Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài
|
|
MẸ LƯU MANH CON THIÊN TÀI Tác giả: Quỷ Miêu Tử Chương 20: Sóng Trước Chưa Tan, Sóng Sau Đã Tới Ads Cuối cùng, sau khi gã tiểu xong, thì toàn thân Kỷ Lương cũng ướt hết.
Gã kia trút hết được ra còn thoải mái rùng mình một cái, rót nốt một vài giọt còn lại lên đầu Kỷ Lương, sau đó tiếp tục ngân nga một ca khúc nào đó, quay về căn nhà gỗ. Lúc đi tới cửa, gã ngừng lại, bô bô nói chuyện cùng gã canh gác bên ngoài. Hai tên đó chỉ cách căn nhà gỗ khoảng ba mét.
Cơn tức của Kỷ Lương nghẹn cứng trong cổ nhưng cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ vừa hít vào sẽ hít cả nước tiểu vào trong mất.
Hắc Tử, cậu trước! Trầm Sùng ra hiệu bằng tay với cậu, yên lặng vươn ba ngón tay bắt đầu đếm ngược:
Ba, hai, một!
Ngay khi ngón tay cuối cùng thu về, Hắc Tử đã tiến sát lại, leo lên sườn núi, rõ ràng là một người to lớn như vậy, đến lúc hành động lại nhanh nhẹn, linh hoạt như một con khỉ núi. Kỷ Lương cũng bám theo. Trầm Sùng tiện tay cầm một hòn đá ném sang một bên tạo tiếng động đánh lạc hướng…
Hai gã kia quả nhiên bị tiếng động làm xao nhãng, đồng thời quay về hướng Trầm Sùng ném đá, hoàn toàn không chú ý bọn họ ở đằng sau. Một bóng đen như u linh lẳng lặng tiến lại gần, mang theo lưỡi hái của tử thần, chỉ chờ thời cơ là hạ thủ…
Hắc Tử vươn ra, một tay chính xác bịt miệng gã kia, tay còn lại cầm quân đao kề sát vào cổ gã.
Soạt—
Kỷ Lương nghe thấy tiếng dao tiếp xúc với da thịt, rồi tiếng cắt đứt động mạch, mùi máu tươi lan tràn trong không khí.
“Có thể là cành cây bị gãy hay gì đó…” Gã đứng đằng trước vẫn còn đang theo dõi động tĩnh trong rừng, không hề biết đồng bọn của mình đang trợn trừng mắt đầy hoảng sợ ở đằng sau, nhưng không thể phát ra một âm thanh nào, ngay cả giãy dụa cũng không thể…
Chỉ có sự đau đớn đến tận cùng lúc ban đầu, còn sau đó, cả người gã như tê liệt, không thể nhúc nhích nhưng có thể cảm nhận được lưỡi dao trên cổ càng lúc càng ngập sâu vào, máu trong người không ngừng tuôn ra.
Không đau không ngứa, nhưng lại cảm nhận được rõ ràng sinh mệnh của mình đang mất dần đi. Tình huống này, thật cực kỳ kinh khủng. Kỷ Lương bất giác nuốt nước miếng, cảm thấy cổ họng mình hơi căng thẳng.
Gã kia phát hiện tên đồng bọn sau lưng không đáp lời, nghĩ là đối phương đã vào nhà, liền nói nhỏ: “Vì sao tao lại phải ở ngoài này chịu muỗi cắn chứ…” Còn chưa than vãn xong, gã xoay người đã thấy ngay khuôn mặt xa lạ của Hắc Tử hiện ra trước mắt, gã sửng sốt: “Mày…” Đầu óc đồng thời cũng hoạt động để xác nhận, hắn chưa từng nhìn thấy người này, liền giơ cao khẩu súng trong tay, đang định gọi đồng bọn trong phòng thì Kỷ Lương đã đi trước một bước, nhảy vọt qua, tay trái bịt mũi và miệng gã, tay phải rút quân đao bên hông, tay khẽ gạt qua, định cắt vào cổ gã…
Nhưng một giây trước khi quân đao chạm vào cổ gã, đối phương lại mạnh mẽ chống cự, nên quân đao đi lạc hướng, không cắt sâu vào cổ gã như cô muốn mà hơi trượt đi, găm thẳng vào vai gã.
Hỏng bét!
Kỷ Lương kinh hãi, tay trái càng không dám thả lỏng, dùng sức bịt miệng, mũi đối phương, chỉ sợ hắn phát ra dù chỉ một tiếng động nhỏ nhất cũng làm hỏng hết kế hoạch lần này.
Gã kia khoẻ hơn Kỷ Lương gấp nhiều lần, khuỷu tay giật về phía sau, đập thẳng vào xương sườn của Kỷ Lương. Thừa dịp Kỷ Lương đau đớn, gã muốn vùng thoát ra khỏi sự kiềm chế của cô. Trong lúc giằng có, chợt có ánh sáng lạnh loé lên trước mắt, quân đao trong tay Hắc Tử xoẹt qua cổ gã ngay trước khi gã kịp há mồm lên tiếng kêu cứu.
Một đao đứt lìa cổ.
Kỷ Lương ngẩn người nhìn cái đầu kia, chậm rãi tách ra khỏi cơ thể hắn rơi xuống, rất may là Hắc Tử đã đưa tay ra đón được, lặng lẽ đặt xuống đất không tạo ra tiếng động nào.
Trầm Sùng không biết đã đi tới bên cạnh cô từ lúc nào, vỗ vỗ vai cô để cô phục hồi tinh thần, bước tiếp theo mới là bước quan trọng nhất. Trầm Sùng giơ bốn ngón tay ra với bọn họ, ý bảo bên trong có bốn người.
Hắn nhìn đồng hồ trên cổ tay, chỉ còn năm phút nữa là đến lần tiếp theo bọn chúng liên lạc với đồng bọn đang ở trên máy bay.
Căn cứ vào tin tức mới nhất từ tiền phương truyền đến, thì vừa rồi đối phương lại bắt đầu bất mãn, tiếp tục giết hại con tin.
“Đừng đợi nữa.” Giọng phụ nữ truyền ra từ trong phòng: “Lát nữa liên lạc, trực tiếp bảo bọn họ hành động đi.”
Hành động!
Trầm Sùng đạp thẳng cửa ra, quẳng vào trong một viên pháo sáng. Tuy uy lực của pháo sáng nhỏ hơn các loại bình thường rất nhiều, nhưng với diện tích của căn nhà gỗ này, thì hiệu quả vô cùng tốt. Nếu dùng đạn pháo sáng lớn, có thể sẽ bị mấy tên ở sân bay phát hiện ra.
Khi pháo sáng phát nổ trong căn nhà gỗ, mấy tên bên trong chỉ vừa kịp nhìn thấy cửa mở ra, sau đó trước mắt chói loà, còn chưa kịp phản ứng gì thì tai đã nghe được vài tiếng súng giảm thanh vang lên, tạch tạch tạch—.
Sau đó…
Không có sau đó.
“Các người là ai?”
Khi cô ả trong căn nhà gỗ định thần lại thì phát hiện mình đã bị chế trụ.
“Mạt Hoa Đới Duy.” Trầm Sùng hơi bất ngờ, ả đàn bà trong căn nhà gỗ, nhân tình của gã cầm đầu vụ cướp máy bay lần này, lại chính là cô ta!
Mạt Hoa Đới Duy, trong tiếng Campuchia có nghĩa là hàng trăm loài hoa. Ả đàn bà này, cũng giống như tên, vẻ ngoài đẹp như hoa thơm cỏ lạ, dáng người cao gầy mê người, là một báu vật trời cho khiến đàn ông trở nên điên cuồng.
Đương nhiên, đó cũng không phải là nguyên nhân khiến cho Trầm Sùng nhớ đến cô ta. Nói chung, có thể gây ấn tượng sâu sắc cho tổ nhiệm vụ đặc biệt của bọn họ, thì hoặc sẽ là một người khiến bọn họ đặt cả trái tim, còn nếu không, sẽ là kẻ khiến bọn họ đặt vào sổ đen. Mạt Hoa Đới Duy chính là một kẻ bị đặt trong sổ đen.
Cô ả là con gái của một nhân vật cao cấp có tiếng trong tổ chức Khmer đỏ Campuchia. Một kẻ phiền toái như vậy lần này lại sát cánh cùng phần tử khủng bố của Myanmar, sự tình xem ra không đơn giản như hắn nghĩ.
Bị Trầm Sùng gọi tên, khuôn mặt xinh đẹp của Mạt Hoa Đới Duy sợ run lên, sau đó lập tức lộ ra một nụ cười yêu kiều quyến rũ, dùng tiếng Trung không quá lưu loát nói: “Ôi… này anh đẹp trai, phải gọi anh thế nào đây?”
Hắc Tử nhếch miệng, tiến đến trước mặt ả: “Con mụ hiểm độc này, đừng có gây rối. Tốt nhất là cô nên thức thời mà phối hợp với chúng tôi một chút, nếu không, ông đây sẽ giết chết cô.” Bọn họ đã nghe không ít những sự tích về mụ đàn bà nham hiểm này, biệt danh mà giới tội phạm đặt cho ả là Hắc phu nhân.
Thấy nụ cười của mình không được đáp lại, Mạt Hoa Đới Duy cũng lập tức làm mặt lạnh, ả cười lạnh nói: “Lát nữa bọn họ sẽ liên lạc lại đây, chỉ cần không thấy tôi trả lời, bọn họ sẽ biết ngay ở đây xảy ra chuyện, và cho nổ bom, khiến mấy kẻ trên máy bay kia chết hết cùng tôi.”
Trầm Sùng ra hiệu cho Kỷ Lương bước tới: “Cho nên, chúng tôi cũng bất đắc dĩ phải sắp xếp người thay cô sắp xếp đường lui cho tốt đây.”
Kỷ Lương mở miệng, lặp lại mật hiệu mà lúc trước cô nghe được, giống giọng điệu của Mạt Hoa Đới Duy đến tám phần.
Mạt Hoa Đới Duy sửng sốt, sắc mặt tối thêm vài phần, nhưng lại lập tức bật cười: “Tôi đã biết trước là mọi chuyện sẽ không dễ dàng đạt được như thế mà… Các người nghĩ là mật hiệu chỉ đơn giản như vậy thôi sao?”
|
MẸ LƯU MANH CON THIÊN TÀI Tác giả: Quỷ Miêu Tử Chương 21: Cái Kiểu Diễn Kịch Này... Ads Ba người Kỷ Lương nhìn vẻ mặt thoải mái ra vẻ ta đây của ả ta, nhất thời mọi người đều không biết ả ta đang cố tình tỏ vẻ như thế, hay đã dự liệu từ trước rồi. Sự việc liên quan đến tính mạng nhiều người, chỉ cần làm sai một bước, thì hậu quả sẽ không thể lường trước được. Vốn cứ tưởng việc hạ gục ba chốt canh gác là việc đơn giản, không ngờ lại hái nhầm đoá hoa độc, khiến bọn họ trở nên rối loạn.
Thời gian trôi qua từng chút một, ở bên này, vẻ mặt Mạt Hoa Đới Duy vẫn vô cùng đắc ý, còn bên kia, Hạ Vũ vẫn đang chờ tin tức của bọn họ.
“Còn bao lâu nữa mấy tên kia sẽ liên lạc với cô?” Kỷ Lương lên tiếng hỏi. Cố gắng kìm nén suy nghĩ muốn tát cho ả kia mấy cái, dám coi sinh mệnh của bao nhiêu người dân Trung Quốc như một trò chơi! Còn nói chết cùng à? Hừ, tôi nhổ vào — cô quá tự kỷ rồi đấy!!!
Mạt Hoa Đới Duy nhìn đồng hồ điện tử để trên bàn, nét mặt khó giấu được vẻ đắc ý: “Còn không tới một phút nữa, mấy người là người Trung Quốc à?” Ánh mắt ả đảo một vòng qua ba người, rồi dừng lại trên người Trầm Sùng. Ả đưa lưỡi liếm một vòng đôi môi gợi cảm của mình một cách thật quyến rũ, ánh mắt như muốn nhìn xuyên thấu qua bộ trang phục tối màu đang phủ lên thân thể hắn kia. Tuy cách một lớp quần áo, nhưng ả vẫn có thể nhìn thấy cơ thể đó thật mê người: “Bọn họ đều nói, người Trung Quốc đều là thâm tàng bất lộ…” Giọng nói của ả cực kỳ khiêu gợi: “Quả nhiên là như vậy, anh làm cho tôi thật sự có cảm giác…”
Trầm Sùng tặng cho ả một nụ cười rất đẹp: “Nhưng tôi chỉ sợ hai cái túi silicon trước ngực cô sẽ không chịu nổi sự dũng mãnh của tôi thôi. Chuyện đó đang làm dở lại bị phá giữa chừng, mất hứng lắm, hoặc là, đến hôm sau, nhìn người nằm bên cạnh mà giật mình hoảng sợ…” Nét mặt hắn thể hiện rõ, vẻ đẹp giả tạo này không phải khẩu vị của hắn. Sau đó, hắn lập tức biến sắc, không còn sự ấm áp như vừa rồi, hắn đưa tay nắm vai ả, bình tĩnh nói: “Ngoan ngoãn phối hợp với chúng tôi, đừng mong giở mánh khoé ra đây, nói mau…”
Mạt Hoa Đới Duy bị hắn nắm phát đau, nhưng cũng nhất quyết không nói gì, chỉ ngậm miệng giữ im lặng.
Hắc Tử đã truyền lại tin tức ở bên này về chỗ Hạ Vũ, chỉ còn ba mươi giây nữa là đến lần liên lạc tiếp theo.
“Kỷ Lương—.” Hắc Tử đưa điện thoại di động cho cô: “Này… sếp tìm chị.”
Kỷ Lương đón lấy điện thoại: “Sao thế?”
“Tôi cho em ba giây suy nghĩ, sau đó nói cho tôi biết, em có làm được không?” Giọng nói không trầm bổng, lại mang theo sự uy nghiêm vô hình. Đây là Hạ Vũ khi chấp hành nhiệm vụ, sẽ không để tình cảm cá nhân quấy nhiễu hành động của mình, lấy việc hoàn thành nhiệm vụ là tôn chỉ cao nhất.
Ba giây sau, Kỷ Lương trả lời: “Làm được!” Câu trả lời ngắn gọn, lưu loát, là câu trả lời mà Hạ Vũ rất chờ mong. Cô không biết, người đàn ông ở đầu dây bên kia, chỉ vì một câu nói của cô mà khẽ mỉm cười, dường như đã đoán trước được đáp án của cô.
“Kỷ Lương.”
“Ừ?”
“Em có thể, tôi tin em.”
Nói xong, anh không chờ cô đáp lại, lập tức ngắt điện thoại.
Vừa dập máy, một bàn tay đã đặt xuống vai anh. Hạ Vũ quay đầu lại, thấy Tiểu Bạch đang nhìn anh bằng ánh mắt đầy ẩn ý, chân thành, thâm tình lên tiếng: “Ừ, sếp à, anh có thể mà, tôi tin anh!” Thật dịu dàng, thật đáng sợ! Diêm Vương máu lạnh này mà cũng có mùa xuân rồi sao?!
Tiểu Bạch nhìn trời mưa tầm tã bên ngoài, thật đúng là một ngày kỳ lạ. Nghe mấy người già nói, bên phía Đông Nam Á này rất nhiều tà ma, cái gì mà nuôi dưỡng ra mấy tên quỷ nhỏ, mấy cô hồn vất vưởng linh tinh, từ khi đến đây, sếp Hạ cũng trở nên không bình thường chút nào.
Hạ Vũ lạnh mặt không thèm để ý đến sự chế nhạo của hắn: “Sắp xếp ổn thoả chưa?”
Hừ! Chẳng thú vị gì cả!
Tiểu Bạch thầm thở dài, tuy rất muốn nhiều chuyện, nhưng trước mắt thì nhiệm vụ vẫn quan trọng hơn. Biết tin bên kia đã hạ gục trạm gác, Hạ Vũ phái hắn chuẩn bị đánh úp máy bay. Hắn đã chọn hai người bên phía Myanmar để trợ giúp, phụ trách ném đạn pháo sáng. Đây là sản phẩm do một thành viên trong tổ hắn nghiên cứu ra, nhìn thì giống pháo hoa bình thường, nhưng nếu không có kính bảo hộ đặc biệt, thì người nhìn sẽ bị mù khoảng mười giây.
Trạm gác bên sườn núi đã bị gạ gục, Hạ Vũ và Tiểu Bạch lợi dụng điểm mù đối với người theo dõi trên máy bay để tiếp cận phía dưới, bật bộ đàm lên, dặn phía Kỷ Lương giữ liên lạc, như vậy mới có thể hỗ trợ hành động.
Thời gian cứ trôi qua từng chút một, Kỷ Lương cầm điện thoại, sau đó tự nhủ: “Mày không phải Kỷ Lương, mày là Mạt Hoa Đới Duy…”
“Đinh linh linh linh…” Điện thoại vang lên đúng thời gian đã dự đoán.
Dưới ánh mắt hoảng sợ của Trầm Sùng và Hắc Tử, Kỷ Lương lắc lắc eo nhỏ, đặt mông ngồi xuống ghế, nhấc ngón út lên, nhận điện thoại: “Ha — hắt xì…” vừa mở miệng đã hắt xì một cái, khiến đối phương sửng sốt một chút, lập tức thương xót hỏi:
“Bị cảm à?”
“Ừ…” Cô giả vờ hắng hắng giọng, nũng nịu oán trách: “Ở cái nơi quái quỷ này, chẳng thoải mái chút nào…”
“Chờ xong việc, chúng ta sẽ tìm một nơi thật tuyệt vời, ‘nghỉ ngơi’ thoải mái một chút…” Giọng của gã đàn ông kia vô cùng dâm tà: “Bây giờ người ta cũng rất muốn ~”
Đồ dâm tặc! Kỷ Lương quay về phía sau, mày khẽ nhướng lên với bọn họ, ý muốn nói: Nhìn đi, đây là đàn ông các người đấy, đúng là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Mật hiệu ám hiệu cái khỉ gì? Ở trước mặt phụ nữ thì cũng chỉ là cứt thôi! Câu cuối cùng này là điều cô muốn nói với Mạt Hoa Đới Duy.
A— thần tượng của tôi!!!
Hắc Tử trợn trừng mắt nhìn Kỷ Lương diễn. Rõ ràng một giây trước vẫn là một cô nàng thô lỗ đầy nam tính, thế mà giờ lại trở nên quyến rũ, mê hoặc khiến người ta run cả da đầu.
Trầm Sùng cũng thấy da đầu mình run lên, nhưng không phải vì Kỷ Lương, mà vì nghĩ đến cái người đàn ông nào đó đang ở chỗ khác, giờ anh ta đã nghe trực tiếp toàn bộ tình hình ở bên này, không biết… anh ta có cảm giác gì?
Cảm giác gì?
Nhìn sắc mặt là biết.
Tiểu Bạch nhìn người đàn ông bên cạnh mình… Không, không cần nhìn, chỉ cần đứng cạnh cũng đã cảm thấy hơi lạnh như băng phát ra trên người anh ta rồi.
Người phụ nữ chết tiệt này!
Mặt Hạ Vũ xanh mét, biết rõ là cô đang làm nhiệm vụ, nhưng nghe thấy cô dùng giọng nói như thế để nói với gã đàn ông khác, anh vẫn cảm thấy dạ dày như co thắt lại. Lại nghĩ đến vài năm qua, rốt cuộc đã có bao nhiêu gã đàn ông được nghe giọng nói quyến rũ mị hoặc đó của cô? Anh sẽ… anh sẽ……
Mắt anh lạnh lẽo quét qua Tiểu Bạch cũng đang đeo tai nghe bên cạnh.
Oái! Hắn không nghe nữa, được chưa?!
Tiểu Bạch đưa tay, ngoan ngoãn bỏ tai nghe xuống. Trong khoảnh khắc bấm nút tắt điện đàm đi, hắn vẫn nghe thấy rất rõ tiếng Kỷ Lương đang cười đùa cùng gã đàn ông kia, trong lòng hắn thầm cầu nguyện thay cho cô, cũng tiện đà mặc niệm luôn cho gã đàn ông không biết sống chết kia…
|
MẸ LƯU MANH CON THIÊN TÀI Tác giả: Quỷ Miêu Tử Chương 22: Nếu Yêu Quý Sinh Mạng, Thì Hãy Tránh Xa Kỷ Lương Ra Ads Kỷ Lương ở phía bên kia đương nhiên không hề biết cảm giác của đồng chí Hạ, vẫn tự nhiên nói chuyện với gã trên máy bay, cuối cùng, trước khi cúp máy, cô còn tặng cho đối phương một nụ hôn rõ kêu qua điện thoại. Vừa dập máy xong, nét mặt yêu kiều cũng biến mất, trở lại dáng vẻ lúc đầu.
Hắc Tử hồi phục tinh thần, há mồm a lên một tiếng rồi khen Kỷ Lương: “Sao chị biết gã đó có gian tình với ả ta?”
Mạt Hoa Đới Duy đang bị trói ở bên cạnh cũng vô cùng kinh ngạc. Chuyện chơi bời trăng gió lén lút của ả là chuyện rất bí mật, ngoại trừ đôi bên thì căn bản không ai có thể biết được. Vì sao người phụ nữ này lại biết?!
Nhìn vẻ mặt kinh sợ của cậu, Kỷ Lương nghiêm mặt nói rất nghiêm túc: “Thật ra, tôi biết xem tướng.”
“A… thật à!!!” Vẻ mặt của Hắc Tử quả nhiên càng hưng phấn hơn, cậu tò mò: “Vậy chị xem giúp tôi đi.”
“Đùa đấy.” Kỷ Lương ngay lập tức dội cho cậu một gáo nước lạnh, rất thích chí với sự thay đổi cảm xúc liên tục của Hắc Tử. Cô vỗ vỗ vai cậu nói: “Hắc Tử à, cậu đã từng nhìn thấy heo mẹ trèo cây chưa?” Cô đột nhiên đổi đề tài.
Hắc Tử lắc đầu tỏ vẻ hai mươi năm qua chưa từng thấy kỳ quan đó. Còn Trầm Sùng có vẻ đã hiểu thâm ý trong câu hỏi của cô, hắn khẽ sờ sờ mũi rồi quay đầu, coi như không nghe thấy.
“Vậy được rồi!” Kỷ Lương gật gật đầu, cười không nói gì, khiến cho Hắc Tử oán niệm càu nhàu, không hiểu ra sao cả.
“Ông đây ghét nhất là thành phần trí thức mấy người, có chuyện không nói thẳng ra, cứ úp úp mở mở.” Làm cho ông đây đau cả đầu.
Thà tin là heo mẹ biết trèo cây, còn hơn tin vào miệng lưỡi đàn ông. Đây là kinh nghiệm do những vị nữ tiền bối vĩ đại đã đúc kết lại. Quả nhiên không sai. Cô chỉ thăm dò hai câu đã khiến gã đàn ông kia tự để lộ sơ hở, sau đó, tiện đà phát triển câu chuyện, vậy là qua cửa thôi.
Kỷ Lương nhìn Mạt Hoa Đới Duy, chần chừ một chút, rồi hỏi: “Bên phía Hạ… cảnh sát Hạ không có chuyện gì chứ?”
“Yên tâm đi.” Không biết Hắc Tử lôi đâu ra một chai bia, uống một hơi: “Chị lo cho ai cũng không cần lo cho anh ta.” Với bản lĩnh của sếp thì có muốn xảy ra chuyện cũng khó.
Quả nhiên, đúng như lời Hắc Tử nói, ở bên này, sau khi dập máy, tên cầm đầu quay về chỗ ngồi, tâm hồn vẫn đang phơi phới vì nghĩ đến sau khi vụ việc này kết thúc, được lăn lộn vận động cùng báu vật kia trên giường, gã lại bất giác nuốt nước bọt. Áp chế dục vọng đang bùng lên trong người, gã quay sang nhìn đám lữ khách đầy trong máy bay, trong lòng gã lại cảm thấy cáu kỉnh.
Bùm bùm—
Một ánh sáng loé lên bên ngoài, phát ra tiếng nổ lớn làm cho tất cả mọi người trong máy bay đều theo phản xạ nhìn ra bên ngoài. Pháo hoa chói lọi nở rộ trên không trung, chiếu sáng cả khoảng trời âm u.
“Tên ngu ngốc nào thế, lúc nào rồi mà còn có tâm trạng bắn pháo hoa.” Trong lòng gã thầm cười nhạo hành động ngu xuẩn này, nhưng khi thu hồi tầm mắt, thấy trước mắt mình trắng xoá một mảng, gã mới biết sự tình không bình thường.
“F**k! Bị lừa rồi!” Gã hét lớn một tiếng: “Chú ý, bọn chúng đến…”
“Không nhìn thấy!”
“Mẹ nó! Đừng nổ súng bậy bạ, bắn nhầm tao bây giờ…”
Tình hình trên máy bay vô cùng hỗn loạn, các hành khách ôm đầu, ngồi yên ở chỗ của mình không dám nhúc nhích. Người hành khách đang dựa vào cánh cửa cuối máy bay chợt phát hiện có người đột nhập từ ngoài vào, lén ngẩng đầu lên thì thấy hai bóng người đang tựa lưng vào nhau, tiến vào trong ca bin.
“Pằng!”
“Pằng!”
“Pằng!”
…
Tiếng súng vang lên không chút do dự. Sau mỗi tiếng súng là âm thanh của vật nặng ngã ập xuống sàn máy bay.
Đèn trong máy bay bị nhóm khủng bố phá hoại, nên ánh sáng rất yếu. Trong không gian mờ mịt ấy, mắt Hạ Vũ sáng rực lên, nhanh chóng đảo qua một đám hành khách đang run rẩy ôm đầu, dựa vào cách ăn mặc và phản ứng của bọn họ để phân biệt với bọn khủng bố.
Anh bắn chết hai tên, Tiểu Bạch giải quyết hai tên. Theo tin tức báo về, thì trên máy bay có khoảng sáu tên. Vậy là còn hai tên nữa!
Anh cầm sát súng lên ngang ngực, nhanh chóng quét mắt qua đám người tiếp tục sàng lọc. Lọt vào mắt anh là một đôi mắt chứa đầy vẻ sợ hãi…
Cứu… cứu tôi…
Một đôi mắt đen to tròn lặng lẽ phát tín hiệu cầu cứu. Đó là một cô gái trẻ, run rẩy như cành liễu trong gió, nước mắt nước mũi giàn rụa trên khuôn mặt thanh tú của cô. Ở sau lưng, tên khủng bố đang giữ chặt cổ cô gái, cây súng của hắn đặt ngay vào thái dương cô.
Tên khủng bố chỉ lộ một mắt ra, thị giác của gã đã hơi phục hồi, tuy không nhìn rõ, nhưng vẫn biết có người đang tới gần. Là một người cao lớn, cảm giác nguy hiểm khiến gã run sợ đến dựng cả lông tơ. Gã nhìn Hạ Vũ chằm chằm, ý tứ rất rõ ràng, nếu anh tiếp tục lại gần, gã sẽ bóp cò, kéo cô gái này chết cùng với gã.
Hạ Vũ không dừng lại, chân vẫn tiếp tục bước, động tác trong tay cũng không ngừng.
Anh không chần chừ do dự, không dừng lại, cũng không cần khó khăn nhắm bắn, bóp cò súng bắn thẳng vào tên khủng bố kia!
“Pằng!”
“A…” Ánh lửa phát ra từ nòng súng khiến cô gái bị bắt cóc sợ hãi nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn nữa. Cô chỉ cảm thấy có một luồng hơi nóng xẹt qua tai, cánh tay đang xiết chặt cổ cô cũng từ từ buông lỏng. Cô không dám thở mạnh, từ từ lùi về ghế, che miệng khóc.
Còn một tên nữa!
Hạ Vũ không để ý đến tình hình xung quanh, mục tiêu của anh chỉ có một, là tên khủng bố cuối cùng kia.
“Cùng chết đi!” Gã đàn ông vẫn trốn phía sau, thấy Hạ Vũ càng lúc càng bước tới gần, cảm giác nguy hiểm khiến gã vô cùng rối loạn, hét to lên một tiếng, rồi lao thẳng về phía kíp nổ.
Chính là giọng nói này!
Hạ Vũ hơi híp mắt lại, trong mắt hiện lên một tia sáng sắc bén.
Khẩu súng trong tay anh nhắm chính xác vào cổ tay gã, anh bóp cò, viên đạn xuyên thẳng qua cổ tay gã kia. Gã còn chưa kịp rên rỉ, thì viên thứ hai đã xuyên vào đầu gối phải, khiến gã mất trọng tâm quỳ sụp xuống sàn.
“No… No… Đừng…” Gã khủng hoảng lẫn lộn cả tiếng Anh và tiếng Myanmar, còn kèm theo cả tiếng Trung không lưu loát: “Xin… xin anh…”
Tiểu Bạch tựa sau lưng Hạ Vũ, xác nhận phần tử khủng bố đều đã bị tiêu diệt hết, hắn mới quay đầu, nhìn gã kia đã sợ đến vãi nước tiểu, trong lòng thầm thở dài: “Trên đầu chữ sắc có một cây đao! Ai bảo mày háo sắc sai người…”
Mặc dù Kỷ Lương là người dụ dỗ trước, nhưng mà… Lão đại người ta thấy khó chịu. Ai bảo mày không chịu học hỏi Liễu Hạ Huệ chứ.
|
Chẹp chẹp! Hắn có thể dùng sự sung sướng nửa đời sau của Hắc Tử mà đảm bảo, giữa cô nàng Kỷ Lương kia và sếp, chắc chắn có chuyện gì đó! Xem ra, sau này sẽ có kịch hay để xem rồi.
“Pằng!”
Nếu cầu xin tha thứ mà có tác dụng, thì anh đã không phải là Hạ Vũ! Anh bóp cò không chút nể nang, tiếng khóc bi thảm vang dội khắp cabin.
“Xuýt….” Tiểu Bạch không nhịn được, khẽ hít một hơi thật sâu, nhìn thân dưới của gã khủng bố kia bị sếp Hạ bắn trúng, đột nhiên hắn thấy ‘trứng’ của mình hơi đau đau!
Thật độc ác!!!
Nếu yêu quý sinh mạng mình, thì hãy tránh xa Kỷ Lương ra! Tiểu Bạch thầm nghĩ. Lúc này đây, hắn rất muốn coi câu nói đó là một trong những điều răn dạy của cuộc đời mình!
|
MẸ LƯU MANH CON THIÊN TÀI Tác giả: Quỷ Miêu Tử Chương 23: Tiểu Bạch Đừng Khóc, Cố Llên Nào Ads Khi Kỷ Lương quay về sân bay, người trên máy bay đã được nhân viên sắp xếp, hỗn loạn từ từ rời khỏi máy bay. Kỷ Lương nghĩ, chuyện lần này đủ khiến bọn họ gặp ác mộng mất vài ngày. Nhìn nhân viên y tế đắp vải trắng lên mấy thi thể nạn nhân, cô lặng lẽ thầm thương tiếc cho những người đã khuất.
Hắc Tử và Trầm Sùng đưa Mạt Hoa Đới Duy đi trước, xem ra, bọn họ cũng không muốn để bên phía Myanmar biết đến sự tồn tại của nhân vật này. Có thể họ cũng không muốn để bên Myanmar biết họ bắt sống nhân vật tên là Mạt Hoa Đới Duy này. Kỷ Lương chịu trách nhiệm báo cáo nhiệm vụ với Hạ Vũ, theo cách nói của Trầm Sùng, thì tức là để cho cô đi lướt qua sân khấu. Chứ nếu cả ba người bọn họ đều đột nhiên biến mất, sẽ dẫn tới rất nhiều sự nghi ngờ vô căn cứ.
Kỷ Lương nhìn quanh bốn phía, muốn tìm Hạ Vũ cũng không có gì khó. Từ trước đến nay, cô vẫn luôn có thể dễ dàng tìm thấy anh đầu tiên, đây là ‘năng lực’ đã được rèn luyện từ nhiều năm trước.
Kỷ Lương chớp chớp mắt, người đàn ông kia đang đứng cách cô khoảng hơn một trăm mét… Bên cạnh anh… là một cô gái rất yểu điệu.
“Nếu tôi mà là phụ nữ, thì tôi cũng sẽ yêu người đàn ông đã oai phong làm anh hùng cứu mỹ nhân kia.” Không biết Tiểu Bạch xuất hiện sau lưng cô từ bao giờ, rất ẩn ý nói ra một câu như vậy, cũng thuận tiện dùng khoé mắt theo dõi phản ứng và sắc mặt của Kỷ Lương.
Kỷ Lương hơi nhếch miệng, cô duỗi tay, quàng lên vai hắn, vẻ mặt vô cùng nhiều chuyện: “Cái gì mà anh hùng cứu mỹ nhân thế? Kể tôi nghe một chút nào, vừa rồi có chuyện gì xảy ra trên máy bay?”
Hả? Phản ứng này… thật không khoa học!!!
Tiểu Bạch nhìn cô chằm chằm, hắn muốn tìm thấy vẻ mặt giống như đang cố gắng tỏ ra mạnh mẽ của Kỷ Lương, nhưng tiếc là nhìn cả buổi cũng chỉ thấy vẻ mặt đơn thuần là nhiều chuyện của cô mà thôi. Chẳng lẽ tình cảm của sếp nhà mình là một chiều? Yêu đơn phương sao?
Khi ba chữ ‘yêu đơn phương’ hiện ra trong đầu, rồi lại liên tưởng tới hai chữ ‘Hạ Vũ’, một câu ghép ‘Hạ Vũ yêu đơn phương’ khiến cho nửa thân dưới của Tiểu Bạch lập tức run lẩy bẩy, mẹ nó, thật quá đáng sợ mà!!!
Kỷ Lương hoang mang nhìn Tiểu Bạch mới một giây trước vẫn còn bình thường, giờ thì run lẩy bẩy cứ như bị rận bò khắp người: “Cậu làm sao vậy? Nghe nói bên Đông Nam Á này có rất nhiều thứ ma quỷ kỳ quái gì đó, không phải là cậu… bị nhiễm cái gì không sạch sẽ chứ…” Nói xong, cả người cô vội vàng lùi về phía sau, mặt đầy vẻ đề phòng nhìn hắn.
“Tôi nhổ vào chị mới bị nhiễm cái thứ không sạch sẽ ấy.” Tiểu Bạch ném cho cô một ánh mắt xem thường, rồi lại sán lại gần, nghiêm túc hỏi cô: “Chẳng lẽ chị không để tâm à?”
“Để tâm?” Kỷ Lương nhìn thoáng qua hướng hắn chỉ, hai tay của cô nàng kia đã bắt đầu quấn lên cánh tay Hạ Vũ: “Để tâm cái gì?” Buồn cười thật! Cô có địa vị gì mà để tâm? Cô đã thông minh hơn xưa rồi Kỷ Lương ngẩng đầu, thấy Tiểu Bạch đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, tên nhóc này đang muốn nhìn ra cái gì đây? Miệng cô cười càng tươi sáng hơn, cố tình bẻ cong ý tứ của hắn: “Chẳng lẽ, ý cậu là…” Nói một nửa, cô dừng lại, sau đó dùng vẻ mặt đồng tình vỗ vỗ vai hắn: “Không sao đâu, tôi sẽ không nói cho người khác biết.”
“Cái gì?”
“Cố lên! Yêu một người không có gì là sai…”
“Hả?”
“Dù đồng tính cũng không sao cả.”
“Tôi…”
“Yêu một người hùng xinh đẹp, thì dù người đó là đàn ông cũng có sao đâu.” Cô cầm tay hắn, cố gắng đả thông tư tưởng: “Không việc gì phải xấu hổ khi yêu một người đàn ông. Nhất là một người đàn ông xuất sắc như Hạ Vũ kia…”
“Tôi **, tôi thích đàn ông á?” Cuối cùng Tiểu Bạch cũng hiểu ra mình đang bị hiểu lầm thành cái gì, hắn hét toáng lên, quên mất là xung quanh mình đang có rất nhiều người.
Tiếng hét này khiến cho mọi người đều đồng loạt xoay người nhìn về phía hắn. Không ít người hiểu được tiếng Trung, nên vẻ mặt cũng rất phức tạp, có đồng tình, có kinh ngạc, có khinh bỉ… Đương nhiên, đây cũng không phải là trọng điểm. Trọng điểm đó là, trong số những ánh mắt đó… có một ánh mắt sắc bén, áp lực khiến cho da đầu hắn run lên. Lúc này hắn mới phát hiện, hắn và Kỷ Lương đang nắm tay nhau!!!
Chuyện này xảy ra lúc nào thế?
Tiểu Bạch hoảng hồn, còn chưa kịp định thần, nhìn đôi tay của mình. F**k! Đây nhất định không phải là tay của hắn, nhất định không phải của hắn, tuyệt đối không thể nào là của hắn. Nếu không, tại sao hắn lại không biết?!
“Buông… buông tay ra!” Muốn chết à! Lời răn dạy “nếu yêu quý sinh mệnh, thì hãy tránh xa Kỷ Lương” hắn vứt đi đâu rồi?! Đường Đông Bạch!!! Mày là cái đồ ngu ngốc!!!!!!!
“Không buông!” Kỷ Lương vô cùng kiên định nhìn hắn, đã không chịu buông tay còn cầm thật chặt: “Tiểu Bạch à, cậu thật dũng cảm.” Dũng cảm đến mức khiến cho cô nhịn cười phát nghẹn. Tự dưng lại hét lên giữa bàn dân thiên hạ… Thần kinh của người này cũng thật vững vàng: “Yêu phải cần có dũng khí, không sao, tôi không khinh thường cậu đâu, cậu nhìn mắt tôi…”
“Nhìn cái em gái chị ấy, chị mau buông ra.” **! Sao cô nàng này khoẻ thế.
[) theo mình được biết thì bên TQ họ dùng tiếng lóng: "em gái" là để chỉ cái ấy của chị em, còn "lão nhị" là để chỉ cái ấy của đàn ông í. Nên ở đây là bạn Tiểu Bạch đang chửi rất thô bỉ...
“Đừng trốn tránh mà! Yêu một người đàn ông cũng đâu phải chuyện xấu hổ gì, không phải đã có rất nhiều nước cho phép kết hôn đồng tính đấy sao?!” Kỷ Lương đột nhiên buông tay hắn ra, Tiểu Bạch vừa định chạy trốn, thì hai tay cô đã nhanh chóng đặt lên vai hắn, giữ chặt hắn lại, còn nói rất thật lòng: “Còn nữa… tôi rất thích xem tiểu thuyết đam mỹ.”
“…” Hắn không còn biết nói gì được nữa, khoé mắt quét qua bóng người đang nhanh chóng bước về phía này. Trời muốn diệt hắn sao, Kỷ Lương này đúng là yêu quái mà!!!!
“Bộ dạng của cậu, có lẽ là ngạo kiều thụ nhỉ!” Hạ Vũ ấy mà, chính là đế vương công.(*)
(*) Ngạo kiều thụ và bá vương công. Cái này… khụ khụ… là ngôn từ “chuyên dùng” trong tiểu thuyết đam mỹ. Thực sự thì mình không hiểu và cũng không muốn tìm hiểu, nên mong mọi người thông cảm. Có thể hiểu nôm na, thụ là người… nhận, còn công là người… ở trên… *đỏ mặt ~ing*
“Thụ cái em gái chị ấy!” Tuy hắn là đàn ông, nhưng thời buổi internet đang bùng nổ thế này, cái gì mà ** thu với công, hắn không cần nghĩ cũng có thể hiểu được: “Chị mới là thụ, cả nhà chị, cả tiểu khu nhà chị là thụ ấy.” Hắn thật sự rất muốn khóc!!!
“Người ta nói nam với nữ chỉ là để duy trì nòi giống, tình cảm nam nam mới là tình yêu đích thực trên thế gian!” Kỷ Lương vỗ mạnh vào vai hắn: “Cậu bé, đừng khóc, cố lên nào!”
Không chỉ muốn khóc, hắn còn muốn chết luôn cho xong: “Sếp… Ha ha…” Hắn cố gắng gượng gọi người đàn ông vừa bước tới…
Hạ Vũ cau mày, lúc vừa đi đến, anh kịp nghe thấy câu phát ngôn cuối cùng của Kỷ Lương về cái gì mà tình yêu đồng tính kia, lại thêm câu ‘cậu bé đừng khóc, cố lên nào’ nữa.
“Cảnh sát Hạ, anh tới rồi à!” Kỷ Lương cười tủm tỉm, quay ra chào anh. Thấy ánh mắt và bộ mặt nhăn nhó như nuốt phải ruồi kia của Hạ Vũ, cô bất giác xích lại gần Tiểu Bạch thêm một chút. Bàn tay vốn đang để trên vai hắn cũng tiện đà ôm lấy hắn kéo đi: “Cảnh sát Hạ còn rất nhiều… việc phải giải quyết. Tiểu Bạch, chúng ta đi trước đi!” Từ ‘việc’ này, đương nhiên là chỉ người đẹp điềm đạm đáng yêu đang đứng bên cạnh Hạ Vũ kia.
Thiên lôi ơi! Tôi có tội, nghiệp chướng của tôi rất nặng nề. Ông cứ bổ thẳng xuống đầu tôi đi! Tiểu Bạch thầm kêu rên trong lòng. Sau đó, bị Kỷ Lương mạnh mẽ kéo đi, ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm Hạ Vũ, cố gắng nhắn nhủ suy nghĩ của mình: Sếp, sếp nhìn đi nhìn đi, là tôi bị ép buộc… Là do yêu nữ họ Kỷ này ép tôi…
Hạ Vũ đang định đuổi theo, người đẹp bên cạnh vội túm anh lại: “Không cho anh đi, em muốn anh đưa em về nhà.”
Hạ Vũ dừng lại, nhìn ‘vật thể lạ’ đang quấn trên cánh tay mình, lạnh lùng nói: “Buông ra.”
“Không! Em chỉ muốn anh đưa em về nhà thôi mà. Vừa rồi nếu không có anh, thì em chết chắc rồi. Anh theo em về đi, em sẽ nói cha em tiếp đón anh thật trang trọng.”
Hạ Vũ mạnh mẽ kéo cánh tay của cô ta ra khỏi tay mình, lạnh mặt nói: “Tôi cứu nhầm người.”
|