta sinh thì ta nuôi, có liên quan gì đến huynh đâu? ". Nói xong nàng khẽ phất tay áo, trong phút chốc đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Ta ngẩn người nhìn tiên nữ bay ra bên ngoài tầng thứ ba thiên giới. Thế nhưng mới di được nửa đường thì từ trên trời bỗng nhiên xuất hiện một đạo sấm sét giáng trúng người tiên nữ. Tiểu hồ ly trong lòng đang run lên cầm cập, khuôn mặt nàng lập tức biến sắc.
Thiên kiếp của hai mẫu tử đã đến rồi sao?
Để trốn chạy sự truy kích của thiên lôi, tiên nữa đã vô tình chạy đến Đại Hồng nhai ở ranh giới tầng thứ nhất thiên giới. Nói ra thì cũng thật trùng hợp, đúng lúc này một viên trân châu lăn ra từ trong hà bao mà tiểu hồ ly luôn mang trên người. Đó chính là viên minh châu mà hai con cá chép vàng ta cứu ở phiên chợ đã tặng. Tiên nữ vừa nhìn thấy viên minh châu, trên khuôn mặt lạnh băng đã thoáng hiện lên thần sắc mừng rỡ, nàng lập tức không ngừng nghỉ đọc thuật chú, một đạo ánh sáng vàng kim tỏa ra, phong ấn tiểu hồ ly vào bên trong viên minh châu.
Viên minh châu sáng trong óng ánh giờ đây đã hóa thành một quả trứng lớn như ngọc thạch.
Nàng thấy như vậy vẫn chưa đủ, thế nên lại tạo thêm một lớp kết giới màu vàng kim ngưng tụ, bảo vệ xung quanh quả trứng, rồi ôm chặt vào trong lòng.
Ầm ầm… Thiên Lôi đến…
Những chuyện tiếp theo ta đã biết cả rồi.
Khi ta tỉnh lại, đầu óc mơ mơ hồ hồ chỉ nhớ được mang máng một chút ký ức như thế này: Ta là một con người, cực khổ tu luyện, rồi phi thăng trở thành một tiểu tiên tại tầng thứ nhất thiên giới. Còn đối với những chuyện gặp phải trong Thiên Cơ kính, ta lại chẳng có chút ấn tượng nào.
Xung quanh tiên khí dày đặc, tiên cảnh Côn Luân thấp thoáng những dãy núi như thật như ảo, ta vẫn đang ở trước Thiên Cơ kinh tại Côn Luân thiên cung, căn bản chẳng cho chuyện ta bị đày xuống trần gian, tất cả những gì đã trải qua, chẳng qua chỉ là mộng ảo do Thiên Cơ kinh dệt lại khoảng thời gian trong quá khứ.
Vị lão quân có cặp mày rủ dẫn ta đến đây lướt tới, vân vê đôi mày trắng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt* hỏi ta: "Những chuyện trong quá khứ, tiên cô đã hiểu cả rồi chứ? ".
* Tiên phong đạo cốt: Phong thái phi phàm có cốt cách của thần tiên.
Ta cung kính đáp: "Giống như đã hiểu rồi, lại cũng giống như càng thêm hoang mang".
Lão quân ân cần hỏi: "Tại sao lại như vậy? ".
Bản tiên cô phiền não nói: "Ta là nàng ấy? Hay không phải là nàng ấy? Dường như ta là nàng ấy, mà dường như lại không phải vậy".
"Những hình tượng hão huyền mà Thiên Cơ kính tái hiện ra không phải là những ký ức mà tiên cô thật sự muốn nhớ lại, thế nên cho dù có đến tận nơi, tiên cô cũng cảm thấy như thật như giả, cảm giác như đang xem câu chuyện của một người khác". Cuối cùng lão quân kết lại bằng một câu rất thâm ý: " Tiên cô là nàng ấy, mà cũng không phải là nàng ấy, chờ đến khi tiên cô nhớ lại hết tất cả mọi chuyện, lúc đó tiên cô mới thực sự chính là nàng ấy".
Ta ngẩn người: "Như vậy đến bao giờ ta mới hồi phục được ký ức? ".
Lão quân thở dài: "Tất cả đều do cơ duyên, không thể cưỡng cầu".
Lão quân nói rất có lý, thế nên ta quyết định vứt hết những chuyện phiền não ra khỏi đầu, không thèm nghĩ nữa.
Bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là trở về tìm nhi tử ta, rồi đi tìm phụ thân của nó, chỉ cần nghĩ đến cảnh "sau nhiều năm thất lạc, một nhà ba người nhận nhau, ôm nhau thắm thiết", bản tiên cô liền xúc động vô cùng. Phiền não duy nhất chính là bản tiên cô trước đây hình như rất lợi hại, chưa nói đến chuyện bất hạnh bị Thiên Lôi đánh cho mất hết ký ức, mà pháp lực còn yếu đi nhiều, thê thảm đến nỗi lưu lạc đến tầng thứ nhất thiên giới làm một thần tiên địa vị thấp kém, không có tư cách đi tới những nơi cấp bậc cao. Mà ngân lượng trên thiên giới chẳng dễ kiếm chút nào, bản tiên cô cực khổ biết bao nhiêu năm, số ngân lượng để dành được e là còn chẳng đủ mua một tấm lệnh bài lên tầng thứ hai thiên giới, chứ đừng nói đến tầng thứ ba.
Nghĩ đến đây, ta mới mặt dày cười nói: "Thật không ngờ ta lại có một quá khứ như vậy, quả thật vô cùng bất ngờ. Lần này Thiên Đế bệ hạ cho ta hồi tưởng lại những chuyện trước đây, có phải định hồi phục lại phẩm cấp của tiểu tiên luôn không? ", như vậy cũng tốt, thuận tiện cho bản tiên cô đi tìm phụ thân của nhi tử ta hơn.
Hồi tưởng lại tất cả hành động của Đế quân vào những lúc gặp nhau ban đêm trong nửa năm đó, bản tiên cô cũng mơ hồ cảm nhận được một, hai phần tình ý của y. Ba trăm năm, nói dài cũng không phải dài lắm, điều đáng quý là tấm lòng của Đế quân vẫn không thay đổi, nói thẳng ra là tình cảm vẫn sâu nặng như trước đây. Còn bản tiên cô thì thầm thương trộm nhớ Đế quân đã lâu rồi, vốn ta cứ cho rằng đây chỉ là mối tình đơn phương vô vọng, thế mà hóa ra: "Đế quân có tình, tiên cô có ý", quá hoàn hảo rồi còn gì. Làm sao có thể không khiến bản tiên cô mừng thầm trong bụng, bừng bừng khí thế được chứ?
Ra khỏi Côn Luân thiên cung, ngẩng đầu nhìn Nhật tinh quân đang thi hành nhiệm vụ, ánh nắng mặt trời chói mắt.
Bản tiên cô lấy tay che phía trên mắt, nhìn ra xa mà thở dài buồn bã.
Tiếng cười gượng của lão quân vẫn còn vang vọng bên tai ta: "Tiên cô có thể đến Thiên Cơ kinh chính là nhờ Chi Liên đế quân tới trước ngự điện của Thiên Đế cầu xin ba ngày. Bởi vì những việc trong đó còn có liên quan đến chuyện riêng tư của các tiên gia, đây cũng là một trong những nguyên do tiên cô được đưa đến Côn Luân thiên cung. Sau khi tiên cô trở về, đừng nói chuyện này cho bất kỳ tiên liêu nào. Còn về việc có thể hồi phục phẩm cấp hay không, Thiên Đế tự có ý chỉ".
Từ lúc ta đến Côn Luân thiên cung đã qua hơn một tháng. Trong đầu ta thoáng hiện ra một ý nghĩ, đọc thầm một đoạn khẩu quyết triệu gọi, ngón tay khẽ động, bỗng vang lên tiếng leng keng, một con mãng xà toàn thân vảy đen, trên đầu có một đóa hoa nhỏ tựa như thoát khỏi xiềng xích mà xông ra, vui mừng hớn hở lượn quanh vài vòng, cũng khổ cho nó ba trăm năm nay luôn bị phong ấn trong tay ta cùng với ngọc linh lung, e là đã cô đơn đến phát cuồng rồi.
"Cô cô, cuối cùng người cũng nhớ đến con rồi", tên này thật biết thức thời, giờ đây hai mắt rắn rơm rớm lệ uất ức nói với ta.
Ta ra dáng chủ nhân mà vỗ về an ủi nói: "Ba trăm năm nay thật khổ sở cho ngươi rồi. Ngươi… nếu ta nhớ không nhầm thì ta vẫn chưa kịp đặt tên cho ngươi, đúng không? ".
Đuôi rắn vẫy vẫy, sự ngoan ngoãn của hắn khiến bản tiên cô rất hài lòng, cho nên quyết định đặt cho hắn một cái tên hay một chút. Ta quan sát nó từ trên xuống dưới, trong lòng thầm tán thưởng mà gật đầu:
"Trên đầu ngươi có một đóa hoa, trông cũng khá đáng yêu, sau này ta cứ gọi ngươi là Nhất Chi Mai nhé? "
Nhờ có Nhất Chi Mai, bản tiên cô mới có thể trở về động phủ sớm hơn để chứng kiến một chuyện… Không phải ai khác mà chính là tên sư huynh vô lại đã phi thăng trước ta mấy trăm năm kia đang ngược đãi nhi tử ta.
|