Bên Nhau Trọn Đời
|
|
- Ừ.
Một Dĩ Thâm dịu dàng như vậy ngay cả thời học đại học, khi quan hệ của họ ở thời kì tốt đẹp nhất Mặc Sênh cũng chưa từng cảm nhận. Giọng nói dịu dàng, cử chỉ âu yếm, Mặc Sênh bộc bạch hết mọi nỗi khổ của chị từng nếm trải trong bảy năm trên đất Mỹ.
Chị bắt đầu kể, khi mới đến Mỹ không thạo tiếng Anh, đi lạc đường, không biết càng đi lạc, kể chuyện học môn tiếng Anh đáng ghét, kể những thói quen kì cục của người Mỹ, cả những món ăn kì lạ, kể chuyện món mì ăn liền nhãn hiệu nào khó ăn như thế nào.
- Sao em không ăn món khác? – Dĩ Thâm thì thầm, vẻ xót xa.
- Các món khác rất đắt, lúc đó em không có tiền.
- Bố em không gửi tiền cho em sao? – Lần đầu tiên Dĩ Thâm nhắc đến cha mẹ Mặc Sênh với giọng bình tĩnh như vậy.
Sau khi quan sát khuôn mặt Dĩ Thâm, Mặc Sênh mới nói:
- Có, cha có gửi, rất nhiều, lúc đầu em rất kinh ngạc, về sau đọc báo em biết chuyện em gửi tiền đến đại sứ quán.
- Đại sứ quán không khen ngợi em ư?
- Em không để lại tên, em gửi đến trong một lần quyên góp tiền của người Hoa, thực ra em không hào phóng gì đâu, em chỉ vì mình thôi. Em nghĩ tính mạng của cha, vả lại cũng tự lừa dối mình không có số tiền đó cha em sẽ không chết, mọi chuyện sẽ vẫn như trước.
- Ồ, Mặc Sênh thông minh lắm, còn gì nữa?
Mặc Sênh nghĩ nhất định sẽ có ngày nói chuyện với Dĩ Thâm về cha mình, nhưng chị tuyệt nhiên không ngờ việc đó lại diễn ra sớm và nhẹ nhàng như vậy, không hề có cảm giác nặng nề, hình như chị đang nói một chuyện bình thường, câu chuyện từng khiến chị đau khổ day dứt nhưng dường như sau một đêm chị không còn cảm giác ấy nữa.
Mỗi lúc họ càng nói ít hơn.
Trời đã sáng rõ.
- Dĩ Thâm, tại sao em không hề cảm thấy đau khổ, em tưởng sẽ rất khó khăn khi nói về chuyện này – Nói vậy nhưng nước mắt chị sắp trào ra.
Dĩ Thâm thầm thì:
- Bởi vì em đã có anh.
Mặc Sênh im lặng, gục đầu vào ngực Dĩ Thâm, thời gian lặng lẽ trôi qua, anh tưởng chị đã ngủ nhưng dần dần cảm thấy ngực mình thấm ướt.
***
Đã là thứ hai, buổi sáng còn phải đi làm.
Lần đầu tiên Dĩ Thâm ra trận mà không có sự chuẩn bị, ra tòa mới phát hiện người tố tụng và chánh án hình như còn mơ hồ hơn mình. Vậy là mọi người miễn cưỡng duy trì đến khi hết giờ, quyết định để đến buổi sau.
Khi thân nhân của đương sự thấy Dĩ Thâm mắt có quầng đen vẻ mệt mỏi, tưởng anh mất ngủ vì việc của mình nên hết sức cảm động, luôn mồm cảm ơn khiến Dĩ Thâm dở khóc dở cười. Mặc Sênh đi làm mắt vẫn còn sưng đỏ, Tiểu Hồng sau khi nghiêm túc quan sát sắc mặt đồng nghiệp, quan tâm hỏi:
- Thất tình phải không?
Mặc Sênh cũng với giọng quan tâm trả lời:
- Đồng chí Tiểu Hồng có định đi ăn hiệu để động viên đồng nghiệp bị thương không ?
Tiểu Hồng tiếp tục dò xét:
- Vậy không phải là thất tình chứ?
Tờ báo cậu Bạch mua có ảnh Ưng Quân trên trang bìa, Mặc Sênh nhìn thấy trên bàn làm việc của cậu ta, tiện tay đem về bàn làm việc của mình đọc. Trong đó có một bài viết dài kể về cuộc đời và quá trình lập nghiệp của Ưng Quân, với nhiều từ hoa mỹ theo phong cách cố hữu của những tờ báo nhỏ, trong đó có những câu dự đoán về phu nhân của Ưng Quân, doanh nghiệp thành đạt, triệu phú trẻ tuổi.
Mặc Sênh cầm tờ báo trong tay trầm ngâm hồi lâu.
Người quen của chị ở Mỹ không nhiều, chị Quyên là người thân thiết nhất, nhưng từ khi về nước không thấy liên lạc gì. Người còn lại là Ưng Quân, thực ra đối với Ưng Quân, Mặc Sênh chỉ có sự cảm kích, anh đã giúp chị rất nhiều, vả lại lần say rượu đó thật ra anh không làm tổn thương gì cho chị.
Do dự một lát Mặc Sênh mở máy vi tính, vào mạng SOSO, dùng hòm thư mà sau khi về nước chị đã không dùng tìm địa chỉ hòm thư của Ưng Quân.
Nội dung thư sau khi bị sửa nhiều lần, cuối cùng chỉ còn lại một câu: "Anh Quân, chuyện tối qua xảy ra ở khách sạn, cảm ơn anh nhiều".
Thư gửi đi mấy phút, đã xuất hiện tín hiệu có thư, Mặc Sênh nhấp chuột.
Người nhận thư: Triệu Mặc Sênh
zhaomosheng@sosomail.com
người gửi: IN In@sosomail.com
Chủ đề: Không đề.
Chỉ có hai chữ đơn giản xa lạ hiện lên, ngón tay chị dừng trên bàn phím.
"Anh Quân, lần này về nước anh có gặp chị ấy không, có lẽ hai người vẫn còn cơ hội... "
Rất lâu không thấy hồi âm.
Mặc Sênh hơi hối hận.
Có lẽ mĩnh đã đi quá giới hạn, mỗi người đều có một bí mật sâu kín trong lòng. Người con gái đó có lẽ là vết thương lòng của anh ấy.
Buổi tối Mặc Sênh nói lại với Dĩ Thâm về chuyện đó, Dĩ Thâm lườm chị, chỉ nói mấy chữ:
- Quả nhiên là em ngốc thật.
Nhưng anh lại bổ sung thêm một câu:
- Cũng may là em ngốc.
Mặc Sênh không hiểu.
Một tháng sau, kiểm tra hòm thư mới nhìn thấy thư trả lời của Ưng Quân, nhìn thời gian, bức thư mới chỉ gửi đến hai ngày trước.
Mặc Sênh mở thư.
Người nhận: Triệu Mặc Sênh
Ngưởi gửi: INIn@sosomail.com
Chủ đề: Vô đề.
"Không phải ai cũng có thể chịu đựng sự cô đơn lâu như Hà Dĩ Thâm.
Sênh, anh đã thay đổi.
Tái bút: Chúc giáng sinh vui vẻ!"
Mặc Sênh ngây người nhìn hàng chữ trên màn hình.
Chỉ có mấy hàng chữ ngắn ngủi, vậy mà lâu như thế mới hồi âm. Có lẽ người gửi cũng viết đi viết lại nhiều lần và suy nghĩ rất nhiều.
Trong một khoảng thời gian Mặc Sênh có cảm giác chị đã hiểu ra chuyện gì đó, nhưng ý nghĩ chỉ thoáng lóe lên, như một trực cảm rồi lại tan biến.
Trầm ngâm hồi lâu trước màn hình, cuối cùng chị quyết định thoát ra khỏi hòm thư. Sau này có lẽ chị không bao giờ sử dụng hòm thư này nữa.
Bức thư này sẽ lặng lẽ nằm ở một góc nào đó trên mạng, không có ai mở ra, nhưng cũng không bao giờ mất đi.
***
Mùa thu lui dần trong hơi lạnh mùa đông, dưới ảnh hưởng của Tiểu Hồng, Mặc Sênh bắt đầu ham mê đan khăn quàng, đáng tiếc những ngón tay bướng bỉnh không theo điều khiển của chủ nhân. Mặc Sênh hay đan nhầm, lúc chặt lúc lỏng, cuối cùng tác phẩm đầu tay của chị cũng hoàn thành. Hớn hở như một đứa trẻ vừa làm được một việc vĩ đại đem khoe với mẹ. Dĩ Thâm dù tỏ ra hết sức cảm kích nhưng không dám quàng cổ lúc ra ngoài.
Tối giáng sinh, Dĩ Thâm mời Dĩ Văn và Trương Mại, bạn trai của cô dự bữa tiệc mừng Giáng sinh. Trương Mại vốn là sếp của Dĩ Văn, một người đẹp hào hoa, đây cũng là lần đầu tiên Dĩ Thâm làm quen với anh ta.
Sau bữa tiệc về mới phát hiện bên ngoài có tuyết rơi.
|
Ngoài phố, người lớn trẻ em hân hoan đón mừng tuyết đầu mùa.
Mặc Sênh và Dĩ Văn dứng bên đường đợi hai người đang còn đi lấy xe. Dĩ Văn cười nói:
- Tôi định sang năm làm lễ cưới còn định mời chị làm phù dâu, ai ngờ Dĩ Thâm không chờ được. Nhưng cũng không thể trách anh ấy, có lẽ anh ấy đã chờ đợi quá lâu... – Dĩ Văn chớp đôi mắt đẹp dịu dàng, thật khó cưỡng lại một đôi mắt như thế.
Mặc Sênh đỏ mặt, không biết từ lúc nào Dĩ Văn nói năng trở nên bạo dạn như vậy. Dĩ Văn cười, quay đầu, Trương Mại đang vẫy tay ra hiệu cho cô, nói với Mặc Sênh:
- Tôi đi trước nhé.
- Được – Mặc Sênh gật đầu.
Đi được mấy bước Dĩ Văn đột nhiên dừng lại, nhưng không ngoảnh đầu:
- Nhất định hai người phải hạnh phúc đầy, coi như... – Dĩ Văn hạ giọng như nói với mình – Coi như là vì tôi.
Mặc Sênh ngẩng người, thấy Dĩ Văn đã sang đến bên kia đường, không đợi câu trả lời của chị.
Dĩ Thâm quay trở lại thấy Mặc Sênh một mình đứng sững bên đường:
- Dĩ Văn đi rồi sao?'
- Đi rồi – Mặc Sênh ngẩng đầu.
Dĩ Thâm đang đứng nhìn chị mỉm cười.
- Tuyết rơi rồi, chúng mình về thôi.
- ...
Thấy phản ứng không mấy nồng nhiệt của Mặc Sênh, Dĩ Thâm hơi ngạc nhiên, anh tưởng gặp thời tiết như thế này chị sẽ vui mừng nhảy chân sáo như trẻ nhỏ.
Mặc Sênh lặng lẽ cắm cúi bước, sắp va vào cột đèn đường, một bàn tay nắm tay chị kéo lại.
- Đầu óc em để đâu thế? Có phải đang nghĩ về nhà viết kiểm điểm không? – Dĩ Thâm vui vẻ.
Suy nghĩ của Mặc Sênh đã trở về hiện thực, ngẩng đầu thấy khuôn mặt thân thiết pha chút giận hờn của anh, đột nhiên muốn ôm anh... Tay chị bất giác luồn vào áo khoác anh, ôm chặt anh:
- Dĩ Thâm...
Bị bất ngờ bởi sự nồng nhiệt đột xuất của Mặc Sênh, Dĩ Thâm hỏi nhỏ:
- Em sao thế?
Mái đầu nhỏ dựa vào vai anh lắc nhẹ, giọng nói khàn đặc:
- Không sao.
Dĩ Thâm muốn bỏ tay chị ra để xem rốt cuộc có chuyện gì, nhưng Mặc Sênh không chịu càng ôm chặt hơn.
- Mặc Sênh! – Giọng Dĩ Thâm có vẻ bất lực, không hiểu sao Mặc Sênh trở nên như vậy – Lớn thế này còn làm nũng, người ta cười cho – Dĩ Thâm cúi đầu nói thầm vào tai chị.
- Mặc kệ họ! Em thử xem áo em mua có ấm không? – Mặc Sênh nũng nịu.
"Đành mặc cô ấy vậy".
Dĩ Thâm bất lực để cho chị ôm, ngượng nghịu trước cái nhìn ngạc nhiên đầy ngưỡng mộ của khách qua đường.
Đêm tuyết rơi, trên đường phố náo nhiệt đầy người qua lại. Lần đầu tiên chị cảm thấy Giáng sinh là một ngày Tết.
|
CHƯƠNG 12 - TRỞ VỀ Tết năm nay đến sớm, vừa qua lễ Giáng Sinh ngoảnh đi nghoảnh lại thoáng cái đã đến Tết nguyên đán.
Đương nhiên năm nay phải về quê ăn Tết. Thành phố Y cách thành phố A không xa, đi xe hơi chỉ khoảng hơn ba giờ đồng hồ, nhưng đường ngày tết đông, Dĩ Thâm và Mặc Sênh xuất phát từ sớm vậy mà về đến nhà đã hơn một giờ chiều.
Cảm thấy người bên cạnh im lặng hơi lâu, Dĩ Thâm đưa mắt nhìn sang. Từ tối hôm qua Mặc Sênh đã bắt đầu lo lắng, không hiểu sao khi sắp về đến nhà lại có vẻ bình thường?
Mặc Sênh nhìn ngoài của sổ, không nhìn thấy Dĩ Thâm đang nhìn mình.
Dĩ Thâm ngạc nhiên nhìn vợ, gọi:
- Mặc Sênh!
|
- Gì thế? – Chị quay đầu lại – Gì thế anh?
- Em có biết chơi mạt chược không?
- Chơi mạt chược? – Mặc Sênh tưởng mình nghe nhầm.
- Cô Hà rất thích chơi mạt chược, nếu em không biết chơi thì sẽ làm cô ấy mất hứng – Dĩ Thâm cố tình làm ra vẻ quan trọng.
Mặc Sênh băn khoăn, ý nghĩ trong đầu bỗng biến mất, chỉ còn lại hai chữ "mạt chược".
- Làm thế nào bây giờ, sao anh không nói trước, em chẳng chuẩn bị gì cả.
- Bây giờ chuẩn bị vẫn kịp – Dĩ Thâm mỉm cười, dừng xe – Mặc Sênh, chúng ta đến nơi rồi. Đã bao nhiêu năm Mặc Sênh không được hưởng không khí đón Tết vui vẻ đầm ấm như thế này.
Bên ngoài tuyết rơi lả tả, tiếng pháo tép từ xa vọng lại, cả nhà quây quần bên bàn ăn, nghe bà Hà ca cẩm.
- Hai đứa này càng lớn càng hư, một đứa đã cưới vợ, một đứa sắp lấy chồng, vậy mà không đứa nào báo với bố mẹ một câu...
Dĩ Văn nhăn mặt với Dĩ Thâm:
- Mẹ, mẹ đã nói suốt buổi chiều rồi còn gì.
- Lâu lắm các con mới về chơi ăn Tết, bà để cho chúng nó yên, đừng có làu bàu mãi thế – Ông Hà lườm vợ.
- Ông chán tôi rồi hả?
Ông Hà cả đời sợ vợ, nghe bà nói vậy lại nhăn nhó:
- Là tôi nói vậy thôi, bà thích thì cứ nói cho thỏa, nay mai chúng nó đi rồi không nói được nữa. Trương Mại không hiểu tiếng địa phương, bắt Dĩ Văn phiên dịch, Dĩ Văn không chịu, vậy là anh chàng hờn dỗi, ngồi yên không nói.
Mặc Sênh mỉm cười ngồi nghe, nhiều năm nay chị đã quen ăn tết một mình, chị thèm khát không khí gia đình đấm ấm như thế này. Chị xúc động không nói được gì, dường như sợ nếu mình lên tiếng, bầu không khí tuyệt diệu này sẽ tan biến.
Sau bữa ăn, bà Hà tổ chức chơi mạt chược. Dĩ Thâm lẻn lên phòng sách, Dĩ Văn nhận trách nhiệm rửa bát. Vậy là Mặc Sênh, Trương Mại cùng chơi với ông Hà vốn chưa bao giờ dám trái ý vợ phải vào trận theo yêu cầu của bà Hà.
Bà Hà có kinh nghiệm mấy chục năm chơi mạt chược đã trở thành tay chơi lão luyện, ông Hà rèn luyện mấy chục năm, bản lĩnh cũng không kém, Trương Mại là nhà kinh doanh nên các món cờ bạc cũng khá rành, chỉ khổ cho Mặc Sênh mấy năm ở nước ngoài chỉ còn nhớ mang máng, giờ đây lâm trận đã thua thảm bại.
Dĩ Thâm từ trong phòng sách đi ra không tin vào mắt mình:
- Mới chưa đầy một giờ mà em đã thua thế này ư?
Mặc Sênh xấu hổ, ấp úng:
- Vận xấu thôi...
Dĩ Thâm vỗ vai Mặc Sênh, ra hiệu bảo đứng lên:
- Để anh...
Bây giờ mới gọi là kì phùng địch thủ, Mặc Sênh ngồi bên xem, càng xem càng thấy mê, không hề buồn ngủ. Dĩ Thâm giục mấy lần không được phải trợn mắt, Mặc Sênh mới chịu đi ngủ.
Đêm khuya, nửa mơ, nửa tỉnh, nghe thấy có tiếng mở cửa, đèn bật sáng:
- Xong rồi hả? Thắng hay thua?
Dĩ Thâm vén màn chui vào, vẻ mệt mỏi:
- Chỉ có một mình cô Hà thua.
|
Mặc Sênh trợn mắt:
- Ba người đàn ông bắt nạt một phụ nữ.
- Họ Hà có một qui định, trên bàn mạt cược không có chuyện nể nang nhường nhịn. Vả lại chưa thua sạch cô Hà chưa chịu thôi – Rồi anh ôm chị vào lòng – Ngủ thôi, mệt chết được. Tất cả là tại em.
Mặc Sênh rất ân hận, bình thường anh luôn bận rộn, về nhà ăn Tết lại phải vì mình mà mệt mỏi như vậy, thương quá. Vậy là ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng anh, không dám quấy rầy. Nhưng lát sau, Mặc Sênh thấy cặp môi ấm nóng của anh xê dịch trên cổ mình, chị trách:
- Anh đang mệt cơ mà?
- Ừ... nhưng anh vẫn có thể mệt thêm chút nữa – Dĩ Thâm thầm thì.
Sáng mồng một Tết, Mặc Sênh tỉnh dậy đã hơn bảy giờ, vừa ngồi dậy mặc quần áo lại bị Dĩ Thâm kéo vào trong chăn.
- Còn sớm, dậy làm gì? – Dĩ Thâm nói giọng ngái ngủ.
- Em phải dậy nấu cơm. Buông em ra – Chị cố gỡ tay Dĩ Thâm đang ôm chặt mình, nhưng không sao gỡ được, chị nhăn mặt rên rỉ – Dĩ Thâm...
- Nằm với anh thêm lát nữa – Dĩ Thâm nói, mắt vẫn nhắm.
- Đúng là! – Mặc Sênh lẩm bẩm – Dĩ Thâm, hôm nay anh lạ lắm.
Người Dĩ Thâm như cứng lại trong một thoáng im lặng mấy giây, anh hỏi giọng hơi thiếu tự tin:
- Lạ thế nào?
- Anh giống như đứa trẻ vậy! – Mặc Sênh mỉm cười thì thầm vào tai anh.
Tay Dĩ Thâm vẫn ôm chặt chị:
- Đừng làm ồn, ngủ đi.
Hình như cả nhà chưa ai dậy cả, Mặc Sênh đành nhượng bộ, đằng nào cũng không thể thoát khỏi vòng tay Dĩ Thâm:
- Ngủ tiếp vậy.
Nhưng... nằm thế này khó chịu lắm.
Vừa nhắm mắt chưa đầy một phút, Mặc Sênh bắt đầu cựa quậy, muốn nhấc đầu ra khỏi cánh tay Dĩ Thâm.
- Sao mà bướng thế không biết? – Dĩ Thâm mở mắt – Em đừng cựa quậy nữa được không?
Mặc Sênh nhăn mặt, chị muốn nằm gối bông, như vậy sẽ dễ chịu hơn.
- Dĩ Thâm – Mặc Sênh lại bắt đầu cựa quậy – Như thế này anh sẽ bị tê tay.
"Lại còn biết nghĩ cho người khác cơ đấy! Nếu không ôm chặt cô ta thì cả hai có nguy cơ cảm lạnh, cứ ôm chặt thế này là an toàn nhất".
Dĩ Thâm dứt khoát giả bộ không nghe thấy, cứ nhắm mắt ngủ.
Mặc Sênh cựa quậy một hồi không kết quả, lại không ngủ được, mắt nhìn lên trần nhà, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú kề sát mình.
Dĩ Thâm quả rất đẹp trai!
Lặng lẽ hôn vào má anh, Mặc Sênh bắt đầu buồn ngủ, đầu vẫn nghĩ sẽ dậy sớm giúp cô nấu ăn. Kết quả khi chị mở mắt đã hơn mười một giờ, không thấy Dĩ Thâm bên cạnh, vội trở dậy mặc quần áo ra ngoài, Dĩ Thâm và bác trai đang đánh cờ cạnh cái bàn rộng ở gian giữa.
Chị đến bên Dĩ Thâm nói nhỏ:
- Sao anh không đánh thức em?
|