Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng
|
|
Chương 9: lưu lại
“Như thế nào đứa bé kia tìm được chưa? “Trác Minh Liệt hỏi phụ tá.
“Tổng giám đốc chúng tôi đã tìm khắp nơi này nhưng không phát hiện ra bé trai mà ngươi nói” “Các anh thật vô dụng! !” Trác Minh Liệt lạnh lùng nhìn phụ tá một cái “Tiếp tục tìm cho tôi tìm cho đến khi tìm được mới thôi! Đi ra ngoài!”
“ Vâng thưa tổng giám đốc” phụ tá nơm nớp lo sợ rời đi.
“Các anh muốn làm cái gì? “Bị đuổi theo một đoạn đường cuối cùng cảnh sát cũng phát hiện ra chiếc xe thể thao phía sau vì vậy đem xe cảnh sát sang bên đường dừng lại.
“Thật xin lỗi cảnh sát tiên sinh “Tiểu Thi nói không mạch lạc.
Triết Vũ đem Tiểu Thi kéo ra phía sau “Thật xin lỗi cảnh sát tiên sinh chuyện là như vậy. “ Lý Triết Vũ đem tất cả mọi chuyện nói rõ cho vị cảnh sát mặc dù bị cảnh sát phê bình nhưng anh ta vẫn đem Cầu Cầu trở lại.
“Các anh làm ba mẹ kiểu gì mà lại không chú ý quan tâm đến đứa bé!”
“Thật xin lỗi làm phiền anh rồi !” Tiểu Thi đỏ mặt cúi người chào.
Vì để tránh cho giao thông bị bế tắc cảnh sát yêu cầu Triết Vũ lập tức lái xe đi.
“Cầu Cầu con thật quá đáng, tại sao lại có thể chạy khắp nơi một mình con biết không biết mẹ và chú Triết Vũ rất lo lắng không! “Tiểu Thi bắt đầu quở trách Cầu Cầu.
“Thật xin lỗi“ Cầu Cầu im lặng đầu nhỏ cúi xuống ” Cầu Cầu lần sau sẽ không làm như vậy nữa Tiểu Thi mẹ không cần tức giận có được hay không? Còn có chú Triết Vũ “
“Không sao Cầu Cầu. Lần sau không như vậy là tốt rồi con còn nhỏ một mình đi khắp nơi rất nguy hiểm sẽ bị lạc đường đó!”
“Chú à chú có biết về bộ đồ chơi kia siêu cấp bảo bối không thật là bộ đồ chơi gây ấn tượng nha!” Cầu Cầu hai mắt tỏa ánh sáng.
“Vậy sao vậy bây giờ chúng ta đi mua ngay!” Lý Triết Vũ quay đầu xe hướng Trác thị mà đi món đồ giữ độc quyền được bán hàng ở đó
“Thật xin lỗi tiên sinh. Bộ đồ chơi này bây giờ còn chưa chính thức đưa ra thị trường “Cô bán hàng ngượng ngùng nói.
“Trên TV quảng cáo không phải nói đã cho ra ngoài một vài bộ sao? Bao nhiêu tiền tôi cũng có thể mua tôi muốn có nó ngay bây giờ!” Lý Triết Vũ mỉm cười kiên quyết nói. Đối với ngoại lệ này cô nhân viên chỉ có thể gọi điện thoại cho công ty. Bởi vì dù sao bộ đồ chơi này từ thiết kế đến lúc bắt đầu khởi công đều do Trác Minh Liệt tự mình phụ trách cho nên điện thoại rất nhanh chuyển tới chỗ của anh.
“A người nào giọng điệu lại lớn như vậy!” Trác Minh Liệt cười lạnh hỏi.
“Tổng giám đốc bây giờ chúng tôi vẫn chưa biết lai lịch đối phương là gì . tôi lo lắng bọn họ là tới dò thăm của chúng ta , tổng giám đốc người xem hiện tại chúng tôi phải làm như thế nào?”
“Không bán!” Trác Minh Liệt cúp điện thoại.
“Thật xin lỗi tiên sinh quản lý chúng tôi nói bộ đồ chơi này tạm thời không bán, bộ duy nhất bây giờ đang ở chỗ tổng giám đốc chúng tôi!”
“Cái gì? Trác thị đúng không? Vậy tôi trực tiếp đi tìm tổng giám đốc các anh!” Lý Triết Vũ qua nói với Tiểu Thi sẽ phải đi ra ngoài lại bị Tiểu Thi kéo lại “Triết Vũ anh đang làm cái gì vậy. Bây giờ không mua được cũng không sao đừng làm khó người khác !”
“Tiểu Thi anh vừa nhận được thông báo tổng bộ là anh sữ tạm ngừng công tác ở bên này, ngày mai phải trở về tổng bộ báo cáo cho nên chúng ta sẽ lập tức phải về Canada rồi.” Lý Triết Vũ không dám nhìn ánh mắt của Tiểu Thi nói.
“Cái gì? Vừa mới tới mấy ngày lại muốn trở về! Triết Vũ em có thể ở lại được không ? Em phát hiện ra em thật sự vô cùng thích nơi này, giống như trước đây em đã từng sống tại nơi này thật lâu. Em và Cầu Cầu ở chỗ này chờ anh trở lại anh nói có được hay không?”
“Không thể! “vẻ mặt Lý Triết Vũ hốt hoảng ôm lấy Cầu Cầu kéo Tiểu Thi ra ngoài.
Chú người không cần kéo Tiểu Thi như vậy mẹ sẽ đau!” Cầu Cầu kháng nghị.
“Tiểu Thi em bây giờ là vị hôn thê của anh. Đương nhiên em sẽ đi theo anh!”
“Từ trước đến giờ em vẫn luôn nghe lời anh hiện tại em muốntự mình làm chủ một lần. Em thích nơi này em muốn ở lại. Triết Vũ anh không thể nhân nhượng cho em một lần sao?” Tiểu Thi van xin. .
.
|
Chương 10: Đi giao hoa
Vẻ mặt Triết Vũ nghiêm túc qua thật lâu anh mới sâu kín hỏi: “Tiểu Thi em thật không muốn cùng anh trở về sao?”
“Triết Vũ….” “ Tốt anh tôn trọng sự lựa chọn của em. Anh đồng ý với em anh sẽ nhanh chóng xử lý tốt chuyện bên kia rồi sẽ lập tức trở lại! Nếu như cần cái gì hãy gọi cho anh ngay lập tức. Tiểu Thi anh tuyệt đối sẽ không bắt buộc em làm bất cứ chuyện gì” Lý Triết Vũ rốt cuộc cũng nói ra lời đồng ý Tiểu Thi, để cho cô và Cầu Cầu ở lại Trung Quốc.
“Này Vương Trợ để ý cho tôi bộ phận tiêu thụ!” Trác Minh Liệt lo lắng có chuyện vì vậy phái người đi đến tận nơi xem xét xem là chuyện gì xảy ra!
“Tổng giám đốc bộ phận tiêu thụ nói hai phút trước bọn họ đã đi rồi! Đúng rồi tổng giám đốc còn có một việc nữa người của tập đoàn Xích Ưng hôm nay nhận được thông báo của tổng bộ là bọn họ sẽ trở về dự án với chúng ta sẽ gác lại bàn sau!”
“Cái gì? ! Gác lại bàn sau bọn họ nằm mơ đi! Đừng ngừng lại anh lập tức chuẩn bị công khai kêu gọi đầu tư!”
Trác Minh Liệt mới nói xong thì điện thoại di động lại vang lên. Vừa nhìn thấy là Hàn Ti Nhã liền lập tức nhấn tắt. Hàn Ti Nhã này đúng là âm hồn bất tán đã năm năm cô vẫn không chết tâm. Không bao lâu điện thoại di động lại vang lên lần nữa lần này là tin nhắn. “Minh liệt em rất muốn về nước những năm gần đây anh có khỏe không? Em rất nhớ anh mấy ngày nữa sẽ là sinh nhật của anh em chúc anh sinh nhật vui vẻ trước!”
Trác Minh Liệt liếc cái tin nhắn một cái rôi xóa ngay người phụ nữ này luôn cố gắng giữa liên lạc cùng anh. Năm năm trước cô ta không hề để ý đến đại cục làm náo loạn hôn lễ của anh thiếu chút nữa làm hại thanh danh của anh cho tới bây giờ trên lưng anh vẫn còn mang theo tiếng xấu bỏ vợ. Nói đến bỏ vợ Trác Minh Liệt chợt nghĩ đến cô gái mười bảy tuổi đeo mắt kính gọng đen Lâm Thi Ngữ. Cái chết của cô khiến năm năm qua Trác Minh Liệt vẫn sống ở tiếc nuối và tự trách trong ngay cả cơ hội bồi thường với cô cũng không có.
“Cầu Cầu không muốn học nữa á!” Sau khi Lý Triết Vũ đi Tiểu Thi chợt cảm thấy thật nhẹ nhõm, cô cảm thấy mình giống như bắt đầu một cuộc sống mới. Cuộc sống chân chính thuộc về cô.
“Tiểu Thi con có thể không đi nhà trẻ được không nơi đó không có gì chơi cả con muốn ở chung với Tiểu Thi! “Ngày hôm nay vàobuổi sáng Cầu Cầu chợt làm nũng không chịu đi nhà trẻ.
“Không thể nha, Cầu Cầu phải nghe lời. Hôm nay Tiểu Thi muốn đi tìm công việc!” Tiểu Thi cười hì hì vuốt đầu nhỏ của Cầu Cầu .
“Vậy cũng được Tiểu Thi mẹ đi tìm việc làm Cầu Cầu đi học” Cầu Cầu vô cùng không tình nguyện mặc quần áo vào.
Đưa Cầu Cầu đến nhà trẻ Tiểu Thi liền bắt đầu tìm kiếm công việc phù cho mình ở khắp nơi hợp nhưng người ta vừa nghe thấy cô có con nhỏ là lại không muốn thuê cô.
“Tiểu thư tiệm bán hoa đối diện hiện tại đang muốn tìm một người đưa hoa cô có thể đi thử một chút !” Tiểu Thi ủ rũ cúi đầu từ trong cửa hàng đi ra ngoài đang định chuẩn bị bỏ cuộc có một cô gái vừa rồi phỏng vấn tốt bụng cho cô tin tức này.
“Có thật không? Cám ơn cô!” Tiểu Thi vội vàng chạy đến tiệm bán hoa quả kia thật đúng như người nọ nói cửa hàng nay đang thiếu một người đưa hoa.
“Tiểu thư công việc này rất vất vả cô có chịu được không? “ Ông chủ Tiệm bán hoa thật sự là một người hiền hậu.
“Thật không sao! Tôi rất thích công việc này.” Tiểu Thi cười sáng lạn giống như là bông hoa hướng dương nở rộ làm cho người ta cảm thấy tràn đầy ánh mặt trời. Ông chủ hài lòng gật đầu một cái “Có thể làm ngay bây giờ! Kia bó Phong Tín Tử này đưa đến tập đoàn Trác thị nhớ nhất định phải ký nhận thật tốt!” Tiểu Thi cầm bó hoa lên hướng Trác thị mà đi . (Gặp lần 3)
|
Chương 11: lúng túng
“Thật xin lỗi xin hỏi anh có biết người này không?” Tiểu Thi kéo nhân viên bảo an chỉ vào sổ ghi chép đối tượng hỏi.
“Trác Minh Liệt! Đây là tổng giám đốc của chúng tôi! “ An ninh trợn to hai mắt ,khó có thể tin được sẽ có người không biết đến tổng giám đốc của Trác thị! An ninh tiện tay lấy ra một bìa của một quyển tạp chí trên đó chính là Trác Minh Liệt với gương mặt tuấn tú có thể làm mọi người ái mộ.
Tiểu Thi hô nhỏ một tiếng chợt có chút khiếp đảm. Làm sao ngay ngày thứ nhất công việc đã có độ khó cao này sao. Nhưng làm thế nào đây cũng không thể bỏ cuộc giữa đường như vậy.
Tiểu Thi ôm bó hoa khổng lồ đi vào khu tầng một “Tiểu thư xin cô chờ một chút. Cô tìm ai? “Cô vừa định lên thang máy liền bị một cô gái chạy ra ngăn cản.
“Tôi tìm tổng giám đốc của cô!”
“Tiểu thư xin hỏi cô có hẹn trước không?”
“Tôi tôi chỉ đưa hoa!” Tiểu Thi nhấc bó hoa trong tay lên.
“Thật xin lỗi tiểu thư nếu như là vậy xin cô hãy để lại bó hoa ở tại đây tôi sẽ chuyển giao cho ngày ấy!”
“Nhưng tôi phải lấy ký nhận từ anh ta mới được!” Tiểu Thi nhăn mặt.
“Vậy tôi không thể thự sự không thể giúp!” Lễ tân lễ phép cười cười “Tổng giám đốc chúng tôi rất bận bình thường sẽ không tiếp nhân viên tạp vụ!”
Nhân viên tạp vụ? ! Tiểu Thi bất mãn với cách gọi này cái gì là nhân viên tạp vụ! Cô ôm bó hoa vào người không biết nên đi con đường nào.Đi lên không biết sẽ có hậu quả gì không. Không đi lên bó hoa này sẽ không đưa được chẳng lẽ ngày thứ nhất đi làm đã không thể hoàn thành vậy thì thật là quá chán nản.
“Tổng giám đốc buổi chiều vui vẻ !” Đang lúc cô trần trừ chợt nghe thấy ở phía sau lưng cô nhân viên tiếp thị kia cung kính mà chào một tiếng tổng giám đốc. Cô lập tức xoay người chỉ thấy một người óng dángcao lớn b mạnh mẽ rắn rỏi trong sự vây chặt của mọi người tại thang máy. Chẳng lẽ người kia chính là Trác Minh Liệt sao? Thế nào lại thấy khá quen thuộc? Mặc kệ bây giờ là chuyện gì dù sao đây cũng cơ hội tốt nhất, tuyệt đối không thể bỏ qua.
“Trác tiên sinh Trác tiên sinh xin chờ một chút!” Vóc người nhỏ nhắn của cô bị bó hoa khổng lồ che khuất đi cả người nhìn qua giống như là bó hoa di động cho nên khi Trác Minh Liệt nghe thấy có người gọi mình anh căn bản không nhìn thấy ai.
“Trác tiên sinh ngài khỏe chứ!” Tiểu Thi vọt tới bên cạnh Trác Minh Liệt tới trước mặt anh cúi người 90 độ “ Xin chào tôi là nhân viên của tiệm bán hoa đây là hoa của tiểu thư Hàn Ti Nhã tặng cho ngài!
Tặng hoa cho một người đàn ông trong đầu người phụ nữ kia rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Trác Minh Liệt cau mày không thèm nhìn liền đi thẳng vào thang máy chuyên dụng.
“Trác tiên sinh! Trác….” Tiểu Thi lúng túng cô đứng ở nơi đó trong long chợt dâng lên sự tức giận khác thường và pha chút xấu hổ. Người đàn ông này cũng quá kiêu ngạo là Tổng Tài thì oai lắm sao!
Tôi muốn thử một chút xem anh có thể làm gì tôi! Hôm nay nhất định tôi phải lấy được ký nhận của anh! Tiểu Thi giận dữ ngồi xuống tại chỗ.
“Tiểu thư? ! Tiểu thư! “Nhân viên tiếp tân lại bắt đầu gọi cô.
Tiểu Thi cho là cô ta muốn bắt cô rời đi cho nên cô không để ý đến cô ta tý nào.
Một lần đợi là suốt cả tiếng đồng hồ, hừm đến lúc nhà trẻ tan mà anh ta vẫn không xuống thì cô cũng không có thời gian mà phí nữa rồi !
“Xin hỏi tổng giám đốc các cô lúc nào thì tan việc?” Tiểu Thi chạy tới bục hỏi.
“Tiểu thư tôi nói là muốn tốt cho cô tổng giám đốc chúng tôi nếu tan việc chắc chắc sẽ không đi đến đây phía sau chính là bãi đậu xe cô muốn đợi thì đi tới nơi đó đi!”
“Cám ơn” Tiểu Thi ngượng ngùng gật đầu một cái ôm hoa đi ra ngoài. Lại đợi nửa giờ vẫn là không thấy Trác Minh Liệt đi ra ngoài cô chờ không được nữa. Chỉ có thể đem hoa giao cho nhân viên tiếp tân nhưng vừa mới đi thì Trác Minh Liệt lại đi ra.
|
Chương 12: tiếp xúc
Tiểu Thi dẫn Cầu Cầu trở về tiệm bán hoa đem chuyện ngày hôm nay báo cáo lại và cô bảo đảm nhất định sẽ lấy được ký nhận.
“Ông chủ ông yên tâm. Ngày mai nhất định tôi sẽ lấy về!”
“Ừ. Chỉ là trác tổng giám đốc này từ trước đến giờ là một người khó dây dưa, quả thực là bất đắc dĩ nếu mà không được thì coi như xong đi! Đúng rồi đây là con cô sao? Thật đáng yêu!” Ông chủ tiệm bán hoa vuốt nhẹ cái đầu nhỏ của Cầu Cầu.
“Ách cứ xem như là thế đi!” Tiểu Thi ấp úng. Ông chủ tiệm bán hoa nghi ngờ nhìn cô nghĩ thầm sao lại nói như vậy.
“Thì ra là cô là người mẹ độc thân khó trách lại khổ cực như vậy đến đây tìm việc kiếm tiền” Tiểu Thi bất đắc dĩ cười cười sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Cầu Cầu “Ông chủ nếu như không có việc gì tôi đi về trước đây” Ông chủ tiệm khẽ gật đầu một cái.
“Tiểu Thi những điều ông mập mạp kia vừa nói là có ý gì?” Cầu Cầu hỏi Tiểu Thi.
“Không có gì” cô tùy tiện trả lời .
Cầu Cầu chỗ hiểu chỗ không gật gật đầu thế nhưng đôi mắt trong suốt hình như lại bị che phủ một tầng sương mù mông lung mà ưu thương .
Hôm sau Tiểu Thi đưa Cầu Cầu đi nhà trẻ lại bắt đầu đi tới bãi đậu xe của Trác thị ôm cây đợi thỏ. Năm phút sau, Trác Minh Liệt mặc âu phục màu đen, cà vạt màu bạc từ trong xe nhanh chóng đi ra ánh mặt trời nhu hòa bao phủ xung quanh anh ta làm cho anh càng anh tuấn đẹp mắt. Người đàn ông và người đàn ông hôm đi nhờ xe cô sao lại có vẻ giống giống? Nào là ánh mắt sắc bén , mặt lạnh mày bạc,khiến cho Tiểu Thi cảm thấy đáng sợ.
“Trác Trác tiên sinh!” Đầu lưỡi không tự chủ được cong lên Tiểu Thi có chút luống cuống tay chân chạy tới trước mặt Trác Minh Liệt “Tôi.. là tôi ,,hôm qua tôi có tới đây đưa hoa ,bó hoa đó đã nhờ nhân viên của ngày giúp ngài nhận làm phiền ngài ký tên giúp chp tôi ở nơi này!” Tiểu Thi đem phần ký tên của khách hàng đưa đến trước mặt của anh.
Lúc này Trác Minh Liệt mới dừng bước trước mặt cô , cô gái này thật mát mẻ khuôn mặt vô tội hiện rõ ở trước mặt anh. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đôi mắt trong suốt vô tội , chiều cao chưa đủ 1m6 nhìn qua cô giống như một học sinh cấp 3. Gương mặt này hình như …. “Tổng giám đốc đã khiến ngài phải đợi lâu!” Cô phụ tá xinh đẹp luôn theo sát phía sau chợt đụng phải Tiểu Thi vừa nói “Các nhà đầu tư sẽ lập tức tới ngay ngài nhanh đi thôi!”
Trác Minh Liệt lại nhìn Tiểu Thi một cái cũng không nhận ra “Cô àh tôi không biết cô nói gì cô nói hoa nhưng mà tôi căn bản không nhận được!”
“Này Trác tiên sinh …” Tiểu Thi đi về phía trước định đuổi theo thị ngay lúc này lại có một chiếc xe lao vọt qua.
“Cẩn thận!” Trác Minh Liệt bước một bước dài bế cô lên. Ánh mặt trời sáng rỡ làm cho người ta lóa mắt ấm áp trong lòng được tích tụ lại những chuyện đã qua lơ lửng trong nháy mắt Tiểu Thi chỉ cảm thấy trong đầu mình oanh một tiếng liền mất đi tri giác.
Cái lưng vững trãi đó không biết là của người nào,đầu thật là đau, đau đến lỗi giống như muốn rách ra .
“Triết Vũ ..” Cô không nhịn được tự lẩm bẩm.
“Tỉnh chưa?” Giọng nói dịu dàng mà nhu mềm nghe thật giống như là tiếng trời ban. Tiểu Thi mở mắt ra nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi xa lạ đang ngồi ở trước giường bệnh của cô.
“Tôi…. đây là ở nơi nào?”
“Tiểu thư nơi này là bệnh viện. Vừa rồi chính là tôi thiếu chút nữa đụng vào cô cho nên nhận lệnh của Tổng giám đốc đưa cô đến bệnh viện, còn nữa tổng giám đốc nói về sau không cho cô đến công ty tới tặng hoa” Người đàn ông kia nói xong cũng làm cho cả bụng Tiểu Thi đầy uất ức.
|
Chương 13: xung đột
“Tiểu Thi cô thật đúng là được! Có thể bắt Thái Tử Gia ký biên nhận!” Ánh mắt tán dương của ông chủ tiệm bán hoa sáng bừng lên Tiểu Thi nghĩ thầm đây chính là phục vụ quên mình mới được mặc dù lấy được cái tên kia trên biên nhận mình cũng đụng phải không ít đinh.
“Cô biết làm sao tôi vẫn luôn không tìm thấy người giao hoa không? Cũng chính là bởi vì phần lớn hóa đơn của tôi đều là mang đến Trác thị mà Trác Minh Liệt thì như cô thấy rồi đó…..” Chủ tiệm nhẹ nhàng nói xong Tiểu Thi nghe được cảm thấy thật kinh hãi cả ngày hôm qua nếu không phải xảy ra việc ngoài ý muốn đó sợ rằng mình cũng sẽ tơi tả mà về thôi. Cái Trác gì đó tại sao lại kiêu căng như vậy!
“Tiểu Thi, nhiệm vụ lại tới! Vậy bó Thiên Đường Điểu hôm nay là tặng cho phụ tá Lena của Trác Minh Liệt .”
! ! Sao lại là Trác thị! Tiểu Thi cau mày.
“Yên tâm đi phụ tá so với tổng giám đốc có lẽ sẽ dễ dàng hơn nhiều!”
Tiểu Thi cầm bó hoa đi vào Trác thị vừa nghe nói là muốn tặng cho Lena quả nhiên không ai cản cô. Chỉ là trong lòng cô vẫn có chút bồn chồn ngộ nhỡ gặp lại Trác Minh Liệt thì nên làm thế nào?
Cái gì thế này bảng viết tên rõ rang phòng này là phòng làm việc của phụ tá nhưng sao lại có nhiều người đang họp ở đây như vậy! Tiểu Thi bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người. Mọi ánh mắt của tất cả mọi người đều hội tụ vào cô dường như muốn đem cô đốt thành tro bụi, Trác Minh Liệt nhíu mày lại làm cho cô cảm nhận được hơi thở nguy hiểm nào đó. Nhưng cô chỏ là tới đây giao hoa thôi mà.
“Tại sao lại là cô! Lena kinh hoảng đứng lên.
“Hôm nay hãy dừng lại ở đây đi!” Trác Minh Liệt chỉnh sửa lại trang phục một chút liền nhanh chóng đi ra cửa, Tiểu Thi đem bó hoa che ở trên mặt e sợ tránh cho nhìn anh ta nhìn thấy mình nhưng đây quả thực là bịt tay trộm chuông (không lừa dối được người). Chợt cánh tay lại bị người ta bắt lại Tiểu Thi ngẩng đầu lên vừa nhìn thấy được khuôn mặt lãnh khốc của Trác Minh Liệt.
“Này buông tôi ra!” Cô giãy giụa.
Trác Minh Liệt không nói một lời , trước mắt bao người kéo cô vào phòng làm việc của mình.
“Nói đi là ai phái cô tới. Tập đoàn Xích Ảnh, công ty Bắc Minh, hay tập đoàn Trường Dã? “ Mắt híp lại ,Trác Minh Liệt đem Tiểu Thi kéo đến trước ngực mình đe dọa nhìn thẳng vào mắt của cô.
“Cái gì!” Hơi thở nặng nề của đàn ông thổi vào mặt Tiểu Thi làm gương mặt cô đỏ ửng, cô vừa sợ vừa vội đưa tay muốn đẩy Trác Minh Liệt ra “Tôi không biết anh nói cái gì!”
“Không biết? Vậy vì sao cô năm lần bảy lượt đều xông vào Trác thị?”
“Theo như anh nói thì tất cả những ai ra vào đây đều có thể tại sao nhất định lại là tôi!” Tiểu Thi có chút tức giận người đàn ông này thật là không có lý lẽ. Nghe những lời cô vừa nói Trác Minh Liệt buông lỏng tay.
“Tôi nhớ tôi đã từng nói là không cho cô xuất hiện tại nơi này mà?” Trác Minh Liệt nắm lấy cổ tay Tiểu Thi.
“Tại sao? Tốt lắm để cho tất cả nhân viên công ty anh đều không nhận hoa tôi sẽ không tới nữa!” Lông mày Tiểu Thi dựng đứng bởi vì tức giận mà lá gan cũng lớn lên. Đúng lúc này điện thoại chợt vang lên Tiểu Thi thừa dịp Trác Minh Liệt nghe điện thoại cô nhanh chóng tránh thoát khỏi sự kiềm chế của anh ta chạy ra bên ngoài.
“Tiểu thư Lena hoa của cô!” Lena cuống quít ký nhận hỏi tiếp: “Thế bây giờ là cô giao hoa sao? Trước kia là Tiểu vương mà !
“Không biết!” Tiểu Thi bởi vì đang bực bội, cho nên nói chuyện cũng rất không hữu nghị.(thân mật , kính trọng). Cô vừa định đi rồi lại bị gọi lại: “Đem những này bỏ vào hộp rồi ném đi giúp tôi!” Nhìn bộ dạng vênh mặt hất hàm sai khiến của cô ta làm Tiểu Thi rất không vui. Nhưng suy nghĩ một chút tại mình là nhân viên của tiệm bán hoa nên cũng không tiện nói gì. Cô cầm một đống đồ bỏ ,hận không thể lập tức biến mất khỏi tòa nhà này nhưng thật là… chỉ vì vội vàng chạy tới thang máy vào đúng lúc thang máy vừa đóng nên cô không để ý ,không hề nghĩ ngợi gì mà tiến vào. Kết quả ở trong đó là Trác Minh Liệt !!!!!! .
|