Quá đáng, quá đáng, quá đáng! Đúng là ức hiếp người khác quá đáng! Anh đúng là có bản lĩnh làm người ta tức phát khóc. Bị anh nghi ngờ, cô vừa đau lòng vừa buồn vừa giận, chính vì cô chủ động theo đuổi anh, vì tối nay cô chủ động dụ dỗ anh, nên cô bị khép vào tội danh thích làm bậy với kẻ khác? Chính vì cô có gương mặt “tình nhân”, nên đáng đời cô bị người ta xâm hại? Thành kiến gì thế này? Hơn nữa, trong vườn tình nhân của trường, anh lại còn dám chỉ rõ ra nữa! Rốt cuộc anh xem cô là kẻ dâm đãng thế nào? Tức chết mất thôi! Đẩy anh ra, cô giận dữ giậm mạnh chân trên sàn gạch bệnh viện, còn khiến bác sĩ nam kia lườm thêm cái nữa. Thái độ gì đây? Sau này cô không bao giờ bước chân vào bệnh viện này nữa, đúng là quá mất mặt rồi! Chưa được mấy bước, chân cô đã không chịu nghe lời, lại còn tê nhức, suýt thì té ngã. Cũng may, anh ở phía sau kịp thời đỡ lấy cô. Cô tức tối ngước lên, sau đó nhìn thấy một gương mặt đang cười. Gì mà cười hoài? Nhặt được vàng à? Trúng vé số hả? Từ lúc tới phòng cấp cứu đến giờ, từ khi cô đỏ hoe mắt tát anh một phát, anh cứ như bị đánh đến đần người. Tức giận đẩy anh ra, tập tễnh tập tễnh bỏ đi, vài bước rồi lại ngã. Lại nhìn thấy nụ cười như vui trên nỗi đau kẻ khác, thế là cô rất khó chịu, rất giận dữ hỏi anh, “Anh lại cười gì hả?” Bắt nạt cô, anh rất vui sao? “Không có, anh có cười à?”, anh sờ sờ mép môi mình, nghiêm túc, hỏi lại.
Có! Rõ ràng có! Đôi mắt lạnh lùng sắp híp thành đường thẳng rồi, trông ngố hết biết, không hề “cool” như thường ngày! Còn nữa… Nhìn dấu tay đỏ hằn trên mặt anh, cô lúng túng. Ban nãy, hình như cô đánh quá mạnh! Anh không giận sao? Với sự hiểu biết của cô về anh, đừng nói là bị người ta tát, có lẽ đụng chạm một chút cũng không được nữa là… Nghĩ vậy nên khí thế của cô đã yếu đi. “Ban nãy… em… em… trượt tay, bất cẩn nên…”, ra sức ngụy biện. Cô giận dữ, tủi thân, rất tức rất tức, nên trượt tay! Giờ đây nghĩ lại, cô giận dữ gì chứ, anh chính là người đàn ông nghĩ gì nói nấy, chứ có phải lần đầu quen biết anh đâu. Thôi bỏ đi, chỉ trách cô không tốt, cảm xúc kích động như thế. “Em đảm bảo sau này em sẽ không bạo lực thế nữa”, nên anh đừng đánh lại, lúc ở đại học bị anh quật ngã đã đau khổ lắm rồi, đến giờ cô còn nhớ như in. “Không sao”, anh rất dễ chịu. Vì, tâm trạng anh rất tốt. “Nhưng sau này anh không được hiểu lầm em nữa!”, cô hậm hực nheo mắt, trong lòng vẫn rất không vui. “Đương nhiên”, anh lập tức nhận lời. Nếu anh còn hiểu lầm cô, thì anh đúng là con heo! Nếu hiểu lầm đã cởi bỏ, trước đó những gì vừa trải qua… Một màn nóng bỏng như thế, chân cô mà cứ đi nữa sẽ rất vất vả, thế là anh bước tới, ôm lấy cô. Cô tức tối đẩy ra, mũi cay cay suýt thì khóc nữa. Người này chắc chắn là muốn trả thù, trả thù cô vừa tỉnh lại đã giả bộ mất trí nhớ. Lần này anh không chịu buông nữa. Không đẩy tay anh ra nổi, cô đành nguôi giận, ôm vai anh, để mặc anh bế bổng lên, ra ngoài.
Về lại công ty, sau khi anh thay drap giường dính máu, lại bế cô trở lại giường. Cho dù vật vã cả đêm, mí mắt đang đánh nhau, nhưng cô vẫn ngượng ngùng, “Em… em đi tắm đã…” Anh có bệnh sạch, họ vừa tới bệnh viện, chắc chắn mang theo rất nhiều virus về, cô sợ anh chê cô mất vệ sinh. “Sáng mai hãy tắm”, đắp chăn cho cô, anh cho phép cô bẩn một đêm. Anh đứng lên, bắt đầu gấp drap giường, tấm drap bẩn hồi nãy lại được anh gấp rất gọn gàng, đặt vào trong một túi nhựa sạch. Cô lại vật lộn ngồi dậy, làu bàu, “Drap mang đi vứt hả? Em vừa mua đó, đừng lãng phí, ngày mai em mang về giặt là sạch thôi mà.” Đàn ông chẳng biết tiết kiệm gì, nếu giặt không sạch thì vứt đi cũng không muộn. Sắc mặt anh có vẻ ngại ngùng, “Anh biết mà.” Không cho cô nói thêm, anh xách túi, mở cửa. Lạ lùng! Cô chẳng thèm quản nữa, mệt mỏi đặt đầu xuống gối, ngủ thiếp đi. Anh về khi nào, tắm rửa khi nào, rồi nằm xuống cạnh cô bao giờ, cô chỉ mơ mơ màng màng. Anh vừa nằm xuống đã ôm cô rất chặt, đến mức cô lại tỉnh giấc, suýt thì nghẹt thở. Hình như… có chuyện gì đó khiến anh rất cảm động. Gì mà chung chăn chung gối, giường mua trên ba mét, không ai đụng đến ai. Câu này là ai nói nhỉ? “Anh lại sao vậy?” Anh không thể ân cần chút sao? Mỗi lần ngủ đều bị đánh thức, sớm muộn gì thần kinh cô cũng bị suy nhược. “Còn đau không?”, anh ôm đầu cô, vuốt tóc cô, như thể đang hối lỗi vì hành động thô bạo của mình. Người đàn ông này, sao mà ngu ngơ thế, xin lỗi và quan tâm đều muộn một bước so với kẻ khác. Nhưng cô kém cỏi, cuộn người trong lòng anh, được anh vuốt tóc mấy lần, chút bực bội còn lại cũng tan biến sạch sẽ. Đúng là gặp phải khắc tinh rồi. Có lúc, cô cũng thấy thật lạ, trước kia họ quen nhau bao lâu mà sao không phóng điện? Tình yêu thật sự ở ngay bên cạnh, thật quá lãng phí thời gian. “Hết đau rồi.” Trước đó thật sự rất đau, nhưng cũng hai ba tiếng đồng hồ rồi, hai chân cũng không còn tê nhức đến run rẩy nữa. Anh nhíu mày, “Sao trước khi chúng ta… em không nói sớm là lần đầu tiên?” Nếu cô nói anh biết trước rằng cô vẫn là gái trinh thì anh sẽ nhẹ nhàng từ từ, không mạnh bạo như thế. Làm sao cô mặt dày mà nói chứ! Cô ngờ vực, “Anh không vui hả?” Đoạn sau cùng tối nay đúng là khiến người ta không vui. “Ngốc!”, anh nhìn cô. Cuối cùng chắc chắn rằng, tuy cô trông rất giống có kinh nghiệm “sa trường” lâu năm, nhưng thực ra cũng giống anh, tâm lý đối với người khác giới vẫn ở giai đoạn mò mẫm. Vì điều cô nói chẳng phải là thừa thãi sao? Làm sao mà anh không vui cho được, chính vì quá vui mà bây giờ anh hoàn toàn tỉnh ngủ, không ngừng quấy rối cô đây này. Thấy cả hai đã rảnh rỗi, cô lại bắt đầu nói chuyện khác, “Bạch Lập Nhân, anh đừng đụng vào tấm thẻ đó, đừng bao giờ làm chuyện nguy hiểm.” Cô đã nhìn thấy thẻ ở đầu giường nên thấp thỏm bất an, “Chúng ta có thể trả số tiền đó lại không?” Số tiền đó để ở đây ngày nào thì cô sẽ bất an ngày đó. Anh suy nghĩ một lúc. “Ừ.” Anh có cô rồi, cuộc đời anh phải gánh vác mọi thứ vì cô, nên anh cam tâm từ bỏ suy nghĩ mạo hiểm đó. Ngoan ngoãn thế sao? Vậy là cô nói ra suy nghĩ của mình, “Bạch Lập Nhân, hay là chúng ta bán nhà đi?” Bắt đầu từ giờ, những người mượn được thì cô sẽ mượn, gom góp ở đâu được thì cứ gom. “Tùy em”, anh lơ đãng. Vì… “Không đau nữa thật à?”, như không tin, anh hỏi lại lần nữa. Giờ đây anh chỉ quan tâm vấn đề này. Lúc hỏi, gương mặt tuấn tú đó luôn xuất hiện nụ cười vui vẻ. Cười trộm. Số lần anh cười tối nay thật sự là bằng mười mấy năm cô quen anh cộng lại! “Anh muốn làm gì chứ?”, cứ hỏi hoài, hỏi mãi, không chán sao? Lẽ nào? Cô hoảng sợ trợn mắt, nhìn gương mặt đẹp trai đó từ từ áp sát, hơi thở của anh như gần trong gang tấc. “Anh anh anh… đừng có lại đây!”, hét lên, cô định bỏ chạy, “Sẽ chết người đó, sẽ chết người thật đó!” Nhưng nụ hôn của anh đã rơi xuống. Anh hôn mặt cô, không ngừng, không ngừng, dịu dàng. Tay trái của anh nắm chặt tay phải của cô. Một luồng hơi ấm trong cơ thể của cả hai lan tỏa đến tận trái tim. Diệu Diệu bỗng không trốn chạy nữa, vì cô cảm thấy nụ hôn này bao hàm tình cảm sâu đậm, không đơn thuần chỉ là tình dục. Tay phải anh chậm rãi cởi nút áo cô, từ từ, nhẹ nhàng ve vuốt phần ngực lộ ngoài áo lót của cô. Hai chân cô tê dại. Một nỗi khao khát xa lạ và kỳ quặc lại dâng lên trong lòng. Cô… hình như… có chút không sợ “chết”. Cô nuốt nước bọt, hỏi với vẻ lúng túng, “Anh… lại muốn à?” Cô có thể cảm thấy cơ thể anh lại “đứng dậy” rồi. Anh không hề. Anh chỉ thấy cảm xúc quá dâng trào, rất muốn đụng chạm cô mà thôi. “Đụng chạm” rất đơn thuần, không phải muốn cô “chết”. Anh đang định phủ nhận nhưng khi nhìn thấy ánh mắt vừa mong chờ lại vừa sợ hãi của cô, chỉ một giây thôi mà anh đã chìm đắm trong nó. “Anh sẽ rất nhẹ”, anh sẽ từ từ. Đương nhiên, cô có thể từ chối. Anh muốn thật sao? Chỉ cách lần trước có hai, ba tiếng thôi mà! “Anh… anh đừng lừa em nhé…” “Không lừa em”, anh lại cười. Anh hôm nay… đúng là cười quá nhiều. Anh lại hôn cô, một nụ hôn ngắn ngủi, đủ để công phá cả thế giới của cô. Lát sau… Trong phòng, không khí rất nóng. Vẳng đến tiếng kêu khẽ như mèo. “Có đau không?” “Cũng… tạm… không… không đến nỗi… đau lắm…”, âm thanh ngắt quãng, ậm ừ không rõ. Họ lặn ngụp trong nhau, lặn ngụp mãi. Mỗi một ngôn ngữ của cơ thể để trao đổi những tình cảm khó nói nên lời. Lát sau. “Anh… anh lừa em!”, giọng nói bắt đầu phản kháng mạnh mẽ. “Không được, cứ chậm mãi thì anh sẽ điên mất!”, giọng trả lời rất đau khổ. “Anh đừng dùng sức quá đó!” “Hơi… khó!” “Anh xong chưa?” “Đừng ồn, chịu đựng thêm chút nữa.” Tình yêu rất ngọt ngào, nhưng hiện thực rất tàn nhẫn. Họ cùng nhau sánh vai tác chiến, nhưng nửa tháng sau, chuyện của công ty vẫn rất thảm hại, tình hình càng lúc càng tồi tệ. Gần như thỏa thuận ngầm, lúc riêng tư, họ hiếm khi nhắc công việc, càng tuyệt đối không nhắc tới Tiết Khiêm Quân hoặc Hồng Kông. Cô sợ, sẽ làm tổn thương lòng kiêu ngạo của anh. Còn anh, sợ cô không quên được tình địch. Họ gần như sống chung với nhau, hai người cùng ở trong căn hộ chung cư nhỏ, mỗi đêm đều ôm nhau, chia sẻ hơi ấm của nhau, quấn quýt cùng mò mẫm trên con đường “trưởng thành”. Nếu phải nói rằng giữa họ có gì đó không hợp nhau lắm, thì đó chính là trong đời sống tình dục, anh quá mạnh mẽ, còn cô, quá không thích ứng. Thế là… Hai người đều đếm từng ngày, một người đếm thời gian Tiết hồ ly từng nói sẽ đến Hồng Kông, một người đếm bản thân bao giờ mới tới tuổi như hùm như sói. Một người trong lòng thầm vui, kệ xác cái quyền định cư ở nước thứ ba, Diệu Diệu là của anh rồi, mỗi đêm đều được anh cho ăn no, không được đi đâu hết! Lần này Tiết hồ ly chỉ có cắn chăn, khóc thầm mà thôi! Người kia thầm khổ sở, tại sao anh cứ làm mãi không ngừng? Cô có nên bảo với anh rằng cô rất mệt, mỗi tối đều ngủ không đủ?! Hôm đó, là ngày Hai mươi hai âm lịch. Suốt ngày anh thấp thỏm không yên. Hai hôm nữa là công ty nghỉ lễ, tiền lương của mọi nhân viên phải có đủ, tiền hàng còn thiếu cũng bắt buộc phải tìm ra cách giải quyết. Những chuyện này, thực ra trong lòng anh, đã có quyết định. Nên, điều thật sự khiến anh bất an là người nào đó hôm nay bỗng dưng nghỉ phép, gần như không báo trước. Không thể chịu đựng hơn, buổi trưa, anh đã về nhà một chuyến. Nhưng đẩy cửa nhà ra, máu anh như đông cứng. Nhà cửa được dọn dẹp gọn gàng. Từng túi xách, hành lý… đã được đóng gói hết. Anh lao ra ngoài ngay, điên cuồng gọi vào điện thoại của cô. “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau”, trong điện thoại vẳng đến giọng nữ máy móc. Sao lại tắt máy? Lẽ nào…? Vừa chạy nhanh xuống lầu, anh vừa gọi điện cho tình địch, đối phương mới nghe máy, anh đã gầm lên, “Có phải Diệu Diệu đang ở cạnh anh không?” Bên kia im lặng rồi đáp, “Đúng thế, có chuyện gì?” “Hai người đang ở đâu?” “Sân bay.” Hai chữ Tiết hồ ly nói khiến tim anh lạnh ngắt. “Trước khi tôi đến, hai người không được đi đâu, đứng tại chỗ cho tôi”, anh đã nổ máy xe. Cô nàng xấu xa, cô nàng chết tiệt, tối nào anh cũng bán sức “tin tưởng” cô, mà cô lại dám chạy trốn! Nếu đã thế, thì trao thân cho anh có ý nghĩa gì? Ba chữ “em yêu anh” từng nói, cô xem là gì? Anh lập tức chạy tới sân bay. Anh cũng có ba chữ, nhất định phải nói cô nghe. “Cậu cũng muốn tới?”, Tiết Khiêm Quân thắc mắc. Giữa họ, tình cảm đã trở nên tốt đẹp từ bao giờ mà sao anh ta không biết?!
“Cậu đừng tới nữa, sắp tới giờ rồi, tôi phải vào cửa kiểm soát đây!”, Tiết Khiêm Quân lạnh nhạt. “Không được đi!”, anh gầm lên. Không được đưa Diệu Diệu đi! Đối phương cúp máy, đồng thời tắt luôn. Anh ném điện thoại đi, chạy bằng tốc độ nhanh nhất, lao tới sân bay. Trái tim thoắt cái trở nên trống rỗng. Là cô diễn xuất tốt quá hay sao? Tối qua, cô còn nằm dưới người anh, liên tục van xin. Tối qua, cô còn hỏi anh, cảm giác đối với cô đã từ “thích” thăng hoa thành “yêu” chưa? Anh chỉ ngượng chưa thừa nhận thôi mà. Lẽ nào, anh đã sai? Thất thần ra khỏi sân bay, kết cuộc này quá đột ngột, khiến anh không cam tâm. Anh biết, anh nhất định sẽ mua vé máy bay nhanh nhất tới Hồng Kông. Dù cho tình hình bây giờ ra sao, Diệu Diệu chắc chắn sẽ được anh đưa về! “Bạch Lập Nhân”, có người kinh ngạc bước xuống từ chiếc xe khách đưa khách từ sân bay vào trung tâm thành phố. Người đó, tư thế đi có phần kỳ quặc. Nghe giọng nói quen thuộc, anh quay phắt lại. “Sao anh ở đây?”, ở đây, vào lúc này, nhìn thấy anh, Diệu Diệu rất thắc mắc, “Buổi chiều Tiểu Vĩ nói đến văn phòng luật sư làm thủ tục chuyển nhượng cổ phần, chẳng phải anh cũng phải đi hay sao?” Anh nhìn cô chăm chăm. Là ảo giác chăng? Chẳng phải cô đã theo Tiết hồ ly rồi sao? Diệu Diệu bị anh nhìn đến phát ngượng, đành thành thục khai nhận, “Em… em đến tiễn Tiết Khiêm Quân… Anh ấy nói, muốn gặp em lần cuối.” Đúng là ngại quá, sợ anh ghen tuông vớ vẩn nên cô không dám nói. “Trong nhà… anh tưởng…” “Ngày kia phải phát lương nhân viên rồi, may mắn là sáng nay em và mẹ Bạch đã bán được nhà”, Diệu Diệu tò mò nhìn anh, “Em từng hỏi anh, chính anh nói là được mà.” Cô bán nhà rồi? Nên, cô đóng gói đồ đạc, là vì họ phải dọn nhà? Ngốc quá, ban nãy anh cuống tới mức thậm chí không hề lục tìm xem đồ đạc của cô có còn hay không nữa. Nhíu mày, nhưng anh không nói thêm. Dù sao, cô còn ở lại là quan trọng nhất. “Bạn trai à, em có lời muốn nói với anh”, cô cười, khuyến khích anh, cũng là cổ vũ chính mình, “Dù khó khăn thế nào, em tin rằng chúng ta có thể cùng nhau bước qua hết!” Thực ra trong lòng cô còn che giấu một bí mật. Cô biết cô có một cơ hội để cứu vãn sự nghiệp của anh. Nhưng cô vẫn ích kỷ. Cô không hy vọng thành tựu của anh lại dùng tình yêu của họ để đổi lấy. Một ở Ôn Châu, một ở Hồng Kông, thời gian chia xa còn chưa biết, làm sao cô biết liệu có trở thành ly biệt mãi mãi? Nên cuối cùng, cô vẫn từ chối Tiết Khiêm Quân. “Bạn gái à, anh cũng có lời muốn nói với em”, anh cũng mỉm cười, nhưng nụ cười đó như giải thoát được gánh nặng, “Anh đối với em, đã không chỉ là thích rồi.” Môi cô nhướng lên, “Không chỉ thích, thì là gì?” Nhanh lên, cô đã nói ba chữ đó từ lâu, đồ lầm lì, anh cũng nhanh lên chứ! “Ngốc!”, nhưng anh chỉ hừ một tiếng, luống cuống bỏ đi. Văn phòng luật sư. Đối với kết cuộc này, Diệu Diệu rất khó hiểu. Cô không ngờ, anh lại chọn cách dừng lại. “Bạch Lập Nhân, anh định từ bỏ Động Lực sao?” Từ sân bay tới văn phòng luật sư, anh luôn nắm chặt lấy tay cô. “Không chỉ mình anh. Là em, anh, và Tiểu Vĩ”, anh hừ lạnh. Quyết định này rất khó khăn, nhưng đúng là lựa chọn tốt nhất hiện nay. Đỗ San San nhìn bàn tay nắm chặt nhau của họ, luôn cười lạnh lùng, đố kỵ. Tiểu Vĩ đã mỉm cười ký tên xong đẩy đến trước mặt Bạch Lập Nhân. Cúi xuống, Bạch Lập Nhân cũng nhanh chóng ký tên vào. Họ đã ký rồi, cô là một cổ đông nhỏ, chắc chắn chẳng có gì để níu kéo. Mọi lựa chọn của anh, cô đều nghe theo, ủng hộ. Mọi thủ tục đã làm xong, luật sư lấy lại hợp đồng, đẩy một tờ chi phiếu đến trước mặt họ. “Bạch Lập Nhân, anh thua rồi”, Đỗ San San dương dương đắc ý. Anh cười nhạt, “Phải, tôi thua rồi.” Anh không đấu với người phụ nữ ác độc nhất này. “Sau này, tôi sẽ để anh tận mắt thấy, Động Lực của anh bị tôi bóp chết, bẻ gãy thế nào”, Đỗ San San nghiến răng ken két. Tim Diệu Diệu nhói lên. Đau. Đứa con của ba người họ. Nhưng vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt, câu trả lời càng hờ hững, “Tùy cô, đó là công ty của cô, muốn chơi thế nào là chuyện của cô.” Đỗ San San phẫn nộ tới mức gương mặt xinh đẹp nhăn nhó, méo mó. Cô ta đã có được công ty, cô ta đã hủy diệt thành công của anh. Nhưng niềm vui thắng lợi mãi chẳng thấy. Nếu bố cô ta biết cô ta thật sự mua một công ty sắp phá sản, chắc chắn sẽ giết chết. Nhưng, chẳng có gì khiến cô ta thoải mái, hả giận bằng thắng Bạch Lập Nhân. Nhưng cô ta thật sự thắng rồi sao? Vì, vẻ mặt của Bạch Lập Nhân như đang nói chuyện với một người hoàn toàn xa lạ, so với bất kỳ lời nói nào, càng khiến cô ta thấy đau đớn và sỉ nhục hơn! Anh không muốn nói nhiều với Đỗ San San, chỉ nắm tay Diệu Diệu và bước ra khỏi văn phòng luật sư. “Bạn trai à, anh nỡ thật sao?”, Diệu Diệu lo âu hỏi. Tim rất đau, cô nghĩ, chắc chắn anh cũng không khá hơn. “Chúng ta đều còn trẻ, có gì mà nỡ với không?”, anh cười khẽ. Ý nghĩa sống của đàn ông, chính là không ngừng theo đuổi. Lòng kiêu ngạo hôm nay, ngày mai có thể trở về số không, đồng thời cũng là vinh quang lớn hơn trong tương lai đang đợi anh giành lấy. Chỉ cần, cô còn ở đây.
|
“Dừng lại! Bạn trai… đừng… em không ổn rồi, không ổn thật đó…” Tiếng cầu xin tràn ngập căn phòng. Nhưng anh lại mạnh mẽ hơn để đáp lại lời van nài của cô, tiến sâu hơn vào trong cô, đưa cô đến niềm hoan ái bất tận. Diệu Diệu thở hổn hển, như cá mắc cạn trên bờ. Dục vọng khiến toàn thân cô run rẩy. Mấy năm trước, cô lần đầu trải nghiệm, còn mơ hồ về dục vọng, khát khao trong tâm hồn nhiều hơn thể xác, nhưng dần dà, cô bắt đầu hiểu dục vọng cám dỗ thế nào, khi nam nữ truy hoan, sự cuồng nhiệt đó là đau đớn xen lẫn sung sướng ra sao… … Sáng sớm cô tỉnh dậy, gối kề bên đã lạnh. Nhưng cô biết, người đàn ông vất vả ấy đã đi đâu. Mặc quần áo xong, cô xuống giường, đánh răng rửa mặt bước vào nhà bếp. Chiên quả trứng, nấu một bát mì đơn giản nhưng ngon lành, cô bưng bát mì xuống lầu, đi về phía văn phòng. Ba năm trước, anh và Tiểu Vĩ chia tay, cầm số tiền vốn vẻn vẹn mấy triệu tệ sau khi đã bán đứt Động Lực, kiến tạo nên xưởng trang phục có vốn đầu tư nước ngoài này, từ đó về sau, xưởng chính là nhà của anh và cô. Năm đầu, xưởng gần như không có lời. Năm thứ hai, họ ổn định công việc, bắt đầu kiếm được chút vốn liếng. Năm thứ ba, xưởng của họ đã có đơn đặt hàng nhiều hơn, thường ngày bận không thở nổi, công việc khá tốt. Khẽ khàng đẩy cửa văn phòng, anh quay lưng lại phía cô, đang vùi đầu vào nghe điện thoại. “Mẹ, con đã nói bao nhiêu lần rồi, con tạm thời chưa muốn kết hôn…” Bước chân Diệu Diệu khựng lại, toàn thân như hóa đá.
“Con cũng không muốn sinh con, con và Diệu Diệu bận chuyện xưởng muốn chết, làm gì có thời gian sinh con!… Sinh ra rồi mẹ chăm con cho con à? Thôi, mẹ cũng không khỏe lắm, chăm cháu thế nào được!”, thái độ của anh rất cứng rắn. Mắt Diệu Diệu cụp xuống. “Hôm nay mẹ muốn đến nhà Diệu Diệu bàn chuyện hôn nhân?”, giọng anh càng bực bội, “Con đã đồng ý chưa? Kết hôn là chuyện riêng của chúng con, mẹ quản làm gì, cho dù mẹ và mẹ Diệu Diệu định ngày cưới thì cũng vô ích!” Nói xong, anh gần như tức tối cúp máy. Giây sau đó, Diệu Diệu đã ra khỏi văn phòng anh. Cô quay đầu về văn phòng mình, ngồi xuống, thẫn thờ. Bát mì trước mặt dần dần nguội lạnh. Một năm trở lại đây, cô thường xuyên bất an nghĩ rằng tình yêu của cô, có phải cũng chỉ như bát mì này, càng ngày càng nguội? Mấy năm nay, họ sánh vai tác chiến, đỡ đần lẫn nhau, tính anh vốn nóng nảy, nhưng dù gặp chuyện bực bội đến mấy, anh cũng luôn ôn hòa dịu dàng với cô. Họ rõ ràng đã yêu rất sâu đậm rồi. Cô mở ngăn kéo, bên trong có một tấm thẻ ngân hàng. Trong thẻ có năm mươi ngàn tệ tiền mặt. Sắp đến Tết, mọi nhân viên đều phải được thưởng năm dù ít hay nhiều, nhưng cô không ngờ năm nay, cô cũng nhận được một khoản tiền. Anh đối với cô, đúng là phân biệt rõ ràng. Điện thoại di động trong túi réo vang, cô nhấc máy, văng vẳng giọng cuống quýt của Ninh Ninh: “Diệu Diệu, thành công chưa? Bạch Lập Nhân đồng ý kết hôn chưa?” Khó nhọc, cô trả lời, “Mẹ Bạch ra mặt hình như cũng vô dụng… Anh ấy vẫn không chịu kết hôn…”, nói xong câu này, tâm trạng đã rất sa sút. “Cậu đang làm gì thế? Cậu và cậu ta đã sống chung ba năm rồi, rốt cuộc cậu ta có thật lòng với cậu không, hay là chỉ muốn đùa vui?”, Ninh Ninh thẳng thắn, phẫn nộ bất bình, “Nhất định là thế, cậu ta nghĩ cậu xinh đẹp quá, không xem cậu là gái nhà lành!” Diệu Diệu khá ngây ngô trong tình cảm, nhưng cũng có sự nhạy cảm của phụ nữ. Cô thực sự bị câu nói đó làm tổn thương. “Diệu Diệu, mấy hôm nữa là Tết rồi, cậu sắp ba mươi tuổi, cậu thật sự để cậu ta trì hoãn đến chết già hay sao? Không kết hôn thì sau này cậu sẽ là thai phụ cao tuổi đó!” Cô im lặng. Mẹ cũng từng nói câu này. Diệu Diệu, con mà không kết hôn thì đóa hoa đỏ kia sẽ khô héo đó. Nhưng có cách nào đây, mẹ đã sớm đoán ra đường nhân duyên của cô rất muộn mới có thể khai hoa kết quả. Ninh Ninh đề xuất ý kiến, “Tớ thấy thì mấy hôm nay cậu cứ đá cậu ta đi, nhân lúc trước Tết đến chợ xem mắt giành hàng trước, có khi may mắn còn gặp được hàng tốt đó!” Cô dở khóc dở cười, Ninh Ninh nói cứ như bán hàng Tết vậy. “Cậu mau mau sinh con gái đi, không sinh sớm thì con trai tớ và con gái cậu sẽ có khoảng cách thế hệ đó!” Cô bị Ninh Ninh chọc cười, đúng lúc này thì Bạch Lập Nhân đẩy cửa vào, cô vội vàng tắt máy. “Anh đói rồi, có bữa sáng không?”, giọng anh như đang càu nhàu với bà xã, vẻ hẳn - nhiên - là - thế. Anh nói với cô, không bao giờ lạnh lùng như nói với người khác. Không đợi cô trả lời, anh đã nhìn thấy bát mì. Tiến đến, mặc kệ mì đã nở, nguội lạnh, anh ngồi xuống, ăn ngon lành. Anh rất bận, ngoài bệnh sạch sẽ không thể thay đổi thì bây giờ anh bận tới mức không còn thời gian đâu để so đo về chất lượng cuộc sống nữa.
“Quãng này có nhìn thấy thứ gì không sạch không?”, nhưng anh vẫn vừa ăn sáng vừa hỏi. “Không”, cô đáp gọn lỏn. Thật lạ, ba năm trước sau khi nảy sinh mối quan hệ với anh, mắt trái của cô dần dần “mất linh”. Cô hiện giờ rất ít rất ít khi thấy những thứ dơ bẩn. Mẹ nói, đó là do trên người cô đã có quá nhiều dương khí của anh, bọn ma quỷ không dám xuất hiện trong địa bàn của họ. Bạch Lập Nhân, giống như tấm bùa hộ thân của cô. “Em có mặc ít quá không?”, anh cau mày. Thời tiết sắp không độ rồi, mà cô chỉ mặc một cái váy ngắn, thậm chí còn không đi giày. Cô cúi xuống nhìn mình. Ban nãy cô lo anh đói, vội vàng nấu bữa sáng nên chỉ xỏ vội đôi dép lê, thậm chí không kịp đi tất. Anh cởi áo khoác ra, đang định đắp lên chân cô, thì động tác bỗng khựng lại. Phía trong đùi cô là một mảng bầm tím. Là tối qua… là do anh. “Có đau không?”, anh nhíu mày, thương xót vuốt ve đùi cô. Mỗi lần tắt đèn là anh rất dễ biến thành dã thú, rất mạnh mẽ. Ai bảo dáng người cô đẹp đến thế? Anh muốn kiềm chế cũng thật khó. Cô khép hai chân lại, nhích sang, cự tuyệt anh. “Không đau”, cô nhạt nhẽo nói. Da cô rất dễ bầm tím, chỉ trông có vẻ kinh dị một chút thôi chứ thực ra không đau gì mấy. Anh ngẩn người vì sự kháng cự của cô. Cũng vì sự lạnh nhạt đặc biệt của cô. Nhưng anh không nghĩ nhiều, vẫn đắp áo khoác lên đùi cô, dặn dò, “Sắp Tết rồi, việc sản xuất đã ngừng hơn nửa, em mau đi ngủ, hoặc đi chơi mấy ngày với bạn.” Trong xưởng có anh trông coi là được. Trong ba năm nay, cô luôn chịu đựng gian khổ cùng anh. Mỗi ngày họ đều làm việc hơn mười hai tiếng, ngủ thì chỉ có thể ngủ trong gian phòng phía trên xưởng. Họ thậm chí không có nổi một căn nhà tử tế. “Vâng”, cô gật đầu, vẻ mặt có phần lạnh lùng. *** Mấy hôm nay Bạch Lập Nhân luôn đi xem nhà. Ngày kia là Ba mươi Tết rồi, người còn đi xem nhà vào thời điểm này như anh đúng là hiếm càng thêm hiếm. “Diệu Diệu, anh thích một căn nhà, một trăm bốn mươi lăm mét vuông, nằm ở vành đai đường Thị Phủ, ba phòng ngủ một phòng khách hai ban công, bốn triệu sáu trăm ba mươi ngàn tệ, em cũng đến đó xem thử rồi cho anh ý kiến.”
Xem xong nhà, anh rất hài lòng, thế là gọi điện cho cô. “Anh quyết định là được rồi”, cô lạnh nhạt nói. “Em không đến xem à?”, anh sửng sốt. Chuyện lớn như xem nhà mà cô lại không đến? “Em hơi bận, mấy hôm nữa chắc sẽ đi du lịch”, cô trả lời, “Nên chuyện của anh thì anh tự quyết định là được, không cần hỏi ý kiến của em, không có ý nghĩa gì cả.” Bận? Anh biết mấy hôm nay cô và Ninh Ninh đi với nhau, không đi mua quần áo thì cũng đi ăn uống, bận đến nỗi anh “đòi hỏi” mà cô cũng từ chối, bảo mệt lắm. Nhưng không có ý nghĩa là sao? Chuyện hệ trọng như mua nhà, làm sao không có ý nghĩa gì? Vậy mấy năm nay, anh cực khổ vất vả vì ai chứ! “Đúng rồi, tiệc đêm Giao thừa, em không đến chỗ anh đâu, em còn việc khác”, giọng cô tiếp tục lạnh lùng. “Có chuyện gì quan trọng vậy? Ba mươi Tết, sao chúng ta không ở bên nhau được?”, anh tức giận. “Không chỉ là Ba mươi Tết, mà mùng Một đi chúc Tết, em cũng không đi thăm họ hàng anh đâu…” “Liệu Diệu Trăn, em có ý gì hả?”, giọng anh bỗng cao lên. “Không có ý gì, chỉ cảm thấy là mọi người đều cần thời gian, có lẽ bắt đầu từ năm sau, em sẽ đến nơi khác tìm việc xem sao…” Anh càng nghe càng thấy kỳ lạ. Cô có ý gì? Là muốn chia tay? “Bây giờ em đang ở đâu? Nói anh nghe!”, giọng anh giận dữ cùng cực, người môi giới nhà cửa cũng bắt đầu lén lút thu dọn tài liệu. *** Cô cúp máy. “Cậu thật kém cỏi!”, Ninh Ninh lấy ngón tay xỉa vào đầu cô, “Tớ đã nói với cậu rồi, cậu cứ bảo cậu ta tỏ thái độ thẳng thắn, không kết hôn thì chia tay!” Đối với chuyện giở thủ đoạn thì Ninh Ninh sành sỏi hơn Diệu Diệu nhiều, nhưng thầy đạo hạnh thâm hậu thì trò cũng phải có năng khiếu mới được. Mà Diệu Diệu thì chính là dạng học trò không có năng khiếu. “Tớ…”, cô trầm tư. Cô đang sợ, sợ nếu cô ép buộc như thế, anh sẽ chọn vế sau. Tính cách Bạch Lập Nhân cứng rắn, không sợ bị uy hiếp, Đỗ San San mới thua thảm bại như vậy. Cô không nỡ chia tay. Nói cho cùng, cô đã bị anh “ăn” chắc rồi. “Nhưng tớ nghĩ, thái độ lúc nãy của cậu chắc cũng đủ khiến cậu ta chịu hết nổi rồi. Nếu cậu ta thích cậu thật thì chắc chắn sẽ cuống quýt lên cho xem!”, Ninh Ninh tỏ vẻ như một chuyên gia tình yêu. “Nhưng, sao cậu ta nói đang mua nhà? Tớ tưởng cậu ta có tiền dư thì sẽ chọn mua lại thương hiệu ‘Động Lực’ chứ!”, Ninh Ninh thắc mắc. Nhìn thế nào thì Bạch Lập Nhân cũng là kiểu đàn ông coi trọng sự nghiệp, sao lại quyết định lấy ra bao nhiêu tiền để giải quyết vấn đề nhà cửa trước? Diệu Diệu cũng rất thắc mắc. “Mấy năm nay xưởng chưa từng trả nợ, nếu anh ấy lấy hơn bốn triệu tệ ra thì chắc không còn tích lũy gì nữa.” Cô cũng tưởng nếu anh có tiền thì sẽ mở rộng cơ nghiệp của mình. “Nhưng thôi, Động Lực cũng phá sản rồi, thương hiệu đó cũng sớm bị Đỗ San San hủy hoại, sụp đổ rồi, cho dù hai cậu mua lại thì chẳng qua chỉ là cái bình rỗng, chứa đựng tình cảm trong đó mà thôi.” Diệu Diệu lại không nghĩ thế, cô lắc đầu, “Không chỉ là tình cảm, Động Lực còn đại diện cho tất cả lòng kiêu ngạo của anh ấy nữa!” Vì phá sản nên hiện tại Động Lực chẳng đáng giá mấy đồng, nên nếu Bạch Lập Nhân có thể đụng đến bốn, năm triệu tệ thì có lẽ sẽ mua về được giấc mộng cũ. “Nhắc đến Đỗ San San, tớ có chuyện này muốn nói với cậu.” “Chuyện gì?”, Diệu Diệu nhướn mày. Năm đầu tiên Bạch Lập Nhân mới tạo dựng lại sự nghiệp, Đỗ San San đã giở mọi thủ đoạn muốn phá hoại anh. Cũng may anh chọn con đường sản xuất ra nước ngoài, chất lượng cao mà giá thành rẻ, dưới sự đề phòng kỹ càng của anh, Đỗ San San cũng không làm được gì, không thể nào tạo sóng gió được. Đối với hạng người như Đỗ San San, Diệu Diệu không còn thiện cảm gì nữa. “Nghe nói cô ta sắp kết hôn với Đơn Thiếu Quan rồi”, Ninh Ninh chồm lại gần cô, “Bây giờ đã mang thai hơn bốn tháng rồi đó.” Hả? Diệu Diệu ngớ người, hơi bất ngờ. Ninh Ninh thì thầm, vẻ mặt càng lúc càng tỏ ra nhiều chuyện. “Nhưng nghe nói, Đơn Thiếu Quan là ông chồng bị đổ vỏ. Bụng Đỗ San San không biết là to ra do làm bậy với tên nào, đối phương chê Đỗ San San từng đính hôn, hơn nữa lại còn có bạn gái cũng có điều kiện khá tốt, Đỗ San San muốn lấy đứa bé để tròng cổ hắn, ai ngờ đâu hắn sống chết cũng không chịu trách nhiệm. Chuyện này kéo dài tới ba, bốn tháng, đến khi không thể phá thai được thì Đơn Thiếu Quan liền lợi dụng tình thế, gồng mình lên làm con rể!” Tin này quá quá quá quá “hot”! Diệu Diệu cũng hào hứng chồm lại, muốn tám chuyện, ai ngờ Bạch Lập Nhân đã đi vào quán ăn, ánh mắt sắc nhọn nhìn thẳng về phía bàn cô ngồi. Tốc độ của anh cũng nhanh quá chăng? Diệu Diệu cụp mắt xuống. “Ý em là sao? Mua nhà em không tới, Ba mươi tết cũng không ở bên nhau, tiệc chúc Tết cũng không tham gia, có phải em muốn chia tay không?”, anh đã sải bước lại gần, vừa đứng cạnh bàn cô anh đã hỏi ngay.
Ninh Ninh run lẩy bẩy, sợ hãi trước khí thế dữ dội của anh. “Ôi trời, tắc đường quá, tôi đến muộn, xin lỗi nhé”, mà đúng lúc này thì còn có một tên “lính tốt” chẳng biết sống chết thế nào mà xông vào. “Lính tốt” vừa tới đã ngồi phịch xuống cạnh Ninh Ninh, đối diện với Diệu Diệu, đặt chìa khóa chiếc BMW xuống bàn, vẻ mặt ngây thơ hỏi, “Ủa, vị này cũng là bạn của các cô à? Cùng ngồi nhé!” Không thấy không khí kỳ lạ hay sao? Ninh Ninh đẩy đẩy người đàn ông khờ khạo ngây thơ bên cạnh, ra hiệu anh ta câm miệng lại. Bạch Lập Nhân nhìn trừng trừng người đàn ông có bề ngoài bắt đầu phát tướng, bụng đã to, có vẻ là người thành đạt đang ngồi trước mặt anh. Người đàn ông này là ai? Lính tốt vẫn tỏ vẻ nồng nhiệt rót trà cho cô gái có gương mặt và dáng người rất nóng bỏng, “Cô chính là Diệu Diệu à? Ôi trời, hôm nay cuối cùng cũng gặp được cô! Tôi còn nhờ Ninh Ninh nhất định phải cho chúng ta làm quen nữa chứ…” Bạch Lập Nhân cuối cùng đã hiểu đầu đuôi câu chuyện. “Liệu Diệu Trăn, em đến xem mắt!”, anh mím chặt môi, gương mặt căng cứng. Ba người đều giật bắn mình trước kết luận của anh. Nhưng Ninh Ninh lại trấn tĩnh rất nhanh, đổ dầu vào lửa, “Bạch Lập Nhân, cậu đã chuẩn bị làm người theo chủ nghĩa không kết hôn rồi, Diệu Diệu nhà chúng tôi đi xem mắt thì có gì sai chứ!” Không kết hôn? Anh ngạc nhiên nhìn Diệu Diệu, còn cô chỉ tỏ vẻ buồn bã, cúi gằm đầu. Cuối cùng anh đã rõ vấn đề xảy ra ở chỗ nào. “Chúng ta phải nói chuyện cho rõ, em theo anh!”, anh kéo cô đứng dậy. “Diệu Diệu, cậu đừng đi theo cậu ta, muốn kết hôn hay chia tay cứ để chính cậu ta chọn!”, Ninh Ninh liều mạng. Đồ nhiều chuyện, thử nói một câu chia tay xem! Khóe môi anh mím thành một đường phẫn nộ, hung dữ trừng mắt nhìn Ninh Ninh. Nếu không phải là bạn thân của cô thì anh đã nổi giận từ lâu. Quả nhiên, Ninh Ninh sợ hãi rụt đầu lại. Không kịp phản kháng, Diệu Diệu bị anh lôi xềnh xệch ra khỏi quán. Cô cũng sợ đến đần người ra, từ sau khi Tiết Khiêm Quân “biến mất”, anh hiếm khi biểu lộ vẻ giận dữ rõ ràng như thế. Rõ ràng anh giận đến vậy, nhưng động tác kéo tay cô vẫn rất dịu dàng. Xem ra hôm đó, vết bầm xanh trên đùi cô đúng là đã dọa anh chết khiếp. Trong quán ăn, lính tốt ngẩn mặt nhìn theo đôi nam nữ quay sang sờ sờ cái bụng bự của mình, tò mò hỏi Ninh Ninh, “Nhìn anh giống người chưa kết hôn lắm sao?” Từ ba năm trước, vợ anh ta sinh cho anh ta đứa con trai, nhận được sự khẳng định của gia tộc và phong tục của gia đình, anh ta đã tổ chức tiệc cưới rồi!
“Không giống”, Ninh Ninh buồn bã lắc đầu. Nhìn vóc dáng mạnh khỏe, cao ráo, khiến người ta chảy cả nước dãi của Bạch Lập Nhân, lại nhìn cái đống thịt mỡ thê thảm bên cạnh mình, là biết ngay người đàn ông chưa kết hôn và đã kết hôn cách biệt nhau lớn đến chừng nào. “Người đàn ông trông rất lạnh lùng, nhưng lại cảm thấy rất mãnh liệt ban nãy kia, là nhạc phụ tương lai của con trai chúng ta à?”, lính tốt lại hỏi thêm với vẻ ngây thơ. Hôm nay anh ta đến để làm quen với mẹ vợ tương lai của con trai, ai ngờ ngay cả bố vợ cũng làm quen luôn rồi. *** Bạch Lập Nhân nói phải trò chuyện cho rõ, nhưng chưa nói mà họ đã lăn lên giường rồi. Vừa vào nhà, anh đã cởi đồ của cô, hung hăng tấn công. Như xưa nay, Diệu Diệu không chống đỡ nổi, toàn thân nóng hực, rên rỉ, tan vỡ. Nhưng anh vừa bận tấn công, một tay vừa thò vào ngăn kéo tủ đầu giường. Cô biết anh đang tìm gì. Trong tích tắc, cơ thể lạnh đi, đông cứng. Cô đẩy mạnh anh ra, quấn chăn lại. Bên dưới bỗng trống vắng khiến Bạch Lập Nhân không phản ứng kịp. “Em… quyết định dọn về nhà”, cắn môi, cô nói cho anh biết quyết định của mình. Cô sẽ không sống chung với anh nữa. Anh bàng hoàng. Ban nãy nói sang năm không làm việc ở đây nữa, giờ cô lại nói muốn dọn về nhà, có ý gì đây? Lẽ nào vứt anh ở lại đây, một mình hít thở trong trống vắng, ăn cơm trong trống vắng, ngủ trong trống vắng? Bây giờ không có cô, thế giới của anh sẽ trống vắng đến mức nào đây! “Em… muốn kết hôn?”, thế là, anh dò đoán. Thực ra họ đã bái thiên địa rồi, thiệp long phụng đến giờ anh vẫn còn giữ, nên mặc váy cưới, làm tiệc mừng để họ hàng ăn uống một bữa linh đình, lẽ nào quan trọng đến thế? Diệu Diệu không nói, sao cô có thể không muốn kết hôn? Từ ba năm trước, cô đã rất muốn kết hôn với anh! Hai ngày nữa là cô tròn ba mươi rồi. Bây giờ ngẫm lại, đúng là có chút bi thảm. Cắn môi, cuối cùng cô nói với anh suy nghĩ của mình, “Em không muốn làm thai phụ cao tuổi.” Thai phụ cao tuổi? Rồi, nhìn kỹ lại, anh trợn mắt. Hôm đó, anh thật sự không phải hoa mắt ư? “Em lấy kim chọc thủng bao à?”, anh giật mình khi nhìn thấy lỗ kim trên bao cao su. Cô lúng túng, bỗng thấy ngượng ngùng. “Nhưng, anh đã mua nhà nên không còn nhiều tiền, anh vốn định đợi một, hai năm nữa, điều kiện tốt hơn rồi chúng ta hãy kết hôn”, anh nhíu mày. Cô xinh đẹp như thế, anh không muốn cô cưới chồng lại cơ hàn quá, mất mặt với đám bạn. Anh làm việc xưa nay rất có kế hoạch.
Nghe anh nói vậy, Diệu Diệu mắt sáng lên, vui sướng điên cuồng, “Nên không phải là anh cố ý không kết hôn?” Anh lườm cô, “Anh còn muốn kết hôn hơn em, nhưng anh muốn cho em điều kiện tốt nhất”, tình hình như mấy năm trước, làm sao anh còn mặt mũi nào cầu hôn, nên mẹ cứ ép mãi khiến anh rất bực bội. Nghe thế, thái độ của Diệu Diệu quay ngoắt một trăm tám mươi độ, háo hức vòng tay ôm eo anh, mặt dụi vào ngực anh, chui vào trong lòng anh như mèo con. “Em muốn kết hôn thật chứ?”, anh ủ rũ hỏi. Anh có mù đến mấy thì giờ cũng đã nhận ra. Cô thật sự quyết định, anh không kết hôn thì cô sẽ chia tay anh? “Người ta làm gì có!”, da mặt cô mỏng, không chịu thừa nhận. “Vậy Ba mươi và mùng Một Tết, chúng ta vẫn ở bên nhau chứ?”, anh đổi cách nói khác. “Có chứ, tại sao không ở cạnh nhau?”, cô co người trong vòng tay anh, ngoan ngoãn. Quả nhiên… “Ngày mai chúng ta đi mua nhà, nhân ngày cuối cùng Cục Dân chính còn làm việc, đăng ký kết hôn luôn”, anh bất lực nói. Sự kiện hôm nay đúng là khiến anh sợ đến toát mồ hôi lạnh. Đúng là thực tế, ngay cả nhẫn cầu hôn cũng chẳng có. Nhưng… “Vâng”, Diệu Diệu cười ngọt ngào, vẻ mặt hài lòng. Cuối cùng cô đã sắp kết hôn, cuối cùng cô sắp làm bà Bạch rồi! “Anh nhờ mẹ chọn ngày tốt, tháng Năm thì anh sợ không kịp, tốt nhất là tháng Mười sang năm tổ chức tiệc cưới, thời gian rộng rãi một chút, tiền trang hoàng nhà cửa và tiền đãi tiệc cũng có đủ”, anh bàn bạc với cô. Vốn công ty không thể sử dụng bừa bãi, chi phí tổ chức đám cưới ở Ôn Châu rất lớn, anh toàn dựa vào chính mình nên phải tính toán kỹ. “Được ạ!”, Diệu Diệu chuyện gì cũng rất ngoan. Nhưng. “Anh không muốn sinh con, vừa bẩn vừa hôi”, anh nhíu mày. “Nhưng… em muốn sinh hai đứa”, Diệu Diệu khổ sở. Làm sao đây, ý kiến bắt đầu không thống nhất. Đúng rồi, có cách rồi! Diệu Diệu như cún con, gặm vào cổ anh, vào lồng ngực chắc khỏe của anh. “Này này này, em đừng giở trò!”, anh cuống lên, bao cao su đã bị chọc thủng hết rồi, bảo anh bây giờ làm sao kích động được? Nhưng cô mặc kệ, ra sức hôn hít khắp trên lồng ngực nhẵn nhụi của anh, sờ mó cơ bắp của anh. “Đừng vậy mà, anh không muốn có con…”, anh dằn vặt, giãy giụa. Mấy năm nay, trừ lần đầu bất ngờ của họ, thì về sau này, anh phòng tránh rất kỹ càng. Nhưng lúc này cô đã khiến anh mất kiểm soát… “Chết tiệt, tại sao cái gì anh cũng phải nghe theo em…”, anh phẫn nộ, “Em đừng ép anh!” Anh không muốn ngay cả quyền sinh đẻ mà cũng bị cô kiểm soát! Thế là, cô càng ra sức. Không ổn rồi, không ổn rồi! Gầm lên một tiếng, anh đẩy cô xuống, không có bất kỳ vật bảo hộ nào, tiến thẳng vào cô. Nhưng vừa vào trong, anh đã cảm thấy mình phạm sai lầm. Cô đã chủ động. Hiếm khi cô nhiệt tình như vậy. Chỉ một ánh mắt thôi, đã đủ khiến bất kỳ người đàn ông nào sụp đổ. Thuận theo? Không thuận? Thuận? Không thuận! Không được, anh không nhịn nổi nữa! Đại não như có máu trào lên, họ đều thấy kích thích không chịu nổi. Đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới! *** Anh nói rồi, trẻ con vừa bẩn vừa hôi, khiến người ta khó mà chịu đựng! Anh trừng mắt, lại trừng mắt, trừng muốn rách mắt, chỉ muốn trừng cho cái đống vàng vàng đầy giường kia biến mất. “Oa oa oa…”, tiếng khóc của con gái rất vang, tay chân khua loạn xạ, khóc đến nhức màng nhĩ. Đáng sợ hơn là, theo động tác ngọ nguậy của nó, trên hai đùi của nó cũng đã dính cái thứ vàng vàng đó. Thật buồn nôn! Anh rất muốn trốn tránh sự thực, muốn đập đầu vào tường để mình ngất xỉu đi cho rồi! “Chồng à, anh làm sao thế? Có cần em giúp không?”, trong phòng khách vang đến tiếng hỏi quan tâm của vợ. “Không cần, em đừng vào, đừng để Mỹ Mỹ nhìn thấy em!”, con bé một khi nhìn thấy Diệu Diệu là thích đòi cô bế, không bế nó thì nó sẽ khóc mãi. Tình hình Diệu Diệu bây giờ không thích hợp để bế đứa trẻ nặng thế này. Vuốt mặt, anh cam chịu đi vào nhà vệ sinh, xả đầy một chậu nước nóng. Lúc quay trở ra, phát hiện một cảnh càng khiến anh suy sụp. Con bé sắp một tuổi đang hứng chí ngồi dậy, nghịch ngợm dùng hai tay đùa chơi với đống vàng vàng đó. “Con dừng tay lại ngay!”, anh quát. Buồn nôn quá, buồn nôn quá, buồn nôn quá! Anh suýt thì ói hết bữa tối ngay tại chỗ. Không biết trẻ con nhà người ta thế nào, nhưng đứa bé nhà anh thật sự không thông minh cho lắm. “Bô… bô… ôm… ôm…”, con bé nhìn thấy anh, lại hứng chí vỗ vỗ tay, đòi bế. “Sắc vàng” khắp nơi. Ở đâu có tường? Anh muốn dựa tường, nôn một trận!
Một năm nay, tiết mục mỗi đêm này đúng là thử thách ý chí của anh. Không thể nhịn nổi, nhưng anh lại không thể bỏ đi được. Tuy anh biết, nếu anh thật sự phủi tay mặc kệ thì Diệu Diệu chắc chắn sẽ cố chịu đựng mà làm thôi. Anh đã cưới được một cô gái rất tốt. Cô gái tốt rất yêu anh. Ra sức nín thở, ôm lấy Mỹ Mỹ. Vô cùng thê thảm mà để mặc con gái dùng đôi tay “vàng”, đôi chân “vàng”, vui vẻ ôm lấy anh. Cô con gái này, từ khi sinh ra đã rất thích ông bố là anh, cứ như kẹo mạch nha đánh không chạy, mắng không đi, cũng không hất ra nổi. Gồng mình, ôm con gái đi thẳng vào trong nhà tắm. Xả nước vào đầy bồn. Lúc kết hôn, anh kiên quyết phải có bồn tắm trong nhà tắm, Diệu Diệu tưởng anh thích hưởng thụ, thực ra là anh ấp ủ một âm mưu. Nhưng ai ngờ đâu, từ khi nhà tắm bài trí xong xuôi tới nay, chưa được tắm hồ uyên ương mà anh đã phải thường xuyên tắm chung với con gái. Cởi bộ quần áo bẩn trên người mình và con bé, chỉ độc một cái quần lót tứ giác, ôm con gái trong tay, hai cha con chìm vào trong nước. Trong nước, anh vuốt mặt, đến giờ vẫn còn hơi hối hận vì sao ý chí anh lại thiếu kiên định đến thế? Con gái chẳng phải là “sản phẩm” vào đêm Hai tám Tết, mà là kết tinh của việc bao cao su của anh lần nào mua cũng bị Diệu Diệu dùng kim đâm thủng rồi hàng đêm dụ dỗ anh. Hại anh đã đặt sẵn tiệc cưới ở khách sạn năm sao vào tháng Mười năm sau, tạm thời phải cử hành ngay vào tháng Năm ở một nhà hàng nhỏ. Dù sao cô đã ăn thịt anh rồi, ở nhà này, chuyện gì anh nói cũng được, nhưng chỉ mỗi quyền sinh đẻ là không có! Con gái đùa nghịch vui sướng trong nước, còn anh tắm xong là bắt đầu vừa trông chừng nó, vừa giặt quần áo. Diệu Diệu bây giờ đang rất mệt mỏi, anh không muốn bắt cô làm quá nhiều việc. Đợi lúc tắm xong, cô bé ăn giỏi ngủ ngoan, công lực thâm hậu của anh đã bò lên tấm khăn lông ngoài bồn tắm, ngủ gục mất. Ngủ càng tốt, có nghĩa là tối nay anh được giải phóng rồi. Anh thầm thở phào, sợ nó nhiễm lạnh nên bế lên, động tác nhanh nhẹn mặc quần áo vào cho con bé. Trong khi đó, con bé vẫn ngủ say như chết, dù sấm giật hay động đất cũng không đánh thức nổi. Bế con gái ra ngoài, phát hiện ra Diệu Diệu đang chăm chỉ thay drap giường. “Chẳng đã bảo em là cứ để anh làm sao, em ngoan ngoãn ngồi đó là được rồi mà?!”, đặt con gái vào cái giường nhỏ, anh cau mày, tỏ ra không vui. “Em sợ anh vất vả!”, cô giang tay, áp sát anh. Rất hiển nhiên, cái bụng to tròn của cô đụng vào phần bụng chắc nịch của anh. Nhưng anh ngược lại càng lúc càng gầy. Vì, một năm hai đứa, đúng là giết người! Mà lại…
Lần cô sinh em bé, vì phát sinh ra một chuyện khiến anh không thể chịu đựng, thế là cô vừa hết ở cữ là anh đã hậm hực trừng phạt cô. Làm, làm, làm, anh rất mạnh mẽ. Kết quả, tưởng cô đang thời kỳ cho con bú không có kinh nguyệt thì sẽ an toàn, ngờ đâu cô lại có! Vì chuyện này mà anh không thể ngẩng đầu lên nhìn bạn bè, nhưng Diệu Diệu sống chết đòi giữ đứa bé, anh đành bó tay. Tại sao tử cung không mọc trong bụng đàn ông chứ! Cũng may cô đã nhận lời anh, sinh nốt đứa bé này thì sẽ không “bá đạo” nữa. Cô vợ sắp lâm bồn, hôm nay cực kỳ hưng phấn. “Chồng ơi, đến đây nhanh lên!”, con gái đã ngủ, cô đứng trước máy tính, vẫy vẫy tay. Lúc sinh đứa đầu, Diệu Diệu ngoài phần bụng nhọn ra thì cơ thể không có gì thay đổi, nhưng lần này thì bụng tròn vo, mập lên rất nhiều. Nhưng không sao, anh vẫn thấy cô rất xinh đẹp. Ai bảo anh là ông bố tốt, “kìm nén” bao lâu nay, trông thấy vợ trong bất cứ hình dạng nào cũng đều thấy đói khát. “Bảo em ít dùng máy tính rồi mà?”, lần này lại là tin tức gì đây, mà khiến cô hào hứng đến thế? “Tiết Khiêm Quân lại có scandal rồi!”, vẻ mặt cô rất vui, rất tò mò, một bà nội trợ điển hình. Nghe đến ba chữ đó, anh đã không vui. “Anh biết lần này là với ai không? Chắc chắn anh sẽ không ngờ đâu!”, cô ôm cánh tay anh, hưng phấn như được chích thuốc kích thích. Rồi chưa đợi anh đoán, cô đã kích động hét lên, “Là Thiên hậu trong giới ca sĩ, Lý XX ở Hồng Kông đó!” Anh cau mày, vì quả nhiên, sau đó vợ anh sẽ nói… “Trời ơi, anh ấy thật lợi hại, em ngưỡng mộ anh ấy quá!”, Diệu Diệu kêu lên. Tiết Khiêm Quân mở ngân hàng tư nhân ở Hồng Kông, chuyên giao dịch với các đại gia, nhưng ai ngờ anh ta lại liên tục có bạn gái, cô sau lợi hại hơn cô trước, tình sử càng lúc càng ly kỳ. Anh không vui, rất không vui. Ai bảo anh xui xẻo như thế, tình địch quá giỏi, vợ thì ngày nào cũng nhắc đến tình địch! “Vậy em và mấy người bạn có cần đi Hồng Kông một chuyến, tiện thể lại đi gặp tình nhân cũ, chứng kiến cảnh yêu đương của Tiết hồ ly và bạn gái nổi tiếng?” Nhắc đến chuyện này là anh tức muốn ói máu. Bị anh mỉa mai, Diệu Diệu tỏ ra ngượng ngùng, “Ghét quá, lúc đó em không gạt anh, em thật sự đi Hồng Kông mua sữa bột mà, ngay cả anh cũng thừa nhận sữa bột trong nước khiến anh thấy không an tâm, lúc đó anh cũng cổ vũ em mua đồ mà!” “Hừ”, anh hừ một tiếng khiến Diệu Diệu cảm thấy vô duyên vô cớ mà lạnh xương sống. Chính vì anh quá tin tưởng cô mới cho cô cơ hội “vượt tường”. Nếu sớm biết sẽ nảy sinh những chuyện sau đó, dù cho anh có phải đi cùng một đám phụ nữ, thì đánh chết anh cũng đi Hồng Kông bằng được! “Làm sao em biết đến Hồng Kông rồi, bọn Ninh Ninh cứ đòi phải gặp ngôi sao chứ!”, lúc đó Tiết Khiêm Quân đang yêu đương với một ngọc nữ mới nổi, vô cùng hấp dẫn, đến nỗi rung động cả Hồng Kông. “Em thì không muốn gặp chắc?”, anh hừ lạnh, vạch mặt cô. “…”, cô cười khan. Là người bình thường, đương nhiên cô cũng rất muốn gặp ngôi sao. “Thế là, lúc gặp ngôi sao nổi tiếng, em quá hưng phấn mà bị động thai, mới ba mươi hai tuần đã sinh non ở Hồng Kông?” Lúc đó anh gần như tức điên lên, muốn làm giấy thông hành đến Hồng Kông thì cho dù có quan hệ cũng phải mất bảy ngày, anh không đi được, đành nhìn vợ mình sinh con, rồi người đàn ông đó ở cạnh. Nghe nói mấy hôm đó, Tiết hồ ly rất nhiệt tình, tìm bác sĩ y tá khắp nơi, tất cả đều tưởng hắn là cha đứa bé, vì thế còn có scandal nữa! “Hừ hừ hừ…”, anh lại cười mấy tiếng rất kinh dị. Cha đứa bé. “Cái anh này, sao mà nhỏ mọn thế!”, Diệu Diệu bó tay. “Anh không nhỏ mọn được sao? Em nhìn xem, sữa bột đầy nhà mình là ai tặng? Hắn ta dâng hiến cái gì!” Tiết hồ ly cứ hai, ba ngày là lại gửi thực phẩm dinh dưỡng, sữa bột… đến cho Mỹ Mỹ, anh vừa nhận được kiện hàng là đã muốn ném đi, nhưng Diệu Diệu lại không cho.
Vì thế họ có quãng thời gian cứ vài ba ngày lại cãi nhau. “Vì, anh ấy biết…”, Diệu Diệu suýt nói ra chân tướng, cũng may im miệng kịp thời, suy nghĩ một lúc rồi lúng túng, “Anh ấy thấy… Mỹ Mỹ ra đời, cũng có tình cảm mà.” Vì lúc ở Hồng Kông, cô vừa sinh con xong cứ la hét kêu đau, cơn đau ấy không phải ở bụng, mà lại ở ngực, đau vô cùng. Lúc đó bác sĩ không kiểm tra ra, nên ai nấy đều tưởng cô trúng tà. Tiết Khiêm Quân cũng cuống quýt đi tìm đại sư. Khi ấy cô và Tiết Khiêm Quân mới biết, cô đang mọc lại Lục Phách, nên mới đau đớn như thế. Tiết Khiêm Quân cảm thấy có lỗi với đứa em gái đã mất, nên mới dồn toàn bộ tình cảm vào con gái cô. Diệu Diệu luôn nghĩ thế. Nhưng về “thân thế” của Mỹ Mỹ, Diệu Diệu sợ Bạch Lập Nhân sau khi biết chuyện, sẽ có ám ảnh tâm lý với con bé, nên không hề nhắc tới. “Liệu Diệu Trăn, rốt cuộc em có biết Tiết hồ ly là loại người nào không?”, Bạch Lập Nhân thấy nỗi ấm ức đè nặng lồng ngực, lần nào nhắc đến người đó, vợ chồng họ cũng có chuyện không vui. Diệu Diệu thở dài, “Ai cũng có nỗi khổ của mình, anh ấy không xấu như anh nghĩ đâu.” Không xấu như anh nghĩ? Hừ. Bạch Lập Nhân lại hừ một tiếng, “Em tưởng hắn thật sự thích những cái cô thiên hậu kia hả? Hắn chỉ muốn lợi dụng danh tiếng của họ để mở rộng sự nghiệp của mình thôi!” Chiêu này, mẹ kiếp, thật lợi hại, không phải cứ người thường là làm được! Diệu Diệu chớp mắt, không nỡ nhẫn tâm phản bác lại ông chồng nhỏ mọn của mình. Người ta có thể cưa được thiên hậu chính là bản lĩnh của người ta mà… Mới vẻn vẹn năm năm mà ngay cả trong nước cũng biết đến chuyên gia đầu tư “Tiết Khiêm Quân”, đó chính là bản lĩnh của người đàn ông đó. “Thực ra anh chỉ ghét hắn, chúng ta đã kết hôn, hắn đã chạy xa rồi, sao cứ gọi điện cho em mãi thế!”, không phải anh thích ghen tuông, là Tiết hồ ly quá đáng ghét thôi! “Người ta chỉ khi lễ tết gì mới lịch sự hỏi thăm vài tiếng thôi mà”, cô giải thích. Dịp lễ tết? Anh cười lạnh. “Đêm Giao Thừa, Nguyên Tiêu, Đoan Ngọ, Trung Thu, Giáng Sinh, Nguyên Đán, lại thêm ba lễ Tình Nhân một năm, đáng ghét hơn là tiết Thanh Minh cũng hỏi thăm vài câu, hắn có thật là chỉ khi lễ tết mới hỏi thăm không?” Cô cười hì hì, cảm thấy anh như bị thần kinh, “Anh nghĩ đi đâu vậy? Bạn gái anh ấy hiện giờ càng yêu càng sâu đậm, vợ anh là gì chứ, làm sao mà còn nhớ nhung em được?” Cô đúng là vô tâm vô tư! Người sáng mắt ai cũng nhận ra, cái gì là diễn kịch đúng lúc, cái gì là phim giả thành thật! Nhưng vợ anh vẫn nên ngốc nghếch thì hơn, Bạch Lập Nhân cũng không muốn nhắc nhở cô. “Được rồi được rồi, chồng ngoan ơi, Tiết Khiêm Quân là hồ ly xấu xa, không giận nữa, chúng ta đừng giận nhau nữa nhé!”, cô không muốn chọc anh cứ hừ hừ mãi, hại gan ruột lắm, thế là ôm cánh tay anh, cương quyết đầu hàng. Cô thật may mắn nhường nào, vì năm đó đã chọn anh. Tiết Khiêm Quân không nên bị vây hãm ở một nơi, đồng thời, người đàn ông như anh ta cũng không hợp với cô. “Hắn và chúng ta là người của hai thế giới, người như hắn nên sống ở thế giới nguy hiểm! Em đừng bị đám bạn bè khờ khạo kia dụ dỗ đi gặp ngôi sao gì nữa!”, anh biết cô rất thích nghe bài hát của vị thiên hậu kia, sợ cô lên cơn lại chạy đến Hồng Kông. Không được, buổi tối anh phải len lén thức dậy, xé tan nát giấy thông hành đi Hồng Kông của cô mới được.
“Em còn bận hai đứa con, anh tưởng em có bao nhiêu tinh lực chứ?”, cô dụi dụi anh để anh yên lòng. Vì câu nói đảm bảo này của cô, anh cảm thấy sinh thêm mấy đứa nữa cũng đáng. “Anh sẽ cố gắng kiếm tiền, không để em chịu khổ”, anh có thể không lợi hại về khoản tính toán kinh tế như Tiết hồ ly, nhưng anh cũng sẽ cho cô một điều kiện sống ổn định. “Anh đã vì em mà ba tỷ cũng không cần, em cầu còn không được, làm sao có thể thấy khổ?”, cô cười tươi, nịnh nọt anh. Chỉ cần có một ngày khen anh mấy lần chồng ngoan, chồng giỏi, chồng đảm đang v.v… thì anh sẽ phì cười ngay. Anh lườm cô. Không chịu nổi kiểu nói của cô, đổi trắng thay đen quá! Ba tỷ đó rõ ràng không phải của anh, trả lại cho nhân dân cũng là bình thường, nếu giữ lại mới là sở hữu phi pháp. Nhưng Diệu Diệu thật sự là ngôi sao may mắn của anh, cưới cô về rồi, anh làm gì cũng thuận lợi, hai năm nay, công xưởng càng lúc càng phát triển. Cũng may, chồng cô rất đáng yêu, dù có chuyện không vui mấy, chỉ cần cô dỗ dành vài câu thì sắc mặt anh sẽ dịu lại ngay. Có lúc, cô rất cảm kích mắt trái của mình. Vì nó, cô mới giữ lại một cách suôn sẻ, một người thuần khiết nhất, hoàn chỉnh nhất, cho người đàn ông cuối cùng. Tình yêu chân thật của cô. Hóa ra, lời nguyền trinh tiết của mẹ đặt trong trái tim của cô, chỉ khi cô gặp được người mình thật sự yêu thương, cam tâm vì anh mà nhắm mắt lại, thế thì người đàn ông đó mới có được cô thành công. Nghĩ đến đó, cô lại nhón chân lên, hôn anh mấy cái. “Đừng có hôn mãi, làm anh nóng lên thì em cũng không giải quyết được đâu!”, anh không bị mắc bẫy của cô. Sau khi cô mang thai, anh gần như làm hòa thượng, vì sợ khống chế không được sẽ làm quá mạnh, tổn hại đến em bé. “Hay là, em giúp anh tìm cách giải quyết khác?”, cô chụp lấy ngón tay anh. “Không cần”, anh lạnh lùng quay đi. Lần trước ai kêu gào bảo mệt muốn chết? … Ngủ đến nửa đêm, cô bị giật mình bởi âm thanh rất khẽ của đồ vật bị di chuyển. Cô mơ màng mở mắt, thấy chồng hình như đang xé thứ gì đó, sau đó như muốn hủy thi diệt tích, bỏ đống nát vụn vào trong túi nilon, rồi lại nhét vào trong hộp giấy lớn để dưới gầm giường mà cô chưa từng nhìn thấy. Bí bí ẩn ẩn, làm gì thế? Dụi dụi mắt, cô không lên tiếng, đứng sau lưng anh. Sau đó, cô tận mắt thấy anh kéo một tấm drap giường từ hộp giấy ra, nhét túi giấy vào tận bên dưới, rồi lấy drap giường đè lên. Động tác nhanh nhẹn, gọn gàng. Nhưng tấm drap ấy, sao quen thế nhỉ? Sực nhớ ra, cô trợn mắt. Trời ạ, là tấm drap giường trong đêm đầu tiên của họ? Kích động hét lên, “Chồng ơi, anh giữ cái đó làm gì?” Nửa đêm, anh giật bắn mình vì tiếng kêu của cô. Nhìn theo hướng tay cô chỉ, mặt anh đỏ bừng, tai cũng nóng hực. “Anh đừng dọa em sợ, anh giữ cái đó làm gì?”, Diệu Diệu vừa tức vừa ngượng, thò tay định giặt lại. “Em kệ anh đi!”, anh không chịu nhường. “Anh đừng thế mà, người ta cười chết!”, cô cuống lên. Thật không muốn sống nữa! Lần đầu biết được, hóa ra chồng cô còn có sở thích thu giữ “đồ vật biến thái”. Anh đỏ bừng mặt, nhưng không chịu giao tấm drap giường. Kéo, đẩy. “Chồng ơi…”, bỗng, cô giả vờ đáng thương, ôm bụng khuỵu xuống. Anh ôm chặt tấm drap giường, khẳng định chủ quyền, bất động. Nhưng giây sau… “Chồng ơi bụng em đau quá, con trai mình hình như sắp ra rồi…”, ban nãy quá kích động, động thai rồi. “Hả? Không phải còn hai tuần nữa mới tới ngày dự sinh hay sao?”, anh đần mặt. Nhưng một dòng máu đỏ đã chảy ra khỏi người cô. Anh hoảng hốt. “Chết rồi chết rồi, chúng ta mau đi bệnh viện!”, anh hoảng loạn đến nỗi tay run lên, như thể lần đầu làm bố. Ngược lại, cô rất bình tĩnh. “Chồng ơi, anh đi lấy túi đồ dùng em chuẩn bị đi sinh nhé.” “Đi ngay.” Anh vào phòng, vội vàng xách túi lên. “Chồng ơi, anh đến ngăn kéo lấy hồ sơ bệnh án, rút thẻ khám thai của em ra.” “Ừ ừ ừ!” Anh hoảng loạn kéo cả ngăn kéo ra. “Chồng ơi, túi đựng hồ sơ kiểm tra có mang theo chưa.” “Biết rồi biết rồi!” Anh vội vàng trở vào phòng lấy. “Chồng ơi, gọi điện cho mẹ, bảo mẹ đến chăm Mỹ Mỹ.” “Gọi ngay gọi ngay!”
“Gọi ngay gọi ngay!” Anh lấy điện thoại ra. “Chồng ơi, tốt nhất là anh dìu em vào nhà tắm, cho em gội đầu tắm một cái đã!” “Không được, em phải đi bệnh viện ngay!”, lần này anh quát lên. Ơ… Thôi bỏ, cô đau thật! Hai vợ chồng chạy tới bệnh viện với tốc độ nhanh nhất. Cô gái được chàng trai bế, chàng trai cuống quýt đến nỗi bước chân không vững, vừa chạy đến phòng cấp cứu, vừa gào thét: “Bác sĩ ơi, cứu với!” Cứ như là quay phim vậy. Anh sợ đến chết rồi, hóa ra phụ nữ sinh con đáng sợ như vậy, ghế phụ trên xe anh toàn là máu. “Vợ ơi, em phải cố lên, vì anh, em không thể xảy ra chuyện!” “Chồng ơi, yên tâm, em rất bình an.” Cô nén cơn đau, xoa dịu anh đang khủng hoảng. “Vợ ơi, anh yêu em.” Câu này, anh nhất định phải nói với cô. Cô ngẩn người, sửng sốt, thế rồi, cô cười. “Chồng ơi, em cũng yêu anh.” Bác sĩ trực đêm cau mày bước ra, là một bác sĩ nam. “Lại là hai người”, anh ta lườm. Hai con chim ngố. Phiền phức chết được! “Bác sĩ, vợ tôi sắp sinh rồi!”, anh gầm lên. “Nằm lên giường, cởi quần, để tôi kiểm tra”, bác sĩ nam nhanh nhẹn đeo bao tay vào. Diệu Diệu liếc nhìn, lại chính là vị bác sĩ nam mà cô nhớ rất rõ, dở khóc dở mếu. Khốn kiếp, đúng là có duyên!
|