Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài
|
|
“Trung Quốc à…” cô gái bên cạnh lặp lại, mặt có vẻ mất tự nhiên, dùng tiếng mẹ đẻ nói nhỏ: “Bảo sao —- người Trung Quốc thích nhất là gây rối.” Trong giọng nói cũng không giấu được vẻ chán ghét.
Sắc mặt Trầm Sùng và Tiểu Bạch đều biến đổi, may mà không phải Hắc Tử ở đây, nếu không, cô nàng này nhất định sẽ bị Hắc Tử tát cho một cái.
“Các người sử dụng súng trái phép, lại nổ súng nơi công cộng, tạo ra ảnh hưởng và hậu quả không tốt.” Cô nàng kia đẩy cặp kính trên mũi, sắc mặt hơi kiêu căng.
“Chuyện này tôi nghĩ tiểu thư Lật Điền đã nói qua với các vị rồi.” Trầm Sùng đan hai bàn tay vào nhau, đặt trên đùi: “Chúng tôi là vệ sỹ, nhiệm vụ là bảo vệ cho sự an toàn của tiểu thư Lật Điền.”
Viên cảnh sát nam bên cạnh ghé vào tai cô cảnh sát kia nói gì đó. Có lẽ họ nghĩ Trầm Sùng và Tiểu Bạch không hiểu tiếng Nhật, nên cũng không khống chế âm lượng, thoải mái bàn tán. Đại khái là nữ cảnh sát kia hơi bất mãn với hành vi độc đoán của gia tộc Lật Điền, viên cảnh sát nam khuyên cô ta thu mình một chút, đừng đối nghịch với mấy nhân vật tai to mặt lớn này, nói chuyện một hồi, hai người coi như cũng có tiếng nói chung.
“Tuy tiểu thư Lật Điền đã nói, nhưng mà… các người vẫn tạo ra sự hỗn loạn không nhỏ, tôi tạm giữ các người một đêm.” Viên nữ cảnh sát dùng tiếng Anh ngữ điệu Nhật nói xong, lại quay đầu nói với nam cảnh sát kia: “Dẫn bọn họ đến một phòng tạm giam đi.”
“Như vậy không ổn lắm đâu.” Nam cảnh sát do dự nhìn dáng vẻ nhã nhặn của Trầm Sùng và Tiểu Bạch: “Nhưng người này đều là…”
“Tôi quyết định!” Nữ cảnh sát nói xong, liền đứng dậy để viên nam cảnh sát đưa bọn họ đi.
Tiểu Bạch và Trầm Sùng bị đưa vào một phòng tạm giam. Bên trong có không ít người, nhìn dáng vẻ hung hãn kia là đủ biết bọn họ không phải lương thiện gì. Hai người liếc nhìn nhau một cái, thừa hiểu đối phương đang giở trò gì. Trầm Sùng và Tiểu Bạch cũng không nói gì, ngoan ngoãn đi vào, nhìn cánh cửa sắt đóng lại trước mặt, còn có vẻ thông cảm trong mắt viên nam cảnh sát kia…
“Qua đêm nay, ngày mai sẽ thả các người về.” Nữ cảnh sát nói một câu như vậy, rồi quay sang nói tiếp với những người khác trong phòng tạm giam: “Mấy người cũng đừng làm bậy, hai người này là người Trung Quốc đấy.”
Câu nói này, nghe thế nào cũng giống như thông báo cho mấy gã kia biết: “Các người cứ thoải mái làm loạn đi. Đây là hai gã Trung Quốc.”
Cho nên, khi Trầm Sùng và Tiểu Bạch xoay người lại, liền thấy những gã kia lộ ra vẻ hung ác, từ từ tiến lại gần bọn họ…
Hết chương 088.
|
MẸ LƯU MANH CON THIÊN TÀI Tác giả: Quỷ Miêu Tử Chương 89: Tai Hoạ Trong Phòng Tạm Giam Ads Chuyển ngữ: Mẹ Cherry
Trầm Sùng và Tiểu Bạch dùng thân phận là hai người Trung Quốc bị giam trong phòng này, nhất là khuôn mặt tuấn tú thư sinh của bọn họ, lọt vào mắt đám Nhật Bản hung hãn, thì bề ngoài của bọn họ cũng biểu thị cho sự ‘yếu đuối, dễ bắt nạt’.
Người Nhật vốn không cao, tầm vóc của đàn ông Nhật cũng không giống bên Âu Mỹ, nhưng cũng có một số trường hợp ngoại lệ, ví dụ như mấy gã đàn ông cường tráng trong phòng tạm giam này, tất cả đều rất cao to khoẻ mạnh…
“Nhìn kìa… Hai gã ‘đàn bà’ xinh đẹp mới vào trại.” tiếng nói vang lên từ góc tối, kéo theo một loạt tiếng cười lớn phụ hoạ. Sau đó, những gã đang tụ tập một chỗ, tách ra thành một lối đi cho người vừa lên tiếng, cũng để Trầm Sùng và Tiểu Bạch nhìn thấy rõ chủ của giọng nói vừa rồi.
Là một gã đàn ông xăm đầy người, to lớn, cường tráng, trên đầu chỉ để lại một nhúm tóc, nhuộm đủ màu sắc, nhìn giống như một cái mào gà được nhuộm màu. Nhìn bộ dạng của gã, có vẻ là thủ lĩnh của đám phạm nhân trong phòng này.
Trầm Sùng và Tiểu Bạch thoáng liếc nhau, rồi không để ý đến sự khiêu khích của gã kia. Hai người nhìn xung quanh, cuối cùng chọn một chỗ ngồi xuống, qua đêm nay là có thể đi rồi.
Bọn họ đã trải qua rất nhiều chuyện, nhiều gã ‘mào gà’ sặc sỡ như vậy khiêu khích họ cũng chẳng phải vấn đề gì lớn. Bọn họ đã không còn là những tên nhóc làm việc dễ xúc động nữa rồi. Biết yên lặng rồi biết kiên cường, chỉ cần không chạm đến cái vảy ngược của họ, thì những chuyện thế này họ cũng có thể cười trừ cho qua.
Nhưng sự trầm mặc của họ, vào mắt mấy gã kia lại thành thể hiện sự yếu đuối. Mấy gã đó nghĩ hai tên Trung Quốc này thật nhát gan, không dám phản bác câu nào, cũng vì vậy, mà sự hung ác của mấy gã đó như sống lại.
“Đồ hèn.”
“Đàn bà.”
“Ha ha ha —- Trung Quốc chỉ toàn mấy tên hèn nhát thế này thôi…”
…
Trầm Sùng lôi thuốc lá ra, đưa cho Tiểu Bạch một điếu, lại sờ soạng trên người, không tìm thấy bật lửa, mới nhớ ra vừa rồi đã bị nữ cảnh sát kia lấy mất: “Này —.” Hắn đưa mắt nhìn đám Nhật Bản vẫn luôn cười giễu cợt bọn họ nãy giờ: “Có lửa không? Mượn một chút!”
Đám người kia sửng sốt, không nghĩ hắn lại bình tĩnh như vậy, còn bình tĩnh muốn hút thuốc, thậm chí còn lên tiếng xin họ lửa… Đầu óc tên này có vấn đề, hay là sợ đến choáng váng rồi?
“Này… này… này…” một người thanh niên chợt phục hồi tinh thần, vội vàng kéo áo Trầm Sùng: “Anh điên rồi à?” Hắn dùng tiếng Trung rất chuẩn.
Tiểu Bạch nhìn người thanh niên kia, lúc trước, người này vẫn co tròn người nằm trong góc tối, không ngờ lại là người Trung Quốc. Có điều, nhìn tình trạng của cậu ta có vẻ cũng không ổn lắm, cả người đầy vết thương, tuy cậu ta cố gắng muốn giấu đi, nhưng Tiểu Bạch vẫn nhìn thấy rõ cậu ta không tự nhiên… nửa người dưới cứng ngắc, rất mất tự nhiên. Xem ra, cậu ta đã bị ‘chăm sóc đặc biệt’ trong phòng tạm giam này, Tiểu Bạch và Trầm Sùng cùng liếc nhìn nhau một cái.
“Lửa à…” Gã đầu mào gà nhuộm đứng dậy, kéo thắt lưng quần, cười vô cùng bỉ ổi, dâm đãng: “Lửa khác thì không có, chứ lửa dục thì có rất nhiều. Chúng mày có muốn tới đây dập lửa không?!”
“A ha ha ha ha…”
“Ông đây cũng muốn, lại đây dập lửa cho ông đi.”
“Chúng tao rất thích dạng như tên nhóc kia nha…”
…
Các tiếng cười nhạo liên tiếp vang lên, Trầm Sùng còn đang ngậm thuốc trong mồm, đứng vụt dậy.
“Này, anh…” cậu thanh niên Trung Quốc kia nhìn thấy hắn hành động như vậy, hoảng sợ, vội vàng đưa tay giữ chặt hắn lại, muốn ngăn hắn đừng xúc động, nếu không người chịu khổ chính là mình, nhưng lại bị Tiểu Bạch ở bên cạnh kéo lại.
“Để hắn đi đi.”
“Nhưng mà…” Người thanh niên kia không quên được nỗi đau trên người mình, đó là một bài học đẫm máu, nhưng đây là địa bàn của người Nhật, bọn họ…
“Cậu gặp chuyện gì thế?” Tiểu Bạch vòng tay ra sau đầu, hàn huyên tâm sự với cậu ta. Nhìn tình hình của cậu ta, thật sự rất thê thảm.
Cậu thanh niên vẫn còn lo lắng cho Trầm Sùng ở bên kia, không có tâm trạng nào mà nghe câu hỏi của Tiểu Bạch. Cậu nhìn thấy Trầm Sùng đi đến trước mặt gã đầu mào gà nhuộm kia, hai người đứng cạnh nhau mới thấy… người đàn ông Trung Quốc này cũng rất cao, không hề lùn, thậm chí… thậm chí còn cao hơn gã Nhật Bản kia một chút, chỉ vì hắn mặc âu phục, nhìn lại rất nhã nhặn lịch sự, nên khiến người ta không chú ý đến chiều cao của hắn.
“Muốn tao dập lửa cho chúng mày à?” Trầm Sùng đưa tay lên cầm thuốc, hỏi.
“Cái…” Đầu mào gà giật nảy mình, nhìn khuôn mặt trắng trẻo lịch lãm kia, gã lại thoáng hoảng hốt: “Đúng! Mau lại đây cho ông… A…”
Còn chưa nói xong, một chân đã đạp thẳng vào háng gã, lực đá rất mạnh khiến gã quỳ sụp xuống đất, ngay cả kêu lên đau đớn còn không kêu thành tiếng được.
“Dập lửa rồi đấy.” Trầm Sùng ngồi xổm xuống trước mặt gã.
Cậu thanh niên đứng bên cạnh Tiểu Bạch bị hành động của Trầm Sùng doạ cho sợ đến suýt rơi cả trong mắt ra ngoài, há hốc mồm đến nửa ngày cũng không nói được thành lời… Đây, đây đúng là dập lửa mà! Dập lửa một cách triệt để! Cậu nhìn gã đàn ông Nhật bản đang quỳ rạp trên mặt đất… Một cước đó, dường như có thể làm cho ‘lửa’ của gã cả đời này cũng không bốc lên được nữa… Nhưng mà, đáng đời…
“Này… anh, anh không giúp anh ấy à?” Cậu nhìn Tiểu Bạch ở bên cạnh.
Tiểu Bạch phẩy tay: “Để hắn tự làm đi… ‘lửa’ của hắn cũng đang cháy to!”
“Đây…”
Gã mào gà bị đạp mạnh vào trứng làm cho mấy gã kia ngẩn người, không biết tên nào bừng tỉnh trước, sau khi hô lên một câu tiếng Nhật, cả đám người liền xông lên, vây chặt lấy Trầm Sùng, đúng vào lúc mà cậu thanh niên kia nghĩ rằng người đồng bào Trung Quốc có dáng vẻ lịch sự nhã nhặn kia của mình sẽ bị đánh trọng thương thì…
Chợt nghe những tiếng ầm ĩ rất nhanh và liên tục vang lên, cùng lúc đó, là tiếng gãy xương vang ròn, cũng chỉ trong khoảnh khắc ấy, cả đám người Nhật kia ngã sấp hoặc quỳ rạp xuống đất, ôm cổ tay mình rên rỉ!!!
“F**k con mẹ mày!” Trầm Sùng rút một chiếc bật lửa từ người một gã người Nhật, châm thuốc, hút một hơi, sau đó phun ra một câu chửi bậy thô tục: “Lúc ông mày bắt đầu chơi, thì chúng mày còn chưa mọc lông đâu. Trước mặt ông mày mà dám giở trò lưu manh, con mẹ nó, chúng mày định múa rìu qua mắt thợ à.”
Trầm Sùng không giống như Hạ Vũ hay Thi Thanh Trạch, một người là con ông cháu cha, một người là con nhà giàu. Hắn là một người không có gia cảnh gì đặc biệt. Trước khi gia nhập vào S.M.T, hắn thậm chí còn trà trộn vào thành phần bất lương trong xã hội đen, sau đó, có lần đụng phải Hạ Vũ. Từ sau khi làm thuộc hạ của Hạ Vũ, lại bị Hạ Vũ kéo vào S.M.T. Cho nên, nếu nói về xã hội đen, thì Trầm Sùng hắn, tuyệt đối là ‘người trong nghề’! Chẳng qua, sau khi đi theo Hạ Vũ, trải qua nhiều chuyện, mới khiến hắn thu lại tính cách liều lĩnh ban đầu, trở nên trầm tĩnh hơn thôi.
|
“Này —.” Trầm Sùng ném bật lửa cho Tiểu Bạch, không nhịn được, lại tiếp tục chửi bậy: “F**k! Hai hôm nay ông mày đã bốc hoả to lắm rồi! Người Trung Quốc thì làm sao? Người Trung Quốc thì dễ bắt nạt lắm à? F**k — chỉ một ngụm nước bọt của mỹ nhân Trung Quốc chúng tao cũng nhấn chìm được cái nước Nhật nhỏ bé này của chúng mày… Mấy tên chó Nhật Bản này…”
Cậu thanh niên Trung Quốc kia trợn tròn mắt, tốc độ ra tay của Trầm Sùng vừa nhanh, vừa chuẩn, vừa độc, có hiệu quả tuyệt đối, đồng thời, lúc hạ thủ còn bịt kín miệng đối phương, khiến bọn họ không có cơ hội hét to, khiến cảnh sát bên ngoài chú ý! Một gã người Nhật ngã xuống đất định nhân cơ hội hét lên, gọi cảnh sát tới, nhưng tốc độ của Trầm Sùng còn nhanh hơn, trước khi gã kịp kêu lên, thì hắn đã đạp thẳng vào mồm gã:
“Kêu đi — mày có tin ông mày đạp nát mồm mày ra không?” Trầm Sùng nói xong, lại đạp mạnh hơn, khiến gã kia sợ đến mức chảy hết cả nước mắt nước mũi, nếu làm tiếp, chỉ sợ cả nước tiểu cũng vãi ra quần luôn.
“Có kêu cũng vô dụng.” Tiểu Bạch hút thuốc: “Cảnh sát không tới được đâu.” Lúc ả nữ cảnh sát Nhật kia rời đi, hình như có ‘đặc biệt’ dặn dò lại, đêm nay không cần quá để ý đến tình hình trong phòng này: “Đúng rồi, cậu bị làm sao?” hắn quay sang hỏi cậu thanh niên.
“Tôi… tôi sang đây công tác. Tối qua, lúc tan tầm về, muốn đến quán bar uống vài ly, cuối cùng lại bị mấy người này gây chuyện. Lúc cảnh sát tới, liền bắt hết bọn họ lại… Tôi…” Cậu ta hơi nhếch miệng: “Tôi bị bắt nhầm vào đây… Còn anh?”
“Tôi là bác sĩ.” Tiểu Bạch nhìn thương tích của cậu ta, khuỷu tay có dấu hiệu bị gãy xương, hắn sờ soạng một chút, rồi đột ngột dùng lực, nắn lại xương cho cậu ta: “Trong thời gian này, đừng bê đồ nặng, phải giữ gìn một chút. Những vết thương khác trên người, bôi thuốc một chút là được rồi… Còn…” Nói tới đây, hắn dừng lại, không nói nữa.
“… Cảm… cảm ơn…” Cậu thanh niên cũng biết hắn định nói gì: “Chuyện còn lại, để ra ngoài tôi tự xử lý là được.”
Sau lúc đó, phòng tạm giam trải qua một đêm yên bình. Hai người Tiểu Bạch và Trầm Sùng vừa được giải sầu, thậm chí còn ngủ rất say. Đến hửng sáng, ả nữ cảnh sát kia tới mở cửa ra, nhìn thấy ngay hai người quần áo chỉnh tề, sắc mặt sáng láng, tinh thần thoải mái bước ra.
“Buổi sáng tốt lành.” Tiểu Bạch dùng tiếng Nhật tiêu chuẩn chào ả, khiến ả đen mặt, dù tươi cười nhưng lại như phủ đầy mây đen.
“Mấy người… Ai đánh các anh thành thế này!” Ả ta trợn mắt nhìn theo hai người vừa đi ra khỏi phòng tạm giam.
“Không ai đánh.”
“Tôi… tự chúng tôi bị ngã.”
“Đúng thế! Chúng tôi… tối qua đèn bị cháy, chúng tôi không để ý, đâm vào tường!”
…
Đâm vào tường đến mức mặt mũi bầm dập, gãy tay à?!
Da mặt ả nữ cảnh sát kia không ngừng co rút mạnh!
“Cô cảnh sát, bọn họ đã nói là tự đụng vào tường rồi mà.” Trầm Sùng sửa sang lại quần áo: “Nếu cô cố tình vu oan cho chúng tôi, chúng tôi có thể kiện cô tội phỉ báng đấy.”
“Đừng nóng giận.” Tiểu Bạch khẽ cười: “Ai bảo chúng tôi là người Trung Quốc chứ. Người Trung Quốc chúng tôi, thích nhất là gây rối, làm loạn. Nhưng mà…” hắn ghé sát vào ả nữ cảnh sát kia, phơi ra khuôn mặt tuấn tú khiến ả sửng sốt, lại nghe thấy giọng nói đầy vẻ trào phúng của hắn: “Nhưng mà mấy người Nhật Bản các cô, ngay cả chứng cứ chính xác về việc chúng tôi làm loạn, cũng không tìm thấy.”
Tiểu Bạch đi vài bước, lại quay lại, kéo người thanh niên trong phòng tạm giam ra: “Người này không phạm tội, bị các người tạm giữ hơn 48 tiếng, đã có thể thả ra từ lâu rồi.”
“Anh ta đánh nhau trong quán bar… Đánh với đám người kia…”
“Anh ta có đánh nhau à?” Trầm Sùng cũng đi tới, hỏi đám người đang tiu nghỉu ôm một đống thương tích trên người ngồi trong phòng tạm giam kia: “Cậu ta là đồng bọn của mấy người à?”
“Không! Không phải! Hắn ta bị bắt nhầm vào!” Cả đám đều đồng thanh phủ nhận.
“Nghe thấy chưa?” Tiểu Bạch dẫn vị đồng bào trẻ tuổi ra: “Việc này tôi sẽ báo lại với bên đại sứ quán Trung Quốc…”
Câu này, khiến sắc mặt ả nữ cảnh sát kia trắng xanh.
*
Khi Kỷ Duệ và Eric đến bệnh viện thì trời đã chập tối! Phòng bệnh của Hạ Vũ được sắp xếp ở phòng cao nhất, một khung cửa sổ sát đất khiến ánh chiều tà chiếu rọi vào phòng, cả căn phòng được bao phủ trong ánh sáng màu cam ấm áp.
“Kỷ…” Kỷ Duệ đẩy cửa vào, tiếng gọi ra đến miệng lại nuốt ngược vào trong.
Trong phòng bệnh rất yên lặng, yên lặng đến mức không khí rất nặng nề.
Kỷ Lương ngồi bất động trên ghế bên cạnh giường bệnh, nhìn chằm chằm người nằm trên giường, sắc mặt đó, Kỷ Duệ chưa bao giờ từng nhìn thấy. Cho đến bây giờ, mỗi lúc cậu nhìn Kỷ Tiểu Lương, hoặc cô sẽ cợt nhả, hoặc là mặt dày mày dạn, hoặc thỉnh thoảng cũng xuất hiện vẻ đau buồn, nhưng đa phần là vô tư, vui vẻ… chưa bao giờ… tuyệt vọng như lúc này…
“Mẹ…”
Kỷ Duệ bước tới, khẽ gọi một tiếng, đưa tay nắm nhẹ vào vai Kỷ Lương.
“Anh… anh Duệ.” Kỷ Lương quay đầu, lúc này cô mới nhận ra con trai vừa đến.
Nhìn ánh mắt mờ mịt của cô, tay Kỷ Duệ nắm vai cô lại mạnh hơn một chút. Chuyện của Hạ Vũ… Trầm Sùng đã gọi điện về nói qua, nên cậu cũng biết.
Cậu nhìn người đàn ông nằm yên lặng trên giường bệnh kia… Hạ Vũ!!! Người đàn ông kia đã cống hiến cho cuộc đời cậu một con tinh trùng, là người bố ruột trên lý thuyết của cậu, cũng là người đàn ông khiến cho cậu đến hôm nay vẫn coi như kẻ thù… Hiện giờ, ông ấy cũng chỉ có thể nằm yên trên giường như thế, không có chút sinh khí nào… Cậu thà rằng bây giờ ông ấy có thể ngồi dậy, sau đó bày ra vẻ mặt khiến cậu cực kỳ không vừa mắt kia, nói chuyện với cậu…
Tuy cậu cực kỳ không muốn thừa nhận, nhưng mà… trong lòng cậu thực sự có chút tán thành người đàn ông này.
Kỷ Lương hít sâu một hơi, muốn tinh thần của mình tỉnh táo hơn một chút, không để con trai phải lo lắng, nhưng… hiệu quả rõ ràng không hề cao, khoé miệng vẫn rũ xuống như trước, khiến nụ cười của cô càng méo mó hơn.
“Mẹ…”
“Mẹ đi rửa mặt đi.” Kỷ Duệ nhìn cô: “Nhìn bộ dạng của mẹ bây giờ, khó coi quá.” Nói xong, cậu kéo Kỷ Lương ra ngoài phòng bệnh: “Eric, phiền ông đưa mẹ cháu đi ăn chút gì đi.”
“Anh Duệ… Mẹ không đói…”
“Đi thôi.” Eric kéo cô: “Cô không chăm sóc mình cho tốt, thì làm sao chăm sóc cậu ta được. Để tên nhóc quỷ kia thử xem…”
Kỷ Lương nhìn vào cửa phòng bệnh đang đóng chặt, cuối cùng vẫn quyết định nghe lời con trai…
Nếu là anh Duệ, nhất định có thể. Thằng bé thông minh như vậy… nhất định có thể mà…
|
MẸ LƯU MANH CON THIÊN TÀI Tác giả: Quỷ Miêu Tử Chương 90: Nội Gián?! Ads Chuyển ngữ: Mẹ Cherry
Kỷ Duệ đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất, mở cửa ra, gió chiều nhè nhẹ thổi vào. Cậu bé đặt mông ngồi xuống đất, ngắm nhìn bầu trời hoàng hôn qua lan can: “Này, chú Hạ Vũ…”
“Cháu biết chú tỉnh, chú không muốn nói, thì cháu nói, chú chỉ cần nghe là được rồi…” Kỷ Duệ quay lưng về phía anh, giọng nói không to, nhưng bảo đảm anh có thể nghe thấy: “Chú khổ sở lắm đúng không? Nếu là cháu, cháu cũng không chịu nổi. Nhưng chú là Hạ Vũ cơ mà, là người đàn ông mà dù cháu không muốn, cũng vẫn phải thừa nhận rằng chú rất lợi hại… Trừ chơi điện tử ra, chú thật sự rất lợi hại. Dù sao, con người cũng chẳng có ai toàn vẹn cả, sau này cháu có thể dạy chú chơi. Cháu thấy tư chất của chú cũng không tồi, chắc là không khó dạy lắm…”
Trên chiếc giường sau lưng, vẫn không có động tĩnh gì như trước.
“Chú khổ sở như vậy, Kỷ Tiểu Lương làm sao có thể dễ chịu được!” Kỷ Duệ tiếp tục nói: “Vừa rồi nhìn thấy mẹ, chú không đau lòng, chứ cháu đau lòng muốn chết. Chú nói xem, nếu lúc trước chú đã không cần mẹ cháu, thì nên cút cho thật xa. Dù vài năm sau gặp lại, coi như là tình một đêm, gật đầu chào nhau một cái là được rồi, cố tình làm phiền mẹ cháu làm gì, khiến cái đầu vốn đã chẳng ra sao của mẹ cháu lại càng rối loạn hơn… Nếu chú không tiếp tục trêu chọc mẹ cháu, thì hiện giờ mẹ cháu cũng sẽ không khó chịu như vậy, đúng không…”
Người đàn ông ở đằng sau đã có chút phản ứng, hơi tức giận, nhưng rồi lại quay lại bộ mặt như cá chết.
“Cũng không hẳn… Nếu chú không làm phiền mẹ cháu, mà mẹ cháu biết chú gặp chuyện thế này, cũng sẽ không dễ chịu. Chú cũng biết, cái đầu của Kỷ Tiểu Lương vô cùng cố chấp, nếu đã thích ai, sau này sẽ không thay đổi nữa. Khiến mẹ cháu coi trọng chú, cũng không biết là chú xui xẻo hay mẹ cháu xui xẻo nữa…” Cậu bé lẩm bẩm: “Nhưng nếu chú không xuất hiện lại, thì có lẽ Kỷ Tiểu Lương cũng sẽ độc thân như vậy cả đời… Không phải sẽ rất đáng thương hay sao? Thành quả phụ, thủ tiết vì chú cả đời…”
Hai từ “quả phụ” làm cho khuôn mặt của người đàn ông trên giường bệnh vốn luôn bình tĩnh bỗng co rút mạnh.
“Này! Chú Hạ Vũ… Chú có biết vì sao Kỷ Tiểu Lương lại làm cảnh sát không?”
Hạ Vũ không đáp, nhưng rõ ràng là đã bị câu hỏi của cậu nhóc thu hút.
“Sau khi Kỷ Tiểu Lương sinh cháu, cũng vẫn còn là một cô gái trẻ. Mẹ cháu cũng biết, làm một người mẹ đơn thân trong xã hội hiện đại sẽ khó khăn đến thế nào. Mẹ cháu đã nghĩ, nghĩ xem phải làm gì mới có thể khiến cuộc sống của hai mẹ con cháu thoải mái hơn. Đầu óc của cái người đó ấy hả, rất đơn giản, lại chịu ảnh hưởng từ chú một cách sâu sắc, nên cuối cùng mới nghĩ đến việc đầu quân vào lực lượng vũ trang của Quốc gia. Chú cũng biết dáng vẻ của mẹ cháu rồi đấy, từ một con mọt sách điềm đạm, nhẹ nhàng, trở thành cảnh sát như bây giờ khó khăn đến mức nào… Nhưng nhờ có kiến thức sâu rộng, mà mẹ cháu đã thi đỗ. Sự vất vả của mẹ cháu, có lẽ cháu không cần phải nói, chú cũng đoán được… Chỉ là, dù mẹ cháu làm cảnh sát, nhưng vì là phụ nữ, nên lúc thi hành nhiệm vụ, mẹ cháu luôn gặp bất lợi, thậm chí còn có thể bị phạm nhân trêu ghẹo, chế giễu. Ban đầu, mẹ cháu rất tức giận, về nhà thì cằn nhằn với cháu, nhưng sau đó, dần dần mẹ cháu cũng phát hiện ra, làm như vậy cũng không phải cách xử lý tốt. Mẹ cháu bắt đầu nghĩ ra cách, giở trò lưu manh, phạm nhân hung hãn, thì mẹ cháu sẽ hung hãn hơn, phạm nhân lưu manh, mẹ cháu sẽ lưu manh hơn, tự biến mình thành một người đàn ông để xử sự…”
“Chú xem xem, chính tại chú mới biến mẹ cháu thành cái dạng dở hơi như vậy đấy… bây giờ…” Kỷ Duệ liếc mắt nhìn người nằm trên giường: “Nếu chú bỏ cuộc, thì mẹ cháu phải làm sao bây giờ?”
“Bây giờ bố…” Rốt cuộc Hạ Vũ cũng lên tiếng, đây là lần đầu tiên anh mở miệng nói trong suốt mấy ngày qua, anh nhìn đôi chân đã không còn cảm giác gì của mình…
“Bây giờ chú làm sao?” Kỷ Duệ đứng lên, đi đến bên giường, vòng hai tay qua ngực nhìn anh: “Cũng đâu phải đã chết, mạng còn rất…”
Khoé miệng Hạ Vũ rút mạnh hai cái, nhìn tên nhóc đang đứng cạnh giường, cái cảm giác tiếc hận ẩn trong lời nói của cậu nhóc là thế nào hả…
“Chú cứ thử bỏ cuộc đi, cháu sẽ lập tức tìm cho Kỷ Tiểu Lương một đống đàn ông…”
“Con dám!!!”
“Chú cứ thử xem cháu có dám không.” Tên nhóc đã không bị ánh mắt giết người của anh doạ, ngược lại còn trừng mắt nhìn anh.
Dám!
Hạ Vũ biết, tên nhóc này dám, mà thậm chí, còn rất thích thú với việc đó.
“Bố là bố con.”
“Còn chưa có tên trong hộ khẩu nhà cháu đâu.” Kỷ Duệ nhạt nhẽo đáp trả: “Mọi người còn chưa biết, vẫn nghĩ rằng bố cháu chết rồi…” Kỷ Duệ bước tới, khẽ vỗ vai anh, quăng cho anh một câu rất thịnh hành trên internet hiện giờ: “Thanh niên à, chú còn non nớt lắm.”
“…” Hạ Vũ đột nhiên có cảm giác muốn ngồi bật dậy bóp chết tên nhóc này.
Dưới ánh mắt của Hạ Vũ, Kỷ Duệ ngượng ngùng rụt bàn tay đang đặt trên vai Hạ Vũ lại: “Không tồi không tồi, vẫn còn chút ý chí chiến đấu. Chẳng qua chỉ là chân tạm thời không cử động được, cũng không có nghĩa là cả đời cũng không được…”
“…” Gân xanh bên sườn mặt anh có xu thế nhảy vọt ra. Tên nhóc này, thực sự hiểu phải chọc giận anh như thế nào…
Kỷ Duệ nhìn những sợi gân xanh giật giật trên thái dương anh, bỗng nhận ra trong câu nói vừa rồi của mình xuất hiện một từ mẫn cảm — ngàn vạn lần không nên đứng trước mặt một người đàn ông mà hỏi anh ta có được không!
“Khụ!” Kỷ Duệ đánh mắt nhìn sang chỗ khác: “Nhìn chú cũng đâu có quá mất tinh thần, không phải chỉ là chút chuyện như thế thôi sao? Đâu phải trời sập, có thể làm chú suy sụp cơ à?”
Hạ Vũ trầm lặng một lúc rồi nói: “Nhóc, tới giúp bố một chút.” Dưới sự giúp đỡ của Kỷ Duệ, anh ngồi dậy: “Tình trạng của bố…”
“Chú làm sao?” Kỷ Duệ muốn tự anh nói ra.
“Bố…” Hạ Vũ hít một hơi thật sâu, tự nói ra bệnh tình của mình: “Chân của bố… có thể sẽ bị tàn phế cả đời… biết không hả? Tàn phế… vô dụng…”
“Chân bị tàn phế, chứ đâu phải người bị tàn phế.” Kỷ Duệ không hề khách khí, ném cho anh một ánh mắt khinh thường: “Hạ Vũ chú có khó khăn gì mà không vượt qua? Sinh mạng bị treo trên sợi chỉ còn vượt qua được, vậy mà chỉ mất hai cái chân đã phế bỏ được chú rồi à? Con mẹ nó, chú đừng có nói mấy cái loại lời thoại máu chó như là: ‘chân tôi bị tàn tật, tôi là một kẻ bỏ đi, tôi không bảo vệ được người phụ nữ của mình’, hay là ‘tôi không xứng đáng với Kỷ Lương’. Đây là cuộc sống, không phải trong phim truyền hình, chú cũng đâu phải bà dì Quỳnh Dao, vai diễn bi thương không hợp với chú đâu.”
Mấy lời Hạ Vũ chưa kịp nói, bị cậu nhóc đẩy ngược về hết, trong lòng lại không muốn thừa nhận, nghẹn lời một chút rồi nói: “Ai… ai bảo ông đây sẽ nói như thế.”
“Vậy là được rồi.” Kỷ Duệ khẽ gật đầu: “Dù cả đời này chú phải ngồi trên xe lăn, thì Kỷ Tiểu Lương cũng sẽ giúp chú đi nốt quãng đường còn lại. Chờ đến khi mẹ cháu không đẩy xe được cho chú nữa, cháu cũng sẽ suy nghĩ một chút, xem có nên đến giúp đẩy chú…” Mấy lời này cậu nhóc nói có vẻ rất dịu dàng, còn có một chút cảm giác hiếu đạo của người làm con, nhưng cứ tiếp tục nói năng có đạo đức như thế, thì cậu đã không còn là Kỷ Duệ nữa rồi: “Đến lúc đó hả, cháu có thể trả thù chú thật sung sướng, nghĩ xem nên đẩy chú xuống cầu thang, hay là đẩy thẳng xuống hồ nước…” Đây mới là Kỷ Duệ — tính cách kỳ quặc, chỉ biết dùng cách khích tướng hoặc nói những câu độc mồm độc miệng để thể hiện sự quan tâm của mình.
Sau đó, mặt Hạ Vũ đen xì!
Tên nhóc này, con mẹ nó chứ, đúng là không lúc nào không rủa anh chết!
“Này! Hạ Vũ, cháu hỏi chú chuyện này.”
Đang lúc ngọn lửa trong lòng Hạ Vũ chậm rãi bốc lên, Kỷ Duệ lại quẳng cho anh một cấn đề khác. Cách đặt câu hỏi của tên nhóc này khiến anh không theo kịp — trẻ con bây giờ đều khó nắm bắt như thế à?
“Nếu Kỷ Tiểu Lương có người khác bên ngoài, chú sẽ làm thế nào?” Kỷ Duệ thay đổi vấn đề cực kỳ nhanh, như show truyền hình “Trò chuyện tối thứ bảy”, toàn những vấn đề chẳng liên quan gì đến nhau, khiến Hạ Vũ run người, tuôn ra một câu trả lời đầy sát khí theo phản xạ, không kịp nghĩ ngợi nhiều. Anh dồn hết lửa giận trong lòng vừa bị tên nhóc này đốt lên vào câu trả lời đó, thể hiện khí phách làm bố người ta, chỉ hy vọng có thể làm tên nhóc này khiếp sợ.
|
“Ông đây sẽ khiến cho gã đàn ông kia ngay cả tiền mua mộ cũng không có!” Rất khí phách!
“À…” Kỷ Duệ khẽ gật gù cái đầu nhỏ xinh, sau đó cười toét miệng, mặt sáng rực nhìn Hạ Vũ, khiến tim Hạ Vũ căng thẳng như bị treo lên. Sau đó, quả nhiên là một câu nói khiến người ta tức đến hộc máu của tên nhóc kia: “Được! Cháu nhớ rồi, có điều, nể mặt chú, tạm thời cũng coi như là bố cháu, đến lúc đó, cháu sẽ mua cho chú một ngôi mộ có phong thuỷ thật tốt. Đừng quá cảm động vì cháu. Chú đã cướp mất Kỷ Tiểu Lương, phá hoại tình cảm của cháu và Kỷ Tiểu Lương, cháu còn đối xử với chú tốt như vậy là hết lòng hết dạ lắm rồi.”
“…” Toàn bộ lửa lòng của Hạ Vũ đã bị đốt bùng lên. Tên nhóc này thật sự tới thăm bệnh sao? Hay là tới đây để làm anh bệnh nặng hơn? Nói ba câu thì hai câu không thoát được ý nguyền rủa anh: “Ông đây sẽ sống thật tốt, thật khoẻ!”
“A? Vậy à?” Cậu nhóc kinh ngạc.
“Rất! Thật!” Hạ Vũ cố gắng khống chế hai tay mình, không vung ra mà bóp chặt cái cổ nhỏ mê người của tên nhóc kia: “Ông đây sẽ sống thật khoẻ, thật lâu, sẽ đi cùng mẹ con cả đời. Mua mộ nhớ mua rộng một chút, sau này bố sẽ nằm cùng với mẹ con!”
“Ai chà, không tồi.” Kỷ Duệ sờ cằm: “Có tức giận thế này mới có chút mùi vị của Hạ Vũ chứ. Nhìn cái bộ dạng õng ẹo, như chết rồi của chú lúc nãy, cháu thật hối hận vì không lấy máy ảnh ra chụp lại cho chú tự mà nhìn…”
Rốt cuộc là ai cho tên nhóc này vào??? Hạ Vũ hít sâu một hơi: “Nhóc, cho dù bố không có hai cái chân này, nhưng muốn đánh chết con cũng dễ dàng lắm.”
Kỷ Duệ không nói gì, hừ một tiếng, dáng vẻ cực kỳ khiêu khích: “Vậy cháu đứng đây chờ chú đánh cháu đấy…”
Hai bố con cứ giằng co như vậy, phòng bệnh hoàn toàn yên lặng một lúc lâu, sau đó, cả hai người không hẹn mà cùng khẽ cười.
“Con… tên nhóc này…” Hạ Vũ cảm thấy sự buồn bã tích tụ trong lòng mấy hôm nay tiêu tan không ít.
“Gọi cháu là anh Duệ.” Kỷ Duệ không cười nữa: “Kỷ Tiểu Lương thích là con người của chú, chứ không phải hai chân chú.” Sau đó, cậu bé trừng mắt lườm anh một cái: “Con mẹ nó chứ, chú mà làm cho mẹ cháu đau lòng khổ sở, cháu sẽ chỉnh chết chú luôn đấy.”
Vừa dứt lời, ngoài phòng bệnh vang lên tiếng đập cửa.
“Anh Duệ.” Kỷ Lương bước vào, thấy Hạ Vũ đã ngồi dậy, trên mặt đã không còn sự tuyệt vọng như lúc trước. Cô cúi đầu nhìn con trai, tuy không biết cậu nhóc đã nói gì, nhưng… ít nhất là cũng có tác dụng: “Cảm ơn con.” Cô nhìn con trai bằng ánh mắt cưng chiều, thầm cảm ơn cậu.
Kỷ Duệ ra vẻ không có gì, rồi sờ bụng: “Ông Eric, cháu đói quá, đưa cháu đi ăn cơm đi.” Công việc vừa tốn trí não, vừa tốn lời, đúng là mệt người mà. Nếu không phải nể mặt ông ta là Hạ Vũ, thì cậu đây chẳng thèm quan tâm đâu.
“Ông vừa từ quán cơm về mà.” Eric khổ sở than, nhưng chỉ có thể nhận mệnh, tiếp tục hầu Thái tử gia đi ăn cơm.
Sau khi hai người rời đi, căn phòng lại hoàn toàn im lặng. Kỷ Lương nhìn người đàn ông ngồi trên giường, nhất thời không biết phải nói gì mới được.
“Đứng đó làm gì thế,” cuối cùng, Hạ Vũ phải phá vỡ sự im lặng trước: “Còn không mau lấy cơm cho anh ăn, anh đói rồi.”
Kỷ Lương ngẩn người một chút, rồi lập tức kịp phản ứng, đi qua sắp xếp: “Em mua cháo cho anh…” Suốt mấy ngày qua, đây là lần đầu tiên anh chủ động nói muốn ăn cơm. Tay Kỷ Lương run lên, suýt nữa đánh đổ cả hộp cháo.
“Xin lỗi em…”
Lúc cô bê bát cháo đến cho anh, nghe thấy anh cúi đầu nói xin lỗi!
“Em…” Kỷ Lương khẽ cắn môi, nếu nói xin lỗi, thì người nói phải là cô mới đúng. Nếu không phải tại cô… Nếu không phải tại cô, thì anh đã tránh được tất cả: “Là tại em…”
“May quá… May mà không phải em bị thương…” Hạ Vũ khẽ cười: “Nghĩ vậy, thì dùng hai chân của anh, đổi lấy việc em không bị thương cũng đáng!”
Nghe anh nói thoải mái như thế, Kỷ Lương càng cảm thấy trong lòng khó chịu hơn, cổ họng như có gì đó chặn lại, khiến cô muốn nói lại không nói nên lời.
“Mấy ngày trước, là do anh nghĩ không thông suốt, làm em lo lắng.” Anh nói tiếp: “Tên nhóc quỷ kia nói rất đúng, chẳng qua chỉ là tạm thời không thể tự bước đi thôi mà. Cũng đâu phải bị chặt mất hai chân. Mà dù hai chân bị chặt mất, lắp chân giả vào rồi, anh cũng vẫn có thể đứng lên…”
“Ừ…” Cô cắn môi, khẽ gật đầu.
“Lần này…” Anh ăn vài miếng, rồi đột nhiên ngẩng đầu nói với cô: “Em phải ‘chịu trách nhiệm’ với anh.”
“… Em sẽ chịu trách nhiệm!” Kỷ Lương hít sâu một hơi, cố giữ giọng nói của mình không bị run rẩy: “Dù anh không cho em chịu trách nhiệm cũng không được…”
“Vậy là được rồi.” Anh khẽ cười, cúi đầu tiếp tục ăn cháo.
Lúc này, ở ngoài cửa, Kỷ Duệ và Eric một lớn một nhỏ ngồi trên băng ghế. Một lát sau, hai người mới rút tai nghe từ trong tai ra.
“Nhóc, cháu làm tốt lắm!” Mắt Eric sáng bừng, dựng thẳng ngón cái lên với cậu nhóc.
Kỷ Duệ nhét tai nghe vào trong túi áo, đắc ý nhướng mày, sau đó vươn tay vươn chân, duỗi cái thân hình nhỏ nhắn ra, khuôn mặt đáng yêu khiến không ít người qua lại phải quay sang nhìn: “Ở đây xem ra không có việc gì nữa rồi”, cậu kéo tay Eric cười nói: “Chúng ta đi tìm đám chú Trầm Sùng đi.”
Eric bất chợt thấy sợ run người, nhìn khuôn mặt tươi cười vô cùng ngây thơ trong sáng kia của cậu nhóc, sao ông cứ cảm thấy nó rất… nham hiểm nhỉ…
*
Lúc Kỷ Duệ tìm thấy đám Trầm Sùng, bọn họ đang phân tích băng ghi hình của trung tâm thương mại, không bỏ qua bất cứ một nhân vật khả nghi nào.
“Các chú xem mấy cái này làm gì?” Kỷ Duệ bước tới, nhìn bọn họ đang cho video phát chậm để sàng lọc đối tượng: “Không phải chú nói bên bang Thanh Sơn kia thuê người muốn giết tên hạt dẻ gì gì kia sao?” (*)
“Anh nhỏ, họ của tên nhóc đó là Lật Điền, tên là Lật Điền Trạch Minh.” Tần Dịch ngồi cạnh nhắc.
(*)栗子 [le zi]: Hạt dẻ
栗田 [li dian]: Lật Điền
Anh Duệ cố tình nói lệch đi.
“Em quan tâm hắn là Lật Điền hay là hạt dẻ làm cái gì.” Kỷ Duệ cười: “Nếu không tìm thấy hung thủ, vậy thì coi tất cả mọi người là hung thủ, đưa tên nhóc kia đến bang Thanh Sơn hỏi một câu, cũng nhanh hơn tìm kim trong đáy biển như bây giờ.”
Lời nói của Kỷ Duệ giống như một ngọn đèn rực sáng trong đêm.
Mọi chuyện xảy ra liên tiếp làm cho đầu óc bọn họ trở nên hồ đồ hơn, nhất là mất đi người thủ lĩnh như Hạ Vũ, khiến bọn họ không biết nên bắt đầu từ đâu. Nghe Kỷ Duệ nói vậy, bọn họ mới chợt nhớ ra còn có cách đó. Nếu Hạ Vũ ở đây, có lẽ cũng sẽ chọn cách này, dùng bạo lực áp chế bạo lực!
“Nhóc, lão đại quả nhiên là bố ruột của cháu.” Trầm Sùng khẽ vỗ vai cậu nhóc, hổ phụ không sinh khuyển tử, câu nói này quả nhiên có lý. Còn nhỏ thế này đã có phong độ của thủ lĩnh…
Địa vị của lão đại trong gia đình, nguy to rồi! Gặp phải cậu con trai mạnh mẽ thế này!!!
“Sau khi tên nhóc Lật Điền kia bị đưa về nhà Lật Điền, thì không thấy bóng dáng đâu nữa.” Tần Dịch nói. Sau khi Lật Điền Anh Tử gọi điện về nhà hôm đó, nhà Lật Điền dùng thế lực của mình để áp chế chuyện này xuống. Sau đó, Lật Điền Khẩu Nhất Lang cũng cho người đến, ý lão là, gia tộc Lật Điền sẽ giúp họ giải quyết việc này, những chuyện về sau không liên quan gì đến bọn họ nữa, rồi biến mất dạng.
|