Vợ Chồng Chớp Nhoáng
|
|
4.
Nhất là khi Trình Kỳ Khiết tiếp tục nói chuyện phiếm với Phan Vũ Hàng, mà Phan Vũ Hàng lại dịu dàng mỉm cười với cô.
Bình thường em vợ cùng anh rể sẽ có dáng vẻ quen thuộc như vậy sao?
Đột nhiên anh nhớ tới cô nói từ nhỏ ba người bọn họ đã biết nhau, nói cách khác Trình Kỳ Khiết cùng Phan Vũ Hàng cũng là thanh mai trúc mã?
Anh không biết có phải vừa rồi ăn cá quá nhanh hay không, cổ họng dường như có xương đâm vào, cảm thấy không quá thoải mái. Anh nghiêm mặt uống một hớp rượu đỏ, hi vọng giảm bớt đi cảm giác đó.
Thật may là, rất nhanh, Phan Vũ Hàng rời khỏi, đi đón cô dâu vừa mới thay xong trang phục, kế tiếp cũng không ngoại lệ là mời rượu mỗi bàn, Trịnh Bang Duệ ngồi ở bàn chính đang có rất nhiều vị trí bỏ trống, cuối cùng cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều.
Đến khi tiệc mừng kết thúc, từng vị khách đi ra khỏi phòng tiệc, không tránh khỏi nói vài lời may mắn chúc cô dâu chú rể, chụp ảnh chung một lúc . . . . . . Cuối cùng chỉ còn lại mấy người.
Khuôn mặt Trịnh Bang Duệ không thay đổi đứng ở một bên, nhìn Trình Kỳ Khiết ôm chị cô, thật ra thì sự kiên nhẫn của anh đã sắp muốn dùng hết, chỉ muốn mau trở về, nhưng ngược lại lúc anh nhìn thấy Trình Kỳ Khiết ôm Phan Vũ Hàng, cả người anh đột nhiên cứng ngắc.
Theo ý anh, cái ôm đó hình như quá dài.
Không biết qua bao lâu, bọn họ mới tách ra.
"Anh Vũ Hàng phải chăm sóc chị em thật tốt, hai người phải hạnh phúc đó" Trình Kỳ Khiết vừa lau nước mắt vừa nói.
"Chúng ta nên đi thôi". Cũng không quản lễ phép hay không, Trịnh Bang Duệ vẫn im lặng đứng ở một bên, khi nghe được câu "Anh Vũ Hàng" kia nhịn không được chen vào, dùng sức tóm lấy cánh tay Trình Kỳ Khiết.
"Oh, ừ".
Cô nhìn thấy khuôn mặt anh không vui, nghĩ có thể là do đám cưới quá dài đã làm anh không chịu được, vì vậy vội vàng cáo biệt tất cả trưởng bối, đi theo Trịnh Bang Duệ đi.
Bọn họ đi ra khách sạn lại đúng lúc gặp gỡ mấy phóng viên, ngược lại Trịnh Bang Duệ nắm lấy tay của cô, cô biết chẳng qua đây là đang diễn trò, quả nhiên đợi đến bọn họ ngồi lên xe, anh liền buông tay cô ra, phía sau chỗ ngồi rộng rãi của Mercedes, hai người ngồi cạnh cửa sổ hai đầu, khoảng cách rất xa.
Cô lén lút quay đầu, căng thẳng liếc mặt anh một cái.
"Thật xin lỗi, làm tốn thời gian lâu như vậy,. . . . . . Cám ơn anh phối hợp".
"Không có gì".
Anh thờ ơ nói hai chữ rồi không nói thêm gì nữa, nhất thời cô cũng không nói tiếp được, một lần nữa trong xe lại rơi vào không khí yên lặng.
"Việc đó. . . . . . Em nghĩ hôn lễ của chúng ta nên cố gắng đơn giản, không cần mời nhiều người như vậy, anh cảm thấy thế nào?" Cô cố gắng tìm đề tài.
Thế nhưng anh lại nâng lên nụ cười châm chọc, "Đối tượng liên hôn là chúng ta đều không có quyền quyết định, cho dù hôn lễ hai chúng ta, anh nói thì sẽ vậy sao?"
Cô lúng túng cứng đờ."Đúng vậy. . . . . . Anh nói có đạo lý".
Một hồi im ắng đi qua, anh mở miệng, "Em với anh rể. . . . . . Tình cảm hai người rất tốt?"
Không ngờ Trịnh Bang Duệ đột nhiên chuyển đề tài, Trình Kỳ Khiết mất chút thời gian mới ý thức được anh đang hỏi cái gì, vội vàng trả lời, "Đúng vậy, từ nhỏ chúng em đã quen biết, anh Vũ Hàng rất tốt đối với em".
"Vậy tại sao hắn không cưới em mà lại cưới chị em?"
"À?" Cô nháy mắt mấy cái, sau đó cúi đầu, lại theo bản năng sờ vào khuyết điểm ở má trái, "Không thể nào. Anh Vũ Hàng đương nhiên là thích chị em, chị em xinh đẹp như vậy, lại hoàn mỹ như thế".
Mi tâm anh nhíu chặt lại.
Cô tự ti sao? Bởi vì vết bớt trên mặt cho nên cô có cảm giác mình không cách nào so sánh với chị mình? Anh đột nhiên nhớ đến cô nói qua là cô có người thích, nhớ đến vể mặt đau thương khổ sợ khi cô nói đến người đó.
Chẳng lẽ chính anh rể sao? Cô lén lút thích hắn, nhưng nhìn hắn cùng chị cô ở chung một chỗ, cảm thấy đoạn tình yêu đơn phương này không có hi vọng cho nên gả cho người nào cũng được?
Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Trịnh Bang Duệ cảm giác mình giống như nuốt phải một tảng đá, cắm ở trong lồng ngực, cực kỳ không thoải mái, nhưng mà anh lại cảm thấy mình vì thế mà cảm thấy mất hứng thì thật là ngu ngốc. Anh cần gì quan tâm tại sao cô muốn gả cho anh? Hôn nhân của bọn họ vốn cũng không được xây dựng trên cơ sở tình yêu.
Điện thoại di động của anh đúng lúc này vang lên, Trình Kỳ Khiết nghe thấy anh nói vào phía đầu bên kia điện thoại: "Ừ, đúng, bên này mới vừa kết thúc, so với thời gian dự đoán lâu hơn. . . . . . Một lúc nữa tôi sẽ qua, gặp mặt bàn lại".
Anh kết thúc cuộc nói chuyện, không có nói rõ người gọi đến là với ai, một lúc nữa anh lại muốn đi.
Đây không phải là bình thường sao? Anh vốn không cần giải thích cho cô, ở trong hiệp nghị có một phần đó là bọn họ phải có tự dọ của mỗi người.
Nhưng vừa nghĩ tới đầu bên kia điện thoại có lẽ chính là bạn gái của anh, là cô gái mà anh ôm trong hình của tuần san. . . . . . Tưởng tượng một lúc nữa anh bỏ cô lại, vội vàng đi gặp mặt người phụ nữ khác, nghĩ đến bọn họ sẽ làm gì. . . . . . Ghen tỵ giống như một loại a-xít clo-hy-đríc (dd axit HCl: cái dùng tạt vào mặt sẽ ‘xèo xèo’ hủy dung đó bà con :3 ) gặm nhấm lòng của cô.
Cô cắn chặt môi dưới, kiềm chế một luồng sóng đau khổ.
Đây là lựa chọn của cô, cô không thể ngay lập tức buông tha. Trình Kỳ Khiết không ngừng động viên bản thân ở trong lòng, làm như vậy cô mới có thể sống quá đoạn đường xe khó chịu này, trở lại nhà của cô. . . . . .
|
Chương 3
Sau khi lễ kết hôn của Trình Kỳ Tâm kết thúc, Trịnh Bang Duệ và Trình Kỳ Khiết tổ chức lễ cưới.
Gia tộc họ Trịnh kết thân cùng gia tộc họ Trình là sự kiện lớn ở giới kinh doanh, đồn rằng sau khi hai nhà tiến thêm một bước liên hôn, hai công ty cũng định cùng nhau thực hiện mở rộng một vài dự án nơi ở khu phía Bắc.
Ngoài việc hấp dẫn phóng viên về tài chính kinh tế, hôn lễ hai người cũng đưa tới số lượng không ít truyền thông đưa tin, trừ bỏ việc mọi người đều có lòng hiếu kỳ thì còn muốn nhìn một chút bề ngoài hôn lễ của nhà giàu sang quyền thế, Trịnh Bang Duệ bỏ măc cô gái có thể đáng nhẽ trở thành cô bé lọ lem, ngược lại quyết định lấy thiên kim gia tộc họ Trình, chuyển biến này cũng đủ là đề tài để bàn tán rồi, hơn nữa hai người còn cùng nhau có mặt ở nhiều nơi, trước ống kính biểu hiện hạnh phúc như keo như sơn, phóng đại sáng loáng, càng thêm làm người khác chú ý.
Sau lần đầu tiên hai người công khai xuất hiện, báo chí lập tức sửa lại thành cô bé lọ lem PK nhan sắc cùng Thiên kim tiểu thư, bàn về trình độ học vấn gia thế đương nhiên là Trình Kỳ Khiết hơn hẳn so với cô lọ lem, nếu như không có khuyết điểm trên mặt của cô thì cô sẽ là người đẹp hoàn mỹ giống như chị gái cô. Tạp chí còn phỏng vấn Cô bé lọ lem bị bỏ rơi kia, nhân viên nữ phục vụ nhà hàng đó còn khóc đến ‘hoa lê đẫm mưa’ trước ống kính, giành được rất nhiều sự đồng tình cùng ủng hộ của độc giả. (PK: đánh nhau, thi đấu)
Đêm trước hôn lễ, cái tin tức này khó tránh khỏi lại được lấy ra nói lại một lần.
Trình Kỳ Khiết ở trong phòng mình để thợ trang điểm giúp cô sửa sang lại đầu tóc cùng trang điểm.
"Oa, đây chính là chiếc nhẫn kim cương năm Carat mà trên báo nói Trịnh tiên sinh dùng để cầu hôn sao?"
Thợ trang điểm tiểu Nhã là chị em quen biết từ lâu với nhà cô, mỗi lần họ phải ra ngoài dự tiệc quan trọng thì trước đó cũng sẽ mời cô ấy đến giúp đỡ cho nên rất quen thuộc.
Lúc Tiểu Nhã giúp cô chải đầu thấy chiếc nhẫn trên tay Trình Kỳ Khiết, bỗng chốc, mắt mở to, hét lên kinh ngạc.
Trình Kỳ Khiết có chút ngượng ngùng rụt vai một cái, "Đúng vậy, bình thường sẽ không đeo đồ trang sức khoa trương như vậy, nhưng hôm nay không có cách nào khác".
"Cái gì, đương nhiên là muốn mang ra ngoài để cho mọi người nhìn, chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp như vậy là ước mơ tha thiết của mỗi nữ nhân? Hơn nữa điều này cũng chứng tỏ tiên sinh rất thích cô, thật hâm mộ cô...cô thật hạnh phúc".
Tiểu Nhã chắp tay trước ngực, trong mắt đều là ánh sáng màu hồng, Trình Kỳ Khiết không muốn chọc phá mộng đẹp của cô, nhưng trong lòng lại dâng lên nhàn nhạt khổ sở.
Một người đàn ông có yêu mình hay không cũng không phải dựa vào viên kim cương lớn hay nhỏ để phán đoán, cô nghĩ nói như vậy cho Tiểu Nhã nhưng cô không thể.
Cô chỉ có thể miễn cưỡng nâng khóe miệng lên, mỉm cười cho qua này đề tài.
Tiểu Nhã mới giúp cô cố định lại tóc xong, cửa phòng lại đột nhiên bị mở ra, Trình Kỳ Tâm hung hăng xông vào.
"Chị"
"Hừ, tức chết đi được, hôm nay em có đọc báo chí hay không? Viết thứ gì thế này, làm gì đăng tấm ảnh con đàn bà kia lớn như vậy?"
Cô đem tờ báo “Thủy Quả” để vào trước mặt Trình Kỳ Khiết, phía trên không chỉ viết về hôn lễ ngày hôm nay mà còn mang quá khứ của Trịnh Bang Duệ từng kết giao với người tình cũ lại nói thêm lần nữa, cũng không quên phỏng vấn vị nhân viên nữ kia, hình ảnh cô ta khổ sở thâm tình rưng rưng, còn nói anh kết hôn, cô ta sẽ chúc phúc cho anh. Trình Kỳ Khiết lặng lẽ nhìn qua từng chữ, cuối cùng chỉ nói nhàn nhạt: "Chị, không có gì để tức giận, chị cũng biết, tin tức viết trên báo có thể tin bao nhiêu?"
Ít nhất cô cũng biết một chỗ sai lầm trong đó Trịnh Bang Duệ không có chính thức chia tay với người phụ nữ kia.
A, cô cười khổ ở trong lòng.
Trình Kỳ Tâm vẫn rất lo lắng cho đứa em gái duy nhất này."Phải vậy không? Tiểu Khiết, em nhất quyết phải gả cho người đàn ông này? Trước kia anh…mấy cái kia"
"Chị, em xác định. Mấy tháng gần đây tình cảm của chúng em đã dần dần tăng lên rồi, mắt chị cũng nhìn thấy, không phải sao? Em chắc chắn rằng hiện tại người anh ấy yêu là em, chuyện lúc trước em không muốn tìm tòi truy cứu nữa".
Trình Kỳ Tâm cong đôi môi đỏ hồng lên, dường như cũng không yên tâm.
"Được rồi..., chị, em muốn chuẩn bị thật nhanh để kịp giờ người ta đến rước dâu". Trình Kỳ Khiết nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác, ngăn cản tiếp tục nói đến cái đề tài này tại đây.
Bởi vì cô không biết mình còn có thể nói dối đến bao nhiêu để che giấu cảm xúc chân thật của bản thân. . . . .
Có người phụ nữ nào không suy nghĩ khi xem qua tấm hình này?
Người đàn ông cô yêu, đứng trước mặt cô, thâm tình dắt tay cô, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô tượng trưng cho sự chúc phúc mãi mãi ở bên nhau, anh sẽ nói ra lời thề cả đời chăm sóc, yêu thương cô. . . . . .
Giờ phút này, Trình Kỳ Khiết đang đặt mình vào bên trong cảnh tượng như vậy, nhưng hai mắt người đàn ông trước mặt cô vẫn vô cùng tỉnh táo làm cô không cách nào hoàn toàn đắm chìm ở trong không khí ngọt ngào nơi này.
Lúc cô thoáng phân tâm rơi vào trong buồn phiền, bất chợt trước mặt tối sầm lại, anh chặn lại tầm mắt của cô, hôn lên cô.
Cô chớp mắt, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú được phóng đại làm trái tim cô như sắp phải nhảy ra, hơn nữa nhìn khoảng cách giữa hai người cũng đã không có.
Bị hôn. Hóa ra hôn là loại cảm giác này.
Đôi môi tiếp xúc với nhau dường như có dòng điện nhỏ chạy qua làm thân thể cô trở nên mềm yếu một hồi, sau đó cô nghe được anh dán vào môi cô khẽ nói: “Ngẩn người gì chứ? Nhắm mắt lại”.
Lúc này cô mới vội vã nhắm hai mắt lại nhưng khi nhắm lại mới biết như vậy càng hỏng bét, không còn thị giác, những giác quan khác càng trở nên nhạy bén. Hơi thở của anh tràn đầy trong mũi cô, lồng ngực cường tráng và cánh tay để bên hông của anh đều làm cho toàn thân cô nóng lên.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc anh buông cô ra, cô có chút choáng váng đứng không vững, nếu anh không còn ôm cô thì có thể cô sẽ té ngã, làm mất thể diện ở trước mặt mọi người.
Tiếng trêu đùa truyền đến từ bốn phía, Trình Kỳ Khiết còn chóng mặt hình như nghe thấy người trong buổi lễ có người nói quá nhiệt tình... Lời nói khiến mặt cô đỏ lên trong nháy mắt.
Trịnh Bang Duệ nh́n cô cảm giác được ngực trái chấn động một cái. Người phụ nữ trước mặt giương đôi mắt mờ mịt không chút đề phòng ngước lên nhìn anh, trên mặt hiện đỏ ửng dễ thương, đôi môi sáng loáng mọng nước hơi sưng lên do anh vừa mới tạo ra.
Cô là cô dâu của anh.
Trong lúc bất chợt ý tưởng chưa hề mong muốn này xông vào lòng anh. Ban đầu không phải chỉ nói là sách lược kết thân thôi sao? Tại sao anh lại có rung động? Ma xui quỷ khiến thế nào mà chìm đắm vào trong nụ hôn? Vốn chỉ là nghi thức khẽ hôn nhẹ môi cô là được rồi nhưng môi cô mềm đến thế, phản ứng không lưu loát của cô rất đáng yêu, mùi của cô ngọt như vậy. . . . . .
Đợi chút, đáng chết, tới cùng anh suy nghĩ đi đâu rồi hả?
Đột nhiên anh lui ra, lúng túng ho nhẹ một tiếng.
Tất cả ma chú phút chốc như được giải trừ ngay khi hai người tách ra .
Trình Kỳ Khiết cúi đầu, trong đầu vẫn đang cháy rừng rực mất hết suy nghĩ sau đó.
Đối với Trịnh Bang Duệ mà nói, tiệc cưới cũng chỉ là một trường hợp cần phải xã giao khác mà thôi, anh chẳng qua không có thói quen bản thân trở thành nhân vật chính bị bắt uống rượu.
Cảnh tượng trước mắt giống như lung lay, dạ dày cũng quay cuồng, đời này anh còn chưa có uống say quá như thế.
Anh khẽ nguyền rủa một tiếng, nhớ lại những người muốn bắt anh uống say, đứng trước cửa, vẻ mặt đều chờ đợi anh bị bêu xấu, những người đó căn bản không phải tới chúc phúc anh.
Trong lòng anh vẫn biết rõ, hết thảy đều phải tránh anh thường ngày gây thù chuốc oán quá nhiều. Không có biện pháp, cá tính của anh vẫn luôn chính trực, cũng lười làm hành động giải thích cho bản thân nên mặc kệ những người của gia tộc, cổ đông trong công ty, thuộc hạ đều sợ anh, thậm chí hận anh, chưa hề thích anh.
Không quan trọng, anh sẽ không để những người đó nhìn anh yếu thế, do đó mặt anh không chút biến sắc, một chén một ly rượu uống vào bụng, liên tục chống đỡ đến khi bữa tiệc kết thúc.
Bước chân anh hơi điên loạn, cho là mình sẽ ngã xuống thì bên cạnh lại có người đỡ anh.
"Có khỏe không? Sắp đến xe rồi".
|
Âm thanh mềm mỏng ân cần, anh miễn cưỡng mở to mắt thấy rõ ràng người bên cạnh, đây là người phụ nữ vừa mới trở thành vợ anh. Anh không trả lời, bây giờ dạ dày anh đang đảo lộn, vừa mở miệng có thể sẽ nôn ra.
Anh tưởng tượng ra cảnh cô cực kỳ hoảng sợ sau khi nhìn thấy anh ói ra, thiên kim đại tiểu thư như cô chắc chắn không thể chịu đựng được cảnh đó đi? Đại khái còn có thể thét chói tai.
Nghĩ đến hình ảnh kia đã đủ để cho anh buồn cười, nhưng nếu như cô thét chói tai chỉ sợ cái đầu này của anh sẽ càng đau buốt hơn.
Không biết những thứ ý nghĩ linh tinh kia trong đầu Trịnh Bang Duệ, Trình Kỳ Khiết chỉ cắn răng chống đỡ thân thể cao lớn của chồng mình. Cô biết anh rất kiêu ngạo, nhất định không muốn ngã xuống trước mặt người khác, nhưng cô vẫn luôn một mực ở bên cạnh quan sát anh, biết rõ bây giờ tình hình của anh tệ đến thế nào cho nên việc cô có thể làm chính là duy trì anh.
Thật vất vả kéo tay chồng để hai người lên xe, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Vù vù vù vù.
Xe đi khoảng nửa giờ mới tiến vào nhà ở rộng lớn của gia tộc họ Trịnh. Dưới sự giúp đỡ của người lái xe, Trình Kỳ Khiết mới đưa Trịnh Bang Duệ còn đang nửa tỉnh nửa mê trở về phòng tân hôn.
Trịnh Bang Duệ vừa bị nửa lôi nửa kéo đi về phía trước, vừa cảm thấy đầu nhức muốn nứt ra. Nhưng anh vẫn cảm nhận được có một đôi tay mềm mại lại kiên định chống đỡ anh, một mũi hương nhàn nhạt thơm ngát như có như không bay vào mũi anh làm anh cảm giác dễ chịu hơn một chút.
Anh bị đặt lên giường, đôi tay kia dịu dàng cởi ra cà vạt, mở cúc áo, giải thoát anh khỏi những đồ gò bó thật chặt đó.
Anh giờ không biết người đó là người nào, chỉ cảm thấy nên cảm ơn người đó.
"Cám ơn. . . . . ."
Anh mở miệng lẩm bẩm, còn chưa nói hết đã làm nôn mấy cái, chỉ kịp đứng dậy, chưa kịp vào nhà vệ sinh đã ói hết ra.
Sau khi nôn sạch bữa tối ít ỏi cùng các loại rượu mạnh, cổ họng anh đau rát nhưng dạ dày lại cảm thấy dễ chịu không ít, anh loạng choạng quay lại ngã vào giường.
Không biết qua bao lâu, anh tỉnh táo hơn, mở mắt ra mới phát hiện chẳng biết mình về đến nhà lúc nào, quá trình bên trong anh không nhớ nhiều lắm.
Âm thanh ‘sàn sạt’ bên cạnh khiến anh quay đầu, Trịnh Bang Duệ nhìn thấy Trình Kỳ Khiết còn mặc lễ phục tiễn khách, lại không để ý bẩn thỉu quỳ trên mặt đất lau chùi đống hỗn loạn anh tạo thành.
Tim của anh rụt lại, không thể ngờ cô sẽ làm như thế.
"Em có thể gọi người giúp việc đến dọn dẹp".
Nghe thấy có tiếng nói, cô ngẩng đầu lên nhìn anh đã tỉnh, chẳng những không có vẻ tức giận, ngược lại còn dịu dàng mỉm cười."Không có việc gì. Em đã thu dọn sắp xong rồi, muộn thế này có lẽ người giúp việc đều ngủ cả rồi, ừm, anh có khỏe không? Nôn ra xong có phải thoải mái hơn một chút chứ? Em đi rót ly nước cho anh súc miệng nhé?”
Đề nghị của cô rất mê người, anh còn chưa kịp khách khí nói khỏi cần, cô đã đứng dậy đi vào trong phòng tắm, nhanh chóng mang ra một chậu nước rửa mặt, một cái khăn bông thấm nước ấm, một chén nước trở lại.
Cô để anh súc miệng, lại dùng khăn bông ướt nhẹ nhàng lau mặt và cổ anh, mặc dù hưởng thụ cô chăm sóc Trịnh Bang Duệ vẫn thấy có chút không thích hợp nhưng giờ phút này tình hình thân thể của anh lại không thể từ chối được sự thoải mái đến thế.
Nhìn cô còn mặc lễ phục phiền phức, anh tin chắc cô rất muốn thay quần áo, bỏ đi trang điểm, dỡ đồ trang sức xuống mà không phải hầu hạ con ma men là anh.
Nhưng cô lại dịu dàng lau tỉ mỉ làm anh không cảm giác được sự bực mình của cô, biểu hiện của cô thật sự ngoài dự đoán.
"Thật ngại". Anh khó khăn nặn ra mấy chữ này.
"Không cần phải nói thật ngại" Trình Kỳ Khiết lau cổ của anh, lần đầu tiên cô được nhìn bộ dáng đầu tóc anh rối bời, cổ áo mở ra lộ ra lồng ngực vạm vỡ, anh tràn đầy sự quyến rũ của đàn ông, cô nghĩ tới đây là chồng của cô, mặt lại hơi ửng đỏ."Chúng ta là vợ chồng". Cô ngượng ngùng mỉm cười.
Tên gọi ‘vợ chồng’ này giống như một khối mật đường tan ra trong lòng anh có chút ngọt dịu.
Trịnh Bang Duệ hơi nhíu mày, "Nhưng chúng ta không phải vợ chồng thật".
Nụ cười cô cứng đờ, nhếch nhác cúi đầu che giấu sợ không cẩn thận tiết lộ tình cảm bản thân.
"Mặc kệ như thế nào, về sau luôn phải sống chung với nhau, chăm sóc lẫn nhau cũng cần, hơn nữa công việc chăm sóc khánh hàng uống say ở khách sạn của em là chuyện cơm bữa".
Thật sao? Mặc dù anh bất ngờ cô là người kinh doanh khách sạn còn tự thân chiếu cố khách hàng uống say, nhưng anh giải thích ý này của cô là tuy cô là lãnh đạo nhưng việc gì cũng phải tự làm lấy, điều này làm ấn tượng của anh vốn coi cô là thiên kim tiểu thư kiêu ngạo chỉ biết sai khiến người khác trong phút chốc đã thay đổi.
"Nói chung là vẫn phải cám ơn em".
"Vâng, anh mau đi nghỉ ngơi".
Trịnh Bang Duệ thật sự cũng không còn hơi sức xen vào cái gì nữa, mí mắt nặng trĩu như treo nghìn cân, nhắm mắt lại, anh nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Dưới tình huống không phát ra âm thanh đánh thức anh, Trình Kỳ Khiết rón rén thay quần áo, tháo trang sức, tắm rửa.
Mặc quần áo ngủ màu trắng, cô đi tới cạnh giường mới của bọn họ giường, nhẹ nhàng bò lên giường nằm ở bên cạnh anh, cô lấy tay gối đầu, nằm nghiêng, ngắm dung nhan đang say ngủ của anh.
Lông mày đậm màu đên, sống mũi cao, hình dáng môi mỏng đẹp đẽ, bộ dạng của anh đúng là một người đàn ông đẹp trai làm cho cô cũng phải động lòng, đồng thời cũng là người chồng mỗi tối sẽ ngủ cùng cô trong tương lai. . . . . . Mặc kệ anh có tình nguyện hay không.
Không, cô không nên suy nghĩ những điều ủ rũ kia.
Cô đã quyết định muốn làm người vợ tốt của anh.
For better, For worse, For richer, For poorer, In sickness, In health, to cherish with devoted love and faithfulness till death douspart. ( cùng chung hoạn nạn, đồng cam cộng khổ, vô luận giàu nghèo, sinh bệnh khổ đau, toàn tâm yêu người, đến chết cũng không đổi )
Trình Kỳ Khiết lẩm bẩm nói thầm lời thề trong hôn lễ.
Tại lễ kết hôn, khi cô nói ra câu thề này, cô rất nghiêm túc.
Nếu như anh biết, có lẽ sẽ bị dọa chạy đi?
Cô khẽ cong khóe miệng lên, khó được mà nở nụ cười.
Trịnh Bang Duệ mở mắt, ánh nắng mặt trời chói mắt chiếu vào từ cửa sổ làm anh nghĩ nghiêng người tránh đi, nhưng mới vừa động, đau anh liền lập tức đau nhức khiến anh phải rên rỉ ra tiếng.
Nhưng thật thần kỳ, rèm cửa sổ giống như nhận ra ý nghĩ trong lòng của anh tự động kéo vào rồi.
Đương nhiên chuyện đó không có thật, anh từ từ quay đầu nhìn về phía cửa sổ, thấy một bóng dáng gầy nhỏ, phải mất một lúc anh mới nhớ tới người đã trở thành vợ anh ngày hôm qua.
"Chào buổi sáng." Cảm giác được tầm mắt của anh, Trình Kỳ Khiết mỉm cười với anh.
"Chào buổi sáng. . . . . . Cám ơn. . . . . ."
Cô lắc đầu một cái, vẫn giữ nụ cười dịu dàng."Anh có thể ngủ nhiều hơn một chút, giờ chuyến bay vào buổi tối, còn rất nhiều thời gian".
"Hiện tại mấy giờ?"
"Gần chín giờ".
Nghe cô nói như vậy, Trịnh Bang Duệ khẽ nguyền rủa đứng dậy, ngay sau đó liền ôm đầu rên rỉ.
Ngày thường, anh luôn thức dậy lúc bảy giờ, tám giờ đã đến công ty, không cách nào chập nhận được hôm nay mình ngủ trễ như thế, huống chi hôm nay bọn họ còn muốn đi du lịch "Tuần trăng mật ", trên danh nghĩa là tuần trăng mật, thật ra thì anh đã an bài hành trình đi thăm hỏi khánh hàng châu Âu, anh còn rất nhiều tài liệu cần phải chuẩn bị.
"Uống chén trà giải rượu đi, nó sẽ làm anh cảm thấy khá hơn một chút".
Anh nâng lên đôi mắt hằn những tia máu, nhìn cô.
Nhận lấy uống xong chén trà kia, nước ấm vừa phải, vừa vặn làm cổ họng khô khốc đau đớn của anh tốt hơn nhiều.
"Cám ơn". Anh cùng cô ở một chỗ chưa đến 24h, hình như đã nói rất nhiều lần cảm ơn, anh thật không ngờ cô sẽ đối xử tốt với anh như vậy, hơn nữa hiểu rõ anh cần gì hơn bất cứ người nào.
Anh rời giường, đi vào phòng tắm rửa mặt, qua nửa giờ, tắm xong, cạo râu xong, anh mới cảm giác mình có vẻ giống người.
Nhìn thấy cô đang cúi người sắp xếp lại chiếc giường lộn xộn, trong lòng Trịnh Bang Duệ lại có loại cảm giác không khỏe, nhìn cô làm chuyện nhà, nhìn cô chăm sóc anh say rượu ngày hôm qua, dáng vẻ cô trong tưởng tượng của anh thật sự kém rất nhiều, làm anh cực kỳ không quen thuộc, cảm giác giống như. . . . . . Anh thật sự có thêm một người vợ.
"Tôi muốn đi công ty một lúc". Anh ho nhẹ một tiếng, cảm giác mình cần báo cho cô một câu.
"Oh". Trình Kỳ Khiết gật đầu một cái, không phản đối, chỉ nói: "Ăn ít đồ trước rồi hẵng đi, em đã sớm hầm cháo, ông nội cũng mới ăn nói mùi vị không tệ đấy".
Mặt anh tối xầm, có một số việc anh cảm thấy nên nói rõ ràng với cô.
"Em nên biết chúng ta từng có hiệp nghị, hôn nhân của chúng ta chỉ trên hình thức vì làm hài lòng mong đợi của bề trên, dù chúng ta bí mật nhưng mỗi người đều có tự do của mình, có lẽ không lâu nữa chúng ta có thể dọn ra ngoài, khi đó có thể chia phòng ngủ, quan hệ của chúng ta nhiều lắm chỉ là bạn cùng phòng. Em không phải cần phải cảm thấy có nghĩa vụ như một cháu dâu hiền hoặc người vợ tốt, ở trong nhà này, em có thể không cần làm cái gì, được hưởng đầy đủ tự do." Bọn họ không cần thiết quá quan tâm lẫn nhau.
Nụ cười trên mặt Trình Kỳ Khiết vụt biến mất, trong mắt thoáng qua vẻ phức tạp, chỉ rất nhanh cô đã lên tinh thần.
“Em làm việc này đều rất tự nhiên, không có miễn cưỡng, cũng không phải coi nó thành nghĩa vụ, em hiểu rõ quan hệ của chúng ta không giống vợ chồng bình thường, anh nói rất rõ ràng, chỉ là em cảm thấy dù là bạn cùng phòng cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, quan tâm lẫn nhau, không phải sao?"
Lời của cô không có gì có thể bắt bẻ, nhưng anh vẫn cảm thấy cuộc hôn nhân này hình như không giống trong tưởng tượng của anh.
Chỗ không đồng dạng như vậy là do cô tốt quá, quá. . . . . . Ra ngoài dự liệu, nhưng như vậy có gì không được, anh lại không nói ra được, chỉ cảm thấy việc này sẽ làm thay đổi cuộc sống của anh, làm người ta bất an.
"Tùy em, tôi chỉ muốn nói em không cần làm nhiều như vậy, nấu cơm, việc nhà cái gì, sai bảo người giúp việc làm là được".
"Em biết rồi". Trình Kỳ Khiết cười ngọt ngào."Anh thật quan tâm".
Trịnh Bang Duệ đơ người, cô hình như hiểu nhầm ý tứ của anh thành hướng khác, nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười kia của cô, anh lại không nói ra phản bác .
Chuyện gì xảy ra. . . . . . Đến nỗi mặt của anh khẽ nóng lên. . . . . .
|
Chương 4
Trịnh Bang Duệ cùng Trình Kỳ Khiết cùng ra khỏi phòng ngủ, đi tới phòng ăn.
Thấy ông nội đang ngồi đọc báo ở phòng ăn, anh lên tiếng chào, Trịnh Chính Đường nghiêm túc gật đầu một cái với anh nhưng nét mặt nhìn Trình Kỳ Khiết lại chuyển biến 180°, hòa nhã như một trưởng bối luôn luôn yêu thương hậu bối.
Trịnh Bang Duệ nhíu mày, anh chưa từng gặp qua loại vẻ mặt này của ông nội, cô làm phép thuật gì sao?
"Thật xin lỗi, cháu dậy trễ".
Trịnh Chính Đường lập ra gia quy cực kì nghiêm khắc, mặc kệ hôm trước ngủ rất khuya, 7 giờ 20 phút sáng mọi người nhất định phải ngồi vào chỗ của mình ở trước bàn ăn.
"Không sao, mới cưới thôi, tối hôm qua cũng uống nhiều hơn".
Lời nói của ông nội khiến Trịnh Bang Duệ đang uống một hớp cà phê thiếu chút nữa phun ra ngoài, giọng nói yêu thương kia làm anh cảm thấy ông nội có phải bị người ngoài hành tinh chiếm giữ thân thể hay không.
Ngay khi anh đang kinh ngạc, Trình Kỳ Khiết tự mình giúp anh múc bát cháo trướng muối thịt nạc mà cô làm, "Thử ăn một chút xem có hợp khẩu vị không?"
Anh mới muốn múc một thìa bỏ vào trong miệng, liền nghe ông nội nói: "Làm rất tốt, so với đầu bếp chuyên nghiệp làm ngon hơn, Kỳ Khiết thực sự là cháu dâu tốt”. Trịnh Bang Duệ nhíu mày, ông nội khó tính và nghiêm khác như thế nào ở trước mặt Trình Kỳ Khiết cũng thay đổi giọng điệu? Chẳng lẽ do sáng sớm nay cô dậy nấu cháo?
Nhưng sau khi anh ăn một miếng cháo, anh dường như có chút hiểu ra, mặc dù cháo cũng vô cùng đơn giản lại có hương vị đậm đà mềm nhẹ, đặc biệt là sau khi vừa say rượu được ăn bát cháo này cảm giác cả người đều ấm áp thoải mái hẳn lên.
Bát cháo này thật sự có phép thuật thu phục lòng người. Anh nhìn cô một cái, phát giác cô đang trò chuyện cùng ông nội, vẻ mặt ông trông hoàn toàn thoải mái, thật không tưởng tượng nổi, ông cụ đều luôn nhíu chặt mày ngay cả con trai ruột của mình, vậy mà cũng có vẻ mặt hòa nhã đến thế sao?
Trịnh Bang Duệ dùng ánh mắt ngoài ý muốn nhìn vợ mới cưới của anh, vốn ấn tượng cô là người tự ti không nói nhiều, dần dần anh phát hiện ra ở bên cạnh cô làm người khác cảm thấy không khí trở nên khoan khoái buông lỏng bản thân, cô nói là do cô kinh doanh khách sạn nhưng anh lại cảm thấy nguyên nhân chính là cá tính đặc biệt của cô.
Trình Kỳ Khiết chú ý tới tầm mắt của anh, quay đầu nhìn anh, mặt bỗng hơi ửng đỏ.
Nhìn cô chằm chằm, Trịnh Bang Duệ không thể dời tầm mắt, đột nhiên cảm thấy gò má đỏ hồng này vô cùng mê người, ánh mắt dời đi kia cũng làm tim anh bỗng đập rất nhanh.
Đây là diễn kịch sao? Ở trước mặt trưởng bối, bọn họ phải ra vẻ ân ái mặn nồng nhưng biểu cảm cũng không tránh khỏi quá giống như thật đi, giống đến nỗi anh cảm thấy cô thật sự yêu anh.
"Muốn một bát nữa không?" Cô nhìn vào cái bát thoáng cái đã bị anh “càn quét sạch”.
"A, ừ, cám ơn".
"Em đi hâm nóng lại chút đã, ăn như vậy mới tốt hơn”. Nhìn nét mặt Trình Kỳ Khiết dường như rất vui vẻ khi anh bằng lòng ăn cháo cô nấu, vui sướng đích thân bê nồi cháo đi vào nhà bếp.
Ngắm bóng lưng cô, chẳng hiểu tại sao Trịnh Bang Duệ không thể dời tầm mắt khỏi.
"Cháu đã cưới một người con gái tốt".
Đột nhiên ông nội mở miệng làm phút chốc anh quay đầu lại.
Trịnh Chính Đường nhìn cháu trai nói tiếp: “Thời nay có bao nhiêu người phụ nữ tự mình xuống bếp? Như bác gái cháu, ông chưa bao giờ ăn được bữa cơm nó nấu, chứ đừng nói đến mấy người chị gái cháu bị chiều hư kia".
"Đúng vậy" Trịnh Bang Duệ thuận miệng hùa theo, trong lòng lại cảm thấy tiêu chuẩn ông nội đặt ra cho một người phụ nữ tốt quá thấp, quá bình thường rồi.
Ông cụ như biết được suy nghĩ trong lòng anh, ánh mắt sắc bén nhìn sang, "Hôm qua cháu uống rượu say không phải cũng do nó tự mình chăm cháu sao?"
Anh không biết ông nội làm sao biết được nhưng nghĩ một chút cũng không thấy kỳ quái, chuyện gì dưới ngôi nhà này có thể qua khỏi mắt ông cụ, mà nhớ tới hình ảnh người mặc lễ phục tối hôm qua không để ý bẩn thỉu quỳ trên mặt đất bận rộn, ánh mắt anh trở nên mềm dịu đi.
"Người phụ nữ có thể làm như vậy không dễ có, ông hi vọng cháu phải biết mình có nhiều may mắn nên đối xử thật tốt với nó, biết không?”
Đáng nhẽ trước đây mỗi khi ông nội nói, trực giác của anh theo bản năng sẽ chống cự nhưng lần này thì ngược lại hiếm thấy anh không phản đối, thậm chí cũng có ý như vậy.. . . . . .
Ý nghĩ trong đầu giờ phút này làm Trịnh Bang Duệ kinh ngạc.
Thời gian du lịch tuần trăng mật ở Châu Âu là cách nói của bọn họ với bên ngoài, thực tế là mười ngày đi năm nước để bàn công việc.
"Em có thể ở lại Paris, không cần theo tôi cùng đi cho vất vả. Hôm trở về Đài Loan, tôi sẽ gặp lại em ở sân bay".
Trịnh Bang Duệ rất "quan tâm" , ngay từ đầu đã đưa ra đề nghị này, Trình Kỳ Khiết lại lắc đầu, kiên trì muốn cùng đi.
"Tại sao em lại làm việc vô ích thế, ở đây không ai quen chúng ta, không cần giả bộ vợ chồng đằm thắm.."
Trình Kỳ Khiết nghe anh nói thế, trong lòng có chút khó chịu, nhưng cô không để anh nhìn thấy dáng vẻ mình bi thương, nhún nhún vai, giả bộ không sao cả.
"Trước kia em đi qua Paris, còn chưa đến Italy cùng Thụy Sĩ, em muốn đi theo anh xem một chút".
Đối với cách nghĩ ngây thơ của cô, Trịnh Bang Duệ khịt mũi coi thường, đi công tác cũng không phải đi chơi, tùy cô, cô muốn cùng đi thì cho cô đi, sớm muộn cô sẽ biết đi cùng anh sẽ không có bao nhiêu thú vị.
Ôm chặt tâm tình xem kịch vui, anh đưa cô cùng lên xe lần lượt gặp mặt khách hàng, hết quốc gia này lại đến quốc gia khác, mỗi ngày loay hoay giống như con quay, thường thường trở lại khách sạn đã đêm khuya, dọc đường cũng bởi vì vội vàng mà ăn cơm muộn.
Nhưng ra ngoài dự liệu của anh, cô không một câu oán trách còn chủ động giúp anh sửa sang ghi chép lại số liệu.
Tiếng Anh của cô rất tốt, ngôn ngữ giao tiếp không thành vấn đề, phản ứng nhanh nhạy, rất nhiều việc không cần giải thích với cô mà cô cũng có thể hiểu rất nhanh đã trả lời.
Nói thật ra, anh cảm thấy Trình Kỳ Khiết có năng lực làm việc mạnh hơn nhiều so với trợ lý của anh.
Có lẽ anh đã có nhận định nhầm về cô, cô không phải loại thiên kim trong giới thượng lưu không có khả năng đáng nói, không tự tay gánh vác việc gì, cô có đầu óc thông minh, năng lực làm việc cực mạnh, quan trọng nhất là cô biết săn sóc, hiểu chuyện, không tùy hứng, nhẫn nhục chịu khó, quả thật vượt qua lý tưởng về người vợ hoàn mỹ của anh.
Trịnh Bang Duệ nhìn bản tài liệu hợp đồng được in ra mà Trình Kỳ Khiết vừa mới đánh máy, trong lòng vụt qua mấy phần tán thưởng, không nhịn được giương mắt lén nhìn về phía một góc khác của phòng họp ban giám đốc, Trình Kỳ Khiết đang chuyên tâm đánh máy vi tính.
Vẻ mặt cô chuyên chú cực kỳ thu hút người khác, anh để ý thấy mỗi khi cô nghiêm túc miệng sẽ hơi cong lên, hình ảnh như vậy vô cùng. . . . . . Đáng yêu.
|
"Tốt lắm" Cô đột ngột ngẩng đầu lên nói: "Đồ án phân tích đã làm xong vẫn kịp hội nghị ngày mai.."
Anh chật vật vội vã rời đi tầm mắt, không muốn cho cô biết vừa rồi anh đã thất thần nhìn cô một lúc lâu, dường như có cảm giác làm chuyện xấu bị bắt được.
"Rất tốt, cám ơn".
"Em gửi nó cho anh rồi, anh xem một chút xem còn vấn đề hay không".
"Ừ".
Trình Kỳ Khiết đứng dậy từ trên ghế khởi động gân cốt một chút, cả buổi chiều cô đều ngồi làm việc ở trong phòng họp quả thực cảm thấy hơi mệt mỏi.
“Em đi ra ngoài một chút, chắc tầm một hai tiếng sau quay lại”. Cô nói.
Anh biểu lộ nghi hoặc.
"Khách sạn chúng ta đang ở ngay trên đường lớn Champs, mua đồ rất thuận tiện, em muốn mua chút quà tặng đưa cho mọi người trong nhà khi trở về".
Phải không? Ngược lại, anh không nghĩ tới chuyện tặng quà này, anh vẫn cảm thấy làm vậy quá phiền toái nhưng có lẽ cô đúng.
"Cầm thẻ của tôi mà quẹt"
"Không cần đâu".
Anh cau mày."Cần, vợ mua đồ chồng trả tiền là chuyện hiển nhiên".
Trình Kỳ Khiết nghe xong vội vàng cúi đầu, không làm như thế, anh có thể sẽ thấy nụ cười ngốc nghếch trên mặt cô.
Vợ chồng, anh định nghĩa quan hệ bọn họ vậy nha.
Chớp mắt, đột nhiên trong lòng cô giống như nở ra một bông hoa khiến cả người vui vẻ.
"Em sẽ mua rất nhiều đó".
"Không sao cả, tấm thẻ này không có giới hạn". Anh phớt lờ việc nhỏ đó.
"Đúng rồi, anh có thư ký hoặc trợ lý sao? Có mấy? Nam hay nữ vậy?"
"Một, trợ lý Vương, nam, tại sao hỏi?"
"Cũng nên đưa một món quà cho anh ấy".
"Tại sao?"
À? Cô không muốn nghĩ tới tại sao, chỉ làm theo trực giác. Cô thường thường mua quà tặng hoặc mời nhân viên khách sạn ăn món gì đó, cảm giác mọi người tựa như thành viên trong gia đình.
Chẳng qua cô sợ không có biện pháp dùng loại lý do này thuyết phục, anh không giống loại người lãnh đạo như vậy."À. . . . . . Đối tốt với anh ta một chút, anh ta sẽ càng cố gắng làm việc hơn?"
"Anh ta vốn nên cố gắng làm việc bằng không tôi sẽ thay người".
". . . . . ." Trình Kỳ Khiết không còn gì để nói."Nhưng em vẫn cảm thấy nên mua".
Mặt cô đỏ bừng vội vã muốn thuyết phục anh hoặc lấy được điệu bộ đồng ý của anh mới vô cùng. . . . . . tốt. Anh đột nhiên nghĩ đến, đây là lần đầu tiên cô biểu hiện tùy hứng với.
Anh giãn lông mày ra nói: "Tùy em".
"Cám ơn".
Trình Kỳ Khiết xoay người muốn rời đi thì anh nghĩ tới gì đấy, nhắc nhở cô, "Tám giờ tối, khách hàng hẹn chúng ta đi ăn cơm".
"Em biết rồi, em sẽ về trước lúc đó để chuẩn bị".
Sau khi cô ra ngoài, anh bỗng nhiên thấy căn phòng trở nên vắng vẻ yên tĩnh, đây là lần đầu tiên từ khi ra nước ngoài đến nay không có cô bên cạnh làm bạn. Mặc dù cô không nói nhiều, hai người đều làm việc trong yên lặng hoặc lẳng lặng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ nhưng ít nhất vẫn cảm nhận thấy sự tồn tại của đối phương không đến nỗi cảm thấy cô đơn.
Đợi chút, cô đơn? Anh đang nghĩ cái gì? Quá buồn cười, tại sao anh có cảm giác hoang đường như vậy? Một mình đi công tác cũng không phải là lần đầu tiên.
Trịnh Bang Duệ khinh bỉ ý nghĩ của chính mình, ép mình tiếp tục làm công việc trong tay.
Tám giờ đêm, khách hàng nước Pháp phái xe tới đón anh đến cửa một nhà hàng ba sao Michelin ở Paris để dùng cơm.
Người phục vụ dẫn bọn anh vào phòng đặt trước, một vị người Pháp cao lớn đẹp trai nhiệt tình nghênh đón ở cửa phòng, “Bang Duệ, bạn tốt của tôi”.
Bọn họ ôm nhau làm Trình Kỳ Khiết có chút kinh ngạc, cô chưa từng thấy Trịnh Bang Duệ thân thiết với ai như vậy, nhưng nói đi nói lại, cô hiểu rõ anh bao nhiêu chứ?
"Ba Đa Lôi là bạn học của anh ở nước Mĩ, quan hệ bọn anh rất tốt, gia tộc của anh ấy kinh doanh khắp nước Pháp” Trịnh Bang Duệ giải thích cho cô.
"Ba Đa Lôi, đây là vợ của mình, Kỳ Khiết".
Lúc Trịnh Bang Duệ giới thiệu cô như vậy, cô để ý thấy Ba Đa Lôi xem ra rất kinh ngạc.
"Oa, mình không biết cậu đã kết hôn, xin chào". Ba Đa Lôi biểu hiện phong độ thân sĩ, hôn mu bàn tay cô, khi anh ta ngẩng đầu lên thấy cô dùng tóc che giấu vết bớt thì khẽ ngây người một chút nhưng ngay sau đó nở một nụ cười.
Anh ta dẫn bọn họ đi vào phòng, trong phòng có một cô gái, Ba Đa Lôi giới thiệu với bọn họ đó là bạn của anh ta: Nhuế Na.
Nhuế Na là mỹ nữ Phương Tây điển hình, eo thon cái mông đầy đặn, trang phục khêu gợi khiến cặp ngọn núi kia được thể hiện sinh động, một đầu màu vàng óng những sợi tóc dài quăn gợn sóng càng làm cô ta phong tình vô hạn.
Ba Đa Lôi ngồi vào vị trí, cả người cô ta hầu như dựa vào người anh ta, trao chon hay ánh mắt nóng bóng khiến người ta phải xấu hổ. Mặc dù Trình Kỳ Khiết có thể hiểu người nước ngoài không ngại biểu hiện nhiệt tình trước mặt mọi người nhưng ánh mắt vẫn có phần lúng túng không biết để chỗ nào.
Trái lại nhìn cô với Trịnh Bang Duệ, khoảng cách xa đến nỗi như ở hai tinh cầu, Ba Đa Lôi cùng “bạn” anh ta mới giống như vợ chồng mới cưới.
Trịnh Bang Duệ cùng Ba Đa Lôi lâu ngày không gặp niềm nở nhiệt tình nói chuyện với nhau, Trình Kỳ Khiết yên lặng dùng cơm ở một bên không quấy rầy đến bọn họ, nhưng Nhuế Na lại không chịu được bị xem nhẹ vừa ăn cơm vừa thỉnh thoảng dùng ánh mắt quyến rũ Ba Đa Lôi, thấy anh ta không quá chú ý đến, cô ta còn hờn dỗi vươn tay qua mặt bàn, cầm tay anh ta.
"Bạn gái mới của cậu thật nhiệt tình."
Trịnh Bang Duệ dùng tiếng anh trêu chọc, Ba Đa Lôi lại lấy vẻ mặt bất đắc dĩ đáp trả.
"Quá dính người, mình đang định chia tay với cô ta nhưng vui sướng cô ta mang lại cho mình ngược lại cũng không ít”.
Động tác Trình Kỳ Khiết hơi dừng lại một giây, bạn gái của Ba Đa Lôi không biết bạn trai mình hình dung cô ta như thế nào sao? Không phải cô ta nghe không hiểu tiếng Anh chứ? Nếu không Ba Đa lôi không dám nói những lời trắng trợn như vậy.
Cô lắc đầu ở trong lòng, không cách nào chấp nhận loại đàn ông này, đính chính đúng là người thối nát.
Khi Ba Đa Lôi quay đầu lại mỉm cười với cô như một thân sĩ mời cô thưởng thức món ăn đặc sản của nhà hàng, cô chỉ lễ phép cười một tiếng không muốn tṛ chuyện nhiều với anh ta.
Anh ta quay đầu dùng ngôn ngữ nước Pháp nói với Trịnh Bang Duệ: "Bang Duệ, cậu kết hôn khi nào? Không ngờ cậu lại kết hôn sớm như vậy".
"Mấy ngày trước, thực ra đây là tuần trăng mật của bọn mình".
"Trời ạ, mình thật sự khó tưởng tượng, lúc ở Mĩ mình nhớ không nhầm không phải cậu cũng thường xuyên thay bạn gái sao? Mỗi người cậu quan hệ đều là người đẹp, tại sao cuối cùng lại chọn loại có khuyết điểm này? Thật đáng tiếc, làn da cùng khuôn mặt đều được chính là bị vết bớt kia phá hủy toàn bộ, hắc, nói thật đi, có phải cậu bị bắt cưới không?”
|