Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến
|
|
Hàng cúc áo cởi hết, hai vạt áo sơ mi mở ra, vòm ngực rộng và vùng bụng phẳng lỳ của người đàn ông hiện ra trước mặt Giản Dao. Nước da trên người anh rất trắng trẻo, bắp thịt có vẻ dẻo dai cân đối, trông không hề yếu ớt. Anh thậm chí còn có cơ bắp... Lần trước Giản Dao đã nhìn thấy vết thương trên lưng Bạc Cận Ngôn. Đây là lần đầu tiên cô ngắm từ phía chính diện. Vết thương ở thân trước không nhiều nhưng rất đáng sợ. Phía dưới ngực, gần vị trí quả tim có một vết sẹo hồng hồng. Dưới bụng anh xuất hiện vết thương rất dài. Đầu óc Giản Dao chợt hiện lên hình ảnh máu me đáng sợ của Bạc Cận Ngôn trong tập hồ sơ, viền mắt của cô đột nhiên cay xè. Hồ sơ còn có lời ghi chú: "...Simon mất tích khoảng nửa năm. Lúc được giải cứu, anh bị thương rất nặng, mất máu quá nhiều, các cơ quan nội tạng trong cơ thể suy kiệt, đồng thời hôn mê bất tỉnh. Sau bốn ngày đêm nằm ở phòng cấp cứu, cuối cùng anh cũng thoát khỏi cơn nguy kịch...Cũng dựa vào tin tức tình báo mà Simon bí mật cung cấp cho FBI trong thời gian bị giam cầm, tên ác ma ăn thịt người trứ danh mới bị bắt giữ. Simon còn cứu được mười hai người dân vô tội cũng bị giam giữ dưới tầng hầm giống anh..." Bạc Cận Ngôn từng bị tàn phá cơ thể, để đổi lại mười hai sinh mạng. Những chuyện này... Giản Dao ngẩng đầu, ngắm gương mặt nghiêng lãnh đạm và ánh mắt hơi tỏ ra mất kiên nhẫn của anh. Anh chưa bao giờ nhắc đến chuyện này, lúc nào cũng chỉ tỏ thái độ ngạo mạn và ấu trĩ... Nghĩ đến đây, viền mắt Giản Dao bắt đầu ươn ướt. "Em đã nhìn đủ chưa?" Tiếng Bạc Cận Ngôn đột nhiêng vang lên trên đỉnh đầu cô. Giản Dao mặc kệ anh. Cô giơ tay, nhẹ nhàng sờ lên vết sẹo trên bụng anh. Từ đầu ngón tay truyền đến cảm xúc mát lạnh và lồi lõm. Cô nghĩ thầm: "Không biết lúc đó, anh bị rạch sâu đến mức nào?" Bạc Cận Ngôn đột nhiên nắm chặt ngón tay cô. Ánh mắt Giản Dao dừng lại ở bàn tay đầy sức mạnh của Bạc Cận Ngôn, sau đó di chuyển lên mặt anh. Gương mặt tuấn tú dường như hơi ửng đỏ. Anh cất giọng trầm trầm: "Rất nhột, em đừng sờ nữa." Giản Dao vốn không ngờ cô lại rơi lệ trong hoàn cảnh này. Lúc câu nói của anh lọt vào tai cô, cô còn mỉm cười. Nhưng trái tim cô mềm nhũn, một giọt nước mắt trào ra khóe mi. Bạc Cận Ngôn rõ ràng cũng không lường trước tình huống này. Anh ngẩn người, nhìn Giản Dao chăm chú. Giản Dao hơi ngượng ngùng, cô quay đầu sang một bên, rút tờ giấy ăn trên bàn uống trà lau nước mắt. Bạc Cận Ngôn mở miệng: "Nếu biết trước làm em khóc, tôi sẽ không cho em xem." Vừa nói anh vừa giơ tay cài cúc áo. Giản Dao vốn đã ngừng rơi lệ, ai ngờ anh lại đột nhiên buông ra một câu hết sức dịu dàng, viền mắt cô lại nóng bỏng, từng giọt nước mắt chảy dài xuống gò má. Cô không nhìn Bạc Cận Ngôn, liên tục rút giấy ăn lau nước mắt. Mặc dù vậy, cô vẫn cảm thấy ánh mắt sáng quắc ở bên cạnh chiếu vào mặt cô. "Đừng nhìn em, xem tivi của anh đi." Giản Dao nói nhỏ. "Ừ." Bạc Cận Ngôn phát một tiếng từ cổ họng. Sau đó anh thật sự quay đầu chăm chú xem tivi. Giản Dao ngồi bên cạnh anh, viền mắt vẫn ướt đầm đìa. Cô tiếp tục lau nước mắt và khụt khịt mũi, cho đến khi hồi phục tâm trạng. Bờ vai đột nhiên nặng trĩu, Bạc Cận Ngôn đã đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Giản Dao cứng đờ người trong giây lát. "Em đừng khóc nữa." Âm thanh từ miệng anh nhẹ như cơn gió thoảng. "...Vâng." Bên ngoài cửa sổ bầu trời vẫn tối đen như cũ, tivi vẫn tiếp tục chương trình, tay Bạc Cận Ngôn vẫn đặt trên vai Giản Dao. Hai người ngồi tựa vào nhau một lúc lâu, Giản Dao dường như có thể ngửi thấy mùi xà phòng thơm dìu dịu trên cơ thể của anh, và hơi thở ấm nóng tỏa ra từ người đàn ông...Bàn tay anh ôm vai Giản Dao rất nhẹ nhàng, nhưng cô cảm thấy có sức mạnh ngàn cân. Mỗi tế bào trên bề mặt cơ thể phảng phất cảm nhận được trọng lượng của anh, nhiệt độ trong lòng bàn tay anh. Không biết bao lâu sau, có thể là nửa tiếng đồng hồ, hoặc giả chỉ mười mấy phút, điện thoại di động trong túi Bạc Cận Ngôn đột nhiên đổ chuông. Bạc Cận Ngôn rút tay về, Giản Dao thở phào nhẹ nhõm, nhưng hình như cô có chút...không nỡ. Bạc Cận Ngôn chẳng hề để ý đến tâm trạng của Giản Dao, anh bắt máy: "Tử Ngộ." Hai người đàn ông nói chuyện về vụ án Giang Hạo ngày hôm nay. Giản Dao càng ngồi càng mất tự nhiên, thế là cô đứng dậy: "Em về đây." Bạc Cận Ngôn liếc cô một cái: "Chúc em ngủ ngon." "Chúc anh ngủ ngon." Ở đầu kia điện thoại, Phó Tử Ngộ cười cười: "Muộn như vậy rồi, Giản Dao vẫn ở chỗ cậu sao?" "Ừ, cô ấy vừa khóc, tôi đang dỗ cô ấy." Bạc Cận Ngôn đáp rất tự nhiên. Giản Dao đang mở cửa ra vào, nghe câu nói của anh, cô nhăn mặt: "Không được nói với anh ấy." Giản Dao về nhà, tắm rửa, thay bộ đồ ngủ rồi thư thái nằm lên giường. Lúc này đêm đã vào khuya, bên ngoài cửa sổ không một tiếng động. Cô nhắm mắt một lúc rồi lại ngồi dậy, rút một thứ từ túi xách. Đó là tấm ảnh chụp Bạc Cận Ngôn mà cô photo từ tập hồ sơ vụ án tên biến thái ăn thịt người. Có lẽ tấm ảnh này đuợc chụp khi anh bị nhốt dưới tầng hầm. Bạc Cận Ngôn nằm trên mặt đất vừa đen vừa bẩn thỉu. Giản Dao không rõ anh mặc đồ gì, bởi toàn thân anh nhày nhụa máu tươi. Tuy nhiên, gương mặt anh vẫn bình thản, hai mắt nhắm nghiền, giống như đang ngủ say, cũng phảng phất như đã từ giã cõi đời. Giản Dao nằm xuống giường, giơ tấm ảnh lên cao. Yên lặng một lúc, cô đưa tấm ảnh lên miệng, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên má anh. *** Giản Dao rời đi không bao lâu, Bạc Cận Ngôn về phòng đi ngủ. Dưới ngọn đèn dịu dàng, anh kéo rèm cửa sổ, đứng trước gương cởi áo sơ mi. Khi da thịt lộ ra bên ngoài, Bạc Cận Ngôn quan sát vết sẹo qua chiếc gương. Anh đột nhiên nhớ đến sự đụng chạm vừa rồi của Giản Dao. Anh cũng giơ tay sờ vết thương trên bụng nhưng không thấy ngứa, cũng chẳng có cảm giác gì khác. Đầu óc anh hiện lên hình ảnh ngón tay thon thả mềm mại của Giản Dao. Lúc ngón tay cô chạm vào làn da anh, cảm giác đó giống sợi lông nhẹ nhàng sượt qua, khiến anh thấy ngưa ngứa, tê tê. Ngón tay của người phụ nữ... Một cảm giác khô nóng khó diễn tả đột nhiên trào ra từ vết thương ở vùng bụng. Bạc Cận Ngôn đứng bất động trước gương một lúc, cuối cùng anh quyết định vào nhà vệ sinh tắm nước lạnh, sau đó mới lên giường đi ngủ.
|
Chương 36
Buổi sớm mai, ánh nắng vàng bao phủ khắp không gian. Bên ngoài cửa sổ, cả thành phố tựa như mới tỉnh dậy từ giấc ngủ say. Trên đường phố, xe cộ đã bắt đầu tấp nập. Giản Dao mặc váy ngủ, túm tóc đứng trước tủ quần áo. Hôm nay cô nên mặc đồ gì? Cô rút một cái áo sơ mi lụa ngắn tay màu xanh nhạt và quần lửng màu gạo. Kể từ lúc đi làm, phong cách thời trang của cô luôn đơn giản, phóng khoáng và chững chạc. Giản Dao cởi váy ngủ. Vừa định thay bộ quần áo, cô đột nhiên ngừng động tác. Ánh mắt cô di chuyển đến một bên tủ quần áo, dừng lại ở nơi treo bộ váy màu sắc rực rỡ. Một chút tâm tư ùa vào lòng. Tuy hơi thẹn thùng nhưng Giản Dao vẫn quả quyết lấy bộ váy đẹp nhất mặc lên người. Đây là một bộ váy tương đối "mát mẻ". Bộ váy không tay, hai sợi dây đeo vai nằm trên bờ vai trắng ngần, xương quai xanh, cánh tay và vùng lưng lộ ra bên ngoài. Tuy nhiên, những chỗ cần kín vẫn kín mít nên không tạo cảm giác hở hang. Bộ váy bó sát thân, nhưng cũng rất phóng khoáng, tôn đường nét của cơ thể. Điều Giản Dao hài lòng nhất là màu sắc của bộ váy. Váy có màu vàng nhạt, khiến làn da của người mặc càng sáng hơn. Cô lấy cặp tóc pha lê từ bàn trang điểm, buộc mái tóc dài lên cao. Sau đó, cô bôi ít son dưỡng môi. Cuối cùng, cô không đi giày da như ngày thường mà chọn đôi xăng đan gót nhỏ. Lúc Giản Dao xuống nhà, Bạc Cận Ngôn đang ngồi ở ghế sofa đọc báo. Anh rõ ràng còn trẻ tuổi nhưng có thói quen cứng nhắc như ông già. Anh đọc rất chăm chú, thậm chí không ngẩng đầu nhìn cô. Tuy nhiên, Giản Dao bất ngờ phát hiện, anh đã mua sẵn đồ ăn sáng, đặt trên bàn uống trà. "Hôm nay anh dậy sớm thế?" Giản Dao ngồi đối diện Bạc Cận Ngôn, cầm bát cháo và một tờ báo. "Ừ." Bạc Cận Ngôn trả lời. Trên thực tế, sáng nay anh dậy sớm là bởi vì tối qua anh ngủ không ngon. Nghĩ đến đây, Bạc Cận Ngôn rời mắt khỏi tờ báo, hướng về nguyên nhân gây ra "tội lỗi". Giản Dao đọc báo một lúc, đột nhiên có cảm giác bị ai đó "chiếu tướng". Ánh mắt rất quen thuộc, cũng rất gần gũi. Khóe mắt cô bắt gặp Bạc Cận Ngôn đang nhìn cô chăm chú. Hai má Giản Dao nóng bừng. Hôm nay cô buộc tóc lên cao, để lộ bờ vai mảnh mai. Hiện tại, ánh mắt của Bạc Cận Ngôn dừng lại ở nơi đó. Giản Dao giả bộ không thấy, tiếp tục ăn cháo. Một lúc sau... Sao anh vẫn còn nhìn? Mỗi tấc da trên người cô như bị ngọn đèn pha cực mạnh chiếu vào, đến mức nóng ran. "Em định đi thi hoa hậu đấy à?" Giọng đàn ông trầm thấp cuối cùng cũng vang lên. Giản Dao đỏ mặt, quay đầu nhìn Bạc Cận Ngôn. Anh tỉnh bơ như không, ánh mắt lãnh đạm, giống như lời nhận xét về ngoại hình của cô là một chuyện hết sức bình thường. "Anh nói hôm nay phải đi gặp người của cục cảnh sát còn gì?" Giản Dao đáp: "Em muốn để lại ấn tượng tốt cho bọn họ ngay lần gặp đầu tiên." Hôm qua Bạc Cận Ngôn nói cho cô biết, Bộ công an bố trí một phòng nghiên cứu tội phạm cho anh ở thành phố này. Hôm nay anh phải đi gặp ngườu của cục cảnh sát bàn về chuyện đó. Nghe Giản Dao nói vậy, Bạc Cận Ngôn không phát biểu ý kiến. Vài giây sau, anh lại liếc cô một cái: "Sao lần đầu tiên gặp tôi, em chẳng ăn mặc trang trọng gì cả? Lẽ nào em không cần để lại ấn tượng tốt cho tôi?" Giản Dao bất giác cười tủm tỉm: "Anh chẳng biết thưởng thức phụ nữ, tại sao em cần quan tâm đến ấn tượng của anh?" Mắt Bạc Cận Ngôn tối lại. Giản Dao đứng dậy định đi rửa tay, chợt nghe giọng nói thản nhiên của anh từ phía sau truyền tới: "Tôi không biết ư? 33C, 22, 34." Giản Dao ngẩn người, một hai giây sau mới có phản ứng, anh vừa nhắc đến số đo ba vòng của cô. Cô liền quay người trừng mắt với Bạc Cận Ngôn: "Sao anh biết...Anh xem hồ sơ kiểm tra sức khỏe của em?" Khóe miệng Bạc Cận Ngôn nhếch lên: "Tôi cần gì phải làm chuyện vô vị đó? Với năng lực tính toán của tôi, chỉ quan sát là ra hết." Lúc nói câu này, anh đảo mắt một lượt từ đầu đến chân Giản Dao. Giản Dao: "Anh đừng nhìn em nữa." *** Muốn điều tra vụ án thuận lợi thì cần có danh phận. Hôm nay, Bạc Cận Ngôn đưa Giản Dao đi xác nhận danh phận đó. Bây giờ là giữa mùa hè, cục cảnh sát rợp bóng cây xanh, các tòa nhà văn phòng màu trắng ngay hàng thẳng lối. Giản Dao đi theo Bạc Cận Ngôn vào văn phòng cục trưởng trước. Theo kết quả thương lượng với bộ công an trước đó, Bạc Cận Ngôn sẽ thành lập một phòng nghiên cứu nằm trong cục cảnh sát nhưng không chịu sự quản lý của cục. Bọn họ có hai trách nhiệm chủ yếu: Thứ nhất, nếu xảy ra vụ án lớn, ví dụ như những vụ giết người hàng loạt, Bạc Cận Ngôn sẽ chỉ đạo đội cảnh sát hình sự tiến hành điều tra. Thứ hai, phòng nghiên cứu tham gia điều tra những vụ hung án hình sự của thành phố với tư cách một phòng ban độc lập. Điều thứ nhất không khó lý giải, bởi vì đây là công việc cơ bản của ngành tâm lý học tội phạm. Điều thứ hai chỉ mang tính chấy thử nghiệm. Nguyên nhân từ trước đến nay, tâm lý học tội phạm gần như chưa được ứng dụng trong ngành cảnh sát nên bộ công an không thể thành lập đơn vị độc lập. Vì vậy, bộ công an để Bạc Cận Ngôn làm thí điểm trước. Nếu trong thành phố xảy ra vụ án giết người, phòng nghiên cứu của Bạc Cận Ngôn sẽ tham gia điều tra như một nhóm nhỏ độc lập. Bọn họ không can thiệp vào công việc của đội cảnh sát hình sự. Nhưng hai bên có thể chia sẻ nguồn tài nguyên. Thông qua quá trình phá án, nghiệm chứng tâm lý học tội phạm của Bạc Cận Ngôn liệu có tác dụng ở Trung Quốc? Làm thế nào để hữu hiệu hơn? Đồng thời cũng coi là một sự thăm dò, nếu ứng dụng tâm lý học tội phạm vào cơ tầng đội cảnh sát hình sự, sẽ đạt hiệu quả ra sao? Sau khi trao đổi tình hình, cục trưởng mỉm cười đứng dậy: "Giáo sư Bạc, tôi đưa câu đi gặp đội cảnh sát hình sự." Bạc Cận Ngôn gật đầu. Người thư ký văn phòng ở bên cạnh nói: "Vậy tôi đưa trợ lý Giản đi làm thủ tục giấy tờ." "Được ạ." Giản Dao mỉm cười đáp. Sau khi hoàn tất mọi thủ tục, Giản Dao không còn việc gì khác. Thấy cô thư ký văn phòng bận tối mắt tối mũi, cô cũng không làm phiền người ta mà đi ra ngoài hành lang, tìm một cái ghế ngồi xuống đợi Bạc Cận Ngôn. Lúc này, Bạc Cận Ngôn đang cùng cục truởng đội hình sự ở trong phòng hội nghị nói chuyện. Đối diện chỗ Giản Dao ngồi, chỉ cách vài bước là văn phòng của đội cảnh sát hình sự. Gần đây trong thành phố không có vụ án lớn, đám cảnh sát hình sự ở văn phòng xem tài liệu...Rất nhanh có người chú ý đến cô gái xinh đẹp xa lạ ngồi ngoài cửa. "Ai vậy nhỉ? Cô ấy có liên quan đến vụ án nào hay sao?" Một người hỏi. "Nghe nói là trợ lý của phòng nghiên cứu tội phạm mới thành lập, chắc là nghiên cứu sinh do giáo sư Bạc hướng dẫn." "Thế à?" Mọi người ồ lên. Đến giờ nghỉ trưa, thời tiết nóng bức, đám đàn ông không ở nguyên vị trí, mà đứng dậy tiến lại gần quan sát. Bị bọn họ trắng trợn quan sát, Giản Dao không mấy thoải mái. Nhưng cô từ nhỏ lớn lên trong cục cảnh sát nên không đến nổi ngượng ngùng. Cô mỉm cười đứng dậy, đi đến bắt tay bọn họ: "Chào các anh, em là Giản Dao." Lúc Bạc Cận Ngôn cùng mấy vị lãnh đạo rời khỏi phòng hội nghị, anh bắt gặp một đám đàn ông đang ở ngoài hành lang trò chuyện. Giản Dao đứng giữa bọn họ, bộ váy màu vàng nhạt của cô nổi bật nhất, cô nở nụ cười ngọt ngào với bọn họ. Bạc Cận Ngôn hơi chau mày. Thấy các lãnh đạo đi ra ngoài, những người cảnh sát hình sự đều ngậm miệng, tươi cười chào hỏi bọn họ. Nhìn thấy Bạc Cận Ngôn, nụ cười trên môi Giản Dao càng xán lạn hơn, cô liền đi đến bên anh. Cục trưởng chính thức giới thiệu mọi người với Bạc Cận Ngôn và Giản Dao. Sau đó ông nói: "Có cô gái xinh đẹp là các cậu chạy hết ra đây? Không ai chịu làm việc cho tôi?" Một người cảnh sát đáp: "Cục trưởng, bây giờ là giờ nghỉ trưa. Chúng tôi bày tỏ sự quan tâm đến đồng nghiệp mới ấy mà." Mọi người đều cười ha hả, Giản Dao phát hiện chỉ có Bạc Cận Ngôn không cười. Anh vẫn lạnh lùng vô cảm, yên lặng đứng bên cạnh cô. Anh chàng này...đúng là không hòa đồng. Nhưng như vậy mới chính là Bạc Cận Ngôn. Lúc này, cục phó phụ trách đội hình sự lên tiếng: "Vậy đi, trưa nay chúng ta cùng ăn bữa cơm." Mọi người đều mỉm cười gật đầu, Bạc Cận Ngôn đột ngột mở miệng: "Khỏi cần, chúng tôi không có thời gian. Tạm biệt." Nói xong, anh quay sang Giản Dao: "Đi thôi!" Mọi người trố mắt bất ngờ. Giản Dao phản ứng nhanh, mở miệng cứu vãn tình hình: "Đúng rồi, chúng tôi còn có chút việc bên bộ công an, cần qua đó ngay. Chúng tôi không làm phiền mọi người nữa. Lần sau có cơ hội, giáo sư Bạc sẽ mời mọi người ăn cơm." Bộ công an đương nhiên chẳng có việc gì tìm bọn họ. Xe ô tô vừa rời khỏi cục cảnh sát, Giản Dao liền ngoảnh đầu hỏi Bạc Cận Ngôn: "Sao anh từ chối bọn họ?" Bạc Cận Ngôn đang tập trung lái xe, anh từ tốn trả lời: "Em không những không cám ơn tôi đã kéo em khỏi nơi đầy hooc môn giống đực mà còn can thiệp vào việc ăn cơm của tôi?" Giản Dao không nhịn được cười: "Hooc môn gì chứ? Bọn họ rất thân thiện." Cô biết Bạc Cận Ngôn không phải là không hiểu nhân tình thế thái, chỉ là anh chẳng thèm bận tâm. Cô cất giọng dịu dàng: "Hay là thế này, lần sau ăn cơm, để em sắp xếp có được không? Đây cũng là trách nhiệm của trợ lý, anh không được can thiệp đâu đấy. Hơn nữa, dù anh đi ăn cơm cùng bọn họ cũng chẳng cần nói chuyện, coi bọn họ không tồn tại là được." Câu nói này phát huy tác dụng. Bạc Cận Ngôn lặng thinh, coi như mặc nhận. Giản Dao đạt được mục đích, trong lòng rất vui mừng. Cô tựa vào thành ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Một lúc sau, cô chậm rãi mở miệng: "Nhắc đến hooc môn giống đực mới nói, chắc anh không có thứ này?" Bạc Cận Ngôn chau mày liếc Giản Dao, thần sắc rất không vui. Cô vẫn nhắm mắt. Dưới ánh nắng chiếu vào, gương mặt cô thanh tú trắng ngần, thân hình mảnh mai trong bộ váy ôm sát. Mỗi tấc da để lộ ra bên ngoài nõn nà không tì vết. Bạc Cận Ngôn thu hồi ánh mắt, tiếp tục dõi về phía trước. "Tất nhiên tôi cũng có hooc môn." Anh đáp lại lời chất vấn của cô bằng ngữ khí kiêu ngạo: "Nhưng tôi biết cách kiểm soát hơn đám cảnh sát ngốc nghếch đó." *** Buổi tối về nhà, Giản Dao gọi điện thoại cho mẹ trước. Về công việc hiện thời, mẹ cô tuy không vui nhưng vẫn tôn trọng sự lựa chọn của cô. Trò chuyện một lúc, bà Giản đột nhiên hỏi: "Con và cậu Phó Tử Ngộ gần đây thế nào rồi?" Giản Dao: "Mẹ, con không có hứng thú với anh ấy." "Thế hả?" Bà Giản hơi thất vọng nhưng cũng không hỏi nhiều. Giản Dao tương đối ủ dột, bởi vì mẹ cô không nhắc đến Bạc Cận Ngôn. Sau khi cúp điện thoại, cô lại gọi cho em gái Giản Huyên. Em gái nhạy cảm hơn mẹ. Vừa nghe Giản Dao nói chính thức trở thành trợ lý của Bạc Cận Ngôn, Giản Huyên liền cười hì hì: "Chị, không phải chị thích Bạc đại thần đấy chứ?" Giản Dao cười cười, coi như mặc nhận. Giản Huyên tỏ ra hứng thú, thao thao phân tích và bày mưu tính kế giúp chị gái. Cuối cùng, Giản Dao gọi điện thoại cho Lý Huân Nhiên. Kể từ lúc đi làm, cô chưa liên lạc với anh. Tuy nhiên trước đây những lúc bận rộn, hai người cũng từng mấy tháng không nhận được tin tức của nhau. Đối với Giản Dao, chỉ cần còn tình cảm, điều này không quan trọng. Bây giờ hơn tám giờ tối, trời vẫn còn sớm. Giản Dao gọi điện thoại nhưng không có người bắt máy. Cuối cùng cô chỉ còn cách gửi tin nhắn cho Lý Huân Nhiên, bảo anh khi nào rảnh rỗi gọi điện thoại cho cô.
|
Chương 38
Gần truờng trung học 79 có một khu nhà xưởng cũ kỹ. Đó từng là nhà máy dệt may của thành phố B. Sau khi nhà nước tiến hành cải cách xí nghiệp quốc doanh ở đầu thế kỷ 21, những doanh nghiệp kiểu này bị phá sản hàng loạt. Bây giờ khu vực đó điêu linh hoang tàn. Rất nhiều công nhân thất nghiệp đều sống dựa vào việc buôn bán nhỏ ở khu thắng cảnh Hương Sơn. Con cái họ phần lớn là học sinh của trường trung học 79. Hoắc Tiểu Lộ, bạn thân của nạn nhân Nguyễn Minh Hoài là một trong số đó. Giản Dao và Bạc Cận Ngôn ngồi một bên, lắng nghe cuộc trò chuyện giữa một điều tra viên của đội hình sự và Hoắc Tiểu Lộ. Lúc này trời đã tối mịt, sân trường bật đèn sáng choang, nổi bật giữa khu vực núi non, tạo cảm giác trống trải cô tịch. Trong văn phòng được cảnh sát tạm trưng dụng, thiếu nữ vừa mất đi người bạn thân không che giấu nỗi bi thương và đau đớn. "Nguyễn Minh Hoài có nói với cháu tối hôm qua cô bé có hẹn ai không?" Điều tra viên hỏi. Hoắc Tiểu Lộ mắt ngân ngấn nước, lắc đầu: "Không ạ." Xét về ngoại hình, Hoắc Tiểu Lộ là nữ sinh bình thường. Cô bé mặc áo phông và quần jeans giản dị, có thân hình gầy gò, gương mặt nhỏ, trên sống mũi còn xuất hiện mấy nốt tàn nhang. Tuy nhiên, ánh mắt của cô bé trong trẻo và sáng ngời. "Nguyễn Minh Hoài có bạn trai không?" Điều tra viên hỏi tiếp. Hoắc Tiểu Lộ lại lắc đầu: "Đương nhiên không có." "Cô hãy kể lại tỉ mỉ một luợt chuyện xảy ra tối hôm qua." Bạc Cận Ngôn đột nhiên mở miệng: "Cô nhìn thấy những gì, gặp người nào, làm những việc gì?" Giản Dao quay sang nhìn anh. Hoắc Tiểu Lộ cũng ngẩng lên, đưa mắt về phía người đàn ông trầm mặc từ đầu đến giờ. Khi ánh mắt giao nhau, Hoắc Tiểu Lộ phảng phất được khích lệ, cô nhè nhẹ gật đầu. "Lúc đó khoảng tám giờ tối, Hoài Hoài thu xong tiền ăn của các bạn, bọn em cùng rời khỏi lớp học, đi sang toà nhà văn phòng. Em nhớ trên đường không gặp ai. Khối lớp 12 đã được nghỉ học, các khối khác đang trong giờ tự học buổi tối." Cô nghẹn ngào: "Bọn em tới phòng tài vụ. Lúc đó cửa mở toang, trong phòng bật đèn sáng nhưng không có người. Bọn em đợi ở cửa một lúc. Có mấy thầy cô giáo đi qua nhưng bọn em mải nói chuyện nên không để ý." Điều tra viên nói xen ngang, giải thích với Bạc Cận Ngôn: "Chúng tôi đã xem camera quan sát." Hoắc Tiểu Lộ kể tiếp: "Sau đó khoảng tám giờ rưỡi, em đột nhiên nhâm nhẩm đau bụng. Em đoán chắc đến...tháng, nên về ký túc xá trước." "Ký túc xá có người không?" Điều tra viên hỏi. "Không ạ. Tuy lớp cháu đã được nghỉ nhưng mấy bạn cùng phòng đều ở phòng tự học." Hoắc Tiểu Lộ đáp. "Sau đó thì sao? Cô làm gì ở ký túc." Bạc Cận Ngôn hỏi. Hoắc Tiểu Lộ: "Em đi về nhà vệ sinh, quần áo bị dính bẩn nên em đi giặt. Sau đó, em pha một cốc đường đỏ, nằm trên giường đọc sạch rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay." Cuối cùng, điều tra viên hỏi: "Nguyễn Minh Hoài có dây dưa tình cảm với bạn nam nào không? Ví dụ như yêu thầm hay theo đuổi? Không nhất thiết phải là người yêu." Hoắc Tiểu Lộ ngẩn người, cắn môi không trả lời. Giản Dao cất giọng dịu dàng: "Chi tiết này rất quan trọng với việc phá án. Nếu có, em hãy nói ra đi." Hoắc Tiểu Lộ: "Có ạ, có một người." *** Người thứ hai tiến hành thẩm vấn là Thích Tiểu Nhiễm, một người bạn thân khác của Nguyễn Minh Hoài. Nhà cô cũng sống trong khu chính phủ như Nguyễn Minh Hoài. Nhắc đến chuyện xảy ra tối hôm qua, hai hàng lệ chảy dài xuống gò má Thích Tiểu Nhiễm: "Nếu biết Hoài Hoài xảy ra chuyện, cháu nhất định sẽ ở bên cạnh bạn ấy." Cô sụt sùi: "Sau khi tan học cháu liền ra về. Trước khi xảy ra sự cố, bạn ấy không hề có dấu hiệu bất thường, sao lại có người giết bạn ấy chứ?" "Sau khi rời khỏi trường học, cô làm gì?" Bạc Cận Ngôn hỏi. Thích Tiểu Nhiễm im lặng vài giây, đáp: "Cháu...cháu cùng bạn trai đi chơi đến hơn mười giờ mới về. Chú cảnh sát, chú đừng nói với bố mẹ cháu chuyện này." Bạc Cận Ngôn đặt hai tay lên đầu gối, gương mặt tuấn tú vụt quá ý cười nhạt: "Đương nhiên, bất cứ người nào cũng có quyền tự do yêu đương." Giản Dao nhướng mắt nhìn anh. Lời nói này thốt ra từ miệng anh có vẻ kỳ quái. Cô không ngờ anh cũng có quan niệm yêu đương. Điều tra viên ở bên cạnh ho khan một tiếng, hỏi tiếp: "Cháu cùng bạn trai làm gì?" "Không làm gì cả...Bọn cháu chỉ ngồi tán gẫu. Thật ra chúng cháu ở trong vườn cây bên ngoài trường học chứ không đi đâu cả." Thích Tiểu Nhiễm nói tên bạn trai, cũng là một nam sinh cùng lớp. Kể đến cuối cùng, viền mắt Thích Tiểu Nhiễm đỏ hoe: "Cháu thật sự không ngờ, Hoài Hoài bị...Hôm nay cháu thật sự bị shock khi nghe tin này. Sao lại có người giết bạn ấy...Sang năm thi đại học, vậy mà bạn ấy..." Người cảnh sát đưa một tờ giấy ăn cho Thích Tiểu Nhiễm: "Câu hỏi cuối cùng, Nguyễn Minh Hoài có quan hệ tình cảm dây dưa với nam sinh nào? Vấn đề này rất quan trọng, cháu phải kể tỉ mỉ cho chúng tôi biết." Thích Tiểu Nhiễm ngẩng đầu nhìn bọn họ: "Tô Bắc. Hoài Hoài thích Tô Bắc. Nhưng Tô Bắc không thích bạn ấy. Quan hệ giữa hai người không tốt lắm..." Cô lộ vẻ không tin nổi: "Lẽ nào liên quan đến Tô Bắc?" *** "Tô Bắc." Nữ sinh thứ ba tên Triệu Huỳnh Tử, là con của một giáo viên trong trường. Cô cũng đưa ra cái tên tương tự. Triệu Huỳnh Tử có vẻ là một nữ sinh rất thẳng thắn. Bởi vì dù khóc đến mức hai mắt sưng húp, nhưng giọng nói của cô vẫn kiên định rõ ràng: "Hoài Hoài thích Tô Bắc hai năm, nhưng Tô Bắc ghét bạn ấy. Bây giờ quan hệ giữa bọn họ rất tệ. Hoài Hoài là ủy viên đời sống, Tô Bắc là ủy viên thể thao, nhưng hai người chẳng thèm nói chuyện với nhau." "Dù không thích đi chăng nữa, tại sao quan hệ của họ lại tệ như vậy?" Triệu Huỳnh Tử ngập ngừng vài giây mới trả lời: "Bởi vì trước kia Hoài Hoài từng nói, Tô Bắc có khả năng là gay, nguyên nhân cậu ta thường đi cùng người của đội bóng rổ. Thật ra lúc bấy giờ trong lòng Hoài Hoài bực bội mới thốt ra câu này. Nhưng không ngờ lời của bạn ấy lan truyền khắp nơi, có lẽ Tô Bắc cảm thấy mất mặt." Bạc Cận Ngôn cười nhạt: "Nguyễn Minh Hoài có tính cách tiểu thư đúng không? Người khác không thích cô ta, cô ta liền nói là đồng tính?" Triệu Huỳnh Tử gật đầu: "Hơi hơi. Hình như Tô Bắc cho rằng Hoài Hoài quá cao ngạo. Nhưng Tô Bắc cũng chẳng phải là người tốt. Cháu nghe nói...mấy bạn nam của đội bóng rổ dường như còn cá độ bóng đá. Gần đây cậu ta thua suốt." Tô Bắc chơi cờ bạc? Vậy khoản tiền bốn mươi ngàn tệ không cánh mà bay... "Bây giờ Nguyễn Minh Hoài còn thích Tô Bắc không?" Giản Dao hỏi. "Thích." Triệu Huỳnh Tử đáp khẽ: "Bạn ấy vẫn rất thích." ***
|
Vụ án như con tằm nhả tơ, từ từ nổi lên mặt nước. Sau khi hỏi chuyện một số học sinh khác và các giáo viên, cảnh sát đã chứng thực lời khai của ba người bạn thân của Nguyễn Minh Hoài. Nam sinh duy nhất có dính dáng tình cảm với nạn nhân chính là Tô Bắc. Tô Bắc năm nay 18 tuổi, bố mẹ là công nhân nghỉ việc ở nhà máy dệt may. Từ tài liệu do nhà trường cung cấp, có thể thấy cậu ta là một nam sinh cao lớn đẹp trai, gương mặt tỏa ra khí chất ngạo mạn. Giản Dao thấy cũng dễ hiểu. Loại nam sinh như Tô Bắc dù thành tích học tập bình thường, gia cảnh không tốt nhưng nhờ vào ngoại hình và tài chơi bóng, vẫn có thể thu hút các nữ sinh như thường. Ngoài ra, Tô Bắc đúng là cùng vài người bạn học than gia cá độ bóng đá, thua mất mấy ngàn tệ. Động cơ phạm tội đã có. Điểm đáng ngờ nhất là tối qua Tô Bắc không biết rời khỏi trường học từ lúc nào, đến bây giờ cậu ta vẫn biệt tăm biệt tích, điện thoại di động tắt máy. Bố mẹ Tô Bắc đi làm thuê ở Chu Hải, nhà chỉ có ông nội già nua, nói cháu trai thường mấy ngày liền không về nhà, ông cũng chịu, không rõ thằng bé đi đâu. Lúc này đã chín giờ tối, một tiếng rưỡi trôi qua kể từ lúc Bạc Cận Ngôn tuyên bố phá án trong vòng bốn tiếng đồng hồ. Tại mấy phòng làm việc, cảnh sát vẫn tiếp tục thẩm vấn học sinh và nhân viên trong trường. Bạc Cận Ngôn cho rằng không cần thiết, anh và Giản Dao xuống dưới, đứng ở sân thể dục đèn đóm sáng trưng. Bây giờ đã tối muộn nhưng ngôi trường này không yên tĩnh như mọi ngày, mà có thể nói, bầu không khí căng thẳng và hỗn loạn. Phía cảnh sát vẫn chưa hủy bỏ lệnh phong tỏa. Tất cả mọi người không được phép rời khỏi trường. Bên ngoài cổng trường vang lên tiếng ồn ào náo nhiệt. Không ít phụ huynh nghe tin dữ vội đến trường, sốt ruột muốn đón con cái họ về nhà. Trong khi các điều tra viên bận rộn đi đi lại lại, Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đứng yên lặng ở sân thể dục, bộ dạng như chờ đợi sự việc nào đó xảy ra. Mùa hè sắp qua đi, ngọn gió đêm mang theo khí lạnh. Giản Dao chỉ mặc áo phông mỏng và quần lửng. Làn da lộ ra bên ngoài run run trong cơn gió. Cô liền giơ tay ôm vai mình. "Phải thù hận đến mức nào mới khiến một học sinh cấp ba quyết tâm sát hại bạn học của mình?" Giản Dao hỏi nhỏ. Bạc Cận Ngôn đứng bên cạnh cô như một thân cây thẳng đứng. Anh dõi mắt về phía trước, thản nhiên trả lời: "Có lúc, đối với bọn họ, giết người chỉ là tìm kiếm một lối thoát." Trái tim Giản Dao rung lên một nhịp. Cô quay đầu nhìn gương mặt nghiêng tuấn tú của anh. Từ trước đến nay, Giản Dao biết Bạc Cận Ngôn là người lạnh lùng. Dù đối diện với cả chục thi thể trong vụ án "cỗ máy giết người", sắc mặt anh vẫn không một chút xao động. Nhưng anh là người hiểu bọn họ nhất, bất kể hung thủ hay nạn nhân. Chỉ một câu nói nhẹ nhàng của anh, đều có thể nhìn thấu nội tâm của tội phạm, dù bọn chúng giỏi che giấu đến mức nào. "Anh vẫn còn hai tiếng rưỡi đồng hồ." Giản Dao mỉm cười, chuyển sang đề tài khác. Bạc Cận Ngôn liếc cô: "Ờ." Vẻ mặt anh thoải mái như muốn nói: Em sốt ruột làm gì? Đúng lúc này, sau lưng hai người vang lên tiếng bước chân. Là Tiểu Trần, anh chàng cảnh sát trẻ tuổi ban ngày mời Giản Dao đi xem phim. Anh ta rảo bước nhanh đến chỗ hai người, sắc mặt tương đối nặng nề: "Giáo sư Bạc, chúng tôi xuất phát ngay bây giờ, đến những nơi Tô Bắc thường hoạt động. Anh có đi cùng chúng tôi không?" Bạc Cận Ngôn lắc đầu, khóe miệng ẩn hiện ý cười như có như không: "Khỏi cần." Tiểu Trần không nói thêm một lời nào. Vừa định quay người bước đi, ánh mắt anh ta chợt dừng lại ở Giản Dao. Dưới ngọn đèn của sân thể dục, gương mặt cô hơi nhợt nhạt, hai tay ôm vai, bộ dạng trông rất yếu ớt. Tiểu Trần lập tức cởi áo ngoài: "Nơi này gần núi nên ban đêm nhiệt độ xuống thấp. Em phải mặc nhiều hơn một chút." Đúng là Giản Dao cảm thấy hơi lạnh, nhưng cô xua tay: "Không sao đâu ạ. Anh cứ mặc đi." Bạc Cận Ngôn đứng bên cạnh, bộ não bắt đầu hoạt động, đối chiếu anh chàng cảnh sát trẻ tuổi đẹp trai ở trước mặt với tay "Tiểu Trần". Hừm...chính là cậu ta, người hẹn Giản Dao đi xem phim? Người khiến cô không tập trung tinh thần làm việc, còn nổi nóng với anh? Cuối cùng làm anh phải đặt hai tấm vé xem phim vô vị. Bây giờ cậu ta ân cần như vậy làm gì? Cậu ta nhìn trúng cô trợ lý nhỏ của anh, muốn tán tính cô? Cái áo khoác cảnh sát bụi bặm không biết dính bao nhiêu mồ hôi và bốc mùi nặng đến mức nào, trong khi da của Giản Dao... Bạc Cận Ngôn đảo mắt qua cánh tay trắng ngần của cô. Làn da cô sạch sẽ như vậy, thằng đàn ông vớ vẩn chui từ đâu ra muốn khoác áo của hắn lên người cô? Hắn định truyền hooc môn cho cô chắc? Đúng là hành động thừa thãi. Lúc này, Tiểu Trần đã cởi áo khoác, tự tay khoác lên vai Giản Dao. Giản Dao cảm thấy không cần thiết kiên quyết từ chối. Cô vừa định mỉm cười nói cảm ơn, bên cạnh đột nhiên vang lên âm thanh lạnh lẽo: "Cô ấy không mặc áo của người lạ." Tiểu Trần và Giản Dao đều ngây ra. Hai người đồng thời ngoảnh đầu, thấy Bạc Cận Ngôn đã cởi áo khoác comle của anh. "Cô ấy mặc đồ của tôi." Anh đưa áo comple cho Giản Dao, mắt liếc Tiểu Trần: "Cậu có thể đi rồi." Gió đêm mát lạnh. Giản Dao khoác áo của Bạc Cận Ngôn, khóe mắt âm thầm ngắm gương mặt nghiêng bình thản của anh. Tiểu Trần lập tức bỏ đi, chỉ là thần sắc của anh ta hơi ngượng ngập. Ánh mắt nhìn hai người như chợt hiểu ra vấn đề. Nhưng Giản Dao không rõ vấn đề anh ta tỉnh ngộ có phải là điều cô nghĩ tới? Trong lòng cô dâng tràn cảm giác ngọt ngào. Nhớ đến lúc mới quen nhau, anh lạnh lùng từ chối yêu cầu mượn áo của cô, suýt nữa làm cô chết cóng. Cuối cùng, anh mới miễn cưỡng đưa áo của Phó Tử Ngộ cho cô. Có điều, ngọt ngào thì ngọt ngào, Giản Dao vẫn mở miệng "dạy dỗ" Bạc Cận Ngôn: "Tiểu Trần chỉ quan tâm đến em. Anh nói như vậy, trong lòng người ta chắc chắn không dễ chịu." Bạc Cận Ngôn: "Tại sao tôi phải bận tâm đến cảm nhận của cậu ta?" Giản Dao hết nói nổi. Được rồi, thôi không nhắc đến chuyện này nữa. Nhìn Bạc Cận Ngôn chỉ mặc độc cái áo sơ mi mỏng, cô hỏi: "Anh có lạnh không?" Bạc Cận Ngôn dõi mắt phía trước, không trả lời Giản Dao, bởi vì một bác sỹ pháp ý và một người cảnh sát hình sự đang đi về phía bọn họ. "Nhầm nhò gì?" Anh trả lời lãnh đạm: "Lẽ nào em không cho rằng tôi đủ cường tráng?" *** Cảnh sát mang đến tin tức mới. Thứ nhất, theo kết quả giám định sơ bộ của bên pháp y, vết thương trên người Nguyễn Minh Hoài gần như được tạo thành trong quá trình tử vong. Nói một cách khác, trong lúc nạn nhân bị cắt cổ, máu phun ra ngoài, hung thủ còn điên cuồng chém lia lịa vào người cô. Thứ hai, theo lời khai của ông chủ siêu thị nhỏ cách trường học hai cây số, ngày hôm trước Tô Bắc từng đến siêu thị mua một con dao găm lưỡi sắc. Bởi vì Tô Bắc thường qua lại với đám côn đồ ở khu vực gần đó nên ông chủ nhận ra cậu ta. Thứ ba, đây cũng là phát hiện quan trọng nhất, các trinh sát đã tìm ra cái ba lô bị lá cây che lấp trong cái hầm ở trên sườn núi Kỳ Sơn. Qua xác nhận của học sinh, đó chính là ba lô của Nguyễn Minh Hoài đeo vào ngày hôm qua. Bạc Cận Ngôn cầm chiếc ba lô. Mặt ngoài của ba lô làm bằng vải cotton đã nhuốm máu, bên trong cũng đầy vết máu khô. "Số tiền đều ở đây." Người cảnh sát đưa ra túi đựng vật chứng trong suốt: "Hung thủ không lấy tiền mà giấu trong núi. Chúng tôi sẽ kiểm tra vân tay ngay, nhưng cần một khoảng thời gian mới có kết quả." Dưới ánh đèn sáng, phong bì màu vàng trong túi vật chứng bị nhuốm đầy máu. Bạc Cận Ngôn rút mấy tờ tiền, tiền cũng bị dính máu. Anh mỉm cười trả lại vật chứng cho cảnh sát. Giản Dao lặng lẽ quan sát thần sắc của anh. Các điều tra viên nhanh chóng rời đi. "Tại sao hung thủ không lấy tiền?" Giản Dao hỏi. Bạc Cận Ngôn chắp hai tay ra sau lưng, dõi mắt về phía cổng trường: "Hắn không dám." Giản Dao nghĩ cũng phải. Tiền dính đầy máu mang trên ngươi, đúng là tương đối mạo hiểm. Lúc này, các trinh sát đã đi về phía cổng ra vào. Cảnh sát huy động một lực lượng lớn đi tìm đối tượng tình nghi Tô Bắc. Hiện tại, mọi manh mối đều hướng về cậu ta, từ động cơ, hung khí, thời gian gây án đến chuyện cậu ta đột ngột mất tích. Các tòa nhà sau lưng Giản Dao vang lên tiếng bước chân dồn dập, từng tốp học sinh đi ra ngoài. Trường học đã hủy bỏ lệnh phong tỏa, mọi người được phép về nhà. Giản Dao quay sang Bạc Cận Ngôn: "Xem ra cảnh sát chỉ cần hai tiếng đồng hồ đã có thể xác nhận hung thủ." Tuy phương hướng là do Bạc Cận Ngôn chỉ ra nhưng các trinh sát cũng rất lợi hại. Ai ngờ Bạc Cận Ngôn chau mày, cười nhạt: "Thật sao?" Giản Dao giật mình. Bạc Cận Ngôn cất giọng lãnh đạm: "Đương nhiên cần bắt cả Tô Bắc, bởi cậu ta cũng dính dáng tới vụ án. Vì vậy cứ để bọn họ đi tìm cậu ta. Có điều..." Anh đưa mắt về phía khu lớp học. Nơi đó lại xuất hiện một đám học sinh sắc mặt tái nhợt đang đi ra ngoài. Đột nhiên đầu Giản Dao bị Bạc Cận Ngôn vỗ nhẹ một cái. Anh đứng kề vai cô, khoanh tay quan sát bọn họ, đồng thời cất giọng trầm trầm như dòng nước: "Em thử đoán xem...là người nào?" Giản Dao nhìn ba nữ sinh ở phía trước. Bọn họ đều khóc sưng mắt, để lộ vẻ mặt thê lương, nhưng hình như cũng có điểm khác biệt. Một người thần sắc yên tĩnh, một người tâm trạng vẫn còn hơi xúc động. Người còn lại có ánh mắt trong suốt toát ra vẻ bướng bỉnh. Ánh mắt của Giản Dao cuối cùng dừng lại ở người có thần sắc yên tĩnh. "Hoắc Tiểu Lộ?" Giản Dao chậm rãi hỏi. Bạc Cận Ngôn liếc cô, khóe miệng anh nhếch lên: "Có tiến bộ, bông hoa ngành tâm lý tội phạm của chúng ta cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề."
|
Chương 39
Màn đêm mông lung, tiếng bước chân học sinh rầm rập. Bạc Cận Ngôn dõi mắt theo thân hình gầy gò của Hoắc Tiểu Lộ lúc ẩn lúc hiện trong dòng người. Anh mỉm cười nói: "Chúng ta đi thôi!" Giản Dao: "Đi đâu?" Bạc Cận Ngôn sải bước dài tiến về phía trước: "Không phải em đang nghiên cứu tội phạm hay sao? Chúng ta đi theo con bé đó, xem kẻ tâm lý biến thái nhỏ tuổi của Trung Quốc được hình thành như thế nào?" Đây là khu vực ngoại ô thành phố. Khác với không khí ồn ào hỗn loạn bên ngoài trường học, chỉ cách một con đường, nơi này người thưa thớt, bốn bề yên tĩnh vắng lặng. Ngọn đèn đường tù mù, một số hàng quán ở hai bên đường đã đóng cửa. Hình bóng gầy guộc của Hoắc Tiểu Lộ đi chầm chậm dưới ngọn đèn, từ từ tiến về phía trước. Giản Dao vừa lên xe liền gọi điện cho đội trưởng cảnh sát hình sự, báo cáo kết luận của Bạc Cận Ngôn. Mặc dù đối phương nửa tin nửa ngờ nhưng Giản Dao không bận tâm. Chẳng phải giá trị của tâm lý học tội phạm cần được chứng thực hay sao? Bạc Cận Ngôn có thể xác nhận hung thủ trong hai tiếng đồng hồ, đến lúc đó đội hình sự tự nhiên sẽ tâm phục khẩu phục. Hơn nữa, Bạc Cận Ngôn cũng nói sẽ nhanh chóng có kết quả giám định dấu vân tay, DNA...Đến lúc đó chứng cứ rõ rành rành, tội phạm không thể chối cãi. Sau khi cúp điện thoại, Giản Dao quay sang Bạc Cận Ngôn. Anh vừa lái xe vừa chăm chú theo dõi Hoắc Tiểu Lộ, đồng thời hỏi cô: "Em nói đi, sao bỗng dưng em lại mở mang đầu óc?" Giản Dao liếc Bạc Cận Ngôn một cái. Cách sử dụng ngôn từ của anh quả là đáng ghét, nhưng cô vẫn nghiêm túc trả lời: "Bề ngoài, Tô Bắc là đối tượng tình nghi lớn nhất. Theo suy luận của anh trước đó, người hẹn gặp Nguyễn Minh Hoài trên núi Kỳ Sơn là Tô Bắc. Hơn nữa, cậu ta còn mua dao găm, lại thua cờ bạc nên rất có khat năng tối hôm đó, cậu ta lên kế hoạch cướp tiền của Nguyễn Minh Hoài. Còn về chuyện cậu ta có định giết cô bé hay không thì em không rõ?" Bạc Cận Ngôn gõ gõ ngón tay xuống vô lăng, sắc mặt điềm nhiên như không. "Anh từng nói, phân tích tâm lý tội phạm là phải tìm đáp án từ "hành vi" của đối tượng, Giản Dao nói tiếp: "Tuy hiện tại các chứng cứ đều chỉ ra hung thủ là Tô Bắc. Nhưng xét từ góc độ phân tích hành vi, tồn tại không ít điểm đáng ngờ." "Điểm đáng ngờ nào?" "Em cảm thấy rõ ràng nhất là vết thương trên người Nguyễn Minh Hoài. Hung thủ rạch mặt nạn nhân, còn rạch nhiều nhát trên da cô bé. Nếu là Tô Bắc, cậu ta có cần thiết làm vậy không? Mục đích quan trọng nhất của cậu ta là cướp tiền. Rạch mặt con gái lại nghiêng về hành vi ghen ghét hơn. Tô Bắc là con trai, dù là người đồng tính đi chăng nữa, cậu ta cũng không đến nỗi đố kỵ nhan sắc của nữ sinh đúng không? Hơn nữa em có chú ý, trên bộ váy của nạn nhân xuất hiện nhiều vết bùn đất. Nhưng nơi cô bé nằm là nền xi măng, xung quanh cũng không có dấu hiệu ẩu đả. Vì vậy, bùn đất chỉ có thể do người nào đó lấy từ bãi đất bùn ở bên ngoài đài quan sát bôi lên bộ váy đẹp đẽ của nạn nhân. Về trạng thái tâm lý này...em cảm thấy hung thủ là con gái. Xét gia cảnh và dung mạo của ba nữ sinh, người có khả năng ghen ghét Nguyễn Minh Hoài nhất chính là Hoắc Tiểu Lộ." Mặc dù trong lòng đã sớm nghi ngờ nhưng khi thốt ra miệng, Giản Dao vẫn rùng mình. Bạc Cận Ngôn thốt ra lời khen ngợi hiếm hoi: "Không tồi, tiếp tục." Giản Dao hồi tưởng lại cảnh tượng thẩm vấn Hoắc Tiểu Lộ, trong lòng càng trở nên lạnh lẽo. Có lẽ ở bên Bạc Cận Ngôn lâu ngày, cảm giác của cô đối với tâm lý kẻ biến thái ngày càng nhạy bén hơn. Cô đáp: "Hơn nữa, Hoắc Tiểu Lộ hơi kỳ lạ. Lúc chúng ta đưa ra câu hỏi, con bé tuy có khóc nhưng câu trả lời của nó...đặc biệt bình tĩnh và ngắn gọn. Em có cảm giác nó không hề sợ hãi." Bạc Cận Ngôn nhếch miệng. Giản Dao thầm thở dài, tiếp tục quan sát cô nữ sinh đang cúi đầu đi bộ ở phía trước, đồng thời mở miệng: "Điểm cuối cùng, Hoắc Tiểu Lộ ở bên cạnh nạn nhân suốt buổi tối hôm qua. Nếu nạn nhân hẹn gặp Tô Bắc, chắc chắn con bé sẽ biết. Hơn nữa, nó khai bị đau bụng và quay về ký túc ngay nhưng chẳng có ai làm chứng." Tuy Giản Dao "dùng thử dao mổ trâu" theo cách dạy của Bạc Cận Ngôn, nhưng cô cảm thấy, ba điểm phân tích trên là đủ. Giản Dao không biết Bạc Cận Ngôn còn đưa ra lời suy luận nào xác đáng hơn. Tuy nhiên cô biết, anh luôn khiến người khác chấn động. Do đó, sau khi phân tích xong, cô mở to mắt nhìn anh. Ánh mắt cô chứa đầy sự tự tin, chờ đợi và hiếu kỳ. Bạc Cận Ngôn lập tức nhận được tín hiệu từ Giản Dao, bởi vì anh hỏi một câu mang tính chất đả kích: "Chỉ có vậy thôi à?" Giản Dao: "...Chỉ có vậy thôi." Khóe miệng Bạc Cận Ngôn để lộ ý cười nhàn nhạt. Giản Dao lập tức nịnh nọt: "Em xin rửa tai lắng nghe, anh còn bao nhiêu phát hiện nữa?" Bạc Cận Ngôn nhẹ nhàng đánh tay lái, chậm rãi bám theo Hoắc Tiểu Lộ qua ngã rẻ, mới từ tốn mở miệng: "Ba điểm có đủ không?" Không ngờ vẫn còn ba điểm. Giản Dao nói nhỏ: "Đủ rồi ạ." "Thứ nhất là khoảng cách." "...Khoảng cách ư?" Gương mặt nghiêng của Bạc Cận Ngôn trầm tĩnh trong đêm tối. Anh đáp: "Nạn nhân bị cắt cổ họng, một nhát dao toi mạng ngay lập tức. Đây là thao tác rất khó thực hiện. Đầu tiên, hung thủ không phải giết chết nạn nhân từ phía chính diện, bởi vì như vậy máu từ động mạch sẽ phun vào mặt và tay hung thủ, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của người khác. Qua dấu vết máu phun ở hiện trường, có thể thấy hành vi giết người của hung thủ không gặp trở ngại. Vì vậy, hung thủ sát hại nạn nhân từ phía sau và ở cự ly gần. Đài quan sát là bãi đất trống, không có gì che chắn. Hung thủ không thể âm thầm tiến lại gần nạn nhân mà không bị phát hiện. Nói một cách khác, hung thủ ở rất gần, thậm chí cùng ngồi trên một tảng đá với nạn nhân. Đây chính là yếu tố khoảng cách. Con người giao tiếp với con người đều giữ một khoảng cách nhất định. Đại thể trong các trường hợp xã giao công cộng, khoảng cách từ 1,2 đến 3,3 mét. Từ 0,6 đến 1,2 mét là khoảng cách con người thấy dễ chịu. Còn dưới 0,6 mét là khoảng cách thân mật, giống như tôi và em." Giản Dao ngẩn người: "Theo ý anh, hung thủ ngồi rất gần, rất thân thiết với nạn nhân." "Rõ ràng là như vậy." Bạc Cận Ngôn đáp: "Quan hệ giữa nạn nhân và Tô Bắc rất tệ, hơn nữa nạn nhân là người có tính cách cao ngạo. Liệu có khả năng tối qua bọn họ gặp mặt mà không xảy ra tranh cãi, ngược lại thắm thiết ngồi bên nhau trong một khoảng cách gần gũi đến mức khiến con người không thoải mái?" Giản Dao tiếp lời: "Càng có khả năng nạn nhân thật ra ở cùng bạn thân của mình. Do đó mới không đề phòng dẫn đến việc bị người bạn cắt đứt cổ họng từ phía sau. Căn cứ vào hiện trường, cách giải thích này càng hợp lý hơn." Lúc này, Hoắc Tiểu Lộ đã đi vào cổng khu tập thể nhà máy dệt may. Bên trong là những dãy nhà lụp xụp tối om, thậm chí chẳng có đèn đường chiếu sáng. Bạc Cận Ngôn dừng xe bên lề đường, đợi Hoắc Tiểu Lộ đi xa mới tiếp tục lái xe vào khu tập thể. Bây giờ anh mới rảnh rỗi quay sang Giản Dao. "Điểm thứ hai là tiền." Giản Dao ngẫm nghĩ: "Ý anh là, Hoắc Tiểu Lộ có gia cảnh bần cùng nên cũng cần số tiền đó?" "No." Bạc Cận Ngôn cất giọng khinh bỉ: "Tôi có thể đưa ra suy đoán vớ vẩn đó hay sao?" Giản Dao: "...Anh tiếp tục đi." Bạc Cận Ngôn vừa nổ máy, lái xe vào lối đi chật hẹp trong khu tập thể vừa mở miệng: "Em còn nhớ tình trạng của Nguyễn Minh Hoài lúc qua đời không? Cô ta nằm úp sấp, máu phun về đằng trước, trong khi ba lô đựng tiền ở sau lưng cô ta. Cho dù máu từ động mạch có chảy ra đằng sau thì cũng phải mất một thời gian nhất định mới khiến ba lô, phong bì và tập tiền nhuốm máu. Khi chúng ta tìm thấy chiếc ba lô đó, tiền bị dính đầy máu..." "Điều đó có nghĩa là..." Giản Dao bừng tỉnh: "Nguyễn Minh Hoài bị giết chết một lúc, chiếc ba lô và tiền mới bị lấy đi." "Ít nhất nửa tiếng." Bạc Cận Ngôn nói: "Theo kết quả giám định của pháp y, hung thủ điên cuồng chém giết nạn nhân, cả quá trình đó không quá năm phút đồng hồ. Hung thủ chẳng có lý do gì ở lại hiện trường thêm nửa tiếng mới cầm tiền đi mất." "Hơn nữa, hành vi giết người điên cuồng, lạnh lùng và dứt khoát cũng mâu thuẫn với hành động giấu tiền của kẻ nhát gan." Giản Dao nói: "Do đó, hung thủ và kẻ lấy tiền thật ra là hai người." Bạc Cận Ngôn dõi mắt về phía trước: "Có lẽ là đồng bọn, cũng có thể chúng hành động riêng rẽ, không liên quan đến nhau. Chúng ta đi xem là biết ngay." Giản Dao thuận theo ánh mắt của anh, chỉ thấy xung quanh đều là những ngôi nhà cũ kỹ có ống thông hơi vắng lặng. Ở phía trước cách chỗ bọn họ không xa là một dãy nhà hai tầng. Mỗi tầng hình như có hơn mười hộ, nhưng chỉ có ba bốn gian nhà bật đèn sáng. Theo tư liệu do nhà trường cung cấp, Hoắc Tiểu Lộ sống tại dãy nhà này. "Thứ ba." Bạc Cận Ngôn nói nhỏ: "...là lời khai của Hoắc Tiểu Lộ." Giản Dao mang theo laptop. Nghe anh nói vậy, cô liền mở đến phần lời lời khai của Hoắc Tiểu Lộ. Tuy lúc bấy giờ cô cảm thấy Hoắc Tiểu Lộ hơi kỳ lạ nhưng cô không thể xác định, con bé không đúng ở điểm nào. Trong khi đó, lời khai của Hoắc Tiểu Lộ có vẻ bình thường. "Tất cả lời khai đều có sơ hở." Bạc Cận Ngôn nói. Giản Dao đóng laptop, nhìn anh chăm chú. Bạc Cận Ngôn lại nói câu này. Trong mắt anh đầy sơ hở thật đấy, nhưng người khác vẫn hoàn toàn mù mịt. Giản Dao vừa định nói câu "rửa tai lắng nghe", Bạc Cận Ngôn đã dừng hẳn xe ô tô ở một góc tối. "Khi nào về phân tích sau." Anh nói khẽ, sau đó cầm ống nhòm dùng trong đêm tối ở bên cạnh quan sát. "Vâng." Giản Dao cầm ống nhòm. Lúc này, hai chiếc xe cảnh sát đi theo bọn họ cũng đã dừng lại, cùng bọn họ theo dõi tình hình. Ô cửa sổ đầu tiên ở gần cầu thang trên tầng hai là nhà của Hoắc Tiểu Lộ. Rèm cửa sổ đã bị kéo vào, chỗ hở bên mép cửa sổ để lộ ánh đèn nhàn nhạt. Xung quanh tĩnh mịch vô cùng. Giản Dao hướng ống nhòm vào khe hở của rèm cửa sổ. Sau vài giây mờ mờ, cuối cùng cô cũng có thể điều chỉnh tiêu điểm. Đến khi nhìn rõ, Giản Dao hoàn toàn sững sờ. Bởi vì cô thấy ở góc tường trong phòng khách có một cậu thiếu niên đang bị trói chặt trên ghế, miệng cậu bị dán miếng băng dính lớn. Gương mặt cậu trông quen quen...đó chính là Tô Bắc đang mất tích. Tô Bắc trợn trừng hai mắt, thần sắc vô cùng khiếp sợ. Đúng lúc này, phòng khách xuất hiện một hình bóng thiếu nữ tay cầm dao. Cô ta lọt vào tầm nhìn của Giản Dao, đi về phía Tô Bắc. "Ầm." Một tiếng động lớn vang lên. Giản Dao buông ống nhòm, liền bắt gặp một thân hình cao lớn lao về phía ngôi nhà. Đó là Bạc Cận Ngôn, anh vừa đóng sập cửa xe, chạy lên nhà Hoắc Tiểu Lộ. Giản Dao cũng đẩy cửa xuống xe. Hai người cảnh sát đã chạy theo Bạc Cận Ngôn. Đêm tối tù mù. Giản Dao bám tay vịn cầu thang gỉ sét loang lổ, chân thấp chân cao leo lên cầu thang. Lúc cô đến nơi, Bạc Cận Ngôn và hai cảnh sát đã đứng trước cửa nhà Hoắc Tiểu Lộ. "Hoắc Tiểu Lộ mở cửa!" Một cảnh sát hét lớn. Bên trong vang lên tiếng động hỗn loạn. "Phá cửa." Bạc Cận Ngôn nghiêm mặt ra lệnh. Người cảnh sát đạp mạnh vào cánh cửa gỗ cũ kỹ. Cánh cửa bật tung, hai cảnh sát lập tức xông vào nhà. Giản Dao vội vàng đi theo bọn họ. Đột nhiên bên cạnh thò ra một cánh tay che chắn trước mặt cô. Bạc Cận Ngôn không ngoảnh đầu, chỉ giơ tay bảo vệ người Giản Dao, tiến lên phía trước: "Đi theo tôi." "Vâng." Giản Dao đi nép vào sau lưng anh. Trong căn phòng ánh sáng nhàn nhạt, Hoắc Tiểu Lộ cầm con dao nhọn hoắt. Rõ ràng là gương mặt thiếu nữ non nớt nhưng ánh mắt vô cùng hung ác. Bên cạnh Hoắc Tiểu Lộ, Tô Bắc bị trói chặt, cậu ta ra sức giãy giụa. Một người cảnh sát nhanh chóng lao vào giữ cánh tay Hoắc Tiểu Lộ, bẻ quặt ra đằng sau, ấn người nó vào bờ tường xám trắng. Con dao găm trong tay nó rơi xuống đất. Người cảnh sát còn lại tháo dây thừng trên người Tô Bắc và xé miếng băng dính trên miệng cậu ta. "Bắt lấy nó!" Tô Bắc vừa được giải cứu lập tức hét lên, gương mặt thiếu niên đẹp trai đỏ phừng phừng vì kích động. Cậu ta túm tay người cảnh sát: "Nó điên rồi! Nó đã giết người, giết Nguyễn Minh Hoài! Nó còn định giết cháu! Nó là con điên!" "Câm miệng!" Người cảnh sát quát một tiếng: "Cậu cũng phải theo chúng tôi về đồn." Nói xong, anh ta liền còng tay Tô Bắc. lúc này, Hoắc Tiểu Lộ cũng bị còng tay. Nó nhìn chằm chằm Tô Bắc, ánh mắt chất chứa bi thương và đau khổ: "Điên ư? Không ngờ cậu nói mình bị điên? Mình làm tất cả vì cậu. Mình loại bỏ người cậu ghét nhất. Mình...mình thích cậu biết bao..."
|