Vợ Chồng Chớp Nhoáng
|
|
Sắc mặt mẹ Trình nhìn thấy sợi dây chuyền kia đã tốt hơn một chút, nhưng vẫn lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại."Quà tặng thì được nhưng vẫn nên ở cùng với con, người phụ nữ muốn không chỉ quà tặng đắt tiền mà còn cần chính là người đàn ông thật lòng".
Nụ cười Trình Kỳ Khiết cứng đờ.
Cô làm sao không biết đạo lý đó. . . . . .
"Anh ấy đối xử rất tốt với con, mẹ, mẹ không cần yêu cầu cao như vậy, chẳng qua chỉ một lần không thể đến tham gia ăn cơm nên đừng trách anh ấy".
“Mẹ là lo cho con...cá tính đứa nhỏ như con mẹ còn không biết hay sao? Có cái gì khổ cũng thói quen nuốt vào bụng như vỏ chép khép chặt mình, nghĩ cái gì đều không nói, haiz, đều do mẹ không tốt, làm cho con có vết bớt này mới khiến bản thân mình tự ti lùi bước, nhưng tiểu Khiết, trừ cái khuyết điểm nho nhỏ này của con thì những cái khác đều rất tốt, con đáng được đối xử thật tốt, nghìn vạn lần không cần hạ thấp mình chịu đựng uất ức đó”.
Cô phải nắm chặt nắm tay mới không khiến mình rớt xuống nước mắt, bởi vì hiểu rõ cô nên mỗi lời mẹ nói đều đâm trúng vào nội tâm yếu ớt của cô, nhất là cái kia.
"Mẹ, mẹ nói cái gì thế, đã bảo đừng lo lắng, Bang Duệ anh ấy đối với con rất tốt, thật sự đấy, anh ấy đối xử tốt lắm".
Cô chỉ có thể lặp lại những lời này lần nữa, mỗi lần nói một lần như đang tại thuyết phục bản thân, mỗi lần nói một lần để mình tin tưởng hơn một chút. . . . . .
"Thật sao? Ai, con cũng biết mẹ hay đa nghi, con có biết bố, mẹ với bà nội không yên tâm nhất chính là con".
"Mẹ, không cần nói thêm những chuyện ấy". Cô không nghe nổi nữa, Trình Kỳ Khiết quay mặt đi, nâng lên ly rượu đỏ trên bàn, uống ực một ngụm lớn, dùng ly rượu che đi vành mắt ửng hồng. Làm ơn, đừng hỏi nữa, cô không chịu nổi rồi. . . . . .
Cô quay đầu, không quan tâm xem có đột ngột hay không.
"Bà nội, bà thích ăn cua không? Cháu bóc vỏ giúp bà nhé?"
"Oh, được, được, cháu ngoan, tiểu Khiết ngoan nhất".
Cô cúi đầu chuyên tâm bóc vỏ cua, vừa hay có thể không cần đối mặt với sự hỏi thăm của mọi người, không cần trả lời vấn đề có liên quan giữa cô và Trịnh Bang Duệ, hơn nữa khi cúi đầu cô có thể không cần giả bộ mỉm cười.
"Bà nội, bóc xong mấy cái này rồi, bà ăn trước đi" Cô đem thịt cua trắng nõn bỏ vào trong bát bà nội.
Bà nội cười vui vẻ, "Trước kia ông nội cháu còn sống đều giúp bà bóc thịt cua nên mỗi lần ăn thịt cua sẽ khiến bà nhớ tới ông ấy. A, đúng rồi, Bang Duệ đâu? Nó sao không tới?"
Trong lòng Trình Kỳ Khiết lại chua xót, nặn ra nụ cười khổ."Anh ấy có chuyện, bà nội". Lặp lại một lần lí do đã nói cùng mẹ mình.
"Đúng đó. . . . . . Không biết bây giờ nó đang ở làm cái gì nhưng nhất định nó cũng rất hi vọng có thể ở cùng với cháu mà không phải vội vàng làm việc công. Đàn ông phải vất vả kiếm tiền nuôi gia đình, cháu nên thông cảm nhiều cho nó. . . . . ."
Sau đó cô không nghe rõ ràng bà nội nói cái gì, trong đầu cô chỉ không ngừng nhớ tới bây giờ anh đang làm gì. . . . . . Cùng người phụ nữ kia ở một chỗ sao? Anh cũng sẽ hôn nữ nhân kia giống như hôn cô sao? Hay còn làm nhiều hơn thế? Đối phương nhất định so với cô đẹp hơn, tốt hơn, làm anh vui lòng hơn chứ?
Nghĩ như vậy, sâu trong cổ họng nóng rát như có vật gì mắc ở đó.
Cô lại nâng ly rượu uống một hớp lớn, nhưng không thể nào nuốt trôi cảm giác tắc nghẽn này, vì vậy cô đành phải uống thêm một ngụm nữa, lại nhiều hơn một ngụm nữa.
Cảnh vật trước mắt dần dần trở nên mơ hồ, đầu càng ngày càng choáng váng, cô biết mình uống quá nhiều, tuy nhiên lại không dừng lại nó được. Cô chưa từng uống say nhưng bây giờ cô cảm thấy uống rượu say cũng tốt, uống say đầu óc sẽ không còn tỉnh táo, sẽ không suy nghĩ anh mỗi giây mỗi phút đang làm gì.
"Tiểu Khiết, con ổn chứ? Hôm nay sao uống nhiều như vậy?"
Ba Trình nhìn lúc cô đứng lên loạng choạng, gương mặt đỏ rực, không khỏi lo lắng.
"Vui vẻ lắm, tất cả mọi người chúc mừng sinh nhật con, con cảm thấy rất vui vẻ".
Chính cô cũng tự bội phục bản thân, ngay cả khi say cũng có thể nói láo nói thuận miệng như vậy.
"Nhìn con không ổn đâu để bố đi gọi điện thoại cho Bang Duệ tới đón con đi?"
"Không cần, không nên quấy rầy anh ấy, con đón taxi thì được rồi".
"Trông bộ dạng này của con, sao chúng ta yên tâm đây?"
"Để con đưa cô trở về." Phan Vũ Hàng chủ động đề xuất giúp đỡ."Bố, mọi người về trước đi, con đưa tiểu Khiết trở về nhà cô ấy"
"Ừ, vậy cũng được. Vũ Hàng, đành làm phiền con".
Đoàn người trong phòng ăn mỗi người đi một ngả, Trình Kỳ Khiết ngồi lên xe anh rể.
Cô vừa lên xe liền ngủ mê man cho đến khi Phan Vũ Hàng kêu cô tỉnh.
"Tiểu Khiết, đến"
"Vâng" Mơ màng mở mắt ra, Trình Kỳ Khiết thấy đại trạch nhà họ Trịnh đang ở trước mắt."Cám ơn anh Vũ Hàng"
Cô đưa tay muốn đi mở ghế lái phụ cửa xe, lại lạc không nắm được.
Nhìn cô vươn tay nhưng vẫn chưa nắm được cửa xe, Phan Vũ Hàng cười khổ lắc đầu, "Đợi chút, em đừng lộn xộn, anh ra mở cửa giúp em".
Anh đỡ Trình Kỳ Khiết xuống xe, bởi vì cô bước thấp bước cao nên anh đành dìu cô tới cổng chính.
Trình Kỳ Khiết cảm thấy đầu rất choáng, mặt đất như đang trôi bồng bềnh, cô phải tựa đầu vào người anh rể mới cảm thấy đỡ hơn một chút.
Một màn này rơi toàn bộ vào trong mắt Trịnh Bang Duệ đang chờ trong nhà.
Chờ cửa, không sai, anh vừa mới ngồi chờ cô trở về ở trong phòng khách, đời này anh còn chưa có chờ cửa ai.
Sau khi vội vã rời khỏi chỗ Điền Song Song, anh liên lạc với Trình Kỳ Khiết, nghe điện thoại cũng là mẹ vợ, bác ấy nói Kỳ Khiết đi toilet nhưng bọn họ cũng sắp kết thúc tiệc liên hoan bảo anh không cần chạy tới, bọn họ sẽ đưa cô về.
Vì vậy anh giống như chàng trai mới biết yêu mong chờ nhìn thấy cô, ngay cả bản thân cũng không dám tin anh sẽ gấp gáp đến thế, không thể bình tĩnh được.
Sau đó cuối cùng anh cũng trông thấy cô trở về, lại nhìn cô tựa vào trên người đàn ông khác, nam nhân mà cô thầm mến đã lâu nhưng không có được đang lấy tay ôm eo nhỏ của cô, ở giữa hai người cơ hồ không có một khe hở nào.
Rất khó hình dung tâm trạng anh giây phút này, giống như tận mắt trông thấy con mèo nhỏ dễ thương cực kỳ dính mình thừa dịp lúc anh không để ý lại đi làm nũng với người.
Trịnh Bang Duệ tức giận đến cặp mắt đầy máu, suýt nữa muốn lập tức xông lên, chặt đứt cái tay dám cả gan đặt ở trên người cô.
Nhưng anh đột nhiên dừng bước.
Nghĩ tới chuyện gì, ý trí đang sôi sục máu nóng bỗng ‘oang’ một tiếng thẩm thấu lạnh lẽo đến tận bàn chân.
Gần đây không khí mập mờ giữa bọn họ khiến đầu anh mê muội lại quên một chuyện thực ra người trong lòng cô là anh rể của cô.
Lồng ngực anh nhất thời khó khăn nuốt xuống cơn ghen tị trào ra.
"Bang Duệ, này, may quá, cậu ở nhà, tiểu Khiết uống nhiều rồi, tôi đưa cô ấy trở về"
Anh nắm chặt nắm đấm, cố gắng khống chế ý nghĩ thôi thúc đấm một cú nên trên gương mặt tuấn tú kia.
"Tiểu Khiết" ? Xưng hô thật thân mật.
Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Phan Vũ Hàng, dường như ánh mắt đó có thể giết người khiến sau lưng Phan Vũ Hàng không khỏi lạnh toát, khi anh phát giác ra thì Trịnh Bang Duệ đã lôi Trình Kỳ Khiết khỏi ngực của anh, ôm chặt vào trong ngực.
"Làm phiền anh, khuya lắm rồi, không tiện lưu anh lại".
Lời nói rất khách khí nhưng làm cho người ta không cảm thấy một chút xíu nhiệt độ trong đó khiến Phan Vũ Hàng rõ ràng cảm thấy đối phương đang hạ lệnh đuổi khách.
"Vậy. . . . . . Tôi đi trước".
|
Anh vội vã gật đầu rồi vội vàng đi ra ngoài, hết cách rồi, vẻ mặt kia của Trịnh Bang Duệ gây áp lực quá lớn. Mãi cho đến khi lên xe, Phan Vũ Hàng mới thở phào nhẹ nhõm, trong lúc bất chợt, anh cong khóe miệng lên.
Mẹ vợ còn lo lắng tiểu Khiết sống không tốt, sợ Trịnh Bang Duệ không để tâm đến tiểu Khiết, nếu xem tình huống vừa rồi thì việc lo lắng đó căn bản là dư thừa. Nhìn Trịnh Bang Duệ thấy anh dìu tiểu Khiết vào cửa đã có bộ dạng đố kỵ dữ dội còn vội vã kéo tiểu Khiết về bên cạnh mình.
Ham muốn chiếm hữu mạnh như vậy nói anh ta không quan tâm tiểu Khiết ai tin được?
A, trở về anh đã có chuyện nói với vợ.
Tâm tình Phan Vũ Hàng vui vẻ lái xe rời khỏi đại trạch nhà họ Trịnh.
Mà trong nhà, Trịnh Bang Duệ đang ôm Trình Kỳ Khiết trở lại gian phòng của họ.
Sắc mặt của anh xanh mét, trong lòng cảm giác khó chịu mãi không thấy hết.
Tại sao cô có thể tựa vào người đàn ông khác? Tại sao cô lại để nam nhân khác ôm hông cô? Mỗi bộ phận trên cơ thể cô chỉ có thể để anh đụng vào.
Cô là vợ của anh, tại sao có thể nhìn người khác, nghĩ tới người khác?
Lúc này Trịnh Bang Duệ đã không muốn tuân thủ hiệp định ban đầu của bọn họ "Không can thiệp vào chuyện của nhau" , "Mỗi người đều có tự do". Chết tiệt, anh chính là không muốn cho cô có cái gì tự do.
Cô là của anh.
"Đau quá. . . . . ."
Anh nghe thấy cô lẩm bẩm rên rỉ kháng nghị, phát hiện mình ôm cô quá chặt, anh thoáng buông lỏng tay, để cho cô nằm thẳng trên giường.
Trình Kỳ Khiết nằm ở trên giường, mắt say lờ đờ mờ mịt nhìn khuôn mặt ở trên cô, không nhịn được vươn tay khẽ vuốt dung nhan anh tuấn khiến cô mê muội này, ngón tay lướt qua lông mày rậm nghiêm nghị, sống mũi cao còn có đôi môi mỏng hấp dẫn đã hôn qua cô.
Trời, cô thật sự thích anh, thích đến mức đau lòng.
Tại sao anh không thể thuộc về cô?
Hai mắt cô nồng đậm tình cảm khiến trái tim Trịnh Bang Duệ rung động một hồi, bất kỳ nam nhân nào bị ánh mắt chuyên chú nhìn như thế cũng sẽ bị hòa tan? Nhưng ánh mắt ấy của cô thể hiện vì anh sao? Nghĩ đến cô có thể coi anh thành người đàn ông khác, anh cắn chặt răng, không nhịn được tóm chặt tay của cô hỏi.
"Em đang say, vậy em biết anh là ai sao?"
Cô hoảng hốt mỉm cười, giống như đang cười anh hỏi một vấn đề ngốc nghếch.
"Biết chứ".
"Anh là ai?"
". . . . . . Bang Duệ".
Vui mừng quá đối che lấp anh nhưng vẫn chưa làm anh thấy thỏa mãn, cầm lấy tay cô, anh buộc cô nói thêm một câu nữa: "Gọi anh là chồng, anh là người đàn ông của em".
Cô cong lên khóe miệng tiếng kêu ngọt ngào: "Chồng".
Trán anh nóng lên, không biết vì sao nghe cô gọi an như vậy lại làm anh có cảm giác thỏa mãn, không chỉ trán nóng lên mà còn có thân thể đang dán chặt vào người cô.
"Gọi một lần nữa". Môi của anh dán sát vào tai cô nhỏ giọng ra lệnh.
Hơi thở ấm áp, trầm thấp có từ tính của đàn ông khiến toàn thân Trình Kỳ Khiết mềm nhũn, đầu cũng ngưng vận hành, nghe theo bản năng bị điều khiển."Chồng"
Miệng của cô bị hôn, nói không ra nhiều lời hơn nữa, chỉ còn lại thở dốc hỗn loạn.
Bàn tay to của anh vội vàng đưa vào trong quần áo của cô, chiếm giữ vuốt ve thân thể cô, đồng thời môi của anh cũng không còn bỏ qua cô, bá đạo hôn cô, như muốn in dấu thuộc về vết tích của riêng anh, bừa bãi xâm lược mỗi chỗ trong khoang miệng cô.
Đừng nói có thời gian tự hỏi vì sao anh sẽ biến thành như vậy, Trình Kỳ Khiết chỉ có thể bị động thừa nhận ứng phó với nhiệt tình từ anh, cảm xúc mãnh liệt cùng hơi rượu bốc lên làm đầu cô không cách nào vận hành, ngay cả khi anh lột bỏ quần áo cô rồi rút đi quần áo anh lúc nào để đè lên trên người cô, cô cũng không biết rõ.
Anh dùng lực rất mạnh đụng chạm vào mỗi chỗ trên thân thể cô, từng cái xúc giác đều lưu lại dấu vết nóng bỏng như cố ý muốn biểu thị công khai chủ quyền của mình ở trên cổ cô, trước ngực, thắt lưng, lưu lại rất nhiều vết hôn làm người ta xấu hổ.
"Của anh. . . . . ." Anh nhiệt tình hôn lên bên tai cô, nói ra lời tuyên bố.
Một vật nóng rực kiên trì chống đỡ ở chỗ mềm mại quan trọng của cô, cô còn chưa kịp cảm thấy lúng túng hoảng sợ, anh đã nhồi nhét vào trong cơ thể cô.
"Hu. . . . . ." Cô bật ra tiếng rên rỉ.
Như muốn an ủi cô, anh không ngừng hôn từng chỗ nhỏ trên khuôn mặt cô, từng cái hôn vào trán của cô, sống mũi, gương mặt, cổ tuy dịu dàng nhưng cũng bá đạo, từ đầu đến cuối đều đong đưa đẩy vào.
Lúc đầu có chút đau đớn sau đó cô liền tiếp tục cảm nhận được thỏa mãn cùng tràn đầy không gì sánh kịp.
Ôm chằm lấy chồng của cô. . . . . .
Bọn họ rốt cuộc chính thực thành vợ chồng. . . . . .
Hai mắt đẫm lệ, cô vuốt ve mặt của anh, thì ra khuôn mặt luôn nghiêm túc, trầm mặc ít nói như một người máy không có tình cảm cũng sẽ có lúc ánh mắt nóng rực cùng vẻ mặt sa vào vào trong tình dục khiến người ta nghẹt thở như vậy.
Một giây sau, suy nghĩ của cô bị bao phủ bởi một luồng sóng do sự điên cuồng tiến vào của anh tạo ra, tất cả các giác quan của cô đều tràn ngập anh, chìm đắm thật sâu ở trong sung sướng đỉnh cao.
|
Chương 8
Lúc cô tỉnh lai, toàn thân bủn rủn vô lực nhưng trong lòng tràn đầy hạnh phúc, đêm qua hình như làm một giấc mộng đẹp. . . . . .
"Em đã tỉnh?"
Giọng nói trầm thấp cùng hơi thở ấm áp bay vào trong tai, Trình Kỳ Khiết khẽ run lên, quay đầu nhìn lại gương mặt khiến tim cô đập dồn dập.
Anh chưa bao giờ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô chăm chú khiến cho cô nhớ lại tối hôm qua. . . . . .
Từng hình ảnh nóng bỏng khó tin lướt qua đầu, cả khuôn mặt cô nhất thời nóng bừng. Cô đúng là uống nhiều nhưng còn không say đến mức chẳng biết việc gì, anh thật sự ôm cô? Trời, đó không phải do cô tưởng tượng.
"Em. . . . . . Anh. . . . . . Ngày hôm qua. . . . . ." Cô nói lắp ba lắp bắp, muốn hỏi cái gì, rồi lại không biết bắt đầu từ đâu.
"Thật xin lỗi, thừa dịp em uống say đã chiếm tiện nghi của em"
"Không,. . . . . ." Cô muốn nói không sao thì có quá can đảm không?"Chúng ta vốn là vợ chồng".
Mắt Trịnh Bang Duệ sáng rực lên.
Thật sao? Cô xác định quan hệ bọn họ là vợ chồng. . . . . . Cô thật sự xem anh là chồng, không phải do đêm qua uống rượu say, đầu óc còn chưa tỉnh táo? Anh có thể mong đợi giữa bọn anh có kiểu quan hệ vợ chồng không?
"Vậy sau này chúng ta vẫn có thể như vậy phải không? Anh muốn nói là làm vợ chồng thật?”
Tay của anh giữ lấy, ôm cô vào trong lòng, muốn cô cảm nhận được rõ ràng hiện tại bọn họ đang dựa sát vào nhau, Trình Kỳ Khiết nhất thời cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, anh đang biểu đạt rất rõ ý nghĩa của từ "như vậy" . . . . . .
Mặt cô đỏ tới mang tai.
"Em...Em tưởng rằng anh muốn tự do".
"Không còn muốn rồi, giờ anh chỉ muốn em thuộc về anh, chính thức hoàn toàn thuộc về anh".
Trong thanh âm của anh không chút nào che giấu dục vọng chiếm hữu khiến cô phải kinh ngạc quay đầy nhìn anh, từ khi nào anh để ý đến cô như thế?
Cô nuốt nước bọt, trong lòng như tràn ra một bông hoa vui sướng.
Nhưng không biết anh đột nhiên nghĩ đến điều gì, trầm mặt nói, "Từ nay về sau đừng nghĩ về anh rể em nữa, sống vui vẻ với anh được không?”
Cô kinh ngạc suýt chút khẽ kêu lên tiếng, đúng rồi, anh cho rằng cô yêu thầm anh Vũ Hàng . . . . . . Đêm qua anh rể đưa cô về nhà nên anh mới không vui, thậm chí còn lên giường với cô đều bởi vì hiểu lầm cô với anh Vũ Hàng, cô có thể vui vẻ cho rằng phản ứng này của anh thể hiện anh đang . . . . . . ghen tỵ sao?
Ghen tỵ? Nói cách khác anh thích cô đúng không?
Cô không nén nổi mỉm cười.
Trời ạ, cô cảm thấy giờ phút này mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới.
"Vâng". Mặt mũi cô ửng hồng gật đầu.
Lời nói muốn cô sống vui vẻ cùng anh, cô cũng gật đầu đáp ứng. Nhưng ý nghĩa chuẩn xác của những lời này là gì? Cô không biết rõ.
Cuộc sống trôi qua như trước kia, chỉ có một chút thay đổi. . . . . .
Cô đi ra khỏi phòng tắm, trên đầu còn bọc khăn lông lớn, liền nhìn thấy anh nghiêng người dựa vào đầu giường, một đôi ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô, Trình Kỳ Khiết run lên, có cảm giác mình như con thỏ nhỏ đang bị một con thú dữ để mắt tới.
"Anh. . . . . . Hôm nay không có việc phải làm nữa sao?"
Mang công việc về nhà làm, thường thường làm thêm đến khuya trong phòng sách, thái độ anh như vậy mới bình thường nhưng gần đây anh không còn như thế nữa rồi.
"Không có" Anh trả lời ngắn gọn.
"Oh"
Cô quay lưng lại với anh, ngồi trước bàn trang điểm bắt đầu sấy tóc, nhưng máy sấy không nóng bằng tầm mắt nóng rực ở sau lưng, trái tim cô đập thình thịch, mấy ngày gần đây, cô đã biết anh mắt trần trụi kia có ý nghĩa gì nên tuyệt đối không dám quay đầu lại.
Tuy Trình Kỳ Khiết không dám quay đầu lại nhưng không có nghĩa cô sẽ trốn được.
Tay cầm máy sấy của cô bị giữ lại, anh nhận nhiệm vụ sấy tóc cho cô, bàn tay to thô dày kéo nhẹ tóc cô, mỗi động tác đều khiến cô tâm phiền ý loạn bởi sự dịu dàng khó tin này.
Mấy tháng trước, nếu có người nói cho cô biết có một ngày anh sẽ giúp cô sấy tóc, nhất định đánh chết cô cũng không tin, vậy mà bây giờ nó thật sự xảy ra, ai có thể tưởng tượng được con người lạnh lùng như anh lại có một mặt dịu dàng đến thế?
Tay của anh vuốt ve da đầu cô, khiến cô có cảm giác mỗi động tác thật kích thích cùng thân mật, cô gần như khó có thể hô hấp.
Trịnh Bang Duệ tắt máy sấy, âm thanh ‘ông ông’ ít đi, trong phòng ngủ chỉ còn hai người đang im lặng căng thẳng. . . . . .
Anh để máy sấy xuống, dắt tay cô, kéo cô đi về giường.
Cô sợ hãi ngẩng đầu nhìn anh, chuyện sắp xảy ra khiến hai đầu gối như nhũn ra."Tối hôm nay. . . . . . .cũng muốn sao?"
Anh nâng mặt cô lên, hôn cô, thay cho câu trả lời.
Trịnh Bang Duệ kéo cô lên trên giường, mái tóc chỉnh tế vừa được anh thổi giúp cô giờ lại bị rối loạn, cô chỉ có thế bám víu lấy anh, nằm dưới người anh thở dốc, nghênh đón từng đợt sóng sung sướng anh mang đến.
Cô bị hôn đến mơ màng, mơ hồ nhớ đến, chẳng lẽ đây là ‘cuộc sống vui vẻ’ mà anh nói? Bắt đầu từ ngày đó, mỗi đêm anh đều ôm ấp cô.
Điều này làm người không có kinh nghiệm như cô có phần ăn không tiêu.
Cô vốn không nghĩ đến tinh lực đàn ông có thể dồi dào như vậy, anh thường ép buộc cô hơn nửa đêm, ngày hôm sau tinh thần còn sáng láng đi làm.
Cô không có biện pháp nào, mỗi ngày đều cảm thấy xương cốt mau rời rạc, phần eo cũng mỏi nhừ.
Nhưng cho dù vậy, cô vẫn không nỡ cự tuyệt anh.
Lúc anh ôm cô, cô mới có cảm giác chân thức rằng anh khao khát cô, anh muốn cô, không có chuyện gì khiến cô vui sướng hơn nữa.
Mồ hôi anh rơi trên người cô, thân thể bóng loáng vừa mới tắm của cô lại dính vào giọt mồ hôi thuộc về anh, xúc cảm trắng mịn càng khiến sự kết hợp giữa hai người thêm chặt chẽ.
|
Trình Kỳ Khiết ngửa đầu thở dốc, đồng thời trong mắt nhìn thấy ánh mắt tràn đầy tình dục nóng bỏng của anh. . . . . .
Khóe mắt chảy ra giọt nước mắt trong suốt, cô không biết tại sao bản thân chỉ cảm thấy trái tim căng phồng lên đầy tràn hạnh phúc.
Trịnh Bang Duệ liếm đi nước mắt của cô, khàn giọng hỏi: "Sao vậy? Anh quá thô lỗ à? Đau không? Muốn anh dừng lại không?"
Anh dịu dàng làm trong lòng cô nóng lên, đôi tay nhẹ nhàng đưa ra vòng qua cổ anh, anh chính là chồng của cô.
"Không. . . . . ." Cô nhỏ giọng thẹn thùng nói.
Anh bá đạo mà đắc ý khiến mặt cô càng thêm đỏ bừng, cô còn chưa kịp hối hận bản thân mình nói ra như thế, anh đã mạnh mẽ đòi hỏi làm tất cả mọi suy nghĩ đều biến mất ngoại trừ anh.
Đêm càng khuya, thời gian ngọt ngào thuộc về những người yêu nhau mới vừa bắt đầu. . . . . .
Trịnh Bang Duệ tỉnh lại trong ánh nắng sớm mai, cảm thấy tinh thần sảng khoái .
Khi anh nhìn thấy người phụ nữ đang nằm trong ngực, anh mới ý thức được nguồn gốc đem lại cho anh cảm giác tốt như vậy, sự ấm áp trong lồng ngực đến từ chính người phụ nữ bên cạnh là vợ anh.
Lúc ngủ, hai gò má cô hồng hào, da thịt tinh tế trắng nõn như trứng gà bóc, vết bớt bên má trái cũng thật đáng yêu trong mắt anh, rất đặc biệt, anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc óng như tơ lụa của cô. Không cách nào dời tầm mắt mình khỏi người cô.
Không thể dời mắt. . . . . . Đúng, gần đây triệu chứng này của anh ngày càng nghiêm trọng, mặc kệ ở nhà hay đang công ty, anh luôn nhìn chằm chằm cô, mỗi hành động của cô, mỗi biểu cảm trên mặt, mỗi lời cô nói, trong mắt anh đều rất mê người.
Chưa từng có một người phụ nữ nào khiến anh sinh ra tình cảm mãnh liệt đến thế.
Cũng chưa từng có một người con gái có thể mang lại cho anh cảm giác vô cùng thỏa mãn, bất luận ở trong gia đình, về mặt công tác, thậm chí ngay tại trên giường. . . . . .
Cô là vợ tốt, anh chưa từng nghĩ có thể có một người vợ tốt.
Ánh mắt của anh quả thực quá nóng bỏng làm Trình Kỳ Khiết ở trong giấc mơ cũng cảm thấy mặt mình nóng lên. Cô mở mắt, vừa vặn chống lại ánh mắt tràn đầy ham muốn chiếm hữu của Trịnh Bang Duệ.
"Chào buổi sáng" Cô cười xấu hổ.
Hạnh phúc chính là mở mắt ra nhìn thấy người trong lòng đang ở bên cạnh mình.
Nhưng anh không chỉ muốn thế.
Anh đặt một nụ hôn ấm áp vào trán, mũi, gương mặt của cô, mỗi nụ hôn đều nói một tiếng chào buổi sáng, đợi đến khi anh hôn cổ của cô, cô đã sớm hoa mắt chóng đầu, nghe không rõ anh nói gì rồi.
Tay của anh chuyển động trên người cô, mơn trớn bộ phận mềm mại yếu ớt do tối qua phóng đãng, cô thói quen được anh làm đến vui thích, rất nhanh lại bị mê hoặc.
"Đợi. . . . . ." Cảm thấy bộ phận nào đó của anh đang kề sát bên cô lại thức tỉnh, mặt Trình Kỳ Khiết đỏ tới mang tai đẩy vai anh."Anh. . . . . . Anh không phải còn có một hội nghị quan trọng được mở sáng nay sao?"
"Ừ" Miệng anh vẫn đáp nhưng đồng thời lại tách chân cô ra.
Cô sốt ruột nói: "Vậy anh còn chưa chịu rời giường?"
"Được. . . . . ."
Hơi thở của anh phun ở vành tai cô, thân thể của cô mềm nhũn, lý trí dần dần bay xa.
Anh thừa cơ thẳng tiến vào trong cơ thể cô, dẫn phát cô thở gấp gáp một hồi.
"Sẽ không đến kịp. . . . . ." Trong phòng yên tĩnh truyền đến tiếng lẩm bẩm tự trách.
"Không sao, sẽ không lâu lắm." Giọng nói khàn khàn đảm bảo.
Sau đó chỉ còn lại tiếng thở hổn hển. . . . . .
"Không kịp, không còn kịp rồi". Trình Kỳ Khiết mặc áo len lên người, cuống cuồng kéo chỉnh sửa lại váy.
Bên kia tình hình của Trịnh Bang Duệ cũng không tốt hơn chút nào, tay chân luống cuống cài cúc áo sơ mi, nhưng do quá gấp nên nhiều lần cài nhầm cúc rồi phải cài lại.
Sắp chín giờ, hội nghị đã sớm bắt đầu mà hai người bọn họ vẫn còn ở nhà.
Nghĩ tới đây, Trình Kỳ Khiết nhanh phải khóc.
Anh còn nói cái gì "sẽ không quá lâu" . . . . . .
Hu hu. . . . . . Về sau không thể tin anh nữa.
Bất chấp đầu tóc mình vẫn còn rối, Trình Kỳ Khiết chạy tới giúp chồng mặc áo sơ mi, đưa cho anh áo vét khoác ngoài.
"Cà vạt đâu?"
"Ah, em đi lấy"
Hai người hoảng loạn sửa soạn xong, vội vàng lao ra khỏi phòng, chạy xuống dưới tầng.
Không ngờ ông nội cùng cha mẹ chồng đều ngồi trước bàn ăn, chưa đi làm, mỗi người đều dùng ánh mắt kỳ lạ xem bọn họ, nhìn đến nỗi Trình Kỳ Khiết phải xấu hổ cúi đầu.
Hiện tại, cô không có dậy sớm để thu xếp bữa ăn sáng cho cả nhà, hôm nay lại ra cửa muộn như vậy. . . . . . Cô đã không phải là con dâu hiền rồi.
"Chào buổi sáng ông nội, chào buổi sáng ba mẹ. . . . . ." Ngay cả chào hỏi đều có chút chột dạ.
Ánh mắt ông nội sắc bén như dao khiến cô cảm thấy bí mật gì cũng không thể che giấu được trước mặt ông nội.
"Bang Duệ, ít khi ngươi đi ra khỏi nhà muộn thế này".
Ông nội vừa nói dứt lời, đến Trịnh Bang Duệ cũng phải đỏ mặt, lúng túng ho nhẹ một tiếng."Tại. . . . . . Ngủ muộn".
Thật may Trịnh Chính Đường không còn truy cứu hay trách cứ, chỉ bảo bọn họ ngồi xuống ăn điểm tâm.
"Không được, bọn cháu còn muốn chạy tới công ty để họp."
Dắt tay vợ mình, Trịnh Bang Duệ nói xin lỗi với ông nội xong liền vội vã đi ra ngoài.
"Này, các con không thể đi ra ngoài như vậy, đợi chút".
|
Trịnh Thanh Thủy thấy bọn chúng nói đi là đi, hoảng hốt la lên nhưng đôi vợ chồng trẻ không những không quay trở lại mà đã đi ra ngoài. Ông quay đầu về, trên mặt xuất hiện ba vạch đen, trên mặt xuất hiện vẻ như “Làm sao bây giờ”, nhìn về phía bố mình.
"Bố. . . . . . Bọn chúng. . . . . . Ai, không còn ra thể thống gì nữa?"
Trịnh Chính Đường cười híp mắt, Trịnh Thanh Thủy rất kinh ngạc, đã lâu chưa từng thấy bố mình vui vẻ như vậy.
"Chuyện này có gì không tốt? Như vậy chứng tỏ ta sắp có cháu bế rồi". Trịnh Chính Đường vui vẻ nói.
Ở một nơi khác, xe vừa mới lái ra cổng nhà họ Trịnh, Trình Kỳ Khiết đã lôi gương ra tính trang điểm, nhưng ngay khi thấy mình trong gương cô liền kêu lên thảm thiết.
Đầu tóc rối bù chưa nói, môi cô sưng lên như bị người khác hôn suốt đêm, trên cổ còn có một vết tích của nụ hôn để lại, muốn che dấu cũng không được.
Vừa nãy cô đã xuất hiện trước mặt ông nội cùng bố mẹ chồng như thế sao? Cô xấu hổ đến nỗi giờ hận không đào được cái hang nào để chui vào rồi.
"Làm sao vậy?"
Hành động kỳ quái của cô khiến Trịnh Bang Duệ chú ý đến, quay đầu lại hỏi.
"Bộ dạng của em. . . . . ." Cô chỉ vào cổ của mình, nói như sắp phát khóc.
"Vậy có gì là không tốt". Anh say đắm đưa tay đụng vào những dấu vết mà anh đã để lại, trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn, "Anh thấy em thế này rất gợi cảm, rất mê người".
Mặc dù giọng nói tràn đầy từ tính của anh để cô bỗng chốc ngừng thở, nhưng hiện tại cô có chuyện quan trọng hơn cần lo lắng."Mới, mới không tốt đâu, em như thế làm sao có thể gặp người khác nữa?"
"Thế cứ không gặp người khác đi, hôm nay chúng mình xin phép nghỉ một ngày".
Nghe anh nói ra đề nghị này, Trình Kỳ Khiết kinh ngạc hai mặt trợn to, không thể tin được, người trước mắt mà cô biết vẫn là Trịnh Bang Duệ sao? Đây là cái người luôn đặt công việc ở vị trí thứ nhất, cứng nhắc như một người máy Trịnh Bang Duệ sao?
Nhưng thật sự đề nghị của anh rất hấp dẫn. . . . . .
Đợi chút, không được, không thể làm thế.
"Không được đâu..., làm sao có thể không đi làm? Làm vậy các đồng nghiệp sẽ nghĩ sao? Còn có ông nội cũng sẽ tức giận. . . . . ."
Trịnh Bang Duệ cảm thấy bộ dạng bối rối của cô vô cùng đáng yêu, bèn hôn lên môi cô.
Sau khi hôn đến hoa mắt chóng mặt, Trình Kỳ Khiết đã quên hết mình vừa kháng nghị cái gì.
Hơn nữa, miệng cô càng thêm sưng lên. . . . . .
Gần đây nhà nước đấu giá đất đai cho các tập đoàn tài chính thu mua, trong đó một miếng đất cuối cùng có tiếng là khu đất đẹp đã bị công ty nhà họ Trịnh trúng thầu toàn bộ.
Đây là hợp đồng hợp tác đầu tiên giữa công ty nhà họ Trịnh với họ Trình, hai nhà đã lập kế hoạch cùng xây dựng ở trên mảnh đất này một công trình kiến trúc về khách sạn năm sao kết hợp cùng một khu siêu thị khổng lồ, còn có tòa cao ốc văn phòng, đến lúc đó sẽ trở thành khu trung tâm, bởi vậy vừa mới thi công khu đất này đã bị giới truyền thông chú ý.
Ở buổi lễ chúc mừng công ty nhà họ Trịnh khởi công, người được mọi người chú ý đến nhất đương nhiên là người một tay lập ra kế hoạch này- người thừa kế tương lai của công ty họ Trịnh: Trịnh Bang Duệ cùng với phu nhân của anh, thiên kim tiểu thư Trình Kỳ Khiết.
Khi Trịnh Bang Duệ khoác tay vợ mình đi vào hội trường, lập tức dẫn tới truyền thông điên cuồng chụp hình.
Kim đồng ngọc nữ, ông trời tác hợp cho, hoàng tử kết hợp cùng công chúa.
Truyền thông đã nghiêng hẳn đôi vợ chồng này, khen ngợi bọn họ, lúc mới kết hôn các ký giả còn suy đoán đó chẳng qua là phương án kết thông gia giữa hai nhà, nhìn thấy tình hình sống chung của hai người đều nhao nhao sửa đổi lời đồn.
Bất luận tình yêu của hai người nhìn từ hai bàn tay có mười ngón tay đan xen vào nhau hay lúc nói chuyện ngọt ngào dịu dàng đều không giấu giếm chút nào mà thể hiện công khai trước mặt mọi người, ánh mắt nhìn nhau đắm đuối đều bị mọi người nhìn ra được.
Hai người mang thân phận là chủ bữa tiệc nên vừa tiến vào hội trường liền có đón tiếp tất cả khách khứa và chào hỏi với rất nhiều bậc bề trên cùng đồng nghiệp trong công việc, do đó hai người cần phải tách ra hành động.
Trình Kỳ Khiết đi đến chào hỏi một trưởng bối đã quen biết từ nhỏ, bà cụ là khách quen của nhà hàng nhà họ, cụ Đổng ở công ty thuốc nổi tiếng trong nước, cô đặc biệt trò chuyện cùng bà cụ, rất được bà yêu thích.
Mới trò chuyện được một lúc, bỗng nhiên cô chợt cảm thấy dạ dày khó chịu.
Gần đây hình như thường xuyên có cảm giác buồn nôn, không biết có phải ăn phải đồ gì hư hỏng rồi không?
Cô vừa cố gắng phục hồi lại một chút, vất vả lắm mới nói tạm biệt với bà cụ, đi tới góc khuất ngồi một lúc để đợi đợt khó chịu này qua đi.
"Tiểu Khiết".
Có người ngồi xuống bên cạnh cô, là Trình Kỳ Tâm đang nâng cái bụng bầu.
"Chị, oa, mới không vài ngày nhìn thấy, bụng chị dường như đã lớn hơn rồi".
Trình Kỳ Khiết kính nể nhìn cái bụng phình to của Trình Kỳ Tâm, xem ra mang thai khiến cả người chị cô trông đẫy đà hơn mà lại tràn đầy ánh sáng tình mẹ.
Nhưng lời khen ngợi của cô lọt vào trong tai của chị cô lại bị lý giải hoàn toàn khác.
"Chị biết thừa, chị mập như con chim cánh cụt". Trình Kỳ Tâm tức giận nói.
"Không, chị, chị không mập chút nào, vẫn nhìn thấy eo mà. Nhìn từ đằng sau hầu như không thấy được rằng chị là phụ nữ mang thai nữa là".
Trình Kỳ Khiết biết nên nói lời nói gì mới để chị cô vui vẻ, chị ấy quan tâm nhất chính là vóc dáng, tình trạng hiện tại chắc chắn khiến chị ấy khó tránh khỏi khó chịu.
"Thật sao?" Nghe em gái nói thế, Trình Kỳ Tâm quả nhiên nở nụ cười."Vậy thì tốt".
Có lẽ do yên tâm, Trình Kỳ Tâm bưng một đĩa điểm tâm trên bàn ăn lên, bắt đầu ăn.
Trình Kỳ Khiết không nhịn được há hốc miệng, trước kia tham gia tiệc tùng chị cô chưa từng ăn gì, làm sao hôm nay sẽ. . . . . . Thấy em gái chưa kịp che giấu vẻ mặt kinh ngạc, Trình Kỳ Tâm chu môi ra.
"Không có cách nào, sau ba tháng mang thai, chị liền thấy ăn như thế nào cũng không đủ no, không còn chú ý đến mặt mũi gì nữa, cho đứa bé trong bụng ăn no mới là quan trọng nhất, chỉ có điểm tâm ở bữa tiệc còn hợp khẩu vị, tiểu Khiết, có muốn ăn món cá xông khói này hay không?"
Vừa ngửi thấy mùi tanh của cá, dạ dày cô đột nhiên đảo lộn, bất chợt lùi về sau một bước, lấy tay che miệng đè nén nước chua này xông tới miệng.
"Thật xin lỗi. . . . . . Gần đây dạ dày em rất kém". Sắc mặt Trình Kỳ Khiết tái nhợt, giải thích."Đặc biệt không chịu nổi mùi tanh".
|