Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài
|
|
“Em cũng muốn đi!” Kỷ Lương nói.
“Không được!” Hạ Vũ không hề nghĩ ngợi, từ chối ngay. Anh không muốn để cô mạo hiểm.
“Đối phương nói muốn cả hai chúng ta cùng qua, nếu chỉ có mình anh xuất hiện, đối phương chắc chắn sẽ không hài lòng, bọn họ sẽ nghi ngờ.” Kỷ Lương không chịu nhường bước, hiện giờ hai chân của anh không đi được, cô sao có thể yên tâm để cho anh đi một mình: “Nhóc Dịch, cậu và Thẩm Sùng cùng hành động, con tôi, nhờ các cậu vậy!”
“Đội trưởng Lương, chị yên tâm, dù phải liều cái mạng già này, tôi cũng sẽ cứu anh Duệ ra mà.” Tần Dịch tự đấm vào ngực mình, cam đoan.
“Lão đại, để chị dâu đi cùng anh đi.” Thẩm Sùng cũng lo nếu Hạ Vũ một mình đi gặp họ: “Lão Đồ béo kia bây giờ đã bị dồn đến đường cùng, chuyện độc ác gì cũng có thể làm được. Nếu anh đi một mình, chúng tôi cũng sẽ lo lắng.” Hắn lấy ra hai tai nghe loại nhỏ nói: “Đeo cái này vào tai hai người đi. Sau khi cứu tên nhóc quỷ kia, tôi sẽ thông báo cho hai người biết, hai người có thể trốn thoát.”
Cuối cùng, Hạ Vũ đành phải thoả hiệp: “Dù thế nào, em cũng phải chú ý đến sự an toàn của mình đầu tiên. Tự bảo vệ mình cho tốt.” Anh dặn dò.
“Em biết rồi!” Cô sẽ không để cho mình trở thành gánh nặng của anh.
Sắp xếp ổn thoả xong, bốn người chia ra hai hướng hành động.
Kỷ Lương giúp Hạ Vũ bước vào khu nhà cũ. Một vài tên lưu manh xông ra từ chỗ tối, dẫn bọn họ đi vòng vèo một hồi, cũng cùng dừng lại trước một khu nhà trọ cũ kỹ. Hai người vừa tới đã phát hiện, xung quanh căn nhà này sắp xếp không ít người, ở cửa sổ, hai góc hai bên đều có người canh gác.
Chỉ một lát sau, bọn họ đã gặp được kẻ tống tiền lần này: “Lý Thiết Hùng!” Kỷ Lương nhận ra ngay gã đàn ông trung niên gầy gò kia.
“Hai năm không gặp, bà cảnh sát Kỷ!” Lý Thiết Hùng nhếch miệng, tặng cho cô một nụ cười không có thiện ý: “Không ngờ tôi sẽ quay về đúng không.” Mấy năm trước, gã là trùm ma tuý lớn nhất vùng Tây Bắc Trung Quốc. Lúc ấy, gã muốn gió được gió, muốn mưa có mưa, cuộc sống cực kỳ thoải mái, sung sướng. Gã dùng tiền buôn thuốc phiện, mua chuộc không ít quan chức chính phủ, làm cho việc buôn bán của mình càng an toàn hơn. Người ta nói, cướp và quan vốn là người một nhà. Đám quan chức đó sống thoải mái, thì cuộc sống của gã cũng thoải mái theo.
Lúc ấy, Kỷ Lương còn là một đội trưởng nhỏ bên tổ phòng chống tội phạm ma tuý. Một nhân vật nhỏ như thế, đương nhiên gã không thèm để vào mắt. Kết quả, là chính nhân vật nhỏ đó lại làm nổi lên ngọn sóng to, cố chấp cắn chết gã không chịu buông. Cuối cùng, cô khiến gã không thể không vượt biên chạy trốn.
Bàn tay đang đặt trên xe lăn của Kỷ Lương siết chặt lại, Lý Thiết Hùng là cái dạng người chết tiệt gì, cô hiểu rất rõ: “Con tôi đâu?”
“Yên tâm…” Lý Thiết Hùng khẽ cười, châm một điếu thuốc, thở ra một làn khói trắng: “Nhóc đó rất an toàn. Cá lớn còn chưa mắc câu, thì mồi câu đương nhiên vẫn phải giữ lại.” Nói xong, hắn liếc mắt ra hiệu cho người bên cạnh bước tới lục soát xem Kỷ Lương và Hạ Vũ có mang theo vũ khí không.
“Yên tâm, chúng tao không mang vũ khí!” Hạ Vũ trầm giọng nói: “Chúng tao đã đến đây rồi, bọn mày cũng có thể thả người như đã hứa được rồi đấy.”
“Vội thế làm gì.” Lão béo hung dữ trừng mắt nhìn Hạ Vũ: “Tiền đâu?”
“Để tôi gặp con tôi trước đã.” Kỷ Lương yêu cầu: “Chúng tôi cũng đã ở đây, các người lại đông như vậy, đâu cần phải lo chúng tôi sẽ chạy trốn.”
Lý Thiết Hùng nhìn lão, rồi lại nhìn sang Hạ Vũ đang ngồi trên xe lăn: “Đúng! Một người phụ nữ, với một tên tàn phế, ha ha ha …” Giễu cợt một lúc, gã mới sai người dẫn cậu nhóc kia lên.
“Kỷ Tiểu Lương…” Vừa nhìn thấy bọn họ, Kỷ Duệ liền kêu lên.
“Anh Duệ, bọn họ có làm gì con không?”
“Không ạ.” Kỷ Duệ khẽ lắc đầu, còn muốn nói gì đó, thì người bên cạnh đã bịt miệng cậu, bắt cậu yên lặng: “Được rồi, người cũng đã gặp. Yên tâm rồi chứ?!” Đồ béo lau mồ hôi trên trán, mặt bóng nhẫy dầu: “Tiền tao bảo chúng mày mang đến đây? Đưa ra đây.” Từ sau khi xảy ra chuyện, tài sản của lão đều bị phong toả, trên người không có đồng nào, dù có muốn trốn cũng không có cách nào thực hiện.
“Tiền ở đây.” Hạ Vũ vỗ vào chiếc túi to đang đặt trên đầu gối: “Thả người ra, tiền này là của chúng mày.”
“Đưa tiền ra trước…” Đồ béo nóng nảy, nói với Lý Thiết Hùng: “Thả tên nhóc quỷ này ra đi, chúng ta lấy tiền rồi chạy.”
“Kỷ Tiểu Lương… Mau cứu con… Con không muốn ở đây… Mau cứu con…” Kỷ Duệ vốn luôn tỏ ra bình tĩnh, bỗng gào khóc thảm thiết, khóc đến mức nước mắt nước mũi giàn rụa trên mặt.
“Câm ngay!” Lý Thiết Hùng quát cậu một tiếng, nhưng không những không khiến cậu im miệng, ngược lại, còn khiến cậu khóc to hơn.
“Dẫn tên nhóc này đi cho tao!” Lý Thiết Hùng ra lệnh cho hai tên tay chân, hai gã vội vàng đưa Kỷ Duệ vẫn đang gào khóc ầm ĩ đi.
“Lý Thiết Hùng — anh muốn gì. Nói đi!” Kỷ Lương biết mọi chuyện không thể dễ dàng như vậy. Lý Thiết Hùng là người có thù tất báo.
Lý Thiết Hùng nhìn chiếc túi trên tay Hạ Vũ, nói: “Tao không thiếu tiền.” Chỉ cần còn mạng, thì tiền có thể kiếm lại được, nhưng thù này nhất định phải báo, gã không thể bỏ qua cơ hội tốt thế này được.
Khi Đồ béo đến nhờ gã giúp đỡ, gã vốn chỉ muốn thuận tay báo đáp ân tình lúc trước, không ngờ… không ngờ tên nhóc quỷ kia lại là con của Kỷ Lương… Cơ hội báo thù đưa tới tận cửa thế này, làm sao gã có thể bỏ qua.
“Vậy anh muốn chết à?” Mặt Kỷ Lương không biến sắc: “Để anh nhớ nhung tôi nhiều năm như vậy, anh cũng nể mặt tôi thật đấy.”
“Ha ha ha…” Lý Thiết Hùng đứng lên, đi tới vài bước. Lúc này Kỷ Lương mới để ý thấy chân gã đi hơi khập khiễng: “Năm đó, chân tao bị ăn một viên đạn của mày, mày còn nhớ không.”
“…” Thật sự là cô không nhớ.
“Mấy năm nay, tao vẫn luôn chờ ngày có thể báo thù. Tao luôn nghĩ, phải báo thù thế nào mới hay…” Gã đi đến bên cạnh, lấy một ống thuốc ra: “Tao bán thuốc phiện của tao, tiền lời cũng chia không ít cho đám cảnh sát chúng mày no ấm với nhau. Nước sông không phạm nước giếng, cùng phát tài có gì không tốt?!” Gã rút trong túi ra một ống kim tiêm: “Bà cảnh sát Kỷ chắc chắn là chưa tiêm thuốc phiện bao giờ phải không? Cho nên mới không biết đến cảm giác tuyệt vời này.” Gã vung vẩy kim tiêm trong tay, một vài giọt chất lỏng trong suốt bắn ra từ đầu kim: “Cho nên, tao đã chuẩn bị cho mày, một món quà tuyệt vời nhất. Đây tuyệt đối không phải là loại hợp chất bị pha tạp bán cho người bình thường đâu. Đây là ma tuý tinh chất, rất quý!”
Khoé miệng Kỷ Lương co rút lại, mặt trắng bệch. Vì cô đã từng công tác bên tổ phòng chống tội phạm ma tuý, nên cô hiểu, càng là thuốc phiện có nồng độ tinh chất cao, thì sẽ càng khó cai. “Yên tâm, tao khống chế liều lượng rất tốt.” Gã giơ ống kim tiêm trên tay lên: “Chờ lát nữa, khi kim tiêm cắm vào tĩnh mạch của mày, rót chất lỏng này hoà vào máu mày, chảy qua khắp cơ thể mày, đầu tiên là đầu, sau đó, mỗi một sợi dây thần kinh của mày sẽ đều hưởng thụ được khoái cảm đến tột cùng…”
Lý Thiết Hùng dùng vẻ mặt cực kỳ đắc ý nói, khiến Kỷ Lương nổi da gà. “Nếu tiêm ba lần liên tục, thì cả đời này mày cũng không thể bỏ được.” Gã cười vô cùng vui vẻ và dữ tợn: “Thế nào, mày cảm thấy cách này thế nào?”
“Biến thái!” Kỷ Lương đề phòng nhìn gã, đồng thời chậm rãi kéo dài thời gian chờ đợi tin tức của bọn Thẩm Sùng.
Đúng lúc này, tai nghe gắn trong tai phát ra ba tiếng gõ, Kỷ Lương và Hạ Vũ biết, đám Thẩm Sùng đã thành công.
Kỷ Lương dùng tay chọc khẽ vào lưng Hạ Vũ, đây là ám hiệu lúc trước bọn họ đã quy ước sẵn, ý bảo anh chuẩn bị sẵn sàng. Hạ Vũ xốc xốc túi tiền trên tay: “Đồ béo, số tiền này, mày có muốn không…”
“Nói thừa…”
Đồ béo vừa nói xong, Hạ Vũ liền ném thẳng túi tiền trong tay về phía trước, từng xấp nhân dân tệ rơi từ trong túi ra, bay đầy phòng. Đám tay chân của Lý Thiết Hùng ở xung quanh vội vàng chạy đi nhặt, lão Đồ béo nhìn thấy thế, hai mắt cũng như muốn giết người…
Đúng lúc này, chiếc túi đột nhiên nổ tung, lựu đạn khói phát nổ khiến cả căn phòng trắng xoá. Kỷ Lương thừa cơ cõng Hạ Vũ lên, dựa theo con đường mà cô đã ghi nhớ, xông ra ngoài…
Tiếng mắng mỏ tức giận, tiếng gào thét, tiếng bước chân vang lên sau lừng. Hạ Vũ móc súng ra, bắn pằng pằng hai phát, giải quyết hai gã đang tính cản bọn họ lại… “Không phải đã lục soát người hắn sao? Sao người hắn vẫn có vũ khí?!” Lý Thiết Hùng gào lên, nhìn hai gã bị thương đang ngã gục trên đất: “Bọn em… bọn em có tìm mà… nhưng không lục ra!”
Hạ Vũ là ai, muốn giấu vũ khí, đương nhiên mấy tên tôm tép này không thể tìm được. “F**k!” Lý Thiết Hùng đạp mạnh xuống: “Còn không mau đuổi theo cho tao. Đuổi không kịp, lũ chúng mày chết hết! Còn nữa, chúng mày, đi bắt thằng nhóc kia tới đây cho tao…” Gã quay đầu, nhìn lão Đồ béo vẫn còn đang nhặt tiền dưới đất, Lý Thiết Hùng tức giận, rút súng ra, không do dự bắn thẳng vào đầu lão.
“Mày…” Đồ béo vừa cất tiếng, liền ngã xuống đất, mắt vẫn trợn trừng nhìn thẳng vào gã, tay vẫn đang túm túi tiền kia.
“Rác rưởi chỉ biết làm hỏng việc!” Lý Thiết Hùng đạp một cước đá văng lão ra xa.
Chỉ trong chốc lát, hai người vừa đi liền quay lại báo: “Lão đại… không thấy… thằng nhóc kia đâu.”
“Tìm cho tao! Tìm cho ra bọn họ cho tao!”
…
“ Chú Trầm —.”
Tiếng súng khiến Kỷ Duệ dừng bước. Hiện giờ bọn họ đang ở trong ống thông gió, bốn người giống như chuột, bò về phía trước. “Yên tâm, lão đại chắc chắn đã chạy rồi!” Trong lòng Thẩm Sùng cũng hơi lo lắng, dù sao hiện giờ hai chân của Hạ Vũ cũng không tiện hoạt động, nhưng mà… dù thế nào, bây giờ cũng phải đưa hai tên nhóc này ra ngoài trước đã, sau đó bọn họ mới yên tâm quay lại cứu người được.
“Tiểu Duệ.” Đại Vĩ theo sát phía sau Kỷ Duệ có vẻ hơi sợ bóng tối: “Tối quá… Tôi sợ…”
|
“Chờ ra khỏi đây sẽ không tối nữa!” Kỷ Duệ an ủi cậu ta, trong lòng cũng hiểu rõ, chỉ có mình được an toàn, mấy người Thẩm Sùng mới có thể có sức lực đi trợ giúp Kỷ Lương và Hạ Vũ được. Hiện giờ cậu rất hối hận, nếu… nếu không đi cùng Đại Vĩ đến đây, sẽ không gặp nguy hiểm thế này, cũng kéo theo cả Kỷ Lương và Hạ Vũ bị nguy hiểm…
Cậu không phải là người quá yêu chính nghĩa, thỉnh thoảng, ngẫu nhiên có một vài hành động bảo vệ chính nghĩa, cũng chỉ vì nổi hứng lên mà thành. Nếu vì chuyện này mà khiến Kỷ Tiểu Lương hay Hạ Vũ bị thương nữa… Cậu sẽ…
“Yên tâm đi, lão đại và chị dâu sẽ không sao đâu!” Cảm nhận được tâm trạng của cậu, Thẩm Sùng lên tiếng an ủi, sau đó, mấy người lại lặng lẽ bò ra ngoài!
Ở đằng trước, có một đoạn ống thông hơi bị hở ra, Thẩm Sùng nhảy sang bên kia trước, sau đó đón Kỷ Duệ sang, cuối cùng là Đại Vĩ… Không ngờ, khi Đại Vĩ gần sang được, thì chân lại bị trượt, nửa người tụt xuống dưới… “Ở đây… bọn chúng ở trong ống thông hơi!”
Đám người đang tìm người ở dưới tầng trệt hét ầm lên, gọi đồng bọn đến… “F**k!” Thẩm Sùng kéo cậu nhóc lên: “Đi mau!”
Mặt Kỷ Duệ trắng bệch, đi hết cả đường ống thông hơi trong khu nhà này! Vốn đã có thể trốn thoát an toàn, nhưng bây giờ, chỉ e sẽ càng khó khăn hơn!
Kỷ Tiểu Lương thì sao… Bọn họ có ổn không?!
Cậu cúi đầu, đi rất nhanh về phía trước. Chỉ cần đi ra ngoài, chạy đến nơi an toàn là được. Như vậy, bên phía Kỷ Tiểu Lương, họ cũng sẽ không cần phân tâm vì cậu nữa…
Có điều, những chuyện thế này thật quá khó nắm bắt. Hơn nữa, theo định luật Murphy mà nó, nếu mọi chuyện có thể diễn biến xấu đi, thì không cần biết khả năng xảy ra của nó thấp đến mức nào, nó cũng sẽ vẫn diễn biến như thế.
Và mọi chuyện càng không ngờ nó phát sinh, thì nó lại càng có thể phát sinh! “Đinh linh linh —-.” Tiếng chuông điện thoại của Đại Vĩ, đúng lúc này lại vang lên…
*
Một loạt tiếng súng bắn ra như pháo, Kỷ Duệ và Đại Vĩ nấp sau một tấm ván cửa bị hỏng, Thẩm Sùng và Tần Dịch lao ra dẫn dắt đám người đuổi theo…
Lý Thiết Hùng quả nhiên không muốn sống nữa, hoặc bị tâm lý muốn trả thù làm cho mụ mị đầu óc, không thèm để ý đến pháp luật Trung Quốc nữa, để cho đám tay chân dùng súng bừa bãi…
Ở sau cánh cửa cách đó không xa, những tưởng như thế có thể an toàn hơn một chút… “Bà cảnh sát Kỷ, nhìn xem ai đang ở trong tay tao đi!”
Giọng nói đắc ý của Lý Thiết Hùng vang lên từ phía sau, Hạ Vũ quay đầu lại, nhìn thấy cậu nhóc đang bị Lý Thiết Hùng túm lấy: “Tiểu Duệ.”
Kỷ Duệ giãy dụa, trên mặt còn có vết máu ứ đọng, cắn môi nhìn về phía Kỷ Lương và Hạ Vũ ở phía trước: “Mẹ…”
“Chạy đi…. Chạy nữa đi…” Mặt Lý Thiết Hùng đầy vẻ cuồng loạn: “Suýt nữa lại bị chúng mày đùa bỡn… Thử tiếp tục chạy nữa xem…” Gã quăng quăng Kỷ Duệ trên tay: “Nếu mày chạy tiếp, tao sẽ tiêm ống thuốc phiện này vào người thằng nhóc… Đúng vậy, tao sẽ khiến thằng nhóc này nghiện ngập. Như thế, mày sẽ càng khó chịu hơn phải không…”
Nói xong, gã rút ống tiêm ra…. “Đừng!!!” Kỷ Lương hoảng sợ: “Có chuyện gì, cứ tính với tôi…”
“Ha ha ha… sợ rồi à?!” Lý Thiết Hùng nhìn chiếc xe vừa dừng trước cửa: “Lên xe!” Vừa rồi bọn họ đấu súng, đã để lộ nơi này, không thể tiếp tục ở đây nữa. Gã phải đổi nơi khác: “Đưa cả hắn đi.” Gã chỉ Hạ Vũ.
Kỷ Lương cõng Hạ Vũ lên, đi tới trước cửa chiếc xe kia. Lý Thiết Hùng cũng lên xe. Chiếc xe nhanh chóng chạy đến một đầu khác của thị trấn.
Lý Thiết Hùng cho người cầm súng chĩa thẳng vào đầu Hạ Vũ, nhìn cả ba người: “Kỷ Lương à Kỷ Lương, chỉ vừa không chú ý, suýt nữa lại rơi vào bẫy của mày, có điều, lần này sẽ không thế nữa…” Gã ôm lấy Kỷ Duệ: “Trước mặt mày, tiêm thuốc phiện cho con trai mày, mày có chịu không!”
“Lý Thiết Hùng!” Kỷ Lương cắn răng, cố áp chế nỗi sợ hãi không ngừng dâng lên trong lòng: “Đưa cho tao… Không phải mày vẫn muốn để tao thử cảm giác nghiện ngập hay sao, không phải mày vẫn muốn tao thử ma tuý hay sao…”
Lý Thiết Hùng cảm thấy rất thích thú với vẻ mặt sợ hãi của cô, làm ra vẻ tự hỏi: “Khó xử thật… Thôi, để tên nhóc này đi…”
“Tiểu Lương!” Mặt Hạ Vũ xanh mét!
“Kỷ Tiểu Lương!” Kỷ Duệ khóc lóc gào lên.
Kỷ Lương giật ống tiêm trong tay gã, đâm vào tĩnh mạch của mình, môi run rẩy: “Thế được chưa?!”
“Ha ha ha — bà cảnh sát Kỷ mà cũng có ngày phải tự tiêm thuốc phiện cho mình sao!” Tình hình này rõ ràng đã khiến Lý Thiết Hùng rất hài lòng.
“Lão đại, đằng trước có chướng ngại vật!” Tên lái xe nhìn barrier màu đỏ trắng vắt ngang trước mặt.
“Chạy đi! Chạy theo hướng Nam!”
Người dân trên hòn đảo nhỏ này vốn thuộc một số dân tộc thiểu số, nếu đặt trên bản đồ lớn, thì nơi này thuộc địa phận của vùng Miêu Cương. Hòn đảo nhỏ này cũng tập trung khai thác các bùa phép, mánh khoé, cổ độc này nọ rất đặc sắc của Miêu Cương. Chính sách bảo vệ dân tộc thiểu số, cũng khiến các tay buôn ma tuý dễ dàng hoạt động hơn. Khu phía Nam mà Lý Thiết Hùng nói, đó là một khu rừng rậm nguyên sơ, chưa bị khai phá. Ở đó cũng không ít các bộ lạc vốn cư trú trên đảo.
Mặc kệ đèn xanh đèn đỏ, chiếc xe vẫn phóng như bay về phía Nam. Kỷ Lương muốn tìm cơ hội cho Kỷ Duệ xuống xe nhưng vẫn không thấy. Cho tới tận đến qua nửa đêm, tên lái xe cũng với tên còn lại ở trên xe, vì quá mót tiểu, phải dừng xe ven đường, đi giải quyết vấn đề sinh lý. Ngay lúc xe khởi động, trong khoảnh khắc cửa xe chuẩn bị đóng lại, Kỷ Lương thừa cơ đẩy Kỷ Duệ ra ngoài xe: “Anh Duệ — chạy mau…”
Kỷ Duệ liều mạng chạy, vọt vào trong đám cây ven đường. Bóng đêm trở thành thứ nguỵ trang tốt nhất cho cậu.
Lý Thiết Hùng không ngờ Kỷ Lương lại đột nhiên có hành động này. Giữ được tên nhóc quỷ kia trong tay, cũng giống như nắm được con át chủ bài: “Con ả chết tiệt này!” Gã giơ tay lên, tát mạnh vào mặt Kỷ Lương. Tay còn chưa kịp thu lại, đã bị Hạ Vũ đang bị trói chặt bên cạnh dùng đầu đập mạnh vào đầu gã, khiến gã choáng váng suýt ngất!
“F**k! Còn cử động nữa, ông nổ súng bắn chết chúng mày.” Một tên gầy dùng báng súng đập mạnh vào mặt Hạ Vũ đến toé máu.
“Muốn giết thì cứ giết nhanh đi.” Hạ Vũ nhổ ra một nhúm máu: “Chúng mày còn muốn dùng hai chúng tao làm con tin để đàm phán với chính phủ, dễ dàng rời khỏi Trung Quốc.”
“Không tồi, quả nhiên là có chút đầu óc.” Lý Thiết Hùng ôm chỗ bị Hạ Vũ đập vào: “Bố mày là một nhân vật có chức có quyền trong quân đội, giữ mày ở đây, cũng khá có lợi.”
Lúc này, hai tên đuổi theo Kỷ Duệ quay lại. Kỷ Lương nhìn thấy bọn chúng không đưa người về, thầm thở phào một hơi.
“Người đâu?!”
“Tên nhóc kia trốn rất giỏi!” Gã lùn nói: “Nhưng mà, bọn em nhìn thấy, hình như có xe cảnh sát đang đuổi theo trên con đường dưới chân núi!”
“F**k! Lên xe!”
***
Hết chương 093.
***
Sóng gió, sóng gió ào ào kéo đến TT^TT.
Hôm nay mẹ Cherry bận bù đầu, không mở mắt ra được. Đây là hàng tồn kho. Ngày mai mà cũng bận biết lấy gì post đây? Ôi cuối năm TT^TT
|
MẸ LƯU MANH CON THIÊN TÀI Tác giả: Quỷ Miêu Tử Chương 94: Kết Thúc! Ma Tuý Phát Tác! Ads Chuyển ngữ: Mẹ Cherry
“F**k!”
Nhìn xe cảnh sát xuất hiện ở phía sau, mặt Lý Thiết Hùng lạnh đi, chưa bao lâu đã kinh động đến nhiều cảnh sát như vậy.
“Lão đại, hình như có trực thăng!” Gã cao cao thò đầu ra nhìn, mang theo tin xấu: “Trực thăng quân dụng cũng đến rồi.”
“F**k!” Mấy tay này đã tránh đường lớn, chọn đường nhỏ để đi, suốt cả đêm cắt đuôi biết bao xe cảnh sát đuổi theo, nhưng không bao lâu lại có vài ba xe cảnh sát đuổi kịp! Sóng trước chưa tan, sóng sau đã tới, giờ ngay cả trực thăng quân dụng cũng được trưng dụng ra!!!
“Lưu Tử, ở đây mày quen đường hơn, đi thế nào.” Tình hình này nếu tiếp tục sẽ rất bất lợi cho bọn chúng, gã vừa dứt lời, thân xe bỗng chấn động mạnh, bánh xe bên phải xẹp xuống, cả xe bị trượt đi…
“Mẹ nó chứ!” Gã lái xe chửi một tiếng, cố gắng đảo tay lái, đạp phanh, cố gắng để xe không bị lao ra khỏi dải phân cách.
“Làm cái chó gì thế!” Lý Thiết Hùng vốn đã vô cùng bực tức, vì cú trượt xe này khiến đầu gã đập vào cửa xe cứng rắn, khiến cơn tức của gã càng bùng lên mạnh hơn.
“Nổ lốp rồi!”
“Có lốp dự phòng không?”
“Không có…”
Mặt Lý Thiết Hùng đen lại, chỉ hận không thể rút súng ra bắn chết gã lái xe kia: “Xuống xe!” Nhưng gã hiểu rõ, nếu lúc này làm như vậy, tổn thất sẽ càng lớn hơn.
Tiếng còi xe cảnh sát ở phía sau càng lúc càng tới gần, nếu tiếp tục đứng đực mặt ở đây, chờ đám cảnh sát kia đến thì nhóm của gã cũng chỉ đành ngoan ngoãn mà đưa tay chịu trói. Gã nén tức giận, quan sát tình hình xung quanh. Đây là một con đường nhỏ, hai bên đều là rừng cây rậm rạp.
“A… lão đại…” Một tên lùn trẻ tuổi ghé vào tai Lý Thiết Hùng nói với câu. Cuối cùng, Lý Thiết Hùng quyết định bỏ xe ở lại, dẫn Kỷ Lương và Hạ Vũ ra ngoài, túm họ lôi vào rừng.
Cây cối trong rừng rất rậm rạp, ánh nắng sớm chỉ có thể yếu ớt len qua kẽ lá chiếu xuống, cả khu rừng vừa tối tăm, vừa ẩm ướt, cả đám người đi không ngừng nghỉ. Kỷ Lương khẽ rùng mình một cái, sau khi tiêm ma tuý tinh chất vào người, cô cảm thấy tinh thần hơi lâng lâng, giờ bước vào trong cánh rừng này, không có ánh mặt trời, khiến cô cảm thấy rất lạnh lẽo, u ám, một cảm giác lạnh lẽo tràn ra từ trong xương cốt. Hạ Vũ nhận ra sự khác thường của cô, vòng tay cầm tay cô, lại bị bàn tay lạnh như băng của cô làm cho kinh ngạc. Kỷ Lương khẽ cắn môi, cười với anh một cái, không muốn anh quá lo lắng.
“Chúng mày định làm trò gì đấy.” Lý Thiết Hùng nhìn thấy hai người đang trao đổi bằng ánh mắt: “Đến nước này rồi, chúng mày còn dám bày trò gì nữa, ông đây sẽ cho một phát bắn chết chúng mày.”
“Chúng tôi còn có thể thế nào được chứ.” Kỷ Lương đáp lời gã, sau đó tiếp tục đỡ Hạ Vũ, không nói thêm gì nữa.
Bọn họ đang đợi, bọn họ nghĩ Trầm Sùng nhất định sẽ đuổi theo bọn họ, trên người bọn họ vẫn đeo thiết bị định vị, chỉ cần có thiết bị định vị, bọn Trầm Sùng sẽ tới được…
Lý Thiết Hùng nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng ố vàng: “Cảnh sát Kỷ vẫn cứng cỏi như thế nhỉ. Tao sẽ chờ đến lúc ma tuý phát huy tác dụng, chờ mày quỳ xuống mà cầu xin tao…”
Kỷ Lương rất muốn nhổ toẹt vào mặt gã, nhưng cuối cùng cũng không làm gì cả! Tình hình bây giờ, không phải là lúc cô có thể giở trò gì.
Ánh sáng lờ mờ trong rừng khiến người ta không đoán được thời gian. Họ chỉ biết, đã đi rất lâu, nhưng cũng không phát hiện đường ra. Cuối cùng, Lý Thiết Hùng ra hiệu cho tay chân nghỉ ngơi tại chỗ một lúc. Chạy trốn suốt cả đêm, tinh thần của ai cũng đều căng như dây đàn, lúc này, vừa nghe được nghỉ ngơi, bọn gã cũng bất giác buông lỏng thần kinh…
“Còn bao xa nữa? Lưu Tử?” Lý Thiết Hùng hỏi gã thanh niên lùn kia.
“Chắc cũng không xa lắm.” Gã lùn sờ sớ đầu: “Em cũng chưa từng đến đây, chỉ nghe bà em nhắc tới thôi. Bà em là người của tộc đó…”
“Khi đến đó, đầu tiên là kiếm đồ tiếp tế đã, rồi tính sau.” Đồ tiếp tế của bọn chúng không còn nhiều. Kiếm đồ tiếp tế là quan trọng nhất, trước hết phải tìm được bộ lạc Miêu Cương mà Lưu Tử nói, bổ sung lương khô, sau đó mới có thể có sức lực mà tiến hành đàm phán được, nếu không, để đói bụng thì đến phản kháng còn không nổi, nói gì đến chuyện đàm phán.
Đi tiếp một đoạn nữa, cả đám không ai còn hơi sức nói chuyện gì, tất cả đều quá mệt mỏi. Lý Thiết Hùng cũng vậy, mọi chuyện xảy ra liên tiếp khiến gã không nuốt nổi, chân trái đã từng bị chấn thương bỗng đau đến co rút, mỗi lần chân hắn đau rút lên, là một lần nỗi oán hận của hắn với Kỷ Lương lại tăng thêm.
Khi tất cả lực chú ý của bọn chúng đều hoàn toàn thả lỏng, chính là thời điểm bọn họ bắt đầu tấn công.
Đây là do trực giác, hay là do ăn ý?!
Hạ Vũ kéo tay Kỷ Lương, yên lặng, cố gắng ấn mạnh xuống một cái, sau đó, bọn họ nghe thấy một tiếng loạt xoạt truyền ra từ trong tai.
Giây tiếp theo,
Kỷ Lương kéo Hạ Vũ, quay người ngã xuống đất, khi bọn chúng kịp phản ứng, mở to mắt ra, thì pháo sáng cũng đã lăn vào giữa khu vực bọn chúng đang nghỉ ngơi, nổ tung —.
Pằng! Pằng! Pằng!—-
Sau đó, một vài tiếng súng gọn gàng, linh hoạt vang lên, cùng với tiếng đạn cắm vào cơ thể và tiếng thân người ngã ầm ầm xuống đất…
Dù Lý Thiết Hùng vô cùng mỏi mệt, nhưng một kẻ lão luyện như gã, dù đang nghỉ ngơi cũng không dám thả lỏng.
Ngay khi bọn Kỷ Lương có hành động khác thường, Lý Thiết Hùng cũng đi về phía hai người đang nằm sấp, pháo sáng không quá ảnh hưởng đến gã. Giây tiếp theo, gã đã bóp chặt lấy cổ Kỷ Lương, quay vào rừng gào thét điên cuồng: “Bắn đi, tiếp tục bắn đi! Tao sẽ đập chết nó!” Gã nấp mình sau lưng Kỷ Lương rất khéo, đúng vào góc chết của tầm bắn, kéo Kỷ Lương không ngừng lùi về phía sau. Nhìn xác của đám tay chân ở xung quanh, Lý Thiết Hùng vô cùng giận dữ, họng súng trong tay hết dí vào thái dương của Kỷ Lương, lại chĩa về phía Hạ Vũ đang lết từng bước sang bên này: “Giết mày… tao muốn giết mày…”
“Lý Thiết Hùng, đầu thú đi…” Lúc này, Kỷ Lương ngược lại lại rất bình tĩnh.
“Câm ngay!” Lý Thiết Hùng dùng báng súng đập vào đầu Kỷ Lương một cái.
“Mày trốn không thoát đâu…” Kỷ Lương tiếp tục chọc giận gã, chỉ cần có thể làm cho gã tức giận đến mất bình tĩnh, sau đó sẽ để lộ ra điểm yếu, thoát khỏi góc chết, thì cô tin rằng Tần Dịch có thể bắn gục gã.
“Con đĩ này… mày nói cái gì… Tao giết mày…”
“Mày đã hại chết quá nhiều người rồi…”
“Tao giết mày…” Hai mắt Lý Thiết Hùng đỏ vằn lên, cảm xúc đã bị kích động đến mức cao nhất.
Kỷ Lương chớp lấy khoảnh khắc gã bùng nổ, liền thúc khuỷu tay về đằng sau, dùng toàn lực đập vào xương sườn của gã, khiến hai chân gã vốn không đứng vững liền lảo đảo lùi về phía sau vài bước. Kỷ Lương cũng thừa cơ cúi gập người xuống, để lộ hết cả người Lý Thiết Hùng ra, không làm lá chắn sống của gã nữa…
“Pằng!” “Pằng!”
Hai tiếng súng cùng vang lên.
Một tiếng ở xa, một tiếng ở gần.
Tiếng ở xa tới là của Tần Dịch, tiếng ở gần, là từ Lý Thiết Hùng —–
“Tiểu Lương…”
|
Trong khoảnh khắc tiếng súng vang lên, hai mắt Hạ Vũ như bốc lửa, anh cố gắng cử động hai chân không có chút cảm giác nào để lao qua, nhưng có bóng đen còn nhanh hơn anh, giống một con báo đi săn trong đêm, ngã nhào vào người Kỷ Lương…
Cảm giác đau đớn mà cô chờ đợi không xảy ra, một dòng chất lỏng ấm áp chảy thấm vào quần áo phía sau lưng cô, chạm vào da cô…
Cô xoay người, nhìn thấy một khuôn mặt ngoài dự kiến…
“Lâm… Lâm Hải Bình…”
Sao lại là ông ấy!
Từ sau sự kiện ở Nhật Bản, ông nhảy qua cửa sổ trốn đi, rồi không còn tung tích gì nữa. Bọn họ đều nghĩ, có thể ông đã tìm một nơi nào đó không ai biết đến, rồi lẳng lặng biến mất trên thế giới này. Không ngờ ông lại xuất hiện ở Trung Quốc, thậm chí… còn ở ngay trong khu rừng này… đỡ thay cô viên đạn đó.
Đối với người này, có thể chính là bố ruột của cô, nhưng cô… thật sự cũng không có nhiều cảm giác lắm. Nói thẳng ra, viện trưởng cô nhi viện còn giống trưởng bối của cô hơn.
Vì sao ông phải làm như vậy?
Trong đầu Kỷ Lương lúc này hoàn toàn trống rỗng, nhìn khuôn mặt không hề thay đổi theo thời gian kia…
“Tiểu Lương…” Hạ Vũ lao tới, ôm chặt cô vào lòng, ôm thật chặt, thật chặt, giống như muốn dùng cái ôm này để xác nhận rằng cô vẫn còn sống…
Kỷ Lương vòng tay ôm lấy thân hình run rẩy của anh, sau đó, đột nhiên cô nhận ra: “Hạ… Hạ Vũ… Anh… chân anh…” Cô đẩy mạnh anh ra, không dám tin nhìn trừng trừng hai chân anh!
Đứng lên rồi…
Cô xoa xoa mắt, xác nhận lại lần nữa!
“Đứng… chân của anh đứng được rồi!!!”
Nhưng Hạ Vũ lại không quá kích động như cô, anh vòng tay kéo lại cô vào trong lòng mình, ôm chặt lấy cô, khàn giọng nói: “… Anh xin lỗi…”
“Anh nói gì thế…”
“Đội trưởng Lương!”
“Sếp…”
Tần Dịch và Trầm Sùng chạy tới, nhìn hai người đang ôm nhau liền thở phào một hơi…
“Vừa rồi, người kia… là Lâm Hải Bình sao?” Trầm Sùng không dám khẳng định. Động tác của bóng đen kia quá nhanh, khoảng cách của bọn họ lại quá xa.
“Ừ…” Khi Kỷ Lương kịp phản ứng lại, cô cũng muốn tìm Lâm Hải Bình nhưng đã không còn thấy bóng dáng ông đâu. Khi Lâm Hải Bình còn làm vệ sỹ của Lật Điền Khẩu Nhất Lang, ông đúng như Lật Điền Anh Tử đã miêu tả, rất giống một Ninja!
Ông hiểu rõ cách để hợp thể với khung cảnh xung quanh, khống chế hơi thở của mình mỏng manh đến mức tối đã… Có thể điều tiết đến mức ngay cả Hạ Vũ cũng không phát hiện ra… Năng lực đó, thật quá mạnh mẽ…
Kỷ Lương nhìn vũng máu trên mặt đất, là của Lâm Hải Bình để lại…
Ông rất tự nhiên, lao ra đỡ thay cho cô một phát đạn, rồi lại biến mất!
Vì sao ông phải làm như vậy? Ông nhớ ra rồi sao? Nhưng vừa rồi, khi nhìn vào mắt ông, ánh mắt đó căn bản không giống như đã biết rõ quan hệ của họ, vẫn không có chút cảm xúc nào như trước.
“Nghe cậu nhóc kia nói, là Lâm Hải Bình đã cứu nó.” Trầm Sùng kể lại chuyện Kỷ Duệ đã kể cho họ.
Khi Kỷ Duệ chạy vào rừng trốn, chỉ có thể chạy như một con ruồi không đầu, không có phương hướng. Mấy gã đuổi theo phía sau rất sát, cậu lại vấp vào một rễ cây to, chân bị trẹo một cái. Thấy người của Lý Thiết Hùng đã đuổi đến gần, Kỷ Duệ đấm một cái vào mắt cá chân đã sưng phồng lên của mình, thì đột nhiên có một bóng đen nhảy từ trong bóng đêm ra, vòng một tay ôm lấy cậu, sau đó dùng một năng lực mà người thường không thể nào tưởng tượng nổi, leo lên cành cây đại thụ. Cũng nhờ có việc này mà cậu nhóc mới thoát được đám người đuổi bắt kia. Bóng đen đó chính là Lâm Hải Bình. Sau đó, Lâm Hải Bình đưa cậu ra khỏi rừng, đi ra đường quốc lộ, rồi lại biến mất. Kỷ Duệ được cảnh sát ở mấy xe cảnh sát phía sau đón lên…
Nghe thấy Kỷ Duệ đã thoát nạn, Kỷ Lương nhẹ nhàng thở phào một hơi…
Lúc này, đột nhiên cô cảm thấy toàn thân lạnh run lên, cái lạnh này còn tê buốt hơn lúc trước rất nhiều, giống như có thứ gì đó đang va đập vào huyết quản của cô, chảy dọc theo cơ thể cô. Cả người cô bỗng nổi da gà, khắp cơ thể trào ra một sự khát vọng…
Ma tuý!
Phát tác rồi!
Hết chương 094.
***
Mấy chương này là mấy chương nặng nề nhất của truyện…
Dù biết sẽ HE, dù đã biết trước kết thúc, nhưng khi làm mấy chương này vẫn không thể kìm được nước mắt…
Ôi bé Lương bé Lương, Lương Lương bé nhỏ ~~~
|
MẸ LƯU MANH CON THIÊN TÀI Tác giả: Quỷ Miêu Tử Chương 95: Sự Tra Tấn Của Ma Tuý Ads Chuyển ngữ: Mẹ Cherry
Kỷ Lương đã từng công tác ở đội phòng chống tội phạm ma tuý, nên cũng biết không ít thông tin về các loại ma tuý.
Khi ma tuý bắt đầu phát huy tác dụng, cơ thể người nghiện sẽ dần suy giảm, yếu ớt đi, rồi sau đó, toàn thân sẽ như có một sức mạnh vô hình, nhưng tinh thần thì mỏi mệt, buồn ngủ, thèm ngủ hoặc nóng nảy không yên. Cơ thể càng phụ thuộc vào chất gây nghiện, thì dần dần sự nhạy cảm cũng càng thấp đi, tần suất dùng ma tuý ngày càng tăng lên, liều lượng cũng càng lúc càng lớn, sự ỷ lại vào ma tuý càng ngày càng mạnh.
Một khi ngừng sử dụng ma tuý, sẽ xuất hiện tình trạng lo âu, khủng hoảng, sợ hãi, và sự khát vọng được sử dụng ma tuý thêm lần nữa. Các triệu chứng sẽ càng tăng mạnh hơn, giống như có mấy vạn con kiến gặm nhấm xương cốt bạn, giống như có mấy vạn cái kim đâm vào lòng bạn, mấy vạn con sâu hút máu ra sức hút máu trên người bạn, mấy vạn con dao cắt từng vết từng vết lên da bạn. Cảm giác này khiến bạn khó có thể chịu được, đau đớn đến mức muốn chết mà không được, sự thèm khát với ma tuý dâng lên đến cực điểm, chỉ mong có thể chấm dứt ngay cảm giác này lại. Các triệu chứng sẽ đạt tới đỉnh điểm, khiến bạn không thể khống chế được cả tinh thần và hành vi của mình, vì muốn thoát khỏi sự đau đớn khổ sở này, mà người nghiện sẽ không còn quan tâm đến thứ gì nữa, chỉ muốn đi tìm ma tuý. Lúc này, có một vài người nghiện sẽ nói: “Cho tôi hít một hơi, một hơi thôi là được rồi. Dù bắn chết tôi ngay lập tức cũng không sao.” Những lời nói này khiến cho người bình thường không thể hiểu nổi, nhưng vì bọn họ thật sự rất đau đớn, khổ sở.
Kỷ Lương bị đánh ngất đưa về.
Sở dĩ có nhiều người bước vào con đường nghiện ngập, là vì muốn trốn tránh cuộc sống hiện tại. Vì thứ thuốc độc như ma tuý, có thể khiến cho con người ta bước vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, giúp người ta rời khỏi hiện thực bất mãn, bước vào ảo ảnh do chính mình tạo ra. Người nghiện sẽ cảm thấy thoả mãn ở trong đó, rồi dần dần ỷ lại vào cảm giác này, không còn phân biệt được rõ đâu là thực, đâu là ảo nữa…
Đương nhiên, đấy là nếu hít loại ma tuý pha tạp, có ‘độc tính’ nhẹ nhất. Còn Kỷ Lương tiêm vào người ma tuý tinh chất, cảm giác sẽ không chỉ như thế.
Quy luật tốt quá hoá dở, cũng có thể áp dụng được với ma tuý.
Khi anh hít hay tiêm vào một loại ma tuý vượt quá nồng độ tinh khiết nhất định, thì ảo ảnh mà anh bước vào, sẽ không phải là ảo ảnh mà anh mong muốn. Cảnh tượng này tuyệt đối không thích hợp với người muốn trốn tránh hiện thực, mà khiến anh muốn lao từ trong ảo cảnh đó ra.
Khi Kỷ Lương mở mắt ra, cô nhìn thấy một không gian méo mó, vặn vẹo, hình ảnh trên quần áo như một bức tranh trừu tượng, những nơi nào tầm mắt cô có thể nhìn thấy được cũng như một mảng dầu loang lổ… Nói cách khác, cũng giống như đổ kem vào trong cà phê, sau đó dùng một chiếc thìa nhỏ quấy đều lên, sẽ xuất hiện hình ảnh cà phê và kem hoà chung vào nhau, hình ảnh hiện giờ mà cô nhìn thấy chỉ khác là nhiều màu sắc hơn, và tất cả mọi thứ đều chuyển động mà thôi. Hình ảnh này, chỉ cần tập trung nhìn nhiều hơn một chút, chắc chắn sẽ cảm thấy buồn nôn. Khi bạn mở mắt ra đều nhìn thấy hình ảnh như vậy, thì dù có nhắm mắt lại, bạn cũng có thể cảm nhận được cả người đang xoay tròn, hình ảnh kia không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu, mà hoàn toàn vượt ngoài khả năng khống chế của bạn.
Kỷ Lương muốn mở miệng chửi ‘mẹ nó’, muốn đào khoét hết những hình ảnh mê muội trong đầu kia ra, nhưng ngay cả sức để chửi cô cũng không có. Cô vừa há miệng, chỉ thấy nước miếng không ngừng trào ra ngoài…
“Chị dâu, cứ nhả ra thoải mái đi…”
Có một người đang đứng trong tầm nhìn của cô. Cố gắng lắm cô mới có thể dựa vào chiếc áo blouse trắng trên người người đó để đoán ra thân phận của họ… Cô cũng chỉ có thể dựa vào những điểm đặc trưng nhất để kết luận, vì người mà cô nhìn thấy cũng bị kéo dài ra, vặn vẹo, méo mó, trộn lẫn vào tất cả mọi thứ xung quanh.
“Chúng ta đã về nhà rồi…”
Cô không nghe được Tiểu Bạch đang nói gì, những âm thanh lọt vào tai đều thành những tiếng ong ong u u khiến cô cảm thấy đầu như muốn nổ tung.
Không chỉ thị giác đang tra tấn cô, mà trên thân thể, cô cũng cảm thấy khắp người lạnh buốt. Kỷ Lương có thể cảm nhận được da mình đang run lên, ngứa ngáy đến khó có thể nhịn được, đau đến tận xương tuỷ. Toàn thân như có ngàn vạn con kiến gặm nhấm da thịt và xương cốt của cô. Xương cốt toàn thân giống như bị người ta bổ ra, rồi đâm thủng cơ thể và da cô từng nhát từng nhát một. Cô chỉ vừa cử động miệng một chút, nước miếng lại chảy ra, cô cảm thấy hàm răng mình giống như những con dao nhọn hoắt, từng miếng từng miếng gặm nhấm chính não bộ của mình, lục phủ ngũ tạng cũng bị xé rách…
Cô muốn đưa tay ra cào cấu chính mình, nhưng tay chân đều bị trói chặt lại, khiến cô chỉ có thể không ngừng giãy dụa trên giường, muốn ma sát cơ thể xuống đệm giường để giảm bớt đi cảm giác vừa ngứa ngáy vừa đau đớn kia.
“Kỷ Tiểu Lương…”
Kỷ Duệ muốn bước qua, lại bị Tiểu Bạch giữ lại.
“Hiện giờ cô ấy không nhận ra ai đâu. Cháu có đi qua cũng vô dụng.”
“Làm sao bây giờ… Phải làm thế nào bây giờ…” Kỷ Duệ mất bình tĩnh, túm tay Tiểu Bạch hỏi: “Mẹ cháu đang run rẩy, mẹ cháu khó chịu như vậy…”
“Ma tuý đang phát tác mà…” Tiểu Bạch nhíu mày…
“Ong ong ong…” sau khi âm thanh ù ù trong tai biến mất, Kỷ Lương cảm thấy có một dòng chất lỏng thanh mát chảy mạnh vào trong tay mình, chớp mắt làm tan biến hết cảm giác ngứa ngáy khó chịu trên người cô. Cảm giác thanh mát khiến cô vô cùng thoải mái, giúp cô từ từ ngừng giãy dụa, hình ảnh méo mó trước mắt cũng dần khôi phục lại nguyên trạng: trần nhà màu trắng, đèn ngủ màu xanh… Gương mặt trong tầm mắt cũng dần hiện rõ… Tiếng nói chuyện của bọn họ cũng từ từ rõ ràng hơn…
“Cậu tiêm cho cô ấy cái gì thế?” Sắc mặt của Hạ Vũ vẫn rất khó coi, căng thẳng giống như lúc nào cũng có thể bùng nổ: “Thuốc an thần à?”
“Không phải…” Tiểu Bạch rút kim về, nhìn Kỷ Lương đã yên tĩnh lại: “Thuốc an thần không có tác dụng với cô ấy. Loại ma tuý tinh chất này, một khi phát tác, thì thuốc an thần cũng không thể can thiệp được.” Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: “Tôi tiêm ma tuý cho cô ấy.”
…
Tuy đã đoán trước được đáp án này, nhưng mà… nghe hắn nói vậy, khiến lòng Hạ Vũ và Kỷ Duệ đều căng lên…
“Thứ ma tuý kia quá kinh khủng.” Tiểu Bạch nhìn Hạ Vũ đang lau nước miếng cho Kỷ Lương: “Một khi đã tiêm vào sẽ khiến cô ấy bị nghiện ngay lập tức… Nhưng trong cái rủi cũng có cái may, may mà chỉ mới tiêm một ống… nếu tiêm hết cả ba ống đó…” Hắn chưa nói xong, nhưng mọi người đều có thể hiểu được. Tiêm hết ba ống đó, thì cuộc đời này của Kỷ Lương coi như hỏng hẳn, chỉ có thể dựa vào ma tuý mà sống qua ngày.
“Vậy… chỉ có thể tiếp tục tiêm ma tuý cho mẹ cháu thôi sao?” Giọng Kỷ Duệ run lên, cậu không thể tưởng tượng ra tình cảnh như vậy…
“Tôi tiêm cho cô ấy loại ma tuý bình thường, chỉ có tác dụng giúp cô ấy tạm thời bớt đau đớn ngứa ngáy mà thôi, cũng không duy trì được bao lâu.” Hắn tiêm cho cô loại ma tuý với nồng độ thấp này, cũng không giải quyết được vấn đề then chốt, qua không bao lâu nữa, chất độc sẽ lại tiếp tục phát tác.
“Đủ rồi! Đừng nói nữa! Cậu ra ngoài trước đi!” Hạ Vũ ngăn không cho Tiểu Bạch nói tiếp. Tiểu Bạch nhìn Kỷ Lương nằm trên giường, sau đó đi ra ngoài.
Kỷ Lương cười vô cùng thảm thương. Cô nghe thấy, cô nghe thấy hết. Tuy không rõ ràng lắm, nhưng cô cũng hiểu được hết… Cô vốn đang ôm hy vọng rằng Lý Thiết Hùng chẳng qua chỉ muốn hù doạ cô mà thôi, không ngờ…
“Tiểu Lương…” Hạ Vũ bước đến trước mặt cô: “Nhận ra anh không?”
Kỷ Lương muốn lên tiếng, nhưng há miệng ra lại chỉ có thể thở dốc, không thể phát ra âm thanh nào, cuối cùng đành trừng mắt lên, tỏ vẻ mình biết… Nhưng mà, sao mặt anh lại bị thương thế kia…
“Anh xin lỗi!” Hạ Vũ ôm lấy cô, không ngừng lặp đi lặp lại câu xin lỗi bên tai cô. Nếu khi đó, anh có thể đứng lên sớm hơn một chút, có lẽ mọi chuyện sẽ không biến thành tình trạng như hiện giờ…
“Vì anh, vì tiểu Duệ, em phải cố gắng giữ vững…”
“Chỉ cần em còn sống là được…”
“Dù em biến thành thế nào cũng không sao…”
“Xin em…”
…
Cuối cùng, anh còn nói gì đó, nhưng Kỷ Lương cũng không biết. Cô mơ màng ngủ thiếp đi. Cô rất muốn nói cho anh biết, đừng nói xin lỗi cô… Tình hình lúc ấy, dù là anh cũng không có cách nào khác… So với việc để anh tiêm vào người ống tiêm đó, thì cô cảm thấy để chính mình tiêm vẫn tốt hơn… Tính cách của người đàn ông này rất mạnh mẽ, nếu để anh bị nghiện ngập này nọ, anh sẽ sụp đổ mất…
Cô còn muốn nói cho anh biết… Cô sẽ không chết… Cô sẽ cố gắng kiên cường, dù là kéo dài chút hơi tàn, cô cũng phải kiên cường. Nếu không, anh Duệ sẽ khinh thường cô… Cô sẽ không chết, nhưng mà…
Sẽ sống không bằng chết!
Khốn kiếp! Thằng khốn nào dám nói hít ma tuý sẽ rất sung sướng, sẽ có cảm giác sảng khoái đến dục tiên dục tử chứ? Con mẹ nó, toàn là cứt chó! Con mẹ nó chứ, thật muốn cho mấy thằng khốn buôn ma tuý nếm thử cảm giác bị tra tấn này của cô…
Mỗi một lần đang mơ màng ngủ bị ma tuý tra tấn mà tỉnh lại, trong lòng Kỷ Lương đều thầm mắng mấy tên buôn ma tuý cả trăm ngàn lần… Trong cơ thể của cô như có vô số những con trùng độc ngủ đông, chỉ chờ thời cơ để bùng nổ, gặm cắn thần kinh cô… Lượng ma tuý nồng độ thấp đã không còn tác dụng gì với cô nữa. Tiểu Bạch dần tăng thêm nồng độ ma tuý, số lần cũng dày đặc hơn…
Cô đã không còn biết đến khái niệm thời gian.
Cả ngày vô tri vô giác, khi tỉnh lại là do bị những con trùng độc tra tấn mà tỉnh, chờ sau khi Tiểu Bạch tiêm ma tuý vào cho cô, bớt cảm giác đau đớn, lại bị tra tấn đến mệt mỏi kiệt sức, cô bắt đầu nặng nề đi vào giấc ngủ… Cứ lặp đi lặp lại như thế, thời gian, đối với cô mà nói, chỉ còn là một danh từ mà thôi. Không có ban ngày, cũng chẳng có ban đêm, khi ngủ thì xung quanh đều tối đen, đến lúc tỉnh dậy mọi thứ đều méo mó. Đó là cuộc sống hiện giờ của cô.
Cuộc sống như thế này…
Phải sống như thế cả đời sao?
Kỷ Lương cho rằng tính cách của mình rất kiên cường, nhưng mà… khi vấn đề này bắt đầu xuất hiện trong đầu cô, khi cô còn có thể tự hỏi mình, thì trong đầu cũng chỉ còn lại vấn đề này…
Cả đời…
Sẽ dài bao lâu?
Cả đời đều sống vô tri vô giác như vậy sao?
Cô có thể chịu đựng được sao?
Người ta nói bên giường bệnh chẳng còn hiếu nghĩa. Nếu cứ tiếp tục thế này một thời gian dài, liệu Hạ Vũ và anh Duệ có thể cũng chán ghét cô hay không…
Cô không dám nhìn bộ dạng của mình hiện giờ!
Cô đã từng nhìn thấy không ít người nghiện, chỉ cần ghép bộ dạng đó vào tình trạng của mình lúc này, cô cũng không khó để tưởng tượng ra dáng vẻ như quỷ của mình bây giờ… A, không phải, cô phải là phiên bản cải tiến mới đúng. Dù sao, thứ mà cô tiêm vào người, nồng độ cũng cao hơn thứ bọn họ dùng gấp nhiều lần!
Cô vẫn còn có thể nghĩ đến những điều này, xem ra, cô vẫn chưa bị tra tấn đến phát điên…
Vì suy nghĩ tìm vui trong sự đau khổ của mình, mà Kỷ Lương khẽ cười khổ… Đương nhiên, đối với nàng lúc này, thì ‘cười khổ’ cũng chỉ là một tính từ thể hiện cảm xúc trong đầu cô mà thôi. Cô cũng không biết trên mặt mình bây giờ có cảm xúc thế nào nữa?! Cô chỉ biết duy nhất là, nước miếng vẫn không ngừng chảy ra…
Ngủ đi…
Ngủ rồi, sẽ không biết gì nữa…
…
“Bình thường, dựa vào thuốc giảm đau cũng có thể cưỡng chế cai nghiện, triệu chứng cai nghiện sẽ xuất hiện trong vòng 24 giờ, từ 24 giờ đến 72 giờ đạt hiệu quả cao nhất, sau mười ngày thì cơ bản sẽ hoàn toàn biến mất… Nếu là người hít loại ma tuý bình thường, thì việc cai nghiện bằng thuốc giảm đau cũng không khó… mất khoảng 15 đến 20 ngày là có thể cai được. Nhưng mà…” Tiểu Bạch rút ra một điếu thuốc: “Loại ma tuý tinh khiết nồng độ cao này của chị dâu, nghiêm trọng hơn loại bình thường gấp mấy chục lần, tôi…” Hắn cũng không dám chắc!
Tình trạng hiện giờ của Kỷ Lương khiến hắn không biết nên xuống tay thế nào, phải dùng phương pháp gì mới tốt.
Hạ Vũ cũng biết sơ qua về phương pháp cai nghiện.
|